• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (6 Viewers)

  • Chương 1278: Cậu là nhân vật chính

Không biết Trịnh Gia Hào kiếm đâu ra một chiếc xe lăn rồi đẩy đến bên cạnh Lưu Khải Minh.

Mã Sơn cảm kích gật đầu với cậu ta.

Đây chính là điểm mà anh ta thích ở Trịnh Gia Hào, đầu óc lanh lợi, hiểu chuyện, luôn xuất hiện vào lúc anh ta cần nhất. Cái quan trọng là thằng nhóc này tuy trông có vẻ ranh ma nhưng lại rất có nghĩa khí.

Với tư cách là một cựu tay sai đắc lực của Mã Sơn, sau khi Hào Giang đổi chủ, cậu ta không những bình yên vô sự mà còn dẫn theo một đám lưu manh lập nên địa bàn riêng của mình, nhiêu đó thôi đã đủ để chứng minh năng lực của cậu ta rồi.

Còn việc Lưu Khải Minh bị hại thành ra thế này, cậu ta không đưa tay cứu giúp không phải vì thờ ơ không chịu giúp, mà là vì thật sự không thể giúp được.

Anh ta biết rằng Lưu Khải Minh chính là cái bia đỡ đạn, không chỉ đánh bại chí khí của dân chúng Hào Giang, mà còn có thể nhử mồi những kẻ trung thành với Mã gia hoặc những người đồng cảm với bọn họ lộ diện.

Trịnh Gia Hào không ngu gì mà tự chui đầu vào rọ.

"Khải Minh, đứng dậy đi!" Mã Sơn không đỡ Lưu Khải Minh dậy mà chỉ vỗ vào xe lăn, bảo vệ ta tự mình ngồi lên.

Lưu Khải Minh do dự một chút rồi vẫn thử gượng dậy.

Anh ta chống cẳng tay lên xe lăn, cố gắng chống đỡ thân mình muốn đứng lên.

Nhưng vì gân chân đã bị cắt đứt nên anh ta hoàn toàn không thể đứng lên được, thêm cánh tay không có đủ sức nắm chặt, xe lăn trượt sang một bên, anh ta lại ngã nhào xuống đất.

Lưu Khải Minh nghe thấy người xung quanh xôn xao, có kẻ giễu cợt, cũng có người thương hại.

Những giọng nói đó như những cây kim ghim thẳng vào tim anh ta.

Anh ta nằm dưới đất nhìn về phía Mã Sơn, cười khổ: "Mã gia, tha cho tôi đi."

"Không được!" Mã Sơn như muốn gào lên: "Lưu Khải Minh! Cậu đứng lên cho tôi! Đứng lên như một thằng đàn ông thực thụ cho tôi! Chỉ là đứt gân chân thôi mà? Năm xưa ông đây bị người ta mổ bụng moi tim, không phải giờ vẫn sống tốt đó sao? Đứng lên ngay cho tôi!"

Cả người Lưu Khải Minh run lên một cái, lại một lần nữa dồn hết dũng khí, run rẩy cố gắng bò dậy.

Lúc này, đám đông bỗng trở nên hỗn loạn, một người da trắng dẫn theo mấy tên tay sai xô đám người ra bước tới, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi: "La hét ầm ĩ gì đấy? Có việc gì à?"

Có người ghé vào tai gã nói nhỏ mấy câu.

"À, thì ra mày là Mã gia nổi danh một thời!" Người da trắng làm quản lý an ninh đó cười mỉa mai nói: "Mày muốn dẫn thằng què đó đi sao? Được đó! Có điều thằng đó còn đang nợ tiền tụi này, ông chủ bọn này tốt bụng cho nó ở đây rửa xe để trả nợ. Mày muốn dẫn nó đi thì lo mà trả hết tiền trước đi."

Mã Sơn không để ý đến gã, chỉ dùng ánh mắt động viên Lưu Khải Minh.

Lưu Khải Minh nằm trườn trên xe lăn, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn, khó nhọc nhích từng chút một để trèo lên yên xe, thế nhưng xe lăn lại trượt đi thêm một lần nữa, anh ta lại ngã nhào xuống đất.

Mọi người xung quanh không khỏi xót xa, ngay cả những kẻ vừa nãy hãy còn cười nhạo cũng nảy sinh lòng trắc ẩn, đầy thương cảm và cảm thông.

Cuối cùng con tim Mã Sơn cũng dịu lại, anh ta thở dài định bước tới đỡ Lưu Khải Minh nhưng lại bị Lưu Khải Minh nhẹ nhàng hất tay ra: "Mã gia, để tôi tự làm."

Cổ họng anh ta khàn khàn, giọng điệu bình tĩnh, nét mặt vẫn nhăn nhó vì đau đớn, nhưng Mã Sơn lại nhìn thấy sự kiên cường và dũng cảm trong ánh mắt anh ta.

Mắt Mã Sơn cũng đỏ hoe, anh ta siết chặt nắm đấm, thầm cổ vũ cho Lưu Khải Minh.

Tiếng cười nhạo của tên quản lý bảo vệ người da trắng lại vang lên: “Bọn mày chơi trò gì đấy? Bộ nhìn thằng què đó leo lên leo xuống vui lắm hả? Sao không về coi chó nhà chịch nhau đi!"

Đám bảo vệ với lũ du côn đi cùng gã cười ầm lên.

Mã Sơn đột ngột quay người lại nhìn chằm chằm vào tên quản lý bảo vệ.

Gã cười khinh miệt: "Sao? Muốn đánh tao hả? Nghe nói mày đánh hăng lắm, tao cũng chẳng kém cạnh đâu, hay là tao với mày đánh một trận coi, nếu mày thắng tao..."

Gã còn chưa dứt lời, Mã Sơn đã ra tay.

Mã Sơn tóm lấy cánh tay gã, vặn một cái rắc gãy cả hai tay. Sau đó đá bôm bốp vào hai chân gã làm gãy nốt hai cái chân. Sau đó anh ta bẻ ngược cả tay lẫn chân gã ra sau lưng, kéo dài ra rồi thắt thành một nút, quăng ra đất.

Gã da trắng vạm vỡ kia lập tức biến thành một quả bóng tròn vo, nằm trên mặt đất rên rỉ thảm thiết.

Đám bảo vệ và côn đồ của Ngân Sa bị dọa sợ điếng người, định chạy đến đỡ nhưng không dám. Huống hồ chúng cũng không biết phải đỡ quả bóng hình người này kiểu gì.

Đa số người vây xem đều cảm thấy hả dạ, đã rất lâu rồi người Hào Giang không được thoải mái thế này trước mặt bọn da trắng.

Cuối cùng Lưu Khải Minh cũng leo được lên xe lăn, ngồi thẳng người, lồng ngực phập phồng dữ dội, không biết là vì dùng hết sức hay vì thấy Mã Sơn đánh què tên quản lý bảo vệ mà kích động.

Đương nhiên chuyện náo động bên ngoài đã khiến người trong Ngân Sa chú ý, một lượng lớn bảo vệ và côn đồ ùa ra, vây kín lấy bọn họ.

Trong số này có rất nhiều người là lính cũ của Ngân Sa, vì miếng cơm manh áo mà tiếp tục ở lại làm việc. Với rất nhiều người mà nói, sống sót là ưu tiên hàng đầu, còn ai làm chủ cũng chẳng mấy quan trọng.

Trịnh Gia Hào chỉ tay vào mặt bọn họ chửi: "Đám vô lương tâm bọn mày, ngày xưa Mã gia đối xử với bọn mày cũng đâu có tệ, vậy mà bọn mày lại cam lòng làm chó săn cho lũ da trắng? Giờ Mã gia về rồi, nên làm gì thì bọn mày tự mà nghĩ đi!"

Có không ít người trong nhóm bảo vệ bắt đầu do dự.

Mã Sơn khoát tay: "Gia Hào, đừng dọa họ nữa, họ chỉ đang làm công việc của mình mà thôi."

Trịnh Gia Hào bĩu môi, có phần khinh thường, nhưng cũng không làm khó họ nữa.

Đám bảo vệ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mã Sơn bước tới sau lưng Lưu Khải Minh, tự tay đẩy xe lăn về phía cửa chính của Ngân Sa.

"Khải Minh, tối hôm nay, chúng ta sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất, cả vốn lẫn lãi!"

"Mã gia, tôi sẽ cố gắng hết sức." Lưu Khải Minh nói.

"Không phải hết sức, là bắt buộc!" Mã Sơn nhấn mạnh nói.

Lưu Khải Minh nhìn đôi tay đang đặt trên tay đẩy xe lăn của mình: "Tôi tin Mã gia có thể làm được, tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp với anh."

Mã Sơn dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà Ngân Sa của Tân Hào Kinh nói: "Không, Khải Minh, nếu nói phối hợp thì cũng là tôi phối hợp với cậu. Tối hôm nay, nhân vật chính là cậu!"

"Tôi ư?" Lưu Khải Minh không dám tin nhìn Mã Sơn, rồi lại men theo ánh mắt của anh ta nhìn lên tòa nhà Ngân Sa.

Trên tòa nhà, ánh đèn neon lấp lánh.

Mã Sơn tiếp tục đẩy xe lăn lên phía trước.

Đám đông tự động tách ra nhường đường.

Trịnh Gia Hào chợt lóe lên ý tưởng, rút điện thoại mở bản nhạc BGM quen thuộc lên.

Trong khoảnh khắc đó, Lưu Khải Minh có cảm giác mình đã trở về bên bàn cược.

Những viên xúc xắc, lá bài, quân mạt chược từng quen thuộc lại sống động nhảy múa trước mắt anh ta.

Lại có một nhóm côn đồ của Ngân Sa xông ra ngăn bọn họ lại.

Khác với đám bảo vệ tầng dưới lúc nãy, bọn này là thế lực mới được chủ mới bồi dưỡng.

Nhưng bọn chúng còn chưa kịp lao tới trước xe lăn của Lưu Khải Minh thì đã bị đánh bay từng tên một, nằm la liệt như lợn chết.

Cửa chính của Ngân Sa mở ra, mấy họng súng đen ngòm đồng loạt xuất hiện.

Đám người cầm súng đều là người nước ngoài, mặc một bộ tây trang đen đầy chuyên nghiệp.

Sau lưng còn có một hàng người mặc đồ rằn ri, vũ trang đầy đủ, ai nấy đều cường tráng và tinh nhuệ, mặt đằng đằng sát khí cứ như vừa từ chiến trường trở về vậy.

Một người da trắng cao lớn ngậm điếu xì gà bước ra, liếc nhìn Mã Sơn vài lần, rồi lấy điếu xì gà khỏi miệng, nhả một hơi khói khinh thường, sau đó dập điếu xì gà vào mu bàn tay gã mặc đồ đen đang cầm súng bên cạnh.

Gã mặc đồ đen kia không chớp mắt lấy một lần.

"Mày là Mã Sơn hả?" Giọng nói của tên da trắng cao lớn vạm vỡ kia mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh.

Mã Sơn lạnh lùng nhìn hắn: "Mày không có đủ tư cách nói chuyện với tao, gọi giám đốc của bọn mày ra đây."

"Xin lỗi à, giám đốc ở đây chính là tao. Cho phép tao tự giới thiệu một chút, tao là Mike." Giọng điệu của Mike có phần khinh miệt: "Mr. Mã này, mày định khiêu chiến với tao sao? Nhưng theo tao được biết thì mày làm gì biết đánh bài."

"Không phải tao, mà là anh ta." Mã Sơn đẩy nhẹ chiếc xe lăn về phía trước một chút.

"Thằng đó á?"

Mike liếc Lưu Khải Minh mình mẩy dơ dáy đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ở rể
  • Lục Tảo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom