• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 1280: Vua của thiên vương

“Ông ta là ai?” Mã Sơn hỏi.

“Lâm Thiên Hào!” Trong mắt Lưu Khải Minh thoáng hiện vẻ lo lắng, “Ông ta là sư phụ của thiên vương sòng bạc Thái Hòa Trung, mấy chục năm trước đã quy ẩn giang hồ, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”

“Sư phụ của Thái Hòa Trung à?” Mã Sơn cũng khá bất ngờ, liếc mắt nhìn Lý Dục Thần.

Năm đó Thái Hòa Trung từng bắt bay với Giang Long Huy bày mưu tính kế, mưu đồ nuốt trọn sòng bạc của nhà Hà, nhưng cuối cùng lại thua trong tay Lý Dục Thần, sau đó còn muốn dựa vào võ hồn Thiên Môn để giết người, rồi bị chính Lý Dục Thần giết chết.

Bây giờ lại lòi ra một ông sư phụ, chẳng lẽ đến để báo thù?

Vẻ mặt của Lý Dục Thần vẫn bình thản như thường, tựa như tên kia chẳng khác gì mấy con chó con mèo ngoài đường, hoặc chỉ như thêm đĩa cà chua xào trứng trên bàn cơm, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Mã Sơn khẽ sững người, rồi không kìm được bật cười tự giễu.

Phải rồi, với thành tựu của Lý Dục Thần bây giờ, một tay bạc dù có giỏi mấy đi nữa, cũng chẳng đáng để anh phải bận tâm.

Mã Sơn cũng tự cười giễu chính mình, bây giờ anh ta cũng coi như thoát thai hoán cốt, hóa rồng thành tinh rồi, thế mà vẫn không giữ được bình tĩnh, so với anh em tốt bên cạnh, vẫn còn kém xa lắm.

“Khải Minh, cậu mới mấy tuổi chứ? Lão quái vật mấy chục năm không lộ diện, sao cậu lại biết?” Mã Sơn hoàn hồn, quay sang hỏi Lưu Khải Minh.

“Thái Hòa Trung là Tông Sư của Thiên Môn, người đời gọi là thiên vương, những người học thiên thuật như bọn tôi đều xem ông ta là thần tượng. Khi còn trẻ, tôi từng theo các tiền bối đến nhà ông ta một lần. Trong nhà có treo ảnh chụp chung. Cũng nhờ vậy tôi mới biết Thái Hòa Trung còn có sư phụ. Nếu Thái Hòa Trung là thiên vương, thì sư phụ Lâm Thiên Hào của ông ta chính là vua của thiên vương.”

Sự tự tin trong mắt Lưu Khải Minh rõ ràng đã lung lay vì sự xuất hiện của Lâm Thiên Hào.

Mã Sơn đang định lên tiếng cổ vũ thì thấy Lý Dục Thần vỗ nhẹ lên vai Lưu Khải Minh, mỉm cười nói: “Hôm nay cậu chính là thánh sòng bạc, mặc kệ ông ta là thiên vương hay vua của thiên vương, ai đến cũng không thắng nổi cậu! Tôi và anh Mã Sơn, và cả Hào Giang này, đều giao cho cậu đấy, thánh sòng bạc Lưu!”

Cả người Lưu Khải Minh chấn động, bàn tay của Lý Dục Thần như mang theo ngàn cân trọng trách, đặt lên vai anh ta. Nhưng đồng thời, cũng như có luồng điện mạnh mẽ truyền từ vai đi khắp cơ thể, khiến máu trong người sôi trào, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.

Đúng lúc đó, Lâm Thiên Hào được Elber hộ tống, bước về phía họ.

“Mã gia!” Elber nở nụ cười, mở rộng hai tay như thể gặp lại người quen cũ sau nhiều năm xa cách.

Mã Sơn lạnh lùng nhìn ông ta: “Chúng ta thân lắm sao?”

Elber không lúng túng, chỉ đổi tư thế cánh tay, tiếp lời: “Nhìn xem, nơi này khi không có Mã gia thì có gì khác không? Có phải sang trọng, đẳng cấp hơn rồi không?”

Ông ta chỉ vào chiếc bàn cược lớn nhất ở chính giữa: “Ngay tại đó, trên chiếc bàn đó, vợ cậu – quý cô xinh đẹp Tra Na Lệ, à đúng rồi, còn cả cậu Lưu này nữa, đã cùng nhau đánh mất Ngân Sa về tay chúng tôi. Ván cược hôm đó thực sự vô cùng đặc sắc, đáng tiếc là Mã gia không có mặt ở đó thể thưởng thức.

“Tôi nghĩ, khi đó vợ cậu nhất định rất mong ngóng cậu, mong cậu trở về, nhưng còn cậu thì sao, giống như con rùa rụt cổ, không biết chui rúc ở xó xỉnh nào. Để một người phụ nữ đứng ra thay mình, cậu không xứng đáng được gọi là gia đâu!”

Mã Sơn không phản bác, ngược lại còn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Ông nói đúng, tôi không nên để người phụ nữ mà tôi yêu phải thay tôi ra mặt, tôi không xứng được gọi là gia!”

Elber phá lên cười lớn: “Nếu không xứng với chữ gia, vậy không bằng đổi luôn đi, gọi là Mã tôn? Cháu trai? Hahaha…”

Những người đứng xem đều không khỏi thở dài, còn tưởng Mã Sơn quay về, là để trấn áp đám chó trắng kiêu căng này, đòi lại công đạo cho người Hào Giang. Ai ngờ vừa lên sàn đã bị Elber làm nhục một trận ra trò.

Vậy mà Mã Sơn vẫn chẳng tức giận, chỉ khẽ cười đầy tự giễu.

Lý Dục Thần khẽ gật đầu, Mã Sơn trưởng thành rồi.

Nếu là trước kia, anh ta đã sớm nổi điên, lao lên vặn gãy cổ Elber.

Lúc này, Lâm Thiên Hào bước lên một bước, nhìn Mã Sơn hỏi: “Cậu chính là Mã Sơn à?”

Ông ta vừa mở miệng, Elber lập tức cung kính đứng sang bên cạnh.

Mã Sơn nhìn ông ta, nhưng không trả lời.

Elber lập tức quát lớn: “Này tên họ Mã kia, thầy hỏi cậu đấy!”

Mã Sơn lúc này mới biết, hóa ra Lâm Thiên Hào chính là thầy của Elber. Vậy thì, Elber và Thái Hòa Trung có thể là sư huynh đệ.

“Vừa nãy ông nói với tôi bao nhiêu câu rồi, sao ông ta còn không biết tôi là ai? Trừ khi là đồ ngu, tôi không thèm nói chuyện với đồ ngu.” Mã Sơn nói.

Sắc mặt Elber thay đổi, thậm chí lộ ra phần hoảng hốt, rõ ràng rất sợ Lâm Thiên Hào nổi giận.

Chẳng qua Lâm Thiên Hào không nổi giận, mà chỉ lạnh lùng mỉm cười: “Cứ tưởng là anh hùng hào kiệt, hóa ra chỉ là kẻ mồm miệng giỏi giang, làm trò hề mà thôi! Elber, cậu cứ chơi cùng bọn họ đi, tôi không muốn làm bẩn tay mình.”

“Vâng, thầy, thầy cứ ngồi xem đi.”

Elber sai người mang ghế thái sư đến, đặt bên cạnh bàn cược, mời Lâm Thiên Hào ngồi.

Sau đó ông ta quay đầu nói với Mã Sơn: “Muốn chơi thế nào, nói đi.”

Mã Sơn nói: “Lần trước các người cược với vợ tôi thế nào, lần này cứ chơi như vậy. Chúng tôi thua thế nào, thì giờ sẽ thắng lại thế đó.”

“Thắng lại ư?” Elber lắc đầu nói, “Cậu đúng là mơ mộng hão huyền, muốn giành lại Ngân Sa, tiếp tục làm Mã gia của cậu hả?”

“Không! Không phải Ngân Sa, mà là toàn bộ Hào Giang!”

Lời Mã Sơn nói chắc như đinh đóng cột, không thể bác bỏ.

Khí thế trên người anh ta khiến sắc mặt của Elber trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù chưa từng nghe nói Mã Sơn biết đánh bạc, nhưng dù sao anh ta cũng là nhân vật huyền thoại, có vô số câu chuyện và bí ẩn xung quanh.

Đặc biệt lần này, ở Bắc Thị, toàn bộ nhà thờ Tân Quang Minh bị phá hủy, đó là một trong những căn cứ quan trọng nhất của Thái Dương Thánh Giáo ở Đông Á.

Để đối phó với Mã Sơn, đại giám mục Ricardo thậm chí còn đích thân dẫn theo hai kỵ sĩ Thánh Điện đến.

Ban đầu cứ tưởng cả hai bên đã cá chết lưới rách, nào ngờ tên này lại bất ngờ xuất hiện ở Hào Giang.

“Đã vậy thì, Mã gia, xin mời.” Elber nói.

Mã Sơn chỉ vào Lưu Khải Minh: “Không phải tôi, là cậu ấy.”

“Cậu ta ư?” Elber vốn còn có chút lo lắng, giờ thì phá lên cười, “Mã gia, cậu không phải đang đùa đấy chứ, cậu để kẻ tàn phế này đấu với tôi sao?”

Ánh mắt Mã Sơn chợt lạnh lùng: “Ai mới là kẻ tàn phế, còn chưa biết đâu!”

Ánh nhìn lạnh như băng của Mã Sơn khiến Elber cảm thấy cả người không được tự nhiên.

“Được được được, vậy thì tôi sẽ chơi với các người, nhưng nếu lần này cậu ta lại thua, thì không đơn giản chỉ là tàn phế nữa đâu.”

Nói xong, Elber quay người đi đến đầu bên kia của bàn cược rồi ngồi xuống: “Vậy thì, người thất bại dưới tay tôi, mời lên bàn đi.”

Mã Sơn và Lý Dục Thần cùng lúc đứng dậy, Mã Sơn đẩy xe lăn, đưa Lưu Khải Minh đến cạnh bàn.

Nhìn Lưu Khải Minh, Elber càng thêm tự tin, lắc đầu nói: “Ôi, thật không ngờ, chúng ta vẫn còn cơ hội đối mặt với nhau đánh một ván này. Giờ nghĩ lại, thật sự hơi hối hận, nếu lúc đó tôi không chỉ chặt gân tay cậu, mà giết cậu, thì có lẽ hôm nay không phiền phức đến thế này rồi?”

Lưu Khải Minh ngồi trước bàn, hai tay đặt lên tay vịn của xe lăn, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Dù ván bài còn chưa bắt đầu, nhưng lúc này trong mắt anh ta đã chỉ còn lại bàn cược, trong lòng chỉ còn lại ván cược.

Trải qua biến cố lần trước, tuy đã mất đi đôi tay linh hoạt, nhưng trái tim anh ta lại càng thêm vững vàng.

Anh ta hiểu rõ, chỉ khi tâm thần và ý niệm hòa làm một, mới chạm tới cảnh giới tối cao của Thiên Môn.

Mà chỉ khi phát huy vượt ngưỡng bình thường, thì kẻ đã mất đi đôi tay như anh ta, mới có hy vọng giành chiến thắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ở rể
  • Lục Tảo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom