Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-322
Chương 330: Long Xương Kỳ (3)
- Xin hỏi có phải xa giá của Phán quan Tam Ti Độ Chi Vương đại nhân?
Tên kỵ sĩ trang phục gọn ghẽ, đầu để trần, chạy tới trước mặt ghìm cương ngựa hỏi.
- Đúng là gia phụ.
Vương Bàng gật đầu.
- Vậy thì tốt quá, đại nhân nhà ta cùng Tư Mã đại nhân có tới trước đón tiếp...
Nghe nói Trần Khác và Tư Mã Quang tới đây, Vương An Thạch vốn không để ý chuyện bên ngoài cũng đặt cuốn sách xuống, chỉnh lại áo mũ, xuống xe gặp hai người họ.
- Giới Phủ, đã lâu không gặp.
Tư Mã Quang lớn hơn Vương An Thạch hai tuổi, lớn nhất khoa, hai người đã là bạn tốt nhiều năm rồi.
- Vãn sinh bái kiến Vương công.
Cho dù Đại Tống triều cấm bái tòa chủ, nhưng Vương An Thạch là chủ khảo thi hội năm đó của mình, nên Trần Khác vẫn theo lễ thầy trò bái kiến..
Vương An Thạch vốn không coi ai ra gì, nhưng lại rất yêu thích hai người trước mặt này. Người thứ nhất học vấn uyên thâm vô cùng, nhân phẩm ngay thẳng, người thứ hai tài hoa hơn người, năng lực siêu phầm, đều là thế hệ học trò mà y tôn sùng ca ngợi. Vì thế trên khuôn mặt y hiện ra nụ cười khó gặp, chắp tay nói:
- An Thạch có tài đức gì, sao dám làm phiền hai vị đi xa ngênh đón?
- Giới Phủ quá khiêm nhường
Rồi.
Trên khuôn mặt già nua của Tư
Mã Quang cũng hiện ra nụ cười hiếm gặp:
- Đây cũng là ngươi cố ý
Khiêm tốn rồi, nếu còn giống Vũ Lăng tiên sinh gióng trống khua chiêng, tất nhiên cũng có muôn người tới nghênh đón.
- Ha ha...
Vương An Thạch cười, giới thiệu hai người Tư Mã Quang và Trần Khácvới đám con cháu, đợi chúng chào hỏi xong, lại giới thiệu đám con cháu của mình Vương An Lễ, Vương An Thượng, hai anh em Vương Bàng.
Khi giới thiệu đến Vương Bàng, Tư Mã Quang đã sớm biết thứ tử này của Vương An Thạch, từ nhỏ đã là đứa trẻ thông minh hơn người, mười ba tuổi trong buổi nghe binh lính nói chuyện về tình thế vùng sông nước Thiểm Tây đã nói: “Nơi này Đại Tống không quan tâm chăm sóc, nếu rơi vào tay địch, sẽ là cường định không thể quản thúc” Chưa làm lễ thành nhân đã viết mấy vạn câu sách luận. Cùng với Trần Khác mới mười bốn tuổi đã viết được cuốn “Từ điến” có thể nói là hai đại thần đồng của Đại Tống.
Giờ đây thấy y mặt mày tuấn tú, quả nhiên là nhân trung chi biểu, Tư Mã Quang không khỏi yêu thích:
- Đây là Kỳ Lân nhà ngươi hả!
- Cả gan làm loạn, không nên khen nó!
Mặc dù Vương An Thạch rất tự hào nhưng vẫn giả bộ khinh thường.
- Ha ha
Tư Mã Quang cười lớn.
- Ngươi đừng có giả bộ.
Trong lòng không biết đã vui mừng tới mức nào.
- Ha ha...
Vương An Thạch xấu hổ cười cười:
- Chúng ta vào thành thôi.
Thế là, Vương An Thạch không ngồi trong xe nữa, mà đổi thành cưỡi ngựa, cùng Tư Mã Quang cưỡi ngựa đi trước, hai người nhìn nhau, quay lại thì đã cách một đoạn khá xa với đoàn xe ngựa gia đình của y.
- Nói thật.
Tư Mã Quang hạ giọng:
- Ta không nghĩ ngươi có thể
Tới.
- Nếu có thể, ta thật sự không muốn vào kinh lúc này.
Vương An Thạch thấp giọng thở dài.
- Đúng vậy, thời buổi rối loạn
Lắm thị phi.
