-
Chương 901-905
Chương901
CHƯƠNG 901
Dựa vào hiểu biết của ông ta với Vương Bác Thần, cho dù anh phải đối mặt với cái chết thì cũng không thể nào xuất hiện vẻ mặt như vậy.
“Chẳng lẽ nhóc con này đang diễn trò?”
Trong lòng Hàn Đỉnh xuất hiện suy nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy hơi vô lý.
Nếu như Vương Bác Thần đang diễn trò thật, vậy chứng tỏ những chuyện đang xảy ra đều nằm trong tính toán của anh.
Nhưng trước giờ Hàn Đỉnh chưa từng nghe nói Vương Bác Thần có thành tích gì trên lĩnh vực y học, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Vương Bác Thần thể hiện y thuật.
“Cứ xem đã rồi tính, luôn cảm thấy nhóc con này có chỗ nào đó không đúng.”
Hàn Đỉnh khẽ nhíu mày.
Nếu như Vương Bác Thần thật sự không có cách nào đối phó, vậy ông ta không ngại bại lộ thân phận, nhưng nếu làm như vậy, trái lại sẽ đẩy Liên minh Y học về phía thế gia hào tộc.
Cho nên thân phận của ông ta có thể không bại lộ thì sẽ không bại lộ.
“Có phải không còn lời gì để nói rồi không?”
Đại diện nhà họ Tôn mỉm cười, khinh miệt nói: “Thật sự cho rằng chúng tôi là người ngu à? Nếu như hôm nay chúng tôi không tới, có phải anh định lừa gạt sáu vị thần y như vậy?”
Đại diện nhà họ Tần hung hăng hùng hổ nói: “Vương Bác Thần, quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân, chúng tôi sẽ tha cho tội bất kính với sáu vị thần y của anh!”
“Quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân!”
“Không sai, chỉ như vậy mới có thể khiến anh hiểu rõ, không thể sỉ nhục sáu vị thần y, không thể sỉ nhục Liên minh Y học nước R!”
Lại có người lòng mang ý xấu kích động dẫn dắt dư luận, mọi người của Liên minh Y học bị kích thích, hoàn toàn cho rằng Vương Bác Thần đang dùng thủ đoạn bất chính, lừa gạt mọi người.
Cuộc thi đấu y thuật này, căn bản không thể tính!
Trong lúc nhất thời, tiếng nói muốn Vương Bác Thần quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân vang lên, tầng tầng lớp lớp.
Trương Lăng Vân của nhà họ Trương ở Đông Bắc ra vẻ cao xa vời vợi nói: “Vương Bác Thần, anh phải hiểu rõ bản thân, loài bò sát thấp hèn như cậu cũng có tư cách thi đấu y thuật với sáu vị thần y? Bây giờ dùng thủ đoạn hèn hạ này lừa gạt sáu vị thần y, anh biết tội của mình chưa?”
Vương Bác Thần thoáng nhìn Trương Lăng Vân, sau đó tỏ vẻ bối rối, lắp bắp nói: “Chuyện này… trước đó không có quy định bắt buộc tôi phải luyện chế đan dược ngay tại đây? Cũng không có quy định rằng không tính đan dược tôi lấy ra? Tôi lấy ra thì là của tôi, sao có thể không tính? Các anh còn biết xấu hổ hay không? Tôi thắng thì chính là tôi thắng!”
Mộc Uyển Thanh thất vọng nhìn về phía Phúc Nguyên, nói: “Bác Phúc, bây giờ bác biết sai chưa? Thấy rõ ràng chưa? Vương Bác Thần chỉ là một tên lừa đảo, một hung thủ giết người, thế mà ông còn nói đỡ cho anh ta, còn muốn phá hoại liên minh năm đại hào tộc lớn! Tôi thấy bác đúng là già rồi, lần này bác cũng đừng trở về gia tộc nữa, tôi trở về sẽ nói rõ tất cả cho ba, tin rằng ba cũng sẽ đưa ra quyết định giống tôi.”
Phúc Nguyên cười gượng lắc đầu.
Mặc dù ông ta không chắc chắn Vương Bác Thần có thủ đoạn gì khác hay không, nhưng ông ta luôn cảm thấy trong này còn có mờ ám.
Chương902
CHƯƠNG 902
Trong lòng ông ta hơi bứt rứt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nhưng ông ta không chắc chắn, không thể đưa ra ý kiến chính xác.
Đây chỉ là một loại cảm giác, không cách nào nói ra.
Huống hồ có nói ra thì Mộc Uyển Thanh cũng không tin.
Nhưng đã trải qua vô số lần sống chết, ông ta tin rằng cảm giác của mình sẽ không sai, kiên trì nói: “Cô chủ, bây giờ rời đi thì còn có hi vọng. Trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm không yên.”
“Lại là trực giác buồn cười của ông? Chẳng lẽ ông không thấy rõ tình thế bây giờ sao? Trực giác của ông sai rồi, hiện thực mới là chính xác!”
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói: “Hơn nữa ông không cần gọi tôi là cô chủ nữa, tôi nghĩ ông đã nghe rất rõ ràng lời vừa rồi của tôi, ông không còn là người của nhà họ Mộc.”
Phúc Nguyên mất mát cúi thấp đầu.
Đúng lúc này, Hồ Quốc Trụ nổi giận gầm lên một tiếng, hệt như tiếng sấm nổ vang: “Mẹ nó mấy cô cậu câm hết miệng lại cho ông đây, ép ông đây giết người phải không?”
Mặc dù là chiến thần nước R cao quý, nhưng bây giờ Hồ Quốc Trụ cũng có loại cảm giác bất lực, giống như đấm vào bông, khiến ông ta không biết để tay vào đâu.
“Các cậu là sáu vị thần y à? Còn cần các cậu thúc ép sao? Là sáu vị thần y thi đấu y thuật với Vương Bác Thần hay các cậu thi đấu y thuật với Vương Bác Thần?”
Vương Bác Thần gật đầu nói: “Không sai, đây là thi đấu giữa tôi và sáu lão già kia, vừa rồi bọn họ đã chính miệng nhận thua, chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý? Bọn họ chính là sáu vị thần y đấy, nếu như lật lọng, chẳng lẽ không cần danh tiếng? Các anh cũng chỉ được coi là người xem trò vui thôi, tất nhiên các anh không cần quan tâm.”
“Đừng lảng sang chuyện khác, chúng tôi là đang giữ gìn lẽ phải!”
Đại diện nhà họ Tần tràn đầy tự tin nói: “Anh càng như vậy càng chứng minh anh đang chột dạ.”
Đại diện nhà họ Cổ thêm mắm dặm muối: “Vừa rồi Bùi thần y và Khấu thần y nhận thua cũng chỉ vì không nhận ra viên đan dược kia, nhưng bây giờ anh không cách nào chứng minh đan dược là do anh luyện chế, như vậy chỉ có thể nói rõ sáu vị thần y thua người luyện chế đan dược cho anh, cũng không phải thua anh.”
“Vương Bác Thần, nếu như đan dược này thật sự do anh luyện chế, vậy anh sợ cái gì? Luyện chế ngay tại chỗ chứng minh là được rồi. Bây giờ anh ra sức chối từ, nói đông nói tây, rõ ràng là đang chột dạ.”
Tâm trạng Vương Đằng nhà họ Vương ở Lang Gia rất tốt, phe phẩy quạt giấy, nói lời son sắt: “Bây giờ có thể chắc chắn viên đan dược này không phải do Vương Bác Thần luyện chế, nói cách khác, thi đấu y thuật vừa rồi không tính.”
Lúc này Mộc Uyển Thanh đang định nói chuyện, Phúc Nguyên cần xin nói: “Cô chủ, cho dù cô không tin tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mộc, nhưng mong cô hãy nghe một lời khuyên của tôi, cho dù cô tức giận Vương Bác Thần, nhưng trong trường hợp giống như bây giờ, tốt nhất vẫn là đừng tỏ thái độ, trước khi chưa biết kết quả, điều gì cũng có thể xảy ra!”
Mộc Uyển Thanh ngẩn người, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Phúc Nguyên thở phào nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu, sau đó cô đơn rời đi.
Một tôi tớ bị đuổi khỏi gia tộc rời khỏi nơi này cũng không hấp dẫn chú ý của bao nhiêu người.
Trái lại là Nguyễn Văn Việt ẩn nấp trong đám người lại như có điều suy nghĩ thoáng nhìn Phúc Nguyên đang rời đi.
Chương903
CHƯƠNG 903
Lúc này, trong hội trường đã rất ồn ào, những lời yêu cầu Vương Bác Thần luyện đan ngay tại chỗ hoặc là những nghi ngờ về Vương Bác Thần càng ngày càng nhiều.
Khiến đám người Bùi Đăng Khoa trong phút chốc không quyết định được.
Thế rồi họ nghe thấy giọng nói không mấy tự tin của Vương Bác Thần: “Nếu tôi luyện ra đan dược được thì sao?”
“Đến lúc này rồi mà còn nói dối. Nếu cậu luyện chế được một viên đan dược y thế thì coi như cậu thắng. Nhưng mà…”
Người đại diện của nhà họ Cổ cười lạnh: “Cậu luyện được sao?”
Sắc mặt của người đại diện của bảy đại thế gia còn lại đều ánh lên vẻ âm u.
Cho dù Vương Bác Thần luyện chế được thì bọn họ cũng sẽ không để anh luyện được.
Luyện chế một viên đan dược đâu có dễ thế đâu. Nó không chỉ yêu cầu cao về môi trường xung quanh mà trong lòng người luyện phải rất tĩnh lặng thì mới có thể khống chế ngọn lửa và dược liệu được.
Nhưng với tình hình lúc này, dù Vương Bác Thần có thể luyện ra một viên đan dược giống y chang đi nữa nhưng trong lòng anh không thể nào tĩnh lặng nổi.
Người của Năm đại hào tộc và Bảy đại thế gia sẽ không cho Vương Bác Thần cơ hội đó.
“Đã thế… vậy thì… vậy thì cứ làm theo lời mọi người đi.”
Sắc mặt Khấu Thanh nóng bừng, bởi đây là lần đầu tiên ông ta làm ra thứ chuyện lật lọng này.
Nhưng ông ta cũng muốn biết Vương Bác Thần có thể luyện ra được loại đan dược này không.
Nếu có thể luyện ra, ông ta sẵn sàng theo hầu Vương Bác Thần.
Bởi vì viên đan dược trong chiếc hộp đó thật sự rất hấp dẫn!
Dù không luyện ra được thì ông ta cũng quyết là sẽ bảo vệ mạng sống của Vương Bác Thần, bởi dù gì đó cũng là vì bọn họ nuốt lời.
Bùi Đăng Khoa xấu hổ đỏ mặt, nhìn Vương Bác Thần rồi xấu hổ nói: “Vương Bác Thần, nếu cậu luyện ra được viên đan dược y thế vậy từ nay về sau, khi gặp cậu Bùi Đăng Khoa tôi sẽ chào cậu như cách đệ tử chào thầy. Còn nếu cậu không luyện được, tôi cũng sẽ để cậu bình an rời khỏi đây.”
Giang Thành cảm thấy khó hiểu.
Mẹ nó các ông quên ông đây rồi sao?
Tôi cũng là một trong sáu vị thần y mà!
Sao không ai hỏi cái nhìn của tôi cả?
Chẳng lẽ kẻ hèn họ Giang này không xứng ư?
Chẳng lẽ tôi đây không có tư cách đó sao?
Chẳng lẽ độ tồn tại của kẻ này thấp đến thế ư?
Giang Thành nổi giận, đang định nói chuyện thì nghe thấy Vương Bác Thần nói: “Thần y Giang, ông vẫn chưa nói gì, xem ra ông mới là người thông minh nhất. Chuyện này ông thấy sao?”
Giang Thành đang định nổi giận, nhưng nghe thấy thế thì sửng sốt.
Hỏi… hỏi ông à?
Cậu ta, cậu ta cũng để ý ông ta ư?
Chương904
CHƯƠNG 904
Chẳng hiểu sao mà lúc này Giang Thành bỗng có cảm giác như thể gặp được tri kỉ vậy!
Đúng là tinh mắt!
Đúng là chàng trai trẻ dám một mình khiêu chiến sáu vị thần y chúng tôi, con mắt tinh tường khác hẳn người thường mà, biết tôi là người thông minh nhất trong sáu người.
Giang Thành bỗng muốn rớt nước mắt, nhưng để giữ hình tượng thông tuệ của mình nên ông ta chỉ ho nhẹ một cái rồi bình tĩnh nói: “Theo lý mà nói thì vừa nãy sáu vị thần y chúng tôi đã thua. Song mọi người đều không đồng ý, ai cũng ép cậu, nhưng thế này rất không công bằng cho cậu. Đã thế thì cậu cứ luyện thêm viên nữa ngay tại đây đi, để cho đám ngốc đó thấy được tài năng của cậu.”
“Huống gì lão Bùi và lão Khấu cũng đã tỏ thái độ rồi, nếu cậu có thể luyện ra một viên y thế, sau này sẽ chào cậu như đệ tử chào thầy người có tài chính là thầy. Nhưng cậu cứ yên tâm, vì cậu đã hỏi tôi nên tôi cam đoan sẽ tìm cho cậu một môi trường yên tĩnh để luyện đan. Chỗ này ồn ào thế này, không phải là nơi thích hợp để luyện đan.”
“Đám người này cũng không phải kẻ tốt lành gì đâu. Bọn họ không phải muốn xem y thuật của cậu mà chỉ là một đám bè lũ xu nịnh để đạt được ích lợi thôi, y như đàn ruồi ngửi thấy mùi phân thối vậy đó, khiến người ta phát tởm.”
Ơ?
Giang Thành đứng về phe ai vậy?
Người của Năm đại hào tộc và Bảy đại thế gia sững sờ.
Sao ông ta lại nói thế?
Rốt cuộc ông ta có ý gì?
Thế gia và hào tộc tụi tôi đang giúp sáu vị thần y các ông lấy lại mặt mũi mà!
Thế mà ông dám nói tụi tôi là đàn ruồi ngửi thấy mùi phân thối ư?
Bọn họ còn chưa nói gì thì Giang Thành đã nói tiếp: “Lão Tả? Lão Triệu? Lão Hồ? Các ông không có ý kiến gì với quyết định của lão Bùi chứ? Chuyện do chúng ta lật lọng trước mà. Chúng ta vừa là y sĩ vừa là Đại diện của Liên minh Y học, mục đích của cuộc thi đấu y thuật này là nâng cao y thuật của bản thân. Nếu bây giờ Vương Bác Thần luyện ra viên đan dược y hệt, điều này chứng tỏ y thuật của cậu ấy giỏi hơn chúng ta. Chúng ta chào như đệ tử chào thầy cũng là điều nên làm thôi, người có tài là thầy mà.”
Cổ y Triệu Linh kìm nén ngụm máu tươi sắp trào ra khỏi họng mà nói ra đúng một chữ: “Được!”
“Tôi tán thành.”
Độc y tỏ thái độ. Bây giờ ông ta chỉ muốn tìm Vương Bác Thần để hỏi cho rõ một chuyện, đó là tại sao khi dùng độc với Vương Bác Thần thì thuốc độc của ông ta lại vô hiệu!
Quỷ y Tả Sướng gật đầu, trong đôi mắt âm u ánh lên đầy vẻ nghi ngờ. Ông ta cũng muốn biết tại sao thuật Quỷ y của mình lại không thể nào khống chế Vương Bác Thần, thậm chí còn bị cắn trả nữa.
“Nếu cậu có thể luyện ra một viên đan dược y thế ngay tại đây, vậy tôi sẵn sàng coi cậu là thầy!”
Khấu Thanh nói với sắc mặt đầy phức tạp. Nếu cậu ta có thể luyện ra viên đan dược y đúc, vậy y thuật của cậu ta đã nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ta.
Ông ta sẵn sàng làm đệ tử của Vương Bác Thần!
“Nếu sáu vị thần y đều đã đồng ý, vậy chúng ta cũng phải nói đến chuyện nếu cậu không luyện ra viên đan dược giống thế thì sao?”
Sắc mặt đại diện nhà họ Cổ đầy lạnh lùng, ý định giết người hiện lên trong ánh mắt.
Người tên Vương Bác Thần khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm.
Chương905
CHƯƠNG 905
Nếu là người do Quốc chủ Hàn Đỉnh phái đến, vậy chắc chắn cậu ta không phải kẻ đơn giản.
Vương Bác Thần dám một mình khiêu chiến sáu vị thần y, phải quyết đoán bao nhiêu mới làm được điều đó?
Hơn nữa từ biểu hiện từ đầu đến giờ có thể thấy được, cậu ta không thiếu cơ trí và thủ đoạn, người thế này không thể giữ lại!
Nếu đợi cậu ta mạnh mẽ hơn, có lẽ sẽ thành một kẻ địch mạnh của các thế gia và hào tộc!
Người tài thế này phải bóp chết ngay từ trong nôi!
Dù Vương Bác Thần có tài giỏi đến mức nào đi nữa, nhưng chỉ cần giết chết cậu ta, vậy thì có tài giỏi thế nào cũng không thể làm nên trò trống gì.
Đám người đại diện của Bảy đại thế gia đều nhìn thấu điểm này nên họ mới hăm dọa và nhảy nhót liên tục kiểu đó.
Mục đích là để giết chết Vương Bác Thần!
“Không sai, sáu vị thần y là người thế nào chứ, mà giờ họ cũng đã tỏ thái độ rồi. Nếu họ thua họ sẵn sàng chào cậu như đệ tử chào thầy, còn nếu cậu không thể luyện ra viên đan dược giống thế thì sao?”
Đại diện của nhà họ Tôn nói với ánh mắt không hề thiện chí gì.
Đại diện của nhà họ Trình còn đổ thêm dầu vào lửa: “sáu vị thần y đã hạ thấp thân phận của họ như thế kia, cậu cũng phải lấy ra khoản tiền đặt cược tương đương chứ. Mà thứ duy nhất cậu có thể lấy ra để đặt cược đó chính là mạng sống của cậu, nếu không ai nấy cũng tùy tiện đến khiêu chiến sáu vị thần y như cậu mà chẳng trả một cái giá xứng đáng, vậy sáu vị thần y làm sao nâng cao y thuật được đây? Uy nghiêm của Liên minh Y học nước R ở đâu?”
Đại diện của nhà họ Ngụy nói: “Đúng là nên làm thế, tôi thấy rất công bằng. Nếu sáu đại thần y thua thì phải chào cậu như là đệ tử chào thầy, nếu cậu thua thì để mạng lại đây.
Lúc này, đám người của Liên minh Y học vừa nãy cố tình dẫn chuyện theo hướng khác nhảy ra và nói: “Đúng đấy. Nếu Vương Bác Thần cậu thua thì bỏ mạng đây nếu không sau này Liên minh Y học chúng tôi làm gì còn uy nghiêm nữa? Mọi người nói đúng không?”
“Sáu vị thần y chính là đại diện của nước R chúng ta, là thần tượng của tất cả y y sĩ trong Liên minh Y học. Nếu họ thua và chào cậu như đệ tử chào thầy, điều này có nghĩa cậu chính là Thánh sư của cả Liên minh Y học. Đây là cái còn quan trọng hơn cả mạng sống của cậu. Thế nên nếu cậu thua, cậu phải lấy mạng đổi!”
Các y sĩ của Liên minh Y học nháo nhào nói.
Nhìn đám người của Liên minh Y học phấn khích như thế, Mộc Uyển Thanh định tỏ thái độ, nhưng nghĩ đến lời khuyên của Phúc Nguyên nên chỉ cắn răng chứ không nói gì.
Trương Lăng Vân người nhà họ Trương ở Đông Bắc nói với thế hung hăng: “Vương Bác Thần, sáu vị thần y đã đồng ý rồi, còn cậu có dám không? Thua thì cậu phải để mạng lại!”
Vương Đằng người nhà họ Vương ở Lang Nha thêm dầu vào lửa: “Giờ sáu vị thần y cũng đã đồng ý, nếu cậu không đồng ý, vậy cậu chính là người thua.”
Đại diện của nhà họ Cổ âm trầm nói: “Sao, không dám à?”
Đại diện của Bảy đại thế gia thì chân thành nói: “Giờ muốn đổi ý cũng muộn rồi! Cậu không đồng ý thì cậu thua, thế thì cũng phải để mạng lại?”
“Mọi người chắc chứ?”
CHƯƠNG 901
Dựa vào hiểu biết của ông ta với Vương Bác Thần, cho dù anh phải đối mặt với cái chết thì cũng không thể nào xuất hiện vẻ mặt như vậy.
“Chẳng lẽ nhóc con này đang diễn trò?”
Trong lòng Hàn Đỉnh xuất hiện suy nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy hơi vô lý.
Nếu như Vương Bác Thần đang diễn trò thật, vậy chứng tỏ những chuyện đang xảy ra đều nằm trong tính toán của anh.
Nhưng trước giờ Hàn Đỉnh chưa từng nghe nói Vương Bác Thần có thành tích gì trên lĩnh vực y học, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Vương Bác Thần thể hiện y thuật.
“Cứ xem đã rồi tính, luôn cảm thấy nhóc con này có chỗ nào đó không đúng.”
Hàn Đỉnh khẽ nhíu mày.
Nếu như Vương Bác Thần thật sự không có cách nào đối phó, vậy ông ta không ngại bại lộ thân phận, nhưng nếu làm như vậy, trái lại sẽ đẩy Liên minh Y học về phía thế gia hào tộc.
Cho nên thân phận của ông ta có thể không bại lộ thì sẽ không bại lộ.
“Có phải không còn lời gì để nói rồi không?”
Đại diện nhà họ Tôn mỉm cười, khinh miệt nói: “Thật sự cho rằng chúng tôi là người ngu à? Nếu như hôm nay chúng tôi không tới, có phải anh định lừa gạt sáu vị thần y như vậy?”
Đại diện nhà họ Tần hung hăng hùng hổ nói: “Vương Bác Thần, quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân, chúng tôi sẽ tha cho tội bất kính với sáu vị thần y của anh!”
“Quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân!”
“Không sai, chỉ như vậy mới có thể khiến anh hiểu rõ, không thể sỉ nhục sáu vị thần y, không thể sỉ nhục Liên minh Y học nước R!”
Lại có người lòng mang ý xấu kích động dẫn dắt dư luận, mọi người của Liên minh Y học bị kích thích, hoàn toàn cho rằng Vương Bác Thần đang dùng thủ đoạn bất chính, lừa gạt mọi người.
Cuộc thi đấu y thuật này, căn bản không thể tính!
Trong lúc nhất thời, tiếng nói muốn Vương Bác Thần quỳ xuống nhận sai nói xin lỗi, tự phế bỏ hai chân vang lên, tầng tầng lớp lớp.
Trương Lăng Vân của nhà họ Trương ở Đông Bắc ra vẻ cao xa vời vợi nói: “Vương Bác Thần, anh phải hiểu rõ bản thân, loài bò sát thấp hèn như cậu cũng có tư cách thi đấu y thuật với sáu vị thần y? Bây giờ dùng thủ đoạn hèn hạ này lừa gạt sáu vị thần y, anh biết tội của mình chưa?”
Vương Bác Thần thoáng nhìn Trương Lăng Vân, sau đó tỏ vẻ bối rối, lắp bắp nói: “Chuyện này… trước đó không có quy định bắt buộc tôi phải luyện chế đan dược ngay tại đây? Cũng không có quy định rằng không tính đan dược tôi lấy ra? Tôi lấy ra thì là của tôi, sao có thể không tính? Các anh còn biết xấu hổ hay không? Tôi thắng thì chính là tôi thắng!”
Mộc Uyển Thanh thất vọng nhìn về phía Phúc Nguyên, nói: “Bác Phúc, bây giờ bác biết sai chưa? Thấy rõ ràng chưa? Vương Bác Thần chỉ là một tên lừa đảo, một hung thủ giết người, thế mà ông còn nói đỡ cho anh ta, còn muốn phá hoại liên minh năm đại hào tộc lớn! Tôi thấy bác đúng là già rồi, lần này bác cũng đừng trở về gia tộc nữa, tôi trở về sẽ nói rõ tất cả cho ba, tin rằng ba cũng sẽ đưa ra quyết định giống tôi.”
Phúc Nguyên cười gượng lắc đầu.
Mặc dù ông ta không chắc chắn Vương Bác Thần có thủ đoạn gì khác hay không, nhưng ông ta luôn cảm thấy trong này còn có mờ ám.
Chương902
CHƯƠNG 902
Trong lòng ông ta hơi bứt rứt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nhưng ông ta không chắc chắn, không thể đưa ra ý kiến chính xác.
Đây chỉ là một loại cảm giác, không cách nào nói ra.
Huống hồ có nói ra thì Mộc Uyển Thanh cũng không tin.
Nhưng đã trải qua vô số lần sống chết, ông ta tin rằng cảm giác của mình sẽ không sai, kiên trì nói: “Cô chủ, bây giờ rời đi thì còn có hi vọng. Trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm không yên.”
“Lại là trực giác buồn cười của ông? Chẳng lẽ ông không thấy rõ tình thế bây giờ sao? Trực giác của ông sai rồi, hiện thực mới là chính xác!”
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói: “Hơn nữa ông không cần gọi tôi là cô chủ nữa, tôi nghĩ ông đã nghe rất rõ ràng lời vừa rồi của tôi, ông không còn là người của nhà họ Mộc.”
Phúc Nguyên mất mát cúi thấp đầu.
Đúng lúc này, Hồ Quốc Trụ nổi giận gầm lên một tiếng, hệt như tiếng sấm nổ vang: “Mẹ nó mấy cô cậu câm hết miệng lại cho ông đây, ép ông đây giết người phải không?”
Mặc dù là chiến thần nước R cao quý, nhưng bây giờ Hồ Quốc Trụ cũng có loại cảm giác bất lực, giống như đấm vào bông, khiến ông ta không biết để tay vào đâu.
“Các cậu là sáu vị thần y à? Còn cần các cậu thúc ép sao? Là sáu vị thần y thi đấu y thuật với Vương Bác Thần hay các cậu thi đấu y thuật với Vương Bác Thần?”
Vương Bác Thần gật đầu nói: “Không sai, đây là thi đấu giữa tôi và sáu lão già kia, vừa rồi bọn họ đã chính miệng nhận thua, chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý? Bọn họ chính là sáu vị thần y đấy, nếu như lật lọng, chẳng lẽ không cần danh tiếng? Các anh cũng chỉ được coi là người xem trò vui thôi, tất nhiên các anh không cần quan tâm.”
“Đừng lảng sang chuyện khác, chúng tôi là đang giữ gìn lẽ phải!”
Đại diện nhà họ Tần tràn đầy tự tin nói: “Anh càng như vậy càng chứng minh anh đang chột dạ.”
Đại diện nhà họ Cổ thêm mắm dặm muối: “Vừa rồi Bùi thần y và Khấu thần y nhận thua cũng chỉ vì không nhận ra viên đan dược kia, nhưng bây giờ anh không cách nào chứng minh đan dược là do anh luyện chế, như vậy chỉ có thể nói rõ sáu vị thần y thua người luyện chế đan dược cho anh, cũng không phải thua anh.”
“Vương Bác Thần, nếu như đan dược này thật sự do anh luyện chế, vậy anh sợ cái gì? Luyện chế ngay tại chỗ chứng minh là được rồi. Bây giờ anh ra sức chối từ, nói đông nói tây, rõ ràng là đang chột dạ.”
Tâm trạng Vương Đằng nhà họ Vương ở Lang Gia rất tốt, phe phẩy quạt giấy, nói lời son sắt: “Bây giờ có thể chắc chắn viên đan dược này không phải do Vương Bác Thần luyện chế, nói cách khác, thi đấu y thuật vừa rồi không tính.”
Lúc này Mộc Uyển Thanh đang định nói chuyện, Phúc Nguyên cần xin nói: “Cô chủ, cho dù cô không tin tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mộc, nhưng mong cô hãy nghe một lời khuyên của tôi, cho dù cô tức giận Vương Bác Thần, nhưng trong trường hợp giống như bây giờ, tốt nhất vẫn là đừng tỏ thái độ, trước khi chưa biết kết quả, điều gì cũng có thể xảy ra!”
Mộc Uyển Thanh ngẩn người, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Phúc Nguyên thở phào nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu, sau đó cô đơn rời đi.
Một tôi tớ bị đuổi khỏi gia tộc rời khỏi nơi này cũng không hấp dẫn chú ý của bao nhiêu người.
Trái lại là Nguyễn Văn Việt ẩn nấp trong đám người lại như có điều suy nghĩ thoáng nhìn Phúc Nguyên đang rời đi.
Chương903
CHƯƠNG 903
Lúc này, trong hội trường đã rất ồn ào, những lời yêu cầu Vương Bác Thần luyện đan ngay tại chỗ hoặc là những nghi ngờ về Vương Bác Thần càng ngày càng nhiều.
Khiến đám người Bùi Đăng Khoa trong phút chốc không quyết định được.
Thế rồi họ nghe thấy giọng nói không mấy tự tin của Vương Bác Thần: “Nếu tôi luyện ra đan dược được thì sao?”
“Đến lúc này rồi mà còn nói dối. Nếu cậu luyện chế được một viên đan dược y thế thì coi như cậu thắng. Nhưng mà…”
Người đại diện của nhà họ Cổ cười lạnh: “Cậu luyện được sao?”
Sắc mặt của người đại diện của bảy đại thế gia còn lại đều ánh lên vẻ âm u.
Cho dù Vương Bác Thần luyện chế được thì bọn họ cũng sẽ không để anh luyện được.
Luyện chế một viên đan dược đâu có dễ thế đâu. Nó không chỉ yêu cầu cao về môi trường xung quanh mà trong lòng người luyện phải rất tĩnh lặng thì mới có thể khống chế ngọn lửa và dược liệu được.
Nhưng với tình hình lúc này, dù Vương Bác Thần có thể luyện ra một viên đan dược giống y chang đi nữa nhưng trong lòng anh không thể nào tĩnh lặng nổi.
Người của Năm đại hào tộc và Bảy đại thế gia sẽ không cho Vương Bác Thần cơ hội đó.
“Đã thế… vậy thì… vậy thì cứ làm theo lời mọi người đi.”
Sắc mặt Khấu Thanh nóng bừng, bởi đây là lần đầu tiên ông ta làm ra thứ chuyện lật lọng này.
Nhưng ông ta cũng muốn biết Vương Bác Thần có thể luyện ra được loại đan dược này không.
Nếu có thể luyện ra, ông ta sẵn sàng theo hầu Vương Bác Thần.
Bởi vì viên đan dược trong chiếc hộp đó thật sự rất hấp dẫn!
Dù không luyện ra được thì ông ta cũng quyết là sẽ bảo vệ mạng sống của Vương Bác Thần, bởi dù gì đó cũng là vì bọn họ nuốt lời.
Bùi Đăng Khoa xấu hổ đỏ mặt, nhìn Vương Bác Thần rồi xấu hổ nói: “Vương Bác Thần, nếu cậu luyện ra được viên đan dược y thế vậy từ nay về sau, khi gặp cậu Bùi Đăng Khoa tôi sẽ chào cậu như cách đệ tử chào thầy. Còn nếu cậu không luyện được, tôi cũng sẽ để cậu bình an rời khỏi đây.”
Giang Thành cảm thấy khó hiểu.
Mẹ nó các ông quên ông đây rồi sao?
Tôi cũng là một trong sáu vị thần y mà!
Sao không ai hỏi cái nhìn của tôi cả?
Chẳng lẽ kẻ hèn họ Giang này không xứng ư?
Chẳng lẽ tôi đây không có tư cách đó sao?
Chẳng lẽ độ tồn tại của kẻ này thấp đến thế ư?
Giang Thành nổi giận, đang định nói chuyện thì nghe thấy Vương Bác Thần nói: “Thần y Giang, ông vẫn chưa nói gì, xem ra ông mới là người thông minh nhất. Chuyện này ông thấy sao?”
Giang Thành đang định nổi giận, nhưng nghe thấy thế thì sửng sốt.
Hỏi… hỏi ông à?
Cậu ta, cậu ta cũng để ý ông ta ư?
Chương904
CHƯƠNG 904
Chẳng hiểu sao mà lúc này Giang Thành bỗng có cảm giác như thể gặp được tri kỉ vậy!
Đúng là tinh mắt!
Đúng là chàng trai trẻ dám một mình khiêu chiến sáu vị thần y chúng tôi, con mắt tinh tường khác hẳn người thường mà, biết tôi là người thông minh nhất trong sáu người.
Giang Thành bỗng muốn rớt nước mắt, nhưng để giữ hình tượng thông tuệ của mình nên ông ta chỉ ho nhẹ một cái rồi bình tĩnh nói: “Theo lý mà nói thì vừa nãy sáu vị thần y chúng tôi đã thua. Song mọi người đều không đồng ý, ai cũng ép cậu, nhưng thế này rất không công bằng cho cậu. Đã thế thì cậu cứ luyện thêm viên nữa ngay tại đây đi, để cho đám ngốc đó thấy được tài năng của cậu.”
“Huống gì lão Bùi và lão Khấu cũng đã tỏ thái độ rồi, nếu cậu có thể luyện ra một viên y thế, sau này sẽ chào cậu như đệ tử chào thầy người có tài chính là thầy. Nhưng cậu cứ yên tâm, vì cậu đã hỏi tôi nên tôi cam đoan sẽ tìm cho cậu một môi trường yên tĩnh để luyện đan. Chỗ này ồn ào thế này, không phải là nơi thích hợp để luyện đan.”
“Đám người này cũng không phải kẻ tốt lành gì đâu. Bọn họ không phải muốn xem y thuật của cậu mà chỉ là một đám bè lũ xu nịnh để đạt được ích lợi thôi, y như đàn ruồi ngửi thấy mùi phân thối vậy đó, khiến người ta phát tởm.”
Ơ?
Giang Thành đứng về phe ai vậy?
Người của Năm đại hào tộc và Bảy đại thế gia sững sờ.
Sao ông ta lại nói thế?
Rốt cuộc ông ta có ý gì?
Thế gia và hào tộc tụi tôi đang giúp sáu vị thần y các ông lấy lại mặt mũi mà!
Thế mà ông dám nói tụi tôi là đàn ruồi ngửi thấy mùi phân thối ư?
Bọn họ còn chưa nói gì thì Giang Thành đã nói tiếp: “Lão Tả? Lão Triệu? Lão Hồ? Các ông không có ý kiến gì với quyết định của lão Bùi chứ? Chuyện do chúng ta lật lọng trước mà. Chúng ta vừa là y sĩ vừa là Đại diện của Liên minh Y học, mục đích của cuộc thi đấu y thuật này là nâng cao y thuật của bản thân. Nếu bây giờ Vương Bác Thần luyện ra viên đan dược y hệt, điều này chứng tỏ y thuật của cậu ấy giỏi hơn chúng ta. Chúng ta chào như đệ tử chào thầy cũng là điều nên làm thôi, người có tài là thầy mà.”
Cổ y Triệu Linh kìm nén ngụm máu tươi sắp trào ra khỏi họng mà nói ra đúng một chữ: “Được!”
“Tôi tán thành.”
Độc y tỏ thái độ. Bây giờ ông ta chỉ muốn tìm Vương Bác Thần để hỏi cho rõ một chuyện, đó là tại sao khi dùng độc với Vương Bác Thần thì thuốc độc của ông ta lại vô hiệu!
Quỷ y Tả Sướng gật đầu, trong đôi mắt âm u ánh lên đầy vẻ nghi ngờ. Ông ta cũng muốn biết tại sao thuật Quỷ y của mình lại không thể nào khống chế Vương Bác Thần, thậm chí còn bị cắn trả nữa.
“Nếu cậu có thể luyện ra một viên đan dược y thế ngay tại đây, vậy tôi sẵn sàng coi cậu là thầy!”
Khấu Thanh nói với sắc mặt đầy phức tạp. Nếu cậu ta có thể luyện ra viên đan dược y đúc, vậy y thuật của cậu ta đã nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ta.
Ông ta sẵn sàng làm đệ tử của Vương Bác Thần!
“Nếu sáu vị thần y đều đã đồng ý, vậy chúng ta cũng phải nói đến chuyện nếu cậu không luyện ra viên đan dược giống thế thì sao?”
Sắc mặt đại diện nhà họ Cổ đầy lạnh lùng, ý định giết người hiện lên trong ánh mắt.
Người tên Vương Bác Thần khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm.
Chương905
CHƯƠNG 905
Nếu là người do Quốc chủ Hàn Đỉnh phái đến, vậy chắc chắn cậu ta không phải kẻ đơn giản.
Vương Bác Thần dám một mình khiêu chiến sáu vị thần y, phải quyết đoán bao nhiêu mới làm được điều đó?
Hơn nữa từ biểu hiện từ đầu đến giờ có thể thấy được, cậu ta không thiếu cơ trí và thủ đoạn, người thế này không thể giữ lại!
Nếu đợi cậu ta mạnh mẽ hơn, có lẽ sẽ thành một kẻ địch mạnh của các thế gia và hào tộc!
Người tài thế này phải bóp chết ngay từ trong nôi!
Dù Vương Bác Thần có tài giỏi đến mức nào đi nữa, nhưng chỉ cần giết chết cậu ta, vậy thì có tài giỏi thế nào cũng không thể làm nên trò trống gì.
Đám người đại diện của Bảy đại thế gia đều nhìn thấu điểm này nên họ mới hăm dọa và nhảy nhót liên tục kiểu đó.
Mục đích là để giết chết Vương Bác Thần!
“Không sai, sáu vị thần y là người thế nào chứ, mà giờ họ cũng đã tỏ thái độ rồi. Nếu họ thua họ sẵn sàng chào cậu như đệ tử chào thầy, còn nếu cậu không thể luyện ra viên đan dược giống thế thì sao?”
Đại diện của nhà họ Tôn nói với ánh mắt không hề thiện chí gì.
Đại diện của nhà họ Trình còn đổ thêm dầu vào lửa: “sáu vị thần y đã hạ thấp thân phận của họ như thế kia, cậu cũng phải lấy ra khoản tiền đặt cược tương đương chứ. Mà thứ duy nhất cậu có thể lấy ra để đặt cược đó chính là mạng sống của cậu, nếu không ai nấy cũng tùy tiện đến khiêu chiến sáu vị thần y như cậu mà chẳng trả một cái giá xứng đáng, vậy sáu vị thần y làm sao nâng cao y thuật được đây? Uy nghiêm của Liên minh Y học nước R ở đâu?”
Đại diện của nhà họ Ngụy nói: “Đúng là nên làm thế, tôi thấy rất công bằng. Nếu sáu đại thần y thua thì phải chào cậu như là đệ tử chào thầy, nếu cậu thua thì để mạng lại đây.
Lúc này, đám người của Liên minh Y học vừa nãy cố tình dẫn chuyện theo hướng khác nhảy ra và nói: “Đúng đấy. Nếu Vương Bác Thần cậu thua thì bỏ mạng đây nếu không sau này Liên minh Y học chúng tôi làm gì còn uy nghiêm nữa? Mọi người nói đúng không?”
“Sáu vị thần y chính là đại diện của nước R chúng ta, là thần tượng của tất cả y y sĩ trong Liên minh Y học. Nếu họ thua và chào cậu như đệ tử chào thầy, điều này có nghĩa cậu chính là Thánh sư của cả Liên minh Y học. Đây là cái còn quan trọng hơn cả mạng sống của cậu. Thế nên nếu cậu thua, cậu phải lấy mạng đổi!”
Các y sĩ của Liên minh Y học nháo nhào nói.
Nhìn đám người của Liên minh Y học phấn khích như thế, Mộc Uyển Thanh định tỏ thái độ, nhưng nghĩ đến lời khuyên của Phúc Nguyên nên chỉ cắn răng chứ không nói gì.
Trương Lăng Vân người nhà họ Trương ở Đông Bắc nói với thế hung hăng: “Vương Bác Thần, sáu vị thần y đã đồng ý rồi, còn cậu có dám không? Thua thì cậu phải để mạng lại!”
Vương Đằng người nhà họ Vương ở Lang Nha thêm dầu vào lửa: “Giờ sáu vị thần y cũng đã đồng ý, nếu cậu không đồng ý, vậy cậu chính là người thua.”
Đại diện của nhà họ Cổ âm trầm nói: “Sao, không dám à?”
Đại diện của Bảy đại thế gia thì chân thành nói: “Giờ muốn đổi ý cũng muộn rồi! Cậu không đồng ý thì cậu thua, thế thì cũng phải để mạng lại?”
“Mọi người chắc chứ?”
Bình luận facebook