-
Chương 996-1000
Chương996
CHƯƠNG 996
“Anh Vương, bọn tôi sai rồi, bọn tôi chỉ tới đây chơi thôi chứ không hề có ý gì với vợ ngài cả.”
“Anh Vương, tôi sẵn sàng làm chứng vạch trần Tống Nguyên Lễ, tôi biết rất nhiều tin xấu của nhà họ Tống, xin ngài hãy tha mạng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ phối hợp với ngài.”
“Anh Vương, xin lỗi, lúc nãy tôi chỉ đang phun shit, tôi miệng tiện, tôi là đồ khốn, xin ngài hãy tha cho tôi, tôi sẵn sàng hi sinh tất cả vì ngài.”
Vương Bác Thần chán ghét nói: “Khiến bọn họ câm miệng.”
Trần Thạch thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc này Vương Bác Thần ra lệnh cho ông thì chứng tỏ anh đã tha thứ cho ông ta rồi.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha mạng.”
“Tôi không biết gì cả, tôi bị bọn họ lừa tới đây, huhuhuhu, tha cho tôi đi.”
Đủ tiếng than khóc cầu xin nhưng Vương Bác Thần lười để ý.
Trần Thạch bước tới, trực tiếp đánh ngất bọn họ.
Còn về đám cậu ấm, Trần Thạch dẫm thẳng lên chân thứ ba của họ, khiến cả đời này, bọn họ không thể làm đàn ông được nữa.
Đây chính là hình phạt dành cho họ.
“Anh Vương, thuộc hạ muốn xin ngài một việc, xin ngài hãy tha cho Kim Phi, ông ta có ơn cứu mạng thuộc hạ. Thuộc hạ tình nguyện chịu phạt.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Cuối cùng chỉ còn lại Kim Phi, Trần Thạch quỳ trước mặt Vương Bác Thần thay ông ta cầu xin.
Hai mươi năm trước, ông ta bị thương nặng, Kim Phi đã cứu ông ta một mạng.
Ân tình này, ông ta phải trả.
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Ông cũng bị hắn ta lừa thôi, tôi có thể tha cho ông một lần.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.
Trần Thạch chân thành cảm tạ: “Đa tạ anh Vương.”
“Đa tạ anh Vương, đa tạ anh Vương, Kim Phi nãy sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp ân tình của ngài.”
Kim Phi cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ Trần Thạch lại cầu xin cho ông ta.
Càng không ngờ là cuối cùng Vương Bác Thần lại tha cho ông ta một mạng.
Trần Thạch dẫm nát hai chân của Kim Phi, lạnh lùng nói: “Nửa đời còn lại, ông cứ ngồi trên xe lăn đi, tất cả các công ty dưới tên ông đều chuyển hết cho Vương phu nhân đi, đây là hình phạt dành cho ông.”
“Đa tạ ông Trần, tôi sẵn lòng chịu phạt, lần này tôi có mắt như mù, không trách ai cả.”
Kim Phi không ngờ mình có thể sống sót. Cái cảm giác bước ra từ cõi chết khiến ông nhìn rõ được rất nhiều chuyện.
Dù có móc nối được quan hệ với nhà họ Tống thì sao?
Mất mạng thì tất cả đều mất hết!
Lúc này, trong phòng bao bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, đám cậu ấm kia đã sớm bị doạ tè ra quần rồi.
Chương997
CHƯƠNG 997
“Ra ngoài rồi nói.”
Vương Bác Thần ngó lơ Kim Phi, anh bước ra bên ngoài, Trần Thạch cũng vội theo sau.
Còn lúc này, trong một ngôi biệt thự, bà Ngô đang báo cáo mọi chuyện ở quán bar cho Dạ Anh Thư.
“Trần Thạch quỳ trước mặt Vương Bác Thần? Thú vị đây, chẳng lẽ Vương Bác Thần còn có thân phận gì khác sao?”
Dạ Anh Thư tay ôm gấu bông, chân trần, ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, mắt cô ta loé sáng.
Bà Ngô gật đầu: “Vâng cô chủ, càng lúc tôi càng cảm thấy Vương Bác Thần này rất thần bí, chúng ta có cần dừng lại không? Tôi sợ sẽ có hậu quả xấu.”
Dạ Anh Thư hờ hững xua tay: “Tôi tự biết giới hạn, có ai biết buổi giao lưu tinh anh sáng nay là do chúng ta sắp xếp không?”
Bà Ngô vội đáp: “Cô chủ không cần lo lắng, không ai biết chuyện này cả. Tôi chỉ làm theo lời dặn của cô chủ mà lập ra buổi giao lưu tinh anh này. Tôi còn lợi dụng bản tính háo sắc của Tống Nguyên Lễ mà cố ý tuồn tin cho Tống Nguyên Lễ biết, trong buổi giao lưu sẽ có mỹ nữ xuất hiện, để khiến Tống Nguyên Lễ nhập cuộc. Dù có người điều tra cũng không thể tra tới chỗ chúng ta.”
“Vậy thì tốt.”
Dạ Anh Thư như ma nữa, hai mắt cô ta sáng lên: “Bây giờ tôi rất tò mò muốn xem Vương Bác Thần sẽ phá vỡ ván này như thế nào. Sau lưng nhà họ Tống chính là nhà họ Cổ, theo những gì chúng ta biết thì Vương Bác Thần không có bối cảnh chống lưng gì cả. Nhà họ Vương muốn anh ta trở về nhưng tiếc là với tính cách của anh ta sẽ không có chuyện quay về nhà họ Vương đâu.”
Bà Ngô cau mày: “Cô chủ, tôi rất thắc mắc, rốt cuộc ai là người đã lấy xác Lý Kì? Chẳng lẽ Lý Kỳ còn sống sao?”
Dạ Anh Thư cười bí hiểm: “Tôi cũng không biết, dù Lý Kì còn sống hay đã chết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta. À, có ai biết tên võ vương tiết lộ manh mối về Lý Kì ở nhà họ Cổ cho Vương Bác Thần là người của tôi không?”
Bà Ngô ngẫm kỹ rồi nói: “Không ai biết cả, đến cả nhà họ Cổ cũng không biết chuyện tên tử sĩ nhà họ bồi dưỡng chính là người của chúng ta.”
“Vậy thì tốt. Haha, Ma Đô lại có kịch hay rồi. Tôi rất muốn biết lần này Vương Bác Thần sẽ phá ván cờ của tôi thế nào đây.”
Dạ Anh Thư ngồi dậy, chọc tay vào lúm đồng tiền của mình: “Bên Trần Yên Nhiên đã chuẩn bị tới đâu rồi.”
“Hiện giờ bên đó chỉ còn thiếu một cơ hội, chỉ cần Vương Bác Thần phá vỡ ván nhà họ Tống thì bên Trần Yên Nhiên sẽ lập tức phát động.”
Bà Ngô hơi đau lòng cho Vương Bác Thần rồi, cô chủ sắp xếp hết ván cờ sinh tử này tới ván cờ sinh tử khác chỉ vì muốn thử Vương Bác Thần.
Còn Vương Bác Thần lại không hề biết, ván cờ nguy hiểm nhất không phải là bây giờ mà vẫn ở nhà họ Trần.
Một khi bên Trần Yên Nhiên ra tay thì dù có là Vương Bác Thần cũng không thể phá giải ván cờ này.
Cô chủ đúng là người có danh xưng “Ma nữ.”
Nhưng điều mà bà Ngô lo lắng là cuối cùng, họ sẽ chuốc lấy thất bại. Một khi bị Vương Bác Thần phát hiện thì tất cả những gì cô chủ đã sắp xếp sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Dạ Anh Thư lại cau mày hỏi: “Vẫn chưa thám thính được tin về đại hội đấu y sao?”
Chương998
CHƯƠNG 998
Bà Ngô lo lắng nói: “Đại hội lần này được phong toả rất chặt, không có bất cứ tin tức gì được truyền ra. Nhưng có thể khẳng định, lần này bảy đại thế gia phải mất máu rồi. Bây giở bảy đại thế gia rất nôn nóng, những người bọn họ phái đi, không một ai trở về cả, không biết sống chết thế nào.”
Dạ Anh Thư thờ ơ nói: “Thôi, bọn họ sống hay chết cũng không quan trọng, bảy đại thế gia tham lam quyền thế, sớm muộn gì cũng bị phản phệ. Điều mà gia tộc ẩn thế như chúng quan tâm không phải thứ này. Nhưng lần đấu y thuật này nhất định sẽ gây ra một cuộc náo động trong nội bộ các gia tộc thế gia.”
Cô ta đoán không sai, cuộc đấu y thuật của Liên minh y học lần này đã gây ra một trận sóng gió trong nội bộ thế gia.
Trong những thiếu gia cô chủ do ngũ đại hào tộc phái đi, chỉ có mỗi Mộc Uyển Thanh của nhà họ Mộc ở Tây Nam, Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia còn sống nhờ rời đi sớm.
Những thiếu gia của ba đại hào tộc còn lại đều chết hết!
Những đại diện do bảy đại thế gia phái đi cùng với mười mấy vị võ vương, không một ai trở về!
Tất cả mọi nguồn tin đều bị cắt đứt, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, càng không có tin tức gì truyền ra ngoài.
Nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, chuyện lần này lớn rồi.
Có điều, những gia tộc thế gia này vẫn chưa bùng nổ, họ đều đang hi vọng.
Một khi bùng nổ thì đây sẽ là thảm hoạ.
Không khí tại các thế gia hào môn đều trở lên căng thẳng.
Đồng thời lúc này, Trần Thạch cũng đang hoan nghênh Vương Bác Thần đến với đạo quán của mình.
Ông ta quỳ xuống nói: “Người phụ trách phân hội thứ 10 Địa Bộ Long Đường, khu Ma Đô của Thiên Tuyệt-Trần Thạch bái kiến Thiên Tuyệt Chi Vương.”
Trần Thạch hành lễ khiến Vương Bác Thần thầm ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh nghe tới tổ chức Thiên Tuyệt.
Đồng thời anh cũng rất tò mò, mình trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương hồi nào vậy?
Nhưng nhiều năm qua anh thói quen ngồi ở vị trí cao khiến anh luyện được khả năng không thể hiện sự kinh ngạc hay tức giận. Tuy trong lòng anh rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt không để lộ điều gì, anh không chút nôn nóng đợi Trần Thạch giải thích tiếp.
Đây chính là sự thao túng tâm lý.
Trần Thạch vội kể lại câu chuyện về chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần: “Anh Vương, chiếc nhẫn trên tay ngài chứng minh ngài chính là người thừa kế được lão thiên chủ công nhận, nếu không ngài sẽ không thể đeo chiếc nhẫn này lên được.”
Vương Bác Thần thầm tò mò, chiếc nhẫn này là thứ lão Lâm đưa cho anh trước khi chết chứ không nói Thiên Tuyệt gì cả.
Chẳng lẽ lão Lâm là Thiên Tuyệt Chi Vương đời trước.
Chỉ có cách giải thích này mới có lý thôi, nếu không sao lão Lâm lại có chiếc nhẫn này.
Càng điều tra về quá khứ của lão Lâm, Vương Bác Thần càng cảm thấy thân phận của lão Lâm rất bí ẩn.
Bên Phật Quốc Cổ Sát cũng phát hiện được tung tích của lão Lâm. Không biết tại sao ông sư phụ rẻ bèo này có nhiều chuyện giấu mình như thế.
Chương999
CHƯƠNG 999
Lão Lâm à, rốt cuộc ông có bao nhiêu bí mật vậy?
“Nói đi, Thiên Tuyệt là sao.”
Vương Bác Thần rất tò mò về tổ chức này, đây là lần đầu tiên anh nghe về nó.
Lúc trước, anh đã bảo Tư Lam điều tra về tất cả các tổ chức lớn nhỏ trên thế giới. Dù là bề nổi hay tổ chức ngầm, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng lại không phát hiện ra tổ chức Thiên Tuyệt này. Đây không phải là vì Tư Lam làm việc thiếu sót mà là công tác bảo mật của Thiên Tuyệt quá tốt!
Vương Bác Thần không dám tưởng tượng nổi, nếu anh không tình cờ trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương của một tổ chức như vậy, thì một khi nước R đại loạn sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Trần Thạch là người duy nhất ở nước R chỉ dùng một đấm đã trở thành võ tôn, đến cả ông ta còn là người của Thiên Tuyệt.
Theo như miêu tả của ông ta thì thực lực của ông ta chỉ là người đứng đầu phân hội tại Ma Đô!
Nghĩ thôi cũng biết cả Thiên Tuyệt kh ủng bố tới mức nào!
Không biết bọn họ còn thâm sâu tới mức nào!
“Dưới trướng thiên chủ được phân thành tứ bộ, thiên bộ, địa bộ, huyền bộ và hoàng bộ. Thiên bộ lo tin tức, địa bộ chịu trách nhiệm tuyển nhân sĩ, huyền bộ phụ trách các hình phạt, còn hoàng bộ quản tiền.”
“Trong địa bộ có tứ đường, Long, Hổ, Báo, Sát. Mỗi đường còn có 108 phân hội…..”
Nghe Trần Thạch giới thiệu xong, Vương Bác Thần thầm kinh ngạc và hít một hơi lạnh.
Cái tổ chức Thiên Tuyệt này quá kh ủng bố rồi.
May mà anh được thừa kế Thiên Tuyệt từ lão Lâm.
Sau khi Trần Thạch giới thiệu đại khái về Thiên Tuyệt xong liền cung kính đứng sang một bên, không nói thêm lời nào.
“Ông quen bao nhiêu người ở các phân hội khác?”
Vương Bác Thần cau mày hỏi, hiện giờ anh phải làm rõ ở nước R, Thiên Tuyệt mạnh thế nào.
Trần Thạch lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, trừ phi đối phương nói bản thân là người Thiên Tuyệt. Đương nhiên chỉ cần là người của Thiên Tuyệt thì đều nhận ra chiếc nhẫn này, từ đó nhận ra thân phận của ngài.”
Vương Bác Thần gật đầu, hèn gì không ai biết tới sự tồn tại của Thiên Tuyệt. Cách bảo mật nghiêm ngặt như vậy, người ngoài hoàn toàn không thể tra ra được.
“Ông biết được bao nhiêu về nhà họ Tống?”
Vương Bác Thần lại hỏi tiếp.
Trần Thạch nói: “Chống lưng của nhà họ Tống là một trong bảy đại thế gia-nhà họ Cổ. Gia chủ đời trước của nhà họ Tống là con riêng của nhà họ Cổ, nhưng người biết được bí mật này rất ít.”
Vương Bác Thần hiểu ra, hèn gì Tống Nguyên Lễ dám phách lối như thế.
“Nhà họ Tống, nhà họ Cổ, haha, thú vị đấy.”
Vương Bác Thần cười ẩn ý.
Khi Vương Bác Thần trở về nhà họ Trần thì một tin tức chấn động đã lan truyền khắp Ma Đô.
Cậu cả nhà họ Tống-Tống Nguyên Lễ đã bị người khác chặt đầu ngay trước mặt người nhà họ Tống.
Chương1000
CHƯƠNG 1000
Tin này khiến cả Ma Đô nổi lên một trận sóng gió. Tất cả mọi người đều đang đoán rốt cuộc kẻ nào to gan dám chặt đầu Tống Nguyên Lễ ngay trước mặt người nhà họ Tống!
Trời sập rồi!
Sao nhà họ Tống có thể nhịn được!
“Nghe nói nhà họ Tống rất tức giận và thề rằng sẽ tìm ra hung thủ. Dù có phải đào ba tấc đất của Ma Đô cũng phải tìm ra.”
“Ai mà to gan thế? Tôi nghe nói người đó vác cậu Tống tới thẳng nhà họ Tống rồi chém bay đầu cậu Tống ngay trước nhà của họ. Đúng là ăn gan hùm.”
“Sao tôi lại nghe nói, gia chủ nhà họ Tống đã quỳ xuống cầu xin nhưng vô dụng, cậu Tống đắc tội với một nhân vật lớn. Nhà họ Tống có cầu xin cũng vô dụng, người đó chả thèm nể mặt nhà họ Tống luôn.”
“Phắc, mấy người thì biết cái gì chứ. Tôi biết chút chuyện phiếm nè, nghe nói lần này cậu Tống nhìn trúng một người phụ nữ, nhưng lai lịch của cô ta rất ghê gớm, có cả cường giả võ đạo hậu thuẫn. Mấy người cũng biết cậu Tống rồi đấy? Ngày ngày làm ‘chú rể’, không có đàn bà thì không vui. Sau đó thì sao, anh ta muốn ngủ với người phụ nữ đó, cuối cùng là bị giết luôn.”
“Tôi cũng nghe nói vị cường giả võ đạo đó còn mạnh hơn cả Trần Thạch, nhưng cụ thế nào thì không biết. Mấy người nói xem cậu Tống có phải chán sống rồi không? Chơi gái tới mức hỏng não rồi chắc mà loại phụ nữ nào cũng muốn chơi? Tôi chỉ biết chồng của cô ta quen biết cường giả võ đạo, hình như là cường giả cấp võ vương gì gì đó, nghe nói ở trong quân đội, võ vương là cấp của tứ đại chiến vương.
“Haha, vừa hay tôi cũng biết chút tin. Mấy người có biết đêm qua Bích Nguyên Gian của ông Kim bị quét không? Bích Nguyên Gian là nơi ông Kim dùng để thu phục mấy vị công tử, gái trong đó đều là hàng chất lượng cao, người nào người nấy còn xinh hơn ngôi sao. Đêm qua, cậu Tống và một đám cậu ấm tới Bích Nguyên Gian chơi gái, sau đó bị người ta giết tới cửa luôn. Người của ông Kim thương vọng nặng nề, cuối cùng đến cả võ tôn Trần ra mặt mà cũng không cứu nổi.
“Thật hay giả vậy? Sao anh biết?”
“Tôi kể mấy anh đừng truyền ra ngoài. Anh họ tôi là Long ca-quản lý sảnh chính của Bích Nguyên Gian, anh ấy nói với tôi rằng…..”
Đủ loại tin tức truyền khắp Ma Đô, thật thật giả giả rất hỗn loạn.
Nhưng mọi người đều biết rằng, lần này, nhà họ Tống đã chọc phải người không thể chọc, cậu Tống gây hoạ lớn rồi.
Nhưng cũng có người không tin nhà họ Tống lại hèn nhát như vậy, dù sao nhà họ Tống cũng là một trong tam hùng của Ma Đô, hơn nữa còn có quan hệ rộng, tài lực hùng hậu. Quan trọng nhất là có chống lưng cực mạnh, không thể cam tâm như vậy được.
Những người ở vòng trên cũng thầm đoán được vài điều.
Bạch Lĩnh của nhà họ Bạch tìm Trần Thạch để tìm hiểu chút chuyện nhưng lại bị Trần Thạch cảnh cáo không cần nghe ngóng.
Sau khi về nhà, Bạch Lĩnh vội vàng triệu tập tất cả mọi người trong nhà, cảnh cáo họ trong khoảng thời gian này không được qua lại với bất kỳ ai trong nhà họ Tống. Đồng thời, nếu ai dám đắc tội nhà họ Trần, đặc biệt là Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần thì ông sẽ đánh gãy chân.
Vụ việc của Tống Nguyên Lễ đã doạ ông ta một trận chết khiếp.
Nhớ lại chuyện lúc trước tại đại hội giao lưu y dược, ông ta đã gây sự với Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, Bạch Lĩnh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
May mà ông ta và Trần Thạch có quan hệ không tệ, cuối cùng ông ta nghe lời Trần Thạch tới nhà Vương Bác Thần xin lỗi, Vương Bác Thần cũng chấp nhận.
CHƯƠNG 996
“Anh Vương, bọn tôi sai rồi, bọn tôi chỉ tới đây chơi thôi chứ không hề có ý gì với vợ ngài cả.”
“Anh Vương, tôi sẵn sàng làm chứng vạch trần Tống Nguyên Lễ, tôi biết rất nhiều tin xấu của nhà họ Tống, xin ngài hãy tha mạng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ phối hợp với ngài.”
“Anh Vương, xin lỗi, lúc nãy tôi chỉ đang phun shit, tôi miệng tiện, tôi là đồ khốn, xin ngài hãy tha cho tôi, tôi sẵn sàng hi sinh tất cả vì ngài.”
Vương Bác Thần chán ghét nói: “Khiến bọn họ câm miệng.”
Trần Thạch thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc này Vương Bác Thần ra lệnh cho ông thì chứng tỏ anh đã tha thứ cho ông ta rồi.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha mạng.”
“Tôi không biết gì cả, tôi bị bọn họ lừa tới đây, huhuhuhu, tha cho tôi đi.”
Đủ tiếng than khóc cầu xin nhưng Vương Bác Thần lười để ý.
Trần Thạch bước tới, trực tiếp đánh ngất bọn họ.
Còn về đám cậu ấm, Trần Thạch dẫm thẳng lên chân thứ ba của họ, khiến cả đời này, bọn họ không thể làm đàn ông được nữa.
Đây chính là hình phạt dành cho họ.
“Anh Vương, thuộc hạ muốn xin ngài một việc, xin ngài hãy tha cho Kim Phi, ông ta có ơn cứu mạng thuộc hạ. Thuộc hạ tình nguyện chịu phạt.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Cuối cùng chỉ còn lại Kim Phi, Trần Thạch quỳ trước mặt Vương Bác Thần thay ông ta cầu xin.
Hai mươi năm trước, ông ta bị thương nặng, Kim Phi đã cứu ông ta một mạng.
Ân tình này, ông ta phải trả.
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Ông cũng bị hắn ta lừa thôi, tôi có thể tha cho ông một lần.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.
Trần Thạch chân thành cảm tạ: “Đa tạ anh Vương.”
“Đa tạ anh Vương, đa tạ anh Vương, Kim Phi nãy sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp ân tình của ngài.”
Kim Phi cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ Trần Thạch lại cầu xin cho ông ta.
Càng không ngờ là cuối cùng Vương Bác Thần lại tha cho ông ta một mạng.
Trần Thạch dẫm nát hai chân của Kim Phi, lạnh lùng nói: “Nửa đời còn lại, ông cứ ngồi trên xe lăn đi, tất cả các công ty dưới tên ông đều chuyển hết cho Vương phu nhân đi, đây là hình phạt dành cho ông.”
“Đa tạ ông Trần, tôi sẵn lòng chịu phạt, lần này tôi có mắt như mù, không trách ai cả.”
Kim Phi không ngờ mình có thể sống sót. Cái cảm giác bước ra từ cõi chết khiến ông nhìn rõ được rất nhiều chuyện.
Dù có móc nối được quan hệ với nhà họ Tống thì sao?
Mất mạng thì tất cả đều mất hết!
Lúc này, trong phòng bao bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, đám cậu ấm kia đã sớm bị doạ tè ra quần rồi.
Chương997
CHƯƠNG 997
“Ra ngoài rồi nói.”
Vương Bác Thần ngó lơ Kim Phi, anh bước ra bên ngoài, Trần Thạch cũng vội theo sau.
Còn lúc này, trong một ngôi biệt thự, bà Ngô đang báo cáo mọi chuyện ở quán bar cho Dạ Anh Thư.
“Trần Thạch quỳ trước mặt Vương Bác Thần? Thú vị đây, chẳng lẽ Vương Bác Thần còn có thân phận gì khác sao?”
Dạ Anh Thư tay ôm gấu bông, chân trần, ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, mắt cô ta loé sáng.
Bà Ngô gật đầu: “Vâng cô chủ, càng lúc tôi càng cảm thấy Vương Bác Thần này rất thần bí, chúng ta có cần dừng lại không? Tôi sợ sẽ có hậu quả xấu.”
Dạ Anh Thư hờ hững xua tay: “Tôi tự biết giới hạn, có ai biết buổi giao lưu tinh anh sáng nay là do chúng ta sắp xếp không?”
Bà Ngô vội đáp: “Cô chủ không cần lo lắng, không ai biết chuyện này cả. Tôi chỉ làm theo lời dặn của cô chủ mà lập ra buổi giao lưu tinh anh này. Tôi còn lợi dụng bản tính háo sắc của Tống Nguyên Lễ mà cố ý tuồn tin cho Tống Nguyên Lễ biết, trong buổi giao lưu sẽ có mỹ nữ xuất hiện, để khiến Tống Nguyên Lễ nhập cuộc. Dù có người điều tra cũng không thể tra tới chỗ chúng ta.”
“Vậy thì tốt.”
Dạ Anh Thư như ma nữa, hai mắt cô ta sáng lên: “Bây giờ tôi rất tò mò muốn xem Vương Bác Thần sẽ phá vỡ ván này như thế nào. Sau lưng nhà họ Tống chính là nhà họ Cổ, theo những gì chúng ta biết thì Vương Bác Thần không có bối cảnh chống lưng gì cả. Nhà họ Vương muốn anh ta trở về nhưng tiếc là với tính cách của anh ta sẽ không có chuyện quay về nhà họ Vương đâu.”
Bà Ngô cau mày: “Cô chủ, tôi rất thắc mắc, rốt cuộc ai là người đã lấy xác Lý Kì? Chẳng lẽ Lý Kỳ còn sống sao?”
Dạ Anh Thư cười bí hiểm: “Tôi cũng không biết, dù Lý Kì còn sống hay đã chết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta. À, có ai biết tên võ vương tiết lộ manh mối về Lý Kì ở nhà họ Cổ cho Vương Bác Thần là người của tôi không?”
Bà Ngô ngẫm kỹ rồi nói: “Không ai biết cả, đến cả nhà họ Cổ cũng không biết chuyện tên tử sĩ nhà họ bồi dưỡng chính là người của chúng ta.”
“Vậy thì tốt. Haha, Ma Đô lại có kịch hay rồi. Tôi rất muốn biết lần này Vương Bác Thần sẽ phá ván cờ của tôi thế nào đây.”
Dạ Anh Thư ngồi dậy, chọc tay vào lúm đồng tiền của mình: “Bên Trần Yên Nhiên đã chuẩn bị tới đâu rồi.”
“Hiện giờ bên đó chỉ còn thiếu một cơ hội, chỉ cần Vương Bác Thần phá vỡ ván nhà họ Tống thì bên Trần Yên Nhiên sẽ lập tức phát động.”
Bà Ngô hơi đau lòng cho Vương Bác Thần rồi, cô chủ sắp xếp hết ván cờ sinh tử này tới ván cờ sinh tử khác chỉ vì muốn thử Vương Bác Thần.
Còn Vương Bác Thần lại không hề biết, ván cờ nguy hiểm nhất không phải là bây giờ mà vẫn ở nhà họ Trần.
Một khi bên Trần Yên Nhiên ra tay thì dù có là Vương Bác Thần cũng không thể phá giải ván cờ này.
Cô chủ đúng là người có danh xưng “Ma nữ.”
Nhưng điều mà bà Ngô lo lắng là cuối cùng, họ sẽ chuốc lấy thất bại. Một khi bị Vương Bác Thần phát hiện thì tất cả những gì cô chủ đã sắp xếp sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Dạ Anh Thư lại cau mày hỏi: “Vẫn chưa thám thính được tin về đại hội đấu y sao?”
Chương998
CHƯƠNG 998
Bà Ngô lo lắng nói: “Đại hội lần này được phong toả rất chặt, không có bất cứ tin tức gì được truyền ra. Nhưng có thể khẳng định, lần này bảy đại thế gia phải mất máu rồi. Bây giở bảy đại thế gia rất nôn nóng, những người bọn họ phái đi, không một ai trở về cả, không biết sống chết thế nào.”
Dạ Anh Thư thờ ơ nói: “Thôi, bọn họ sống hay chết cũng không quan trọng, bảy đại thế gia tham lam quyền thế, sớm muộn gì cũng bị phản phệ. Điều mà gia tộc ẩn thế như chúng quan tâm không phải thứ này. Nhưng lần đấu y thuật này nhất định sẽ gây ra một cuộc náo động trong nội bộ các gia tộc thế gia.”
Cô ta đoán không sai, cuộc đấu y thuật của Liên minh y học lần này đã gây ra một trận sóng gió trong nội bộ thế gia.
Trong những thiếu gia cô chủ do ngũ đại hào tộc phái đi, chỉ có mỗi Mộc Uyển Thanh của nhà họ Mộc ở Tây Nam, Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia còn sống nhờ rời đi sớm.
Những thiếu gia của ba đại hào tộc còn lại đều chết hết!
Những đại diện do bảy đại thế gia phái đi cùng với mười mấy vị võ vương, không một ai trở về!
Tất cả mọi nguồn tin đều bị cắt đứt, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, càng không có tin tức gì truyền ra ngoài.
Nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, chuyện lần này lớn rồi.
Có điều, những gia tộc thế gia này vẫn chưa bùng nổ, họ đều đang hi vọng.
Một khi bùng nổ thì đây sẽ là thảm hoạ.
Không khí tại các thế gia hào môn đều trở lên căng thẳng.
Đồng thời lúc này, Trần Thạch cũng đang hoan nghênh Vương Bác Thần đến với đạo quán của mình.
Ông ta quỳ xuống nói: “Người phụ trách phân hội thứ 10 Địa Bộ Long Đường, khu Ma Đô của Thiên Tuyệt-Trần Thạch bái kiến Thiên Tuyệt Chi Vương.”
Trần Thạch hành lễ khiến Vương Bác Thần thầm ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh nghe tới tổ chức Thiên Tuyệt.
Đồng thời anh cũng rất tò mò, mình trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương hồi nào vậy?
Nhưng nhiều năm qua anh thói quen ngồi ở vị trí cao khiến anh luyện được khả năng không thể hiện sự kinh ngạc hay tức giận. Tuy trong lòng anh rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt không để lộ điều gì, anh không chút nôn nóng đợi Trần Thạch giải thích tiếp.
Đây chính là sự thao túng tâm lý.
Trần Thạch vội kể lại câu chuyện về chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần: “Anh Vương, chiếc nhẫn trên tay ngài chứng minh ngài chính là người thừa kế được lão thiên chủ công nhận, nếu không ngài sẽ không thể đeo chiếc nhẫn này lên được.”
Vương Bác Thần thầm tò mò, chiếc nhẫn này là thứ lão Lâm đưa cho anh trước khi chết chứ không nói Thiên Tuyệt gì cả.
Chẳng lẽ lão Lâm là Thiên Tuyệt Chi Vương đời trước.
Chỉ có cách giải thích này mới có lý thôi, nếu không sao lão Lâm lại có chiếc nhẫn này.
Càng điều tra về quá khứ của lão Lâm, Vương Bác Thần càng cảm thấy thân phận của lão Lâm rất bí ẩn.
Bên Phật Quốc Cổ Sát cũng phát hiện được tung tích của lão Lâm. Không biết tại sao ông sư phụ rẻ bèo này có nhiều chuyện giấu mình như thế.
Chương999
CHƯƠNG 999
Lão Lâm à, rốt cuộc ông có bao nhiêu bí mật vậy?
“Nói đi, Thiên Tuyệt là sao.”
Vương Bác Thần rất tò mò về tổ chức này, đây là lần đầu tiên anh nghe về nó.
Lúc trước, anh đã bảo Tư Lam điều tra về tất cả các tổ chức lớn nhỏ trên thế giới. Dù là bề nổi hay tổ chức ngầm, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng lại không phát hiện ra tổ chức Thiên Tuyệt này. Đây không phải là vì Tư Lam làm việc thiếu sót mà là công tác bảo mật của Thiên Tuyệt quá tốt!
Vương Bác Thần không dám tưởng tượng nổi, nếu anh không tình cờ trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương của một tổ chức như vậy, thì một khi nước R đại loạn sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Trần Thạch là người duy nhất ở nước R chỉ dùng một đấm đã trở thành võ tôn, đến cả ông ta còn là người của Thiên Tuyệt.
Theo như miêu tả của ông ta thì thực lực của ông ta chỉ là người đứng đầu phân hội tại Ma Đô!
Nghĩ thôi cũng biết cả Thiên Tuyệt kh ủng bố tới mức nào!
Không biết bọn họ còn thâm sâu tới mức nào!
“Dưới trướng thiên chủ được phân thành tứ bộ, thiên bộ, địa bộ, huyền bộ và hoàng bộ. Thiên bộ lo tin tức, địa bộ chịu trách nhiệm tuyển nhân sĩ, huyền bộ phụ trách các hình phạt, còn hoàng bộ quản tiền.”
“Trong địa bộ có tứ đường, Long, Hổ, Báo, Sát. Mỗi đường còn có 108 phân hội…..”
Nghe Trần Thạch giới thiệu xong, Vương Bác Thần thầm kinh ngạc và hít một hơi lạnh.
Cái tổ chức Thiên Tuyệt này quá kh ủng bố rồi.
May mà anh được thừa kế Thiên Tuyệt từ lão Lâm.
Sau khi Trần Thạch giới thiệu đại khái về Thiên Tuyệt xong liền cung kính đứng sang một bên, không nói thêm lời nào.
“Ông quen bao nhiêu người ở các phân hội khác?”
Vương Bác Thần cau mày hỏi, hiện giờ anh phải làm rõ ở nước R, Thiên Tuyệt mạnh thế nào.
Trần Thạch lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, trừ phi đối phương nói bản thân là người Thiên Tuyệt. Đương nhiên chỉ cần là người của Thiên Tuyệt thì đều nhận ra chiếc nhẫn này, từ đó nhận ra thân phận của ngài.”
Vương Bác Thần gật đầu, hèn gì không ai biết tới sự tồn tại của Thiên Tuyệt. Cách bảo mật nghiêm ngặt như vậy, người ngoài hoàn toàn không thể tra ra được.
“Ông biết được bao nhiêu về nhà họ Tống?”
Vương Bác Thần lại hỏi tiếp.
Trần Thạch nói: “Chống lưng của nhà họ Tống là một trong bảy đại thế gia-nhà họ Cổ. Gia chủ đời trước của nhà họ Tống là con riêng của nhà họ Cổ, nhưng người biết được bí mật này rất ít.”
Vương Bác Thần hiểu ra, hèn gì Tống Nguyên Lễ dám phách lối như thế.
“Nhà họ Tống, nhà họ Cổ, haha, thú vị đấy.”
Vương Bác Thần cười ẩn ý.
Khi Vương Bác Thần trở về nhà họ Trần thì một tin tức chấn động đã lan truyền khắp Ma Đô.
Cậu cả nhà họ Tống-Tống Nguyên Lễ đã bị người khác chặt đầu ngay trước mặt người nhà họ Tống.
Chương1000
CHƯƠNG 1000
Tin này khiến cả Ma Đô nổi lên một trận sóng gió. Tất cả mọi người đều đang đoán rốt cuộc kẻ nào to gan dám chặt đầu Tống Nguyên Lễ ngay trước mặt người nhà họ Tống!
Trời sập rồi!
Sao nhà họ Tống có thể nhịn được!
“Nghe nói nhà họ Tống rất tức giận và thề rằng sẽ tìm ra hung thủ. Dù có phải đào ba tấc đất của Ma Đô cũng phải tìm ra.”
“Ai mà to gan thế? Tôi nghe nói người đó vác cậu Tống tới thẳng nhà họ Tống rồi chém bay đầu cậu Tống ngay trước nhà của họ. Đúng là ăn gan hùm.”
“Sao tôi lại nghe nói, gia chủ nhà họ Tống đã quỳ xuống cầu xin nhưng vô dụng, cậu Tống đắc tội với một nhân vật lớn. Nhà họ Tống có cầu xin cũng vô dụng, người đó chả thèm nể mặt nhà họ Tống luôn.”
“Phắc, mấy người thì biết cái gì chứ. Tôi biết chút chuyện phiếm nè, nghe nói lần này cậu Tống nhìn trúng một người phụ nữ, nhưng lai lịch của cô ta rất ghê gớm, có cả cường giả võ đạo hậu thuẫn. Mấy người cũng biết cậu Tống rồi đấy? Ngày ngày làm ‘chú rể’, không có đàn bà thì không vui. Sau đó thì sao, anh ta muốn ngủ với người phụ nữ đó, cuối cùng là bị giết luôn.”
“Tôi cũng nghe nói vị cường giả võ đạo đó còn mạnh hơn cả Trần Thạch, nhưng cụ thế nào thì không biết. Mấy người nói xem cậu Tống có phải chán sống rồi không? Chơi gái tới mức hỏng não rồi chắc mà loại phụ nữ nào cũng muốn chơi? Tôi chỉ biết chồng của cô ta quen biết cường giả võ đạo, hình như là cường giả cấp võ vương gì gì đó, nghe nói ở trong quân đội, võ vương là cấp của tứ đại chiến vương.
“Haha, vừa hay tôi cũng biết chút tin. Mấy người có biết đêm qua Bích Nguyên Gian của ông Kim bị quét không? Bích Nguyên Gian là nơi ông Kim dùng để thu phục mấy vị công tử, gái trong đó đều là hàng chất lượng cao, người nào người nấy còn xinh hơn ngôi sao. Đêm qua, cậu Tống và một đám cậu ấm tới Bích Nguyên Gian chơi gái, sau đó bị người ta giết tới cửa luôn. Người của ông Kim thương vọng nặng nề, cuối cùng đến cả võ tôn Trần ra mặt mà cũng không cứu nổi.
“Thật hay giả vậy? Sao anh biết?”
“Tôi kể mấy anh đừng truyền ra ngoài. Anh họ tôi là Long ca-quản lý sảnh chính của Bích Nguyên Gian, anh ấy nói với tôi rằng…..”
Đủ loại tin tức truyền khắp Ma Đô, thật thật giả giả rất hỗn loạn.
Nhưng mọi người đều biết rằng, lần này, nhà họ Tống đã chọc phải người không thể chọc, cậu Tống gây hoạ lớn rồi.
Nhưng cũng có người không tin nhà họ Tống lại hèn nhát như vậy, dù sao nhà họ Tống cũng là một trong tam hùng của Ma Đô, hơn nữa còn có quan hệ rộng, tài lực hùng hậu. Quan trọng nhất là có chống lưng cực mạnh, không thể cam tâm như vậy được.
Những người ở vòng trên cũng thầm đoán được vài điều.
Bạch Lĩnh của nhà họ Bạch tìm Trần Thạch để tìm hiểu chút chuyện nhưng lại bị Trần Thạch cảnh cáo không cần nghe ngóng.
Sau khi về nhà, Bạch Lĩnh vội vàng triệu tập tất cả mọi người trong nhà, cảnh cáo họ trong khoảng thời gian này không được qua lại với bất kỳ ai trong nhà họ Tống. Đồng thời, nếu ai dám đắc tội nhà họ Trần, đặc biệt là Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần thì ông sẽ đánh gãy chân.
Vụ việc của Tống Nguyên Lễ đã doạ ông ta một trận chết khiếp.
Nhớ lại chuyện lúc trước tại đại hội giao lưu y dược, ông ta đã gây sự với Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, Bạch Lĩnh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
May mà ông ta và Trần Thạch có quan hệ không tệ, cuối cùng ông ta nghe lời Trần Thạch tới nhà Vương Bác Thần xin lỗi, Vương Bác Thần cũng chấp nhận.
Bình luận facebook