-
Chương 566-570
Chương 566
“Còn có vấn đề gì không?”
Vương Bác Thần lười nhác hỏi.
Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh vô thức lắc đầu, bởi vì lúc này bọn họ vậy mà phát hiện một sự lạ lùng, bản thân từ trong lòng sinh ra sự tin tưởng!
Có lẽ đây là lòng tin bởi khả năng bất bại của Vương Bác Thần vào trước đó!
Có lẽ, là sự tự tin vô địch của Vương Bác Thần vừa rồi để cho bọn họ cảm giác tin tưởng!
Vương Bác Thần khoát tay: “Nếu đã không có chuyện gì nữa thì trở về đi, đừng quấy rầy tôi ở bên vợ con.”
Hai người Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh cười rạng rỡ, đứng dậy nói: “Thần chủ ở đây thì có thể chấn nhiếp tất cả kẻ ngu xuẩn kia! Chúng tôi bây giờ nói với quốc chủ, toàn lực phối hợp.”
“Mau biến đi, còn biết xấu hổ không vậy, sau này không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền sư phụ của tôi, một đám phế vật!”
Hoa Mạnh Trường mất kiên nhẫn nói, trực tiếp bắt đầu đuổi người.
Nguyễn Văn Việt thầm thở dài.
Thần y Hoa, đó là thần y đứng đầu nước R, là nhân vật cấp bậc quốc bảo.
Đó là người không thèm nể mặt của quốc chủ, càng đừng nói tới bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ còn không dám đắc tội thần y Hoa.
Điều khiến bọn họ sốc là, nhân vật cấp bậc quốc bảo giống như thần y Hoa, vậy mà là đồ đệ của Vương Bác Thần!!
Vậy thì y thuật của Vương Bác Thần, chẳng phải sẽ giỏi hơn thần y Hoa hay sao?
Nếu không với tính khí quái giở coi y thuật như mạng sống của thần y Hoa sẽ bái Vương Bác Thần làm thầy sao?
Nghĩ như vậy, hai người này chỉ cảm thấy sự kinh sợ khó nói!
Vương Bác Thần, năm nay chỉ 24-25 tuổi, không những là nóc nhà của chiến lực thế giới, còn sở hữu một thân y thuật siêu phàm!
Trẻ như vậy đã có được thành tựu mà người khác cả đời cũng không đạt được, lẽ nào còn không đáng sợ sao?
Tuy trên danh nghĩa, Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh, và Vương Bác Thần cùng cấp, nhưng bọn họ lại không dám có một chút bất kính nào!
“Thần chủ, vậy ngài làm đi, chúng tôi cáo từ.”
Hai người Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh, cáo từ rời đi.
Hoa Mạnh Trường hậm hực bất bình nói: “Những phế vật này cái gì cũng phải dựa vào sư phụ người. Nếu người một lòng để vào y thuật, nhất định có thể trở thành thần y của vạn thế! Đều là do những phế vật này, làm lỡ người, thật sự là đáng chết! Một đám chó má!”
Canh Phong và Tư Lam quỳ một chân dưới đất, nói: “Thần chủ, chúng tôi vô dụng, xin anh trừng phạt chúng tôi.”
Vương Bác Thần lắc đầu: “Đứng lên đi, không liên quan tới hai người. Tư Lam, cô đi thông báo cho các nước, lần này, người ra tay, bất luận là ai đều sẽ phải để mạng lại, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn quan tài! Nói với bọn họ, mấy ngày này tôi rất không vui, bảo bọn họ bồi thường tổn thất tinh thần, mỗi người 1 tỷ đô. Thiếu một đồng thì dùng mạng để bù vào!”
Chương 567
Tinh Châu, nhà họ Trần.
Trần Diệu Tổ gọi tất cả người của nhà họ Trần lại, sát khí đằng đằng nói: “Từ hôm nay trở đi, bất cứ ai cũng không được bước vào nước R một bước, người làm trái, xử lý theo gia pháp, đuổi khỏi gia tộc!”
Đám người Trần Anh Kiệt và Trần Anh Minh không dám thở mạnh.
Lần này nhà họ Trần đắc tội với thần chủ của nước R, nhà họ Trần không bị tiêu diệt, bọn họ đã cảm tạ trời đất rồi!
Nhà họ Chu, là cả tộc bị diệt.
“Ba, chúng con đều biết rồi, ba yên tâm, chúng con nhất định sẽ không bước vào nước R nữa.”
Trần Anh Minh cười khổ không thôi, nhìn em hai bị ba tự đánh gãy chân, thở dài.
Nhà họ Trần còn có thể tồn tại, bọn họ ai cũng không dám tin.
Thật sự là quá sốc rồi.
Trần Anh Kiệt có thể sống, khiến bọn họ vô cùng bất ngờ.
Ở trong tưởng tượng của bọn họ, thần chủ của nước R là tuyệt đối sẽ không tha cho nhà họ Trần của bọn họ!
Dù sao, tuy nhà họ Trần của bọn họ không giống nhà họ Chu, nhưng nhà họ Chu tặng người mà thần chủ nước R để tâm cho Trần Anh Kiệt. Bọn họ sớm đã không ôm hy vọng nhà họ Trần có thể tồn tại được rồi.
Không ngờ thần chủ của nước R, vậy mà tha cho nhà họ Trần bọn họ, thật sự là quá bất ngờ.
“Trần Diệu Tổ, mẹ kiếp ông muốn chết à?”
Vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi cho Trần Diệu Tổ.
Trần Diệu Tổ vừa nhìn thấy tên hiển thị, vội vàng nghe máy.
“Phương Viên xảy ra chuyện, nhà họ Trần các ông tội không thể tha. Sư phụ của tôi đã tha cho nhà họ Trần của các ông, không đồng nghĩa, tôi sẽ tha thứ cho nhà họ Trần các ông!”
Trong điện thoại là tiếng mắng chửi ầm ầm của Hoa Mạnh Trường!
Trần Diệu Tổ rất kinh ngạc! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đây là thần y đứng đầu nước R, ông ta sao lại nổi giận với nhà họ Trần như vậy?
Lẽ nào thần y Hoa và Phương Viên cũng có quan hệ sao?
Trần Diệu Tổ chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Ông ta thế nào cũng không ngờ, Hoa Mạnh Trường lại quen tâm chuyện này!
Ông ta thật sự nghĩ không thông, qua điều tra của ông ta, nhà họ Phương cũng chỉ là một gia đình bình thường, nhưng nhà họ Phương vậy mà quen biết với thần chủ của nước R, còn có quan hệ với thần y đứng đầu nước R!
Nhìn thấy sắc mặt của ông cụ, Trần Anh Kiệt bị dọa gần chết.
Đây lại là ai? Vậy mà khiến ông cụ hạ mình như vậy?
“Thần y Hoa, đây là hiểu lầm, tôi đã giải thích rõ với thần chủ rồi, tôi là người như nào, ông còn không biết hay sao? Thật sự chỉ là một hiểu lầm.”
Trần Diệu Tổ không ngừng xin lỗi nhận sai trong điện thoại, đầu bên kia, Hoa Mạnh Trường trực tiếp cúp máy rồi.
Bất luận Trần Diệu Tổ gọi thế nào, căn bản cũng không gọi được.
“Cái thằng mất dạy này!!!”
CHƯƠNG 569
Bí cảnh số 9 của châu Phi, đây là bí cảnh của nước R.
Đệ Nhất Đế Quốc cử ra hai vị chiến thần, châu Âu có bốn vị chiến thần, bí cảnh số 9 đã bị bọn họ công chiếm, quân đội đóng quân của nước R ở đây gần như bị diệt hết!
5000 người dưới trướng thượng tướng năm sao Tả Đình Nghị, lúc này bên cạnh chỉ còn hơn 50 người, mỗi người chiến y đều nhuốm máu, thà chết không lùi!
“Tướng quân, ngài đi đi, một mình ngài có thể đi được.”
“Tướng quân, ngài rút đi, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt.”
“Tướng quân, chúng tôi cầu xin ngài, ngài đi đi.”
Mấy cảnh vệ quỳ ở trên đất, cầu xin Tả Đình Nghị rời đi.
Trên người bọn họ không có chỗ nào lành lặn, nhìn mà khiến người khác kinh hãi!
Cánh tay gãy rồi, nhưng không thể băng bó, chỉ quấn tạm ở trên người.
Có người mắt đã mù, nhưng ôm chặt vũ khí trong tay, vẻ mặt tức giận.
Có người bụng bị đánh nát, ruột lòi ra rồi nhưng nhét vào dùng áo quần lại, tiếp tục kiên trì cố thủ.
Tả Đình Nghị nhìn bọn họ, đôi mắt hổ đẫm nước mắt, bi thống mà tuyệt vọng nói: “Các anh em, phải chết, chúng ta chết cùng nhau, thần chủ sẽ báo thù thay cho chúng ta. Tả Đình Nghị tôi, bản lĩnh không lớn, nhưng bọn họ muốn đánh vào, trừ phi bước qua xác của tôi!”
“Tướng quân, ngài đi đi, chúng tôi cầu xin ngài!”
Mọi người quỳ một chân dưới đất, xin Tả Đình Nghị rời đi.
“Im miệng hết cho ông đây!”
Tả Đình Nghị hai mắt đỏ hoe, sát khí cũng tuôn ra, giống như một sát thần giáng thế, đôi mắt đầy dữ tợn, tức giận nói: “Ai dám nhắc tới chuyện này, giết không tha!”
Tả Đình Nghị buộc linh tinh vết thương trên chân lại, trong lòng đã tồn tại chí chết.
Anh ta thật ra có thể chạy được, nhưng anh ta không chạy!
Anh ta không muốn bỏ lại các anh em của mình, một mình sống sót.
Biết rõ nhất định sẽ chết mà vẫn quyết chết, đây chính là hồn của quân nhân nước R!
Cái hồn của quân nhân!
“Các anh em, Tả Đình Nghị tôi không thể dẫn mọi người trở về rồi, nhưng là quân nhân, chết ở trên chiến trường, da ngựa bọc thây, chôn xương sa trường, đây là vinh dự cao nhất của một quân nhân!”
“Các anh em, nếu có người có thể sống, hãy thay những người khác đến thăm gia đình của họ.
“Các anh em, theo tôi liều chết!”
Tả Đình Nghị gầm lên, mắt ngấn huyết lệ, lao ra đầu tiên!
“Giết!!”
“Giết chết đám cháu chắt này!”
Hơn 50 người này alo về phía mấy nhìn người của đối phương!
Tà dương như máu, tiếng giết động trời.
Chương 570
Giết.
Giết!
Chúng ta là quân nhân nước R!
Chúng ta là con cháu của nước R!
Chúng ta là người bảo vệ của nước R!
Giết!
Giết!
Chúng ta, mãi mãi không chùn bước, chúng ta mãi mãi không sợ hãi!
Chúng ta, không sợ chết!
Giết!
Giết!
Con cháu nước R, cho dù kẻ địch mạnh hơn chúng ta, cho dù kẻ địch đông như kiến, chúng ta cũng không sợ!
Giết, giết!
“Theo tôi đi giết!”
Tả Đình Nghị gầm lên một cách động trời, huyết lệ hòa lẫn!
Đạn sớm đã bắn hết, hai tay Tả Đình Nghị cầm đao, máu dính hết cán đao, rất trơn, nhưng không ngăn cản được anh ta giết địch!
Chiến thần phương tây Aiden cũng bị vẻ bi tráng của đám người Tả Đình Nghị lây nhiễm, lạnh lùng hạ lệnh: “Cho quân nhân bọn họ đãi ngộ nên có, coi như là luyện binh!”
Phía trước, lập tức dừng bắn, để đám người đi vào, tiến hành luyện binh đánh giáp lá cà.
“Tướng quân!!”
“Giết, giết!”
“Đi chết đi, chết cho ông đây!”
Tả Đình Nghị dẫn 50 người còn lại giết vào trong bầy địch.
Đây là hạnh hạ tới chết!
Hàng trăm hàng nghìn người bao vây 50 người Tả Đình Nghị lại!
Giống như một giọt nước bị bọt sóng nhấn chìm…
Bi tráng!
Bi tráng!
Tình trạng thê thảm giống như vậy, cũng đang diễn ra ở bí cảnh số 17 của nước R ở Nam Cực
Tướng lĩnh của bí cảnh số 17, Lỗ Thế Phong tử chiến cũng không lùi!
“Vẫn không chịu đầu hàng sao?”
“Phải, Lỗ Thế Phong đã giết sứ giả chúng ta cử đi!”
“Ừ, vậy thì giết hết đi!”
“Vâng!”
Sau đó 3000 người dưới trướng Lỗ Thế Phong bị chìm trong mưa bom bão đạn…
Lúc này, nước R tổn thất nghiêm trọng, liên tiếp mất đi hai tướng lĩnh!
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh nữa nhanh nữa!”
“Còn có vấn đề gì không?”
Vương Bác Thần lười nhác hỏi.
Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh vô thức lắc đầu, bởi vì lúc này bọn họ vậy mà phát hiện một sự lạ lùng, bản thân từ trong lòng sinh ra sự tin tưởng!
Có lẽ đây là lòng tin bởi khả năng bất bại của Vương Bác Thần vào trước đó!
Có lẽ, là sự tự tin vô địch của Vương Bác Thần vừa rồi để cho bọn họ cảm giác tin tưởng!
Vương Bác Thần khoát tay: “Nếu đã không có chuyện gì nữa thì trở về đi, đừng quấy rầy tôi ở bên vợ con.”
Hai người Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh cười rạng rỡ, đứng dậy nói: “Thần chủ ở đây thì có thể chấn nhiếp tất cả kẻ ngu xuẩn kia! Chúng tôi bây giờ nói với quốc chủ, toàn lực phối hợp.”
“Mau biến đi, còn biết xấu hổ không vậy, sau này không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền sư phụ của tôi, một đám phế vật!”
Hoa Mạnh Trường mất kiên nhẫn nói, trực tiếp bắt đầu đuổi người.
Nguyễn Văn Việt thầm thở dài.
Thần y Hoa, đó là thần y đứng đầu nước R, là nhân vật cấp bậc quốc bảo.
Đó là người không thèm nể mặt của quốc chủ, càng đừng nói tới bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ còn không dám đắc tội thần y Hoa.
Điều khiến bọn họ sốc là, nhân vật cấp bậc quốc bảo giống như thần y Hoa, vậy mà là đồ đệ của Vương Bác Thần!!
Vậy thì y thuật của Vương Bác Thần, chẳng phải sẽ giỏi hơn thần y Hoa hay sao?
Nếu không với tính khí quái giở coi y thuật như mạng sống của thần y Hoa sẽ bái Vương Bác Thần làm thầy sao?
Nghĩ như vậy, hai người này chỉ cảm thấy sự kinh sợ khó nói!
Vương Bác Thần, năm nay chỉ 24-25 tuổi, không những là nóc nhà của chiến lực thế giới, còn sở hữu một thân y thuật siêu phàm!
Trẻ như vậy đã có được thành tựu mà người khác cả đời cũng không đạt được, lẽ nào còn không đáng sợ sao?
Tuy trên danh nghĩa, Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh, và Vương Bác Thần cùng cấp, nhưng bọn họ lại không dám có một chút bất kính nào!
“Thần chủ, vậy ngài làm đi, chúng tôi cáo từ.”
Hai người Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh, cáo từ rời đi.
Hoa Mạnh Trường hậm hực bất bình nói: “Những phế vật này cái gì cũng phải dựa vào sư phụ người. Nếu người một lòng để vào y thuật, nhất định có thể trở thành thần y của vạn thế! Đều là do những phế vật này, làm lỡ người, thật sự là đáng chết! Một đám chó má!”
Canh Phong và Tư Lam quỳ một chân dưới đất, nói: “Thần chủ, chúng tôi vô dụng, xin anh trừng phạt chúng tôi.”
Vương Bác Thần lắc đầu: “Đứng lên đi, không liên quan tới hai người. Tư Lam, cô đi thông báo cho các nước, lần này, người ra tay, bất luận là ai đều sẽ phải để mạng lại, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn quan tài! Nói với bọn họ, mấy ngày này tôi rất không vui, bảo bọn họ bồi thường tổn thất tinh thần, mỗi người 1 tỷ đô. Thiếu một đồng thì dùng mạng để bù vào!”
Chương 567
Tinh Châu, nhà họ Trần.
Trần Diệu Tổ gọi tất cả người của nhà họ Trần lại, sát khí đằng đằng nói: “Từ hôm nay trở đi, bất cứ ai cũng không được bước vào nước R một bước, người làm trái, xử lý theo gia pháp, đuổi khỏi gia tộc!”
Đám người Trần Anh Kiệt và Trần Anh Minh không dám thở mạnh.
Lần này nhà họ Trần đắc tội với thần chủ của nước R, nhà họ Trần không bị tiêu diệt, bọn họ đã cảm tạ trời đất rồi!
Nhà họ Chu, là cả tộc bị diệt.
“Ba, chúng con đều biết rồi, ba yên tâm, chúng con nhất định sẽ không bước vào nước R nữa.”
Trần Anh Minh cười khổ không thôi, nhìn em hai bị ba tự đánh gãy chân, thở dài.
Nhà họ Trần còn có thể tồn tại, bọn họ ai cũng không dám tin.
Thật sự là quá sốc rồi.
Trần Anh Kiệt có thể sống, khiến bọn họ vô cùng bất ngờ.
Ở trong tưởng tượng của bọn họ, thần chủ của nước R là tuyệt đối sẽ không tha cho nhà họ Trần của bọn họ!
Dù sao, tuy nhà họ Trần của bọn họ không giống nhà họ Chu, nhưng nhà họ Chu tặng người mà thần chủ nước R để tâm cho Trần Anh Kiệt. Bọn họ sớm đã không ôm hy vọng nhà họ Trần có thể tồn tại được rồi.
Không ngờ thần chủ của nước R, vậy mà tha cho nhà họ Trần bọn họ, thật sự là quá bất ngờ.
“Trần Diệu Tổ, mẹ kiếp ông muốn chết à?”
Vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi cho Trần Diệu Tổ.
Trần Diệu Tổ vừa nhìn thấy tên hiển thị, vội vàng nghe máy.
“Phương Viên xảy ra chuyện, nhà họ Trần các ông tội không thể tha. Sư phụ của tôi đã tha cho nhà họ Trần của các ông, không đồng nghĩa, tôi sẽ tha thứ cho nhà họ Trần các ông!”
Trong điện thoại là tiếng mắng chửi ầm ầm của Hoa Mạnh Trường!
Trần Diệu Tổ rất kinh ngạc! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đây là thần y đứng đầu nước R, ông ta sao lại nổi giận với nhà họ Trần như vậy?
Lẽ nào thần y Hoa và Phương Viên cũng có quan hệ sao?
Trần Diệu Tổ chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Ông ta thế nào cũng không ngờ, Hoa Mạnh Trường lại quen tâm chuyện này!
Ông ta thật sự nghĩ không thông, qua điều tra của ông ta, nhà họ Phương cũng chỉ là một gia đình bình thường, nhưng nhà họ Phương vậy mà quen biết với thần chủ của nước R, còn có quan hệ với thần y đứng đầu nước R!
Nhìn thấy sắc mặt của ông cụ, Trần Anh Kiệt bị dọa gần chết.
Đây lại là ai? Vậy mà khiến ông cụ hạ mình như vậy?
“Thần y Hoa, đây là hiểu lầm, tôi đã giải thích rõ với thần chủ rồi, tôi là người như nào, ông còn không biết hay sao? Thật sự chỉ là một hiểu lầm.”
Trần Diệu Tổ không ngừng xin lỗi nhận sai trong điện thoại, đầu bên kia, Hoa Mạnh Trường trực tiếp cúp máy rồi.
Bất luận Trần Diệu Tổ gọi thế nào, căn bản cũng không gọi được.
“Cái thằng mất dạy này!!!”
CHƯƠNG 569
Bí cảnh số 9 của châu Phi, đây là bí cảnh của nước R.
Đệ Nhất Đế Quốc cử ra hai vị chiến thần, châu Âu có bốn vị chiến thần, bí cảnh số 9 đã bị bọn họ công chiếm, quân đội đóng quân của nước R ở đây gần như bị diệt hết!
5000 người dưới trướng thượng tướng năm sao Tả Đình Nghị, lúc này bên cạnh chỉ còn hơn 50 người, mỗi người chiến y đều nhuốm máu, thà chết không lùi!
“Tướng quân, ngài đi đi, một mình ngài có thể đi được.”
“Tướng quân, ngài rút đi, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt.”
“Tướng quân, chúng tôi cầu xin ngài, ngài đi đi.”
Mấy cảnh vệ quỳ ở trên đất, cầu xin Tả Đình Nghị rời đi.
Trên người bọn họ không có chỗ nào lành lặn, nhìn mà khiến người khác kinh hãi!
Cánh tay gãy rồi, nhưng không thể băng bó, chỉ quấn tạm ở trên người.
Có người mắt đã mù, nhưng ôm chặt vũ khí trong tay, vẻ mặt tức giận.
Có người bụng bị đánh nát, ruột lòi ra rồi nhưng nhét vào dùng áo quần lại, tiếp tục kiên trì cố thủ.
Tả Đình Nghị nhìn bọn họ, đôi mắt hổ đẫm nước mắt, bi thống mà tuyệt vọng nói: “Các anh em, phải chết, chúng ta chết cùng nhau, thần chủ sẽ báo thù thay cho chúng ta. Tả Đình Nghị tôi, bản lĩnh không lớn, nhưng bọn họ muốn đánh vào, trừ phi bước qua xác của tôi!”
“Tướng quân, ngài đi đi, chúng tôi cầu xin ngài!”
Mọi người quỳ một chân dưới đất, xin Tả Đình Nghị rời đi.
“Im miệng hết cho ông đây!”
Tả Đình Nghị hai mắt đỏ hoe, sát khí cũng tuôn ra, giống như một sát thần giáng thế, đôi mắt đầy dữ tợn, tức giận nói: “Ai dám nhắc tới chuyện này, giết không tha!”
Tả Đình Nghị buộc linh tinh vết thương trên chân lại, trong lòng đã tồn tại chí chết.
Anh ta thật ra có thể chạy được, nhưng anh ta không chạy!
Anh ta không muốn bỏ lại các anh em của mình, một mình sống sót.
Biết rõ nhất định sẽ chết mà vẫn quyết chết, đây chính là hồn của quân nhân nước R!
Cái hồn của quân nhân!
“Các anh em, Tả Đình Nghị tôi không thể dẫn mọi người trở về rồi, nhưng là quân nhân, chết ở trên chiến trường, da ngựa bọc thây, chôn xương sa trường, đây là vinh dự cao nhất của một quân nhân!”
“Các anh em, nếu có người có thể sống, hãy thay những người khác đến thăm gia đình của họ.
“Các anh em, theo tôi liều chết!”
Tả Đình Nghị gầm lên, mắt ngấn huyết lệ, lao ra đầu tiên!
“Giết!!”
“Giết chết đám cháu chắt này!”
Hơn 50 người này alo về phía mấy nhìn người của đối phương!
Tà dương như máu, tiếng giết động trời.
Chương 570
Giết.
Giết!
Chúng ta là quân nhân nước R!
Chúng ta là con cháu của nước R!
Chúng ta là người bảo vệ của nước R!
Giết!
Giết!
Chúng ta, mãi mãi không chùn bước, chúng ta mãi mãi không sợ hãi!
Chúng ta, không sợ chết!
Giết!
Giết!
Con cháu nước R, cho dù kẻ địch mạnh hơn chúng ta, cho dù kẻ địch đông như kiến, chúng ta cũng không sợ!
Giết, giết!
“Theo tôi đi giết!”
Tả Đình Nghị gầm lên một cách động trời, huyết lệ hòa lẫn!
Đạn sớm đã bắn hết, hai tay Tả Đình Nghị cầm đao, máu dính hết cán đao, rất trơn, nhưng không ngăn cản được anh ta giết địch!
Chiến thần phương tây Aiden cũng bị vẻ bi tráng của đám người Tả Đình Nghị lây nhiễm, lạnh lùng hạ lệnh: “Cho quân nhân bọn họ đãi ngộ nên có, coi như là luyện binh!”
Phía trước, lập tức dừng bắn, để đám người đi vào, tiến hành luyện binh đánh giáp lá cà.
“Tướng quân!!”
“Giết, giết!”
“Đi chết đi, chết cho ông đây!”
Tả Đình Nghị dẫn 50 người còn lại giết vào trong bầy địch.
Đây là hạnh hạ tới chết!
Hàng trăm hàng nghìn người bao vây 50 người Tả Đình Nghị lại!
Giống như một giọt nước bị bọt sóng nhấn chìm…
Bi tráng!
Bi tráng!
Tình trạng thê thảm giống như vậy, cũng đang diễn ra ở bí cảnh số 17 của nước R ở Nam Cực
Tướng lĩnh của bí cảnh số 17, Lỗ Thế Phong tử chiến cũng không lùi!
“Vẫn không chịu đầu hàng sao?”
“Phải, Lỗ Thế Phong đã giết sứ giả chúng ta cử đi!”
“Ừ, vậy thì giết hết đi!”
“Vâng!”
Sau đó 3000 người dưới trướng Lỗ Thế Phong bị chìm trong mưa bom bão đạn…
Lúc này, nước R tổn thất nghiêm trọng, liên tiếp mất đi hai tướng lĩnh!
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh nữa nhanh nữa!”
Bình luận facebook