Tư Mã Quang gật đầu
http://truyenc
uatui.net/ - Nếu có thể, ta cũng muốn
Tránh thật xa.
- Ngươi nói.
Giọng Vương An Thạch lại
Càng thấp hơn. Y quay đầu lại nhìn thì vừa lúc Trần Khác đang nói chuyện với Vương Bàng, hạ giọng
- Cả triều hàng trăm văn võ
Bá quan, bọn họ tại sao lại dựa vào hai ta nhỉ?
- Coi trọng chúng ta chứ sao.
Tư Mã Quang cười khổ:
- Ngươi còn dễ nói, mong
Chờ hai mươi năm qua, sáng tạo nên một học thuyết mới, hàng nghìn hàng vạn thư ngôn thư đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi, được chúng nhân ngưỡng vọng, người ta săm soi cũng là bình thường. Ta chỉ là một tội thần nho nhỏ để đó không ai dùng, nhưng cũng bị bọn họ nhìn trúng, thật sự là khó lý giải.
- Đó là bọn họ thật tinh mắt
Hoặc có cao nhân chỉ điểm.
Người khác có thể không biết bản lĩnh của Tư Mã Quang, nhưng Vương An Thạch lại rất rõ ràng, người bạn thân này của mình, là một thanh bảo kiếm còn trong vỏ, là một viên trân châu vùi trong cát, cuối cùng sẽ bộc lộ tài năng, nở rộ hào quang. Triệu Tông Tích này có thể lôi kéo được Tư Mã Quang, không khỏi khiến y phải phải thay đổi cách nhìn:
- Từ điểm đó mà xem ra, vị
Kia cũng không phải đơn giản như ta nghĩ.
- Vẫn chưa trả lời ta đấy. Vì
Sao ngươi nhận lời bổ nhiệm?
Tư Mã Quang hỏi:
- Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ
Vẫn kiên quyết từ chối chứ.
- Ôi...
Vương An Thạch than nhẹ, xoa xoa đùi:
- Đảo mắt đã bốn mươi tư
Tuổi, nếu không rời núi, khát vọng cả đời chỉ có thể chảy ra biển đông thôi.
- Ngươi cũng biết lần này gọi
Mà đến cũng tức là xem như đã đứng bên vị đó rồi chứ hả?
Tư Mã Quang thở dài xa xăm nói:
- Ta cũng không còn cách nào
Khác, còn nước còn tát, ngươi lại hoàn toàn có thể đợi sáng rõ mới nói, dù sao bất kể là ai lên, muốn giương cờ dựng nghiệp lớn đều phải dùng tới ngươi
Vương An Thạch trầm ngâm, trước khi vào Kinh lần này quả thật ông cũng đấu tranh thật lâu. Chương Đôn và Vương Bàng lần nữa lại đau khổ khuyên can, hai người bọn họ nhất trí cho rằng, nếu Triệu Tông Thực đăng cơ, thì khát vọng cả đời của y chỉ có thể tan thành bong bóng. Bởi vì, thứ nhất, Triệu Tông Thực không phải kẻ hăm hở tiến lên đứng đầu; Thứ hai, khẳng định y sẽ cậy vào những công thần đã dìu y lên ngai Hoàng đế này, như đám người Hàn Kỳ, Vương Củng Thần, Lưu Sưởng. Còn Vương An Thạch y cho dù danh vọng cao tới đâu cũng không thể nào tiến vào trung tâm quyền lực của Triệu Tông Thực, đừng nói đến giao quyền cho ông.
Cuối cùng, là cái tin Long Xương Kỳ vào kinh đã thúc đẩy ông quyết định, không thể ngồi chờ chết
Giả sử Long Xương Kỳ được thừa nhận chính thức, trở thành học thuật chính thống của đại triều, căn bản sẽ đâu để mình sống yên.
Hai người phía trước nói chuyện, người đằng sau cũng không hề nhàn rỗi, Vương Bàng nhìn Trần Khác một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện đối phương quả thật nam tính hơn bản thân mình... Nhưng y cũng không nghĩ tới, mình mới là một đứa trẻ mười sáu tuổi.
Trần Khác có thể cảm thấy tên tiểu tử này có chút căm thù mình, nên không khỏi thắc mắc. Nhưng hắn lại không hề biêt, đây đều là do nhạc phụ đại nhân của hắn gây ra. Lại nói, lần này cha con Tô gia vào Kinh, vì muốn ngắm núi sông hùng vĩ, nên đi theo đường Tam Hiệp, rồi theo đường sông đi xuống, vòng qua đường Hà Bắc. Khi đi ngang qua Giang Ninh, thì được Vương An Thạch khoản đãi.
Lúc này cha con Tô gia, thanh danh đã chấn động cả thiên hạ, ngay cả Vương An Thạch cũng cảm thấy kính phục sâu sắc đối với tài văn võ, học vấn uyên thâm tinh thông cổ kim của Tam Tô. Nghe Tô Tuân nói còn một đứa con gái, cũng thông minh tuyệt đỉnh, cầm kỳ thi họa không gì không thông, khó phân cao thấp với con gái Vương Hoàn của mình, nên lão Vương liền có ý nghĩ muốn kết thân với Tô gia.
Trong bữa tiệc, Vương An Thạch khen đứa con cả của mình với Tô Tuân:
- Tiểu nhi Vương Bàng, chỉ cần
Xem sách một lần liền có thể thuộc lòng.
Ai ngờ Tô Tuân vốn nhìn Vương An Thạch không vừa mắt, lại thêm chút rượu, bèn nói:
- Có con nhà ai cần đọc hai lần?
- Tại hạ lỡ lời rồi, không nên múa
Rìu qua mắt thợ.
Vương An Thạch lúc này mới nhớ, khen con trước mặt Tô Tuân chẳng phải tự rước lấy nhục sao?
Lão Tô đắc ý vênh váo, không ngờ lại nói thêm một câu:
- Không chỉ tiểu nhi (con trai) chỉ cần đọc một lần, cả tiểu nữ cũng chỉ cần một lần.
Vương An Thạch thầm nghĩ, vậy là thật vừa khéo. Liền bảo đồng tử lấy ra một quyển sách, đưa cho Tô Tuân:
- Đây là bài tập của tiểu nhi đi
Học, làm phiền ngài xem giúp.
Tô Tuân cất cuốn vở vào trong tay áo. Khi quay về dịch quán ngủ tới nửa đêm tỉnh rượu mới bắt đầu hối hận. Thầm nghĩ ta không nên khen con gái trước mặt Vương An Thạch mới phải. Vương An Thạch này nhờ ta nhận xét cho sách của con trai, chắc chắn có ý cầu thân, cái này phải làm sao cho đúng đây... Kỳ thật, dứt khoát nói cho đối phương biết khuê nữ nhà mình là hoa đã có chủ là tốt nhất, nhưng Tô Tuân lúc này vẫn còn giận Trần Khác, làm sao có thể nói ra câu nói này chứ?
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi thức dậy, Tô Tuân nhìn bài văn của Vương Bàng, quả thực từng chương giống như dệt lụa, từng chữ như châu ngọc. Lại bất giác nổi tâm mến tài, thầm nhủ kẻ này cũng xứng đôi với Tiểu Muội nhà lão, nếu hai người có duyên thì vẫn hơn đi tranh sủng với Liễu thị nữ.
Nghĩ vậy, lão bèn hành động luôn, lập tức giấu tên của Vương Bàng đi, vào bữa sáng đưa bài văn cho Tiểu Muội:
- Cuốn sách này là một danh sĩ
Thiếu niên đưa lên, muốn cha phê bình, cha mấy ngày nay đau đầu, không đủ kiên nhẫn xem nó. Con thay cha bình luận một chút đi.
Tô Tiểu Muội đọc cuốn sách chỉ một lát đã xong, thở dài nói:
- Thật sự là một bài văn tốt, tất do một tài tử thông minh viết, nhưng nho nhã hết mực, hào nhoáng bên ngoài mà không thực, sợ không thể lâu dài.
Liền nhận xét bên ngoài:
- Mới lạ là sở trường, hàm súc ung dung là sở đoản. Có thể trúng ngôi cao, nhưng trường thọ thì không đủ.
Tiểu Muội viết xong lời bình, giao nha hoàn đem trả phụ thân, Tô Tuân vừa thấy đã giật mình, lời bình thế này biết trả lời Vương An Thạch thế nào đây? Trong lúc bất đắc dĩ, đành xé trang bìa đi đổi lại, hơn nữa còn viết lời bình thật hay, trả Vương An Thạch, rồi nói lời thật lòng với ông ta:
- Chuyện tướng phủ nghị thân lão
Phu sao dám không theo? Chỉ có điều tiểu nữ đã đính hôn cùng người khác, mong ngài chuyển lời cho.
- Xin hỏi có phải xa giá của Phán quan Tam Ti Độ Chi Vương đại nhân?
Tên kỵ sĩ trang phục gọn ghẽ, đầu để trần, chạy tới trước mặt ghìm cương ngựa hỏi.
- Đúng là gia phụ.
Vương Bàng gật đầu.
- Vậy thì tốt quá, đại nhân nhà ta cùng Tư Mã đại nhân có tới trước đón tiếp...
Nghe nói Trần Khác và Tư Mã Quang tới đây, Vương An Thạch vốn không để ý chuyện bên ngoài cũng đặt cuốn sách xuống, chỉnh lại áo mũ, xuống xe gặp hai người họ.
- Giới Phủ, đã lâu không gặp.
Tư Mã Quang lớn hơn Vương An Thạch hai tuổi, lớn nhất khoa, hai người đã là bạn tốt nhiều năm rồi.
- Vãn sinh bái kiến Vương công.
Cho dù Đại Tống triều cấm bái tòa chủ, nhưng Vương An Thạch là chủ khảo thi hội năm đó của mình, nên Trần Khác vẫn theo lễ thầy trò bái kiến..
Vương An Thạch vốn không coi ai ra gì, nhưng lại rất yêu thích hai người trước mặt này. Người thứ nhất học vấn uyên thâm vô cùng, nhân phẩm ngay thẳng, người thứ hai tài hoa hơn người, năng lực siêu phầm, đều là thế hệ học trò mà y tôn sùng ca ngợi. Vì thế trên khuôn mặt y hiện ra nụ cười khó gặp, chắp tay nói:
- An Thạch có tài đức gì, sao dám làm phiền hai vị đi xa ngênh đón?
- Giới Phủ quá khiêm nhường
Rồi.
Trên khuôn mặt già nua của Tư
Mã Quang cũng hiện ra nụ cười hiếm gặp:
- Đây cũng là ngươi cố ý
Khiêm tốn rồi, nếu còn giống Vũ Lăng tiên sinh gióng trống khua chiêng, tất nhiên cũng có muôn người tới nghênh đón.
- Ha ha...
Vương An Thạch cười, giới thiệu hai người Tư Mã Quang và Trần Khácvới đám con cháu, đợi chúng chào hỏi xong, lại giới thiệu đám con cháu của mình Vương An Lễ, Vương An Thượng, hai anh em Vương Bàng.
Khi giới thiệu đến Vương Bàng, Tư Mã Quang đã sớm biết thứ tử này của Vương An Thạch, từ nhỏ đã là đứa trẻ thông minh hơn người, mười ba tuổi trong buổi nghe binh lính nói chuyện về tình thế vùng sông nước Thiểm Tây đã nói: “Nơi này Đại Tống không quan tâm chăm sóc, nếu rơi vào tay địch, sẽ là cường định không thể quản thúc” Chưa làm lễ thành nhân đã viết mấy vạn câu sách luận. Cùng với Trần Khác mới mười bốn tuổi đã viết được cuốn “Từ điến” có thể nói là hai đại thần đồng của Đại Tống.
Giờ đây thấy y mặt mày tuấn tú, quả nhiên là nhân trung chi biểu, Tư Mã Quang không khỏi yêu thích:
- Đây là Kỳ Lân nhà ngươi hả!
- Cả gan làm loạn, không nên khen nó!
Mặc dù Vương An Thạch rất tự hào nhưng vẫn giả bộ khinh thường.
- Ha ha
Tư Mã Quang cười lớn.
- Ngươi đừng có giả bộ.
Trong lòng không biết đã vui mừng tới mức nào.
- Ha ha...
Vương An Thạch xấu hổ cười cười:
- Chúng ta vào thành thôi.
Thế là, Vương An Thạch không ngồi trong xe nữa, mà đổi thành cưỡi ngựa, cùng Tư Mã Quang cưỡi ngựa đi trước, hai người nhìn nhau, quay lại thì đã cách một đoạn khá xa với đoàn xe ngựa gia đình của y.
- Nói thật.
Tư Mã Quang hạ giọng:
- Ta không nghĩ ngươi có thể
Tới.
- Nếu có thể, ta thật sự không muốn vào kinh lúc này.
Vương An Thạch thấp giọng thở dài.
- Đúng vậy, thời buổi rối loạn
Lắm thị phi.
Tư Mã Quang gật đầu
http://truyenc
uatui.net/ - Nếu có thể, ta cũng muốn
Tránh thật xa.
- Ngươi nói.
Giọng Vương An Thạch lại
Càng thấp hơn. Y quay đầu lại nhìn thì vừa lúc Trần Khác đang nói chuyện với Vương Bàng, hạ giọng
- Cả triều hàng trăm văn võ
Bá quan, bọn họ tại sao lại dựa vào hai ta nhỉ?
- Coi trọng chúng ta chứ sao.
Tư Mã Quang cười khổ:
- Ngươi còn dễ nói, mong
Chờ hai mươi năm qua, sáng tạo nên một học thuyết mới, hàng nghìn hàng vạn thư ngôn thư đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi, được chúng nhân ngưỡng vọng, người ta săm soi cũng là bình thường. Ta chỉ là một tội thần nho nhỏ để đó không ai dùng, nhưng cũng bị bọn họ nhìn trúng, thật sự là khó lý giải.
- Đó là bọn họ thật tinh mắt
Hoặc có cao nhân chỉ điểm.
Người khác có thể không biết bản lĩnh của Tư Mã Quang, nhưng Vương An Thạch lại rất rõ ràng, người bạn thân này của mình, là một thanh bảo kiếm còn trong vỏ, là một viên trân châu vùi trong cát, cuối cùng sẽ bộc lộ tài năng, nở rộ hào quang. Triệu Tông Tích này có thể lôi kéo được Tư Mã Quang, không khỏi khiến y phải phải thay đổi cách nhìn:
- Từ điểm đó mà xem ra, vị
Kia cũng không phải đơn giản như ta nghĩ.
- Vẫn chưa trả lời ta đấy. Vì
Sao ngươi nhận lời bổ nhiệm?
Tư Mã Quang hỏi:
- Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ
Vẫn kiên quyết từ chối chứ.
- Ôi...
Vương An Thạch than nhẹ, xoa xoa đùi:
- Đảo mắt đã bốn mươi tư
Tuổi, nếu không rời núi, khát vọng cả đời chỉ có thể chảy ra biển đông thôi.
- Ngươi cũng biết lần này gọi
Mà đến cũng tức là xem như đã đứng bên vị đó rồi chứ hả?
Tư Mã Quang thở dài xa xăm nói:
- Ta cũng không còn cách nào
Khác, còn nước còn tát, ngươi lại hoàn toàn có thể đợi sáng rõ mới nói, dù sao bất kể là ai lên, muốn giương cờ dựng nghiệp lớn đều phải dùng tới ngươi
Vương An Thạch trầm ngâm, trước khi vào Kinh lần này quả thật ông cũng đấu tranh thật lâu. Chương Đôn và Vương Bàng lần nữa lại đau khổ khuyên can, hai người bọn họ nhất trí cho rằng, nếu Triệu Tông Thực đăng cơ, thì khát vọng cả đời của y chỉ có thể tan thành bong bóng. Bởi vì, thứ nhất, Triệu Tông Thực không phải kẻ hăm hở tiến lên đứng đầu; Thứ hai, khẳng định y sẽ cậy vào những công thần đã dìu y lên ngai Hoàng đế này, như đám người Hàn Kỳ, Vương Củng Thần, Lưu Sưởng. Còn Vương An Thạch y cho dù danh vọng cao tới đâu cũng không thể nào tiến vào trung tâm quyền lực của Triệu Tông Thực, đừng nói đến giao quyền cho ông.
Cuối cùng, là cái tin Long Xương Kỳ vào kinh đã thúc đẩy ông quyết định, không thể ngồi chờ chết
Giả sử Long Xương Kỳ được thừa nhận chính thức, trở thành học thuật chính thống của đại triều, căn bản sẽ đâu để mình sống yên.
Hai người phía trước nói chuyện, người đằng sau cũng không hề nhàn rỗi, Vương Bàng nhìn Trần Khác một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện đối phương quả thật nam tính hơn bản thân mình... Nhưng y cũng không nghĩ tới, mình mới là một đứa trẻ mười sáu tuổi.
Trần Khác có thể cảm thấy tên tiểu tử này có chút căm thù mình, nên không khỏi thắc mắc. Nhưng hắn lại không hề biêt, đây đều là do nhạc phụ đại nhân của hắn gây ra. Lại nói, lần này cha con Tô gia vào Kinh, vì muốn ngắm núi sông hùng vĩ, nên đi theo đường Tam Hiệp, rồi theo đường sông đi xuống, vòng qua đường Hà Bắc. Khi đi ngang qua Giang Ninh, thì được Vương An Thạch khoản đãi.
Lúc này cha con Tô gia, thanh danh đã chấn động cả thiên hạ, ngay cả Vương An Thạch cũng cảm thấy kính phục sâu sắc đối với tài văn võ, học vấn uyên thâm tinh thông cổ kim của Tam Tô. Nghe Tô Tuân nói còn một đứa con gái, cũng thông minh tuyệt đỉnh, cầm kỳ thi họa không gì không thông, khó phân cao thấp với con gái Vương Hoàn của mình, nên lão Vương liền có ý nghĩ muốn kết thân với Tô gia.
Trong bữa tiệc, Vương An Thạch khen đứa con cả của mình với Tô Tuân:
- Tiểu nhi Vương Bàng, chỉ cần
Xem sách một lần liền có thể thuộc lòng.
Ai ngờ Tô Tuân vốn nhìn Vương An Thạch không vừa mắt, lại thêm chút rượu, bèn nói:
- Có con nhà ai cần đọc hai lần?
- Tại hạ lỡ lời rồi, không nên múa
Rìu qua mắt thợ.
Vương An Thạch lúc này mới nhớ, khen con trước mặt Tô Tuân chẳng phải tự rước lấy nhục sao?
Lão Tô đắc ý vênh váo, không ngờ lại nói thêm một câu:
- Không chỉ tiểu nhi (con trai) chỉ cần đọc một lần, cả tiểu nữ cũng chỉ cần một lần.
Vương An Thạch thầm nghĩ, vậy là thật vừa khéo. Liền bảo đồng tử lấy ra một quyển sách, đưa cho Tô Tuân:
- Đây là bài tập của tiểu nhi đi
Học, làm phiền ngài xem giúp.
Tô Tuân cất cuốn vở vào trong tay áo. Khi quay về dịch quán ngủ tới nửa đêm tỉnh rượu mới bắt đầu hối hận. Thầm nghĩ ta không nên khen con gái trước mặt Vương An Thạch mới phải. Vương An Thạch này nhờ ta nhận xét cho sách của con trai, chắc chắn có ý cầu thân, cái này phải làm sao cho đúng đây... Kỳ thật, dứt khoát nói cho đối phương biết khuê nữ nhà mình là hoa đã có chủ là tốt nhất, nhưng Tô Tuân lúc này vẫn còn giận Trần Khác, làm sao có thể nói ra câu nói này chứ?
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi thức dậy, Tô Tuân nhìn bài văn của Vương Bàng, quả thực từng chương giống như dệt lụa, từng chữ như châu ngọc. Lại bất giác nổi tâm mến tài, thầm nhủ kẻ này cũng xứng đôi với Tiểu Muội nhà lão, nếu hai người có duyên thì vẫn hơn đi tranh sủng với Liễu thị nữ.
Nghĩ vậy, lão bèn hành động luôn, lập tức giấu tên của Vương Bàng đi, vào bữa sáng đưa bài văn cho Tiểu Muội:
- Cuốn sách này là một danh sĩ
Thiếu niên đưa lên, muốn cha phê bình, cha mấy ngày nay đau đầu, không đủ kiên nhẫn xem nó. Con thay cha bình luận một chút đi.
Tô Tiểu Muội đọc cuốn sách chỉ một lát đã xong, thở dài nói:
- Thật sự là một bài văn tốt, tất do một tài tử thông minh viết, nhưng nho nhã hết mực, hào nhoáng bên ngoài mà không thực, sợ không thể lâu dài.
Liền nhận xét bên ngoài:
- Mới lạ là sở trường, hàm súc ung dung là sở đoản. Có thể trúng ngôi cao, nhưng trường thọ thì không đủ.
Tiểu Muội viết xong lời bình, giao nha hoàn đem trả phụ thân, Tô Tuân vừa thấy đã giật mình, lời bình thế này biết trả lời Vương An Thạch thế nào đây? Trong lúc bất đắc dĩ, đành xé trang bìa đi đổi lại, hơn nữa còn viết lời bình thật hay, trả Vương An Thạch, rồi nói lời thật lòng với ông ta:
- Chuyện tướng phủ nghị thân lão
Phu sao dám không theo? Chỉ có điều tiểu nữ đã đính hôn cùng người khác, mong ngài chuyển lời cho.
Bình luận facebook