Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-326
Chương 331: Võ học và Võ cử (3)
- Không thực tế.
Tăng Công Lượng lắc đầu.
- Nếu ta có thể khiến cho đám Võ sinh, chọn ra các thư sinh ra sức học tinh thần của Tứ thư ra học binh thư, tướng công thấy thế nào?
Trần Khác trầm giọng hỏi. Từ khi hắn bắt đầu nói chuyện, đầu tiên là tạo thế, sau đó là đi từng bước dẫn đường, cuối cùng nắm được quyền chủ động bàn chuyện.
- Chỉ dựa vào hơn một tram Võ sinh kia sao?
Tăng Công Lượng sao có thể không cảm thấy được mình đã bị Trần Khác xỏ mũi dắt đi, không khỏi cười một tiếng, hy vọng tìm lại thế chủ động.
Trần Khác thản nhiên:
- Đương nhiên không chỉ những người này. Hạ quan đã sớm nói, Quan gia phải xử lý Võ học cho tốt.
Tăng Công Lượng không khỏi cười nói:
- Lại quay lại rồi. Đại Triều không xử lý tốt chuyện Võ học được đâu.
- Giống như Phạm Văn Chính công vậy, ngay từ trong suy nghĩ đã nghĩ không muốn làm, đương nhiên làm không xong.
Trần Khác cười lạnh:
- Đường đường cả một triều đình, ngay cả một trường học cũng không làm nổi, còn nói gì đổi mới cải cách, sớm tắm rửa rồi đi ngủ đi!
- Được, cứ cho là ta ủng hộ ngươi, ngươi nói xem, làm sao mới làm tốt được?
Tăng Công Lượng không thể không nói như vậy, nếu không thì chính là không định làm.
- Chỉ cần làm một việc, Võ học viện tất nhiên có thể hưng khởi!
Trần Khác trầm giọng.
- Chỉ một điều?
- Khôi phục Võ cử. Hơn nữa người muốn tham gia cuộc thi võ, trước hết nhất định phải nhập học trong Võ học viện!
Đây là Trần Khác học tập theo triều Minh đời sau, “Không trường học, không khoa cử”. Thực ra trong Khánh Lịch tân chính, vì mở rộng quan học, cũng có quy định tương tư như thế... Học sinh nhất định phải học trong quan học mới có tư cách tham gia khoa cử. Cho dù sau đó Khánh Lịch tân chính đã thất bại, phương pháp này vẫn chưa bị bãi bỏ, ngược lại đã trở thành chuyện kinh thiên động địa.
Cho nên Tăng Công Lượng cũng không xa lạ gì với phương pháp này, mở rộng Quan học cũng giống như mở rộng Võ học, ông cũng chưa từng làm, nên không khỏi lại rơi vào tranh thái do dự một lần nữa.
Trần Khác cũng không nóng nảy, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm thấm giọng, đem “Võ học-Võ cử-Võ quan” liên hệ lại với nhau, chính là mục tiêu lâu dài của hắn, cũng không mong có thể một lần là xong. Hiện giờ đề xuất nó ra, chẳng qua cũng chỉ là rao giá trên trời, chờ Tăng Công Lượng trả tiền mà thôi.
Nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp ý thức trách nhiệm của sĩ phu, ít nhất là Tăng Công Lượng, con người toàn tâm toàn ý muốn xóa sạch sự mục nát hủ bại thậm tệ trong quân đội Đại Tống. Đừng quên, một Xu Mật Sứ ông làm thế nào để lên nắm quyền. Đó chính là trong cuộc điều tra lỗ hổng trong Cấm quân đã lộ ra một sự thật nhìn thấy là kinh hãi. Hàn Kỳ không thể không tự nhận lỗi, mới cho ông tới một vị trí trống không đó. Vì sao Quan gia lại dùng chuyên gia quân sự như ông? Đương nhiên là hy vọng ông có thể thay đổi hiện trạng thê thảm của quân Tống.
- Đề nghị này của ngươi rất hay.
Tăng Công Lượng trầm tư một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng:
- Nhưng khó khăn rất nhiều, đầu tiên là phải khôi phục Võ cử.
Đại Tống phế lập Võ cử, thực ra suốt triều Nhân Tông, năm Thiên Thánh thứ bảy, Tống triều đã khôi phục chế độ Võ cử đã dừng từ thời Ngũ Đình, năm sau, Quan gia ngay tại kim điện đích thân thử Võ cử nhân, đánh dấu Võ cử đại Tống chính thức mở ra một bức màn mới.
Nhưng sau đó, xung quanh đề tài Võ cử có cần tiếp tục tồn tại không, trên dưới triều đình tranh luận rất lâu, cuối cùng phái “Võ cử vô dụng” chiếm thế thượng phong, nhất là năm Khánh Lịch thứ ba, Võ học viện mở được chín mươi ba ngày nhưng không có lấy một người tình nguyện đến nhập học, điều này đã đem đến đòn đả kích lớn đối với Võ cử đại Tống.
Kết quả, từ sau lần Võ cử năm Hoàng Hữu thứ năm, trong sáu năm đó không tổ chức bất cứ một cuộc võ cử nào nữa. Mà đổi thành cuộc thi tuyển chọn do bộ Binh chủ trì. Tất cả các đề mục, binh phán, cầm giữ Binh bộ, đương nhiên đều bị giấu trong tấm màn đen dày, trực tiếp dẫn đến việc Võ học Hoàng gia bị diệt hoàn toàn.
- Khôi phục Võ cử, cũng không phải không thể, bởi vì đám người bộ Binh kia làm việc thật sự rất kỳ cục, biến cuộc thi tuyển chọn Võ tướng quốc gia thành phương tiện mở rộng của mình, dùng thủ đoạn giành tư lợi, không biết đã gặp phải biết bao lời buộc tội.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Chỉ cần cải thiện phương pháp thi, nội dung học, quy phạm thụ quan, tin rằng Quan gia và Tể tướng sẽ đồng ý.
- Ừ
Tăng Công Lượng gật gật đầu, trong lòng tự nhủ mấu chốt nhất là Tể tướng hiện tại và Phú tướng công.
Vì sao Võ cử, Võ học lại gian nan như thế? Xét đến cùng, vẫn là do lề thói trọng văn khinh võ lâu ngày của Đại Tống gây ra. Người đọc sách vào cuối thời Đường Ngũ Đại nhiều lần bị võ tướng lăng nhục, một khi đã vùng lên thì sao có thể không thay đổi để trả thù. Tuy hiện giờ không có ai trải qua thời Ngũ Đại thập quốc, nhưng chèn ép Võ tướng, đề phòng Võ tướng vùng lên, đã trở thành hành vi bản năng của các quan văn nắm chính quyền.
Địa vị võ tướng suy yếu, trực tiếp ảnh hưởng đến quân lực Đại Tống, đây là nhận thức chung ai cũng biết, chỉ có điều các sĩ phu tư lợi quấy phá, khuất mắt trông caoi, mới khiến cho tình hình trở nên xấu như hôm nay. Nhưng không phải tất cả mọi sĩ phu đều ích kỷ, vẫn luôn có người suy nghĩ vì lợi ích quốc gia như Phú Bật, như Tăng Công Lượng.
Tình hình hai vị tướng công đều vì nước vì dân không tư lợi riêng, nhìn chung trong lịch sử Đại Tống, cũng rất ít ỏi. Theo lẽ thường thì mỗi lần đều tạo dựng nên một thời kỳ hoàng kim. Chỉ có điều lúc này đây, Quan gia vô hậu, ngôi vị Hoàng đế thế nào cũng không giữ nổi, lòng người ai nấy đều xốc nổi, tất cả mọi người ai nấy đều nghĩ nên làm thế nào để lấy lòng Hoàng đế kế nhiệm, không ai dụng tâm làm việc đâu, mới lãng phí một cách vô ích khoảng thời gian khó khăn này.
Trần Khác tuy rằng cũng đang giúp Triệu Tông Tích tranh giành, nhưng hắn vẫn muốn làm việc, nên thấy rõ ràng là việc có triển vọng thì hắn mới đưa ra cách nghĩ về ba vấn đề “Võ học-Võ cử-Võ tướng”... Ban đầu hắn nghĩ đợi tới khi Triệu Tông Tích đoạt được quyền, mới từ từ bố trí, nhưng vừa nghĩ tới mục tiêu cao xa giờ đã xuất hiện cơ hội, nên cũng chỉ có thể tranh thủ sớm khoảng thời gian ngắn ngủi này..
Chẳng bằng thử trước một chút, tích lũy kinh nghiệm, cũng tốt hơn là tới lúc đó nước đến chân mới nhảy.
Tuy nhiên Tăng Công Lượng còn sốt sắng hơn so với tưởng tượng của hắn, lại chủ động đáp ứng. Đi tìm Phú tướng công trao đổi việc này. Theo như hắn nhận thấy, Phú tướng công chỉnh lý quân đội một cách dứt khoát, đúng là cơ hội tốt để rèn sắt khi còn nóng, nếu có thể đánh một tiếng trống cổ vũ tinh thần thêm hăng hái, tiếp tục cải cách, thì còn gì tốt hơn.
Nhưng Trần Khác cũng không tin tưởng nhiều, bởi theo hắn thấy Phú tướng công giải trừ quân bị là bị ép buộc đảo lộn tài chính, không thể không cắt giảm chi tiêu, không nhất định có hứng thú với việc chỉnh đốn quân đội tập võ, bồi dưỡng những võ tướng kiểu mới. Tóm lại là cứ thử xem sao, dù thế nào cũng nhân dịp này hâm nóng lên tinh thân và lòng nhiệt tình. Tăng Công Lượng đã đồng ý cấp miếu Võ Thành Vương cho Võ học viện dùng, lương bổng lương thực của giáo viên và các võ sinh bảo đảm cũng nhanh chóng phát ra. Mục đích của hành động lần này đã đạt thành.
Rời khỏi thiêm áp phòng của Xu tướng, Trần Khác tới Giáo Duyệt phòng, Lang trung Đô Thừa Chỉ kia vừa bị hắn chọc tức, lúc này đương nhiên không có cảm tình tốt đẹp gì với hắn. Có câu Quan huyện không bằng hiện quản, cho dù ngươi là Trạng Nguyên lang, nhưng bây giờ vẫn là Quy lão tử quản, dám mặc kệ không nể mặt lão tử, vậy ngươi không thể tránh được ăn chút liên lụy.
Trần Khác đương nhiên cũng chẳng thể hiện nét mặt thân thiện với lão, đặt văn tự Tăng Công Lượng viết lên bàn:
- Trường học của chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu lên lớp, mời nhận chỉ làm việc.
- Lên lớp?
Lang trung cầm tờ văn tự, nhìn nhìn, cười lạnh nói:
- Chỉ sợ nhất thời còn chưa lên lớp được.
- Giấy tin nhắn của Xu tướng
Đều không giữ lời sao?
Trần Khác nhíu mày.
- Đương nhiên phải giữ lời.
Viên Lang trung ngoài mặt giả bộ cười cười:
- Chỉ có điều miếu Võ Thánh Vương đã cấp cho Binh bộ rồi. Thời gian chưa đến, chúng ta cũng không cách nào thu hồi.
- Cái này không cần Thừa chỉ
Phải bận tâm.
Trần Khác cười nói:
- Ngươi chỉ cần làm sao ngày mai đi học được là được.
- Ngài có ý gì?
Viên Lang Trung cau mày.
- Làm phiền Thừa chỉ thông báo với Binh bộ một tiếng, miếu Võ Thành Vương đã thuộc về Võ học viện, để họ đi tìm chỗ khác.
Trần Khác dừng một chút lại nói:
- Còn có, tiền lương của thầy trò Võ học viện, hẳn là do Chi Soa phòng quản nhỉ?
Lang trung chưa từng thấy người nào đến nha môn làm việc vẫn ra vẻ một phái đoàn đại gia thế này, nhất thời không rõ nội tình bên trong, chột dạ thoái chí gật đầu.
- Vậy ta đi tìm y.
- Hôm nay y không đến...
Viên Lang trung cũng không biết vì sao mình phải nói câu này.
- Đa tạ.
Trần Khác khẽ mỉm cười:
- Phiền ngài chuyển cho Thừa chỉ đại nhân Chi Soa phòng, bảo ông ta đưa lương bổng đến miếu Võ Thành Vương, đỡ mất công ta đi một chuyến Tây phủ nữa.
Nói xong chắp tay bước nhanh rời đi.
- Ta...
Viên Lang trung lúc này mới kịp phản ứng, nhìn bóng dáng phía sau của hắn tức giận:
- Dựa vào cái gì mà ta phải nhắn cho ngươi...
Tiền đồ mù mịt, lại rời khỏi Địch Thanh, sư sinh môn đệ Võ học viện suy sụp như nhà có tang. Mặc dù Trần Khác quả nhiên đã giúp bọn họ được vào trong miếu Võ Thành Vương, nhưng cái cảm giác ăn bữa nay lo bữa mai này vẫn vô cùng rõ ràng.
- Không thực tế.
Tăng Công Lượng lắc đầu.
- Nếu ta có thể khiến cho đám Võ sinh, chọn ra các thư sinh ra sức học tinh thần của Tứ thư ra học binh thư, tướng công thấy thế nào?
Trần Khác trầm giọng hỏi. Từ khi hắn bắt đầu nói chuyện, đầu tiên là tạo thế, sau đó là đi từng bước dẫn đường, cuối cùng nắm được quyền chủ động bàn chuyện.
- Chỉ dựa vào hơn một tram Võ sinh kia sao?
Tăng Công Lượng sao có thể không cảm thấy được mình đã bị Trần Khác xỏ mũi dắt đi, không khỏi cười một tiếng, hy vọng tìm lại thế chủ động.
Trần Khác thản nhiên:
- Đương nhiên không chỉ những người này. Hạ quan đã sớm nói, Quan gia phải xử lý Võ học cho tốt.
Tăng Công Lượng không khỏi cười nói:
- Lại quay lại rồi. Đại Triều không xử lý tốt chuyện Võ học được đâu.
- Giống như Phạm Văn Chính công vậy, ngay từ trong suy nghĩ đã nghĩ không muốn làm, đương nhiên làm không xong.
Trần Khác cười lạnh:
- Đường đường cả một triều đình, ngay cả một trường học cũng không làm nổi, còn nói gì đổi mới cải cách, sớm tắm rửa rồi đi ngủ đi!
- Được, cứ cho là ta ủng hộ ngươi, ngươi nói xem, làm sao mới làm tốt được?
Tăng Công Lượng không thể không nói như vậy, nếu không thì chính là không định làm.
- Chỉ cần làm một việc, Võ học viện tất nhiên có thể hưng khởi!
Trần Khác trầm giọng.
- Chỉ một điều?
- Khôi phục Võ cử. Hơn nữa người muốn tham gia cuộc thi võ, trước hết nhất định phải nhập học trong Võ học viện!
Đây là Trần Khác học tập theo triều Minh đời sau, “Không trường học, không khoa cử”. Thực ra trong Khánh Lịch tân chính, vì mở rộng quan học, cũng có quy định tương tư như thế... Học sinh nhất định phải học trong quan học mới có tư cách tham gia khoa cử. Cho dù sau đó Khánh Lịch tân chính đã thất bại, phương pháp này vẫn chưa bị bãi bỏ, ngược lại đã trở thành chuyện kinh thiên động địa.
Cho nên Tăng Công Lượng cũng không xa lạ gì với phương pháp này, mở rộng Quan học cũng giống như mở rộng Võ học, ông cũng chưa từng làm, nên không khỏi lại rơi vào tranh thái do dự một lần nữa.
Trần Khác cũng không nóng nảy, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm thấm giọng, đem “Võ học-Võ cử-Võ quan” liên hệ lại với nhau, chính là mục tiêu lâu dài của hắn, cũng không mong có thể một lần là xong. Hiện giờ đề xuất nó ra, chẳng qua cũng chỉ là rao giá trên trời, chờ Tăng Công Lượng trả tiền mà thôi.
Nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp ý thức trách nhiệm của sĩ phu, ít nhất là Tăng Công Lượng, con người toàn tâm toàn ý muốn xóa sạch sự mục nát hủ bại thậm tệ trong quân đội Đại Tống. Đừng quên, một Xu Mật Sứ ông làm thế nào để lên nắm quyền. Đó chính là trong cuộc điều tra lỗ hổng trong Cấm quân đã lộ ra một sự thật nhìn thấy là kinh hãi. Hàn Kỳ không thể không tự nhận lỗi, mới cho ông tới một vị trí trống không đó. Vì sao Quan gia lại dùng chuyên gia quân sự như ông? Đương nhiên là hy vọng ông có thể thay đổi hiện trạng thê thảm của quân Tống.
- Đề nghị này của ngươi rất hay.
Tăng Công Lượng trầm tư một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng:
- Nhưng khó khăn rất nhiều, đầu tiên là phải khôi phục Võ cử.
Đại Tống phế lập Võ cử, thực ra suốt triều Nhân Tông, năm Thiên Thánh thứ bảy, Tống triều đã khôi phục chế độ Võ cử đã dừng từ thời Ngũ Đình, năm sau, Quan gia ngay tại kim điện đích thân thử Võ cử nhân, đánh dấu Võ cử đại Tống chính thức mở ra một bức màn mới.
Nhưng sau đó, xung quanh đề tài Võ cử có cần tiếp tục tồn tại không, trên dưới triều đình tranh luận rất lâu, cuối cùng phái “Võ cử vô dụng” chiếm thế thượng phong, nhất là năm Khánh Lịch thứ ba, Võ học viện mở được chín mươi ba ngày nhưng không có lấy một người tình nguyện đến nhập học, điều này đã đem đến đòn đả kích lớn đối với Võ cử đại Tống.
Kết quả, từ sau lần Võ cử năm Hoàng Hữu thứ năm, trong sáu năm đó không tổ chức bất cứ một cuộc võ cử nào nữa. Mà đổi thành cuộc thi tuyển chọn do bộ Binh chủ trì. Tất cả các đề mục, binh phán, cầm giữ Binh bộ, đương nhiên đều bị giấu trong tấm màn đen dày, trực tiếp dẫn đến việc Võ học Hoàng gia bị diệt hoàn toàn.
- Khôi phục Võ cử, cũng không phải không thể, bởi vì đám người bộ Binh kia làm việc thật sự rất kỳ cục, biến cuộc thi tuyển chọn Võ tướng quốc gia thành phương tiện mở rộng của mình, dùng thủ đoạn giành tư lợi, không biết đã gặp phải biết bao lời buộc tội.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Chỉ cần cải thiện phương pháp thi, nội dung học, quy phạm thụ quan, tin rằng Quan gia và Tể tướng sẽ đồng ý.
- Ừ
Tăng Công Lượng gật gật đầu, trong lòng tự nhủ mấu chốt nhất là Tể tướng hiện tại và Phú tướng công.
Vì sao Võ cử, Võ học lại gian nan như thế? Xét đến cùng, vẫn là do lề thói trọng văn khinh võ lâu ngày của Đại Tống gây ra. Người đọc sách vào cuối thời Đường Ngũ Đại nhiều lần bị võ tướng lăng nhục, một khi đã vùng lên thì sao có thể không thay đổi để trả thù. Tuy hiện giờ không có ai trải qua thời Ngũ Đại thập quốc, nhưng chèn ép Võ tướng, đề phòng Võ tướng vùng lên, đã trở thành hành vi bản năng của các quan văn nắm chính quyền.
Địa vị võ tướng suy yếu, trực tiếp ảnh hưởng đến quân lực Đại Tống, đây là nhận thức chung ai cũng biết, chỉ có điều các sĩ phu tư lợi quấy phá, khuất mắt trông caoi, mới khiến cho tình hình trở nên xấu như hôm nay. Nhưng không phải tất cả mọi sĩ phu đều ích kỷ, vẫn luôn có người suy nghĩ vì lợi ích quốc gia như Phú Bật, như Tăng Công Lượng.
Tình hình hai vị tướng công đều vì nước vì dân không tư lợi riêng, nhìn chung trong lịch sử Đại Tống, cũng rất ít ỏi. Theo lẽ thường thì mỗi lần đều tạo dựng nên một thời kỳ hoàng kim. Chỉ có điều lúc này đây, Quan gia vô hậu, ngôi vị Hoàng đế thế nào cũng không giữ nổi, lòng người ai nấy đều xốc nổi, tất cả mọi người ai nấy đều nghĩ nên làm thế nào để lấy lòng Hoàng đế kế nhiệm, không ai dụng tâm làm việc đâu, mới lãng phí một cách vô ích khoảng thời gian khó khăn này.
Trần Khác tuy rằng cũng đang giúp Triệu Tông Tích tranh giành, nhưng hắn vẫn muốn làm việc, nên thấy rõ ràng là việc có triển vọng thì hắn mới đưa ra cách nghĩ về ba vấn đề “Võ học-Võ cử-Võ tướng”... Ban đầu hắn nghĩ đợi tới khi Triệu Tông Tích đoạt được quyền, mới từ từ bố trí, nhưng vừa nghĩ tới mục tiêu cao xa giờ đã xuất hiện cơ hội, nên cũng chỉ có thể tranh thủ sớm khoảng thời gian ngắn ngủi này..
Chẳng bằng thử trước một chút, tích lũy kinh nghiệm, cũng tốt hơn là tới lúc đó nước đến chân mới nhảy.
Tuy nhiên Tăng Công Lượng còn sốt sắng hơn so với tưởng tượng của hắn, lại chủ động đáp ứng. Đi tìm Phú tướng công trao đổi việc này. Theo như hắn nhận thấy, Phú tướng công chỉnh lý quân đội một cách dứt khoát, đúng là cơ hội tốt để rèn sắt khi còn nóng, nếu có thể đánh một tiếng trống cổ vũ tinh thần thêm hăng hái, tiếp tục cải cách, thì còn gì tốt hơn.
Nhưng Trần Khác cũng không tin tưởng nhiều, bởi theo hắn thấy Phú tướng công giải trừ quân bị là bị ép buộc đảo lộn tài chính, không thể không cắt giảm chi tiêu, không nhất định có hứng thú với việc chỉnh đốn quân đội tập võ, bồi dưỡng những võ tướng kiểu mới. Tóm lại là cứ thử xem sao, dù thế nào cũng nhân dịp này hâm nóng lên tinh thân và lòng nhiệt tình. Tăng Công Lượng đã đồng ý cấp miếu Võ Thành Vương cho Võ học viện dùng, lương bổng lương thực của giáo viên và các võ sinh bảo đảm cũng nhanh chóng phát ra. Mục đích của hành động lần này đã đạt thành.
Rời khỏi thiêm áp phòng của Xu tướng, Trần Khác tới Giáo Duyệt phòng, Lang trung Đô Thừa Chỉ kia vừa bị hắn chọc tức, lúc này đương nhiên không có cảm tình tốt đẹp gì với hắn. Có câu Quan huyện không bằng hiện quản, cho dù ngươi là Trạng Nguyên lang, nhưng bây giờ vẫn là Quy lão tử quản, dám mặc kệ không nể mặt lão tử, vậy ngươi không thể tránh được ăn chút liên lụy.
Trần Khác đương nhiên cũng chẳng thể hiện nét mặt thân thiện với lão, đặt văn tự Tăng Công Lượng viết lên bàn:
- Trường học của chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu lên lớp, mời nhận chỉ làm việc.
- Lên lớp?
Lang trung cầm tờ văn tự, nhìn nhìn, cười lạnh nói:
- Chỉ sợ nhất thời còn chưa lên lớp được.
- Giấy tin nhắn của Xu tướng
Đều không giữ lời sao?
Trần Khác nhíu mày.
- Đương nhiên phải giữ lời.
Viên Lang trung ngoài mặt giả bộ cười cười:
- Chỉ có điều miếu Võ Thánh Vương đã cấp cho Binh bộ rồi. Thời gian chưa đến, chúng ta cũng không cách nào thu hồi.
- Cái này không cần Thừa chỉ
Phải bận tâm.
Trần Khác cười nói:
- Ngươi chỉ cần làm sao ngày mai đi học được là được.
- Ngài có ý gì?
Viên Lang Trung cau mày.
- Làm phiền Thừa chỉ thông báo với Binh bộ một tiếng, miếu Võ Thành Vương đã thuộc về Võ học viện, để họ đi tìm chỗ khác.
Trần Khác dừng một chút lại nói:
- Còn có, tiền lương của thầy trò Võ học viện, hẳn là do Chi Soa phòng quản nhỉ?
Lang trung chưa từng thấy người nào đến nha môn làm việc vẫn ra vẻ một phái đoàn đại gia thế này, nhất thời không rõ nội tình bên trong, chột dạ thoái chí gật đầu.
- Vậy ta đi tìm y.
- Hôm nay y không đến...
Viên Lang trung cũng không biết vì sao mình phải nói câu này.
- Đa tạ.
Trần Khác khẽ mỉm cười:
- Phiền ngài chuyển cho Thừa chỉ đại nhân Chi Soa phòng, bảo ông ta đưa lương bổng đến miếu Võ Thành Vương, đỡ mất công ta đi một chuyến Tây phủ nữa.
Nói xong chắp tay bước nhanh rời đi.
- Ta...
Viên Lang trung lúc này mới kịp phản ứng, nhìn bóng dáng phía sau của hắn tức giận:
- Dựa vào cái gì mà ta phải nhắn cho ngươi...
Tiền đồ mù mịt, lại rời khỏi Địch Thanh, sư sinh môn đệ Võ học viện suy sụp như nhà có tang. Mặc dù Trần Khác quả nhiên đã giúp bọn họ được vào trong miếu Võ Thành Vương, nhưng cái cảm giác ăn bữa nay lo bữa mai này vẫn vô cùng rõ ràng.
Bình luận facebook