-
Chương 66-70
Chương 66 Đây không phải là thật!
- Chỉ có mười điểm?
Không riêng Tào Hùng nổi điên, mạc trưởng lão, Thượng Thần trưởng lão cũng không nhịn được nháy mắt.
Chỉ có từng ấy độ tín nhiệm, ngươi còn nhất định đòi học tâm khảo vấn. Xin hỏi… ngươi lấy đâu ra tự tin đó?
Muốn từ các lão sư khác đoạt học sinh, chí ít bản thân lão sư đó cần có hình tượng cao cao tại thượng trong lòng học sinh. Nếu không chính là kẻ đó tự rước lấy nhục. Lão vốn nghĩ rằng độ tín nhiệm của hắn ít nhất cũng khoảng hai mươi điểm. Dù cho không cao nhưng cũng tạm chấp nhận được. Bây giờ nhìn lại… mẹ nó! Chỉ có mười điểm! Không phải ngươi đến chơi đùa chúng ta chứ?
Mặt Thượng Thần trưởng lão cũng tái xanh rồi! Trong lòng hắn thấp thoáng một dự cảm bất thường.
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội óc heo! Rõ ràng, đồng đội óc heo đã xuất hiện rồi!
Thượng Bân ở bên cạnh cũng không ngừng run rẩy khóe miệng, kém chút liền sùi bọt mép.
Trước khi đến đây ngươi đã chắc như đinh đóng cột là Lưu Dương chắc chắn muốn trở lại làm học sinh của ngươi. Từng này điểm tín nhiệm, còn muốn dạy học? Dạy cái đầu ngươi a!
Ta… đậu xanh! Ngươi đùa ta sao?
- Dù chỉ có mười điểm tín nhiệm thì sao? Lưu Dương có tính đa nghi. Hắn sẽ không tin tưởng bất kỳ người nào! Độ tín nhiệm của hắn với ta chỉ có mười điểm nhưng chỉ cần ngươi không cao hơn ta, ta thắng chắc!
Một lát sau, Tào Hùng hoàn hồn lại, nhìn về phía Trương Huyền, quát ầm lên.
- Tính cách đa nghi? Nếu thật như vậy cũng có thể hiểu được! – Mạc trưởng lão gật đầu.
Người với người không giống nhau. Có những người từ khi sinh ra đã thích tin tưởng người khác, mà một số người thì ngược lại, trời sinh đa nghi. Đối với họ, dù là người thân quen đến đâu cũng sẽ không ngừng hoài nghi.
Việc này liên quan đến hoàn cảnh sinh sống của mỗi người. Nếu như kẻ đó sống ở nơi tràn ngập hoài nghi, dù cho muốn tín nhiệm cũng không dễ dàng.
Dựa theo phán đoán của hắn, Lưu Dương cùng Tào Hùng có khoảng mười bảy, mười tám điểm tín nhiệm. Tuy nhiên, nếu gặp phải người có tính cách này cũng có thể giải thích được.
- Không sai! Chỉ cần điểm của ngươi thấp hơn mười, ai cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu!
Mắt Thượng Bân sáng lên, nhịn không được gật nhẹ đầu. Hắn lựa chọn tin tưởng Tào Hùng một lần.
Mặc dù tào lão sư ở trong học viện không nổi tiếng, cũng không phải minh tinh, nhưng vẫn nhận được không ít lời khen. So với Trương Huyền chính là rác rưởi và thức ăn ngon, không thể sánh nổi.
Tào Hùng mới mười điểm, Trương Huyền nhất định càng kém hơn.
Nghĩ như vậy, đám người tiếp tục nhìn snag quả cầu thủy tinh còn lại.
Ánh sáng quanh quả cầu vẫn chưa tắt mà vẫn còn một màn mỏng bao phủ.
- Tại sao còn chưa kết thúc?
Thẩm Bích Như cau mày lại.
- Khảo thí bằng vấn tâm thủy tinh sẽ xuất hiện huyễn cảnh không giống nhau, vì vậy thời gian cũng không giống. Người nhanh người chậm là bình thường!
Nghe thấy nữ thần hỏi, Thượng Bân tiến lên phía trước, ra vẻ học rộng tài cao giải thích.
Là cháu trai ruột của thầy chủ nhiệm, hắn biết về học tâm khảo vấn còn nhiều hơn so với các lão sư khác.
Đổi lại bình thường, hình tượng của hắn sẽ là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái. Đáng tiếc, giờ phút này, mắt hắn sưng đỏ, môi như treo lạp xưởng, chẳng khác nào quái nhân gác chuông, chẳng có một xu quan hệ với hai chữ “soái ca”.
- Vậy nhanh sẽ cho thành tích tốt hay ngược lại? – Không thèm để ý đến dáng vẻ ngầu bất thành của hắn, Thẩm Bích Như tiếp tục hỏi.
- Đương nhiên là nhanh tốt rồi! Nhanh cho thấy sự tín nhiệm của người kiểm tra đối với người này xuất phát từ nội tâm. Và dĩ nhiên, càng chậm càng không tín nhiệm, còn có thể xuất hiện số âm…
Chắp hai tay sau lưng, Thượng Bân nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ vẻ vô cùng tự tin:
- Thẩm lão sư, ngươi tin ta đi! Mặc dù ta chưa xem học tâm khảo vấn, nhưng những thư tịch liên quan đến vấn đề này ta đã đọc không ít.Trương Huyền lão sư cưỡng ép Lưu Dương thu làm học sinh, nhất định khiến nội tâm hắn bất mãn, bị âm điểm là bình thường…
Ngay lúc hắn vô cùng kiêu căng liền cảm thấy quần áo bị túm chặt. Có người lôi kéo đem hắn từ trong dâm ý trở về hiện thực.
- Làm gì?
Thượng Bân mất hứng nhướng mày. Thật khó có cơ hội biểu hiện một chút trước mặt nữ thần, vậy mà có kẻ dám chen ngang, quá không biết chọn thời gian đi!
Hắn quay đầu nhìn lại, chính là Tào Hùng!
Thời khắc này, trong mắt Tào Hùng lão sư đầy hoảng sợ, cả người không ngừng run nẩy, không còn tự tin như vừa rồi, chỉ tay về phía trước:
- Thượng thiếu, ngươi nhìn…
Nhìn theo ngón tay hắn chỉ thấy ánh sáng trên quả cầu thủy tinh nhạt dần, hiện lên một hàng chữ.
- Sao? Chẳng lẽ không phải số âm…?
Hừ một tiếng, Thượng Bân nhìn thấy trên cầu thủy tinh hàng chữ khiến hắn suýt nữa cắn lưỡi tự vẫn.
- Chuyện này sao có thể? Cái này… Ta không tin! – Sắp điên rồi.
Cầu thủy tinh viết rõ ràng số lượng… sáu mươi bốn!
Đại biểu độ tín nhiệm là sáu mươi bốn!
Một gia hỏa khảo hạch không điểm vậy mà có thể để học viên tín nhiệm đạt tới tiêu chuẩn danh sư, có thể so với phụ mẫu… Chuyện này sao có thể?
Thượng Bân nhìn về phía Tào Hùng bằng ánh mắt muốn giết người, ngực khó chịu đến phun máu.
Hắn thật vất vả mới có cơ hội thể hiện trước mặt nữ thần, vừa thề thốt chắc chắn là thành tích kém. Kết quả lại thành như vậy… Ta đệch… Ngươi chơi ta sao?
Hơn nữa… Tào lão sư, ngươi hữu ích hơn một chút được không?
Chẳng phải ngươi nói học sinh này có tính cách đa nghi sao?
Đa nghi cái rắm!
Đa nghi có thể có sáu mươi tư điểm tín nhiệm sao?
Không phải ngươi nói nhất định sẽ thắng sao?
Mười điểm so với sáu mươi tư điểm… Ngươi thắng cọng lông a!
Nước mắt ào ào, Thượng Bân lần nữa cảm thấy khuôn mặt đau nhức như bị người tát mạnh, hận không thể có khe đất để chui xuống.
- Sáu mươi tư? – Khác với hai người đang sụp đổ, Mạc trưởng lão đột nhiên đứng dậy, kích động không ngừng.
Độ tín nhiệm này đã đạt tới tiêu chuẩn danh sư. Dù là hắn cũng lần đầu gặp phải.
Một giáo viên khảo hạch không điểm lại có thể để học sinh tín nhiệm đến mức này?
Sao hắn làm được?
Còn nữa… Lúc này mới là ngày thứ hai sau khai giảng. Tính ra vị Trương Huyền lão sư này mới chỉ quen biết Lưu Dương khoảng ba mươi canh giờ. Thời gian ngắn như vậy, độ tín nhiệm đạt trên sáu mươi… Coi như nhất tinh danh sư trong truyền thuyết cũng khó làm được!
Theo đẳng cấp của danh sư, nhất tinh được cho là thấp nhất, vậy mà đã có được năng lực cường đại đáng ngưỡng mộ.
- Hai vị trưởng lão, kết quả này coi như ta thắng sao?
Không thèm để ý đến Thượng Bân, Tào Hùng đang đần mặt, Trương Huyền nhìn về phía Thượng Thần cùng Mạc Tường.
- Không đúng! Nhất định là thủy tinh cầu có vấn đề. Nếu không sao độ tín nhiệm có thể cao như vậy? Ta không phục. không phục! – Tào Hùng rống lên.
Không ngạc nhiên khi hắn ta không tin. Chuyện này giống như tên ăn mày hắn quen biết bỗng trở thành Hoàng Đế vậy! Vốn hắn cho rằng giáo viên khảo hạch bị không điểm nhất định sẽ ra số âm, kết quả… chẳng những không phải, ngược lại còn là sáu mươi bốn. Số điểm này vượt qua tất cả các lão sư. Hắn không phát điên coi như tâm chí kiên định.
- Không sai! Ta cảm thấy Tào lão sư nói có đạo lý. Sao độ tín nhiệm của hắn có thể cao như vậy? Nếu là sự thật chẳng phải Lục Tầm, Vương Siêu đều không sánh nổi… - Thượng Bân cũng cắn răng nói.
Nghe được lời nói của hai người, Mạc lão sư đang muốn nói bỗng thấy Lưu Dương bước ra, đến trước mặt Trường Huyền, hai mắt tỏa sáng đầy sùng bái.
Chương 67 Người của Vương gia đến
Sự sùng bái này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, trong suốt sáng sủa, không có cách nào ngụy trang.
Nắm giữ ánh mắt này, tuyệt đối là chân tâm bội phục, không lẫn lộn bất kỳ tạp chất gì.
Chỉ liếc mắt nhìn, Mạc Tường trưởng lão liền biết, Lưu Dương là sùng bái vị Trương lão sư này, tuyệt đối không phải là vấn tâm Thủy Tinh cầu bị hỏng !
- Câm miệng! Sau khi nhìn rõ những biểu hiện này, Mạc trưởng lão sầm mặt lại, trong mắt lộ ra ý lạnh: - Vấn tâm Thủy Tinh cầu có thể tra hỏi nội tâm, làm ra lựa chọn chính xác nhất, chưa bao giờ từng xuất hiện vấn đề, không thể bị hỏng! Tiếp tục phí lời, có tin ta đánh cho bọn ngươi một trận hay không!
- Ta...
Thấy Mạc trưởng lão tức giận như vậy, Thượng Bân, Tào Hùng đồng thời câm nín, không dám tiếp tục nói nhiều thêm nửa câu.
- Ngươi... Làm sao mà làm được?
Một bên Trầm Bích Như nhìn thấy cái thành tích này, cũng sợ đến che lại miệng, có chút không dám tin, hỏi.
Độ tín nhiệm sáu mươi bốn, coi như là những minh tinh giáo sư kia của Hồng Thiên học viện, dẫn học sinh đã theo học mấy năm đến kiểm tra, cũng chưa chắc có độ tín nhiệm lớn như vậy!
Thiếu niên trước mắt này, từ hôm qua đã cho nàng vô số ngạc nhiên, không nghĩ tới hôm nay còn cho nàng kinh hỉ càng to lớn hơn nữa!
Chẳng trách không có sợ hãi, xem ra đã sớm biết sẽ thắng cuộc!
- Nếu ta thắng, có phải là nên thực hiện cá cược, khai trừ tư cách lão sư của vị Tào lão sư này, thuận tiện lại đánh một trăm Sát Thần Côn hay không? Trương Huyền nhìn sang.
Nếu muốn tìm chính mình để gây phiền phức, đương nhiên phải có giác ngộ bị giáo huấn lại!
Ta là người hiện đại xuyên qua lại có ngón tay vàng như Thiên Đạo thư viện, sao có thể để một người cổ đại như ngươi bắt nạt được?
- Chuyện này...
Thượng Thần trưởng lão tỏ rõ vẻ xoắn xuýt.
Hắn lần này là dự định giúp tôn tử giải toả tức giận, kết quả giải toả không thấy đâu, chỉ thấy bị làm mất mặt, để hắn cũng lúng túng, không biết nên làm gì.
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Trương lão sư, ngươi nếu cũng đã thắng, để Tào lão sư nói lời xin lỗi với ngươi, chuyện trừng phạt theo cá cược, ta xem coi như xong đi!
Một lát sau, Thượng Thần trưởng lão nói.
- Quên đi? Nếu như thua chính là ta, e sợ Thượng Trường Lão liền sẽ không nói như vậy đi! - Trương Huyền hơi nhướng mày.
Nếu như hôm nay người thua chính là hắn, có thể tưởng tượng, vị giáo đạo chủ nhiệm này nhất định sẽ đuổi đánh tới cùng, không khai trừ là không được!
Chính mình thắng, lại nhẹ nhàng một câu quên đi... Đùa gì thế!
- Làm càn! - Thượng Thần trưởng lão sầm mặt lại: - Chú ý thân phận của ngươi, ngươi chỉ là một cái nho nhỏ sơ cấp lão sư mà thôi, không biết làm trò gì để độ tín nhiệm của học sinh cao như vậy, đắc ý cái gì? Thật muốn có bản lĩnh, đem tu vi của bọn họ tăng lên rồi lại nói! Chỉ được đến một người tín nhiệm, đáng là gì?
- Không sai, Trương Huyền này, trời sinh có bản lĩnh đầu độc người, độ tín nhiệm cao có ích lợi gì! Nếu ta đoán không sai, lần trước học sinh tẩu hỏa nhập ma, cũng là bởi vì quá tin tưởng hắn, lúc này mới chịu đến che đậy, cuối cùng dẫn đến hối hận suốt đời!
Nghe được Thượng Thần quát lớn, Tào Hùng lão sư phản ứng lại, vội vàng nói.
Độ tín nhiệm, chỉ là một hạng chuẩn tắc để phán xét trình độ cao thấp của lão sư, cũng không thể đại biểu năng lực chân chính.
Thể hiện năng lực chân chính của lão sư, chỉ có một cái, đó là có thể làm cho thực lực của học sinh nhanh chóng tăng cường!
Ngươi có thế để cho học sinh tín nhiệm giống như cha mẹ cũng có tác dụng gì?
Không có bản lãnh truyền thụ thực sự, như thế không phải là một lão sư hợp lệ.
- Tẩu hỏa nhập ma? - Một bên Mạc trưởng lão hơi nhướng mày.
- Mạc trưởng lão khả năng còn không biết đi, Trương Huyền này đã từng dạy học sinh tẩu hỏa nhập ma! Liền bởi vì chuyện này, hết thảy học sinh đều bỏ chạy, lúc này mới khiến sát hạch đạt được không điểm! - Tào Hùng sắc mặt dữ tợn: - Vừa nãy Lưu Dương đối với hắn tín nhiệm như thế, ta hoài nghi hắn dùng thủ đoạn đặc thù gì đó để đầu độc! Nếu không, lão sư mà sát hạch chỉ được không điểm, làm sao có khả năng ngăn ngắn hai ngày liền để một người học viên, độ tín nhiệm đạt đến hơn sáu mươi?
- Chuyện này...
Đối phương nói cũng không phải là không có khả năng.
Trước đây có một vị lão sư, vì sát hạch danh sư, sử dụng phương pháp đặc thù, đầu độc học viên, thủ đoạn có chút tương tự như thôi miên, mặc dù là trong tiềm thức, cũng sẽ cho rằng đối phương là người đáng giá tín nhiệm!
Loại thủ đoạn này có hiệu quả hạn chế, một khi thời gian trôi qua, tinh thần của học viên sẽ có tổn thương rất lớn.
Chẳng lẽ... Trương Huyền này cũng sử dụng phương pháp giống như thế?
Nếu đúng như vậy, tương đương với việc vì ham muốn cá nhân mà hủy tiền đồ của học sinh, hắn không những không phải lão sư, mà là tội nhân rồi!
- Lão sư hay là muốn lấy giáo thư dục nhân làm chủ, thu được học sinh tín nhiệm, nhưng không có tri thức tương ứng để truyền thụ, chỉ có thể làm hại học sinh càng sâu! Chính vì như thế, bên trong học viện, căn bản không ai tin hắn, cũng chiêu không tới học sinh nào! Học kỳ này coi như tốt hơn học kỳ trước một chút, cũng chỉ có năm cái học viên mà thôi!
Thượng Bân xem thường xen vào nói.
- Chỉ chiêu năm cái học viên, xác thực quá ít... - Mạc trưởng lão gật đầu.
- Không cần phải để ý đến ta chiêu thu bao nhiêu học sinh, cũng không cần phải để ý đến ta có thể dạy học viên giỏi hay không, đây là Vấn Tâm Tháp, ta mang học sinh tới tham gia học tâm tra hỏi, về vấn đề tiền đặt cược thì hiện tại ta thắng, ta muốn bên thua phải thực hiện cá cược! Lẽ nào muốn quỵt nợ? - Trương Huyền nói.
Đừng nói những thứ vô dụng này, thua liền chịu phạt.
- Làm càn! Tư cách giáo sư của một vị lão sư, há có thể một vụ cá cược liền tùy ý thủ tiêu? Như vậy chẳng phải thành trò đùa? Tào Hùng lão sư từ năm trước tiến vào học viện tới nay, vẫn cẩn trọng, dạy dỗ được một cái võ giả hai tầng trung kỳ, càng hấp dẫn được vô số thiên tài đi vào học viện, chỉ rõ bái ông ta làm thầy, là vinh dự của họ! Ngươi đây? Là lão sư sát hạch được không điểm đầu tiên trong trăm năm qua của Hồng Thiên học viện, có tư cách gì ở đây nói hưu nói vượn?
Thượng Thần trưởng lão vung tay áo một cái:
- Được rồi,chuyện khai trừ tư cách lão sư, coi như thôi đi vậy! Lúc nào ngươi cũng có thể nuôi dưỡng được một cái võ giả hai tầng trung kỳ, lại có càng nhiều học sinh muốn bái ngươi làm thầy nói sau đi!
- Thượng Trường Lão...
Trầm Bích Như lông mày giương lên.
Vốn là nàng không muốn nói chuyện, không nghĩ tới đường đường trưởng lão lại trợ giúp Tào Hùng lão sư cố ý dối trá, để trong lòng nàng tràn đầy lửa giận.
Hoặc là không cá cược, muốn đánh cuộc thì cần nguyện thua cuộc!
Đã có can đảm đánh cược, vừa thua cuộc lại lập tức quỵt nợ, không khỏi quá vô sỉ đi!
- Trầm Lão Sư, ông nội ta nói cũng đúng, Tào Hùng bất kể nói thế nào đều là lão sư rất nổi danh của học viện chúng ta, liền bởi vì chút chuyện nhỏ này đem hắn khai trừ, cũng quá là coi chuyện bé xé ra to đi! Lại nói, khai trừ một nhân tài như vậy, truyền đi cũng là tổn thất học viện...
Thượng Bân cười khanh khách nói.
- Ngươi... Chuyện này quả thật cãi chày cãi cối! - Trầm Bích Như tức giận mặt cười thấu hồng:
- Cũng như Trương Huyền vừa nói, nếu người thua là hắn, các ngươi cũng sẽ bỏ qua cho hắn sao?
- Hắn tính là thứ gì? Sao có thể so sánh cùng Tào Hùng lão sư? Hắn có thể mang ra học sinh là võ giả tầng hai hay sao? Hắn có thể làm cho vô số học sinh mộ danh đến đây à...
Thượng Bân cười gằn.
Tùng tùng tùng!
Tiếng nói của hắn chưa dứt, ở ngoài đại điện vang lên tiếng gõ cửa.
- Chuyện gì?
Thượng Thần trưởng lão hơi nhướng mày, tiếp theo Chu Lão Sư đẩy cửa đi vào.
- Thượng Trường Lão, bên ngoài có người cầu kiến, nói là... Thiên Huyền thành Vương gia Vương Hoằng tộc trưởng cùng trưởng lão!
Vị lão sư này nói.
- Vương Hoằng tộc trưởng? Còn không mau mời vào!
Nghe được là Vương Hoằng tộc trưởng đích thân tới, Thượng Thần trưởng lão đột nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Thiên Huyền vương thành ngư long hỗn tạp, có thể trở thành là một trong bốn dòng họ lớn nhất, cũng sừng sững trăm năm không ngã, trong đó nội tình của gia tộc đó có thể tưởng tượng được là lớn đến mức nào!
Có thể nói, địa vị của vị Vương Hoằng tộc trưởng này cũng không hề yếu hơn Phó viện trưởng của Hồng Thiên học viện.
Người như thế ngày hôm nay mang theo trưởng lão trong tộc đến bái phỏng chính mình, có phần vinh dự này, cũng làm người ta phát điên, sau đó nói ra, nhất định sẽ làm cho danh khí của mình ở trên tư lịch tăng thêm một trang nổi bật!
Chương 68 Bái kiến Trương Huyền lão sư
-Gia gia, ta đã từng nghe nói đến tộc trưởngVương Hoằng, đây chính là một trong những vị tông sư có tiềm lực nhất, có thể sánh với lão sư xếp hạng thứ mười trong số các lão sư siêu cấp, tu vi sớm đã đạt tới võ giả đỉnh phong tầng bảy, chỉ còn nửa bước nữa là có thể đạt đến chức vị tông sư! Tại sao loại cường giả này lại phải đến chào hỏi người? – Hai mắt Thượng Bân lấp lóe, cũng không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Vương quốc Thiên Huyền, biết đến Vương thất chắc chắn sẽ biết đến tứ đại gia tộc, tộc trưởng Vương Hoằng là cao thủ mạnh nhất trong số các Vương gia, thực lực sớm đã đạt tới võ giả đỉnh phong cấp bảy, uy danh hiển hách, loại người này, bình thường chỉ có người khác đến nịnh bợ y, thậm chí không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp được, hôm nay lại đến chỉ để chào hỏi gia gia của hắn, nếu không phải do chính tai Thượng Bân nghe nói, thật khó có thể tưởng tượng sẽ có chuyện này xảy ra!
- Ha ha, nhất định là Vương Đào! - Thượng Thần trưởng lão cười nói.
- Vương Đào thiếu gia ?
- Không sai, Vương Đào là con trai trưởng của tộc trưởng Vương Hoằng, tương lai khẳng định phải kế thừa Vương gia, ta nhận hắn làm học sinh, thậm chí giúp hắn thuận lợi thăng cấp võ giả Bì Cốt cảnh cấp bốn, có thể là, tộc trưởng đã biết công lao dạy dỗ của ta bấy lâu nay, nên cố ý đến để cảm ơn! - Thượng Thần trưởng lão vuốt râu, đắc ý giải thích.
- Vương Đào là... học sinh của hắn sao? - Nghe được đoạn đối thoại này, Trương Huyền đứng bên cạnh liền sửng sốt.
Hắn đã sớm biết ca ca của Vương Dĩnh được một vị trưởng lão thu nhận làm đệ tử, nhưng có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến chính là vị trưởng lão trước mắt mình đây.
- Đúng vậy! - Trầm Bích Như gật đầu, sắc mặt khó coi:
-Ngươi phải nghĩ cách xem nên xử lý như thế nào đi. Ý tứ Thượng Thần trưởng lão nhắm vào ngươi rất rõ ràng, hắn hiện tại lại có Vương gia làm chỗ dựa cho mình, về sau uy thế càng mạnh như hổ, ngươi coi như được giữ lại học viện, cũng chắc chắn sẽ không được sống những ngày tháng yên ổn!
- Sau này hãy nói đi! - Trương Huyền không thèm quan tâm.
Đối phương nếu quả thật sự tận tâm tận lực nhằm vào hắn, hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu, cùng lắm thì liền tiết lộ thực lực, đối chọi một chút xem ai mạnh hơn ai!
Có được Thiên Đạo thư viện, có thể xem thấu tất cả khuyết điểm, ai thắng ai thua còn chưa xác định được đâu.
- Ngươi... – Thấy bộ dáng của tên nhóc này, Trầm Bích Như tức giận đến mức dậm chân một cái.
Bản thân mình đang suy nghĩ cho hắn, hắn lại không quan tâmchút nào, thực sự khiến người khác nổi trận lôi đình mà!
- Đi, chúng ta đi qua nghênh đón một chút! – Trong lòng Thượng Thần trưởng lão đầy đắc ý, vội vàng đi ra, dẫn theo đám người Thượng Bân đi về phía đại môn.
Một tộc trưởng trong tứ đại gia tộc đích thân đến, đừng nói chỉ là nghênh đón tới cửa, cho dù có phải nghênh đón từ ngoài học viện vào đến đây cũng đáng.
Nếu quả thật có thể giữ gìn mối quan hệ giao hảo này thuận lợi, chỉ sợ sang năm người có thể ứng tuyển chức vụ Phó viện trưởng, chỉ có thể là lão!
- Thượng trưởng lão! - Còn chưa tới đến trước cửa, một nhóm bảy, tám người liền đi nhanh tới, đi đầu là một người trung niên, hai lông mày mang theo chi khí hùng hồn, vừa nhìn liền biết là người chức cao vọng trọng.
Vương gia tộc trưởng, Vương Hoằng!
Đi theo sau hắn là mấy lão giả, mọi cử động đều để lộ ra một ít thực lực thuộc hàng Ích Huyệt cảnh, không cần đoán cũng biết, là Vương gia trưởng lão.
Phía sau cùng, là hai thanh niên, một người chính là Vương Đào, người còn lại cháu của nhị trưởng lão năm nay vừa mới thi được vào học viện, Vương Nham, nghe nói đã đến bái Lục Tầm lão sư làm sư phụ rồi, thiên phú không tồi, rất được hoan nghênh.
- Vương tộc trưởng đích thân tới thật làm cho ta thụ sủng nhược kinh, có chuyện gì thì ngươi chỉ cần nói một tiếng là được rồi, tới như vậy, thực sự là... Quá vinh hạnh rồi! - Thượng Thần trưởng lão vội nói.
- Chuyện này, nói thật, ta tới nơi này, thật sự là có chuyện muốn tìm ngươi... -Tộc trưởngVương Hoằng cười nói.
- Vương tộc trưởng cứ nói đừng ngại! - Thượng Thần trưởng lão vội nói.
Nếu như có thể giúpcho đối phương một tay, về sau chắc chắn có thể dựa dẫm vào cây đại thụ Vương gia này...
- Tiểu nữ Vương Dĩnh, chắc hẳn Thượng trưởng lão đã sớm biết, nghe nói nàng nhận một vị lão sư, tên là Trương Huyền... - Vương Hoằng tộc trưởng chậm rãi nói.
- Trương Huyền ? Vương tộc trưởng muốn tìm hắn để gây sự ? - Ánh mắt Thượng Bân lóe lên, hưng phấn đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Trước đó đã thấy Vương Đào thiếu gia đứng trước cửa phòng học của Trương Huyền, biết Vương Dĩnh cũng bị Trương Huyền lừa gạt làm học sinh của hắn, Thượng Bân vốn đã lường trước được rằng chắc chắn Vương gia sẽ không đồng ý để chuyện này cứ tiến triển như vậy, nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ, tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, thậm chí tộc trưởng cũng đích thân tới!
Nắm đấm xiết chặt, trong lòng Thượng Bân đang điên cuồng cười lớn.
Kết quả học tâm khảo vấn của ngươi thắng thì đã sao? Đây chính là Vương gia! Thiên Huyền Vương thành là một trong tứ đại gia tộc Vương gia, đắc tội với bọn hắn, đừng nói ngươi chỉ là một lão sư kém nhất học viện, cho dù ngươi có cao siêu như Vương Siêu lão sư đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng không thể tránh khỏi số kiếp!
Hắn nghĩ tới, tất nhiên Tào Hùng cũng nghĩ đến, hưng phấn đến nỗi toàn thân run rẩy, tựa như bị điên.
- Im miệng, đây là chỗ ngươi có thể lên tiếng sao! - Nghe thấy tôn tử cắt ngang lời nói của Vương tộc trưởng, Thượng Thần trưởng lão vội vàng quát lớn.
Mặc dù hắn là chủ nhiệm, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng chỉ biết là Trương Huyền chiêu mộ được năm học sinh, cụ thể năm người đó là ai hắn cũng không để ý cho lắm.
Thượng Thần cũng không biết, Vương Dĩnh cũng là học sinh của hắn.
- Không sao... - Vương Hoằng tộc trưởng khoát tay áo, đang muốn tiếp tục nói chuyện, phía sau Vương Đào liền đi tới:
-Cha!
- Sao vậy? - Vương Hoằng tộc trưởng nhướng mày.
- Người kia chính là Trương Huyền lão sư!- Vương Đào chỉ về phía Trương Huyền.
Vừa đi vào đại sảnhVấn Tâm Tháp, hắn liền nhận ra Trương Huyền.
- Hắn chính là Trương lão sư ? –Vương Hoằng tộc trưởng quay đầu nhìn sang, lông mày giương lên.
- Không sai, vị này chính là lão sư của học viện chúng ta, Trương Huyền! - Không ngờ lá gan của tên nhóc Trương lão sư này cũng thật là lớn, đến Vương Dĩnh mà hắn cũng dám lừa gạt, Thượng Thần trưởng lão mắt sáng lên, cười khanh khách giới thiệu.
- Hắc hắc! Lần này hắn gặp phải xui xẻo rồi, hình phạt của Vương tộc trưởng đưa ra cũng sẽ không giống như những quy tắctrong học viện của chúng ta đâu...
- Đáng đời, thiên kim của Vương tộc trưởng mà cũng dám lừa gạt, lá gan cũng quá lớn rồi đó... – Thấy Vương Hoằng tộc trưởng vừa nhìn về hướng của Trương Huyền, Thượng Bân, Tào Hùng, tất cả đều cười to trong lòng.
Có thể trở thành một trong các tộc trưởng của tứ đại gia tộc, có người nào mà không tâm ngoan thủ lạt ?
Làm lão sư kém nhất học viện, lừa gạt nữ nhi của đối phương, chắc chắn là chỉ còn đường chết mà thôi!
Ngay lúc hai người cho rằng lần này Trương Huyền đã gặp phải tai kiếp khó thoát, chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo, đột nhiên thấy được một cảnh tượng khó tin.
Chỉ thấy tộc trưởng Vương Hoằng đi hai bước đến trước mặt Trương Huyền, không phẫn nộ, cũng không ra tay đánh hắn như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là... Một khuôn mặt hưng phấn, trực tiếp khom người thấp nhất có thể, tràn đầy cẩn thận từng li từng tí:
-Vương Hoằng bái kiến Trương Huyền lão sư!
Cái khom người kia thật giống như đang bái kiến một vị lãnh tụ vĩ đại không bằng, sợ trong lời nói có gì đó đường đột hay động chạm gì làm đối phương không hài lòng.
- Đệch… !
- Không nhìn lầm chứ! Chuyện này. . . Chuyện này sao có thể như vậy được? - Thượng Bân, Tào Hùng đồng thời co người lại, suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Làm cái gì vậy?
Kịch bản không phải như vậy, không phải là tộc trưởng Vương Hoằng vừa nhìn thấy Trương Huyền sẽ lớn tiếng quát lớn, sau đó đánh cho hắn một trận tơi bời hay sao?
Sao Vương Hoằng lại cúi đầu, lại còn "Bái kiến" ...
Mặc dù chỉ là lễ tiết, nhưng đến gia gia của mình thân là một Thượng Thần trưởng lão vừa rồi còn chưa được cung kính như vậy...
Một tên nhóc lão sư khảo hạch chỉ được không điểm thì có tư cách gì ?
- Vương Hoằng tộc trưởng bớt giận, tức giận tổn thương đến gan, chỉ là một lão sư kém nhất học viện không đáng để ngươi phải tức giận... Hả? Khục khục...
Thượng Thần trưởng lão vốn còn muốn giả làm người tốt, tỏ ý khuyên can, lời mới nói phân nửa, liền thấy cảnh này, lập tức giống như ăn phải chuột chết, nụ cười trên mặt cứng đờ, suýt nữa sặc nước bọt chết.
Không phải Trương Huyền lừa gạt Vương Dĩnh làm học sinh sao?
Không phải nói hắn muốn tới đòi công đạo sao?
Ai có thể nói cho ta biết, như vầy mẹ nó là đang xảy ra chuyện gì không?
Chương 69 Rút khỏi khóa học
- Vương tộc trưởng, ngươi…
Không riêng gì đám ngươi, cả Trương Huyền cũng cảm thấy kỳ quái.
Dù cho mình là lão sư của Vương Dĩnh, hắn cũng không cần tự mình đến đây chứ?
- Không những có thể chữa khỏi chân của tiểu nữ, lão sư ngươi còn có tri thức cao thâm như vậy, dĩ nhiên ta phải đến tận nơi cảm kích! – Vương Hoằng tộc trưởng liên tục gật đầu.
Chân của Vương Dĩnh luôn là tâm bệnh của hắn. Vị lão sư này có thể giúp nàng chữa khoi, thậm chí khiến lực lượng tăng lớn. Loại thủ đoạn này đã có thể so sánh với danh sư!
Trước mặt danh sư, dù hắn là Vương gia tộc trưởng cũng không là gì.
- Há! Nàng là đệ tử của ta, dĩ nhiên phải dạy dỗ thật tốt. Đó là chức trách của ta, không cần cảm kích! – Trương Huyền gật đầu.
Trách nhiệm của một lão sư là truyền đạt kiến thức, kỹ năng và làm rõ những nghi ngờ!
Kiếp trước, dù hắn chỉ là nhân viên quản lý thư viện của trường cao đẳng, nhưng cũng là lão sư. Đối với nghề nghiệp này, hắn vẫn hết sức kính trọng, yêu thích.
Nếu Vương Dĩnh đã là học sinh của hắn, hắn không có gì là tự mãn, kiêu ngạo khi giúp nàng giải quyết vấn đề để nàng tu luyện tốt hơn.
Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của hắn, đám người lần nữa nổi điên. Đây chính là tộc trưởng Vương gia đấy! Đáng lẽ biểu hiện của ngươi phải giống như nhà nghèo gặp phú ông. Đằng này lại yên tĩnh như vậy, không khẩn trương chút nào?
- Là chức trách? Không tệ, không tệ!
Mạc trưởng lão nhìn một màn này, không khỏi vuốt râu, âm thầm gật đầu.
Thời thế xoay vần, các giá trị cổ xưa dần biến mất. Rất nhiều lão sư vì truy cầu danh lợi mà quên mất lương tâm. Trương Huyền lão sư này vẫn còn thiện lương như vậy đáng để người ta kính nể.
- Có thể nghĩ như vậy, Lưu Dương lại đối với hắn tín nhiệm cao, Vương Hoằng tộc trưởng tôn sùng. Có phải Thượng Thần trưởng lão sai rồi hay không?
Cảm khái xong, trong lòng Mạc trưởng lão nghi hoặc.
Lúc vừa đến, hắn nghe được rất nhiều lời chỉ trích về Trương Huyền từ Thượng Thần. Lão vốn cho rằng hắn chỉ là một kẻ bất tài vô dụng, phế vật dẻo miệng hại người. Hiện tại xem ra không phải như vậy!
Trong lòng hoài nghi, hắn không nói tiếp mà nhìn sang.
- Mời Vương tộc trưởng vào!
Thượng Thần không hổ là trưởng lão, khuôn mặt xấu hổ rất nhanh khôi phục, chào hỏi đám người Vương gia.
- Vương Hoằng tộc trưởng! – Mạc trưởng lão ôm quyền.
- Há! Thì ra là lão sư công hội Mạc Tường trưởng lão. Ngọn gió nào đưa ngươi đến đây? – Lúc này mới nhìn thấy Mạc trưởng lão, Vương Hoằng vội vàng đứng lên.
Lão sư công hội đứng đầu, vượt trên cả luyện đan sư công hội, trận pháp sư công hội và nhiều công hội khác. Dù cho chỉ là trưởng lão có tu vi không bằng hắn, một tiểu Vương gia cũng không thể đắc tội.
- Có vài chuyện nhỏ! – Mạc trưởng lão thuận miệng trả lời một câu, ngay sao đó vô cùng nghi hoặc:
- Dù cho Vương Dĩnh tiểu thư bái Trương Huyền làm thầy cũng không cần ngươi tự đến đây chứ!
Vị trước mắt này là ai? Tộc trưởng một trong tứ đại gia tộc, khống chế một phe thế lực siêu cấp cường giả!
Dù cho nữ nhi bái Trương Huyền làm thầy, thậm chí hỗ trợ chữa khỏi bệnh, cũng không đủ để hắn đích thân đến.
- Vẫn là Mạc trưởng lão tinh mắt! Nói về có việc, ta còn phải làm phiền Thượng Thần trưởng lão. – Vương Hoằng tộc trưởng cười gật đầu.
- Ồ! Làm phiền ta? Vương tộc trưởng đừng khách khí, có chuyện gì cứ phân phó là được! Chỉ cần có thể, ta sẽ cố hết sức!
Nghe thấy đối phương thực sự có chuyện tìm mình, Thượng Thần trưởng lão lần nữa khổi phục tự tin, đắc ý nhìn Trương Huyền một chút, vuốt râu ra vẻ cao cao tại thượng.
Ngươi chỉ là may mắn chữa khỏi nan bệnh cho Vương Dĩnh mới khiến Vương tộc trưởng coi trọng mấy phần mà thôi. Cẩn thận suy nghĩ lại, dù là thân phận hay sự hiểu biết là học viện, ngươi đều kém ta xa lắm!
Ngươi nhìn, Vương tộc trưởng có việc cần nhờ ta…
- Là như vậy, con trai ta nhận được sự chỉ dạy của Thượng lão sư trong những ngày này, ta vẫn chưa có cơ hội bày tỏ lòng biết ơn.
Vương Hoằng tộc trưởng vẫy tay, một vị trưởng lão lập tức đi tới, cầm theo một đồ vật.
- Đây là chút tâm ý của ta, cảm ơn Thượng lão sư đã quan tâm chỉ dạy cho tiểu tử những ngày qua!
- Vương tộc trưởng không cần khách sáo. Giảng dạy và chăm lo cho thế hệ trẻ là bổn phận của lão sư. Ta không dám nhận lễ vật! – Thượng Thần trưởng lão vội xua tay.
Có Lão sư công hội Mạc trưởng lão ở đây, dù hắn muốn nhận cũng không dám.
- Nhân phẩm của thượng trưởng lão khiến người khâm phục! – Thấy đối phương không nhận, Vương Hoằng tộc trưởng vung tay áo, chần chừ một lát, nói tiếp:
- Thật ra, hôm nay ta tới là muốn cùng trưởng lão bàn bạc chuyện này. Con trai ta gần đây xuất hiện vài vấn đề trong việc tu luyện. Ta phát hiện khóa học của trưởng lão và hắn không quá tương xứng. Ngươi có thể… cho hắn lui khỏi khóa học được không?
- Rút lui? – Đang đắc ý, Thượng Thần trưởng lão nghe nói vậy liền lảo đảo, suýt nữa trực tiếp xông đến.
Rời khóa học?
Đang học tốt, rời khóa học làm gì?
Học sinh rời khóa học tương đương với đánh mặt lão sư, chứng tỏ vị lão sư này giảng bài không hiệu quả. Vốn cho rằng hắn cầu mình làm gì, vô cùng đắc ý, kết quả là chuyện này. Mẹ nó! Một khi tin tức này bị truyền đi, chức chủ nhiệm hắn cũng không cần làm nữa.
Mất mặt muốn chết!
- Đúng vậy! Mong trưởng lão đồng ý! – Vương Hoằng tộc trưởng nói.
- Chuyện này… - Thượng Thần trưởng lão chỉ cảm thấy như bị một cái tát, má nóng hừng hực, muốn nổi giận nhưng lại không giám. Sau khi do dự một lúc lâu, lão cố nặn ra một nụ cười:
- Vương tộc trưởng, nếu lệnh lang đã có quyết định, ta không dám trái!
Nói xong, hắn cầm thân phận lệnh bài của đối phương, nhỏ một giọt máu ở phía trên.
Ông!
Chương trình học của hắn được hủy bỏ.
- Đa tạ Thượng trưởng lão! – Vương Hoằng tộc trưởng hài lòng gật đầu, đưa ngọc bài cho Vương Đào.
- Lão sư và học viên được tự nguyện lựa chọn lẫn nhau. Nếu như hắn thật sự không hợp chương trình học của ta, rút khỏi khóa học cũng là bình thường. Không biết, sau khi lui đi, Vương Đào muốn bái ai làm thầy?
Trong lòng nhỏ máu, Thượng Thần trưởng lão lại cố nở nụ cười.
Vương Đào là học viên nổi danh của học viện, mỗi lần thi kiểm tra đều có thể nằm trong mười vị trí đầu siêu cấp tồn tại!
Người như vậy bị học viên rút khỏi khóa học… Nghĩ lại đều phát điên!
Đồng thời, hắn cũng thắc mắc, Vương Hoằng tộc trưởng nhất định muốn rút khỏi khóa học của mình, hắn sẽ để con trai bái ai làm thầy?
Mình là trưởng lão, lại là thầy chủ nhiệm, dù không phải là người có giờ học tốt nhất trong học viện, nhưng cũng được coi là minh tinh lão sư. Không ít người sứt đầu mẻ trán muốn tiếp nhận.
Trừ mình ra, hắn không nghĩ ra ai đáng để tộc trưởngVương gia đích thân tới.
- Há! Ta đã tuyển được người rồi!
Vương Hoằng tộc trưởng đứng dậy, tiến đến trước mặt Trương Huyền, cung kính nói:
- Trương lão sư, con trai của ta, Vương Đào, có thể bái ngươi làm thầy không?
- Hả?
- Chuyện này…
- Không thể nào! Rút khỏi khóa học của Thượng Thần trưởng lão để trở thành học sinh của Trương Huyền?
Nhìn thấy hành động và lời nói của hắn, toàn bộ Học Tâm Tháp lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người điên rồi!
Nhất là Thượng Thần trưởng lão, hắn suýt chút nữa hộc máu chết tại chỗ.
Vương Hoằng tộc trưởng, ngươi đùa sao?
Chỉ vì gia nhập một lão sư khảo hạch không điểm mà rút khỏi khóa của ta?
Thượng Bân, Tào Hùng hai người trợn tròn mắt.
Kẻ luôn bị họ xem là phế vật lại được một vị đường đường là tộc trưởng đích thân đến, hủy bỏ khóa học của trưởng lão, xin gia nhập lớp học của hắn. Vọng thiên, vọng địa, thiên lý ở đâu?
Nhưng mà, mọi người chưa bình tĩnh lại liền nghe thấy thanh âm hờ hững của thiếu niên.
- Xin lỗi, ta không nhận!
Rầm!
Đám người ngã đầy đất.
Chương 70 Nghi vấn
-Ta kháo!
- Không nhận? Đại ca, ngươi nói thật chứ ? - Thượng Bân, Tào Hùng, Trầm Bích Như đám người nắm lấy tóc, cả đám đều sắp điên rồi.
Hôm nay có nhiều chuyện còn kích thích hơn so với những chuyện trong đời mà bọn họ từng thấy qua nhiều.
Vương Đào là ai ? Thiên tài siêu cấp thứ mười trong học viện, lão sư nào không muốn giành hắn về làm học sinh của mình, Thượng Thần trưởng lão cũng là phải dựa vào thân phận chủ nhiệm của bản thân mới có thể thành công thu được...
Thiên tài như thế, lại thêm đường đường là Vương gia của một gia tộc chính miệng thỉnh cầu, ngươi... Mẹ nó, vậy mà hắn lại từ chối ?
Đám người Thượng Bân chỉ cảm thấy bản thân bọn họ vừa nhận lấy một vạn điểm tổn thương, thật sự là không thể thở nổi.
Trước đó mới vừa mắng xong đối phương là tên lão sư chiêu không được học sinh nào, kết quả... Vương gia tộc trưởng người ta liền đưa con trai tới, mà điều quan trọng hơn chính là... chính là hắn không nhận!
- Trái tim của ta, lá gan của ta...
Thượng Thần trưởng lão cảm thấy máu tươi ở trong cổ họng loạn chuyển, sẽ phun ra bất cứ lúc nào.
Còn có thiên lý sao? Còn có vương pháp sao?
Ta là trưởng lão, chủ nhiệm của phòng giáo dục, các ngươi hủy khóa của ta, đi tìm một giáo viên khảo hạch chỉ được không điểm còn không nói, quan trọng là tên nhóc chết tiệt kia lại dám không nhận đồ đệ...
Thượng Thần trưởng lão cảm thấy không còn chút mặt mũi nào, hận không thể có một cái hố để lão lập tức chui vào.
Quá mất mặt!
Không biết trốn đi đâu!
Mạc Tường trưởng lão đứng một bên suýt chút nữa cũng rơi hai tròng mắt ra ngoài.
Vừa rồi Mạc Tường trưởng lão đã thay đổi cái nhìn đối với Trương Huyền, nhưng bây giờ xem ra như vậy vẫn còn chưa đủ!
- Không nhận học sinh ? - Vương Hoằng tộc trưởng cũng xấu hổ, lập tức nháy mắt với nhi tử.
- Khẩn xin Trương lão sư thu ta làm học sinh! - Vương Đào liền vội vàng tiến lên, quỳ rạp xuống đất, thành khẩn cầu xin.
Lúc trước hắn đúng là thật sự rất xem thường vị Trương lão sư này, nhưng tận mắt nhìn thấy hai chân của muội muội được chữa tốt, công lực cũng tăng đột phá, lại nghĩ tới hôm qua một kiếm của mình bị đối phương giữ chỉ bằng hai ngón tay kẹp lại, trong lòng đã thật sự bội phục.
- Không nhận! - Trương Huyền khoát tay.
Học sinh lựa chọn lão sư, lão sư cũng phải có quyền lựa chọn học sinh!
Cái tên Vương Đào này hôm trước còn vọt thẳng vào phòng học, không biết lễ phép, thậm chí còn động binh khí đối với mình, sao mình có thể thu nhận hắn làm học sinh được!
Cho dù ban đầu Triệu Nhã chỉ chất vấn hắn vài câu, vẫn như cũ bị phạt quét dọn vệ sinh!
Làm lão sư, nếu như không có uy nghiêm, học sinh sẽ khinh thị, làm sao có thể làm một lão sư giỏi ?
- Ta biết là ta lỗ mãng, đụng phải lão sư, còn hi vọng Trương lão sư nể tình ta tuổi trẻ bồng bột, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa trên dưới, đừng chấp nhặt với ta có được không! - Vương Đào cũng biết nguyên nhân Trương Huyền từ chối là gì, vội vàng thỉnh tội.
Uy nghiêm của sư đạo không thể bị làm nhục, hắn cầm kiếm muốn đi chém người ta, đối phương không có so đo với hắn thì thôi, giờ phút này còn muốn bái người ta làm thầy, bị người tatừ chối cũng là chuyện rất hiển nhiên!
- Đúng vậy a, tiểu nhi lúc trước không biết lão sư đại tài, cho nên có thể có chút mạo phạm, hi vọng lão sư thứ lỗi... - Vương Hoằng tộc trưởng cũng liền vội vàng giải thích.
- Vương tộc trưởng không cần phải nói những lời này, Trương lão sư không thu nhận học sinh, ta cảm thấy không phải là bởi vì lý do này! - Đúng lúc này, một giọng nói không hợp thời vang lên.
Nhìn lại nơi phát ra âm thanh, chính là người đã thua trong vòng học tâm khảo vấn trước đó, Tào Hùng.
Nếu như là vừa rồi, dựa vào uy nghiêm của Thượng Thần trưởng lão, có thể giúp hắn triệt tiêu Trương Huyền, nhưng mà bây giờ, thậm chí đường đường là Vương Hoằng tộc trưởng cũng đã tới cầu Trương Huyền, học tâm khảo vấn thất bại sẽ bị phạt, chỉ sợ lại không xong!
Dù sao đều đã có cái kết quả này, hắn cũng không quan tâm cá chết lưới rách, mất cả chì lẫn chài nữa.
- Ừm ? - Nghe thấy có người chen vào nói, Vương Hoằng tộc trưởng sầm mặt lại, có chút không vui.
- Bản thân thực lực của tên Trương Huyền lão sư nàychỉ có võ giả Chân Khí cảnh cấp ba, mà Vương Đào thiếu gia, lại là cường giả Bì Cốt cảnh cấp bốn, thực lực cũng không bằng đối phương, làm thế nào có thể dạy dỗ, làm sao có thể chỉ điểm cho học sinh? Hắn không dám nhận, chính là tự mình biết mình!- Tào Hùng dữ tợn quát.
- Không sai, thực lực của hắn thậm chí còn không bằng Vương Đào thiếu gia, sao có thể thu nhận Thiếu gia làm học sinh, nói đùa cái gì chứ! - Thượng Bân cũng kịp phản ứng, vội vàng phụ họa theo.
- Vương tộc trưởng nghĩ lại, ngươi rút khóa học của ta cũng không sao, lại muốn Vương Đào thiếu gia bái một vi sư có thực lực còn chưa bằng thực lực của học sinh, về sau trên việc tu luyện chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy! - Ánh mắt của Thượng Thần trưởng lão cũng lóe lên.
Đúng a, thực lực của Trương Huyền trước mắt lão chỉ là võ giả Chân Khí cảnh tầng ba, đây là sự thật mà tất cả mọi người trong học viện đều biết.
Đường đường là cường giả tầng bốn, lại đi bái một người lão sư tu vi thậm chí còn thấp hơn mình, đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà!
- Chuyện này. . .- Trong lòngVương Hoằng tộc trưởng hoang mang một chút.
Hắn chỉ từ miệng Vương Dĩnh nghe nói lý luận dạy học của Trương Huyền rất kinh người, cũng không biết chính xác tu vicủa hắn.
Vương Đào mặc dù đã từng giao đấu với đối phương, nhưng lại chưa bao giờ nói qua, hắn cũng không biết rõ.
Nếu những điều mà những người ở đây nói là sự thật, thực sự của vị Trương lão sư này chỉ có võ giả tam trọng chân khí cảnh, thật đúng là không thể nào có thể dạy bảo Vương Đào!
Lão sư mặc dù nắm giữ lý luận là có thể truyền thụ, nhưng tu luyện chỉ có tự mình trải qua mới có thể cảm ngộ càng sâu, nếu như chínhlão sư cũng không có đạt tới cấp bằng mình, chỉ sợ cũng không dạy được phương pháp gì tốt.
Cái này rất giống với Trương Huyền lão sư kiếp trước vậy, làm sao có thể dạy bảo học sinh ?
Không ít chuyện cần lão sư chỉ điểm, mới có thể giúp học sinh càng ngày càng tiến bộ.
Nếu không, cho dù cólý luận khá hơn đi chăng nữa, cũng là trăng trong gương hoa dưới nước, không có chút tác dụng nào.
- Trương Huyền, cho dù ngươi có muốn dạy Vương Đào thiếu gia, ngươi cũng không có thực lực này đâu! Không có thì bớt làm bộ làm tịch đi, võ giả cấp ba, lừa gạt mấy học sinh vừa mới nhập học thì có thể chứ còn muốn qua mặt mấy học sinh cũ ở trường thì không có cửa đâu! –Thấy Trương Huyền không nói gì, Tào Hùng lại càng thêm hưng phấn trừng mắt chửi rủa.
- Đúng vậy a, Vương tộc trưởng, Tào Hùng lão sư nói rất có lý, chính Trương Huyền còn chưa đột phá tới võ giả cấp bốn, cũng là vì không biết nên tu luyện thế nào, làm sao có thể chỉ điểm võ giả Bì Cốt cảnh cấp bốn tu luyện! - Thượng Thần trưởng lão tìm được lòng tin đã mất, vuốt râu, nói.
- Không đúng, tất cả những gì các ngươi nói đều không đúng! - Nghe thấy mọi người chế giễu, Vương Đào không phục, liền vội vàng đứng dậy giải thích:
-Ai nói thực lực của Trương lão sư không bằng ta ? Hôm qua ta vô ý mạo phạm, lúc ấy toàn lực đánh xuống một kiếm, liền bị hai ngón tay củahắnnhẹ nhàng kẹp lại, nếu như chỉ là Chân Khí Cảnh, khẳng định là không thể là được như vậy!
- Hai ngón tay kẹp lấy ? Ha ha, Vương Đào thiếu gia, cho dù ngươi muốn cho hắn chút mặt mũi, cũng phải nói điều gì đáng tin cậy một chút có được hay không ?
Tào Hùng cười lạnh:
-Ngươi là cường giả Bì Cốt cảnh hậu kỳ của cấp bốn, công lực đã vượt qua 700 kg, lại thêm tốc độ và trọng lượng của kiếm, một chiêu đánh xuống, cho dù là cường giả sơ kỳ của Ích Huyệt cảnh muốn tay không tấc sắt tiếp được cũng đã là một đều rất khó khăn, chứ nói chi là hai ngón tay... Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ vị lão sư khảo hạch được không điểm này đã đạt được tới Ích Huyệt cảnh tầng bảy giống như trưởng lão hay sao!
Kiếm mặc dù nhẹ nhàng, nhưng là do một cường giả Bì Cốt cảnh hậu kỳ dùng toàn lực đánh xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, nếu không hiểu cực kỳ rõ kiếm pháp hoặc biết được điểm yếu nào đó của đối phương, e rằng cường giả Ích Huyệt cảnh sơ kỳ cũng rất khó có thể tiếp được... Vương Đào lại nói lão sư kém nhất học viện tiện tay tiếp được... Nói đùa cái gì!
- Ta cũng nhìn thấy, lão sư thật sự dùng hai ngón tay giữ lại lưỡi kiếm! - Lưu Dương cũng vội vàng giải thích.
Cảnh tượng ngày hôm đó là do Lưu Dương tận mắt nhìn thấy, không có nửa phần giả dối.
Nhưng mà, độ tín nhiệm của hắn đối với Trương Huyền cao như vậy, nói chưa dứt lời, e là, người ngoài nhìn vào, sẽ nghĩ Lưu Dương đang cố gắng nói giúp Trương Huyền.
- Vương Hoằng tộc trưởng, ngươi là người tu luyện trên mọi người ở đây! - Không để ý tới hai người giải thích, Thượng Thần trưởng lão cười lạnh:
- Ngươi cảm thấy Ích Huyệt cảnh trung kỳ có thể sử dụng hai ngón tay tiếp được một kiếm do Vương Đào thiếu gia toàn lực đánh xuống không ?
- Chuyện này. . . - Vương Hoằng tộc trưởng dừng lại.
Hai ngón tay giữ lại một kiếm đánh toàn lực của Vương Đào…nếu bình thường là cường giả Ích Huyệt cảnh, đúng thật là rất khó có thể làm được!
Trương lão sư này mặc dù lý luận rất tốt, nhưng trẻ tuổi như vậy thì đến được Ích Huyệt cảnh trung kỳ... Ngay cả hắn cũng không tin.
Dù sao đi nữa thì chuyện này cũng quá kinh thế hãi tục!
- Vương Đào thiếu gia, ta biết ngươi muốn bái Trương Huyền làm thầy, lúc này mới cố ý nói những lời này để đề cao thanh danh của hắn, nhưng mọi thứ phải có chừng mực, vượt qua quá nhiều, cũng không dễ... – Thấy Vương Hoằng câm miệng không nói gì, Thượng Thần trưởng lão nói thẳng, khí độ Lăng Vân, phóng khoáng tự do, đang muốn tiếp tục thẳng thắn nói thêm một ít lý luận cao thâm để chứng minh Vương Đào nói dối, liền nghe được tiếng của lão sư trực ban ở bên ngoài gian phòngvang lên lần nữa.
- Thượng trưởng lão!
- Chuyện gì ? - Nhướng mày, Thượng Thần trưởng lão cực kỳ mất hứng.
Không thấy ta đang thuyết giải hay sao?
Thật không có mắt!
- Bên ngoài có người cầu kiến Trương Huyền lão sư, tìm tới đây rồi... - Trực ban lão sư vội nói.
- Tìm Trương Huyền ? Ai ?
Tại sao cả ngày hôm nay đều như vậy ?
Người này cũng tìm, người kia cũng tìm ?
- Dạ... Là thế tử củaTrấn Nam Vương, Bạch Tốn tiểu Vương gia! - Trực ban lão sư nói.
- Chỉ có mười điểm?
Không riêng Tào Hùng nổi điên, mạc trưởng lão, Thượng Thần trưởng lão cũng không nhịn được nháy mắt.
Chỉ có từng ấy độ tín nhiệm, ngươi còn nhất định đòi học tâm khảo vấn. Xin hỏi… ngươi lấy đâu ra tự tin đó?
Muốn từ các lão sư khác đoạt học sinh, chí ít bản thân lão sư đó cần có hình tượng cao cao tại thượng trong lòng học sinh. Nếu không chính là kẻ đó tự rước lấy nhục. Lão vốn nghĩ rằng độ tín nhiệm của hắn ít nhất cũng khoảng hai mươi điểm. Dù cho không cao nhưng cũng tạm chấp nhận được. Bây giờ nhìn lại… mẹ nó! Chỉ có mười điểm! Không phải ngươi đến chơi đùa chúng ta chứ?
Mặt Thượng Thần trưởng lão cũng tái xanh rồi! Trong lòng hắn thấp thoáng một dự cảm bất thường.
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội óc heo! Rõ ràng, đồng đội óc heo đã xuất hiện rồi!
Thượng Bân ở bên cạnh cũng không ngừng run rẩy khóe miệng, kém chút liền sùi bọt mép.
Trước khi đến đây ngươi đã chắc như đinh đóng cột là Lưu Dương chắc chắn muốn trở lại làm học sinh của ngươi. Từng này điểm tín nhiệm, còn muốn dạy học? Dạy cái đầu ngươi a!
Ta… đậu xanh! Ngươi đùa ta sao?
- Dù chỉ có mười điểm tín nhiệm thì sao? Lưu Dương có tính đa nghi. Hắn sẽ không tin tưởng bất kỳ người nào! Độ tín nhiệm của hắn với ta chỉ có mười điểm nhưng chỉ cần ngươi không cao hơn ta, ta thắng chắc!
Một lát sau, Tào Hùng hoàn hồn lại, nhìn về phía Trương Huyền, quát ầm lên.
- Tính cách đa nghi? Nếu thật như vậy cũng có thể hiểu được! – Mạc trưởng lão gật đầu.
Người với người không giống nhau. Có những người từ khi sinh ra đã thích tin tưởng người khác, mà một số người thì ngược lại, trời sinh đa nghi. Đối với họ, dù là người thân quen đến đâu cũng sẽ không ngừng hoài nghi.
Việc này liên quan đến hoàn cảnh sinh sống của mỗi người. Nếu như kẻ đó sống ở nơi tràn ngập hoài nghi, dù cho muốn tín nhiệm cũng không dễ dàng.
Dựa theo phán đoán của hắn, Lưu Dương cùng Tào Hùng có khoảng mười bảy, mười tám điểm tín nhiệm. Tuy nhiên, nếu gặp phải người có tính cách này cũng có thể giải thích được.
- Không sai! Chỉ cần điểm của ngươi thấp hơn mười, ai cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu!
Mắt Thượng Bân sáng lên, nhịn không được gật nhẹ đầu. Hắn lựa chọn tin tưởng Tào Hùng một lần.
Mặc dù tào lão sư ở trong học viện không nổi tiếng, cũng không phải minh tinh, nhưng vẫn nhận được không ít lời khen. So với Trương Huyền chính là rác rưởi và thức ăn ngon, không thể sánh nổi.
Tào Hùng mới mười điểm, Trương Huyền nhất định càng kém hơn.
Nghĩ như vậy, đám người tiếp tục nhìn snag quả cầu thủy tinh còn lại.
Ánh sáng quanh quả cầu vẫn chưa tắt mà vẫn còn một màn mỏng bao phủ.
- Tại sao còn chưa kết thúc?
Thẩm Bích Như cau mày lại.
- Khảo thí bằng vấn tâm thủy tinh sẽ xuất hiện huyễn cảnh không giống nhau, vì vậy thời gian cũng không giống. Người nhanh người chậm là bình thường!
Nghe thấy nữ thần hỏi, Thượng Bân tiến lên phía trước, ra vẻ học rộng tài cao giải thích.
Là cháu trai ruột của thầy chủ nhiệm, hắn biết về học tâm khảo vấn còn nhiều hơn so với các lão sư khác.
Đổi lại bình thường, hình tượng của hắn sẽ là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái. Đáng tiếc, giờ phút này, mắt hắn sưng đỏ, môi như treo lạp xưởng, chẳng khác nào quái nhân gác chuông, chẳng có một xu quan hệ với hai chữ “soái ca”.
- Vậy nhanh sẽ cho thành tích tốt hay ngược lại? – Không thèm để ý đến dáng vẻ ngầu bất thành của hắn, Thẩm Bích Như tiếp tục hỏi.
- Đương nhiên là nhanh tốt rồi! Nhanh cho thấy sự tín nhiệm của người kiểm tra đối với người này xuất phát từ nội tâm. Và dĩ nhiên, càng chậm càng không tín nhiệm, còn có thể xuất hiện số âm…
Chắp hai tay sau lưng, Thượng Bân nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ vẻ vô cùng tự tin:
- Thẩm lão sư, ngươi tin ta đi! Mặc dù ta chưa xem học tâm khảo vấn, nhưng những thư tịch liên quan đến vấn đề này ta đã đọc không ít.Trương Huyền lão sư cưỡng ép Lưu Dương thu làm học sinh, nhất định khiến nội tâm hắn bất mãn, bị âm điểm là bình thường…
Ngay lúc hắn vô cùng kiêu căng liền cảm thấy quần áo bị túm chặt. Có người lôi kéo đem hắn từ trong dâm ý trở về hiện thực.
- Làm gì?
Thượng Bân mất hứng nhướng mày. Thật khó có cơ hội biểu hiện một chút trước mặt nữ thần, vậy mà có kẻ dám chen ngang, quá không biết chọn thời gian đi!
Hắn quay đầu nhìn lại, chính là Tào Hùng!
Thời khắc này, trong mắt Tào Hùng lão sư đầy hoảng sợ, cả người không ngừng run nẩy, không còn tự tin như vừa rồi, chỉ tay về phía trước:
- Thượng thiếu, ngươi nhìn…
Nhìn theo ngón tay hắn chỉ thấy ánh sáng trên quả cầu thủy tinh nhạt dần, hiện lên một hàng chữ.
- Sao? Chẳng lẽ không phải số âm…?
Hừ một tiếng, Thượng Bân nhìn thấy trên cầu thủy tinh hàng chữ khiến hắn suýt nữa cắn lưỡi tự vẫn.
- Chuyện này sao có thể? Cái này… Ta không tin! – Sắp điên rồi.
Cầu thủy tinh viết rõ ràng số lượng… sáu mươi bốn!
Đại biểu độ tín nhiệm là sáu mươi bốn!
Một gia hỏa khảo hạch không điểm vậy mà có thể để học viên tín nhiệm đạt tới tiêu chuẩn danh sư, có thể so với phụ mẫu… Chuyện này sao có thể?
Thượng Bân nhìn về phía Tào Hùng bằng ánh mắt muốn giết người, ngực khó chịu đến phun máu.
Hắn thật vất vả mới có cơ hội thể hiện trước mặt nữ thần, vừa thề thốt chắc chắn là thành tích kém. Kết quả lại thành như vậy… Ta đệch… Ngươi chơi ta sao?
Hơn nữa… Tào lão sư, ngươi hữu ích hơn một chút được không?
Chẳng phải ngươi nói học sinh này có tính cách đa nghi sao?
Đa nghi cái rắm!
Đa nghi có thể có sáu mươi tư điểm tín nhiệm sao?
Không phải ngươi nói nhất định sẽ thắng sao?
Mười điểm so với sáu mươi tư điểm… Ngươi thắng cọng lông a!
Nước mắt ào ào, Thượng Bân lần nữa cảm thấy khuôn mặt đau nhức như bị người tát mạnh, hận không thể có khe đất để chui xuống.
- Sáu mươi tư? – Khác với hai người đang sụp đổ, Mạc trưởng lão đột nhiên đứng dậy, kích động không ngừng.
Độ tín nhiệm này đã đạt tới tiêu chuẩn danh sư. Dù là hắn cũng lần đầu gặp phải.
Một giáo viên khảo hạch không điểm lại có thể để học sinh tín nhiệm đến mức này?
Sao hắn làm được?
Còn nữa… Lúc này mới là ngày thứ hai sau khai giảng. Tính ra vị Trương Huyền lão sư này mới chỉ quen biết Lưu Dương khoảng ba mươi canh giờ. Thời gian ngắn như vậy, độ tín nhiệm đạt trên sáu mươi… Coi như nhất tinh danh sư trong truyền thuyết cũng khó làm được!
Theo đẳng cấp của danh sư, nhất tinh được cho là thấp nhất, vậy mà đã có được năng lực cường đại đáng ngưỡng mộ.
- Hai vị trưởng lão, kết quả này coi như ta thắng sao?
Không thèm để ý đến Thượng Bân, Tào Hùng đang đần mặt, Trương Huyền nhìn về phía Thượng Thần cùng Mạc Tường.
- Không đúng! Nhất định là thủy tinh cầu có vấn đề. Nếu không sao độ tín nhiệm có thể cao như vậy? Ta không phục. không phục! – Tào Hùng rống lên.
Không ngạc nhiên khi hắn ta không tin. Chuyện này giống như tên ăn mày hắn quen biết bỗng trở thành Hoàng Đế vậy! Vốn hắn cho rằng giáo viên khảo hạch bị không điểm nhất định sẽ ra số âm, kết quả… chẳng những không phải, ngược lại còn là sáu mươi bốn. Số điểm này vượt qua tất cả các lão sư. Hắn không phát điên coi như tâm chí kiên định.
- Không sai! Ta cảm thấy Tào lão sư nói có đạo lý. Sao độ tín nhiệm của hắn có thể cao như vậy? Nếu là sự thật chẳng phải Lục Tầm, Vương Siêu đều không sánh nổi… - Thượng Bân cũng cắn răng nói.
Nghe được lời nói của hai người, Mạc lão sư đang muốn nói bỗng thấy Lưu Dương bước ra, đến trước mặt Trường Huyền, hai mắt tỏa sáng đầy sùng bái.
Chương 67 Người của Vương gia đến
Sự sùng bái này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, trong suốt sáng sủa, không có cách nào ngụy trang.
Nắm giữ ánh mắt này, tuyệt đối là chân tâm bội phục, không lẫn lộn bất kỳ tạp chất gì.
Chỉ liếc mắt nhìn, Mạc Tường trưởng lão liền biết, Lưu Dương là sùng bái vị Trương lão sư này, tuyệt đối không phải là vấn tâm Thủy Tinh cầu bị hỏng !
- Câm miệng! Sau khi nhìn rõ những biểu hiện này, Mạc trưởng lão sầm mặt lại, trong mắt lộ ra ý lạnh: - Vấn tâm Thủy Tinh cầu có thể tra hỏi nội tâm, làm ra lựa chọn chính xác nhất, chưa bao giờ từng xuất hiện vấn đề, không thể bị hỏng! Tiếp tục phí lời, có tin ta đánh cho bọn ngươi một trận hay không!
- Ta...
Thấy Mạc trưởng lão tức giận như vậy, Thượng Bân, Tào Hùng đồng thời câm nín, không dám tiếp tục nói nhiều thêm nửa câu.
- Ngươi... Làm sao mà làm được?
Một bên Trầm Bích Như nhìn thấy cái thành tích này, cũng sợ đến che lại miệng, có chút không dám tin, hỏi.
Độ tín nhiệm sáu mươi bốn, coi như là những minh tinh giáo sư kia của Hồng Thiên học viện, dẫn học sinh đã theo học mấy năm đến kiểm tra, cũng chưa chắc có độ tín nhiệm lớn như vậy!
Thiếu niên trước mắt này, từ hôm qua đã cho nàng vô số ngạc nhiên, không nghĩ tới hôm nay còn cho nàng kinh hỉ càng to lớn hơn nữa!
Chẳng trách không có sợ hãi, xem ra đã sớm biết sẽ thắng cuộc!
- Nếu ta thắng, có phải là nên thực hiện cá cược, khai trừ tư cách lão sư của vị Tào lão sư này, thuận tiện lại đánh một trăm Sát Thần Côn hay không? Trương Huyền nhìn sang.
Nếu muốn tìm chính mình để gây phiền phức, đương nhiên phải có giác ngộ bị giáo huấn lại!
Ta là người hiện đại xuyên qua lại có ngón tay vàng như Thiên Đạo thư viện, sao có thể để một người cổ đại như ngươi bắt nạt được?
- Chuyện này...
Thượng Thần trưởng lão tỏ rõ vẻ xoắn xuýt.
Hắn lần này là dự định giúp tôn tử giải toả tức giận, kết quả giải toả không thấy đâu, chỉ thấy bị làm mất mặt, để hắn cũng lúng túng, không biết nên làm gì.
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Trương lão sư, ngươi nếu cũng đã thắng, để Tào lão sư nói lời xin lỗi với ngươi, chuyện trừng phạt theo cá cược, ta xem coi như xong đi!
Một lát sau, Thượng Thần trưởng lão nói.
- Quên đi? Nếu như thua chính là ta, e sợ Thượng Trường Lão liền sẽ không nói như vậy đi! - Trương Huyền hơi nhướng mày.
Nếu như hôm nay người thua chính là hắn, có thể tưởng tượng, vị giáo đạo chủ nhiệm này nhất định sẽ đuổi đánh tới cùng, không khai trừ là không được!
Chính mình thắng, lại nhẹ nhàng một câu quên đi... Đùa gì thế!
- Làm càn! - Thượng Thần trưởng lão sầm mặt lại: - Chú ý thân phận của ngươi, ngươi chỉ là một cái nho nhỏ sơ cấp lão sư mà thôi, không biết làm trò gì để độ tín nhiệm của học sinh cao như vậy, đắc ý cái gì? Thật muốn có bản lĩnh, đem tu vi của bọn họ tăng lên rồi lại nói! Chỉ được đến một người tín nhiệm, đáng là gì?
- Không sai, Trương Huyền này, trời sinh có bản lĩnh đầu độc người, độ tín nhiệm cao có ích lợi gì! Nếu ta đoán không sai, lần trước học sinh tẩu hỏa nhập ma, cũng là bởi vì quá tin tưởng hắn, lúc này mới chịu đến che đậy, cuối cùng dẫn đến hối hận suốt đời!
Nghe được Thượng Thần quát lớn, Tào Hùng lão sư phản ứng lại, vội vàng nói.
Độ tín nhiệm, chỉ là một hạng chuẩn tắc để phán xét trình độ cao thấp của lão sư, cũng không thể đại biểu năng lực chân chính.
Thể hiện năng lực chân chính của lão sư, chỉ có một cái, đó là có thể làm cho thực lực của học sinh nhanh chóng tăng cường!
Ngươi có thế để cho học sinh tín nhiệm giống như cha mẹ cũng có tác dụng gì?
Không có bản lãnh truyền thụ thực sự, như thế không phải là một lão sư hợp lệ.
- Tẩu hỏa nhập ma? - Một bên Mạc trưởng lão hơi nhướng mày.
- Mạc trưởng lão khả năng còn không biết đi, Trương Huyền này đã từng dạy học sinh tẩu hỏa nhập ma! Liền bởi vì chuyện này, hết thảy học sinh đều bỏ chạy, lúc này mới khiến sát hạch đạt được không điểm! - Tào Hùng sắc mặt dữ tợn: - Vừa nãy Lưu Dương đối với hắn tín nhiệm như thế, ta hoài nghi hắn dùng thủ đoạn đặc thù gì đó để đầu độc! Nếu không, lão sư mà sát hạch chỉ được không điểm, làm sao có khả năng ngăn ngắn hai ngày liền để một người học viên, độ tín nhiệm đạt đến hơn sáu mươi?
- Chuyện này...
Đối phương nói cũng không phải là không có khả năng.
Trước đây có một vị lão sư, vì sát hạch danh sư, sử dụng phương pháp đặc thù, đầu độc học viên, thủ đoạn có chút tương tự như thôi miên, mặc dù là trong tiềm thức, cũng sẽ cho rằng đối phương là người đáng giá tín nhiệm!
Loại thủ đoạn này có hiệu quả hạn chế, một khi thời gian trôi qua, tinh thần của học viên sẽ có tổn thương rất lớn.
Chẳng lẽ... Trương Huyền này cũng sử dụng phương pháp giống như thế?
Nếu đúng như vậy, tương đương với việc vì ham muốn cá nhân mà hủy tiền đồ của học sinh, hắn không những không phải lão sư, mà là tội nhân rồi!
- Lão sư hay là muốn lấy giáo thư dục nhân làm chủ, thu được học sinh tín nhiệm, nhưng không có tri thức tương ứng để truyền thụ, chỉ có thể làm hại học sinh càng sâu! Chính vì như thế, bên trong học viện, căn bản không ai tin hắn, cũng chiêu không tới học sinh nào! Học kỳ này coi như tốt hơn học kỳ trước một chút, cũng chỉ có năm cái học viên mà thôi!
Thượng Bân xem thường xen vào nói.
- Chỉ chiêu năm cái học viên, xác thực quá ít... - Mạc trưởng lão gật đầu.
- Không cần phải để ý đến ta chiêu thu bao nhiêu học sinh, cũng không cần phải để ý đến ta có thể dạy học viên giỏi hay không, đây là Vấn Tâm Tháp, ta mang học sinh tới tham gia học tâm tra hỏi, về vấn đề tiền đặt cược thì hiện tại ta thắng, ta muốn bên thua phải thực hiện cá cược! Lẽ nào muốn quỵt nợ? - Trương Huyền nói.
Đừng nói những thứ vô dụng này, thua liền chịu phạt.
- Làm càn! Tư cách giáo sư của một vị lão sư, há có thể một vụ cá cược liền tùy ý thủ tiêu? Như vậy chẳng phải thành trò đùa? Tào Hùng lão sư từ năm trước tiến vào học viện tới nay, vẫn cẩn trọng, dạy dỗ được một cái võ giả hai tầng trung kỳ, càng hấp dẫn được vô số thiên tài đi vào học viện, chỉ rõ bái ông ta làm thầy, là vinh dự của họ! Ngươi đây? Là lão sư sát hạch được không điểm đầu tiên trong trăm năm qua của Hồng Thiên học viện, có tư cách gì ở đây nói hưu nói vượn?
Thượng Thần trưởng lão vung tay áo một cái:
- Được rồi,chuyện khai trừ tư cách lão sư, coi như thôi đi vậy! Lúc nào ngươi cũng có thể nuôi dưỡng được một cái võ giả hai tầng trung kỳ, lại có càng nhiều học sinh muốn bái ngươi làm thầy nói sau đi!
- Thượng Trường Lão...
Trầm Bích Như lông mày giương lên.
Vốn là nàng không muốn nói chuyện, không nghĩ tới đường đường trưởng lão lại trợ giúp Tào Hùng lão sư cố ý dối trá, để trong lòng nàng tràn đầy lửa giận.
Hoặc là không cá cược, muốn đánh cuộc thì cần nguyện thua cuộc!
Đã có can đảm đánh cược, vừa thua cuộc lại lập tức quỵt nợ, không khỏi quá vô sỉ đi!
- Trầm Lão Sư, ông nội ta nói cũng đúng, Tào Hùng bất kể nói thế nào đều là lão sư rất nổi danh của học viện chúng ta, liền bởi vì chút chuyện nhỏ này đem hắn khai trừ, cũng quá là coi chuyện bé xé ra to đi! Lại nói, khai trừ một nhân tài như vậy, truyền đi cũng là tổn thất học viện...
Thượng Bân cười khanh khách nói.
- Ngươi... Chuyện này quả thật cãi chày cãi cối! - Trầm Bích Như tức giận mặt cười thấu hồng:
- Cũng như Trương Huyền vừa nói, nếu người thua là hắn, các ngươi cũng sẽ bỏ qua cho hắn sao?
- Hắn tính là thứ gì? Sao có thể so sánh cùng Tào Hùng lão sư? Hắn có thể mang ra học sinh là võ giả tầng hai hay sao? Hắn có thể làm cho vô số học sinh mộ danh đến đây à...
Thượng Bân cười gằn.
Tùng tùng tùng!
Tiếng nói của hắn chưa dứt, ở ngoài đại điện vang lên tiếng gõ cửa.
- Chuyện gì?
Thượng Thần trưởng lão hơi nhướng mày, tiếp theo Chu Lão Sư đẩy cửa đi vào.
- Thượng Trường Lão, bên ngoài có người cầu kiến, nói là... Thiên Huyền thành Vương gia Vương Hoằng tộc trưởng cùng trưởng lão!
Vị lão sư này nói.
- Vương Hoằng tộc trưởng? Còn không mau mời vào!
Nghe được là Vương Hoằng tộc trưởng đích thân tới, Thượng Thần trưởng lão đột nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Thiên Huyền vương thành ngư long hỗn tạp, có thể trở thành là một trong bốn dòng họ lớn nhất, cũng sừng sững trăm năm không ngã, trong đó nội tình của gia tộc đó có thể tưởng tượng được là lớn đến mức nào!
Có thể nói, địa vị của vị Vương Hoằng tộc trưởng này cũng không hề yếu hơn Phó viện trưởng của Hồng Thiên học viện.
Người như thế ngày hôm nay mang theo trưởng lão trong tộc đến bái phỏng chính mình, có phần vinh dự này, cũng làm người ta phát điên, sau đó nói ra, nhất định sẽ làm cho danh khí của mình ở trên tư lịch tăng thêm một trang nổi bật!
Chương 68 Bái kiến Trương Huyền lão sư
-Gia gia, ta đã từng nghe nói đến tộc trưởngVương Hoằng, đây chính là một trong những vị tông sư có tiềm lực nhất, có thể sánh với lão sư xếp hạng thứ mười trong số các lão sư siêu cấp, tu vi sớm đã đạt tới võ giả đỉnh phong tầng bảy, chỉ còn nửa bước nữa là có thể đạt đến chức vị tông sư! Tại sao loại cường giả này lại phải đến chào hỏi người? – Hai mắt Thượng Bân lấp lóe, cũng không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Vương quốc Thiên Huyền, biết đến Vương thất chắc chắn sẽ biết đến tứ đại gia tộc, tộc trưởng Vương Hoằng là cao thủ mạnh nhất trong số các Vương gia, thực lực sớm đã đạt tới võ giả đỉnh phong cấp bảy, uy danh hiển hách, loại người này, bình thường chỉ có người khác đến nịnh bợ y, thậm chí không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp được, hôm nay lại đến chỉ để chào hỏi gia gia của hắn, nếu không phải do chính tai Thượng Bân nghe nói, thật khó có thể tưởng tượng sẽ có chuyện này xảy ra!
- Ha ha, nhất định là Vương Đào! - Thượng Thần trưởng lão cười nói.
- Vương Đào thiếu gia ?
- Không sai, Vương Đào là con trai trưởng của tộc trưởng Vương Hoằng, tương lai khẳng định phải kế thừa Vương gia, ta nhận hắn làm học sinh, thậm chí giúp hắn thuận lợi thăng cấp võ giả Bì Cốt cảnh cấp bốn, có thể là, tộc trưởng đã biết công lao dạy dỗ của ta bấy lâu nay, nên cố ý đến để cảm ơn! - Thượng Thần trưởng lão vuốt râu, đắc ý giải thích.
- Vương Đào là... học sinh của hắn sao? - Nghe được đoạn đối thoại này, Trương Huyền đứng bên cạnh liền sửng sốt.
Hắn đã sớm biết ca ca của Vương Dĩnh được một vị trưởng lão thu nhận làm đệ tử, nhưng có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến chính là vị trưởng lão trước mắt mình đây.
- Đúng vậy! - Trầm Bích Như gật đầu, sắc mặt khó coi:
-Ngươi phải nghĩ cách xem nên xử lý như thế nào đi. Ý tứ Thượng Thần trưởng lão nhắm vào ngươi rất rõ ràng, hắn hiện tại lại có Vương gia làm chỗ dựa cho mình, về sau uy thế càng mạnh như hổ, ngươi coi như được giữ lại học viện, cũng chắc chắn sẽ không được sống những ngày tháng yên ổn!
- Sau này hãy nói đi! - Trương Huyền không thèm quan tâm.
Đối phương nếu quả thật sự tận tâm tận lực nhằm vào hắn, hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu, cùng lắm thì liền tiết lộ thực lực, đối chọi một chút xem ai mạnh hơn ai!
Có được Thiên Đạo thư viện, có thể xem thấu tất cả khuyết điểm, ai thắng ai thua còn chưa xác định được đâu.
- Ngươi... – Thấy bộ dáng của tên nhóc này, Trầm Bích Như tức giận đến mức dậm chân một cái.
Bản thân mình đang suy nghĩ cho hắn, hắn lại không quan tâmchút nào, thực sự khiến người khác nổi trận lôi đình mà!
- Đi, chúng ta đi qua nghênh đón một chút! – Trong lòng Thượng Thần trưởng lão đầy đắc ý, vội vàng đi ra, dẫn theo đám người Thượng Bân đi về phía đại môn.
Một tộc trưởng trong tứ đại gia tộc đích thân đến, đừng nói chỉ là nghênh đón tới cửa, cho dù có phải nghênh đón từ ngoài học viện vào đến đây cũng đáng.
Nếu quả thật có thể giữ gìn mối quan hệ giao hảo này thuận lợi, chỉ sợ sang năm người có thể ứng tuyển chức vụ Phó viện trưởng, chỉ có thể là lão!
- Thượng trưởng lão! - Còn chưa tới đến trước cửa, một nhóm bảy, tám người liền đi nhanh tới, đi đầu là một người trung niên, hai lông mày mang theo chi khí hùng hồn, vừa nhìn liền biết là người chức cao vọng trọng.
Vương gia tộc trưởng, Vương Hoằng!
Đi theo sau hắn là mấy lão giả, mọi cử động đều để lộ ra một ít thực lực thuộc hàng Ích Huyệt cảnh, không cần đoán cũng biết, là Vương gia trưởng lão.
Phía sau cùng, là hai thanh niên, một người chính là Vương Đào, người còn lại cháu của nhị trưởng lão năm nay vừa mới thi được vào học viện, Vương Nham, nghe nói đã đến bái Lục Tầm lão sư làm sư phụ rồi, thiên phú không tồi, rất được hoan nghênh.
- Vương tộc trưởng đích thân tới thật làm cho ta thụ sủng nhược kinh, có chuyện gì thì ngươi chỉ cần nói một tiếng là được rồi, tới như vậy, thực sự là... Quá vinh hạnh rồi! - Thượng Thần trưởng lão vội nói.
- Chuyện này, nói thật, ta tới nơi này, thật sự là có chuyện muốn tìm ngươi... -Tộc trưởngVương Hoằng cười nói.
- Vương tộc trưởng cứ nói đừng ngại! - Thượng Thần trưởng lão vội nói.
Nếu như có thể giúpcho đối phương một tay, về sau chắc chắn có thể dựa dẫm vào cây đại thụ Vương gia này...
- Tiểu nữ Vương Dĩnh, chắc hẳn Thượng trưởng lão đã sớm biết, nghe nói nàng nhận một vị lão sư, tên là Trương Huyền... - Vương Hoằng tộc trưởng chậm rãi nói.
- Trương Huyền ? Vương tộc trưởng muốn tìm hắn để gây sự ? - Ánh mắt Thượng Bân lóe lên, hưng phấn đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Trước đó đã thấy Vương Đào thiếu gia đứng trước cửa phòng học của Trương Huyền, biết Vương Dĩnh cũng bị Trương Huyền lừa gạt làm học sinh của hắn, Thượng Bân vốn đã lường trước được rằng chắc chắn Vương gia sẽ không đồng ý để chuyện này cứ tiến triển như vậy, nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ, tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, thậm chí tộc trưởng cũng đích thân tới!
Nắm đấm xiết chặt, trong lòng Thượng Bân đang điên cuồng cười lớn.
Kết quả học tâm khảo vấn của ngươi thắng thì đã sao? Đây chính là Vương gia! Thiên Huyền Vương thành là một trong tứ đại gia tộc Vương gia, đắc tội với bọn hắn, đừng nói ngươi chỉ là một lão sư kém nhất học viện, cho dù ngươi có cao siêu như Vương Siêu lão sư đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng không thể tránh khỏi số kiếp!
Hắn nghĩ tới, tất nhiên Tào Hùng cũng nghĩ đến, hưng phấn đến nỗi toàn thân run rẩy, tựa như bị điên.
- Im miệng, đây là chỗ ngươi có thể lên tiếng sao! - Nghe thấy tôn tử cắt ngang lời nói của Vương tộc trưởng, Thượng Thần trưởng lão vội vàng quát lớn.
Mặc dù hắn là chủ nhiệm, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng chỉ biết là Trương Huyền chiêu mộ được năm học sinh, cụ thể năm người đó là ai hắn cũng không để ý cho lắm.
Thượng Thần cũng không biết, Vương Dĩnh cũng là học sinh của hắn.
- Không sao... - Vương Hoằng tộc trưởng khoát tay áo, đang muốn tiếp tục nói chuyện, phía sau Vương Đào liền đi tới:
-Cha!
- Sao vậy? - Vương Hoằng tộc trưởng nhướng mày.
- Người kia chính là Trương Huyền lão sư!- Vương Đào chỉ về phía Trương Huyền.
Vừa đi vào đại sảnhVấn Tâm Tháp, hắn liền nhận ra Trương Huyền.
- Hắn chính là Trương lão sư ? –Vương Hoằng tộc trưởng quay đầu nhìn sang, lông mày giương lên.
- Không sai, vị này chính là lão sư của học viện chúng ta, Trương Huyền! - Không ngờ lá gan của tên nhóc Trương lão sư này cũng thật là lớn, đến Vương Dĩnh mà hắn cũng dám lừa gạt, Thượng Thần trưởng lão mắt sáng lên, cười khanh khách giới thiệu.
- Hắc hắc! Lần này hắn gặp phải xui xẻo rồi, hình phạt của Vương tộc trưởng đưa ra cũng sẽ không giống như những quy tắctrong học viện của chúng ta đâu...
- Đáng đời, thiên kim của Vương tộc trưởng mà cũng dám lừa gạt, lá gan cũng quá lớn rồi đó... – Thấy Vương Hoằng tộc trưởng vừa nhìn về hướng của Trương Huyền, Thượng Bân, Tào Hùng, tất cả đều cười to trong lòng.
Có thể trở thành một trong các tộc trưởng của tứ đại gia tộc, có người nào mà không tâm ngoan thủ lạt ?
Làm lão sư kém nhất học viện, lừa gạt nữ nhi của đối phương, chắc chắn là chỉ còn đường chết mà thôi!
Ngay lúc hai người cho rằng lần này Trương Huyền đã gặp phải tai kiếp khó thoát, chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo, đột nhiên thấy được một cảnh tượng khó tin.
Chỉ thấy tộc trưởng Vương Hoằng đi hai bước đến trước mặt Trương Huyền, không phẫn nộ, cũng không ra tay đánh hắn như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là... Một khuôn mặt hưng phấn, trực tiếp khom người thấp nhất có thể, tràn đầy cẩn thận từng li từng tí:
-Vương Hoằng bái kiến Trương Huyền lão sư!
Cái khom người kia thật giống như đang bái kiến một vị lãnh tụ vĩ đại không bằng, sợ trong lời nói có gì đó đường đột hay động chạm gì làm đối phương không hài lòng.
- Đệch… !
- Không nhìn lầm chứ! Chuyện này. . . Chuyện này sao có thể như vậy được? - Thượng Bân, Tào Hùng đồng thời co người lại, suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Làm cái gì vậy?
Kịch bản không phải như vậy, không phải là tộc trưởng Vương Hoằng vừa nhìn thấy Trương Huyền sẽ lớn tiếng quát lớn, sau đó đánh cho hắn một trận tơi bời hay sao?
Sao Vương Hoằng lại cúi đầu, lại còn "Bái kiến" ...
Mặc dù chỉ là lễ tiết, nhưng đến gia gia của mình thân là một Thượng Thần trưởng lão vừa rồi còn chưa được cung kính như vậy...
Một tên nhóc lão sư khảo hạch chỉ được không điểm thì có tư cách gì ?
- Vương Hoằng tộc trưởng bớt giận, tức giận tổn thương đến gan, chỉ là một lão sư kém nhất học viện không đáng để ngươi phải tức giận... Hả? Khục khục...
Thượng Thần trưởng lão vốn còn muốn giả làm người tốt, tỏ ý khuyên can, lời mới nói phân nửa, liền thấy cảnh này, lập tức giống như ăn phải chuột chết, nụ cười trên mặt cứng đờ, suýt nữa sặc nước bọt chết.
Không phải Trương Huyền lừa gạt Vương Dĩnh làm học sinh sao?
Không phải nói hắn muốn tới đòi công đạo sao?
Ai có thể nói cho ta biết, như vầy mẹ nó là đang xảy ra chuyện gì không?
Chương 69 Rút khỏi khóa học
- Vương tộc trưởng, ngươi…
Không riêng gì đám ngươi, cả Trương Huyền cũng cảm thấy kỳ quái.
Dù cho mình là lão sư của Vương Dĩnh, hắn cũng không cần tự mình đến đây chứ?
- Không những có thể chữa khỏi chân của tiểu nữ, lão sư ngươi còn có tri thức cao thâm như vậy, dĩ nhiên ta phải đến tận nơi cảm kích! – Vương Hoằng tộc trưởng liên tục gật đầu.
Chân của Vương Dĩnh luôn là tâm bệnh của hắn. Vị lão sư này có thể giúp nàng chữa khoi, thậm chí khiến lực lượng tăng lớn. Loại thủ đoạn này đã có thể so sánh với danh sư!
Trước mặt danh sư, dù hắn là Vương gia tộc trưởng cũng không là gì.
- Há! Nàng là đệ tử của ta, dĩ nhiên phải dạy dỗ thật tốt. Đó là chức trách của ta, không cần cảm kích! – Trương Huyền gật đầu.
Trách nhiệm của một lão sư là truyền đạt kiến thức, kỹ năng và làm rõ những nghi ngờ!
Kiếp trước, dù hắn chỉ là nhân viên quản lý thư viện của trường cao đẳng, nhưng cũng là lão sư. Đối với nghề nghiệp này, hắn vẫn hết sức kính trọng, yêu thích.
Nếu Vương Dĩnh đã là học sinh của hắn, hắn không có gì là tự mãn, kiêu ngạo khi giúp nàng giải quyết vấn đề để nàng tu luyện tốt hơn.
Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của hắn, đám người lần nữa nổi điên. Đây chính là tộc trưởng Vương gia đấy! Đáng lẽ biểu hiện của ngươi phải giống như nhà nghèo gặp phú ông. Đằng này lại yên tĩnh như vậy, không khẩn trương chút nào?
- Là chức trách? Không tệ, không tệ!
Mạc trưởng lão nhìn một màn này, không khỏi vuốt râu, âm thầm gật đầu.
Thời thế xoay vần, các giá trị cổ xưa dần biến mất. Rất nhiều lão sư vì truy cầu danh lợi mà quên mất lương tâm. Trương Huyền lão sư này vẫn còn thiện lương như vậy đáng để người ta kính nể.
- Có thể nghĩ như vậy, Lưu Dương lại đối với hắn tín nhiệm cao, Vương Hoằng tộc trưởng tôn sùng. Có phải Thượng Thần trưởng lão sai rồi hay không?
Cảm khái xong, trong lòng Mạc trưởng lão nghi hoặc.
Lúc vừa đến, hắn nghe được rất nhiều lời chỉ trích về Trương Huyền từ Thượng Thần. Lão vốn cho rằng hắn chỉ là một kẻ bất tài vô dụng, phế vật dẻo miệng hại người. Hiện tại xem ra không phải như vậy!
Trong lòng hoài nghi, hắn không nói tiếp mà nhìn sang.
- Mời Vương tộc trưởng vào!
Thượng Thần không hổ là trưởng lão, khuôn mặt xấu hổ rất nhanh khôi phục, chào hỏi đám người Vương gia.
- Vương Hoằng tộc trưởng! – Mạc trưởng lão ôm quyền.
- Há! Thì ra là lão sư công hội Mạc Tường trưởng lão. Ngọn gió nào đưa ngươi đến đây? – Lúc này mới nhìn thấy Mạc trưởng lão, Vương Hoằng vội vàng đứng lên.
Lão sư công hội đứng đầu, vượt trên cả luyện đan sư công hội, trận pháp sư công hội và nhiều công hội khác. Dù cho chỉ là trưởng lão có tu vi không bằng hắn, một tiểu Vương gia cũng không thể đắc tội.
- Có vài chuyện nhỏ! – Mạc trưởng lão thuận miệng trả lời một câu, ngay sao đó vô cùng nghi hoặc:
- Dù cho Vương Dĩnh tiểu thư bái Trương Huyền làm thầy cũng không cần ngươi tự đến đây chứ!
Vị trước mắt này là ai? Tộc trưởng một trong tứ đại gia tộc, khống chế một phe thế lực siêu cấp cường giả!
Dù cho nữ nhi bái Trương Huyền làm thầy, thậm chí hỗ trợ chữa khỏi bệnh, cũng không đủ để hắn đích thân đến.
- Vẫn là Mạc trưởng lão tinh mắt! Nói về có việc, ta còn phải làm phiền Thượng Thần trưởng lão. – Vương Hoằng tộc trưởng cười gật đầu.
- Ồ! Làm phiền ta? Vương tộc trưởng đừng khách khí, có chuyện gì cứ phân phó là được! Chỉ cần có thể, ta sẽ cố hết sức!
Nghe thấy đối phương thực sự có chuyện tìm mình, Thượng Thần trưởng lão lần nữa khổi phục tự tin, đắc ý nhìn Trương Huyền một chút, vuốt râu ra vẻ cao cao tại thượng.
Ngươi chỉ là may mắn chữa khỏi nan bệnh cho Vương Dĩnh mới khiến Vương tộc trưởng coi trọng mấy phần mà thôi. Cẩn thận suy nghĩ lại, dù là thân phận hay sự hiểu biết là học viện, ngươi đều kém ta xa lắm!
Ngươi nhìn, Vương tộc trưởng có việc cần nhờ ta…
- Là như vậy, con trai ta nhận được sự chỉ dạy của Thượng lão sư trong những ngày này, ta vẫn chưa có cơ hội bày tỏ lòng biết ơn.
Vương Hoằng tộc trưởng vẫy tay, một vị trưởng lão lập tức đi tới, cầm theo một đồ vật.
- Đây là chút tâm ý của ta, cảm ơn Thượng lão sư đã quan tâm chỉ dạy cho tiểu tử những ngày qua!
- Vương tộc trưởng không cần khách sáo. Giảng dạy và chăm lo cho thế hệ trẻ là bổn phận của lão sư. Ta không dám nhận lễ vật! – Thượng Thần trưởng lão vội xua tay.
Có Lão sư công hội Mạc trưởng lão ở đây, dù hắn muốn nhận cũng không dám.
- Nhân phẩm của thượng trưởng lão khiến người khâm phục! – Thấy đối phương không nhận, Vương Hoằng tộc trưởng vung tay áo, chần chừ một lát, nói tiếp:
- Thật ra, hôm nay ta tới là muốn cùng trưởng lão bàn bạc chuyện này. Con trai ta gần đây xuất hiện vài vấn đề trong việc tu luyện. Ta phát hiện khóa học của trưởng lão và hắn không quá tương xứng. Ngươi có thể… cho hắn lui khỏi khóa học được không?
- Rút lui? – Đang đắc ý, Thượng Thần trưởng lão nghe nói vậy liền lảo đảo, suýt nữa trực tiếp xông đến.
Rời khóa học?
Đang học tốt, rời khóa học làm gì?
Học sinh rời khóa học tương đương với đánh mặt lão sư, chứng tỏ vị lão sư này giảng bài không hiệu quả. Vốn cho rằng hắn cầu mình làm gì, vô cùng đắc ý, kết quả là chuyện này. Mẹ nó! Một khi tin tức này bị truyền đi, chức chủ nhiệm hắn cũng không cần làm nữa.
Mất mặt muốn chết!
- Đúng vậy! Mong trưởng lão đồng ý! – Vương Hoằng tộc trưởng nói.
- Chuyện này… - Thượng Thần trưởng lão chỉ cảm thấy như bị một cái tát, má nóng hừng hực, muốn nổi giận nhưng lại không giám. Sau khi do dự một lúc lâu, lão cố nặn ra một nụ cười:
- Vương tộc trưởng, nếu lệnh lang đã có quyết định, ta không dám trái!
Nói xong, hắn cầm thân phận lệnh bài của đối phương, nhỏ một giọt máu ở phía trên.
Ông!
Chương trình học của hắn được hủy bỏ.
- Đa tạ Thượng trưởng lão! – Vương Hoằng tộc trưởng hài lòng gật đầu, đưa ngọc bài cho Vương Đào.
- Lão sư và học viên được tự nguyện lựa chọn lẫn nhau. Nếu như hắn thật sự không hợp chương trình học của ta, rút khỏi khóa học cũng là bình thường. Không biết, sau khi lui đi, Vương Đào muốn bái ai làm thầy?
Trong lòng nhỏ máu, Thượng Thần trưởng lão lại cố nở nụ cười.
Vương Đào là học viên nổi danh của học viện, mỗi lần thi kiểm tra đều có thể nằm trong mười vị trí đầu siêu cấp tồn tại!
Người như vậy bị học viên rút khỏi khóa học… Nghĩ lại đều phát điên!
Đồng thời, hắn cũng thắc mắc, Vương Hoằng tộc trưởng nhất định muốn rút khỏi khóa học của mình, hắn sẽ để con trai bái ai làm thầy?
Mình là trưởng lão, lại là thầy chủ nhiệm, dù không phải là người có giờ học tốt nhất trong học viện, nhưng cũng được coi là minh tinh lão sư. Không ít người sứt đầu mẻ trán muốn tiếp nhận.
Trừ mình ra, hắn không nghĩ ra ai đáng để tộc trưởngVương gia đích thân tới.
- Há! Ta đã tuyển được người rồi!
Vương Hoằng tộc trưởng đứng dậy, tiến đến trước mặt Trương Huyền, cung kính nói:
- Trương lão sư, con trai của ta, Vương Đào, có thể bái ngươi làm thầy không?
- Hả?
- Chuyện này…
- Không thể nào! Rút khỏi khóa học của Thượng Thần trưởng lão để trở thành học sinh của Trương Huyền?
Nhìn thấy hành động và lời nói của hắn, toàn bộ Học Tâm Tháp lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người điên rồi!
Nhất là Thượng Thần trưởng lão, hắn suýt chút nữa hộc máu chết tại chỗ.
Vương Hoằng tộc trưởng, ngươi đùa sao?
Chỉ vì gia nhập một lão sư khảo hạch không điểm mà rút khỏi khóa của ta?
Thượng Bân, Tào Hùng hai người trợn tròn mắt.
Kẻ luôn bị họ xem là phế vật lại được một vị đường đường là tộc trưởng đích thân đến, hủy bỏ khóa học của trưởng lão, xin gia nhập lớp học của hắn. Vọng thiên, vọng địa, thiên lý ở đâu?
Nhưng mà, mọi người chưa bình tĩnh lại liền nghe thấy thanh âm hờ hững của thiếu niên.
- Xin lỗi, ta không nhận!
Rầm!
Đám người ngã đầy đất.
Chương 70 Nghi vấn
-Ta kháo!
- Không nhận? Đại ca, ngươi nói thật chứ ? - Thượng Bân, Tào Hùng, Trầm Bích Như đám người nắm lấy tóc, cả đám đều sắp điên rồi.
Hôm nay có nhiều chuyện còn kích thích hơn so với những chuyện trong đời mà bọn họ từng thấy qua nhiều.
Vương Đào là ai ? Thiên tài siêu cấp thứ mười trong học viện, lão sư nào không muốn giành hắn về làm học sinh của mình, Thượng Thần trưởng lão cũng là phải dựa vào thân phận chủ nhiệm của bản thân mới có thể thành công thu được...
Thiên tài như thế, lại thêm đường đường là Vương gia của một gia tộc chính miệng thỉnh cầu, ngươi... Mẹ nó, vậy mà hắn lại từ chối ?
Đám người Thượng Bân chỉ cảm thấy bản thân bọn họ vừa nhận lấy một vạn điểm tổn thương, thật sự là không thể thở nổi.
Trước đó mới vừa mắng xong đối phương là tên lão sư chiêu không được học sinh nào, kết quả... Vương gia tộc trưởng người ta liền đưa con trai tới, mà điều quan trọng hơn chính là... chính là hắn không nhận!
- Trái tim của ta, lá gan của ta...
Thượng Thần trưởng lão cảm thấy máu tươi ở trong cổ họng loạn chuyển, sẽ phun ra bất cứ lúc nào.
Còn có thiên lý sao? Còn có vương pháp sao?
Ta là trưởng lão, chủ nhiệm của phòng giáo dục, các ngươi hủy khóa của ta, đi tìm một giáo viên khảo hạch chỉ được không điểm còn không nói, quan trọng là tên nhóc chết tiệt kia lại dám không nhận đồ đệ...
Thượng Thần trưởng lão cảm thấy không còn chút mặt mũi nào, hận không thể có một cái hố để lão lập tức chui vào.
Quá mất mặt!
Không biết trốn đi đâu!
Mạc Tường trưởng lão đứng một bên suýt chút nữa cũng rơi hai tròng mắt ra ngoài.
Vừa rồi Mạc Tường trưởng lão đã thay đổi cái nhìn đối với Trương Huyền, nhưng bây giờ xem ra như vậy vẫn còn chưa đủ!
- Không nhận học sinh ? - Vương Hoằng tộc trưởng cũng xấu hổ, lập tức nháy mắt với nhi tử.
- Khẩn xin Trương lão sư thu ta làm học sinh! - Vương Đào liền vội vàng tiến lên, quỳ rạp xuống đất, thành khẩn cầu xin.
Lúc trước hắn đúng là thật sự rất xem thường vị Trương lão sư này, nhưng tận mắt nhìn thấy hai chân của muội muội được chữa tốt, công lực cũng tăng đột phá, lại nghĩ tới hôm qua một kiếm của mình bị đối phương giữ chỉ bằng hai ngón tay kẹp lại, trong lòng đã thật sự bội phục.
- Không nhận! - Trương Huyền khoát tay.
Học sinh lựa chọn lão sư, lão sư cũng phải có quyền lựa chọn học sinh!
Cái tên Vương Đào này hôm trước còn vọt thẳng vào phòng học, không biết lễ phép, thậm chí còn động binh khí đối với mình, sao mình có thể thu nhận hắn làm học sinh được!
Cho dù ban đầu Triệu Nhã chỉ chất vấn hắn vài câu, vẫn như cũ bị phạt quét dọn vệ sinh!
Làm lão sư, nếu như không có uy nghiêm, học sinh sẽ khinh thị, làm sao có thể làm một lão sư giỏi ?
- Ta biết là ta lỗ mãng, đụng phải lão sư, còn hi vọng Trương lão sư nể tình ta tuổi trẻ bồng bột, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa trên dưới, đừng chấp nhặt với ta có được không! - Vương Đào cũng biết nguyên nhân Trương Huyền từ chối là gì, vội vàng thỉnh tội.
Uy nghiêm của sư đạo không thể bị làm nhục, hắn cầm kiếm muốn đi chém người ta, đối phương không có so đo với hắn thì thôi, giờ phút này còn muốn bái người ta làm thầy, bị người tatừ chối cũng là chuyện rất hiển nhiên!
- Đúng vậy a, tiểu nhi lúc trước không biết lão sư đại tài, cho nên có thể có chút mạo phạm, hi vọng lão sư thứ lỗi... - Vương Hoằng tộc trưởng cũng liền vội vàng giải thích.
- Vương tộc trưởng không cần phải nói những lời này, Trương lão sư không thu nhận học sinh, ta cảm thấy không phải là bởi vì lý do này! - Đúng lúc này, một giọng nói không hợp thời vang lên.
Nhìn lại nơi phát ra âm thanh, chính là người đã thua trong vòng học tâm khảo vấn trước đó, Tào Hùng.
Nếu như là vừa rồi, dựa vào uy nghiêm của Thượng Thần trưởng lão, có thể giúp hắn triệt tiêu Trương Huyền, nhưng mà bây giờ, thậm chí đường đường là Vương Hoằng tộc trưởng cũng đã tới cầu Trương Huyền, học tâm khảo vấn thất bại sẽ bị phạt, chỉ sợ lại không xong!
Dù sao đều đã có cái kết quả này, hắn cũng không quan tâm cá chết lưới rách, mất cả chì lẫn chài nữa.
- Ừm ? - Nghe thấy có người chen vào nói, Vương Hoằng tộc trưởng sầm mặt lại, có chút không vui.
- Bản thân thực lực của tên Trương Huyền lão sư nàychỉ có võ giả Chân Khí cảnh cấp ba, mà Vương Đào thiếu gia, lại là cường giả Bì Cốt cảnh cấp bốn, thực lực cũng không bằng đối phương, làm thế nào có thể dạy dỗ, làm sao có thể chỉ điểm cho học sinh? Hắn không dám nhận, chính là tự mình biết mình!- Tào Hùng dữ tợn quát.
- Không sai, thực lực của hắn thậm chí còn không bằng Vương Đào thiếu gia, sao có thể thu nhận Thiếu gia làm học sinh, nói đùa cái gì chứ! - Thượng Bân cũng kịp phản ứng, vội vàng phụ họa theo.
- Vương tộc trưởng nghĩ lại, ngươi rút khóa học của ta cũng không sao, lại muốn Vương Đào thiếu gia bái một vi sư có thực lực còn chưa bằng thực lực của học sinh, về sau trên việc tu luyện chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy! - Ánh mắt của Thượng Thần trưởng lão cũng lóe lên.
Đúng a, thực lực của Trương Huyền trước mắt lão chỉ là võ giả Chân Khí cảnh tầng ba, đây là sự thật mà tất cả mọi người trong học viện đều biết.
Đường đường là cường giả tầng bốn, lại đi bái một người lão sư tu vi thậm chí còn thấp hơn mình, đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà!
- Chuyện này. . .- Trong lòngVương Hoằng tộc trưởng hoang mang một chút.
Hắn chỉ từ miệng Vương Dĩnh nghe nói lý luận dạy học của Trương Huyền rất kinh người, cũng không biết chính xác tu vicủa hắn.
Vương Đào mặc dù đã từng giao đấu với đối phương, nhưng lại chưa bao giờ nói qua, hắn cũng không biết rõ.
Nếu những điều mà những người ở đây nói là sự thật, thực sự của vị Trương lão sư này chỉ có võ giả tam trọng chân khí cảnh, thật đúng là không thể nào có thể dạy bảo Vương Đào!
Lão sư mặc dù nắm giữ lý luận là có thể truyền thụ, nhưng tu luyện chỉ có tự mình trải qua mới có thể cảm ngộ càng sâu, nếu như chínhlão sư cũng không có đạt tới cấp bằng mình, chỉ sợ cũng không dạy được phương pháp gì tốt.
Cái này rất giống với Trương Huyền lão sư kiếp trước vậy, làm sao có thể dạy bảo học sinh ?
Không ít chuyện cần lão sư chỉ điểm, mới có thể giúp học sinh càng ngày càng tiến bộ.
Nếu không, cho dù cólý luận khá hơn đi chăng nữa, cũng là trăng trong gương hoa dưới nước, không có chút tác dụng nào.
- Trương Huyền, cho dù ngươi có muốn dạy Vương Đào thiếu gia, ngươi cũng không có thực lực này đâu! Không có thì bớt làm bộ làm tịch đi, võ giả cấp ba, lừa gạt mấy học sinh vừa mới nhập học thì có thể chứ còn muốn qua mặt mấy học sinh cũ ở trường thì không có cửa đâu! –Thấy Trương Huyền không nói gì, Tào Hùng lại càng thêm hưng phấn trừng mắt chửi rủa.
- Đúng vậy a, Vương tộc trưởng, Tào Hùng lão sư nói rất có lý, chính Trương Huyền còn chưa đột phá tới võ giả cấp bốn, cũng là vì không biết nên tu luyện thế nào, làm sao có thể chỉ điểm võ giả Bì Cốt cảnh cấp bốn tu luyện! - Thượng Thần trưởng lão tìm được lòng tin đã mất, vuốt râu, nói.
- Không đúng, tất cả những gì các ngươi nói đều không đúng! - Nghe thấy mọi người chế giễu, Vương Đào không phục, liền vội vàng đứng dậy giải thích:
-Ai nói thực lực của Trương lão sư không bằng ta ? Hôm qua ta vô ý mạo phạm, lúc ấy toàn lực đánh xuống một kiếm, liền bị hai ngón tay củahắnnhẹ nhàng kẹp lại, nếu như chỉ là Chân Khí Cảnh, khẳng định là không thể là được như vậy!
- Hai ngón tay kẹp lấy ? Ha ha, Vương Đào thiếu gia, cho dù ngươi muốn cho hắn chút mặt mũi, cũng phải nói điều gì đáng tin cậy một chút có được hay không ?
Tào Hùng cười lạnh:
-Ngươi là cường giả Bì Cốt cảnh hậu kỳ của cấp bốn, công lực đã vượt qua 700 kg, lại thêm tốc độ và trọng lượng của kiếm, một chiêu đánh xuống, cho dù là cường giả sơ kỳ của Ích Huyệt cảnh muốn tay không tấc sắt tiếp được cũng đã là một đều rất khó khăn, chứ nói chi là hai ngón tay... Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ vị lão sư khảo hạch được không điểm này đã đạt được tới Ích Huyệt cảnh tầng bảy giống như trưởng lão hay sao!
Kiếm mặc dù nhẹ nhàng, nhưng là do một cường giả Bì Cốt cảnh hậu kỳ dùng toàn lực đánh xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, nếu không hiểu cực kỳ rõ kiếm pháp hoặc biết được điểm yếu nào đó của đối phương, e rằng cường giả Ích Huyệt cảnh sơ kỳ cũng rất khó có thể tiếp được... Vương Đào lại nói lão sư kém nhất học viện tiện tay tiếp được... Nói đùa cái gì!
- Ta cũng nhìn thấy, lão sư thật sự dùng hai ngón tay giữ lại lưỡi kiếm! - Lưu Dương cũng vội vàng giải thích.
Cảnh tượng ngày hôm đó là do Lưu Dương tận mắt nhìn thấy, không có nửa phần giả dối.
Nhưng mà, độ tín nhiệm của hắn đối với Trương Huyền cao như vậy, nói chưa dứt lời, e là, người ngoài nhìn vào, sẽ nghĩ Lưu Dương đang cố gắng nói giúp Trương Huyền.
- Vương Hoằng tộc trưởng, ngươi là người tu luyện trên mọi người ở đây! - Không để ý tới hai người giải thích, Thượng Thần trưởng lão cười lạnh:
- Ngươi cảm thấy Ích Huyệt cảnh trung kỳ có thể sử dụng hai ngón tay tiếp được một kiếm do Vương Đào thiếu gia toàn lực đánh xuống không ?
- Chuyện này. . . - Vương Hoằng tộc trưởng dừng lại.
Hai ngón tay giữ lại một kiếm đánh toàn lực của Vương Đào…nếu bình thường là cường giả Ích Huyệt cảnh, đúng thật là rất khó có thể làm được!
Trương lão sư này mặc dù lý luận rất tốt, nhưng trẻ tuổi như vậy thì đến được Ích Huyệt cảnh trung kỳ... Ngay cả hắn cũng không tin.
Dù sao đi nữa thì chuyện này cũng quá kinh thế hãi tục!
- Vương Đào thiếu gia, ta biết ngươi muốn bái Trương Huyền làm thầy, lúc này mới cố ý nói những lời này để đề cao thanh danh của hắn, nhưng mọi thứ phải có chừng mực, vượt qua quá nhiều, cũng không dễ... – Thấy Vương Hoằng câm miệng không nói gì, Thượng Thần trưởng lão nói thẳng, khí độ Lăng Vân, phóng khoáng tự do, đang muốn tiếp tục thẳng thắn nói thêm một ít lý luận cao thâm để chứng minh Vương Đào nói dối, liền nghe được tiếng của lão sư trực ban ở bên ngoài gian phòngvang lên lần nữa.
- Thượng trưởng lão!
- Chuyện gì ? - Nhướng mày, Thượng Thần trưởng lão cực kỳ mất hứng.
Không thấy ta đang thuyết giải hay sao?
Thật không có mắt!
- Bên ngoài có người cầu kiến Trương Huyền lão sư, tìm tới đây rồi... - Trực ban lão sư vội nói.
- Tìm Trương Huyền ? Ai ?
Tại sao cả ngày hôm nay đều như vậy ?
Người này cũng tìm, người kia cũng tìm ?
- Dạ... Là thế tử củaTrấn Nam Vương, Bạch Tốn tiểu Vương gia! - Trực ban lão sư nói.
Bình luận facebook