• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-324

Chương 331: Võ học và Võ cử (1)






Trên quan đạo, trong hương xa, thiếu nữ xinh đẹp nhìn qua cửa sổ mà hỏi. Đây vốn là một chuyện tốt đẹp nhất trên đời.

Trần Khác nghe vậy cười ha ha nói:

- Vu Sơn mười hai đỉnh, mây dày đặc, sương mù mờ mịt, tiểu sinh từ trên trời giáng xuống.

Không ngờ tới hắn đối đáp có khí thế như vậy, hai mắt thiếu nữ sáng lên, cười cười nói:

- Bài phá thạch lựu, hông môn trung đa thiếu toan tử? (Tách quả lựu ra, bên trong có bao nhiêu hạt? – “酸籽-Toan tử” và “酸子-Toan tử” có âm đọc giống nhau, là hí xưng (xưng hô mang tính châm biếm) của người đọc sách.

酸籽-Toan tử: Hạt lựu

酸子-Toan tử: Là xưng hô mang tính châm biếm của thời trước đối với người đọc sách đói rét mà cổ hủ.

- Giảo khai ngân hạnh, bạch y lý nhất cá đại nhân!

Trần Khác cười đáp (Mở quả bạch quả, bên trong chỉ có một nhân –大仁-đại nhân (nhân của hạt) với大人-đại nhân (người bề trên, quan lớn, đại thần) cách đọc giống nhau - có thể hiểu: Mở quả bạch quả, bên trong có một đại nhân)

Hai mắt thiếu nữ lại càng sáng hơn, lúc này liếc nhìn huynh trưởng, không khỏi cười một tiếng:

- Nhất đối mã nhị tịnh bí hành,

Nhất vị tú tài nhất vị quan. Đương quan bản thị tú tài tố, tiên tố tú tài hậu hố quan. (Một đôi ngựa chạy song song, một tú tài một quan nhân. Làm quan vốn là tú tài làm, trước làm tú tài sau làm quan).

Trần Khác nghe vậy cười cười, nhưng không nói ra vế dưới, chỉ là chỉ ra xe ngựa.

- Ha ha, Trọng Phượng huynh, đây là tiểu muội nhà ta A Hoàn.

Thấy hắn không đối lại, Vương Bàng cười lớn:

- A Hoàn, còn chưa xin lỗi học sĩ.

Ai ngờ khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại ửng lên:

- Phải xin lỗi chính là Trần học sĩ, anh ta không đứng đắn.

Mọi người không khỏi kinh ngạc, nhưng Trần Khác lại ôm quyền nói:

- Thực không có câu đối phù hợp, đắc tội đắc tội, tiểu nương thứ lỗi.

- Học sĩ tài trí hơn người...

Lúc này Vương Hoàn mới ôn nhu thi lễ:

- Tiểu nữ tử hôm nay đã phục rồi.

Lại cười tủm tỉm quan sát hắn, khiến cho Trần Khác vô cùng sợ hãi.

Trong lúc nói chuyện, xe đã vào trong thành Biện Kinh, vào trong trạch viện mà Trần Khác đã chuẩn bị sẵn cho Vương gia. Vương Bàng nhìn muội muội đỡ mẫu thân xuống, chợt nói:

- Ta hiểu rồi, hóa ra Trọng Phương huynh đã ra vế dưới.

Mọi người hiếu kỳ:

- Rốt cuộc vế dưới là gì?

Vương Bàng lặng lẽ cười, lắc đầu không nói, đợi khi Trần Khác và mẫu thân không ở trong đó mới nói:

- Lưỡng cá nữ nhân đồng xa tọa, nhất cá nữ nhi, nhất cá nương. Vi nương bản thị nữ nhi tố, tiên tố nữ nhi hậu tố nương (Hai nữ nhi ở trong xe, một con gái, một mẫu thân. Làm mẹ vốn phải làm con gái trước, phải làm con gái mới làm mẹ)

Mọi người toát mồ hôi...

Tới khi Trần Khác về tới nhà thì đã hoàng hôn. Thị nữ vừa hầu hắn thay quần áo, vừa nhẹ nhàng bẩm báo có người của võ học viện đợi ở trước viện.

Trần Khác liền đi ra gặp, thấy trong sảnh có hai gã quan viên một văn một võ, võ quan thân hình cao lớn, mặt râu quai nón, hơn bốn mươi tuổi, chắp tay sau lưng đi tới đi lui sau nội đường. Quan văn chừng ba mươi tuổi, cả người trắng trẻo, mặc kệ võ quan kia đi lại thế nào y vẫn bình thản đứng đó.

Trần Khác đã gặp các giáo viên võ học viện ở quý phủ Địch Thanh, biết võ quan kia tên Quách Hán, quan văn tên Tô Tiến, đều là thuộc hạ cũ của Địch Thanh. Sau đó khi Địch Nguyên Soái mở võ học viện, hai người bọn họ một quản giáo vụ, một quản thứ vụ (các việc khác), là hai người phụ trách chủ yếu ở võ học viện.

Đứng sau tấm bình phong quan sát hai người một lúc, Trần Khác mới bước ra, ôm quyền nói:

- Thật có lỗi, đã để hai vị đợi lâu.

Tô Tiến vội đứng dậy thi lễ, Quách Hán lại có vẻ đợi lâu nên hơi bực tức, chỉ qua loa ôm quyền, ồm ồm nói:

- Ngài là đại nhân, chúng tôi đợi cũng phải.

- Đại nhân thứ lỗi.

Tô Tiến lườm y một cái, cười khổ:

- Lão Quách là người rất tốt. Chỉ là miệng quá thối thôi.

- Không cần để ý, khi ta theo Địch Nguyên soái nam chinh, cũng đã từng quen Quách đại ca.

Trần Khác cười ha ha nói:

- Lúc ấy chúng ta còn cùng uống rượu đấy.

Quách Hán nghe vậy hơi ngượng:

- Đại nhân, thật có lỗi, là hạ quan gấp quá.

- Trời đã tối rồi, gấp cũng không được ngay.

Trần Khác thân thiết nắm tay y.

- Đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.

Đầu bếp quý phủ đã sớm bày xong rượu và thức ăn, hai người bị hắn lôi vào, uống được mấy chén đã trở nên thân thiện hơn một chút, Trần Khác hỏi:

- Hai vị có chuyện gì?

- Ôi, lão Quách ta là một người thẳng tính, đại nhân đừng trách móc.

Quách Hán và Tô Tiến liếc nhau, người thứ nhất lên tiếng:

- Lần trước, khi gặp mặt, đại nhân đã nói với chúng ta, võ học viện phải dời về Biện Kinh. Chuyện này thật sự không phải chuyện tốt.

- Vậy là sao?

Trần Khác hỏi.

- Thành Biện Kinh nước quá sâu, có bao nhiêu người muốn ép chết chúng ta.

Quách Hán buồn bực nói:

- Đi theo Nguyên soái về kinh hơn một tháng, lương bổng các giáo viên, lương thực của các học viên đều không có chỗ lĩnh. Thành Biện Kinh nói là do phía Nam Kinh phát, khiến cho người chúng ta phải tới Nam Kinh, bên kia lại nói, chúng ta đã rời đi rồi, không còn quan hệ gì với họ nữa.

- Còn nữa, hôm nay chúng ta đến Xu Mật Viện hỏi phòng học, kết quả bọn họ nói đã dùng làm miếu Võ Thành Vương rồi, bảo chúng ta đi tìm địa điểm khác.

Quách Hán càng nói càng giận:

- Chúng ta đi đâu tìm đây? Thế này không phải muốn ép chúng ta giải tán sao?
- Xin bớt giận, đừng tức giận!

Trần Khác rót đầy rượu cho y:

- Miếu Võ Thành Vương bây giờ dùng làm gì?

- Trống không!

Quách Hán cả giận.

- Vậy mới đáng giận! Hỏi bọn họ dùng làm gì họ cũng không nói. Kỳ thật là không muốn để cho chúng ta dùng!

- Chủ yếu là, chúng ta đã ở nhà Nguyên soái hơn một tháng.

Lúc này Tô Tiến mới lên tiếng:

- Nhà Nguyên soái cũng không dư dả gì, thật sự ngại khi cứ ăn không ở không như thế.

- Ngày mai sẽ dọn đi.

Trần Khác suy nghĩ một chút mới nói.

- Dời đến đâu?

Hai người sửng sốt.

- Miếu Võ Thành Vương.

Trần Khác thản nhiên:

- Nếu để không thì chúng ta dùng.

- Nhưng Xu Mật Viện không cho dùng.

- Đây không phải vấn đề các người phải bận tâm.

Trần Khác vẫn thản nhiên:

- Ngày mai ta sẽ tới Xu Mật Viện.

- Nếu không thì chờ người quay lại chúng ta sẽ chuyển đi?

- Không. Cứ dọn đi đã.

Trần Khác cười nói:

- Việc ta không muốn làm nhất là nhờ vả người khác, ta đến thông báo với họ một tiếng.

- A...

Quách Hán sửng sốt, chợt cười to:

- Sảng khoái! Chim trên trời cũng phải thuận theo. Lão Quách ta thích nam tử hán như đại nhân đấy!

- Chỉ có điều, đắc tội với Xu Mật Viện cũng không có gì hay ho?

Tô Tiến lo lắng.

- Ôi, Tăng Tướng công mới nhậm chức ở Xu Mật Viện là một vị quân tử, hơn nữa còn hết sức quan tâm đến quân sự.

Trần Khác lắc đầu cười cười nói:

- Khẳng định hai người chưa gặp ông ta, nếu không cũng sẽ không đến mức này.

- Tiểu lại nhỏ bé như chúng tôi làm sao có thể nhìn thấy Xu tướng?

Tô Tiến cười khổ.

- Như vậy cũng không phải là chấm hết, đợi tin tức tốt lành của ta đi.

Trần Khác cười nói:

- Không nói nữa, chúng ta uống rượu, bàn lại việc sắp xếp mớ lớp nhập học.

Ngày hôm sau, Tô Tiến, Quách Hán dẫn thầy trò đến miếu Võ Thành Vương chiếm đất, trong khi Trần Khác lại đến đại nội Xu Mật Viện, gửi danh thiếp cầu kiến Xu Tướng.

Tăng Công Lượng vẫn rất coi trọng Trần Khác, nên rất nhanh chóng đã ra gặp hắn, còn từ đại án bước ra, ngồi bên cạnh hắn, cười hỏi:

- Trọng Phương, bận rộn chuẩn bị hôn lễ như thế sao rảnh tới thăm ta vậy?

- Bởi vì có chuyện quan trọng hơn cần tại hạ quan tâm.

Trần Khác nhìn Tăng Công Lượng, nói ngay vào vấn đề:

- Tướng công, vì sao phải ép võ học viện vào chỗ chết?

- Sao lại nói vậy?

Tăng Công Lượng sửng sốt.

Trần Khác liền nói với y tất cả mọi chuyện.

- Quả có việc này sao?

Tăng Công Lượng khó có thể tin, sai người gọi Lang trung quản Giáo Duyệt phòng lại... Xu Mật Viện quản lý cơ vụ quốc gia, gồm có mười hai phòng, bao gồm Bắc diện phòng, Hà Tây phòng, Chi soa phòng, Tại kinh phòng, Giáo Duyệt phòng, Quảng Tây phòng, Binh tịch phòng, Dân binh phòng, Lại phòng, Tri tạp phòng, Chi mã phòng, Tiểu lại phòng các loại. Trong đó Giáo duyệt phòng quản lý chuyện huấn luyện tướng sĩ, vào năm Khánh Lịch thứ ba, ngay khi thành lập Võ học viện, đã do phòng này quản lý, cho nên ba năm trước Võ học viện Hoàng gia cũng theo lệ mà về phòng này.

Có thể thấy được triều đình không coi trọng võ học tới mức nào rồi.

Rất nhanh sau đó, viên Lang trung đó đã đến, Tăng Công Lượng hỏi gã thật sự có chuyện này hay không?

Ngay trước mặt đương sự, viên Lang trung không cách nào phủ nhận, nhưng lại nói năng hùng hồn lý lẽ:

- Trần học sĩ thứ lỗi, chúng ta cũng không có cách nào khác. Triều đình mấy năm liên tục thu không đủ bù chi, Chính Sự đường hạ văn yêu cầu các bộ viện cắt giảm hết thảy chi phí không cần thiết. Xu Mật Viện chúng ta chiếm phần lớn, đương nhiên bị chúng nhân săm soi...

Dừng một chút, lại nói:

- Cho nên chúng ta không thể không tìm cách cắt giảm. Võ học viện không thể tác chiến, lại không cung cấp võ tướng cho triều đình, triều đình cũng không nuôi nổi bọn họ, cho nên Xu Tướng yêu cầu chúng ta...

- Lão phu chưa từng nói!

Tăng Công Lượng cau mày.

- Đúng, là Xu Tướng tiền nhiệm nói.

Viên Lang trung kia rụt cổ lại.

- Một Võ học viện thầy trò cả thảy cộng lại không đến hai trăm người.

Trần Khác cười lạnh:

- Cho dù có chém thì có thể dôi ra được mấy đồng tiền?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom