• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa

  • Chương 1316: Đấu với tôi một trận

Cùng với sự khuếch đại của tia sáng, bóng dáng của người kỵ sĩ dần trở nên cao lớn, uy áp ông ta tỏa ra càng lúc càng mạnh.

Lý Dục Thần khẽ nhíu mày.

Ở Loset, anh từng giao thủ với kỵ sĩ Thánh Điện này.

Đám người này rất khó đối phó, bọn chúng hiến tế linh hồn cho thần linh, đổi lấy thần lực, sau đó dùng bí pháp đặc thù, khiến cho thân thể được cường hóa, để có thể tiếp nhận và điều khiển sức mạnh kia.

Anh cứ tưởng kỵ sĩ Hoàng Kim đã là cấp bậc cao nhất, bởi thân thể gần như không còn khuyết điểm, mạnh hơn so với đám kỵ sĩ Thánh Điện giáp bạc thông thường.

Thế nhưng người trước mắt này hiển nhiên còn mạnh hơn, khôi giáp cả người do ánh sáng ngưng tụ, rõ ràng tượng trưng cho cấp bậc còn cao hơn kỵ sĩ Hoàng Kim.

Mấu chốt là, đây không phải bản thể, cũng không phải ảo ảnh, giống như loại hóa thân ngoài thân trong các điển tịch cổ.

Lý Dục Thần cảm thấy khó hiểu, một kỵ sĩ đã hiến tế linh hồn, vốn chỉ là cái xác bị thần lực điều khiển, sao có thể sở hữu năng lực tạo ra phân thân?

Theo như những gì anh học được ở Thiên Đô, tu hành giả dưới Thiên Đạo, muốn sở hữu năng lực phân thân, ít nhất phải vượt qua ngũ trọng lôi kiếp.

Còn nếu muốn có hóa thân ngoài thân, thì cảnh giới phải từ thất trọng lôi kiếp trở lên.

Hóa thân và phân thân không giống nhau, phân thân không thể thay thế bản thể, trong khi hóa thân, ở mức độ nhất định mào đó, có thể thay thế bản thể.

Thế nhưng quy luật tu hành của giáo hội Thánh Quang lại không giống như vậy, kỵ sĩ Thánh Điện do thiếu khuyết linh hồn vốn dĩ không nên xuất hiện khả năng phân thân, chứ đừng nói đến hóa thân ngoài thân.

Bóng dáng của kỵ sĩ trong tia sáng vẫn không ngừng phóng đại, chẳng mấy chốc đã vượt qua cả bức tường cổ bảo, cao ngang với tháp canh.

Loại áp lực đó cũng đã đạt đến cực hạn, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

So với sức mạnh này, những kỵ sĩ Hoàng Kim từng gặp trước kia chỉ như trò đùa trẻ con mà thôi.

Và nếu chỉ là một phân thân mà đã mạnh đến thế, thì bản thể của ông ta phải khủng bố đến nhường nào?

Lý Dục Thần cảm thấy có lẽ mình đã đánh giá thấp giáo hội Thánh Quang.

Từ khi Trần Văn Học bị chọn làm kỵ sĩ, anh đã thấy rõ quy trình ấy, một hệ thống có thể sao chép và sản xuất hàng loạt kỵ sĩ, chỉ là yêu cầu về tố chất bẩm sinh khá cao.

Thiên phú càng mạnh, cấp bậc cuối cùng của kỵ sĩ chắc chắn cũng sẽ càng cao.

Không biết giáo đình sở hữu bao nhiêu kỵ sĩ Thánh Quang kiểu này?

Liệu có tồn tại cấp bậc nào còn vượt qua cả loại trước mặt đây?

Anh quay đầu liếc nhìn Carroll, chờ xem hắn sẽ xử lý thế nào.

“Hawkworth!” Biểu cảm trên mặt Carroll vừa kinh ngạc vừa có phần khoa trương, “Chẳng phải ông ta đang ở đền Parto sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Lý Dục Thần nhìn vẻ mặt khoa trương đó, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hiển nhiên đây không phải là kẻ giỏi diễn kịch.

Anh bỗng hiểu ra, cuộc tình cờ gặp gỡ này rất có thể là do Carroll cố ý sắp đặt.

Dù sao Carroll cũng là người của giáo hội, bất kể giữa đoàn thiên sứ và giáo đình có chia rẽ đến mức nào, bất kể các thánh thiên sứ trong đoàn thiên sứ có bất hòa ra sao, thì tất cả vẫn là mâu thuẫn nội bộ.

Ngay sau khi Lý Dục Thần bày tỏ rõ lập trường muốn đòi lại công bằng từ giáo đình, Carroll lập tức quyết định dẫn bọn họ tới đây.

Hắn muốn để Lý Dục Thần chạm mặt kỵ sĩ Thánh Quang này, để kích phát xung đột.

Nếu Lý Dục Thần bị đánh chết, thì mọi chuyện coi như chấm hết. Tuy kế hoạch của thầy hắn tan thành mây khói, nhưng giáo đình đã trừ khử được mối họa nắm giữ Hắc Hỏa, Carroll đương nhiên cũng lập được công lớn.

Còn nếu Lý Dục Thần đánh bại được kỵ sĩ Thánh Quang, vậy thì Carroll có thể đường hoàng truyền đạt đầy đủ ý tứ của hắn về đảo Delin, cũng chẳng ai trong giáo đình có thể chỉ trích hắn, vì đến cả kỵ sĩ Thánh Quang còn không phải đối thủ, thì Carroll còn có thể làm được chứ?

Carroll đang diễn trò cho Lý Dục Thần xem, Lý Dục Thần cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười nói: “Kỵ sĩ này trông thật uy phong!”

Carroll đáp: “Ông ta tên là Hawkworth, là vị kỵ sĩ đầu tiên, người bảo vệ của đảo Delin, trong số người phàm, ông ta là kẻ duy nhất có khả năng giao chiến với thần linh.”

Carroll vừa nói, vừa lén quan sát sắc mặt của Lý Dục Thần.

Thấy trên mặt Lý Dục Thần vẫn cười như không cười, dường như chẳng hề ngạc nhiên, càng không có chút căng thẳng nào, hắn không khỏi có phần thất vọng.

Đồng thời, Carroll cũng âm thầm khâm phục Lý Dục Thần.

Dù sao, ngay cả Giáo Hoàng và các thiên sứ Thánh Quang cũng phải kiêng dè ba phần trước sức mạnh của Hawkworth.

“Kỵ sĩ đầu tiên à?” Lý Dục Thần gật đầu “Nghe danh đúng là có lai lịch, không ngờ tôi vừa tới đã gặp được cao thủ như vậy, tiếc là chỉ là phân thân, nếu là bản thể, có lẽ còn có thể đấu với tôi một trận ra trò.”

Carroll khiếp sợ nhìn Lý Dục Thần.

Vừa rồi hắn còn cảm thấy Lý Dục Thần gan dạ đáng khen, nhưng giờ chỉ cảm thấy người này cuồng vọng đến cực điểm.

Hắn vừa mới nói Hawkworth là người phàm duy nhất có thể giao chiến với thần linh, vậy mà Lý Dục Thần lại nói chỉ có bản thể của Hawkworth mới có thể đánh cùng anh một trận, đó chẳng phải tự đặt mình ngang hàng với thần sao?

Trong lòng Carroll âm thầm lắc đầu, cảm thấy thầy mình, có lẽ đã chọn nhầm người hợp tác.

Người thật sự có trí tuệ thì sẽ không bao giờ ngạo mạn.

Mà hợp tác với kẻ thiếu khôn ngoan, kết quả sẽ rất khó kiểm soát.

Hắn bắt đầu thấy hối hận vì đã dẫn Lý Dục Thần tới đây, lỡ như bị phân thân của Hawkworth đánh cho tan xác chỉ trong một chiêu, vậy thì thầy hắn sẽ mất hết thể diện.

“À, cái đó, anh Lý, để tôi đi nói chuyện với ông ta trước, bảo ông ta cho chúng ta vào.” Carroll vội vàng thay đổi ý định, quyết định đi thương lượng với Hawkworth.

Hắn bước lên vài bước, ngẩng đầu nhìn kỵ sĩ Thánh Quang, nói: “Vĩ đại mà vinh quang, thánh kỵ sĩ, đây là khách do thánh Akibe mời đến, xin cho phép bọn họ vào tham quan phòng thí nghiệm."

“Không!” Giọng của kỵ sĩ Thánh Quang vang lên hư vô mờ mịt, như vọng ra từ vực sâu vô tận: “Trên người cậu ta có khí tức ngoại vực, mùi của kẻ phóng hỏa, tôi phải bắt cậu ta về đảo Delin, để chờ xét xử!"

Carroll sững sờ.

Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

“Mùi của kẻ phóng hỏa? Chắc ông nhầm rồi. Anh ấy đến từ phương Đông, do chính tôi đón tiếp, khi anh ấy đến nơi thì đám cháy đã kết thúc từ lâu rồi.” Carroll vội vàng giải thích.

“Không thể tin lời của tên dị giáo xảo quyệt đến từ phương Đông!”

“Nhưng anh ấy thực sự là khách mà bọn tôi mời đến.”

“Carroll, cậu có dám lấy danh nghĩa thánh Akibe ra thề không? Dùng danh thiên sứ của Akibe để đảm bảo trong sạch cho cậu ta!”

“Chuyện này…”

Carroll do dự.

Hắn nào dám lấy danh dự của thầy mình ra làm trò đùa.

Dù sao thì trong đoàn thiên sứ, thầy hắn vốn đã là phe thiểu số, chỉ có Thánh Camiel là đồng minh, quan hệ với giáo đình lại càng rạn nứt.

Đang lúc hắn còn lưỡng lự, có bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.

“Để tôi.” Lý Dục Thần nói.

Trên mặt Carroll thoáng hiện chút lúng túng.

Ban đầu chỉ là ý tưởng nhất thời bộc phát, muốn dùng mưu mẹo nho nhỏ, ai ngờ lại đẩy sự việc đến mức khó xử như thế này.

Uy lực của Hawkworth khiến hắn cảm thấy khó thở.

Lúc này hắn mới thật sự tin rằng, lời thầy mình từng nói, dù có đắc tội với Giáo Hoàng, cũng không nên chọc giận vị kỵ sĩ đầu tiên này.

Mà lúc này, Lý Dục Thần đã bước lên trước hắn, đứng đối mặt với Hawkworth.

Anh đứng đó, tay chắp sau lưng, chẳng khác gì khách du lịch đang thảnh thơi ngắm nghía thành cổ, mà kỹ sĩ ánh sáng trước mặt, chẳng qua cũng chỉ là pho tượng trong bảo tàng mà thôi.

Carroll không hiểu, rốt cuộc Lý Dục Thần lấy đâu ra tự tin, sao đến nước này rồi mà vẫn còn ung dung như vậy.

Ánh sáng trên người Hawkworth càng lúc càng chói mắt, nhất là thanh kiếm kia, ánh sáng chiếu vào mắt khiến người ta không thể mở mắt nổi.

Trên đống tàn tích, sát khí nồng nặc bốc lên.

Hawkworth giơ cao thanh kiếm, sát ý như hồng thủy vỡ bờ tràn ngập cả tòa thành cổ, như thể tử thần đã bao phủ khắp nơi, ngoài cái chết và đầu hàng, không còn lựa chọn nào khác.

Theo động tác giơ kiếm của Hawkworth, thân hình khổng lồ của ông ta cũng khẽ nghiêng về phía trước.

Lilith đứng sau lưng Lý Dục Thần, ngẩng đầu nhìn lên bóng người mờ ảo trong ánh sáng, cảnh tượng trước mắt giống như giấc mơ, người khổng lồ đang giơ cao trường kiếm, ngũ quan dần hiện rõ trong quầng sáng mờ ảo.

Cô ta như chìm vào mộng ảo, ngơ ngác thốt lên: “Bố…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ở rể
  • Lục Tảo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom