• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (3 Viewers)

  • Chương 691-695

Chương 691: Tự tìm đường chết

"Tôi sẽ không giết người vô tội, mà với tôi thì một trăm vạn đã là rất nhiều rồi".

Nói xong Chachai định đi lướt qua người Lý Phi.

Nhưng anh ta mới bước lên mấy bước.

Lý Phi bỗng nhiên giơ tay chặn đường anh ta.

Chachai sững sờ, quay đầu nhìn chằm chằm Lý Phi.

Mặt Lý Phi vô cảm.

Cậu ta nói với Chachai.

"Chú tôi nói đánh thắng tôi anh mới có tư cách gặp chú ấy".

Vẻ mặt Chachai ngạc nhiên, anh ta từ từ lùi lại.

Anh ta lập tức bày ra dáng vẻ chuẩn bị lao vào đánh.

Chachai lớn lên trong hoàn cảnh cực kì khó khăn.

Anh ta chưa bao giờ coi thường bất kì ai.

Vì anh ta hiểu rõ coi thường đối thủ sẽ chết.

Lý Phi hít sâu một hơi.

Cậu ta giơ nắm đấm lên, nhìn dáng đấm cực kì buồn cười.

Lý Thiên Kiêu ngồi trước TV cười to.

"Hahaha! Thằng chó này bị ngu hay sao mà xông lên chịu chết thế".

Nhưng sắc mặt Smith lại xám xịt.

Ông ta nhìn chòng chọc vào Lý Phi, ánh mắt lóe sáng.

Lúc này, Chachai tấn công.

Chachai luyện Muay Thái.

Rất giỏi đánh úp, tấn công bất ngờ.

Tốc độ của anh ta rất nhanh.

Trong nháy mắt nắm đấm đã lao đến trước mặt Lý Phi.

Ngay lúc nắm đấm mạnh mẽ đủ để đập nát tảng đá sắp đấm vào mặt Lý Phi.

Bóng người cậu ta chợt lóe lên một cái.

Smith và Lý Thiên Kiêu ngồi trước màn hình TV giật mình.

"Sao lại thế?"

"Chuyện gì vậy?"

Lý Thiên Kiêu nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

Lúc này, Lý Phi đã đứng ở chỗ Chachai vừa đứng lúc nãy.

Trong chớp mắt hai người đã đổi vị trí cho nhau.

Sau những giây ngạc nhiên ngắn ngủi, Smith nở nụ cười thích thú.

"Hóa ra đây là võ công Hoa Hạ mà người ta hay nói à?"

"Hay thật đấy!"

Smith vừa dứt lời, Chachai lại lao lên tấn công.

Nhưng cho dù tốc độ của anh ta có nhanh thế nào.

Thì nắm tay của anh ta cũng không thể chạm vào được Lý Phi.

Lý Phi cứ như một cơn gió luồn lách bên cạnh Chachai.

Không thể tìm ra quỹ đạo di chuyển của cậu ta.

Ban đầu anh ta cứ như rắn mất đầu.

Nhưng Chachai nhanh chóng tìm ra được quỹ đạo di chuyển của Lý Phi.

Chachai đột nhiên vung tay đấm về phía bả vai Lý Phi.

Trong chớp mắt, có một giọng nói như từ trên trời vọng xuống lọt vào tai Lý Phi.

"Chân trái bước lên, tránh đi".

Thời khắc mấu chốt, Lý Phi lập tức làm theo lời Lý Hùng.

Nắm đấm mạnh mẽ của Chachai vừa hay sượt qua vai Lý Phi.

Cơ thể Lý Phi xoay một vòng quanh Chachai.

Sau đó nhảy ra xa hơn mười mét.

Hai người cách một khoảng nhìn chằm chằm vào nhau.

Giọng Lý Hùng lại truyền vào tai Lý Phi.

"Cậu ta luyện Muay Thái phương Bắc".

"Tốc độ cực nhanh, nắm đấm cực cứng".

"Người này tầm ba, bốn tuổi bắt đầu luyện Muay Thái".

"Lúc cháu đánh với cậu ta không cần phải tránh mãi".

"Mà phải cẩn thận quan sát nắm đấm của đối phương".

"Ai cũng có lối suy nghĩ độc đáo của riêng họ".

"Lối suy nghĩ cũng quyết định kiểu võ của họ".

"Chỉ cần cháu hiểu rõ cách đánh của cậu ta".

"Trận này cháu sẽ thắng".

Lý Hùng vừa dứt lời, Lý Phi đã lao về phía Chachai.

Lý Phi cứ như cá trạch luồn lách xung quanh Chachai.

Thỉnh thoảng giọng Lý Hùng lại truyền đến.

Lý Hùng coi Chachai như đối thủ huấn luyện thực chiến cho Lý Phi.

Dưới sự hướng dẫn của Lý Hùng, cho dù nắm đấm của Chachai nhanh thế nào cũng không đấm trúng được Lý Phi.

Lúc này, Lý Thiên Kiêu dần mất kiên nhẫn.

Bà ta nói với Smith bên cạnh: "Thằng ranh này sao mà đáng ghét như ruồi thế?"

"Ông có cách nào giết chết nó không?"

Smith cười tự tin, trên bàn trước mặt ông ta có ba cái bộ đàm.

Ông ta cầm lấy một cái lạnh lùng nói: "Nhắm vào chân thằng ranh này, bắn thủng chân nó cho tôi".

"Vâng thưa ông chủ!"

Smith nói xong, Lý Thiên Kiêu tò mò nhìn ông ta.

"Hóa ra ông cho cao thủ nằm vùng bên cạnh rồi à".

Sau đó, hình ảnh trong TV bỗng thay đổi.

Có người cố ý quay đến một chỗ.

Đó là bụi cỏ bên cạnh biệt thự.

Bên trong có một gã đang nằm sẵn.

Gã nằm bò trên đất, trong tay cầm một cái nỏ.

Nhìn thấy cảnh đó, trên mặt Smith vẫn rất vênh váo, nụ cười huyền bí như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.

Ông ta giải thích cho Lý Thiên Kiêu nghe tác dụng đặc biệt của thứ vũ khí lạnh này.

"Cái nỏ đen này được chế tạo đặc biệt, có thể bắn xa khoảng hai trăm hai mười mét".

"Nếu bắn trong phạm vi một trăm mét có thể bắn nát cả đầu voi đấy".

Lý Thiên Kiêu ngạc nhiên nhìn Smith: "Lực bắn của cái thứ này lớn thế á?"

Smith cười nói: "Giờ bà nhìn là biết".

Nghe lệnh của Smith, gã nằm trong bụi cây bắt đầu nhắm vào Lý Phi.

Smith cực kì huênh hoang giới thiệu với Lý Thiên Kiêu gã đang nằm trong bụi.

Ông ta nói: "Gã tên là Madden".

"Là một tay xạ thủ cừ khôi".

"Gã từng dùng một cây cung đơn sơ nhất để giết chết hơn một trăm tên lính đánh thuê nước ngoài vây bắt gã".

Smith cười nói: "Có thể nói Madden là vũ khí bí mật bên cạnh tôi".

"Chỉ cần có gã ở bên, không có bất kì ai có thể đến gần tôi".

Cùng lúc đó, Smith dùng bộ đàm nói với Madden.

"Được rồi, giải quyết các mạng sống đáng thương này đi".

"Tôi nhìn mà phát phiền".

Smith vừa dứt lời, Madden đã ngắm chuẩn lập tức bóp cò.

"Vút!"

Một tiếng rít xé gió.

Một mũi tên lao vun vút về phía chân trái Lý Phi.

Ngay khi mũi tên sắp đâm thủng chân trái cậu ta.

Đột nhiên có một cái bóng đen lao vút từ cửa sổ ra.

"Keng!"

Múi tên Madden bắn bị một đồng tiền xu chặn lại.

Lúc này không chỉ có Smith trước TV.

Mà ngay cả Madden đang nằm bò trên đất cũng sốc, hai mắt gã trợn to.

Tốc độ mũi tên bay trong không khí ít nhất cũng là một trăm ba mười mét một giây.

Người thế nào?

Dùng cái gì?

Mới có thể bắn một đồng tiền xu xa thế, chuẩn thế chứ?

Ngay khi Smith và Madden còn đang kinh hãi.

Có một bóng người cao lớn từ cửa biệt thự bước ra.
Chương 692: Chạy ngay đi

Lý Hùng bước từng bước ra ngoài.

Tuy vẻ mặt anh dửng dưng nhưng trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

Lý Hùng dừng lại hơi ngẩng đầu, nhìn đến vị trí mà Madden đang mai phục.

Lúc này Lý Hùng và Madden cách nhau có khoảng một trăm mét vuông.

Bụi cây mà Madden nấp rất kín.

Cho dù có cầm kính viễn vọng cũng không thể nhìn rõ.

Nhưng Madden có thể nhận thấy người đàn ông phương Đông này đang dán mắt vào gã.

"Lý Hùng! Hắn chính là Lý Hùng!"

Lý Thiên Kiêu ngồi trước TV kêu to.

Bà ta vội vàng nói với Smith: "Mau giết chết hắn cho tôi".

Smith khẽ cau mày, lập tức nói với Madden: "Cậu nhanh chóng bắn thủng tay chân tên này rồi kéo hắn về cho tôi".

Madden lập tức bắn hai mũi tên đen xì về phía Lý Hùng.

Lúc này hai tay Lý Hùng buông thõng bên người.

Anh cũng không bắn tiền xu nữa.

Ngay khi mũi tên thứ nhất đến trước mặt Lý Hùng.

Thân thể anh hơi nghiêng đi.

Mũi tên đen sì bay sượt qua trước mắt anh.

Sau đó cắm thẳng vào tảng đá.

Mũi tên thứ hai lao đến trước mặt Lý Hùng.

Tay anh vẫy nhẹ một cái.

Trong nhát mắt, Smith ngồi trên sô pha hai mắt trợn to, vẻ mặt khó tin.

Madden vừa nhìn thấy động tác của Lý Hùng.

Gã nấp trong bụi cây lập tức nhảy dựng lên, xoay người bỏ chạy.

Smith hét to vào bộ đàm: "Cậu chạy làm gì? Mau giết chết hắn cho tôi".

Madden dùng hết sức vọt qua những bụi cây.

Cùng lúc đó gã cũng cực kì nghiêm túc nhắc nhở Smith.

"Ông chủ chạy ngay đi. Chúng ta phải rời khỏi đây, rời khỏi Hoa Hạ".

Smith sững người.

Bên trong bộ đàm truyền đến tiếng Madden thở hổn hển.

Nghe tần suốt gã hít thở cũng biết giờ Madden đang dốc sức chạy trốn.

Smith vội hỏi: "Sao lại thế? Rốt cuộc là làm sao? Sao cậu sợ hãi thế?"

"Ông chủ có nhớ một điều tôi đã nói trước đây không? Tôi từng là lính bắn tỉa trong nhóm lính đánh thuê Sói."

"Nhóm lính đánh thuê Sói có tổng cộng bốn tay súng bắn tỉa".

"Thực lực của bọn họ chẳng kém gì tôi".

"Nhất là đội trưởng là đồ tể nổi tiếng thế giới".

"Thời kì đỉnh cao của nhóm lính đánh thuê Sói thậm chí có thể đánh ngang tay với quân đội của một nước nhỏ".

"Nhưng cuối cùng cả nhóm lính đánh thuê đó chết trong tay một người".

"Lần đấy tôi ăn may, bị nhiễm trùng nặng phải nhập viện không đi nên mới thoát chết".

Chuyện nhóm lính đánh thuê Sói bị giết đương nhiên Smith có biết.

Bởi vì nhóm đó chọc giận một người.

Không, đó không phải người mà là thần.

Lúc đấy cả nhóm lính đánh thuê Sói tiến về phía biển ca-ri-bê để làm một nhiệm vụ đặc biệt.

Với thực lực của bọn họ thì hoàn thành nhiệm vụ này chỉ tốn mấy giây thôi.

Nhưng bọn họ lại mắc phải một sai lầm trí mạng.

Một thành viên trong nhóm lúc làm nhiệm vụ đã làm bị thương một cô nhóc bảy tuổi.

Cô nhóc bay tuổi này khiến nhóm lính đánh thuê Sói bị diệt sạch.

Người này là Chiến thần Hồng Hải.

Nhắc đến Chiến thần Hồng Hải, Smith đứng ngồi không yên.

Lòng bàn tay và trán ông ta đầm đìa mồ hôi.

"Madden, ý cậu là Lý Hùng là người bên cạnh Chiến thần hả?"

Chiến thần Hồng Hải là kẻ đứng trên đỉnh cao của thế giới.

Cả thế giới này có mấy ai dám đối đầu với anh chứ.

Thuộc hạ của Chiến thần Hồng Hải toàn là người giỏi.

Những người này cũng không thể động vào.

Nếu không chỉ cần thấy là giết.

"Không! Ông chủ, ông nghĩ lại xem linh đánh thuê Sói bị giết thế nào?"

Madden thậm chí còn không dám nhắc đến Chiến thần Hồng Hải trước bộ đàm.

Sau khi Smith ngạc nhiên, đột ta bỗng ngẩng đầu, mắt trợn to.

Ông ta bỗng nghĩ ra, lúc đấy Chiến thần Hồng Hải chỉ nắm lên một nắm cát trên biển.

Mà có thể diệt sạch một nhóm lính đánh thuê có đầy đủ vũ trang hạng nặng.

Chiến thần Hồng Hải có một truyền thuyết, đó là anh có một bàn tay của Thần.

Tay này có thể cứu người cũng có thể giết người.

Giờ cuối cùng Smith cũng hiểu.

Ông ta lập tức lôi một cái vali kéo từ trong ngầm giường ra.

Sau đó trán đầm đìa mồ hôi lao đến cửa.

Lý Thiên Kiêu vội xông lên, tay bà ta nắm lấy áo Smith nói: "Này, ông định làm gì thế?"

Smith nhìn Lý Thiên Kiêu.

Ông ta hít sâu một hơi nói.

"Nể tình hai chúng ta từng chung chăn chung gối, tôi khuyên bà một câu".

"Lập tức bảo tất cả mọi người trong gia tộc bà từ bỏ phản kháng, chấp nhận sự thật tàn khốc này đi".

"Mấy người không phải đối thủ của hắn đâu".

"Không! Phải là không một ai là đối thủ của hắn mới đúng".

"Muốn sống chỉ có một cách đó là tránh xa hắn ra".

"Hoặc là phục tùng hắn".

Nói xong, mặc kệ vẻ mặt hoang ma của Lý Thiên Kiêu, ông ta vội vàng rời đi.

Mà bên kia, Chachai đã ngừng chống cự.

Nhìn thấy Lý Hùng ra tay, anh ta đã biết bản thân không phải đối thủ của Lý Hùng rồi.

Chachai quỳ xuống trước Lý Hùng.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Chachai dập đầu ba cái.

Đến lúc ngẩng đầu lên, trán anh ta sưng tấy lên, chảy cả máu.

"Cầu xin anh đừng giết tôi. Cho tôi thời gian một ngày".

"Tôi còn có em gái nằm viện, tôi phải tìm bác sĩ cho em ấy".

Lý Hùng thờ ơ nhìn Chachai nói: "Em gái cậu mắc bệnh gì?"

Chachai sửng sốt, lập tức nói cho Lý Hùng biết bệnh tình của em gái.

Em gái Chachai mắc bệnh tim bẩm sinh, hơi giống tình trạng của Hứa Mộc Tình.

Lý Hùng nghe xong, nở nụ cười.

"Tôi sẽ không giết cậu mà còn có thể cứu em gái cậu nữa".

"Cô ấy không chỉ có thể sống mà còn có thể chạy nhảy dưới nắng như bao người bình thường khác".

Nhưng tôi có một điều kiện, chỉ cần cậu làm theo.

"Tôi có thể cứu cô ấy ngay lập tức".

Chachai đột nhiên ngẩng đầu.

"Chỉ cần cứu được em gái tôi, muốn tôi làm gì cũng được".

Lý Hùng giơ tay vỗ vai Lý Phi nói.

"Từ giờ cậu sẽ dạy cháu tôi".

"Trong vòng năm ngày dạy hết tinh túy của Muay Thái cho cậu nhóc".

Luyện Muay Thái rất gian khổ.

Cần chú ý đến sự phản ứng, sức bật, năng lực thích ứng.

Đối với người bình thường trong năm ngày học kiến thức nhập môn còn khó.

Nói gì đến việc học hết tinh túy trong hai mươi năm qua.

Nhưng lúc nãy đánh nhau với Lý Phi.

Anh ta nhận thấy Lý Phi khác người thường.

Tuy để Lý Phi học Muay Thái trong thời gian ngắn thế có hơi miễn cưỡng.

Nhưng vì cứu em gái, dù thế nào Chachai cũng sẽ cố.
Chương 693: Đỉnh núi Hoa Sơn

Bảy ngày sau.

Đỉnh phía nam của núi Hoa Sơn có một vách đá cao hàng nghìn mét.

"Oa, đây chính là Hoa Sơn ư!"

Trên đường đi, luôn có thể nghe thấy giọng nói líu lo của Hứa Hạo Nhiên.

Đại hội võ lâm này được chia thành bên trong và bên ngoài.

Bên ngoài là sự kiện biểu diễn trá hình do một số gia tộc cùng tổ chức.

Mục đích là để chuyển hướng sự chú ý của người dân.

Cố ý thuê một số người gây lộn xộn rất "bắt mắt".

Nhóm yêu ma quỷ quái này diễn trò ở bên ngoài, cũng để cho người dân thấy.

Đã có hàng chục người đang đứng dưới vách đá cheo leo phía nam của núi Hoa Sơn.

Hứa Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên, miệng chốc chốc lại há hốc.

"Anh rể, bọn họ sắp thi đấu ở mỏm đá lớn bên trên kia sao?"

Hướng mà tay Hứa Hạo Nhiên đang chỉ cách nơi mọi người đang đứng lúc này vài trăm mét.

Nơi đó không phải là một khu du lịch.

Nó không được khai phá phát triển.

Chưa kể những du khách bình thường, ngay cả những nhà leo núi chuyên nghiệp cũng không thể nào leo lên được.

Về cơ bản thì đây là một vách núi cheo leo.

Chỉ thỉnh thoảng có một số cây tùng mọc lên từ các kẽ hở của các vách đá.

Lúc này, một người đàn ông mặc quần áo trắng, tóc dài bạc trắng đột nhiên xuất hiện sau lưng đám đông.

Không ai biết ông ta đến bằng cách nào.

Giống như là từ trên trời rơi xuống vậy.

Cả người trông rất tao nhã.

Ông già chỉ tay lên đỉnh núi cười nói.

"Trên đỉnh núi này, có một trường thi đấu tự nhiên".

"Theo thông lệ, tất cả các tuyển thủ tham gia thi đấu hôm nay đều phải tự mình nỗ lực leo lên đỉnh núi trong vòng ba phút".

"Những người không thể leo lên và leo quá thời gian quy định đều bị tước quyền thì đấu".

Khi đang nói chuyện, ông già lịch lãm này lấy trong túi ra chiếc đồng hồ bấm giờ mà giáo viên thể dục hay cầm trên tay trong giờ học thể dục.

Ông gìa này trông như bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp cổ trang.

Mà lại đi cầm trên tay chiếc đồng hồ bấm giờ của giáo viên dạy thể dục.

Cảnh tượng kệch cỡm này khiến Hứa Hạo Nhiên không thể nhịn được cười.

"Em đột nhiên thấy đại hội võ lâm này khá thú vị, hay là em cũng tham gia nhỉ".

Lý Hùng nhẹ nói: "Ai leo lên được đều có thể tham gia".

"Được lắm!"

Ông già tóc hoa râm giơ đồng hồ bấm giờ lên như giáo viên thể dục.

Sau đó, ông ta nói với mọi người: "Trận đấu tranh giải bắt đầu".

Dứt lời, đám người xung quanh, từng người một, sử dụng các phương pháp riêng của họ để leo lên hoặc nhảy lên đỉnh núi.

Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi xuất phát tương đối muộn.

Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người tiến về phía trước.

Ánh mắt ông già tóc trắng cầm chiếc đồng hồ bấm giờ trên tay chợt sáng bừng lên.

Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi không thi triển kinh công.

Thay vào đó, dùng thẳng tay và chân để leo lên.

Mặc dù động tác của họ không được lưu loát cho lắm, rõ ràng đây là lần đầu tiên họ leo núi.

Nhưng mọi chuyển động của họ dường như rất mượt mà.

Lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ, họ vẫn còn ở dưới núi.

Chỉ trong vòng vài giây, cả hai đã leo lên được khoảng cách hơn chục mét so với mặt đất.

So với những cậu ấm thế gia đã tu luyện kinh công từ khi còn nhỏ.

Tốc độ của Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi chậm hơn một chút.

Tuy nhiên, thể lực hai người sử dụng khi lên núi là tiết kiệm nhất.

Trong một phút hoặc lâu hơn, ưu và nhược điểm của những người chơi tham gia cuộc thi đã hiện lên vô cùng rõ ràng!

Rõ ràng là không thể để những tên cậu ấm thế gia kia có được thứ hạng tốt bằng tiền và ảnh hưởng của gia tộc được.

Bởi vì họ thậm chí còn không thể bò lên nổi.

Từng người một đứng ở dưới chân núi ảo não.

Những người có thực lực khá một tí đã leo lên đến đỉnh núi từ lâu rồi.

Thực lực kém hơn, thì chỉ cần không ngừng cố gắng sẽ leo lên được.

Ông già tóc trắng lúc này mới đi tới bên cạnh Lý Hùng.

Lý Hùng trạc tuổi các thí sinh bình thường.

Tuy nhiên, ẩn ý mà Lý Hùng bày ra đã khiến lão giả tóc trắng chú ý kể từ đầu trận.

Người càng mạnh, họ sẽ càng cảm thấy khác khi nhìn thấy Lý Hùng.

Nhìn bề ngoài, Lý Hùng không khác người thường là mấy.

Trông anh giống hệt mấy tên cậu ấm thế gia kia.

Tuy nhiên, dưới con mắt của những cao thủ thực sự, người ta có thể cảm thấy một dòng nước ngầm đang trào dâng trong cơ thể Lý Hùng.

"Cậu trai, cậu không leo lên sao?"

Lý Hùng ngẩng đầu nhìn Lý Phi và Hứa Hạo Nhiên, hai người họ đã ở độ cao chưa đầy chục mét so với mực nước biển.

Lý Hùng nhẹ nói: "Tôi đang đợi".

"Đợi cái gì?"

Ông già tóc trắng vừa dứt lời.

Một thanh niên đang trèo trên đầu Lý Phi bất ngờ buông tay.

Cơ thể anh ta rơi xuống theo phương thẳng đứng.

Lúc này, Lý Phi lại ở ngay bên dưới người thanh niên đó.

Khi đối thủ ngã xuống, anh ta đạp mạnh vào ngực Lý Phi một cái.

Lý Phi rên lên một tiếng, cơ thể mất đi trọng tâm, lập tức ngã về phía sau.

Người bị ngã đã nhân cơ hội với tay trèo lên một cây tùng lớn.

Anh ta nhìn Lý Phi đang ngã xuống, trên mặt nở một nụ cười tàn nhẫn.

Ông già tóc bạc cau mày, ông ta thực sự muốn hành động.

Đột nhiên cảm thấy xung quanh có một cơn gió nổi lên.

Lúc này, ông già tóc trắng kinh ngạc, nhìn thấy Lý Hùng đột nhiên phóng lên như một viên đạn!

Lý Hùng nhảy lên theo phương thẳng đứng.

Anh không sử dụng bất kỳ ngoại lực nào.

Với cú nhảy này, Lý Hùng đã đạt đến độ cao trăm mét.

Nhưng vào lúc này, giữa anh và Lý Phi vẫn còn có một khoảng cách nữa.

Đúng lúc Lý Hùng sắp rơi xuống do trọng lực.

Chân phải của anh đã giậm nhẹ lên không trung.

"Kịch!"

Trên không trung vang lên một tiếng xé gió kỳ dị.

Trong ánh mắt kinh hãi của ông già tóc trắng, Lý Hùng giẫm lên không trung, lại nhảy lên lần nữa!

"Tung Vân Thê!?"

Tung Vân Thê là một kinh công tương đối cơ bản của phái Võ Đang.

Rất nhiều đệ tử của phái Võ Đang đều biết thủ thuật này.

Đây là những gì họ phải học khi nhập môn.

Nhưng chưa từng có ai có thể đạt được trình độ này như Lý Hùng.

Theo truyền thuyết, chỉ có cao thủ vô song, người đã tạo ra Tung Vân Thê mới có thể bước đi trên không như đi dưới đất với nội lực mạnh như vậy!

Dưới ánh mắt thiêu đốt của ông già tóc trắng, Lý Hùng đã đạp hai cước trên không trung.

Anh giống như mang theo hai con thỏ, kéo Lý Phi và Hứa Hạo Nhiên lên đỉnh núi.

Tên thanh niên khiến Lý Phi ngã vừa rồi hăm hở leo lên với tốc độ nhanh hơn.

Tuy nhiên, anh ta vừa mới nhảy lên nhờ sức đàn hồi của cây tùng, muốn leo lên một tảng đá nhô ra.

Bỗng một đồng xu từ trên đỉnh núi rơi xuống.

Đồng xu này đập chính xác vào trán tên thanh niên.

Lập tức, tên thanh niên hét lên một tiếng, sau đó cả người rơi xuống từ độ cao mấy trăm mét!

Ánh mắt của ông già tóc trắng liên tục lóe lên.
Chương 694: Tôi bỏ cuộc

Đồng hồ bấm giờ trên tay ông ta cũng đã kết thúc đếm ngược.

Lúc này ông ta lập tức tuyên bố với mọi người: "Cuộc tỉ thí đầu tiên đã kết thúc, tất cả những ai chưa leo lên được đỉnh núi đều bị loại".

Nói xong, ông già tóc trắng phi từ dưới đất lên như một viên đạn.

Vách núi đá cao vài trăm mét so với mực nước biển, ông già chỉ cần nhón chân vài bước là đã có thể nhảy lên đỉnh.

Lúc này, trên đỉnh Hoa Sơn tổng cộng chỉ có mười mấy người.

Ông già tóc trắng liếc nhìn bốn phía, sau đó liếc nhìn Lý Hùng một cái đầy ẩn ý.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành cuộc thi thứ hai".

Cái gọi là đại hội võ lâm thực chất là để mấy người trẻ tuổi có cơ hội thể hiện bản lĩnh.

Những người đến đều là những cậu ấm xuất thân từ thế gia có tiếng.

Hoặc cũng có thể là những người trẻ tuổi có chút thực lực của môn phái nào đó.

Luật của cuộc thi rất đơn giản, giống như trò chơi xổ số.

Hai người bốc phiếu giống nhau sẽ đấu với nhau.

Mọi người đều tiến hành rút thăm, Lý Hùng cũng không ngoại lệ.

Điều thú vị là Lý Hùng là người ra sân đầu tiên.

Đối thủ của Lý Hùng là cậu chủ trong gia tộc họ Trương.

Người đàn ông này diễu võ giương oai, không ngừng vênh mặt lên, nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt đầy khinh thường.

"Thằng kia, mày có biết tao là ai không?"

"Tao là nhà vô địch Sanda cấp thế giới ba lần đấy".

"Số người bị tao bẻ gãy tay chân nhiều không đếm xuể".

"Nếu bây giờ mày đầu hàng thì vẫn còn kịp, bằng không…"

"Tôi bỏ cuộc".

Tên cậu chủ nhà họ Trương còn chưa kịp nói xong, Lý Hùng đã trực tiếp bỏ phiếu trắng.

Không chỉ cậu chủ nhà họ Trương mà cả ông già tóc trắng cũng ngạc nhiên.

"Hahahaha! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tên nhóc này quả là thú vị!"

"Sau khi đại hội võ lâm này kết thúc, mày đấu với tao đi".

Lý Hùng cười nhạt, chả buồn nói gì thêm.

Lúc này, Lý Hùng lại làm một động tác khiến mọi người cảm thấy rất khó hiểu.

Anh lùi lại.

Tên cậu chủ nhà họ Trương phát hiện Lý Hùng đã lui đến mép vực, không khỏi trừng to mắt hét lên.

"Này, này, mày không muốn sống nữa à!"

Khi cậu chủ họ Trương chuẩn bị tiến lên nắm lấy Lý Hùng, thì đồng tử đột nhiên giãn ra, nhãn cầu như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.

Không chỉ có hắn, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Lý Hùng với vẻ ngạc nhiên.

Một ngọn cỏ mọc ở mép vách đá.

Một loại cỏ dại rất phổ biến.

Loại cỏ này, có một chiếc lá tương đối dài, đã vươn ra khỏi vách đá.

Mà Lý Hùng lúc này đang đứng trên chiếc lá này.

Cơ thể anh uốn lượn nhẹ nhàng theo cơn gió trên vách đá.

"Ôi chúa ơi!"

"Trời ạ, tôi không nhìn nhầm đấy chứ!"

"Đây, đây, đây là khinh công gì?"

Lý Hùng bình tĩnh nói với mọi người: "Tôi hôm nay chỉ ở đây quan sát, chỉ là người qua đường thôi, mấy người cứ tiếp tục đi".

Lý Hùng nói rất bình thản.

Tuy nhiên, tất cả mọi người, kể cả cậu chủ Trương, đều không khỏi kinh ngạc.

Đây là một xã hội tôn thờ kẻ mạnh.

Chỉ có kẻ mạnh mới được tôn thờ.

Khi Lý Hùng bỏ phiếu trắng vừa rồi, phần lớn mọi người đều coi thường anh.

Nhưng chỉ một hành động bất thường lại khiến tất cả mọi người tôn kính.

Ngay cả ông già tóc bạc cũng tự ti!

Ông ta càng ngày càng tò mò về Lý Hùng.

Rốt cuộc cao thủ vô song nào có thể đào tạo ra một đệ tử xuất sắc như vậy! ?

Cậu Trương không ngừng vỗ ngực, thầm thở phào nhủ bản thân thật là may mắn.

Nếu Lý Hùng ra tay, e rằng hắn sẽ không tiếp nổi một chiêu của Lý Hùng mất!

Thế là, mặc kệ người khác khinh thường, cậu Trương đã lặng lẽ tới gần Lý Hùng.

"Đại ca, em tên là Trương Thành Chân, em là người nhà họ Trương ở Thục Trung".

Lý Hùng nhẹ gật đầu nói: "Cậu nên tập trung vào đối thủ. Trận sau cậu sẽ đấu với cháu trai của tôi đấy".

Ngay khi Lý Hùng vừa dứt lời, ông già đã báo tên của Lý Phi và Trương Thành Chân.

Với sự xuất hiện của Lý Hùng, Trương Thành Chân không dám coi thường Lý Phi nữa. Sau khi cả hai ra sân, trận đấu diễn ra vô cùng đặc sắc.

Thứ mà Trương Thành Chân sử dụng là võ công gia truyền của Chính Nhi Bát Kinh.

Có động tác võ thuật rõ ràng.

Nhưng Lý Phi thì khác.

Đầu tiên, thân pháp của Lý Phi rất tuyệt vời, Trương Thành Chân, một người bắt đầu học võ từ năm ba tuổi.

Thế mà lại không đấm được vào người Lý Phi.

Mà mỗi lần Lý Phi phản công, Trương Thành Chân đều sợ chết khiếp!

"Dừng lại! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

Trương Thành Chân đột nhiên nhảy sang một bên và vội vàng xua tay.

Lý Phi ngạc nhiên nhìn Trương Thành Chân.

"Sao anh không đánh nữa?"

Trương Thành Chân nhanh chóng nói: "Ai dám đánh với cậu chứ!?"

"Mỗi chiêu của cậu đều nhằm vào điểm yếu của tôi!"

"Sơ ý một chút là có thể bị cậu đánh cho tàn phế, lại còn hỏi vì sao à!?"

Lý Phi vươn tay gãi gãi đầu, cười nói: "Thật sao?"

Rõ ràng là cậu ta không hề nhận ra điều này.

Bởi vì những gì Lý Phi và Chachai học được đều là những mánh khóe giết người, khác với những chiêu thức hoa mỹ mà các cậu ấm thế gia học từ nhỏ.

Cũng chính vì thế.

Trong cả cuộc thi, Lý Phi đã sớm lọt vào chung kết.

Về phần Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đã bị loại ở vòng hai.

Người mà Lý Phi phải đối mặt vào lúc này là một thanh niên họ Vưu.

Tên ông ta là Vưu Thắng Kiệt.

Vưu Thắng Kiệt trông rất dữ tợn.

Trong con mắt diều hâu mang theo vẻ hung ác nham hiểm.

Đúng lúc mọi người xung quanh đang rất mong chờ Lý Phi và Vưu Thắng Kiệt có thể có một cuộc chiến vô cùng khốc liệt.

Lý Hùng nói với Lý Phi: "Đi thôi".

Lý Phi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Lý Hùng.

"Chú, cháu còn chưa đánh mà".

Lý Phi rất phấn khích, lòng tràn đầy tự tin.

Cậu ta đã nhìn Vưu Thắng Kiệt đấu với người khác từ nãy đến giờ, cậu ta nghĩ rằng bản thân sẽ có thể đánh bại Vưu Thắng Kiệt trong vòng ba mươi chiêu.

Lý Hùng cười nói: "Về sau sẽ có nhiều cơ hội".

"Mục tiêu lần này của cháu đã hoàn thành, không cần tốn sức như vậy".

Vừa dứt lời.

Lý Hùng vốn đang đứng trên lá cỏ đung đưa trong gió bỗng nhiên rơi xuống!

Khi Lý Phi và Hứa Hạo Nhiên chạy đến vách đá nhìn xuống.

Lý Hùng đã đứng ở phía dưới bình chân như vại.

Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi nhìn nhau.

So với trận chung kết, lấy cái được gọi là quán quân giải đấu.

Cả hai chợt nhận ra rằng theo học Lý Hùng mới là niềm vui lớn nhất.

"Anh rể, em tới đây!"

"Chú đợi cháu với".

Nhìn thấy Lý Phi, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng leo xuống vách đá.

Vưu Thắng Kiệt, người đã chuẩn bị giết Lý Phi bằng những thủ đoạn hung hãn nhất, liền nắm chặt tay cay cú!

Ông ta đến tham gia cuộc thi nhàm chán lần này, mục đích là muốn giết Lý Phi!

...

"Ông nói cái gì? Lý Phi đã bỏ cuộc vào phút chót!?"

Trường An, nhà cũ của nhà họ Lý.

Lý Thiên Sách vô cùng ngạc nhiên khi biết tin.

Ban đầu ông ta định thông qua giải đấu này để giết Lý Phi trên đỉnh Hoa Sơn.

Mà không ngờ rằng.

Lý Hùng lại thông minh như vậy, trong nháy mắt có thể nhìn ra mánh khóe của Vưu Thắng Kiệt!

Danh tính của Vưu Thắng Kiệt là giả mạo.

Thân phận thực sự của ông ta là hắc vệ của nhà họ Lý!
Chương 695: Cậu cả về rồi

Lúc còn trẻ, ông ta đã có thực lực Chiến Vương rồi!

Kế hoạch vốn nắm chắc chín phần thắng, không ngờ lại bị Lý Hùng dễ dàng phá vỡ như vậy!

Điều này khiến Lý Thiên Sách cảm thấy nẫu ruột.

Lý Thiên Sách đã nổi tiếng từ nhiều năm về trước, ông ta cũng là cái tên nổi bật trên giang hồ.

Nhưng mà, hiện tại ông ta có cảm giác như đang bị Lý Hùng vờn như mèo vờn chuột!

Lúc Lý Thiên Sách đang tức giận ở đại sảnh, quản gia vội vàng đi vào.

Quản gia nở một nụ cười.

Ông ta nói với Lý Thiên Sách nói: "Ông chủ, cậu cả đã về rồi ạ".

Lý Thiên Sách hai mắt sáng lên!

Ngay sau đó, ngoài cửa có một nam thanh niên mặc vest, đi giày da.

Người thanh niên này khôi ngô tuấn tú, trên mặt có đeo một cặp kính vàng.

Anh ta trông rất nho nhã và lịch lãm.

Cả người toát lên phong thái của người trí thức.

Anh ta là người thừa kế tương lai của nhà họ Lý, Lý Hán Chí.

"Cháu trai chào ông nội".

Lý Hán Chí kính cẩn chào Lý Thiên Sách.

"Ai da, cái thằng bé này! Ở nhà mình không cần khách sáo như vậy đâu! Mau ngồi xuống!"

"Cháu vừa từ nước ngoài trở về, đi máy bay mấy tiếng đồng hồ. Chắc cháu đã mệt lắm rồi nhỉ".

Lý Hán Chí cười nói: "Ông ơi, chúng ta đã tiến vào thị trường Bắc Mễ được rồi".

"Bảy sản phẩm của gia tộc chúng ta sẽ được đưa vào thị trường Bắc Mễ".

"Lần này làm việc với người Mễ có thể giúp công việc kinh doanh của gia tộc chúng ta vươn lên một tầm cao mới".

Lý Thiên Sách khẽ mỉm cười, nếu như Lý Hán Chí nói tin này cho ông ta một tiếng trước, Lý Thiên Sách nhất định sẽ rất vui.

Nhưng bởi vì chuyện của Lý Hùng, mà tâm trạng hiện tại của Lý Thiên Sách đã kém đi rất nhiều.

Lý Hán Chí trong nháy mắt đã nhìn thấy sự phiền lòng của Lý Thiên Sách.

Vì vậy, anh ta hỏi.

Lý Thiên Sách cũng không giữ kẽ với cháu trai của mình.

Vì dù gì, Lý Hán Chí cũng đã được sự chấp thuận của toàn bộ gia tộc và được thừa nhận là người thừa kế tiếp theo.

Trong vài năm tới, khi Lý Thiên Sách nghỉ hưu, Lý Hán Chí sẽ trực tiếp vượt qua bố mình và trở thành người điều hành gia tộc họ Lý.

Sau khi nghe những gì Lý Thiên Sách nói, Lý Hán Chí hơi đảo mắt.

"Ông nội, theo như lời ông nói, Lý Hùng này hẳn là kẻ có thực lực phi thường".

"Cháu nhớ từ nhỏ ông đã nói với cháu rằng gia tộc họ Lý ở thủ đô là một chiếc xương cá mắc kẹt trong cổ họng của chúng ta".

"Chỉ có cách nhổ bỏ chúng, cả gia tộc chúng ta mới có thể sống thoải mái".

Lý Thiên Sách gật đầu: "Đúng! Lý Tấn là con cáo già. Con trai Lý Hùng của ông ta cũng không phải dạng vừa đâu!"

"Thằng này trẻ đã lắm mưu nhiều kế như vậy rồi. Thế hệ sau sẽ khó lường lắm đây!"

Lý Hán Chí hiếm khi nghe Lý Thiên Sách khen ngợi những người trẻ tuổi.

Anh ta có thể nghe ra được Lý Thiên Sách khá kiêng dè Lý Hùng này.

Sau cặp kính trong suốt, con ngươi của Lý Hán Chí khẽ đảo.

Lúc này, khóe miệng Lý Hán Chí chậm rãi vẽ ra một nụ cười nham hiểm.

"Ông ơi, lần này về nước, đi cùng cháu còn có một người bạn tốt nữa".

Khi nghe nói đến bạn của Lý Hán Chí, Lý Thiên Sách không khỏi nói: "Cậu chủ của gia tộc nào đấy?"

"Cậu sáu của nhà họ Long".

Cho dù là tộc trưởng nhà họ Lý, khi Lý Thiên Sách nghe đến nhà họ Long.

Mắt ông ta hiện rõ lên sự ngạc nhiên lẫn vui sướng.

Nhà họ Long.

Họ đã hoàn toàn vượt qua phạm vi thế gia rồi.

Nói cách khác, nhà họ Long không phải là một thế gia đơn thuần.

Họ cao quý hơn!

Siêu nhiên!

Đám con trai của gia tộc giàu có thông thường.

Cho dù bình thường có bỏ tiền ra cũng không gặp được cậu chủ nhà họ Long.

Chứ đừng nói đến làm bạn, cùng đáp máy bay về nước, lại còn đến Trường An.

Lý Hán Chí cười với Lý Thiên Sách và nói: "Ông nội, cậu sáu nhà họ Long này tên Long Áo Quang".

"Đó là người vô cùng tài giỏi nhưng cũng kiêu ngạo".

"Mặc dù anh ta rất tốt về mọi mặt. Nhưng có một khuyết điểm duy nhất".

"Đó là háo sắc!"

"Trên đường trở về, cháu đã nghe thuộc hạ nói".

"Lý Tấn của nhà họ Lý ở thủ đô cuối cùng cũng muốn ra tay với gia tộc chúng ta rồi".

"Cách đây rất lâu, cháu nhớ ông đã nói rằng Lý Tấn sẽ là trở ngại lớn nhất đối với gia tộc chúng ta!"

"Chỉ bằng cách nhổ chúng tận gốc, mới có thể giải quyết cái họa lớn này".

"Chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này để diệt trừ gia tộc này vĩnh viễn!"

Khi Lý Hán Chí nói, trong mắt anh ta lóe lên một tia nham hiểm.

Đôi mắt và động thái của anh ta có thể nói là hậu sinh khả úy!

Lý Thiên Sách nhìn chằm chằm vào Lý Hán Chí.

"Tiểu Chí, ông biết cháu là đứa thông minh từ bé, xem ra cháu đã tìm ra cách đối phó với Lý Tấn rồi".

Khuôn mặt của Lý Thiên Sách rạng rỡ như hoa.

Lý Hán Chí càng hung ác đối với đối phương, Lý Thiên Sách càng vui vẻ.

Đối với những người thừa kế của gia tộc, điều quan trọng nhất là phải sát phạt dứt khoát.

Làm mọi cách để đạt được mục đích!

Lý Hán Chí cười nói: "Ông ơi, bắt đầu bằng chiêu ‘gắp lửa bỏ tay người’ đi".

"Sau đó sẽ là ‘mượn dao giết người’!"

"Tốt! Tuyệt vời!"

"Thật xứng làm cháu của ông! Với tài năng vô song như cháu quản lý gia tộc, nhà họ Lý chúng ta lo gì không phát triển lớn mạnh cơ chứ?"

Lý Thiên Sách tâng bốc Lý Hán Chí lên tận trời xanh.

Cho dù là “gừng già” đa mưu túc kế như ông ta.

Cũng phải vỗ tay trước chiến lược của Lý Hán Chí.

Lý Hàn Lập tiếp tục nói: "Ông sai thuộc hạ điều tra Lý Hùng, đã tốn rất nhiều công sức".

"Cháu cũng chỉ là dựa vào đó mà thôi".

"Lý Hùng này đến Ninh Châu sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc".

"Hắn đã được Lý Tấn che giấu mười năm rồi".

"Cho nên dù tìm cách nào cũng không tìm ra được thông tin về hắn, nhưng thông qua những việc hắn làm gần đây, có thể dễ dàng suy ra điểm yếu và cách làm của hắn".

"Lý Hùng này, giống như Lý Tấn, cũng là một con cáo già".

"Nhưng hắn có một điểm yếu rất lớn, đó chính là vợ hắn, Hứa Mộc Tình".

"Cháu đã xem ảnh của Hứa Mộc Tình. Quả thực là một người đẹp hiếm có".

"Người phụ nữ như vậy chuẩn gu của Long Áo Quang đấy ạ".

Càng nói, điệu cười trên mặt Lý Hán Chí càng lúc càng quỷ quyệt.

Trước khi bước vào căn phòng này, anh ta đã biết rõ toàn bộ sự việc.

Toàn bộ kế hoạch đã được lên kế hoạch từ lâu.

"Chỉ cần Long Áo Quang động vào Hứa Mộc Tình, Lý Hùng sẽ nổi điên lên!"

"Nhìn vào những gì hắn làm lúc trước, thì Lý Hùng trước nay luôn chưa tìm hiểu kĩ đối phương đã ra tay rồi!"

"Sau khi biết đó là cậu thứ sáu của nhà họ Long".

"Hum hum……"

Lý Hán Chí không nói tiếp nữa.

Lý Thiên Sách hài lòng nhìn cháu trai của mình.

Ông ta giơ ngón tay cái lên với anh ta.

Hai ông cháu nhìn nhau cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom