• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1264: Ánh sáng của sinh mệnh

Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử giật bắn mình. Là chưởng môn của một tông môn nhất phái và ở gần Thục Trung đến mức đó, vậy mà bọn họ lại không hề hay biết có chuyện như thế này.

Lúc này, cả phái Thục Sơn đều đã bận bù đầu.

Đệ tử phái Thục Sơn đi men theo đường Thục, tản vào những dãy núi y hệt đàn kiến vỡ tổ.

Một làn khói mỏng khẽ bay lên trên đỉnh Thục Sơn, giống như Phong Hỏa Đài được mồi lửa.

Ngay sau đó, phong hỏa bên trong dãy núi cũng hưởng ứng theo, từng cột khói lần lượt bốc lên.

Tố Vân tiên cô đếm một lượt, đúng tám mươi mốt cột.

Diệu Nhãn đạo nhân nói: "Tôi phải đi điều khiển đại trận. Đại trận vận hành, Thục Sơn sẽ bị chôn vùi, hai người mau quay về đi, giờ vẫn còn kịp."

Tố Vân tiên cô vội nói: "Nếu Thục Sơn bị chôn vùi, dân chúng Thục Trung phải làm sao đây?"

Diệu Nhãn đạo nhân lắc đầu: "Giờ không thể lo nhiều như thế được. Phải là tình thế rất khẩn cấp thì Thanh Vân Lệnh mới xuất hiện. Đệ tử trong môn của tôi đều đã phân tán ra ngoài cứu giúp dân chúng sơ tán, có thể cứu được bao nhiêu thì cố cứu bấy nhiêu."

"Còn bao lâu nữa?"

"Không rõ. Phải đợi sư tôn ra Tử Huyền Lệnh. Phải là ra Thanh Vân Tử Huyền cùng một lượt thì trận pháp mới phát động được. Phát Thanh Vân Lệnh trước là để chừa chút thời gian cho dân chúng bỏ chạy."

Tố Vân tiên cô nhíu mày: "Nếu đã gặp phải chuyện này, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tôi không thể đẩy trách nhiệm cứu giúp dân chúng Thục Trung cho người khác được."

Dứt lời, bà ấy lập tức đứng dậy rồi bay khỏi đỉnh núi Vân.

Lâm Trung Tử cũng đứng dậy nói: "Tuy rằng tôi ở Tần Lĩnh nhưng vẫn thường qua lại Thục Trung, thiên hạ là một nhà, chuyện hưng vong của bách tính tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Hãy để tôi giúp đệ tử Thục Sơn một tay, cứu được người nào hay người đó. Tinh Dã, chúng ta đi thôi!"

Nói xong, ông ta dẫn Mục Tinh Dã xuống núi cứu người.

Diệu Nhãn đạo nhân thầm cảm động, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên và trông thấy luồng thanh khí lơ lửng trên trời kia thì không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

...

Tử Hư chân nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt là thanh kiếm Tử Ảnh đang lơ lửng, kiếm quang chiếu rọi ra đã nhỏ hơn lúc nãy rất nhiều.

Cả người ông ta đã bị mồ hôi thấm ướt. Linh khí quá loãng khiến việc thi triển pháp lực trở nên vô cùng khó khăn.

Ông ta cảm thấy tinh khí trong đan điền đang nhanh chóng cạn kiệt, nguyên thần cũng dần trở nên yếu ớt vô lực.

Nhưng ông ta không dám lơ là chút nào, vẫn chăm chăm nhìn về phía ma thai nguyên thủy đang nhảy nhót trong biển máu, sẵn sàng vận kiếm khí Tử Ảnh lên trời, phát ra Tử Huyền Lệnh bất cứ lúc nào.

Thanh Vân Tử Huyền cùng được phát ra, đại trận diệt ma của Thục Sơn sẽ được phát động, tám trăm dặm sông núi cũng sẽ bị hủy diệt cùng với con ma này.

Sở dĩ ông ta vẫn còn chần chừ chưa phát lệnh, là vì ông ta còn đang tranh thủ thời gian, chờ đệ tử Thục Sơn đi cứu bách tính bên ngoài.

Tuy nói là một chút thời gian, nhưng e là cũng chẳng cứu được mấy người, nhưng cứu được thêm một người cũng tốt.

Hơn nữa, Tử Hư chân nhân cũng hy vọng sẽ có một hai đệ tử Thục Sơn có thể thoát ra ngoài, để phái Thục Sơn vẫn còn được chút hương hỏa.

Ông ta phải kiên trì cho đến khi Huyết Ma xuất hiện, hoặc cho đến giây phút cuối cùng pháp lực của ông ta có thể duy trì được.

Lúc này, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đang ôm lấy nhau, không còn nói gì nữa; phía xa, Mã Sơn cũng đã ngã xuống đất; Bán Thiên Yêu nằm sát rạt mặt đất, không rõ sống chết.

Tử Hư chân nhân thấy mình sắp không trụ nổi nữa.

Quả tim đáng sợ kia vẫn đang đập thình thịch trong biển máu, bên trong những mạch máu to lớn bao quanh nó đầy tràn dòng máu ô uế vẫn luôn phun trào ra ngoài.

Gương mặt tuyệt vọng của Tử Hư chân nhân hiện lên vẻ kiên cường, ánh mắt lạnh băng, đổi một thủ ấn khác, đang định phát ra Tử Huyền Lệnh.

Bỗng ông ta trông thấy một tia ánh sáng màu đen.

"Hử?"

Ông ta còn tưởng mình nhìn nhầm, vội vàng nhìn kỹ lại.

Đúng là ánh sáng màu đen, nó chiếu xuyên qua biển máu đỏ thẫm, rất rất yếu ớt.

Tuy rằng có yếu ớt nhưng mỗi khi gặp phải tia sáng màu đen này, luồng ánh sáng màu đỏ dày đặc kia đều tan rã như thể nó là thiên địch của chúng vậy.

Cả màu sắc của biển máu cũng nhạt đi đôi chút, làn sương máu đục ngầu nuốt chửng linh khí cũng dần tan biến.

Linh khí bắt đầu khôi phục, mặc dù chỉ mới một ít.

Tầm nhìn dần cũng rõ ràng hơn.

Tử Hư chân nhân nhìn thấy ánh sáng màu đen phát ra từ một khe nứt rất nhỏ trên quả tim khổng lồ, nó rất nhỏ, rất nhỏ, ánh sáng len ra ngoài mỏng như mép tờ giấy vậy.

Lâm Mộng Đình và Đinh Hương cùng ngẩng đầu lên.

Bên trong dòng linh khí đang hồi phục, Mã Sơn đang hôn mê cũng dần tỉnh lại.

Ngay cả Bán Thiên Yêu cũng mở mắt ra, trong đôi mắt trắng toát phản chiếu một tia sáng màu đen.

Ông ta bất giác cử động đôi cánh. Lẽ nào... vẫn còn hy vọng sao?

Tử Hư chân nhân không dám buông tay đang kết ấn ra vì sợ đây chỉ là ảo giác, nhưng ông ta đã ngưng niệm chú rồi.

Vết nứt trên phôi thai Huyết Ma nguyên thủy đang mở rộng, luồng ánh sáng màu đen thoát ra ngày càng nhiều.

Giống như một quả trứng, nứt từ trong ra ngoài.

Tử Hư chân nhân không dám thở mạnh, ông ta rất sợ thứ chui ra từ khe nứt sẽ là một Huyết Ma, nhưng đồng thời cũng có phần mong chờ luồng ánh sáng màu đen ấy.

Nếu đó là Huyết Ma, lẽ ra nó phải là ánh sáng màu đỏ mới đúng chứ?

Vết nứt lại mở rộng thêm một chút, ánh sáng màu đen càng lúc càng mãnh liệt.

Hình như Ô Huyết Nguyên Ma vẫn không cam lòng, những mạch máu to tướng phun ra vô số máu ô uế sền sệt lên vết nứt hòng gắn dính chúng lại.

Thế nhưng, vết nứt đã bắt đầu tách nhánh lan sang hai bên, tạo thành hình chữ thập.

Rồi từ hình chữ thập ấy lại tách ra thêm nhiều vết nứt nhỏ li ti và lan rộng bốn phương tám hướng, bắt đầu phủ kín lên "trái tim" đang đập của Ô Huyết Nguyên Ma.

Nhìn từ xa, trông nó giống hệt một hành tinh đỏ thẫm bị những sợi tơ đen giăng kín.

Sau đó, nó nổ tung.

Ban đầu là màu đỏ máu pha lẫn chút đen, nhưng rất nhanh sau đó, sắc đỏ đã hoàn toàn bị màu đen che phủ.

Kèm theo đó là một luồng kiếm khí cường đại bùng nổ, tựa như sát ý bị chôn vùi sâu trong vũ trụ vĩnh hằng.

Dòng máu ô uế tan thành tro bụi trong kiếm ý, rồi tan biến.

Trước mặt mọi người chỉ còn lại một vùng màu đen chói mắt, không thấy bất cứ thứ gì.

"Anh Dục Thần!"

Tử Hư chân nhân nghe tiếng cô gái kia gọi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, màu đen từ từ co lại hệt như animation, cuối cùng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm.

Thanh kiếm ấy đang nằm trong tay một người

Người ấy chính là Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đứng lơ lửng giữa không trung, tay cầm kiếm Huyền Minh đâm thẳng về phía trước.

Trên thân kiếm Huyền Minh màu đen tuyền vẫn còn một vệt máu đỏ quấn quanh.

Chỉ là vệt máu ấy đã chẳng còn đục chút nào, mà lại ánh lên sắc đỏ trong trẻo, chảy tràn sức sống linh động.

Luồng sức sống ấy kéo dài tới mũi kiếm, rồi từ mũi kiếm bắn ra một đường máu nửa đỏ nửa đen, nhảy nhót như điện tâm đồ.

Ở đầu bên kia là một luồng ánh sáng đỏ tinh khiết đang tỏa sáng.

Mặc dù hình thái đã có sự thay đổi nhưng Tử Hư chân nhân vẫn có thể cảm nhận được, luồng ánh sáng đỏ ấy chính là Ô Huyết Nguyên Ma biến thành, chỉ là nó bị Lý Dục Thần dùng kiếm khí chém bay sự ô uế nên chỉ còn lại huyết quang thuần khiết nhất.

Đó chính là ánh sáng bắt nguồn từ huyết mạch sinh linh sao?

Không sinh không diệt, đến cả loại năng lượng bùng nổ đến từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ như luồng kiếm khí mạnh mẽ lúc nãy cũng chẳng thể hủy diệt được nó.

Lý Dục Thần đứng yên ở đó, giơ kiếm không nhúc nhích.

Giờ đây, anh, tim anh cũng thuần khiết như luồng sáng phía trước.

Anh đã chống lại được sự cám dỗ của Ô Huyết Nguyên Ma.

Sự đáng sợ của Nguyên Ma nằm ở chỗ nó có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấu huyết mạch, lợi dụng khát vọng tận sâu trong nội tâm của người nhằm khơi dậy ma tính.

Một khi bị nó dụ dỗ, nó có thể chiếm lấy nguyên thần của con người, biến người thành ma.

Kể từ khi rời núi rèn luyện, Lý Dục Thần đã trải qua đủ chuyện thế gian, nhìn thấu thiên đạo, bắt đầu tu hành đại đạo của riêng mình, lại được hai quyển kinh Hoàng Đình, ngộ ra chân lý "nhân thân tức vũ trụ", bế quan ba năm, thế giới nội tâm của anh cũng đã vô cùng thanh khiết.

Thậm chí, đến cả bản thân anh cũng cảm thấy mình không còn khuyết điểm nào nữa.

Nhưng khi đối mặt với Nguyên Ma, cuối cùng anh cũng nhận ra rằng, từ tận sâu trong tim mình anh vẫn chưa buông bỏ được một người, đó chính là mẹ anh, Cung Lăng Yên.

Minh Bộc từng nói rằng Cung Lăng Yên bị nhốt trong Cửu U, ở nơi đó, thời gian không trôi qua, bà ấy bị lửa dữ thiêu cháy và bị hàn băng giày vò trong cõi vĩnh hằng, kèm theo khổ đau vô tận.

Mũi kiếm của Lý Dục Thần khẽ nhấc lên, luồng huyết quang sinh mệnh đỏ rực thuần khiết lập tức nhảy vọt lên, vụt một cái đâm thẳng vào cơ thể anh.

Một ấn ký vô thanh vô thức lóe lên rồi biến mất khỏi giữa trán anh.

Chỉ có Bán Thiên Yêu mắt kém có thể nhìn thấy ấn ký đó, nó trông như một con mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom