-
Chương 896-900
Chương 896: Trái ý trời
Vừa nói Lý Hùng vừa vung nhẹ tay một cái, một bình rượu Hoa Điêu lâu năm đã ở trong tay anh.
Lý Hùng ném bình rượu cho Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái sau khi đỡ lấy, cổ tay ông ấy đã treo ba món nhắm ông ấy thích ăn nhất được đựng trong túi ni lông.
Chỉ dựa vào chiêu này, Từ Lão Quái đã thấy bùi ngùi, đồ đệ của mình quá đỉnh, mà nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi tuổi, đúng là lạ đời.
Cùng với đó ông ấy cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Nhất là ông ấy phát hiện lúc Lý Hùng nói chuyện với mình, khí tức trên người anh còn có một chút độc đoán nhàn nhạt mà người thường không bao giờ có được.
Lý Hùng nói: "Dòng thời gian này chỉ là một sự tồn tại đặc biệt, mấy hôm nữa ông có thể dẫn tôi đi".
Lúc này thực ra trong lòng Từ Lão Quái chẳng nghĩ nhiều, nói với Lý Hùng: "Dẫn nhóc đi đâu?"
Lý Hùng đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Lúc nhỏ tôi không rõ lắm, mà ông cũng chưa bao giờ nói".
"Giờ nghĩ kỹ lại, lúc đầu ông vội vàng dẫn tôi đi là vì có người sau lưng nhìn ông chằm chằm".
Từ Lão Quái giật mình, ông ấy vội nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết, hình như ông ấy rất sợ hãi thế lực luôn đuổi theo sau lưng.
Vẻ mặt của ông ấy cũng rất giống Hứa Hiếu Dương lúc uống say lén lút đi vào nhà.
"Yên tâm đi, một thời gian nữa người ta mới đuổi đến".
"Mấy ngày nay ông có thể tiếp tục nhìn trộm bà chủ quán cơm đầu ngõ tắm rửa".
Nói xong Lý Hùng xoay người rời đi.
Từ Lão Quái vỗ tường nói với Lý Hùng: "Oắt con nói gì đó? Sư phụ của nhóc là người đàng hoàng, sao có thể làm mấy cái trò mèo đấy được?"
Từ Lão Quái vừa dứt lời, Lý Hùng đã đi ra khỏi con hẻm.
Lúc này, một bóng người thướt tha đi ngang qua đầu hẻm.
Từ Lão Quái còn đang tỏ vẻ đàng hoàng lập tức trở nên bỉ ổi, ông ấy lén lút leo lên cửa sổ nhà người ta, xem bà chủ chuẩn bị nguyên liệu nhào bột.
Còn Lý Hùng thì vẫn nghiêm túc làm theo các mốc thời gian vốn có của anh.
Tay anh cầm một cái balo, vào con hẻm mà Từ Lão Quái ở.
Lúc này Từ Lão Quái đang thảnh thơi ngồi trong hẻm, vừa uống rượu vừa nhắm.
Ông ấy liếc nhìn Lý Hùng cười nói: "Nhóc con, bạn gái nhóc cũng được phết đấy, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân".
"Thảo nào nhóc cố gắng lấy lòng con bé thế, theo đuổi con gái chẳng dễ gì".
"Tôi nói cho nhóc biết, phụ nữ chính là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này".
"Nhiều khi bọn họ đáng yêu như thiên thần, nhiều lúc lại đáng sợ như ác ma".
"Nhưng thầy nhóc đã viết ra một bộ chuyên để đối phó với phụ nữ rồi".
"Nếu nhóc muốn học thì giờ sư phụ sẽ dạy cho nhóc luôn".
Lý Hùng không nói gì, lúc này hai tay anh hơi mở ra.
Sau đó bóng người anh dần mờ đi.
Ánh mắt mơ hồ của Từ Lão Quái lập tức trở nên sắc bén.
Ông ấy nhìn Lý Hùng chằm chằm, thấy anh đang phân thân ra một người khác.
Mà ánh mắt của cậu nhóc vừa phân thân ra cực kỳ ngây thơ.
Cậu nhóc đứng bên cạnh Lý Hùng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh. Lúc này cậu nhóc trông không khác những đứa trẻ bình thường khác, tuy là trong mắt cực kỳ đau thương nhưng vẫn rất kiên định.
"Anh, anh là ai?", Lý Hùng nhỏ ngạc nhiên nhìn Lý Hùng khác.
Lý Hùng cười nhẹ, anh búng tay trong không khí một cái.
Cơ thể Lý Hùng nhỏ hơi lung lay, sau đó ngã vào lòng Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái đỡ lấy Lý Hùng nhỏ, ánh mắt sâu xa nhìn Lý Hùng nói.
"Đồ đệ à, suy nghĩ của nhóc còn thâm sâu hơn tôi tưởng".
"Đúng là một mũi tên trúng hai con chim, nhóc vừa muốn bù lại khoảng trống lúc nhỏ với vợ".
"Vừa muốn tách tất cả những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình ra".
Nếu giờ có người bên cạnh cũng không hiểu Lý Hùng và Từ Lão Quái đang nói chuyện gì.
Thực ra đây là một môn võ cực kỳ uyên thâm, cho dù là môn phái lánh đời cũng không biết, nói gì đến luyện nó.
Lý Hùng hỏi ông ấy: "Sư phụ cứ mạnh tay dạy dỗ cậu ta, đừng mềm lòng".
Từ Lão Quái cười nhăn nhó lắc đầu nói: "Thảo nào còn trẻ mà thực lực của nhóc đã kinh người như vậy".
"Xem ra tất cả là do số mệnh, nhóc có thực lực như vậy có lẽ là vì trước kia đã thay đổi dòng thời gian rồi".
"Đây là một vòng lặp vô tận, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ thoát ra được".
Lý Hùng dửng dưng nói: "Nếu không gặp Tình Tình có lẽ tôi sẽ như ông nói, vĩnh viễn không thoát ra được".
"Nhưng chỉ cần có cô ấy ở bên, trong lòng tôi luôn tràn ngập ánh sáng".
"Mà nhờ lời của sư phụ, sư nương sắp đuổi đến rồi đấy, khoảng bốn mươi năm giây nữa bà ấy sẽ đến đây".
"Ôi vãi!", Từ Lão Quái chửi một tiếng, ôm chặt Lý Hùng nhỏ vào lòng, lao vút qua Lý Hùng như một trận gió.
Lúc rời đi ông ấy còn tức giận nói với Lý Hùng một câu: "Thằng nhóc thối, đến sư phụ mà cũng dám bẫy. Nhóc chờ đó, mấy chục năm sau sư phụ sẽ đì nhóc ra bã".
Lý Hùng cười nhún vai, vẻ mặt dửng dưng, hai tay đút túi, lúc anh bước đi trong con hẻm, người anh lớn dần lên rồi biến mất trong không khí.
Lý Hùng cũng không hoàn toàn biến mất, anh chỉ tàng hình ở bên Hứa Mộc Tình mà thôi.
Lý Hùng đã dùng một cách khác lạ để đưa Hứa Mộc Tình về quá khứ.
Bình thường về quá khứ vẫn giữ nguyên hình dáng của mình.
Nhưng anh đã biến bản thân và Hứa Mộc Tình thành dáng vẻ trẻ con.
Thực ra có hai lý do, vừa nãy Từ Lão Quái cũng nói, sâu trong lòng bọn họ có mấy việc phải làm xong hoặc là buông bỏ.
Chỉ thế bọn họ mới có thể bước sang trang mới.
Tai họa lúc trước mà Lý Hùng nói với Hứa Mộc Tình cũng không phải nói đùa.
Chương 897: Bóng Ma Thời Gian
Nếu tai họa ập đến mà không chuẩn bị chu đáo, thì không chỉ Lý Hùng và những người bên cạnh anh.
Mà có lẽ cả xã hội loài người cũng sẽ bị diệt.
Rốt cuộc tai nạn là thứ gì?
Lý Hùng cũng không rõ.
Thế giới này sẽ không ai biết tai nạn sắp ập đến là gì.
Mà cũng chả có mấy người biết chuyện này sắp xảy ra.
Chỉ có Lý Hùng đạt đến trình độ của "Thần" mới lờ mờ cảm nhận được, anh cũng cảm thấy lo lắng. Chính vì sự lo lắng này nên anh mới không chút do dự đi bù đắp tiếc nuối của mình.
Lưu Lệ Lệ lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của Hứa Mộc Tình.
Lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy cô ấy, đôi mắt cô rơm rớm nước mắt.
Lý Hùng như bóng ma đứng bên cửa sổ nhìn Hứa Mộc Tình, trên mặt anh nở nụ cười nhẹ.
Mà lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm chớp nổ vang trời.
Tia chớp này đánh vào giữa sân thể dục của trường học.
Lý Hùng từ từ xoay người lại, nhìn thấy một người đầy khí đen đang đứng sừng sững ở đó.
Mà người bước ra từ trong tia chớp này quay đầu nhìn thẳng về phía Lý Hùng vốn đã tàng hình.
Trong nháy mắt, Lý Hùng thở dồn dập, đây là lần đầu tiên anh lo lắng kể từ khi thực lực của anh đạt đến đỉnh cao.
Đây là lần đầu tiên anh gặp người này.
Nói đúng ra thì người này không phải con người, mà hắn có một cái tên chung là Bóng Ma Thời Gian.
Vượt thời gian là một chuyện rất nguy hiểm.
Bởi vì nó có thể khiến vạn vật xoay chuyển, gây nên những chuyện không thể đoán trước.
Để trừng phạt những người vượt thời gian, Bóng Ma Thời Gian đã được sinh ra, bọn họ sống để ngăn cản hoặc giết chết những người vượt thời gian.
Mặc dù ban đầu Lý Hùng cũng nghĩ người này sẽ đến nhưng không ngờ hắn đến nhanh như vậy.
Mà hắn xuất hiện cũng không khiến người khác chú ý đến, giống như một bóng ma, cho dù đang là ban ngày ban mặt nhưng người khác cũng không nhìn thấy hắn.
Ngoài Lý Hùng.
Lý Hùng nhảy từ trên lầu xuống, bước đến trước mặt Bóng Ma Thời Gian.
Nếu là người khác sau khi biết Bóng Ma Thời Gian mạnh cỡ nào thì chắc chắn sẽ không bình tĩnh như Lý Hùng mà sẽ chạy trốn ngay. Bởi vì với bọn họ chỉ chạy trốn thì mới có đường sống.
Khí đen bao trùm lấy Bóng Ma Thời Gian, hắn không giống những bóng ma truyền thống có vẻ ngoài xấu xí, thân thể khô quắt trôi nổi trong không trung, nhìn hắn chả khác gì người bình thường cả.
Hắn giống như người bình thường, tuy không thấy rõ mặt mũi thế nào nhưng nhìn thân hình thì chắc là người trưởng thành, cao khoảng một mét tám, cũng không quá cường tráng.
Nhưng lúc này trên người hắn tràn ngập khí tức đáng sợ, khiến Lý Hùng cũng bất giác kinh ngạc.
Bởi vì từ trước đến nay, có lẽ đây là đối thủ mạnh nhất Lý Hùng gặp được.
Mà hắn cũng không phải người nên anh cũng không biết phải đối phó kiểu gì.
Bóng Ma Thời Gian chỉ tồn tại trong truyền thuyết, những người gặp hắn đã chết hết rồi, cho nên giờ Lý Hùng cũng không biết nên đánh thế nào.
Giờ hai tay anh buông thõng, cứ đứng im trước mặt Bóng Ma Thời Gian, hai người nhìn nhau.
Lúc này, trên không trung xuất hiện một chấn động kỳ lạ, đồng thời có một giọng nói rè rè phát ra.
"Lý Hùng, cậu phá hủy sự cân bằng của thế giới, tôi thay mặt cho thời gian giết chết cậu".
Lý Hùng không ngờ đối phương lại nói chuyện, sau khi nghe thấy hắn nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc của Lý Hùng hơi thả lỏng.
Với Lý Hùng thì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bởi vì anh không biết cấu tạo cơ thể của đối phương thế nào, nhược điểm là gì, phải đánh ra sao?
Mà giờ hắn lại nói chuyện chứng tỏ hắn là một sinh vật trí tuệ.
Lý Hùng hiểu rõ cách tấn công một sinh vật có trí tuệ.
Trên mặt anh cười thoải mái nói: "Tôi đứng ở đây, muốn giết thì nhào vô".
Bóng Ma Thời Gian cười khẩy nói: "Cậu nghĩ mình khống chế được thời gian thì vô địch chắc? Mơ đi!"
Vừa dứt lời, hắn đã lao về phía Lý Hùng.
Chỉ trong nháy mắt, khí đen dường như bao trùm lấy toàn bộ Lý Hùng.
Sau khi khí đen rời khỏi người hắn thì bóng dáng thật của hắn cũng lộ ra.
Hóa ra hắn cũng không phải là ma, hắn mặc một bộ quần áo bình thường.
Bộ quần áo này bó sát người, nhìn như đồ bơi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn của hắn.
Mà hắn còn đeo một cái đồng hồ công nghệ cao trên tay.
Trông hắn không khác người bình thường là bao, chỉ là hai bên mặt hắn có bốn đường cong giống như được vẽ bằng bút màu.
Mà lúc này, bốn đường cong ấy đang tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thấy Lý Hùng vẫn sừng sững đứng đó không ngã, hắn cười lạnh nói: "Từ bỏ đi. Loại khí này chuyên dùng để đối phó với những người ăn cắp thời gian như cậu đấy".
"Cho đến nay tôi đã giết không biết bao nhiêu người giống cậu".
"Người phá hỏng trật tự thời gian và con người như cậu phải chết".
Nhưng lúc này Lý Hùng đã bị khí đen bao phủ, dửng dưng nói một câu: "Ở thế giới của tôi, nếu ai phạm tội thì sẽ do pháp luật phán quyết".
"Tôi muốn biết các anh dùng thứ gì để phán quyết người khác".
Vừa nói Lý Hùng vừa bước ra khỏi khí đen.
Khí đen nhìn rất ghê gớm này cũng chẳng nhằm nhò gì với Lý Hùng.
Bóng Ma Thời Gian thấy Lý Hùng vẫn lành lặn thì ngạc nhiên, hắn trợn to mắt, nhìn Lý Hùng chằm chằm nói: "Sao cậu làm được? Tính đến nay tôi đã giải quyết hai mấy người rồi nhưng không ai có thể thoát khỏi khí đen cả".
Lý Hùng nhếch miệng cười, sau đó từ từ nâng tay phải lên.
Tay anh vung nhẹ trong không khí.
Lúc này, không khí như dòng nước bị Lý Hùng đẩy ra.
Hai mắt hắn trợn to, bất giác bước lên trước hai bước, khí đen trên người cũng càng thêm giày đặc: "Cậu có hai loại siêu năng lực".
Chương 898: Quỳ xuống xin tha
Lý Hùng cười nhẹ với hắn: "Dường như chuyện gì các anh cũng có thể dùng siêu năng lực để giải thích nhỉ".
"Nhưng với tôi, không phải chuyện gì cũng gọi là siêu năng lực".
"Bản chất năng lượng vốn có của vũ trụ cho dù được hình thành dưới dạng nào thì cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi".
"Siêu năng lực chỉ là một dạng năng lượng cụ thể".
"Nếu lấy hạt nhân của vũ trụ đi tìm nguồn gốc của nó thì anh sẽ thấy hình dạng và cấu tạo của tất cả các năng lượng trong vũ trụ đều giống nhau".
Hắn bỗng cười khẩy: "Cái loại kiến hôi như cậu mà cũng dám trâng tráo nói về thể năng lượng của vũ trụ, đúng là chán sống rồi. Giờ tôi thay mặt tòa tuyên án cậu tử hình".
Lý Hùng ngoắc tay với hắn nói: "Lên đi".
"Muốn chết à!", khí đen trên người hắn càng dày đặc hơn, lao về phía Lý Hùng như gió lốc.
Khí đen này bao trùm lấy anh, hình thành một cơn lốc màu đen, gió cũng càng ngày càng mạnh.
Một cảnh tượng kỳ lạ bỗng xuất hiện.
Lúc này xung quanh vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng cơn lốc màu đen vây quanh Lý Hùng cực kỳ mãnh liệt.
Mà cơn gió lốc này chỉ ảnh hưởng đến Lý Hùng, lá cây ngọn cỏ xung quanh không chút lay động.
Trong cơn gió lốc màu đen xuất hiện tia chớp, tia chớp bổ thẳng xuống người Lý Hùng.
Hắn vừa bước lại gần Lý Hùng vừa nói bằng giọng điệu lạnh như băng: "Cậu muốn thay đổi thời gian để thay đổi số mệnh của mình à, đây là phạm tội".
"Mà tia chớp màu đen tôi đang dùng này là một trong những hình dáng lực lượng của thời gian, nó sẽ cắn nuốt cơ thể cậu khiến cậu biến mất vĩnh viễn trong dòng thời gian này, đây cũng là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất dành cho cậu".
"Giờ nếu cậu biết sai quỳ xuống, tôi sẽ giảm nhẹ đau đớn mà hình phạt này mang lại".
Nhưng hắn vừa dứt lời thì Lý Hùng uể oải nói: "Sao tôi phải quỳ, sao tôi phải xin, sao tôi phải hối hận".
"Tôi thấy trò này được đấy, những tia sét này đánh vào người cũng khá thích".
Lý Hùng đứng im một chỗ, những tia sét đen sì đánh vào anh nhưng chả ảnh hưởng gì đến anh cả.
Bóng Ma Thời Gian tức giận, hắn nghĩ Lý Hùng đang cố tỏ vẻ, hắn quát to, tốc độ những tia sét đánh vào người Lý Hùng ngày càng nhanh, lực ngày càng mạnh.
"Hahaha, đồ kiến hôi, dám coi thường tòa án thời gian của chúng tôi à, cho chết".
Nhưng mấy nghìn đến mấy chục nghìn tia sét đánh vào người Lý Hùng mà anh cũng chả làm sao.
Lúc này, Lý Hùng giơ tay phải lên, năm ngón tay anh xòe ra rồi từ từ nắm lại.
Lúc anh nắm chặt tay lại, tất cả những tia chớp đen đều biến mất, khí đen cũng từ từ tản đi.
Hắn trợn to mắt, há hốc mồm, nhìn Lý Hùng vẫn lành lặn đứng đó nói: "Sao lại thế được, sao cậu không hề hấn gì gì?"
Lý Hùng cười nói: "Vừa nãy tôi nói rồi, bản chất của thể năng lượng trong vũ trụ này giống nhau".
"Tôi còn lo anh sẽ dùng một loại thể năng lượng cơn lốc đen hoặc tia chớp đen mà tôi chưa từng thấy cơ".
"Nhưng tiếc là tòa án thời gian của các anh cũng chỉ đến thế mà thôi".
"Bóng Ma Thời Gian như anh cũng chỉ tỏ vẻ thế thôi".
"Cậu dám phỉ báng tòa án thời gian! Cậu có biết mỗi một câu cậu nói sẽ bị truyền về tổng bộ của tòa án thời gian không?"
"Đến lúc đó không phải chỉ có mình tôi mà sẽ có một đội chấp pháp tới".
Lý Hùng giơ tay day mũi nói: "Bọn họ đến thì tốt, không đến thì tôi lại thấy mất vui".
Vừa nói Lý Hùng vừa xòe tay ra.
Bóng Ma Thời Gian bàng hoàng khi thấy trong tay Lý Hùng xuất hiện cơn lốc màu đen.
Mà bên trong cơn lốc còn có tia sét nữa.
"Cậu, cậu, sao cậu làm được? Không thể nào, chắc chắn là ảo giác, đây là ảo giác cậu lừa tôi".
Tay trái của Lý Hùng cách một khoảng không vỗ nhẹ vào Bóng Ma Thời Gian, "bốp" một tiếng, trên mặt hắn đã xuất hiện vết hằn in dấu một bàn tay.
"Có đau không? Giờ biết là thật chưa?"
Nụ cười của Lý Hùng không thay đổi, nhìn anh bây giờ có vẻ rất kiên nhẫn.
Bởi vì trước kia anh chưa từng gặp Bóng Ma Thời Gian, càng không biết đến tòa án thời gian.
Những thứ không biết khiến Lý Hùng cảm thấy tò mò, đồng thời có một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Sau khi gặp rồi anh mới biết thực ra bản chất năng lượng của bọn họ cũng như nhau.
Lý Hùng nói: "Cơn lốc đen và tia chớp đen này chỉ là biểu hiện cụ thể của vật chất tối thôi".
"Thứ này chẳng ăn nhằm gì với tôi, ngoài ra tôi còn một chuyện muốn nhắc anh".
Lúc Lý Hùng nói những lời này, tốc độ nói chuyện của anh chậm dần, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng.
Đồng thời, còn có khí tức kinh người mà Bóng Ma Thời Gian chưa từng cảm nhận được bộc phát ra.
Giờ anh như lúc hòa bình, chỉ đứng trên bãi cỏ của trường học nhưng trong nháy mắt lại khiến Bóng Ma Thời Gian cảm thấy anh trở nên vô cùng to lớn.
Một loại sức ép ùn ùn kéo đến khiến hắn không thể hô hấp, giống như có một bàn tay khổng lồ đè chặt hắn xuống đất.
Lời nói của anh như tiếng sấm nổ vang trong đầu hắn, lặp đi lặp lại.
Lý Hùng nói: "Tòa án thời gian mà anh nói tôi chưa từng nghe đến, cũng không có hứng biết".
"Nhưng tôi mong đám người tự tin ngạo mạn, không biết trời cao đất dày các anh hiểu rõ một chuyện".
"Tôi là người Hoa Hạ, sẽ tuân thủ pháp luật nước tôi, nhưng ra khỏi nước tôi thì tất cả những luật pháp khác là vô dụng với tôi".
"Nếu các anh không biết điều tự chạy đến trước mặt tôi đòi trừng phạt tôi, vậy tôi mong các anh hãy chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt của tôi đi".
"Bình thường tôi sẽ không đánh người, nhưng nếu đã đánh thì đám người các anh không gánh nổi hậu quả đâu".
Bóng Ma Thời Gian đau đớn giãy dụa, hắn dùng hết sức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Hùng nói: "Cậu nghĩ chúng tôi chỉ có một toàn án thời gian chắc?"
"Chúng tôi đại diện cho ý chí của cả vũ trụ này, mà cậu cũng chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong vũ trụ mà thôi".
Chương 899: Chết
"Trước mặt những thế lực thật sự thì các cậu cũng chỉ là con kiến mà thôi, kể cả hành tinh của các cậu cũng chỉ là một hạt cát, chúng tôi có thể dễ dàng xóa sổ các cậu khỏi vũ trụ này".
Nụ cười trên mặt Lý Hùng không chút thay đổi, anh thờ ơ nói: "Câu trả lời của tôi rất đơn giản, các anh muốn làm gì thì làm. Người Hoa Hạ chúng tôi có một câu thường dùng 'giỏi thì nhào vô'".
Sau đó Lý Hùng vung nhẹ tay lên, cơn lốc màu đen lao đến chỗ Bóng Ma Thời Gian, bao trùm lấy cả người hắn, tia sét màu đen liên tiếp đánh vào người hắn.
Bên trong cơn lốc, hắn hét lên chói tai.
Mỗi lần cơ thể hắn bị tia sét đánh trúng thì lại nhạt đi một chút, cuối cùng tan biến trong không trung.
Xử lý xong, Lý Hùng mặt vô cảm phủi tay.
Anh bước đến lớp học của Hứa Mộc Tình, vừa đi miệng vừa cười tươi.
"Hay đấy, càng ngày càng hay. Xem ra những nhà khoa học điên cuồng tìm kiếm người ngoài hành tinh đã tìm thấy manh mối rồi".
"Vũ trụ này chắc không chỉ có sự sống trên trái đất. Chà, không biết những con quái vật già nua trốn rừng già sẽ làm gì khi lũ người ngoài hành tinh này đến trái đất đây?"
"Sẽ giống năm đó khi người Đảo Quốc đến xâm chiếm, mặc kệ trăm họ lầm than".
"Hay là cả đám nhảy ra đồng tâm hiệp lực đối phó bọn chúng đây?"
...
Hứa Mộc Tình đã sống trong quá khứ mấy tháng rồi.
Suy nghĩ không thay đổi nhưng dùng cơ thể lúc còn nhỏ để sống với bố mẹ lúc trẻ mấy tháng khiến Hứa Mộc Tình có những cảm nhận mới lạ.
Sự xúc động này không thay đổi chỉ vì bố mẹ lớn tuổi hơn.
Tình yêu của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân dành cho Hứa Mộc Tình luôn tỉ mỉ và không thay đổi.
Tình bạn giữa Hứa Mộc Tình với Lưu Lệ Lệ cũng ngày càng bền chặt, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Lý Hùng, bố của Lưu Lệ Lệ đã vượt qua tai nạn, cuộc sống của ông ấy càng thêm ổn định.
Lúc Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nắm tay nhau vào con hẻm nhỏ kia một lần nữa, cơ thể hai người lớn dần lên.
Lúc hai người đứng cách đầu hẻm khoảng bốn năm mét nữa, Hứa Mộc Tình thấy mình đã trở lại dáng vẻ ban đầu thì xoay một vòng trước mặt Lý Hùng cười nói: "Chồng ơi, anh thấy lúc nhỏ em đáng yêu hay bây giờ đáng yêu?"
Đây là một câu hỏi chết người, nếu trả lời không tốt có khi tối nay phải ngủ ngoài sô pha mất.
Lý Hùng đảo mắt cười nói; "Đương nhiên là lúc nhỏ em đáng yêu rồi".
Hứa Mộc Tình bĩu môi, hờn dỗi nói: "Ý anh là bây giờ em không đáng yêu chứ gì".
Hứa Mộc Tình không ngờ Lý Hùng lại giang hai tay bước lên, ôm chặt cô vào ngực, hai người đứng trong hẻm hôn nhau say đắm.
Hứa Mộc Tình bị Lý Hùng hôn đến mặt đỏ tai hồng, cả người mềm nhũn dựa vào ngực anh nói: "Nỡm ạ, chỉ bắt nạt em là giỏi".
Lý Hùng ôm cơ thể mềm mại gợi cảm của Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc nhỏ em đáng yêu như thế, anh chỉ muốn thơm em thôi. Giờ em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, khiến anh chỉ muốn vừa ôm vừa hôn em".
Nói xong, Lý Hùng còn cố tình ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình, thổi hơi nóng vào tai cô, còn nói những lời khiến Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu lên.
Nghe những lời Lý Hùng thủ thỉ bên tai xong, mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng, nắm tay bé nhỏ đấm nhẹ vào lồng ngực anh.
Hứa Mộc Tình đang định nói gì đó, bên ngoài có một chiếc xe Van lao vụt qua.
Ngay sau đó, cột điện bên cạnh hẻm đã bị chiếc xe rắn chắc tông đổ.
Đột nhiên có tia lửa bắn ra, hai cửa hàng trên phố bỗng bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Hai người không liếc mắt đưa tình nữa mà nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm.
Lúc Lý Hùng đang định dập lửa thì anh thấy chiếc xe bị mất lái, lao lung tung trên đường.
Chiếc xe cứ như phát điên vậy, hoặc là tông nhau trên đường, hoặc là tự đâm vào cột điện, nếu không thì cũng xông vào mặt tiền một cửa hàng nào đó.
Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên khắp nơi, mọi người hét chói tai.
Hứa Mộc Tình bị cảnh tượng hỗn loạn trước mắt dọa cuống lên, cô chưa thấy cảnh này bao giờ, vội vàng nói với Lý Hùng: "Chồng ơi, sao lại thế này?"
Lúc Hứa Mộc Tình bối rối, Lý Hùng nhìn xung quanh, anh đang tìm nguyên nhân chiếc xe bị mất lái.
Bên trong xe có cái có người ngồi, có cái không có ai, vẫn đang dừng ở bãi đỗ xe nhưng không biết vì sao mà toàn bộ đều mất lái, cho dù trong xe không có người thì cũng vặn hết ga tông loạn xạ trên đường.
Lúc này, điện thoại của Lý Hùng đổ chuông.
Anh lấy ra xem, là Hứa Hạo Nhiên gọi.
Giọng Hứa Hạo Nhiên hớt hải hỏi Lý Hùng: "Anh rể, anh có ở cùng với chị em không?"
"Em gọi điện cho anh hơn hai tiếng rồi mà sao ở ngoài vùng phủ sóng mãi thế?"
Hứa Mộc Tình đứng cạnh nghe thấy giọng của Hứa Hạo Nhiên thì ngạc nhiên.
Bởi vì cô và Lý Hùng ở bên kia những mấy tháng mà Hứa Hạo Nhiên lại nói mới chỉ qua hai tiếng thôi.
Chênh lệch thời gian quá lớn, mà nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm Hứa Mộc Tình thấy bàng hoàng.
"Anh rể, giờ anh chị đang ở đâu? Hai người đừng đến gần nhà chúng ta, ở đó hình như xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cảnh sát đến rồi nhưng không bắt được tội phạm".
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên mấy câu rồi cúp máy.
Lúc này, Lý Hùng nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao như bay về phía hai người họ, bên trong xe có hai người ngồi.
Tay phải Lý Hùng từ từ đẩy ra, lúc chiếc xe cách bọn họ khoảng ba mét thì bị một sức mạnh không thể thấy bằng mắt thường cản lại.
Ngay lúc nó sắp đâm vào Lý Hùng thì chiếc xe dừng lại.
Sau đó có hai người nhanh chóng từ trên xe chạy xuống.
Trên xe có một nam một nữ.
Người nam Lý Hùng chưa từng gặp nhưng nữ thì Lý Hùng thấy khá quen mắt.
Chương 900: Vật còn người mất
Sau đó, cô gái vừa xuống xe đã lao về phía Hứa Mộc Tình, nhanh chóng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói với Hứa Mộc Tình: "Tình Tình, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau! Tớ sẽ đưa cậu đến nơi an toàn".
Hứa Mộc Tình đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát xinh đẹp trước mặt.
Hứa Mộc Tình như nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của nữ cảnh sát trước mặt, nói: "Cậu là Lệ Lệ? Lệ Lệ, thật sự là cậu sao?"
"Ôi, giám đốc của tôi! Cậu bị chiếc xe này dọa cho ngáo luôn rồi à? Tớ là Lưu Lệ Lệ, là bạn thân mười mấy năm của cậu đây. Cậu không nhìn nhầm đâu. Được rồi, đi nhanh thôi. Ở đây nguy hiểm lắm".
Hứa Mộc Tình lúc này thực sự sửng sốt, không ngờ sau khi trở về quá khứ, cô và Lý Hùng thật sự đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của những người xung quanh.
Lý do khiến Hứa Mộc Tình trước đây cảm thấy khó chịu như vậy là vì cách đây một thời gian, khi cô đang tham gia một cuộc họp, cô đã gặp một người bạn cùng lớp tiểu học.
Thông qua người bạn cùng lớp thời tiểu học, Hứa Mộc Tình biết được rằng người bạn thân ngày xưa của cô - Lưu Lệ Lệ đã từng bị nhiều người đàn ông làm tổn thương. Sau ba cuộc hôn nhân thất bại, cô ấy đã cầm dao đâm bạn trai hiện tại, cuối cùng phải vào tù.
Nhưng người xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình bây giờ là một Lưu Lệ Lệ vô cùng hiên ngang.
Khi Lưu Lệ Lệ còn nhỏ, kỹ năng phối hợp thể chất với não bộ của cô ấy tương đối tốt, cô ấy chạy cũng rất nhanh.
Cô ấy từng nói với Hứa Mộc Tình rằng khi lớn lên cô ấy muốn trở thành cảnh sát, để trừ bạo an dân, bảo vệ những người xung quanh.
Không ngờ, điều ước của cô ấy cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Lúc này, Lý Hùng nói với Hứa Mộc Tình: "Chúng ta đi trước đi".
Hứa Mộc Tình nhìn ra tầng ý nghĩa khác trong mắt Lý Hùng.
Cô biết có lẽ bọn họ ở đây, Lý Hùng không thể ra tay được, bây giờ bọn họ rời đi là tốt nhất.
Bốn người Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nhanh chóng rời đi, khi họ băng qua một góc phố, Lưu Lệ Lệ an ủi Hứa Mộc Tình vài câu, lập tức mang theo cộng sự của cô ấy, hai người họ quay lại.
Họ muốn bắt kẻ đứng sau gây ra rắc rối.
Mấy người Lưu Lệ Lệ vừa rời đi thì chiếc Mercedes Benz màu trắng của Hứa Mộc Tình dừng lại bên cạnh.
Khi Trần Quả xuống xe, Lý Hùng giao Hứa Mộc Tình cho Trần Quả, bóng hình anh khẽ lóe lên trước mặt hai người, trong nháy mắt đã biến mất.
Khi Trần Quả nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Hùng, Hứa Mộc Tình bất giác ngẩng đầu nhìn phía trên đầu.
Mặc dù Hứa Mộc Tình không nhìn thấy Lý Hùng biến mất như thế nào, nhưng theo phản xạ, cô cho rằng Lý Hùng đã nhảy thẳng lên.
Như Hứa Mộc Tình dự đoán, Lý Hùng đã đứng ở trên cùng của tòa nhà trên con phố nơi họ đang ở.
Tòa nhà này có tổng cộng khoảng mười ba tầng.
Lúc này, Lý Hùng đang đứng trên ban công tầng cao nhất của tòa nhà, quan sát xung quanh.
Lý Hùng liếc nhìn Hứa Mộc Tình bên dưới, vẫy tay với cô, sau đó nhanh chóng nhảy tới cái ban công khác, trong nháy mắt đã đáp xuống ban công trên cùng của một tòa nhà khác ở phía đối diện.
Lúc này, Lý Hùng đang đứng trên lan can ban công, chỉ cần anh tiến lên một bước, cả người sẽ lập tức rơi xuống.
Nhưng chân Lý Hùng như keo dính vào lan can, không cần động tác gì cả, nhưng cả người vẫn vững vàng đứng ở đó.
Hơn nữa, vào lúc này, ánh mắt của anh hướng từ trên xuống dưới, từ xa nhìn chằm chằm vào một người đàn ông mặc áo ba lỗ ở con hẻm phía dưới.
Người đàn ông trông rất nhàn nhã, tay trái đang cầm điếu thuốc, nhả khói, tay phải vung trên không trung.
Và mỗi khi vung tay, một chiếc xe ô tô sẽ lao qua ngõ, đâm thẳng vào cột điện thoại hoặc phá nát mặt tiền cửa hàng của người khác.
Ngay khi Lý Hùng đang chuẩn bị di chuyển, anh đột nhiên phát hiện ra rằng Lưu Lệ Lệ và cộng sự của cô ấy đang từ phía sau đi tới.
Lưu Lệ Lệ lấy khẩu súng lục trong túi ra, chĩa vào người đàn ông, hét về phía hắn: “Đừng nhúc nhích!
Tay người đàn ông giật mình, điếu thuốc trong miệng hắn rơi xuống đất.
Hắn từ từ giơ hai tay lên, rồi quay mặt về phía Lưu Lệ Lệ.
Trong trường hợp bình thường, nếu một tên tội phạm gặp phải Lưu Lệ Lệ, cảnh sát mặc đồng phục và cầm súng lục, thì phải quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng thay vì bỏ chạy, trên mặt người đàn ông này thậm chí không hề lộ ra một chút hoảng sợ, ngược lại vẫn nở nụ cười trên môi.
Hắn giơ hai tay lên, cười nói với Lưu Lệ Lệ: "Các người đến hơi muộn đó?"
"Mấy cái xe đồ chơi ở cái khu phố này tôi chơi chán rồi, đang phân vân không biết có nên sang khu phố bên cạnh chơi một chút không đây".
Lưu Lệ Lệ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt và hét vào mặt hắn: "Tại sao anh lại làm vậy!?"
"Tại sao? Cô hỏi tôi tại sao, vậy tôi muốn hỏi sao các người lại đối xử với tôi như vậy!?"
Trong khi nói, đôi tay của người đàn ông vốn đang giơ lên cao bỗng nhiên hạ xuống.
Lưu Lệ lập tức hét lên: "Đừng nhúc nhích, nếu như anh nhúc nhích tôi sẽ bắn đấy".
"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tôi chỉ cúi xuống nhặt đầu thuốc lá thôi mà".
"Thực ra tôi là một người rất tiết kiệm. Từ nhỏ tôi đến lớn luôn rất tiết kiệm. Tôi dành dụm hết số tiền mình tiết kiệm được tìm một công việc tử tế. Ngày nào tôi cũng đi làm từ chín đến năm giờ, làm việc vất vả, sau đó cưới một người vợ, rồi đưa hết tiền cho cô ấy".
Nói rồi, người đàn ông liền cúi xuống nhặt mẩu thuốc lá trên mặt đất lên rồi hút tiếp, hắn vừa nói vừa hút thuốc.
"Thôi thì không nghĩ đến thân phận cô là cảnh sát, tôi muốn biết phụ nữ các cô rốt cuộc là nghĩ gì?"
"Tại sao tôi cố gắng để làm hài lòng vợ tôi như thế, cho cô ấy tất cả những gì mà tôi có, nhưng sao cô ấy vẫn không hài lòng?"
Ngậm điếu thuốc trong miệng, người đàn ông không ngừng đi về phía Lưu Lệ Lệ.
"Anh đứng lại, không được di chuyển. Nếu anh di chuyển, tôi sẽ không khách sáo đâu", cộng sự phía sau Lưu Lệ Lệ hét lên.
Người đàn ông ngậm tàn thuốc hừ lạnh, tay phải khẽ lắc lắc trên không trung.
Ngay sau đó, cộng sự của Lưu Lệ Lệ bay lên, như thể bị một loại lực nào đó điều khiển, đập mạnh vào tường.
Bàn tay của người đàn ông lắc từ bên này sang bên kia, cộng sự của Lưu Lệ Lệ va đập qua lại như một quả bóng trong ngõ.
"Đủ rồi, nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ nổ súng đấy".
"Ồ, đừng kích động, đừng kích động, tôi chỉ chơi đùa với các người chút thôi mà".
Nói rồi, người đàn ông liền bỏ tay xuống.
Cộng sự của Lưu Lệ Lệ giống như một đống thịt mềm nằm trên mặt đất, lúc này mũi anh ta bầm tím, khuôn mặt sưng vù. Ngay cả nói chuyện cũng có vẻ rất vất vả.
"Cô cảnh sát xinh đẹp à, cô chưa nói cho tôi biết lý do tại sao vợ tôi lại phản bội tôi, chạy theo đàn ông giàu có? Tôi không đủ tốt với cô ấy sao?"
Vừa nói Lý Hùng vừa vung nhẹ tay một cái, một bình rượu Hoa Điêu lâu năm đã ở trong tay anh.
Lý Hùng ném bình rượu cho Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái sau khi đỡ lấy, cổ tay ông ấy đã treo ba món nhắm ông ấy thích ăn nhất được đựng trong túi ni lông.
Chỉ dựa vào chiêu này, Từ Lão Quái đã thấy bùi ngùi, đồ đệ của mình quá đỉnh, mà nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi tuổi, đúng là lạ đời.
Cùng với đó ông ấy cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Nhất là ông ấy phát hiện lúc Lý Hùng nói chuyện với mình, khí tức trên người anh còn có một chút độc đoán nhàn nhạt mà người thường không bao giờ có được.
Lý Hùng nói: "Dòng thời gian này chỉ là một sự tồn tại đặc biệt, mấy hôm nữa ông có thể dẫn tôi đi".
Lúc này thực ra trong lòng Từ Lão Quái chẳng nghĩ nhiều, nói với Lý Hùng: "Dẫn nhóc đi đâu?"
Lý Hùng đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Lúc nhỏ tôi không rõ lắm, mà ông cũng chưa bao giờ nói".
"Giờ nghĩ kỹ lại, lúc đầu ông vội vàng dẫn tôi đi là vì có người sau lưng nhìn ông chằm chằm".
Từ Lão Quái giật mình, ông ấy vội nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết, hình như ông ấy rất sợ hãi thế lực luôn đuổi theo sau lưng.
Vẻ mặt của ông ấy cũng rất giống Hứa Hiếu Dương lúc uống say lén lút đi vào nhà.
"Yên tâm đi, một thời gian nữa người ta mới đuổi đến".
"Mấy ngày nay ông có thể tiếp tục nhìn trộm bà chủ quán cơm đầu ngõ tắm rửa".
Nói xong Lý Hùng xoay người rời đi.
Từ Lão Quái vỗ tường nói với Lý Hùng: "Oắt con nói gì đó? Sư phụ của nhóc là người đàng hoàng, sao có thể làm mấy cái trò mèo đấy được?"
Từ Lão Quái vừa dứt lời, Lý Hùng đã đi ra khỏi con hẻm.
Lúc này, một bóng người thướt tha đi ngang qua đầu hẻm.
Từ Lão Quái còn đang tỏ vẻ đàng hoàng lập tức trở nên bỉ ổi, ông ấy lén lút leo lên cửa sổ nhà người ta, xem bà chủ chuẩn bị nguyên liệu nhào bột.
Còn Lý Hùng thì vẫn nghiêm túc làm theo các mốc thời gian vốn có của anh.
Tay anh cầm một cái balo, vào con hẻm mà Từ Lão Quái ở.
Lúc này Từ Lão Quái đang thảnh thơi ngồi trong hẻm, vừa uống rượu vừa nhắm.
Ông ấy liếc nhìn Lý Hùng cười nói: "Nhóc con, bạn gái nhóc cũng được phết đấy, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân".
"Thảo nào nhóc cố gắng lấy lòng con bé thế, theo đuổi con gái chẳng dễ gì".
"Tôi nói cho nhóc biết, phụ nữ chính là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này".
"Nhiều khi bọn họ đáng yêu như thiên thần, nhiều lúc lại đáng sợ như ác ma".
"Nhưng thầy nhóc đã viết ra một bộ chuyên để đối phó với phụ nữ rồi".
"Nếu nhóc muốn học thì giờ sư phụ sẽ dạy cho nhóc luôn".
Lý Hùng không nói gì, lúc này hai tay anh hơi mở ra.
Sau đó bóng người anh dần mờ đi.
Ánh mắt mơ hồ của Từ Lão Quái lập tức trở nên sắc bén.
Ông ấy nhìn Lý Hùng chằm chằm, thấy anh đang phân thân ra một người khác.
Mà ánh mắt của cậu nhóc vừa phân thân ra cực kỳ ngây thơ.
Cậu nhóc đứng bên cạnh Lý Hùng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh. Lúc này cậu nhóc trông không khác những đứa trẻ bình thường khác, tuy là trong mắt cực kỳ đau thương nhưng vẫn rất kiên định.
"Anh, anh là ai?", Lý Hùng nhỏ ngạc nhiên nhìn Lý Hùng khác.
Lý Hùng cười nhẹ, anh búng tay trong không khí một cái.
Cơ thể Lý Hùng nhỏ hơi lung lay, sau đó ngã vào lòng Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái đỡ lấy Lý Hùng nhỏ, ánh mắt sâu xa nhìn Lý Hùng nói.
"Đồ đệ à, suy nghĩ của nhóc còn thâm sâu hơn tôi tưởng".
"Đúng là một mũi tên trúng hai con chim, nhóc vừa muốn bù lại khoảng trống lúc nhỏ với vợ".
"Vừa muốn tách tất cả những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình ra".
Nếu giờ có người bên cạnh cũng không hiểu Lý Hùng và Từ Lão Quái đang nói chuyện gì.
Thực ra đây là một môn võ cực kỳ uyên thâm, cho dù là môn phái lánh đời cũng không biết, nói gì đến luyện nó.
Lý Hùng hỏi ông ấy: "Sư phụ cứ mạnh tay dạy dỗ cậu ta, đừng mềm lòng".
Từ Lão Quái cười nhăn nhó lắc đầu nói: "Thảo nào còn trẻ mà thực lực của nhóc đã kinh người như vậy".
"Xem ra tất cả là do số mệnh, nhóc có thực lực như vậy có lẽ là vì trước kia đã thay đổi dòng thời gian rồi".
"Đây là một vòng lặp vô tận, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ thoát ra được".
Lý Hùng dửng dưng nói: "Nếu không gặp Tình Tình có lẽ tôi sẽ như ông nói, vĩnh viễn không thoát ra được".
"Nhưng chỉ cần có cô ấy ở bên, trong lòng tôi luôn tràn ngập ánh sáng".
"Mà nhờ lời của sư phụ, sư nương sắp đuổi đến rồi đấy, khoảng bốn mươi năm giây nữa bà ấy sẽ đến đây".
"Ôi vãi!", Từ Lão Quái chửi một tiếng, ôm chặt Lý Hùng nhỏ vào lòng, lao vút qua Lý Hùng như một trận gió.
Lúc rời đi ông ấy còn tức giận nói với Lý Hùng một câu: "Thằng nhóc thối, đến sư phụ mà cũng dám bẫy. Nhóc chờ đó, mấy chục năm sau sư phụ sẽ đì nhóc ra bã".
Lý Hùng cười nhún vai, vẻ mặt dửng dưng, hai tay đút túi, lúc anh bước đi trong con hẻm, người anh lớn dần lên rồi biến mất trong không khí.
Lý Hùng cũng không hoàn toàn biến mất, anh chỉ tàng hình ở bên Hứa Mộc Tình mà thôi.
Lý Hùng đã dùng một cách khác lạ để đưa Hứa Mộc Tình về quá khứ.
Bình thường về quá khứ vẫn giữ nguyên hình dáng của mình.
Nhưng anh đã biến bản thân và Hứa Mộc Tình thành dáng vẻ trẻ con.
Thực ra có hai lý do, vừa nãy Từ Lão Quái cũng nói, sâu trong lòng bọn họ có mấy việc phải làm xong hoặc là buông bỏ.
Chỉ thế bọn họ mới có thể bước sang trang mới.
Tai họa lúc trước mà Lý Hùng nói với Hứa Mộc Tình cũng không phải nói đùa.
Chương 897: Bóng Ma Thời Gian
Nếu tai họa ập đến mà không chuẩn bị chu đáo, thì không chỉ Lý Hùng và những người bên cạnh anh.
Mà có lẽ cả xã hội loài người cũng sẽ bị diệt.
Rốt cuộc tai nạn là thứ gì?
Lý Hùng cũng không rõ.
Thế giới này sẽ không ai biết tai nạn sắp ập đến là gì.
Mà cũng chả có mấy người biết chuyện này sắp xảy ra.
Chỉ có Lý Hùng đạt đến trình độ của "Thần" mới lờ mờ cảm nhận được, anh cũng cảm thấy lo lắng. Chính vì sự lo lắng này nên anh mới không chút do dự đi bù đắp tiếc nuối của mình.
Lưu Lệ Lệ lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của Hứa Mộc Tình.
Lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy cô ấy, đôi mắt cô rơm rớm nước mắt.
Lý Hùng như bóng ma đứng bên cửa sổ nhìn Hứa Mộc Tình, trên mặt anh nở nụ cười nhẹ.
Mà lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm chớp nổ vang trời.
Tia chớp này đánh vào giữa sân thể dục của trường học.
Lý Hùng từ từ xoay người lại, nhìn thấy một người đầy khí đen đang đứng sừng sững ở đó.
Mà người bước ra từ trong tia chớp này quay đầu nhìn thẳng về phía Lý Hùng vốn đã tàng hình.
Trong nháy mắt, Lý Hùng thở dồn dập, đây là lần đầu tiên anh lo lắng kể từ khi thực lực của anh đạt đến đỉnh cao.
Đây là lần đầu tiên anh gặp người này.
Nói đúng ra thì người này không phải con người, mà hắn có một cái tên chung là Bóng Ma Thời Gian.
Vượt thời gian là một chuyện rất nguy hiểm.
Bởi vì nó có thể khiến vạn vật xoay chuyển, gây nên những chuyện không thể đoán trước.
Để trừng phạt những người vượt thời gian, Bóng Ma Thời Gian đã được sinh ra, bọn họ sống để ngăn cản hoặc giết chết những người vượt thời gian.
Mặc dù ban đầu Lý Hùng cũng nghĩ người này sẽ đến nhưng không ngờ hắn đến nhanh như vậy.
Mà hắn xuất hiện cũng không khiến người khác chú ý đến, giống như một bóng ma, cho dù đang là ban ngày ban mặt nhưng người khác cũng không nhìn thấy hắn.
Ngoài Lý Hùng.
Lý Hùng nhảy từ trên lầu xuống, bước đến trước mặt Bóng Ma Thời Gian.
Nếu là người khác sau khi biết Bóng Ma Thời Gian mạnh cỡ nào thì chắc chắn sẽ không bình tĩnh như Lý Hùng mà sẽ chạy trốn ngay. Bởi vì với bọn họ chỉ chạy trốn thì mới có đường sống.
Khí đen bao trùm lấy Bóng Ma Thời Gian, hắn không giống những bóng ma truyền thống có vẻ ngoài xấu xí, thân thể khô quắt trôi nổi trong không trung, nhìn hắn chả khác gì người bình thường cả.
Hắn giống như người bình thường, tuy không thấy rõ mặt mũi thế nào nhưng nhìn thân hình thì chắc là người trưởng thành, cao khoảng một mét tám, cũng không quá cường tráng.
Nhưng lúc này trên người hắn tràn ngập khí tức đáng sợ, khiến Lý Hùng cũng bất giác kinh ngạc.
Bởi vì từ trước đến nay, có lẽ đây là đối thủ mạnh nhất Lý Hùng gặp được.
Mà hắn cũng không phải người nên anh cũng không biết phải đối phó kiểu gì.
Bóng Ma Thời Gian chỉ tồn tại trong truyền thuyết, những người gặp hắn đã chết hết rồi, cho nên giờ Lý Hùng cũng không biết nên đánh thế nào.
Giờ hai tay anh buông thõng, cứ đứng im trước mặt Bóng Ma Thời Gian, hai người nhìn nhau.
Lúc này, trên không trung xuất hiện một chấn động kỳ lạ, đồng thời có một giọng nói rè rè phát ra.
"Lý Hùng, cậu phá hủy sự cân bằng của thế giới, tôi thay mặt cho thời gian giết chết cậu".
Lý Hùng không ngờ đối phương lại nói chuyện, sau khi nghe thấy hắn nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc của Lý Hùng hơi thả lỏng.
Với Lý Hùng thì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bởi vì anh không biết cấu tạo cơ thể của đối phương thế nào, nhược điểm là gì, phải đánh ra sao?
Mà giờ hắn lại nói chuyện chứng tỏ hắn là một sinh vật trí tuệ.
Lý Hùng hiểu rõ cách tấn công một sinh vật có trí tuệ.
Trên mặt anh cười thoải mái nói: "Tôi đứng ở đây, muốn giết thì nhào vô".
Bóng Ma Thời Gian cười khẩy nói: "Cậu nghĩ mình khống chế được thời gian thì vô địch chắc? Mơ đi!"
Vừa dứt lời, hắn đã lao về phía Lý Hùng.
Chỉ trong nháy mắt, khí đen dường như bao trùm lấy toàn bộ Lý Hùng.
Sau khi khí đen rời khỏi người hắn thì bóng dáng thật của hắn cũng lộ ra.
Hóa ra hắn cũng không phải là ma, hắn mặc một bộ quần áo bình thường.
Bộ quần áo này bó sát người, nhìn như đồ bơi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn của hắn.
Mà hắn còn đeo một cái đồng hồ công nghệ cao trên tay.
Trông hắn không khác người bình thường là bao, chỉ là hai bên mặt hắn có bốn đường cong giống như được vẽ bằng bút màu.
Mà lúc này, bốn đường cong ấy đang tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thấy Lý Hùng vẫn sừng sững đứng đó không ngã, hắn cười lạnh nói: "Từ bỏ đi. Loại khí này chuyên dùng để đối phó với những người ăn cắp thời gian như cậu đấy".
"Cho đến nay tôi đã giết không biết bao nhiêu người giống cậu".
"Người phá hỏng trật tự thời gian và con người như cậu phải chết".
Nhưng lúc này Lý Hùng đã bị khí đen bao phủ, dửng dưng nói một câu: "Ở thế giới của tôi, nếu ai phạm tội thì sẽ do pháp luật phán quyết".
"Tôi muốn biết các anh dùng thứ gì để phán quyết người khác".
Vừa nói Lý Hùng vừa bước ra khỏi khí đen.
Khí đen nhìn rất ghê gớm này cũng chẳng nhằm nhò gì với Lý Hùng.
Bóng Ma Thời Gian thấy Lý Hùng vẫn lành lặn thì ngạc nhiên, hắn trợn to mắt, nhìn Lý Hùng chằm chằm nói: "Sao cậu làm được? Tính đến nay tôi đã giải quyết hai mấy người rồi nhưng không ai có thể thoát khỏi khí đen cả".
Lý Hùng nhếch miệng cười, sau đó từ từ nâng tay phải lên.
Tay anh vung nhẹ trong không khí.
Lúc này, không khí như dòng nước bị Lý Hùng đẩy ra.
Hai mắt hắn trợn to, bất giác bước lên trước hai bước, khí đen trên người cũng càng thêm giày đặc: "Cậu có hai loại siêu năng lực".
Chương 898: Quỳ xuống xin tha
Lý Hùng cười nhẹ với hắn: "Dường như chuyện gì các anh cũng có thể dùng siêu năng lực để giải thích nhỉ".
"Nhưng với tôi, không phải chuyện gì cũng gọi là siêu năng lực".
"Bản chất năng lượng vốn có của vũ trụ cho dù được hình thành dưới dạng nào thì cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi".
"Siêu năng lực chỉ là một dạng năng lượng cụ thể".
"Nếu lấy hạt nhân của vũ trụ đi tìm nguồn gốc của nó thì anh sẽ thấy hình dạng và cấu tạo của tất cả các năng lượng trong vũ trụ đều giống nhau".
Hắn bỗng cười khẩy: "Cái loại kiến hôi như cậu mà cũng dám trâng tráo nói về thể năng lượng của vũ trụ, đúng là chán sống rồi. Giờ tôi thay mặt tòa tuyên án cậu tử hình".
Lý Hùng ngoắc tay với hắn nói: "Lên đi".
"Muốn chết à!", khí đen trên người hắn càng dày đặc hơn, lao về phía Lý Hùng như gió lốc.
Khí đen này bao trùm lấy anh, hình thành một cơn lốc màu đen, gió cũng càng ngày càng mạnh.
Một cảnh tượng kỳ lạ bỗng xuất hiện.
Lúc này xung quanh vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng cơn lốc màu đen vây quanh Lý Hùng cực kỳ mãnh liệt.
Mà cơn gió lốc này chỉ ảnh hưởng đến Lý Hùng, lá cây ngọn cỏ xung quanh không chút lay động.
Trong cơn gió lốc màu đen xuất hiện tia chớp, tia chớp bổ thẳng xuống người Lý Hùng.
Hắn vừa bước lại gần Lý Hùng vừa nói bằng giọng điệu lạnh như băng: "Cậu muốn thay đổi thời gian để thay đổi số mệnh của mình à, đây là phạm tội".
"Mà tia chớp màu đen tôi đang dùng này là một trong những hình dáng lực lượng của thời gian, nó sẽ cắn nuốt cơ thể cậu khiến cậu biến mất vĩnh viễn trong dòng thời gian này, đây cũng là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất dành cho cậu".
"Giờ nếu cậu biết sai quỳ xuống, tôi sẽ giảm nhẹ đau đớn mà hình phạt này mang lại".
Nhưng hắn vừa dứt lời thì Lý Hùng uể oải nói: "Sao tôi phải quỳ, sao tôi phải xin, sao tôi phải hối hận".
"Tôi thấy trò này được đấy, những tia sét này đánh vào người cũng khá thích".
Lý Hùng đứng im một chỗ, những tia sét đen sì đánh vào anh nhưng chả ảnh hưởng gì đến anh cả.
Bóng Ma Thời Gian tức giận, hắn nghĩ Lý Hùng đang cố tỏ vẻ, hắn quát to, tốc độ những tia sét đánh vào người Lý Hùng ngày càng nhanh, lực ngày càng mạnh.
"Hahaha, đồ kiến hôi, dám coi thường tòa án thời gian của chúng tôi à, cho chết".
Nhưng mấy nghìn đến mấy chục nghìn tia sét đánh vào người Lý Hùng mà anh cũng chả làm sao.
Lúc này, Lý Hùng giơ tay phải lên, năm ngón tay anh xòe ra rồi từ từ nắm lại.
Lúc anh nắm chặt tay lại, tất cả những tia chớp đen đều biến mất, khí đen cũng từ từ tản đi.
Hắn trợn to mắt, há hốc mồm, nhìn Lý Hùng vẫn lành lặn đứng đó nói: "Sao lại thế được, sao cậu không hề hấn gì gì?"
Lý Hùng cười nói: "Vừa nãy tôi nói rồi, bản chất của thể năng lượng trong vũ trụ này giống nhau".
"Tôi còn lo anh sẽ dùng một loại thể năng lượng cơn lốc đen hoặc tia chớp đen mà tôi chưa từng thấy cơ".
"Nhưng tiếc là tòa án thời gian của các anh cũng chỉ đến thế mà thôi".
"Bóng Ma Thời Gian như anh cũng chỉ tỏ vẻ thế thôi".
"Cậu dám phỉ báng tòa án thời gian! Cậu có biết mỗi một câu cậu nói sẽ bị truyền về tổng bộ của tòa án thời gian không?"
"Đến lúc đó không phải chỉ có mình tôi mà sẽ có một đội chấp pháp tới".
Lý Hùng giơ tay day mũi nói: "Bọn họ đến thì tốt, không đến thì tôi lại thấy mất vui".
Vừa nói Lý Hùng vừa xòe tay ra.
Bóng Ma Thời Gian bàng hoàng khi thấy trong tay Lý Hùng xuất hiện cơn lốc màu đen.
Mà bên trong cơn lốc còn có tia sét nữa.
"Cậu, cậu, sao cậu làm được? Không thể nào, chắc chắn là ảo giác, đây là ảo giác cậu lừa tôi".
Tay trái của Lý Hùng cách một khoảng không vỗ nhẹ vào Bóng Ma Thời Gian, "bốp" một tiếng, trên mặt hắn đã xuất hiện vết hằn in dấu một bàn tay.
"Có đau không? Giờ biết là thật chưa?"
Nụ cười của Lý Hùng không thay đổi, nhìn anh bây giờ có vẻ rất kiên nhẫn.
Bởi vì trước kia anh chưa từng gặp Bóng Ma Thời Gian, càng không biết đến tòa án thời gian.
Những thứ không biết khiến Lý Hùng cảm thấy tò mò, đồng thời có một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Sau khi gặp rồi anh mới biết thực ra bản chất năng lượng của bọn họ cũng như nhau.
Lý Hùng nói: "Cơn lốc đen và tia chớp đen này chỉ là biểu hiện cụ thể của vật chất tối thôi".
"Thứ này chẳng ăn nhằm gì với tôi, ngoài ra tôi còn một chuyện muốn nhắc anh".
Lúc Lý Hùng nói những lời này, tốc độ nói chuyện của anh chậm dần, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng.
Đồng thời, còn có khí tức kinh người mà Bóng Ma Thời Gian chưa từng cảm nhận được bộc phát ra.
Giờ anh như lúc hòa bình, chỉ đứng trên bãi cỏ của trường học nhưng trong nháy mắt lại khiến Bóng Ma Thời Gian cảm thấy anh trở nên vô cùng to lớn.
Một loại sức ép ùn ùn kéo đến khiến hắn không thể hô hấp, giống như có một bàn tay khổng lồ đè chặt hắn xuống đất.
Lời nói của anh như tiếng sấm nổ vang trong đầu hắn, lặp đi lặp lại.
Lý Hùng nói: "Tòa án thời gian mà anh nói tôi chưa từng nghe đến, cũng không có hứng biết".
"Nhưng tôi mong đám người tự tin ngạo mạn, không biết trời cao đất dày các anh hiểu rõ một chuyện".
"Tôi là người Hoa Hạ, sẽ tuân thủ pháp luật nước tôi, nhưng ra khỏi nước tôi thì tất cả những luật pháp khác là vô dụng với tôi".
"Nếu các anh không biết điều tự chạy đến trước mặt tôi đòi trừng phạt tôi, vậy tôi mong các anh hãy chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt của tôi đi".
"Bình thường tôi sẽ không đánh người, nhưng nếu đã đánh thì đám người các anh không gánh nổi hậu quả đâu".
Bóng Ma Thời Gian đau đớn giãy dụa, hắn dùng hết sức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Hùng nói: "Cậu nghĩ chúng tôi chỉ có một toàn án thời gian chắc?"
"Chúng tôi đại diện cho ý chí của cả vũ trụ này, mà cậu cũng chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong vũ trụ mà thôi".
Chương 899: Chết
"Trước mặt những thế lực thật sự thì các cậu cũng chỉ là con kiến mà thôi, kể cả hành tinh của các cậu cũng chỉ là một hạt cát, chúng tôi có thể dễ dàng xóa sổ các cậu khỏi vũ trụ này".
Nụ cười trên mặt Lý Hùng không chút thay đổi, anh thờ ơ nói: "Câu trả lời của tôi rất đơn giản, các anh muốn làm gì thì làm. Người Hoa Hạ chúng tôi có một câu thường dùng 'giỏi thì nhào vô'".
Sau đó Lý Hùng vung nhẹ tay lên, cơn lốc màu đen lao đến chỗ Bóng Ma Thời Gian, bao trùm lấy cả người hắn, tia sét màu đen liên tiếp đánh vào người hắn.
Bên trong cơn lốc, hắn hét lên chói tai.
Mỗi lần cơ thể hắn bị tia sét đánh trúng thì lại nhạt đi một chút, cuối cùng tan biến trong không trung.
Xử lý xong, Lý Hùng mặt vô cảm phủi tay.
Anh bước đến lớp học của Hứa Mộc Tình, vừa đi miệng vừa cười tươi.
"Hay đấy, càng ngày càng hay. Xem ra những nhà khoa học điên cuồng tìm kiếm người ngoài hành tinh đã tìm thấy manh mối rồi".
"Vũ trụ này chắc không chỉ có sự sống trên trái đất. Chà, không biết những con quái vật già nua trốn rừng già sẽ làm gì khi lũ người ngoài hành tinh này đến trái đất đây?"
"Sẽ giống năm đó khi người Đảo Quốc đến xâm chiếm, mặc kệ trăm họ lầm than".
"Hay là cả đám nhảy ra đồng tâm hiệp lực đối phó bọn chúng đây?"
...
Hứa Mộc Tình đã sống trong quá khứ mấy tháng rồi.
Suy nghĩ không thay đổi nhưng dùng cơ thể lúc còn nhỏ để sống với bố mẹ lúc trẻ mấy tháng khiến Hứa Mộc Tình có những cảm nhận mới lạ.
Sự xúc động này không thay đổi chỉ vì bố mẹ lớn tuổi hơn.
Tình yêu của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân dành cho Hứa Mộc Tình luôn tỉ mỉ và không thay đổi.
Tình bạn giữa Hứa Mộc Tình với Lưu Lệ Lệ cũng ngày càng bền chặt, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Lý Hùng, bố của Lưu Lệ Lệ đã vượt qua tai nạn, cuộc sống của ông ấy càng thêm ổn định.
Lúc Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nắm tay nhau vào con hẻm nhỏ kia một lần nữa, cơ thể hai người lớn dần lên.
Lúc hai người đứng cách đầu hẻm khoảng bốn năm mét nữa, Hứa Mộc Tình thấy mình đã trở lại dáng vẻ ban đầu thì xoay một vòng trước mặt Lý Hùng cười nói: "Chồng ơi, anh thấy lúc nhỏ em đáng yêu hay bây giờ đáng yêu?"
Đây là một câu hỏi chết người, nếu trả lời không tốt có khi tối nay phải ngủ ngoài sô pha mất.
Lý Hùng đảo mắt cười nói; "Đương nhiên là lúc nhỏ em đáng yêu rồi".
Hứa Mộc Tình bĩu môi, hờn dỗi nói: "Ý anh là bây giờ em không đáng yêu chứ gì".
Hứa Mộc Tình không ngờ Lý Hùng lại giang hai tay bước lên, ôm chặt cô vào ngực, hai người đứng trong hẻm hôn nhau say đắm.
Hứa Mộc Tình bị Lý Hùng hôn đến mặt đỏ tai hồng, cả người mềm nhũn dựa vào ngực anh nói: "Nỡm ạ, chỉ bắt nạt em là giỏi".
Lý Hùng ôm cơ thể mềm mại gợi cảm của Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc nhỏ em đáng yêu như thế, anh chỉ muốn thơm em thôi. Giờ em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, khiến anh chỉ muốn vừa ôm vừa hôn em".
Nói xong, Lý Hùng còn cố tình ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình, thổi hơi nóng vào tai cô, còn nói những lời khiến Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu lên.
Nghe những lời Lý Hùng thủ thỉ bên tai xong, mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng, nắm tay bé nhỏ đấm nhẹ vào lồng ngực anh.
Hứa Mộc Tình đang định nói gì đó, bên ngoài có một chiếc xe Van lao vụt qua.
Ngay sau đó, cột điện bên cạnh hẻm đã bị chiếc xe rắn chắc tông đổ.
Đột nhiên có tia lửa bắn ra, hai cửa hàng trên phố bỗng bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Hai người không liếc mắt đưa tình nữa mà nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm.
Lúc Lý Hùng đang định dập lửa thì anh thấy chiếc xe bị mất lái, lao lung tung trên đường.
Chiếc xe cứ như phát điên vậy, hoặc là tông nhau trên đường, hoặc là tự đâm vào cột điện, nếu không thì cũng xông vào mặt tiền một cửa hàng nào đó.
Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên khắp nơi, mọi người hét chói tai.
Hứa Mộc Tình bị cảnh tượng hỗn loạn trước mắt dọa cuống lên, cô chưa thấy cảnh này bao giờ, vội vàng nói với Lý Hùng: "Chồng ơi, sao lại thế này?"
Lúc Hứa Mộc Tình bối rối, Lý Hùng nhìn xung quanh, anh đang tìm nguyên nhân chiếc xe bị mất lái.
Bên trong xe có cái có người ngồi, có cái không có ai, vẫn đang dừng ở bãi đỗ xe nhưng không biết vì sao mà toàn bộ đều mất lái, cho dù trong xe không có người thì cũng vặn hết ga tông loạn xạ trên đường.
Lúc này, điện thoại của Lý Hùng đổ chuông.
Anh lấy ra xem, là Hứa Hạo Nhiên gọi.
Giọng Hứa Hạo Nhiên hớt hải hỏi Lý Hùng: "Anh rể, anh có ở cùng với chị em không?"
"Em gọi điện cho anh hơn hai tiếng rồi mà sao ở ngoài vùng phủ sóng mãi thế?"
Hứa Mộc Tình đứng cạnh nghe thấy giọng của Hứa Hạo Nhiên thì ngạc nhiên.
Bởi vì cô và Lý Hùng ở bên kia những mấy tháng mà Hứa Hạo Nhiên lại nói mới chỉ qua hai tiếng thôi.
Chênh lệch thời gian quá lớn, mà nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm Hứa Mộc Tình thấy bàng hoàng.
"Anh rể, giờ anh chị đang ở đâu? Hai người đừng đến gần nhà chúng ta, ở đó hình như xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cảnh sát đến rồi nhưng không bắt được tội phạm".
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên mấy câu rồi cúp máy.
Lúc này, Lý Hùng nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao như bay về phía hai người họ, bên trong xe có hai người ngồi.
Tay phải Lý Hùng từ từ đẩy ra, lúc chiếc xe cách bọn họ khoảng ba mét thì bị một sức mạnh không thể thấy bằng mắt thường cản lại.
Ngay lúc nó sắp đâm vào Lý Hùng thì chiếc xe dừng lại.
Sau đó có hai người nhanh chóng từ trên xe chạy xuống.
Trên xe có một nam một nữ.
Người nam Lý Hùng chưa từng gặp nhưng nữ thì Lý Hùng thấy khá quen mắt.
Chương 900: Vật còn người mất
Sau đó, cô gái vừa xuống xe đã lao về phía Hứa Mộc Tình, nhanh chóng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói với Hứa Mộc Tình: "Tình Tình, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau! Tớ sẽ đưa cậu đến nơi an toàn".
Hứa Mộc Tình đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát xinh đẹp trước mặt.
Hứa Mộc Tình như nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của nữ cảnh sát trước mặt, nói: "Cậu là Lệ Lệ? Lệ Lệ, thật sự là cậu sao?"
"Ôi, giám đốc của tôi! Cậu bị chiếc xe này dọa cho ngáo luôn rồi à? Tớ là Lưu Lệ Lệ, là bạn thân mười mấy năm của cậu đây. Cậu không nhìn nhầm đâu. Được rồi, đi nhanh thôi. Ở đây nguy hiểm lắm".
Hứa Mộc Tình lúc này thực sự sửng sốt, không ngờ sau khi trở về quá khứ, cô và Lý Hùng thật sự đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của những người xung quanh.
Lý do khiến Hứa Mộc Tình trước đây cảm thấy khó chịu như vậy là vì cách đây một thời gian, khi cô đang tham gia một cuộc họp, cô đã gặp một người bạn cùng lớp tiểu học.
Thông qua người bạn cùng lớp thời tiểu học, Hứa Mộc Tình biết được rằng người bạn thân ngày xưa của cô - Lưu Lệ Lệ đã từng bị nhiều người đàn ông làm tổn thương. Sau ba cuộc hôn nhân thất bại, cô ấy đã cầm dao đâm bạn trai hiện tại, cuối cùng phải vào tù.
Nhưng người xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình bây giờ là một Lưu Lệ Lệ vô cùng hiên ngang.
Khi Lưu Lệ Lệ còn nhỏ, kỹ năng phối hợp thể chất với não bộ của cô ấy tương đối tốt, cô ấy chạy cũng rất nhanh.
Cô ấy từng nói với Hứa Mộc Tình rằng khi lớn lên cô ấy muốn trở thành cảnh sát, để trừ bạo an dân, bảo vệ những người xung quanh.
Không ngờ, điều ước của cô ấy cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Lúc này, Lý Hùng nói với Hứa Mộc Tình: "Chúng ta đi trước đi".
Hứa Mộc Tình nhìn ra tầng ý nghĩa khác trong mắt Lý Hùng.
Cô biết có lẽ bọn họ ở đây, Lý Hùng không thể ra tay được, bây giờ bọn họ rời đi là tốt nhất.
Bốn người Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nhanh chóng rời đi, khi họ băng qua một góc phố, Lưu Lệ Lệ an ủi Hứa Mộc Tình vài câu, lập tức mang theo cộng sự của cô ấy, hai người họ quay lại.
Họ muốn bắt kẻ đứng sau gây ra rắc rối.
Mấy người Lưu Lệ Lệ vừa rời đi thì chiếc Mercedes Benz màu trắng của Hứa Mộc Tình dừng lại bên cạnh.
Khi Trần Quả xuống xe, Lý Hùng giao Hứa Mộc Tình cho Trần Quả, bóng hình anh khẽ lóe lên trước mặt hai người, trong nháy mắt đã biến mất.
Khi Trần Quả nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Hùng, Hứa Mộc Tình bất giác ngẩng đầu nhìn phía trên đầu.
Mặc dù Hứa Mộc Tình không nhìn thấy Lý Hùng biến mất như thế nào, nhưng theo phản xạ, cô cho rằng Lý Hùng đã nhảy thẳng lên.
Như Hứa Mộc Tình dự đoán, Lý Hùng đã đứng ở trên cùng của tòa nhà trên con phố nơi họ đang ở.
Tòa nhà này có tổng cộng khoảng mười ba tầng.
Lúc này, Lý Hùng đang đứng trên ban công tầng cao nhất của tòa nhà, quan sát xung quanh.
Lý Hùng liếc nhìn Hứa Mộc Tình bên dưới, vẫy tay với cô, sau đó nhanh chóng nhảy tới cái ban công khác, trong nháy mắt đã đáp xuống ban công trên cùng của một tòa nhà khác ở phía đối diện.
Lúc này, Lý Hùng đang đứng trên lan can ban công, chỉ cần anh tiến lên một bước, cả người sẽ lập tức rơi xuống.
Nhưng chân Lý Hùng như keo dính vào lan can, không cần động tác gì cả, nhưng cả người vẫn vững vàng đứng ở đó.
Hơn nữa, vào lúc này, ánh mắt của anh hướng từ trên xuống dưới, từ xa nhìn chằm chằm vào một người đàn ông mặc áo ba lỗ ở con hẻm phía dưới.
Người đàn ông trông rất nhàn nhã, tay trái đang cầm điếu thuốc, nhả khói, tay phải vung trên không trung.
Và mỗi khi vung tay, một chiếc xe ô tô sẽ lao qua ngõ, đâm thẳng vào cột điện thoại hoặc phá nát mặt tiền cửa hàng của người khác.
Ngay khi Lý Hùng đang chuẩn bị di chuyển, anh đột nhiên phát hiện ra rằng Lưu Lệ Lệ và cộng sự của cô ấy đang từ phía sau đi tới.
Lưu Lệ Lệ lấy khẩu súng lục trong túi ra, chĩa vào người đàn ông, hét về phía hắn: “Đừng nhúc nhích!
Tay người đàn ông giật mình, điếu thuốc trong miệng hắn rơi xuống đất.
Hắn từ từ giơ hai tay lên, rồi quay mặt về phía Lưu Lệ Lệ.
Trong trường hợp bình thường, nếu một tên tội phạm gặp phải Lưu Lệ Lệ, cảnh sát mặc đồng phục và cầm súng lục, thì phải quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng thay vì bỏ chạy, trên mặt người đàn ông này thậm chí không hề lộ ra một chút hoảng sợ, ngược lại vẫn nở nụ cười trên môi.
Hắn giơ hai tay lên, cười nói với Lưu Lệ Lệ: "Các người đến hơi muộn đó?"
"Mấy cái xe đồ chơi ở cái khu phố này tôi chơi chán rồi, đang phân vân không biết có nên sang khu phố bên cạnh chơi một chút không đây".
Lưu Lệ Lệ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt và hét vào mặt hắn: "Tại sao anh lại làm vậy!?"
"Tại sao? Cô hỏi tôi tại sao, vậy tôi muốn hỏi sao các người lại đối xử với tôi như vậy!?"
Trong khi nói, đôi tay của người đàn ông vốn đang giơ lên cao bỗng nhiên hạ xuống.
Lưu Lệ lập tức hét lên: "Đừng nhúc nhích, nếu như anh nhúc nhích tôi sẽ bắn đấy".
"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tôi chỉ cúi xuống nhặt đầu thuốc lá thôi mà".
"Thực ra tôi là một người rất tiết kiệm. Từ nhỏ tôi đến lớn luôn rất tiết kiệm. Tôi dành dụm hết số tiền mình tiết kiệm được tìm một công việc tử tế. Ngày nào tôi cũng đi làm từ chín đến năm giờ, làm việc vất vả, sau đó cưới một người vợ, rồi đưa hết tiền cho cô ấy".
Nói rồi, người đàn ông liền cúi xuống nhặt mẩu thuốc lá trên mặt đất lên rồi hút tiếp, hắn vừa nói vừa hút thuốc.
"Thôi thì không nghĩ đến thân phận cô là cảnh sát, tôi muốn biết phụ nữ các cô rốt cuộc là nghĩ gì?"
"Tại sao tôi cố gắng để làm hài lòng vợ tôi như thế, cho cô ấy tất cả những gì mà tôi có, nhưng sao cô ấy vẫn không hài lòng?"
Ngậm điếu thuốc trong miệng, người đàn ông không ngừng đi về phía Lưu Lệ Lệ.
"Anh đứng lại, không được di chuyển. Nếu anh di chuyển, tôi sẽ không khách sáo đâu", cộng sự phía sau Lưu Lệ Lệ hét lên.
Người đàn ông ngậm tàn thuốc hừ lạnh, tay phải khẽ lắc lắc trên không trung.
Ngay sau đó, cộng sự của Lưu Lệ Lệ bay lên, như thể bị một loại lực nào đó điều khiển, đập mạnh vào tường.
Bàn tay của người đàn ông lắc từ bên này sang bên kia, cộng sự của Lưu Lệ Lệ va đập qua lại như một quả bóng trong ngõ.
"Đủ rồi, nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ nổ súng đấy".
"Ồ, đừng kích động, đừng kích động, tôi chỉ chơi đùa với các người chút thôi mà".
Nói rồi, người đàn ông liền bỏ tay xuống.
Cộng sự của Lưu Lệ Lệ giống như một đống thịt mềm nằm trên mặt đất, lúc này mũi anh ta bầm tím, khuôn mặt sưng vù. Ngay cả nói chuyện cũng có vẻ rất vất vả.
"Cô cảnh sát xinh đẹp à, cô chưa nói cho tôi biết lý do tại sao vợ tôi lại phản bội tôi, chạy theo đàn ông giàu có? Tôi không đủ tốt với cô ấy sao?"
Bình luận facebook