• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thiên đạo hữu khuyết (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Huyền không hành châm.

Vết thương này tuy bình thường không ảnh hưởng tới việc đi lại, nhưng lại khiến nàng gặp khó khăn trong lúc tu luyện, đặc biệt là độc ở xương mu bàn chân. Trong suốt nửa năm qua, ngày nào nàng cũng chịu giày vò.

Chính vì thế nàng mới trở thành loại ngươi khép kín, không muốn nói chuyện với ngươi khác giống như ngày hôm nay.

Vốn tưởng rằng cả đời này cũng không thể chữa trị được nhưng Trương Huyền lão sư – vốn bị mọi ngươi coi là phề vật, lại có thể nói đây là việc nhỏ. Điều này khiến nàng khó mà tin được.

Nếu trước đó mà nghe thấy điều này thì chắc chắn nàng sẽ nghĩ nghĩ đây là khoác lác. Nhưng khi nghe hắn nói ra rành mạch nguyên nhân thì nàng lại bắt đầu tin tưởng.

- Để ngươi một mình tiến vào phòng là bởi ta muốn giúp ngươi trị liệu. Bây giờ hãy buông lỏng toàn thân!

Trương Huyền lấy một chiếc hộp ngọc nhỏ từ trên tường xuống, nhẹ nhàng mở ra, ở bên trong có những cây châm bạc với độ dài ngắn khác nhau.

Võ giả khi tu luyện, gặp chấn thương là chuyện bình thường. Vì thế mỗi phòng học của học viện đều có bộ dụng cụ này: đó là ngân châm có thể giúp người ta khơi thông huyết mạch, tạm thời làm dịu thương thế.

Nhìn thấy thiếu niên trước mặt nói năng bình tĩnh và tự tin, trong nội tâm của Vương Dĩnh không kìm được mà tin tưởng, sau đó liền buông lỏng toàn thân.

- Viu.

Trương Huyền ngồi tại chỗ, không hề động đậy, cầm lấy một cái châm bạc, phi thẳng vào Vương Dĩnh.

- A - Vương Dĩnh kêu nhẹ.

Cây châm cắm chuẩn xác vào chân của Vương Dĩnh.

- Huyền không hành châm? - Con mắt Vương Dĩnh trợn trừng, thân thể run rẩy.

Huyền không hành châm là thủ pháp chữa bệnh không cần tiếp xúc với thân thể của ngươi bệnh mà tận dụng khả năng không chế lực lượng của võ giả để không chế châm bạc bay trên không, chuẩn xác đâm vào huyệt vị.

Làm như thế thì y sư nam không cần tiếp xúc với thân thể của bệnh nhân nữ mà vẫn có thể châm cứu, tránh khỏi sự xấu hổ ngượng ngùng.

Cách này nghe thì đơn giản nhưng thực ra lại rất phức tạp. Đầu tiên võ giả phải có khả năng không chế lực lượng rất tốt, chỉ mắc một chút sai lầm là thất bại. Tiếp theo khả năng hiểu biết về y thuật cũng cần cao siêu bởi cách quần áo thì sẽ rất khó xác định được vị trí của huyệt đạo nên châm cứu sẽ gặp phải nhiều khó khăn.

Nguyên Ngữ đại sư từng nói rằng muốn thực hiện Huyền không hành châm thì tu vi ít nhất cũng phải đạt đến võ giả tầng năm Đỉnh Lực cảnh.

Chẳng lẽ vị lão sư bị ngươi ta chê cười là phế vật đã đạt tới cảnh giới này rồi sao?

Điều đó thật khó tin.

Sau khi đạt tới Đỉnh Lực cảnh, mỗi lão sư đều có tiếng tăm lừng lẫy, giống như Lục Tầm lão sư. Mà căn cứ lời của Lưu lão, Trương Huyền lão sư chỉ là võ giá tầng ba Chân Khí cảnh, còn cách tầng năm Đỉnh Lực cảnh rất xa.

Võ giả tầng ba Chân Khí cảnh mà có thể thi triển Huyền không hành châm sao? Nàng không thể nào tin nổi.

Viu viu viu viu.

Đang lúc nàng cảm thấy không thể tin nổi thì thiếu niên trước mặt lại phóng ra mấy cái châm bạc nữa.

Tiếng gió vang lên không dứt, châm bạc cắm vào chân nàng, độ sâu giống hệt nhau, đủ thấy khả năng không chế lực lượng của hắn cực kỳ cao siêu.

Vương Dĩnh đang muốn xem đối phương chuẩn bị trị liệu như thế nào thì đã thấy bàn tay của Trương Huyền ấn vào ngân châm, truyền chân khí vào thẳng thân thể nàng.

- A!

Chân khí tiến vào trong cơ thể của nàng khiến cả người tê dại, huyệt đạo bị phong ấn trước đó lập tức trở nên thông thoáng.

Đây là chân khí đẳng cấp cao hơn thượng đẳng.

Sau một hồi, Vương Dĩnh mới nhìn rõ ràng được hình dáng của chân khí vừa tiến vào cơ thể mình.

Trong veo như nước, không có chút tạp chất nào.

Chân khí này là chân khí có đẳng cấp cao hơn cả thượng đẳng.

Đây chính là chân khí mà chỉ có ngươi tu luyện công pháp Thần hoặc Thánh cấp mới có thể luyện ra được. Trong toàn bộ Vương quốc, chưa từng nghe nói có ai tu luyện được. Thế mà vị lão sư hay bị chửi là rác rưởi này lại có thể làm được. Mọi ngươi đều đã nhìn lầm rồi!

- Tốt rồi!

Tinh thần nàng đang rung động thì ngân châm đã được Trương Huyền thu lại.

Ngay sau đó, Vương Dĩnh cảm thấy hai chân của mình thật nhẹ nhõm, dễ chịu chưa từng thấy.

Sau khi bị thương, hai chân của nàng có thể bước đi bình thường nhưng lại giống như bị bó thạch cao ở bên ngoài, lúc nào cũng cảm thấy cứng ngắc. Thế mà bây giờ sự thoải mái này khiến cho nàng cảm thấy giống như mình vừa phá vỡ một gông xiềng nào đó khiến cho đôi chân trở nên vô cùng linh hoạt.

- Chân của ta!

Kẻ ngốc cũng biết chân của nàng đã hoàn toàn bình phục.

- Lão sư, đa tạ người!

Vương Dĩnh quỳ rạp xuống đất, khóc đỏ cả mắt.

Nàng đã đợi một ngày này quá lâu, thậm chí đã hơi có chút tuyệt vọng. Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ được rằng chứng bệnh khó chữa như thế lại được một vị lão sư bị coi là kém nhất học viện chữa khỏi.

- Thật ra, hắn là người có bản lĩnh lớn như vậy, chẳng qua là khiêm tốn mà thôi!

Trong đầu nàng chợt nghĩ.

Nếu như không phải khiêm tốn thì làm sao mà một ngươi có khả năng giảng bài tuyệt đỉnh, đồng thời cũng mang năng lực trị liệu siêu đẳng như thế này lại bị ngươi ta coi là lão sư rác rưởi của học viện.

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Vương Dĩnh lập tức không còn ý định bỏ học nữa, một lòng muốn bái Trương Huyền làm thầy.

- Ừ, nếu chân của ngươi đã được chữa lành thì đi ra bên ngoài tu luyện đi, có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta!

Trương Huyền dặn dò: - Ngươi gọi Lưu Dương vào đây luôn!

- Dạ! - Mặt mũi của Vương Dĩnh vô cùng vui vẻ, bước ra ngoài.

- Một lát nữa ta dự định bỏ học các ngươi có làm cùng không?

Trong lớp học, sau khi bốn ngươi làm quen với nhau, Lưu Dương mở miệng.

Quả thật hắn cực kỳ khó chịu.

Thân là một kẻ đứng trong hàng ngũ trăm người mạnh nhất, rất nhiều lão sư cao cấp đều sẽ muốn tranh đoạt hắn. Nhưng kết quả là bởi vì một trận đánh cược mà hắn lại phải trở thành học sinh của lão sư kém nhất học viện.

Cảm giác nhục nhã này khiến hắn phát điên.

Mặc dù thế nào thì hôm nay hắn phải bỏ học! Không ai có thể ngăn được hắn!

- Ta cũng muốn nhưng ta sợ lão sư sẽ tức giận rồi sẽ đánh một trận!

Tên mập Viên Đào khuyên.

- Tức giận? Hắn tức giận thì có thể làm gì ta? Ta không muốn bị hắn chỉ điểm đến mức tẩu hỏa nhập ma - Lưu Dương nói.

- Tẩu hỏa nhập ma? - Trịnh Dương có vẻ nghi ngờ.

Hắn mặc dù biết thầy của mình thi thố đạt kết quả rất kém nhưng chưa từng nghe nói rằng Trương sư đã chỉ điểm khiến một ngươi tẩu hỏa nhập ma.

- Ừ! - Lưu Dương nói: không tin thì các ngươi chờ xem, một lát nữa khi Vương Dĩnh đi ra, chắc chắn sẽ rất khó chịu, thậm chí còn biết rằng mình đã bị lừa. Tên Trương Huyền này có trình độ gì ta đã sớm hỏi thăm mọi ngươi rõ ràng hết. Nếu có thể chỉ điểm cho ngươi khác thì chắc chắn sẽ không đến mức bị tất cả lão sư xem thường.

“Cách cách”.

Đang nói chuyện, cánh cửa phòng chợt mở ra, Vương Dĩnh đi ra với vẻ mặt hưng phấn.

- Hả?

Vốn tưởng rằng nàng sẽ cực kỳ uể oải nhưng không ngờ vẻ mặt nàng lại hưng phấn.

Mấy ngươi kia thì cảm thấy kỳ quái.

Sự vui vẻ này chắc chắn xuất phát từ nội tâm. Nhất định là thu hoạch được rất nhiều điều mới có thể có bộ dạng này!

Chẳng lẽ vị lão sư kém nhất học viện lại có thể chỉ điểm cho ngươi khác hay sao?

Một lần chỉ điểm có thể khiến học viên vui mừng như thể nhặt được bảo vật thì kể cả lão sư nổi tiếng như Lục Tầm cũng khó làm được.

- Lưu Dương, lão sư gọi ngươi vào! - Không cần biết người khác nghĩ gì, Vương Dĩnh nói một câu rồi đi sang một bên tu luyện.

- Ta? - Lưu Dương cắn răng – Ta cũng muốn xem xem hắn sẽ chỉ điểm ta như thế nào? Nếu không làm được thì ta sẽ bỏ học.

Lưu Dương thầm nhủ, chậm rãi bước vào căn phòng.
Chương 22 Nguyên nhân Triệu Nhã bị bệnh

Mặc dù Lưu Dương đã được Trương Huyền chỉ điểm, nhưng hắn vẫn không cho rằng đối phương có năng lực, mà chỉ là nhờ may mắn mà thôi.

Dù sao cũng chỉ là trao đổi qua lại về quyền pháp, không thể coi là hắn có kỹ xảo gì.

Bởi vậy, từ sâu trong nội tâm, Lưu Dương vẫn xem thường vị lão sư trước mắt này, thậm chí không thèm để ý Trương Huyền chút nào.

- Lão sư!

Đi vào gian phòng, tuy ngoài mặt ôm quyền chào hỏi Trương Huyền, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có chút kính trọng nào.

- Ta đã thấy võ kỹ của ngươi!

Trương Huyền giả vờ như không thấy sự bất kính của hắn, mở miệng nói:

- Mới chừng ấy tuổi mà có thể tu luyện Phi Hoa Quyền tới tiểu thành, Thốn Long Quyền tới đại thành, xem ra cũng không tệ!

- Cái gì ? Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta tu luyện. . . Thốn Long Quyền ?

Nghe nói như thế, một Lưu Dương ban đầu vốn không xem Trương Huyền ra gì, suýt chút nữa bị dọa đến ngất đi.

Theo lý thuyết, thực lực của hắn quá thấp, hẳn là lấy công pháp làm chủ, cho dù có tu luyện cũng chỉ là võ kỹ Phi Hoa Quyền bình thường thôi, chứ không phải Thốn Long Quyền!

Thốn Long Quyền là võ kỹ Phàm cấp hạ phẩm, uy lực mạnh hơn Phi Hoa Quyền nhiều lắm!

Hắn vì tăng thêm công lực mà gạt người nhà tu luyện thêm bộ quyền pháp này!

Từ sau khi luyện đến tiểu thành, chưa bao giờ dám thi triển trước mặt kẻ nào, trước đó trước mặt Trương Huyền cũng chỉ biểu diễn Phi Hoa Quyền, hắn một hơi nói ra bản thân Lưu Dương có tu luyện thêm Thốn Long Quyền, hơn nữa còn là đại thành. . .

Sao có thể nhìn ra được ?

- Trong Phi Hoa Quyền mà ngươi đánh ra có bóng dáng của Thốn Long Quyền! - Trương Huyền tất nhiên không thể nói là Thiên đạo Thư viện nói cho hắn biết, nên chỉ có thể nháy mắt nói láo.

- Cái này người cũng có thể nhìn ra. . . - Lưu Dương không tin.

Hai bộ quyền pháp này hoàn toàn không có gì giống nhau, trước đó khi biểu diễn cho lão sư Tào Hùng xem, Lưu Dương cũng đã từng đánh qua, đối phương hoàn toàn không thể nhìn ra chút sơ hở nào, người này là lão sư kém nhất học viện, chỉ một cái liếc mắt đã có thể nhìn ra, thật hay giả vậy?

Trong lòng đang nghi hoặc, liền nghe được tiếng của lão sư ở đối diện vang lên lần nữa.

- Mặc dù ngươi đã tu luyện Thốn Long Quyền đạt đến đại thành cảnh giới, uy lực cũng không yếu, nhưng có phải mỗi lần luyện tập, đều cảm thấy dưới nách đau nhức, huyệt Kiên Tỉnh ngứa không?

- Cái này, cái này. . .

Lưu Dương liên tục lui về sau mấy bước, biểu hiện giống như gặp quỷ, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Không phải không đúng, mà là quá đúng!

Thật giống như chính mắt lão sư nhìn thấy lúc hắn tu luyện sẽ như thế nào.

- Người. . . Làm sao người biết ? - Sắc mặt Lưu Dương trắng bệch, nhịn không được hỏi.

- Rất đơn giản, vì lúc ngươi tu luyện mắc phải một chút sai lầm! Nếu như tiếp tục tu luyện, ta có thể bảo đảm không đến ba năm, toàn bộ cánh tay của ngươi, các cơ bắp đều sẽ bị hoại tử, thần tiên cũng khó cứu! Kỳ thật không cần đến ba năm, ngươi bây giờ là không phải đã cảm thấy ban đêm lúc ngủ có chút cứng ngắc, thậm chí còn thường xuyên run rẩy ? - Trương Huyền nói.

- Ta. . . - Lưu Dương run rẩy.

Thật sự là y có bị như vậy, lúc ấy Lưu Dương chỉ cho là là tu luyện quá mệt mỏi, không mấy để ý, có nằm mơ cũng không ngờ, là do bản thân y tu luyện sai Thốn Long Quyền!

- Thốn Long Quyền, thân thể như rồng, giảng cứu thốn kình, nếu như ngươi đạt tới võ giả Bì Cốt cảnh tầng bốn, có chân khí thấm nhuần cơ bắp, thì khi tu luyện bộ võ kỹ này, mới không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng ngươi hiện tại chỉ ở cảnh giới vừa mới ngưng tụ chân khí, thân thể quá yếu! Gượng ép tu luyện loại võ kỹ này, sẽ chỉ làm thân thể bị thương, trải qua thời gian dài, thương thế sẽ càng ngày càng nặng! Đây cũng là lý do vì sao rõ ràng ngươi không phải thuận tay trái, nhưng tay trái lại có công lực mạnh hơn tay phải. Tay phải của ngươi bởi vì trong lúc tu luyện Thốn Long Quyền đã bị tổn thương do phải chịu đựng một lực cực lớn, lại không ngừng nghỉ, sẽ thật sự biến thành tàn phế! - Trương Huyền nói.

- Lão sư cứu ta. . . - Giờ khắc này, Lưu Dương không còn sự kiêu ngạo như lúc vào cửa, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Nếu như nói vừa rồi Lưu Dương còn cảm thấy kiêu ngạo, thì giờ phút này, đã hoàn toàn hiểu rõ, vị lão sư trước mắt mình này, tuyệt đối là cao nhân trong cao nhân!

Bởi vì, tất cả những điều hắn nói đều đúng với hoàn cảnh của y, không nói ra, thậm chí y còn không để ý, nhưng Trương Huyền vừa nói ra, y liền hiểu rõ, tất cả những điều hắn nói đều là đúng!

Cao nhân như thế trước mặt, y còn có tư cách gì dám ngẩng mặt kiêu ngạo?

Buồn cười, lúc trước y còn vẫn cảm thấy bái hắn làm thầy là một sự thiệt thòi. . .

Bây giờ y mới biết, bản thân mình may mắn đến nhường nào!

Trước khi bái Tào Hùng làm lão sư, hắn cũng đã gặp các lão sư nổi danh khác trong học viện, cũng từng biểu diễn công phu cho bọn họ xem, đối phương thậm chí còn không nhìn ra y từng luyện qua Thốn Long Quyền, chứ đừng nói đến chuyện cánh tay phải của y có bị tổn thương hay không!

- Đầu tiên phải ngưng việc tu luyện Thốn Long Quyền lại, cố gắng tăng cao tu vi, còn thương thế do việc tu luyện gây ra, ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết! - Trương Huyền nói:

- Được rồi, ngươi đi gọi Triệu Nhã đến đây!

- Dạ! - Lưu Dương liền vội vàng gật đầu, không dám nhiều lời, vội vàng đi ra ngoài.

Vừa đi đến ngoài cửa, liền thấy ba người Trịnh Dương, Triệu Nhã, Viên Đào đồng loạt nhìn qua.

- Ngươi rút chương trình học rồi? - Viên Đào vội vàng hỏi.

- Rút ? Vì sao phải rút? - Lưu Dương khoát tay phủ nhận, đại nghĩa lăng nhiên, không có chút nào đỏ mặt:

- Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, Lưu Dương ta chắc là sẽ không rút lại khóa học này, ngươi nghĩ ta là loại người gì? Ta là người tùy tiện như vậy sao ? Thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào, cả ngày cứ nghĩ đến rút rút rút, có thấy hổ thẹn với lão sư hay không vậy?

- . . . - Trịnh Dương, Triệu Nhã, Viên Đào không nói được lời nào.

Vô sỉ, chỉ có thể nói là quá vô sỉ!

Vừa rồi còn luôn miệng nói muốn rút học phần, nháy mắt một cái thì hất mặt dạy dỗ người khác, da mặt này dày bao nhiêu tấc vậy a?

. . .

- Điều này chứng tỏ rằng. . . Lão sư của bọn họ thật sự có chút bản lĩnh! - Nhìn thấy thái độ hai học sinh này lúc đi vào và đi ra là hoàn toàn khác nhau, Triệu Nhã vừa đẩy cửa đi vào vừa thầm nhủ trong lòng.

Kỳ thật đối với lời nói của Diêu Hàn thúc thúc, cũng không phải là không làm cho nàng dao động, chủ yếu là đối phương nói ra các "triệu chứng" của nàng, khiến cho nàng ôm hi vọng.

Dù sao, loại bệnh kia, nói ra quả thật rất xấu hổ, không thể để quá nhiều người biết.

- Ngồi xuống đi!

Triệu Nhã đi vào phòng, liền thấy Trương lão sư đang ngồi ngay ngắn ở tại chỗ.

- Lão sư, ngươi đã nói. . . Có thể giúp ta chữa bệnh. . . - Triệu Nhã đỏ mặt.

- Ừ! - Trương Huyền gật gật đầu:

- Chứng bệnh của ngươi rất đơn giản. . .

Kỳ thật, cách giải quyết vấn đề của Triệu Nhã kỳ thật sự không khó, cũng không phải là nàng mắc phải bệnh gì không tốt, mà là nàng có được Thuần m chi thể, là ước mơ mà ngàn vạn nữ tử tha thiết muốn có, âm khí nội thể vô cùng cường thịnh, chỉ cần làm chính xác theo những gì hắn nói, tu luyện chắc chắn sẽ đột nhiên tăng mạnh!

Đáng tiếc, toàn bộ Bạch Ngọc thành lại không ai phát hiện ra chuyện này, khiến cho nàng phải lựa chọn một môn công pháp âm tính!

Bộ công pháp này cho các nữ tử khác tu luyện đúng thật là không sai bí tịch, nhưng lại khiến cho thân thể Thuần m của Triệu Nhã đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

m khí nội thể càng để lâu càng mệt mỏi, thời thiếu niên, còn chưa cảm nhận được, nhưng khi thân thể phát dục lần nữa, những đặc thù của nữ tử hiện ra rõ ràng, sẽ thấy rất khó ngăn chặn, nếu như không kịp chữa trị, để cho nàng tiếp tục luyện nữa, không cẩn thận có thể triệt để biến thành một cái * * * lại nhu cầu cao đến nỗi không thể thỏa mãn.

Chính vì vậy, mới có thể xuất hiện loại cảm giác lúng túng kia.

- Chuyện này. . . - Triệu Nhã sửng sốt.

Nàng không biết mình là Thuần m chi thể, thậm chí ngay cả phụ thân của nàng cũng không biết!

Bất quá, nàng tu luyện Thuần m công pháp là thật!

Thật chẳng lẽ bởi vì loại công pháp này ?

- Nữ Công Bạch Ngọc Tố, mặc dù lợi hại thật, cũng không thích hợp với ngươi, muốn giải quyết triệt để chuyện này, cần phải tu luyện loại công pháp khác! - Giải thích xong, Trương Huyền nói tiếp.

- Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta tu luyện Bạch Ngọc Tố Nữ Công ? - Triệu Nhã giật nảy mình.

Bộ công pháp này là công pháp gia truyền của Bạch Ngọc thành, trừ người của Bạch gia, hầu như rất ít người biết, cho dù là đại quản gia Diêu Hàn, cũng không rõ lắm, trước mắt lão sư lại nói ra một hơi, Triệu Nhã thật sự không thể tin được.

- Có thể nhìn ra chứng bệnh của ngươi, tất nhiên ta cũng có thể nhìn ra loại công pháp mà ngươi đang tu luyện! - Trương Huyền nhìn xéo một góc bốn mươi lăm độ, mắt tràn đầy hâm mộ.

- Tu luyện công pháp lại từ đầu, thật sự có thể giải quyết sao? Vậy thì. . . Ta nên tu luyện loại công pháp nào? - Triệu Nhã đè nén khiếp sợ trong lòng, nhịn không được hỏi.

- Ngươi nên tu luyện một loại công pháp có thể phát huy được thực lực của ngươi! Chứ không phải loại công pháp tích lũy âm khí! Như vậy đi, ngày mai ta sẽ đến viện Tàng Thư Các, giúp ngươi tìm xem, coi có thể tìm thấy loại công pháp nào thích hợp hay không! - Trương Huyền nói.

- Đa tạ lão sư! - Triệu Nhã liền vội vàng gật đầu.

Mặc dù hôm nay không thể giải quyết vấn đề ngay lúc này, nhưng nói rõ cho nàng biết được nguyên do, trong lòng nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn.

- Ừ! - Trương Huyền khoát khoát tay:

Đi gọi Trịnh Dương đến đây!

Ở trong phòng, lúc Trương Huyền chỉ điểm cho từng học sinh, bên ngoài lớp học, có một thanh niên cao lớn đi nhanh tới.

- Lão Lưu, ngươi nói thật sao? - Người thanh niên cao lớn vừa đi vừa hỏi ông lão đang đi sau lưng hắn.

- Hồi bẩm thiếu gia, hoàn toàn chính xác, tiểu thư thực sự nhận tên Trương Huyền này lão sư! - Lão Lưu liên tục gật đầu.

Nếu như Trương Huyền ở đây, chắc chắn có thể nhận ra vị này chính là lão Lưu, chính là người hôm qua luôn khuyên Vương Dĩnh rút khỏi khóa học.

Hắn xưng hô thiếu gia, người thanh niên này hẳn là chính là Vương Dĩnh ca ca, thiên tài nổi danh của học viện Hồng Thiên, học trưởng, Vương Đào!

- Trương Huyền ? Tên lão sư này khảo hạch được không điểm, có tư cách gì dạy muội muội của ta? Đáng giận! Hôm nay ta không đánh cho hắn một trận, cho hắn biết hậu quả của việc lừa gạt muội muội của ta, ta sẽ không tên Vương Đào!

Vương Đào vừa tiến lên, vừa tức giận gầm rú.
Chương 23 Có người làm loạn

Thành Thiên Huyền là đế đô của Thiên Huyền đế quốc. Có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc đủ thấy sức mạnh của Vương gia.

Một gia tộc cường đại như vậy, viện trưởng của Hồng Thiên học viện còn muốn nể mặt mấy phần, muốn tìm lão sư kiểu nào mà không được. Vậy mà muội muội hắn lại nhận một gia hỏa thi khảo hạch không điểm làm lão sư, đó chính là nhục nhã!

Nhục nhã quá lớn!

Hắn là đàn anh trong học viện, chuyện về Trương Huyền người khác có thể không biết nhưng hắn rất rõ ràng về lão sư đã từng khiến học sinh tẩu hỏa nhập ma, mất hết mặt mũi!

Người này từng là đề tài tán gẫu, cười nhạo của hắn và những người khác lúc rảnh rỗi. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến muội muội ruột của mình lại nhận hắn làm thầy.

Nếu như để các bạn học khác biết chuyện này, hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?

Vương Đào càng nghĩ càng tức giận. Bước đến trước cửa lớp liền nhìn thấy Diêu Hàn giống như xác ướp đứng đó.

Thì ra là Vương Đào thiếu gia!

Diêu Hàn chính là quản gia của thành Bạch Ngọc, dĩ nhiên quen biết nhiều thế lực. Vương Đào là thiên tài, lại là công tử của gia chủ Vương gia, hắn đã sớm gặp qua.

Ngươi là… - Nhìn thoáng qua, Vương Đào nhướng lông mày.

Diêu Hàn bị đánh quá thảm khiến cho gương mặt hoàn toàn bị biến đổi. Đến cả Triệu Nhã cũng khó lòng nhận ra chứ không nói đến hắn.

Tại hạ là Diêu Hàn của thành Bạch Ngọc! – Diêu Hàn nói.

Hả! Thì ra là Diêu đại quản gia. Tại sao ngươi lại…- Vương Đào sững sờ.

Lúc luyện công không cẩn thận bị thương… - Diêu Hàn lúng túng giải thích một câu rồi lập tức nói sang chuyện khác:

Không biết Vương Đào thiếu gia tới nơi đây làm gì?

Muội muội của ta nhận Trương Huyền làm lão sư, hiện tại ta đến đây đưa nàng về, sau đó sẽ giáo huấn lão sư không biết trời cao đất rộng này! – Vương Đào không che giấu sự phẫn nộ của mình.

A! muội muội của ngươi ư? Ngươi nói đến Vương Dĩnh tiểu thư sao?

Lúc nãy Diêu Hàn vừa đi vào phòng liền bị đuổi ra người, hơn nữa lực chú ý cũng chỉ tập trung trên người Trương Huyền nên cũng không chú ý thấy vương Dĩnh cũng ở trong đó. Vương Đào gật đầu:

Ta đã nghe nói đến thiên phú của Vương Dĩnh tiểu thư, so với ngươi cũng không thua kém chút nào. Vì sao nàng lựa chọn hắn? – Diêu Hàn kỳ quái.

Muội muội của ta chưa bao giờ ra khỏi cửa, luôn đơn thuần. Gia hỏa này miệng lưỡi dẻo quẹo, không biết đã hồ ngôn loạn ngữ gì mà khiến muội muội của ta rất tin tưởng. – Nhớ tới sự tình Lưu lão nói với hắn, Vương Đào tức giận phát điên.

Đáng giận! Gia hỏa này nhất định là tai họa, bại hoại lão sư! – Diêu Hàn nhớ tới tiểu thư nhà mình cũng bị đối phương lừa gạt, phẫn nộ cắn răng:

Vương Đào thiếu gia, ngươi nhất định phải dạy dỗ gia hỏa này thật cẩn thận!

Ừ! – Vương Đào lên tiếng, đồng thời thấy nghi ngờ, nhìn sang:

Đúng rồi, Diêu quản gia, tại sao ngươi cũng ở đây?

Không nói thì thôi, càng nói càng tức! Tiểu thư nhà chúng ta cũng bị tên Trương Huyền đó dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ bái hắn làm thầy! – Diêu Hàn khẽ nói.

Ngươi nói đến Triệu Nhã tiểu thư sao? – Vương Đào sững sờ.

Đúng vậy! – Diêu Hàn gật đầu.

Vậy… Tại sao ngươi không đi vào vạch trần bộ mặt dối trá của hắn mà lại đứng ở đây? – Vương Đào thấy kỳ quái.

Ta cũng muốn vạch trần gia hỏa này, nhưng tiểu thư nhà chúng ta sốt ruột muốn bắt đầu học tập, ta đành phải ở bên ngoài chờ. Vương Đào thiếu gia, ngươi đến thật đúng lúc, vừa vặn đi vào dạy dỗ, vạch trần gia hỏa vô sỉ đó trước mặt mọi người! Để tiểu thư nhà chúng ta thấy rõ bộ mặt thật của hắn! – Diêu Hàn nói.

Yên tâm đi! Ta sẽ đi vạch trần hắn, để gia hỏa vô sỉ này phải xấu mặt! – Vương Đào cắn răng, gật gật đầu, bước đến đá văng cửa phòng học, sải bước đi vào.



Một bên khác, Trương Huyền nói một lượt các khuyết điểm cho năm học sinh của mình.

Thương pháp của Trịnh Dương có chút khuyết điểm, Trương huyền nói qua một lần, khiến cho hắn vui mừng khôn xiết, thực lực tăng vọt.

Về phần Viên Đào, hắn chưa từng tu luyện qua hệ thống công pháp và võ kỹ. Trương Huyền đưa ra trụ cột của học viện, Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết tầng thứ nhất đã qua sửa đổi một chút.

Mặc dù không sửa chữa bao nhiêu, so với Thiên Đạo Thần Công hắn tu luyện có chênh lệch rất lớn. Nhưng so với bản Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết cũ thì cao cấp hơn rất nhiều. Viên Đào chỉ nhìn thoáng qua, hưng phấn suýt chút nữa nhảy dựng lên, cao hứng vì bản thân gặp được danh sư.

Tốt rồi! Vấn đề của các ngươi ta đã nói riêng một lần. Tu luyện cần sự kiên trì không ngừng…

Trở lại lớp học, Trương Huyền triệu tập năm học viên lại, đang giảng bài say sưa bỗng nghe tiếng cửa phòng “Ầm…ầm…!” một tiếng, sau đó một tiếng gầm thét vang lên:

Trương Huyền! Ngươi lập tức để muội muội của ta, Triệu Nhã lui khỏi khóa học. Nếu không, hôm nay ta sẽ để ngươi đẹp mặt!

Vương Đào vọt vào, nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ bừng như muốn giết người, đứng trước mặt Trương Huyền.

Ca ca… - Nhìn thấy bộ dáng này của ca ca, Vương Dĩnh giật nảy mình, vội vàng lên tiếng.

Ngươi không cần xen vào! – Kéo muội muội ra sau lưng, Vưỡng Đào lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền, tỏ ra cao cao tại thượng:

Trương Huyền, ngươi hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc người khác thì cũng thôi đi, ngươi lại dám dụ dỗ em gái ta, thật là muốn chết! Ta nói một câu, mau đem khóa học của muội muội ta và Triệu Nhã tiểu thư lui đi, Dù ngươi là lão sư cũng đừng trách ta không hạ thủ lưu tình.

Ầm…ầm…

Vương Đào hừ lạnh, triển khai lực lượng toàn thân để lộ khí tức cường đại.

Hắn là võ giả tầng bốn Bì cốt cảnh!

Khó trách hắn có thể trở thành học trưởng. Thực lực của hắn so với các lão sư bình thường khác chắc chắn mạnh hơn nhiều!

Ta đang dạy học. Các ngươi mau ra ngoài! – Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.

Dạy học? Với trình độ này của ngươi? Cái rắm! – Vương Đào cười lạnh:

Ra ngoài? Muốn ta ra ngoài? Ngươi là cái thá gì? Gọi ngươi một tiếng lão sư là ta tôn trọng ngươi. Bản thân ngươi có tài cán gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Một lão sư cấp thấp bé nhỏ chỉ có Chân khí cảnh mà thôi, đừng ở trước mặt ta ra vẻ! Dù cho hôm nay ta đánh ngươi, cùng lắm ta chỉ bị trưởng lão quát vài câu, ngươi nghĩ có thể làm gì ta?

Hắn nói không sai. Một chút học trưởng trong học viện có thực lực mạnh hơn cả lão sư. Vì vậy, địa vị rất cao, được mọi người tôn sùng, cho dù phát sinh tranh chấp với lão sư khác cũng chỉ bị quát mắng vài câu, sẽ không bị phạt nặng.

Ca ca … - Mặt Vương Dĩnh trắng bệch.

Lão sư có bản lĩnh hay không nàng rõ hơn ai hết. Tất cả cao thủ Thiên Huyền đế quốc đều không chữa được, hắn chỉ cần tiện tay là có thể giải quyết. Hơn nữa lại thi triển huyền không hành châm! Như vậy vẫn là không có trình độ sao?

Nàng muốn giữ chặt ca ca manh động thì thấy lão sư đứng gần đó sầm mặt, mắt híp lại.

Cút!

Lăn! – Không nghĩ lão sư phế vật lại dám đuổi mình, Vương Đào định mở miệng liền thấy đối phương lạnh lùng nhìn sang.

Thấy ánh mắt này, hắn không tự chủ được run rẩy. Giống như thỏ trắng bị mãnh hổ vồ, khí tức cường đại áp bách khiến hắn không kiềm chế được lui về sau hai bước, chân run rẩy.

Loại khí tức sắc bén này chỉ có ở sư phụ của hắn, sao lại xuất hiện trên người lão sư kém nhất học viện, gia hỏa tầng ba Chân khí cảnh?

Một lúc sau, Vương Đào lấy lại bình tĩnh, mặt đen như đáy nồi, mắt đỏ rực. Trong mắt hắn, Trương Huyền là lão sư nhưng lại chẳng khác gì phế vật. Nếu để chuyện phế vật quát lui hắn,… hắn còn có thể gặp ai nữa? Uy danh ở đâu?

Muốn chết! – Cảm thấy bị làm nhục, Vương Đào gầm lên, rút từ bên hông một thanh trường kiếm.

Hô! Thanh kiếm đâm ra nhanh như chớp.

Ba…ba….ba…

Võ giả tầng bốn Bì cốt cảnh, lực lượng trên năm trăm kg, kiếm chưa đến mà cuồng phong đã nổi lên, khiến người ta cảm thấy không thể chống cự.

Trương lão sư… - Thấy ca ca trực tiếp động thủ với tốc độ như vậy, gương mặt Vương Dĩnh trắng bệch.

Mặc dù nàng rất bội phục sự chỉ điểm của Trương lão sư nhưng cũng biết hắn chỉ là võ giả tầng ba, không phải đối thủ của anh mình.

Lần này, nếu không tránh được, hắn nhất định sẽ bị thương! Nàng hét lên đầy sợ hãi.

Chuyện này…sao có thể?

Ngay khi nghĩ rằng Trương lão sư sẽ bị một kiếm này chém bị thương, nàng nghe thấy tiếng kinh hô của Triệu Nhã và đám người. Vội vàng mở mắt nhìn, nàng hóa đá tại chỗ, tròng mắt suýt rớt ra ngoài.

Chỉ thấy ca ca dũng mãnh vô cùng, lực lượng vô song bị Trương Huyền lão sư dùng hai tay nhìn như vô lực kẹp chặt thanh kiếm giữa không trung.

Một kiếm cuồng mãnh mà chỉ dùng hai ngón tay để kẹp lấy…!
Chương 24 Ném ra

- Điều này không thể xảy ra!

Vương Đào cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Trước khi hắn tới đây đã nghe ngóng qua rằng thực lực của Trương Huyền chỉ là võ giả tầng ba Chân Khí cảnh, cực kì kém cỏi!

Người như thế làm sao có thể đỡ được công kích của hắn chỉ bằng hai ngón tay?

00:00:00

Có thể làm được như thế, không chỉ cần có lực lượng mạnh mà còn cần cực kì thấu hiểu thời cơ, cường độ ra chiêu và phương vị. Nếu có chút sai lầm, chắc chắn ngón tay sẽ bị chặt đứt, cả người bị thương nặng!

Ngay cả lão sư của hắn là trưởng lão Ích Huyệt cảnh cũng không làm được! Vậy mà một kẻ bị đồn là phế vật lại…

- Làm sao có thể!

- Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!

Trong lòng hắn toát ra một suy nghĩ, khuôn mặt Vương Đào lại một lần nữa trở nên dữ tợn, hai tay dùng sức, rống to một tiếng: - Buông tay cho ta!

Hắn muốn đem trường kiếm đang bị ngón tay của đối phướng kẹp lại rút trở về.

Nhưng mà, sau hai lần cố gắng, trên đầu nổi cả gân xanh, cả người thoát lực mà trường kiếm bị đối phương kẹp lại như đã mọc rễ, dù dùng bao nhiêu lực cũng không rút về được.

- Chẳng lẽ. . . Thực lực của hắn không phải là Chân Khí Cảnh? – Vương Đào nghi ngờ.

Nhưng điều đó không có khả năng xảy ra!

Lần khảo hạch giáo viên trước mới cách đây không lâu, mọi người trong học viện đều biết rằng hắn chỉ có thực lực Chân Khí cảnh. Kể cả hắn đột phá, cũng chỉ là Bì Cốt cảnh mà thôi, thực lực tương đương mình, không thể nào chỉ dùng hai ngón tay mà khiến mình không thể động đậy được!

- Ra ngoài!

Khi hắn đang nghi hoặc, một đạo kình lực truyền lên trên thân kiếm, bên tai hắn vang lên lời nói nhàn nhạt.

Hô!

Còn chưa kịp phản ứng, cả người hắn liền bay lên trên bầu trời!

Ầm ầm!

Đầu của hắn phá tan cửa lớn, bay ra ngoài.

- Tốt, chúng ta tiếp tục học!

Tiện tay ném Vương Đào ra, Trương Huyền nhìn về phía đám người thản nhiên nói.

. . .

Đám người Vương Dĩnh, Triệu Nhã, Lưu Dương, Trịnh Dương, Viên Đào đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đầu óc trì độn, cực kì khiếp sợ.

Đây chính là cường giả tầng bốn Bì Cốt cảnh, không nói đến một kiếm toàn lực bị ngăn trở dễ dàng nhưng mà còn bị ném ra một cách nhẹ nhàng.

Lão sư của bọn hắn không phải là người kém cỏi nhất, thực lực thấp nhất học viện sao?

Làm sao làm được?

- Lão sư. . . Người ẩn giấu thực lực?

Đột nhiên, Triệu Nhã hiểu được nguyên do, sắc mặt hưng phấn đỏ bừng.

Cách giải thích duy nhất chính là vị lão sư này che giấu thực lực!

Bằng không thì tại sao vấn đề không ai nhìn ra mà hắn có thể nói toạc ra bằng một câu; tùy tiện chỉ điểm lại có thể khiến người ta bạo tăng gấp đôi sức chiến đấu?

Nàng hiểu được, những người khác cũng không phải là người ngu, cũng đều hưng phấn, nắm tay xiết chặt.

Tiến vào học tập trong học viện, có ai không muốn tìm lão sư lợi hại?

Trước đó bọn họ còn cảm thấy việc mình bái làm học trò của lão sư kém nhất học viện thì cuộc sống về sau không dễ chịu. Bây giờ mới biết. . . Bọn hắn đã kiếm lời, hơn nữa còn là kiếm lời lớn!

Vị lão sư bị cả học viện coi thường, lại là. . . Một tuyệt thế cao thủ!

- Ừ!

Nghĩ đến điểm này, bọn họ cũng không còn dị tâm nữa, gật đầu liên tục. Kể cả Lưu Dương vốn trước đó có mâu thuẫn với Trương Huyền cũng rất hưng phấn lắng nghe, sợ nghe sót một lời dạy của hắn.

Cái gì mà Lục Tầm lão sư, Vương Siêu lão sư. . . Trong nháy mắt đều bị quên hết đi.

Đừng nói mấy lão sư này, coi như là trưởng lão, cũng chưa chắc sánh được với Trương lão sư!

...

- Thiếu gia xông vào như thế chắc sẽ không có chuyện gì chứ?

Ở bên ngoài lớp học, Lưu lão nhìn thấy Vương Đào nổi giận đùng đùng xông vào, cảm thấy hơi lo lắng.

- Yên tâm đi, Vương Đào thiếu gia thực lực đạt đến võ giả tầng bốn Bì Cốt cảnh, tên Trương Huyền kia chỉ là Chân Khí Cảnh mà thôi. Vương thiếu gia chắc chắn có thể dạy dỗ hắn, đưa Vương Dĩnh tiểu thư đi ra!

Diêu Hàn vừa gật đầu vừa mỉm cười.

Hắn còn đang mơ mộng tưởng tượng vị lão sư không biết xấu hổ này sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất, vô cùng thê thảm, thì nghe thấy tiếng thét phẫn nộ của Vương Đào vọng ra từ trong phòng.

- Bắt đầu rồi!

Mắt của Diêu Hàn sáng lên, khóe miệng nở nụ cười.

Tên Trương Huyền này chỉ là lão sư xếp hạng bét của học viện, Diêu Hàn này không quan tâm, nhưng mà Diêu Hàn không thể nào tha thứ cho việc tên này vô lễ với tiểu thư!

Nếu như không phải hắn đã làm gì đó khuất tất, tại sao tiểu thư lại cam tâm tình nguyện làm học sinh của hắn?

Nếu Diêu Hàn xuất thủ, nhất định sẽ khiến tiểu thư không những không cao hứng mà còn có thể đắc tội Hồng Thiên học viện. Nhưng nếu Vương Đào xuất thủ thì không còn gì tốt hơn!

Hồng Thiên học viện vốn đặt tại Thiên Huyền Vương thành, Vương gia là địa đầu xà, coi như đánh một tên lão sư, cũng sẽ có biện pháp dàn xếp! Hơn nữa, Vương Đào là trưởng lão học viên, địa vị cao quý, so với việc mình tự ra tay càng phù hợp hơn.

- Hắc hắc, để ta chống mắt lên xem, tên lão sư rác rưởi như ngươi xấu mặt.

Càng nghĩ càng cao hứng, Diêu Hàn lặng lẽ đi đến trước cửa, định hé cửa ra nhìn trộm. Nhưng mà mới đi đến trước cửa lớn, bỗng nghe thấy tiếng "Ầm ầm!" Vốn cửa lớn đang đóng chặt, đột nhiên mở ra.

Bành!

Mọi việc quá bất ngờ, Diêu Hàn không phản ứng kịp, bị đập vào mặt. Đang khi đầu váng mắt hoa, thì một cái đầu tiếp tục va chạm vào mặt hắn.

Răng rắc!

Cái đầu này dịu dàng đập vào mặt hắn, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, hai chiếc răng còn sót lại từ lần trước cũng hi sinh.

- Phốc!

Cơn đau kịch liệt khiến Diêu Hàn co quắp, phun ra một ngụm máu tươi.

Không phải do hắn yếu đuối mà là vì vết thương của ngày hôm qua còn chưa lành, hôm nay vừa bị cửa sắt đập vào một cái rồi lại bị một cái đầu đập vào hai cái. Hắn không bị chết tại chỗ đã là rất giỏi.

- Thiếu gia. . .

Lưu lão lúc này cũng phát hiện “thứ” vừa bay ra ngoài là thiếu gia của mình, hắn bị dọa đến sững sờ.

- Đáng giận, đáng giận!

Vương Đào mặc dù va vào cửa sắt nhưng may mắn có Diêu Hàn làm đệm thịt nên không bị thương. Hắn vừa đứng lên, nhớ tới tên "phế vật" này vừa mới tiện tay tiếp được công kích của hắn, rồi lại thuận tiện ném hắn ra, trong lòng còn sợ hãi, mặc dù hét rất to nhưng không dám tiến vào lần nữa.

- Vương Đào thiếu gia, ngươi. . . Ngươi. . .

Lúc này, Diêu Hàn mới phát hiện ra “thứ” đụng bị thương bản thân chính là Vương Đào, hắn giãy dụa đứng dậy, tràn đầy nghi hoặc.

Ngươi không phải đi đánh người sao? Làm sao lại bay ra?

- Ta. . . Ta đang luyện tập một loại võ kỹ mới! - Vương Đào không dám nói mình bị một tên "phế vật" ném ra, đành phải bịa một lí do.

- Võ kỹ? - Diêu Hàn vừa bị đụng đến mức choáng đầu hoa mắt, cũng không thấy rõ ràng, vội vàng hỏi: - Ngươi vạch trần bộ mặt thật của tên kia sao rồi? Tiểu thư nhà chúng ta nói thế nào?

- Khụ khụ, ta. . . còn chưa kịp xuất thủ, đã bị muội muội đuổi đi, ta nghĩ nên chờ ở chỗ này một chút đi! - Vương Đào xấu hổ.

Vừa rồi hắn còn hùng hổ muốn làm cho người ta đẹp mặt, kết quả là bị ném ra ngoài. Chuyện mất mặt như thế dù có đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra!

- Chờ?

Diêu Hàn gãi gãi đầu, trong lòng nghi hoặc, nhưng lại không tiện mở miệng, đành phải nói sang chuyện khác: - Vương Đào thiếu gia, ngươi là học viên của Hồng Thiên học viện, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!

- Mời nói!

Thấy hắn không hỏi tới chuyện xảy ra trong lớp nữa, Vương Đào cũng nhẹ nhàng thở ra, vội nói.

- Học viện này có nữ lão sư nào trong tên có chữ ‘Bích’? - Nhớ tới kẻ đánh hắn hôm quả, Diêu Hàn cực kì tức giận.

- ‘Bích’? Nổi danh nhất chính là Trầm Bích Như – nữ thần của học viện! Ta nghe nói Trương Huyền lão sư này cũng muốn theo đuổi nàng, thực sự là con cóc muốn ăn thịt thiên nga. . .

Vương Đào nói đến một nửa thì ngừng lại.

Trước kia, người người đều biết Trương Huyền cùi bắp mà dám theo đuổi Trầm Bích Như. . . nên nói như thế. Nhưng bây giờ, sau khi được trải nghiệm thực lực của đối phương, hắn cảm thấy nói vậy có gì đó sai sai.

- Trầm Bích Như? Trương Huyền muốn theo đuổi nàng? - Diêu Hàn nhãn tình sáng lên, lập tức rõ ràng, người mà kẻ hôm qua nói đến khẳng định chính là vị này, liền hỏi lần nữa: - Trừ Trương lão sư, còn có ai đang theo đuổi nàng?

- Trầm lão sư xinh đẹp như vậy, số người theo đuổi nhiều lắm, ta cũng đếm không xuể, nhưng mà nổi danh nhất phải kể tới Thượng Bân lão sư – cháu trai của Thượng Thần trưởng lão! - Vương Đào suy nghĩ một chút, nghi ngờ nhìn hắn: - Diêu quản gia hỏi cái này để làm gì?

- Há, tùy tiện hỏi một chút, tùy tiện hỏi một chút thôi!

Diêu Hàn không nói thêm nhưng trong mắt lóe lên ánh sáng.

- Ta phải hỏi thăm xem vị Thượng Bân này có mâu thuẫn gì với Trương Huyền không là có thể xác nhận. Nếu thật là hắn, thì dù có là con trai của trưởng lão, ta cũng sẽ khiến hắn đẹp mặt.

Quản gia của Bạch Ngọc thành, dưới một người trên vạn người, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế này!

Không báo thù, khó tiêu mối hận trong lòng, thề không làm người!

Khi Diêu Hàn còn đang suy nghĩ xem nên tìm ai để nghe ngóng tin tức, người trong cuộc là Thượng Bân, mới vừa kết thúc tiết học, ra khỏi phòng, liền gặp một thanh niên.

Tào Hùng lão sư!
Chương 25 Tìm rắc rối

- Vẫn còn ít! - Tào Hùng ra vẻ lấy lòng.

Thì ra là Tào lão sư, ngươi tìm ta sao ? - Thượng Bân nghi ngờ nhìn qua.

Thượng Bân và Tào Hùng đều là lão sư của học viện, bình thường cũng tiếp xúc không ít, tất nhiên là có mối quan hệ khá tốt.

- Chuyện là như vầy, ta có chút chuyện muốn nhờ Thượng Bân lão sư đây một chút! - Tào Hùng do dự một chút, nói.

- Chỉ cần ta có thể giúp, ta sẽ cố gắng hết mình! - Thượng Bân nói.

Thượng Bân là cháu ruột của Thượng Thần trưởng lão, mỗi ngày đều có không ít lão sư tới nhờ hắn giúp chuyện này chuyện kia, hắn sớm đã quen với mấy chuyện này.

- Là như vầy, ta... Hôm qua thật sự rất vất vả mới có thể thu nhận được một học sinh tốt, lại bị lão sư khác dùng chiêu trò lừa gạt, trưởng lão không phải là chủ quản học vụ sao? Ta muốn hỏi người... Liệu có thể triệu hồi người học sinh này tới... - Tào Hùng nói.

Lưu Dương là học sinh tốt nhất mà hắn tốn bao nhiêu tâm huyết mới có thể tuyển được, kết quả lại mất đi chỉ vì một lần tỷ thí bại dưới tay Trương Huyền, sau khi trở về càng nghĩ càng giận, hôm nay liền không nhịn được nữa, trực tiếp tới tìm Thượng Bân.

Thượng Thần trưởng lão là gia gia của Thượng Bân, chủ nhiệm của học viện, để học sinh thay lão sư, là một chuyện vô cùng đơn giản.

- Triệu hồi đến ?

Thượng Bân nhướng mày:

- Nếu như người học sinh kia là tự nguyện thay lão sư thì rất khó! Ngươi cũng biết, hiện tại học sinh khá là phiền toái, có chút bất mãn thì có quyền kiện cáo lên Vương Đình, công hội giáo sư, chúng ta...

- Hắn không phải tự nguyện! Ta có thể bảo đảm! - Tào Hùng vội nói.

- Hắn không tự nguyện, nếu như Thượng Thần trưởng lão nói một tiếng thì mọi chuyện sẽ trở nên rất dễ dàng không phải sao, ngươi cũng biết quy củ của trường học...

Thượng Bân khoát tay áo, đột nhiên ngẩng đầu:

- Ngươi mới vừa nói... lừa gạt ? Không biết là vị lão sư nào đã lừa gạt học sinh của ngươi ?

- Chính là 'Phế vật lão sư' Trương Huyền của học viện chúng ta... - Tào Hùng cắn chặt răng nói lên thiếu niên, mặt mũi tràn đầy thù hận.

- Trương Huyền ? Học sinh của ngươi, bị hắn lừa gạt ? – Lại nghe thấy cái tên này, lửa giận của Thượng Bân cũng bốc lên một chút.

Nếu không phải tại tên nhóc này, hôm qua nhất định y có thể đi ăn tối cùng với nữ thần, một võ giả chỉ ở tầng ba, một lão sư khảo hạch chỉ được điểm không, một tên tiểu tử thúi, lại dám coi mình không ra gì, thật sự là không biết sống chết!

Nếu không phải hôm qua nữ thần ở đó, không tiện đánh người, chắc chắn y đã đánh Trương Huyền sống không bằng chết!

- Phải! Một lão sư như vậy, làm gì có học sinh nào đồng ý làm học sinh của hắn chứ! Cho nên, ta muốn phiền trưởng lão nói giúp một chút, giúp ta triệu hồi hắn tới... - Tào Hùng thận trọng nói, sợ đối phương không đồng ý.

- Không cần Thượng Thần trưởng lão nói, ta sẽ đi giúp ngươi giải quyết ngay bây giờ! - Thượng Bân khoát tay chặn lại.

- Giúp ta giải quyết ?

- Các lão sư khác còn cần đến gia gia của ta giúp, chứ tên phế vật Trương Huyền này, cần gì phải phiền toái như vậy? Trực tiếp đi qua đòi người là được, nếu hắn không đồng ý, thì đánh cho hắn tàn phế là được! - Thượng Bân vung tay lên, khí thế rộng rãi.

Đối phó các lão sư khác, hắn thật đúng là không có cách đối phó, nhưng đối với người thầy giáo khảo hạch không điểm này, muốn ra tay giáo huấn hắn thì quá đơn giản!

Thực lực kém thì không nói, mấu chốt là trong học viện chỉ có hắn là dễ đối phó nhất

Quan trọng nhất là, Thượng Bân đang định đánh tên khốn này một trận cho hả giận, chẳng qua là không có lý do!

Không có lý do gì tự nhiên đánh người, nếu để Trầm Bích Như biết, nhất định sẽ có ấn tượng xấu với y.

Lần này thì tốt rồi, hắn lừa gạt học sinh của lão sư khác, người trong cuộc tìm đến rồi, đúng lúc có thể mượn lý do này để tính luôn chuyện riêng của mình vào!

- Chuyện này. . . - Không ngờ Thượng Bân như thế hào phóng, Tào Hùng sững sờ.

- Không cần chuyện này, chuyện kia nữa, đi theo ta đi, nếu ngươi sợ, ta thay ngươi ra tay! - Thượng Bân cười mỉa, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.

- Vậy thì phải cám ơn người trước rồi! - Tào Hùng hưng phấn đến nỗi sáng hai mắt lên, liền vội vàng gật đầu, hai người cùng nhau nhanh chóng đi tới lớp học của Trương Huyền.

Đi không lâu, họ đã đi đến trước cửa lớp học của Trương Huyền, thấy Diêu Hàn và Vương đại thiếu gia đứng yên như xác ướp.

- Vương Đào, ngươi không ở chỗ gia gia tu luyện cho tốt, chạy tới đây làm gì ? - Thượng Bân nhướng mày hỏi.

Mặc dù hắn là cháu của Thượng Thần trưởng lão, nhưng so với thân phận của Vương Đào, vẫn có khoảng cách.

- Thượng Bân lão sư! - Vương Đào khẽ khom người:

- Muội muội ta bị người khác lừa gạt nên học ở đây, ta định đến đưa nàng về...

- Thượng Bân ? - Diêu Hàn vốn đang suy tư nghe động tĩnh, nghe thấy người thanh niên trước mắt này chính là Thượng Bân, liền vội vàng ngẩng đầu lên.

- Ngươi nói Vương Dĩnh tiểu thư ? Nàng cũng bị lừa ? - Thượng Bân sầm mặt lại, ánh mắt đầy lạnh lùng:

- Cái tên Trương Huyền này thật là thật là lớn gan! Vương tiểu thư mà hắn cũng dám lừa, thực sự là muốn chết! Xem ra nếu như hôm nay ta không dạy dỗ hắn một chút, thật khó mà phục chúng!

- Đúng vậy a... - Vương Đào gật đầu.

- Nếu Vương Dĩnh tiểu thư cũng bị lừa gạt làm học sinh của hắn, sao ngươi không vào ngăn cản đi, còn ở đây chờ cái gì ? - Thượng Bân hừ một tiếng, nghi ngờ nhìn qua.

- Cái này... - Vương Đào không dám nói mình là bị Trương Huyền đánh ra khỏi cửa, gãi gãi đầu, đang không biết trả lời như thế nào, Diêu Hàn đứng kế bên đã mở miệng:

- Học viện không phải có quy định là chưa tan học không cho phép tiến vào lớp sao? Chúng ta cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài!

- Vị này là... - Thượng Bân lúc này mới chú ý tới Diêu Hàn đang đứng như xác ướp.

- Vị này là quản gia của Triệu thành chủ Bạch Ngọc thành, Diêu Hàn! - Vương Đào vội vàng giới thiệu.

- Thì ra là Diêu quản gia, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! - Thượng Bân liền vội vàng gật đầu, nói tiếp:

- Trong học viện đúng là có quy định này, chưa tan học người ngoài không được phép tùy tiện đi vào, bất quá, không sao đâu, các ngươi đi theo sau ta vào là được, hôm nay ta phải tự tay giáo huấn tên nhóc ăn nói bừa bãi, không có sư đức* này!

*sư đức: tài đức của một lão sư cần phải có

- Được ! - Nghe thấy hắn muốn đích thân ra tay, ánh mắt Vương Đào sáng lên, nhanh chóng đi theo sau, Diêu Hàn do dự một chút, cũng đi theo.

Trong phòng.

- Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, mặc dù là công pháp trụ cột nhất trong học viện Hồng Thiên, nhưng trong đó cũng không ít vấn đề, tỷ như...

Năm vị học sinh ngồi ở trên lớp học, nghe Trương Huyền giảng giải.

Chỉ nghe một hồi, tất cả đều rung động, như cùng ăn Nhân Sâm, như si như say.

Trừ Viên Đào ra, thân thế của họ đều không đơn giản, họ không có tới học viện, chỉ học qua hệ thống, bọn hắn từng nghe qua không ít lão sư dạy, một số lão sư thậm chí là võ giả cấp năm, cấp sáu, đều đã từng dạy bảo họ... Nhưng từ nhỏ đến lớn, họ chưa từng nghe qua loại bài học này.

Cho người ta một loại cảm giác mơ hồ như ở đỉnh cao, phía trước có nghi hoặc không hiểu, cũng có sáng tỏ thông suốt, khí tức nội thể vì những lời nói của lão sư mà rục rịch, giống như lúc nào cũng sẽ có thể đột phá.

Nói quá hay rồi!

Nghe Trương Huyền dạy, bọn hắn mới biết được, cái gì gọi là giảng viên cao cấp, những lão sư khác đều kém xa tít tắp.

Nhất là Triệu Nhã, thân là con gái của thành chủ, phụ thân cũng thường xuyên giảng giải cho nàng về công pháp, lúc trước nàng vẫn cho rằng, phụ thân nàng chắc chắn là một trong những người nói tốt nhất trong Vương quốc Thiên Huyền, dù sao cha nàng thật sự rất có thực lực trong việc giảng giải!

Nhưng giờ phút này so sánh với Trương lão sư, cha nàng nhất định chính là ếch ngồi đáy giếng, suốt ngày chỉ biết thảo luận mặt trời lớn hay nhỏ, cực kỳ buồn cười, giữa hai bên hoàn toàn không thể so sánh, không thể so sánh nổi!

Trương lão sư giảng giải, nói trúng tim đen, lợi hại hơn nữa là về công pháp, võ kỹ, đều có thể vạch rõ chỗ sai sót trong nháy mắt, khiến cho người ta giật mình, suy tư, làm cho người ta khắc sâu ghi nhớ.

Thường thường, sau khi Trương lão sư giảng giải một câu, năm học viên liền suy tư hồi lâu, thật vất vả nghĩ thông suốt, sau đó mới kích động không thôi vì những điều mình vừa mới phát hiện ra, hắn nói thật lâu rồi, họ mới biết trong đó còn có rất nhiều tri thức đã bị bỏ lỡ.

- Trình độ của Trương lão sư... thực sự quá cao!

Giờ khắc này, năm học viên cuối cùng cũng hiểu ra, vị lão sư thiếu niên trước mắt này chẳng lớn hơn bọn họ là bao, nhưng lại có bản lĩnh rất lớn đến mức nào, hiểu rõ toàn bộ hệ thống tri thức võ học thâm hậu, cường hãn đến cỡ nào!

- Ta trước đó còn cười nhạo cho rằng Trương lão sư chỉ là vì may mắn, mới có thể khiến cho công lực của ta tăng trong tích tắc, bây giờ mới biết... Dựa vào kiến thức của hắn, làm được điều đó, chỉ là trò trẻ con! Để cho công lực của ta tăng gấp đôi, thậm chí có trên trăm loại phương pháp...

Trước đó một Lưu Dương luôn một mực tự cho mình là đúng, cũng ngồi yên tại chỗ không ngừng run rẩy:

- So với Tào Hùng lão sư... Ai, hay là khỏi so đi, căn bản là Tào lão sư không thể sánh được với Trương lão sư, chênh lệch quá xa, hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp! May là hai người họ đánh cược, nếu không, sao ta có thể gặp được một lão sư tốt như vầy...

Năm vị đệ tử kích động, nghiêm túc nghe giảng, sợ bỏ qua tin tức gì quan trọng, thời điểm thầy trò vui vẻ hòa thuận thì…

Kẹt kẹt!

Cửa phòng bị người đẩy ra, mấy người bước vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom