-
Chương 766-770
Chương 766 Đan đạo thắng, võ đạo đấu
Giang Trần khinh thường biện luận, chờ trọng tài phát lệnh.
- Hạng tỷ thí thứ hai, giám đỉnh. Trước mặt mỗi người các ngươi, đều có một Đan Đỉnh. Hai Đan Đỉnh này hoàn toàn đồng dạng. Thời gian, đồng dạng là một phút đồng hồ, các ngươi phải từ trong Đan Đỉnh, đánh giá đưa ra vấn đề bên trong. Mặc kệ vấn đề nhỏ cỡ nào, tìm ra càng nhiều càng tốt. Người có số lượng càng nhiều sẽ thắng. Nếu như tìm nhầm một chi tiết, thì từ trong số tìm đúng trừ một chỗ.
Quy tắc cũng không phức tạp, tìm đúng được điểm, tìm nhầm trừ điểm, cuối cùng so tổng số.
Giang Trần nghe quy tắc, cũng nhịn không được muốn cười. Loại tỷ thí này, thật giống như lượng thân định chế cho Giang Trần hắn.
Thiên Mục Thần Đồng, cộng thêm Tà Ác Kim Nhãn của hắn, muốn tìm khuyết điểm của đan đỉnh, đây quả thực là quá dễ dàng
Triển khai Thiên Mục Thần Đồng, khuyết điểm nhỏ cỡ nào, đều sẽ mở rộng gấp 10 lần xuất hiện.
- Giám đỉnh bắt đầu.
Trọng tài ra lệnh, đã bắt đầu hạng khảo hạch thứ hai.
Ngôn Hồng Đồ biết rõ, cửa ải này, mình là không thể thua. Cho nên, trọng tài vừa ra lệnh, hắn liền nhào tới chỗ Đan Đỉnh, chăm chú tìm tòi.
Giang Trần vẫn thong dong như cũ, đột nhiên tay dẫn một cái, một đạo hỏa liệm nâng Đan Đỉnh lên.
Giang Trần liên tục oanh ra chín đạo hỏa diễm, khiến bốn phía Đan Đỉnh bốc cháy lên.
Đây là thủ đoạn giám đỉnh độc nhất vô nhị của Giang Trần, chính là thủ đoạn cấp bậc Chư Thiên.
Một khi tăng nhiệt độ Đan Đỉnh, bị Hỏa lực dẫn động, những sơ hở, những khuyết điểm nhỏ nhặt kia, sẽ càng thêm đột xuất, biểu hiện càng thêm rõ ràng.
Loại thủ đoạn này, chỉ là thủ đoạn nhỏ, kỳ thật tác dụng không lớn. Nhưng mà nhiều Luyện Đan Đại Sư, ở trước khi luyện đan, vì phòng ngừa trong quá trình luyện đan bạo đỉnh, nên mới xem xét Đan Đỉnh.
Bất quá, cái thủ đoạn nhỏ này, bây giờ đối với Giang Trần mà nói, lại là pháp bảo thủ thắng.
Sau khi đun nóng Đan Đỉnh, các loại khuyết điểm nhỏ nhặt, ở dưới Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần, liền rõ ràng rành mạch, không chỗ ẩn trốn.
Xuy xuy xuy xuy…
Giang Trần không ngừng đánh lên tinh thần ấn ký, địa phương có tỳ vết, liền gieo xuống lạc ấn cá nhân.
Một phút đồng hồ cũng không dùng hết, Giang Trần liền tìm được 15 chỗ khuyết điểm trên Đan Đỉnh.
Lại nhìn thời gian, mới qua hai phần ba.
Giang Trần cũng không dài dòng, thu thủ quyết, để cho Đan Đỉnh kia trở lại khán đài.
Tuy còn không có công bố đáp án, nhưng khí độ, thủ đoạn huy sái tự nhiên của Giang Trần, vẫn khiến cho trọng tài âm thầm thưởng thức.
Khỏi cần phải nói, chỉ là loại thủ đoạn giám đỉnh kia, ngay cả trọng tài cũng chưa từng thấy qua.
Ở phương diện này, vừa so sánh, Ngôn Hồng Đồ là hoàn toàn không bằng.
Mà một phút đồng hồ, rất nhanh đã hết.
Thời gian vừa đến, chuông liền vang lên.
Ngôn Hồng Đồ kích động kêu lên:
- Ta đã tìm được mười một khuyết điểm, tuyệt đối không có khả năng còn nữa. Cái hạng này, ta chắc chắn max điểm, chẳng lẽ còn không thể thắng?
Trọng tài kia thấy Ngôn Hồng Đồ thiếu kiên nhẫn như vậy, càng là cười khổ:
- Ngôn Hồng Đồ, ai nói cho ngươi biết chắc chắn max điểm? Ai nói cho ngươi biết chỉ có mười một chỗ khuyết điểm? Cái Đan Đỉnh này, có tất cả 15 khuyết điểm.
- Cái gì? 15 chỗ? Làm sao có thể? Sao ta chỉ tìm được mười một chỗ?
Ngôn Hồng Đồ ngẩn ngơ, bất quá vẫn cười nói.
- Mười một chỗ cũng không ít, Giang Trần, ngươi tìm được mấy chỗ?
Giang Trần cười đạm mạc:
- Cũng không nhiều, vừa vặn 15 chỗ mà thôi.
- Cái gì?
Ngôn Hồng Đồ nở nụ cười:
- Ngươi đang nằm mơ sao? Khâu giám đỉnh này không phải ngươi nói mấy chỗ là mấy chỗ.
Giang Trần cũng lười tranh luận với loại người này, nói với trọng tài:
- Đỉnh này có tất cả 15 khuyết điểm, mỗi một chỗ, ta đều đánh vào ấn ký, trong thời gian ngắn sẽ không tiêu trừ, mời xem.
Tuy trọng tài kia còn không có nghiệm thu, nhưng khí độ của Giang Trần, lại để cho hắn cảm thấy, Giang Trần khẳng định không sai.
Quả nhiên, vừa xem xét, trọng tài liền gật đầu:
- Giang Trần tìm ra 15 khuyết điểm, toàn bộ đúng hết; Ngôn Hồng Đồ, ngươi chỉ tìm được mười một chỗ. Hạng này, vẫn là Giang Trần thắng. Tỷ thí Đan đạo, Giang Trần thắng liền hai hạng, tỷ thí chấm dứt.
- Không có khả năng.
Ngôn Hồng Đồ hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận kết quả này. Giang Trần có thể thắng mình? Tiểu tử quê mùa này, dựa vào cái gì thắng mình?
- Trọng tài đại nhân, có phải ngươi lầm ở đâu hay không? Giang Trần này, hắn xuất thân 16 quốc, đan đạo chi lộ, hắn hiểu sao? Hắn có thể thắng ta liền hai lần?
- Hơn nữa mỗi lần đều hoàn mỹ như vậy? Loại sự tình này, ai có thể tin?
Sắc mặt trọng tài phát lạnh:
- Ngôn Hồng Đồ, ngươi là hoài nghi tính công chính của ta sao?
Ngôn Hồng Đồ bị ánh mắt lăng lệ ác liệt của trọng tài nhìn chằm chằm, toàn thân lập tức có loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Trọng tài quyết đấu, ở Đan Càn Cung, là từ Hình đường đi ra. Ai nghi vấn quyền uy công chính, là người đó nghi vấn toàn bộ Đan Càn Cung.
- Ta không dám nghi vấn trọng tài đại nhân, ta hoài nghi Giang Trần này ăn gian.
Ngôn Hồng Đồ không phục, hắn cảm giác mình thua rất oan.
- Ăn gian?
Trọng tài kia cười lạnh nói.
- Ở trước mặt trưởng lão tông môn, nếu như hắn có thể ăn gian, đó chính là bổn sự của hắn. Hơn nữa, trước đó hắn không biết hạng mục quyết đấu, ăn gian như thế nào? Ngươi nói cho ta biết, hắn ăn gian như thế nào đi?
Ngôn Hồng Đồ không phản bác được.
Dù Giang Trần có bảo vật đặc thù, vậy cũng không coi là ăn gian, đó là bổn sự của người ta, Tạo Hóa của người ta. Tỷ thí Đan đạo, so chính là thực lực tổng hợp.
- Ngôn Hồng Đồ, thua không nổi, thì đừng quyết đấu. Muốn quyết đấu, phải có tâm lý chịu thua. Nghi vấn trọng tài, cái kia là muốn chết.
Ngôn Hồng Đồ câm như hến, không dám nói cái gì nữa.
Hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Giang Trần, đan đạo ngươi có thể đầu cơ trục lợi. Ta xem trên lôi đài võ đạo, ngươi còn ăn gian thế nào?
Nói xong, Ngôn Hồng Đồ cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến lôi đài võ đạo.
- Giang Trần, là nam nhân, thì lên lôi đài gặp mặt.
Phảng phất như sợ Giang Trần không đi, Ngôn Hồng Đồ còn cố ý lưu lại một câu như vậy.
Giang Trần khoan thai cười cười:
- Ngôn Hồng Đồ, dù ngươi kêu gào ra sao, cũng không cách nào che dấu nội tâm ngươi suy yếu. Ba năm bổng lộc, thiếu một ngày cũng không được.
Đối với loại nhân vật như Ngôn Hồng Đồ, Giang Trần căn bản không có hứng thú.
Nhưng mà, ba năm bổng lộc của đối phương, Giang Trần lại rất có hứng thú. Hiện tại hắn nghèo rớt mồng tơi a.
Trên lôi đài Võ đạo, trong mắt Ngôn Hồng Đồ phóng hỏa, cừu hận nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
Hiển nhiên, thất bại ở đan đạo, làm cho lòng tự trọng của Ngôn Hồng Đồ bị chọc giận, cảm giác mình bị Giang Trần mạo phạm.
- Lôi đài Võ đạo, sinh tử do trời. Bất quá đã là đồng môn luận bàn, ta hi vọng các ngươi không nên bị cừu hận che mắt, thời điểm ra tay, nên có chút khắc chế. Nếu không, hôm nay ngươi ở trên lôi đài giết người khác, ngày mai lên lôi đài, cũng có khả năng bị người khác giết.
Trọng tài trên lôi đài Võ đạo, là một người phụ trách khác.
Chương 767 Nguyên cảnh kịch chiến 1
Những lời này, là có ý cảnh cáo. Đệ tử tông môn tỷ thí với nhau, vốn cũng không phải sinh tử đại thù gì, không cần phải đấu đến chết.
Oan oan tương báo khi nào mới kết thúc. Tông môn đệ tử quyết đấu, rất ít phân ra sinh tử. Dù sao, ai cũng có chỗ dựa, sau lưng ai cũng có thể có người.
Hôm nay ngươi giết người khác, khó bảo toàn ngày mai không có càng mạnh hơn nữa tới giết ngươi.
Cho nên, quy tắc ngầm của loại quyết đấu này, sẽ không có người đi đánh vỡ.
Thế nhưng mà lúc này, Ngôn Hồng Đồ hoàn toàn bị cừu hận che mắt, hoàn toàn ném sau đầu những cái gọi là quy tắc ngầm kia.
Hiện tại, hắn chỉ muốn Giang Trần chết.
Nghiền áp Giang Trần, hành hạ Giang Trần đến chết, mới có thể vãn hồi uy phong của hắn.
Giang Trần hiển nhiên có thể phát giác được sát ý của Ngôn Hồng Đồ, đối với tâm tính người này, cũng triệt để khám phá ra.
Người này, lòng dạ chẳng những hẹp hòi, hơn nữa tính cách còn âm tàn. Trong tông tranh đấu, vậy mà có thể có sát ý, đủ thấy người này bá đạo ngoan độc đến cỡ nào.
Bất quá, mặc dù Giang Trần đối mặt Nguyên cảnh ngũ trọng, lại có sợ gì?
Sau khi tiến vào Nguyên cảnh, mỗi một ngày, Giang Trần đều có thể cảm giác được võ đạo tăng mạnh. Khai phát các loại thần thông kỹ năng, làm cho Giang Trần hiện tại, hoàn toàn có lòng tin đối mặt Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Thậm chí, chống lại Thiên Nguyên cảnh, hắn cũng có dũng khí chiến một trận.
Ngôn Hồng Đồ này đã muốn lấy mình giết gà dọa khỉ, như vậy Giang Trần sẽ không để ý, lấy Ngôn Hồng Đồ này làm đá đặt chân, đánh ra danh khí của mình ở Đan Hà Cốc.
Võ đạo chi lộ quật khởi, không có khả năng vô duyên vô cớ. Địa vị cùng đãi ngộ, là từ không ngừng va chạm, không ngừng thành lập, không ngừng tích lũy.
Lần này Ngôn Hồng Đồ khiêu khích, đối với Giang Trần mà nói, là một cơ hội, một cơ hội biểu thị Giang Trần hắn tồn tại.
Nguyên cảnh, nói chính xác là Võ Giả Nguyên Anh.
Cái gọi là Nguyên Anh, là sau khi tinh luyện linh lực, luyện hóa ra tinh hoa ở trong người.
Nguyên Anh hữu hình hữu thần, có thể Hóa Hình, thậm chí có thể thoát ly bản thể.
Cho nên, thực lực của Võ Giả Nguyên cảnh, so với Tiên cảnh, tuyệt đối là có chênh lệch tính thực chất.
Thực lực của Giang Trần, cũng bởi vì đột phá Nguyên cảnh, mà thoáng cái tăng mạnh. Loại tốc độ lên nhanh này, xa xa không phải lúc ở Tiên cảnh có khả năng so.
Lúc ở Tiên cảnh, Giang Trần cũng có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng chiến qua đại cấp bậc, lại phi thường cố sức.
Lúc ở Tiểu Linh cảnh, nếu như Giang Trần tác chiến với Địa Linh cảnh, thì nhiều lắm là tự bảo vệ mình, rất khó thắng.
Nhưng mà hôm nay, hắn ở Tiểu Nguyên cảnh, đối mặt Địa Nguyên cảnh, Giang Trần lại có chín thành chắc thắng.
Cái này không phải nói Địa Nguyên cảnh kém cỏi, mà là tiềm lực bản thân Giang Trần, theo tiến vào Nguyên cảnh, đã nhận được phóng thích cực lớn.
Có thể nói, sau khi tiến vào Nguyên cảnh, thực lực của Giang Trần xuất hiện trạng thái giếng phun.
Bất kể là phương diện nào, đều tăng lên trên phạm vi lớn, năm ba lần, thậm chí gấp 10 lần.
Ngôn Hồng Đồ hùng hổ, chiến ý nghiêm nghị, phóng xuất ra uy áp Nguyên cảnh không hề giữ lại, một bộ muốn ăn sống nuốt tươi Giang Trần.
Đan Hà Cốc có một đoạn thời gian không xuất hiện Vũ Đấu rồi.
Sinh hoạt tông môn buồn tẻ vô vị, làm cho loại sự tình Vũ Đấu này, sẽ rất có lực hấp dẫn. Rất nhiều rất nhiều đệ tử hạch tâm, không ngừng tụ tập ở bốn phía lôi đài.
Đệ tử hạch tâm chiến đấu, ai cũng không muốn bỏ qua. Nhất là tùy tùng của những đệ tử hạch tâm kia, càng là trong trong ngoài ngoài, vây quanh tầm vài vòng.
Một ít đệ tử hạch tâm cường đại, tuy tự tiếc thân phận, không muốn công khai lộ diện, nhưng vẫn âm thầm chú ý tình hình lôi đài.
Nói tóm lại, tuy danh khí của Giang Trần rất lớn, có quan hệ với Đan Trì Thánh giả. Nhưng dù sao cũng là đệ tử hạch tâm mới vừa vào Nguyên cảnh, dù tin đồn lợi hại thế nào, thì thực lực cùng Ngôn Hồng Đồ sai biệt vẫn còn ở đó.
Nguyên cảnh nhất trọng, chống lại Nguyên cảnh ngũ trọng, kém trọn vẹn bốn bậc thang nhỏ, thấy thế nào cũng là cách quá xa.
Hơn nữa, Ngôn Hồng Đồ một mực tu luyện ở Đan Càn Cung.
Mà Giang Trần, dù thiên tài thế nào, thì cũng chỉ xuất thân từ liên minh 16 quốc.
Ở mọi người xem ra, cấp độ nhận thức võ đạo là hoàn toàn bất đồng.
Đan Càn Cung là tông môn đỉnh tiêm ở Vạn Tượng Cương Vực, mà Bảo Thụ Tông, nhiều nhất chỉ có thể coi là tông môn tam tứ lưu ở Vạn Tượng Cương Vực.
Mặc kệ từ góc độ nào xem, chênh lệch đều quá rõ ràng.
- Kỳ quái, kỳ quái, nghe nói Ngôn Hồng Đồ ở đan đấu đã thua Giang Trần. Lúc nào thiên tài của liên minh 16 nước, có thiên phú đan đạo cường đại như vậy?
- Không phải thiên tài của liên minh 16 nước mạnh, mà là Ngôn Hồng Đồ quá củi mục. Ngôn Hồng Đồ không cầu phát triển, mỗi ngày ở Lăng Vân khu xưng vương xưng bá, làm ếch ngồi đáy giếng, đã sa đọa rồi.
- Lời này có đạo lý, Hà sư huynh, ngươi cảm thấy trận Vũ Đấu này, ai sẽ thắng?
- Võ đạo bất đồng đan đạo. Đan đấu có cơ hội đầu cơ trục lợi, Vũ đấu là đao thật thương thật, phải dùng sức chiến đấu chân thật phân ra thắng bại. Dùng ta xem, dù Ngôn Hồng Đồ sa đọa thế nào, nếu như ngay cả một Nguyên cảnh nhất trọng cũng bắt không được, vậy hắn có thể tìm khối đậu hủ đâm chết a.
- Nói cũng đúng, Nguyên cảnh ngũ trọng, nếu như còn không ăn Nguyên cảnh nhất trọng, vậy thì thật là thiên đại chê cười. Từ khi Đan Càn Cung thành lập đến nay, còn không có qua loại sỉ nhục này a?
- Hắc hắc, cũng không nên nói trước a. Năm đó lúc Đan Trì cung chủ còn trẻ, Nguyên cảnh nhất trọng, đồng dạng đánh rơi qua sư huynh Địa Nguyên cảnh. Chỉ có điều, người bị hắn đánh bại kia, chỉ mới vừa tiến vào Địa Nguyên cảnh, cảnh giới còn không có triệt để vững chắc.
- Chậc chậc, Giang Trần này nào có tư cách so với Đan Trì Thánh giả? Đan Trì Thánh giả, đây chính là tồn tại có thiên phú võ đạo mạnh nhất trong ba trăm năm qua của Đan Càn Cung chúng ta.
- Nói rất đúng, Đan Trì Thánh giả, ngày sau nhất định có tư cách phong Hoàng xưng Đế. Có hắn dẫn dắt Đan Càn Cung, Đan Càn Cung tất sẽ đi về thịnh thế, thành tựu sự thống trị muôn đời.
Lại nói tiếp, nhân khí của Đan Trì Thánh giả ở Đan Càn Cung, đích thật là rất mạnh. Rất được Võ Giả trẻ tuổi kính yêu, cả đám đều coi Đan Trì Thánh giả là thần tượng.
Về phần Giang Trần, mọi người vẫn ôm lấy thái độ hoài nghi. Tuy là người Đan Trì Thánh giả chọn lựa, nhưng mà thành kiến thâm căn cố đế kia, để cho bọn hắn không tin địa phương nhỏ bé như liên minh 16 quốc, có thể sinh ra thiên tài kinh thiên động địa gì.
Trên lôi đài, Giang Trần sớm đã tiến nhập trạng thái vong ngã.
Một khi Giang Trần tiến vào loại trạng thái này, liền ý nghĩa hắn đang tiến vào trạng thái tốt nhất của mình.
Tuy Giang Trần có thể hiểu rõ tất cả chi tiết của Ngôn Hồng Đồ, nhưng mà, dù sao cũng là cường giả Nguyên cảnh ngũ trọng, vượt cấp khiêu chiến, không cho phép có nửa điểm qua loa.
Chương 768 Nguyên cảnh kịch chiến 2
Trận chiến này, phải lấy ra toàn bộ thực lực, tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhàng như nghiền áp Truy Dương lão quái.
- Giang Trần, không nên giả thần giả quỷ.
Đột nhiên Ngôn Hồng Đồ hét lớn một tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm bắn ra vẻ rét lạnh:
- Trên lôi đài Võ đạo, cường giả vi tôn, những trò giả thần giả quỷ kia của ngươi, hết thảy vô dụng.
Đang khi nói chuyện, hai tay của Ngôn Hồng Đồ chấn động, phát ra một tiếng thét dài.
Trong lúc đó, sau lưng Ngôn Hồng Đồ xuất hiện một đồ đằng Thương Ưng cực lớn. Giang Trần biết rõ, đây là Nguyên Anh Hóa Hình của Ngôn Hồng Đồ.
- Giang Trần, xem ta thôn phệ ngươi như thế nào.
Ngôn Hồng Đồ điên cuồng gào thét một tiếng, thanh âm bén nhọn hóa thành sóng lớn, một lớp sóng áp đảo một lớp sóng, không ngừng tuôn qua.
Tiếng kêu gào này xoáy lên sóng âm, huyền ảo công kích phi thường cao minh, cũng là vật lý và tinh thần song trọng công kích.
Giang Trần không có lãnh đạm, bàn tay chà xát, Nguyên Từ chi lực lập tức hình thành một đạo khí lưu phòng ngự, bao lấy sóng âm.
Nguyên Từ chi lực, am hiểu nhất đúng là phá hoại, khống chế tiết tấu vận hành lực lượng của đối phương.
Có Nguyên Từ chi lực phòng ngự, sóng âm công kích kia tựa như đâm vào bông, lập tức phát ra thanh âm y y nha nha, ầm ầm tản mất, phá thành mảnh nhỏ.
- Cái gì?
Ngôn Hồng Đồ chấn động, tuy sóng âm công kích của mình không coi vào đâu, nhưng cũng là công kích phi thường đáng sợ.
Chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, vậy mà có thể thông qua lực trường phòng ngự, phá hư sóng âm của mình công kích?
Một màn này, hiển nhiên vượt ra khỏi Ngôn Hồng Đồ dự kiến.
- Hừ.
Tuy Ngôn Hồng Đồ giật mình, lại không nhụt chí. Thân hình nhoáng một cái, hai tay như Thương Ưng giương cánh, hóa thành một đạo thiểm điện đáp xuống.
- Ưng chi lưu tuyến, bắn.
Môn thần thông này của Ngôn Hồng Đồ, chính là đem Thương Ưng thân pháp cùng công kích, hoàn toàn dung nhập vào trong vũ kỹ, hình thành công kích bá đạo.
Trên cao nhìn xuống, lực công kích phi thường kinh người, vừa nhanh lại mãnh liệt.
Oanh…
Giang Trần liên tục oanh ra Nguyên Từ chi lực, hình thành khí tràng, bảo vệ quanh thân.
Thế nhưng dù vậy, tốc độ công kích của Ngôn Hồng Đồ lại càng lúc càng nhanh. Không bao lâu, liền tựa như vô số lưu quang ở trên không trung không ngừng lao xuống.
Trong lúc nhất thời, vô số Thương Ưng lưu tuyến, hóa thành công kích đáng sợ, rậm rạp chằng chịt, bao phủ cả lôi đài.
Môn thần thông này của Ngôn Hồng Đồ, huyền ảo lớn nhất ngay ở một chữ nhanh.
Nhanh phá vạn pháp.
- Không được, bị động chống đỡ như vậy, so đấu tốc độ, không có ưu thế gì a.
Trong nội tâm Giang Trần cũng có nhận thức rõ ràng.
Ngôn Hồng Đồ công kích nhanh như vậy, coi như là Băng Hỏa Yêu Liên có phòng ngự nghịch thiên, chỉ sợ cũng có thể để đối phương tìm được khe hở, thừa dịp hư mà vào.
Loại công kích dùng tốc độ thủ thắng này, uy thế cực kỳ bá đạo.
Không hổ là cường giả Nguyên cảnh ngũ trọng.
Ý niệm trong đầu Giang Trần xoay chuyển, đã có kế sách ứng đối.
Khẽ bấm thủ quyết, vô số Nguyên Từ chi lực quấn quanh thân hình.
Sau một khắc, có mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên hiện ra trên mặt đất, ở trong Nguyên Từ chi lực nhoáng một cái, một màn kỳ quái xuất hiện.
Mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên, vậy mà toàn bộ biến thành Giang Trần, sưu sưu sưu tản ra.
- Chuyện gì xảy ra?
Ngôn Hồng Đồ công kích, đang cảm thấy sảng khoái, chợt phát hiện trong lôi đài, rõ ràng xuất hiện nhiều Giang Trần như vậy.
- Hừ, ảo giác sao? Loại tài mọn này, cũng lấy ra lừa gạt người?
Ngôn Hồng Đồ có chút dừng lại, liền lộ ra ý khinh thường.
Tay đột nhiên trảo một cái, vậy mà cầm ra hơn mười ngọn phi đao.
- Ưng chi dực, lưu quang.
Hơn mười ngọn phi đao, nhanh như lưu tinh, chuẩn xác không sai, bắn về phía mười hai đạo thân ảnh.
Phốc phốc phốc…
Tất cả phi đao, toàn bộ trúng mục tiêu.
Ngôn Hồng Đồ đắc ý cười to, thân hình đột nhiên lao tới:
- Giang Trần, dù ngươi có ngàn vạn ảo giác, lại có gì dùng? Mặc kệ chân thân hay phân thân, ở trong Ưng chi phi đao của ta, chỉ có phần bị ta nghiền áp.
Đệ tử Đan Càn Cung, không ai không phải cao thủ đan dược? Đã chơi đan dược, như vậy dụng độc, tự nhiên cũng sẽ không lạ lẫm.
Tính cách của Ngôn Hồng Đồ xảo trá, làm việc chưa từng có điểm mấu chốt. Trên phi đao, tự nhiên là có độc. Hơn nữa, loại độc này phi thường bá đạo, có thể trực tiếp xâm lấn thần thức, trong khoảnh khắc, có thể để cho thần kinh người tê liệt, huyết mạch bế tắc, thần thức mơ hồ.
Cho nên, chứng kiến phi đao của mình toàn bộ trúng mục tiêu, Ngôn Hồng Đồ liền biết rõ, mình tất thắng.
Hắn đối với dụng độc chi đạo của mình, là phi thường tự tin.
Hiện tại, hắn muốn làm, là chậm rãi thưởng thức Giang Trần vùng vẫy giãy chết. Giờ khắc này, hắn đặt quyết tâm, phải giết chết Giang Trần ở trên lôi đài, mặc kệ hắn có địa vị gì, đắc tội Ngôn Hồng Đồ ta, phải chết.
Không giết Giang Trần, về sau ở Lăng Vân khu còn vững chắc địa vị thống trị thế nào?
Hào quang trên người mười hai đạo thân ảnh, chậm rãi rút đi.
Lộ ra bản thể của mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên.
Bản thân Băng Hỏa Yêu Liên là Linh thể, không phải huyết mạch nhân loại, loại độc tính kia, đối với Băng Hỏa Yêu Liên mà nói, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
Thật giống như độc dược cho người ăn, đem giội lên nhánh cây, là căn bản không sinh ra tổn thương gì.
Trong lúc đó, nội tâm Ngôn Hồng Đồ trầm xuống. Mười hai đạo thân ảnh, vậy mà đều là giả.
- Giang Trần đâu?
Đều là giả, vậy Giang Trần chân thật đi nơi nào? Trên lôi đài, chuyện kinh khủng nhất, không ai qua được đối thủ đột nhiên biến mất, không biết đi nơi nào.
Loại cảm giác này, thật giống như biết rõ ràng là có quỷ, nhưng lại không biết quỷ ở nơi nào.
- Ngôn Hồng Đồ, chơi phi đao? Ngươi còn non lắm.
Thanh âm của Giang Trần, mang theo vài phần đùa cợt, đột nhiên từ bốn phương tám hướng của lôi đài truyền đến. Toái Nguyệt Phi Đao của Giang Trần, cũng có một chiêu Ưng Phi thức.
Kỳ thật cùng phi đao của Ngôn Hồng Đồ, có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ có điều, phi đao lưu tuyến của Ngôn Hồng Đồ, xa xa không hoàn mỹ bằng Toái Nguyệt Phi Đao Ưng Phi thức.
Đừng nói chân thân của Giang Trần căn bản không ở trong phạm vi công kích của Ngôn Hồng Đồ, dù trong phạm vi công kích, Giang Trần cũng có biện pháp đối phó.
Sắc mặt của Ngôn Hồng Đồ đại biến.
Bởi vì, hắn vậy mà không cách nào từ thanh âm đoán được vị trí của Giang Trần.
Lời của Giang Trần vừa lên, trên lôi đài, vậy mà xuất hiện mấy chục thân ảnh Giang Trần.
Sắc mặt của Ngôn Hồng Đồ đại biến, mấy chục đạo thần ảnh này, đều chân thật như vậy, hoàn toàn phân biệt không rõ ràng, đến cùng cái nào là thực, cái nào là giả.
- Ngôn Hồng Đồ, ta và ngươi nguyên bản là đồng môn, ngươi lại muốn hùng hổ dọa người. Ngươi xưng vương xưng bá ở Lăng Vân khu, giẫm người giẫm ra thói quen, hôm nay, ta cũng cho ngươi nếm thử tư vị bị người khác giẫm.
Trong lúc đó…
Bốn phía lôi đài, vù vù vù nổi lên từng đợt Phong Bạo.
Chương 769 Nhất chiến thành danh 1
Cơn bão táp này vàng chói, lập tức hình thành hải dương kim sắc.
- Nguyên Từ Phong Bạo.
Vừa rồi Giang Trần uấn nhưỡng hồi lâu, vận sức chờ phát động. Lúc này thoáng cái bạo phát ra, uy lực của Nguyên Từ Phong Bạo có thể thôn phệ hết thảy.
Dùng thực lực của Ngôn Hồng Đồ, Nguyên Từ Phong Bạo hiện tại, là không đủ để thôn phệ hắn.
Nhưng mà, rất nhiều Nguyên Từ Phong Bạo ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành uy năng, là phi thường đáng sợ.
Trong lúc đó, Ngôn Hồng Đồ cảm giác mình lâm vào một loại tiết tấu kỳ quái, cả người hành động, thoáng cái trở nên phi thường chậm chạp.
- Chuyện gì xảy ra? Sao bỗng nhiên tầm đó, toàn thân của ta trở nên nặng nề như vậy?
Ngôn Hồng Đồ quá sợ hãi.
Bên hông bị một đạo Nguyên Từ Phong Bạo quấn, Ngôn Hồng Đồ lập tức mất đi cân đối. Đang muốn hóa thành lưu quang bay đi, lại bị từng đạo Nguyên Từ Phong Bạo ở bốn phía gắt gao bao lấy tứ chi của hắn.
Lúc này, tất cả ảo ảnh Giang Trần, toàn bộ hóa thành hình dáng nguyên lai. Vô số dây leo, hóa thành dây thừng dẻo dai, trói Ngôn Hồng Đồ rắn rắn chắc chắc.
Trong lúc nhất thời, dù hắn có muôn vàn bổn sự, cũng không thi triển được.
Chân thân của Giang Trần, đột nhiên nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mặt Ngôn Hồng Đồ. Vô danh đao vung lên, giơ tay chém xuống, từ trên đầu Ngôn Hồng Đồ xẹt qua.
Xoẹt…
Ánh đao hiện lên.
Toàn thân Ngôn Hồng Đồ phát lạnh, nội tâm co lại, kêu thảm một tiếng. Lại phát hiện mình căn bản không có việc gì, chỉ là tóc đã bị một đao kia chém xuống.
- Giang Trần, ngươi muốn giết cứ giết, làm gì trêu đùa hí lộng?
Ngôn Hồng Đồ quê quá hóa khùng.
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Không phải ta không thể giết người, mà là không muốn giết người. Đan Trì Thánh giả đưa ta đến Đan Càn Cung hôm nay, ta giết ngươi, người khác nhất định trách Đan Trì Thánh giả mang về một tai tinh, sẽ không tốt đối với danh tiếng của lão nhân gia. Như theo bổn ý của Giang Trần ta, ngươi mạo phạm ta như vậy, ta trảm ngươi mười lần, cũng tuyệt không nhăn mày.
Đột nhiên Giang Trần đề cao thanh âm:
- Giang Trần ta chỉ có một nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta tất phạm người. Ngôn Hồng Đồ là lần đầu tiên, ta cho Đan Trì Thánh giả mặt mũi. Nếu như còn có lần nữa, bất kể là ai, dưới đao Giang Trần ta, sẽ không lưu tình.
Giang Trần mượn sự tình của Ngôn Hồng Đồ, hướng toàn bộ Đan Hà Cốc biểu thị, ai cũng đừng chọc ta.
Ai chọc ta, lần sau không phải là chém rụng vài cọng tóc đơn giản như vậy.
Ngôn Hồng Đồ mặt xám như tro, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, mình đường đường là Nguyên cảnh ngũ trọng, lại bị Giang Trần nghiền áp nhẹ nhàng như vậy.
Dù hắn nhanh nhẹn dũng mãnh ra sao, lúc này cũng nói không ra cái gì.
Vạn nhất chọc giận Giang Trần, một đao bay đến, có cốt khí cũng chỉ còn đường chết.
Dưới lôi đài, những người đang xem cuộc chiến kia, cả đám cũng ngây ra như phỗng.
Một trận chiến vốn tất cả mọi người cho rằng Ngôn Hồng Đồ tất thắng, vậy mà dùng phương thức quỷ dị như vậy, rất nhanh liền xong.
Cơ hồ còn không có tinh tường Giang Trần làm như thế nào, Ngôn Hồng Đồ liền bại. Hơn nữa bại triệt để, đột nhiên như vậy.
Trong lúc nhất thời, từng người đang xem cuộc chiến, trong lòng đều nghiêm nghị.
Bọn hắn một chút cũng không nghi ngờ Giang Trần nói. Lần thứ nhất, Giang Trần không giết Ngôn Hồng Đồ, không có nghĩa là, người khiêu khích hắn tiếp sau, còn sẽ may mắn như vậy.
Thu thần thông, Giang Trần trực tiếp ly khai lôi đài, không nhìn vô số ánh mắt ngây ra như phỗng.
Tựa như lúc trước hắn nghĩ, địa vị cùng đãi ngộ, đều dựa vào chính mình tranh thủ.
Hắn tin tưởng, đánh xong trận này, ở Đan Hà Cốc, sẽ không còn ai dám lải nhải với hắn, càng không có khả năng giống như Ngôn Hồng Đồ, muốn nắm Giang Trần hắn khai đao, biểu hiện ra uy thế của bọn hắn.
Giang Trần, không phải quả hồng mềm, mà là xương cứng.
Thế giới Tông môn, là kỳ quái như thế.
Nếu là kẻ yếu, càng không được tôn trọng. Càng cường thế, càng cao chót vót, thì càng có thể được chú ý.
Trận chiến này vừa chấm dứt không lâu, tình hình chiến đấu liền lấy tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài.
Đan Trì Thánh giả, cũng ở trước tiên nhận được tin tức.
- Ánh mắt của Thánh giả, quả nhiên không phải bình thường a. Ha ha, Giang Trần này, mới vừa gia nhập Đan Hà Cốc, liền đánh Ngôn Hồng Đồ hoa rơi nước chảy. Xem ra, trật tự của Đan Hà Cốc sẽ bị phá vỡ rồi.
- Không thể không nói, Giang Trần này để ta cải biến cách nhìn đối với liên minh 16 quốc. Có thể nuôi dưỡng được thiên tài như Giang Trần, bất kể có phải công lao của nó hay không, nhưng ít nhất đã chứng minh một điểm, chỗ lại tầm thường, cũng có khả năng xuất hiện thiên tài.
- Thánh giả, thiên tài như vậy, nên đào nhiều một ít mới tốt a.
Những thứ này đều là tâm phúc của Đan Trì Thánh giả, cho nên, trong lời nói cũng có một ít vuốt mông ngựa. Chỉ có điều Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt như vậy, để cho bọn hắn mã thí tâng bốc, sẽ không có gì áp lực.
Nhưng Đan Trì Thánh giả, đối với việc này lại không có quá nhiều kích động.
Đánh bại Ngôn Hồng Đồ, cái này đối với Đan Trì mà nói, căn bản không đáng ngạc nhiên.
Dùng hiểu biết của hắn đối với Giang Trần, đừng nói Ngôn Hồng Đồ chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, coi như là Nguyên cảnh lục trọng, cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trần.
Ánh mắt nhìn người của Đan Trì cực chuẩn, trận chiến Giang Trần hành hạ Truy Dương lão quái đến chết ấy, Đan Trì Thánh giả cũng cẩn thận nghiên cứu qua. Hắn có thể cảm giác được trong trận chiến ấy, Giang Trần căn bản là thành thạo, rất dễ dàng.
Cho nên, Đan Trì phỏng đoán thực lực của Giang Trần, sớm đã đặt hắn ở trình độ Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Thậm chí Đan Trì còn cảm thấy, dù Giang Trần gặp phải Thiên Nguyên cảnh, cũng chưa chắc sẽ bại.
Cái này thuần túy là sức quan sát của cường giả, đi ra một loại kết luận mà thôi.
Cho nên, Đan Trì đối với Giang Trần đánh bại Ngôn Hồng Đồ, kỳ thật cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Hắn cảm thấy hứng thú, là Giang Trần biểu hiện ở đan đạo.
Hắn từ chỗ trọng tài phụ trách tỷ thí đan đạo, đã nhận được tình huống ở hiện trường, nghe Giang Trần biểu hiện, trong nội tâm Đan Trì quả thực rung động hồi lâu.
Nếu như trọng tài kia miêu tả không sai, như vậy Giang Trần biểu hiện ở đan đạo, trình độ yêu nghiệt còn viễn siêu thiên phú võ đạo a.
- Giang Trần...
Trong nội tâm Đan Trì, đối với Giang Trần lại tăng lên vài phần chờ mong.
Cùng Ngôn Hồng Đồ chiến một trận, biến hóa xác thực là rất lớn.
Sau khi Giang Trần trở lại Đan Hà Cốc, rõ ràng cảm giác được địch ý ít đi, mà chuyển biến thành các loại kính sợ.
Dù sao, hiện tại ở bên ngoài đều cho rằng, thực lực của Giang Trần, đủ đối kháng với Địa Nguyên cảnh đỉnh phong.
Mà loại Võ Giả cấp bậc này, đều ở Kình Thiên khu.
Bởi vậy, trừ khi là đầu óc bị cửa kẹp, nếu không ai cũng không muốn mình trở thành Ngôn Hồng Đồ thứ hai.
Ngôn Hồng Đồ bị đánh bại, cùng ngày liền rời Đan Hà Cốc, ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Hiển nhiên, sau trận chiến này hắn không còn sót lại chút mặt mũi gì, cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại. Thậm chí hắn ngay cả lý do hận Giang Trần cũng không có.
Chương 770 Nhất chiến thành danh 2
Từ đầu tới đuôi, đều là hắn thêu dệt chuyện. Giang Trần một mực bị ép nghênh chiến. Thẳng đến cuối cùng, Giang Trần không có chém tận giết tuyệt, cũng không phải xem mặt mũi Ngôn Hồng Đồ hắn, mà là xem mặt mũi của Đan Trì Thánh giả, không muốn hạ dao mổ với đồng môn.
Có thể nói, Giang Trần đã rất phong độ rồi.
Giật mình nhất, là Mộc Tiểu Tiên Mộc Cao Kỳ rồi. Trước khi Giang Trần và Ngôn Hồng Đồ va chạm, hắn vẫn khích lệ Giang Trần nhường một bước.
Hắn căn bản nhìn không tốt khi Giang Trần đối kháng Ngôn Hồng Đồ.
Nào biết được, kết quả vừa ra, Giang Trần nhẹ nhõm nghiền áp Ngôn Hồng Đồ. Cái này để cho Mộc Tiểu Tiên thiếu chút nữa cả kinh rớt cằm.
- Giang Trần huynh, tiểu đệ tầm nhìn hạn hẹp, có mắt như mù, hổ thẹn a.
Hiện tại Mộc Cao Kỳ đã là khách quen ở động phủ Giang Trần rồi.
- Chỉ cần không chậm trễ sự tình thăm dò linh tuyền là tốt rồi.
Giang Trần cười nhạt. Mộc Cao Kỳ nhìn không tốt hắn, Giang Trần tự nhiên là biết. Hắn cũng biết, Mộc Cao Kỳ là có hảo tâm. Dù sao, theo lẽ thường xem xét, hắn chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, hoàn toàn không có vốn liếng đối kháng Nguyên cảnh ngũ trọng.
- Hắc hắc, chứng kiến thực lực của Giang huynh hùng hậu như vậy, trong nội tâm của ta càng an tâm.
Mộc Cao Kỳ cũng cam lòng hạ vốn gốc, lại lấy ra mấy bình thuốc:
- Giang huynh, những thứ này đều là Cố Linh Đan, lần trước ta đáp ứng, Cố Linh Đan của tùy tùng ngươi dùng, ta bao hết.
Giang Trần cười cười, nhìn những đan dược kia nói:
- Cao Kỳ đạo hữu, cho ngươi tốn kém, luôn không tốt a. Ta có một số việc, muốn hỏi ngươi một chút.
- Không dám nhận, không dám nhận. Giang huynh có cái gì muốn hỏi, cứ việc hỏi. Mộc Cao Kỳ ta cũng coi như nửa cái mật thám ở Đan Hà Cốc, tình báo vẫn tương đối linh thông.
Mộc Cao Kỳ am hiểu luyện đan, rất nhiều đệ tử hạch tâm không muốn hao phí thời gian đi luyện chế đan dược, hoặc là thiên phú đan đạo không bằng Mộc Cao Kỳ, đều ủy thác Mộc Cao Kỳ luyện đan.
Thường xuyên qua lại, Mộc Cao Kỳ tổng có thể từ trong miệng rất nhiều người đạt được tin tức hữu dụng, cho nên năng lực tình báo của hắn vẫn rất mạnh.
- Hiện tại ta nhu cầu cấp bách tài nguyên, ngươi cảm thấy, ở Đan Càn Cung, cách đạt được tài nguyên nhanh nhất là cái gì?
- Nhận lấy nhiệm vụ tông môn, ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Mộc Cao Kỳ thốt ra.
- Nhiệm vụ Tông môn, có rất nhiều cấp bậc, thù lao rất cao. Ra ngoài lịch lãm rèn luyện, phong hiểm lớn, nhưng thường thường thu hoạch cũng lớn.
- Không có những biện pháp khác sao? Nói thí dụ như kinh doanh đan dược chẳng hạn?
Giang Trần thăm dò hỏi.
- Kinh doanh đan dược?
Mộc Cao Kỳ ngẩn ngơ.
- Ở trong tông môn, giao dịch đan dược ngược lại là có, nhưng ai có lòng tốt như vậy, suốt ngày luyện chế đan dược đi bán? Cái này rất hao phí thời gian, chậm trễ tu luyện võ đạo a. Mấu chốt nhất là, không có đan phương độc nhất vô nhị gì, đan dược ngươi luyện chế, người khác đồng dạng có thể luyện. Ta cảm giác phát tài không được.
Mộc Cao Kỳ thường giúp người luyện đan, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kinh doanh đan dược.
Dù sao, ở trong tông môn, đan dược còn không có khan hiếm đến trình độ đó. Đan dược ngươi luyện chế, cũng không có khả năng dễ bán đến loại trình độ nầy.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, xem ra kế hoạch của mình, một người là không cách nào hoàn thành.
- Tại Đan Càn Cung, có cơ cấu chuyên môn kinh doanh đan dược không?
Giang Trần lại hỏi.
- Trong Tông môn, đan dược đều là thống nhất phân phối. Lẫn nhau giao dịch rất nhiều, giao dịch cùng tông môn cũng có. Nhưng đan dược tốt chính thức, đều rất khan hiếm. Về phần ngoại tông, một ít thế lực thế tục,… kinh doanh đan dược khẳng định rất nhiều. Bất quá những đan dược kia, phẩm chất căn bản không vào được pháp nhãn chúng ta.
Mộc Cao Kỳ lắc đầu, hiển nhiên đối với ý tưởng đột phát của Giang Trần, là không quá đồng ý.
Giang Trần đại khái đã minh bạch ý tứ của Mộc Cao Kỳ, tại Đan Càn Cung, đan dược tốt, đều là thống nhất phân phối, căn bản không có nhiều dùng để tiêu thụ như vậy.
Về phần đan dược bình thường, đệ tử hạch tâm không dùng được, nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, ở trong tông môn căn bản không có thị trường.
Cho nên ở Đan Càn Cung, đệ tử tầm đó giao dịch đan dược phạm vi nhỏ là có, nhưng thị trường giao dịch đại quy mô, lại căn bản không tồn tại.
- Cao Kỳ đạo hữu, nếu nói, hiện tại ta có một loại đan phương độc nhất vô nhị, có một loại đan dược mà tông môn cũng không có, hiệu quả còn rất không tệ, như vậy ở trong tông môn, sẽ có thị trường sao?
Vấn đề này, lại để cho Mộc Cao Kỳ nao nao.
- Giang huynh, ngươi nói thật chăng?
Mộc Cao Kỳ nháy mắt, lông mi nhẹ nhàng nhúc nhích.
- Ngươi bất kể thật giả, trước phân tích thị trường một chút xem.
Mộc Cao Kỳ gật đầu:
- Nếu quả thật có đan phương độc nhất vô nhị, đan dược độc nhất vô nhị, lại thích hợp đệ tử hạch tâm sử dụng, đoán chừng vẫn có thị trường nhất định. Nhưng muốn nói thị trường đại quy mô, ta cảm thấy rất khó. Nguyên nhân rất nhiều, thứ nhất, tông môn phân phối đan dược, mọi người ở phương diện đan dược, là không quá khan hiếm; thứ hai, tài nguyên mọi người tu luyện đều có hạn, không có sức mua sung túc; thứ ba, tông môn cũng chưa chắc cho phép cá nhân kinh doanh đan dược.
Mộc Cao Kỳ nói, thoáng cái đập chết một nửa đại kế phát tài của Giang Trần.
Giang Trần đã chuẩn bị xong đan phương, ý định làm lớn một hồi, thậm chí tham khảo hình thức hợp tác cùng Dược Sư Điện lúc trước.
Loại pháp môn kiếm tiền này, không cần mình động thủ, cố định chia tiền, mua bán như vậy, Giang Trần đặc biệt ưa thích.
Lại không ngờ, đại kế phát tài của hắn, ở trong tông môn, căn bản không có thị trường.
Mặc kệ, Giang Trần cũng không nản chí. Hắn quyết định, mình lại lưu ý một chút.
Hình thức kinh doanh ở Dược Sư Điện, lợi nhuận là cả Đông Phương Vương Quốc, thậm chí về sau lợi nhuận toàn bộ liên minh 16 nước.
Cùng đạo lý, Vạn Tượng Cương Vực lớn như vậy, Giang Trần tin tưởng, chỉ cần đan phương của mình có ưu thế tuyệt đối, đồng dạng có thể kiếm tiền, hơn nữa là kiếm nhiều tiền.
Ít nhất, hắn không cần sầu muộn vì tài nguyên.
Bất quá, so với lúc ở Đông Phương Vương Quốc, tự nhiên là phải cẩn thận hơn rất nhiều. Sẽ không dễ dàng lấy ra đan phương.
Đan phương đến cấp bậc này, đã không thể tùy ý như ở Dược Sư Điện. Vạn nhất làm không tốt, bị theo dõi, phiền toái sẽ rất nhiều, thậm chí đưa tới họa sát thân.
Dù sao đan phương hắn lấy ra lần này, là phi thường ưu tú, đủ để cho người điên cuồng.
- Giang huynh, nếu như ngươi muốn đan phương, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ đến buôn bán kiếm tiền. Phương pháp xử lý cuối cùng, là hiến nó cho tông môn, nhận lấy điểm cống hiến, đổi lấy tài nguyên. Ngươi phí nhiều tâm tư đi làm như vậy, không nói trước làm được hay không, thời gian cùng tinh lực, đối với Võ Giả mà nói, căn bản lãng phí không nổi. Hơn nữa, tông môn biết ngươi có đan phương độc nhất vô nhị không dâng ra, chỉ sợ cũng sẽ tìm ngươi nói lý.
Giang Trần khinh thường biện luận, chờ trọng tài phát lệnh.
- Hạng tỷ thí thứ hai, giám đỉnh. Trước mặt mỗi người các ngươi, đều có một Đan Đỉnh. Hai Đan Đỉnh này hoàn toàn đồng dạng. Thời gian, đồng dạng là một phút đồng hồ, các ngươi phải từ trong Đan Đỉnh, đánh giá đưa ra vấn đề bên trong. Mặc kệ vấn đề nhỏ cỡ nào, tìm ra càng nhiều càng tốt. Người có số lượng càng nhiều sẽ thắng. Nếu như tìm nhầm một chi tiết, thì từ trong số tìm đúng trừ một chỗ.
Quy tắc cũng không phức tạp, tìm đúng được điểm, tìm nhầm trừ điểm, cuối cùng so tổng số.
Giang Trần nghe quy tắc, cũng nhịn không được muốn cười. Loại tỷ thí này, thật giống như lượng thân định chế cho Giang Trần hắn.
Thiên Mục Thần Đồng, cộng thêm Tà Ác Kim Nhãn của hắn, muốn tìm khuyết điểm của đan đỉnh, đây quả thực là quá dễ dàng
Triển khai Thiên Mục Thần Đồng, khuyết điểm nhỏ cỡ nào, đều sẽ mở rộng gấp 10 lần xuất hiện.
- Giám đỉnh bắt đầu.
Trọng tài ra lệnh, đã bắt đầu hạng khảo hạch thứ hai.
Ngôn Hồng Đồ biết rõ, cửa ải này, mình là không thể thua. Cho nên, trọng tài vừa ra lệnh, hắn liền nhào tới chỗ Đan Đỉnh, chăm chú tìm tòi.
Giang Trần vẫn thong dong như cũ, đột nhiên tay dẫn một cái, một đạo hỏa liệm nâng Đan Đỉnh lên.
Giang Trần liên tục oanh ra chín đạo hỏa diễm, khiến bốn phía Đan Đỉnh bốc cháy lên.
Đây là thủ đoạn giám đỉnh độc nhất vô nhị của Giang Trần, chính là thủ đoạn cấp bậc Chư Thiên.
Một khi tăng nhiệt độ Đan Đỉnh, bị Hỏa lực dẫn động, những sơ hở, những khuyết điểm nhỏ nhặt kia, sẽ càng thêm đột xuất, biểu hiện càng thêm rõ ràng.
Loại thủ đoạn này, chỉ là thủ đoạn nhỏ, kỳ thật tác dụng không lớn. Nhưng mà nhiều Luyện Đan Đại Sư, ở trước khi luyện đan, vì phòng ngừa trong quá trình luyện đan bạo đỉnh, nên mới xem xét Đan Đỉnh.
Bất quá, cái thủ đoạn nhỏ này, bây giờ đối với Giang Trần mà nói, lại là pháp bảo thủ thắng.
Sau khi đun nóng Đan Đỉnh, các loại khuyết điểm nhỏ nhặt, ở dưới Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần, liền rõ ràng rành mạch, không chỗ ẩn trốn.
Xuy xuy xuy xuy…
Giang Trần không ngừng đánh lên tinh thần ấn ký, địa phương có tỳ vết, liền gieo xuống lạc ấn cá nhân.
Một phút đồng hồ cũng không dùng hết, Giang Trần liền tìm được 15 chỗ khuyết điểm trên Đan Đỉnh.
Lại nhìn thời gian, mới qua hai phần ba.
Giang Trần cũng không dài dòng, thu thủ quyết, để cho Đan Đỉnh kia trở lại khán đài.
Tuy còn không có công bố đáp án, nhưng khí độ, thủ đoạn huy sái tự nhiên của Giang Trần, vẫn khiến cho trọng tài âm thầm thưởng thức.
Khỏi cần phải nói, chỉ là loại thủ đoạn giám đỉnh kia, ngay cả trọng tài cũng chưa từng thấy qua.
Ở phương diện này, vừa so sánh, Ngôn Hồng Đồ là hoàn toàn không bằng.
Mà một phút đồng hồ, rất nhanh đã hết.
Thời gian vừa đến, chuông liền vang lên.
Ngôn Hồng Đồ kích động kêu lên:
- Ta đã tìm được mười một khuyết điểm, tuyệt đối không có khả năng còn nữa. Cái hạng này, ta chắc chắn max điểm, chẳng lẽ còn không thể thắng?
Trọng tài kia thấy Ngôn Hồng Đồ thiếu kiên nhẫn như vậy, càng là cười khổ:
- Ngôn Hồng Đồ, ai nói cho ngươi biết chắc chắn max điểm? Ai nói cho ngươi biết chỉ có mười một chỗ khuyết điểm? Cái Đan Đỉnh này, có tất cả 15 khuyết điểm.
- Cái gì? 15 chỗ? Làm sao có thể? Sao ta chỉ tìm được mười một chỗ?
Ngôn Hồng Đồ ngẩn ngơ, bất quá vẫn cười nói.
- Mười một chỗ cũng không ít, Giang Trần, ngươi tìm được mấy chỗ?
Giang Trần cười đạm mạc:
- Cũng không nhiều, vừa vặn 15 chỗ mà thôi.
- Cái gì?
Ngôn Hồng Đồ nở nụ cười:
- Ngươi đang nằm mơ sao? Khâu giám đỉnh này không phải ngươi nói mấy chỗ là mấy chỗ.
Giang Trần cũng lười tranh luận với loại người này, nói với trọng tài:
- Đỉnh này có tất cả 15 khuyết điểm, mỗi một chỗ, ta đều đánh vào ấn ký, trong thời gian ngắn sẽ không tiêu trừ, mời xem.
Tuy trọng tài kia còn không có nghiệm thu, nhưng khí độ của Giang Trần, lại để cho hắn cảm thấy, Giang Trần khẳng định không sai.
Quả nhiên, vừa xem xét, trọng tài liền gật đầu:
- Giang Trần tìm ra 15 khuyết điểm, toàn bộ đúng hết; Ngôn Hồng Đồ, ngươi chỉ tìm được mười một chỗ. Hạng này, vẫn là Giang Trần thắng. Tỷ thí Đan đạo, Giang Trần thắng liền hai hạng, tỷ thí chấm dứt.
- Không có khả năng.
Ngôn Hồng Đồ hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận kết quả này. Giang Trần có thể thắng mình? Tiểu tử quê mùa này, dựa vào cái gì thắng mình?
- Trọng tài đại nhân, có phải ngươi lầm ở đâu hay không? Giang Trần này, hắn xuất thân 16 quốc, đan đạo chi lộ, hắn hiểu sao? Hắn có thể thắng ta liền hai lần?
- Hơn nữa mỗi lần đều hoàn mỹ như vậy? Loại sự tình này, ai có thể tin?
Sắc mặt trọng tài phát lạnh:
- Ngôn Hồng Đồ, ngươi là hoài nghi tính công chính của ta sao?
Ngôn Hồng Đồ bị ánh mắt lăng lệ ác liệt của trọng tài nhìn chằm chằm, toàn thân lập tức có loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Trọng tài quyết đấu, ở Đan Càn Cung, là từ Hình đường đi ra. Ai nghi vấn quyền uy công chính, là người đó nghi vấn toàn bộ Đan Càn Cung.
- Ta không dám nghi vấn trọng tài đại nhân, ta hoài nghi Giang Trần này ăn gian.
Ngôn Hồng Đồ không phục, hắn cảm giác mình thua rất oan.
- Ăn gian?
Trọng tài kia cười lạnh nói.
- Ở trước mặt trưởng lão tông môn, nếu như hắn có thể ăn gian, đó chính là bổn sự của hắn. Hơn nữa, trước đó hắn không biết hạng mục quyết đấu, ăn gian như thế nào? Ngươi nói cho ta biết, hắn ăn gian như thế nào đi?
Ngôn Hồng Đồ không phản bác được.
Dù Giang Trần có bảo vật đặc thù, vậy cũng không coi là ăn gian, đó là bổn sự của người ta, Tạo Hóa của người ta. Tỷ thí Đan đạo, so chính là thực lực tổng hợp.
- Ngôn Hồng Đồ, thua không nổi, thì đừng quyết đấu. Muốn quyết đấu, phải có tâm lý chịu thua. Nghi vấn trọng tài, cái kia là muốn chết.
Ngôn Hồng Đồ câm như hến, không dám nói cái gì nữa.
Hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Giang Trần, đan đạo ngươi có thể đầu cơ trục lợi. Ta xem trên lôi đài võ đạo, ngươi còn ăn gian thế nào?
Nói xong, Ngôn Hồng Đồ cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến lôi đài võ đạo.
- Giang Trần, là nam nhân, thì lên lôi đài gặp mặt.
Phảng phất như sợ Giang Trần không đi, Ngôn Hồng Đồ còn cố ý lưu lại một câu như vậy.
Giang Trần khoan thai cười cười:
- Ngôn Hồng Đồ, dù ngươi kêu gào ra sao, cũng không cách nào che dấu nội tâm ngươi suy yếu. Ba năm bổng lộc, thiếu một ngày cũng không được.
Đối với loại nhân vật như Ngôn Hồng Đồ, Giang Trần căn bản không có hứng thú.
Nhưng mà, ba năm bổng lộc của đối phương, Giang Trần lại rất có hứng thú. Hiện tại hắn nghèo rớt mồng tơi a.
Trên lôi đài Võ đạo, trong mắt Ngôn Hồng Đồ phóng hỏa, cừu hận nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
Hiển nhiên, thất bại ở đan đạo, làm cho lòng tự trọng của Ngôn Hồng Đồ bị chọc giận, cảm giác mình bị Giang Trần mạo phạm.
- Lôi đài Võ đạo, sinh tử do trời. Bất quá đã là đồng môn luận bàn, ta hi vọng các ngươi không nên bị cừu hận che mắt, thời điểm ra tay, nên có chút khắc chế. Nếu không, hôm nay ngươi ở trên lôi đài giết người khác, ngày mai lên lôi đài, cũng có khả năng bị người khác giết.
Trọng tài trên lôi đài Võ đạo, là một người phụ trách khác.
Chương 767 Nguyên cảnh kịch chiến 1
Những lời này, là có ý cảnh cáo. Đệ tử tông môn tỷ thí với nhau, vốn cũng không phải sinh tử đại thù gì, không cần phải đấu đến chết.
Oan oan tương báo khi nào mới kết thúc. Tông môn đệ tử quyết đấu, rất ít phân ra sinh tử. Dù sao, ai cũng có chỗ dựa, sau lưng ai cũng có thể có người.
Hôm nay ngươi giết người khác, khó bảo toàn ngày mai không có càng mạnh hơn nữa tới giết ngươi.
Cho nên, quy tắc ngầm của loại quyết đấu này, sẽ không có người đi đánh vỡ.
Thế nhưng mà lúc này, Ngôn Hồng Đồ hoàn toàn bị cừu hận che mắt, hoàn toàn ném sau đầu những cái gọi là quy tắc ngầm kia.
Hiện tại, hắn chỉ muốn Giang Trần chết.
Nghiền áp Giang Trần, hành hạ Giang Trần đến chết, mới có thể vãn hồi uy phong của hắn.
Giang Trần hiển nhiên có thể phát giác được sát ý của Ngôn Hồng Đồ, đối với tâm tính người này, cũng triệt để khám phá ra.
Người này, lòng dạ chẳng những hẹp hòi, hơn nữa tính cách còn âm tàn. Trong tông tranh đấu, vậy mà có thể có sát ý, đủ thấy người này bá đạo ngoan độc đến cỡ nào.
Bất quá, mặc dù Giang Trần đối mặt Nguyên cảnh ngũ trọng, lại có sợ gì?
Sau khi tiến vào Nguyên cảnh, mỗi một ngày, Giang Trần đều có thể cảm giác được võ đạo tăng mạnh. Khai phát các loại thần thông kỹ năng, làm cho Giang Trần hiện tại, hoàn toàn có lòng tin đối mặt Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Thậm chí, chống lại Thiên Nguyên cảnh, hắn cũng có dũng khí chiến một trận.
Ngôn Hồng Đồ này đã muốn lấy mình giết gà dọa khỉ, như vậy Giang Trần sẽ không để ý, lấy Ngôn Hồng Đồ này làm đá đặt chân, đánh ra danh khí của mình ở Đan Hà Cốc.
Võ đạo chi lộ quật khởi, không có khả năng vô duyên vô cớ. Địa vị cùng đãi ngộ, là từ không ngừng va chạm, không ngừng thành lập, không ngừng tích lũy.
Lần này Ngôn Hồng Đồ khiêu khích, đối với Giang Trần mà nói, là một cơ hội, một cơ hội biểu thị Giang Trần hắn tồn tại.
Nguyên cảnh, nói chính xác là Võ Giả Nguyên Anh.
Cái gọi là Nguyên Anh, là sau khi tinh luyện linh lực, luyện hóa ra tinh hoa ở trong người.
Nguyên Anh hữu hình hữu thần, có thể Hóa Hình, thậm chí có thể thoát ly bản thể.
Cho nên, thực lực của Võ Giả Nguyên cảnh, so với Tiên cảnh, tuyệt đối là có chênh lệch tính thực chất.
Thực lực của Giang Trần, cũng bởi vì đột phá Nguyên cảnh, mà thoáng cái tăng mạnh. Loại tốc độ lên nhanh này, xa xa không phải lúc ở Tiên cảnh có khả năng so.
Lúc ở Tiên cảnh, Giang Trần cũng có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng chiến qua đại cấp bậc, lại phi thường cố sức.
Lúc ở Tiểu Linh cảnh, nếu như Giang Trần tác chiến với Địa Linh cảnh, thì nhiều lắm là tự bảo vệ mình, rất khó thắng.
Nhưng mà hôm nay, hắn ở Tiểu Nguyên cảnh, đối mặt Địa Nguyên cảnh, Giang Trần lại có chín thành chắc thắng.
Cái này không phải nói Địa Nguyên cảnh kém cỏi, mà là tiềm lực bản thân Giang Trần, theo tiến vào Nguyên cảnh, đã nhận được phóng thích cực lớn.
Có thể nói, sau khi tiến vào Nguyên cảnh, thực lực của Giang Trần xuất hiện trạng thái giếng phun.
Bất kể là phương diện nào, đều tăng lên trên phạm vi lớn, năm ba lần, thậm chí gấp 10 lần.
Ngôn Hồng Đồ hùng hổ, chiến ý nghiêm nghị, phóng xuất ra uy áp Nguyên cảnh không hề giữ lại, một bộ muốn ăn sống nuốt tươi Giang Trần.
Đan Hà Cốc có một đoạn thời gian không xuất hiện Vũ Đấu rồi.
Sinh hoạt tông môn buồn tẻ vô vị, làm cho loại sự tình Vũ Đấu này, sẽ rất có lực hấp dẫn. Rất nhiều rất nhiều đệ tử hạch tâm, không ngừng tụ tập ở bốn phía lôi đài.
Đệ tử hạch tâm chiến đấu, ai cũng không muốn bỏ qua. Nhất là tùy tùng của những đệ tử hạch tâm kia, càng là trong trong ngoài ngoài, vây quanh tầm vài vòng.
Một ít đệ tử hạch tâm cường đại, tuy tự tiếc thân phận, không muốn công khai lộ diện, nhưng vẫn âm thầm chú ý tình hình lôi đài.
Nói tóm lại, tuy danh khí của Giang Trần rất lớn, có quan hệ với Đan Trì Thánh giả. Nhưng dù sao cũng là đệ tử hạch tâm mới vừa vào Nguyên cảnh, dù tin đồn lợi hại thế nào, thì thực lực cùng Ngôn Hồng Đồ sai biệt vẫn còn ở đó.
Nguyên cảnh nhất trọng, chống lại Nguyên cảnh ngũ trọng, kém trọn vẹn bốn bậc thang nhỏ, thấy thế nào cũng là cách quá xa.
Hơn nữa, Ngôn Hồng Đồ một mực tu luyện ở Đan Càn Cung.
Mà Giang Trần, dù thiên tài thế nào, thì cũng chỉ xuất thân từ liên minh 16 quốc.
Ở mọi người xem ra, cấp độ nhận thức võ đạo là hoàn toàn bất đồng.
Đan Càn Cung là tông môn đỉnh tiêm ở Vạn Tượng Cương Vực, mà Bảo Thụ Tông, nhiều nhất chỉ có thể coi là tông môn tam tứ lưu ở Vạn Tượng Cương Vực.
Mặc kệ từ góc độ nào xem, chênh lệch đều quá rõ ràng.
- Kỳ quái, kỳ quái, nghe nói Ngôn Hồng Đồ ở đan đấu đã thua Giang Trần. Lúc nào thiên tài của liên minh 16 nước, có thiên phú đan đạo cường đại như vậy?
- Không phải thiên tài của liên minh 16 nước mạnh, mà là Ngôn Hồng Đồ quá củi mục. Ngôn Hồng Đồ không cầu phát triển, mỗi ngày ở Lăng Vân khu xưng vương xưng bá, làm ếch ngồi đáy giếng, đã sa đọa rồi.
- Lời này có đạo lý, Hà sư huynh, ngươi cảm thấy trận Vũ Đấu này, ai sẽ thắng?
- Võ đạo bất đồng đan đạo. Đan đấu có cơ hội đầu cơ trục lợi, Vũ đấu là đao thật thương thật, phải dùng sức chiến đấu chân thật phân ra thắng bại. Dùng ta xem, dù Ngôn Hồng Đồ sa đọa thế nào, nếu như ngay cả một Nguyên cảnh nhất trọng cũng bắt không được, vậy hắn có thể tìm khối đậu hủ đâm chết a.
- Nói cũng đúng, Nguyên cảnh ngũ trọng, nếu như còn không ăn Nguyên cảnh nhất trọng, vậy thì thật là thiên đại chê cười. Từ khi Đan Càn Cung thành lập đến nay, còn không có qua loại sỉ nhục này a?
- Hắc hắc, cũng không nên nói trước a. Năm đó lúc Đan Trì cung chủ còn trẻ, Nguyên cảnh nhất trọng, đồng dạng đánh rơi qua sư huynh Địa Nguyên cảnh. Chỉ có điều, người bị hắn đánh bại kia, chỉ mới vừa tiến vào Địa Nguyên cảnh, cảnh giới còn không có triệt để vững chắc.
- Chậc chậc, Giang Trần này nào có tư cách so với Đan Trì Thánh giả? Đan Trì Thánh giả, đây chính là tồn tại có thiên phú võ đạo mạnh nhất trong ba trăm năm qua của Đan Càn Cung chúng ta.
- Nói rất đúng, Đan Trì Thánh giả, ngày sau nhất định có tư cách phong Hoàng xưng Đế. Có hắn dẫn dắt Đan Càn Cung, Đan Càn Cung tất sẽ đi về thịnh thế, thành tựu sự thống trị muôn đời.
Lại nói tiếp, nhân khí của Đan Trì Thánh giả ở Đan Càn Cung, đích thật là rất mạnh. Rất được Võ Giả trẻ tuổi kính yêu, cả đám đều coi Đan Trì Thánh giả là thần tượng.
Về phần Giang Trần, mọi người vẫn ôm lấy thái độ hoài nghi. Tuy là người Đan Trì Thánh giả chọn lựa, nhưng mà thành kiến thâm căn cố đế kia, để cho bọn hắn không tin địa phương nhỏ bé như liên minh 16 quốc, có thể sinh ra thiên tài kinh thiên động địa gì.
Trên lôi đài, Giang Trần sớm đã tiến nhập trạng thái vong ngã.
Một khi Giang Trần tiến vào loại trạng thái này, liền ý nghĩa hắn đang tiến vào trạng thái tốt nhất của mình.
Tuy Giang Trần có thể hiểu rõ tất cả chi tiết của Ngôn Hồng Đồ, nhưng mà, dù sao cũng là cường giả Nguyên cảnh ngũ trọng, vượt cấp khiêu chiến, không cho phép có nửa điểm qua loa.
Chương 768 Nguyên cảnh kịch chiến 2
Trận chiến này, phải lấy ra toàn bộ thực lực, tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhàng như nghiền áp Truy Dương lão quái.
- Giang Trần, không nên giả thần giả quỷ.
Đột nhiên Ngôn Hồng Đồ hét lớn một tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm bắn ra vẻ rét lạnh:
- Trên lôi đài Võ đạo, cường giả vi tôn, những trò giả thần giả quỷ kia của ngươi, hết thảy vô dụng.
Đang khi nói chuyện, hai tay của Ngôn Hồng Đồ chấn động, phát ra một tiếng thét dài.
Trong lúc đó, sau lưng Ngôn Hồng Đồ xuất hiện một đồ đằng Thương Ưng cực lớn. Giang Trần biết rõ, đây là Nguyên Anh Hóa Hình của Ngôn Hồng Đồ.
- Giang Trần, xem ta thôn phệ ngươi như thế nào.
Ngôn Hồng Đồ điên cuồng gào thét một tiếng, thanh âm bén nhọn hóa thành sóng lớn, một lớp sóng áp đảo một lớp sóng, không ngừng tuôn qua.
Tiếng kêu gào này xoáy lên sóng âm, huyền ảo công kích phi thường cao minh, cũng là vật lý và tinh thần song trọng công kích.
Giang Trần không có lãnh đạm, bàn tay chà xát, Nguyên Từ chi lực lập tức hình thành một đạo khí lưu phòng ngự, bao lấy sóng âm.
Nguyên Từ chi lực, am hiểu nhất đúng là phá hoại, khống chế tiết tấu vận hành lực lượng của đối phương.
Có Nguyên Từ chi lực phòng ngự, sóng âm công kích kia tựa như đâm vào bông, lập tức phát ra thanh âm y y nha nha, ầm ầm tản mất, phá thành mảnh nhỏ.
- Cái gì?
Ngôn Hồng Đồ chấn động, tuy sóng âm công kích của mình không coi vào đâu, nhưng cũng là công kích phi thường đáng sợ.
Chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, vậy mà có thể thông qua lực trường phòng ngự, phá hư sóng âm của mình công kích?
Một màn này, hiển nhiên vượt ra khỏi Ngôn Hồng Đồ dự kiến.
- Hừ.
Tuy Ngôn Hồng Đồ giật mình, lại không nhụt chí. Thân hình nhoáng một cái, hai tay như Thương Ưng giương cánh, hóa thành một đạo thiểm điện đáp xuống.
- Ưng chi lưu tuyến, bắn.
Môn thần thông này của Ngôn Hồng Đồ, chính là đem Thương Ưng thân pháp cùng công kích, hoàn toàn dung nhập vào trong vũ kỹ, hình thành công kích bá đạo.
Trên cao nhìn xuống, lực công kích phi thường kinh người, vừa nhanh lại mãnh liệt.
Oanh…
Giang Trần liên tục oanh ra Nguyên Từ chi lực, hình thành khí tràng, bảo vệ quanh thân.
Thế nhưng dù vậy, tốc độ công kích của Ngôn Hồng Đồ lại càng lúc càng nhanh. Không bao lâu, liền tựa như vô số lưu quang ở trên không trung không ngừng lao xuống.
Trong lúc nhất thời, vô số Thương Ưng lưu tuyến, hóa thành công kích đáng sợ, rậm rạp chằng chịt, bao phủ cả lôi đài.
Môn thần thông này của Ngôn Hồng Đồ, huyền ảo lớn nhất ngay ở một chữ nhanh.
Nhanh phá vạn pháp.
- Không được, bị động chống đỡ như vậy, so đấu tốc độ, không có ưu thế gì a.
Trong nội tâm Giang Trần cũng có nhận thức rõ ràng.
Ngôn Hồng Đồ công kích nhanh như vậy, coi như là Băng Hỏa Yêu Liên có phòng ngự nghịch thiên, chỉ sợ cũng có thể để đối phương tìm được khe hở, thừa dịp hư mà vào.
Loại công kích dùng tốc độ thủ thắng này, uy thế cực kỳ bá đạo.
Không hổ là cường giả Nguyên cảnh ngũ trọng.
Ý niệm trong đầu Giang Trần xoay chuyển, đã có kế sách ứng đối.
Khẽ bấm thủ quyết, vô số Nguyên Từ chi lực quấn quanh thân hình.
Sau một khắc, có mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên hiện ra trên mặt đất, ở trong Nguyên Từ chi lực nhoáng một cái, một màn kỳ quái xuất hiện.
Mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên, vậy mà toàn bộ biến thành Giang Trần, sưu sưu sưu tản ra.
- Chuyện gì xảy ra?
Ngôn Hồng Đồ công kích, đang cảm thấy sảng khoái, chợt phát hiện trong lôi đài, rõ ràng xuất hiện nhiều Giang Trần như vậy.
- Hừ, ảo giác sao? Loại tài mọn này, cũng lấy ra lừa gạt người?
Ngôn Hồng Đồ có chút dừng lại, liền lộ ra ý khinh thường.
Tay đột nhiên trảo một cái, vậy mà cầm ra hơn mười ngọn phi đao.
- Ưng chi dực, lưu quang.
Hơn mười ngọn phi đao, nhanh như lưu tinh, chuẩn xác không sai, bắn về phía mười hai đạo thân ảnh.
Phốc phốc phốc…
Tất cả phi đao, toàn bộ trúng mục tiêu.
Ngôn Hồng Đồ đắc ý cười to, thân hình đột nhiên lao tới:
- Giang Trần, dù ngươi có ngàn vạn ảo giác, lại có gì dùng? Mặc kệ chân thân hay phân thân, ở trong Ưng chi phi đao của ta, chỉ có phần bị ta nghiền áp.
Đệ tử Đan Càn Cung, không ai không phải cao thủ đan dược? Đã chơi đan dược, như vậy dụng độc, tự nhiên cũng sẽ không lạ lẫm.
Tính cách của Ngôn Hồng Đồ xảo trá, làm việc chưa từng có điểm mấu chốt. Trên phi đao, tự nhiên là có độc. Hơn nữa, loại độc này phi thường bá đạo, có thể trực tiếp xâm lấn thần thức, trong khoảnh khắc, có thể để cho thần kinh người tê liệt, huyết mạch bế tắc, thần thức mơ hồ.
Cho nên, chứng kiến phi đao của mình toàn bộ trúng mục tiêu, Ngôn Hồng Đồ liền biết rõ, mình tất thắng.
Hắn đối với dụng độc chi đạo của mình, là phi thường tự tin.
Hiện tại, hắn muốn làm, là chậm rãi thưởng thức Giang Trần vùng vẫy giãy chết. Giờ khắc này, hắn đặt quyết tâm, phải giết chết Giang Trần ở trên lôi đài, mặc kệ hắn có địa vị gì, đắc tội Ngôn Hồng Đồ ta, phải chết.
Không giết Giang Trần, về sau ở Lăng Vân khu còn vững chắc địa vị thống trị thế nào?
Hào quang trên người mười hai đạo thân ảnh, chậm rãi rút đi.
Lộ ra bản thể của mười hai gốc Băng Hỏa Yêu Liên.
Bản thân Băng Hỏa Yêu Liên là Linh thể, không phải huyết mạch nhân loại, loại độc tính kia, đối với Băng Hỏa Yêu Liên mà nói, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
Thật giống như độc dược cho người ăn, đem giội lên nhánh cây, là căn bản không sinh ra tổn thương gì.
Trong lúc đó, nội tâm Ngôn Hồng Đồ trầm xuống. Mười hai đạo thân ảnh, vậy mà đều là giả.
- Giang Trần đâu?
Đều là giả, vậy Giang Trần chân thật đi nơi nào? Trên lôi đài, chuyện kinh khủng nhất, không ai qua được đối thủ đột nhiên biến mất, không biết đi nơi nào.
Loại cảm giác này, thật giống như biết rõ ràng là có quỷ, nhưng lại không biết quỷ ở nơi nào.
- Ngôn Hồng Đồ, chơi phi đao? Ngươi còn non lắm.
Thanh âm của Giang Trần, mang theo vài phần đùa cợt, đột nhiên từ bốn phương tám hướng của lôi đài truyền đến. Toái Nguyệt Phi Đao của Giang Trần, cũng có một chiêu Ưng Phi thức.
Kỳ thật cùng phi đao của Ngôn Hồng Đồ, có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ có điều, phi đao lưu tuyến của Ngôn Hồng Đồ, xa xa không hoàn mỹ bằng Toái Nguyệt Phi Đao Ưng Phi thức.
Đừng nói chân thân của Giang Trần căn bản không ở trong phạm vi công kích của Ngôn Hồng Đồ, dù trong phạm vi công kích, Giang Trần cũng có biện pháp đối phó.
Sắc mặt của Ngôn Hồng Đồ đại biến.
Bởi vì, hắn vậy mà không cách nào từ thanh âm đoán được vị trí của Giang Trần.
Lời của Giang Trần vừa lên, trên lôi đài, vậy mà xuất hiện mấy chục thân ảnh Giang Trần.
Sắc mặt của Ngôn Hồng Đồ đại biến, mấy chục đạo thần ảnh này, đều chân thật như vậy, hoàn toàn phân biệt không rõ ràng, đến cùng cái nào là thực, cái nào là giả.
- Ngôn Hồng Đồ, ta và ngươi nguyên bản là đồng môn, ngươi lại muốn hùng hổ dọa người. Ngươi xưng vương xưng bá ở Lăng Vân khu, giẫm người giẫm ra thói quen, hôm nay, ta cũng cho ngươi nếm thử tư vị bị người khác giẫm.
Trong lúc đó…
Bốn phía lôi đài, vù vù vù nổi lên từng đợt Phong Bạo.
Chương 769 Nhất chiến thành danh 1
Cơn bão táp này vàng chói, lập tức hình thành hải dương kim sắc.
- Nguyên Từ Phong Bạo.
Vừa rồi Giang Trần uấn nhưỡng hồi lâu, vận sức chờ phát động. Lúc này thoáng cái bạo phát ra, uy lực của Nguyên Từ Phong Bạo có thể thôn phệ hết thảy.
Dùng thực lực của Ngôn Hồng Đồ, Nguyên Từ Phong Bạo hiện tại, là không đủ để thôn phệ hắn.
Nhưng mà, rất nhiều Nguyên Từ Phong Bạo ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành uy năng, là phi thường đáng sợ.
Trong lúc đó, Ngôn Hồng Đồ cảm giác mình lâm vào một loại tiết tấu kỳ quái, cả người hành động, thoáng cái trở nên phi thường chậm chạp.
- Chuyện gì xảy ra? Sao bỗng nhiên tầm đó, toàn thân của ta trở nên nặng nề như vậy?
Ngôn Hồng Đồ quá sợ hãi.
Bên hông bị một đạo Nguyên Từ Phong Bạo quấn, Ngôn Hồng Đồ lập tức mất đi cân đối. Đang muốn hóa thành lưu quang bay đi, lại bị từng đạo Nguyên Từ Phong Bạo ở bốn phía gắt gao bao lấy tứ chi của hắn.
Lúc này, tất cả ảo ảnh Giang Trần, toàn bộ hóa thành hình dáng nguyên lai. Vô số dây leo, hóa thành dây thừng dẻo dai, trói Ngôn Hồng Đồ rắn rắn chắc chắc.
Trong lúc nhất thời, dù hắn có muôn vàn bổn sự, cũng không thi triển được.
Chân thân của Giang Trần, đột nhiên nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mặt Ngôn Hồng Đồ. Vô danh đao vung lên, giơ tay chém xuống, từ trên đầu Ngôn Hồng Đồ xẹt qua.
Xoẹt…
Ánh đao hiện lên.
Toàn thân Ngôn Hồng Đồ phát lạnh, nội tâm co lại, kêu thảm một tiếng. Lại phát hiện mình căn bản không có việc gì, chỉ là tóc đã bị một đao kia chém xuống.
- Giang Trần, ngươi muốn giết cứ giết, làm gì trêu đùa hí lộng?
Ngôn Hồng Đồ quê quá hóa khùng.
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Không phải ta không thể giết người, mà là không muốn giết người. Đan Trì Thánh giả đưa ta đến Đan Càn Cung hôm nay, ta giết ngươi, người khác nhất định trách Đan Trì Thánh giả mang về một tai tinh, sẽ không tốt đối với danh tiếng của lão nhân gia. Như theo bổn ý của Giang Trần ta, ngươi mạo phạm ta như vậy, ta trảm ngươi mười lần, cũng tuyệt không nhăn mày.
Đột nhiên Giang Trần đề cao thanh âm:
- Giang Trần ta chỉ có một nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta tất phạm người. Ngôn Hồng Đồ là lần đầu tiên, ta cho Đan Trì Thánh giả mặt mũi. Nếu như còn có lần nữa, bất kể là ai, dưới đao Giang Trần ta, sẽ không lưu tình.
Giang Trần mượn sự tình của Ngôn Hồng Đồ, hướng toàn bộ Đan Hà Cốc biểu thị, ai cũng đừng chọc ta.
Ai chọc ta, lần sau không phải là chém rụng vài cọng tóc đơn giản như vậy.
Ngôn Hồng Đồ mặt xám như tro, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, mình đường đường là Nguyên cảnh ngũ trọng, lại bị Giang Trần nghiền áp nhẹ nhàng như vậy.
Dù hắn nhanh nhẹn dũng mãnh ra sao, lúc này cũng nói không ra cái gì.
Vạn nhất chọc giận Giang Trần, một đao bay đến, có cốt khí cũng chỉ còn đường chết.
Dưới lôi đài, những người đang xem cuộc chiến kia, cả đám cũng ngây ra như phỗng.
Một trận chiến vốn tất cả mọi người cho rằng Ngôn Hồng Đồ tất thắng, vậy mà dùng phương thức quỷ dị như vậy, rất nhanh liền xong.
Cơ hồ còn không có tinh tường Giang Trần làm như thế nào, Ngôn Hồng Đồ liền bại. Hơn nữa bại triệt để, đột nhiên như vậy.
Trong lúc nhất thời, từng người đang xem cuộc chiến, trong lòng đều nghiêm nghị.
Bọn hắn một chút cũng không nghi ngờ Giang Trần nói. Lần thứ nhất, Giang Trần không giết Ngôn Hồng Đồ, không có nghĩa là, người khiêu khích hắn tiếp sau, còn sẽ may mắn như vậy.
Thu thần thông, Giang Trần trực tiếp ly khai lôi đài, không nhìn vô số ánh mắt ngây ra như phỗng.
Tựa như lúc trước hắn nghĩ, địa vị cùng đãi ngộ, đều dựa vào chính mình tranh thủ.
Hắn tin tưởng, đánh xong trận này, ở Đan Hà Cốc, sẽ không còn ai dám lải nhải với hắn, càng không có khả năng giống như Ngôn Hồng Đồ, muốn nắm Giang Trần hắn khai đao, biểu hiện ra uy thế của bọn hắn.
Giang Trần, không phải quả hồng mềm, mà là xương cứng.
Thế giới Tông môn, là kỳ quái như thế.
Nếu là kẻ yếu, càng không được tôn trọng. Càng cường thế, càng cao chót vót, thì càng có thể được chú ý.
Trận chiến này vừa chấm dứt không lâu, tình hình chiến đấu liền lấy tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài.
Đan Trì Thánh giả, cũng ở trước tiên nhận được tin tức.
- Ánh mắt của Thánh giả, quả nhiên không phải bình thường a. Ha ha, Giang Trần này, mới vừa gia nhập Đan Hà Cốc, liền đánh Ngôn Hồng Đồ hoa rơi nước chảy. Xem ra, trật tự của Đan Hà Cốc sẽ bị phá vỡ rồi.
- Không thể không nói, Giang Trần này để ta cải biến cách nhìn đối với liên minh 16 quốc. Có thể nuôi dưỡng được thiên tài như Giang Trần, bất kể có phải công lao của nó hay không, nhưng ít nhất đã chứng minh một điểm, chỗ lại tầm thường, cũng có khả năng xuất hiện thiên tài.
- Thánh giả, thiên tài như vậy, nên đào nhiều một ít mới tốt a.
Những thứ này đều là tâm phúc của Đan Trì Thánh giả, cho nên, trong lời nói cũng có một ít vuốt mông ngựa. Chỉ có điều Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt như vậy, để cho bọn hắn mã thí tâng bốc, sẽ không có gì áp lực.
Nhưng Đan Trì Thánh giả, đối với việc này lại không có quá nhiều kích động.
Đánh bại Ngôn Hồng Đồ, cái này đối với Đan Trì mà nói, căn bản không đáng ngạc nhiên.
Dùng hiểu biết của hắn đối với Giang Trần, đừng nói Ngôn Hồng Đồ chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, coi như là Nguyên cảnh lục trọng, cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trần.
Ánh mắt nhìn người của Đan Trì cực chuẩn, trận chiến Giang Trần hành hạ Truy Dương lão quái đến chết ấy, Đan Trì Thánh giả cũng cẩn thận nghiên cứu qua. Hắn có thể cảm giác được trong trận chiến ấy, Giang Trần căn bản là thành thạo, rất dễ dàng.
Cho nên, Đan Trì phỏng đoán thực lực của Giang Trần, sớm đã đặt hắn ở trình độ Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Thậm chí Đan Trì còn cảm thấy, dù Giang Trần gặp phải Thiên Nguyên cảnh, cũng chưa chắc sẽ bại.
Cái này thuần túy là sức quan sát của cường giả, đi ra một loại kết luận mà thôi.
Cho nên, Đan Trì đối với Giang Trần đánh bại Ngôn Hồng Đồ, kỳ thật cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Hắn cảm thấy hứng thú, là Giang Trần biểu hiện ở đan đạo.
Hắn từ chỗ trọng tài phụ trách tỷ thí đan đạo, đã nhận được tình huống ở hiện trường, nghe Giang Trần biểu hiện, trong nội tâm Đan Trì quả thực rung động hồi lâu.
Nếu như trọng tài kia miêu tả không sai, như vậy Giang Trần biểu hiện ở đan đạo, trình độ yêu nghiệt còn viễn siêu thiên phú võ đạo a.
- Giang Trần...
Trong nội tâm Đan Trì, đối với Giang Trần lại tăng lên vài phần chờ mong.
Cùng Ngôn Hồng Đồ chiến một trận, biến hóa xác thực là rất lớn.
Sau khi Giang Trần trở lại Đan Hà Cốc, rõ ràng cảm giác được địch ý ít đi, mà chuyển biến thành các loại kính sợ.
Dù sao, hiện tại ở bên ngoài đều cho rằng, thực lực của Giang Trần, đủ đối kháng với Địa Nguyên cảnh đỉnh phong.
Mà loại Võ Giả cấp bậc này, đều ở Kình Thiên khu.
Bởi vậy, trừ khi là đầu óc bị cửa kẹp, nếu không ai cũng không muốn mình trở thành Ngôn Hồng Đồ thứ hai.
Ngôn Hồng Đồ bị đánh bại, cùng ngày liền rời Đan Hà Cốc, ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Hiển nhiên, sau trận chiến này hắn không còn sót lại chút mặt mũi gì, cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại. Thậm chí hắn ngay cả lý do hận Giang Trần cũng không có.
Chương 770 Nhất chiến thành danh 2
Từ đầu tới đuôi, đều là hắn thêu dệt chuyện. Giang Trần một mực bị ép nghênh chiến. Thẳng đến cuối cùng, Giang Trần không có chém tận giết tuyệt, cũng không phải xem mặt mũi Ngôn Hồng Đồ hắn, mà là xem mặt mũi của Đan Trì Thánh giả, không muốn hạ dao mổ với đồng môn.
Có thể nói, Giang Trần đã rất phong độ rồi.
Giật mình nhất, là Mộc Tiểu Tiên Mộc Cao Kỳ rồi. Trước khi Giang Trần và Ngôn Hồng Đồ va chạm, hắn vẫn khích lệ Giang Trần nhường một bước.
Hắn căn bản nhìn không tốt khi Giang Trần đối kháng Ngôn Hồng Đồ.
Nào biết được, kết quả vừa ra, Giang Trần nhẹ nhõm nghiền áp Ngôn Hồng Đồ. Cái này để cho Mộc Tiểu Tiên thiếu chút nữa cả kinh rớt cằm.
- Giang Trần huynh, tiểu đệ tầm nhìn hạn hẹp, có mắt như mù, hổ thẹn a.
Hiện tại Mộc Cao Kỳ đã là khách quen ở động phủ Giang Trần rồi.
- Chỉ cần không chậm trễ sự tình thăm dò linh tuyền là tốt rồi.
Giang Trần cười nhạt. Mộc Cao Kỳ nhìn không tốt hắn, Giang Trần tự nhiên là biết. Hắn cũng biết, Mộc Cao Kỳ là có hảo tâm. Dù sao, theo lẽ thường xem xét, hắn chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, hoàn toàn không có vốn liếng đối kháng Nguyên cảnh ngũ trọng.
- Hắc hắc, chứng kiến thực lực của Giang huynh hùng hậu như vậy, trong nội tâm của ta càng an tâm.
Mộc Cao Kỳ cũng cam lòng hạ vốn gốc, lại lấy ra mấy bình thuốc:
- Giang huynh, những thứ này đều là Cố Linh Đan, lần trước ta đáp ứng, Cố Linh Đan của tùy tùng ngươi dùng, ta bao hết.
Giang Trần cười cười, nhìn những đan dược kia nói:
- Cao Kỳ đạo hữu, cho ngươi tốn kém, luôn không tốt a. Ta có một số việc, muốn hỏi ngươi một chút.
- Không dám nhận, không dám nhận. Giang huynh có cái gì muốn hỏi, cứ việc hỏi. Mộc Cao Kỳ ta cũng coi như nửa cái mật thám ở Đan Hà Cốc, tình báo vẫn tương đối linh thông.
Mộc Cao Kỳ am hiểu luyện đan, rất nhiều đệ tử hạch tâm không muốn hao phí thời gian đi luyện chế đan dược, hoặc là thiên phú đan đạo không bằng Mộc Cao Kỳ, đều ủy thác Mộc Cao Kỳ luyện đan.
Thường xuyên qua lại, Mộc Cao Kỳ tổng có thể từ trong miệng rất nhiều người đạt được tin tức hữu dụng, cho nên năng lực tình báo của hắn vẫn rất mạnh.
- Hiện tại ta nhu cầu cấp bách tài nguyên, ngươi cảm thấy, ở Đan Càn Cung, cách đạt được tài nguyên nhanh nhất là cái gì?
- Nhận lấy nhiệm vụ tông môn, ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Mộc Cao Kỳ thốt ra.
- Nhiệm vụ Tông môn, có rất nhiều cấp bậc, thù lao rất cao. Ra ngoài lịch lãm rèn luyện, phong hiểm lớn, nhưng thường thường thu hoạch cũng lớn.
- Không có những biện pháp khác sao? Nói thí dụ như kinh doanh đan dược chẳng hạn?
Giang Trần thăm dò hỏi.
- Kinh doanh đan dược?
Mộc Cao Kỳ ngẩn ngơ.
- Ở trong tông môn, giao dịch đan dược ngược lại là có, nhưng ai có lòng tốt như vậy, suốt ngày luyện chế đan dược đi bán? Cái này rất hao phí thời gian, chậm trễ tu luyện võ đạo a. Mấu chốt nhất là, không có đan phương độc nhất vô nhị gì, đan dược ngươi luyện chế, người khác đồng dạng có thể luyện. Ta cảm giác phát tài không được.
Mộc Cao Kỳ thường giúp người luyện đan, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kinh doanh đan dược.
Dù sao, ở trong tông môn, đan dược còn không có khan hiếm đến trình độ đó. Đan dược ngươi luyện chế, cũng không có khả năng dễ bán đến loại trình độ nầy.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, xem ra kế hoạch của mình, một người là không cách nào hoàn thành.
- Tại Đan Càn Cung, có cơ cấu chuyên môn kinh doanh đan dược không?
Giang Trần lại hỏi.
- Trong Tông môn, đan dược đều là thống nhất phân phối. Lẫn nhau giao dịch rất nhiều, giao dịch cùng tông môn cũng có. Nhưng đan dược tốt chính thức, đều rất khan hiếm. Về phần ngoại tông, một ít thế lực thế tục,… kinh doanh đan dược khẳng định rất nhiều. Bất quá những đan dược kia, phẩm chất căn bản không vào được pháp nhãn chúng ta.
Mộc Cao Kỳ lắc đầu, hiển nhiên đối với ý tưởng đột phát của Giang Trần, là không quá đồng ý.
Giang Trần đại khái đã minh bạch ý tứ của Mộc Cao Kỳ, tại Đan Càn Cung, đan dược tốt, đều là thống nhất phân phối, căn bản không có nhiều dùng để tiêu thụ như vậy.
Về phần đan dược bình thường, đệ tử hạch tâm không dùng được, nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, ở trong tông môn căn bản không có thị trường.
Cho nên ở Đan Càn Cung, đệ tử tầm đó giao dịch đan dược phạm vi nhỏ là có, nhưng thị trường giao dịch đại quy mô, lại căn bản không tồn tại.
- Cao Kỳ đạo hữu, nếu nói, hiện tại ta có một loại đan phương độc nhất vô nhị, có một loại đan dược mà tông môn cũng không có, hiệu quả còn rất không tệ, như vậy ở trong tông môn, sẽ có thị trường sao?
Vấn đề này, lại để cho Mộc Cao Kỳ nao nao.
- Giang huynh, ngươi nói thật chăng?
Mộc Cao Kỳ nháy mắt, lông mi nhẹ nhàng nhúc nhích.
- Ngươi bất kể thật giả, trước phân tích thị trường một chút xem.
Mộc Cao Kỳ gật đầu:
- Nếu quả thật có đan phương độc nhất vô nhị, đan dược độc nhất vô nhị, lại thích hợp đệ tử hạch tâm sử dụng, đoán chừng vẫn có thị trường nhất định. Nhưng muốn nói thị trường đại quy mô, ta cảm thấy rất khó. Nguyên nhân rất nhiều, thứ nhất, tông môn phân phối đan dược, mọi người ở phương diện đan dược, là không quá khan hiếm; thứ hai, tài nguyên mọi người tu luyện đều có hạn, không có sức mua sung túc; thứ ba, tông môn cũng chưa chắc cho phép cá nhân kinh doanh đan dược.
Mộc Cao Kỳ nói, thoáng cái đập chết một nửa đại kế phát tài của Giang Trần.
Giang Trần đã chuẩn bị xong đan phương, ý định làm lớn một hồi, thậm chí tham khảo hình thức hợp tác cùng Dược Sư Điện lúc trước.
Loại pháp môn kiếm tiền này, không cần mình động thủ, cố định chia tiền, mua bán như vậy, Giang Trần đặc biệt ưa thích.
Lại không ngờ, đại kế phát tài của hắn, ở trong tông môn, căn bản không có thị trường.
Mặc kệ, Giang Trần cũng không nản chí. Hắn quyết định, mình lại lưu ý một chút.
Hình thức kinh doanh ở Dược Sư Điện, lợi nhuận là cả Đông Phương Vương Quốc, thậm chí về sau lợi nhuận toàn bộ liên minh 16 nước.
Cùng đạo lý, Vạn Tượng Cương Vực lớn như vậy, Giang Trần tin tưởng, chỉ cần đan phương của mình có ưu thế tuyệt đối, đồng dạng có thể kiếm tiền, hơn nữa là kiếm nhiều tiền.
Ít nhất, hắn không cần sầu muộn vì tài nguyên.
Bất quá, so với lúc ở Đông Phương Vương Quốc, tự nhiên là phải cẩn thận hơn rất nhiều. Sẽ không dễ dàng lấy ra đan phương.
Đan phương đến cấp bậc này, đã không thể tùy ý như ở Dược Sư Điện. Vạn nhất làm không tốt, bị theo dõi, phiền toái sẽ rất nhiều, thậm chí đưa tới họa sát thân.
Dù sao đan phương hắn lấy ra lần này, là phi thường ưu tú, đủ để cho người điên cuồng.
- Giang huynh, nếu như ngươi muốn đan phương, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ đến buôn bán kiếm tiền. Phương pháp xử lý cuối cùng, là hiến nó cho tông môn, nhận lấy điểm cống hiến, đổi lấy tài nguyên. Ngươi phí nhiều tâm tư đi làm như vậy, không nói trước làm được hay không, thời gian cùng tinh lực, đối với Võ Giả mà nói, căn bản lãng phí không nổi. Hơn nữa, tông môn biết ngươi có đan phương độc nhất vô nhị không dâng ra, chỉ sợ cũng sẽ tìm ngươi nói lý.
Bình luận facebook