-
Chương 531-535
Chương531
CHƯƠNG 531
Vương Bác Thần lấy lại tinh thần, chậm rãi nói: “Từ nay về sau, người nhà họ Trần không được bước chân vào Nước R dù là nửa bước, ai làm trái lệnh thì giết chết không tha. Tinh Châu ở cảng eo biển Malacca trên biển Đông Nam Á là do Nước R tiếp quản, ngoài ra, nếu như Phương Viên xảy ra chuyện gì, vậy thì nhà họ Trần đợi diệt tộc đi.”
Giọng nói lạnh lùng không mang theo nhiệt độ dù là một chút, vô cảm đưa ra từng mệnh lệnh.
Không sai, chính là mệnh lệnh.
Chỉ cần Trần Diệu Tổ dám vi phạm, thứ chờ đợi ông ta chính là một con đường chết.
“Cảm ơn thần chủ, cảm ơn thần chủ.”
Nhưng khi đối mặt với điều kiện hà khắc như thế, ngược lại là Trần Diệu Tổ còn thở phào, căn bản không dám nói gì.
Còn đối với nhà họ Chu, bấy nhiêu đã tốt lắm rồi.
Ít nhất thần chủ đã tha cho nhà họ Trần.
Đã không hủy diệt nhà họ Trần.
Nếu như không đưa ra những điều kiện này, chắc chắn Trần Diệu Tổ sẽ lo lắng đến chết, điều đó biểu thị rằng chuyện này không còn chỗ để cứu vãn.
“Cút đi!”
Vương Bác Thần giận dữ nói.
Trần Diệu Tổ liên tục tạ ơn, không hề bất mãn chút nào, kết quả này nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Lúc đầu, ông ta nghĩ rằng đến đây chắc chắn sẽ chịu chết, dùng cái chết của mình và con trai để đổi lấy cơ hội sống sót cho gia tộc.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng thần chủ Nước R lại không giết hai ba con bọn họ, mà chỉ đưa ra vài điều kiện.
Mặc dù hà khắc, nhưng so với tính mạng thì có đáng là bao?
Sắc mặt của Vương Bác Thần vô cùng nặng nề.
Thiên cơ lão nhân, đây chính là cường giả bí ẩn đầu tiên kể từ khi anh trở thành người đứng đầu.
Từ những gì mà Trần Anh Kiệt miêu tả, đối phương rất mạnh.
Đúng vậy, Vương Bác Thần chỉ dựa vào những gì mà Trần Anh Kiệt miêu tả để đưa ra đánh giá, đối phương chắc chắn không phải là cường giả.
Một người nào đó có thể điều khiển một con thuyền không bườm không dây, nhưng lại tự do đi lại trên biển cả bao la, sao có thể là người bình thường!
“Lẽ nào ông cũng đã đạt đến cảnh giới đó rồi, võ hoàng cảnh, người đời gọi là chiến thần. Ngũ tinh chiến thần đỉnh phong mới có cơ hội đạt đến đỉnh cao tuyệt đối, ông sắp đến, hay là đã tiến vào cảnh giới đó rồi?”
Vương Bác Thần lẩm bẩm một mình.
“Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, võ tôn, võ tông, võ vương, võ hoàng… mặc dù cách gọi của các quốc gia là khác nhau, nhưng vẫn không thể thoát khỏi hệ thống này. Thiên cơ lão nhân, chẳng lẽ ông còn vượt qua cả võ hoàng? Tôi danh là Siêu Phàm Cảnh, là người mạnh nhất khi đó, vậy thì ông được gọi là gì trong cảnh giới này đây?”
Vương Bác Thần âm thầm thở dài, trên hành trình cô độc, nếu có cơ hội, anh hy vọng có thể trò chuyện với thiên cơ lão nhân.
Nhưng nếu như đối phương đã nói sau này ắt sẽ gặp nhau, trong lòng anh vẫn có chút mong đợi.
Chỉ là không biết thiên cơ lão nhân là thù, hay là bạn?
Chương532
CHƯƠNG 532
“Tam đại chiến thần rút hết rồi.”
Khi tin tức này vừa được tung ra, các nhà quyền quý ở Đông Nam Á đã có thể thở vào một hơi.
Rốt cuộc, thần chủ Nước R sát thần ấy đã không còn phong tỏa Đông Nam Á nữa.
Mặc dù chỉ có một ngày ngắn ngủi, nhưng đối với bọn họ mà nói quả thật vô cùng dày vò.
Thần chủ Nước R đó tồn tại như một sự cấm kỵ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao thần chủ Nước R lại… phong tỏa Đông Nam Á thế?”
Có không ít người cảm thấy thắc mắc, trước đó cứ lo lắng sợ hãi, ai cũng không hiểu rõ nguyên nhân cụ thể trong đó là gì.
Bây giờ mới phản ứng lại kịp, chắc chắn trong này có chuyện gì đó bất thường.
“Nghe nói ông cụ nhà họ Trần ở Tinh Châu đến Nước R.”
“Là nhà họ Trần?”
“Vẫn là đừng nên nghe ngóng chuyện này, nhà họ Trần của Tinh Châu là người mà chúng ta không thể trêu chọc, thần chủ Nước R lại càng không thể trêu chọc.”
“Một số bến cảng ở eo biển Malacca của nhà họ Trần đã được chính quyền Nước R tiếp quản, đồng thời, nhà họ Trần tuyên bố sẽ rời khỏi Nước R vĩnh viễn, không bước chân vào Nước R dù là nửa bước.”
Cái gì!
Những tin tức này giống như là một quả bom, khiến ai nấy đều phải giật mình.
Nhưng cùng lúc đó, nhà họ Trần Tinh Châu cảm thấy thật sự may mắn vì thần chủ Nước R đã tha cho bọn họ.
Ai cũng biết nhà họ Chu đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Một gia tộc hùng mạnh như thế, nói diệt liền diệt, không có tin tức gì truyền đến, chắc chắn nhà họ Trần cũng sẽ bị kéo chân, chỉ là không biết tại sao nhà họ Trần lại có thể may mắn thoát khỏi khó khăn.
Mà nhà họ Trần giữ kín chuyện này như bưng, không hề đề cập tới nó.
Càng làm cho đám người hoảng sợ đó chính là tam đại chiến thần dẫn người phong tỏa Đông Nam Á, thế mà biên đội Thái Bình Dương ở nước mỹ đế quốc thứ nhất lại không có phản ứng gì, ở bên phía đế quốc thứ nhất làm như đã mất đi âm thanh, dường như không nhìn thấy.
Chuyện này rất không bình thường.
Trước kia, bất cứ chuyện gì đế quốc thứ nhất cũng sẽ nhúng tay vào, nhất là ở phía tây Thái Bình Dương, đế quốc thứ nhất gần như xem nơi này trở thành vườn hoa nhà mình, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó.
Nhưng mà lần này lại làm như câm điếc, cũng không thấy truyền thông đưa tin.
“Thời đại của đế quốc thứ nhất kết thúc rồi.”
Có người cảm thán.
Nhớ ngày đó, đế quốc thứ nhất để lại một biên đội hàng không mẫu hạm ở phía tây Thái Bình Dương là đã có thể đe dọa tất cả các quốc gia, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà bây giờ sợ rồi.
“Tôi nghe nói biên đội đế quốc thứ nhất bị dọa sợ chạy mất.”
Có người nói nhỏ: “Vị chiến thần vô địch Nước R ấy thẳng thừng cho người nói lại với chiến thần Reed trong đế quốc thứ nhất, có phải đã quên mất một kiếm đó rồi không.”
Chương533
CHƯƠNG 533
Nói xong lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng.
Mặc dù bọn họ chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng mà không có người nào là không biết sự kiện đó.
Một mình thần chủ Nước R một kiếm đứng ở trên biển.
Một kiếm chém ra, làm một biên đội hàng không mẫu hạm của đế quốc thứ nhất hoảng sợ lui binh.
Đó là sức mạnh vĩ đại đến cỡ nào, sức mạnh dũng mãnh đến cỡ nào, uy vũ ra sao.
Chỉ cần là đàn ông, nhắc đến một kiếm uy phong của thần chủ Nước R thì ai nấy đều phải cảm khái một câu tự tận đáy lòng, đàn ông thì nên như vậy.
Phật quốc.
Vương thất.
“Xem ra, sau này chúng ta phải suy nghĩ lại, lúc một mình cái vị Nước R đó xuất hiện, tất cả chiến thần đế quốc thứ nhất đều phải quỳ, chúng ta lại phải tính toán lần nữa thôi.”
Nghe thấy lời này, có một vị lão tăng ở bên cạnh nói rằng: “Khí thế của thần chủ Nước R là mạnh nhất, cho dù những người mạnh nhất đã từng bế quan của quốc gia chúng ta có ra tay thì cũng rất khó giành được phần thắng.”
Phật chủ Phật quốc cau này: “Phật quốc chúng ta mãi mãi là mạnh nhất, chỉ cần bọn họ có thể thành công, vậy thì chúng ta cũng không cần phải nể nang thần chủ Nước R. Tuy thần chủ Nước R có mạnh, nhưng không phải là không có đối thủ, những vị kia của Phật quốc chúng ta chính là đối thủ của cậu ta.”
Lão tăng liếc mắt nhìn ông ta, không nói thêm gì nữa.
Ông ta không hề tin lời này.
Nhưng không có cách nào khác, sự tự tin đến mù quáng của Phật quốc đã ăn vào xương máu.
Tưởng chừng uống một ngụm nước sông Hằng là đã có thể vô địch thiên hạ.
Haiz!
Lão tăng bất lực.
Thành phố Hà Châu.
“Ba ơi, cô Phương Viên vẫn còn chưa về ạ.”
Đã vài ngày rồi không thấy cô Phương Viên đâu, Dao Dao cảm thấy buồn bã, cái miệng nhỏ vểnh lên, đôi mắt to ngập nước.
Tình cảm của trẻ con đơn thuần hơn người lớn, mặc dù qua một khoảng thời gian ngắn sẽ quên mất chuyện này, nhưng trước khi quen thì vẫn rất quấn người.
Khóc chính là vũ khí lợi hại nhất của trẻ con, chỉ cần chu chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếng nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng, nước mắt rơi tí tách, đảm bảo sẽ khiến người khác phải sụp đổ.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, cô Phương Viên phải đi công tác thêm một khoảng thời gian nữa là cô ấy sẽ về thôi.”
Vương Bác Thần luống cuống bắt đầu an ủi con, đau hết cả đầu, thật sự không biết phải giải thích với con mình như thế nào.
“Con nhớ cô Phương Viên lắm.”
Dao Dao bùn tủi nói, một giọt nước mắt thật lớn làm lông mi không chịu được sức nặng mà rơi khỏi mắt.
“Cô Phương Viên sẽ trở về nhanh thôi, con đừng khóc, đừng khóc mà.”
Vương Bác Thần đau lòng vô cùng, anh hù dọa: “Con tuyệt đối không được khóc, đợi một lát nữa mẹ về chắc chắn sẽ nổi giận đó.”
Chương534
CHƯƠNG 534
Dao Dao không vui: “Ba à, tại sao ba lại tìm một cô vợ trẻ hung dữ như thế, mẹ còn đánh con nữa, ba đổi một người mẹ khác cho con đi có được không.”
Trong nháy mắt Vương Bác Thần liền vui vẻ.
Dao Dao nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần một lúc lâu, bỗng nhiên lại thở dài, bĩu môi trách móc: “Thôi bỏ đi, ba sợ mẹ như thế, một khi mà mẹ nổi giận là ba liền hoảng sợ, ba thật là vô dụng, lại sợ vợ, không giống đàn ông chút nào.”
Thân thể Vương Bác Thần cứng đờ, trong nháy mắt cảm thấy đứa con gái này không hề đáng yêu, cái đứa bé ranh mãnh này tuổi còn nhỏ, sao lại có thể đả kích người khác như thế?
Dao Dao còn nói thêm,: “Ba cứ luôn lấy mẹ ra để hù dọa con, như vậy là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng có đúng không, mẹ vừa mới về là ba liền rót nước cầm túi xách cho mẹ, phim hoạt hình diễn tả như này là chó săn. Ba ơi, ba là chó săn của mẹ ạ, con cũng muốn ba làm chó săn của con có được không ba?”
Mặt Vương Bác Thần liền đen đi, không muốn nói chuyện nữa.
Anh âm thầm tự an ủi mình: đừng giận, con ruột, là con ruột.
Rất nhanh, Dao Dao liền quên mất tại sao mình lại khóc, cô bé vui vẻ quấn lấy Vương Bác Thần, muốn để Vương Bác Thần làm chó săn cho cô bé, chơi đến quên cả trời đất.
Lúc Triệu Thanh Hà trở về, trong nhà bị Dao Dao và Vương Bác Thần làm cho rối tinh rối mù, Vương Bác Thần đang quỳ rạp ở dưới đất học tiếng chó sủa, Dao Dao thì cười lăn cười lộn.
“Vương Bác Thần, Vương Nguyệt Dao!”
Một tiếng hổ gầm, bỗng nhiên đất liền nổi gió to.
Cuối cùng, trong câu chuyện cổ tích hai ba con hợp sức đại chiến với cọp cái, kết thúc bằng việc hai ba con thất bại.
Một lớn một nhỏ đứng trong góc tường, mặt nhìn tường hối lỗi, Triệu Thanh Hà hở phì phò dọn dẹp nhà cửa.
Vương Bác Thần nhăn mặt với Dao Dao, Dao Dao lại bị anh chọc ghẹo đặt mông ở dưới đất cười ha ha, làm Triệu Thanh Hà tức giận đánh cho Vương Bác Thần một trận.
“Đã lớn rồi, có thể trưởng thành một chút không hả.”
Lúc mẹ vợ mua đồ ăn về nhà, hai ba con vẫn còn đang đứng nhìn tường sám hối, đại ma vương Triệu Thanh Hà ngồi trên ghế sa lông uống sữa chua, xem tivi vô cùng say sưa.
“Bà ngoại, bà ngoại, có người bắt nạt cháu gái ngoan ngoãn của bà này.”
Dao Dao nhìn thấy chỗ dựa lớn nhất của mình đã trở về, lập tức chạy đến ôm lấy chân Trần Ngọc, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cáo trạng.
Trần Ngọc bị chọc cười phá lên, gõ vào cái mũi nhỏ của Dao Dao: “Cái đứa nhỏ không có lương tâm này, cháu đã biết chọc mẹ không được mà lần nào cũng gây sự. Đi thôi, đi rửa rau giúp bà ngoại nào.”
“Mẹ, con cũng đi rửa giúp mẹ.” Vương Bác Thần cười hì hì.
Trần Ngọc liếc mắt nhìn anh, bà bật cười: “Con lại muốn ngủ sofa nữa à?”
“Con vẫn nên tiếp tục đứng đó thôi.”
Vương Bác Thần ỉu xìu.
Triệu Thanh Hà đắc ý nói: “Nhóc con kia, mẹ chưa xử lý con đâu đó?”
Lúc này, chỉ nghe thấy Dao Dao nhỏ giọng nói với Trần Ngọc: “Bà ngoại ơi, tối hôm qua ba với mẹ thừa dịp lúc cháu ngủ say rồi lén lút nói chuyện với nhau đó ạ.”
Chương535
CHƯƠNG 535
Trần Ngọc hỏi: “Ba mẹ cháu nói gì thế?”
Dao Dao học theo giọng nói của Triệu Thanh Hà, nhỏ giọng nói: “Mẹ em nói là con ngủ rồi, lại đây, vào đây, vào chăn của em.”
Vương Bác Thần trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê dại.
Triệu Thanh Hà đang uống sữa chua muốn sặc cả ra.
Ngày hôm sau là thứ bảy, mặt trời ló dạng.
Hiếm khi Triệu Thanh Hà mới nghỉ được một ngày, Vương Bác Thần dẫn cả gia đình đi leo núi, đây cũng là chuyện mà trước đó anh đã đồng ý với Dao Dao.
Mẹ vợ vô tình hay cố ý mà nói: “Tháng sau là sinh nhật của Dao Dao, nó sắp bốn tuổi rồi, cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, sau này đừng để con bé ngủ cùng với hai đứa nữa, kẻo lại gây ra trò cười. Trong nhà thì còn được, nếu như ở bên ngoài thì kêu người ta phải làm sao đây?”
Mặt Vương Bác Thần đỏ bừng, liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hà.
Trong lời nói của mẹ em có vấn đề nha, mẹ đang ám chỉ hai chúng ta đó, anh đã nói rồi, không thể cho anh uống cẩu kỹ nữa.
Triệu Thanh Hà đỏ bừng cả mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Bác Thần.
Đều do anh đó, cái đồ lưu manh.
Vương Bác Thần cũng lườm trở về.
Sao có thể trách anh được chứ, anh đang ngủ yên ổn, là em kêu anh ngủ ở trong chăn em.
Trong mắt Triệu Thanh Hà ẩn chứa sát khí, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
Anh nói thêm một câu nữa xem? Uống hết cẩu kỷ chưa, lát nữa về nhà phải uống hai ly to cho em.
Ha ha, đàn ông không đủ mạnh.
Vương Bác Thần giả vờ như không nhìn thấy.
Ha ha, phụ nữ, được gọi là mảnh đất cày không hỏng.
Dao Dao chớp chớp mắt, bà ngoại đang nói cái gì vậy, tại sao mình lại nghe không hiểu gì hết, sao ba với mẹ cứ trừng mắt nhìn nhau, thật là kỳ lạ, chắc chắn là có bí mật gì đó giấu diếm không cho ai biết. Chờ đến lúc mình về nhà, mình phải lén lút nghe bọn họ nói chuyện.
Mình thật là thông minh.
Bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, Trần Ngọc lười phải để ý đến bọn họ, khinh thường trong lòng.
Còn xấu hổ à, có cái gì để xấu hổ chứ? Lúc mẹ đây còn trẻ cũng vậy, mẹ còn không biết rõ chút chuyện của đôi vợ chồng nhỏ các con à?
Xe dừng lại, Dao Dao hào hứng như chú chim nhỏ sổ lồng, giang hai tay ra chạy đi ôm núi lớn, sau đó bị trượt chân, ui da một tiếng rồi đặt mông ngồi trên tuyết.
“Đã kêu cháu chạy chậm một chút rồi mà cháu lại không nghe, lần này ngã đau rồi đúng không?”
Trần Ngọc lải nhải đi sau lưng y như là bảo mẫu.
Dao Dao lại đứng dậy, cười ha ha, vốc một nắm tuyết ném vào người Trần Ngọc.
“Con bé vô lương tâm này, cháu còn ném tuyết bà, cháu đứng lại đó cho bà, xem xem bà có xử lý cháu không.”
Trần Ngọc chạy chậm ở phía sau đuổi theo cô bé, Dao Dao vui vẻ chạy ở đằng trước.
Triệu Thanh Hà nhìn cảnh tượng này đến xuất thần, Vương Bác Thần nắn một quả cầu tuyết ném vào người Triệu Thanh Hà.
Đang tải...
CHƯƠNG 531
Vương Bác Thần lấy lại tinh thần, chậm rãi nói: “Từ nay về sau, người nhà họ Trần không được bước chân vào Nước R dù là nửa bước, ai làm trái lệnh thì giết chết không tha. Tinh Châu ở cảng eo biển Malacca trên biển Đông Nam Á là do Nước R tiếp quản, ngoài ra, nếu như Phương Viên xảy ra chuyện gì, vậy thì nhà họ Trần đợi diệt tộc đi.”
Giọng nói lạnh lùng không mang theo nhiệt độ dù là một chút, vô cảm đưa ra từng mệnh lệnh.
Không sai, chính là mệnh lệnh.
Chỉ cần Trần Diệu Tổ dám vi phạm, thứ chờ đợi ông ta chính là một con đường chết.
“Cảm ơn thần chủ, cảm ơn thần chủ.”
Nhưng khi đối mặt với điều kiện hà khắc như thế, ngược lại là Trần Diệu Tổ còn thở phào, căn bản không dám nói gì.
Còn đối với nhà họ Chu, bấy nhiêu đã tốt lắm rồi.
Ít nhất thần chủ đã tha cho nhà họ Trần.
Đã không hủy diệt nhà họ Trần.
Nếu như không đưa ra những điều kiện này, chắc chắn Trần Diệu Tổ sẽ lo lắng đến chết, điều đó biểu thị rằng chuyện này không còn chỗ để cứu vãn.
“Cút đi!”
Vương Bác Thần giận dữ nói.
Trần Diệu Tổ liên tục tạ ơn, không hề bất mãn chút nào, kết quả này nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Lúc đầu, ông ta nghĩ rằng đến đây chắc chắn sẽ chịu chết, dùng cái chết của mình và con trai để đổi lấy cơ hội sống sót cho gia tộc.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng thần chủ Nước R lại không giết hai ba con bọn họ, mà chỉ đưa ra vài điều kiện.
Mặc dù hà khắc, nhưng so với tính mạng thì có đáng là bao?
Sắc mặt của Vương Bác Thần vô cùng nặng nề.
Thiên cơ lão nhân, đây chính là cường giả bí ẩn đầu tiên kể từ khi anh trở thành người đứng đầu.
Từ những gì mà Trần Anh Kiệt miêu tả, đối phương rất mạnh.
Đúng vậy, Vương Bác Thần chỉ dựa vào những gì mà Trần Anh Kiệt miêu tả để đưa ra đánh giá, đối phương chắc chắn không phải là cường giả.
Một người nào đó có thể điều khiển một con thuyền không bườm không dây, nhưng lại tự do đi lại trên biển cả bao la, sao có thể là người bình thường!
“Lẽ nào ông cũng đã đạt đến cảnh giới đó rồi, võ hoàng cảnh, người đời gọi là chiến thần. Ngũ tinh chiến thần đỉnh phong mới có cơ hội đạt đến đỉnh cao tuyệt đối, ông sắp đến, hay là đã tiến vào cảnh giới đó rồi?”
Vương Bác Thần lẩm bẩm một mình.
“Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, võ tôn, võ tông, võ vương, võ hoàng… mặc dù cách gọi của các quốc gia là khác nhau, nhưng vẫn không thể thoát khỏi hệ thống này. Thiên cơ lão nhân, chẳng lẽ ông còn vượt qua cả võ hoàng? Tôi danh là Siêu Phàm Cảnh, là người mạnh nhất khi đó, vậy thì ông được gọi là gì trong cảnh giới này đây?”
Vương Bác Thần âm thầm thở dài, trên hành trình cô độc, nếu có cơ hội, anh hy vọng có thể trò chuyện với thiên cơ lão nhân.
Nhưng nếu như đối phương đã nói sau này ắt sẽ gặp nhau, trong lòng anh vẫn có chút mong đợi.
Chỉ là không biết thiên cơ lão nhân là thù, hay là bạn?
Chương532
CHƯƠNG 532
“Tam đại chiến thần rút hết rồi.”
Khi tin tức này vừa được tung ra, các nhà quyền quý ở Đông Nam Á đã có thể thở vào một hơi.
Rốt cuộc, thần chủ Nước R sát thần ấy đã không còn phong tỏa Đông Nam Á nữa.
Mặc dù chỉ có một ngày ngắn ngủi, nhưng đối với bọn họ mà nói quả thật vô cùng dày vò.
Thần chủ Nước R đó tồn tại như một sự cấm kỵ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao thần chủ Nước R lại… phong tỏa Đông Nam Á thế?”
Có không ít người cảm thấy thắc mắc, trước đó cứ lo lắng sợ hãi, ai cũng không hiểu rõ nguyên nhân cụ thể trong đó là gì.
Bây giờ mới phản ứng lại kịp, chắc chắn trong này có chuyện gì đó bất thường.
“Nghe nói ông cụ nhà họ Trần ở Tinh Châu đến Nước R.”
“Là nhà họ Trần?”
“Vẫn là đừng nên nghe ngóng chuyện này, nhà họ Trần của Tinh Châu là người mà chúng ta không thể trêu chọc, thần chủ Nước R lại càng không thể trêu chọc.”
“Một số bến cảng ở eo biển Malacca của nhà họ Trần đã được chính quyền Nước R tiếp quản, đồng thời, nhà họ Trần tuyên bố sẽ rời khỏi Nước R vĩnh viễn, không bước chân vào Nước R dù là nửa bước.”
Cái gì!
Những tin tức này giống như là một quả bom, khiến ai nấy đều phải giật mình.
Nhưng cùng lúc đó, nhà họ Trần Tinh Châu cảm thấy thật sự may mắn vì thần chủ Nước R đã tha cho bọn họ.
Ai cũng biết nhà họ Chu đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Một gia tộc hùng mạnh như thế, nói diệt liền diệt, không có tin tức gì truyền đến, chắc chắn nhà họ Trần cũng sẽ bị kéo chân, chỉ là không biết tại sao nhà họ Trần lại có thể may mắn thoát khỏi khó khăn.
Mà nhà họ Trần giữ kín chuyện này như bưng, không hề đề cập tới nó.
Càng làm cho đám người hoảng sợ đó chính là tam đại chiến thần dẫn người phong tỏa Đông Nam Á, thế mà biên đội Thái Bình Dương ở nước mỹ đế quốc thứ nhất lại không có phản ứng gì, ở bên phía đế quốc thứ nhất làm như đã mất đi âm thanh, dường như không nhìn thấy.
Chuyện này rất không bình thường.
Trước kia, bất cứ chuyện gì đế quốc thứ nhất cũng sẽ nhúng tay vào, nhất là ở phía tây Thái Bình Dương, đế quốc thứ nhất gần như xem nơi này trở thành vườn hoa nhà mình, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó.
Nhưng mà lần này lại làm như câm điếc, cũng không thấy truyền thông đưa tin.
“Thời đại của đế quốc thứ nhất kết thúc rồi.”
Có người cảm thán.
Nhớ ngày đó, đế quốc thứ nhất để lại một biên đội hàng không mẫu hạm ở phía tây Thái Bình Dương là đã có thể đe dọa tất cả các quốc gia, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà bây giờ sợ rồi.
“Tôi nghe nói biên đội đế quốc thứ nhất bị dọa sợ chạy mất.”
Có người nói nhỏ: “Vị chiến thần vô địch Nước R ấy thẳng thừng cho người nói lại với chiến thần Reed trong đế quốc thứ nhất, có phải đã quên mất một kiếm đó rồi không.”
Chương533
CHƯƠNG 533
Nói xong lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng.
Mặc dù bọn họ chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng mà không có người nào là không biết sự kiện đó.
Một mình thần chủ Nước R một kiếm đứng ở trên biển.
Một kiếm chém ra, làm một biên đội hàng không mẫu hạm của đế quốc thứ nhất hoảng sợ lui binh.
Đó là sức mạnh vĩ đại đến cỡ nào, sức mạnh dũng mãnh đến cỡ nào, uy vũ ra sao.
Chỉ cần là đàn ông, nhắc đến một kiếm uy phong của thần chủ Nước R thì ai nấy đều phải cảm khái một câu tự tận đáy lòng, đàn ông thì nên như vậy.
Phật quốc.
Vương thất.
“Xem ra, sau này chúng ta phải suy nghĩ lại, lúc một mình cái vị Nước R đó xuất hiện, tất cả chiến thần đế quốc thứ nhất đều phải quỳ, chúng ta lại phải tính toán lần nữa thôi.”
Nghe thấy lời này, có một vị lão tăng ở bên cạnh nói rằng: “Khí thế của thần chủ Nước R là mạnh nhất, cho dù những người mạnh nhất đã từng bế quan của quốc gia chúng ta có ra tay thì cũng rất khó giành được phần thắng.”
Phật chủ Phật quốc cau này: “Phật quốc chúng ta mãi mãi là mạnh nhất, chỉ cần bọn họ có thể thành công, vậy thì chúng ta cũng không cần phải nể nang thần chủ Nước R. Tuy thần chủ Nước R có mạnh, nhưng không phải là không có đối thủ, những vị kia của Phật quốc chúng ta chính là đối thủ của cậu ta.”
Lão tăng liếc mắt nhìn ông ta, không nói thêm gì nữa.
Ông ta không hề tin lời này.
Nhưng không có cách nào khác, sự tự tin đến mù quáng của Phật quốc đã ăn vào xương máu.
Tưởng chừng uống một ngụm nước sông Hằng là đã có thể vô địch thiên hạ.
Haiz!
Lão tăng bất lực.
Thành phố Hà Châu.
“Ba ơi, cô Phương Viên vẫn còn chưa về ạ.”
Đã vài ngày rồi không thấy cô Phương Viên đâu, Dao Dao cảm thấy buồn bã, cái miệng nhỏ vểnh lên, đôi mắt to ngập nước.
Tình cảm của trẻ con đơn thuần hơn người lớn, mặc dù qua một khoảng thời gian ngắn sẽ quên mất chuyện này, nhưng trước khi quen thì vẫn rất quấn người.
Khóc chính là vũ khí lợi hại nhất của trẻ con, chỉ cần chu chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếng nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng, nước mắt rơi tí tách, đảm bảo sẽ khiến người khác phải sụp đổ.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, cô Phương Viên phải đi công tác thêm một khoảng thời gian nữa là cô ấy sẽ về thôi.”
Vương Bác Thần luống cuống bắt đầu an ủi con, đau hết cả đầu, thật sự không biết phải giải thích với con mình như thế nào.
“Con nhớ cô Phương Viên lắm.”
Dao Dao bùn tủi nói, một giọt nước mắt thật lớn làm lông mi không chịu được sức nặng mà rơi khỏi mắt.
“Cô Phương Viên sẽ trở về nhanh thôi, con đừng khóc, đừng khóc mà.”
Vương Bác Thần đau lòng vô cùng, anh hù dọa: “Con tuyệt đối không được khóc, đợi một lát nữa mẹ về chắc chắn sẽ nổi giận đó.”
Chương534
CHƯƠNG 534
Dao Dao không vui: “Ba à, tại sao ba lại tìm một cô vợ trẻ hung dữ như thế, mẹ còn đánh con nữa, ba đổi một người mẹ khác cho con đi có được không.”
Trong nháy mắt Vương Bác Thần liền vui vẻ.
Dao Dao nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần một lúc lâu, bỗng nhiên lại thở dài, bĩu môi trách móc: “Thôi bỏ đi, ba sợ mẹ như thế, một khi mà mẹ nổi giận là ba liền hoảng sợ, ba thật là vô dụng, lại sợ vợ, không giống đàn ông chút nào.”
Thân thể Vương Bác Thần cứng đờ, trong nháy mắt cảm thấy đứa con gái này không hề đáng yêu, cái đứa bé ranh mãnh này tuổi còn nhỏ, sao lại có thể đả kích người khác như thế?
Dao Dao còn nói thêm,: “Ba cứ luôn lấy mẹ ra để hù dọa con, như vậy là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng có đúng không, mẹ vừa mới về là ba liền rót nước cầm túi xách cho mẹ, phim hoạt hình diễn tả như này là chó săn. Ba ơi, ba là chó săn của mẹ ạ, con cũng muốn ba làm chó săn của con có được không ba?”
Mặt Vương Bác Thần liền đen đi, không muốn nói chuyện nữa.
Anh âm thầm tự an ủi mình: đừng giận, con ruột, là con ruột.
Rất nhanh, Dao Dao liền quên mất tại sao mình lại khóc, cô bé vui vẻ quấn lấy Vương Bác Thần, muốn để Vương Bác Thần làm chó săn cho cô bé, chơi đến quên cả trời đất.
Lúc Triệu Thanh Hà trở về, trong nhà bị Dao Dao và Vương Bác Thần làm cho rối tinh rối mù, Vương Bác Thần đang quỳ rạp ở dưới đất học tiếng chó sủa, Dao Dao thì cười lăn cười lộn.
“Vương Bác Thần, Vương Nguyệt Dao!”
Một tiếng hổ gầm, bỗng nhiên đất liền nổi gió to.
Cuối cùng, trong câu chuyện cổ tích hai ba con hợp sức đại chiến với cọp cái, kết thúc bằng việc hai ba con thất bại.
Một lớn một nhỏ đứng trong góc tường, mặt nhìn tường hối lỗi, Triệu Thanh Hà hở phì phò dọn dẹp nhà cửa.
Vương Bác Thần nhăn mặt với Dao Dao, Dao Dao lại bị anh chọc ghẹo đặt mông ở dưới đất cười ha ha, làm Triệu Thanh Hà tức giận đánh cho Vương Bác Thần một trận.
“Đã lớn rồi, có thể trưởng thành một chút không hả.”
Lúc mẹ vợ mua đồ ăn về nhà, hai ba con vẫn còn đang đứng nhìn tường sám hối, đại ma vương Triệu Thanh Hà ngồi trên ghế sa lông uống sữa chua, xem tivi vô cùng say sưa.
“Bà ngoại, bà ngoại, có người bắt nạt cháu gái ngoan ngoãn của bà này.”
Dao Dao nhìn thấy chỗ dựa lớn nhất của mình đã trở về, lập tức chạy đến ôm lấy chân Trần Ngọc, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cáo trạng.
Trần Ngọc bị chọc cười phá lên, gõ vào cái mũi nhỏ của Dao Dao: “Cái đứa nhỏ không có lương tâm này, cháu đã biết chọc mẹ không được mà lần nào cũng gây sự. Đi thôi, đi rửa rau giúp bà ngoại nào.”
“Mẹ, con cũng đi rửa giúp mẹ.” Vương Bác Thần cười hì hì.
Trần Ngọc liếc mắt nhìn anh, bà bật cười: “Con lại muốn ngủ sofa nữa à?”
“Con vẫn nên tiếp tục đứng đó thôi.”
Vương Bác Thần ỉu xìu.
Triệu Thanh Hà đắc ý nói: “Nhóc con kia, mẹ chưa xử lý con đâu đó?”
Lúc này, chỉ nghe thấy Dao Dao nhỏ giọng nói với Trần Ngọc: “Bà ngoại ơi, tối hôm qua ba với mẹ thừa dịp lúc cháu ngủ say rồi lén lút nói chuyện với nhau đó ạ.”
Chương535
CHƯƠNG 535
Trần Ngọc hỏi: “Ba mẹ cháu nói gì thế?”
Dao Dao học theo giọng nói của Triệu Thanh Hà, nhỏ giọng nói: “Mẹ em nói là con ngủ rồi, lại đây, vào đây, vào chăn của em.”
Vương Bác Thần trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê dại.
Triệu Thanh Hà đang uống sữa chua muốn sặc cả ra.
Ngày hôm sau là thứ bảy, mặt trời ló dạng.
Hiếm khi Triệu Thanh Hà mới nghỉ được một ngày, Vương Bác Thần dẫn cả gia đình đi leo núi, đây cũng là chuyện mà trước đó anh đã đồng ý với Dao Dao.
Mẹ vợ vô tình hay cố ý mà nói: “Tháng sau là sinh nhật của Dao Dao, nó sắp bốn tuổi rồi, cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, sau này đừng để con bé ngủ cùng với hai đứa nữa, kẻo lại gây ra trò cười. Trong nhà thì còn được, nếu như ở bên ngoài thì kêu người ta phải làm sao đây?”
Mặt Vương Bác Thần đỏ bừng, liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hà.
Trong lời nói của mẹ em có vấn đề nha, mẹ đang ám chỉ hai chúng ta đó, anh đã nói rồi, không thể cho anh uống cẩu kỹ nữa.
Triệu Thanh Hà đỏ bừng cả mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Bác Thần.
Đều do anh đó, cái đồ lưu manh.
Vương Bác Thần cũng lườm trở về.
Sao có thể trách anh được chứ, anh đang ngủ yên ổn, là em kêu anh ngủ ở trong chăn em.
Trong mắt Triệu Thanh Hà ẩn chứa sát khí, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
Anh nói thêm một câu nữa xem? Uống hết cẩu kỷ chưa, lát nữa về nhà phải uống hai ly to cho em.
Ha ha, đàn ông không đủ mạnh.
Vương Bác Thần giả vờ như không nhìn thấy.
Ha ha, phụ nữ, được gọi là mảnh đất cày không hỏng.
Dao Dao chớp chớp mắt, bà ngoại đang nói cái gì vậy, tại sao mình lại nghe không hiểu gì hết, sao ba với mẹ cứ trừng mắt nhìn nhau, thật là kỳ lạ, chắc chắn là có bí mật gì đó giấu diếm không cho ai biết. Chờ đến lúc mình về nhà, mình phải lén lút nghe bọn họ nói chuyện.
Mình thật là thông minh.
Bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, Trần Ngọc lười phải để ý đến bọn họ, khinh thường trong lòng.
Còn xấu hổ à, có cái gì để xấu hổ chứ? Lúc mẹ đây còn trẻ cũng vậy, mẹ còn không biết rõ chút chuyện của đôi vợ chồng nhỏ các con à?
Xe dừng lại, Dao Dao hào hứng như chú chim nhỏ sổ lồng, giang hai tay ra chạy đi ôm núi lớn, sau đó bị trượt chân, ui da một tiếng rồi đặt mông ngồi trên tuyết.
“Đã kêu cháu chạy chậm một chút rồi mà cháu lại không nghe, lần này ngã đau rồi đúng không?”
Trần Ngọc lải nhải đi sau lưng y như là bảo mẫu.
Dao Dao lại đứng dậy, cười ha ha, vốc một nắm tuyết ném vào người Trần Ngọc.
“Con bé vô lương tâm này, cháu còn ném tuyết bà, cháu đứng lại đó cho bà, xem xem bà có xử lý cháu không.”
Trần Ngọc chạy chậm ở phía sau đuổi theo cô bé, Dao Dao vui vẻ chạy ở đằng trước.
Triệu Thanh Hà nhìn cảnh tượng này đến xuất thần, Vương Bác Thần nắn một quả cầu tuyết ném vào người Triệu Thanh Hà.
Đang tải...
Bình luận facebook