• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Sát Thần Chí Tôn

  • Chương 761-765

Chương 761 Một chỉ kinh bốn tòa 1

Giang Trần quật khởi, một đường đã trải qua rất nhiều giết chóc, ngôn ngữ tầm đó, sát khí tự sinh.

Những thủ vệ kia câm như hến, không dám nói một chữ không.

Bọn hắn cũng là bị người ám chỉ, để cho bọn hắn tìm cơ hội làm khó dễ Giang Trần thoáng một phát, buồn nôn Giang Trần một phen.

Bọn hắn có thể làm, cũng chỉ là gây khó dễ đám thủ hạ của Giang Trần.

Về phần bản thân Giang Trần, căn bản không phải bọn hắn có thể chọc nổi.

Giang Trần cử động như vậy, làm cho mấy tùy tùng đều sinh lòng cảm kích. Bọn hắn biết rõ, Giang Trần giận dữ, là vì mặt mũi của bọn họ, cho bọn hắn chỗ dựa.

Từ khi bọn hắn tiến vào Đan Hà Cốc, bị các loại cười nhạo, trong nội tâm bao nhiêu cũng có chút tự ti.

Giang Trần cử động, đúng là đền bù vết rách trong lòng bọn hắn.

- Chậc chậc, các hạ vừa tới Đan Hà Cốc, cái tính tình này có phải hơi lớn hay không? Cùng mấy thủ vệ canh cổng đấu uy phong? Rất thoải mái sao?

Đột nhiên, một thanh âm âm trầm từ nơi xa truyền đến.

Đón lấy lại có vài thanh âm châm chọc khiêu khích truyền đến.

- Hắc hắc, có lẽ người ta ở địa phương nhỏ bé xưng vương xưng bá quen, đến Đan Càn Cung, cái tật xấu này vẫn không đổi được a.

- Đây là Đan Càn Cung, tính tình ở loại địa phương nhỏ bé như 16 quốc kia, cũng nên thu liễm. Bằng không thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt.

Đang khi nói chuyện, vài đạo thân ảnh, không hẹn mà cùng từ các nơi đi ra.

Ba gia hỏa đệ tử hạch tâm, riêng phần mình mang theo mấy tùy tùng, hữu ý vô ý cản lại giao lộ, vừa vặn ngăn trở con đường phản hồi động phủ của Giang Trần.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, Thiên Mục Thần Đồng đảo qua mấy gia hỏa này.

Tu vi đều là Nguyên cảnh nhị tam trọng, loại nhân vật này, ở Lăng Vân khu, chỉ là tiểu đệ làm vũ khí cho người sử dụng.

Lộ ra một dáng tươi cười nghiền ngẫm, lông mày của Giang Trần nhẹ nhàng nhíu một cái:

- Chó ngoan không cản đường, các ngươi đây là có ý tứ gì?

- Quả nhiên là tiểu tử ở nông thôn, không có giáo dưỡng.

- Ngay cả Ngôn Hoành Đồ sư huynh cũng dám mạo phạm, quả nhiên là ngu xuẩn.

Ba gia hỏa này, nhao nhao mở miệng quát lớn. Nhưng đã quên, là bọn hắn mở miệng mỉa mai Giang Trần trước, lại chặn đường ở sau.

Sắc mặt của Giang Trần trầm xuống, cũng lười nói nhảm với những người này:

- Bốn chữ, cút xa một chút.

Loại tiểu nhân vật này, xem xét liền biết là Ngôn Hồng Đồ phái ra thăm dò hắn, Giang Trần căn bản không có hứng thú nói nhảm với loại mặt hàng này.

Nhưng mà, thái độ của Giang Trần, lại càng kích phát nộ khí của ba người này.

Ba người này, tuy ở Đan Hà Cốc địa vị bình thường, nhưng dầu gì cũng là đệ tử hạch tâm. Đệ tử hạch tâm, thì có ngạo khí của đệ tử hạch tâm.

Nhất là ở trước mặt Giang Trần, luận tư lịch, luận tu vi, bọn hắn đều cảm giác mình hơn xa Giang Trần. Như vậy Giang Trần nhục nhã, nghiền áp Giang Trần, hết thảy là đương nhiên.

Thế nhưng Giang Trần này, vậy mà dám cãi lại? Còn hung hăng càn quấy như vậy? Cái này ở bọn hắn xem ra, không thể nghi ngờ là thiên đại mạo phạm.

Một tiểu tử nông thôn, ở trước mặt ba đệ tử hạch tâm, lại dám mở miệng chống đối?

- Giang Trần, xem ra, chúng ta nên để cho ngươi biết, quy củ của Đan Hà Cốc này là cái gì?

Ba gã đệ tử hạch tâm kia lẫn nhau ném đi ánh mắt, tam vị nhất thể, hình thành một hình chữ "Phẩm", hoàn toàn phong kín đường đi của Giang Trần.

Đan Càn Cung không cấm đệ tử luận bàn, trừ khi muốn phân ra sinh tử, mới cần xin tông môn.

Một ít tiểu đả tiểu nháo, đệ tử tầm đó có thể tự giải quyết.

Cho nên, tại Đan Hà Cốc, loại tư đấu này, có thể nói là tầng tầng lớp lớp.

- Loại mặt hàng như các ngươi, cũng nói quy củ với ta? Một câu, lăn hay không lăn?

Giang Trần nhíu mày, quát.

- Giang Trần, cho ngươi hai lựa chọn, một là hiện tại xuống quỳ cầu xin tha thứ, hai, ta đánh tới ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Ánh mắt của Giang Trần có chút híp lại.

Trong lúc đó, sắc mặt trầm xuống, tay phải khẽ nhấc, ngón trỏ hư không điểm một cái.

- Lăn.

Một tiếng quát chói tai từ trong miệng Giang Trần phun ra. Tà Ác Kim Nhãn bắn ra lệ mang, như tia chớp phá toái hư không.

Cùng lúc đó, ngón tay của Giang Trần điểm một cái, như một đạo Tinh Quang diệu bắn, rồi đột nhiên bắn ra sương lạnh vô tận, mang tất cả hư không.

Nhất thời, nhiệt độ chợt hạ xuống, phảng phất ngay cả hư không cũng lập tức bị đóng băng.

Hàn mang đáng sợ, theo hư không lan tràn, hô hấp tầm đó, liền lan tràn đến dưới chân ba gã đệ tử hạch tâm kia. Băng hàn chi lực cường đại, phảng phất như một tòa Băng Sơn đập vào mặt.

- Cái gì?

- Không tốt.

Một chiêu này, là Bạo Tinh chỉ được Giang Trần dung hợp Băng Liên chi lực, tên đầy đủ là Huyền Minh Bạo Tinh chỉ.

Một chỉ xuống dưới, có thể so với trời đông giá rét, đóng băng hết thảy.

Hàn khí phong tỏa này cực kỳ bá đạo, lập tức liền khóa lại cả hư không.

Ba gã đệ tử hạch tâm kia, cảm thấy toàn thân bị vô số Băng Sơn ngăn chặn, huyết mạch dùng tốc độ có thể thấy được, dần dần đóng băng.

Mà những tùy tùng của bọn hắn, thực lực thấp kém, cơ hồ là lập tức bị đông thành tượng.

Chỉ còn lại có con mắt tuyệt vọng lộ ở bên ngoài, không ngừng nháy động, lộ ra sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận, ở thời khắc này, phảng phất đã trải qua chuyện kinh khủng nhất trên thế giới.

Ba gã đệ tử hạch tâm kia hồn phi phách tán, vô luận bọn hắn chống cự như thế nào, cũng không thể ngăn cản băng hàn chi lực xâm lấn cơ thể.

Mà ngón tay của Giang Trần treo cao, chỉ cần hơi động thoáng một phát, liền có thể quyết định sinh tử của bọn hắn.

Ngay lúc này, khóe miệng của Giang Trần lộ ra một tia cười nhạt, thu ngón tay lại.

Nhất thời, băng hàn chi lực khủng bố bỗng nhiên tiêu tán, lại lần nữa khôi phục bình thường.

Băng hàn chi lực vừa đi, huyết mạch của những người này mới khôi phục bình thường, liên tục vận chuyển một Chu Thiên, lúc này mới hóa giải băng hàn chi lực xâm lấn trong cơ thể.

Trong ánh mắt cả đám nhìn Giang Trần, đã nhiều ra vài phần sợ hãi.

Dù sao trên danh nghĩa là đồng môn, lần thứ nhất động thủ, Giang Trần không có thống hạ sát thủ, chỉ là cho một cảnh cáo.

Không có gì so với tử vong uy hiếp càng có sức thuyết phục.

Ba đệ tử hạch tâm kia, mặc dù lại ngạo khí, cũng biết trong nháy mắt vừa rồi, Giang Trần muốn tiêu diệt bọn hắn, là dễ như trở bàn tay.

Lúc này, bọn hắn nào dám cản đường nữa.

Nhìn Giang Trần mang theo tùy tùng nghênh ngang rời đi, ba đệ tử hạch tâm kia chật vật không chịu nổi, nhìn lẫn nhau, đều từ trong mắt đối phương, chứng kiến ý sợ hãi nồng đậm.

- Tiểu tử này... Chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, lại có uy năng đáng sợ như thế? Ta cảm giác hắn và đám thiên tài Địa Nguyên cảnh kia, là hoàn toàn có thể sánh vai a.

- Ai, không nói nữa. Đi nói cho Ngôn Hoành Đồ sư huynh a. Lần này chúng ta xem như mất mặt rồi.

- Giang Trần...

Ba đệ tử hạch tâm này, đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, đã không còn có ngạo khí trước kia, ủ rũ bước đi.
Chương 762 Một chỉ kinh bốn tòa 2

- Thiếu chủ, vừa rồi một chỉ kia, thực đẹp a. Lúc nào Kiều Sơn ta có thể đẹp như vậy thì tốt rồi, ai.

- Đi theo Thiếu chủ hỗn, sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy. Trước kia thời điểm chúng ta pha trộn ở Đông Phương Vương Quốc, nào nghĩ đến có một ngày, chúng ta sẽ tiến vào Tiên cảnh?

Quách Tiến lại rất có lòng tin với Giang Trần.

- Cũng đúng, Thiếu chủ vừa ra tay, xem những người kia còn dám mắt chó xem người thấp không?

Kiều Sơn Kiều Xuyên huynh đệ, trong giọng nói đều lộ ra tự hào nồng đậm, rất có cảm giác hãnh diện.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Đi về trước đi, việc này còn chưa xong đâu. Ba tiểu nhân vật này, chỉ là tiên phong mở đường cho Ngôn Hồng Đồ kia, không quan trọng gì cả.

Nếu Ngôn Hồng Đồ kia là bá chủ của Lăng Vân khu, việc này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bất quá Giang Trần cũng không có đạo lý e ngại, thế giới võ đạo, muốn quật khởi, thì khẳng định sẽ có chướng ngại vật.

Nếu Ngôn Hồng Đồ này không có mắt đụng lên, vậy chỉ có thể cường thế đá văng. Né tránh là vĩnh viễn né tránh không hết.

Giang Trần dự cảm quả nhiên đúng, vừa rạng sáng ngày thứ hai, ngoài động phủ của hắn, liền bị người bao vây.

Chính xác ra, là bị một đám tùy tùng của các đệ tử hạch tâm bao vây.

Ước chừng tùy tùng ở toàn bộ Lăng Vân khu đều tới, toàn bộ tụ tập ngoài động phủ của Giang Trần.

Bọn hắn đập vào cờ hiệu, muốn các tùy tùng của Giang Trần, cút ra ngoài Đan Hà Cốc.

Bởi vì, Đan Hà Cốc còn chưa từng có Tiểu Linh cảnh tiến vào.

Cho dù làm việc vặt, ít nhất cũng là Thiên Linh cảnh.

Cho nên, bọn hắn đập vào cờ hiệu này, một bộ lẽ thẳng khí hùng, đến kháng nghị Giang Trần, lên án công khai, muốn Giang Trần khu trục những tùy tùng này.

Giang Trần cười lạnh, sau lưng những người này, nhất định là Ngôn Hồng Đồ kích động.

- Muốn dùng phương pháp này buồn nôn ta?

Giang Trần không chút hoang mang, đi ra ngoài, ánh mắt quét qua, chí ít có hơn nghìn người ngăn ở cửa ra vào.

Giang Trần không phải một người dễ dàng tức giận, nhưng mà không có nghĩa là hắn không có nửa điểm tính tình.

- Tất cả im miệng cho ta, ta chỉ đếm mười tiếng. Sau mười tiếng, không biến mất khỏi tầm mắt của ta, giết không tha.

Giang Trần thật sự giận. Lúc này mới tiến vào Đan Hà Cốc hai ngày, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt bình thường của hắn.

- Mười, chín, tám, bảy...

Giang Trần không nói bất luận cái gì, cũng không thử đi thuyết phục những người này. Hắn biết rõ, những người này, đều là Ngôn Hồng Đồ phái tới, bọn hắn không dám không đến, cũng không thể không đến.

Cho nên, bất luận đạo lý gì, bất luận ngôn ngữ gì, đều khó có khả năng thuyết phục những người này.

Có thể thuyết phục những người này, chỉ có một phương pháp, là vũ lực.

- Sáu, năm, bốn, ba...

Giang Trần càng đếm tới đằng sau, ngữ khí càng rét lạnh, sát ý không ngừng ngưng tụ, càng ngày càng băng hàn.

- Hừ, Giang Trần, ngươi cũng quá mức khoa trương a? Đây là Đan Hà Cốc, ngươi muốn giết người liền giết người sao?

- Đúng vậy, Giang Trần, những người này yêu cầu đều rất hợp lý, ngươi không nghe bọn hắn tố cầu, mở miệng ngậm miệng liền muốn sát nhân. Trong mắt ngươi, còn có quy củ của Đan Hà Cốc sao?

- Đừng tưởng rằng có chút bổn sự thì có thể hoành hành không sợ, tại Đan Hà Cốc, chút tu vi ấy của ngươi, còn kém xa lắm.

Từng thanh âm khiêu khích liên tiếp truyền đến.

Giang Trần biết rõ, đây là hắc thủ sau lưng xuất hiện.

Giang Trần vận sức chờ phát động, thân thể thẳng tắp, như một cây trường thương, đứng ở cửa ra vào, rất có khí thế một tướng giữ quan ải, vàn người khó qua.

Dù mưa gió sắp đến, dù thiên quân vạn mã, hắn cũng bình tĩnh tự nhiên.

Trong lúc đó, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần khẽ động, quát:

- Muốn đến nháo sự, thì quang minh chính đại một chút. Đường đường đệ tử hạch tâm của Đan Càn Cung, lại như tiểu nhân trên phố, kích động những thế hệ vô tri này đến ầm ĩ. Các ngươi không buồn nôn, ta cũng cảm thấy buồn nôn thay các ngươi.

Đang khi nói chuyện, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần đã bắn ra mười dặm.

Chỉ thấy được, từng đạo thân ảnh không ngừng từ bốn phía tràn ra, chạy đến bên này.

Nhìn ra được, lực hiệu triệu của Ngôn Hồng Đồ rất mạnh.

Mặc kệ những người đến đây, có phải xuất từ bổn ý hay không, nhưng có thể làm cho nhiều người đến như vậy, đủ thấy Ngôn Hồng Đồ ở Lăng Vân khu có lực ảnh hưởng mạnh bao nhiêu.

- Còn nữa không? Đều xuất hiện đi.

Giang Trần cười lạnh.

Cả đám đệ tử hạch tâm, không ngừng phân tán ra hai bên, nhượng ra một con đường.

Cuối cùng con đường này, một thanh niên áo bào màu bạc, hai mắt như đao, phối hợp mũi ưng tiêu chí, lộ ra mười phần âm tàn, ở dưới mấy đệ tử hạch tâm túm tụm, đi nhanh tới chỗ Giang Trần.

- Ngôn sư huynh.

- Bái kiến Ngôn sư huynh.

- Ngôn sư huynh đại giá quang lâm, Giang Trần, ngươi còn không mau mau nghênh đón?

Giang Trần nhàn nhạt lườm qua, nhìn xem Ngôn sư huynh không ai bì nổi kia. Trận chiến như vậy, vẻ mặt hắn lại đương nhiên, hiển nhiên là đã quen bị truy phủng, rất hưởng thụ loại đãi ngộ vạn người truy phủng này.

Người này, tu vi khoảng Nguyên cảnh năm sáu trọng, tuy không phải Thiên Nguyên cảnh, nhưng ở Lăng Vân khu, đích thật là có ưu thế tuyệt đối.

Tướng tùy tâm sinh, xem tướng mạo người này, liền biết rõ người này là loại có thù tất báo, âm hiểm tàn nhẫn, vì đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn.

Nếu như ai vi phạm ý chí của hắn, đắc tội hắn, nhất định sẽ bị hắn trả thù không từ thủ đoạn.

Hôm nay tràng diện này, nhất định là hắn cố ý làm ra, để chèn ép Giang Trần.

Khóe môi Giang Trần nhếch lên một nụ cười thản nhiên, hiển nhiên không có ý tứ nghênh đón Ngôn Hồng Đồ này.

Ngôn Hồng Đồ thấy Giang Trần kiêu căng như vậy, nhìn thấy mình, lại không có một chút tỏ vẻ, trong lòng càng giận dữ. Cảm giác vương tọa của mình bị khiêu khích nghiêm trọng.

- Ngươi chính là Giang Trần?

Ngôn Hồng Đồ đi tới, giống như cười mà không phải cười đánh giá Giang Trần, ánh mắt tràn đầy vô lễ.

- Ngôn Hồng Đồ đúng không? Ta không có hứng thú nói nhảm với ngươi. Ngươi muốn ồn ào, đao thật thương thật đến náo. Sử dụng những thế hệ vô tri này đến buồn nôn ai?

Giang Trần đối với tiểu xiếc của Ngôn Hồng Đồ, thật sự là chán thấu rồi. Loại người này, hắn ngay cả hứng thú nói nhảm cũng không có.

Tiểu nhân điển hình.

- Lớn mật, Giang Trần, đại danh của Ngôn sư huynh, ngươi cũng dám gọi thẳng?

- Ngươi ở Lăng Vân khu hỗn, lại dám không tôn trọng Ngôn sư huynh, ngươi đây là không muốn hỗn sao?

- Ngôn sư huynh đường đường là Lăng Vân khu Chưởng Khống Giả, đến động phủ của ngươi, là cho ngươi mặt mũi. Ngươi thứ ở nhà quê, đến cùng có hiểu quy củ hay không?

Ngôn Hồng Đồ không có lên tiếng, nhưng những thủ hạ của hắn, mỗi một cái đều đi ra quát lớn, liều mạng nịnh nọt Ngôn Hồng Đồ.

Giang Trần cười lạnh, loại tiểu nhân a dua nịnh hót này, khắp nơi đều có, hắn cũng thấy nhưng không thể trách.
Chương 763 Hoàng Nhi ra tay

Ánh mắt đảo qua trên mặt Ngôn Hồng Đồ, lộ ra vẻ chê cười:

- Giang Trần ta chỉ kính người có bản lĩnh, có khí độ. Các ngươi, xứng để ta tôn trọng sao?

Ngôn Hồng Đồ khí cực mà cười:

- Giang Trần, ta nghe qua tên tuổi của ngươi, biết rõ ngươi làm người hung hăng càn quấy. Ngươi cũng đừng nói ta khi dễ ngươi, những tùy tùng này, bọn hắn cũng là đệ tử của Đan Càn Cung, bọn hắn cũng có tôn nghiêm. Ngươi mang a miêu a cẩu vào Đan Hà Cốc, cái này là mạo phạm mọi người, phá hủy quy tắc ở đây.

- Quy tắc? Cái quy tắc gì? Ở trong môn quy có quy tắc như vậy sao?

Giang Trần cười lạnh.

- Ở trong Môn quy không có, nhưng mà Lăng Vân khu có. Dù Lăng Vân khu không có quy tắc này, nhưng Ngôn Hồng Đồ ta nói có, vậy thì có.

Ngữ khí của Ngôn Hồng Đồ bá đạo:

- Lăng Vân khu, coi như là làm việc vặt, ít nhất cũng là Thiên Linh cảnh. Ngươi mang một vài Địa Linh cảnh, Tiểu Linh cảnh vào, ngươi không mất mặt, nhưng các đệ tử ở Lăng Vân khu chúng ta, lại gánh không nổi a.

- Đúng, Giang Trần, ngươi đây là ném mặt Lăng Vân khu chúng ta.

- Tuyệt không thể để tiểu tử này phá hư quy củ của chúng ta.

- Giang Trần, ngươi muốn tìm tùy tùng, nội môn rất nhiều. Những a miêu a cẩu này tiến vào Đan Hà Cốc, là khinh nhờn phiến thổ địa thần thánh này.

- Lăng Vân khu tuyệt đối không cho phép loại phế vật này tồn tại.

Những đệ tử hạch tâm kia, hiển nhiên đều đã thông đồng tốt, lên án công khai, một lớp sóng áp đảo một lớp sóng, không ngừng làm khó dễ Giang Trần.

Giang Trần mắt điếc tai ngơ, lông mày đột nhiên nhảy lên:

- Câm miệng.

Thanh âm này như chuông lớn, thoáng cái chấn trụ toàn bộ tạp âm.

Giang Trần cười đạm mạc:

- Tùy tùng của ta, liên quan gì tới các ngươi? Giang Trần ta chỉ biết môn quy của Đan Càn Cung, không biết quy củ Lăng Vân khu chó má gì. Nếu quả thật có quy củ này, hiện tại ta sửa lại. Nếu như không có, từ đâu tới đây, lăn về chỗ đó. Tư tưởng xa bao nhiêu, các ngươi liền cút xa bấy nhiêu cho ta.

Ngôn Hồng Đồ khoát tay chặn lại, nhe răng cười nói:

- Giang Trần, ngươi thật muốn nghịch thế mà làm sao? Đắc tội toàn bộ Lăng Vân khu?

Ngôn Hồng Đồ rất âm hiểm, từng câu từng chữ, là cố ý đẩy Giang Trần qua mặt đối lập với toàn bộ Lăng Vân khu.

Giang Trần đang muốn mở miệng, bỗng nhiên sau lưng có một tiếng bước chân nhẹ nhàng, không màng danh lợi truyền đến.

Thanh âm nhẹ nhàng như thế, nghe liền biết là Hoàng Nhi cô nương.

Giang Trần đang kinh ngạc, Hoàng Nhi đã đi tới bên cạnh hắn.

- Ngôn Hồng Đồ đúng không? Ngươi luôn mồm dùng sự tình tùy tùng nói. Như vậy đi, thừa dịp những tùy tùng của các ngươi đều ở đây, ta chỉ đàn một khúc. Ta đàn xong một khúc, nếu như bọn hắn có một cái có thể kiên trì không ly khai, chúng ta ly khai. Trái lại, về sau đừng có lại dùng việc tùy tùng nói chuyện.

Thanh âm của Hoàng Nhi, không linh xuất trần, như không cốc u lan, u khe thanh tuyền.

Thanh âm êm tai này, làm cho tất cả mọi người ngẩn ngơ. Lại nhìn Hoàng Nhi, lại là một thiếu nữ dung mạo xấu xí, cái này để cho bọn hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Đang chần chờ, Hoàng Nhi cũng không để ý những người này phản ứng, tay quán một cái, một chiếc đàn cổ lơ lửng hư không. Mười ngón tay của Hoàng Nhi bắt đầu bắn lên.

Tiếng đàn boong boong,… không tới một lát, liền hình thành một loại sát phạt chi âm, bỗng nhiên tầm đó, như có vô số tư thế hào hùng, lại như Thiên Lôi trận trận, núi non sụp đổ, như hải khiếu thiên kinh, che khuất bầu trời.

Loại sát phạt chi âm này, phảng phất ẩn chứa một loại ma lực, có thể thẳng thấu linh hồn người.

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, nhìn Hoàng Nhi vận chỉ như bay. Trong lòng cũng thập phần giật mình, trong tiếng đàn này, thậm chí có một loại sóng công kích khiếp linh hồn người.

Loại công kích vô hình này, sẽ để cho Tâm lực của Võ Giả bị phá hủy, bị vô số ảo giác, vô số sợ hãi phá tan.

Hơn nữa, loại công kích này, không đơn thuần là ảo giác công kích, còn có sóng âm thực chất áp bách.

Chẳng khác gì là linh hồn và vật chất song trọng công kích.

Quả nhiên, mấy hơi thở sau, một ít Võ Giả tu vi tương đối thấp, liền nhao nhao quát lên, che lỗ tai, không ngừng kêu rên.

Nhưng mà, loại âm ba công kích này, hiển nhiên không phải che lỗ tai có thể trốn tránh.

Sát phạt chi âm này, có thể thẩm thấu từng lỗ chân lông, mỗi một tấc da thịt.

Chỉ một lúc sau, nương theo tiếng kêu thảm thiết, một ít Võ Giả chật vật không chịu nổi, nhanh chân chạy trốn.

Đón lấy, càng ngày càng nhiều tùy tùng không cách nào chống cự sát phạt chi âm, nhao nhao bỏ chạy.

Trước sau không đến nửa khắc, những tùy tùng dưới Nguyên cảnh kia, liền đi một cái cũng không còn.

Cũng ngay lúc này, Hoàng Nhi thu tay, tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại

Nương theo tiếng đàn dừng lại, một ít đệ tử hạch tâm tu vi tương đối thấp, ngực cũng buông lỏng, cảm giác áp lực như núi đột nhiên biến mất.

Cái kia phảng phất như Thanh Thiên muốn sụp đổ xuống, lại khôi phục bình thường.

Mỗi một cái đều lau mồ hôi, lòng còn sợ hãi. Trong nội tâm đã sớm có ý nghĩ lui lại.

Vốn, những người này chưa hẳn một lòng với Ngôn Hồng Đồ. Bị ép tới đây, cũng là bởi vì xưa nay kiêng kị Ngôn Hồng Đồ, không dám không nể tình.

Thế nhưng mà, ở dưới uy hiếp cường đại, bọn hắn ai nguyện ý làm tiên phong cho Ngôn Hồng Đồ?

Nếu như vừa rồi thiếu nữ kia tiếp tục đàn nữa, phòng tuyến của bọn hắn, chỉ sợ chưa hẳn chèo chống được. Một khi Tâm lực bị hao tổn, ở trong Nguyên cảnh, liền nửa bước khó đi.

Trong lúc nhất thời, phần lớn người đều sinh lòng thoái ý, không muốn cuốn vào trận thị phi này.

Thậm chí, có chút người cơ mẫn đã nhìn ra. Địa vị bá chủ của Ngôn Hồng Đồ, có lẽ ở trên người Giang Trần, chịu lấy trùng kích nghiêm trọng, thậm chí là sụp đổ.

Hai tay của Hoàng Nhi hợp lại, đàn cổ tựa như ảo thuật biến mất.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười với Giang Trần, nhu thuận thối lui qua một bên.

Giang Trần thấy Hoàng Nhi đàn một khúc, kinh sợ thối lui hơn một ngàn Võ Giả Thiên Linh cảnh, cũng vỗ tay cười to. Nhìn về phía Ngôn Hồng Đồ, tâm tính của Giang Trần càng nhẹ nhàng thoải mái.

- Ngôn Hồng Đồ, ngươi nói như thế nào?

Ngôn Hồng Đồ cũng vạn lần không nghĩ tới, bên người Giang Trần này, lại có tùy tùng lợi hại như vậy. Thoáng cái để cho hắn cảm thấy thập phần bị động.

- Hừ, coi như tùy tùng này của ngươi lợi hại, nhưng tùy tùng khác thực lực thấp kém, đó là sự thật.

Ngôn Hồng Đồ hừ lạnh, hiển nhiên vẫn không có định bỏ qua.

Giang Trần cười ha ha:

- Nếu như dùng thực lực luận tư cách, vậy ở trước mặt tùy tùng này của ta, những tùy tùng kia của các ngươi, hết thảy có thể cút ra Đan Hà Cốc?

Ngôn Hồng Đồ á khẩu không trả lời được.

Dùng thực lực luận tư cách, tùy tùng này của Giang Trần, hoàn toàn chính xác có thể quét ngang tất cả tùy tùng. Bởi vậy, cờ hiệu bọn hắn đánh, dĩ nhiên là không thể thực hiện được rồi.

- Giang Trần, sự tình tùy tùng, có thể bỏ qua. Bất quá, ngươi vừa tới Đan Hà Cốc, lại ở Đan Hà Cốc làm mưa làm gió. Ta là Chưởng Khống Giả Lăng Vân khu, tuyệt đối không cho phép ngươi công nhiên phá hư quy củ của Lăng Vân khu.
Chương 764 Khống hỏa chi tranh 1

Giang Trần đối với loại hành vi động một chút lại đập vào cờ hiệu quy tắc này, thập phần khó chịu.

- Ngôn Hồng Đồ, ngươi muốn tìm phiền toái, đổi cái mới lạ đi. Cái gì quy củ, cái gì quy tắc? Ngươi tính là cái gì? Ai quy định tiến vào đây, phải tuân theo quy củ ngươi định? Quy củ của ta rất đơn giản, người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, gấp 10 lần hoàn lại.

- Nói đi, ngươi muốn văn đấu hay Vũ Đấu, cứ ra tay. Ta không có thời gian nói nhãm với ngươi.

Loại nhân vật như Ngôn Hồng Đồ, Giang Trần còn không để vào mắt. Những người khác ở Lăng Vân khu sợ hắn, sợ hắn như hổ, thế nhưng ở Giang Trần xem ra, cái này chỉ là một tôm tép nhãi nhép

- Nghe nói không? Lăng Vân khu Chưởng Khống Giả Ngôn Hồng Đồ, quyết đấu với tân tấn đệ tử hạch tâm Giang Trần.

- Nghe nói đánh bạc ba cục, so võ đạo, đan đạo trước, nếu như hai cục này không phân ra thắng bại, lại tuyển hạng mục so đấu khác, đánh bạc một ván.

- Hắc hắc, nghe nói ván bài mở rất lớn a.

- Còn không phải sao? Nếu như Giang Trần thua, phải làm tùy tùng cho Ngôn Hồng Đồ ba năm, nếu như Ngôn Hồng Đồ thua, ba năm bổng lộc tương lai phải quy Giang Trần. Giấy trắng mực đen, nghe nói đã Thiên Địa thệ ước.

- Ba năm tùy tùng, ba năm bổng lộc, hai người này, thật đúng là dám đánh bạc a.

- Hừ, Ngôn Hồng Đồ là càng ngày càng sa đọa. Đắm mình a, ở Lăng Vân khu xưng vương xưng bá còn chưa tính, lại khi dễ tân tấn đệ tử, thật sự là càng sống càng rút lui.

- Trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương. Ngôn Hồng Đồ là người thông minh a. Hắn biết rõ hắn tiến vào Kình Thiên khu, chỉ có thể làm vô danh tiểu tốt, ở lại Lăng Vân khu, mới có thể xưng vương xưng bá.

- Nghe nói Giang Trần kia địa vị rất lớn. Cung chủ đại nhân vì hắn, không tiếc kết minh với Bảo Thụ Tông. Hơn nữa người này ở liên minh 16 nước, lúc còn Tiên cảnh, đã nghiền áp qua Cửu Dương Thiên Tông Tuần Sát Sứ. Người này, tuyệt đối không thể xem thường.

- Ha ha, nói ngoa cũng có a. Cửu Dương Thiên Tông Tuần Sát Sứ thì sao? Chẳng lẽ Cửu Dương Thiên Tông không có tài trí bình thường? Sẽ không có phế vật?

- Bất kể nói thế nào, Ngôn Hồng Đồ ức hiếp một đệ tử hạch tâm mới vào Nguyên cảnh, dù hắn thắng, cũng sẽ không có bao nhiêu mặt mũi. Nếu như thua, hắn đời này chẳng khác nào chơi xong.

- Nói cũng đúng. Bất quá loại nhân vật như Ngôn Hồng Đồ, nhất định khó thành châu báu, đoán chừng hắn cũng nghĩ thông, bằng không thì quả quyết không ngu xuẩn như vậy.

Trong lúc nhất thời, tin tức về Giang Trần cùng Ngôn Hồng Đồ quyết đấu, đã truyền khắp toàn bộ Đan Hà Cốc.

- Thiếu chủ, hiện tại toàn bộ Đan Hà Cốc đều nói sự tình quyết đấu lần này.

Tiết Đồng hơi có chút lo lắng, Ngôn Hồng Đồ kia là Nguyên cảnh ngũ trọng, là lão Đại ở Lăng Vân khu.

Bất kể là tu vi cảnh giới, hay tư lịch, đều viễn siêu Giang Trần.

Loại quyết đấu này, Tiết Đồng không lo lắng là giả.

- Tiết Đồng, ngươi lo lắng cái gì chứ?

Câu Ngọc lại không cho là đúng.

- Thiếu chủ dám nhận lời, thì nhất định có đạo lý của hắn. Ngươi có thấy Thiếu chủ thua ván bài nào chưa?

Mọi người cẩn thận tưởng tượng, thật là có chuyện này.

- Ha ha, Thiếu chủ trời sinh là người thắng, tại Đông Phương Vương Quốc là như thế, Thiên Quế Vương Quốc là như thế, liên minh 16 nước cũng như thế, đã đến Đan Càn Cung, khẳng định vẫn là như vậy.

Thanh âm của Kiều Sơn hào phóng.

Đang khi nói chuyện, Mộc Cao Kỳ vội vàng chạy đến.

Vẻ mặt cười khổ:

- Giang Trần huynh, ngươi quá vọng động rồi. Ngôn Hồng Đồ kia thành danh nhiều năm, võ đạo đan đạo, ở Lăng Vân khu đều có ưu thế tuyệt đối, dù ngươi muốn quyết đấu với hắn, cũng phải qua vài năm lại nói a.

Nhìn ra được, Mộc Cao Kỳ thật sự rất lo lắng.

- Cao Kỳ đạo hữu, không cần lo lắng. Ta đáp ứng ba tháng sau cùng ngươi đi dò xét linh tuyền kia, là tuyệt đối không chậm trễ. Ngôn Hồng Đồ tính toán cái gì, hắn cũng xứng để cho ta là tùy tùng ba năm?

Không phải Giang Trần tự đại, nhưng Ngôn Hồng Đồ có bao nhiêu cân lượng, Giang Trần đã sớm dò xét thanh thanh sở sở rồi.

Thấy Giang Trần kiên quyết như vậy, Mộc Cao Kỳ thở dài một tiếng:

- Giang Trần huynh, tỷ thí đan đạo, có rất nhiều quy tắc, ta trước nói với ngươi một chút, miễn cho ngươi đến lúc đó không có một chút chuẩn bị...

Hiện tại Mộc Cao Kỳ hiển nhiên là người lo lắng nhất, vạn nhất Giang Trần thua, thành tùy tùng của Ngôn Hồng Đồ, vậy kế hoạch của hắn cũng sẽ chịu lấy ảnh hưởng.

Đạo linh tuyền kia, với hắn mà nói thật sự quá trọng yếu.

Mộc Cao Kỳ nhiệt tâm, Giang Trần ngược lại không cự tuyệt tuyệt. Kiên nhẫn nghe Mộc Cao Kỳ nói một lần, đại khái đã minh bạch quy tắc.

Tuy Mộc Cao Kỳ không có tham gia quyết đấu, nhưng ở Đan Hà Cốc, quyết đấu như vậy, một năm cũng không dưới 100 tràng.

Loại quyết đấu này, thực không hiếm thấy.

Xin quyết đấu, lập tức được phê chuẩn.

Trên lôi đài Đan đấu, người phụ trách quyết đấu của Đan Càn Cung, là một trưởng lão Đan Càn Cung.

- Đan Càn Cung ta, dùng đan đạo lập tông, đan đạo là thứ nhất. Đệ tử tông ta quyết đấu, đi đầu đấu đan, sau mới đấu võ, các ngươi có dị nghị gì không?

Nhìn song phương, Giang Trần biểu lộ không màng danh lợi, Ngôn Hồng Đồ thì tin tưởng tràn đầy, lộ ra một cỗ kích động.

- Ta không có ý kiến.

Thanh âm của Ngôn Hồng Đồ to rõ, tựa hồ thanh âm lớn, liền có thể ở trên khí thế áp chế Giang Trần.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Không có ý kiến.

Người phụ trách kia thấy bọn họ đều không có ý kiến, liền gật đầu:

- Tốt, hạng mục đan đấu có rất nhiều, ba tràng quyết thắng. Về phần đấu như thế nào, đều là tùy cơ hội rút ra. Trọng tài quyết đấu, có pháp lệnh tông môn ước thúc, không thể tư tâm. Hiện tại, ta bắt đầu rút ra ba hạng mục quyết đấu.

Đang khi nói chuyện, người phụ trách kia từ trong một ít đoàn giấy, rút ra ba cái.

- Nội dung ba hạng quyết đấu của Đan đạo là: Khống hỏa, giám đỉnh, luyện đan.

Ba hạng mục quyết đấu bị rút ra.

Khóe miệng của Ngôn Hồng Đồ mỉm cười, lộ ra vẻ đã tính trước.

Thiên phú võ đạo của Giang Trần, Ngôn Hồng Đồ cũng nghe qua rất nhiều, biết rõ thực lực của Giang Trần không tệ, nhưng hắn là Nguyên cảnh ngũ trọng, đối với Giang Trần là Nguyên cảnh nhất trọng, hắn không có bất kỳ đạo lý gì e ngại.

Mà đan đạo, Ngôn Hồng Đồ, xuất thân Đan Càn Cung càng tràn đầy tự tin. Ngẫm lại Giang Trần này đến từ 16 quốc, đan đạo, có thể có bao nhiêu kiến thức?

Chơi đan đạo?

Ngôn Hồng Đồ khinh miệt cười cười, trong nội tâm đối với Giang Trần là chẳng thèm ngó tới.

- Giang Trần, hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học. Cái gì mới gọi là đệ tử của đại tông môn, cái gì mới gọi là thiên tài của Đan Càn Cung, chơi đan đạo? Ngươi cũng xứng?

Ngôn Hồng Đồ mở miệng khiêu khích, tràn ngập khinh thường.

Miệng lưỡi lợi hại, Giang Trần căn bản chẳng muốn phản ứng. Thoạt nhìn Ngôn Hồng Đồ này rất tự tin với thiên phú đan đạo của mình. Hắn càng tự tin, nhảy đáp càng cao, Giang Trần nghiền áp, lại càng có cảm giác sảng khoái.
Chương 765 Khống hỏa chi tranh 2

Đối với địch nhân, ở lĩnh vực hắn đắc ý nhất, dùng phương thức hắn đắc ý nhất, một lần hành động đập đối phương như đập con ruồi, cái loại cảm giác này là thoải mái nhất.

- Hạng mục thứ nhất, khống hỏa. Đan đạo chi lộ, khống hỏa chính là điều kiện tiên quyết. Nếu như ngay cả khống hỏa cũng chơi không được, vậy cũng không phải là một Đan sư hợp cách.

- Thấy mười hai Tiểu Đỉnh trước mặt các ngươi không? Mười hai Tiểu Đỉnh này, bên trong có mười hai hỏa chủng, có Thiên Hỏa, có Địa Hỏa, có Quỷ Hỏa, có Dị hỏa,… các loại hình thái, các loại phẩm chất. Nhưng trăm sông đổ về một biển, bản thể của chúng, đều là hỏa. Các ngươi có một phút đồng hồ, ở trong thời gian này, ai có thể thông qua thần thông khống hỏa của bản thân, làm tỉnh lại hỏa chủng ở trong mười hai Tiểu Đỉnh, số lượng của ai nhiều hơn sẽ thắng. Nhớ kỹ, Khống Hỏa Thuật của các ngươi, phải khiến cho chúng cộng minh, mới có thể tỉnh lại chúng.

Hỏa chủng cộng minh, cái này ở trong Hỏa Chi Nhất Đạo, cũng không tính hiếm thấy.

Trên thực tế, rất nhiều cao thủ khống hỏa, đều sẽ thông qua loại phương thức này, đến thăm dò các loại hỏa chủng.

Nhất là đại năng khống hỏa cấp bậc Chư Thiên, bọn hắn đều am hiểu thủ đoạn dùng hỏa chủng cộng minh, đi thăm dò các loại Thiên Địa kỳ hỏa.

Hỏa, chính là một trong các lực lượng bổn nguyên của vũ trụ.

Ở giữa thiên địa, số lượng hỏa chủng đếm không hết, các loại hình thái đều có. Có chút Thiên Hỏa cường đại, chỉ lớn như hạt bụi, cũng có thể hủy diệt một thành trì, thậm chí hủy diệt một thế giới.

- Một phút đồng hồ, hiện tại bắt đầu.

Theo trọng tài ra lệnh, hạng tỷ thí thứ nhất chính thức bắt đầu.

Ngôn Hồng Đồ tràn đầy tự tin, khẽ bấm thủ quyết, trong tay đã nâng lên một Hỏa Diễm hình dạng Mẫu Đan, ánh mắt lẫm lẫm, ở bốn phía những Tiểu Đỉnh kia, không ngừng bố trí xuống hỏa chủng.

Không thể không nói, thủ đoạn khống hỏa của Ngôn Hồng Đồ, hoàn toàn chính xác không tệ. Trong nháy mắt, liền có hai hỏa chủng tỉnh lại.

Ánh mắt của Ngôn Hồng Đồ liếc qua Giang Trần, chỉ thấy Giang Trần trừng tròng mắt, phảng phất trên Tiểu Đỉnh kia có cái gì hay ho vậy, nhìn tới nhìn lui, nhưng một mực không có ra tay.

- Ha ha, tiểu tử ở nông thôn, không biết trời cao đất rộng này, sợ rằng ngay cả khống hỏa là gì cũng không biết a?

Ngôn Hồng Đồ chứng kiến Giang Trần như vậy, vào trước là chủ, liền cảm thấy Giang Trần là chân tay luống cuống, căn bản không biết từ nơi này ra tay.

Giang Trần hoàn toàn chính xác không có động thủ, hắn cũng không thèm để ý Ngôn Hồng Đồ kia đùa cao hứng đến cỡ nào.

Một khi Giang Trần tiến vào trạng thái vong ngã, ngoại giới quấy nhiễu với hắn mà nói, là phù vân, căn bản không đến ảnh hưởng đạo tâm của hắn.

Từng cái Tiểu Đỉnh, ở dưới Thiên Mục Thần Đồng quan sát, phân giải, các loại tư liệu, không ngừng hiện lên ở trong đầu Giang Trần.

- Ân, đây là Quỷ U Lân Hỏa, đây là Địa Phế Chân Viêm, đây là Toản Mộc Linh Hỏa, đây là Thanh Lôi Dị Hỏa...

Trong đầu Giang Trần, không ngừng phân tích lấy hỏa chủng ở trong Tiểu Đỉnh.

Không bao lâu, hỏa chủng ở trong mười hai Tiểu Đỉnh, toàn bộ bị Giang Trần phân giải ra.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, búng tay. Ở trên đầu ngón tay của hắn, đột nhiên hiện ra từng đạo hỏa văn kỳ dị, Giang Trần qua lại kéo một phát, tựa như đánh đàn, tiết tấu, giai điệu, nhịp điệu đều phi thường ưu mỹ.

Trong chốc lát, ở trong Tiểu Đỉnh, tựa như ngọn nến bị nhen nhóm, từng đạo hỏa chủng hình thái cùng nhan sắc khác nhau, nhao nhao phát sáng lên.

Một đóa, hai đóa, ba đóa...

Trong khoảng khắc, mười hai đóa hỏa chủng hình thái khác nhau, toàn bộ bốc cháy lên, ngọn lửa càng cháy càng cao, lộ ra cực kỳ vui vẻ, phảng phất như đã tìm được tri âm, cùng hỏa văn của Giang Trần kia, hình thành một loại câu thông kỳ quái.

- Ân?

Trước đó trọng tài chứng kiến Giang Trần chỉ nhìn không động thủ, cũng cho rằng Giang Trần không hiểu khống hỏa. Giờ phút này Giang Trần ra tay, hỏa chủng trong những Tiểu Đỉnh kia, thật giống như tự động nhen nhóm.

Một màn này, làm cho giám khảo cũng trợn mắt há hốc mồm.

Tiết tấu hỏa chủng nhen nhóm, thật sự quá ưu mỹ. Xếp thành một hàng, từ trái sang phải, ngay ngắn trật tự.

Loại tình hình này giống như mười hai ngọn nến, có người từ trái đến phải nhen nhóm chúng, hơn nữa tốc độ nhen nhóm rất nhanh, tiết tấu cực đều.

Tiết tấu ưu mỹ này, cho người một loại cảm giác hưởng thụ.

Một phút đồng hồ, lúc này cũng đúng lúc kết thúc.

Chuông vừa vang lên, Ngôn Hồng Đồ kia đã thức tỉnh bảy hỏa chủng, vẻ mặt vui sướng hớn hở, quay mặt lại chuẩn bị nhìn Giang Trần chê cười.

Chỉ là vừa xem xét, cả người liền hóa đá rồi. Dáng tươi cười đắc ý trên mặt còn cương ở đó, biểu lộ cực kỳ châm chọc.

Mười hai Tiểu Đỉnh, mười hai hỏa chủng, vậy mà tỉnh lại toàn bộ, hơn nữa hình thái nở rộ, còn viễn siêu hỏa chủng của Ngôn Hồng Đồ hắn.

- Cái này... Làm sao có thể?

Nếu như không phải có trọng tài ở đây, hắn cơ hồ cho rằng Giang Trần ăn gian rồi.

Ba ba ba ba…

Trọng tài kia cũng là thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, không tiếc vỗ tay tán thưởng.

- Giang Trần, không thể tưởng được, ngươi dĩ nhiên là thiên tài khống hỏa. Mười hai Tiểu Đỉnh, hỏa chủng tỉnh lại toàn bộ. Cái này ở trong trẻ tuổi của Đan Càn Cung, cũng rất hiếmthấy. Ha ha, ánh mắt nhìn người của Đan Trì Thánh giả, không bội phục cũng không được a.

Trọng tài cũng là người, cũng có góc độ thẩm mỹ cùng thưởng thức của hắn.

Vừa rồi Giang Trần ra tay, đưa tới trọng tài này thưởng thức, hắn tự nhiên không keo kiệt ca ngợi.

Đương nhiên, cái này cũng không ảnh hưởng tới tính công chính.

- Ngôn Hồng Đồ, ba hạng đan đạo, hạng thứ nhất ngươi đã thua, ngươi còn có hai cơ hội. Bất quá, nếu như hạng giám đỉnh tiếp theo ngươi vẫn thua, vậy đan đạo chi tranh này, ngươi liền thua rồi.

Ba hạng mục tỷ thí, thắng liền hai trận, dĩ nhiên là không cần so hạng thứ ba rồi.

Ngôn Hồng Đồ hiển nhiên còn không có phục hồi tinh thần lại. Vừa rồi hắn phát huy hoàn mỹ như vậy, ngắn ngủn một phút đồng hồ, tỉnh lại bảy hỏa chủng, cảm giác mình rất lợi hại rồi, thậm chí là phát huy vượt xa người thường.

Đang lúc hắn cho rằng tất thắng, vậy mà Giang Trần tỉnh lại mười hai hỏa chủng, cái này cũng quá điên cuồng đi. Trong lúc nhất thời, nội tâm của Ngôn Hồng Đồ hoàn toàn không tiếp thu được.

Bất quá, thanh âm của trọng tài nhắc nhở hắn, khống hỏa chi tranh, hắn đã thua. Nếu như trong tỉ thí giám đỉnh kế tiếp, hắn lại thua, vậy khâu đan đạo này liền xong.

Nói cách khác, trận kế tiếp, hắn đã không thể thua rồi.

- Hừ, Giang Trần, ngươi khẳng định là có hoa chiêu gì, để ngươi may mắn lừa dối một cửa. Nhưng giám đỉnh, dựa vào là nhãn lực, kinh nghiệm, ngươi mơ tưởng lại đầu cơ trục lợi.

Đến bây giờ Ngôn Hồng Đồ còn cho rằng, Giang Trần có thể tỉnh lại mười hai hỏa chủng, là ăn gian, là đầu cơ trục lợi. Nếu không, một Võ Giả từ liên minh 16 quốc đi ra, làm sao có thể có Khống Hỏa Chi Thuật hoàn mỹ như vậy?

Loại Khống Hỏa Chi Thuật này, nên thuộc về đệ tử thiên tài của Đan Càn Cung mới hợp lý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát thần
  • Mạc Tiên
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
SÁT THẦN
  • Nghịch Thương Thiên
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom