• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1230: Trong ngoài dung hợp

Đọc xong cả cuốn Hoàng Đình Kinh kia, trong lòng Lý Dục Thần dậy sóng, một lúc lâu sau vẫn chưa lắng xuống.

Vũ trụ rộng lớn, tinh không mênh mang, vậy mà tất cả đều gói gọn trong cuốn Hoàng Đình Kinh này, rõ ràng như ban ngày.

Nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn cả chính là khi còn bé, anh nhờ rằng mình lên Thiên Đô chưa được bao lâu, sư phụ Vân Dương Tử đã từng đưa anh xem qua một bản “Hoàng Đình Kinh”.

Lúc ấy anh vừa mới nhập môn, vậy mà sư phụ đã đưa cả bộ “Hoàng Đình Kinh” cho anh học thuộc, còn yêu cầu anh đọc thật tập trung, nhớ đến từng nét chữ, con chữ, khoảng cách, độ đậm nhạt, không được sai một ly nào.

Lý Dục Thần khi ấy không hiểu tại sao phải làm như vậy, sư phụ không nói gì thêm, anh cũng chỉ có thể làm theo.

Sau đó, tu vi của anh ngày càng tăng, mới mười ba năm trôi qua mà anh đã đột phá đến Tiên Thiên. Chỉ là, sư phụ chưa từng nhắc đến cuốn “Hoàng Đình Kinh” ấy một lần nào.

“Hoàng Đình Kinh” là điển tịch kinh điển của Đạo giáo, có rất nhiều phiên bản truyền đời, nội dung lại không khác nhau là mấy, cũng chẳng phải thứ gì bí mật nên Lý Dục Thần chưa từng quá để ý đến, nếu hôm nay không bắt gặp nó ở trong Vương Ốc thì có lẽ anh cũng đã quên mất chuyện sư phụ từng cho anh học thuộc cuốn này.

Giờ đây mới nhớ lại, cuốn kinh kia như hiện ra rõ mồn một trước mắt, mỗi một chiếc thẻ trúc, mỗi một nét chữ, thậm chí đến cả sợi tơ bện giữa các thẻ với nhau, hay là những hoa văn đan cài giữa chữ và chữ, tất cả đều hiện lên trong đầu anh, không sai tý nào.

“Thượng Thanh Tử Hà Hư Hoàng tiền, Thái Thượng Đại Đạo Ngọc Thần Quân. Nhàn Cư nơi Nhụy Châu viết thất ngôn, hóa thành ngũ hình biến vạn thần. Là vì nội thiên Hoàng Đình, cầm tâm tam điệp vũ thai tiên…”

Nội dung của bộ đó lại khác với bộ ở Vương Ốc.

“Hoàng Đình Kinh” được chia thành hai bộ trong và ngoài. Bộ của Vương Ốc là “Hoàng Đình Ngoại Cảnh Kinh”, còn bộ cất giấu ở Thiên Đô, anh được sư phụ đưa cho lại là “Hoàng Đình Nội Cảnh Kinh”.

Hình thức của cả hai bộ kinh đều rất giống nhau, đến cả kiểu dáng của thẻ trúc cũng không thể phân biệt được.

Xem ra cuốn kinh mà Thiên Đô đang cất giấu kia, rất có thể là một món pháp bảo.

Nếu cuốn Ngoại cảnh của Vương Ốc có thể nhìn thấy vũ trụ tinh không, chứa đựng đạo pháp cao siêu, vậy thì, có khi nào cuốn Nội cảnh ở Thiên Đô cũng đang ẩn giấu nội dung giống như vậy không?

Nghĩ đến đó, Lý Dục Thần gần như không chút do dự, lập tức vừa niệm sinh vừa niệm diệt, tự nhiên như mây trôi nước chảy, tiến vào ảo cảnh Vô Niệm.

Trong kí ức của anh, cuốn Hoàng Đình từ từ mở ra trước mắt, nhưng khác với cuốn ở Vương Ốc, những chiếc thẻ trúc ở cuốn này lại không chỉ đơn giản hóa thành những cột ngọc trụ trời, mà chúng lại hợp thành từng đốt xương, biến thành khung xương của một con người.

Từng con chữ lấp lánh bay vào trong khung xương, biến thành lục phủ ngũ tạng.

Kim quang lóe lên, hóa thành máu thịt, da.

Vết mực nhúc nhích, bơi theo từng đường kinh mạch khí huyết.

Đây là một bức tranh Nội cảnh tu luyện, chứa đựng công pháp cao siêu.

Nếu chỉ là công pháp này, mặc dù đúng là thâm thúy thật, nhưng cũng không hơn được những gì anh đã từng học trong quá khứ, so với hệ thống pháp thuật huyền ảo của Thiên Đô, nó chưa thể gọi là cao siêu.

Nhưng Lý Dục Thần lại kinh ngạc phát hiện ra, bức nội cảnh này có thể dung hợp với bức ngoại cảnh kia của Vương Ốc.

Khi hai bức tranh này kết hợp, thân thể con người và tinh không cũng sẽ hòa làm một.

Trời trăng sao rải rác khắp cơ thể, thân người lập tức trở thành vũ trụ.

Thân thể tan ra tinh không, sao trời lại hóa thành thân người.

Khoảnh khắc này, Lý Dục Thần đã không còn cảm nhận được vũ trụ mênh mông nữa, mà là hòa làm một với vũ trụ, hóa thành một thể Huyền chân.

Những hiểu biết mông lung trước kia về đạo chân chính, vào giờ phút này cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Nếu như trước kia câu nói “đại đạo nằm ở ta” vẫn chỉ là một cảm giác giác ngộ, là một mục tiêu để theo đuổi, thì giờ đây đã thật sự biến thành sự giác ngộ thực thụ.

