-
Chương 1318: Chưa đánh nhau à?
Joyce định đuổi theo nhưng bị Trần Văn Học bắt lại.
Trần Văn Học biết, Lý Dục Thần vẫn chưa hành động tức là vẫn chưa đến lúc, có bắt được nữ tu kiêu ngạo tên Jessica kia cũng chẳng có ích gì.
Joyce ngồi thụp xuống đất khóc nấc lên khiến cho du khách gần đó phải nhìn sang.
Mọi người đều nhìn Lý Dục Thần, chờ anh đưa ra quyết định.
Lý Dục Thần nhìn ngôi đền tan nát ở trước mặt, mặt trời cũng dần ngả về Tây, anh nói: "Thôi vậy, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Joyce chợt thấy thất vọng.
Carroll thì thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người rời khỏi ngôi đền, quay lại trung tâm thành phố, nghỉ lại chỗ Carroll đã sắp xếp.
Tâm trạng của mọi người đều có phần chùng xuống, đến cả ăn cơm cũng không yên lòng, nhất là Joyce và Lilith đều mang nặng tâm sự.
Khi trở về phòng nghỉ, Carroll chào rồi rời đi. Trần Văn Học không nhịn được mà hỏi Lý Dục Thần: "Sao hồi nãy anh không chặn Jessica lại rồi hỏi tung tích của Agatha vậy? Không giống tác phong bình thường của anh chút nào."
Lý Dục Thần nói: "Jessica chỉ là một con tốt, chắc gì cô ta đã biết Agatha ở đâu đâu. Nhưng qua những gì cô ta nói, ít nhất chúng ta có thể xác định rằng Agatha vẫn còn sống."
Mắt của Joyce sáng lên: "Anh Lý, xin anh, giúp tôi với!"
"Tất nhiên là cũng tôi muốn giúp anh, nhưng chuyện Agatha có chịu gặp anh hay không thì tôi không thể quyết định được."
Lý Dục Thần nói giảm nói tránh vì không muốn làm tổn thương Joyce. Với hiểu biết của anh về Thái Dương Thánh Giáo, rất có thể Agatha đã hoàn toàn bị cải tạo từ thể xác cho đến linh hồn đúng như những gì Jessica đã nói, người hầu của thần đã phải cắt đứt mọi vấn vương phàm tục từ đầu rồi.
Giống như rất nhiều người tu hành xưa kia ở Hoa Hạ vậy, núi vắng chùa đanh, tượng Phật đèn loe, tự cho rằng mình đã cắt đứt thế sự trần tục là đã có thể đoạn tuyệt trần duyên, nhưng cuối cùng lại rơi vào chấp niệm mông lung.
Họ nào biết rằng trần duyên không phải là thứ muốn là có thể cắt bỏ được, nó giống như linh hồn và thể xác của con người khó mà tách rời vậy, thân xác chết đi, linh hồn không nơi nương tựa; linh hồn tiêu tán, thân xác cũng khô tàn.
Muốn cho linh hồn thăng hoa thoát khỏi sự lệ thuộc vào thể xác, thì trước hết là phải tu luyện từ chính thân xác ấy.
Trần duyên chỉ có thể chấm dứt chứ không thể đoạn tuyệt. Không còn duyên phận, ắt tự chia lìa.
Duyên phận giữa Agatha và Joyce vẫn chưa dứt, nếu không thì Joyce đã chẳng cố chấp đến thế này, trộm lấy Hắc Hỏa rồi phải trốn chạy khắp nơi, tất cả chỉ là để cứu lấy người vợ của mình ra, xua tan lời nguyền quỷ quái trong người vợ mình.
Nhưng giờ đây mối duyên phận đó lại bị người ta cưỡng ép cắt đứt, buộc phải lìa xa, chỉ còn mỗi một mình Joyce cố giữ lấy nhưng chắc gì đó là kết quả anh mong muốn đâu.
Joyce cũng hiểu rõ ý của Lý Dục Thần. Anh ta lắc đầu, kiên định nói: "Agatha sẽ không quên tôi! Chắc chắn là bọn họ đang giam cô ấy lại, không cho cô ấy gặp tôi!"
Trần Văn Học nghe xong câu này cũng chẳng biết nói gì, người ta việc gì phải bắt nhốt cô ta lại chứ? Chẳng lẽ hai người là nhân vật chủ chốt gì à?
Nhưng Trần Văn Học cũng không nói mấy câu đó ra, quay qua hỏi Lý Dục Thần đổi chủ đề: "Dục Thần, tôi hiểu anh, có phải là anh đã phát hiện ra điều gì khác đúng không? Nếu không anh đã chẳng để Jessica đi dễ dàng thế kia rồi."
Lý Dục Thần gật đầu: "Đúng vậy, tôi ngửi thấy một mùi."
"Mùi? Mùi gì cơ?"
"Mùi của kẻ phóng hỏa."
Mọi người đều giật mình.
"Ý anh là... kẻ phóng hỏa đang ở gần đền Parto?"
Lý Dục Thần nói: "Nói đúng hơn thì kẻ đó đang ở trong nhóm du khách lúc nãy."
"Hả?" Trần Văn Học kinh ngạc: "Vậy thì tại sao anh không tóm kẻ đó lại?"
Lý Dục Thần khẽ cười: "Đây là Malika, là địa bàn của giáo hội Thánh Quang, thiên sứ Sarier và thánh kỵ sĩ Hawkworth đều ở chỗ đó, anh nói xem, tôi nên đi giúp cho hai người họ hay là đi giúp cho kẻ phóng hỏa kia đây?"
"Tất nhiên là..."
Trần Văn Học định nói là giúp cho giáo hội Thánh Quang, nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng. Rõ ràng là anh ta đến giáo hội Thánh Quang để đòi công lý, họ là kẻ thù thì sao phải giúp họ chứ?
Nhưng nếu giúp kẻ phóng hỏa, anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn.
"Có phải kẻ phóng hỏa đó đang nhằm vào anh không?" Trần Văn Học hỏi.
"Đó cũng là điều mà tôi muốn biết."
Lý Dục Thần vừa nói vừa nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn vừa buông xuống, bầu trời vẫn còn những ánh mặt trời le lói, đường phố lên đèn, màn đêm đang từ từ bao trùm mặt đất ở phía xa.
"Chắc cũng tới lúc rồi, mọi người ở đây chờ, tôi đi gặp họ một chút."
Vừa dứt lời, anh đã biến mất khỏi chiếc ghế như chưa từng ngồi ở đó.
...
Những cây cột của đền Parto trông như những binh lính khổng lồ đang xếp thành một hàng thẳng băng, canh giữ hoàng hôn cho Đại Địa.
Bóng tối tràn xuống, nhưng ánh trăng cũng theo đó mà nhô lên, mang đến cho thế gian luồng ánh sáng trong trẻo mà lạnh lẽo.
Trên bầu trời phía trên ngôi đền, một người phụ nữ đang lơ lửng trong ánh trăng, bộ đồ bằng lụa trắng mềm mại như ánh trăng dán sát cơ thể, sau lưng là đôi cánh đang xòe ra, phát ra ánh sáng nhè nhẹ hòa với với vầng trăng trên trời.
Ở đầu bên kia ngọn đồi, một kỵ sĩ mặc giáp sắt, tay cầm trường thương cưỡi chiến mã cũng được trang bị giáp kín mít. Người và ngựa cũng phát ra ánh sáng, trông như tượng điêu khắc phát sáng trong bóng đêm.
Có một người mặc đồ đen đứng giữa thiên sứ và kỵ sĩ. Màu bộ đồ người nọ mặc giống hệt mấy tảng đá, tựa như một con tắc kè đang ẩn mình trong vách đá lạnh lẽo.
Đôi cánh thiên sứ nhẹ nhàng lay động, mặt trăng trên trời chợt sáng rực lên, một chùm ánh sáng từ hư không giáng xuống, chiếu thẳng vào chỗ kẻ áo đen đang ẩn nấp, khiến người đó không thể trốn thoát.
Mũi thương kỵ sĩ đang cầm chợt chói sáng lên, một luồng sát khí mơ hồ lặng lẽ tỏa ra, nó giống như xiềng xích địa ngục mà bao phủ toàn bộ ngọn đồi của đền Parto.
Người áo đen đứng trong ánh sáng, ngẩng đầu nhìn lên trời như đang nghĩ điều gì đó.
"Hawkworth, anh có thể rời đi được rồi, cứ để người này lại cho tôi." Thiên sứ xinh đẹp đang lơ lửng giữa trời nói.
"Không, phải đưa kẻ phóng hỏa về đảo Delin, giao cho giáo đình xử lý." Giọng nói của Hawkworth khô khốc và vô cảm, giống hệt kim loại lạnh lẽo cọ vào nhau.
"Nhân danh thiên sứ Thánh Quang, thay mặt Lucifer, tôi ra lệnh cho anh rời đi ngay lập tức, người này đến từ Minh Giới, tôi phải đưa người này về Thánh vực Vô Cấu."
Giọng thiên sứ dịu dàng êm tai, nhưng lại chứa đựng uy nghiêm và sự thần thánh vô biên.
Hawkworth cầm chắc ngọn thương bạc, cơ thể và chiến mã dưới chân vững chãi như ngọn núi, không có ý rời đi.
"Hawkworth, anh định làm trái ý thần sao?" Thiên sứ hơi tức giận.
"Thánh Sarier, tôi không có ý làm trái ý thần, tôi chỉ đang thực hiện bổn phận của mình mà thôi. Cô có thể đến đảo Delin, dùng danh nghĩa của thần để đòi người khỏi giáo đình." Hawkworth nói.
Dưới ánh trăng, thánh Sarier khẽ nhíu mày.
Thiên sứ và kỵ sĩ đối đầu với nhau qua khoảng không, liên tục giằng co.
Đúng lúc này, người áo đen bật cười khằng khặc.
"Này, hai người các người sao còn chưa chịu đánh nhau vậy?”
Thiên sứ Sarier và Hawkworth đều không lên tiếng, hình như hai người đều có điều kiêng kị, không rõ là đang e ngại thực lực hay là thân phận của đối phương.
"Haizzz, chán quá đi mất, các người không đánh thì tôi đi đây."
Vừa dứt lời, người kẻ đó co rút lại.
Sarier và Hawkworth ra tay cùng một lúc
Chùm ánh trăng khi nãy lập tức ngưng tụ thành thực thể, trông nó như một cây cột khổng lồ giáng từ trên trời xuống, bên trong nó chứa đầy thủy ngân, bao trùm lấy người áo đen.
Thanh trường thương Hawkworth đang cầm bay vút lên, hóa thành một luồng ánh sáng lướt đi nhanh đến mức khó nhận ra sức mạnh thật sự, nhưng mỗi khi tiến lên một tấc nó đều xé nát không gian, để lại sau lưng một vết nứt đen ngòm kéo dài, trông như một đường ống đen ngòm trải dài dưới ánh trăng.
Trường thương đâm vào cột ánh trăng, ánh sáng lóe lên chói mắt, cột ánh trăng nổ tung, thủy ngân tuôn ra.
Trong khoảnh khắc ấy, người áo đen đã thừa cơ chui xuống đất trốn thoát, chỉ còn sót lại một chiếc áo khoác đen trên mặt đất, chỗ viên đạn và ánh trăng va vào nhau hóa thành tro bụi, tan biến không một dấu vết.
Thiên sứ giương cánh, kỵ sĩ thúc ngựa đuổi theo.
Chợt có một người chồi ra khỏi mặt đất cách chỗ người áo đen trốn xuống đất không xa, họ ngơ ngác đứng yên đó
Mà đang chặn trước mặt họ là một chàng trai trẻ người phương Đông, người đó đứng ung dung dưới ánh trăng, chắp tay sau lưng, bộ đồ còn trắng hơn cả tuyết.
Trần Văn Học biết, Lý Dục Thần vẫn chưa hành động tức là vẫn chưa đến lúc, có bắt được nữ tu kiêu ngạo tên Jessica kia cũng chẳng có ích gì.
Joyce ngồi thụp xuống đất khóc nấc lên khiến cho du khách gần đó phải nhìn sang.
Mọi người đều nhìn Lý Dục Thần, chờ anh đưa ra quyết định.
Lý Dục Thần nhìn ngôi đền tan nát ở trước mặt, mặt trời cũng dần ngả về Tây, anh nói: "Thôi vậy, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Joyce chợt thấy thất vọng.
Carroll thì thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người rời khỏi ngôi đền, quay lại trung tâm thành phố, nghỉ lại chỗ Carroll đã sắp xếp.
Tâm trạng của mọi người đều có phần chùng xuống, đến cả ăn cơm cũng không yên lòng, nhất là Joyce và Lilith đều mang nặng tâm sự.
Khi trở về phòng nghỉ, Carroll chào rồi rời đi. Trần Văn Học không nhịn được mà hỏi Lý Dục Thần: "Sao hồi nãy anh không chặn Jessica lại rồi hỏi tung tích của Agatha vậy? Không giống tác phong bình thường của anh chút nào."
Lý Dục Thần nói: "Jessica chỉ là một con tốt, chắc gì cô ta đã biết Agatha ở đâu đâu. Nhưng qua những gì cô ta nói, ít nhất chúng ta có thể xác định rằng Agatha vẫn còn sống."
Mắt của Joyce sáng lên: "Anh Lý, xin anh, giúp tôi với!"
"Tất nhiên là cũng tôi muốn giúp anh, nhưng chuyện Agatha có chịu gặp anh hay không thì tôi không thể quyết định được."
Lý Dục Thần nói giảm nói tránh vì không muốn làm tổn thương Joyce. Với hiểu biết của anh về Thái Dương Thánh Giáo, rất có thể Agatha đã hoàn toàn bị cải tạo từ thể xác cho đến linh hồn đúng như những gì Jessica đã nói, người hầu của thần đã phải cắt đứt mọi vấn vương phàm tục từ đầu rồi.
Giống như rất nhiều người tu hành xưa kia ở Hoa Hạ vậy, núi vắng chùa đanh, tượng Phật đèn loe, tự cho rằng mình đã cắt đứt thế sự trần tục là đã có thể đoạn tuyệt trần duyên, nhưng cuối cùng lại rơi vào chấp niệm mông lung.
Họ nào biết rằng trần duyên không phải là thứ muốn là có thể cắt bỏ được, nó giống như linh hồn và thể xác của con người khó mà tách rời vậy, thân xác chết đi, linh hồn không nơi nương tựa; linh hồn tiêu tán, thân xác cũng khô tàn.
Muốn cho linh hồn thăng hoa thoát khỏi sự lệ thuộc vào thể xác, thì trước hết là phải tu luyện từ chính thân xác ấy.
Trần duyên chỉ có thể chấm dứt chứ không thể đoạn tuyệt. Không còn duyên phận, ắt tự chia lìa.
Duyên phận giữa Agatha và Joyce vẫn chưa dứt, nếu không thì Joyce đã chẳng cố chấp đến thế này, trộm lấy Hắc Hỏa rồi phải trốn chạy khắp nơi, tất cả chỉ là để cứu lấy người vợ của mình ra, xua tan lời nguyền quỷ quái trong người vợ mình.
Nhưng giờ đây mối duyên phận đó lại bị người ta cưỡng ép cắt đứt, buộc phải lìa xa, chỉ còn mỗi một mình Joyce cố giữ lấy nhưng chắc gì đó là kết quả anh mong muốn đâu.
Joyce cũng hiểu rõ ý của Lý Dục Thần. Anh ta lắc đầu, kiên định nói: "Agatha sẽ không quên tôi! Chắc chắn là bọn họ đang giam cô ấy lại, không cho cô ấy gặp tôi!"
Trần Văn Học nghe xong câu này cũng chẳng biết nói gì, người ta việc gì phải bắt nhốt cô ta lại chứ? Chẳng lẽ hai người là nhân vật chủ chốt gì à?
Nhưng Trần Văn Học cũng không nói mấy câu đó ra, quay qua hỏi Lý Dục Thần đổi chủ đề: "Dục Thần, tôi hiểu anh, có phải là anh đã phát hiện ra điều gì khác đúng không? Nếu không anh đã chẳng để Jessica đi dễ dàng thế kia rồi."
Lý Dục Thần gật đầu: "Đúng vậy, tôi ngửi thấy một mùi."
"Mùi? Mùi gì cơ?"
"Mùi của kẻ phóng hỏa."
Mọi người đều giật mình.
"Ý anh là... kẻ phóng hỏa đang ở gần đền Parto?"
Lý Dục Thần nói: "Nói đúng hơn thì kẻ đó đang ở trong nhóm du khách lúc nãy."
"Hả?" Trần Văn Học kinh ngạc: "Vậy thì tại sao anh không tóm kẻ đó lại?"
Lý Dục Thần khẽ cười: "Đây là Malika, là địa bàn của giáo hội Thánh Quang, thiên sứ Sarier và thánh kỵ sĩ Hawkworth đều ở chỗ đó, anh nói xem, tôi nên đi giúp cho hai người họ hay là đi giúp cho kẻ phóng hỏa kia đây?"
"Tất nhiên là..."
Trần Văn Học định nói là giúp cho giáo hội Thánh Quang, nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng. Rõ ràng là anh ta đến giáo hội Thánh Quang để đòi công lý, họ là kẻ thù thì sao phải giúp họ chứ?
Nhưng nếu giúp kẻ phóng hỏa, anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn.
"Có phải kẻ phóng hỏa đó đang nhằm vào anh không?" Trần Văn Học hỏi.
"Đó cũng là điều mà tôi muốn biết."
Lý Dục Thần vừa nói vừa nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn vừa buông xuống, bầu trời vẫn còn những ánh mặt trời le lói, đường phố lên đèn, màn đêm đang từ từ bao trùm mặt đất ở phía xa.
"Chắc cũng tới lúc rồi, mọi người ở đây chờ, tôi đi gặp họ một chút."
Vừa dứt lời, anh đã biến mất khỏi chiếc ghế như chưa từng ngồi ở đó.
...
Những cây cột của đền Parto trông như những binh lính khổng lồ đang xếp thành một hàng thẳng băng, canh giữ hoàng hôn cho Đại Địa.
Bóng tối tràn xuống, nhưng ánh trăng cũng theo đó mà nhô lên, mang đến cho thế gian luồng ánh sáng trong trẻo mà lạnh lẽo.
Trên bầu trời phía trên ngôi đền, một người phụ nữ đang lơ lửng trong ánh trăng, bộ đồ bằng lụa trắng mềm mại như ánh trăng dán sát cơ thể, sau lưng là đôi cánh đang xòe ra, phát ra ánh sáng nhè nhẹ hòa với với vầng trăng trên trời.
Ở đầu bên kia ngọn đồi, một kỵ sĩ mặc giáp sắt, tay cầm trường thương cưỡi chiến mã cũng được trang bị giáp kín mít. Người và ngựa cũng phát ra ánh sáng, trông như tượng điêu khắc phát sáng trong bóng đêm.
Có một người mặc đồ đen đứng giữa thiên sứ và kỵ sĩ. Màu bộ đồ người nọ mặc giống hệt mấy tảng đá, tựa như một con tắc kè đang ẩn mình trong vách đá lạnh lẽo.
Đôi cánh thiên sứ nhẹ nhàng lay động, mặt trăng trên trời chợt sáng rực lên, một chùm ánh sáng từ hư không giáng xuống, chiếu thẳng vào chỗ kẻ áo đen đang ẩn nấp, khiến người đó không thể trốn thoát.
Mũi thương kỵ sĩ đang cầm chợt chói sáng lên, một luồng sát khí mơ hồ lặng lẽ tỏa ra, nó giống như xiềng xích địa ngục mà bao phủ toàn bộ ngọn đồi của đền Parto.
Người áo đen đứng trong ánh sáng, ngẩng đầu nhìn lên trời như đang nghĩ điều gì đó.
"Hawkworth, anh có thể rời đi được rồi, cứ để người này lại cho tôi." Thiên sứ xinh đẹp đang lơ lửng giữa trời nói.
"Không, phải đưa kẻ phóng hỏa về đảo Delin, giao cho giáo đình xử lý." Giọng nói của Hawkworth khô khốc và vô cảm, giống hệt kim loại lạnh lẽo cọ vào nhau.
"Nhân danh thiên sứ Thánh Quang, thay mặt Lucifer, tôi ra lệnh cho anh rời đi ngay lập tức, người này đến từ Minh Giới, tôi phải đưa người này về Thánh vực Vô Cấu."
Giọng thiên sứ dịu dàng êm tai, nhưng lại chứa đựng uy nghiêm và sự thần thánh vô biên.
Hawkworth cầm chắc ngọn thương bạc, cơ thể và chiến mã dưới chân vững chãi như ngọn núi, không có ý rời đi.
"Hawkworth, anh định làm trái ý thần sao?" Thiên sứ hơi tức giận.
"Thánh Sarier, tôi không có ý làm trái ý thần, tôi chỉ đang thực hiện bổn phận của mình mà thôi. Cô có thể đến đảo Delin, dùng danh nghĩa của thần để đòi người khỏi giáo đình." Hawkworth nói.
Dưới ánh trăng, thánh Sarier khẽ nhíu mày.
Thiên sứ và kỵ sĩ đối đầu với nhau qua khoảng không, liên tục giằng co.
Đúng lúc này, người áo đen bật cười khằng khặc.
"Này, hai người các người sao còn chưa chịu đánh nhau vậy?”
Thiên sứ Sarier và Hawkworth đều không lên tiếng, hình như hai người đều có điều kiêng kị, không rõ là đang e ngại thực lực hay là thân phận của đối phương.
"Haizzz, chán quá đi mất, các người không đánh thì tôi đi đây."
Vừa dứt lời, người kẻ đó co rút lại.
Sarier và Hawkworth ra tay cùng một lúc
Chùm ánh trăng khi nãy lập tức ngưng tụ thành thực thể, trông nó như một cây cột khổng lồ giáng từ trên trời xuống, bên trong nó chứa đầy thủy ngân, bao trùm lấy người áo đen.
Thanh trường thương Hawkworth đang cầm bay vút lên, hóa thành một luồng ánh sáng lướt đi nhanh đến mức khó nhận ra sức mạnh thật sự, nhưng mỗi khi tiến lên một tấc nó đều xé nát không gian, để lại sau lưng một vết nứt đen ngòm kéo dài, trông như một đường ống đen ngòm trải dài dưới ánh trăng.
Trường thương đâm vào cột ánh trăng, ánh sáng lóe lên chói mắt, cột ánh trăng nổ tung, thủy ngân tuôn ra.
Trong khoảnh khắc ấy, người áo đen đã thừa cơ chui xuống đất trốn thoát, chỉ còn sót lại một chiếc áo khoác đen trên mặt đất, chỗ viên đạn và ánh trăng va vào nhau hóa thành tro bụi, tan biến không một dấu vết.
Thiên sứ giương cánh, kỵ sĩ thúc ngựa đuổi theo.
Chợt có một người chồi ra khỏi mặt đất cách chỗ người áo đen trốn xuống đất không xa, họ ngơ ngác đứng yên đó
Mà đang chặn trước mặt họ là một chàng trai trẻ người phương Đông, người đó đứng ung dung dưới ánh trăng, chắp tay sau lưng, bộ đồ còn trắng hơn cả tuyết.
Bình luận facebook