• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-320

Chương 330-332






Chương 330: Long Xương Kỳ (1)

Đợi Trần Khác tạ ơn đứng dậy, Lý Hiến lại lấy ra một ý chỉ nữa, cười nói:

- Đông Dương bá đừng vội, còn có Thánh chỉ.

Người Trần gia đành phải thi lễ một lần nữa, nghe tuyên:

“Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, Tập Hiền điện Tu soạn Trần Khác, phụng mệnh xuất cảnh liên kết đồng minh. Đã nối liền niềm vui của viễn quốc, thực sự được gọi là chuyên sứ, công lao to lớn, trẫm vô cùng tán thưởng. Nay trẫm tuyên bố phong làm Cảnh Linh cung Phó sứ, Thiên Chương các Thị giảng, Gia Thượng Kỵ Đô Úy, Đông Dương huyện Khai quốc bá, thực ấp tám trăm hộ, thực thực phong năm trăm hộ, ban tử chương phục.”

Phần thánh chỉ này, khiến cho toàn Trần gia gần như chết lặng người, một tử phục quan ngoài hai tuổi? Ngoài dòng dõi quý tộc của Thiên Hoàng ra, ai có thể làm được? Trần Khác lại có thể làm được rồi.

Tuy nhiên chớ vội vui mừng, bởi vì còn có ý chỉ thứ ba.

- Môn hạ, Cảnh Linh cung Phó sứ, Thiên Chương Các, Thị giảng, Gia Thượng Kỵ Đô Úy, Đông Dương huyện Khai quốc bá, thực ấp tám ngàn hộ, thực thực phong năm trăm hộ, ban thưởng tử chương phụn. Trần Khác, lời nói và việc làm được vạn chúng noi theo, làm gương cho chí sĩ thiên hạ. Nhưng trời đưa đất đẩy, lần lượt đính ước với Tô, Liễu thị nữ, ngả ngớn hoang đường, trái lại luân thường. Nay mặc dù tỉnh ngộ, nhưng việc sai đã làm, cưới người thứ nhất, thất tín với người kia, người kia làm sai chỗ nào? Sai lại càng sai. Nhớ năm đó, người này không chối lao khổ, công huân lớn lao, lại cố gắng hết sức hối lỗi.

- Nay giáng xuống làm Tập Hiền Điện Tu soạn, huyện Tự Dương khai quốc nam, thực ấp ba trăm hộ, thực phong một trăm hộ, đổi tử chương phục thành y bào ngân ngư. Lại phong Tô thị nữ làm Tự Dương huyện quân, Liễu thị nữ làm Vũ Dương huyện quân, học theo Nga Hoàng Nữ Anh. Tròn mệnh quân thần, không tổn thương tình cảm cũ. Khuất pháp thi ân, sau này không được viện dẫn lẽ này nữa.

Nghe Thánh chỉ, Trần Khác ngây người, trong đầu là những hình ảnh về quãng thời gian đã qua, cuối cùng thì cũng không phụ giai nhân, thật sự không dễ dàng chút nào...

- Nếu Học sĩ muốn mở điểm, tuy nói là bị giáng chức, nhưng Quan gia từng có ý, có thể thay một phần.

Lý Hiến than nhẹ:

- Còn có ý chỉ thứ tư.

Trần Khác đành tiếp tục nghe chỉ, bất quá hắn vẫn đang mơ hồ, chỉ nghe được bổ nhiệm mình làm Quyền Thủ Hoàng Gia Vũ Học Viện Sự. Đây là ý quan thấp phẩm nhưng đảm nhiệm chức vụ cao, đây vốn là ý bao hàm trong nội dung chính.

Trần Khác tiếp thánh chỉ, Trần Thẩm lại lấy tiền đưa cho các công công, tiễn bọn họ đi, mới quay lại cười nói:

- Có cái này, Tam Lang cuối cùng cũng có thể kết hôn.

Trần Hi Lượng ngược lại tức giận nói:

- Người làm ca ca như con nhất định phải kết hôn trước. Không thể để cho người ta chê cười chúng ta làm đảo lộn luân thường!

Nghe giọng nói cũng biết, Tiểu Lượng ca không hài lòng với việc Trần Khác một đám hai phòng.

- Con biết rồi...

Nhị Lang lập tức ỉu xìu. Cho dù Tô Bát Nương không hề tránh mặt, nhưng muốn sưởi ấm lòng nàng vẫn cần tốn chút thời gian. Ban đầu y có ý định nấu chín nồi cơm này sau đó mới từ từ ăn nó, nhưng giờ xem ra chỉ có thể ăn cơm sống... Trần Hi Lượng lo lắng cũng đúng, trong Nhữ Nam Vương phủ, Triệu Tông Thực đã biết đến bốn Thánh chỉ này, đang thương lượng với vài huynh đệ.

- Cho rằng trước tiên thăng quan cho hắn rồi lại giáng xuống là có thể ngăn được mồm miệng thế gian sao?

Triệu Tông Huy hận Trần Khác thấu xương, chỉ cần vừa nhắc tới hắn, bảo đảm nghiến răng nghiến lợi:

- Huống chi tính gộp cả hai lần, hắn không những không mảy may tổn hại, lại còn thêm cái phi bào ngân ngư tự Dương Nam, chưa nói đến cái phúc trái ôm phải ấp! Chuyện tốt nào cũng bị hắn chiếm hết là sao?

- Phúc Tề nhân tốt như vậy sao?

Triệu Tông Ý đã chịu đủ nỗi khổ gia đình bất ổn ngược lại không cho là đúng nói:

- Ví dụ như cả hai bên đều là thế gia đi, xưa này không phải không có, nhưng có người nào có kết cục tốt? Huống chi với tính tình của Liễu Nguyệt Nga, còn không đánh cho nữ tử Tô Gia kia mặt mũi bầm dập? Tam Tô cũng không chịu ngồi không, đến lúc đó không chờ người khác đặt chuyện, bọn họ cũng tự tới cáo trạng với Quan gia, tới lúc đó chỉ sợ họ Trần chịu không nổi!

Cổ nhân có dạy “Tu tề trị bình” (giữ cho nhà cửa êm ấm). Một quan viên mà ngay cả gia đình mình cũng không quản được thì sẽ bị người đời cho là hạng vô năng, lại càng không cần nhắc tới việc đảm đương trọng trách to lớn của đất nước. Bởi vậy, một tội trạng “trị gia bất nghiêm” có thể tước đi cả tính mạng Trần Khác.

- Lời này có lý. Ta không cần gấp, cứ xem vở kịch hay của hắn là được rồi.

Triệu Tông Hữu cười:

- Lại nói, ta thấy có lẽ Quan gia cũng không muốn thấy hắn, nếu không cũng sẽ không ném hắn đi sung quân vào võ học viện. Cục diện rối rắm đó ai có thể xử lý được chứ, cuối cùng bị chê cười là điều khó tránh khỏi.

Thời đại trọng văn khinh võ này, nếu nhậm chức ở trường Thái học Quốc Tử Giám là được xem như thành đạt, cao quý nhưng tới quản võ học thì... Ngược lại bọ cho là không có chút tiền đồ nào hết. Cho nên y mới cảm thấy Trần Khác bị đưa tới võ học viện là bị Hoàng đế đuổi vào Lãnh cung rồi.

- Dù vậy nhưng vẫn không thể khinh thường, đám tiểu tử đó rất xảo trá.

Triệu Tông Thực âm trầm lắc đầu:

- Ai biết có âm mưu gì?

Y mấy hôm nay vẫn canh cánh trong lòng, cho rằng phụ tử Triệu Tông Tích đang cố ý chỉnh mình.

- Nói rất đúng.

Triệu Tông Hữu gật đầu:

- Bình tĩnh xem xét, tên Trần Khác kia năng lực phi phàm, Triệu Tông Tích hoàn toàn phải nhờ vào hắn mới có được ngày hôm nay, tiêu diệt hắn, Triệu Tông Tích sẽ không có chỗ nào để cậy vào. Cho nên, vẫn cần phải xốc lại tinh thần, khiến cho hắn phải chôn cùng Võ học viện.

- Ừ, quả thật không thể khinh thường.
Triệu Tông Thực gật gật đầu, lại nói:

- Tuy nhiên, vẫn nên lấy đại cục làm trọng, cố gắng hết sức không nên manh động, để cho hắn tự phạm sai lầm đi...

Ngụy quân tử sợ nhất cảm xúc lẫn lộn, y vẫn tự nói với mình, lùi một bước trời cao biển rộng, đợi tới khi ta ngồi vững trên vị trí kia, họ Trần có bản lĩnh thế nào nữa ta cũng có thể tùy ý xử lý hắn.

- Ôi...

Triệu Tông Huy buồn bực thở dài, Trần Khác một ngày chưa xong, y một ngày không dám ra khỏi cửa.

- Được rồi.

Triệu Tông Thực không muốn nhắc đến Trần Khác nữa, đổi đề tài:

- Long lão tiên sinh khi nào thì tới kinh thành?

- Nếu là người khác thì đã sớm tới, nhưng ông ta đã lớn tuổi không dám đi nhanh.

Triệu Tông Ý vẫn luôn để tâm tới chuyện này nói:

- Còn nữa, chúng ta mời ông ta vào kinh, không phải vì muốn khuếch trương thanh thế sao? Đi đường chậm một chút, quan lại các châu huyện trên đường mới kịp đón tiếp.

- Ừ.

Triệu Tông Thực gật gật đầu, sắc mặt ưu tư nói:

- Tuy nhiên, vẫn là nên vào kinh nhanh một chút. Ta nghe nói Vương Giới Phủ cũng sắp tới rồi.

Chương Đôn đại diện Vương An Thạch đi cửa sau đến kinh thành, kết quả là vừa mới tiến vào bên trong tòa nhà của Trần Khác, hành động này được hắn cho là tín hiệu cho thấy vị quan viên hưởng dự tứ hải này đã nương nhờ theo Triệu Tông Tích.

Hơn nữa, Triệu Tông Tích tiến cử Vương An Thạch làm phán quan Tam Tư Độ, lại càng chứng minh cho phán đoán của Triệu Tông Thực.

- Hàn tướng công nói rồi không cần phải lo lắng, cũng không cần phải sinh lòng đề phòng với Vương Giới Phủ.

Triệu Tông Ý lắc đầu nói:

- Y nói nhân phẩm của Vương An Thạch cao ngạo quý trọng, sẽ không dính dáng tới, việc này hơn phân nửa là do tên Chương Đôn kia bị Trần Tam Lang kéo lại, nghe nói hai người bọn họ là bạn tốt. Nhưng Triệu Tông Tích tìm mọi cách lấy lòng, nhiều nhất cũng chỉ đổi lấy trung vị Vương An Thạch trở về, không hề ảnh hưởng tới chúng ta.

- Ừ.

Triệu Tông Huy yên tâm, thở dài nói:

- Nếu phụ thân khỏe mạnh hơn

Một chút, cũng đỡ cho chúng ta khỏi phải đoán mò Triệu Doãn Nhượng vốn đã mang

Bệnh nguy kịch, lại thêm cái chết của Triệu Tông Lại là một đòn đả kích tinh thần trầm trọng, cho nên trong thời gian này vẫn nằm trên giường không dậy nổi. Thái y dặn dò ông nằm tĩnh dưỡng, không được lo lắng.

- Chỉ hy vọng được như vậy.

Triệu Tông Thực thở dài nói:

- Tuy nhiên cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất...

Nếu nói y không có tình cảm với phụ thân của mình tuyệt đối là nói dối, dù sao lão nhân gia cũng dồn rất nhiều tâm huyết vào y. Nhưng những vấn đề khó khăn gặp phải hiện nay càng khiến y lo âu.

Nếu Triệu Doãn Nhượng vào đúng thời khắc mấu chốt này mà qua đời, như án lệ, mình không thể không mang đại tang rồi!

Hai năm lẻ ba tháng thật sự đã rất dài, đủ để san bằng mọi cố gắng của con người! Ngươi còn phải ngồi yên trong gia tộc bó tay nhìn người khác đi lên!

Có câu, đi ngược dòng nước, không tiến tức lùi, chỉ sợ ba năm sau mình quay lại nhậm chức, Triệu Tông Tích đã vượt trước rồi.

- Ừ.

Nghe y nói vậy, Triệu Tông Ý cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng không tỏ ra mặt nói:

- Tuy nhiên, phụ thân có nói huynh không cần phải lo lắng, họa là cơ sở của phúc, làm sao biết đây không phải chuyện tốt.

- Ta sao có thể là kẻ bất hiếu như vậy?

Nghe phụ thân vẫn nghĩ cho mình như vậy, Triệu Tông Thực có chút xấu hổ nói:

- Lời vừa rồi là có ý muốn chăm người bên giường mà thôi.

Mọi người thầm nhủ câu này còn giống tiếng người, Triệu Tông Hữu lên tiếng:

- Thập Tam đệ như vậy là đúng rồi, có câu “Phi hiếu tử bất trung thần”, ta nghĩ tất cả người trong thiên hạ đều đang nhìn ngươi. Chịu mệt chút thì cứ chịu đi, nhưng có thể thu được thanh danh tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom