-
Chương 1225: Quả báo
Hiện giờ tâm cảnh của Lý Dục Thần đã bình thản hơn một năm trước rất nhiều, chuyện nhà họ Lý hai mươi năm trước đã không còn là gánh nặng trong lòng, anh đã không còn chấp niệm với nó nữa.
Nhưng khi phát hiện ra sự thật còn phức tạp hơn những gì anh tưởng tượng, thậm chí còn liên quan đến Thiên Đô và cả sư phụ Vân Dương Tử, trong lòng anh vẫn vô cùng khiếp sợ, hơi khó chấp nhận.
"Không thể nào! Nếu thật sự là sư phụ, vậy tại sao ông ấy lại đưa tôi đến Thiên Đô? Tại sao còn nhận tôi làm đệ tử, tận tâm chỉ dạy, dốc lòng bồi dưỡng tôi thành tài?
Anh lẩm bẩm, như thể đang chất vấn, lại như đang sắp xếp suy nghĩ.
“Vậy thì cậu phải đi hỏi sư phụ của cậu!” Nguyệt Tiên Lăng bật cười, giọng nói đầy trêu chọc. "Nhóc con, tôi hiểu tâm trạng của cậu bây giờ, chẳng qua bây giờ không phải lúc để đau buồn hay suy ngẫm, cuộc sống không phải là phim truyền hình, không phải chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là có thể đổi được kết thúc tốt đẹp."
"À, tôi quên mất, cậu đã bị Thiên Đô vứt bỏ! Bây giờ không thể quay về, đúng không? Chậc chậc chậc..." Nguyệt Tiên Lăng nhìn Lý Dục Thần, trong mắt đầy thương hại: “Thật tội nghiệp, cục cưng đáng thương của tôi! Nhưng không sao, bây giờ có một cơ hội đang ở ngay trước mắt cậu..."
Bà ta uyển chuyển lắc eo, chậm rãi bước tới.
“Không phải cậu muốn quay về Thiên Đô sao? Nếu bọn họ không cho cậu về, chúng ta lập tức đánh thẳng vào đó! Nào, để tôi xem cậu có bao nhiêu khí phách! Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy cậu làm người đàn ông chân chính!”
Nguyệt Tiên Lăng khẽ dang rộng đôi tay, lớp lụa mỏng tan thành làn khói mờ ảo, hương thơm nồng nàn ập đến, tỏa ra khắp phòng, khiến người ta rã rời cả xương cốt.
Lụa mỏng bay múa, quấn lấy bà ta và Lý Dục Thần, tạo thành chiếc kén hồng không ngừng lay động.
Chợt ánh sáng nổ tung, khói mỏng tán loạn, những dải lụa hóa thành từng mảnh vụn.
Nguyệt Tiên Lăng đứng đó, vừa tức giận vừa ngạc nhiên, nhìn Lý Dục Thần đang cách bà ta hơn ba mét.
“Cậu có thể phá vỡ Huyễn Tình Mê Chướng? Không phải tu vi của cậu bị phong ấn rồi sao?”
Bỗng nhiên bà ta cười khúc khích: “Xem ra tiểu bảo bối của tôi cũng lợi hại đấy chứ! Cậu làm sao qua mặt được Thiên Đô? Khà khà khà... hóa ra cậu là một tên lừa đảo! Cha cậu là đại lừa đảo, cậu là tiểu lừa đảo!”
Bà ta cười rồi lập tức làm nũng: “Sao lại né tôi? Chẳng lẽ tôi không hợp ý cậu sao? Hay cậu chê tôi già? Mặc dù tuổi tôi có hơi lớn thật, nhưng lòng tôi không già đâu! Thân thể tôi vẫn còn mềm mại đây này!”
Bà ta bước về phía Lý Dục Thần.
Nhìn dáng vẻ của bà ta, Lý Dục Thần chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Tôi hỏi bà câu cuối, bà và Minh Vương liên lạc với nhau bằng cách nào? Minh Vương từ biển Trầm Quang đến nhân gian, đã đi đường nào?”
“Hình như cậu đang hỏi hai câu thì phải!” Nguyệt Tiên Lăng thở gấp dịu dàng nói: “Không có quan hệ gì cả, chỉ cần cậu trở thành người của tôi, muốn hỏi bao nhiêu câu, tôi cũng trả lời hết. Nào, ôm tôi, rồi tôi nói cho cậu biết!”
“Đứng lại!” Lý Dục Thần quát lên: “Diệp Tiễn Lâm, tôi không đến đây để chơi đùa với ông. Nếu ông không nói, tôi cũng lười hỏi, chuyện đến đây là kết thúc.”
“Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không phải Diệp Tiễn Lâm! Tôi là Nguyệt Tiên Lăng, mọi người đều gọi tôi là Nguyệt tiên tử. Còn về Diệp Tiễn Lâm mà cậu nói, đã chết từ lâu rồi!”
Lý Dục Thần nhíu mày, không biết lời của Nguyệt Tiên Lăng là thật hay giả.
Bây giờ lụa mỏng trên người Nguyệt Tiên Lăng đã hoàn toàn rơi xuống, chỉ còn chiếc yếm xanh và quần lót nhỏ hẹp. Nhìn dáng người bà ta, thì đúng là phụ nữ.
Vậy là Cung Nhân Lạc đã nhầm sao?
“Hừ, dù bà là Diệp Tiễn Lâm hay Nguyệt Tiên Lăng, thì cũng không thoát khỏi chuyện nhà họ Lý năm đó. Bà đã dùng Sưu Hồn Đại Pháp lên người Hồ Vân Thiên, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Bà còn hủy đi dung mạo của Đoàn Phù Dung, móc mắt bà ấy. Tội ác của bà, giấy bút cũng không thể ghi hết. Bà vẫn nên nghĩ xem, có lý do gì để tôi không giết bà đi!”
“Đoàn Phù Dung?” Nguyệt Tiên Lăng phá lên cười: “Hahaha, Lý Dục Thần, cậu vì Đoàn Phù Dung mà đến giết tôi ư? Bà ta là tình địch của mẹ cậu đấy! Nếu không có tôi, cái đồ bạc tình bạc nghĩa như cha cậu, sao có thể dễ dàng ruồng bỏ Đoàn Phù Dung chứ. Phải biết rằng, nhà họ Lý và nhà họ Đoàn vốn có hôn ước! Vậy mà cậu lại đi giúp tình địch của mẹ cậu, hahaha!”
Tiếng cười của Nguyệt Tiên Lăng vang vọng khắp phòng.
Bỗng nhiên, tiếng cười khựng lại, nụ cười trên mặt bà ta đông cứng.
Bỗng ánh sáng đen bừng lên khắp phòng, che lấp toàn bộ ánh sáng, những sắc hồng rực rỡ, quyến rũ phút chốc bị che lấp, dần dần mờ nhạt rồi tan biến.
"Kiếm Huyền Minh?" Nguyệt Tiên Lăng nhìn Lý Dục Thần đang đứng trong ánh sáng đen, nhìn kiếm trong tay anh, sắc mặt thay đổi: “Quả nhiên cậu đã có được kiếm Huyền Minh! Lý Vân Hoa à Lý Vân Hoa, ông có ngờ không, ông đã đến Hoang Trạch vô số lần, dốc hết sức lực mà vẫn không có được nó, vậy mà con trai ông lại dễ dàng lấy được.”
Trong lòng Lý Dục Thần kinh ngạc, thì ra cha cũng từng đến Hoang Trạch, hơn nữa không chỉ một lần.
Nhưng tại sao cha không lấy được Kiếm Huyền Minh?
Là do không tìm thấy lối vào bí cảnh?
Hay là không thể đánh bại con rồng đó?
Nhưng chẳng phải con rồng sẽ nhận huyết mạch nhà họ Lý sao?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh.
Nguyệt Tiên Lăng lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ rằng cầm Huyền kiếm Minh trong tay thì có thể giết được tôi sao? Nực cười! Mất công tôi nói nhiều như vậy, nếu cậu không biết điều, vậy tôi sẽ phế cậu. Hừ, cậu là con hoang do Cung Lăng Yên sinh ra, tôi sẽ từ từ hành hạ cậu, hút cạn dương khí của cậu, thiêu đốt linh hồn cậu trong âm hỏa, rồi biến thân xác cậu thành con rối để tha hồ mà chơi đùa, ha ha ha ha!”
“Cung Lăng Yên, cô đã cướp mất người đàn ông của tôi nhưng cô chắc chắn không ngờ rằng, con trai mình lại trở thành món đồ chơi trong tay tôi! Ha ha ha ha… Đây chính là quả báo! Ha ha ha ha…”
Khi bà ta cười, quanh người bà ta bừng lên luồng sáng, tỏa ra từng đợt như sóng gợn, mang theo sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Lý Dục Thần phát hiện, tu vi của Nguyệt Tiên Lăng quả thực rất cao, cao hơn không biết bao nhiêu lần so với Đồng Hạo hay Đạm Đài Ngọc.
Hơn nữa trên người bà ta vừa có sự uyên thâm của đạo pháp Vương Ốc vừa có khí tức tà dị của ma đạo, hai loại pháp thuật chính tà vốn đối lập vậy mà dung hòa một cách kỳ lạ trong người bà ta.
Chỉ thấy hai tay bà ta kết ấn, ánh sáng tỏa ra quanh người, cả căn phòng tràn ngập hoa nở, những đóa hoa hồng, vàng, tím lần lượt nở rực rỡ.
Thật khó tin, người thi triển pháp thuật đẹp đẽ đến vậy, lại là nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
Những đóa hoa rực rỡ này, mỗi cánh hoa đều ẩn chứa sát ý nồng nặc, tựa như ác quỷ, đang nuốt chửng sát khí trong không gian.
“Lý Dục Thần, cậu đã rơi vào Bách Hoa Kiếm Trận của tôi, không còn đường thoát đâu. Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cậu, chỉ cần cậu...”
Lời của Nguyệt Tiên Lăng còn chưa dứt, bỗng nhiên trong biển hoa bùng lên ngọn lửa đen, những cánh hoa trong Hắc Hỏa nhanh chóng úa tàn rồi tan biến.
Hắc Hỏa lan tràn, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ căn phòng.
“A ——”
Nguyệt Tiên Lăng sợ hãi kêu lên, thân hình bay lên không, ánh sáng xanh nhạt bao bọc lấy cơ thể uyển chuyển, định thoát khỏi biển lửa.
Thế nhưng đúng lúc này, ánh sáng đen lóe lên, một thanh kiếm đen bất ngờ hiện ra ngay trước mặt bà ta.
Nhưng khi phát hiện ra sự thật còn phức tạp hơn những gì anh tưởng tượng, thậm chí còn liên quan đến Thiên Đô và cả sư phụ Vân Dương Tử, trong lòng anh vẫn vô cùng khiếp sợ, hơi khó chấp nhận.
"Không thể nào! Nếu thật sự là sư phụ, vậy tại sao ông ấy lại đưa tôi đến Thiên Đô? Tại sao còn nhận tôi làm đệ tử, tận tâm chỉ dạy, dốc lòng bồi dưỡng tôi thành tài?
Anh lẩm bẩm, như thể đang chất vấn, lại như đang sắp xếp suy nghĩ.
“Vậy thì cậu phải đi hỏi sư phụ của cậu!” Nguyệt Tiên Lăng bật cười, giọng nói đầy trêu chọc. "Nhóc con, tôi hiểu tâm trạng của cậu bây giờ, chẳng qua bây giờ không phải lúc để đau buồn hay suy ngẫm, cuộc sống không phải là phim truyền hình, không phải chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là có thể đổi được kết thúc tốt đẹp."
"À, tôi quên mất, cậu đã bị Thiên Đô vứt bỏ! Bây giờ không thể quay về, đúng không? Chậc chậc chậc..." Nguyệt Tiên Lăng nhìn Lý Dục Thần, trong mắt đầy thương hại: “Thật tội nghiệp, cục cưng đáng thương của tôi! Nhưng không sao, bây giờ có một cơ hội đang ở ngay trước mắt cậu..."
Bà ta uyển chuyển lắc eo, chậm rãi bước tới.
“Không phải cậu muốn quay về Thiên Đô sao? Nếu bọn họ không cho cậu về, chúng ta lập tức đánh thẳng vào đó! Nào, để tôi xem cậu có bao nhiêu khí phách! Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy cậu làm người đàn ông chân chính!”
Nguyệt Tiên Lăng khẽ dang rộng đôi tay, lớp lụa mỏng tan thành làn khói mờ ảo, hương thơm nồng nàn ập đến, tỏa ra khắp phòng, khiến người ta rã rời cả xương cốt.
Lụa mỏng bay múa, quấn lấy bà ta và Lý Dục Thần, tạo thành chiếc kén hồng không ngừng lay động.
Chợt ánh sáng nổ tung, khói mỏng tán loạn, những dải lụa hóa thành từng mảnh vụn.
Nguyệt Tiên Lăng đứng đó, vừa tức giận vừa ngạc nhiên, nhìn Lý Dục Thần đang cách bà ta hơn ba mét.
“Cậu có thể phá vỡ Huyễn Tình Mê Chướng? Không phải tu vi của cậu bị phong ấn rồi sao?”
Bỗng nhiên bà ta cười khúc khích: “Xem ra tiểu bảo bối của tôi cũng lợi hại đấy chứ! Cậu làm sao qua mặt được Thiên Đô? Khà khà khà... hóa ra cậu là một tên lừa đảo! Cha cậu là đại lừa đảo, cậu là tiểu lừa đảo!”
Bà ta cười rồi lập tức làm nũng: “Sao lại né tôi? Chẳng lẽ tôi không hợp ý cậu sao? Hay cậu chê tôi già? Mặc dù tuổi tôi có hơi lớn thật, nhưng lòng tôi không già đâu! Thân thể tôi vẫn còn mềm mại đây này!”
Bà ta bước về phía Lý Dục Thần.
Nhìn dáng vẻ của bà ta, Lý Dục Thần chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Tôi hỏi bà câu cuối, bà và Minh Vương liên lạc với nhau bằng cách nào? Minh Vương từ biển Trầm Quang đến nhân gian, đã đi đường nào?”
“Hình như cậu đang hỏi hai câu thì phải!” Nguyệt Tiên Lăng thở gấp dịu dàng nói: “Không có quan hệ gì cả, chỉ cần cậu trở thành người của tôi, muốn hỏi bao nhiêu câu, tôi cũng trả lời hết. Nào, ôm tôi, rồi tôi nói cho cậu biết!”
“Đứng lại!” Lý Dục Thần quát lên: “Diệp Tiễn Lâm, tôi không đến đây để chơi đùa với ông. Nếu ông không nói, tôi cũng lười hỏi, chuyện đến đây là kết thúc.”
“Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không phải Diệp Tiễn Lâm! Tôi là Nguyệt Tiên Lăng, mọi người đều gọi tôi là Nguyệt tiên tử. Còn về Diệp Tiễn Lâm mà cậu nói, đã chết từ lâu rồi!”
Lý Dục Thần nhíu mày, không biết lời của Nguyệt Tiên Lăng là thật hay giả.
Bây giờ lụa mỏng trên người Nguyệt Tiên Lăng đã hoàn toàn rơi xuống, chỉ còn chiếc yếm xanh và quần lót nhỏ hẹp. Nhìn dáng người bà ta, thì đúng là phụ nữ.
Vậy là Cung Nhân Lạc đã nhầm sao?
“Hừ, dù bà là Diệp Tiễn Lâm hay Nguyệt Tiên Lăng, thì cũng không thoát khỏi chuyện nhà họ Lý năm đó. Bà đã dùng Sưu Hồn Đại Pháp lên người Hồ Vân Thiên, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Bà còn hủy đi dung mạo của Đoàn Phù Dung, móc mắt bà ấy. Tội ác của bà, giấy bút cũng không thể ghi hết. Bà vẫn nên nghĩ xem, có lý do gì để tôi không giết bà đi!”
“Đoàn Phù Dung?” Nguyệt Tiên Lăng phá lên cười: “Hahaha, Lý Dục Thần, cậu vì Đoàn Phù Dung mà đến giết tôi ư? Bà ta là tình địch của mẹ cậu đấy! Nếu không có tôi, cái đồ bạc tình bạc nghĩa như cha cậu, sao có thể dễ dàng ruồng bỏ Đoàn Phù Dung chứ. Phải biết rằng, nhà họ Lý và nhà họ Đoàn vốn có hôn ước! Vậy mà cậu lại đi giúp tình địch của mẹ cậu, hahaha!”
Tiếng cười của Nguyệt Tiên Lăng vang vọng khắp phòng.
Bỗng nhiên, tiếng cười khựng lại, nụ cười trên mặt bà ta đông cứng.
Bỗng ánh sáng đen bừng lên khắp phòng, che lấp toàn bộ ánh sáng, những sắc hồng rực rỡ, quyến rũ phút chốc bị che lấp, dần dần mờ nhạt rồi tan biến.
"Kiếm Huyền Minh?" Nguyệt Tiên Lăng nhìn Lý Dục Thần đang đứng trong ánh sáng đen, nhìn kiếm trong tay anh, sắc mặt thay đổi: “Quả nhiên cậu đã có được kiếm Huyền Minh! Lý Vân Hoa à Lý Vân Hoa, ông có ngờ không, ông đã đến Hoang Trạch vô số lần, dốc hết sức lực mà vẫn không có được nó, vậy mà con trai ông lại dễ dàng lấy được.”
Trong lòng Lý Dục Thần kinh ngạc, thì ra cha cũng từng đến Hoang Trạch, hơn nữa không chỉ một lần.
Nhưng tại sao cha không lấy được Kiếm Huyền Minh?
Là do không tìm thấy lối vào bí cảnh?
Hay là không thể đánh bại con rồng đó?
Nhưng chẳng phải con rồng sẽ nhận huyết mạch nhà họ Lý sao?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh.
Nguyệt Tiên Lăng lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ rằng cầm Huyền kiếm Minh trong tay thì có thể giết được tôi sao? Nực cười! Mất công tôi nói nhiều như vậy, nếu cậu không biết điều, vậy tôi sẽ phế cậu. Hừ, cậu là con hoang do Cung Lăng Yên sinh ra, tôi sẽ từ từ hành hạ cậu, hút cạn dương khí của cậu, thiêu đốt linh hồn cậu trong âm hỏa, rồi biến thân xác cậu thành con rối để tha hồ mà chơi đùa, ha ha ha ha!”
“Cung Lăng Yên, cô đã cướp mất người đàn ông của tôi nhưng cô chắc chắn không ngờ rằng, con trai mình lại trở thành món đồ chơi trong tay tôi! Ha ha ha ha… Đây chính là quả báo! Ha ha ha ha…”
Khi bà ta cười, quanh người bà ta bừng lên luồng sáng, tỏa ra từng đợt như sóng gợn, mang theo sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Lý Dục Thần phát hiện, tu vi của Nguyệt Tiên Lăng quả thực rất cao, cao hơn không biết bao nhiêu lần so với Đồng Hạo hay Đạm Đài Ngọc.
Hơn nữa trên người bà ta vừa có sự uyên thâm của đạo pháp Vương Ốc vừa có khí tức tà dị của ma đạo, hai loại pháp thuật chính tà vốn đối lập vậy mà dung hòa một cách kỳ lạ trong người bà ta.
Chỉ thấy hai tay bà ta kết ấn, ánh sáng tỏa ra quanh người, cả căn phòng tràn ngập hoa nở, những đóa hoa hồng, vàng, tím lần lượt nở rực rỡ.
Thật khó tin, người thi triển pháp thuật đẹp đẽ đến vậy, lại là nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
Những đóa hoa rực rỡ này, mỗi cánh hoa đều ẩn chứa sát ý nồng nặc, tựa như ác quỷ, đang nuốt chửng sát khí trong không gian.
“Lý Dục Thần, cậu đã rơi vào Bách Hoa Kiếm Trận của tôi, không còn đường thoát đâu. Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cậu, chỉ cần cậu...”
Lời của Nguyệt Tiên Lăng còn chưa dứt, bỗng nhiên trong biển hoa bùng lên ngọn lửa đen, những cánh hoa trong Hắc Hỏa nhanh chóng úa tàn rồi tan biến.
Hắc Hỏa lan tràn, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ căn phòng.
“A ——”
Nguyệt Tiên Lăng sợ hãi kêu lên, thân hình bay lên không, ánh sáng xanh nhạt bao bọc lấy cơ thể uyển chuyển, định thoát khỏi biển lửa.
Thế nhưng đúng lúc này, ánh sáng đen lóe lên, một thanh kiếm đen bất ngờ hiện ra ngay trước mặt bà ta.
Bình luận facebook