• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 436-440

Chương 436 Vô đề

Một trung niên nhân mặc trường bào màu xám bước vào, liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi một cái, không thèm chào hỏi gì mà chỉ gật gù: “Không tệ.”

Sau lưng hắn chính là trung niên nam tử cầm linh thạch khảo nghiệm tu vi ban sáng. “Chu lão thấy tốt là được.”

“Ngươi là ai thế?” Tiểu Diên Nhi ngây thơ hỏi.

“Vị này là Chu quản sự, quản lý toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong trang viên. Các vị cứ tán gẫu, ta lui xuống trước.” Nam tử trung niên nói xong xoay người rời đi.

Chu quản sự chắp tay với Lục Châu: “Lão tiên sinh.”

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Chu quản sự, thản nhiên nói: “Thẩm Lương Thọ đâu?”

Chu quản sự nhíu mày thầm nghĩ, Thẩm lão gia đứng đầu Bạch Bảng danh tiếng lẫy lừng, người ngoài biết tới cũng là bình thường. Chỉ là lão nhân này gọi thẳng tục danh của ngài đúng là không lễ phép.

Nhưng hắn cũng không thể hiện ngoài mặt mà là bình tĩnh nói: “Lão tiên sinh, chúng ta vào thẳng vấn đề đi.”

Lục Châu gật đầu. “Có chuyện gì?”

“Tiểu tôn nữ của ngươi không tệ, lão gia nhà ta nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn để mua nàng.”

Khi Chu quản sự nói lời này, bên ngoài mơ hồ có bóng người đi lại như đang canh chừng.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt… trên nóc nhà cũng truyền tới động tĩnh, hiển nhiên là có người đang giám sát.

Tiểu Diên Nhi nghe vậy, vừa định nổi giận đã thấy Lục Châu đưa tay lên ngăn lại, ra hiệu cho nàng lui ra sau.

Tiểu Diên Nhi đành phải hậm hực lùi bước.

“Thẩm Lương Thọ đứng đầu trên Bạch Bảng, chuyên làm việc thiện, tiếng lành đồn xa trong cả tu hành giới… sao lại làm ra những chuyện vụng trộm thế này?” Lục Châu nói.

Chu quản sự cười ha hả: “Lão tiên sinh cũng là người từng trải, cần gì phải giả vờ hồ đồ. Thế gian này làm gì có bữa trưa miễn phí cho ngươi ăn không ở không?”

Lời này rất có đạo lý.

Nếu thật chỉ làm việc thiện thì dù hắn có núi vàng núi bạc cũng không trụ nổi.

“Có lý lắm.”

“Mạng người vốn như cỏ rác. Lão tiên sinh… ngươi chẳng qua chỉ có tu vi Thần Đình cảnh, đến Lương Châu Thành sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay đám dị tộc. Chẳng bằng bây giờ ngươi cho đồ nhi mình một nơi tốt để nương tựa, ngươi cũng có thể an tâm dưỡng già, chuyện này không tốt đẹp sao?” Chu quản sự nói.

Lục Châu thở dài lắc đầu.

“Bạch đến cùng cực sẽ biến thành hắc. Lão phu chẳng qua chỉ là có chút bất ngờ mà thôi.”

Chu quản sự cười to. “So sánh với Ma Thiên Các, Thẩm lão gia cũng là người đồng đạo, chẳng qua là theo một cách khác mà thôi. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, về bản chất không có gì khác biệt.”

Lục Châu mỉm cười.

“Thẩm Lương Thọ mà cũng xứng so sánh với Ma Thiên Các?”

“Đương nhiên là không xứng! Thẩm lão gia vẫn luôn xem tổ sư gia Ma Thiên Các là mục tiêu phấn đấu cả đời, sao dám cùng người sánh vai.” Chu quản sự đáp.

Lục Châu thoáng nghẹn lời.

Lão phu trở thành thần tượng? Lão phu mà cũng có người sùng bái?

Chu quản sự tiếp tục nói:

“Ta nói với ngươi nhiều như vậy là vì xem ở tu vi Thần Đình cảnh của ngươi. Lương Châu Thành đã đại loạn, người U Minh Giáo, Lâu Lan và Nhu Lợi ẩn nấp khắp nơi. Với tu vi của ngươi, giỏi lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.”

Lục Châu gật đầu. “Nếu lão phu không đồng ý thì sao?”

Vừa nói xong câu này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Trong sân viện có không ít tu hành giả từ trên không hạ xuống.

Còn có hai tên tu hành giả đang khiêng một thi thể bay ngang.

Lục Châu liếc mắt nhìn ra ngoài, đám người này có tu vi không yếu, ai nấy đều là Phạn Hải cảnh.

Mà Chu quản sự trước mặt Lục Châu cũng có tu vi Thần Đình cảnh, khí tức viên mãn, hẳn là Thần Đình cảnh đỉnh phong.

Trừ đám người này ra, trang viên lớn như vậy đương nhiên phải có cao thủ Nguyên Thần cảnh toạ trấn, nếu không đã chẳng đặt chân được ở chỗ này.

Chu quản sự mỉm cười nhìn một già một trẻ trước mắt.

“Nếu lão tiên sinh không đồng ý, ta đành phải tự mình động thủ.”

Lục Châu lắc đầu, bất đắc dĩ phất tay với Tiểu Diên Nhi…

“Can đảm lắm.”

“Hả?”

Dù sao Chu quản sự cũng là cường giả Thần Đình cảnh đỉnh phong, hắn đột nhiên cảm giác được vị lão giả trước mắt có cỗ khí thế mà ngay cảm Thẩm lão gia cũng không có. Một loại khí thế khiến người ta vô pháp kháng cự.

Hắn lập tức lui lại, điều động nguyên khí, chưa kịp làm gì thì đã thấy Tiểu Diên Nhi đứng ngay trước mặt, híp mắt cười.

Cương khí quanh thân hắn không thể động đậy.

“Không đúng! Là cao thủ Nguyên Thần cảnh!” Chu quản sự kinh hô.

Hắn vừa lên tiếng, rất nhiều tu hành giả bên ngoài lập tức lao vọt tới.

Ầm!

Chu quản sự còn chưa kịp nhìn đã bị Tiểu Diên Nhi đá một phát ngay giữa lồng ngực.

Toàn thân hắn bắn ngược như viên đạn, phá tung nóc phòng, đâm vào hai tên tu hành giả nấp trên nóc nhà khiến chúng thất điên bát đảo rồi thẳng tắp rơi xuống đất, nằm rạp trước mặt Tiểu Diên Nhi không nhúc nhích.

Tiểu Diên Nhi thấy nhàm chán, nàng lầm bầm: “Quá yếu.”

“. . .”

Một kích đột ngột của Tiểu Diên Nhi khiến toàn bộ tu hành giả trong phòng và ngoài phòng đều sợ ngây người, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi nhìn tiểu cô nương trước mặt.

Nhất là nam tử trung niên đứng ngoài cửa đã kiểm tra tu vi Lục Châu, lúc này cũng đứng ngây ra như phỗng.

Hắn biết rõ thực lực của Chu quản sự, đường đường là tu vi Thần Đình cảnh đỉnh phong vậy mà lại bị một tiểu cô nương đá bay, cái quỷ gì vừa xảy ra vậy?

Toàn bộ gian phòng và sân viện đều rơi vào im lặng ngắn ngủi.

Khục khục khục.

Chu quản sự nằm bẹp dưới đất ho kịch liệt, miệng hắn lúc này đã đầy máu tươi.

“Sư phụ, hắn không chết. Hay để đồ nhi đá thêm một cước?” Tiểu Diên Nhi đề xuất.

“. . .”

Câu nói này khiến Chu quản sự phun ra một ngụm tiên huyết.

Đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài. Nha đầu này trông hồn nhiên ngây thơ nhưng không ngờ tính tình lại đáng sợ như vậy.

Chu quản sự giơ tay lên, phẫn hận chỉ tay về phía nam tử trung niên có nhiệm vụ kiểm tra tu vi.

Lúc này nam tử trung niên đã ngồi bệt dưới đất… “Ta.. ta…”

Hắn nói không nên lời.

Hắn rất muốn nói là, bản thân hắn chẳng hiểu nổi tại sao tu vi của tiểu nha đầu lại lợi hại hơn cả sư phụ nàng.

Lục Châu nhìn Chu quản sự nằm thở hổn hển dưới đất và bốn bề tu hành giả sắc mặt kinh hãi, thản nhiên nói:

“Nếu không muốn chết, bảo Thẩm Lương Thọ tới đây gặp lão phu.”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện không ít tu hành giả.

Một Lương Châu Thành nhỏ nhoi lại có nhiều tu hành giả như vậy khiến Lục Châu không khỏi kinh ngạc.

Chu quản sự ngồi dậy, trầm giọng nói: “Đừng vào!”

Hắn nuốt một ngụm nước bọt để ổn định tâm tình.

“Lão, lão tiên sinh… Ngươi thật sự muốn đối nghịch với Thẩm lão gia?” Chu quản sự che ngực nói.

Không đợi Lục Châu đáp lời, Tiểu Diên Nhi đã hầm hừ: “Ngươi thật phiền! Sư phụ ta muốn gặp người nào thì gặp người nấy! Ngươi còn chưa phục phải không?”

Vừa nói nàng vừa vung vung nắm đấm khiến Chu quản sự sợ hãi co rút người lại.

Nha đầu này đúng là không thể nói lý. Hắn nhìn về phía Lục Châu sắc mặt lạnh nhạt, chỉ hy vọng có thể thuyết phục lão đầu Thần Đình cảnh này một chút.
Chương 437 Vô đề

Còn chưa kịp mở miệng, Lục Châu đã nói trước:

“Sáng sớm mai lão phu muốn gặp Thẩm Lương Thọ. Lời này lão phu sẽ không lặp lại lần thứ hai.”

Chu quản sự sửng sốt.

Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh, toà pháp thân cao một trượng xuất hiện tạo ra âm thanh cộng hưởng nguyên khí, khiến đám tu hành giả xung quanh không rét mà run.

“Mẹ ơi… cao thủ Nguyên Thần cảnh!”

“Pháp thân đã khai diệp… đây… đây là…”

Đám tu hành giả sắc mặt trắng bệch.

Tiểu Diên Nhi cười thành tiếng, chỉ tay vào mặt người vừa lên tiếng: “Sợ chết khiếp rồi hả? Lá gan thật bé… Sư phụ, người gọi pháp thân ra cho bọn hắn được thêm kiến thức đi!”

Lục Châu: “. . .”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lỗ hổng lớn trên nóc phòng rồi đưa tay cốc đầu Tiểu Diên Nhi một cái. “Không được hồ nháo.”

Tiểu Diên Nhi ôm đầu, không dám quậy nữa. “Sư phụ, đồ nhi biết sai.”

Lục Châu chắp tay sau lưng rời khỏi phòng.

Một tên tu hành giả thấy thế lập tức hiểu ra, vội nói: “Ta đi chuẩn bị cho ngài một gian… gian phòng mới.”

Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo ra ngoài, quay đầu làm mặt quỷ với nam tử trung niên cầm tinh thạch trên tay: “Ta suýt nữa thì quên… các ngươi không xứng được thấy pháp thân của sư phụ ta!”

Nói xong nàng theo chân sư phụ đến một gian phòng khác.

Chờ hai người rời đi, Chu quản sự quay sang nhìn nam tử trung niên.

Nam tử trung niên gần như sắp khóc: “Chu quản sự… ngài… ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân… Lão đầu kia thật, thật sự là, là Thần Đình cảnh mà… Ta mà nói láo, chết không yên thân ——”

Trong mắt Chu quản sự lộ ra tia máu, một cước vừa rồi đã khiến hắn bị trọng thương.

Thần Đình cảnh hay không, chả lẽ hắn không có mắt nhìn?

Chu quản sự nhìn sang đám tu hành giả trong sân viện, hạ lệnh:

“Thông tri cho Thẩm lão gia, bảo ngài mau, mau tới đây…” Sau đó hắn nhìn về phía nam tử trung niên cầm tinh thạch trên tay, trầm giọng nói: “Ngươi có thể cút rồi.”

Chữ “cút” này đối với người làm việc trong trang viên, nếu không phải là chết thì cũng là bị biến thành người mù câm điếc.

Sinh ý nơi này sao có thể tuỳ tiện để người ta truyền ra? Cút, chẳng qua là cách dùng từ sao cho uyển chuyển mà thôi.

Nam tử trung niên nghe vậy toàn thân lảo đảo, mặt xám như tro tàn.

——————

Lục Châu ngồi xếp bằng trong phòng, lĩnh hội Thiên thư.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng thông báo ——

[Ting — ký chủ lĩnh hội Nhân tự Thiên thư một trăm lần, ban thưởng Thiên Thư Khai Quyển (trung).]

Lục Châu mở mắt.

Rốt cuộc cũng đã lĩnh hội quyển Thiên thư chữ Nhân được trăm lần, tốn hao không ít thời gian. Hiện tại Thiên Thư Khai Quyển đã có hai phần thượng và trung, chỉ còn thiếu phần “hạ” chưa tìm được.

Phần này hẳn là nằm ở Vu Hàm Sơn…

Lục Châu lại nhớ tới Ngu Thượng Nhung, khẽ thở dài đánh thượt. Tính tình Ngu Thượng Nhung chẳng khác gì hồi nhỏ, cho dù gặp phải chuyện gì cũng không lên tiếng, chỉ muốn tự mình yên lặng tìm biện pháp giải quyết.

Chỉ mong hắn không xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, Lục Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Trời còn chưa sáng, trong sân viện đã sáng lập loè mấy đạo quang mang, ngay sau đó là âm thanh cộng hưởng nguyên khí.

Đây là có người đang gọi ra pháp thân, hơn nữa còn là rất nhiều người.

Lục Châu không thèm nhúc nhích, không bị ảnh hưởng lấy một chút.

Trên không trung trang viên có năm sáu tên tu hành giả lăng không lơ lửng, ở giữa là một chiếc phi liễn nhỏ nhắn, trên phi liễn chỉ đủ chỗ cho một người ngồi.

Lục Châu cảm thấy bên ngoài có khí tức đang mãnh liệt rung động.

Tuy không nhìn thấy nhưng loại rung động cộng hưởng này cho thấy bên ngoài có ít nhất hai tên cao thủ Nguyên Thần cảnh.

Tên Thẩm Lương Thọ này đúng là có chút ít thủ đoạn.

Phi liễn hạ xuống sân viện, đám tu hành giả cũng hạ xuống đất.

“Kẻ nào lớn mật, dám đại náo trang viên của Thẩm thị ta?” Thanh âm hùng hậu mà hữu lực vang lên, rõ ràng là có ý cảnh cáo.

Thẩm Lương Thọ cũng là cao thủ tu hành?

Lục Châu nhấc tay, cánh cửa bị cương khí đẩy ra.

Trang viên được ánh lửa chiếu sáng, ngoại trừ đám tu hành giả Phạn Hải cảnh, ở giữa sân viện còn có một chiếc phi liễn nhỏ, vây chung quanh là mấy tên tu hành giả.

Thẩm Lương Thọ ngồi ngay ngắn trên phi liễn.

Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng. Ngoại trừ Thẩm Lương Thọ là cao thủ Nguyên Thần cảnh, bên cạnh hắn còn có một người tu vi Nguyên Thần cảnh, còn lại đều là Thần Đình cảnh và Phạn Hải cảnh không đáng nhắc tới.

“Ngươi chính là Thẩm Lương Thọ?” Lục Châu mở miệng hỏi.

“Lớn mật!” Có tiếng người gầm lên.

Chu quản sự tinh thần đại chấn, cố nén nội thương trong người, trên mặt hiện lên vẻ được xả giận.

Người vừa lớn tiếng quát là đệ nhất cao thủ dưới trướng Thẩm Lương Thọ: Phong Bình.

Phong Bình thấy Lục Châu gọi thẳng tên Thẩm Lương Thọ bèn quát lớn rồi nhún người nhảy lên.

“Đánh chó cũng phải biết ngó mặt chủ!” Phong Bình lăng không đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn.

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định sử dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư thì Tiểu Diên Nhi đã đạp trên Thất Tinh Thải Vân Bộ mà đến, Phạm Thiên Lăng nở rộ!

Phanh phanh phanh! Toàn bộ chưởng ấn bị ngăn lại.

Tiểu Diên Nhi hạ xuống đứng bên cạnh Lục Châu, chỉ tay vào mặt Phong Bình nói: “Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng đòi ra tay với sư phụ ta?”

Nói xong, nàng đạp lên Thất Tinh Thải Vân Bộ, lưu lại từng đạo tàn ảnh công kích về phía Phong Bình.

Lục Châu không hề ngăn cản. Hắn muốn nhìn xem đoạn thời gian này tu vi của Tiểu Diên Nhi đã tiến bộ đến đâu.

Trong trang viên, cương khí tung hoành, chiến đấu kịch liệt.

Tiểu Diên Nhi khi thì xuất hiện bên trái, khi thì chớp nhoáng bên phải, trên không trung toàn là tàn ảnh của nàng khiến đám người Chu quản sự sắc mặt trắng bệch.

Sao nha đầu này lại lợi hại như vậy? Có thể đánh ngang tay bất phân thắng bại với cả Phong Bình.

Chu quản sự hối hận muốn chết… Chỉ vì sai lầm của một tên thuộc hạ cấp thấp mà bọn hắn đắc tội với đại lão.

Chiếu theo lẽ thường thì khi kiểm tra ra tu vi của cao thủ, bọn họ sẽ dùng lễ tiếp đón, nào dám gây sự với người ta.

Phanh phanh phanh!

Tiểu Diên Nhi càng đánh càng hăng, tiếng cười của nàng truyền đi khắp trang viên.

Phong Bình càng đánh càng tức giận. Hắn đường đường là cao thủ tứ diệp Nguyên Thần cảnh mà lại bị một nha đầu đánh ngang tay.

Ông!

Pháp thân xuất hiện!

Phạm Thiên Lăng quấn quanh người Tiểu Diên Nhi kéo nàng bay ngược ra sau.

“Đồ vô liêm sỉ! Đánh không nổi lại gọi pháp thân!”

Cảnh giới khác biệt, tốt nhất là dùng pháp thân công kích.

Phong Bình hừ lạnh một tiếng, song chưởng vỗ mạnh, mấy đạo chưởng ấn bắn ra công kích về phía Tiểu Diên Nhi.

Phanh phanh phanh.

Phạm Thiên Lăng ngăn ở phía trước, toàn bộ chưởng ấn đều tiêu tán.

“Đúng thật là thiên giai…”

Thẩm Lương Thọ ngồi trên phi liễn, hai mắt toả sáng nhưng rất nhanh vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh như thể chuyện gì cũng chưa phát sinh, cất cao giọng nói: “Dừng tay.”

Phong Bình đành thu hồi pháp thân, hạ xuống cạnh phi liễn.
Chương 438 Vô đề

Thẩm Lương Thọ nhìn Lục Châu sắc mặt ung dung đứng bên cửa ra vào, khẽ nói:

“Lão tiên sinh, đoạn sinh ý của người khác chẳng khác nào thù giết cha. Không bằng hai ta ngồi xuống, từ từ nói chuyện?”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Phạm Thiên Lăng đỏ rực trong tay Tiểu Diên Nhi.

Nhưng mà…

Lục Châu lại vuốt râu nói: “Lão phu cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Ngữ khí Lục Châu trầm xuống:

“Một, tự phế tu vi.

Hai, thành thật trả lời các câu hỏi của lão phu.

Ba, một ngày lão phu còn ở Lương Châu Thành thì ngày đó các ngươi vẫn phải nghe lệnh lão phu.”

Khi còn đang lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu đã nghĩ ra hình phạt dành cho Thẩm Lương Thọ.

Thẩm Lương Thọ là người đứng đầu Bạch Bảng, mặc kệ hắn làm ra sự tình tốt hay xấu gì cũng chẳng liên quan đến mình. Nhưng đụng phải Lục Châu thì không thể tha thứ. Ba yêu cầu này xem như là trừng phạt hợp lý.

Nhưng khi nghe thấy ba điều này, đám người Thẩm Lương Thọ lập tức cau mày.

Các tu hành giả trong trang viên đưa mắt nhìn nhau. Đối mặt với Thẩm lão gia còn dám đưa ra yêu cầu này, lão già dựa vào đâu?

Chu quản sự thầm hô không ổn, len lén lui về sau hai bước. Hắn vốn đã bị trọng thương, nếu hai bên thật sự đánh nhau thì hắn chắc chắn bị thua thiệt.

Thẩm Lương Thọ không những không tức giận mà còn vỗ tay cười: “Lão tiên sinh, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.”

“Lão phu từ trước đến nay không nói đùa.” Lục Châu nghiêm túc đáp.

Thẩm Lương Thọ nhíu mày: “Trên đời này người có thể khiến Thẩm mỗ thần phục chẳng có mấy ai. Cả đời này Thẩm mỗ chỉ phục hai người.”

“Ồ?”

“Người thứ nhất chính là đương kim bệ hạ Vĩnh Thanh.” Nói đến đây, hắn chắp hai tay lại, trên mặt tràn đầy sùng bái: “Người thứ hai chính là tổ sư gia Ma Thiên Các, đó chính là người Thẩm mỗ vô cùng kính ngưỡng.”

(Chú thích: hoàng đế Đại Viêm tên là Lưu Thương, hiệu là Vĩnh Thanh. Khi Lục Châu nói chuyện chỉ gọi hắn là Lưu Thương.)

“. . .”

Chu quản sự quả thật không hề nói dối. Tên Thẩm Lương Thọ này thật sự coi lão phu là thần tượng.

Kẻ đứng đầu Bạch Bảng lại thần tượng người đứng đầu Hắc Bảng, đúng là châm chọc mà.

Tiểu Diên Nhi phì cười ha hả: “Vậy thì ngươi mau quỳ xuống bái lạy sư phụ ta đi chứ!”

Lời nàng nói rất chân thành, rất thực lòng.

Nhưng lọt vào tai Thẩm Lương Thọ lại chẳng khác gì lời khiêu khích.

“Phong Bình.” Thẩm Lương Thọ phất tay.

Ánh mắt Phong Bình lăng sòng sọc, thân hình khẽ động, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.

Đạo ẩn, lại thêm Hạo Nhiên Thiên Cương? Đám người không chớp mắt nhìn Phong Bình xuất chiêu.

Tiểu Diên Nhi vừa định động thủ đã thấy sư phụ giơ tay ngăn lại. Sư phụ muốn ra tay? Vậy thì ổn rồi…

Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một đạo quang hoa, cánh tay khẽ vẩy về phía trước.

Đây không phải thẻ Một Kích Chí Mạng, mà là Lôi Cương!

Một đạo sấm sét bắn về phía đối diện.

“Khí tức Thần Đình cảnh?” Phong Bình không coi ra gì, chỉ chăm chăm lao về phía Lục Châu.

Ngay khi hắn sắp đụng phải Lục Châu, đạo sấm sét đột nhiên bắn mạnh vào ngực hắn.

Ầm!

Cái gì mà Đạo ẩn, cái gì mà Hạo Nhiên Thiên Cương đều chưa kịp thi triển đã bị đánh bay ra ngoài.

Đầu óc Phong Bình trống rỗng, khi hắn ngửa mặt lên trời bay ngược, hắn nhìn thấy trên bầu trời giáng xuống một đạo lôi điện.

Phong Bình hét lên thất thanh: “Lôi Cương?”

Oành!

Đạo Lôi Cương bổ xuống đầu Phong Bình. Phốc, hắn ngẩng mặt phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân rơi xuống đất.

Đan điền khí hải tựa như vừa bị người ta hung hăng đánh vào một chuỳ, không còn chút sức lực phản kháng.

Xác suất một kích tất sát của thẻ Lôi Cương rất thấp. chỉ có 1%, nhưng xác suất trọng thương 30% lại bị phát động.

Cả sân viện lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.

Hai chân Chu quản sự mềm nhũn ngã lăn ra đất, mặt xám như tro tàn.

Đây là Thần Đình cảnh?

Mẹ nó đây mà là Thần Đình cảnh???

Thần Đình cảnh có thể đánh một chiêu làm trọng thương cao thủ Nguyên Thần cảnh tứ diệp? Lừa quỷ đi!!!

Người chấn kinh không chỉ có Chu quản sự mà còn có Thẩm Lương Thọ.

Tu vi Thẩm Lương Thọ chỉ cao hơn Phong Bình một diệp mà thôi, miễn cưỡng tiến vào ngưỡng cửa đại tu hành giả ngũ diệp.

Nhưng đối mặt với một chiêu Lôi Cương vừa đánh bại Phong Bình, lòng tin của hắn đã kịch liệt dao động.

Việc đến nước này, Thẩm Lương Thọ đâm lao đành phải theo lao. Hắn vung tay lên.

Đám tu hành giả lăng không lơ lửng vây lấy Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.

“Hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi.” Lục Châu lắc đầu.

Tiểu Diên Nhi liếc mắt nói: “Ngươi đúng là đồ ngu! Đã sùng bái sư phụ ta như vậy sao còn không mau quỳ xuống xin người tha thứ?”

Hả?

Thẩm Lương Thọ nở nụ cười lạnh. “Tiểu nha đầu, Thẩm mỗ có thể ngồi trên vị trí đệ nhất Bạch Bảng, sao có thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy? Bắt lấy bọn họ!”

Hắn vừa ra lệnh, đám tu hành giả xung quanh đã vây kín lại.

Thẩm Lương Thọ đương nhiên không tin. Trong thư phòng hắn có một bức hoạ chân dung Cơ Thiên Đạo, ngày ngày hắn đều chiêm ngưỡng.

Người trước mặt trông khác xa!

Chuyện này cũng không thể trách Lục Châu. Dù sao Cơ Thiên Đạo không phải là người chải chuốt, lại lớn tuổi, đầu tóc rối bù, tính tình nóng nảy.

Nay Lục Châu lại trông có vẻ tiên phong đạo cốt, nhã nhặn lịch sự, so sánh với Cơ Thiên Đạo thì khác biệt quá lớn.

Khi đám tu hành giả đồng thời xông lên, Thẩm Lương Thọ lập tức khống chế phi liễn bay đi.

“Bệ Ngạn.”

Ngaooooo ——

Bệ Ngạn không biết chui ra từ xó xỉnh nào, gầm lên một tiếng rồi băng băng chạy tới, nhào về phía đám tu hành giả.

Đám tu hành giả sợ hãi không thôi, đội hình lập tức tán loạn chia thành năm bè bảy mảng.

Có Bệ Ngạn đối phó với đám tu hành giả cấp thấp này, mọi chuyện không thành vấn đề.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch 10 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch 10 điểm công đức.]

Lục Châu không thèm để ý chút điểm công đức này mà ngẩng đầu nhìn về phía chiếc phi liễn nhỏ bé vừa bay vào không trung.

Thẩm Lương Thọ nói: “Món nợ này ta ghi nhớ… sau này còn gặp lại!”

Có phi liễn, hắn tự tin mình có thể trốn được.

Lục Châu vẫn thản nhiên như không, tay trái giơ lên, tay phải kéo căng dây cung vô hình, ngưng khí thành cương. Một mũi tên cương khí màu xanh lam hiện ra.

Trong não hải Lục Châu dần hiện lên một tiễn Lưu Tinh Cản Nguyệt ngày đó hắn dùng để xạ kích toạ kỵ Ba Vu. Lực lượng phi phàm bao bọc lấy tiễn cương.

Vù!

Tiễn cương rời dây cung, tựa như tia pháo hoa sáng rực rỡ bắn lên bầu trời tăm tối, kéo theo chiếc đuôi màu xanh lam thật dài.

Thẩm Lương Thọ cảm giác được sau lưng truyền tới một âm thanh quỷ dị, bèn quay đầu nhìn lại.

“Đó là cái gì?”

“Tiễn cương?”

Hắn lập tức gọi ra pháp thân! Cương khí hộ thể bao bọc toàn thân hắn.

Phốc ——

Tiễn cương bắn xuyên qua pháp thân như đâm vào đậu hũ, đồng thời xuyên thủng đan điền khí hải Thẩm Lương Thọ.

Soạt soạt! Phi liễn vỡ vụn.

Thẩm Lương Thọ từ trên không trung rơi xuống.
Chương 439 Vô đề

Tiểu Diên Nhi đứng tại chỗ vỗ tay hò reo: “Trúng rồi trúng rồi. Sư phụ, con cũng muốn học bắn tên!”

Lục Châu không hài lòng lắc đầu.

Một tiễn này nếu thay bằng Vị Danh Kiếm thì có thể chém giết một tên cao thủ ngũ diệp.

Cùng sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư, nhưng nếu dùng Vị Danh Kiếm kết hợp với thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm, hắn có thể chém giết Kiếm si La Trường Khanh.

Mà bây giờ chỉ có thể bắn rơi Thẩm Lương Thọ ngũ diệp.

Không có vũ khí thiên giai, lại thêm công kích từ khoảng cách xa nên uy lực đã yếu đi rất nhiều.

Có điều, tiễn cương này xuyên thủng đan điền khí hải Thẩm Lương Thọ chẳng khác gì đã phế tu vi hắn.

Oành!

Thẩm Lương Thọ rơi xuống phá vỡ mái nhà. Toàn thân hắn nằm bẹp dưới đất, hai mắt nhìn về phía Lục Châu tràn đầy kinh hãi.

Cùng lúc đó, Bệ Ngạn đã xử lý xong đám tu hành giả xung quanh.

Toàn bộ trang viên khôi phục sự yên tĩnh.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Thẩm Lương Thọ nằm trên mặt đất. “Lão phu đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không quý trọng.”

Sắc mặt Thẩm Lương Thọ cực kỳ khó coi, hắn nhịn xuống cơn đau truyền tới từ đan điền khí hải, cắn răng nói: “Ngươi đến từ La Tông?”

Tiểu Diên Nhi phì phò: “Phi! La Tông cái khỉ gì!”

Lục Châu không thèm để ý, trầm giọng nói: “Bây giờ ngươi đã phục chưa?”

Thẩm Lương Thọ nằm bẹp dưới đất, đau khổ nói: “Phục. Ta phục.”

Thẩm Lương Thọ cảm thấy toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải đều bị một tiễn quỷ dị kia đánh tan.

Thống khổ, sợ hãi.

Sau khi nói ra một chữ “phục”, hắn kịch liệt phun ra một ngụm máu tươi, nằm thở hổn hển dưới đất một lúc mới dần dần bình phục tâm tình.

Lục Châu giơ tây lên, mấy đạo cương nhận bay đi.

Phanh phanh phanh.

Cương nhận đánh vào huyệt đạo của Thẩm Lương Thọ, đau đớn trên người hắn lập tức biến mất.

Thẩm Lương Thọ lau mồ hôi trên mặt, vẻ phách lối trước đó hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.

Sau khi triển hạ thần uy, Bệ Ngạn thoả mãn dạo một vòng trên không mới chậm rãi hạ xuống đất.

Bốn phía chỉ còn lại đám người phổ thông và đám tu hành giả cấp thấp làm việc trong trang viên Thẩm thị.

Lục Châu nhìn về phía Bệ Ngạn, cảm thấy con toạ kỵ này đúng là thú vị, dường như nó biết rõ nên ra tay với những mục tiêu nào để đạt được điểm công đức.

Lục Châu nhân cơ hội nhìn vào giao diện Hệ thống, đáng tiếc là điểm công đức chỉ tăng lên có 200 điểm.

Đánh giết mục tiêu Thần Đình cảnh trở xuống, thu hoạch cực kỳ thấp và không đáng kể.

Chu quản sự và Phong Bình cũng nằm dưới đất không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

——————

Thẩm Lương Thọ đứng dậy dụi mắt một cái, thấy Bệ Ngạn dáng vẻ doạ người lập tức co rụt về sau.

Lục Châu vuốt râu, lắc đầu hỏi:

“Ngươi làm ra mấy chuyện xấu xa này từ bao giờ?”

Thẩm Lương Thọ lau mồ hôi trên mặt, lắp bắp nói: “Lão, lão tiên sinh… ta, ta cũng chỉ vì muốn sinh tồn, mới bắt đầu làm thôi!”

Lục Châu không thèm để ý chuyện này, dù sao việc cũng không liên quan đến hắn.

“Nói một chút về tình hình Lương Châu Thành đi.”

Tiểu Diên Nhi rất hiểu chuyện, nàng chạy vào phòng bê ra một cái ghế đặt sau lưng Lục Châu.

Lục Châu ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thẩm Lương Thọ như đang thẩm vấn.

Thẩm Lương Thọ không còn thấy đau nữa, nhưng ngẫm lại chuyện vừa rồi lại thấy sợ hãi, bèn nuốt nước miếng nói:

“Tình hình Lương Châu Thành lúc này?”

Lục Châu vuốt râu chờ đợi câu trả lời.

Thẩm Lương Thọ suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Loạn, cực kỳ loạn… Trước khi hai vị đến đây, giáo chúng U Minh Giáo đã đánh một trận với quân giữ thành Lương Châu, tử thương vô số.”

“Thế còn dị tộc?” Lục Châu nhận được tin tình báo không giống thế này.

Nhắc tới dị tộc, Thẩm Lương Thọ nhướng mày.

“Lương Châu Thành đúng là xuất hiện không ít người Lâu Lan và Nhu Lợi đến từ Tây Vực… nhưng ta không biết hiện tại bọn hắn đang ở đâu.”

Thẩm Lương Thọ không biết cũng rất bình thường. Nếu dị tộc để lộ tung tích, không tới phiên hắn xuất thủ, hoàng thất Đại Viêm đã xuất quân dẹp yên dị tộc rồi.

“Chỉ có người của hai nước này?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Năm nước Nhung Tây và bảy nước Nhung Bắc vẫn luôn rất tuân thủ quy củ. Chỉ có Lâu Lan và Nhu Lợi… không nghe nói có dị tộc khác xuất hiện ở đây.” Thẩm Lương Thọ thành thật đáp.

Lục Châu vuốt râu gật đầu, bắt đầu lục tìm trong ký ức của Cơ Thiên Đạo.

Từ khi hoàng đế Lưu Qua hiệu là Vĩnh Thọ san bằng Nhung Tây và Nhung Bắc, Đại Viêm vẫn luôn chiếm vị thế cao nhất trong các quốc gia.

Từ vô số tiểu quốc, đám dị tộc Nhung Tây và Nhung Bắc bắt đầu xây dựng lại, tạo thành ngũ quốc Nhung Tây và thất quốc Nhung Bắc. Mười hai nước này vẫn luôn thần phục Đại Viêm, hàng năm đều tiến cống và hoà thân để duy trì quan hệ.

Tuy vậy mười hai nước này cũng không vừa, thường xuyên nhân cơ hội để len lén xâm chiếm biên cảnh Đại Viêm.

Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh quanh năm trấn thủ biên cương, không ngừng uy hiếp bọn hắn, thế nên cũng được xem là tương đối hoà bình.

“Hiện tại tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.

Thẩm Lương Thọ cả kinh, sợ hãi nhìn lão nhân trước mắt, lát sau mới đáp:

“Ta chỉ nghe người ta nói, tứ điện hạ dẫn theo ba mươi vạn quân và năm ngàn tu hành giả chia binh thủ hộ mười toà thành Lương Châu… ta cũng không biết hiện tại hắn đang ở toà thành nào.”

Nói đến đây, Thẩm Lương Thọ lại tiếp tục:

“Trong mười toà thành Lương Châu, có năm toà được bố trí trận pháp phòng hộ, năm toà còn lại không có. Hẳn là tứ điện hạ sẽ không đặt bản thân mình vào cảnh nguy hiểm.”

Thẩm Lương Thọ coi như cũng thành thật khai báo.

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vuốt râu nói: “Dùng thủ đoạn của ngươi để điều tra chuyện này. Nếu làm tốt, lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Thẩm Lương Thọ nghe vậy mừng rỡ vô cùng, lập tức cúi người nói: “Nguyện vì tiên sinh làm việc.”

——————

Đêm đó, Thẩm Lương Thọ ở lại trang viên, ngụ trong phòng sát vách Lục Châu.

Cả đêm hắn đều ngủ không ngon. Một tiễn này phá bỏ tu vi của hắn, khiến hắn sợ hãi không thôi.

Nói không chừng đám thuộc hạ ở sau lưng sẽ đâm hắn một dao. Tại Lương Châu ăn người không nhả lại xương này, làm gì có ai chịu nói đạo lý?

Sau khi bị phế bỏ tu vi, Thẩm Lương Thọ vẫn muốn sống là vì hắn còn có thủ đoạn khôi phục tu vi. Tuy là rất khó nhưng vẫn có hy vọng.

Thẩm Lương Thọ đứng đầu Bạch Bảng, nhờ danh tiếng này hắn có đủ mối quan hệ để giúp mình chữa trị đan điền khí hải, chẳng hạn như Hắc Mộc Liên.

Trước lúc đó, hắn phải nghĩ cách bảo vệ bản thân mới được. Vì vậy, nơi an toàn nhất chính là ở bên cạnh lão tiên sinh.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lương Thọ lập tức phái người đến mười toà thành Lương Châu, tận tâm tận lực điều tra tin tức.

Đến buổi chiều, Thẩm Lương Thọ cung kính đến tìm Lục Châu.

“Lão tiên sinh, ta đã lệnh cho người điều tra… Rất có khả năng tứ điện hạ đang ở Mạc Thành, phía bắc Lương Châu.”

Không nghe Lục Châu nói gì, hắn không dám rời đi. Mãi một lúc sau hắn mới nghe được trong phòng truyền ra thanh âm:

“U Minh Giáo có động tĩnh gì không?”

“Nghe nói Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải và tứ đại hộ pháp cũng đến Mạc Thành.”
Chương 440 Vô đề

Nói đến đây, Thẩm Lương Thọ lại tiếp tục:

“Hiện nay U Minh Giáo khiến thiên hạ đại loạn, Vu Chính Hải là đại đệ tử Ma Thiên Các, tu vi rất đáng sợ. Có hắn tự mình ra tay, cho dù tứ hoàng tử có trọng binh cũng không thể là đối thủ.”

“Tiếp tục điều tra.”

“Vâng.”

Lại trôi qua một ngày.

Hôm sau nữa, Thẩm Lương Thọ lại đứng trước cửa báo cáo:

“Lão tiên sinh, mười thành Lương Châu phát sinh thay đổi đột ngột, U Minh Giáo và tứ hoàng tử giao chiến, đôi bên tổn thất nặng nề. Năm toà thành không có trận pháp phòng hộ trong vòng một đêm đều bị U Minh Giáo chiếm lĩnh. E là không bao lâu nữa bọn hắn sẽ đánh vào Lương Châu Thành…”

“Tiếp tục dò xét.”

Thẩm Lương Thọ khom người rời đi.

Đến ngày thứ tư, trời còn chưa sáng Thẩm Lương Thọ đã vội vàng hấp tấp chạy đến trước cửa phòng Lục Châu, hớt hải nói:

“Lão tiên sinh, hãy mau chóng rời khỏi Lương Châu Thành. Trận pháp ở Lương Châu Thành bị nội gián điều khiển, U Minh Giáo đã phá được cổng thành rồi!”

Vừa dứt lời, trong Lương Châu Thành vang lên từng tiếng vó ngựa, đồng thời trên bầu trời xuất hiện từng tốp tu hành giả kết thành đội di chuyển.

Khói lửa bốc lên, sát khí đằng đằng.

Quân thủ thành Lương Châu liên tục bại lui. Trên đường phố thỉnh thoảng lại xuất hiện pháp thân Thập Phương Càn Khôn.

Tuy rằng kém xa pháp thân Bách Kiếp Động Minh nhưng đối với cấp độ Thần Đình cảnh trở xuống, Thập Phương Càn Khôn đã là vô địch.

U Minh Giáo không bao giờ thiếu tu hành giả bậc này. Công kích của U Minh Giáo khiến toàn bộ quân thủ thành hoặc trở thành tù binh, hoặc là bị đánh giết.

Khi Thẩm Lương Thọ đứng ngoài cửa gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, trên đỉnh đầu hắn chợt truyền đến tiếng gió vun vút ——

Vù!

Vù!

Mấy chục tên tu hành giả đột nhiên xuất hiện phía trên bầu trời trang viên.

“Ta là Vu Hồng, nhị thủ toạ Thanh Long Điện của U Minh Giáo, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Phàm là tu hành giả đều bước ra đây!”

Phương thức hành sự của U Minh Giáo là cao giai kềm chế cao giai, đê giai kềm chế đê giai.

Thẩm Lương Thọ không ngờ U Minh Giáo lại đến nhanh như vậy. Bây giờ hắn đã mất hết tu vi, nào có tư cách đối địch với bọn họ.

Trong lòng Thẩm Lương Thọ lo lắng không thôi, bèn đưa mắt nhìn về phía gian phòng của lão tiên sinh.

Vu Hồng nhìn Thẩm Lương Thọ, cất tiếng hỏi: “Ngươi bị thương?”

“Vâng, vâng…” Hắn muốn chỉ vào phòng Lục Châu nhưng lại không dám.

“Mang đi!”

Hai tên tu hành giả hạ xuống, tóm lấy Thẩm Lương Thọ.

Kèn kẹt ——

Cửa phòng bật mở.

Lục Châu chắp tay bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn về phía nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng đang lăng không lơ lửng.

Vu Hồng cảm nhận được khí tức lão giả trước mắt, lắc đầu nói: “Bất kể là ai, phàm là người đối lập với U Minh Giáo đều không buông tha.”

Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi cũng chạy ra ngoài, chỉ tay vào mặt Vu Hồng nói: “Sao ngươi dám nói vậy với sư phụ ta?”

Vu Hồng khẽ sửng sốt.

Theo đạo lý mà nói, đa số đại tu hành giả đều có lập trường riêng, hầu hết các cao thủ Nguyên Thần cảnh đều có tông môn làm chỗ dựa phía sau.

Cho nên U Minh Giáo mới khai đao với Tịnh Minh Đạo, Chính Nhất Đạo và các đại tông môn khác, thu nhận rất nhiều cao thủ, uy hiếp các đại tu hành giả.

Kể từ đó, các đại tu hành giả không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Trong phạm vi của Đại Viêm, U Minh Giáo chỉ cần đối phó với hoàng thất Đại Viêm là đủ.

Giống như hiện tại, trong chiến loạn gặp phải tu hành giả, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn thì bọn hắn sẽ bắt người đi, sau đó nên tha thì tha, những kẻ có vấn đề thì một tên cũng không để lại.

Công thành vốn tàn khốc như thế.

Tư Vô Nhai định ra sách lược này cho U Minh Giáo chính là vì không muốn có người thừa cơ giở trò quỷ.

Vu Hồng cảm nhận được khí tức của tiểu cô nương vừa xuất hiện, lập tức nhướng mày: “Nguyên Thần cảnh sơ kỳ?”

Sao lại có cường giả Nguyên Thần cảnh ở Lương Châu Thành?

“Ta là nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng, ta không biết tại sao hai vị lại xuất hiện ở Lương Châu Thành, nhưng trước mắt xin mời hai vị phối hợp đi với chúng ta một chuyến.” Vu Hồng trước nay vẫn luôn kính trọng cường giả.

“U Minh Giáo Vu Hồng?” Lục Châu chỉ biết tứ đại hộ pháp. Loại nhân vật cấp dưới này đương nhiên hắn không có ấn tượng.

Vu Hồng không tức giận, chỉ hỏi: “Lão tiên sinh không biết U Minh Giáo?”

Tiểu Diên Nhi vừa định nói chuyện đã bị Lục Châu kềm lại. Nha đầu này mà nói lung tung dễ làm hỏng chuyện.

Lục Châu vuốt râu đáp: “Có nghe nói tới.”

Vu Hồng ôm quyền nói: “Giáo chủ nhà ta chính là đại đệ tử Ma Thiên Các, cũng là một trong những cao thủ bát diệp hiếm thấy trong tu hành giới.”

Lục Châu hiện tại đang muốn gặp Vu Chính Hải hoặc Tư Vô Nhai đây. Trước khi gặp được bọn hắn đương nhiên không thể để lộ mục đích.

Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Lão phu đi cùng các ngươi là được.”

Tiểu Diên Nhi: “. . .”

Tiểu Diên Nhi không hiểu suy nghĩ của sư phụ, chẳng biết tại sao người lại định làm vậy, nhưng nghĩ lại nàng cũng mặc kệ, sư phụ làm gì tất có lý do của người. Thế là nàng không lên tiếng quấy rối, ngoan ngoãn đi theo sau Lục Châu.

“Đa tạ đã phối hợp.”

Thẩm Lương Thọ cũng đi theo sau, ba người cùng Vu Hồng rời khỏi trang viên Thẩm thị. Chu quản sự và Phong Bình bị thương nặng đã bị đám giáo chúng bình thường bắt đi.

Chiều hôm đó.

U Minh Giáo thành công chiếm lĩnh Lương Châu Thành.

Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ được đưa tới nơi quân phòng hộ trú đóng của U Minh Giáo tại Lương Châu Thành.

Trên đường đi, Vu Hồng vẫn luôn dẫn đoàn.

Đến doanh địa đóng quân, Lục Châu nhìn thấy có khoảng hơn năm mươi tên tu hành giả Phạn Hải cảnh trở xuống đã được đưa đến đây.

So sánh một chút đã thấy Lục Châu và Tiểu Diên Nhi có tu vi cao nhất trong đám người, khó trách Vu Hồng lại đối xử đặc biệt với hai người như vậy. Về phần Thẩm Lương Thọ không có tu vi thì được mấy tên giáo chúng phổ thông trông coi.

“Hai vị xin cứ yên tâm, phiền hai vị chịu uỷ khuất mấy ngày, đợi đến khi U Minh Giáo chúng ta hạ được mười toà thành của Lương Châu thì sẽ thả hai vị rời đi.” Vu Hồng nói với Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.

Lục Châu hỏi: “U Minh Giáo đã hạ được Mạc Thành?”

Vu Hồng xem thường nói: “Có gì mà không được? Không dám giấu diếm, giáo ta có thất tiên sinh của Ma Thiên Các toạ trấn, thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về U Minh Giáo.”

“Lão phu nhớ rõ Mạc Thành có Bàn Long Trận thủ hộ, sao các ngươi có thể công thành?”

Vu Hồng sững sờ.

Nếu là bình thường, một tu hành giả xa lạ có can đảm chất vấn U Minh Giáo như vậy đã bị Vu Hồng đánh cho một chưởng.

Nhưng hai người này có tu vi cao, nhất là tiểu nha đầu trông có vẻ ngốc nghếch đứng bên cạnh lão đầu lại có tu vi Nguyên Thần cảnh. U Minh Giáo đang trong thời điểm then chốt, đối xử với loại cao thủ này vẫn nên dùng biện pháp trấn an thì tốt hơn.

Vu Hồng cười nói: “Ta tin tưởng vào năng lực Giáo chủ và thất tiên sinh.”

Nói xong hắn quay người rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom