-
Chương 1263: Thanh Vân Lệnh
Bầu trời và mặt đất đều đỏ rực như thể bị quét một lớp sơn đỏ lên vậy.
Không khí cũng là màu đỏ.
Quả tim gớm ghiếc đang đập thình thịch phủ đầy mạch máu kia phát ra một ánh sáng đỏ trông như sương mù, nhuộm tất cả mọi thứ thành máu.
Thế giới biến thành một biển máu.
Mọi người bắt đầu thấy khó thở.
Khi bọn họ tu hành đến cảnh giới này, chuyện hô hấp không còn giống việc việc hít thở của người bình thường nữa, thứ họ cần không phải là oxy mà là linh khí.
Nhưng linh khí lại đang dần cạn kiệt.
Không chỉ có mỗi linh khí mà là toàn bộ những thứ mang theo sự sống đều đang bị vật kia hút lấy.
Đinh Hương nhìn thấy từng con kiến một đang vội vã bò ra khỏi tổ bên cạnh gốc cây cổ thụ, rồi tụ lại thành từng cụm, lít nha lít nhít bò đi uốn lượn như dòng nước.
Cô ấy chợt nhớ đến chuyện ‘kiến chuyển nhà’ đã từng nghe hồi còn bé, nhưng giờ làm gì có cơn mưa như trút nước nào đâu.
Một con kiến dẫn đầu chợt lật ngửa ra chết giữa đường. Đám kiến đằng sau thi nhau giẫm lên nó mà đi tiếp, nhưng cũng chẳng được bao xa thì đã chết gần hết.
Cuối cùng chỉ còn lác đác vài con kiến khoẻ mạnh tiếp tục bò đi đầy gian nan, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể đến được đích. Vì trên thực tế, chúng làm gì có đích đến.
Với chúng, sinh mạng chỉ là một trò đùa.
Chúng có thể xây dựng những công trình có cấu trúc tinh vi dưới lòng đất, có thể đoàn kết hơn bất kỳ loài nào trên thế giới, nhưng chung quy chúng vẫn vô cùng nhỏ bé.
Chỉ một lần điều chỉnh rất nhỏ của thiên nhiên như một cơn gió, một cơn mưa, hay một con tê tê đi ngang qua, hoặc là một trò chơi nhàm chán của một đứa trẻ con,... cũng đã đủ để cả đàn chết hết.
Nhưng con người cũng như thế sao?
Kiến chúa lê thân hình tròn quay ra khỏi tổ, nhưng chỉ mới lê được nửa người thì đã chết.
Bụi cây ở bên cạnh bỗng chốc trở rụi thành tro bụi, cái cây khô cứng lại càng tàn tạ hơn.
Đinh Hương cảm thấy người mình lạnh toát, máu trong người như bị rút cạn.
La bàn rơi xuống ngay gót chân mà cô ấy cũng chẳng có sức đâu mà nhặt lên. Linh khí cạn kiệt, cảm ứng giữa thần niệm và la bàn cũng cực kỳ yếu, hiệu quả của thần chú cũng mất đi.
"Chị Mộng Đình, chúng ta sắp chết rồi sao?" Đinh Hương hỏi.
"Không, không đâu." Giọng nói của Lâm Mộng Đình tuy yếu ớt nhưng vẫn kiên định.
Cô chật vật bò qua ôm lấy Đinh Hương.
"Chúng ta phải tin vào anh Dục Thần thôi."
"Anh Dục Thần…"
Đinh Hương nhìn về phía tảng Huyết Ma nguyên thuỷ kia, nó vẫn nằm đó mà đập thình thịch, sinh mệnh ngày một mãnh liệt hơn.
Mà cả mảnh đất này đã gần kề với cái chết.
Mã Sơn thở hồng hộc từng hơi, nhưng không khí nơi đây lại cực kỳ hanh khô, nôm một hầm mỏ đang bốc cháy vậy, khói bụi phủ kín hai lá phổi.
Anh ta trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Ô Huyết Nguyên Ma.
Anh em tốt của anh ta đang ở trong đó, nhưng anh ta lại chẳng còn chút sức lực nào.
Áp lực đến từ huyết hải cổ xưa nguyên thuỷ khiến anh ta không có cách nào phản kháng.
Nếu không phải trong cơ thể vẫn còn một ngọn hồn đèn bất diệt, e rằng anh ta đã không trụ được nữa.
Mã Sơn chống người bò dậy, dùng chút sức lực cuối cùng bước từng bước gian nan về phía Huyết Ma.
Tầm nhìn của anh ta đã có phần mơ hồ, khối máu đang nhảy thình thịch kia giống như vì sao xa tít trên bầu trời, rất xa.
Nhưng dù có xa có gian nan đến mấy đi nữa cũng không thể ngăn được bước chân anh ta.
Anh em đang ở đó, có chết thì chết chung!
Mã Sơn trở lại hình người vì anh ta vốn là con người. Còn Bán Thiên Yêu thì không thể trở lại hình người được vì nguyên hình của ông ta là dơi.
Hai cánh ông ta giang ra đầy yếu ớt, phủ ra đất. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn một cái, tròng mắt chỉ còn một màu trắng dã, không có tròng đen và cũng chẳng thấy được thứ gì, chỉ có một mảng đỏ mơ hồ xám ảm đạm.
Chóp mũi cũng không thể phát ra sóng âm đặc thù nữa, lỗ tai giờ có lớn cũng không thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Ông ta khao khát luồng hắc quang của thanh kiếm kia. Đó là thứ ông ta đã trông chờ suốt những năm qua, ánh sáng có thể soi sáng tương lai ông ta.
Bóng người đó từng nói rằng sẽ có một vị thần đến cứu rỗi ông ta, dẫn theo ông ta rời khỏi nơi này mà quay về thế giới ban đầu.
Ông ta khẽ cười rồi nhắm mắt lại.
Cuối cùng mọi thứ sẽ như bọt biển, mọi chuyện cũng sẽ hạ màn.
Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
...
Tử Hư chân nhân là người duy nhất còn sót lại chút pháp lực trong số bọn họ.
Ông ta biết, mọi chuyện đã chấm hết.
Khi trận Lưỡng Nghi Vi Trần bị phá, ông ta đã biết kết thúc rồi.
Cuối cùng thì, lời tiên đoán của tổ sư gia cũng đã ứng nghiệm.
Nhưng ông ta không thể bỏ cuộc.
Là chưởng môn của Thục Sơn, dẫu có tan xương nát thịt ông ta cũng phải đứng trên tiền tuyến.
"Nếu Thục Sơn diệt, tôi phải diệt trước; nếu thiên hạ mất, tôi phải mất trước."
Đó là lời thề của các đời chưởng môn Thục Sơn.
Giống như Thiên Đô bảo vệ Thiên Đạo, Thục Sơn cũng có sự kiên trì và bảo vệ riêng của mình.
Tử Hư chân nhân ngồi xếp bằng, song kiếm Tử Thanh cũng lơ lửng trước mặt ông ta.
Hai tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm niệm chú, chiếc khăn Tiêu Dao trên đầu đã biến mất, mái tóc dài bay tứ tung như vừa xịt hai bình keo.
Ông ta bất ngờ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu lên hai thanh kiếm.
Dù linh khí rất loãng, nhưng hai thanh bảo kiếm vẫn sáng rực chói mắt.
Ánh sáng của song kiếm Tử Thanh đẩy lui huyết khí xung quanh, trải phẳng một vùng rộng tầm nửa dặm, linh khí dần dần hồi phục.
"Mấy đứa nhỏ, mau lại đây nghỉ mệt tí, nào khôi khôi phục được chút nguyên khí, người nào người nấy tự lo tìm đường mà chạy!" Tử Hư chân nhân nói.
Nhưng không ai đi lại.
Đinh Hương và Lâm Mộng Đình vẫn ôm chặt lấy nhau, Mã Sơn vẫn loạng choạng đi về phía Huyết Ma, còn con dơi thì nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, trông chẳng khác gì đã chết.
Tử Hư chân nhân thở dài: "Đại đạo vô tình, nhưng các người lại có tình, thôi thôi thôi, cứ thế này đi, chúng ta cá chết lưới rách với tên ma này vậy!"
Nói xong, ông ta chỉ tay lên trời, thanh kiếm màu tím không động đậy, còn thanh kiếm màu xanh thì lại lao vút lên trời như pháo hoa, phát ra tiếng rít bén nhọn xé tan biển máu đang bao quanh, phá vỡ cấm chế trong núi bay thẳng lên trời.
Ngay lúc này, tại cung Vân Đỉnh phía trước Thục Sơn, Diệu Nhãn đạo nhân, Diệu Pháp chân nhân đang ngồi uống trà với Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử.
Kêu là uống trà nhưng thật ra chẳng ai có tâm trạng ấy, họ đều đang chờ tin từ phía sau núi, bởi thế mới dọn bàn trà ra sân thượng Vân Đỉnh.
Chợt, một luồng kiếm khí màu xanh rực rỡ như sao băng, thế như giao long bay vụt lên trời từ đằng sau núi.
Diệu Nhãn đạo nhân và Diệu Pháp chân nhân cùng cả kinh thốt lên: "Thanh Vân Lệnh!"
Hai người họ nhìn nhau một cái, rồi nhìn về phía Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử, nói: "Hai vị, xin hãy quay về!"
Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử không hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn hỏi: "Hai vị trưởng lão, không biết đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệu Nhãn đạo nhân thở dài nói: "Ắt hẳn đã có biến cố xảy ra ở sau núi, Thanh Vân Lệnh Tử Huyền được tổ sư truyền lại, là lệnh của chưởng môn, một khi lệnh này được phát ra, Thục Sơn tất diệt!"
"Thục Sơn tất diệt?" Tố Vân và Lâm Trung Tử cả kinh.
"Sư đệ, đệ tranh thủ đi bố trí đi, để huynh giải thích cho hai người họ." Diệu Nhãn đạo nhân nói.
Diệu Pháp chân nhân ừ một cái, cơ thể chợt lóe lên rồi biến mất khỏi đỉnh núi.
"Không giấu gì hai vị, Thục Sơn nằm dãy núi Thục Trung có tổng cộng tám mươi mốt cấm địa bí mật, dựa vào bản thể Thục Sơn làm trụ, tạo thành một đại trận vô cùng khổng lồ, thế trận liên kết Ba Tần nối thẳng tới Côn Luân. Một khi trận pháp này được kích hoạt, dãy núi Thục Trung sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian." Diệu Nhãn đạo nhân nói.
"Có trận pháp lợi hại đến thế sao?"
"Trận pháp này vốn không thuộc quyền sở hữu của Thục Sơn, mà là được các quần tiên ở Côn Luân thiết lập. Vì Thục Sơn là cửa ngõ của Côn Luân, là vị trí trọng yếu được Côn Luân bảo vệ. Lần gần nhất trận pháp này được khởi động là vào thời viễn cổ. Khi đó thần ma đại chiến, quần tiên dẫn dụ một tên ma đầu vào trong trận, sau đó phát động trận pháp để tiêu diệt ma đầu ấy, đồng thời cũng khiến cho cả dãy núi bị chôn vùi, cũng là thung lũng Xuyên Du ngày nay."
Không khí cũng là màu đỏ.
Quả tim gớm ghiếc đang đập thình thịch phủ đầy mạch máu kia phát ra một ánh sáng đỏ trông như sương mù, nhuộm tất cả mọi thứ thành máu.
Thế giới biến thành một biển máu.
Mọi người bắt đầu thấy khó thở.
Khi bọn họ tu hành đến cảnh giới này, chuyện hô hấp không còn giống việc việc hít thở của người bình thường nữa, thứ họ cần không phải là oxy mà là linh khí.
Nhưng linh khí lại đang dần cạn kiệt.
Không chỉ có mỗi linh khí mà là toàn bộ những thứ mang theo sự sống đều đang bị vật kia hút lấy.
Đinh Hương nhìn thấy từng con kiến một đang vội vã bò ra khỏi tổ bên cạnh gốc cây cổ thụ, rồi tụ lại thành từng cụm, lít nha lít nhít bò đi uốn lượn như dòng nước.
Cô ấy chợt nhớ đến chuyện ‘kiến chuyển nhà’ đã từng nghe hồi còn bé, nhưng giờ làm gì có cơn mưa như trút nước nào đâu.
Một con kiến dẫn đầu chợt lật ngửa ra chết giữa đường. Đám kiến đằng sau thi nhau giẫm lên nó mà đi tiếp, nhưng cũng chẳng được bao xa thì đã chết gần hết.
Cuối cùng chỉ còn lác đác vài con kiến khoẻ mạnh tiếp tục bò đi đầy gian nan, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể đến được đích. Vì trên thực tế, chúng làm gì có đích đến.
Với chúng, sinh mạng chỉ là một trò đùa.
Chúng có thể xây dựng những công trình có cấu trúc tinh vi dưới lòng đất, có thể đoàn kết hơn bất kỳ loài nào trên thế giới, nhưng chung quy chúng vẫn vô cùng nhỏ bé.
Chỉ một lần điều chỉnh rất nhỏ của thiên nhiên như một cơn gió, một cơn mưa, hay một con tê tê đi ngang qua, hoặc là một trò chơi nhàm chán của một đứa trẻ con,... cũng đã đủ để cả đàn chết hết.
Nhưng con người cũng như thế sao?
Kiến chúa lê thân hình tròn quay ra khỏi tổ, nhưng chỉ mới lê được nửa người thì đã chết.
Bụi cây ở bên cạnh bỗng chốc trở rụi thành tro bụi, cái cây khô cứng lại càng tàn tạ hơn.
Đinh Hương cảm thấy người mình lạnh toát, máu trong người như bị rút cạn.
La bàn rơi xuống ngay gót chân mà cô ấy cũng chẳng có sức đâu mà nhặt lên. Linh khí cạn kiệt, cảm ứng giữa thần niệm và la bàn cũng cực kỳ yếu, hiệu quả của thần chú cũng mất đi.
"Chị Mộng Đình, chúng ta sắp chết rồi sao?" Đinh Hương hỏi.
"Không, không đâu." Giọng nói của Lâm Mộng Đình tuy yếu ớt nhưng vẫn kiên định.
Cô chật vật bò qua ôm lấy Đinh Hương.
"Chúng ta phải tin vào anh Dục Thần thôi."
"Anh Dục Thần…"
Đinh Hương nhìn về phía tảng Huyết Ma nguyên thuỷ kia, nó vẫn nằm đó mà đập thình thịch, sinh mệnh ngày một mãnh liệt hơn.
Mà cả mảnh đất này đã gần kề với cái chết.
Mã Sơn thở hồng hộc từng hơi, nhưng không khí nơi đây lại cực kỳ hanh khô, nôm một hầm mỏ đang bốc cháy vậy, khói bụi phủ kín hai lá phổi.
Anh ta trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Ô Huyết Nguyên Ma.
Anh em tốt của anh ta đang ở trong đó, nhưng anh ta lại chẳng còn chút sức lực nào.
Áp lực đến từ huyết hải cổ xưa nguyên thuỷ khiến anh ta không có cách nào phản kháng.
Nếu không phải trong cơ thể vẫn còn một ngọn hồn đèn bất diệt, e rằng anh ta đã không trụ được nữa.
Mã Sơn chống người bò dậy, dùng chút sức lực cuối cùng bước từng bước gian nan về phía Huyết Ma.
Tầm nhìn của anh ta đã có phần mơ hồ, khối máu đang nhảy thình thịch kia giống như vì sao xa tít trên bầu trời, rất xa.
Nhưng dù có xa có gian nan đến mấy đi nữa cũng không thể ngăn được bước chân anh ta.
Anh em đang ở đó, có chết thì chết chung!
Mã Sơn trở lại hình người vì anh ta vốn là con người. Còn Bán Thiên Yêu thì không thể trở lại hình người được vì nguyên hình của ông ta là dơi.
Hai cánh ông ta giang ra đầy yếu ớt, phủ ra đất. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn một cái, tròng mắt chỉ còn một màu trắng dã, không có tròng đen và cũng chẳng thấy được thứ gì, chỉ có một mảng đỏ mơ hồ xám ảm đạm.
Chóp mũi cũng không thể phát ra sóng âm đặc thù nữa, lỗ tai giờ có lớn cũng không thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Ông ta khao khát luồng hắc quang của thanh kiếm kia. Đó là thứ ông ta đã trông chờ suốt những năm qua, ánh sáng có thể soi sáng tương lai ông ta.
Bóng người đó từng nói rằng sẽ có một vị thần đến cứu rỗi ông ta, dẫn theo ông ta rời khỏi nơi này mà quay về thế giới ban đầu.
Ông ta khẽ cười rồi nhắm mắt lại.
Cuối cùng mọi thứ sẽ như bọt biển, mọi chuyện cũng sẽ hạ màn.
Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
...
Tử Hư chân nhân là người duy nhất còn sót lại chút pháp lực trong số bọn họ.
Ông ta biết, mọi chuyện đã chấm hết.
Khi trận Lưỡng Nghi Vi Trần bị phá, ông ta đã biết kết thúc rồi.
Cuối cùng thì, lời tiên đoán của tổ sư gia cũng đã ứng nghiệm.
Nhưng ông ta không thể bỏ cuộc.
Là chưởng môn của Thục Sơn, dẫu có tan xương nát thịt ông ta cũng phải đứng trên tiền tuyến.
"Nếu Thục Sơn diệt, tôi phải diệt trước; nếu thiên hạ mất, tôi phải mất trước."
Đó là lời thề của các đời chưởng môn Thục Sơn.
Giống như Thiên Đô bảo vệ Thiên Đạo, Thục Sơn cũng có sự kiên trì và bảo vệ riêng của mình.
Tử Hư chân nhân ngồi xếp bằng, song kiếm Tử Thanh cũng lơ lửng trước mặt ông ta.
Hai tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm niệm chú, chiếc khăn Tiêu Dao trên đầu đã biến mất, mái tóc dài bay tứ tung như vừa xịt hai bình keo.
Ông ta bất ngờ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu lên hai thanh kiếm.
Dù linh khí rất loãng, nhưng hai thanh bảo kiếm vẫn sáng rực chói mắt.
Ánh sáng của song kiếm Tử Thanh đẩy lui huyết khí xung quanh, trải phẳng một vùng rộng tầm nửa dặm, linh khí dần dần hồi phục.
"Mấy đứa nhỏ, mau lại đây nghỉ mệt tí, nào khôi khôi phục được chút nguyên khí, người nào người nấy tự lo tìm đường mà chạy!" Tử Hư chân nhân nói.
Nhưng không ai đi lại.
Đinh Hương và Lâm Mộng Đình vẫn ôm chặt lấy nhau, Mã Sơn vẫn loạng choạng đi về phía Huyết Ma, còn con dơi thì nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, trông chẳng khác gì đã chết.
Tử Hư chân nhân thở dài: "Đại đạo vô tình, nhưng các người lại có tình, thôi thôi thôi, cứ thế này đi, chúng ta cá chết lưới rách với tên ma này vậy!"
Nói xong, ông ta chỉ tay lên trời, thanh kiếm màu tím không động đậy, còn thanh kiếm màu xanh thì lại lao vút lên trời như pháo hoa, phát ra tiếng rít bén nhọn xé tan biển máu đang bao quanh, phá vỡ cấm chế trong núi bay thẳng lên trời.
Ngay lúc này, tại cung Vân Đỉnh phía trước Thục Sơn, Diệu Nhãn đạo nhân, Diệu Pháp chân nhân đang ngồi uống trà với Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử.
Kêu là uống trà nhưng thật ra chẳng ai có tâm trạng ấy, họ đều đang chờ tin từ phía sau núi, bởi thế mới dọn bàn trà ra sân thượng Vân Đỉnh.
Chợt, một luồng kiếm khí màu xanh rực rỡ như sao băng, thế như giao long bay vụt lên trời từ đằng sau núi.
Diệu Nhãn đạo nhân và Diệu Pháp chân nhân cùng cả kinh thốt lên: "Thanh Vân Lệnh!"
Hai người họ nhìn nhau một cái, rồi nhìn về phía Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử, nói: "Hai vị, xin hãy quay về!"
Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử không hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn hỏi: "Hai vị trưởng lão, không biết đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệu Nhãn đạo nhân thở dài nói: "Ắt hẳn đã có biến cố xảy ra ở sau núi, Thanh Vân Lệnh Tử Huyền được tổ sư truyền lại, là lệnh của chưởng môn, một khi lệnh này được phát ra, Thục Sơn tất diệt!"
"Thục Sơn tất diệt?" Tố Vân và Lâm Trung Tử cả kinh.
"Sư đệ, đệ tranh thủ đi bố trí đi, để huynh giải thích cho hai người họ." Diệu Nhãn đạo nhân nói.
Diệu Pháp chân nhân ừ một cái, cơ thể chợt lóe lên rồi biến mất khỏi đỉnh núi.
"Không giấu gì hai vị, Thục Sơn nằm dãy núi Thục Trung có tổng cộng tám mươi mốt cấm địa bí mật, dựa vào bản thể Thục Sơn làm trụ, tạo thành một đại trận vô cùng khổng lồ, thế trận liên kết Ba Tần nối thẳng tới Côn Luân. Một khi trận pháp này được kích hoạt, dãy núi Thục Trung sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian." Diệu Nhãn đạo nhân nói.
"Có trận pháp lợi hại đến thế sao?"
"Trận pháp này vốn không thuộc quyền sở hữu của Thục Sơn, mà là được các quần tiên ở Côn Luân thiết lập. Vì Thục Sơn là cửa ngõ của Côn Luân, là vị trí trọng yếu được Côn Luân bảo vệ. Lần gần nhất trận pháp này được khởi động là vào thời viễn cổ. Khi đó thần ma đại chiến, quần tiên dẫn dụ một tên ma đầu vào trong trận, sau đó phát động trận pháp để tiêu diệt ma đầu ấy, đồng thời cũng khiến cho cả dãy núi bị chôn vùi, cũng là thung lũng Xuyên Du ngày nay."
Bình luận facebook