Trước kia từng nói “Tôi tu đạo của tôi, tôi chính là thần” là ngông cuồng vọng tưởng, thì bây giờ, nó sẽ chỉ còn là những lời lẽ cuồng ngôn nữa.

Bởi vì anh đã thật sự cảm nhận được, thần linh rốt cuộc là gì.

Nhưng, bên cạnh đó cũng xuất hiện một ít nghi vấn

Khi anh còn bé, sư phụ Vân Dương Tử đã rất nghiêm khắc để yêu cầu anh học thuộc “Hoàng Đình Nội Cảnh Kinh” này, nhưng từ đó về sau lại không bao giờ nhắc tới nữa, ý của sư phụ là gì đây?

Bố anh cũng từng là đệ tử Thiên Đô, vậy có khi nào ông cũng từng đọc bộ “Nội Cảnh Kinh” này rồi không? Có khi ông cũng giống anh, đã khắc sâu cuốn kinh này vào tâm trí, không thể xóa mờ được?

Nếu vậy, bố anh từng qua lại với Nguyệt Tiên Lăng, có phải là vì muốn lấy được cuốn “Ngoại Cảnh Kinh” của Vương Ốc không?

Mà toàn bộ những gì anh đã trải qua hôm nay, cùng với hai bộ kinh hợp nhất, khiến anh cảm nhận được đạo pháp vô thượng kia, rồi đánh thức cả huyết mạch đang ngủ say, đấy là do luân hồi đã định trước, hay là một sự sắp đặt?

Nếu có sự sắp đặt ở đây, vậy thì bố anh và sư phụ, hai người đã nhận vai diễn nào trong này?



Sau khi lui ra ảo cảnh Vô Niệm, Lý Dục Thần đối diện với cặp mắt tò mò đang nhìn mình chòng chọc của Quỳnh Hoa.

Anh cầm cuốn kinh kia lên, cất lại vào hộp gấm, trả lại cho Quỳnh Hoa, rồi nói: “Cảm ơn vì đã cho tôi xem.”

Quỳnh Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy hộp gấm, nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Anh cứ đứng đấy không động đậy, làm tôi tưởng anh nghẻo rồi!”

Một cư sĩ của động thiên mà lại dùng từ nghẻo như vậy, Lý Dục Thần cảm thấy hơi buồn cười.

“Tôi đứng yên lâu lắm sao?”

“Cỡ một giờ đấy.”

“Lâu thế á?”

Lý Dục Thần ngạc nhiên, không ngờ mình đã ở trong ảo cảnh Vô Niệm lâu đến vậy.

“Tôi cũng nên về rồi, nhờ cô thay tôi chuyển lời từ biệt tới Mộ Vân tiên tử.”

“Anh cứ vậy mà đi hả, không muốn đến chào sư tôn tôi à?” Quỳnh Hoa hỏi.

“Đạo của Mộ Vân tiên tử và đạo của tôi không giống nhau, có lẽ bà ấy không muốn gặp lại tôi đâu.”

“Sư tôn chẳng qua chỉ là sĩ diện thôi.” Quỳnh Hoa lẩm bẩm.

Lý Dục Thần cười phá lên, cô nàng Quỳnh Hoa này đúng là một người thẳng thắn, ở trước mặt người ngoài mà vẫn dám nói sư tôn mình như vậy, ngược lại còn ngay thẳng đến đáng yêu.

Quỳnh Hoa lập tức tiễn anh ra ngoài.

Miệng cô ta nói không ngừng, dọc đường cứ ríu rít giới thiệu cảnh sắc hai bên, được một lúc rồi lại hỏi:

“Anh Lý, tôi nghe nói thủ đô rất sầm uất, chắc chắn là hơn nơi này của chúng tôi đúng không?”

Lý Dục Thần mỉm cười, nói: “Sầm uất thì đúng là sầm uất hơn thật, nhưng có hơn hay không thì phải xem đang nói ở điểm nào. Người trong động thì ao ước thủ đô phồn hoa, người thủ đô thì thèm muốn trên núi thanh tịnh, ở đây cũng có cái hay riêng của nó.”

“Có người muốn lên núi để thanh tịnh thật á? Chúng tôi ở đây phát ngấy luôn rồi nè! Muốn tới đó ngắm một chút quá!”

“Thế sao cô không ra ngoài chơi một chút?” Lý Dục Thần hỏi.

“Sư tôn không cho.” Quỳnh Hoa bĩu môi, giận dỗi nói: “Sư tôn bảo rằng thế giới bên ngoài quá hoa lệ, tiếp xúc nhiều sẽ khiến đạo tâm không vững. Trước kia tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng anh Lý đây chẳng phải người từ thủ đô tới sao, anh vẫn giỏi như này, chứng tỏ sư phụ chỉ gạt người thôi!”

Lý Dục Thần đột nhiên không biết nên trả lời cô nàng như thế nào, đành nói: “Mộ Vân tiên tử cũng vì muốn tốt cho các cô thôi, chờ đến khi nào tu vi của mọi người tăng lên, đạo tâm đã vững vàng, đến lúc ấy dĩ nhiên là muốn đi đâu cũng được.”

Quỳnh Hoa bĩu môi, rõ ràng là không mấy đồng tình.

Đưa đến Lý Dục Thần đến cửa động thiên, lúc tạm biệt, Quỳnh Hoa đột nhiên lại hỏi: “Anh thật sự không muốn đến gặp sư tôn lần nữa à?”

Lý Dục Thần ngạc nhiên, không biết vì sao Quỳnh Hoa hỏi lại thêm lần nữa.

Anh nghe thấy Quỳnh Hoa nói tiếp: “Anh có biết vì sao bà ấy tên là Mộ Vân không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom