• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thiên đạo hữu khuyết (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16 Tẩy kinh phạt tủy

- Thử xem nào! - Công pháp không có khuyết điểm. Trương Huyền không do dự, dựa theo phương pháp ghi lại trên Thiên Đạo Công Pháp, bắt đầu tu luyện.

Lỗ chân lông toàn thân mở rộng, hấp thu linh khí tiến vào cơ thể.

Võ giả trước tầng bốn: Tầng một Tụ khí, tầng hai Đan điền, tầng ba Chân khí, tầng bốn Bì cốt.

Tụ khí cảnh, hội tụ nội tức, cảm ngộ linh khí, để người ta có thể nội thị, tinh thần khống chế hướng đi của linh khí trong thể nội di chuyển một cách chính xác.

Đan điền cảnh, mở đan điền để chứa đựng linh khí, cải tạo thân thể, từ người bình thường lột xác thành võ giả.

Chân khí cảnh, đem linh khí tụ lại trong đan điền để hình thành chân khí.

Bì cốt cảnh, sau khi chân khí rót đầy đan điền sẽ tự động chảy ra tẩm bổ toàn thân. Tố chất thân thể sẽ ngày càng cường đại, chức năng của tim phổi được tăng cường, biến thành cường giải chân chính.

Võ giả trước tầng ba là cơ sở, từ tầng bốn mới bắt đầu chân chính thoát ly ốm đau bệnh tật, ngày càng mạnh mẽ.

Phương pháp tu luyện của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết là lợi dụng chân khí tràn ra từ đan điền để nuôi dưỡng toàn thân, giúp cho xương cốt, cơ bắp, da thịt, làn da đều được cải thiện cực lớn, từ đó giúp rèn luyện bì cốt hiệu quả.

Thiên Đạo Công Pháp lại khác: Sử dụng thiên địa linh khí để tẩm bổ toàn thân, đồng thời chân khí trong cơ thể phản hồi lại thân thể, cả hai đồng thời tiến hành.

Cô…cô...cô...!

Linh khí tạo thành khí lưu chạy dọc theo kinh mạch như nước chảy khắp toàn thân, đem linh khí bổ khuyết những nơi chưa được rèn luyện.

Kẽo kẹt…kẽo kẹt…

Không lâu sau, linh khí và chân khí đồng thời gom lại, xương cốt, cơ bắp toàn thân hắn được rèn luyện giống như tinh hỏa thiêu đốt, trở nên óng ánh trong suốt, tán mát ra ánh sáng nhu hòa.

Ầm…ầm…

Chân khí di chuyển không biết bao nhiêu vòng, chấn động toàn thân khiến Trương Huyền cảm thấy như một bình cảnh nào đó bị phá vỡ, thở phào nhẹ nhõm.

Thân thể này trước đây giống như bị trói vào xiềng xích nào đó. Nhưng bây giờ toàn thân nhẹ nhõm, mọi cử động đều tự do theo ý muốn, giống như phá kén trọng sinh, sâu hóa thành bướm.

- Võ giả tầng bốn Bì cốt cảnh… rồi sao? - Mở to mắt, Trương Huyền có chút không tin đây là sự thật.

Tiêu chí đánh giá võ giả tầng bốn Bì cốt cảnh chính là đánh vỡ nhục thân xiềng xích, tiến vào vùng trời mới. Hắn mới tu luyện bao lâu? Một canh giờ? Hai canh giờ?

- Thối quá! - Lấy làm quái lạ, hắn nhìn bản thân mới phát hiện bên ngoài thân thể bị bao trùm bởi một tầng dơ bẩn thật dày.

Bì cốt cảnh chính là nhờ sự tẩm bổ của chân khí, đem tạp chất đẩy ra ngoài, tẩy cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt.

Con người từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành, vì sinh tồn đã ăn biết bao nhiêu loại đồ, tạp chất tích tụ ngày càng nhiều. Bì cốt cảnh thông qua chân khí tẩm bổ sẽ đẩy tạp chất ra ngoài, giúp võ giả đánh vỡ xiềng xích của thân thể, trở về với tự nhiên một lần nữa.

- Trước kia ta đã từng nghe nói đến Bì cốt cảnh, nhưng không ngờ… ta cũng chưa từng thấy ai có nhiều tạp chất như vậy a! - Nhìn thấy thân thể đầy tanh hôi, Trương Huyền không chịu được nữa, lấy một chiếc thùng, vừa tắm vừa âm thầm càu nhàu.

Võ giả tầng bốn Bì cốt cảnh, tẩy cân phạt tủy, có thể làm cho nhục thân tăng cường một chút đã rất tốt rồi. Chưa từng nghe ai nói có thể bài trừ nhiều tạp chất như vậy, khiến cho hắn khắp người toàn mùi thanh hôi.

Thanh tẩy rất nhanh liền xong. Lúc này Trương Huyền mới phát hiện cơ bắp toàn thân trong suốt như ngọc, bóng loáng như gương. Những vết sẹo do những lần trước tu luyện tạo ra đều biến mất hoàn toàn. Giờ phút này hắn như một đứa trẻ sơ sinh, thậm chí còn bóng loáng hơn nữa.

- Chân khí của ta… - Đang kinh ngạc vì biến hóa của thân thể mình, Trương Huyền vô tình nhìn về phía đan điền, bỗng chấn động toàn thân.

Chân khí đục ngầu trước đó đã được biến thành thanh tịnh như nước, toát ra khí tức tinh thuần.

Không cần nhìn cũng biết, đây tuyệt đối thuộc loại chân khí tam phẩm trở lên!

- Chẳng những thân thể được cải thiện mà ngay cả phẩm chất của chân khí cũng tăng cường. Cái này… Thiên Đạo Thần Công thật lợi hại! - Trương Huyền rung động.

Người khác muốn đột phá Bì cốt cảnh cần tẩm bổ không ngừng, không mất mấy năm, khó mà tiến bộ được. Còn hắn, chưa đến hai canh giờ, liền trực tiếp đột phá. Không chỉ có vậy, cả phẩm chất của chân khí cũng được tăng cường. Thiên Đạo thư viện đã tạo ra bản bí tịch gì vậy?

Quá nghịch thiên rồi!

- Thử lực lượng của ta một chút mới được! Đột phá Bì cốt cảnh là đến võ giả tầng thứ năm, một đại cảnh giới. Một khi tu luyện cảnh giới này sẽ có lực lượng cực lớn!

Hắn đi đến bên cột đá đo lực ngoài ký túc xá mấy chục thước. Loại đá này có ở khắp học viện để giúp học viên bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra tu vi của mình.

Một khi tấn thăng võ giả đại cảnh giới tầng năm liền sẽ có lực lượng của một ‘đỉnh’, tức là khoảng một ngàn kg. Sức mạnh này đã vượt qua người bình thường, có thể sánh với trâu ngựa rồi.

Trương Huyền tu luyện theo nội dung ghi lại trong Thiên Đạo Thần Công nên thoát thai hoán cốt, thành công đột phá Bì cốt cảnh. Bây giờ hắn muốn thử xem mình có bao nhiêu lực lượng, liệu có giống trong truyền thuyết đạt lực một ‘đỉnh’.

Ngưng thần tĩnh khí, để bàn chân chạm đất rồi nhảy bật lên, cả người hắn như cây cung lớn, cánh tay như mũi tên được bắn ra.

Bành!

Nắm đấm rơi vào cột đá khiến một luồng ánh sáng lưu chuyển.

- 5 đỉnh! - Số lượng hiện lên phía trên.

- Cái này…cái này… Làm sao có thể? - Con ngươi Trương Huyền co rụt, mặt nghệt ra.

Đây là thật hay giả?

Bình thường đại cảnh giới sơ kỳ có được lực lượng của một ‘đỉnh’, trung kỳ có được lực lượng hai ‘đỉnh’, hậu kỳ là ba ‘đỉnh’, đỉnh phong là bốn ‘đỉnh’!

Hắn mới đột phá Bì cốt cảnh, vậy mà đã có lực lượng năm đỉnh, cái này… Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Quá khoa trương rồi!

- Nhất định là do Thiên Đạo Thần Công đã rèn luyện thân thể ta. Còn về chân khí trên tam phẩm… - Một lúc lâu sau hắn mới khôi phục lại, thầm đoán trong lòng.

Hắn rất rõ bản thân không phải thiên tài. Vì vậy, lý do duy nhất chính là quyển Tiên Đạo Thần Công vừa rồi mới tu luyện.

Bộ công pháp này rèn luyện toàn thân, giúp thoát thai hoán cốt, tịnh hóa chân khí để đạt tới tiêu chuẩn trên tam phẩm. Không những thế, nó còn làm cho lực lượng của hắn tăng mạnh, vừa tấn thăng ngũ phẩm đại cảnh giới đã có lực lượng vượt qua cường giả đỉnh phong.

Thật đáng sợ!

- Hiện tại học viện chỉ có một vài giảng viên cao cấp đạt tới võ giả tầng năm mà thôi!

Học viện hiện tại chỉ có vài giảng viên cấp cao đạt tới võ giả tầng năm đại cảnh giới. Đám người giống như Tào Hùng không thể nào đạt đến được.

- Đã tấn thăng rồi, ta cũng nên đi tìm công pháp tu luyện tầng năm mới được… - Thực lực tăng nhanh cũng làm nảy sinh vấn đề. Trước đó, hắn tại Tàng Thư Các dành cho lão sư đọc nhiều công pháp tu luyện tầng bốn như vậy mà hiện tại không thể sử dụng được nữa. Để tiếp tục tu luyện, hắn cần đi tìm phương pháp tu luyện của tầng năm này.

- Bây giờ vẫn còn sớm, chắc lão sư trông coi Tàng Thư Các vẫn chưa đóng cửa đâu… - Gãi đầu gãi tai, Trương Huyền bước về phía Tàng Thư Các lần nữa.

Để phòng tránh người tu luyện tham lam liều lĩnh, học viện đã đặt ra quy củ, chỉ được quan sát công pháp tương đương với cấp bậc của bản thân.

Chốc lát sau, Trương Huyền một lần nữa đi vào Tàng Thư Các.

- Tại sao hắn lại đến đây rồi? - Thấy Trương Huyền, Mặc lão nhướng mày. Gia hỏa xốc nổi này vừa rời khỏi không lâu lại quay về đây làm gì?

- Thưa Mặc lão, ta muốn xem công pháp tu luyện tầng năm! - Trương Huyền xấu hổ nói.

Hắn không thể nói mình mới trở về liền lập tức đột phá được. Nếu hắn thực sự nói như vậy, e rằng không bị đánh chết cũng trở thành con chuột thí nghiệm mất! Bì cốt cảnh là một đại cảnh giới, nhưng chân khí lại không biến hóa quá nhiều, người không am hiểu sẽ không thể nhìn ra. Vì vậy, những người mạnh hơn cũng không thể nhìn ra khác biệt. Hơn nữa dù Mặc lão cường đại nhưng cũng không thể nghĩ đến thiếu niên này vừa trở về đã tiếp tục đột phá một cấp bậc được.

- Công pháp tầng thứ năm? Ngươi muốn làm loạn sao? - Mặc lão sầm mặt lại. Một chút thiện cảm cuối cùng dành cho Trương Huyền triệt để biến mất.

Tầng thứ tư không hề sao chép công pháp, cũng không tu luyện, giờ lại tới nhìn công pháp tầng thứ năm? Nói đùa gì chứ!

- Là thế này, Mặc lão. Một phụ huynh của học sinh hôm nay ta thu nhận có hỏi ta về vấn đề tu luyện tầng thứ năm. Ta không thể trả lời nên bị họ coi thường, cho nên… Ta nghĩ rằng nên đến đây tìm ra đáp án để lần sau gặp vấn đề này sẽ có thể trả lời rõ ràng. - Trương Huyền đã nghĩ ra một cái cớ, giả vờ nói.

- Một vài phụ huynh đúng là thích bắt bẻ thật! - Nghe thấy Trương Huyền giải thích như vậy, Mặc lão gật đầu, nói nghiêm túc:

- Ngươi có thể đọc, nhưng tuyệt đối không nên tu luyện! Tầng thứ tư nếu chưa tu luyện tốt mà muốn tu luyện tầng thứ năm, nếu tẩu hỏa nhập ma thì đến thần tiên cũng không cứu được đâu!

- Đúng vậy. Điều này ta biết rõ! - Trương Huyền vội nói.

- Được rồi, ngươi đi vào đi! - Mặc lão xua tay, tiếp tục nói: - Công pháp tầng thứ năm nằm ở hàng cuối cùng.

- Ân! - Trương Huyền vội đi vào.

- Dối trá! Ham hư vinh! - Thấy hắn đi vào rồi, Mặc lão gắn thêm cho hắn mấy chữ.
Chương 17 Có thích khách

Dù là trường bối của học sinh hỏi thăm thì làm sao. Ngươi cũng chỉ là một lão sư cấp thấp, không trả lời được cũng là điều bình thường.

Còn nếu ngươi giả vờ giả vịt chạy tới nhìn công pháp tầng năm thì không phải hư vinh dối trá thì là cái gì?

Ngày mai ta sẽ nói chuyện với Viện trưởng. Loại dối trá, ham hư vinh như thế này nhất định phải khai trừ.

Trong lòng Mặc lão thầm quyết định.

Kẻ chỉ vì hư vinh mà không chú trọng tu luyện thì có ở lại học viện thì cũng chỉ làm hư học sinh.

Trương Huyền không biết rằng chỉ sau hai lần gặp mặt hắn đã tiến vào danh sách đen của Mặc lão. Mà kể cả có, hắn cũng sẽ dở khóc dở cười.

Hắn chỉ là lấy cớ mà thôi!

Trên thực tế, tu vi của hắn cũng đã đạt tới bình cảnh, cần phải mau chóng tìm công pháp tu luyện.

Rất nhanh hắn đã tìm được công pháp mình cần.

Ở lớp học bình thường, ngươi có thực lực cao nhất là tầng năm. Một khi đạt đến tầng sáu thì sẽ trở thành trưởng lão.

Nơi này chỉ là Tàng thư các của lão sư, chắc chắn không có công pháp tầng thứ sáu. Bởi thế, công pháp tầng năm được đặt ở hàng cuối cùng.

Thư tịch tầng năm rõ ràng ít hơn so với tầng bốn khá nhiều.

Công pháp tầng bốn thì nha lít nhít chừng hai đến ba vạn bản. Còn công pháp tầng năm tối đa chỉ có khoảng một ngàn - ít hơn gần một phần hai.

Thực ra đây cũng là điều bình thường, đối với bất cứ cái gì, càng có độ khó cao thì số lượng càng ít. Mặc dù học viện đã truyển thừa từ lâu đời nhưng số người đạt đến tầng năm chắc chắn ít hơn tầng bốn rất nhiều.

Vì thế công Pháp và bút ký của họ để lại cũng sẽ ít hơn.

Không suy nghĩ thêm về những chuyện này nữa, Trương Huyền lấy ngẫu nhiên một quyển thư tịch, bắt đầu đọc.

Hơn nửa canh giờ sau, tất cả một ngàn bản công pháp đã được hắn xem hết. Thiên đạo thư viện cũng tạo thành thư tịch tương ứng.

Sau khi đã lấy được những gì mình mong muốn, Trương Huyền mỉm cười, chào từ biệt Mặc lão rồi trở về chỗ ở của mình.

Thầy hắn nghịch sách lung tung mà không thèm ngẫm nghĩ, Mặc lão mắng thầm trong lòng.

Sau khi trở về chỗ ở, Trương Huyền bèn làm như lần trước, tìm kiếm những vấn đề chính xác trong hơn một ngàn bản thư tịch. Quả nhiên sau đó thư viện tạo ra một quyển sách mới mang tên [Thiên Đạo Thần Công]

Trương Huyền tiếp tục tu luyện.

Võ giả tầng năm chính là sự phát triển của tầng bốn mà nên. Mục đích của tầng năm là dùng để rèn luyện chân khí thêm thuần thục. Mỗi cấp của tầng này tương ứng với mức độ hòa hợp giữa chân khí và bắp thịt.

Phối hợp càng tốt thì lực lượng càng lớn.

Nhìn thấy những mô tả của Thiên Đạo Thần Công, Trương Huyền cẩn thận tập trung chân khí trong đan điền rồi dẫn chúng di chuyển trong thân thể để hòa hợp cùng với toàn thân.

Thiên Đạo Thần Công không hổ là bí tịch dung hợp hơn một ngàn bản khác nhau. Tu luyện cực kỳ nhanh chóng. Không tốn chút công sức.

Lực lượng của cơ thể hắn cũng ngày càng phối hợp tốt hơn với chân khí.

Đỉnh Lực cảnh Sơ kỳ.

Đỉnh Lực cảnh Trung kỳ.

Đỉnh Lực cảnh Hậu kỳ.

Đỉnh Lực cảnh Đỉnh phong.

Ầm ầm.

Sau hai canh giờ, thân thể Trương Huyền chấn động. Hắn mở mắt ra, không thể tưởng tượng nổi: - Ta đã đạt tới võ giả tầng năm đỉnh phong rồi sao?

Hắn vốn cho rằng để đạt tới tầng năm, tu luyện sẽ rất lâu. Nhưng không thể ngờ rằng tu luyện Thiên Đạo Thần Công có thể khiến hắn đạt tới tầng năm đỉnh phong trong hai canh giờ.

Đối với tiền thân, tu luyện khó như lên trời. Nhưng với Trương Huyền, việc tu luyện cực kỳ đơn giản như ăn cơm uống nước.

Chỉ sau nửa đêm là hắn liền từ võ giả tầng ba đột phá lên tầng năm. Quả là trâu bò.

Hơn nữa, nếu không phải hắn không biết công pháp tu luyện của tầng sáu, không biết nên tu luyện huyệt đạo nào thì có lẽ hiện tại hắn cũng đã đột phá tầng sáu trở thành trưởng lão của học viện.

Võ giả từ tầng sáu trở đi đã tu luyện toàn bộ cơ thể, sinh cơ được tăng cường, thực lực sẽ rất mạnh.

Theo truyền thuyết, cơ thể con ngươi có một trăm linh tám huyệt đạo nhưng chỉ có bảy mươi hai huyệt để có thể được mở ra. Hơn nữa thứ tự mở cũng khác biệt tùy vào từng người. Nếu không tìm ra phương pháp, chắc cả đời cũng chỉ mở được tối đa bốn mươi huyệt đạo, không thể nào tiến bộ.

Cái này cũng giống như việc vét bùn ở lòng lòng sông. Nếu làm từ trên xuống dưới thì có thể làm sạch sẽ. Nhưng làm từ hai bờ sông thì sẽ không làm sạch được mà trái lại còn lãng phí công sức.

Mở huyệt đạo có cùng nguyên lý như thế. Nếu không tìm được phương thức phù hợp, thì cả đời cũng đừng mong mở được nhiều huyệt đạo.

Thế nên, khi không có công pháp phù hợp thì Trương Huyền sẽ không tùy tiện tu luyện.

Nhưng mà hắn cũng không sốt ruột. Chỉ cần một đêm, hắn đã tăng tu vi thêm hai tầng. Đây là chuyện cực kỳ hiếm gặp. Hắn rất hài lòng vì tiến độ này.

Không phải bất đắc dĩ thì sẽ không bộc lộ tu vi của mình.

Hắn là ngươi xuyên việt, hiểu rõ đạo lý sinh tồn “mang ngọc có tội”.

Trương Huyền vốn là lão sư kém nhất trong học viện nhưng sau một đêm đã trở thành cao thủ tầng năm đỉnh phong. Nếu để người khác phát hiện thì chắc chắn sẽ tìm tới mình để tìm hiểu nguyên nhân. Cho nên việc này hắn sẽ không cho bất cứ ai biết được.

-Thử xem bây giờ lực lượng của mình là bao nhiêu.

Trương Huyền đánh lên bia đá đo lực. Thông thường, Đỉnh Lực cảnh sơ kỳ có lực lượng một đỉnh. Mà lúc nãy mình đã có lực lượng năm đỉnh. Bây giờ để xem khi đạt tới đỉnh phong thì lực lượng sẽ là bao nhiêu.

Bùm.

Một chữ số hiện ra trên bia đá đo lực: tám đỉnh!

Lực lượng tám đỉnh! Đã tương đương với ngươi đã mở bốn huyệt đạo ở tầng sáu. Mặt hắn sáng lên.

Thông thường, lực lượng của Đỉnh Lực cảnh chỉ là bốn đỉnh. Sau khi đạt tới Ích Huyệt cảnh thì mỗi khi mở một huyệt đạo lực lượng sẽ gia tăng thêm một đỉnh.

Hiện tại hắn mới chỉ là Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong mà đã có được lực lượng tám đỉnh, nghĩa là tương đương với cao thủ Ích Huyệt cảnh đã mở bốn huyệt đạo.

Quá lợi hại! không hổ là Thiên Đạo Thần Công.

Trương Huyền rất là cao hứng, hơn nữa sau khi tu luyện một thời gian dài thì cũng hơi mệt mỏi, đang định tìm một chỗ ăn rồi sau đó về ngủ thì lỗ tai của hắn giật giật.

- Bây giờ tại sao lại có người tới đây?

Hắn nhíu mày. Sau khi tu vi gia tăng, các giác quan đều trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Rõ ràng vừa rồi hắn nghe được có người đang tiến đến gần ký túc xá của mình.

- Có vẻ như kẻ này không phát hiện là ta đang ở đây?

Vào lúc này Trương Huyền không ở trong phòng ngủ mà ở chỗ luyện công. Hắn liền kìm nén hô hấp, khiến cho đối phương không thể phát hiện.

- Để ta xem ai muốn gây phiền phức cho ta?

Không ngờ rằng mình vừa mới tu luyện xong mà đã có kẻ muốn gây sự. Trong lòng Trương Huyền rất nghi ngờ .

Theo như trí nhớ của tiền thân, hắn không nghĩ ra ai sẽ muốn lén lút gây sự với mình.

- Bất kể là ai cũng không thể để hắn biết là ta đang tới gần!

Trương Huyền đột nhiên nảy ra ý định tìm cách đánh lén đối phương.

Toàn bộ học viện đều biết hắn là võ giả tầng ba, nên nếu lúc này bộc lộ thực lực là võ giả tầng năm đỉnh phong thì chắc chắn sẽ dọa người khác kinh sợ chết mất.

Hơn nữa nếu tin tức truyền đi, khẳng định rằng số người muốn nghiên cứu vụ việc của mình sẽ không ít.

Vì thế mặc kệ đối phương là ai cũng không thể để cho hắn biết mình đã biết.

Chợt nhớ tới trang phục của thích khách kiếp trước, hắn liền xé một phần vai áo rồi buộc lên mặt.

Sau khi chuẩn bị xong, bàn chân của Trương Huyền điểm nhẹ lên mặt đất, lợi dụng bóng đêm để tiến gần tới chỗ đối phương.

Mặc dù hắn vừa mới thăng cấp, chưa kịp học võ kỹ hay khinh công gì nhưng Thiên Đạo Thần Công khiến cho khả năng khống chế thân thể của hắn cực kỳ lợi hại. Hơn nữa hắn rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh cho nên kể cả lúc hắn đi tới phạm vi 10m sau lưng đối phương, kẻ này cũng không phát hiện ra.

Lúc này, hắn thấy rõ, kẻ này mặc y phục dạ hành (Editor: Y phục đen toàn thân như thích khách), cũng mang khăn che mặt, không nhận rõ được là ai.

- Tiểu tử, muốn trách thì hãy tự trách ngươi gan to bằng trời, dám động thủ với tiểu thư của chúng ta.

Kẻ kia trốn ở sau cây đại thụ, lầm bầm mấy tiếng lọt vào tai Trương Huyền.

- Âm thanh này sao nghe quen quá?

Trương Huyền suy tư.
Chương 18 Bị lừa

-Muốn giết ta? - Thấy đối phương lấy dao ra, Trương Huyền nhướng mày.

May là hắn chăm chỉ tu luyện nên chưa đi ngủ, không phải, đối phương im hơi lặng tiếng như vậy, còn không phải vì thật sự muốn giết hắn sao?

- Trước tiên phải làm rõ ràng tên này là ai đã!

Trương Huyền biết, loại người chuyên tập kích về đêm này, chắc chắn không phải chỉ hành động một mình, không cẩn thận có thể động tới tổ chức sau lưng hắn, không tìm hiểu được là ai muốn giết mình, coi như giết được người này, về sau sẽ lại có người khác đến, không xác định được tổ chức kia là ai, hắn đừng mong có thể ngủ yên giấc.

- Ai đó?

Đang ở suy tư không biết nên làm thế nào để đối phương nói ra tổ chức sau lưng hắn là ai, Trương Huyền liền nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, người áo đen đang cầm dao trước mặt hắn chẳng biết từ khi nào đã đứng ở cách hắn không xa.

Vì Trương Huyền nhìn thấy đối phương rút dao ra, nên có chút khẩn trương, liền thở hắt ra, lập tức bị đối phương phát hiện.

- Ta. . .

Nhanh như vậy liền bị phát hiện, lông mày của Trương Huyền giương lên, liền muốn xông qua đánh với hắn, nhưng đột nhiên trong lòng hơi động, một ý nghĩ liền lóe lên trong đầu hắn.

- Ta tới giết lão sư phế vật Trương Huyền! Ngươi là ai?

Trương Huyền hạ nhỏ giọng nói khẽ, để cho người khác không nghe được.

Nếu đối phương tới giết hắn, nói mình tới vì có cùng mục đích, nhất định có thể đánh lạc hướng đối phương.

- Ngươi tới giết hắn? - Người áo đen sững sờ, bất quá nhìn thấy Trương Huyền cũng che mặt, bộ dáng lén lén lút lút, liền tin tưởng mấy phần.

- Không sai, lão sư kém nhất học viện, giữ lại sẽ chỉ gây tai họa cho học sinh!

Trương Huyền nói tên của mình, cũng không có chút mảy may đỏ mặt nào.

- Há, vậy ngươi động thủ đi, ta ở trong này canh chừng cho ngươi! - Người áo đen nói.

- Ách? - Trương Huyền méo mặt, liên tục từ chối:

-Sao ngươi không động thủ trước, dù sao chúng ta đều có chung mục tiêu, ai ra tay cũng vậy thôi!

-Hay là ngươi động thủ đi, ta cũng không muốn giết hắn, chỉ muốn dạy bảo hắn một chút, bất quá, nếu như ngươi có thể giết hắn thì đương nhiên là tốt rồi! - Người áo đen thúc giục.

-Giáo huấn một chút ?

Trương Huyền không hiểu nổi, chỉ là giáo huấn một chút. . . thì cầm dao để làm gì ? Hắn liền nhịn không được hỏi:

-Ngươi muốn giáo huấn hắn thế nào?

-Hừ, tên nhóc này dám làm những chuyện vô lễ với tiểu thư nhà ta, ta định đem cái đồ chơi kia của hắn cắt bỏ! Để hắn biến thành thái giám! - Mặt người áo đen đầy oán hận.

- … - Nghe thấy lời nói tràn đầy thù oán và ác độc của đối phương, Trương Huyền chỉ cảm thấy dưới hông mát lạnh, rùng cả mình.

May cho hắn, nếu như hôm nay ngủ say, chỉ sợ lúc mở mắt ra lần nữa cũng chỉ còn nước đi hầu hạ Hoàng thượng!

**!

Con mẹ nó ngươi là ai mà lại ác độc như vậy!

Vô lễ với tiểu thư của ngươi?

Trương Huyền cẩn thận nhớ lại, từ sau khi sống lại, hình như hắn không có đụng chạm đến vị tiểu thư nào à nha!

- Tên Trương Huyền này, ta chỉ nghe nói hắn dạy dỗ không đúng cách, chưa từng nghe nói qua hắn còn ức hiếp con gái a, xảy ra chuyện gì? - Trương Huyền thật sự nhịn không được, liền hỏi.

- Hừ, tên nhóc này mặt người dạ thú! Lão sư cái gì chứ, nhất định là súc sinh thì có! Tiểu thư nhà chúng ta. . . Không nói cho ngươi biết, càng nghĩ càng giận! – Tuy người áo đen đã hạ thấp giọng nhưng trong ngữ điệu vẫn nồng nặc phẫn nộ.

- . . . - Trương Huyền chỉ cảm thấy đầu đầy sao bay quanh.

Cuối cùng ta đã làm chuyện gì sai a, ngươi trực tiếp mắng ta là súc sinh? Ta làm gì tiểu thư nhà các ngươi ? Còn nữa, tiểu thư nhà các ngươi rốt cuộc là ai vậy ? Xinh đẹp thì không sao nha, nếu như là người quái dị, để cho ta vô duyên vô cớ mang tiếng súc sinh, không phải là đã quá thiệt thòi cho ta rồi sao!

- Sao ngươi lại muốn giết hắn? - Mắng xong, người áo đen đột nhiên nhìn qua Trương Huyền.

- Ta? - Không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi ngược lại hắn, Trương Huyền chưa nghĩ được gì nên sững sờ một chút, đành phải cắn răng nói:

-Ta. . . Ta cũng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy hắn khi dễ con gái nhà lành!

- Ngươi biết hắn khi dễ nữ nhân ? Hắn khi dễ ai nữa hả? - Người áo đen cảnh giác hỏi.

- Hắn. . . - Trương Huyền hừ một tiếng:

-Sao ta phải nói cho ngươi biết chứ!

-Cũng phải, nếu chúng ta đều muốn động thủ, ngươi ra tay trước đi! - Người áo đen thấy đối phương không muốn nói, mặc dù trong lòng rất thắc mắc, nhưng lại không hỏi thêm nữa, phất tay áo.

-Hay là ngươi lên trước đi! Ta muốn ra tay xong hắn phải chết ngay, ngươi thiến hắn trước, sau đó ta sẽ giết hắn! - Trương Huyền nói.

-Cái này. . . - Người áo đen do dự, liếc mắt nhìn về phía Trương Huyền, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Hắn bắt đầu hoài nghi.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, bản thân hắn đang định đến thiến Trương Huyền, đằng sau lại xuất hiện một người muốn giết tên lão sư súc sinh kia? Nếu không phải vì e dè thực lực của đối phương, chỉ sợ hắn đã sớm động thủ, đánh tên này ngất xỉu rồi.

- Sao vậy? Không tin ta hả? Nếu như không muốn giết hắn, ta hơn nửa đêm ăn no không ngủ, chạy tới nơi này làm gì! – Trương Huyền nhìn ra sự hoài nghi của hắn, liền giải thích.

- Ừ - Nghe Trương Huyền nói như thế, người áo đen chần chờ một chút, vẫn gật đầu.

Cũng đúng, hiện tại đã hơn nửa đêm, nếu như không phải tới giết Trương Huyền, lúc này che mặt chạy tới đây làm gì!

- Không phải ta không tin ngươi, nếu đã có cùng mục tiêu, vậy thì cùng xông lên đi! – Sau khi người áo đen suy đi nghĩ lại, liền nói.

Hắn vẫn còn có chút không tin kẻ trước mắt này.

- Ngươi quá cẩn thận rồi, yên tâm đi, ta làm người có nguyên tắc căn bản! Bất quá, ngươi đã không tin. . . - Trương Huyền cũng không nói nhảm, vẫy tay một cái:

-Vậy liền cùng xông lên đi! - Nói xong Trương Huyền liền vọt lên phía trước.

- Võ giả đỉnh phong cấp năm? – Nhìn thấy hắn khẽ động, người áo đen lập tức nhận ra tu vi của Trương Huyền, liền vận khinh công, theo sát phía sau.

Thấy hắn theo phía sau, Trương Huyền vội vàng nhìn lại.

Ầm ầm!

Thiên đạo thư viện chấn động, xuất hiện một quyển sách.

Đối phương theo gấp sau lưng, cũng tương đương với việc hắn phải thi triển võ thuật, chỉ cần thi triển, Thiên đạo thư viện liền có thể nhìn ra khuyết điểm, tìm được lai lịch.

Nhìn lại hướng thư tịch.

Chỉ thấy bìa viết hai chữ "Diêu Hàn" .

- Cái tên này rất quen thuộc. . . Hình như đã nghe qua ở đâu đó? - Trương Huyền sững sờ, lập tức lật ra trang thứ nhất.

- Diêu Hàn, quản gia của thành chủ Bạch Ngọc thành, võ giả cấp sáu. Ích Huyệt cảnh sơ kỳ, mở tám huyệt đạo!

. . .

- Là hắn?

Nhìn thấy ba chữ Bạch Ngọc thành, Trương Huyền liền bắt đầu nhớ lại.

Người này không phải là tên đại quản gia ở Bạch Ngọc thành hôm nay lúc hắn thu nhận học sinh Triệu Nhã, đã xông ra chất vấn hắn sao?

Thảo nào giọng nói và tên gọi đều nghe quen tai như vậy!

Chỉ là. . .

Nói như vậy, tiểu thư mà hắn nói chính là Triệu Nhã. . . Ta đã làm gì nàng? Khiến ngươi muốn đích thân chạy tới thiến ta ?

- Dám vu oan cho ta, cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn, ta cũng muốn dạy dỗ cho ngươi một bài học! – Trương Huyền càng nghĩ càng giận.

Nếu như là tiền thân đã làm chuyện gì thất đức, bản thân sau khi xuyên qua thành đối phương, cho dù là không cam lòng, cũng sẽ cố gắng chấp nhận, nhưng mấu chốt là. . . Hắn không làm gì cả, lại bị chửi hai chữ súc sinh như vậy, thực là đáng giận!

Nghĩ vậy Trương Huyền liền tiếp tục nhìn xuống.

- Công pháp tu luyện: Bạch Ngọc Chu Thiên Công!

- Võ kỹ: Huyền Thân Chưởng đại thành, Huyền Thân Quyền đại thành. . .

- Khuyết điểm: Mười sáu chỗ, một, vì mệnh môn ở mông, nên không có cách nào sửa được chiêu thức. . . Thứ hai. . . Thứ ba. . .

Giống như trước đây, trên thư tịch cũng có ghi lại khuyết điểm của người này.

Mở tám huyệt đạo, vậy chứng tỏ lực lượng có 12 đỉnh, nếu muốn đánh chính diện, bản thân Trương Huyền chắc chắn không phải là đối thủ của hắn!

Bất quá. . .

- Ích Huyệt cảnh thì đã sao? 12 đỉnh thì thế nào? Hôm nay không giáo huấn ngươi một trận, ta sẽ không tên là Trương Huyền!

Hô!

Nghĩ vậy, Trương Huyền ngừng lại.

- Sao vậy? – Thấy hắn đột nhiên dừng lại, khiến vẻ mặt của người áo đen cũng cực kỳ khó hiểu.

- Nhìn kìa, đĩa bay! - Trương Huyền tiện tay chỉ lên trời.

- Đĩa bay? Đĩa bay là cái gì? - Người áo đen sững sờ, vội vàng xoay người nhìn theo, động tác này liền khiến hắn quay mông về phía Trương Huyền.

Lúc đó trong lòng tên áo đen tràn đầy nghi hoặc, hồ điệp (bươm bướm), thông điệp, gián điệp, hắn đều biết, nhưng "đĩa bay" là cái quái gì ?

- Cho ngươi chết! – Nhân cơ hội hắn còn đang đứng ngẩng ngơ, Trương Huyền cũng không do dự, liền đạp tới một cước đầy oán hận.

Bành!

Diêu Hàn còn chưa kịp phản ứng, liền bị đá trúng mệnh môn, lảo đảo bay về phía trước, đụng đầu vào một khối nham thạch cách đó không xa, lập tức chảy máu.

Muốn đến thiến ta, có tin ta chỉ cần vài phút cũng có thể thiến ngươi không?

Càng nghĩ càng giận, Trương Huyền liền vọt tới lần nữa, trực tiếp ngồi ở trên người đối phương, hung hăng đập từng quyền, từng quyền một lên mặt đối phương.

Cường giả Ích Huyệt cảnh cái gì, cường giả 12 đỉnh gì chứ, không phải rất lợi hại sao? Bị tìm thấy mệnh môn, biết được khuyết điểm, chỉ cần bị đánh lén một cái là xong đời!

- Ngươi. . . - Diêu Hàn hiển nhiên không ngờ tới, người có cùng mục tiêu muốn giáo huấn tên nhóc Trương Huyền lại đột nhiên nổi điên quay lại đối phó mình, chuyện quan trọng hơn là bị một đá trúng ngay mệnh môn, toàn thân hắn liền cứng ngắc, muốn đánh lại cũng không đánh nổi, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sắp nổ tung.

Không phải đã nói cùng một mục đích muốn đối phó Trương Huyền sao?

Mẹ nó!

Chữ tín đâu?

Nguyên tắc làm người căn bản gì đó đâu?

Hơn nữa. . . Nói thế nào đi chăng nữa hắn cũng chỉ là một võ giả cấp năm, cường giả Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, cũng có thể được coi là cao thủ trong cao thủ, chiến đấu phải có phong độ chứ, sao lại đi lừa gạt người khác một cách vô sỉ như vậy, sau đó còn động thủ đánh lén, cưỡi trên người mình, đánh lên mặt mình...

Võ kỹ đâu?

Chiêu thức đâu?

Công pháp đâu?

Lưu manh ở đầu đường xó chợ còn chưa chơi xấu như vậy a. . .

Diêu Hàn chỉ cảm thấy mặt mình đau nhức từng trận, hắn sắp đau đến phát điên rồi.

Cho tới giờ khắc này, hắn mới biết mình bị người bịt mặt này lừa rồi.

Hơn nữa còn bị lừa một cú rất thảm.
Chương 19 Vu oan giá họa

Sau khi điên cuồng đánh một trận, Trương Huyền mới cảm thấy thoải mái trong lòng một chút.

Cúi đầu nhìn xuống mới thấy lúc này mặt nạ của Diêu Hàn đã bị rơi mất. Cả người hắn bị đánh bầm dập, đến mẹ ruột cũng không nhận ra được.

-Ây da… - Bớt giận rồi, đầu óc Trương Huyền lần nữa trở lại thanh tỉnh.

-Gia hỏa này là quản gia của thành chủ thành Bạch Ngọc, lại là thúc thúc của đồ đệ ta, chỉ có thể giáo huấn một lần, không thể giết.

Dù sao thì gia hỏa này cũng là Diêu thúc thúc của Triệu Nhã, nếu giết thật, đồ đệ mới thu của hắn sẽ điên lên mất! Từ giờ trở đi cũng sẽ không thể hòa giải được nữa!

Hơn nữa, Bạch Ngọc thành được mệnh danh là thành thị lớn thứ ba của Thiên Huyền Đế quốc. Người có thể giữ chức thành chủ chắc chắn thực lực không kém. Nhất định là một thế lực lớn. Nếu quản gia bị giết chết, cẩn thận điều tra, có khả năng sẽ tra ra là mình làm, vậy thì phiền phức to!

Hắn vừa mới tới thế giới này, còn chưa đứng vững, tốt nhất nên điệu thấp một chút.

-Không thể để hắn nghi ngờ là ta làm! - Hắn chợt nghĩ.

Nếu không thể giết, đành phải để hắn sống sót rời đi vậy. Hắn chạy tới đánh lén mình, lại bị người khác đánh, nhất định sẽ nghi ngờ mình.

-Đúng rồi, vừa vặn có kẻ chết thay! Kẻ hôm nay đến tìm ta gây phiền phức, là ai đây… - Đột nhiên hắn nghĩ đến một người.

Chính là người ban ngày hắn thấy đi cùng Thẩm Bích Nhu, vẫn luôn cười nhạo hắn, Thượng Bân.

Thượng Bân là cháu trai của Thượng Thần trưởng lão. Nếu hắn vu oan cho hắn, dù cho Diêu Hàn biết cũng không dám trả thù.

Nếu hắn trả thù, hai bên cắn xé lẫn nhau, càng tốt hơn!

Nghĩ vậy, Trương Huyền cúi đầu nhìn về phía Diêu Hàn đã bị đánh không nhận ra, thấp giọng nói:

-Ta và Trương Huyền có mâu thuẫn. Ban ngày hắn làm ta tức giận, tối nay ta định tới giáo huấn hắn một trận! Nhưng mà, nếu hắn thực sự bị ngươi thiến, Bích…nàng nhất định sẽ tưởng rằng ta làm, hiểu lầm ta! Muốn trách thì hãy trách ngươi đến không đúng lúc đi!

-… - Diêu Hàn biết được lý do mình bị đánh, muốn cãi lại nhưng mồm đã sưng như lạp xưởng, không thể nói một lời nào.

-Cút! - Thấy đối phương nghe hiểu ý của mình, Trương Huyền không tiếp tục nói nhảm, đứng dậy đá vào mông Diêu Hàn, khiến hắn bay xa mấy mét.

-Khốn kiếp! - Trong lòng thầm mắng một câu, Diêu Hàn biết nếu hôm nay cứ đánh tiếp, hắn vẫn sẽ là người gặp xui xẻo, bèn xoay người rời đi.

Đồng thời, hắn nhớ rõ hai đặc điểm. Thứ nhất, kẻ đánh hắn ban ngày bị Trương Huyền trêu tức. Thứ hai, kẻ đó và Trương Huyền là tình địch, nữ tử mà hai người theo đuổi tên là “Bích.”

Chỉ cần biết hai điều này, hắn sẽ dễ dàng hỏi thăm được kẻ đã ra tay với hắn hôm nay là ai.

Thấy Diêu Hàn rời đi, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn một chút rồi trở lại ký túc xá.

Nghĩ lại thấy thật nguy hiểm! Nếu không phải hắn tu luyện đến giờ vẫn chưa đi ngủ, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Ít ra nguy hiểm đã tạm thời được giả trừ.

-Sinh tồn ở thế giới này… Thực lực mới là quan trọng nhất! – Ngồi trên giường ký túc xá, Trương Huyền âm thầm cảm thán.

Nếu như đêm nay tu vi của hắn không có tiến bộ thì dù hắn biết khuyết điểm của Diêu Hàn, người chịu thiệt vẫn sẽ là hắn.

Vì vậy, việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng tăng cường thực lực, lực lượng càng sạch càng tốt!

Trong lòng cảm khái, hắn dần dần chìm vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng hắn liền tỉnh lại. Mặc dù hắn chỉ ngủ không đến hai canh giờ, lại giằng co lâu như vậy, nhưng hắn vẫn thấy tràn đầy sức mạnh, không buồn ngủ chút nào.

-Nên đi dạy thôi! – Nói thầm một tiếng, Trương Huyền mặc quần áo rồi nhanh chân chạy đến phòng học của mình.

Một lát sau, hắn vừa đi vào lớp học đã thấy tên mập mạp hưng phấn tiến lên đón.

-Trương lão sư! Ngươi đến rồi! Ngươi nhìn này, ta đã đem gian phòng quét sạch sẽ rồi! – Hắn chính là tên mập mạp thu nhận cuối cùng, Viên Đào.

Không nghĩ đến gia hỏa này bị bản thân uy hiếp lại là người đến đầu tiên, hơn nữa còn quét dọn gian phòng sạch sẽ.

-Không tệ! – Trương Huyền gật đầu.

-Hắc hắc, lão sư cũng khen ta không tệ, có phải nên ban thưởng không? Công pháp, võ kỹ,… ngươi cứ ban thưởng ba đến năm bản a… - Nghe thấy lão sư tán thưởng, mật mạp liền tươi cười.

Khen gia hỏa này đẹp một chút hắn liền mở phường nhuộm luôn!

-Ngươi cứ đứng ở đây đã, chờ những bạn học khác đến rồi ta sẽ sắp xếp! – Trương Huyền khoát tay.

Người tới đầu tiên là mập mạp, thứ hai là học sinh hắn đánh cược thắng Lưu Dương! Tuy nhiên, thái độ của Lưu Dương không tốt như mập mạp. Trên mặt hắn hiện rõ không tình nguyện, nhìn về phía Trương Huyền đầy khinh miệt.

Hắn thấy việc Trương Huyền thắng cược chỉ là do may mắn. Hắn rõ ràng là thiên tài mà phải học với lão sư như vậy, khổ sở đến mức nào?

Người thứ ba tới là thiếu niên am hiểu dùng thương, Trịnh Dương!

Trương Huyền vừa gặp đã nói ra vấn đề trong thương pháp của hắn, để lực lượng hắn tăng mạnh gấp đôi. Vì vậy, hắn tâm phục khẩu phục vị lão sư này. Có thể nói, trong số tất cả học viên, hắn là người cam tâm tình nguyện nhất.

Người đến thứ tư là Vương Dĩnh. Nha đầu này nhút nhát nên vừa thấy những học sinh khác liền đỏ mặt trốn ra một góc.



-Có lẽ hôm nay sẽ giải quyết được vấn đề trên người mình… - Triệu Nhã mở to mắt.

Hôm qua, lão sư kém nhất học viện tự nhận hắn có thể chữa trị bệnh của mình. Sau khi trở về, nàng vô cùng lo lắng, lại mông lung, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ.

Mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, sau hôm nay mọi chuyện sẽ rõ! Nghĩ vậy, nàng dậy rửa mặt, mặc quần áo rời khỏi phòng.

Nàng là con gái của thành chủ thành Bạch Ngọc, lại đứng thứ mười trong kỳ kiểm tra, dĩ nhiên không thể vào trong ký túc xá tập thể giống như các học sinh bình thường khác. Một mình nàng ở trong một tiểu viện, có rất nhiều gian phòng. Quản gia Diêu thúc thúc cũng đang ở một phòng cách đó không xa.

-Diêu thúc thúc, chúng ta đi học thôi! – Thấy căn phòng không có động tĩnh gì, Triệu Nhã hô một tiếng rồi bước ra ngoài.

-Tiểu thư, chờ ta một chút! Ta đi cùng với ngươi! – Cửa phòng mở ra, Diêu thúc thúc đi ra.

Vừa thấy bộ dáng của hắn, Triệu Nhã đứng ngây người ra:

-Diêu thúc thúc, ngươi…bị làm sao vậy?

Chỉ thấy mặt mũi hắn sưng vù, hốc mắt đen nhánh. Qua một đêm không gặp, quản gia thúc thúc đầy uy nghiêm bỗng hoàn toàn thay đổi. Nếu không phải vẫn là giọng nói đó, chắc sẽ không ai nhận ra hắn.

-À, hôm qua ta luyện công không cẩn thận nên tự đánh mình! – Diêu hàn nói.

-…

Ai luyện công lại tự đi đánh bản thân? Ngươi có thể tìm một lý do dở hơn được nữa không???

-Diêu thúc thúc! Cuối cùng đã có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là ai? Ngươi không nói ta sẽ mách ba ba! – Triệu Nhã nổi giận đùng đùng.

-Tiểu thư! Ngươi không cần để ý đến ta đâu! Đây là vấn đề của ta… ta sẽ tự giải quyết được. Trước tiên ngươi cứ đi học đi đã. Ta muốn xem lão sư của ngươi như thế nào. Nếu giống như lời đồn, ta sẽ bẩm báo thành chủ ngay lập tức, để học viện Hồng Thiên đổi lão sư cho ngươi…

Diêu Hàn nắm tay thành nắm đấm đầy hào khí. Thế nhưng động tác quá lớn, khiến vết thương bị rách ra, đầu đầy mồ hôi.

-Được rồi! – Thấy hắn không chịu nói, Triệu Nhã cũng không hỏi thêm. Hai người đi về phía lớp học của trương Huyền.

-Diêu thúc thúc, vết thương của ngươi nặng như vậy, ngươi về nghỉ ngơi trước đi! Một mình ta đi học là được rồi, không cần đưa đâu!

Đi một lúc, thấy hắn run rẩy toàn thân, đầu đầy mồ hôi, Triệu Nhã nhịn không được, nói.

Hôm qua Trương Huyền ra tay không hề lưu tình, cho nên dù có sử dụng thuốc trị thương, nghỉ ngơi mấy canh giờ thì vết thương vẫn sẽ còn rất nặng. Lúc này hắn có thể bước tiếp cũng rất không tệ rồi!

-Tiểu thư! Lúc tới đây, thành chủ đã dặn phải tìm một lão sư khá một chút. Ngươi bái sư tên này, làm sao ta dám báo cáo với thành chủ đây! – Diêu Hàn nói.

-Dù thế nào ta nhất định vạch trần gia hỏa này, để ngươi biết thực ra hắn là một gia hỏa vô dụng. Bởi vì tiểu thư đơn tuần nên mới bị hắn lừa. Với tài nghệ của hắn như vậy, nhất định sẽ không thể thu đến học sinh thứ hai đâu. Một lát nữa ngươi thấy lớp học của hắn sẽ biết…

Kẹt…kẹt…

Cửa phòng bị đẩy ra, hình ảnh bên trong liền lộ ra. Trương Huyền và bốn học sinh mới đều đứng đó.
Chương 20 Vương Dĩnh chấn kinh

Sau khi Diêu Hàn nghe được tiểu thư của mình dự định bái Trương Huyền làm lão sư, hắn cũng không biết Trương Huyền đã thu được mấy người học sinh.

Lúc này mới vừa nói Trương Huyền không thể thu được người học sinh thứ hai xong, hắn liền thấy một đám người Vương Dĩnh, phảng phất như chúng đang tát vào mặt hắn mỗi đứa một cái, sắc mặt hắn trở nên khó coi.

-Lão sư! - Triệu Nhã cảm thấy da mặt nóng hừng hực, hận không thể có cái lỗ cho nàng chui xuống.

-Người không sao chứ?

Một lát sau, Diêu Hàn tỉnh lại, nhìn Trương Huyền cách đó không xa, nhịn không được sững sờ.

Ngày hôm qua tên kia đối với mình ác liệt như vậy, vốn cho rằng hôm nay tới có thể thấy Trương Huyền coi như không biến thành đầu heo thì cũng biến thành tàn phế, làm sao mà đến cả da cũng không có lấy đến một vết thương?

Kỳ thật hắn đi theo Triệu nhã không phải đến xem Trương Huyền dạy như thế nào, trên thực tế là muốn nhìn thấy thảm cảnh đối phương bị đánh… Kết quả là bản thân đường đường là một cường giả Ích Huyệt cảnh tầng sáu, đi đánh lén người ta lại bị người khác đánh như đầu heo… Hắn có cảm giác mất mát không thể tiếp thu được.

-Ta có thể có chuyện gì?

Trương Huyền biết đối phương nghĩ cái gì, trên mặt không biểu lộ bất kì cái gì, nhìn về phía Triệu Nhã:

-Người nhân sĩ tàn tật này là …

-Nhân sĩ tàn tật? - Triệu Nhã cảm thấy cổ quái, bất quá còn chưa lên tiếng liền bị một thanh âm cắt ngang.

-Ngươi mới là nhân sĩ tàn tật, cả nhà người mới là tàn tật!

Diêu Hàn cố nén xúc động muốn hộc máu, lông mày giương lên, ống tay áo hất lên cao giọng nói:

-Ta chính là quản gia của Bạch Ngọc thành phủ thành chủ, Diêu Hàn!

-Nếu là nhân sĩ tàn tật thì nên đi về đi, miễn cho việc nằm vạ chết tại đây, ta cũng không biết phải giải thích như thế nào. – Trương Huyền giống như không nghe thấy hắn nói, - Tiễn khách, đóng cửa!

-Ngươi…

Diêu Hàn nắm chặt tay, kém chút đã tức điên tại chỗ.

Hắn là ai?

Quản gia của Bạch Ngọc thành phủ thành chủ, đức cao vọng trọng, đi vào Hồng Thiên học viện, coi như là chủ nhiện phòng giáo dục cũng phải cẩn thận phối hợp với hắn, thế nhưng tại đây bị tên lão sư này gọi là tàn tật lại còn đuổi ra ngoài, làm sao hắn không giận được.

-Ta muốn nhìn xem người dạy bọn hắn như thế nào! – Diêu Hàn ngạo nghễ đứng thẳng nói.

-Há há, chúng ta dạy học cần tuyệt đối yên tĩnh, không phải chó mèo nào cũng có thể đi vào!

Trương Huyền cũng không quan tâm người này địa vị cao ra sao, cái gì nghe cũng không lọt, lần nữa khoát tay.

-Ngươi nói ai là chó mèo? - Lửa giận quá lớn, vết thương của hắn không ngừng rỉ máu, Diêu Hàn toàn thân run rẩy: - Ngươi có tin hay không ta hiện tại một chưởng phế người…

-Triệu Nhã, đem hắn đuổi ra ngoài thì ta mới có thể giải quyết được vấn đề của ngươi!

Lười với việc cùng đối phương đôi co, Trương Huyền khoát tay chặn lại.

-Diêu thúc thúc, người nên ra ngoài đi! Ta lập tức phải học rồi!

Nghe nói như thế, Triệu Nhã mắt sáng lên.

-Ta không đi, ta muốn tên này nói rõ cho ta hắn đang nói ai? Diêu Hàn ta đường đường là một cường giả Ích Huyệt cảnh tầng sáu, đi đến bất cứ nơi nào đều được người người kính trọng, dám nói ta là tàn tật, còn bắt ta ra ngoài…

Bành!

Lời nói còn chưa nói xong, hắn liền bị Triệu Nhã đẩy ra ngoài cửa, ngay sau đó tối sầm lại, đại môn đóng lại. Nếu không phải hắn tránh nhanh, khẳng định sẽ bị đập trúng ngay tại chỗ.

-Tiểu thư…

Đứng ở ngoài cửa, lông mày Diêu Hàn giật giật, da mặt run rẩy.

Nếu như hắn bị Trương Huyền đuổi ra ngoài, hắn khẳng định sẽ xuất thủ. Thế nhưng tiểu thư đuổi, đánh chết hắn cũng không dám hoàn thủ, bất quá tất cả phẫn nộ hắn đều chuyển sang trên người Trương Huyền.

Thật nghĩ không thông, tên này rốt cuộc có bản lĩnh gì? Có thể đem tiểu thư điều khiển như vậy?

-Diêu thúc thúc, làm phiền ngươi chờ ở bên ngoài, chúng ta phải lên lớp rồi!

Triệu Nhã biết bản thân mình như thế nào, bệnh của nàng không thể để cho bất cứ ai biết được, nhất là Diêu thúc thúc, nếu lão sư muốn giúp nàng giải quyết thì trước tiên đem người này đuổi ra ngoài.

-Vậy thì tốt, tiểu thư, ta ở chỗ này chờ người, có chuyện gì thì trực tiếp gọi ta, ta sẽ lập tức xông vào!

Nghe được tiểu thư mở miệng, Diêu Hàn biết là không thể đi vào, tức giận muốn điên lên cũng không có cách nào, đành phải cắn răng nói vậy.

Diêu Hàn rời đi, trong phòng chỉ còn năm người học viên mới thu, Trương Huyền nhìn quanh một lần:

-Các người đều đã nhận ta làm sư phụ, sau này sẽ là đồng môn sư huynh muội của nhau, hai bên hảo hảo chiếu cố nhau, không nên hạ thấp uy phong của ta!

-Uy Phong?

Nghe nói như thế, năm người học viên đưa mắt nhịn nhau…

Lão sư ngươi có vẻ như không có gì là uy phong cả!

Khụ khụ, coi như chúng ta muốn hạ thấp, cũng không có khả năng rồi…

-Ta dạy học cùng những người khác thì khác biệt, chú trọng tài năng đến đâu thì theo đó mà dạy, cho nên cách dạy mỗi người cũng mỗi khác. Cho nên, giữa các ngươi cũng không có gì để phải so sánh với nhau cả!

Trương Huyền giống như không thấy được vẻ mặt của mọi người, bày ra đạo lý dạy học uy nghiêm:

-Bây giờ ta sẽ đi vào căn phòng nhỏ này, kêu đến ai, người đó liền tiến vào!

Lớp học Trương Huyền mặc dù không quá lớn, chỉ tầm một trăm mét vuông, thế nhưng vẫn có một cái gian phòng, là nơi chuyên chỉ dạy chuyên môn cho học sinh.

Năm học viên này, từng người cũng không giống nhau, chỉ điểm chung với nhau phiền phức không ít, cũng không có cách nào làm được.

-Vương Dĩnh, ngươi là người học viên đầu tiên của ta, đến đây đi!

Nói xong, Trương Huyền dẫn đầu đi vào phòng nhỏ.

-Được! – Vương Dĩnh vồn là một cô gái ngoan ngoãn, không dám phản bác, ngay lập tức đi vào theo.

…………………

Trong lòng Vương Dĩnh có chút hối hận. Hôm qua nàng lạc đường, tói nơi này hỏi đường, kết quả bị lão sư này lừa gạt bái sư.

Vừa bắt đầu còn không biết rõ chuyện như thế nào, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, lão sư này có vẻ như không có bản lĩnh gì.

Các lão sư khác, chỉ cần đánh quyền liền có thể nhìn ra chân mình gặp vấn đề, tên này không những không nhìn ra, lại còn lừa gạt nói có thể chữa lành cho chân bị thương của mình…

Lúc trước, cái chân bị thương này được phụ thân tìm các thầy thuốc nổi danh nhất cũng không thể chữa lành được, hắn nói có thể chữa, không phải lừa gạt thì là gì?

Nhất là hôm qua Lưu lão nói không ít sự việc liên quan đến tên lão sư này với nàng.

Giờ mới biết được, lão sư này lại có sự tích “Huy hoàng” đến vậy, lão sư kém cỏi nhất Hồng Thiên học viện từ trước tới nay, khảo hạch thì bị không điểm, thực lực thì hạng bét trong tất cả lão sư… Bản thân làm sao có thể xui xẻo như vậy, bị hắn lừa liền tin tưởng hắn!

-Khó trách ca ca nói bên ngoài có nhiều người xấu…

Ca ca trước kia nói với nàng bên ngoài nhiều người xấu như thế nào, nàng còn không tin, ngẫm lại tên lão sư nay, liề cảm thấy mình bị lừa, trong lòng cảm thấy đầy ủy khuất.

Đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng xin rút lui khỏi lão sư này, cùng lắm thì bị mắng một trận, Hoa ca ca có thể hỗ trợ mình thay lão sư khác, liền nghe được âm thanh quen thuộc trước mắt vang lên.

-Đem võ kỹ diễn luyện lại một lần!

Trương Huyền đang ngồi giữa phòng, thần sắc lạnh nhạt nhìn qua.

Lần trước lúc Vương Dĩnh diễn luyện, Thiên đạo thư viện còn chưa được kích hoạt, cũng không biết đến cùng có khuyết điểm gì.

-Được ạ! – Vương Dĩnh mặc dù muốn rời khỏi khóa học, nhưng nàng vẫn là cô gái ngoan ngoãn, chần chờ một chút vẫn gật đầu lần nữa quyền pháp gài thét, rất mau đem một bộ quyền pháp đánh xong.

-Ừ!

Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Mặc dù Vương Dĩnh này tính cách có chút ngốc nghếch, nhưng nói thật quyền pháp đánh thật là không tệ.

-Lão sư, kỳ thật ta nghĩ …

Vương Dĩnh chần chờ một chút, muốn nói ra mục đích muốn rời khỏi khóa học của mình, bất quá, nói còn chưa dứt câu, thiếu niên đối diện liền mở miệng.

-Chân của ngươi, nếu như ta nhìn không lầm thì đại khái hai năm về trước, cùng người khác đối chiên nên đã bị thương! – Trương Huyền nói.

-Người… Làm sao biết?

Vương Dĩnh sững sờ, lời nói muốn nói ra liền nghẹn lại, mắt trọn tròn.

Nàng hôm qua chỉ nói qua chân bị thương, cũng không có nói qua lí do bị thương, không nghĩ tới đối phương chẳng những nói ra được là bị người đánh, còn nói ra thời gian bị thương, để cho nàng không nhịn được mà kinh ngạc.

-Ngươi trên đùi có ba khu huyệt đạo, phân biệt nắm giữ lực lượng, tốc độ, nhanh nhẹn. Lúc người cũng người kia giao chiến, đối phương trong lúc vô tình đã chạm đến huyệt đạo lực lượng của ngươi! Cái huyệt đạo này đụng một cái liền xuất hiện phong bế, dẫn đến tinh huyết chảy ngược về, mới khiến cho ngươi không cách nào phát huy lực lượng giống như người bình thường.

Trương Huyền thản nhiên nói.

-Cái này… - Vương Dĩnh chấn động toàn thân, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ửng hồng.

Phụ thân mình vì chân mình, đã từng mời qua tất cả danh y của Vương quốc, trong đó nổi danh nhất là Nguyên Ngữ đại sư, qua lời nói có vẻ như tương tự, chỉ là hắn cũng không biết cái huyệt đạo lực lượng này nằm ở đâu, nên không cách nào trị liệu.

Muốn chân chính chữa lành cho cái chân, trừ khi mời đến siêu cấp cường giả Tông Sư tầng tám tu luyện tam phẩm chân khí thì mới có thể giải quyết, nếu không, không có khả năng thành công!

Vốn cho rằng, lão sư này cái gì cũng không biết, nói có thể chữa lành chân của mình cũng chỉ là thuận miệng lừa gạt, không nghĩ tới mới mở miệng liền nói giống như Nguyên Ngữ đại sư, sao có thể không khiếp sợ chứ?

-Lão sư, người có thể chữa lành chân cho ta không? – Vương Dĩnh nhịn không được hỏi.

-Việc nhỏ mà thôi! – Trương Huyền thản nhiên nói.

-Việc nhỏ? – Con ngươi Vương Dĩnh co rút lại, hô hấp dồn dập.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom