-
Chương 1021-1025
Chương1021
CHƯƠNG 1021
Ông nội muốn để cho nhà họ Trần nâng cao một bước, cho nên mới để cho Triệu Thanh Hà đến chưởng quản tập đoàn Trần thị, ông ta tuy rằng không biết thân phận của mình, nhưng phỏng chừng ít nhiều cũng đoán được một ít, cho nên mới có thể làm ra quyết định như vậy.
Nhưng những lão già Trần Quốc Cường này, chẳng những không có một chút cống hiến, ngược lại lấy oán trả ơn cản trở, gặp được người ngoài giống như chó chết, đối với thân nhân của mình lại giống như chó dữ.
Vương Bác Thần ghét nhất chính là loại người này.
Một bạt tai này của Vương Bác Thần rất nặng, đánh cho Trần Quốc Cường quỳ rạp trên mặt đất, vốn đã không còn lại mấy cái răng, hiện tại tất cả đều bị đánh rớt.
Một cái tát này, khiến cho tất cả mọi người phảng phất cảm giác được đau đớn, khóe miệng giật giật.
Trần Quốc Vĩ theo bản năng sờ sờ má trái của mình, vừa rồi bị Vương Bác Thần đánh một bạt tai, hiện tại lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Vốn ông ta còn muốn quát lớn vài câu, thế nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời ngậm miệng.
Tiểu súc sinh này thật sự dám ra tay, một chút cũng sẽ không bởi vì bọn họ là nguyên lão hoặc tuổi lớn mà kiên kỵ.
“Còn gì muốn nói nữa không?”
Ánh mắt Vương Bác Thần nhìn về phía mọi người nhà họ Trần.
Ánh mắt Trần Vinh lóe lên, không tiếp lời. Ông ta biết tên cuồng điên Vương Bác Thần này sẽ ra tay, cho nên sau khi khơi mào sự tình, liền biết điều ngậm miệng.
Trần Bằng Trình lại không biết sống chết, nhất định phải cứng rắn với Vương Bác Thần, đây không phải là muốn chết sao?
Trên thực tế trong lòng Trần Vinh có chút vui sướng khi người gặp họa, lão già Trần Quốc Cường này thừa dịp cơ hội lần này, áp chế không ít lợi ích, một chút tình cảm cũng không nói.
Biết rõ Vương Bác Thần sẽ ra tay đánh người, cho nên Trần Vinh lười nhắc nhở.
“Ai nha, sự tình như thế nào mà phải nháo đến nước này đây? Có chuyện gì cũng dễ thương lượng mà, không cần phải động tay. Theo tôi thấy chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, cả nhà Triệu Thanh Hà bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, đã xem như trừng phạt, chúng ta là gia tộc lớn, không nên bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
Trần Thắng vẫn thờ ơ lạnh nhạt lúc này đứng ra làm hòa sự việc.
Ông ta là đại biểu chi họ nhà họ Trần, một trong bộ ba nguyên lão nhà họ Trần, ông ta biết rõ ý kiến của mình kỳ thật không có tác dụng gì, cho nên ông ta cũng không muốn đắc tội.
Vừa ủng hộ Trần Vinh đoạt quyền, lại không muốn để cho Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà ghi hận mình, cho nên vẫn không nói gì.
Theo ông ta xem ra, nếu Trần Vinh đã đáp ứng, lợi ích của mình đã tới tay, vậy thì không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này nữa.
“Một đám bắt nạt kẻ yếu, bùn nhão không đỡ nổi tường.”
Vương Bác Thần chán ghét nói một câu, dẫn theo Triệu Thanh Hà trực tiếp rời đi.
Triệu Thanh Hà cũng không muốn tiếp tục ở lại, nhìn thấy những người vong ân phụ nghĩa này, khiến cho cô ghê tởm.
“Trần Thắng, ông là có ý gì? Cầm lợi ích của nhà họ Trần mà lại nói giúp bọn họ?”
Chờ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đi rồi, Trần Quốc Vĩ mới bất mãn liếc xéo Trần Thắng.
Ông ta vẫn rất chán ghét Trần Thắng, là cọng cỏ đầu tường theo gió ngã.
Chương1022
CHƯƠNG 1022
“Sao lại kéo tôi vào đây? Tôi không phải là vì tốt cho mấy người sao? Chẳng lẽ các người có thể đánh thắng Vương Bác Thần sao?”
Trần Thắng tức giận nói: “Thực lực của Vương Bác Thần các người còn không biết sao? Nếu đã đoạt quyền thành công, hà tất phải tiếp tục gặp xui xẻo này.”
“Câm miệng, cái đồ lương lẹo nhà ông, ông cùng lắm cũng là một cái đại biểu chi họ mà thôi, có tư cách gì ở chỗ này nói ẩu nói tả? Người bị đánh không phải là ông phải không?”
Trần Quốc Cường từ trên mặt đất đứng lên, tất cả lửa giận đều phát tiết trên người Trần Thắng.
“Trần Quốc Cường, con mẹ nó, tôi thấy cậu bị hai cái tát kia đánh hỏng đầu óc rồi đúng không? Mấy người đang ngồi ở đây ai là đối thủ của Vương Bác Thần? Trần Bằng Trình là quán quân Sanda, sao lại bị người ta đánh gãy chân? Đoạt quyền thành công thấy tốt liền thu, nhất định phải đổ thêm dầu vào lửa chính mình chịu thiệt mới cam tâm sao? Tôi xem là do mấy người đáng đời!”
Trần Thắng châm chọc vài câu, ông ta mặc dù là đại biểu chi họ, nhưng không có nghĩa là ông ta nguyện ý bị những người này nhục nhã.
Hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Trần Quốc Cường hận không thể giết người, nhưng trước mắt vẫn là hai chân của cháu trai quan trọng, lập tức liên hệ bệnh viện trị liệu hai chân cho Trần Bằng Trình.
Trần Quốc Vĩ mắt già thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đoạt quyền thành công, Trần Vinh cũng lười khen tặng mấy lão già này, ngoài miệng an ủi vài câu, cũng mặc kệ.
Đừng nhìn những người này vừa rồi đoạt quyền đồng tâm hiệp lực, nhưng trên thực tế chính là chó cắn chó một miệng lông, ai cũng không thấy ai tốt cái gì.
Trong bệnh viện, Hoa Mạnh Trường đã biết chuyện xảy ra ở nhà họ Trần, tức giận đến đập vỡ cái ly trong tay.
“Một đám vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, sư phụ sư nương tôi giúp các người như vậy, các người lại lấy oán trả ơn! Muốn chữa chân phải không? Nằm mơ đi!”
Hoa Mạnh Trường lập tức gọi điện thoại, cả giận nói: “Từ giờ trở đi, tất cả các bác sĩ, đều nghe rõ cho tôi, bất luận kẻ nào nhà họ Trần ở Ma Đô muốn khám bệnh, cũng đừng khám cho ông đây, nhất là Trần Bằng Trình, ai dám trị liệu hai chân cho cậu ta, chính là đối nghịch với tôi!”
“Thật sự là một đám cẩu vật vong ân phụ nghĩa, ở thời điểm công ty bị niêm phong khẩn yếu quan đầu này, lại còn muốn tranh quyền đoạt lợi! Gia tộc như vậy, thật sự là quá làm cho ta thất vọng.”
Trần Ngọc thất vọng nói.
Bà vốn tưởng rằng, sau khi Vương Bác Thần giải quyết nguy hiểm Hạ Thế Duệ này, người nhà họ Trần có thể tỉnh táo hơn một chút, mặc dù không thể đoàn kết nhất trí, nhưng ít ra sẽ không tiếp tục nội chiến.
Cũng không nghĩ tới lúc này mới qua vài ngày, đã xảy ra chuyện đoạt quyền.
Công ty bị niêm phong, chuyện này vốn là Tống Nguyên Lễ không đúng trước, con gái của bà là Triệu Thanh Hà là người bị hại, nếu không phải Vương Bác Thần, ai cũng không thể tin được phía sau sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì.
Hiện tại người nhà họ Trần, lại dùng điểm này để công kích con gái của bà, quả thực là vô tình vô nghĩa.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con xem như đã nhìn thấu, những người đó cũng không phải thứ gì tốt, sau này cho dù là bọn họ cầu xin con, con cũng sẽ không giúp bọn họ!”
Chương1023
CHƯƠNG 1023
Triệu Thanh Hà cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, cô nể mặt mẹ và ông ngoại, toàn tâm toàn ý muốn giúp nhà họ Trần lần này, cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Cô thiếu chút nữa bị Tống Nguyên Lễ làm nhục, người nhà họ Trần chẳng những không an ủi một chút, ngược lại còn trả đũa, nhân cơ hội đoạt quyền.
Thân thích như vậy, thật sự là làm cho người ta ghê tởm.
Lấy oán báo ân.
Như để cô có thêm một lần giáo huấn.
“Ông ngoại đâu? Bên đó có chuyện gì không mẹ?”
Triệu Thanh Hà có chút lo lắng cho ông ngoại.
Nhà họ Trần xảy ra chuyện ghê tởm như vậy, cô có thể cảm nhận được sự thất vọng và áy náy của ông ngoại.
Ông ngoại tính tình quật cường, ở trong hội nghị gia tộc, ngay cả một câu nặng lời cũng không nói, đây là thất vọng cỡ nào, mới có thể làm cho ông nản lòng thoái chí như vậy.
“Ông ngoại con muốn một mình yên tĩnh một chút, ngay cả mẹ cũng không gặp. Thanh Hà, con đừng trách ông ngoại con, ông là có tâm tốt, cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải một đám cẩu vật như vậy.”
Trần Ngọc lo lắng Triệu Thanh Hà ghi hận Trần Quốc Vinh, dù sao cuối cùng Trần Quốc Vinh cũng không bảo vệ Triệu Thanh Hà, cái gì cũng không nói.
Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến ông ngoại.”
Vương Bác Thần nhìn chuỗi vòng tay trên cổ tay Dao Dao, bên trong ẩn chứa linh khí dao động mạnh mẽ, anh có thể cảm nhận rõ ràng được.
Đây không phải là một chuỗi vòng tay đơn giản, mà là một kiện linh vật.
Linh vật chính là vật ẩn chứa linh khí, một số đồ vật với tuổi thọ cao, tự thân cũng sẽ sinh ra linh vật. Còn có một ít linh vật biến thành linh vật là thông qua hậu thiên gia trì.
Ví dụ như chuỗi vòng tay Dao Dao đeo, chính là thông qua linh khí của hậu thiên gia trì, mới biến thành linh vật, có công hiệu tiêu tai trừ nạn, mặt trên tản ra phật quang nhàn nhạt, nói rõ cho chuỗi vòng tay này thêm linh khí, là một vị cao tăng.
Ở trong cuộc sống, trên thực tế linh vật cũng không thấy nhiều, rất nhiều cái gọi là đồ vật phát sáng này kia, phần lớn đều là giả.
Loại đồ vật này chỉ có thể ngộ không thể cầu, một ít lão tăng Tiên đạo pháp lực cao thâm, có được năng lực như vậy, nhưng mà loại người này người bình thường phần lớn đều rất khó nhìn thấy.
Bọn họ một lòng xin hỏi, không hỏi hồng trần tục sự, gặp được là duyên phận, không gặp được mới là bình thường.
Hiện tại mọi người gọi là cao tăng lão đạo, trên thực tế phần lớn chính là vì lừa tiền mà thôi, năng lực của bọn họ cũng chỉ là nói một chút kinh văn mà thôi.
Ông ngoại tặng chiếc vòng tay này cho Dao Dao, ý tứ của ông rất rõ ràng, một mặt là bù lại áy náy của mình, mặt khác là muốn thông qua phương thức này nói cho Vương Bác Thần biết, ông vẫn ủng hộ Triệu Thanh Hà như cũ.
Ông ngoại dụng tâm lương khổ, đáng tiếc người nhà họ Trần không ai có thể xem hiểu.
Ông ngoại có thể một mình phát triển nhà họ Trần đến quy mô như bây giờ, chuỗi vòng tay này mang đến cho ông không ít may mắn, ông đưa chuỗi vòng tay này cho Dao Dao, ý tứ sâu xa là ông muốn đưa nhà họ Trần cho Triệu Thanh Hà.
“Bác Thần, chuyện của nhà họ Tống bên kia, lần này có thể giải quyết được không?”
Trần Ngọc lo lắng hỏi.
Chương1024
CHƯƠNG 1024
Nhà Tống không đơn giản, tuy rằng cũng là một trong Tam Hùng của Ma Đô, nhưng bà lại được biết, chỗ dựa sau lưng nhà họ Tống quá lớn. Thực lực chân chính của nhà họ Tống, cũng không kém bao nhiêu so với nhà họ Chu lúc trước.
“Mẹ đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn. Tư Lam không phải đã tới rồi sao, lần này nhà họ Tống đuối lý, bọn họ cũng không dám làm gì. Công ty Hoa Nguyên rất nhanh có thể giải cấm thôi, nhưng mà tập đoàn Trần thị, chỉ sợ không dễ dàng giải cấm như vậy.”
Vương Bác Thần trêu tức nói.
Tư Lam ra mặt, Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà đều yên tâm không ít, dù sao ở một trình độ nào đó, Tư Lam chính là đại biểu cho thần chủ.
“Vậy để cho nhà họ Trần chịu thiệt một chút, đám súc sinh này, không có một chút lương tâm.”
Trần Ngọc ghi hận nói.
“Cô, chị họ, tôi đến xin lỗi hai người.”
Lúc này, con gái của Trần Vinh là Trần Yên Nhiên tới cửa.
Vương Bác Thần sửng sốt, Trần Yên Nhiên lại đến xin lỗi? Đây thực sự là mặt trời mọc từ phía tây.
Trần Yên Nhiên thế mà lại đến xin lỗi, thực sự nằm ngoài dự đoán của Vương Bác Thần.
Phải biết rằng trước đó, Trần Yên Nhiên luôn không có việc gây sự.
Bắt đầu từ khi cả nhà Triệu Thanh Hà đến chúc thọ Trần Quốc Vinh, cô ta vẫn luôn không quen nhìn Triệu Thanh Hà, hơn nữa gây ra không ít phiền phức.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Trần Yên Nhiên là một tiểu thư điêu ngoa thất thường, khiến cho cô ta phải xin lỗi, quả thực là khó có thể tưởng tượng.
“Yên Nhiên đến rồi à? Mau vào đi.”
Nhìn Trần Yên Nhiên đứng ở cửa không vào, dáng vẻ xấu hổ, Trần Ngọc cười kéo cô ta đi vào.
Triệu Thanh Hà ngạc nhiên nhìn Trần Yên Nhiên, cô ta không phải vẫn luôn không vừa mắt mình sao? Vậy mà đến xin lỗi mình? Thật sự là khiến người ta không thể tin nổi.
Nhưng nếu Trần Yên Nhiên xin lỗi, Triệu Thanh Hà cũng sẽ không để bụng chuyện trước kia, chỉ cần cô ta biết sai là được.
“Cô, chị họ, trước đây là cháu không đúng, điêu ngoa thất thường, ngang ngược, hai người đừng để trong lòng.”
Gương mặt Trần Yên Nhiên đỏ bừng, không tự nhiên cúi đầu nói, sợ Triệu Thanh Hà sẽ không nhận lời xin lỗi: “Cháu làm sai rất nhiều chuyện, bây giờ mới nhận ra, cháu xin lỗi mọi người.”
Vừa nói, Trần Yên Nhiên còn cúi người chào Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.
Trần Ngọc ngăn lại nói: “Con bé này, đều là người một nhà, cái gì mà xin lỗi với không xin lỗi, chuyện trước kia thì cho nó qua đi, ai mà không từng mắc sai lầm chứ. Khi còn trẻ, cô còn điêu ngoa hơn cháu đấy.”
Triệu Thanh Hà cũng nói: “Yên Nhiên, nếu cô đã đến rồi, những chuyện không thoải mái trước kia đều bỏ qua đi, mau ngồi xuống, còn chưa ăn sáng đúng không? Ăn cùng đi.”
Chương1025
CHƯƠNG 1025
Hốc mắt Trần Yên Nhiên hồng hồng nói: “Cô, chị họ, cảm ơn hai người có thể tha thứ cho cháu, sau này cháu sẽ không bao giờ thất thường như vậy nữa. Trong lúc này, chúng ta hẳn là nên đoàn kết lại. Ba cháu làm những chuyện đó, cháu cũng không nhìn nổi, cháu thay mặt ông ấy xin lỗi mọi người.”
Trần Ngọc thở dài nói: “Yên Nhiên à, đó là chuyện giữa người lớn, các cháu cũng không nên nghĩ nhiều về mấy thứ này. Đều là người một nhà, không nói đến chuyện hai nhà, cô giận cũng là giận bọn họ, cháu đừng xen vào. Giữa chúng ta có hiểu lầm gỡ bỏ là được rồi, cô biết cháu là đứa bé ngoan, chẳng qua là tính tình không tốt một chút thôi.”
Bên cạnh Vương Bác Thần nhìn Trần Yên Nhiên, cứ có cảm giác không đúng lắm.
Hiện tại Trần Yên Nhiên chạy đến xin lỗi, có phải hơi trùng hợp không?
Nhưng hiện giờ anh nói gì cũng không hay.
Trần Yên Nhiên cẩn thận hỏi: “Cô, chị họ, đêm nay cháu có thể ở lại chỗ này của mọi người không, cháu không muốn về nhà. Cháu cãi nhau với ba cháu một trận, cháu biết ông ấy mà làm chủ gia đình, sẽ làm nhà họ Trần suy tàn, cháu vẫn ủng hộ quyết định của ông nội, để mọi người đến quản lý. Nhưng ba cháu không nghe. Cháu vừa đi tìm ông nội, ông nội không muốn gặp ai cả, cháu có hơi lo lắng cho ông ấy.”
Trần Ngọc vỗ vỗ tay cô ta nói: “Nếu cháu muốn ở lại thì ở lại, dù sao cũng còn phòng trống. Ông nội cháu bên kia bây giờ cần ở một mình, trước tiên đừng quấy rầy ông ấy. Dù sao trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với ông ấy cũng là đả kích rất lớn.”
Vương Bác Thần không tin Trần Yên Nhiên sẽ thay đổi tốt nhanh như vậy, nhíu mày nói: “Ở đây có lẽ không tiện cho lắm, bây giờ ba cô hận không thể giết chết chúng tôi, cô mà đến chỉ tổ tăng thêm hiểu lầm.”
“Anh nói gì vậy chứ.”
Triệu Thanh Hà không vui liếc anh một cái.
“Anh rể, xin lỗi, trước đây đều là em sai, nếu anh giận, thì đánh em một cái đi. Cô, chị họ, nếu anh rể không muốn cháu ở lại, thì cháu sẽ ra ngoài ở khách sạn vậy, xin lỗi đã quấy rầy mọi người.”
Trần Yên Nhiên nói, nước mắt loạt xoạt rơi xuống.
“Bác Thần, con đưa Dao Dao ra ngoài chơi đi.”
Trần Ngọc không vui nói, vất vả lắm Trần Yên Nhiên mới hiểu chuyện, sao lại muốn mâu thuẫn thêm chứ.
Vương Bác Thần âm thầm thở dài, liếc Trần Yên Nhiên một cái, trong mắt đầy ý cảnh cáo.
“Anh rể, rất xin lỗi.”
Trần Yên Nhiên lúc này yếu đuối như một con thỏ hiền lành vô hại, khóc sướt mướt, khiến người ta sinh ra tâm lý đồng cảm.
Triệu Thanh Hà tức giận, trừng mắt với Vương Bác Thần, an ủi Trần Yên Nhiên: “Yên Nhiên, đừng để ý đến anh ấy, cô cứ an tâm ở lại đây đi, tôi đồng ý.”
Bên này Trần Yên Nhiên đến cửa xin lỗi, nhìn qua vui vẻ hòa thuận.
Mà bên kia, Trần Quốc Cường lại tức giận đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
“Các người vì sao không nhận cháu tôi? Tôi là Trần tam gia của nhà họ Trần, các người dựa vào cái gì không chữa trị chân cho cháu tôi?”
Trần Quốc Cường tức đến run rẩy, hai chân Trần Bằng Trình bị Vương Bác Thần đánh gãy, ông ta vội vàng đưa đến bệnh viện, nhưng không ngờ bệnh viện bên kia lại không nhận!
“Xin lỗi, chúng tôi nhận được thông báo bên trên, không khám bệnh cho người nhà họ Trần.”
Viện trưởng bệnh viện đích thân ra giải thích ông ta cũng rất khó xử.
CHƯƠNG 1021
Ông nội muốn để cho nhà họ Trần nâng cao một bước, cho nên mới để cho Triệu Thanh Hà đến chưởng quản tập đoàn Trần thị, ông ta tuy rằng không biết thân phận của mình, nhưng phỏng chừng ít nhiều cũng đoán được một ít, cho nên mới có thể làm ra quyết định như vậy.
Nhưng những lão già Trần Quốc Cường này, chẳng những không có một chút cống hiến, ngược lại lấy oán trả ơn cản trở, gặp được người ngoài giống như chó chết, đối với thân nhân của mình lại giống như chó dữ.
Vương Bác Thần ghét nhất chính là loại người này.
Một bạt tai này của Vương Bác Thần rất nặng, đánh cho Trần Quốc Cường quỳ rạp trên mặt đất, vốn đã không còn lại mấy cái răng, hiện tại tất cả đều bị đánh rớt.
Một cái tát này, khiến cho tất cả mọi người phảng phất cảm giác được đau đớn, khóe miệng giật giật.
Trần Quốc Vĩ theo bản năng sờ sờ má trái của mình, vừa rồi bị Vương Bác Thần đánh một bạt tai, hiện tại lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Vốn ông ta còn muốn quát lớn vài câu, thế nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời ngậm miệng.
Tiểu súc sinh này thật sự dám ra tay, một chút cũng sẽ không bởi vì bọn họ là nguyên lão hoặc tuổi lớn mà kiên kỵ.
“Còn gì muốn nói nữa không?”
Ánh mắt Vương Bác Thần nhìn về phía mọi người nhà họ Trần.
Ánh mắt Trần Vinh lóe lên, không tiếp lời. Ông ta biết tên cuồng điên Vương Bác Thần này sẽ ra tay, cho nên sau khi khơi mào sự tình, liền biết điều ngậm miệng.
Trần Bằng Trình lại không biết sống chết, nhất định phải cứng rắn với Vương Bác Thần, đây không phải là muốn chết sao?
Trên thực tế trong lòng Trần Vinh có chút vui sướng khi người gặp họa, lão già Trần Quốc Cường này thừa dịp cơ hội lần này, áp chế không ít lợi ích, một chút tình cảm cũng không nói.
Biết rõ Vương Bác Thần sẽ ra tay đánh người, cho nên Trần Vinh lười nhắc nhở.
“Ai nha, sự tình như thế nào mà phải nháo đến nước này đây? Có chuyện gì cũng dễ thương lượng mà, không cần phải động tay. Theo tôi thấy chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, cả nhà Triệu Thanh Hà bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, đã xem như trừng phạt, chúng ta là gia tộc lớn, không nên bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
Trần Thắng vẫn thờ ơ lạnh nhạt lúc này đứng ra làm hòa sự việc.
Ông ta là đại biểu chi họ nhà họ Trần, một trong bộ ba nguyên lão nhà họ Trần, ông ta biết rõ ý kiến của mình kỳ thật không có tác dụng gì, cho nên ông ta cũng không muốn đắc tội.
Vừa ủng hộ Trần Vinh đoạt quyền, lại không muốn để cho Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà ghi hận mình, cho nên vẫn không nói gì.
Theo ông ta xem ra, nếu Trần Vinh đã đáp ứng, lợi ích của mình đã tới tay, vậy thì không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này nữa.
“Một đám bắt nạt kẻ yếu, bùn nhão không đỡ nổi tường.”
Vương Bác Thần chán ghét nói một câu, dẫn theo Triệu Thanh Hà trực tiếp rời đi.
Triệu Thanh Hà cũng không muốn tiếp tục ở lại, nhìn thấy những người vong ân phụ nghĩa này, khiến cho cô ghê tởm.
“Trần Thắng, ông là có ý gì? Cầm lợi ích của nhà họ Trần mà lại nói giúp bọn họ?”
Chờ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đi rồi, Trần Quốc Vĩ mới bất mãn liếc xéo Trần Thắng.
Ông ta vẫn rất chán ghét Trần Thắng, là cọng cỏ đầu tường theo gió ngã.
Chương1022
CHƯƠNG 1022
“Sao lại kéo tôi vào đây? Tôi không phải là vì tốt cho mấy người sao? Chẳng lẽ các người có thể đánh thắng Vương Bác Thần sao?”
Trần Thắng tức giận nói: “Thực lực của Vương Bác Thần các người còn không biết sao? Nếu đã đoạt quyền thành công, hà tất phải tiếp tục gặp xui xẻo này.”
“Câm miệng, cái đồ lương lẹo nhà ông, ông cùng lắm cũng là một cái đại biểu chi họ mà thôi, có tư cách gì ở chỗ này nói ẩu nói tả? Người bị đánh không phải là ông phải không?”
Trần Quốc Cường từ trên mặt đất đứng lên, tất cả lửa giận đều phát tiết trên người Trần Thắng.
“Trần Quốc Cường, con mẹ nó, tôi thấy cậu bị hai cái tát kia đánh hỏng đầu óc rồi đúng không? Mấy người đang ngồi ở đây ai là đối thủ của Vương Bác Thần? Trần Bằng Trình là quán quân Sanda, sao lại bị người ta đánh gãy chân? Đoạt quyền thành công thấy tốt liền thu, nhất định phải đổ thêm dầu vào lửa chính mình chịu thiệt mới cam tâm sao? Tôi xem là do mấy người đáng đời!”
Trần Thắng châm chọc vài câu, ông ta mặc dù là đại biểu chi họ, nhưng không có nghĩa là ông ta nguyện ý bị những người này nhục nhã.
Hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Trần Quốc Cường hận không thể giết người, nhưng trước mắt vẫn là hai chân của cháu trai quan trọng, lập tức liên hệ bệnh viện trị liệu hai chân cho Trần Bằng Trình.
Trần Quốc Vĩ mắt già thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đoạt quyền thành công, Trần Vinh cũng lười khen tặng mấy lão già này, ngoài miệng an ủi vài câu, cũng mặc kệ.
Đừng nhìn những người này vừa rồi đoạt quyền đồng tâm hiệp lực, nhưng trên thực tế chính là chó cắn chó một miệng lông, ai cũng không thấy ai tốt cái gì.
Trong bệnh viện, Hoa Mạnh Trường đã biết chuyện xảy ra ở nhà họ Trần, tức giận đến đập vỡ cái ly trong tay.
“Một đám vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, sư phụ sư nương tôi giúp các người như vậy, các người lại lấy oán trả ơn! Muốn chữa chân phải không? Nằm mơ đi!”
Hoa Mạnh Trường lập tức gọi điện thoại, cả giận nói: “Từ giờ trở đi, tất cả các bác sĩ, đều nghe rõ cho tôi, bất luận kẻ nào nhà họ Trần ở Ma Đô muốn khám bệnh, cũng đừng khám cho ông đây, nhất là Trần Bằng Trình, ai dám trị liệu hai chân cho cậu ta, chính là đối nghịch với tôi!”
“Thật sự là một đám cẩu vật vong ân phụ nghĩa, ở thời điểm công ty bị niêm phong khẩn yếu quan đầu này, lại còn muốn tranh quyền đoạt lợi! Gia tộc như vậy, thật sự là quá làm cho ta thất vọng.”
Trần Ngọc thất vọng nói.
Bà vốn tưởng rằng, sau khi Vương Bác Thần giải quyết nguy hiểm Hạ Thế Duệ này, người nhà họ Trần có thể tỉnh táo hơn một chút, mặc dù không thể đoàn kết nhất trí, nhưng ít ra sẽ không tiếp tục nội chiến.
Cũng không nghĩ tới lúc này mới qua vài ngày, đã xảy ra chuyện đoạt quyền.
Công ty bị niêm phong, chuyện này vốn là Tống Nguyên Lễ không đúng trước, con gái của bà là Triệu Thanh Hà là người bị hại, nếu không phải Vương Bác Thần, ai cũng không thể tin được phía sau sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì.
Hiện tại người nhà họ Trần, lại dùng điểm này để công kích con gái của bà, quả thực là vô tình vô nghĩa.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con xem như đã nhìn thấu, những người đó cũng không phải thứ gì tốt, sau này cho dù là bọn họ cầu xin con, con cũng sẽ không giúp bọn họ!”
Chương1023
CHƯƠNG 1023
Triệu Thanh Hà cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, cô nể mặt mẹ và ông ngoại, toàn tâm toàn ý muốn giúp nhà họ Trần lần này, cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Cô thiếu chút nữa bị Tống Nguyên Lễ làm nhục, người nhà họ Trần chẳng những không an ủi một chút, ngược lại còn trả đũa, nhân cơ hội đoạt quyền.
Thân thích như vậy, thật sự là làm cho người ta ghê tởm.
Lấy oán báo ân.
Như để cô có thêm một lần giáo huấn.
“Ông ngoại đâu? Bên đó có chuyện gì không mẹ?”
Triệu Thanh Hà có chút lo lắng cho ông ngoại.
Nhà họ Trần xảy ra chuyện ghê tởm như vậy, cô có thể cảm nhận được sự thất vọng và áy náy của ông ngoại.
Ông ngoại tính tình quật cường, ở trong hội nghị gia tộc, ngay cả một câu nặng lời cũng không nói, đây là thất vọng cỡ nào, mới có thể làm cho ông nản lòng thoái chí như vậy.
“Ông ngoại con muốn một mình yên tĩnh một chút, ngay cả mẹ cũng không gặp. Thanh Hà, con đừng trách ông ngoại con, ông là có tâm tốt, cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải một đám cẩu vật như vậy.”
Trần Ngọc lo lắng Triệu Thanh Hà ghi hận Trần Quốc Vinh, dù sao cuối cùng Trần Quốc Vinh cũng không bảo vệ Triệu Thanh Hà, cái gì cũng không nói.
Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến ông ngoại.”
Vương Bác Thần nhìn chuỗi vòng tay trên cổ tay Dao Dao, bên trong ẩn chứa linh khí dao động mạnh mẽ, anh có thể cảm nhận rõ ràng được.
Đây không phải là một chuỗi vòng tay đơn giản, mà là một kiện linh vật.
Linh vật chính là vật ẩn chứa linh khí, một số đồ vật với tuổi thọ cao, tự thân cũng sẽ sinh ra linh vật. Còn có một ít linh vật biến thành linh vật là thông qua hậu thiên gia trì.
Ví dụ như chuỗi vòng tay Dao Dao đeo, chính là thông qua linh khí của hậu thiên gia trì, mới biến thành linh vật, có công hiệu tiêu tai trừ nạn, mặt trên tản ra phật quang nhàn nhạt, nói rõ cho chuỗi vòng tay này thêm linh khí, là một vị cao tăng.
Ở trong cuộc sống, trên thực tế linh vật cũng không thấy nhiều, rất nhiều cái gọi là đồ vật phát sáng này kia, phần lớn đều là giả.
Loại đồ vật này chỉ có thể ngộ không thể cầu, một ít lão tăng Tiên đạo pháp lực cao thâm, có được năng lực như vậy, nhưng mà loại người này người bình thường phần lớn đều rất khó nhìn thấy.
Bọn họ một lòng xin hỏi, không hỏi hồng trần tục sự, gặp được là duyên phận, không gặp được mới là bình thường.
Hiện tại mọi người gọi là cao tăng lão đạo, trên thực tế phần lớn chính là vì lừa tiền mà thôi, năng lực của bọn họ cũng chỉ là nói một chút kinh văn mà thôi.
Ông ngoại tặng chiếc vòng tay này cho Dao Dao, ý tứ của ông rất rõ ràng, một mặt là bù lại áy náy của mình, mặt khác là muốn thông qua phương thức này nói cho Vương Bác Thần biết, ông vẫn ủng hộ Triệu Thanh Hà như cũ.
Ông ngoại dụng tâm lương khổ, đáng tiếc người nhà họ Trần không ai có thể xem hiểu.
Ông ngoại có thể một mình phát triển nhà họ Trần đến quy mô như bây giờ, chuỗi vòng tay này mang đến cho ông không ít may mắn, ông đưa chuỗi vòng tay này cho Dao Dao, ý tứ sâu xa là ông muốn đưa nhà họ Trần cho Triệu Thanh Hà.
“Bác Thần, chuyện của nhà họ Tống bên kia, lần này có thể giải quyết được không?”
Trần Ngọc lo lắng hỏi.
Chương1024
CHƯƠNG 1024
Nhà Tống không đơn giản, tuy rằng cũng là một trong Tam Hùng của Ma Đô, nhưng bà lại được biết, chỗ dựa sau lưng nhà họ Tống quá lớn. Thực lực chân chính của nhà họ Tống, cũng không kém bao nhiêu so với nhà họ Chu lúc trước.
“Mẹ đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn. Tư Lam không phải đã tới rồi sao, lần này nhà họ Tống đuối lý, bọn họ cũng không dám làm gì. Công ty Hoa Nguyên rất nhanh có thể giải cấm thôi, nhưng mà tập đoàn Trần thị, chỉ sợ không dễ dàng giải cấm như vậy.”
Vương Bác Thần trêu tức nói.
Tư Lam ra mặt, Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà đều yên tâm không ít, dù sao ở một trình độ nào đó, Tư Lam chính là đại biểu cho thần chủ.
“Vậy để cho nhà họ Trần chịu thiệt một chút, đám súc sinh này, không có một chút lương tâm.”
Trần Ngọc ghi hận nói.
“Cô, chị họ, tôi đến xin lỗi hai người.”
Lúc này, con gái của Trần Vinh là Trần Yên Nhiên tới cửa.
Vương Bác Thần sửng sốt, Trần Yên Nhiên lại đến xin lỗi? Đây thực sự là mặt trời mọc từ phía tây.
Trần Yên Nhiên thế mà lại đến xin lỗi, thực sự nằm ngoài dự đoán của Vương Bác Thần.
Phải biết rằng trước đó, Trần Yên Nhiên luôn không có việc gây sự.
Bắt đầu từ khi cả nhà Triệu Thanh Hà đến chúc thọ Trần Quốc Vinh, cô ta vẫn luôn không quen nhìn Triệu Thanh Hà, hơn nữa gây ra không ít phiền phức.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Trần Yên Nhiên là một tiểu thư điêu ngoa thất thường, khiến cho cô ta phải xin lỗi, quả thực là khó có thể tưởng tượng.
“Yên Nhiên đến rồi à? Mau vào đi.”
Nhìn Trần Yên Nhiên đứng ở cửa không vào, dáng vẻ xấu hổ, Trần Ngọc cười kéo cô ta đi vào.
Triệu Thanh Hà ngạc nhiên nhìn Trần Yên Nhiên, cô ta không phải vẫn luôn không vừa mắt mình sao? Vậy mà đến xin lỗi mình? Thật sự là khiến người ta không thể tin nổi.
Nhưng nếu Trần Yên Nhiên xin lỗi, Triệu Thanh Hà cũng sẽ không để bụng chuyện trước kia, chỉ cần cô ta biết sai là được.
“Cô, chị họ, trước đây là cháu không đúng, điêu ngoa thất thường, ngang ngược, hai người đừng để trong lòng.”
Gương mặt Trần Yên Nhiên đỏ bừng, không tự nhiên cúi đầu nói, sợ Triệu Thanh Hà sẽ không nhận lời xin lỗi: “Cháu làm sai rất nhiều chuyện, bây giờ mới nhận ra, cháu xin lỗi mọi người.”
Vừa nói, Trần Yên Nhiên còn cúi người chào Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.
Trần Ngọc ngăn lại nói: “Con bé này, đều là người một nhà, cái gì mà xin lỗi với không xin lỗi, chuyện trước kia thì cho nó qua đi, ai mà không từng mắc sai lầm chứ. Khi còn trẻ, cô còn điêu ngoa hơn cháu đấy.”
Triệu Thanh Hà cũng nói: “Yên Nhiên, nếu cô đã đến rồi, những chuyện không thoải mái trước kia đều bỏ qua đi, mau ngồi xuống, còn chưa ăn sáng đúng không? Ăn cùng đi.”
Chương1025
CHƯƠNG 1025
Hốc mắt Trần Yên Nhiên hồng hồng nói: “Cô, chị họ, cảm ơn hai người có thể tha thứ cho cháu, sau này cháu sẽ không bao giờ thất thường như vậy nữa. Trong lúc này, chúng ta hẳn là nên đoàn kết lại. Ba cháu làm những chuyện đó, cháu cũng không nhìn nổi, cháu thay mặt ông ấy xin lỗi mọi người.”
Trần Ngọc thở dài nói: “Yên Nhiên à, đó là chuyện giữa người lớn, các cháu cũng không nên nghĩ nhiều về mấy thứ này. Đều là người một nhà, không nói đến chuyện hai nhà, cô giận cũng là giận bọn họ, cháu đừng xen vào. Giữa chúng ta có hiểu lầm gỡ bỏ là được rồi, cô biết cháu là đứa bé ngoan, chẳng qua là tính tình không tốt một chút thôi.”
Bên cạnh Vương Bác Thần nhìn Trần Yên Nhiên, cứ có cảm giác không đúng lắm.
Hiện tại Trần Yên Nhiên chạy đến xin lỗi, có phải hơi trùng hợp không?
Nhưng hiện giờ anh nói gì cũng không hay.
Trần Yên Nhiên cẩn thận hỏi: “Cô, chị họ, đêm nay cháu có thể ở lại chỗ này của mọi người không, cháu không muốn về nhà. Cháu cãi nhau với ba cháu một trận, cháu biết ông ấy mà làm chủ gia đình, sẽ làm nhà họ Trần suy tàn, cháu vẫn ủng hộ quyết định của ông nội, để mọi người đến quản lý. Nhưng ba cháu không nghe. Cháu vừa đi tìm ông nội, ông nội không muốn gặp ai cả, cháu có hơi lo lắng cho ông ấy.”
Trần Ngọc vỗ vỗ tay cô ta nói: “Nếu cháu muốn ở lại thì ở lại, dù sao cũng còn phòng trống. Ông nội cháu bên kia bây giờ cần ở một mình, trước tiên đừng quấy rầy ông ấy. Dù sao trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với ông ấy cũng là đả kích rất lớn.”
Vương Bác Thần không tin Trần Yên Nhiên sẽ thay đổi tốt nhanh như vậy, nhíu mày nói: “Ở đây có lẽ không tiện cho lắm, bây giờ ba cô hận không thể giết chết chúng tôi, cô mà đến chỉ tổ tăng thêm hiểu lầm.”
“Anh nói gì vậy chứ.”
Triệu Thanh Hà không vui liếc anh một cái.
“Anh rể, xin lỗi, trước đây đều là em sai, nếu anh giận, thì đánh em một cái đi. Cô, chị họ, nếu anh rể không muốn cháu ở lại, thì cháu sẽ ra ngoài ở khách sạn vậy, xin lỗi đã quấy rầy mọi người.”
Trần Yên Nhiên nói, nước mắt loạt xoạt rơi xuống.
“Bác Thần, con đưa Dao Dao ra ngoài chơi đi.”
Trần Ngọc không vui nói, vất vả lắm Trần Yên Nhiên mới hiểu chuyện, sao lại muốn mâu thuẫn thêm chứ.
Vương Bác Thần âm thầm thở dài, liếc Trần Yên Nhiên một cái, trong mắt đầy ý cảnh cáo.
“Anh rể, rất xin lỗi.”
Trần Yên Nhiên lúc này yếu đuối như một con thỏ hiền lành vô hại, khóc sướt mướt, khiến người ta sinh ra tâm lý đồng cảm.
Triệu Thanh Hà tức giận, trừng mắt với Vương Bác Thần, an ủi Trần Yên Nhiên: “Yên Nhiên, đừng để ý đến anh ấy, cô cứ an tâm ở lại đây đi, tôi đồng ý.”
Bên này Trần Yên Nhiên đến cửa xin lỗi, nhìn qua vui vẻ hòa thuận.
Mà bên kia, Trần Quốc Cường lại tức giận đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
“Các người vì sao không nhận cháu tôi? Tôi là Trần tam gia của nhà họ Trần, các người dựa vào cái gì không chữa trị chân cho cháu tôi?”
Trần Quốc Cường tức đến run rẩy, hai chân Trần Bằng Trình bị Vương Bác Thần đánh gãy, ông ta vội vàng đưa đến bệnh viện, nhưng không ngờ bệnh viện bên kia lại không nhận!
“Xin lỗi, chúng tôi nhận được thông báo bên trên, không khám bệnh cho người nhà họ Trần.”
Viện trưởng bệnh viện đích thân ra giải thích ông ta cũng rất khó xử.
Bình luận facebook