-
Chương 1231: Ba năm
Sau khi trở lại Hòa Thành, Lý Dục Thần lập tức bế quan.
Lần bế quan này, bản thân anh cũng không biết sẽ mất bao lâu, bởi vì trong hai cuốn “Hoàng Đình” kia chứa đựng đạo pháp huyền ảo rất cao sâu, cần thời gian để hấp thụ và lĩnh hội.
Đạo này quá cổ xưa, khá phù hợp với đạo mà anh ngộ ra.
Nhưng hai tầng huyết mạnh bị đánh thức kia của anh vẫn luôn áp chế lẫn nhau. Sự mâu thuẫn bên trong này sẽ tiêu hao năng lượng và tinh thần nghiêm trọng, cản trở thực lực của anh theo kịp cảnh giới.
Anh nhất định phải đột phá cảnh giới cao hơn để điều hòa chúng, để chúng ở cùng nhau một cách hài hòa, tự nhiên.
Ma và Đạo, vốn là một. Theo như lời cuốn Đạo Đức Kinh có nói “hai thứ cùng xuất hiện tên khác, đều được gọi là huyền, huyền trong huyền, khắp nơi đều huyền.”
Bên trong cuốn “Hoàng Đình” nội và ngoại cảnh, anh có nhìn thấy chữ ‘huyền’ trên Hoàng Đình Kinh từ một chữ mà biến thành tranh, như một sợi tơ quấn lấy nhau.
Sự thay đổi của chữ viết đã khiến con người quên mất ý nghĩa nguyên thủy của nó. Chữ gọi là ‘huyền’, chính là sự dây dưa, quấn quít – giữa âm và dương, giữa ngũ hành, giữa đạo và ma, giữa vạn vật. Sự gắn bó này vừa như một thể, vừa mâu thuẫn lẫn nhau này, chính là diện mạo vốn có của đại đạo, là cơ sở cho sự tiến hóa của vạn vật chúng sinh.
huyền trong huyền, khắp nơi đều huyền.
Cánh cửa ấy, đã mở ra trước mặt anh.
Trước khi bế quan, Lý Dục Thần đã gọi tất cả mọi người ở Hòa Thành tới, truyền đạo thêm một lần nữa, sau đó lại dặn dò một số chuyện, rồi mới yên tâm nhập quan.
Lần bế quan này kéo dài tới ba năm.
Ba năm, nói dài thì không dài, mà nói ngắn thì cũng không ngắn, thế gian như gió thổi mây trôi, rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng với người bình thường thì lại như chưa từng có gì.
Đối với người phàm, cuộc đời của họ chính là cuộc sống ngày thường này. Tất cả những thứ thoát ly khỏi cuộc sống, dù có là tên lửa trên trời cao, hay tàu sân bay giao tranh, đều tựa như ảo giác.
Huống hồ là những chuyện phi phàm của thế giới, ma khí ngoại vực hỗn loạn, các bí cảnh mở ra, không ít lão quái vật đã bế quan cả mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm đều lần lượt xuất quan…
Những dòng nước ngầm khẽ chảy, chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được
Tập đoàn Kinh Lý phát triển không ngừng, sức ảnh hưởng cũng ngày càng lớn, trở thành kẻ dẫn đầu trong rất nhiều lĩnh vực. Đặc biệt là trong nghiên cứu và phát triển công nghệ chip, tập đoàn đã vượt qua khúc cua, vượt qua qua tập Tam Tống của Nam Cao Ly. Cả trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo hay năng lượng mới, họ thể hiện rất tốt, xu thế phát triển khiến cho các xí nghiệp của Bắc Mễ đều cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng trong ba năm đấy, với sự ảnh hưởng của đạo mà Lý Dục Thần truyền bá, các đạo môn dần dần không còn qua lại với nhà họ Lý nữa, đặc biệt là Bạch Vân Quan, phủ Thiên Sư, Vạn Phúc Cung vốn có quan hệ rất tốt với nhà họ Lý, nay cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, các đại hào môn đều ngầm nhìn ra, bắt đầu giữ khoảng cách nhất định với nhà họ Lý.
Cũng may là nền móng mà Lý Dục Thần xây dựng đủ vững. Mặc dù từ lúc anh xuống núi đến khi bế quan còn chưa được hai năm, nhưng uy danh của anh đã đủ khiến giới hào môn khiếp sợ.
Chỉ cần anh còn sống, sẽ không một ai dám đối địch với nhà họ Lý.
Ngoài tập đoàn Kinh Lý đang phát triển vô cùng, nhà họ Lý ở thủ đô do Hầu Thất Quý quản lý cũng ngày càng thịnh vượng.
Từ ngôi nhà cũ ban đầu của nhà họ Lý, đến Yến Bắc Viên sau này, rồi đến trang viên ở ngoại ô thủ đô, trường đua ngựa cùng với vườn hoa, cả ngành đồ cổ trang sức mà Hầu Thất Quý am hiểu nhất, sản nghiệp của nhà họ Lý trải rộng khắp thủ đô.
Những sản nghiệp này và sự phát triển của tập đoàn Kinh Lý tăng cường thêm cho nhau, không hề mâu thuẫn lẫn nhau.
Ai ai cũng nói Lang Dụ Văn và Hầu Thất Quý là hai cánh tay đắc lực của Lý Dục Thần. Cả hai người họ đều không luyện võ, cũng không tu đạo, nhưng lại là những tay lái quan trọng nhất chèo lái con thuyền nhà họ Lý.
Nhưng Hầu Thất Quý cũng không bởi vậy mà kiêu ngạo, bởi vì ông ta hiểu rất rõ, chẳng qua ông ta chỉ đang dựa vào một cây đại thủ, rồi đến một ngày nào đó, cái cây đấy sẽ đâm thủng cả tầng mây trên trời cao kia.
Đương nhiên, ngoài Hầu Thất Quý và Lang Dụ Văn ra, rất nhiều người bên cạnh Lý Dục Thần cũng đang dần trưởng thành.
Chẳng hạn như Mã Sơn, hiện giờ anh ta nắm quyền sòng bạc mới của thành phố, được người ta gọi là “Mã gia”. Là con nuôi của Hà Gia Xương - vua sòng bạc ở Hào Giang, cả Hào Giang đang đồn rằng anh ta sẽ là người nối nghiệp của vua sòng bạc, nên ở sau lưng đều gọi anh ta là “Mã Vương”, “Ma vương gia”.
Nhưng Mã Sơn lại không hề thích hai cái danh này, bởi vì anh ta cũng rất rõ ràng, mình ở Hào Giang ba năm, tuy làm to nhưng nền móng chưa vững chắc.
“Mã vương gia” cũng không phải là biệt danh tốt đẹp gì.
Mã Sơn có thể cảm nhận đằng sau ba chữ kia chính là sự bài xích của mọi người với một “kẻ ngoại lai” như anh ta, cùng với đó là sự ghen tị và e dè địa vị, thực lực.
Nếu là ba năm trước thì anh ta sẽ chẳng thèm để tâm đến mấy chuyện này. Nhưng hiện tại, ngồi vào vị trí này, anh ta mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là “càng lên cao lại càng lạnh.”
Anh ta biết, trong một thành phố mà cờ bạc là một nghề nghiệp như thế này, chỉ cần chính mình đi sai một nước thôi, tất cả đều sẽ đổ sông đổ bể.
Hằng năm, Mã Sơn sẽ về Hòa Thành đón Tết, cùng Đinh Hương ăn cơm tất niên đêm giao thừa.
Đây cũng là chuyện Lý Dục Thần dặn anh ta trước khi bế quan.
Suy cho cùng, ba đứa trẻ mồ côi bọn họ mới thật sự là người thân của nhau.
Lý Dục Thần bế quan, chỉ còn lại anh ta chăm sóc Đinh Hương, Tết lúc này mới đúng là Tết.
Cứ như vậy, Đinh Hương thuận lợi tốt nghiệp đại học Nam Giang.
Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, vốn dĩ có thể lên thẳng nghiên cứu sinh, nhưng cô ấy lại thôi.
Kể từ khi trải qua bí cảnh Tiền Đường, học được La Bàn Kinh, Đinh Hương đã không còn là Đinh Hương của ngày trước nữa.
Cô ấy dần dần hiểu ra đạo của Lý Dục Thần, cũng thường nhìn thấy được số mệnh xoay chuyển trong thời không Lục Hư Luân Chuyển.
Đọc sách đối với cô ấy mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa, hoàn thành bốn năm đại học chính quy kia chỉ để hoàn thành tâm nguyện của mình trong quá khứ, cũng là cho đấng sinh thành đã khuất một câu trả lời thỏa đáng.
Với tư cách là một vị “phụ huynh”, Mã Sơn quay về tham gia lễ tốt nghiệp của cô ấy.
Tiếc rằng Lý Dục Thần đang bế quan, nếu không ba người bọn họ có thể chụp chung một tấm ảnh ở lễ tốt nghiệp của Đinh Hương, cả nhà đoàn tụ.
Ngay khi Mã Sơn đang ngồi trong hội trường của đại học Nam Giang, nhìn Đinh Hương trong bộ lễ phục cử nhân lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp với một nụ cười rạng rỡ, thì ở Hào Giang xảy ra một chuyện lớn.
Vua sòng bạc của Hào Giang, Hà Gia Xương qua đời.
Chuyện này chẳng khác gì một quả bom ném vào Hào Giang.
Vị vua sòng bạc kia có sức ảnh hưởng đến Hào Giang đến nửa thế kỷ, dù đã đến tuổi xế chiều, nhưng vẫn nắm chắc thế cục của Hào Giang trong tay.
Năm đó cho dù có tập đoàn tài chính Las Vegas và Thái Dương Thánh Giáo ủng hộ Edson, hay là giáo đầu Giang Long Huy của Hồng Môn ở Nam Dương, tất cả đều không thể nào lay chuyển được địa vị của ông ta ở Hào Giang này.
Hà Gia Xương đã chết, người dân Hào Giang đột nhiên như mất đi điểm tựa, còn những thế lực luôn chăm chăm theo dõi Hào Giang cũng bắt đầu rục rịch.
Không một ai biết, tương lai của Hào Giang rồi sẽ đi về đâu.
Lúc này, người ta mong chờ sẽ có một kẻ mạnh đứng ra, nhận lấy bánh lái từ tay vua sòng bạc, tiếp tục điều khiển con thuyền sòng bạc đi tiếp trên Hào Giang và trên thế giới đỏ đen này một cách ổn định.
Những người có thể kế nhiệm vua sòng bạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải là những nhân vật kiệt xuất của nhà họ Hà, ví dụ như con gái của vua sòng bạc Hà Thanh Liên, hiện đang là gia chủ của nhà họ Hà, thì cũng chỉ có thể là con trai của ông ta, Hà Thanh Tuấn, tuy thế lực không thể sánh với Hà Thanh Liên, nhưng dù sao hắn ta cũng là đàn ông, tất nhiên sẽ có chút ưu thế hơn trong nghề này so với phụ nữ.
Còn có cả Mã Sơn.
Là con nuôi của Hà Gia Xương, lại là người quản lý của sòng bạc mới, phía sau anh ta chính là tập đoàn Kinh Lý và Huyền Hàng Môn ở Nam Dương, còn có cả Hồng Môn làm chỗ dựa, có thể nói anh ta như mặt trời giữa trưa, danh vọng cực kỳ cao.
Nhưng vào ngày vua sòng bạc qua đời, không biết tin đồn từ đâu truyền tới, nói rằng vua sòng bạc Hà Gia Xương là bị Mã Sơn làm tức chết, bởi vì Mã Sơn qua cầu rút ván, anh ta đã không còn coi nhà họ Hà ra gì nữa, chẳng những cướp mất thị trường của nhà họ Hà mà còn ngầm chiếm không ít sản nghiệp của họ.
Mà khi đó, Mã Sơn vẫn còn ở Tiền Đường.
Đến khi anh ta biết tin rồi quay về viếng tang, những tin đồn kia đã lên đến đỉnh điểm.
Toàn bộ người dân của Hào Giang đều rất phẫn nộ, nói rằng khi ông chủ của nhà họ Hà chỉ còn một hơi thở cuối cùng, Mã Sơn vẫn không chịu ở bên tận hiếu, còn chạy đến Tiền Đường xa xôi.
Có kẻ còn tìm ra được, Mã Sơn đến Tiền Đường là để tham dự lễ tốt nghiệp của một cô gái, mà cô gái kia rất có thể là ‘con giáp thứ 13' mà anh ta bao nuôi.
Lần bế quan này, bản thân anh cũng không biết sẽ mất bao lâu, bởi vì trong hai cuốn “Hoàng Đình” kia chứa đựng đạo pháp huyền ảo rất cao sâu, cần thời gian để hấp thụ và lĩnh hội.
Đạo này quá cổ xưa, khá phù hợp với đạo mà anh ngộ ra.
Nhưng hai tầng huyết mạnh bị đánh thức kia của anh vẫn luôn áp chế lẫn nhau. Sự mâu thuẫn bên trong này sẽ tiêu hao năng lượng và tinh thần nghiêm trọng, cản trở thực lực của anh theo kịp cảnh giới.
Anh nhất định phải đột phá cảnh giới cao hơn để điều hòa chúng, để chúng ở cùng nhau một cách hài hòa, tự nhiên.
Ma và Đạo, vốn là một. Theo như lời cuốn Đạo Đức Kinh có nói “hai thứ cùng xuất hiện tên khác, đều được gọi là huyền, huyền trong huyền, khắp nơi đều huyền.”
Bên trong cuốn “Hoàng Đình” nội và ngoại cảnh, anh có nhìn thấy chữ ‘huyền’ trên Hoàng Đình Kinh từ một chữ mà biến thành tranh, như một sợi tơ quấn lấy nhau.
Sự thay đổi của chữ viết đã khiến con người quên mất ý nghĩa nguyên thủy của nó. Chữ gọi là ‘huyền’, chính là sự dây dưa, quấn quít – giữa âm và dương, giữa ngũ hành, giữa đạo và ma, giữa vạn vật. Sự gắn bó này vừa như một thể, vừa mâu thuẫn lẫn nhau này, chính là diện mạo vốn có của đại đạo, là cơ sở cho sự tiến hóa của vạn vật chúng sinh.
huyền trong huyền, khắp nơi đều huyền.
Cánh cửa ấy, đã mở ra trước mặt anh.
Trước khi bế quan, Lý Dục Thần đã gọi tất cả mọi người ở Hòa Thành tới, truyền đạo thêm một lần nữa, sau đó lại dặn dò một số chuyện, rồi mới yên tâm nhập quan.
Lần bế quan này kéo dài tới ba năm.
Ba năm, nói dài thì không dài, mà nói ngắn thì cũng không ngắn, thế gian như gió thổi mây trôi, rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng với người bình thường thì lại như chưa từng có gì.
Đối với người phàm, cuộc đời của họ chính là cuộc sống ngày thường này. Tất cả những thứ thoát ly khỏi cuộc sống, dù có là tên lửa trên trời cao, hay tàu sân bay giao tranh, đều tựa như ảo giác.
Huống hồ là những chuyện phi phàm của thế giới, ma khí ngoại vực hỗn loạn, các bí cảnh mở ra, không ít lão quái vật đã bế quan cả mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm đều lần lượt xuất quan…
Những dòng nước ngầm khẽ chảy, chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được
Tập đoàn Kinh Lý phát triển không ngừng, sức ảnh hưởng cũng ngày càng lớn, trở thành kẻ dẫn đầu trong rất nhiều lĩnh vực. Đặc biệt là trong nghiên cứu và phát triển công nghệ chip, tập đoàn đã vượt qua khúc cua, vượt qua qua tập Tam Tống của Nam Cao Ly. Cả trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo hay năng lượng mới, họ thể hiện rất tốt, xu thế phát triển khiến cho các xí nghiệp của Bắc Mễ đều cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng trong ba năm đấy, với sự ảnh hưởng của đạo mà Lý Dục Thần truyền bá, các đạo môn dần dần không còn qua lại với nhà họ Lý nữa, đặc biệt là Bạch Vân Quan, phủ Thiên Sư, Vạn Phúc Cung vốn có quan hệ rất tốt với nhà họ Lý, nay cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, các đại hào môn đều ngầm nhìn ra, bắt đầu giữ khoảng cách nhất định với nhà họ Lý.
Cũng may là nền móng mà Lý Dục Thần xây dựng đủ vững. Mặc dù từ lúc anh xuống núi đến khi bế quan còn chưa được hai năm, nhưng uy danh của anh đã đủ khiến giới hào môn khiếp sợ.
Chỉ cần anh còn sống, sẽ không một ai dám đối địch với nhà họ Lý.
Ngoài tập đoàn Kinh Lý đang phát triển vô cùng, nhà họ Lý ở thủ đô do Hầu Thất Quý quản lý cũng ngày càng thịnh vượng.
Từ ngôi nhà cũ ban đầu của nhà họ Lý, đến Yến Bắc Viên sau này, rồi đến trang viên ở ngoại ô thủ đô, trường đua ngựa cùng với vườn hoa, cả ngành đồ cổ trang sức mà Hầu Thất Quý am hiểu nhất, sản nghiệp của nhà họ Lý trải rộng khắp thủ đô.
Những sản nghiệp này và sự phát triển của tập đoàn Kinh Lý tăng cường thêm cho nhau, không hề mâu thuẫn lẫn nhau.
Ai ai cũng nói Lang Dụ Văn và Hầu Thất Quý là hai cánh tay đắc lực của Lý Dục Thần. Cả hai người họ đều không luyện võ, cũng không tu đạo, nhưng lại là những tay lái quan trọng nhất chèo lái con thuyền nhà họ Lý.
Nhưng Hầu Thất Quý cũng không bởi vậy mà kiêu ngạo, bởi vì ông ta hiểu rất rõ, chẳng qua ông ta chỉ đang dựa vào một cây đại thủ, rồi đến một ngày nào đó, cái cây đấy sẽ đâm thủng cả tầng mây trên trời cao kia.
Đương nhiên, ngoài Hầu Thất Quý và Lang Dụ Văn ra, rất nhiều người bên cạnh Lý Dục Thần cũng đang dần trưởng thành.
Chẳng hạn như Mã Sơn, hiện giờ anh ta nắm quyền sòng bạc mới của thành phố, được người ta gọi là “Mã gia”. Là con nuôi của Hà Gia Xương - vua sòng bạc ở Hào Giang, cả Hào Giang đang đồn rằng anh ta sẽ là người nối nghiệp của vua sòng bạc, nên ở sau lưng đều gọi anh ta là “Mã Vương”, “Ma vương gia”.
Nhưng Mã Sơn lại không hề thích hai cái danh này, bởi vì anh ta cũng rất rõ ràng, mình ở Hào Giang ba năm, tuy làm to nhưng nền móng chưa vững chắc.
“Mã vương gia” cũng không phải là biệt danh tốt đẹp gì.
Mã Sơn có thể cảm nhận đằng sau ba chữ kia chính là sự bài xích của mọi người với một “kẻ ngoại lai” như anh ta, cùng với đó là sự ghen tị và e dè địa vị, thực lực.
Nếu là ba năm trước thì anh ta sẽ chẳng thèm để tâm đến mấy chuyện này. Nhưng hiện tại, ngồi vào vị trí này, anh ta mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là “càng lên cao lại càng lạnh.”
Anh ta biết, trong một thành phố mà cờ bạc là một nghề nghiệp như thế này, chỉ cần chính mình đi sai một nước thôi, tất cả đều sẽ đổ sông đổ bể.
Hằng năm, Mã Sơn sẽ về Hòa Thành đón Tết, cùng Đinh Hương ăn cơm tất niên đêm giao thừa.
Đây cũng là chuyện Lý Dục Thần dặn anh ta trước khi bế quan.
Suy cho cùng, ba đứa trẻ mồ côi bọn họ mới thật sự là người thân của nhau.
Lý Dục Thần bế quan, chỉ còn lại anh ta chăm sóc Đinh Hương, Tết lúc này mới đúng là Tết.
Cứ như vậy, Đinh Hương thuận lợi tốt nghiệp đại học Nam Giang.
Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, vốn dĩ có thể lên thẳng nghiên cứu sinh, nhưng cô ấy lại thôi.
Kể từ khi trải qua bí cảnh Tiền Đường, học được La Bàn Kinh, Đinh Hương đã không còn là Đinh Hương của ngày trước nữa.
Cô ấy dần dần hiểu ra đạo của Lý Dục Thần, cũng thường nhìn thấy được số mệnh xoay chuyển trong thời không Lục Hư Luân Chuyển.
Đọc sách đối với cô ấy mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa, hoàn thành bốn năm đại học chính quy kia chỉ để hoàn thành tâm nguyện của mình trong quá khứ, cũng là cho đấng sinh thành đã khuất một câu trả lời thỏa đáng.
Với tư cách là một vị “phụ huynh”, Mã Sơn quay về tham gia lễ tốt nghiệp của cô ấy.
Tiếc rằng Lý Dục Thần đang bế quan, nếu không ba người bọn họ có thể chụp chung một tấm ảnh ở lễ tốt nghiệp của Đinh Hương, cả nhà đoàn tụ.
Ngay khi Mã Sơn đang ngồi trong hội trường của đại học Nam Giang, nhìn Đinh Hương trong bộ lễ phục cử nhân lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp với một nụ cười rạng rỡ, thì ở Hào Giang xảy ra một chuyện lớn.
Vua sòng bạc của Hào Giang, Hà Gia Xương qua đời.
Chuyện này chẳng khác gì một quả bom ném vào Hào Giang.
Vị vua sòng bạc kia có sức ảnh hưởng đến Hào Giang đến nửa thế kỷ, dù đã đến tuổi xế chiều, nhưng vẫn nắm chắc thế cục của Hào Giang trong tay.
Năm đó cho dù có tập đoàn tài chính Las Vegas và Thái Dương Thánh Giáo ủng hộ Edson, hay là giáo đầu Giang Long Huy của Hồng Môn ở Nam Dương, tất cả đều không thể nào lay chuyển được địa vị của ông ta ở Hào Giang này.
Hà Gia Xương đã chết, người dân Hào Giang đột nhiên như mất đi điểm tựa, còn những thế lực luôn chăm chăm theo dõi Hào Giang cũng bắt đầu rục rịch.
Không một ai biết, tương lai của Hào Giang rồi sẽ đi về đâu.
Lúc này, người ta mong chờ sẽ có một kẻ mạnh đứng ra, nhận lấy bánh lái từ tay vua sòng bạc, tiếp tục điều khiển con thuyền sòng bạc đi tiếp trên Hào Giang và trên thế giới đỏ đen này một cách ổn định.
Những người có thể kế nhiệm vua sòng bạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải là những nhân vật kiệt xuất của nhà họ Hà, ví dụ như con gái của vua sòng bạc Hà Thanh Liên, hiện đang là gia chủ của nhà họ Hà, thì cũng chỉ có thể là con trai của ông ta, Hà Thanh Tuấn, tuy thế lực không thể sánh với Hà Thanh Liên, nhưng dù sao hắn ta cũng là đàn ông, tất nhiên sẽ có chút ưu thế hơn trong nghề này so với phụ nữ.
Còn có cả Mã Sơn.
Là con nuôi của Hà Gia Xương, lại là người quản lý của sòng bạc mới, phía sau anh ta chính là tập đoàn Kinh Lý và Huyền Hàng Môn ở Nam Dương, còn có cả Hồng Môn làm chỗ dựa, có thể nói anh ta như mặt trời giữa trưa, danh vọng cực kỳ cao.
Nhưng vào ngày vua sòng bạc qua đời, không biết tin đồn từ đâu truyền tới, nói rằng vua sòng bạc Hà Gia Xương là bị Mã Sơn làm tức chết, bởi vì Mã Sơn qua cầu rút ván, anh ta đã không còn coi nhà họ Hà ra gì nữa, chẳng những cướp mất thị trường của nhà họ Hà mà còn ngầm chiếm không ít sản nghiệp của họ.
Mà khi đó, Mã Sơn vẫn còn ở Tiền Đường.
Đến khi anh ta biết tin rồi quay về viếng tang, những tin đồn kia đã lên đến đỉnh điểm.
Toàn bộ người dân của Hào Giang đều rất phẫn nộ, nói rằng khi ông chủ của nhà họ Hà chỉ còn một hơi thở cuối cùng, Mã Sơn vẫn không chịu ở bên tận hiếu, còn chạy đến Tiền Đường xa xôi.
Có kẻ còn tìm ra được, Mã Sơn đến Tiền Đường là để tham dự lễ tốt nghiệp của một cô gái, mà cô gái kia rất có thể là ‘con giáp thứ 13' mà anh ta bao nuôi.
Bình luận facebook