-
Chương 926-930
Chương 926: Đứa trẻ kì quái
Long Hải Lượng chỉ vào điện thoại di động cầm trong tay đám nam nữ livestream, chế nhạo: "Nhìn thấy chưa? Điện thoại di động của bọn họ đều đang trong quá trình livestream".
"Mọi thứ anh làm bây giờ đều sẽ được ghi lại qua ống kính. Hàng nghìn người ở Ninh Châu đang theo dõi. Anh nghĩ mình có thể đứng ngoài cuộc sao?"
Sắc mặt của Lý Hùng vẫn rất bình thản, như thể mọi lời đe dọa mà Long Hải Lượng nói ra chỉ là thứ tầm thường trước mặt anh.
Đột nhiên Lý Hùng giang hai tay ra trước mặt mọi người, vẽ một vòng tròn lớn trên không trung.
Lập tức, cái vòng tròn lớn giống như Thái Cực Lưỡng Nghị này được anh nhẹ nhàng đẩy lên không trung, Thái Cực Lưỡng Nghị liền đánh về phía thứ màu đen kia.
Sau một tiếng "ầm", thứ màu đen phát ra một tiếng kêu inh tai nhức óc, mọi người đều bịt tai lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Dần dần, tiếng kêu chói tai càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến thành tiếng khóc nỉ non như một đứa trẻ.
Và lúc này, hang vốn dĩ tối đen từ từ sáng lên.
Nhìn về phía tiếng khóc, thấy thứ màu đen đã trở thành một đứa bé, nó nằm trên mặt đất trong hang, tay chân đạp loạn trên không, ánh mắt vô hại.
Ai có thể ngờ rằng, thứ khổng lồ màu đen đã từng làm rất nhiều chuyện ác, nuốt chửng hàng chục người sống lại là một đứa bé vô hại hóa ra.
Nhìn thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, Hứa Hạo Nhiên là người đầu tiên nhảy dựng lên, hỏi Lý Hùng: "Anh rể, này là thế nào?"
Tina cũng nhìn đứa nhỏ đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt thất thần: "Anh ơi, sao lại có đứa nhỏ ở đây?"
Lông mày Lý Hùng khẽ cau lại vì nhìn thấy một vết bớt giống hoa mận trên cánh tay phải của đứa bé.
Khi cùng Hứa Mộc Tình trở về quá khứ, anh từng nhặt được một em bé bị bỏ rơi, sau đã gửi đến trại trẻ mồ côi để nuôi nấng.
Mà trên cánh tay phải của đứa bé bị bỏ rơi này, tình cờ có một vết bớt hình hoa mận, anh không biết tại sao đứa bé bị bỏ rơi này lại xuất hiện ở nhà máy thủy tinh Hậu Sơn này?
Mà Long Hải Lượng lại lợi dụng lúc mọi người đang chú ý đến đứa bé đang khóc, đã lén lấy một khẩu súng lục và nhắm nó vào phía sau đầu của Lý Hùng.
“Anh trai, cẩn thận!”, Tina hét lên, gần như ngay lập tức, cô ấy nhấc đôi chân mảnh mai của mình lên đá mạnh vào người Long hải Lượng.
Trong nháy mắt, Long Hải Lượng đã bị đá bay ra ngoài, đập vào bức tường đá gồ ghề bên cạnh một cách nặng nề.
Long Hải Lượng không ngờ rằng người đẹp mà hắn luôn thèm muốn lại là một cao thủ điêu luyện, với thực lực hiện tại, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của mỹ nhân này.
"Đồ ngu ngốc, chỉ dựa vào chút bản lĩnh của anh mà dám đánh lén anh tôi à. Anh đánh còn không lại tôi mà còn muốn làm thân à, đúng là không biết lượng sức mình", Tina siết chặt nắm đấm nói, mắng Long Hải Lượng thậm tệ.
Sắc mặt của Long Hải Lượng cực kì khó coi, hắn chỉ vào Lý Hùng và Tina, ảm đạm nói: "Tuy rằng tôi không thể đánh chết các người, nhưng sư phụ của tôi nhất định có thể giết chết các người, các người cứ chờ đấy!"
Dứt lời, Long Hải Lượng đột nhiên nắm lấy hai quả cầu màu đỏ trong tay, đập mạnh xuống đất, toàn bộ không trung lập tức khuếch tán ra một màn sương mù màu đỏ.
“Có độc”, Lý Hùng bình tĩnh nói.
Tất cả mọi người theo phản xạ có điều kiện che miệng và mũi lại, nín thở, thậm chí không dám thở mạnh.
Ngược lại Lý Hùng vẫn giữ nhịp thở như người bình thường, hai tay chắp sau lưng đi về phía đứa bé đang nằm trên mặt đất.
Tina và Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy vậy thì rất lo lắng, muốn nhắc nhở Lý Hùng thì bị ánh mắt dịu dàng của Lý Hùng chặn lại.
Thể chất của Lý Hùng khá đặc biệt, đối với anh mà nói, trên đời này không có độc tố nào có thể ảnh hưởng đến cơ thể của anh được.
Vì vậy, thứ có hại đối với người bình thường, đối với anh chỉ có hai kết quả, hoặc là sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, hoặc là có thể thúc đẩy siêu năng lực trong cơ thể anh không ngừng lớn lên.
Lý Hùng nhẹ nhàng bế đứa bé lên, sau đó quay sang Tina và Hứa Hạo Nhiên nói: "Chuyến thám hiểm kết thúc, chúng ta quay về thôi".
Nói xong, Lý Hùng văng một ít bột trắng lên không trung, độc tố trong không khí lập tức tiêu tán, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi ba người Lý Hùng chuẩn bị rời đi, mấy người livestream liền hét lên: "Đại thần, xin hãy dẫn chúng tôi đi theo với, đừng bỏ mặc chúng tôi".
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên vênh mặt đi tới, lạnh nhạt nói với những người này: "Anh rể tôi lúc đó đã nói rồi, những thứ ở đây rất nguy hiểm. Nếu gặp phải nguy hiểm thì các người tự mình giải quyết lấy".
"Hiện tại anh rể tôi đã hết lần này tới lần khác giúp các người, các người đừng có mà được nước lấn tới".
"Anh hùng, chúng tôi biết rằng các anh rất lợi hại, chúng tôi chỉ là những người bình thường, xin đừng trêu ghẹo chúng tôi nữa".
"Hãy nhìn tất cả chúng tôi mà xem, chúng tôi đều bị thương rồi. Nếu các anh mặc kệ chúng tôi thì chúng tôi không thể tự thoát ra được".
"Hay là các anh có điều kiện gì, cứ nói ra, nếu chúng tôi làm được nhất định sẽ làm".
Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên hai mắt đột nhiên đảo tròn, thứ cậu ta muốn chính là câu nói này.
Cậu ta hiểu khá rõ người anh rể của mình, cho dù Lý Hùng nói sẽ không quan tâm đến những người này nữa, nhưng Lý Hùng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Vì vậy, Hứa Hạo Nhiên đã có ý tưởng add tài khoản ID nền tảng livestream của những người này, sau đó hẹn rằng lần tiếp theo cậu ta livestream, đám người này sẽ share giúp cậu ta.
Phải biết rằng gần đây sự nghiệp livestream của Hứa Hạo Nhiên có phần sa sút, cậu ta cần gấp một lượng truy cập lớn để giúp cậu ta lấy lại ánh hào quang.
Với sự giúp đỡ của Lý Hùng, cả nhóm cuối cùng đã rời khỏi nhà máy ma quái, Lý Hùng cùng Tina và Hứa Hạo Nhiên trở về nhà.
Khi Lý Hùng về đến nhà, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đã rất sốc khi nhìn thấy đứa bé trên tay Lý Hùng.
"Đứa bé này là sao vậy?"
Lý Hùng chưa kịp giải thích thì Hứa Hạo Nhiên đã đột ngột xen vào: "Mẹ, anh rể nhặt được đứa nhỏ này từ trong hang".
"Vậy thì nhanh đưa nó đến đồn cảnh sát đi, bố mẹ của nó chắc chắn là rất lo lắng đó!"
Liễu Ngọc Phân vừa nói vừa cầm tấm chăn mềm mại trên ghế sô pha lên, cẩn thận bế đứa bé từ tay Lý Hùng vào lòng.
Lúc này Hứa Mộc Tình từ lầu trên chậm rãi bước xuống với đôi chân thon dài, khi nhìn thấy đứa nhỏ trong tay Liễu Ngọc Phân, cô không khỏi sửng sốt.
Chương 927: Không muốn bị tội này
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Hứa Mộc Tình hiện lên vẻ nghi hoặc, vừa rồi cô vô tình ngủ gật trong lúc làm việc trong phòng làm việc, trong suốt giấc mơ, cô mơ thấy mình sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ đột ngột đến nhà họ, không ngờ rằng sẽ có một em bé trong nhà, chuyện gì đã xảy ra vậy?
"A!"
Đột nhiên, Hứa Hạo Nhiên hét lên.
Liễu Ngọc Phân đang định cầm chổi lông gà đánh Hứa Hạo Nhiên, thì nghe Hứa Hạo Nhiên chỉ vào đứa bé trong tay Liễu Ngọc Phân, hét lên: "Mẹ, nó tè ra kìa, kinh quá đi".
Liễu Ngọc Phân mắng cho Hứa Hạo Nhiên một trận dữ dội: "Trẻ con đi tè không phải là chuyện bình thường sao?"
"Lúc nhỏ mày còn tè lắm hơn nó đấy, mẹ còn chả chê mày tè lắm, mau đi siêu thị mua tã về đây".
Khi nghe đến việc đi siêu thị mua tã, cả khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên đều nhăn lại, trông giống như bị táo bón.
Lúc này, Lý Liễu Nhi từ trên lầu chậm rãi ung dung đi xuống, vừa nhìn thấy chồng mình, khuôn mặt ngây ngốc của cô ấy lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Dưới ảnh hưởng của gia đình Hứa Mộc Tình, Lý Liễu Nhi đã có thể thực hiện một số sinh hoạt và giao tiếp bình thường, mặc dù vẫn còn một chút cứng nhắc, nhưng đã đủ để thể hiện mong muốn của mình.
Cô ấy bước đến gần Hứa Hạo Nhiên, nắm lấy cánh tay Hứa Hạo Nhiên một cách tự nhiên, chớp đôi mắt to ngấn nước: "Cái tã là cái gì?"
Hứa Hạo Nhiên gãi đầu và nói với Lý Liễu Nhi: "Tã thứ là dành cho trẻ em".
“Vậy thì chúng ta đi mua nó đi”, Lý Liễu Nhi vừa nói vừa kéo Hứa Hạo Nhiên ra ngoài.
Vốn dĩ Hứa Hạo Nhiên rất ngại mua loại đồ này cho đứa nhỏ này, cứ nghĩ đến việc mình - một thằng đàn ông lớn đùng như này, bây giờ khi đi siêu thị mua loại đồ này, chả khác gì giúp bạn gái của mình đi mua băng vệ sinh cả.
"Con không đi đâu, mẹ bảo bố đi đi. Cô bán đồ trong siêu thị ở tiểu khu chúng ta rắc rối lắm. Mỗi lần nhìn thấy con, đều túm lấy rồi hỏi han đủ điều. Con không muốn bị hành thế nữa đâu".
Hứa Hiếu Dương đột nhiên bị gọi tên, chớp mắt hai cái, đặt tờ báo trong tay xuống, đột ngột nói: "Nếu bố đến đó, tâm lý buôn chuyện của mấy cô trong siêu thị sẽ càng ghê hơn. Bọn họ nhất định sẽ nghĩ đứa nhỏ này là con của bố và mẹ con".
Hứa Hiếu Dương vừa dứt lời, Hứa Mộc Tình không nhịn được cười ra tiếng: "Mẹ, để con đi".
"Đúng, đúng, đúng, chị gái, chị với anh rể đi đi. Cô siêu thị thích chị và anh rể lắm".
Lúc này, Hứa Mộc Tình đi tới bên cạnh Lý Hùng, nói với Lý Hùng: "Em không mang điện thoại di động, anh mang đi".
Lý Hùng không nói gì, gật đầu rồi cùng Hứa Mộc Tình đi vào siêu thị trước cổng tiểu khu.
Hiện tại gia đình Lý Hùng sống trong khu biệt thự cao cấp nhất thành phố Ninh Châu, vì Hứa Mộc Tình là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu nên toàn bộ khu này rất nổi tiếng, Lý Hùng đi bên cạnh Hứa Mộc Tình sẽ thường xuyên bắt gặp những cư dân khác ở đây chào hỏi họ.
Mà lần nào Hứa Mộc Tình cũng có thể gọi tên những người hàng xóm mà Lý Hùng không thể nhận ra, từng người một.
Lúc này, một ông già dắt chó đi dạo bên ngoài đi tới, lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy chú chó này, chú chó như thể nhìn thấy người thân, liền giật dây, lao đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng nhìn thoáng qua đã nhận ra con chó này, chính là con chó hoang mà Hứa Mộc Tình khi còn nhỏ đã giúp anh xua đuổi bằng một thanh gỗ nhỏ, nhưng anh không ngờ con chó hoang này lại xuất hiện bên cạnh ông già trong tiểu khu.
Nhìn thấy vậy, trong lòng Lý Hùng có một ý nghĩ dần dần thành hình, xem ra lần đưa Hứa Mộc Tình trở về quá khứ, thay đổi trục thời gian mà không có sự cho phép ít nhiều cũng ảnh hưởng đến người và vật xung quanh.
Điều này đã khiến rất nhiều thứ không nên có xung quanh họ phá vỡ xiềng xích của thời gian và không gian đến với họ.
Mặc dù nhiều chuyện đang phát triển theo chiều hướng khó lường đối với Lý Hùng nhưng Lý Hùng cũng không quá lo lắng, trong lòng anh chỉ cần Hứa Mộc Tình luôn ở bên cạnh mình, vui vẻ, hạnh phúc, mọi thay đổi đều không quan trọng.
Lúc này, cô vươn bàn tay mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng xoa đầu chú chó nhỏ màu vàng, chú chó nhỏ màu vàng rất sướng khi được Hứa Mộc Tình vuốt ve, hai mắt híp lại, lè lưỡi ra, như đang cười vậy.
"Ông Trương, nó đã ăn ngon miệng hơn chưa? Hai ngày trước cháu đã mua một ít thức ăn cho chó mới trên mạng. Cháu sẽ nhờ em trai gửi cho ông sau nhé".
"Gần đây, nó ăn ngon miệng lắm. Nó rất thích loại trước mà cháu mua, cháu mua nhiều thế, tốn kém lắm".
Nghe được lời của ông Trương, Lý Hùng không khỏi đưa mắt nhìn Hứa Mộc Tình đang ở bên cạnh.
Lúc này Hứa Mộc Tình giải thích cho Lý Hùng: "Chú chó này là ông Trương nhặt được ở đầu ngõ khi chúng ta còn nhỏ".
Nói xong, Hứa Mộc Tình tiếp tục nói vài câu với ông Trương, sau đó đưa Lý Hùng tiếp tục đi dạo bên ngoài khu biệt thự.
Cặp đôi tay trong tay đi dạo trên lối đi trong khu biệt thự, hai bên là cây cối, thi thoảng vài chú chim ríu rít bay ngang bầu trời trên đầu.
Trên bầu trời xanh, những đám mây trắng đang thong thả trôi, gió thổi qua mang theo hương thơm của cỏ cây hoa lá.
Hứa Mộc Tình không khỏi hít sâu một hơi: "Thật là thoải mái. Chồng à, anh nói sau này chúng ta già, chúng ta về nông thôn sống được không?"
Lý Hùng chớp mắt hai cái nhìn Hứa Mộc Tình như thế này: "Bà xã, mấy ngày nay em không vui sao?"
Hứa Mộc Tình không nói gì, ánh mắt cô bất giác nhìn về phía xa săm.
Lý Hùng kinh ngạc nhìn dáng vẻ hoàn mỹ của vợ, vô thức duỗi tay ra, ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
"Vợ à, đừng lo, khi mọi thứ ở Ninh Châu ổn định, anh sẽ đưa em đi hái cúc bên hàng rào, nhàn nhã tận hưởng cuộc sống nông thôn ở Nam Sơn".
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ làm hai ba mẫu đất để trồng rau, sau đó làm chuồng gà, nuôi bảy tám chín con gà, ngày nào cũng có trứng ăn, sau đó nhá, vợ anh không phải làm gì hết ...… "
Vừa nói xong, Lý Hùng chu môi, đột ngột hôn lên trán Hứa Mộc Tình một cái.
Hứa Mộc Tình lập tức mặt đỏ đến tận mang tai, vội nhìn xung quanh xem có ai qua lại không, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm và nói: "Bị người ta nhìn thấy thì ngại lắm".
Nụ cười trên khóe miệng của Lý Hùng lúc này càng lớn hơn: "Vợ à, em nói xem chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa?"
Đột nhiên, hai má Hứa Mộc Tình giống như quả táo đỏ, đôi tay mảnh khảnh trực tiếp vỗ vào ngực Lý Hùng, tức giận nói: "Lưu manh, ai muốn sinh con với anh chứ?"
Chương 928: Ai là cậu của cậu, đừng có mà nhận vơ!
Nhưng mà Lý Hùng lại không buông tha, ghé miệng vào lỗ tai Hứa Mộc Tình, không ngừng phả khí nóng hổi vào tai Hứa Mộc Tình: "Nếu em không sinh con cho anh thì ai sinh đây?"
"Chẳng phải vẫn còn Tina, Raven, Cố Ngôn Hi đấy sao, họ đều là vợ của anh, về mặt pháp luật, họ đều có thể sinh cho anh một đứa con".
Lý Hùng sửng sốt một chút, thật ra từ khi dòng thời gian thay đổi, ba người vợ hợp pháp đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, trong lòng Lý Hùng vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Xét cho cùng, trong kế hoạch cuộc đời của mình, Hứa Mộc Tình là ứng cử viên duy nhất cho vị trí vợ của anh.
Đương nhiên, Lý Hùng không phải người đàn ông vô trách nhiệm, có làm có chịu.
Một thời gian trước, Lý Hùng thật sự chưa từng tâm sự thật với Hứa Mộc Tình, bây giờ đã lên tiếng, anh tiếp tục nói: "Vợ à, nếu anh nói rằng cả đời này anh sẽ chỉ sinh con với em, em có sinh con với anh không? ”
Hứa Mộc Tình chớp chớp mắt nhìn Lý Hùng ánh mắt, lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Đột nhiên, cô vươn tay ôm lấy cổ Lý Hùng, sau đó kiễng chân hôn lên môi dày ẩm ướt của Lý Hùng.
Sự ngọt ngào đột ngột khiến Lý Hùng mất cảnh giác, vừa định ôm vợ vào lòng hôn một nụ hôn dài ướt át kiểu Pháp, thì một cơn đau bất chợt nhói lên từ đôi môi dày của anh, Lý Hùng không khỏi hít vào một hơi.
"Vợ, em là cún con đấy à? Sao lại cắn anh?"
"Có đau không?"
“Hừ, đương nhiên là đau rồi”, Lý Hùng tổn thương nói.
Kết quả, Hứa Mộc Tình bất ngờ nói: "Việc cho con bú sau khi sinh của mẹ còn đau gấp mấy chục lần cái cắn vừa rồi đấy".
Nói xong, Hứa Mộc Tình trực tiếp ngẩng cao đầu, rảo bước đi về phía trước.
Lý Hùng đứng ở đó một lúc, đột nhiên dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Hứa Mộc Tình: "Vợ à, em bằng lòng sinh con cho anh rồi à?"
"Vợ à, em định sinh mấy đứa cho anh?"
"Hai, ừm, ba đứa đi, nếu không thì thành lập một đội bóng đá... Ai da, đau quá, nhẹ chút đi…"
Trong lúc đôi trẻ đang chim chuột với nhau, thì phía sau một cây nhãn trăm năm cách họ hàng chục mét, một chiếc đầu đội mũ lưỡi trai đen thò ra.
Đây là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt luôn dõi theo Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, nếu có người nhìn thấy cậu ta, sẽ kinh ngạc phát hiện vẻ ngoài của cậu thanh niên này với Lý Hùng và Hứa Mộc Tình giống nhau đến bảy tám phần.
"Ừm, cũng đã gặp mặt bố mẹ rồi, bây giờ cậu nên thực hiện thỏa thuận đã lập của chúng ta trước đây đi".
Giọng nói của Hứa Thiên Tứ phát ra từ cây gỗ nhỏ bên cạnh, người thanh niên quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột: "Thỏa thuận của chúng ta là anh nhất định phải để tôi xuất hiện bên cạnh bố mẹ. Hiện tại bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra tôi".
Khuôn mặt Hứa Thiên Tứ hiện lên một nụ cười thường thấy, anh ta búng ngón tay lên không trung, ngay sau đó hai bóng đen từ trong không khí nhanh chóng xuất hiện, hai tên quỳ gối trước mặt Hứa Thiên Tứ: "Chủ nhân có gì dặn dò ạ?"
"Đứa nhóc này muốn giao tiếp nhiều hơn với bố mẹ của mình. Các cậu có ý tưởng nào hay không?"
Hai người hai mắt nhìn nhau, không dám suy đoán tâm tư của chủ nhân, chỉ nói rất rập khuôn.
"Nếu ngại tiếp cận với bố mẹ thì nên tiếp cận với người bên cạnh bố mẹ, như thế mới có thể thường xuyên ra vào nhà của họ".
Hứa Thiên Tứ vung tay, hai tên thủ hạ lập tức biến mất dưới ánh nhìn của người thanh niên.
Ngay lập tức, Hứa Thiên Tứ quay lại và nói với chàng trai trẻ: "Thành thật mà nói, tôi có khúc mắc rất lớn với bố cậu, cơ bản là tôi sẽ không giúp cậu".
"Nhưng, vì cậu là một đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi sẽ miễn cưỡng giúp đỡ cậu vì lòng thương người".
"Tuy nhiên, tôi nói trước. Tôi giúp cậu đạt được mong muốn của mình. Nếu cậu dám qua cầu rút ván, tôi sẽ quăng cậu trở lại thế giới lạnh lẽo của mình đấy".
Một nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt non nớt của cậu trai, cậu ta khó khăn lắm mới thoát khỏi không gian lạnh lẽo đó, cậu ta không muốn quay lại!
Nghĩ về chuyện đó, cậu thanh niên nói với Hứa Thiên Tứ với vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng lo, tôi sẽ thực hiện thỏa thuận giữa chúng ta".
"Khi nào? Tôi muốn một thời gian rõ ràng. Hơn nữa, tôi không có nhiều kiên nhẫn để chờ đợi đâu. Cậu nghĩ kĩ đi rồi trả lời tôi".
Hứa Thiên Tứ không đợi người thanh niên nói hết, anh ta đã chặn họng cậu ta ngay.
Người thanh niên mím môi, ngẩng cái đầu rũ xuống lên, trịnh trọng nói với Hứa Thiên Tứ: "Nửa tháng, anh cho tôi nửa tháng, sau nửa tháng, tôi sẽ đặt Trái Ác Quỷ mà anh đưa cho tôi lên bàn ăn nhà Lý Hùng".
"Được".
Hứa Thiên Tứ hài lòng gật đầu, sau đó búng tay lên không trung, lập tức một bóng đen xuất hiện lại đưa cho Hứa Thiên Tứ một văn kiện.
"Ký đi, sau cậu cần tôi giúp gì, tôi sẽ giúp cậu".
Không biết từ lúc nào chàng trai trẻ đã cầm một cây bút trong tay, dưới sự thúc giục của Hứa Thiên Tứ, một tia quyết tâm lóe lên trong mắt chàng trai, cậu ta đã ký tên của mình.
"Hahaha, tốt lắm, từ nay hợp đồng sẽ có hiệu lực, đi, đi tìm bố mẹ của cậu đi, hahaha…"
Hứa Thiên Tứ cười ngạo nghễ, hừ hừ, Lý Hùng, mày cứ chờ đi, tao sẽ sớm cho mày nếm mùi chúng bạn xa lánh, vợ chồng phân ly, tao muốn xem lúc đó mày còn có thể cười được nữa không?
"Ding Dong!"
Chuông cửa biệt thự nhà họ Hứa vang lên.
Liễu Ngọc Phân đang sắp xếp đồ ăn trong bếp, bà ấy nhanh chóng hét lên với Hứa Hạo Nhiên, người đang chơi với Lý Liễu Nhi trong phòng khách: "Mau ra mở cửa đi. Chắc là chị gái và anh rể của con về rồi đấy".
Hứa Hạo Nhiên đang vui vẻ chơi đùa với Lý Liễu Nhi thì đột nhiên bị gọi ra mở cửa, vẻ mặt không hài lòng: "Mẹ, anh rể và chị dâu có chìa khóa mà, hai người họ tự mở của được mà".
"Này, mẹ nói mày ngứa đòn hả? Cái đứa ham chơi này, nếu chị gái và anh rể của mày mang chìa khóa, thì còn cần bấm chuông cửa nữa không?"
Lúc này, Lý Liễu Nhi đang vui vẻ bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo Hứa Hạo Nhiên, chớp đôi mắt to ngấn nước, chất phác nói: "Anh, đi mở cửa đi".
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của vợ hiền, Hứa Hạo Nhiên toàn thân mềm nhũn, nhất định phải nghe lời vợ, lập tức từ trên sô pha đứng dậy đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy một thiếu niên đội mũ lưỡi trai, trước khi Hứa Hạo Nhiên hỏi đối phương là ai, cậu ta đã mở miệng nói: "Cậu".
Hứa Hạo Nhiên xù lông lên ngay lập tức: "Này, tôi nói nhóc này, không được nhận vơ như thế, ai là cậu của nhóc chứ!"
Chương 929: Lý Tiêu Vân
Cậu nhóc không nói gì mà trực tiếp đẩy Hứa Hạo Nhiên ra rồi đi thẳng vào nhà, điều này khiến Hứa Hạo Nhiên rất khó chịu.
Hứa Hạo Nhiên đi "rầm rầm" vòng lại trước mặt cậu nhóc, giơ nắm đấm lên, thản nhiên nói: "Cậu kia, nhân lúc tôi còn đang nói chuyện tử tế với cậu, thì mau cút ra ngoài đi! Nếu không, đừng trách nắm đấm của tôi không khách khí đấy".
Tuy nhiên, cậu trai trẻ tuổi như không nhìn thấy tiếng kêu gào khiêu khích của Hứa Hạo Nhiên, cậu ta một mực đi vào trong, vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây.
Tina nghe thấy tiếng động từ trên lầu đi xuống, nhìn thoáng qua người thanh niên, gần như ngay lập tức, cô ấy gọi tên người thanh niên đó: "Lý Tiêu Vân, sao cậu lại ở đây?"
Tina vừa dứt lời, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã mang theo hai túi tã lớn bước vào.
Cặp đôi nhìn thoáng qua người thanh niên đội mũ lưỡi trai đứng ở giữa sảnh, Lý Tiêu Vân dường như cũng cảm thấy lúc này bố mẹ đang ở phía sau mình, liền từ từ quay mặt lại.
Vào thời điểm sáu con mắt đối diện nhau, ngay cả Lý Tiểu Vân, người đã biết Lý Hùng và Hứa Mộc Tình là bố mẹ ruột của mình, cũng thực sự sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta đã trở lại biểu hiện bình thường của mình.
Lý Tiêu Vân bước tới chỗ Hứa Mộc Tình, lịch sự bắt đầu giới thiệu bản thân: "Mẹ, con tên là Lý Tiêu Vân, con là cháu trai của em mẹ".
"Này nhóc, cậu nói nhảm gì vậy? Chị gái tôi và anh rể tôi làm gì đã có con, lấy đâu ra đứa con lớn đùng như cậu, cút cút cút, mau cút đi!"
Đồ ngốc Hứa Hạo Nhiên xù hết cả lông lên, xắn tay áo bước đến định ném Lý Tiêu Vân ra ngoài.
Tuy nhiên, lúc này Tina đã kịp thời chạy xuống cầu thang, chặn trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Lý Tiêu Vân cười với Tina.
Trên thực tế, Tina đã biết Lý Tiêu Vân từ lâu.
Nhưng cô ấy không biết rằng Lý Tiêu Vân và Lý Hùng có quan hệ cha con.
Ngay từ khi ở Ba Tư, Tina đã vô tình gặp Lý Tiêu Vân, khi đó, cậu ta giống như một người ăn xin ở ven đường, đang giành ăn với một con chó hoang trên phố.
Vốn dĩ một kẻ có địa vị thấp như Lý Tiêu Vân không thể lọt vào mắt xanh của công chúa Tina của Ba Tư.
Nhưng chỉ vì hai người họ vô tình nhìn nhau, Tina cảm thấy ánh mắt của cậu ta rất giống Lý Hùng.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, Tina liền đưa Lý Tiêu Vân, một kẻ ăn xin, về cung điện Ba Tư.
Mãi về sau, cô ấy cử người đi điều tra thân thế của Lý Tiêu Vân mới phát hiện cậu ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, không có quan hệ gì với Lý Hùng, vì vậy cô ấy không bao giờ hỏi bất cứ điều gì về cậu ta nữa.
Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng bản thân sẽ gặp lại cậu thiếu niên này ở Ninh Châu này.
Mấu chốt là người thanh niên này thực sự gọi Hứa Hạo Nhiên là cậu, điều này khiến cô ấy không khỏi băn khoăn không biết người thanh niên trông cực kỳ giống Lý Hùng này có thật sự có quan hệ huyết thống với Lý Hùng không?
"Anh à, có phải anh sinh con với người phụ nữ khác ở bên ngoài không, cậu ta là con ngoài giá thú sao?"
Ngay khi Tina nói câu này, Lý Hùng, khuôn mặt vốn bình thản bất giác nhảy dựng lên vài cái, anh thốt lên không chút suy nghĩ: "Làm sao có thể? Cả đời này anh sẽ chỉ có con với Tình Tình thôi".
Nghe thế, không chỉ sắc mặt của Lý Tiêu Vân thay đổi, mà ngay cả Tina và hai cô gái Cố Ngôn Hi và Raven đang xuống lầu cũng thay đổi.
Trên thực tế, dưới mái nhà bốn người phụ nữ sống chung, họ có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lý Hùng vẫn chỉ luôn hướng về một mình Hứa Mộc Tình.
Về phần ba cô gái, họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa của Lý Hùng, không có bất kỳ mối quan hệ thân mật thực chất nào.
Hứa Hạo Nhiên lúc này mặt dày đi đến bên cạnh Lý Hùng, nói nhỏ vào tai Lý Hùng: "Anh rể, chỉ có hai chúng ta, anh nói thật đi, thằng nhóc này có phải là con của anh không?"
"Nhìn mấy người phụ nữ trong phòng này, họ đều là những người không dễ đối phó đâu. Anh suy nghĩ kĩ trước khi trả lời nhé".
Lý Hùng chớp mắt hai lần rồi nhìn Hứa Hạo Nhiên chằm chằm.
"Anh rể, anh nhìn em thế làm gì? Em sởn cả tóc gáy rồi đây này. Đây không phải chuyện em gây ra nhé, mà là thằng nhóc này đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn sự ổn định và đoàn kết của gia đình chúng ta".
Đối với đứa em vợ ngốc nghếch này, Lý Hùng đúng là cạn lời.
Tuy nhiên, cậu ta nói cũng có lý, đúng là cậu nhóc đột nhiên xuất hiện này có phần ảnh hưởng đến sự ổn định và đoàn kết của gia đình họ.
Gần như ngay lập tức, khuôn mặt tươi cười nham hiểm của Hứa Thiên Tứ hiện trong tâm trí Lý Hùng như phản xạ có điều kiện, anh không cần nghĩ cũng biết, phía sau hẳn là Hứa Thiên Tứ giở trò.
Chỉ là, Lý Hùng có chút không hiểu, Hứa Thiên Tứ đang âm mưu cái quái gì vậy? Tại sao lại làm thế này?
Liễu Ngọc Phân đang ở trong bếp, nhìn thấy mọi thứ từ đầu đến cuối, bà ấy chạy đến chỗ Lý Tiêu Vân, nhìn vòng quanh Lý Tiêu Vân từ trái qua phải.
Sau khi đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng, bà ấy đứng trước mặt Lý Tiêu Vân, nghiêm nghị hỏi: "Cậu thật sự là cháu ngoại của tôi sao?"
Thực ra, Liễu Ngọc Phân đã muốn ôm cháu trai từ lâu, nhưng con gái bà lại đam mê sự nghiệp, con rể thì lại nghe vợ một vành, Hứa Mộc Tình không muốn sinh con, như vậy Lý Hùng đương nhiên sẽ thuận theo cô.
Cũng như những người thuộc thế hệ lớn tuổi, chắc hẳn họ đều mong sớm có con cháu nối dõi tông đường, để dòng họ tiếp tục phát triển từ đời này sang đời khác.
Ngoài ra, kể từ trận mưa sao băng lần trước, Liễu Ngọc Phân đã sở hữu siêu năng lực, nhiều người xung quanh cũng đã trải qua một số thay đổi kỳ lạ.
Vì vậy, Liễu Ngọc Phân không ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của một đứa cháu trai trẻ tuổi ngoài ý muốn.
Vì theo bà ấy, thế giới rộng lớn nên không có là không thể.
Nếu không, người giống hệt Lý Hùng này, ngoài quan hệ bố con với Lý Hùng ra, Liễu Ngọc Phân không nghĩ được cái gì khác?
Đột nhiên, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình vang lên, cô nghe điện thoại rồi nói với Lý Hùng: "Công ty có chuyện, em đi ra ngoài trước, mọi thứ ở nhà anh liệu mà làm nhé".
Nói xong, cô lên lầu cầm túi xách, đi thang máy xuống ga ra dưới tầng hầm, trực tiếp lái xe rời đi.
Lý Hùng không yên tâm Hứa Mộc Tình một mình đến công ty, đá Hứa Hạo Nhiên đang ở bên cạnh mình một cái: "Em cùng chị gái đến công ty xem có giúp được gì không?"
"Anh rể đừng có thế nhé, chị gái của em có thể giải quyết ổn thỏa việc của công ty, không cần anh…"
Nhưng mà Hứa Hạo Nhiên mới nói được nửa câu, đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lý Hùng, cậu ta không khỏi rụt cổ lại, lập tức đổi giọng: "Em đi là được chứ gì?"
Chương 930: Bắt nạt
Hứa Hạo Nhiên lúc này giống hệt đứa nhóc bị bắt nạt.
Hứa Hạo Nhiên đi thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm và lên chiếc xe địa hình bóng bẩy của mình. Vừa định khởi động xe, Lý Liễu Nhi liền mở cửa xe và vụng về trèo lên ghế phụ. Ngồi yên ở đó rồi hướng khuôn mặt ngây thơ về phía Hứa Hạo Nhiên: "Em muốn đi".
Mỗi lần ở trước mặt vợ hiền, Hứa Hạo Nhiên đều đáp ứng tuyệt đối.
Lúc này cậu ta nghiêng người, giúp Lý Liễu Nhi thắt dây an toàn, tay sượt qua hai ngọn ‘núi’ cao chót vót của Lý Liễu Nhi, Hứa Hạo Nhiên còn cọ cọ vào hai lần, hehe, vợ mình mình không “dê” thì để ai “dê”.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi đã kết hôn, hai người đã làm không ít chuyện xấu hổ.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên thích cảm giác được ‘dê’ Lý Liễu Nhi một cách bí mật, nó thực sự rất tuyệt.
Cùng lúc đó.
Hứa Thiên Tứ đang giang hai tay ra, ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da rộng rãi với vẻ mặt vô tư.
Có mấy cô gái gợi cảm ngồi bên cạnh anh ta, ánh mắt của những cô gái này có vẻ rất lờ đờ, giống như những con rối bị kiểm soát, nhưng tất cả đều làm cùng một động tác để lấy lòng Hứa Thiên Tứ.
"Chủ nhân, Lý Tiêu Vân đã thành công xâm nhập vào gia đình Lý Hùng. Hiện tại mọi người trong nhà bọn họ đều tin rằng thiếu niên đột nhiên xuất hiện này chính là con trai của Lý Hùng".
Nghe vậy, Hứa Thiên Tứ nở một nụ cười khinh bỉ trên mặt. Anh ta trực tiếp nắm lấy mái tóc dài của một cô gái bằng tay phải và ấn mạnh cô ta vào đáy quần của mình, sau đó anh ta rên lên một tiếng, rồi ném cô gái sang một bên như miếng rẻ rách.
Ngay sau đó, dưới cái nhìn của tên thuộc hạ này, Hứa Thiên Tứ lần lượt kéo mấy cô gái xung quanh mình lại, ấn tất cả vào đũng quần của anh ta, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra!
Những cô gái trẻ tuổi này, từng người một giống như bị hút lấy sức sống, làn da trắng nõn ban đầu lão hóa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng ngay cả mái tóc đen cũng lập tức biến thành màu trắng bạc.
Mà Hứa Thiên Tứ lúc này tràn đầy khí lực, mặt ửng đỏ lên, ngọn lửa đỏ trên đầu không ngừng bốc lên.
Nhóm lửa đỏ này là suối nguồn của cơ thể Hứa Thiên Tứ, anh ta liên tục biến ra Trái Ác Quỷ để điều khiển suy nghĩ và hành vi của người khác, đều cần tiêu hao một lượng lớn tinh nguyên trong cơ thể anh ta.
Mà những tinh nguyên tiêu thụ này chỉ có thể được bổ sung bằng đường hấp thụ bên ngoài, nguồn cung cấp này là phụ nữ trẻ.
Hứa Thiên Tứ chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha với vẻ mặt mãn nguyện, anh ta bước đến gần cấp dưới, đưa tay vỗ vỗ lên vai thuộc hạ: "Cậu đã làm rất tốt việc này. Về sau, Hứa Mộc Tình có thể sa lưới hay không đều phụ thuộc vào biểu hiện của cậu đấy".
Trong khoảng thời gian gần đây, Hứa Thiên Tứ càng ngày càng ý thức được rằng cơ thể mình cần được bổ sung nhiều tinh nguyên hơn nữa, những cô gái bình thường này không còn có thể đáp ứng được nhu cầu của anh ta nữa.
Mà thể chất đặc biệt của Hứa Mộc Tình chính là thứ anh ta cần gấp bây giờ.
Trong khi đang nói, một trái cây đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay phải của Hứa Thiên Tứ.
Khoảnh khắc nhìn thấy trái cây màu xanh lơ, ánh mắt thuộc hạ của anh ta sáng lên. Phải biết, sau khi ăn trái cây này, không những kỹ năng được nhân đôi mà còn có thể trở thành cao thủ trong việc điều khiển người khác.
Trái Ác Quỷ trong tay Hứa Thiên Tứ được chia thành bảy cấp độ, đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lơ, xanh nước biển và tím. Tổng cộng có bảy màu, mỗi màu đại diện cho một năng lượng và khả năng kiểm soát khác nhau.
Quả màu đỏ là loại quả mạnh nhất, sau đó là các loại khác.
Nếu tên thuộc hạ ăn trái xanh lơ này sẽ có khả năng biến ra trái xanh nước biển và tím.
Từ đó, có thể tự phát triển con rối của riêng mình, làm việc cho hắn, kiếm tiền cho hắn, muốn làm gì thì làm, còn hắn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.
Hứa Thiên Tứ đưa quả màu xanh lơ đến trước mặt thuộc hạ, thuộc hạ của anh ta nhanh chóng cung kính cầm nó bằng hai tay, sau đó trực tiếp nuốt cả quả trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Khoảnh khắc hắn nuốt trái cây, một sự thay đổi kỳ diệu xảy ra trong cơ thể hắn.
Da của tên thuộc hạ chuyển sang màu xanh lơ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó từ từ trở lại tình trạng da bình thường.
"Đây là phần thưởng cho thắng lợi của cậu lần này. Tiếp theo, nếu cậu hoàn thành công việc, tôi sẽ thưởng cho cậu một quả đỏ".
Khi nghe nói có thể có được quả đỏ, tên thuộc hạ rất phấn khởi: "Chủ nhân anh minh, bây giờ gia đình Lý Hùng tin chắc Lý Tiêu Vân là con của Lý Hùng rồi".
"Họ sẽ không bao giờ ngờ rằng Lý Tiêu Vân này thực ra là Lý Mộc, anh trai đã chết của Lý Hùng".
Hứa Thiên Tứ hừ lạnh: "Lý Hùng nhìn thì không thấy kẽ hở, nhưng thật ra toàn thân nó đầy sơ hở".
"Chỉ cần chúng ta tùy tiện bắt lấy một cái, lợi dùng một chút sẽ khiến nó trở tay không kịp".
Hắn gật đầu liên tục, không khỏi hỏi: "Chủ nhân, chúng ta có nên thêm một tí không? Làm cho Lý Hùng cũng tin?"
"Theo báo cáo từ cấp dưới, hiện tại, ngoại trừ Lý Hùng, gia đình của Hứa Mộc Tình đã chấp nhận danh tính của Lý Tiêu Vân".
Hứa Thiên Tứ xua tay: "Đi đi".
Thuộc hạ này trong nháy mắt biến mất ở trước mắt Hứa Thiên Tứ, Hứa Thiên Tứ nhìn căn nhà trống trải xung quanh, cảnh tượng lần đầu chạm trán với Lý Hùng ở Ninh Châu không khỏi hiện lên trong đầu.
Một lúc lâu sau, Hứa Thiên Tứ thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi: "Lý Hùng, mày chờ đấy. Từ giờ trở đi, tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác bị người thân phản bội là như thế nào, mà cái này chỉ là khởi đầu thôi".
Ở bên kia, Hứa Mộc Tình nghe điện thoại, vội vàng đến tập đoàn Lăng Tiêu, Trương Hiểu Bình lập tức báo cáo tình hình hiện tại của tập đoàn cho cô.
"Chị ơi, các nhà điều hành trò chơi lớn trên thế giới đã gửi thư, muốn mua bản quyền trò chơi Thế Giới Mới của tập đoàn chúng ta để vận hành độc lập ở các nước khác ngoài Hoa Hạ".
"Đây là chuyện tốt, em có thể tự mình quyết định".
Kể từ khi tập đoàn Lăng Tiêu đi đúng hướng, Hứa Mộc Tình đã giao quyền cho những người đã trưởng thành cùng tập đoàn Lăng Tiêu từ những ngày đầu.
Và Trương Hiểu Bình, với tư cách là một nhân viên đã làm việc chăm chỉ bên cạnh cô từ những ngày đầu, đã trở thành một trong những trụ cột kinh doanh đáng tin cậy nhất của cô.
Thông thường, rất nhiều quyết định không cần sự chấp thuận của Hứa Mộc Tình, cấp dưới có thể tự quyết định.
Trương Hiểu Bình lúc này mới có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thực còn có chuyện khác".
Lúc này, Trương Hiểu Bình ngập ngừng.
Long Hải Lượng chỉ vào điện thoại di động cầm trong tay đám nam nữ livestream, chế nhạo: "Nhìn thấy chưa? Điện thoại di động của bọn họ đều đang trong quá trình livestream".
"Mọi thứ anh làm bây giờ đều sẽ được ghi lại qua ống kính. Hàng nghìn người ở Ninh Châu đang theo dõi. Anh nghĩ mình có thể đứng ngoài cuộc sao?"
Sắc mặt của Lý Hùng vẫn rất bình thản, như thể mọi lời đe dọa mà Long Hải Lượng nói ra chỉ là thứ tầm thường trước mặt anh.
Đột nhiên Lý Hùng giang hai tay ra trước mặt mọi người, vẽ một vòng tròn lớn trên không trung.
Lập tức, cái vòng tròn lớn giống như Thái Cực Lưỡng Nghị này được anh nhẹ nhàng đẩy lên không trung, Thái Cực Lưỡng Nghị liền đánh về phía thứ màu đen kia.
Sau một tiếng "ầm", thứ màu đen phát ra một tiếng kêu inh tai nhức óc, mọi người đều bịt tai lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Dần dần, tiếng kêu chói tai càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến thành tiếng khóc nỉ non như một đứa trẻ.
Và lúc này, hang vốn dĩ tối đen từ từ sáng lên.
Nhìn về phía tiếng khóc, thấy thứ màu đen đã trở thành một đứa bé, nó nằm trên mặt đất trong hang, tay chân đạp loạn trên không, ánh mắt vô hại.
Ai có thể ngờ rằng, thứ khổng lồ màu đen đã từng làm rất nhiều chuyện ác, nuốt chửng hàng chục người sống lại là một đứa bé vô hại hóa ra.
Nhìn thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, Hứa Hạo Nhiên là người đầu tiên nhảy dựng lên, hỏi Lý Hùng: "Anh rể, này là thế nào?"
Tina cũng nhìn đứa nhỏ đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt thất thần: "Anh ơi, sao lại có đứa nhỏ ở đây?"
Lông mày Lý Hùng khẽ cau lại vì nhìn thấy một vết bớt giống hoa mận trên cánh tay phải của đứa bé.
Khi cùng Hứa Mộc Tình trở về quá khứ, anh từng nhặt được một em bé bị bỏ rơi, sau đã gửi đến trại trẻ mồ côi để nuôi nấng.
Mà trên cánh tay phải của đứa bé bị bỏ rơi này, tình cờ có một vết bớt hình hoa mận, anh không biết tại sao đứa bé bị bỏ rơi này lại xuất hiện ở nhà máy thủy tinh Hậu Sơn này?
Mà Long Hải Lượng lại lợi dụng lúc mọi người đang chú ý đến đứa bé đang khóc, đã lén lấy một khẩu súng lục và nhắm nó vào phía sau đầu của Lý Hùng.
“Anh trai, cẩn thận!”, Tina hét lên, gần như ngay lập tức, cô ấy nhấc đôi chân mảnh mai của mình lên đá mạnh vào người Long hải Lượng.
Trong nháy mắt, Long Hải Lượng đã bị đá bay ra ngoài, đập vào bức tường đá gồ ghề bên cạnh một cách nặng nề.
Long Hải Lượng không ngờ rằng người đẹp mà hắn luôn thèm muốn lại là một cao thủ điêu luyện, với thực lực hiện tại, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của mỹ nhân này.
"Đồ ngu ngốc, chỉ dựa vào chút bản lĩnh của anh mà dám đánh lén anh tôi à. Anh đánh còn không lại tôi mà còn muốn làm thân à, đúng là không biết lượng sức mình", Tina siết chặt nắm đấm nói, mắng Long Hải Lượng thậm tệ.
Sắc mặt của Long Hải Lượng cực kì khó coi, hắn chỉ vào Lý Hùng và Tina, ảm đạm nói: "Tuy rằng tôi không thể đánh chết các người, nhưng sư phụ của tôi nhất định có thể giết chết các người, các người cứ chờ đấy!"
Dứt lời, Long Hải Lượng đột nhiên nắm lấy hai quả cầu màu đỏ trong tay, đập mạnh xuống đất, toàn bộ không trung lập tức khuếch tán ra một màn sương mù màu đỏ.
“Có độc”, Lý Hùng bình tĩnh nói.
Tất cả mọi người theo phản xạ có điều kiện che miệng và mũi lại, nín thở, thậm chí không dám thở mạnh.
Ngược lại Lý Hùng vẫn giữ nhịp thở như người bình thường, hai tay chắp sau lưng đi về phía đứa bé đang nằm trên mặt đất.
Tina và Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy vậy thì rất lo lắng, muốn nhắc nhở Lý Hùng thì bị ánh mắt dịu dàng của Lý Hùng chặn lại.
Thể chất của Lý Hùng khá đặc biệt, đối với anh mà nói, trên đời này không có độc tố nào có thể ảnh hưởng đến cơ thể của anh được.
Vì vậy, thứ có hại đối với người bình thường, đối với anh chỉ có hai kết quả, hoặc là sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, hoặc là có thể thúc đẩy siêu năng lực trong cơ thể anh không ngừng lớn lên.
Lý Hùng nhẹ nhàng bế đứa bé lên, sau đó quay sang Tina và Hứa Hạo Nhiên nói: "Chuyến thám hiểm kết thúc, chúng ta quay về thôi".
Nói xong, Lý Hùng văng một ít bột trắng lên không trung, độc tố trong không khí lập tức tiêu tán, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi ba người Lý Hùng chuẩn bị rời đi, mấy người livestream liền hét lên: "Đại thần, xin hãy dẫn chúng tôi đi theo với, đừng bỏ mặc chúng tôi".
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên vênh mặt đi tới, lạnh nhạt nói với những người này: "Anh rể tôi lúc đó đã nói rồi, những thứ ở đây rất nguy hiểm. Nếu gặp phải nguy hiểm thì các người tự mình giải quyết lấy".
"Hiện tại anh rể tôi đã hết lần này tới lần khác giúp các người, các người đừng có mà được nước lấn tới".
"Anh hùng, chúng tôi biết rằng các anh rất lợi hại, chúng tôi chỉ là những người bình thường, xin đừng trêu ghẹo chúng tôi nữa".
"Hãy nhìn tất cả chúng tôi mà xem, chúng tôi đều bị thương rồi. Nếu các anh mặc kệ chúng tôi thì chúng tôi không thể tự thoát ra được".
"Hay là các anh có điều kiện gì, cứ nói ra, nếu chúng tôi làm được nhất định sẽ làm".
Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên hai mắt đột nhiên đảo tròn, thứ cậu ta muốn chính là câu nói này.
Cậu ta hiểu khá rõ người anh rể của mình, cho dù Lý Hùng nói sẽ không quan tâm đến những người này nữa, nhưng Lý Hùng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Vì vậy, Hứa Hạo Nhiên đã có ý tưởng add tài khoản ID nền tảng livestream của những người này, sau đó hẹn rằng lần tiếp theo cậu ta livestream, đám người này sẽ share giúp cậu ta.
Phải biết rằng gần đây sự nghiệp livestream của Hứa Hạo Nhiên có phần sa sút, cậu ta cần gấp một lượng truy cập lớn để giúp cậu ta lấy lại ánh hào quang.
Với sự giúp đỡ của Lý Hùng, cả nhóm cuối cùng đã rời khỏi nhà máy ma quái, Lý Hùng cùng Tina và Hứa Hạo Nhiên trở về nhà.
Khi Lý Hùng về đến nhà, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đã rất sốc khi nhìn thấy đứa bé trên tay Lý Hùng.
"Đứa bé này là sao vậy?"
Lý Hùng chưa kịp giải thích thì Hứa Hạo Nhiên đã đột ngột xen vào: "Mẹ, anh rể nhặt được đứa nhỏ này từ trong hang".
"Vậy thì nhanh đưa nó đến đồn cảnh sát đi, bố mẹ của nó chắc chắn là rất lo lắng đó!"
Liễu Ngọc Phân vừa nói vừa cầm tấm chăn mềm mại trên ghế sô pha lên, cẩn thận bế đứa bé từ tay Lý Hùng vào lòng.
Lúc này Hứa Mộc Tình từ lầu trên chậm rãi bước xuống với đôi chân thon dài, khi nhìn thấy đứa nhỏ trong tay Liễu Ngọc Phân, cô không khỏi sửng sốt.
Chương 927: Không muốn bị tội này
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Hứa Mộc Tình hiện lên vẻ nghi hoặc, vừa rồi cô vô tình ngủ gật trong lúc làm việc trong phòng làm việc, trong suốt giấc mơ, cô mơ thấy mình sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ đột ngột đến nhà họ, không ngờ rằng sẽ có một em bé trong nhà, chuyện gì đã xảy ra vậy?
"A!"
Đột nhiên, Hứa Hạo Nhiên hét lên.
Liễu Ngọc Phân đang định cầm chổi lông gà đánh Hứa Hạo Nhiên, thì nghe Hứa Hạo Nhiên chỉ vào đứa bé trong tay Liễu Ngọc Phân, hét lên: "Mẹ, nó tè ra kìa, kinh quá đi".
Liễu Ngọc Phân mắng cho Hứa Hạo Nhiên một trận dữ dội: "Trẻ con đi tè không phải là chuyện bình thường sao?"
"Lúc nhỏ mày còn tè lắm hơn nó đấy, mẹ còn chả chê mày tè lắm, mau đi siêu thị mua tã về đây".
Khi nghe đến việc đi siêu thị mua tã, cả khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên đều nhăn lại, trông giống như bị táo bón.
Lúc này, Lý Liễu Nhi từ trên lầu chậm rãi ung dung đi xuống, vừa nhìn thấy chồng mình, khuôn mặt ngây ngốc của cô ấy lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Dưới ảnh hưởng của gia đình Hứa Mộc Tình, Lý Liễu Nhi đã có thể thực hiện một số sinh hoạt và giao tiếp bình thường, mặc dù vẫn còn một chút cứng nhắc, nhưng đã đủ để thể hiện mong muốn của mình.
Cô ấy bước đến gần Hứa Hạo Nhiên, nắm lấy cánh tay Hứa Hạo Nhiên một cách tự nhiên, chớp đôi mắt to ngấn nước: "Cái tã là cái gì?"
Hứa Hạo Nhiên gãi đầu và nói với Lý Liễu Nhi: "Tã thứ là dành cho trẻ em".
“Vậy thì chúng ta đi mua nó đi”, Lý Liễu Nhi vừa nói vừa kéo Hứa Hạo Nhiên ra ngoài.
Vốn dĩ Hứa Hạo Nhiên rất ngại mua loại đồ này cho đứa nhỏ này, cứ nghĩ đến việc mình - một thằng đàn ông lớn đùng như này, bây giờ khi đi siêu thị mua loại đồ này, chả khác gì giúp bạn gái của mình đi mua băng vệ sinh cả.
"Con không đi đâu, mẹ bảo bố đi đi. Cô bán đồ trong siêu thị ở tiểu khu chúng ta rắc rối lắm. Mỗi lần nhìn thấy con, đều túm lấy rồi hỏi han đủ điều. Con không muốn bị hành thế nữa đâu".
Hứa Hiếu Dương đột nhiên bị gọi tên, chớp mắt hai cái, đặt tờ báo trong tay xuống, đột ngột nói: "Nếu bố đến đó, tâm lý buôn chuyện của mấy cô trong siêu thị sẽ càng ghê hơn. Bọn họ nhất định sẽ nghĩ đứa nhỏ này là con của bố và mẹ con".
Hứa Hiếu Dương vừa dứt lời, Hứa Mộc Tình không nhịn được cười ra tiếng: "Mẹ, để con đi".
"Đúng, đúng, đúng, chị gái, chị với anh rể đi đi. Cô siêu thị thích chị và anh rể lắm".
Lúc này, Hứa Mộc Tình đi tới bên cạnh Lý Hùng, nói với Lý Hùng: "Em không mang điện thoại di động, anh mang đi".
Lý Hùng không nói gì, gật đầu rồi cùng Hứa Mộc Tình đi vào siêu thị trước cổng tiểu khu.
Hiện tại gia đình Lý Hùng sống trong khu biệt thự cao cấp nhất thành phố Ninh Châu, vì Hứa Mộc Tình là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu nên toàn bộ khu này rất nổi tiếng, Lý Hùng đi bên cạnh Hứa Mộc Tình sẽ thường xuyên bắt gặp những cư dân khác ở đây chào hỏi họ.
Mà lần nào Hứa Mộc Tình cũng có thể gọi tên những người hàng xóm mà Lý Hùng không thể nhận ra, từng người một.
Lúc này, một ông già dắt chó đi dạo bên ngoài đi tới, lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy chú chó này, chú chó như thể nhìn thấy người thân, liền giật dây, lao đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng nhìn thoáng qua đã nhận ra con chó này, chính là con chó hoang mà Hứa Mộc Tình khi còn nhỏ đã giúp anh xua đuổi bằng một thanh gỗ nhỏ, nhưng anh không ngờ con chó hoang này lại xuất hiện bên cạnh ông già trong tiểu khu.
Nhìn thấy vậy, trong lòng Lý Hùng có một ý nghĩ dần dần thành hình, xem ra lần đưa Hứa Mộc Tình trở về quá khứ, thay đổi trục thời gian mà không có sự cho phép ít nhiều cũng ảnh hưởng đến người và vật xung quanh.
Điều này đã khiến rất nhiều thứ không nên có xung quanh họ phá vỡ xiềng xích của thời gian và không gian đến với họ.
Mặc dù nhiều chuyện đang phát triển theo chiều hướng khó lường đối với Lý Hùng nhưng Lý Hùng cũng không quá lo lắng, trong lòng anh chỉ cần Hứa Mộc Tình luôn ở bên cạnh mình, vui vẻ, hạnh phúc, mọi thay đổi đều không quan trọng.
Lúc này, cô vươn bàn tay mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng xoa đầu chú chó nhỏ màu vàng, chú chó nhỏ màu vàng rất sướng khi được Hứa Mộc Tình vuốt ve, hai mắt híp lại, lè lưỡi ra, như đang cười vậy.
"Ông Trương, nó đã ăn ngon miệng hơn chưa? Hai ngày trước cháu đã mua một ít thức ăn cho chó mới trên mạng. Cháu sẽ nhờ em trai gửi cho ông sau nhé".
"Gần đây, nó ăn ngon miệng lắm. Nó rất thích loại trước mà cháu mua, cháu mua nhiều thế, tốn kém lắm".
Nghe được lời của ông Trương, Lý Hùng không khỏi đưa mắt nhìn Hứa Mộc Tình đang ở bên cạnh.
Lúc này Hứa Mộc Tình giải thích cho Lý Hùng: "Chú chó này là ông Trương nhặt được ở đầu ngõ khi chúng ta còn nhỏ".
Nói xong, Hứa Mộc Tình tiếp tục nói vài câu với ông Trương, sau đó đưa Lý Hùng tiếp tục đi dạo bên ngoài khu biệt thự.
Cặp đôi tay trong tay đi dạo trên lối đi trong khu biệt thự, hai bên là cây cối, thi thoảng vài chú chim ríu rít bay ngang bầu trời trên đầu.
Trên bầu trời xanh, những đám mây trắng đang thong thả trôi, gió thổi qua mang theo hương thơm của cỏ cây hoa lá.
Hứa Mộc Tình không khỏi hít sâu một hơi: "Thật là thoải mái. Chồng à, anh nói sau này chúng ta già, chúng ta về nông thôn sống được không?"
Lý Hùng chớp mắt hai cái nhìn Hứa Mộc Tình như thế này: "Bà xã, mấy ngày nay em không vui sao?"
Hứa Mộc Tình không nói gì, ánh mắt cô bất giác nhìn về phía xa săm.
Lý Hùng kinh ngạc nhìn dáng vẻ hoàn mỹ của vợ, vô thức duỗi tay ra, ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
"Vợ à, đừng lo, khi mọi thứ ở Ninh Châu ổn định, anh sẽ đưa em đi hái cúc bên hàng rào, nhàn nhã tận hưởng cuộc sống nông thôn ở Nam Sơn".
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ làm hai ba mẫu đất để trồng rau, sau đó làm chuồng gà, nuôi bảy tám chín con gà, ngày nào cũng có trứng ăn, sau đó nhá, vợ anh không phải làm gì hết ...… "
Vừa nói xong, Lý Hùng chu môi, đột ngột hôn lên trán Hứa Mộc Tình một cái.
Hứa Mộc Tình lập tức mặt đỏ đến tận mang tai, vội nhìn xung quanh xem có ai qua lại không, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm và nói: "Bị người ta nhìn thấy thì ngại lắm".
Nụ cười trên khóe miệng của Lý Hùng lúc này càng lớn hơn: "Vợ à, em nói xem chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa?"
Đột nhiên, hai má Hứa Mộc Tình giống như quả táo đỏ, đôi tay mảnh khảnh trực tiếp vỗ vào ngực Lý Hùng, tức giận nói: "Lưu manh, ai muốn sinh con với anh chứ?"
Chương 928: Ai là cậu của cậu, đừng có mà nhận vơ!
Nhưng mà Lý Hùng lại không buông tha, ghé miệng vào lỗ tai Hứa Mộc Tình, không ngừng phả khí nóng hổi vào tai Hứa Mộc Tình: "Nếu em không sinh con cho anh thì ai sinh đây?"
"Chẳng phải vẫn còn Tina, Raven, Cố Ngôn Hi đấy sao, họ đều là vợ của anh, về mặt pháp luật, họ đều có thể sinh cho anh một đứa con".
Lý Hùng sửng sốt một chút, thật ra từ khi dòng thời gian thay đổi, ba người vợ hợp pháp đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, trong lòng Lý Hùng vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Xét cho cùng, trong kế hoạch cuộc đời của mình, Hứa Mộc Tình là ứng cử viên duy nhất cho vị trí vợ của anh.
Đương nhiên, Lý Hùng không phải người đàn ông vô trách nhiệm, có làm có chịu.
Một thời gian trước, Lý Hùng thật sự chưa từng tâm sự thật với Hứa Mộc Tình, bây giờ đã lên tiếng, anh tiếp tục nói: "Vợ à, nếu anh nói rằng cả đời này anh sẽ chỉ sinh con với em, em có sinh con với anh không? ”
Hứa Mộc Tình chớp chớp mắt nhìn Lý Hùng ánh mắt, lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Đột nhiên, cô vươn tay ôm lấy cổ Lý Hùng, sau đó kiễng chân hôn lên môi dày ẩm ướt của Lý Hùng.
Sự ngọt ngào đột ngột khiến Lý Hùng mất cảnh giác, vừa định ôm vợ vào lòng hôn một nụ hôn dài ướt át kiểu Pháp, thì một cơn đau bất chợt nhói lên từ đôi môi dày của anh, Lý Hùng không khỏi hít vào một hơi.
"Vợ, em là cún con đấy à? Sao lại cắn anh?"
"Có đau không?"
“Hừ, đương nhiên là đau rồi”, Lý Hùng tổn thương nói.
Kết quả, Hứa Mộc Tình bất ngờ nói: "Việc cho con bú sau khi sinh của mẹ còn đau gấp mấy chục lần cái cắn vừa rồi đấy".
Nói xong, Hứa Mộc Tình trực tiếp ngẩng cao đầu, rảo bước đi về phía trước.
Lý Hùng đứng ở đó một lúc, đột nhiên dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Hứa Mộc Tình: "Vợ à, em bằng lòng sinh con cho anh rồi à?"
"Vợ à, em định sinh mấy đứa cho anh?"
"Hai, ừm, ba đứa đi, nếu không thì thành lập một đội bóng đá... Ai da, đau quá, nhẹ chút đi…"
Trong lúc đôi trẻ đang chim chuột với nhau, thì phía sau một cây nhãn trăm năm cách họ hàng chục mét, một chiếc đầu đội mũ lưỡi trai đen thò ra.
Đây là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt luôn dõi theo Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, nếu có người nhìn thấy cậu ta, sẽ kinh ngạc phát hiện vẻ ngoài của cậu thanh niên này với Lý Hùng và Hứa Mộc Tình giống nhau đến bảy tám phần.
"Ừm, cũng đã gặp mặt bố mẹ rồi, bây giờ cậu nên thực hiện thỏa thuận đã lập của chúng ta trước đây đi".
Giọng nói của Hứa Thiên Tứ phát ra từ cây gỗ nhỏ bên cạnh, người thanh niên quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột: "Thỏa thuận của chúng ta là anh nhất định phải để tôi xuất hiện bên cạnh bố mẹ. Hiện tại bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra tôi".
Khuôn mặt Hứa Thiên Tứ hiện lên một nụ cười thường thấy, anh ta búng ngón tay lên không trung, ngay sau đó hai bóng đen từ trong không khí nhanh chóng xuất hiện, hai tên quỳ gối trước mặt Hứa Thiên Tứ: "Chủ nhân có gì dặn dò ạ?"
"Đứa nhóc này muốn giao tiếp nhiều hơn với bố mẹ của mình. Các cậu có ý tưởng nào hay không?"
Hai người hai mắt nhìn nhau, không dám suy đoán tâm tư của chủ nhân, chỉ nói rất rập khuôn.
"Nếu ngại tiếp cận với bố mẹ thì nên tiếp cận với người bên cạnh bố mẹ, như thế mới có thể thường xuyên ra vào nhà của họ".
Hứa Thiên Tứ vung tay, hai tên thủ hạ lập tức biến mất dưới ánh nhìn của người thanh niên.
Ngay lập tức, Hứa Thiên Tứ quay lại và nói với chàng trai trẻ: "Thành thật mà nói, tôi có khúc mắc rất lớn với bố cậu, cơ bản là tôi sẽ không giúp cậu".
"Nhưng, vì cậu là một đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi sẽ miễn cưỡng giúp đỡ cậu vì lòng thương người".
"Tuy nhiên, tôi nói trước. Tôi giúp cậu đạt được mong muốn của mình. Nếu cậu dám qua cầu rút ván, tôi sẽ quăng cậu trở lại thế giới lạnh lẽo của mình đấy".
Một nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt non nớt của cậu trai, cậu ta khó khăn lắm mới thoát khỏi không gian lạnh lẽo đó, cậu ta không muốn quay lại!
Nghĩ về chuyện đó, cậu thanh niên nói với Hứa Thiên Tứ với vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng lo, tôi sẽ thực hiện thỏa thuận giữa chúng ta".
"Khi nào? Tôi muốn một thời gian rõ ràng. Hơn nữa, tôi không có nhiều kiên nhẫn để chờ đợi đâu. Cậu nghĩ kĩ đi rồi trả lời tôi".
Hứa Thiên Tứ không đợi người thanh niên nói hết, anh ta đã chặn họng cậu ta ngay.
Người thanh niên mím môi, ngẩng cái đầu rũ xuống lên, trịnh trọng nói với Hứa Thiên Tứ: "Nửa tháng, anh cho tôi nửa tháng, sau nửa tháng, tôi sẽ đặt Trái Ác Quỷ mà anh đưa cho tôi lên bàn ăn nhà Lý Hùng".
"Được".
Hứa Thiên Tứ hài lòng gật đầu, sau đó búng tay lên không trung, lập tức một bóng đen xuất hiện lại đưa cho Hứa Thiên Tứ một văn kiện.
"Ký đi, sau cậu cần tôi giúp gì, tôi sẽ giúp cậu".
Không biết từ lúc nào chàng trai trẻ đã cầm một cây bút trong tay, dưới sự thúc giục của Hứa Thiên Tứ, một tia quyết tâm lóe lên trong mắt chàng trai, cậu ta đã ký tên của mình.
"Hahaha, tốt lắm, từ nay hợp đồng sẽ có hiệu lực, đi, đi tìm bố mẹ của cậu đi, hahaha…"
Hứa Thiên Tứ cười ngạo nghễ, hừ hừ, Lý Hùng, mày cứ chờ đi, tao sẽ sớm cho mày nếm mùi chúng bạn xa lánh, vợ chồng phân ly, tao muốn xem lúc đó mày còn có thể cười được nữa không?
"Ding Dong!"
Chuông cửa biệt thự nhà họ Hứa vang lên.
Liễu Ngọc Phân đang sắp xếp đồ ăn trong bếp, bà ấy nhanh chóng hét lên với Hứa Hạo Nhiên, người đang chơi với Lý Liễu Nhi trong phòng khách: "Mau ra mở cửa đi. Chắc là chị gái và anh rể của con về rồi đấy".
Hứa Hạo Nhiên đang vui vẻ chơi đùa với Lý Liễu Nhi thì đột nhiên bị gọi ra mở cửa, vẻ mặt không hài lòng: "Mẹ, anh rể và chị dâu có chìa khóa mà, hai người họ tự mở của được mà".
"Này, mẹ nói mày ngứa đòn hả? Cái đứa ham chơi này, nếu chị gái và anh rể của mày mang chìa khóa, thì còn cần bấm chuông cửa nữa không?"
Lúc này, Lý Liễu Nhi đang vui vẻ bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo Hứa Hạo Nhiên, chớp đôi mắt to ngấn nước, chất phác nói: "Anh, đi mở cửa đi".
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của vợ hiền, Hứa Hạo Nhiên toàn thân mềm nhũn, nhất định phải nghe lời vợ, lập tức từ trên sô pha đứng dậy đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy một thiếu niên đội mũ lưỡi trai, trước khi Hứa Hạo Nhiên hỏi đối phương là ai, cậu ta đã mở miệng nói: "Cậu".
Hứa Hạo Nhiên xù lông lên ngay lập tức: "Này, tôi nói nhóc này, không được nhận vơ như thế, ai là cậu của nhóc chứ!"
Chương 929: Lý Tiêu Vân
Cậu nhóc không nói gì mà trực tiếp đẩy Hứa Hạo Nhiên ra rồi đi thẳng vào nhà, điều này khiến Hứa Hạo Nhiên rất khó chịu.
Hứa Hạo Nhiên đi "rầm rầm" vòng lại trước mặt cậu nhóc, giơ nắm đấm lên, thản nhiên nói: "Cậu kia, nhân lúc tôi còn đang nói chuyện tử tế với cậu, thì mau cút ra ngoài đi! Nếu không, đừng trách nắm đấm của tôi không khách khí đấy".
Tuy nhiên, cậu trai trẻ tuổi như không nhìn thấy tiếng kêu gào khiêu khích của Hứa Hạo Nhiên, cậu ta một mực đi vào trong, vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây.
Tina nghe thấy tiếng động từ trên lầu đi xuống, nhìn thoáng qua người thanh niên, gần như ngay lập tức, cô ấy gọi tên người thanh niên đó: "Lý Tiêu Vân, sao cậu lại ở đây?"
Tina vừa dứt lời, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã mang theo hai túi tã lớn bước vào.
Cặp đôi nhìn thoáng qua người thanh niên đội mũ lưỡi trai đứng ở giữa sảnh, Lý Tiêu Vân dường như cũng cảm thấy lúc này bố mẹ đang ở phía sau mình, liền từ từ quay mặt lại.
Vào thời điểm sáu con mắt đối diện nhau, ngay cả Lý Tiểu Vân, người đã biết Lý Hùng và Hứa Mộc Tình là bố mẹ ruột của mình, cũng thực sự sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta đã trở lại biểu hiện bình thường của mình.
Lý Tiêu Vân bước tới chỗ Hứa Mộc Tình, lịch sự bắt đầu giới thiệu bản thân: "Mẹ, con tên là Lý Tiêu Vân, con là cháu trai của em mẹ".
"Này nhóc, cậu nói nhảm gì vậy? Chị gái tôi và anh rể tôi làm gì đã có con, lấy đâu ra đứa con lớn đùng như cậu, cút cút cút, mau cút đi!"
Đồ ngốc Hứa Hạo Nhiên xù hết cả lông lên, xắn tay áo bước đến định ném Lý Tiêu Vân ra ngoài.
Tuy nhiên, lúc này Tina đã kịp thời chạy xuống cầu thang, chặn trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Lý Tiêu Vân cười với Tina.
Trên thực tế, Tina đã biết Lý Tiêu Vân từ lâu.
Nhưng cô ấy không biết rằng Lý Tiêu Vân và Lý Hùng có quan hệ cha con.
Ngay từ khi ở Ba Tư, Tina đã vô tình gặp Lý Tiêu Vân, khi đó, cậu ta giống như một người ăn xin ở ven đường, đang giành ăn với một con chó hoang trên phố.
Vốn dĩ một kẻ có địa vị thấp như Lý Tiêu Vân không thể lọt vào mắt xanh của công chúa Tina của Ba Tư.
Nhưng chỉ vì hai người họ vô tình nhìn nhau, Tina cảm thấy ánh mắt của cậu ta rất giống Lý Hùng.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, Tina liền đưa Lý Tiêu Vân, một kẻ ăn xin, về cung điện Ba Tư.
Mãi về sau, cô ấy cử người đi điều tra thân thế của Lý Tiêu Vân mới phát hiện cậu ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, không có quan hệ gì với Lý Hùng, vì vậy cô ấy không bao giờ hỏi bất cứ điều gì về cậu ta nữa.
Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng bản thân sẽ gặp lại cậu thiếu niên này ở Ninh Châu này.
Mấu chốt là người thanh niên này thực sự gọi Hứa Hạo Nhiên là cậu, điều này khiến cô ấy không khỏi băn khoăn không biết người thanh niên trông cực kỳ giống Lý Hùng này có thật sự có quan hệ huyết thống với Lý Hùng không?
"Anh à, có phải anh sinh con với người phụ nữ khác ở bên ngoài không, cậu ta là con ngoài giá thú sao?"
Ngay khi Tina nói câu này, Lý Hùng, khuôn mặt vốn bình thản bất giác nhảy dựng lên vài cái, anh thốt lên không chút suy nghĩ: "Làm sao có thể? Cả đời này anh sẽ chỉ có con với Tình Tình thôi".
Nghe thế, không chỉ sắc mặt của Lý Tiêu Vân thay đổi, mà ngay cả Tina và hai cô gái Cố Ngôn Hi và Raven đang xuống lầu cũng thay đổi.
Trên thực tế, dưới mái nhà bốn người phụ nữ sống chung, họ có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lý Hùng vẫn chỉ luôn hướng về một mình Hứa Mộc Tình.
Về phần ba cô gái, họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa của Lý Hùng, không có bất kỳ mối quan hệ thân mật thực chất nào.
Hứa Hạo Nhiên lúc này mặt dày đi đến bên cạnh Lý Hùng, nói nhỏ vào tai Lý Hùng: "Anh rể, chỉ có hai chúng ta, anh nói thật đi, thằng nhóc này có phải là con của anh không?"
"Nhìn mấy người phụ nữ trong phòng này, họ đều là những người không dễ đối phó đâu. Anh suy nghĩ kĩ trước khi trả lời nhé".
Lý Hùng chớp mắt hai lần rồi nhìn Hứa Hạo Nhiên chằm chằm.
"Anh rể, anh nhìn em thế làm gì? Em sởn cả tóc gáy rồi đây này. Đây không phải chuyện em gây ra nhé, mà là thằng nhóc này đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn sự ổn định và đoàn kết của gia đình chúng ta".
Đối với đứa em vợ ngốc nghếch này, Lý Hùng đúng là cạn lời.
Tuy nhiên, cậu ta nói cũng có lý, đúng là cậu nhóc đột nhiên xuất hiện này có phần ảnh hưởng đến sự ổn định và đoàn kết của gia đình họ.
Gần như ngay lập tức, khuôn mặt tươi cười nham hiểm của Hứa Thiên Tứ hiện trong tâm trí Lý Hùng như phản xạ có điều kiện, anh không cần nghĩ cũng biết, phía sau hẳn là Hứa Thiên Tứ giở trò.
Chỉ là, Lý Hùng có chút không hiểu, Hứa Thiên Tứ đang âm mưu cái quái gì vậy? Tại sao lại làm thế này?
Liễu Ngọc Phân đang ở trong bếp, nhìn thấy mọi thứ từ đầu đến cuối, bà ấy chạy đến chỗ Lý Tiêu Vân, nhìn vòng quanh Lý Tiêu Vân từ trái qua phải.
Sau khi đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng, bà ấy đứng trước mặt Lý Tiêu Vân, nghiêm nghị hỏi: "Cậu thật sự là cháu ngoại của tôi sao?"
Thực ra, Liễu Ngọc Phân đã muốn ôm cháu trai từ lâu, nhưng con gái bà lại đam mê sự nghiệp, con rể thì lại nghe vợ một vành, Hứa Mộc Tình không muốn sinh con, như vậy Lý Hùng đương nhiên sẽ thuận theo cô.
Cũng như những người thuộc thế hệ lớn tuổi, chắc hẳn họ đều mong sớm có con cháu nối dõi tông đường, để dòng họ tiếp tục phát triển từ đời này sang đời khác.
Ngoài ra, kể từ trận mưa sao băng lần trước, Liễu Ngọc Phân đã sở hữu siêu năng lực, nhiều người xung quanh cũng đã trải qua một số thay đổi kỳ lạ.
Vì vậy, Liễu Ngọc Phân không ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của một đứa cháu trai trẻ tuổi ngoài ý muốn.
Vì theo bà ấy, thế giới rộng lớn nên không có là không thể.
Nếu không, người giống hệt Lý Hùng này, ngoài quan hệ bố con với Lý Hùng ra, Liễu Ngọc Phân không nghĩ được cái gì khác?
Đột nhiên, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình vang lên, cô nghe điện thoại rồi nói với Lý Hùng: "Công ty có chuyện, em đi ra ngoài trước, mọi thứ ở nhà anh liệu mà làm nhé".
Nói xong, cô lên lầu cầm túi xách, đi thang máy xuống ga ra dưới tầng hầm, trực tiếp lái xe rời đi.
Lý Hùng không yên tâm Hứa Mộc Tình một mình đến công ty, đá Hứa Hạo Nhiên đang ở bên cạnh mình một cái: "Em cùng chị gái đến công ty xem có giúp được gì không?"
"Anh rể đừng có thế nhé, chị gái của em có thể giải quyết ổn thỏa việc của công ty, không cần anh…"
Nhưng mà Hứa Hạo Nhiên mới nói được nửa câu, đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lý Hùng, cậu ta không khỏi rụt cổ lại, lập tức đổi giọng: "Em đi là được chứ gì?"
Chương 930: Bắt nạt
Hứa Hạo Nhiên lúc này giống hệt đứa nhóc bị bắt nạt.
Hứa Hạo Nhiên đi thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm và lên chiếc xe địa hình bóng bẩy của mình. Vừa định khởi động xe, Lý Liễu Nhi liền mở cửa xe và vụng về trèo lên ghế phụ. Ngồi yên ở đó rồi hướng khuôn mặt ngây thơ về phía Hứa Hạo Nhiên: "Em muốn đi".
Mỗi lần ở trước mặt vợ hiền, Hứa Hạo Nhiên đều đáp ứng tuyệt đối.
Lúc này cậu ta nghiêng người, giúp Lý Liễu Nhi thắt dây an toàn, tay sượt qua hai ngọn ‘núi’ cao chót vót của Lý Liễu Nhi, Hứa Hạo Nhiên còn cọ cọ vào hai lần, hehe, vợ mình mình không “dê” thì để ai “dê”.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi đã kết hôn, hai người đã làm không ít chuyện xấu hổ.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên thích cảm giác được ‘dê’ Lý Liễu Nhi một cách bí mật, nó thực sự rất tuyệt.
Cùng lúc đó.
Hứa Thiên Tứ đang giang hai tay ra, ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da rộng rãi với vẻ mặt vô tư.
Có mấy cô gái gợi cảm ngồi bên cạnh anh ta, ánh mắt của những cô gái này có vẻ rất lờ đờ, giống như những con rối bị kiểm soát, nhưng tất cả đều làm cùng một động tác để lấy lòng Hứa Thiên Tứ.
"Chủ nhân, Lý Tiêu Vân đã thành công xâm nhập vào gia đình Lý Hùng. Hiện tại mọi người trong nhà bọn họ đều tin rằng thiếu niên đột nhiên xuất hiện này chính là con trai của Lý Hùng".
Nghe vậy, Hứa Thiên Tứ nở một nụ cười khinh bỉ trên mặt. Anh ta trực tiếp nắm lấy mái tóc dài của một cô gái bằng tay phải và ấn mạnh cô ta vào đáy quần của mình, sau đó anh ta rên lên một tiếng, rồi ném cô gái sang một bên như miếng rẻ rách.
Ngay sau đó, dưới cái nhìn của tên thuộc hạ này, Hứa Thiên Tứ lần lượt kéo mấy cô gái xung quanh mình lại, ấn tất cả vào đũng quần của anh ta, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra!
Những cô gái trẻ tuổi này, từng người một giống như bị hút lấy sức sống, làn da trắng nõn ban đầu lão hóa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng ngay cả mái tóc đen cũng lập tức biến thành màu trắng bạc.
Mà Hứa Thiên Tứ lúc này tràn đầy khí lực, mặt ửng đỏ lên, ngọn lửa đỏ trên đầu không ngừng bốc lên.
Nhóm lửa đỏ này là suối nguồn của cơ thể Hứa Thiên Tứ, anh ta liên tục biến ra Trái Ác Quỷ để điều khiển suy nghĩ và hành vi của người khác, đều cần tiêu hao một lượng lớn tinh nguyên trong cơ thể anh ta.
Mà những tinh nguyên tiêu thụ này chỉ có thể được bổ sung bằng đường hấp thụ bên ngoài, nguồn cung cấp này là phụ nữ trẻ.
Hứa Thiên Tứ chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha với vẻ mặt mãn nguyện, anh ta bước đến gần cấp dưới, đưa tay vỗ vỗ lên vai thuộc hạ: "Cậu đã làm rất tốt việc này. Về sau, Hứa Mộc Tình có thể sa lưới hay không đều phụ thuộc vào biểu hiện của cậu đấy".
Trong khoảng thời gian gần đây, Hứa Thiên Tứ càng ngày càng ý thức được rằng cơ thể mình cần được bổ sung nhiều tinh nguyên hơn nữa, những cô gái bình thường này không còn có thể đáp ứng được nhu cầu của anh ta nữa.
Mà thể chất đặc biệt của Hứa Mộc Tình chính là thứ anh ta cần gấp bây giờ.
Trong khi đang nói, một trái cây đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay phải của Hứa Thiên Tứ.
Khoảnh khắc nhìn thấy trái cây màu xanh lơ, ánh mắt thuộc hạ của anh ta sáng lên. Phải biết, sau khi ăn trái cây này, không những kỹ năng được nhân đôi mà còn có thể trở thành cao thủ trong việc điều khiển người khác.
Trái Ác Quỷ trong tay Hứa Thiên Tứ được chia thành bảy cấp độ, đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lơ, xanh nước biển và tím. Tổng cộng có bảy màu, mỗi màu đại diện cho một năng lượng và khả năng kiểm soát khác nhau.
Quả màu đỏ là loại quả mạnh nhất, sau đó là các loại khác.
Nếu tên thuộc hạ ăn trái xanh lơ này sẽ có khả năng biến ra trái xanh nước biển và tím.
Từ đó, có thể tự phát triển con rối của riêng mình, làm việc cho hắn, kiếm tiền cho hắn, muốn làm gì thì làm, còn hắn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.
Hứa Thiên Tứ đưa quả màu xanh lơ đến trước mặt thuộc hạ, thuộc hạ của anh ta nhanh chóng cung kính cầm nó bằng hai tay, sau đó trực tiếp nuốt cả quả trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Khoảnh khắc hắn nuốt trái cây, một sự thay đổi kỳ diệu xảy ra trong cơ thể hắn.
Da của tên thuộc hạ chuyển sang màu xanh lơ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó từ từ trở lại tình trạng da bình thường.
"Đây là phần thưởng cho thắng lợi của cậu lần này. Tiếp theo, nếu cậu hoàn thành công việc, tôi sẽ thưởng cho cậu một quả đỏ".
Khi nghe nói có thể có được quả đỏ, tên thuộc hạ rất phấn khởi: "Chủ nhân anh minh, bây giờ gia đình Lý Hùng tin chắc Lý Tiêu Vân là con của Lý Hùng rồi".
"Họ sẽ không bao giờ ngờ rằng Lý Tiêu Vân này thực ra là Lý Mộc, anh trai đã chết của Lý Hùng".
Hứa Thiên Tứ hừ lạnh: "Lý Hùng nhìn thì không thấy kẽ hở, nhưng thật ra toàn thân nó đầy sơ hở".
"Chỉ cần chúng ta tùy tiện bắt lấy một cái, lợi dùng một chút sẽ khiến nó trở tay không kịp".
Hắn gật đầu liên tục, không khỏi hỏi: "Chủ nhân, chúng ta có nên thêm một tí không? Làm cho Lý Hùng cũng tin?"
"Theo báo cáo từ cấp dưới, hiện tại, ngoại trừ Lý Hùng, gia đình của Hứa Mộc Tình đã chấp nhận danh tính của Lý Tiêu Vân".
Hứa Thiên Tứ xua tay: "Đi đi".
Thuộc hạ này trong nháy mắt biến mất ở trước mắt Hứa Thiên Tứ, Hứa Thiên Tứ nhìn căn nhà trống trải xung quanh, cảnh tượng lần đầu chạm trán với Lý Hùng ở Ninh Châu không khỏi hiện lên trong đầu.
Một lúc lâu sau, Hứa Thiên Tứ thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi: "Lý Hùng, mày chờ đấy. Từ giờ trở đi, tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác bị người thân phản bội là như thế nào, mà cái này chỉ là khởi đầu thôi".
Ở bên kia, Hứa Mộc Tình nghe điện thoại, vội vàng đến tập đoàn Lăng Tiêu, Trương Hiểu Bình lập tức báo cáo tình hình hiện tại của tập đoàn cho cô.
"Chị ơi, các nhà điều hành trò chơi lớn trên thế giới đã gửi thư, muốn mua bản quyền trò chơi Thế Giới Mới của tập đoàn chúng ta để vận hành độc lập ở các nước khác ngoài Hoa Hạ".
"Đây là chuyện tốt, em có thể tự mình quyết định".
Kể từ khi tập đoàn Lăng Tiêu đi đúng hướng, Hứa Mộc Tình đã giao quyền cho những người đã trưởng thành cùng tập đoàn Lăng Tiêu từ những ngày đầu.
Và Trương Hiểu Bình, với tư cách là một nhân viên đã làm việc chăm chỉ bên cạnh cô từ những ngày đầu, đã trở thành một trong những trụ cột kinh doanh đáng tin cậy nhất của cô.
Thông thường, rất nhiều quyết định không cần sự chấp thuận của Hứa Mộc Tình, cấp dưới có thể tự quyết định.
Trương Hiểu Bình lúc này mới có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thực còn có chuyện khác".
Lúc này, Trương Hiểu Bình ngập ngừng.
Bình luận facebook