-
Chương 736-740
Chương 736: Bảo vệ Hứa Mộc Tình
Hứa Mộc Tình vội xua tay, cô không nhận lấy đồ uống trong tay Hồ Ngụy Cường.
"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ về nhà".
Hồ Ngụy Cường mở lon nước ngay trước mặt Hứa Mộc Tình.
Sau đó uống một ngụm trước mặt cô.
"Em yên tâm đi, tôi không bỏ thuốc trong nước đâu mà lo".
Nói xong, hắn lấy một lon còn nguyên trên bàn đưa cho Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình không làm sao được, đành nhận lấy sau đó uống một ngụm nhỏ.
Hồ Ngụy Cường nhìn đồng hồ nói: "Sắp đến mười giờ rồi".
"Giờ mà em về nhà một mình thì không an toàn, để tôi đưa em về nhé?"
Hứa Mộc Tình định từ chối nhưng dù sao Hồ Ngụy Cường cũng là đối tác làm ăn.
Ngay cả tổng giám đốc Dương cũng phải khách sáo với hắn.
Nói gì đến Hứa Mộc Tình chỉ là thực tập sinh chứ.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng cùng Hồ Ngụy Cường đi ra khỏi KTV.
Bọn họ vừa mới ra đến cửa.
Sau lưng cô đã truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Em Hứa, sao em lại ở đây?"
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn, thấy gương mặt quen thuộc của Lý Hùng.
Trên đầu anh đội mũ bảo hiểm.
Nhìn là biết anh đến đây giao đồ ăn.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng nói: "Anh đi xe điện đi giao hàng à?"
Lý Hùng gật đầu: "Ừ!"
"Vậy tôi về cùng với anh".
So với Hồ Ngụy Cường thì Hứa Mộc Tình tin tưởng Lý Hùng hơn.
Dù sao cũng là người quen.
Ngoài ra, theo bản năng Hứa Mộc Tình tin Lý Hùng.
Hồ Ngụy Cường đang định nói thêm nhưng Hứa Mộc Tình nhanh miệng hơn.
Cô nói trước một tiếng cảm ơn với Hồ Ngụy Cường.
"Cảm ơn giám đốc Hồ, tôi về trước đây".
Thế là đại mỹ nữ như Hứa Mộc Tình lại ngồi sau yên xe điện của Lý Hùng.
Cô ngồi vắt chân sang một bên.
Nhưng ngồi như thế không giữ thăng bằng được.
Hứa Mộc Tình bám đôi tay mảnh mai của mình lên vai Lý Hùng.
Hồ Ngụy Cường đứng ở cửa nhìn tên shipper Lý Hùng chở người đẹp Hứa Mộc Tình rời đi, ánh mắt trở nên độc ác.
"Chó má!"
Hồ Ngụy Cường ném mạnh cái chìa khóa xe Mercedes xuống đất.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng Lý Hùng đi xa.
"Thằng chó chết, dám giành gái với ông đây".
Hồ Ngụy Cường lập tức rút điện thoại ra gọi.
"Lão Lưu, tôi nhớ lúc trước ông nói với tôi ông có quen xã hội đen, lập tức giúp tôi đánh tiếng một chút".
Lão Lưu là quản lí tiêu thụ.
Quan hệ xã giao khá rộng, loại bạn bè gì cũng có.
Lão Lưu nghe thấy giọng nói giận dữ của Hồ Ngụy Cường.
Ông ta cười nói: "Giám đốc, bạn tôi là nhân vật máu mặt khét tiếng ở khu này đấy".
"Chỉ cần có tiền thì chuyện gì hắn ta cũng dám làm".
Hồ Ngụy Cường cười khẩy: "Từ khi tôi sinh ra đã không thiếu tiền rồi".
"Trên đời này những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì đối với tôi không thành vấn đề".
"Nếu giám đốc đã nói thế thì tôi sẽ gọi cho Cá Sấu".
"Giám đốc cứ chờ tin tốt của tôi đi".
Hồ Ngụy Cường giờ đang tức điên người.
Hắn lập tức gọi điện bảo thư ký tới.
Hai người cứ thế làm một trận mây mưa ngay trong xe.
Khoảng một hai phút sau, Hồ Ngụy Cường đã thở hồng hộc ngồi trong xe.
Hắn vừa hưởng thụ nữ thư ký phục vụ vừa đợi điện thoại của lão Lưu.
Lão Lưu hiểu rất rõ thực lực của Hồ Ngụy Cường.
Tuy bình thường hắn không trụ quá ba phút.
Nhưng để Hồ Ngụy Cường đỡ lúng túng.
Ông ta vẫn đợi khoảng tầm mười phút sau mới gọi lại.
"Giám đốc, tôi đã đánh tiếng trước với Cá Sấu rồi".
Mắt Hồ Ngụy Cường sáng rực lên hỏi: "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Hắn ta đòi giá hơi cao".
"Nếu chỉ đánh cho một trận thì Cá Sấu chỉ lấy hai mươi nghìn tệ thôi".
"Còn nếu đánh què tay què chân thì một cánh tay giá năm mươi nghìn tệ".
Hồ Ngụy Cường nhếch miệng cười lạnh.
"Nếu chỉ đánh gãy tay chân nó thì tôi còn phải gọi đến ông à, tôi gọi người của mình mà chả được".
"Ông bảo với Cá Sấu tôi trả hắn ta năm trăm nghìn".
"Hắn ta dìm chết thằng ranh đấy cho tôi".
"Sau đó dẫn con đàn bà Hứa Mộc Tình đến khách sạn của tôi".
Lão Lưu ở đầu bên kia hiểu rõ cách làm việc của Hồ Ngụy Cường.
Đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta giúp Hồ Ngụy Cường làm chuyện này.
Thế nên ông ta cũng không bất ngờ.
Mà cười nhạt nói: "Vâng, cứ để tôi lo".
Việc mà Lão Lưu làm Hồ Ngụy Cường rất yên tâm.
Thế là hắn thoải mái hưởng thụ nữ thư kí phục vụ mình.
Sau đó lái xe đến khách sạn năm sao mà hắn thường tới.
Thư ký biết điều rời đi.
Hồ Ngụy Cường tắm rửa sạch sẽ choàng áo tắm ngồi ở trên sô pha vừa xem TV giết thời gian, vừa nóng lòng chờ Hứa Mộc Tình đến.
"Cốc cốc cốc".
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa".
Hồ Ngụy Cường đã bứt rứt từ lâu, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì đứng bật dậy.
Hắn vội vàng lao đến mở cửa.
Mà ngay khi cửa vừa được mở ra, hắn không nhìn thấy Hứa Mộc Tình đâu.
Chỉ thấy một gã đàn ông mặt mày hung dữ.
Người này không phải ai khác mà là Cá Sấu.
"Hứa Mộc Tình đâu? Cô ta đâu?"
"Sao các anh không dẫn Hứa Mộc Tình đến đây?"
"Cô ta đã uống nước mà tôi chuẩn bị sẵn rồi".
"Giờ cả người cô ta như thiêu đốt, chẳng nhẽ các anh chơi cô ta rồi à?"
"Bốp!"
Cá Sấu tát mạnh một cái.
Cái tát này cực kỳ mạnh.
Ba cái răng văng ra khỏi miệng Hồ Ngụy Cường.
Mà bản thân hắn cũng quay cuồng mấy vòng, cuối cùng ngã bệt xuống đất.
Cá Sấu dẫn theo một đám đàn em vào trong.
Trong đó có một tên đóng cửa lại.
"Anh định làm gì?"
Hồ Ngụy Cường hoảng sợ, cả người run như cầy sấy.
Hắn bò đến chỗ bàn nước.
Điện thoại hắn đặt ở đó.
Hắn phải gọi ngay cho người nhà.
Nhưng hắn còn chưa kịp cầm lấy điện thoại đã có một tên đệ cầm lấy điện thoại của hắn rồi ném mạnh xuống đất, sau đó giơ chân lên nghiền thành bột.
Cá Sấu cũng đã đứng bên cạnh Hồ Ngụy Cường.
Hắn giơ tay nhấc bổng cả người Hồ Ngụy Cường lên.
Hai mắt hắn trợn to như hai cái chuông đồng, hung ác nói.
"Thằng ranh! Mày đen thật đấy".
"Mày động phải người cả đời này không nên động vào rồi".
"Mày cho tao năm trăm nghìn rồi nhỉ, giờ số tiền này tao sẽ dùng để xử mày".
Nói xong, hắn ném mạnh Hồ Ngụy Cường xuống đất.
Chương 737: Ngượng quá đi
Cá Sấu nhe răng cười, sau đó vung tay đấm.
"Á aaaaaa!"
Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Ngụy Cường vang vọng khắp khách sạn.
Sáng hôm sau Hứa Mộc Tình đi làm như bình thường.
Vì tối qua uống rượu nên giờ đầu cô vẫn hơi choáng váng.
Quan trọng hơn là tối qua cô nằm mơ.
Mà giấc mơ này từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ mơ đến.
Giờ chỉ cần cô nghĩ lại cảnh trong mơ là mặt đỏ tai hồng.
Trong mơ thế mà lại xuất hiện một người đàn ông.
Người này là Lý Hùng!
Lúc Hứa Mộc Tình bước vào quán ăn, Lý Hùng đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô lên bàn.
Giờ Hứa Mộc Tình không dám nhìn mặt anh.
Cô cúi đầu tập chung ăn sáng.
Giấc mơ đêm qua đúng là ngượng quá đi mất.
Hứa Mộc Tình ăn qua loa bữa sáng, sau đó xách cặp vội vàng chạy đi.
Lúc ra khỏi quán ăn cô còn không kịp chào Liễu Ngọc Phân một tiếng.
Chuyện này khiến Liễu Ngọc Phân nhìn bóng dáng Hứa Mộc Tình chạy đi xa, hơi nhíu mày.
"Con bé kia sao thế, đi làm mà cũng không chào một tiếng".
"Hì hì hì".
Tiếng cười bỉ ổi của Hứa Hạo Nhiên từ bên cạnh truyền tới.
"Mẹ à, mẹ phải hiểu là giờ chị con lớn rồi".
"Mà một cô gái xinh đẹp mới lớn thì trong lòng chắc chắn giấu rất nhiều bí mật".
"Chắc chị con làm gì .... Úi, mẹ đánh con làm gì chứ? Con nói thật mà".
Liễu Ngọc Phân trợn mắt nói: "Làm nhảm ít thôi, còn không đi ship đồ đi".
Hứa Hạo Nhiên hậm hực rời đi.
Liễu Ngọc Phân hỏi Lý Hùng.
"Hùng à, đêm qua cháu đèo con bé về, có xảy ra chuyện gì không?"
Lý Hùng lắc đầu.
"Quái nhỉ, sao hôm nay con bé khác hẳn mọi hôm thế".
Lúc Liễu Ngọc Phân còn đang thắc mắc, Lý Hùng đã xoay người đi ship đồ.
Cho dù là trong mơ thì Lý Hùng cũng phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.
Dù là xe buýt, ngõ tắt hay trong công ty thì Lý Hùng cũng đã sắp xếp người bảo vệ cô an toàn.
Bất cứ ai dù chỉ có một thoáng nghĩ tới việc động đến Hứa Mộc Tình.
Đều bị Lý Hùng phát hiện sau đó bóp chết suy nghĩ đó từ trong trứng.
Cùng lúc đó trong phòng VIP của bệnh viện.
Hồ Ngụy Cường nằm trên giường bệnh, trên người băng bó mấy chỗ.
Trên mặt hắn lúc này hừng hực sự hận thù.
Một gã đàn ông trung niên đứng cạnh hắn.
Trên mặt ông ta cũng cực kỳ giận dữ.
"Con mau nói cho bố biết đêm qua rốt cuộc làm sao? Sao con lại chọc phải người của Hắc Long?"
Ông ta là bố của Hồ Ngụy Cường, Hồ Hải Thành.
Tuy Hồ Hải Thành ở Ninh Châu cũng không phải một doanh nhân rất thành đạt.
Nhưng nhờ thế lực gia tộc giúp đỡ nên những năm gần đây ông ta làm ăn cũng xuôi chèo mát mái.
Cũng có một thế lực nhất định.
Có thể nói ở Ninh Châu ông ta không thèm kiêng nể ai.
Sáng nay Hồ Hải Thành vội vàng chạy về Ninh Châu.
Ông ta vốn đang tiếp đón mấy nhân vật máu mặt trên tỉnh.
Hồ Ngụy Cường ngẩng đầu nhìn Hồ Hải Thành, trong mắt lóe lên sự hận thù mãnh liệt.
"Bố, bố phải giúp con chuyện này".
"Con muốn báo thù, con nhất định phải báo thù, con muốn bọn chúng chết sạch".
Hồ Hải Thành đặt nhẹ tay lên vai hắn vỗ vài cái nói.
"Thế lực của Hắc Long ở Ninh Châu này không phải dạng vừa đâu".
"Nếu đối phó với ông ta thì phải tốn kha khá sức đấy".
Hồ Ngụy Cường lắc đầu nói: "Không phải Hắc Long, con chả có thù gì với Hắc Long cả".
Thực ra sau khi bị đánh gãy tay chân, Hồ Ngụy Cường nằm trong viện cả đêm nhưng không ngủ.
Hắn cứ nghĩ mãi xem có phải mình chọc phải Hắc Long không?
Nếu không Cá Sấu là đàn em đắc lực dưới trướng Hắc Long sẽ không làm thế với hắn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đâu có gặp Hắc Long.
Hơn nữa bình thường hắn làm gì cũng rất cẩn thận.
Sẽ không chọc phải nhân vật máu mặt như vậy.
Nghĩ kỹ thì chỉ có một khả năng.
Chắc chẵn cũng có người thích Hứa Mộc Tình.
Mà người này cho Hắc Long nhiều tiền hơn hắn.
Hồ Ngụy Cường nói với Hồ Hải Thành: "Hắc Long cũng chỉ là một tay đấm mà thôi".
"Tất cả những việc này là do người khác làm, chắc chắn hắn cho Hắc Long nhiều tiền hơn".
Nghe Hồ Ngụy Cường nói thế, trong lòng Hồ Hải Thành thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra ông ta cũng không muốn đối đầu với Hắc Long.
Tuy là ông ta đủ sức để cứng đối cứng với Hắc Long, có thể gọi người từ tỉnh về để đối phó Hắc Long.
Nhưng làm thế sẽ dẫn theo rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Là người làm ăn, Hồ Hải Thành không muốn làm thế.
"Nếu thế, bố sẽ lập tức điều tra xem kẻ nào đứng sau giở trò?"
Hồ Hải Thành vừa dứt lời, một gã vệ sĩ mặc vest bước nhanh đến.
Hồ Hải Thành và Hồ Ngụy Cường cùng quay đầu lại nhìn gã vệ sĩ.
Hồ Hải Thành cau mày, nói với gã: "Cậu vào đây làm gì?"
"Ông chủ, chuyện mà cậu chủ bảo tôi điều tra đã có đầu mối rồi".
Hồ Ngụy Cường sửng sốt.
Sáng nay hắn mới nghĩ thông suốt.
Hơn nửa tiếng trước hắn cho vệ sĩ đi điều tra xem ai là người đã mua chuộc Cá Sấu.
Không ngờ vệ sĩ hắn dùng tiền thuê về bình thường cứ như thần giữ cửa mà hôm nay làm việc lại hiệu suất thế.
Trong thời gian ngắn vậy đã điều tra ra.
Hồ Ngụy Cường vội hỏi: "Rốt cuộc là ai làm?"
"Là một gã tên Lý Hùng làm".
Hồ Ngụy Cường hơi nhăn mày.
"Lý Hùng, sao chưa từng nghe thấy tên người này thế?"
Vệ sĩ nói: "Thực ra thân thế người này rất bình thường, chỉ là một shipper thôi".
"Không thể nào, một shipper sao sai khiến được Cá Sấu chứ".
Hồ Ngụy Cường nghe thế thì rất kích động.
Là một cậu ấm như hắn mà lại bị một thằng shipper đánh.
Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì từ nay hắn sống ở Ninh Châu thế nào nữa.
Hắn sẽ thành trò cười ở đây, mãi cũng không ngóc đầu lên nổi.
Vệ sĩ nói tiếp: "Gần đây Lý Hùng hay qua lại với một gã tên là Cường Đầu Trọc".
"Cường Đầu Trọc hay gọi Lý Hùng là đại ca".
Hồ Hải Thành đứng cạnh hỏi: "Cường Đầu Trọc là ai?"
Vệ sĩ trả lời: "Gã cầm đầu một đám côn đồ".
"Gã cũng chỉ là một tên nhà quê, dẫn theo mười tên đàn em ở dưới quê lên".
"Hai ngày trước không hiểu sau gã lại trở thành đàn em nòng cốt của Hắc Long".
"Giờ Hắc Long giao bến cảng Kim Sắc cho gã quản lí".
"Chúng tôi phát hiện hôm qua Cường Đầu Trọc cho Cá Sấu một triệu tệ".
"Vì số tiền này nên hắn mới đánh cậu chủ".
"Chó má!"
Hồ Hải Thành vỗ mạnh một cái xuống bàn.
"Thằng chó Cường Đầu Trọc này dám đánh con tao à".
Chương 738: Một cuộc điện thoại có thể khiến họ chết ngay
“Còn cả tên Cá Sấu kia, chỉ có một triệu mà hắn đã ra tay với con trai tôi”.
“Chẳng có lẽ bây giờ người của Hắc Long đều nghèo như ăn xin rồi à?”
Tên vệ sĩ rút mấy tấm ảnh trong túi áo ra để trước mặt Hồ Ngụy Cường.
Sau khi xem ảnh, Hồ Ngụy Cường phát hiện trong ảnh chính là người đàn ông hôm qua dẫn Hứa Mộc Tình đi.
Hắn vô cùng tức giận, đột nhiên đứng bật dậy.
“Bố, việc này bố có lo hay không?”
“Bố mà không giúp con, con gọi điện cho bác cả đấy!”
Người bác cả mà Hồ Ngụy Cường nhắc đến chính là anh em kết nghĩa của Hồ Hải Thành.
Năm đó khi Hồ Hải Thành làm ăn ở nước ngoài trong lúc vô tình đã cứu một người đàn ông.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đối phương chỉ là một tên lưu manh bình thường.
Nhưng không ngờ rằng, ông ta lại là người có máu mặt trong tỉnh.
Những năm qua, gia tộc ông ta không phát triển mấy ở Ninh Châu.
Thế nhưng dựa vào sự giúp đỡ của người anh em kết nghĩa này mà tất cả mọi việc trong tỉnh luôn suôn sẻ không có trở ngại gì hết.
Hai năm nay phát triển rất thuận buồm xuôi gió.
Hồ Hải Thành hung dữ nói: “Việc này cần làm phiền đến bác cả của con sao?”
“Bất kể là Lý Hùng hay cái tên đầu trọc kia, chỉ cần một cú điện thoại của bố chúng nó sẽ bỏ mạng ngay”.
Lúc Hồ Hải Thành nhấc điện thoại lên định gọi điện, Hồ Ngụy Cường lại nói một câu.
“Còn Hứa Mộc Tình nữa, con muốn có cô ta ngay lập tức”.
“Con muốn cô ta làm nô lệ của con, mỗi ngày bưng trà rót nước hầu hạ con”.
Hồ Hải Thành cười lạnh lùng nói: “Đối với một con đàn bà không có người chống lưng, điều đó chẳng phải quá là đơn giản sao?”
......
Hứa Mộc Tình vừa mới đến công ty, tổ trưởng liền đưa cho cô một tập tài liệu.
Tổ trưởng muốn Hứa Mộc Tình đem tài liệu đến văn phòng Hồ Ngụy Cường.
Khi Hứa Mộc Tình bước vào văn phòng Hồ Ngụy Cường, phát hiện bên trong không có ai.
Cô đợi ở trong văn phòng hơn mười phút, vẫn không thấy Hồ Ngụy Cường.
Cuối cùng, cô đứng dậy nói với thư kí sau đó rời đi.
Quầy thư kí bên ngoài văn phòng Hồ Ngụy Cường có hai cô thư kí rất xinh đẹp.
Họ nhìn Hứa Mộc Tình rời đi, thì thầm với nhau.
“Lạ thật, lúc nãy khi tôi vào bên trong phòng giám đốc rõ ràng nhìn thấy mấy người mà”.
“Sao khi Hứa Mộc Tình vào lại không thấy ai?”
Mặc dù họ cảm thấy kỳ lạ, nhưng họ cũng không đi vào phòng giám đốc.
Dù sao, không có lệnh của Hồ Ngụy Cường.
Những người làm việc dưới trướng hắn đều rất rõ.
Ông chủ của họ không chính trực ngay thẳng như vẻ bề ngoài.
Ngược lại còn là một người tâm địa gian xảo.
Nếu không vì lương cao, làm gì có ai muốn làm ở công ty này.
Thế nhưng những cô gái nhan sắc tầm thường, chàng trai bình thường này.
Họ không băn khoăn nhiều như vậy.
Hứa Mộc Tình vừa mới rời đi không lâu, một bức tường trong văn phòng Hồ Ngụy Cường chầm chậm mở ra.
Hóa ra trong văn phòng của Hồ Ngụy Cường còn có một bức tường kép.
Bên trong đó là một căn phòng.
Trong phòng trang trí rất lộng lẫy.
Đồng thời còn có một nhà vệ sinh.
Hơn nữa bên trong căn phòng này còn có mười mấy người đàn ông nằm la liệt trên sàn nhà.
Có một người đàn ông mặc vest đang đứng.
Mắt hắn lóe lên tia sắc bén.
Người đàn ông mặc vest này không phải ai khác mà chính là Lý Hùng.
Nếu Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành ở đây, nhất định sẽ nhận ra ngay người đàn ông này, anh mặc vest giống tên vệ sĩ của cha con họ Hồ.
Sáng nay, Lý Hùng cải trang thành vệ sĩ của Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành đến dụ rắn ra khỏi hang.
Mà Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành không nhận ra Lý Hùng.
Vì Lý Hùng đã sử dùng thuật biến hóa khuôn mặt.
Các đường nét trên khuôn mặt anh có phần thay đổi so với ngày thường.
Anh sử dụng kĩ thuật hóa trang cao cấp, thay đổi các đường nét trên khuôn mặt.
Hồ Ngụy Cường không nhận ra vệ sĩ của mình, bởi vì ngày thường hắn cũng không để ý đến mấy tên vệ sĩ mà mình thuê về.
Trong mắt hắn, đám vệ sĩ này chỉ là công cụ mà thôi.
Hắn tình nguyện tốn nhiều thời gian để tìm được người đẹp đã lướt qua hắn.
Cũng sẽ không tốn công sức để ý đến mấy tên bảo vệ có hay không cũng được này.
Lý Hùng rút điện thoại gọi cho Cường Đầu Trọc.
“Bên phía cậu có thể hành động rồi”.
“Vâng! Đại Ca!”
Bậy giờ có thể nói đám người Cường Đầu Trọc phục sát đất Lý Hùng.
Cho dù bình thường, Hắc Long luôn bày mưu tính kế, ông ta luôn biết rõ tất cả kế hoạch của Lý Hùng.
Bởi vì trong kế hoạch của Lý Hùng cũng có ông ta.
Càng hiểu rõ thủ đoạn của Lý Hùng, Hắc Long càng cảm thấy mình thật may mắn khi không chống đối lại Lý Hùng.
Cảm thấy may mắn khi trước đây ông ta ra tay không quá ác độc.
Nếu không thì bấy giờ đã chết không có chỗ chôn rồi.
Hắc Long không hề lo lắng khi Lý Hùng chống đối với thế lực trong tỉnh.
Bởi vì ông ta biết rắng, Lý Hùng có thực lực khác người thường.
Không chỉ là kỹ thuật đánh nhau.
Lý Hùng còn có khả năng tính toán không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Cùng lúc khi Cường Đầu Trọc và Hắc Long hành động, Lý Hùng đang ngồi thong dong trên sofa trong văn phòng của Hồ Ngụy Cường.
Nếu là trước đây còn ở thế giới thực tại, Lý Hùng sẽ không chủ động ra tay như vậy.
Bình thường toàn đợi kẻ địch đánh đến tận cửa.
Như vậy anh cũng đỡ tốn công sức.
Thế nhưng, từ sau khi Hứa Mộc Tình hôn mê, Lý Hùng liền thay đổi cách làm việc của mình.
Kẻ thù của anh ở khắp mọi nơi.
Vì muốn giảm thiểu số lượng kẻ thù.
Đồng thời cũng muốn tạo cho Hứa Mộc Tình một môi trường an toàn.
Lý Hùng cần phải loại bỏ tất cả nguy hiểm khi nó còn trong trứng.
Bởi vì bây giờ thực lực vẫn còn yếu.
Vì vậy, cần phải sử dụng những phương pháp trực tiếp đơn giản.
Khi Lý Hùng ngồi trên sofa, ánh mắt luôn nhìn xung quanh.
Văn phòng của Hồ Ngụy Cường rõ ràng đã tốn không ít thời gian để sửa lại.
Trừ căn mật thất kia.
Lý Hùng cho rằng ở đây vẫn còn thứ gì đó khác nữa.
Trong chớp mắt, Lý Hùng nhìn về phía giá sách sau bàn làm việc của Hồ Ngụy Cường.
Những quyển sách trên giá sách có quyển giả quyển thật.
Có một số quyển sách chỉ để trang trí, chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, bên trong trống rỗng.
Lý Hùng cầm lấy quyển sách màu trắng, kéo nhẹ.
Lúc đó chỉ nghe thấy tiếng “cạch”.
Giá sách giống như cánh cửa tự động mở ra.
Sau giá sách, Lý Hùng nhìn thấy một cái két bảo mật.
Lý Hùng khẽ nhếch mép.
Anh lạnh lùng nói: “Bận bịu cả một buổi sáng, cũng có chút thu hoạch rồi”.
......
Có sự can thiệp của Hồ Hải Thành, Hồ Ngụy Cường yên tâm hơn nhiều.
Hồ Ngụy Cường biết rằng, với thủ đoạn của bố hắn, đối phó với Lý Hùng dễ như trở bàn tay.
Lúc Hồ Ngụy Cường đang nghĩ xem có cần gọi hai y tá đến phục vụ mình không.
Điện thoại hắn đột nhiên reo lên.
Hồ Ngụy Cường rút điện thoại ra, mặt cười tươi như hoa.
“Thế nào, có phải đã giải quyết mọi việc xong hết rồi không?”
“Hứa Mộc Tình đâu? Cô ta đâu?”
“Mau đem cô ta đến đây, tôi đang nằm trên giường rồi, chán chết đi được”.
Chương 739: Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng
Từ sau khi gặp Hứa Mộc Tình, Hồ Ngụy Cường cảm thấy hứng thú của hắn với đàn bà ngày càng giảm.
Dường như giờ chỉ có Hứa Mộc Tình mới làm hắn thấy có hứng thú.
Mà đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hốt hoảng của quản lí tài vụ.
"Giám đốc ơi, hỏng rồi, hỏng thật rồi".
"Toàn bộ vốn lưu động của công ty chúng ta không hiểu sao bị mang đi quyên góp hết rồi".
"Gì cơ?"
Mắt Hồ Ngụy Cương trợn to, vẻ mặt giận dữ.
"Thế ông còn ngây ra đó làm gì? Nhanh! Mau lấy tiền về cho tôi".
Quản lí tài vụ ở đầu dây bên kia mặt mày méo xệch.
"Không lấy được, số tiền này được chuyển đi theo đường đặc biệt, quyên góp nặc danh cho quỹ tình thương bên Châu Phi rồi ạ".
"Giờ chúng ta không có cách nào lấy lại số tiền này".
Hồ Ngụy Cường chết đứng, sau đó hắn gào lên.
"Ai? Là ai dám làm thế với tôi?"
Ngay khi hắn đang gào thét, cửa phòng bệnh VIP bị người ta đẩy ra.
Hồ Ngụy Cường nhìn tên vệ sĩ mặc vest bước vào.
Hắn chỉ vào tên đó quát to.
"Cậu mau đi gọi người ngay cho tôi".
"Đốt quán ăn nhà Hứa Mộc Tình trước".
"Sau đó bắt con đàn bà đó về đây cho tôi".
"Cho dù ông đây không có tiền thì cũng có thể chơi cô ta".
Hồ Ngụy Cường thở hổn hển nói.
Nhưng tên vệ sĩ vẫn đứng sững ở đó như trời trồng.
Vẻ mặt anh ta vô cảm nhìn Hồ Ngụy Cường.
"Mẹ nó, mày còn đứng sững ở đấy làm gì?"
"Đi ngay, đi bắt Hứa Mộc Tình về đây cho tao".
Lúc này, Lý Hùng xoa nhẹ mặt mình mấy cái.
Anh nhanh chóng lột một cái mặt nạ ra.
Sau khi nhìn thấy Lý Hùng, mắt Hồ Ngụy Cường trợn to.
Tay hắn run rẩy chỉ vào Lý Hùng nói: "Là mày à?"
"Hóa ra là mày! Thằng chó! Mày dám làm thế với tao".
"Bố tao với bác tao sẽ không tha cho mày đâu".
Lý Hùng bước từng bước đến bên giường bệnh của Hồ Ngụy Cường, trịch thượng nhìn hắn.
Lúc này, giọng Lý Hùng lạnh như băng.
"Dù sao đây cũng chỉ là mơ, tao không cần phải làm quá".
"Nhưng tao phát hiện dù ở đâu cũng sẽ có những khối u ác tính như mày tồn tại".
"Nếu đã là u ác tính thì phải nhổ tận gốc, không thể để lại".
"Mày định làm gì? Mày định làm gì tao?"
Lý Hùng kéo cổ áo Hồ Ngụy Cường, dí sát mặt hắn lại gần mặt anh.
Hai người nhìn nhau.
Ban đầu Hồ Ngụy Cường còn hét to chửi bới.
Nhưng hắn nhanh chóng đuối dần.
Trong con ngươi Lý Hùng lộ ra một loại ánh sáng rất quỷ dị.
Hồ Ngụy Cường nhìn vào mắt Lý Hùng được một lúc, cơ thể hắn đột nhiên run lên kịch liệt, sau đó mắt hắn trở nên trắng dã.
Người hắn mềm nhũn như không xương, từ từ gục xuống giường bệnh.
Lý Hùng nhìn xác Hồ Ngụy Cường đang lạnh dần.
Anh lạnh lùng nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng".
"Nếu cây không muốn bị gió thổi lay thì phải đặt nó trong nhà kính để gió không thổi được".
"Mà tôi sẽ dựng cái nhà kính này lên".
Cùng lúc đó, trong một con ngõ sâu hút.
Có một gã đàn ông chầm chậm bước ra từ trong bóng tối.
Đầu tiên hắn liếc nhìn xung quanh.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên không trung, miệng cười khẩy.
"Không ngờ cảnh trong mơ của Hứa Mộc Tình lại chân thật như thế".
Vừa nói, hắn vừa giơ tay ra vẫy trong không khí mấy cái.
Sau lưng hắn lập tức hiện ra hai cái bóng đen.
Hai bóng đen này bay lơ lửng.
Dù là ban ngày ai nhìn thấy cũng sẽ sởn tóc gáy.
"Nhưng cảnh trong mơ yên bình quá đi".
"Giờ để tao cho mày thêm ít gia vị nhé".
Hắn bước ra từ trong bóng tối, giờ lại nhanh chóng biến mất trong không gian đen kịt.
Sau khi hắn biến mất, trên đỉnh Thiên Thượng Nhân Gian nằm ngay cạnh con ngõ.
Lý Hùng đội mũ bảo hiểm, mặc đồ của shipper, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía ngõ nhỏ.
Lý Hùng nhìn vào bóng đêm lẩm bẩm.
"Ai cũng nằm mơ".
"Có mộng đẹp".
"Cũng có ác mộng".
"Trong ác mộng sẽ có rất nhiều chuyện kỳ lạ".
"Nếu người ta đã hao công tốn sức vào giấc mơ để gây chuyện".
"Mình cũng không thể phụ lòng tốt của người ta được".
"Giờ cũng đến lúc hành động rồi".
Lý Hùng biết rõ anh ở trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình càng lâu thì càng có hại cho cơ thể mình.
Giờ anh đã dọn sạch sẽ môi trường sống xung quanh của Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng định nhân cơ hội này gợi lại trí nhớ của Hứa Mộc Tình.
Nghĩ thế, anh nhảy thẳng từ trên tầng tám của Thiên Thượng Nhân Gian xuống dưới.
Hai chân anh vừa chạm đấy, anh đã nhanh chóng hóa thành một cái bóng rồi biến mất.
Giấc mơ của mỗi người là bất quy tắc.
Chứ không xoay theo một cái khung sẵn có.
Lúc Lý Hùng đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Cả nhà bọn họ đã chuẩn bị về nhà bà ngoại rồi.
Lý Hùng chỉ là người làm công, không thể đi cùng gia đình Hứa Mộc Tình về quê.
Nhưng vì quán ăn đóng cửa anh cũng không có việc gì để làm, cũng thu xếp về quê một chuyến.
Lúc Lý Hùng ứng tuyển đã nói với Hứa Mộc Tình, quê anh là một ngôi làng ngay kế bên quê bà ngoại cô.
Thế là cả nhà ngồi xe buýt cùng đi về quê bà ngoại.
Trong mơ không có khái niệm về thời gian.
Lúc Lý Hùng và cả nhà Hứa Mộc Tình lên xe, trời vẫn còn sáng.
Nhưng sau mấy lượt đón khách thì không biết trời sẩm tối từ lúc nào.
Mà người trên xe buýt cũng thưa thớt dần.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Hùng và cả nhà Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng ngồi giữa xe.
Còn cả nhà Hứa Mộc Tình ngồi phía cuối xe.
Sau khi xe trống người, Liễu Ngọc Phân vẫy tay gọi Lý Hùng đến bên cạnh.
Bà ấy hỏi thăm mấy chuyện quê nhà anh.
Lý Hùng đã chuẩn bị sẵn rồi, trả lời rất trôi chảy.
Vốn dĩ anh cũng hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nhà bà ngoại Hứa Mộc Tình.
Vì thế Liễu Ngọc Phân cũng không nghi ngờ đến thân thế của anh.
Lại vì cùng là đồng hương nên càng trở nên thân thiết với anh hơn.
Không lâu sau, xe đi qua đầu làng.
Lúc này bến xe buýt ở làng không có ai đứng chờ xe.
Nếu là bình thường lái xe cũng chỉ dừng một cái lấy lệ.
Nhưng lái xe đã dừng ở đây được một lúc rồi.
Hứa Hạo Nhiên sốt ruột, gào lên với lái xe: "Bác tài ơi, sao còn chưa lái xe đi thế?"
"Ở bến này đâu có ai đâu, bác dừng ở đây làm gì chứ".
Lái xe không quay đầu.
Lúc này, ông ta nói một câu khiến đám người Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc.
"Đằng sau vẫn còn trống đấy, người đằng trước mau ngồi xuống phía sau đi, xe sắp chạy rồi".
Chương 740: Xe buýt kỳ lạ
Lời của lái xe khiến Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hiếu Dương liếc mắt nhìn nhau.
Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào xung quanh.
"Lái xe có phải bị ngốc không thế? Trong xe đâu có ai đâu".
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong thì thấy rùng mình.
Cậu ta giơ tay che miệng hắt xì mấy cái.
"Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế? Trời mùa hè mà sao tự nhiên lạnh thế nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì xe buýt bắt đầu lái đi.
Chiếc xe lắc lư chạy trên đường làng.
Ban đầu cả nhà Hứa Hạo Nhiên còn có thể câu được câu không trò chuyện với nhau.
Nhưng bọn họ dần cảm thấy nhiệt độ trong xe ngày càng thấp.
Hứa Hạo Nhiên vỗ vai Lý Hùng nói: "Người anh em, anh có cảm thấy bây giờ rất lạnh không?"
Lý Hùng quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên cười: "Đến nông thôn rồi thì đừng tùy tiện vỗ vai người khác".
"Vùng này có thể hơi lạnh".
"Nhưng đợi đi qua ngọn núi phía trước là ổn".
Hứa Hạo Nhiên trợn mắt hỏi: "Ý anh là sao?"
Lý Hùng chỉ cười không nói.
Hứa Hạo Nhiên đang định hỏi tiếp thì xe buýt đột nhiên dừng lại.
Mà chỗ nó dừng rất đặc biệt.
Ở đây có một điểm dừng.
Nhưng chữ viết trên tấm biển làm Hứa Hạo Nhiên sau khi nhìn thấy thì cả người run lên.
Nghĩa địa Đàm Sơn.
Cửa sau của xe từ từ mở ra.
Cả nhà Hứa Hạo Nhiên vốn đang nói chuyện, không có ai để ý đến xung quanh.
Nhưng giờ vì bọn họ đang tập trung tinh thần.
Nên mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân trên xe đi về phía cửa xuống.
Đợi đến lúc tiếng bước chân từ trên xe chạm đất thì cửa sau của xe mới từ từ đóng lại.
"Ực!"
Hứa Hạo Nhiên bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Mà không chỉ Hứa Hạo Nhiên nhận ra điều này, Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân cũng biết.
Hình như Liễu Ngọc Phân nhận ra điều gì đó, bà ấy vội nói lảng sang chuyện khác với Hứa Mộc Tình.
Hứa Hiếu Dương nói với Hứa Hạo Nhiên: "Con lấy điện thoại ra nghịch đi, đừng để ý đến xung quanh, cứ tập trung nghịch điện thoại ý".
Xe buýt tiếp tục lăn bánh.
Xe đi được một đoạn, lúc xe buýt đi qua một cây cầu, bên cạnh cái cầu lại có một điểm dừng.
Điểm dừng không có ai nhưng xe vẫn dừng lại.
Lúc này có một tiếng động lạ truyền đến từ cửa trước của xe.
Nghe giống như có người đi chân đất lên xe.
Mà lúc chân đất giẫm lên sàn nhà ốp tôn trên xe còn phát ra tiếng "bộp bộp".
Tuy là Hứa Hiếu Dương dặn Hứa Hạo Nhiên nghịch điện thoại nhưng cậu ta vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía đầu xe buýt.
Lúc này, mắt cậu ta trợn to lên.
Bởi vì cậu ta phát hiện trên đất thế mà có dấu chân sũng nước.
Mà đáng sợ hơn là dấu chân đó đang bước đến gần chỗ ngồi của cả nhà Hứa Hạo Nhiên.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, cả nhà Hứa Mộc Tình bất giác rụt cổ cúi đầu không dám nói gì.
Tiếng bước chân ngày càng gần, dấu chân trên mặt đất cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Lý Hùng ngồi trước Hứa Hạo Nhiên đột nhiên mở miệng nói.
"Phía sau hết chỗ rồi, anh lên phía trước ngồi đi".
"Dù sao thì ở đây cũng có người già và phụ nữ, anh lớn bằng đấy rồi mà còn trần truồng đi lại, không thấy mất lịch sự à?"
Lý Hùng vừa nói thế, tiếng bước chân lập tức dừng lại, sau đó vòng về phía giữa xe ngồi xuống.
Xe buýt tiếp tục lắc lư chạy trên đường, cả nhà Hứa Mộc Tình phát hiện chỗ đấy có nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngồi sau định giơ tay vỗ vai Lý Hùng như vừa nãy.
Nhưng cậu ta nhanh chóng nhớ ra lời anh dặn.
Thế nên không vỗ vai anh mà vỗ lên cánh tay anh.
Đợi Lý Hùng quay đầu lại, Hứa Hạo Nhiên nói nhỏ: "Này người anh em, đây là sao thế?"
Lý Hùng cười nhạt.
"Có mấy thứ khó nói lắm, dù sao cậu cứ coi những gì hôm nay nhìn thấy là đang nằm mơ đi".
Hứa Hạo Nhiên bĩu môi: "Dù có mơ thì giấc mơ cũng không thật được như thế".
Lý Hùng giơ tay ra nói với Hứa Hạo Nhiên: "Hay là tôi tát cậu một cái xem đây có phải mơ không nhé?"
Hứa Hạo Nhiên vội xua tay: "Thôi đi, tôi vẫn nên nghịch điện thoại thì hơn".
Qua cầu, đằng trước có một khúc cua khá rộng.
Chiều dài khúc cua phải đến cả trăm mét.
Sau đoạn cua có một điểm dừng nữa.
Phía sau điểm dừng này có một con đường.
Sau con đường có một khu rừng.
Xe buýt lại dừng lại.
Cửa trước mở ra, cả nhà Hứa Mộc Tình lại nghe thấy tiếng bước chân.
Lần này có vẻ đông người hơn.
Mà không khí cũng tràn đầy một mùi rất hắc.
Mùi này như mùi gỗ bị đốt cháy.
Nếu ngửi kĩ còn ngửi thấy mùi thịt cháy khét nữa.
Trong xe nhanh chóng ngập tràn mùi khói.
Hứa Hạo Nhiên bịt miệng, vừa ho khan vừa nói: "Không được, cái mùi này cay mũi quá".
Nói xong cậu ta giơ tay định mở cửa sổ.
Lý Hùng nắm lấy tay cậu ta khẽ lắc đầu.
"Mấy thứ này nhẹ lắm, gió thổi sẽ tan mất".
"Nhịn một chút, sắp đến rồi".
Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Lý Hùng.
"Người anh em này, anh nhìn thấy thật đấy à?"
Lý Hùng hơi gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên nói: "Vậy anh có thể để tôi nhìn một chút không?"
Có câu nói tò mò hại chết mèo, Hứa Hạo Nhiên đúng là tên ngốc.
Bình thường cậu ta rất giỏi bày trò.
Giờ khó khăn lắm mới gặp chuyện kỳ lạ thế này đã khơi dậy sự tò mò của cậu ta.
Lý Hùng cười nói: "Giờ tôi không có đồ trong tay, đợi đến làng rồi sẽ cho cậu xem".
Hứa Hạo Nhiên cảm giác trong xe buýt đã ngồi đầy người rồi.
Mặc dù mấy thứ này không phát ra tiếng gì.
Nhưng càng yên tĩnh thế này càng khiến người ta sởn tóc gáy.
Lúc này Lý Hùng nói với Liễu Ngọc Phân.
"Bà chủ, nếu cô thấy yên tĩnh quá thì có thể mở vài bài hát".
Lời nói của Lý Hùng làm Hứa Mộc Tình tò mò.
Hứa Mộc Tình chủ động hỏi Lý Hùng: "Mở bài gì?"
Lý Hùng lấy chiếc điện thoại rẻ tiền từ trong túi ra, ấn bừa vào app mp3.
Di động lập tức truyền đến một bài hát có giai điệu sôi động, giọng hát cực cao.
"Đất trời mênh mông là tình yêu của ta, dưới chân đồi xanh hoa đua nhau nở rộ, nhịp điệu thế nào mới là vui tươi nhất..."
Hứa Mộc Tình vội xua tay, cô không nhận lấy đồ uống trong tay Hồ Ngụy Cường.
"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ về nhà".
Hồ Ngụy Cường mở lon nước ngay trước mặt Hứa Mộc Tình.
Sau đó uống một ngụm trước mặt cô.
"Em yên tâm đi, tôi không bỏ thuốc trong nước đâu mà lo".
Nói xong, hắn lấy một lon còn nguyên trên bàn đưa cho Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình không làm sao được, đành nhận lấy sau đó uống một ngụm nhỏ.
Hồ Ngụy Cường nhìn đồng hồ nói: "Sắp đến mười giờ rồi".
"Giờ mà em về nhà một mình thì không an toàn, để tôi đưa em về nhé?"
Hứa Mộc Tình định từ chối nhưng dù sao Hồ Ngụy Cường cũng là đối tác làm ăn.
Ngay cả tổng giám đốc Dương cũng phải khách sáo với hắn.
Nói gì đến Hứa Mộc Tình chỉ là thực tập sinh chứ.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng cùng Hồ Ngụy Cường đi ra khỏi KTV.
Bọn họ vừa mới ra đến cửa.
Sau lưng cô đã truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Em Hứa, sao em lại ở đây?"
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn, thấy gương mặt quen thuộc của Lý Hùng.
Trên đầu anh đội mũ bảo hiểm.
Nhìn là biết anh đến đây giao đồ ăn.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng nói: "Anh đi xe điện đi giao hàng à?"
Lý Hùng gật đầu: "Ừ!"
"Vậy tôi về cùng với anh".
So với Hồ Ngụy Cường thì Hứa Mộc Tình tin tưởng Lý Hùng hơn.
Dù sao cũng là người quen.
Ngoài ra, theo bản năng Hứa Mộc Tình tin Lý Hùng.
Hồ Ngụy Cường đang định nói thêm nhưng Hứa Mộc Tình nhanh miệng hơn.
Cô nói trước một tiếng cảm ơn với Hồ Ngụy Cường.
"Cảm ơn giám đốc Hồ, tôi về trước đây".
Thế là đại mỹ nữ như Hứa Mộc Tình lại ngồi sau yên xe điện của Lý Hùng.
Cô ngồi vắt chân sang một bên.
Nhưng ngồi như thế không giữ thăng bằng được.
Hứa Mộc Tình bám đôi tay mảnh mai của mình lên vai Lý Hùng.
Hồ Ngụy Cường đứng ở cửa nhìn tên shipper Lý Hùng chở người đẹp Hứa Mộc Tình rời đi, ánh mắt trở nên độc ác.
"Chó má!"
Hồ Ngụy Cường ném mạnh cái chìa khóa xe Mercedes xuống đất.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng Lý Hùng đi xa.
"Thằng chó chết, dám giành gái với ông đây".
Hồ Ngụy Cường lập tức rút điện thoại ra gọi.
"Lão Lưu, tôi nhớ lúc trước ông nói với tôi ông có quen xã hội đen, lập tức giúp tôi đánh tiếng một chút".
Lão Lưu là quản lí tiêu thụ.
Quan hệ xã giao khá rộng, loại bạn bè gì cũng có.
Lão Lưu nghe thấy giọng nói giận dữ của Hồ Ngụy Cường.
Ông ta cười nói: "Giám đốc, bạn tôi là nhân vật máu mặt khét tiếng ở khu này đấy".
"Chỉ cần có tiền thì chuyện gì hắn ta cũng dám làm".
Hồ Ngụy Cường cười khẩy: "Từ khi tôi sinh ra đã không thiếu tiền rồi".
"Trên đời này những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì đối với tôi không thành vấn đề".
"Nếu giám đốc đã nói thế thì tôi sẽ gọi cho Cá Sấu".
"Giám đốc cứ chờ tin tốt của tôi đi".
Hồ Ngụy Cường giờ đang tức điên người.
Hắn lập tức gọi điện bảo thư ký tới.
Hai người cứ thế làm một trận mây mưa ngay trong xe.
Khoảng một hai phút sau, Hồ Ngụy Cường đã thở hồng hộc ngồi trong xe.
Hắn vừa hưởng thụ nữ thư ký phục vụ vừa đợi điện thoại của lão Lưu.
Lão Lưu hiểu rất rõ thực lực của Hồ Ngụy Cường.
Tuy bình thường hắn không trụ quá ba phút.
Nhưng để Hồ Ngụy Cường đỡ lúng túng.
Ông ta vẫn đợi khoảng tầm mười phút sau mới gọi lại.
"Giám đốc, tôi đã đánh tiếng trước với Cá Sấu rồi".
Mắt Hồ Ngụy Cường sáng rực lên hỏi: "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Hắn ta đòi giá hơi cao".
"Nếu chỉ đánh cho một trận thì Cá Sấu chỉ lấy hai mươi nghìn tệ thôi".
"Còn nếu đánh què tay què chân thì một cánh tay giá năm mươi nghìn tệ".
Hồ Ngụy Cường nhếch miệng cười lạnh.
"Nếu chỉ đánh gãy tay chân nó thì tôi còn phải gọi đến ông à, tôi gọi người của mình mà chả được".
"Ông bảo với Cá Sấu tôi trả hắn ta năm trăm nghìn".
"Hắn ta dìm chết thằng ranh đấy cho tôi".
"Sau đó dẫn con đàn bà Hứa Mộc Tình đến khách sạn của tôi".
Lão Lưu ở đầu bên kia hiểu rõ cách làm việc của Hồ Ngụy Cường.
Đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta giúp Hồ Ngụy Cường làm chuyện này.
Thế nên ông ta cũng không bất ngờ.
Mà cười nhạt nói: "Vâng, cứ để tôi lo".
Việc mà Lão Lưu làm Hồ Ngụy Cường rất yên tâm.
Thế là hắn thoải mái hưởng thụ nữ thư kí phục vụ mình.
Sau đó lái xe đến khách sạn năm sao mà hắn thường tới.
Thư ký biết điều rời đi.
Hồ Ngụy Cường tắm rửa sạch sẽ choàng áo tắm ngồi ở trên sô pha vừa xem TV giết thời gian, vừa nóng lòng chờ Hứa Mộc Tình đến.
"Cốc cốc cốc".
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa".
Hồ Ngụy Cường đã bứt rứt từ lâu, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì đứng bật dậy.
Hắn vội vàng lao đến mở cửa.
Mà ngay khi cửa vừa được mở ra, hắn không nhìn thấy Hứa Mộc Tình đâu.
Chỉ thấy một gã đàn ông mặt mày hung dữ.
Người này không phải ai khác mà là Cá Sấu.
"Hứa Mộc Tình đâu? Cô ta đâu?"
"Sao các anh không dẫn Hứa Mộc Tình đến đây?"
"Cô ta đã uống nước mà tôi chuẩn bị sẵn rồi".
"Giờ cả người cô ta như thiêu đốt, chẳng nhẽ các anh chơi cô ta rồi à?"
"Bốp!"
Cá Sấu tát mạnh một cái.
Cái tát này cực kỳ mạnh.
Ba cái răng văng ra khỏi miệng Hồ Ngụy Cường.
Mà bản thân hắn cũng quay cuồng mấy vòng, cuối cùng ngã bệt xuống đất.
Cá Sấu dẫn theo một đám đàn em vào trong.
Trong đó có một tên đóng cửa lại.
"Anh định làm gì?"
Hồ Ngụy Cường hoảng sợ, cả người run như cầy sấy.
Hắn bò đến chỗ bàn nước.
Điện thoại hắn đặt ở đó.
Hắn phải gọi ngay cho người nhà.
Nhưng hắn còn chưa kịp cầm lấy điện thoại đã có một tên đệ cầm lấy điện thoại của hắn rồi ném mạnh xuống đất, sau đó giơ chân lên nghiền thành bột.
Cá Sấu cũng đã đứng bên cạnh Hồ Ngụy Cường.
Hắn giơ tay nhấc bổng cả người Hồ Ngụy Cường lên.
Hai mắt hắn trợn to như hai cái chuông đồng, hung ác nói.
"Thằng ranh! Mày đen thật đấy".
"Mày động phải người cả đời này không nên động vào rồi".
"Mày cho tao năm trăm nghìn rồi nhỉ, giờ số tiền này tao sẽ dùng để xử mày".
Nói xong, hắn ném mạnh Hồ Ngụy Cường xuống đất.
Chương 737: Ngượng quá đi
Cá Sấu nhe răng cười, sau đó vung tay đấm.
"Á aaaaaa!"
Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Ngụy Cường vang vọng khắp khách sạn.
Sáng hôm sau Hứa Mộc Tình đi làm như bình thường.
Vì tối qua uống rượu nên giờ đầu cô vẫn hơi choáng váng.
Quan trọng hơn là tối qua cô nằm mơ.
Mà giấc mơ này từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ mơ đến.
Giờ chỉ cần cô nghĩ lại cảnh trong mơ là mặt đỏ tai hồng.
Trong mơ thế mà lại xuất hiện một người đàn ông.
Người này là Lý Hùng!
Lúc Hứa Mộc Tình bước vào quán ăn, Lý Hùng đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô lên bàn.
Giờ Hứa Mộc Tình không dám nhìn mặt anh.
Cô cúi đầu tập chung ăn sáng.
Giấc mơ đêm qua đúng là ngượng quá đi mất.
Hứa Mộc Tình ăn qua loa bữa sáng, sau đó xách cặp vội vàng chạy đi.
Lúc ra khỏi quán ăn cô còn không kịp chào Liễu Ngọc Phân một tiếng.
Chuyện này khiến Liễu Ngọc Phân nhìn bóng dáng Hứa Mộc Tình chạy đi xa, hơi nhíu mày.
"Con bé kia sao thế, đi làm mà cũng không chào một tiếng".
"Hì hì hì".
Tiếng cười bỉ ổi của Hứa Hạo Nhiên từ bên cạnh truyền tới.
"Mẹ à, mẹ phải hiểu là giờ chị con lớn rồi".
"Mà một cô gái xinh đẹp mới lớn thì trong lòng chắc chắn giấu rất nhiều bí mật".
"Chắc chị con làm gì .... Úi, mẹ đánh con làm gì chứ? Con nói thật mà".
Liễu Ngọc Phân trợn mắt nói: "Làm nhảm ít thôi, còn không đi ship đồ đi".
Hứa Hạo Nhiên hậm hực rời đi.
Liễu Ngọc Phân hỏi Lý Hùng.
"Hùng à, đêm qua cháu đèo con bé về, có xảy ra chuyện gì không?"
Lý Hùng lắc đầu.
"Quái nhỉ, sao hôm nay con bé khác hẳn mọi hôm thế".
Lúc Liễu Ngọc Phân còn đang thắc mắc, Lý Hùng đã xoay người đi ship đồ.
Cho dù là trong mơ thì Lý Hùng cũng phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.
Dù là xe buýt, ngõ tắt hay trong công ty thì Lý Hùng cũng đã sắp xếp người bảo vệ cô an toàn.
Bất cứ ai dù chỉ có một thoáng nghĩ tới việc động đến Hứa Mộc Tình.
Đều bị Lý Hùng phát hiện sau đó bóp chết suy nghĩ đó từ trong trứng.
Cùng lúc đó trong phòng VIP của bệnh viện.
Hồ Ngụy Cường nằm trên giường bệnh, trên người băng bó mấy chỗ.
Trên mặt hắn lúc này hừng hực sự hận thù.
Một gã đàn ông trung niên đứng cạnh hắn.
Trên mặt ông ta cũng cực kỳ giận dữ.
"Con mau nói cho bố biết đêm qua rốt cuộc làm sao? Sao con lại chọc phải người của Hắc Long?"
Ông ta là bố của Hồ Ngụy Cường, Hồ Hải Thành.
Tuy Hồ Hải Thành ở Ninh Châu cũng không phải một doanh nhân rất thành đạt.
Nhưng nhờ thế lực gia tộc giúp đỡ nên những năm gần đây ông ta làm ăn cũng xuôi chèo mát mái.
Cũng có một thế lực nhất định.
Có thể nói ở Ninh Châu ông ta không thèm kiêng nể ai.
Sáng nay Hồ Hải Thành vội vàng chạy về Ninh Châu.
Ông ta vốn đang tiếp đón mấy nhân vật máu mặt trên tỉnh.
Hồ Ngụy Cường ngẩng đầu nhìn Hồ Hải Thành, trong mắt lóe lên sự hận thù mãnh liệt.
"Bố, bố phải giúp con chuyện này".
"Con muốn báo thù, con nhất định phải báo thù, con muốn bọn chúng chết sạch".
Hồ Hải Thành đặt nhẹ tay lên vai hắn vỗ vài cái nói.
"Thế lực của Hắc Long ở Ninh Châu này không phải dạng vừa đâu".
"Nếu đối phó với ông ta thì phải tốn kha khá sức đấy".
Hồ Ngụy Cường lắc đầu nói: "Không phải Hắc Long, con chả có thù gì với Hắc Long cả".
Thực ra sau khi bị đánh gãy tay chân, Hồ Ngụy Cường nằm trong viện cả đêm nhưng không ngủ.
Hắn cứ nghĩ mãi xem có phải mình chọc phải Hắc Long không?
Nếu không Cá Sấu là đàn em đắc lực dưới trướng Hắc Long sẽ không làm thế với hắn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đâu có gặp Hắc Long.
Hơn nữa bình thường hắn làm gì cũng rất cẩn thận.
Sẽ không chọc phải nhân vật máu mặt như vậy.
Nghĩ kỹ thì chỉ có một khả năng.
Chắc chẵn cũng có người thích Hứa Mộc Tình.
Mà người này cho Hắc Long nhiều tiền hơn hắn.
Hồ Ngụy Cường nói với Hồ Hải Thành: "Hắc Long cũng chỉ là một tay đấm mà thôi".
"Tất cả những việc này là do người khác làm, chắc chắn hắn cho Hắc Long nhiều tiền hơn".
Nghe Hồ Ngụy Cường nói thế, trong lòng Hồ Hải Thành thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra ông ta cũng không muốn đối đầu với Hắc Long.
Tuy là ông ta đủ sức để cứng đối cứng với Hắc Long, có thể gọi người từ tỉnh về để đối phó Hắc Long.
Nhưng làm thế sẽ dẫn theo rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Là người làm ăn, Hồ Hải Thành không muốn làm thế.
"Nếu thế, bố sẽ lập tức điều tra xem kẻ nào đứng sau giở trò?"
Hồ Hải Thành vừa dứt lời, một gã vệ sĩ mặc vest bước nhanh đến.
Hồ Hải Thành và Hồ Ngụy Cường cùng quay đầu lại nhìn gã vệ sĩ.
Hồ Hải Thành cau mày, nói với gã: "Cậu vào đây làm gì?"
"Ông chủ, chuyện mà cậu chủ bảo tôi điều tra đã có đầu mối rồi".
Hồ Ngụy Cường sửng sốt.
Sáng nay hắn mới nghĩ thông suốt.
Hơn nửa tiếng trước hắn cho vệ sĩ đi điều tra xem ai là người đã mua chuộc Cá Sấu.
Không ngờ vệ sĩ hắn dùng tiền thuê về bình thường cứ như thần giữ cửa mà hôm nay làm việc lại hiệu suất thế.
Trong thời gian ngắn vậy đã điều tra ra.
Hồ Ngụy Cường vội hỏi: "Rốt cuộc là ai làm?"
"Là một gã tên Lý Hùng làm".
Hồ Ngụy Cường hơi nhăn mày.
"Lý Hùng, sao chưa từng nghe thấy tên người này thế?"
Vệ sĩ nói: "Thực ra thân thế người này rất bình thường, chỉ là một shipper thôi".
"Không thể nào, một shipper sao sai khiến được Cá Sấu chứ".
Hồ Ngụy Cường nghe thế thì rất kích động.
Là một cậu ấm như hắn mà lại bị một thằng shipper đánh.
Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì từ nay hắn sống ở Ninh Châu thế nào nữa.
Hắn sẽ thành trò cười ở đây, mãi cũng không ngóc đầu lên nổi.
Vệ sĩ nói tiếp: "Gần đây Lý Hùng hay qua lại với một gã tên là Cường Đầu Trọc".
"Cường Đầu Trọc hay gọi Lý Hùng là đại ca".
Hồ Hải Thành đứng cạnh hỏi: "Cường Đầu Trọc là ai?"
Vệ sĩ trả lời: "Gã cầm đầu một đám côn đồ".
"Gã cũng chỉ là một tên nhà quê, dẫn theo mười tên đàn em ở dưới quê lên".
"Hai ngày trước không hiểu sau gã lại trở thành đàn em nòng cốt của Hắc Long".
"Giờ Hắc Long giao bến cảng Kim Sắc cho gã quản lí".
"Chúng tôi phát hiện hôm qua Cường Đầu Trọc cho Cá Sấu một triệu tệ".
"Vì số tiền này nên hắn mới đánh cậu chủ".
"Chó má!"
Hồ Hải Thành vỗ mạnh một cái xuống bàn.
"Thằng chó Cường Đầu Trọc này dám đánh con tao à".
Chương 738: Một cuộc điện thoại có thể khiến họ chết ngay
“Còn cả tên Cá Sấu kia, chỉ có một triệu mà hắn đã ra tay với con trai tôi”.
“Chẳng có lẽ bây giờ người của Hắc Long đều nghèo như ăn xin rồi à?”
Tên vệ sĩ rút mấy tấm ảnh trong túi áo ra để trước mặt Hồ Ngụy Cường.
Sau khi xem ảnh, Hồ Ngụy Cường phát hiện trong ảnh chính là người đàn ông hôm qua dẫn Hứa Mộc Tình đi.
Hắn vô cùng tức giận, đột nhiên đứng bật dậy.
“Bố, việc này bố có lo hay không?”
“Bố mà không giúp con, con gọi điện cho bác cả đấy!”
Người bác cả mà Hồ Ngụy Cường nhắc đến chính là anh em kết nghĩa của Hồ Hải Thành.
Năm đó khi Hồ Hải Thành làm ăn ở nước ngoài trong lúc vô tình đã cứu một người đàn ông.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đối phương chỉ là một tên lưu manh bình thường.
Nhưng không ngờ rằng, ông ta lại là người có máu mặt trong tỉnh.
Những năm qua, gia tộc ông ta không phát triển mấy ở Ninh Châu.
Thế nhưng dựa vào sự giúp đỡ của người anh em kết nghĩa này mà tất cả mọi việc trong tỉnh luôn suôn sẻ không có trở ngại gì hết.
Hai năm nay phát triển rất thuận buồm xuôi gió.
Hồ Hải Thành hung dữ nói: “Việc này cần làm phiền đến bác cả của con sao?”
“Bất kể là Lý Hùng hay cái tên đầu trọc kia, chỉ cần một cú điện thoại của bố chúng nó sẽ bỏ mạng ngay”.
Lúc Hồ Hải Thành nhấc điện thoại lên định gọi điện, Hồ Ngụy Cường lại nói một câu.
“Còn Hứa Mộc Tình nữa, con muốn có cô ta ngay lập tức”.
“Con muốn cô ta làm nô lệ của con, mỗi ngày bưng trà rót nước hầu hạ con”.
Hồ Hải Thành cười lạnh lùng nói: “Đối với một con đàn bà không có người chống lưng, điều đó chẳng phải quá là đơn giản sao?”
......
Hứa Mộc Tình vừa mới đến công ty, tổ trưởng liền đưa cho cô một tập tài liệu.
Tổ trưởng muốn Hứa Mộc Tình đem tài liệu đến văn phòng Hồ Ngụy Cường.
Khi Hứa Mộc Tình bước vào văn phòng Hồ Ngụy Cường, phát hiện bên trong không có ai.
Cô đợi ở trong văn phòng hơn mười phút, vẫn không thấy Hồ Ngụy Cường.
Cuối cùng, cô đứng dậy nói với thư kí sau đó rời đi.
Quầy thư kí bên ngoài văn phòng Hồ Ngụy Cường có hai cô thư kí rất xinh đẹp.
Họ nhìn Hứa Mộc Tình rời đi, thì thầm với nhau.
“Lạ thật, lúc nãy khi tôi vào bên trong phòng giám đốc rõ ràng nhìn thấy mấy người mà”.
“Sao khi Hứa Mộc Tình vào lại không thấy ai?”
Mặc dù họ cảm thấy kỳ lạ, nhưng họ cũng không đi vào phòng giám đốc.
Dù sao, không có lệnh của Hồ Ngụy Cường.
Những người làm việc dưới trướng hắn đều rất rõ.
Ông chủ của họ không chính trực ngay thẳng như vẻ bề ngoài.
Ngược lại còn là một người tâm địa gian xảo.
Nếu không vì lương cao, làm gì có ai muốn làm ở công ty này.
Thế nhưng những cô gái nhan sắc tầm thường, chàng trai bình thường này.
Họ không băn khoăn nhiều như vậy.
Hứa Mộc Tình vừa mới rời đi không lâu, một bức tường trong văn phòng Hồ Ngụy Cường chầm chậm mở ra.
Hóa ra trong văn phòng của Hồ Ngụy Cường còn có một bức tường kép.
Bên trong đó là một căn phòng.
Trong phòng trang trí rất lộng lẫy.
Đồng thời còn có một nhà vệ sinh.
Hơn nữa bên trong căn phòng này còn có mười mấy người đàn ông nằm la liệt trên sàn nhà.
Có một người đàn ông mặc vest đang đứng.
Mắt hắn lóe lên tia sắc bén.
Người đàn ông mặc vest này không phải ai khác mà chính là Lý Hùng.
Nếu Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành ở đây, nhất định sẽ nhận ra ngay người đàn ông này, anh mặc vest giống tên vệ sĩ của cha con họ Hồ.
Sáng nay, Lý Hùng cải trang thành vệ sĩ của Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành đến dụ rắn ra khỏi hang.
Mà Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành không nhận ra Lý Hùng.
Vì Lý Hùng đã sử dùng thuật biến hóa khuôn mặt.
Các đường nét trên khuôn mặt anh có phần thay đổi so với ngày thường.
Anh sử dụng kĩ thuật hóa trang cao cấp, thay đổi các đường nét trên khuôn mặt.
Hồ Ngụy Cường không nhận ra vệ sĩ của mình, bởi vì ngày thường hắn cũng không để ý đến mấy tên vệ sĩ mà mình thuê về.
Trong mắt hắn, đám vệ sĩ này chỉ là công cụ mà thôi.
Hắn tình nguyện tốn nhiều thời gian để tìm được người đẹp đã lướt qua hắn.
Cũng sẽ không tốn công sức để ý đến mấy tên bảo vệ có hay không cũng được này.
Lý Hùng rút điện thoại gọi cho Cường Đầu Trọc.
“Bên phía cậu có thể hành động rồi”.
“Vâng! Đại Ca!”
Bậy giờ có thể nói đám người Cường Đầu Trọc phục sát đất Lý Hùng.
Cho dù bình thường, Hắc Long luôn bày mưu tính kế, ông ta luôn biết rõ tất cả kế hoạch của Lý Hùng.
Bởi vì trong kế hoạch của Lý Hùng cũng có ông ta.
Càng hiểu rõ thủ đoạn của Lý Hùng, Hắc Long càng cảm thấy mình thật may mắn khi không chống đối lại Lý Hùng.
Cảm thấy may mắn khi trước đây ông ta ra tay không quá ác độc.
Nếu không thì bấy giờ đã chết không có chỗ chôn rồi.
Hắc Long không hề lo lắng khi Lý Hùng chống đối với thế lực trong tỉnh.
Bởi vì ông ta biết rắng, Lý Hùng có thực lực khác người thường.
Không chỉ là kỹ thuật đánh nhau.
Lý Hùng còn có khả năng tính toán không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Cùng lúc khi Cường Đầu Trọc và Hắc Long hành động, Lý Hùng đang ngồi thong dong trên sofa trong văn phòng của Hồ Ngụy Cường.
Nếu là trước đây còn ở thế giới thực tại, Lý Hùng sẽ không chủ động ra tay như vậy.
Bình thường toàn đợi kẻ địch đánh đến tận cửa.
Như vậy anh cũng đỡ tốn công sức.
Thế nhưng, từ sau khi Hứa Mộc Tình hôn mê, Lý Hùng liền thay đổi cách làm việc của mình.
Kẻ thù của anh ở khắp mọi nơi.
Vì muốn giảm thiểu số lượng kẻ thù.
Đồng thời cũng muốn tạo cho Hứa Mộc Tình một môi trường an toàn.
Lý Hùng cần phải loại bỏ tất cả nguy hiểm khi nó còn trong trứng.
Bởi vì bây giờ thực lực vẫn còn yếu.
Vì vậy, cần phải sử dụng những phương pháp trực tiếp đơn giản.
Khi Lý Hùng ngồi trên sofa, ánh mắt luôn nhìn xung quanh.
Văn phòng của Hồ Ngụy Cường rõ ràng đã tốn không ít thời gian để sửa lại.
Trừ căn mật thất kia.
Lý Hùng cho rằng ở đây vẫn còn thứ gì đó khác nữa.
Trong chớp mắt, Lý Hùng nhìn về phía giá sách sau bàn làm việc của Hồ Ngụy Cường.
Những quyển sách trên giá sách có quyển giả quyển thật.
Có một số quyển sách chỉ để trang trí, chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, bên trong trống rỗng.
Lý Hùng cầm lấy quyển sách màu trắng, kéo nhẹ.
Lúc đó chỉ nghe thấy tiếng “cạch”.
Giá sách giống như cánh cửa tự động mở ra.
Sau giá sách, Lý Hùng nhìn thấy một cái két bảo mật.
Lý Hùng khẽ nhếch mép.
Anh lạnh lùng nói: “Bận bịu cả một buổi sáng, cũng có chút thu hoạch rồi”.
......
Có sự can thiệp của Hồ Hải Thành, Hồ Ngụy Cường yên tâm hơn nhiều.
Hồ Ngụy Cường biết rằng, với thủ đoạn của bố hắn, đối phó với Lý Hùng dễ như trở bàn tay.
Lúc Hồ Ngụy Cường đang nghĩ xem có cần gọi hai y tá đến phục vụ mình không.
Điện thoại hắn đột nhiên reo lên.
Hồ Ngụy Cường rút điện thoại ra, mặt cười tươi như hoa.
“Thế nào, có phải đã giải quyết mọi việc xong hết rồi không?”
“Hứa Mộc Tình đâu? Cô ta đâu?”
“Mau đem cô ta đến đây, tôi đang nằm trên giường rồi, chán chết đi được”.
Chương 739: Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng
Từ sau khi gặp Hứa Mộc Tình, Hồ Ngụy Cường cảm thấy hứng thú của hắn với đàn bà ngày càng giảm.
Dường như giờ chỉ có Hứa Mộc Tình mới làm hắn thấy có hứng thú.
Mà đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hốt hoảng của quản lí tài vụ.
"Giám đốc ơi, hỏng rồi, hỏng thật rồi".
"Toàn bộ vốn lưu động của công ty chúng ta không hiểu sao bị mang đi quyên góp hết rồi".
"Gì cơ?"
Mắt Hồ Ngụy Cương trợn to, vẻ mặt giận dữ.
"Thế ông còn ngây ra đó làm gì? Nhanh! Mau lấy tiền về cho tôi".
Quản lí tài vụ ở đầu dây bên kia mặt mày méo xệch.
"Không lấy được, số tiền này được chuyển đi theo đường đặc biệt, quyên góp nặc danh cho quỹ tình thương bên Châu Phi rồi ạ".
"Giờ chúng ta không có cách nào lấy lại số tiền này".
Hồ Ngụy Cường chết đứng, sau đó hắn gào lên.
"Ai? Là ai dám làm thế với tôi?"
Ngay khi hắn đang gào thét, cửa phòng bệnh VIP bị người ta đẩy ra.
Hồ Ngụy Cường nhìn tên vệ sĩ mặc vest bước vào.
Hắn chỉ vào tên đó quát to.
"Cậu mau đi gọi người ngay cho tôi".
"Đốt quán ăn nhà Hứa Mộc Tình trước".
"Sau đó bắt con đàn bà đó về đây cho tôi".
"Cho dù ông đây không có tiền thì cũng có thể chơi cô ta".
Hồ Ngụy Cường thở hổn hển nói.
Nhưng tên vệ sĩ vẫn đứng sững ở đó như trời trồng.
Vẻ mặt anh ta vô cảm nhìn Hồ Ngụy Cường.
"Mẹ nó, mày còn đứng sững ở đấy làm gì?"
"Đi ngay, đi bắt Hứa Mộc Tình về đây cho tao".
Lúc này, Lý Hùng xoa nhẹ mặt mình mấy cái.
Anh nhanh chóng lột một cái mặt nạ ra.
Sau khi nhìn thấy Lý Hùng, mắt Hồ Ngụy Cường trợn to.
Tay hắn run rẩy chỉ vào Lý Hùng nói: "Là mày à?"
"Hóa ra là mày! Thằng chó! Mày dám làm thế với tao".
"Bố tao với bác tao sẽ không tha cho mày đâu".
Lý Hùng bước từng bước đến bên giường bệnh của Hồ Ngụy Cường, trịch thượng nhìn hắn.
Lúc này, giọng Lý Hùng lạnh như băng.
"Dù sao đây cũng chỉ là mơ, tao không cần phải làm quá".
"Nhưng tao phát hiện dù ở đâu cũng sẽ có những khối u ác tính như mày tồn tại".
"Nếu đã là u ác tính thì phải nhổ tận gốc, không thể để lại".
"Mày định làm gì? Mày định làm gì tao?"
Lý Hùng kéo cổ áo Hồ Ngụy Cường, dí sát mặt hắn lại gần mặt anh.
Hai người nhìn nhau.
Ban đầu Hồ Ngụy Cường còn hét to chửi bới.
Nhưng hắn nhanh chóng đuối dần.
Trong con ngươi Lý Hùng lộ ra một loại ánh sáng rất quỷ dị.
Hồ Ngụy Cường nhìn vào mắt Lý Hùng được một lúc, cơ thể hắn đột nhiên run lên kịch liệt, sau đó mắt hắn trở nên trắng dã.
Người hắn mềm nhũn như không xương, từ từ gục xuống giường bệnh.
Lý Hùng nhìn xác Hồ Ngụy Cường đang lạnh dần.
Anh lạnh lùng nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng".
"Nếu cây không muốn bị gió thổi lay thì phải đặt nó trong nhà kính để gió không thổi được".
"Mà tôi sẽ dựng cái nhà kính này lên".
Cùng lúc đó, trong một con ngõ sâu hút.
Có một gã đàn ông chầm chậm bước ra từ trong bóng tối.
Đầu tiên hắn liếc nhìn xung quanh.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên không trung, miệng cười khẩy.
"Không ngờ cảnh trong mơ của Hứa Mộc Tình lại chân thật như thế".
Vừa nói, hắn vừa giơ tay ra vẫy trong không khí mấy cái.
Sau lưng hắn lập tức hiện ra hai cái bóng đen.
Hai bóng đen này bay lơ lửng.
Dù là ban ngày ai nhìn thấy cũng sẽ sởn tóc gáy.
"Nhưng cảnh trong mơ yên bình quá đi".
"Giờ để tao cho mày thêm ít gia vị nhé".
Hắn bước ra từ trong bóng tối, giờ lại nhanh chóng biến mất trong không gian đen kịt.
Sau khi hắn biến mất, trên đỉnh Thiên Thượng Nhân Gian nằm ngay cạnh con ngõ.
Lý Hùng đội mũ bảo hiểm, mặc đồ của shipper, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía ngõ nhỏ.
Lý Hùng nhìn vào bóng đêm lẩm bẩm.
"Ai cũng nằm mơ".
"Có mộng đẹp".
"Cũng có ác mộng".
"Trong ác mộng sẽ có rất nhiều chuyện kỳ lạ".
"Nếu người ta đã hao công tốn sức vào giấc mơ để gây chuyện".
"Mình cũng không thể phụ lòng tốt của người ta được".
"Giờ cũng đến lúc hành động rồi".
Lý Hùng biết rõ anh ở trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình càng lâu thì càng có hại cho cơ thể mình.
Giờ anh đã dọn sạch sẽ môi trường sống xung quanh của Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng định nhân cơ hội này gợi lại trí nhớ của Hứa Mộc Tình.
Nghĩ thế, anh nhảy thẳng từ trên tầng tám của Thiên Thượng Nhân Gian xuống dưới.
Hai chân anh vừa chạm đấy, anh đã nhanh chóng hóa thành một cái bóng rồi biến mất.
Giấc mơ của mỗi người là bất quy tắc.
Chứ không xoay theo một cái khung sẵn có.
Lúc Lý Hùng đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Cả nhà bọn họ đã chuẩn bị về nhà bà ngoại rồi.
Lý Hùng chỉ là người làm công, không thể đi cùng gia đình Hứa Mộc Tình về quê.
Nhưng vì quán ăn đóng cửa anh cũng không có việc gì để làm, cũng thu xếp về quê một chuyến.
Lúc Lý Hùng ứng tuyển đã nói với Hứa Mộc Tình, quê anh là một ngôi làng ngay kế bên quê bà ngoại cô.
Thế là cả nhà ngồi xe buýt cùng đi về quê bà ngoại.
Trong mơ không có khái niệm về thời gian.
Lúc Lý Hùng và cả nhà Hứa Mộc Tình lên xe, trời vẫn còn sáng.
Nhưng sau mấy lượt đón khách thì không biết trời sẩm tối từ lúc nào.
Mà người trên xe buýt cũng thưa thớt dần.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Hùng và cả nhà Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng ngồi giữa xe.
Còn cả nhà Hứa Mộc Tình ngồi phía cuối xe.
Sau khi xe trống người, Liễu Ngọc Phân vẫy tay gọi Lý Hùng đến bên cạnh.
Bà ấy hỏi thăm mấy chuyện quê nhà anh.
Lý Hùng đã chuẩn bị sẵn rồi, trả lời rất trôi chảy.
Vốn dĩ anh cũng hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nhà bà ngoại Hứa Mộc Tình.
Vì thế Liễu Ngọc Phân cũng không nghi ngờ đến thân thế của anh.
Lại vì cùng là đồng hương nên càng trở nên thân thiết với anh hơn.
Không lâu sau, xe đi qua đầu làng.
Lúc này bến xe buýt ở làng không có ai đứng chờ xe.
Nếu là bình thường lái xe cũng chỉ dừng một cái lấy lệ.
Nhưng lái xe đã dừng ở đây được một lúc rồi.
Hứa Hạo Nhiên sốt ruột, gào lên với lái xe: "Bác tài ơi, sao còn chưa lái xe đi thế?"
"Ở bến này đâu có ai đâu, bác dừng ở đây làm gì chứ".
Lái xe không quay đầu.
Lúc này, ông ta nói một câu khiến đám người Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc.
"Đằng sau vẫn còn trống đấy, người đằng trước mau ngồi xuống phía sau đi, xe sắp chạy rồi".
Chương 740: Xe buýt kỳ lạ
Lời của lái xe khiến Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hiếu Dương liếc mắt nhìn nhau.
Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào xung quanh.
"Lái xe có phải bị ngốc không thế? Trong xe đâu có ai đâu".
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong thì thấy rùng mình.
Cậu ta giơ tay che miệng hắt xì mấy cái.
"Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế? Trời mùa hè mà sao tự nhiên lạnh thế nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì xe buýt bắt đầu lái đi.
Chiếc xe lắc lư chạy trên đường làng.
Ban đầu cả nhà Hứa Hạo Nhiên còn có thể câu được câu không trò chuyện với nhau.
Nhưng bọn họ dần cảm thấy nhiệt độ trong xe ngày càng thấp.
Hứa Hạo Nhiên vỗ vai Lý Hùng nói: "Người anh em, anh có cảm thấy bây giờ rất lạnh không?"
Lý Hùng quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên cười: "Đến nông thôn rồi thì đừng tùy tiện vỗ vai người khác".
"Vùng này có thể hơi lạnh".
"Nhưng đợi đi qua ngọn núi phía trước là ổn".
Hứa Hạo Nhiên trợn mắt hỏi: "Ý anh là sao?"
Lý Hùng chỉ cười không nói.
Hứa Hạo Nhiên đang định hỏi tiếp thì xe buýt đột nhiên dừng lại.
Mà chỗ nó dừng rất đặc biệt.
Ở đây có một điểm dừng.
Nhưng chữ viết trên tấm biển làm Hứa Hạo Nhiên sau khi nhìn thấy thì cả người run lên.
Nghĩa địa Đàm Sơn.
Cửa sau của xe từ từ mở ra.
Cả nhà Hứa Hạo Nhiên vốn đang nói chuyện, không có ai để ý đến xung quanh.
Nhưng giờ vì bọn họ đang tập trung tinh thần.
Nên mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân trên xe đi về phía cửa xuống.
Đợi đến lúc tiếng bước chân từ trên xe chạm đất thì cửa sau của xe mới từ từ đóng lại.
"Ực!"
Hứa Hạo Nhiên bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Mà không chỉ Hứa Hạo Nhiên nhận ra điều này, Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân cũng biết.
Hình như Liễu Ngọc Phân nhận ra điều gì đó, bà ấy vội nói lảng sang chuyện khác với Hứa Mộc Tình.
Hứa Hiếu Dương nói với Hứa Hạo Nhiên: "Con lấy điện thoại ra nghịch đi, đừng để ý đến xung quanh, cứ tập trung nghịch điện thoại ý".
Xe buýt tiếp tục lăn bánh.
Xe đi được một đoạn, lúc xe buýt đi qua một cây cầu, bên cạnh cái cầu lại có một điểm dừng.
Điểm dừng không có ai nhưng xe vẫn dừng lại.
Lúc này có một tiếng động lạ truyền đến từ cửa trước của xe.
Nghe giống như có người đi chân đất lên xe.
Mà lúc chân đất giẫm lên sàn nhà ốp tôn trên xe còn phát ra tiếng "bộp bộp".
Tuy là Hứa Hiếu Dương dặn Hứa Hạo Nhiên nghịch điện thoại nhưng cậu ta vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía đầu xe buýt.
Lúc này, mắt cậu ta trợn to lên.
Bởi vì cậu ta phát hiện trên đất thế mà có dấu chân sũng nước.
Mà đáng sợ hơn là dấu chân đó đang bước đến gần chỗ ngồi của cả nhà Hứa Hạo Nhiên.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, cả nhà Hứa Mộc Tình bất giác rụt cổ cúi đầu không dám nói gì.
Tiếng bước chân ngày càng gần, dấu chân trên mặt đất cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Lý Hùng ngồi trước Hứa Hạo Nhiên đột nhiên mở miệng nói.
"Phía sau hết chỗ rồi, anh lên phía trước ngồi đi".
"Dù sao thì ở đây cũng có người già và phụ nữ, anh lớn bằng đấy rồi mà còn trần truồng đi lại, không thấy mất lịch sự à?"
Lý Hùng vừa nói thế, tiếng bước chân lập tức dừng lại, sau đó vòng về phía giữa xe ngồi xuống.
Xe buýt tiếp tục lắc lư chạy trên đường, cả nhà Hứa Mộc Tình phát hiện chỗ đấy có nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngồi sau định giơ tay vỗ vai Lý Hùng như vừa nãy.
Nhưng cậu ta nhanh chóng nhớ ra lời anh dặn.
Thế nên không vỗ vai anh mà vỗ lên cánh tay anh.
Đợi Lý Hùng quay đầu lại, Hứa Hạo Nhiên nói nhỏ: "Này người anh em, đây là sao thế?"
Lý Hùng cười nhạt.
"Có mấy thứ khó nói lắm, dù sao cậu cứ coi những gì hôm nay nhìn thấy là đang nằm mơ đi".
Hứa Hạo Nhiên bĩu môi: "Dù có mơ thì giấc mơ cũng không thật được như thế".
Lý Hùng giơ tay ra nói với Hứa Hạo Nhiên: "Hay là tôi tát cậu một cái xem đây có phải mơ không nhé?"
Hứa Hạo Nhiên vội xua tay: "Thôi đi, tôi vẫn nên nghịch điện thoại thì hơn".
Qua cầu, đằng trước có một khúc cua khá rộng.
Chiều dài khúc cua phải đến cả trăm mét.
Sau đoạn cua có một điểm dừng nữa.
Phía sau điểm dừng này có một con đường.
Sau con đường có một khu rừng.
Xe buýt lại dừng lại.
Cửa trước mở ra, cả nhà Hứa Mộc Tình lại nghe thấy tiếng bước chân.
Lần này có vẻ đông người hơn.
Mà không khí cũng tràn đầy một mùi rất hắc.
Mùi này như mùi gỗ bị đốt cháy.
Nếu ngửi kĩ còn ngửi thấy mùi thịt cháy khét nữa.
Trong xe nhanh chóng ngập tràn mùi khói.
Hứa Hạo Nhiên bịt miệng, vừa ho khan vừa nói: "Không được, cái mùi này cay mũi quá".
Nói xong cậu ta giơ tay định mở cửa sổ.
Lý Hùng nắm lấy tay cậu ta khẽ lắc đầu.
"Mấy thứ này nhẹ lắm, gió thổi sẽ tan mất".
"Nhịn một chút, sắp đến rồi".
Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Lý Hùng.
"Người anh em này, anh nhìn thấy thật đấy à?"
Lý Hùng hơi gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên nói: "Vậy anh có thể để tôi nhìn một chút không?"
Có câu nói tò mò hại chết mèo, Hứa Hạo Nhiên đúng là tên ngốc.
Bình thường cậu ta rất giỏi bày trò.
Giờ khó khăn lắm mới gặp chuyện kỳ lạ thế này đã khơi dậy sự tò mò của cậu ta.
Lý Hùng cười nói: "Giờ tôi không có đồ trong tay, đợi đến làng rồi sẽ cho cậu xem".
Hứa Hạo Nhiên cảm giác trong xe buýt đã ngồi đầy người rồi.
Mặc dù mấy thứ này không phát ra tiếng gì.
Nhưng càng yên tĩnh thế này càng khiến người ta sởn tóc gáy.
Lúc này Lý Hùng nói với Liễu Ngọc Phân.
"Bà chủ, nếu cô thấy yên tĩnh quá thì có thể mở vài bài hát".
Lời nói của Lý Hùng làm Hứa Mộc Tình tò mò.
Hứa Mộc Tình chủ động hỏi Lý Hùng: "Mở bài gì?"
Lý Hùng lấy chiếc điện thoại rẻ tiền từ trong túi ra, ấn bừa vào app mp3.
Di động lập tức truyền đến một bài hát có giai điệu sôi động, giọng hát cực cao.
"Đất trời mênh mông là tình yêu của ta, dưới chân đồi xanh hoa đua nhau nở rộ, nhịp điệu thế nào mới là vui tươi nhất..."
Bình luận facebook