• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Thần chủ bí ẩn (2 Viewers)

  • Chương 606-610

Chương606

CHƯƠNG 606

Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn anh ta: “Nói xong chưa?”

“Cái gì?”

Thầy Cung theo bản năng hỏi lại một câu.

Bốp.

Vương Bác Thần đánh thật mạnh vào mặt anh ta, thản nhiên nói: “Cú đấm này của tôi cũng rất đau, nhưng mà anh cũng ráng chịu đi.”

Thầy Cung bị một bạt tai này đánh cho lảo đảo, che mặt hoảng sợ nói: “Anh, anh dám đánh tôi.”

Bốp!

Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái vào má bên kia.

Hai tay thầy Cung che mặt, oán độc mắng chửi: “Mày, mày chờ đó cho tao, mày đừng hòng con gái mày có thể tiếp tục học trong lớp tao. Tao nói cho mày biết, cái nhà trẻ này, con gái mày đừng mong có thể ở lại.”

Bốp!

Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái vào mặt anh ta: “Vậy à, tôi cũng muốn xem thử một chút.”

“Tao phải báo cảnh sát, tao muốn báo cảnh sát!”

Thầy Cung bị đánh đến nỗi khóe miệng đầy máu, ở trước mặt phụ huynh, anh ta vênh váo đã quen, không ngờ Vương Bác Thần lại dám ra tay.

Bốp.

Lại là một cái tát, đánh anh ta ngã xuống đất.

“Đừng, đừng đánh nữa, tôi, tôi sợ rồi, tôi sai rồi.”

Thầy Cung hoảng sợ, đau đến nỗi nước mắt ứa ra.

“Xin lỗi con gái tôi nhanh.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói.

Lúc này, hiệu trưởng dẫn người chạy tới, sau khi Phương Viên đi rồi thì chức hiệu trưởng do hiệu phó Trần Văn Bác thay thế Phương Viên.

Nhìn thấy hiệu trưởng đến nơi, thầy Cung bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, lăn vài vòng đến trước mặt hiệu trưởng, che gương mặt sưng như đầu heo mà nói: “Hiệu trưởng, ông phải làm chủ cho tôi, cái tên điên này lại dám đánh tôi.”

Trần Văn Bác xanh mặt nói: “Quỳ xuống xin lỗi nhanh.”

Thầy Cung vênh vang đắc ý, nói với Vương Bác Thần: “Có nghe thấy không hả? Đồ nhà quê, hiệu trưởng bọn tao kêu mày quỳ xuống xin lỗi tao kìa, nếu không, tao sẽ đuổi con gái mày ra khỏi trường.”

Trần Văn Bác nhảy dựng lên, đưa tay đánh một cái vào mặt thầy Cung khiến anh ta muốn xoay vòng tại chỗ, giận dữ hét to: “Chết tiệt, tôi kêu cậu quỳ xuống xin lỗi anh Vương.”

Đầu óc thầy Cung ù ù cả nửa ngày mới phản ứng lại được.

“Kêu tôi?”

Anh ta không nhận được câu trả lời của Trần Văn Bác, bởi vì lúc này Trần Văn Bác đã đi đến trước mặt Vương Bác Thần, cung kính nói: “Anh Vương, là do tôi quản giáo không nghiêm, tôi xin từ bỏ vị trí hiệu trưởng, xin ngài hãy chọn người khác.”
Chương607

CHƯƠNG 607

Cái gì?

Anh Vương?

Thầy Cung nhớ ra vài ngày trước có mấy giáo viên bàn tán với nhau, nói là có một vị anh Vương vì con gái mình mà đã bỏ ra vài trăm tỷ để mua lại nhà trẻ này.

Anh ta chính là anh Vương?

Thầy Cung bị dọa hồn bay phách lạc, đầu gối bất giác cong lại, bịch một tiếng quỳ ở dưới đất: “Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sẽ làm rõ mọi chuyện, tôi sẽ đi xin lỗi với con gái anh, tôi sai rồi, mong anh tha lỗi cho tôi, tôi không dám nữa.”

Vương Bác Thần nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái nào, lạnh nhạt nói với Trần Văn Bác: “Tự ông xử lý đi.”

Trần Văn Bác thở phào một hơi, xem ra anh Vương cũng không giận mình, ông ta quay đầu nhìn thầy Cung: “Đuổi cái tên cặn bã này ra ngoài, cùng lúc đó hãy thông báo với tất cả các đồng nghiệp trong ngành giáo dục ở thành phố Hà Châu, người này đạo đức đồi bại, vi phạm đạo đức nhà giáo, phẩm hạnh bất chính…”

Hết rồi, hết rồi, như vậy là muốn phong sát mình.

Thầy Cung trực tiếp ngất đi.

Thầy Cung bị đuổi đi, không có ai đồng tình với anh ta.

Trần Văn Bác đã nhắc nhở rất nhiều lần, giáo viên nhất định không thể thiên vị không công bằng với bất cứ bạn nhỏ nào, thầy Cung rõ ràng không nghe theo, điều này khiến Trần Văn Bác cảm thấy vô cùng mất mặt với Vương Bác Thần.

Nếu như là phụ huynh của gia đình bình thường thì thôi, cùng lắm Trần Văn Bác nhận lỗi với người ta là được, nhưng Vương Bác Thần là ông chủ của nhà trẻ này.

Ăn cơm của người ta, còn bắt nạt con gái người ta, ai mà vui cho nổi?

Thầy Cung hết thật rồi, những lời này của Trần Văn Bác làm anh ta không thể sống sót nổi ở thành phố Hà Châu. Hơn nữa, trong bất cứ một ngành nào đó, chỉ cần xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều biết, huống hồ gì Trần Văn Bác còn đặc biệt cho người thông báo với tất cả mọi người trong nghề.

Đừng nói là thành phố Hà Châu, cho dù ở nơi khác đi nữa thầy Cung cũng đừng hòng có thể tiếp tục theo nghề giáo.

Thầy Cung quỳ rạp xuống đất, đập đầu cầu xin tha thứ, bị Trần Văn Bác cho người ném ra ngoài.

Trần Văn Bác hận không thể đánh anh ta thêm vài cái.

Ông đây tuyển cậu là để cậu làm việc, chứ không phải để cậu hất đổ bát cơm của ông đây.

Sau đó, Trần Văn Bác tổ chức buổi họp phụ huynh vào buổi chiều, nói xin lỗi Dao Dao trước mặt tất cả giáo viên, phụ huynh và học sinh, cũng nói ba Dao Dao là anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ, cứu được ông cụ và bạn nhỏ ấy, cho nên quyết định thưởng cho bạn nhỏ Dao Dao hai hoa hồng nhỏ.

Dao Dao liền vui vẻ, vừa nghe thấy để cô bé nhận hoa hồng nhỏ là cô bé căng thẳng đến nỗi gương mặt nhỏ cứng đờ, mềm giọng nói ba là thần tượng của bé, sau này bé cũng muốn giống như ba mình, thấy việc nghĩa ra tay tương trợ, giúp đỡ người khác.

Là một người ba, nghe thấy con gái mình xem mình như là thần tượng, đây chính là niềm tự hào lớn nhất.

“Ha ha, con gái ba thật là, chút chuyện này có gì đâu mà nói chứ.”
Chương608

CHƯƠNG 608

Vương Bác Thần là người khá lạnh lùng, lúc này anh lại hiếm khi nói chuyện với người bên cạnh.

“Con gái nhà anh thật là hiểu chuyện, đã mấy tuổi rồi, cô bé thật là đáng yêu.”

“Ôi trời, nghịch ngợm lắm đấy, chưa đến bốn tuổi nữa.”

“Con tôi chẳng nghe lời chút nào, nó muốn mua đồ mà không mua cho nó là nó sẽ khóc la um sùm.”

“Dao Dao nhà tôi không hề quậy, có đồ ăn ngon sẽ để lại cho tôi, còn biết bóp vai cho tôi nữa kìa.”

Vương Bác Thần cười đến nỗi miệng muốn kéo tới mang tai, vẻ mặt hạnh phúc giống như là đang khoe khoang, trên mặt đầy vẻ đắc ý, phụ huynh ở bên cạnh ghen tị không thôi.

Âm thầm nghiến răng.

Cái gì chứ, làm như có mình anh mới có con vậy đó, bữa nay không thể tiếp tục nói chuyện nữa.

Vương Bác Thần cũng mặc kệ mấy cái kia, cái gì mà thần chủ vinh quang, cái gì mà một người trấn trụ, lúc này cũng không khiến anh vui vẻ bằng những gì mà Dao Dao nói.

Loại cảm giác này, chỉ có khi làm ba làm mẹ rồi thì mới có thể cảm nhận được.

Con cái là sự tiếp nối cuộc đời của ba mẹ, và là bằng chứng bạn đã có mặt trên thế giới này.

Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, nhà trẻ cũng cho các bạn nhỏ tan học.

Dọc theo con đường, Dao Dao vui vẻ nhảy nhót giống như một con thỏ nhỏ, líu ríu nói không ngừng.

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy hai ba con Vu Chiến và Trần Diệu Tổ, sắc mặt Vương Bác Thần liền lạnh lẽo.

Vu Chiến vội vàng đứng dậy, cẩn thận nói: “Tiểu, tiểu thần y, tôi…”

Vương Bác Thần lại không thèm quan tâm tới anh ta, mất hết kiên nhẫn nhìn hai ba con Trần Diệu Tổ và Trần Anh Kiệt: “Hai người đến đây làm gì, không có chuyện gì thì đi đi.”

Vu Chiến bị làm lơ xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng đứng không được mà ngồi cũng không xong.

“Cái thằng này, ăn nói kiểu gì vậy?”

Trần Ngọc tức giận trừng Vương Bác Thần, sau đó cười nói: “Mọi người đừng để ý, Bác Thần là như vậy đó, nó không biết nói chuyện đâu.”

“Không dám không dám.”

Trần Diệu Tổ vội vàng đứng dậy, Trần Anh Kiệt ngồi trên xe lăn căng thẳng thiếu chút nữa là đã tè ra quần.

“Thần… anh Vương, ba con chúng tôi đến đây xin lỗi ngài, tập đoàn Trần thị bằng lòng chuyển nhượng 20% cổ phần cho cô Triệu Thanh Hà, ngoài ra còn có…”

Vương Bác Thần ngắt lời: “Những thứ này các người cứ trực tiếp đi tìm công ty Hoa Nguyện bàn bạc là được, lão Hoa sẽ không gây phiền phức cho các người nữa đâu.”

“Cảm ơn anh Vương, cảm ơn anh Vương, vậy chúng tôi không làm phiền ngài nữa.”

Trần Diệu Tổ vội vàng đẩy xe lăn của con trai rời khỏi.

Vu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn thấy Vương Bác Thần xem mình như là không khí, cũng chỉ đành xám mặt rời đi, một câu cũng không dám nói.

Hai ba con Trần Diệu Tổ xuất hiện ở đây làm anh ta giật hết cả mình.

Tuy nói nhà họ Vu bọn họ là hào môn ở thủ đô, trong vòng tròn ở thủ đô cũng có thể xếp là thượng đẳng, nhưng khi so sánh với con quái vật khổng lồ là nhà họ Trần ở Tinh Châu, bọn họ căn bản chẳng đáng để nhắc tới.

Ra khỏi cửa, Vu Chiến cung kính hỏi: “Ông Trần, chẳng lẽ ông muốn để Vương thần y chữa trị chân cho cậu đây?”
Chương609

CHƯƠNG 609

Trần Diệu Tổ thản nhiên nói: “Nhờ anh Vương chữa trị à, chúng tôi không có tư cách đó đâu, cái chân này của Anh Kiệt cũng là bởi vì đắc tội với anh Vương cho nên mới bị tôi đánh gãy, nếu như anh Vương không tha thứ thì tôi còn tận tay giết chết nó nữa kìa.”

“Cái gì?”

Vu Chiến hoảng sợ không thôi!

Trần Diệu Tổ cũng lười phải nói thêm với Vu Chiến, dựa vào thân phận và địa vị của ông ta, có thể nói vài câu với Vu Chiến là đã nể tình lắm rồi.

Ông ta dùng ánh mắt thương hại nhìn Vu Chiến, bình tĩnh nói: “Chúng tôi đi trước đây, tôi còn phải đi tìm Hoa thần y, lúc đầu anh Vương không truy cứu, nhưng Hoa thần y vẫn còn đang rất tức giận, cũng chỉ có lời nói của anh Vương thì Hoa thần y mới chịu nghe.”

Nói xong, ông ta dẫn theo con trai mình đi tìm Hoa thần y nhận lỗi.

Có Vương thần chủ đảm bảo, ông ta tin là Hoa thần y sẽ không làm khó mình.

“Cái gì.”

Vu Chiến chỉ cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, ông cụ Trần còn nói là Hoa thần y cũng nghe theo lời anh Vương à?

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hung hăng tán cho mình hai bạt tai, lẩm bẩm nói: “Mẹ kiếp, rốt cuộc là mình đã đắc tội với người nào vậy chứ, anh ta thật sự chỉ là đứa con riêng nhà họ Vương thôi à? Thế mà mình lại nghe lời Lưu Tư Kì phong sát công ty Hoa Nguyện, mẹ kiếp, đúng là mình muốn chết lắm rồi.”

“Mình nhất định phải lập tức đến công ty Hoa Nguyện xin lỗi Triệu Thanh Hà, chỉ có như vậy thì anh Vương mới có thể bỏ qua cho mình…”

Vừa nghĩ đến đây, Vu Chiến không khỏi run người, may mắn là mình đã thấy những thứ đăng ở trên mạng, nếu như trực tiếp đối phó công ty Hoa Nguyện thì mình có chết như thế nào vẫn còn chưa biết được.

Mà lúc này, đối tác hủy bỏ hợp đồng, đối với công ty Hoa Nguyện mà nói, không khác gì rét vì tuyết lạnh vì sương.

Vốn dĩ công ty Hoa Nguyện đã bị ảnh hưởng rất lớn vì sự kiện ở trên mạng.

Kết quả bây giờ tất cả các đối tác đều đã hủy bỏ hợp đồng.

“Chị Triệu, tập đoàn Vân Phàm thật sự quá ghê tởm, thế mà lại đào góc tường nhà chúng ta, lôi kéo toàn bộ đối tác của chúng ta đến đó. Đám đối tác của chúng ta cũng là bạch nhãn lang, người gì đâu không ấy.”

Lan Tầm tức đến phát khóc, công ty Hoa Nguyện có thể phát triển đến mức này, thật sự không hề dễ dàng.

Sau khi trải qua những chuyện đó, công ty Hoa Nguyện vất vả lắm mới có thể đi vào quỹ đạo, thuận buồm xuôi gió.

Nhưng mà bây giờ nửa đường lại xuất hiện một tập đoàn Vân Phàm.

Triệu Thanh Hà hit một hơi thật sâu, trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời: “Để chị nói chuyện với các đối tác kia thử xem, xem còn hi vọng không.”

“A lô ông chủ Trương à, tôi là Triệu Thanh Hà đây, tôi muốn hỏi… a lô?”
Chương610

CHƯƠNG 610

Ông chủ Trương trực tiếp cúp điện thoại.

“Ông chủ Trần, chào ông, tôi là… tút tút tút…”

“Ông chủ Tôn, vụ hợp tác của chúng ta…”

“Xin lỗi Triệu tổng nha, tôi cũng chỉ là vì kiếm tiền…”

“Tổng giám đốc Chu, ông… tút tút tút…”

“Ông Tiền, không phải vụ hợp tác của chúng ta vẫn đang rất ổn à, sao bên phía ông lại… a lô, ông Tiền, ông có nghe thấy tôi đang nói không, a lô…”

Gọi mười cuộc điện thoại, Triệu Thanh Hà không khỏi tức giận.

Nếu như không phải đối phương không thèm nghe điện thoại của cô thì là trực tiếp cúp máy, còn có người thì nói lảng sang chuyện khác.

“Chị Triệu, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Lan Tầm đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào.

Triệu Thanh Hà cắn răng, kiên định nói: “Chúng ta nhất định phải tiếp tục kiên trì, chỉ cần có thể kiên trì thì có hi vọng rồi, nhiều khó khăn như thế, chúng ta vẫn có thể trải qua, không thể bởi vì chuyện này mà chúng ta từ bỏ.”

“Nhưng mà bây giờ các đối tác không chịu hợp tác nữa, nguyên vật liệu cũng chỉ có thể kiên trì ba ngày…”

Lan Tầm không còn một chút điểm tựa nào.

Triệu Thanh Hà cũng không biết nên giải quyết như thế nào, cho dù gần đây mối quan hệ giữa cô và Tư Lam rất tốt, nhưng mà về phương diện hợp tác, Tư Lam cũng không thể uy hiếp người khác được.

Triệu Thanh Hà cũng không muốn để Tư Lam làm như vậy, làm như vậy là đang hại Tư Lam.

Đúng lúc này, gia chủ Ngô Kỳ Long nhà họ Ngô gọi điện thoại tới: “Triệu tổng, hiện tại bên cô như thế nào rồi, ở bên phía chúng tôi tìm được mấy đối tác đều đã ký hợp đồng với tập đoàn Vân Phàm, còn có bộ phim của chúng tôi cũng xuất hiện vấn đề, hoàn toàn không thể tìm thấy nhóm diễn viên chính…”

Triệu Thanh Hà áy náy: “Ngô tổng, tôi xin lỗi, lần này là do tôi ảnh hưởng đến mọi người rồi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất.”

Ngô Kỳ Long ở đầu dây bên kia điện thoại vội vàng nói: “Triệu tổng, cô đừng nói như vậy, có thể hợp tác với cô là vinh hạnh của tôi. Cô không cần phải lo lắng về vấn đề tổn thất đâu, nhà họ Ngô chúng tôi có thể chịu đựng được, ý của tôi là cô có thể hỏi anh Vương xem xem có biện pháp gì không.”

Triệu Thanh Hà tuyệt vọng nói: “Chúng tôi cũng không có cách nào khác, Bác Thần không làm trong cái nghề này, anh ấy cũng không có cách đâu, người khác sẽ không nể mặt Bác Thần, để tôi suy nghĩ xem thử coi có cách gì không.”

“À à, vậy được rồi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách thôi, tôi thấy cô vẫn nên hỏi anh Vương thử đi, có nhiều người suy nghĩ vẫn tốt hơn mà…”

Cúp điện thoại, Hồ Kiệt gia chủ nhà họ Hồ cũng gọi điện thoại tới.

Trong điện thoại, Hồ Kiệt cẩn thận nói: “Triệu tổng, tình huống bên cô như thế nào rồi, đối tác của chúng tôi đã bị tập đoàn Vân Phàm cướp đi.”

Triệu Thanh Hà cười khổ: “Bên phía tôi cũng giống như thế, bên phía Hồ tổng có thông tin gì về tập đoàn Vân Phàm không?”

“Tôi có biết một chút, tổng giám đốc tập đoàn Vân Phàm này tên là Vu Chiến, là người đến từ thủ đô, có rất nhiều mánh khóe. Không biết tại sao lại muốn đối đầu với chúng ta, ông ta ăn gan hùm gan mật lại dám ra tay với Triệu tổng. Cô đừng lo, không chừng là mấy ngày nữa ông ta sẽ đến cửa cầu xin tha thứ mà thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom