• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 1224: Sự thật khủng khiếp

Lý Dục Thần không hiểu tại sao Nguyệt Tiên Lăng lại khinh thường anh như vậy.

Mộ Vân tiên tử đã kiểm tra anh thông qua Dao Hoa, cũng hiểu biết về thực lực của anh, ít nhất thì cũng sẽ không nghĩ tệ về anh như vậy.

Giải thích duy nhất là việc Mộ Vân tiên tử kiểm tra anh không phải là ý kiến của Nguyệt Tiên Lăng, Nguyệt Tiên Lăng không biết gì về chuyện này.

Như vậy thì hành động của Mộ Vân tiên tử cũng có chút mâu thuẫn, không hợp với lẽ thường.

Nhưng bây giờ điều này không phải là điểm chính, điểm chính là Nguyệt Tiên Lăng nhắc tới Minh Vương.

“Bà vẫn luôn liên lạc với Minh Vương à?" Lý Dục Thần hỏi.

Nguyệt Tiên Lăng hơi sững sờ: "Ồ, cậu rất thông minh, rất biết nắm bắt chi tiết. Không sai, tôi có liên lạc với Minh Vương, thế gian này, người có thể liên lạc với Minh Vương cũng chỉ có tôi."

"Nếu như tôi làm giáo chủ thì có phải là tôi cũng có thể gặp Minh Vương không?"

"Cậu hả? Dĩ nhiên là có thể, nhưng tôi khuyên cậu hãy thôi đi, thực lực của cậu quá yếu, nếu để Minh Vương biết thì nhất định sẽ thay thế cậu. Cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe tôi, chỉ cần cậu là người của tôi, hoàn thành tốt tất cả những gì tôi giao thì tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."

"Tại sao lại chọn tôi?"

"Cậu ám chỉ Minh Vương, hay là tôi? Nếu là Minh Vương thì là do hai thân phận của cậu, một là đệ tử bị bỏ rơi của Thiên Đô, hai là vì hậu duệ của nhà họ Lý. Năm đó chúng tôi cũng từng muốn để cho bố cậu làm, bởi vì ông ta cũng có hai thân phận như vậy."

"Đáng tiếc, ông ta từ chối. Chẳng những từ chối mà còn..." Nguyệt Tiên Lăng cắn răng nghiến răng: “Ông ta lại cưới ma nữ Cung Lăng Yên đó về nhà! Tôi biết dã tâm của ông ta, ông ta muốn nhất thống hai giới thiên ma."

"Thống nhất hai giới thiên ma?"

Lý Dục Thần không khỏi kinh hãi, đây là lần đầu tiên anh nghe về dã tâm của bố, có lẽ không phải sự thật, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy khiếp sợ.

"Ha ha." Nguyệt Tiên Lăng cười nhạt: "Bố của cậu mạnh hơn cậu rất nhiều! Nhà họ Lý đã bỏ ra nhân lực tài lực mấy đời, cuối cùng cũng bồi dưỡng ra một thiên tài hiếm có như ông ta. Mà ông ta cũng thực sự coi mình là kỳ tài chuyển thế, coi mình là Thiên Đạo chuyển thế. Ha ha ha, người bạn nhỏ, có phải đầu của cậu đang ong ong, cậu vẫn luôn phản đối Thiên Đạo, nhưng hóa ra đó lại là bố của cậu không? Ha ha ha..."

Lý Dục Thần bình tĩnh lắng nghe.

"Ồ, sao cậu không hề kích động chút nào thế?" Nguyệt Tiên Lăng hiếu kỳ nói.

"Ta tại sao phải kích động? Rất rõ ràng, đây không phải là bà hiểu lầm ông ấy, hoặc là ông ấy hiểu lầm chính mình. Nếu như ông ấy là Thiên Đạo chuyển thế thì tại sao lại bị đuổi khỏi Thiên Đô, trở thành đồ vứt đi?"

"Ừ, quả nhiên là cậu rất thông minh. Ha ha, tôi càng ngày càng thích cậu rồi đấy!" Nguyệt Tiên Lăng nói: "Không sai, cũng bởi vì quá tự phụ, tự cho mình là đúng cho nên bố cậu mới tự coi mình là Thiên Đạo chuyển thế, thậm chí còn có ý đồ đi đến Vạn Tiên Trận, khiến Thiên Đạo tức giận rồi mới bị trục xuất khỏi Thiên Đô."

"Bà hiểu rõ ông ấy như vậy sao? Những chuyện này là ông ấy nói cho bà biết à? Hay là bà tự đoán?" Lý Dục Thần giễu cợt nói.

Sắc mặt Nguyệt Tiên Lăng thay đổi, ánh mắt run lên: "Cậu dám nghi ngờ tôi ư?"

"Tại sao lại không được?" Lý Dục Thần tiếp tục cười nhạo nói: "Bà cũng không phải là gì của ông ấy, sao tôi có thể tin lời của bà chứ?"

"Cậu..." Trong mắt Nguyệt Tiên Lăng có sát khí chợt lóe rồi biến mất, sau đó lại cười khanh khách: "Muốn chọc giận tôi à? Người bạn nhỏ, cậu vẫn còn non lắm! Cậu muốn nói, cuối cùng ông ta vẫn cưới người mẹ tự xưng là thánh nữ Ma giáo của cậu mà không cưới tôi, đúng không?"

"Ha ha, không có ai hiểu rõ ông ta hơn tôi, căn bản là ông ta không yêu mẹ cậu, ông ta chỉ muốn dùng bà ta như một công cụ, dùng để tạo ra một quái vật có huyết mạch của nhà họ Lý và thiên ma. Ông ta phải dùng quái vật này để thống nhất hai giới thiên ma!"

Nói tới chỗ này, Nguyệt Tiên Lăng phấn khích quan sát Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần có thể cảm nhận được ý niệm thần thức của Nguyệt Tiên Lăng xuyên thấu cơ thể mình, cũng có ý đồ xâm nhập vào sâu trong huyết mạch.

Dĩ nhiên, bà ta cũng không thấy được gì cả.

Nguyệt Tiên Lăng nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn phải thất vọng thở dài.

"Ôi, sao trên cõi đời này lại có người có thể có dung hợp huyết mạch của Thái Thượng Đạo Tổ và thiên ma chứ! Người bố đó của cậu đúng là mơ mộng hão huyền! Tại sao phải cưới Cung Lăng Yên chứ? Không phải chỉ là thánh nữ Ma giáo sao? Tôi cũng là thánh nữ! Tôi cũng có thể sinh con cho ông ta mà! Nếu ông ta cưới tôi thì đã không xảy ra những chuyện kia."

"Cho nên sau đó bà hận thù mà bày mưu diễn ra thảm án diệt môn kia?" Lý Dục Thần lạnh giọng hỏi.

"Cậu nói không sai, đúng là tôi rất hận. Tôi hận bố cậu, hận mẹ cậu, hận cả nhà họ Lý!" Nguyệt Tiên Lăng hơi dữ tợn: "Tôi hận không thể lột da rút gân con tiện nhân Cung Lăng Yên kia, chém Lý Vân Hoa thành tám phần! Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia của bố cậu thì tôi lại mềm lòng. Cây đao trong tay tôi cũng không đánh được, thậm chí còn tình nguyện uống thuốc độc trong chén. Ôi, cậu nói xem, có phải là tôi rất ti tiện không?"

“Vậy đã có chuyện gì xảy ra cách đây hai mươi năm? Ai là chủ mưu?"

"Cậu thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán được sao? Một trận chiến lớn như vậy, sao có thể dựa vào một mình tôi làm ra được? Với bản lĩnh của bố cậu, với thân phận trấn giữ nhà họ Lý thì tôi cũng không thể đánh thắng được. Tôi không đánh được thì càng đừng nói đến đám ngu ngốc Đạm Đài Ngọc, Đồng Hạo, Lữ Hiển kia."

"Nói như vậy, là Minh Vương à?"

"Ha ha ha ha, cậu đấy cậu đấy, thật là dễ thương!" Nguyệt Tiên Lăng cười lớn: "Đến bây giờ, cậu cũng đã công khai phản đối Thiên Đạo, mà trong đáy lòng vẫn chỉ coi Minh Vương là kẻ thù. Đây chính là một trận chiến lớn giữa chính đạo với Ma Môn, sao cậu chỉ nghĩ đến một mình Minh Vương chứ?"

Trong lòng Lý Dục Thần chấn động, không tưởng tượng nổi liếc nhìn Nguyệt Tiên Lăng.

"Bà nói là..."

"Được rồi, vẫn không dám nghĩ đến chỗ đó sao? Quả nhiên là cậu kém bố cậu quá xa! Được rồi, tôi sẽ nói thay cậu, là Thiên Đô đấy!"

Nguyệt Tiên Lăng nhìn nét mặt Lý Dục Thần khiếp sợ, rất có loại cảm giác thành tựu.

"Kế hoạch ngày đó của bố cậu chẳng những hù dọa Minh Vương mà còn hù dọa cả Thiên Đô!"

Lý Dục Thần cau mày nói: "Bà có chứng cứ gì không?"

"Chứng cứ? Cậu thông minh như vậy, còn cần chứng cứ sao?" Nguyệt Tiên Lăng thở dài: "Cậu biết lúc nhà họ Lý bị diệt thì Lý Vân Hoa đang đi làm gì không?"

"Ông ấy đi gặp một người." Lý Dục Thần nói.

"Vậy cậu có biết ông ta đi gặp ai không?"

"Ai?"

"Vân Dương Tử."

Khi Nguyệt Tiên Lăng nói ra ba chữ đó thì cả người Lý Dục Thần chợt run lên một cái.

Đây là cái tên mà anh không hy vọng mình nghe đến nhất.

Anh kính yêu sư phụ nhất, vậy mà người đó cũng dính vào chuyện này sao?

Kể từ khi biết bố là người bị Thiên Đô trục xuất thì anh cũng đã nghi ngờ đến chuyện bố mình đi gặp người của Thiên Đô. Anh nghi ngờ đại sư huynh, nhị sư huynh...

Nhưng vẫn chưa từng nghĩ đến sư phụ Vân Dương Tử.

"Không... Không thể nào!" Lý Dục Thần không ngừng lắc đầu.

"Chậc chậc, thật đáng thương, đến bây giờ mà vẫn còn không tin. Trên cõi đời này, trừ Vân Dương Tử ra thì còn ai có thể gọi được người bố kiêu ngạo của cậu đến gặp chứ?"

"Còn nữa, hai mươi năm trước, Minh Vương đích thân đến Thiên Đô, cậu biết chuyện này chứ? Cậu cảm thấy người có tư cách khiến Minh Vương rời khỏi biển Trầm Quang, tự mình phân thân đi gặp mặt thì còn có ai ở trên cõi đời này?"

Cả người Lý Dục Thần chấn động, chân lảo đảo lui về sau một bước.

Tất cả đã trở nên rõ ràng.

Nhưng tất cả cũng trở nên tệ hại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom