-
Chương 736-740
Chương 736: Những nhân vật không mời mà đến
“Ngươi nói rõ ra xem nào”, Mục Vỹ hỏi: “Ngươi biết trước ở đây sẽ có thiên hoả, Vĩnh Hằng Chi Kim và Cửu Trọng Ngọc Thuỷ đúng không? Thậm chí ngươi còn biết cả chủ nhân của nơi này nữa đúng chứ?”
“Tiểu thế giới Tam Thiên có vô vàn đại lục, chuyện gì ta cũng biết cả, nhưng những điều ta biết lại rất nhỏ bé!”
Tru Tiên Đồ cao ngạo nói: “Nếu ngươi có thể tìm thấy bảo bối viễn cổ cho ta thì bây giờ ta thậm chí có thể giúp người đột phá thành công mỹ mãn cả mười tầng cảnh giới Vũ Tiên rồi tiến vào Tiên Cảnh luôn!”
“Vớ vẩn, ta mà tìm được thì còn cần ngươi làm gì nữa?”
“…”
Lúc hai người đang tranh cãi thì có mười mấy người đang bỏ chạy thục mạng trong sa mạc hoang vắng.
Ba người đi đầu là Thạch Phi Du, Lâm Hối Anh và Kim Triết.
Sa mạc đang cuồn cuộn điên cuồng, các đống cát nổi lên bề mặt rồi đuổi theo bọn họ.
“Không ngờ là Bổ Thiên Thạch thật, núi Thiên Tuyển này đúng là khiến người ta phát điên. Nếu không có giới hạn về trình độ và cảnh giới thì các trưởng lão của môn phái vào đây cũng điên luôn mất”.
Thạch Phi Du chạy nhanh như gió với vẻ phấn khích.
“Đừng phí lời nữa!”
Kim Triết mất kiên nhẫn nói: “Vĩnh Hằng Chi Kim của ta bị Tinh Tử Hàng cướp mất mới là điều đáng bực. Thạch Phi Du này, ta đã giúp ngươi lấy được Bổ Thiên Thạch, ngươi nhất định phải giành lại Vĩnh Hằng Chi Kim cho ta”.
“Yên tâm!”
Thạch Phi Du đầy tự tin nói: “Có Bổ Thiên Thạch rồi là ta có thể tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất và ngưng luyện Kim Đan ngay. Đến lúc ấy, Vỹ Mộc, Phần Lạc Thiên và Tinh Tử Hàng đều không còn là đối thủ của ta nữa. Chỉ tiếc là chuyến này đã tổn thất mất mấy trợ thủ đắc lực, Thạch Xà cũng chết rồi, không thì ai có thể địch lại chúng ta ở núi Thiên Tuyển nữa!”
Bọn họ xông vào tuyệt địa sa mạc cũng là vì Bổ Thiên Thạch đó.
Thạch Phi Du đã lấy được thứ này và thành công tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.
Bây giờ, gã chỉ cần tìm một chỗ để luyện hoá Bổ Thiên Thạch và nâng cao thực lực, sau đó ba người liên thủ lại thì sẽ không ai địch lại nổi.
“Hai vị này, chắc bây giờ chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì khi đối phó với Vỹ Mộc và những người khác, nhưng Tinh Tử Hàng đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai và tu luyện Thiên Cương Chi Khí rồi. Chúng ta nên đi tìm thêm cây Vạn Hoá, chờ ta luyện hoá nó xong thì mới thật sự không còn vấn đề gì nữa”.
“Được!”
“Được!”
Dù Kim Triết đã mất Vĩnh Hằng Chi Kim, nhưng bây giờ vẫn phải giúp hai người này.
Hai người họ phải mạnh lên thì họ mới đối phó được với Tinh Tử Hàng.
Cùng lúc đó, bảy ngọn núi hùng vĩ của núi Thiên Tuyển đã di chuyển cách nhau rất xa.
Bỗng có một không gian lay động, có tiếng vù vù vang lên không ngớt, liên tục có thêm người xuất hiện trong núi Thiên Tuyển.
Xuyên qua không gian, mở thông đạo, đây là việc chỉ có cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám và lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa của không gian mới có thể làm được.
“Núi Thiên Tuyển đây ư? Ta thấy có gì đâu, kém xa Huyền Nguyệt Trì của thánh địa Huyền Nguyệt ta”.
Một người đàn ông mặc trường sam màu trắng, có vẻ mặt kỳ quái trong đám người cười nói: “Ta thấy mấy năm qua, bảy thế lực lớn ở phía Tây của tiểu thế giới Tam Thiên ngày càng sa sút rồi, có mỗi ngọn núi Thiên Tuyển bé tí mà họ cứ coi như báu vật ấy”.
“Huyền Yêu Nguyệt, nếu nơi này không phải bảo bối thì thánh địa Huyền Nguyệt phái ngươi tới đây làm gì?”
Đúng lúc này, không gian lại rung lên tiếp, mấy người khác lại đáp xuống.
Mấy người đó mặc bào phục màu xanh lam, toàn thân đều có khí tức lạnh băng.
“Hơ, Hàn Thiên Vũ, không ngờ ngươi cũng đến đây đấy!”, Huyền Yêu Nguyệt nhìn người thanh niên mặt lạnh vừa đến đó rồi mỉm cười chào hỏi.
“Nghe nói, Cửu Hàn Thiên Cung ngươi vừa chiêu mộ được một cô gái có thần phách, hơn nữa còn xinh đẹp mỹ miều và vô cùng kiêu ngạo. Sao rồi? Hàn Thiên Vũ ngươi đã chiếm được cô ả chưa?”
“Đừng nói vớ vẩn!”
Hàn Thiên Vũ lạnh mặt rồi hừ nói.
“Ha ha…”, Huyền Yêu Nguyệt đúng là kẻ lắm chuyện, y cười lớn nói: “Xem ra chưa được rồi, không phải ngươi đến đây lần này là để cướp Cửu Trọng Ngọc Thuỷ về lấy lòng người đẹp đấy chứ hả thiếu cung chủ đại nhân!”
“Ngươi lắm lời thật đấy!”
Hàn Thiên Vũ hừ nói: “Ta không thừa hơi như vậy, nhưng nếu ta đã ưng ai thì chắc chắn sẽ chiếm được. Song, lần này là cha ta bảo ta tới, Cửu Trọng Ngọc Thuỷ ấy có thể khiến thần phách Băng Hoàng phát triển nhanh hơn, cha ta rất coi trọng cô gái ấy”.
Nghe vậy, Huyền Yêu Nguyệt ngẩn ra và thấy chột dạ.
Y không kinh ngạc vì Cửu Trọng Ngọc Thuỷ, trước khi tới đây, y cũng biết về nó rồi.
Mà là bởi cô gái mà Cửu Hàn Thiên Cung đã chiêu mộ được đã thức tỉnh thần phách Băng Hoàng!
Đó chính là thần phách của thần thú!
Thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ có người lại mang huyết mạch của thần thú trong cơ thể, nhưng tiếc là đã bị Cửu Hàn Thiên Cung giành được mất rồi.
“Xem ra chuyến đi đến Thiên Vận Đại Lục lần này của Cửu Hàn Thiên Cung các ngươi cũng đáng đấy chứ!”
“Thánh địa Huyền Nguyệt của ngươi thì không chắc?”
Hàn Thiên Vũ cười lạnh nói: “Nghe nói cô gái lần trước các ngươi bắt đi là thánh nữ của thánh địa Trì Dao, mà nơi đó chính là khởi nguồn trỗi dậy của các ngươi còn gì, sau đó thánh nữ Huyền Nguyệt đã lấy được Thiên Ngoại Vẫn Thạch và lĩnh ngộ Huyền Nguyệt Tâm Kinh nên thánh địa Huyền Nguyệt của các ngươi mới trở nên lớn mạnh. Hậu sinh khả uý, các ngươi mạnh hơn thánh địa Trì Dao ở Thiên Vận Đại Lục nhiều!”
Chương 737: Thiên tài mới
“Ngươi biết rõ về thánh địa Huyền Nguyệt của ta quá nhỉ!”
“Thường thôi!”
Huyền Yêu Nghiệt bất đắc dĩ nói: “Ừm, tiểu sư muội đó của ta vốn là thánh nữ của thánh địa Trì Dao, chủ yếu tu luyện bí pháp của thánh địa, bây giờ thánh nữ lại truyền Huyền Nguyệt Tâm Kinh cho muội ấy. Dạo này, cảnh giới của muội ấy tăng nhanh khủng khiếp!”
“Hai ngươi trò chuyện vui quá nhỉ!”
Lúc hai người họ đang tán ngẫu thì chợt có một giọng nói êm dịu vang lên.
“Ớ? Trần Uyên!”
Người vừa xuất hiện mặc võ phục màu đen, mái tóc dài buộc gọn phía sau, làn da màu đồng khoẻ khoắn, khí tức toàn thân như vực sâu không đấy.
“Lâu rồi không gặp hai vị!”
“Ta chẳng muốn gặp ngươi đâu!”, nhìn thấy người đó, Huyền Yêu Nguyệt cười nói: “Bớt gặp người của Vạn Trận Tông các ngươi thì sẽ ít phiền phức, nhỡ bị trận pháp của các ngươi làm cho đầu óc choáng váng thì chết dở!”
Người đàn ông mặc y phục đen chỉ cười khổ khi nghe thấy vậy.
“Được rồi, Trần Uyên, ngươi đến đúng lúc lắm. Lần trước, chúng ta cùng đến Thiên Vận Đại Lục, vốn định điều tra chuyện về Căn Nguyên, nhưng các ngươi đã có được một thiên tài rồi còn vượt cả bọn ta, kể về tiểu sư muội đó của ngươi đi!”
“Không dám đâu!”
Trần Uyên cười nói: “Sư phụ ta tâng bốc muội ấy lên tận mây xanh, thậm chí bây giờ gặp vấn đề gì cũng đi thỉnh giáo muội ấy!”
“Ngươi đùa đấy à!”
Huyền Yêu Nguyệt và Hàn Thiên Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta mà phải lừa các ngươi à?”
Trần Uyên ngán ngẩm nói: “Tiểu sư muội ấy của ta ngày nào cũng ôm một cuốn kinh thư đọc say sưa. Nhưng ta, sư phụ và các trưởng lão trong môn phái chỉ hiểu được phần bìa của cuốn kinh thư ấy thôi, chứ nội dung bên trong thì không hiểu mô tê gì cả”.
“Hả? Sách gì vậy?”
“Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ!”
Trần Uyên cười khổ nói: “Tiểu sư muội có dạy nhưng bọn ta vẫn không đọc được những con chữ ấy, mỗi muội ấy đọc được thôi, các ngươi nói xem có lạ không?”
“Xem ra lần này, Vạn Trận Tông các ngươi cũng tìm được một viên ngọc quý rồi!”
Huyền Yêu Nguyệt cười nói.
Nhưng trong nụ cười ấy lại có vẻ là lạ.
Vạn Trận Tông, Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt đều là những thế lực lớn mạnh mẽ hơn Thất Tinh Môn và Thiên Kiếm Sơn.
Vì thế, bọn họ rất quan tâm đến nhau.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nhưng hơn hết là họ biết rõ ba thiên tài vừa trỗi dậy, được môn phái coi trọng và bảo vệ như báu vật này là những người họ không được phép động đến.
Bởi thiên tài mới là nền tảng để môn phái phát triển.
“Thôi, mục đích chúng ta đến đây lần này là gì thì ai cũng rõ rồi, đừng nhiều lời nữa. Giờ nói chuyện vui vẻ thì không sao, nhưng nhỡ có xung đột thì phải xem bản lĩnh của từng người đấy!”
“Đương nhiên!”
Trần Uyên gật đầu rồi nghiêm mặt nói: “Có chuyện này ta nghĩ phải nói với các ngươi, núi Huyền Không cũng cử người tới rồi đó”.
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, Huyền Yêu Nguyệt biến sắc mặt.
Hàn Thiên Vũ vẫn bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng đã cau mày.
“Ba thế lực lớn chúng ta có thể tính ra vị trí của vật đó thì đương nhiên núi Huyền Không cũng vậy, vì thế họ phái người tới cũng có gì lạ đâu. Ta chỉ không biết chuyến này họ phái ai tới thôi!”
“Trần Nhiễm!”
Trần Uyên vừa nói dứt câu, mười mấy người ở đó đều trở nên căng thẳng, thậm chí vài người còn hơi run lên.
“Biết trước thì ta đã chẳng tới cái nơi quỷ quái này rồi!”, Huyền Yêu Nguyệt lầu bầu, mặt mày cau có.
“Ha ha…”, Trần Uyên mỉm cười nói: “Sư phụ lệnh cho ta tuỳ cơ ứng biến, không được thì cũng không cần cố. Lần này ta đến đây để lấy Bổ Thiên Thạch và Vĩnh Hằng Chi Kim về cho Vương sư muội chế tạo trận pháp. Nếu không lấy được hai thứ ấy thì kiểu gì về cũng bị sư phụ lột da”.
“Lột da ngươi? Còn ta mà không giành được thứ đồ ấy thì cũng sẽ bị cấm túc một năm!”, Huyền Yêu Nguyệt chán nản nói: “Mong Trần Nhiễm chỉ đến lấy thứ mà núi Huyền Không cần, chứ đừng tranh giành bảo bối ngũ hành với chúng ta”.
“Hắn ta mà làm vậy thì chúng ta cũng chiến luôn”.
“Chiến? Hai ngươi thì ta còn đánh được, chứ Trần Nhiễm thì… thôi bỏ đi, tên này được coi là quái vật ở núi Huyền Không đấy!”
Huyền Yêu Nguyệt bĩu môi nói: “Ta đi tìm đồ đây, chỉ cần lấy được một trong năm món bảo bối ngũ hành là có thể về báo cáo được rồi”.
Dứt lời, Huyền Yêu Nguyệt bỏ đi ngay.
Ba người còn lại cũng dẫn người của mình rồi mỗi phe mỗi ngả, bay về phía bảy ngọn núi.
Cùng lúc đó, sau khi một không gian khác của núi Thiên Tuyển lung lay, tiếp tục có một bóng người khác xuất hiện.
Người đó mặc trường sam màu xanh, buộc một dải lụa trắng bên hông, mái tóc dài tung bay, đôi mắt nhìn chăm chú về phía bảy ngọn núi ở phía xa.
“Núi Thiên Tuyển, bảy thế lực lớn, nực cười…”
Người ấy mỉm cười khi nhìn về phía đó rồi biến mất với vẻ coi thường.
Như thể chưa từng có gì xảy ra, các đệ tử xuất sắc của bảy thế lực lớn đều không hề hay biết gì, thậm chí đến các chưởng môn ở bên ngoài núi Thiên Tuyển cũng không hề phát giác có người đã tiến vào bên trong này khi họ không chú ý.
Chương 738: Trên đỉnh núi
Lúc này, Mục Vỹ chọn ra ngọn núi xanh ngọc trong số bảy ngọn núi rồi đi tới.
Theo như lời Tru Tiên Đồ thì Bổ Thiên Thạch đã bị người khác giành mất, chỉ còn lại một chí bảo ngũ hành duy nhất là cây Vạn Hóa.
Cây Vạn Hóa, thiên biến vạn hóa!
Khác với những thứ như Cửu Trọng Ngọc Thủy, Bổ Thiên Thạch và Vĩnh Hằng Chi Kim, cây Vạn Hóa có ý thức sinh mệnh như thiên hỏa.
Dọc đường, khi ngang qua những ngọn núi khác, Mục Vỹ phát hiện một điều rằng ngọn núi thứ nhất và thứ bảy khá kỳ lạ vì trông chúng như nối vào nhau vậy.
Năm ngọn núi ở giữa thì tỏa sáng muôn màu.
Ngọn thứ ba là nơi cắm rễ của cây Vạn Hóa.
Cũng là ngọn núi rực rỡ sắc xanh, có tia khí tức sinh mệnh duy nhất.
Trên đường đi, Mục Vỹ không thấy một bóng người nào khác. Số lượng đệ tử các thế lực lớn cho vào núi Thiên Tuyển ban đầu cộng lại chỉ một trăm người, trong khi núi Thiên Tuyển thì rộng bao la, không gặp ai là chuyện thường tình.
Nhưng Mục Vỹ bắt gặp người quen không lâu sau đó.
"Phần Phiêu Tuyết!"
Một vài đệ tử Phần Vân Cốc đang đứng xung quanh cô ta.
Đáng ngạc nhiên là Phần Lạc Thiên mà hắn thấy trước đó cũng ở trong này.
"Từ giờ trở đi, các ngươi đều phải cẩn thận. Vỹ Mộc không những lấy được Phệ Hồn Tâm Hỏa mà còn có chín viên Hồn Tâm Châu. Mặc dù hắn đã ném nổ một viên rồi nhưng vẫn còn tám viên!"
Phần Phiêu Tuyết nói với mười mấy đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất ở đối diện: "Hắn chỉ có cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất, chưa ngưng kết ra Đại Đạo Kim Đan nhưng rất nhiều thủ đoạn. Chỉ cần sơ ý chút thôi là bị chơi một vố đấy, biết chưa?"
"Tới nỗi đó luôn hả tỷ tỷ?"
Phần Lạc Thiên bĩu môi đáp: "Nếu hắn thật sự lợi hại thế sao còn bị bọn tỷ suýt giết chết, phải dựa vào Hồn Tâm Châu để chạy trốn?"
"Lạc Thiên, đừng đùa".
"Đệ biết rồi!"
Phần Lạc Thiên ngắm nghía ngón tay, cười tươi: "Tỷ yên tâm đi, đệ đảm bảo đệ mà thấy hắn là ép ói ra Vĩnh Hằng Chi Kim được Tinh Tử Hàng cho ngay".
Chẳng hiểu sao dáng vẻ này của y làm Phần Phiêu Tuyết nhíu mày.
Bảy, tám tên đệ tử Phần Vân Cốc đang đứng cạnh cô ta lúc này ít nhất cũng có tu vi cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất.
Mục Vỹ không chắc mình có thể giết tám người này cùng một lúc được hay không. Việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng tìm được Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hóa, tập hợp đủ chín nguyên tố và tiến vào tầng một của cảnh giới Vũ Tiên.
Lúc đó cũng sẽ là ngày giỗ của Phần Phiêu Tuyết và Tước Thải Y!
Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng vòng qua đám người rồi đi vào ngọn núi thứ ba.
Gào...
Hắn vừa đến chân núi thì nghe thấy tiếng gầm đinh tai nhức óc, dường như toàn bộ ngọn núi đều rung chuyển.
Mục Vỹ biết chắc lại là tên nào đó không biết sống chết xông vào cấm địa, chọc giận bọn quái thú trong này.
Hắn cẩn thận đi lên đỉnh núi.
"Vỹ Mộc!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên đầy kinh ngạc xen lẫn vui vẻ.
"Bạch Đồ Gian?"
Nhìn thấy Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ ngẩn người.
Cô ta vừa thấy Mục Vỹ thì vui mừng thấy rõ, khuôn mặt lộ vẻ như trút được gánh nặng.
"May mà gặp được ngươi, không biết Chu sư huynh và Cừu sư huynh thế nào rồi!", Bạch Đồ Gian thở dài, lại gần Mục Vỹ.
"Cô yên tâm, với tu vi của họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
"Mong là vậy!"
Giờ phút này, Bạch Đồ Gian chỉ cách Mục Vỹ có một bước, thân mình thì hướng về phía trước trông như muốn áp sát vào người hắn.
Nhưng có vẻ như cô ta không định dừng lại.
"Chết đi!"
Chớp mắt, Bạch Đồ Gian mới tỏ ra ôn hòa lúc nãy bỗng đâm kiếm tới ngực của Mục Vỹ.
"Lại là thú huyễn hình!"
Mục Vỹ nhếch mép. Bảy chùm sáng rực cháy bên ngoài cơ thể, làn da hắn cũng chuyển sang màu vàng dịu nhẹ.
Tiếng leng keng vang lên, đòn tấn công của Bạch Đồ Gian chẳng thể để lại một vết xước trên người Mục Vỹ.
"Chết tiệt!"
Cô ta hốt hoảng lùi về sau.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ đã hành động.
"Ầm" một tiếng, bảy chùm sáng thình lình xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn. Bảy luồng sáng nhỏ có kích thước bằng một con mắt nhưng khi tụ lại một chỗ và bắn vào Bạch Đồ Gian lại phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
"Trời đất ơi!"
Mục Vỹ chỉ muốn thử xem uy lực của chúng thế nào thôi, ai ngờ đỉnh đến thế!
Bạch Đồ Gian do thú huyễn hình biến thành đã nổ thành tro, mất tăm hơi từ lúc nào.
Gây ra động tĩnh lớn như thế nên Mục Vỹ không dám nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi đây.
Đúng như hắn đoán, vài ba người thoăn thoắt chạy tới không lâu sau đó.
"Ồ? Có dấu vết chiến đấu nhưng lại không thấy ai, xem ra không phải chỉ mình chúng ta biết cây Vạn Hóa!", Tước Thải Y mặc thải y bảy sắc, nói với vẻ dè chừng: "Mọi người cẩn thận!"
Chẳng hiểu sao từ khi vào ngọn núi thứ ba, trong lòng cô ta luôn có cảm giác nguy hiểm đang rình rập bọn họ.
Cùng lúc đó, nhiều người bay vào sâu trong ngọn núi thứ ba như được thứ gì kêu gọi.
Bầu không khí ở đây dần nóng lên rồi.
"Khốn nạn, đến giờ vẫn không tìm thấy cây Vạn Hóa. Rốt cuộc nó ở đâu vậy!"
Trong rừng, một nhóm mười mấy người đang lướt nhanh như tên bắn, Thạch Phi Du nói với vẻ mặt khó chịu.
Gã cần phải giúp Lâm Hối Anh nhanh chóng tìm được cây Vạn Hóa, rồi tìm một nơi an toàn luyện hóa Bổ Thiên Thạch, sau đó đi tìm Mục Vỹ và cướp Vĩnh Hằng Chi Kim khỏi tay hắn.
Phần Vĩnh Hằng Chi Kim còn lại mà Tinh Tử Hàng đang cầm thì khỏi cần nghĩ.
"Sắp rồi, chắc ở trên đỉnh núi đấy!"
Chương 739: Cây Vạn Hóa
Dù mệt mỏi, Lâm Hối Anh vẫn hứng khởi vô cùng.
Lúc này y không hứng khởi mới là lạ!
Cây Vạn Hóa, đó là cây Vạn Hóa đấy!
Nghe nói nguồn gốc của đất trời, trạng thái nguyên thủy của vạn vật đều được cất chứa trong linh thụ này.
Mọi thứ trên thế gian đều có linh hồn, cỏ cây hoa lá cũng không ngoại lệ.
Một số linh thụ lâu năm gặp thiên thời địa lợi có thể huyễn hóa ra linh thức, từ đó có khả năng tu luyện.
Sau một trăm năm, nó trở thành cây Bách Hóa, được một nghìn tuổi thì thành cây Thiên Hóa.
Mười nghìn năm tuổi chính là cây Vạn Hóa.
Cây Vạn Hóa là thủ lĩnh ban phát mệnh lệnh cho hàng vạn linh thụ khác. Quan trọng là linh thụ này có một lượng linh khí tự nhiên vô cùng dồi dào.
Nếu như hấp thu linh khí này, võ giả sẽ dễ dàng lĩnh ngộ ý cảnh thâm sâu trong tự nhiên hơn.
Trong nhóm mười mấy người này, Lâm Hối Anh có thể nói là đệ nhất thiên tài của nhà họ Lâm, có một vốn hiểu biết vững chắc về sức mạnh của Mộc hành nên cảm ứng được đâu là vùng vạn vật sẽ bén nhạy với linh khí nhất.
Đỉnh núi!
Nghe thấy lời của Lâm Hối Anh, những người khác đều lên tinh thần, tiếp tục tiến lên đỉnh núi.
Có điều dọc đường cứ bị bọn dị thú và mấy cây cối, hoa cỏ quái lạ tấn công, nhiều không đếm xuể. Mặc dù chưa tới nỗi giết được bọn họ nhưng vẫn quá mệt mỏi.
"Ơ?"
Mục Vỹ đang đi thoăn thoắt bỗng nhận ra có mấy người ở đằng trước, lập tức dừng chân.
"Trùng hợp thật!"
Hắn vừa thấy mấy người nọ là ẩn nấp ngay.
Đó là Kim Triết, Lâm Hối Anh và Thạch Phi Du. Cơ mà không thấy Thạch Xà - người thanh niên có cảnh giới Vũ Tiên của nhà họ Thạch đâu.
Ba kẻ này đều có thù không đội trời chung với hắn vì đệ tử trong gia tộc đã bị hắn giết.
Làm gì có chuyện Mục Vỹ bỏ qua cho bọn họ, nhưng vẫn chưa đến lúc ra tay.
Hắn thấy dường như ba người này đang đi tìm cây Vạn Hóa.
Nghĩ lại thì nhà họ Lâm có rất nhiều thành tựu nghiên cứu về Mộc hành, chắc là tên Lâm Hối Anh này có nhiều cách lắm. Mục Vỹ quyết định theo sau họ, tìm tòi cho ra lẽ.
Mười mấy người rảo bước không ngơi nghỉ. Càng đi, càng trải qua nhiều đợt công kích đến từ dị thú và cây cối.
"Sắp đến rồi!"
Trên mặt Lâm Hối Anh lộ vẻ căng thẳng và mừng rỡ.
Cây Vạn Hóa có linh tính rất cao, nó có thể cảm giác được mấy người bọn họ tiếp cận mình với ý đồ xấu nên mới càng ngày càng công kích dữ dội như vậy.
"Là chỗ này!"
Lâm Hối Anh nhìn phía trước, lên tiếng.
Bây giờ họ đã ở trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một giàn giáo, nhìn bao quát thì thấy chiều dài và chiều rộng khoảng mười dặm. Cả nơi đây chỉ mọc độc một cái cây già.
Nói là cây chứ Mục Vỹ thấy không khác gì một đại thụ khô héo xác xơ.
Cái cây này cao những một nghìn mét, táng cây bao phủ toàn bộ đỉnh núi nhưng cành cây lại trông như mấy khúc củi khô cằn.
Cây đại thụ hệt như một ông lão tới tuổi xế chiều, chỉ đang kéo dài hơi tàn.
"Cây Vạn Hóa đây sao?"
Không phải Mục Vỹ chưa từng thấy cây Vạn Hóa, nhưng hắn chưa bao giờ thấy có cây Vạn Hóa nào bị tàn phá thảm thương đến như vậy.
"Đừng vội, lát nữa ngươi sẽ biết!"
Tru Tiên Đồ mỉm cười, nhưng nụ cười của nó đầy gian trá.
Cùng lúc đó, đội của ba gia tộc lớn cũng nhận ra có gì đó không đúng.
"Lâm Hối Anh, đừng nói đây là cây Vạn Hóa chứ?", Kim Triết nhìn cái cây xơ xác cả thân lẫn nhánh trước mắt, không nói nên lời.
Dễ thấy Lâm Hối Anh cũng hơi luống cuống trước cảnh tượng đó.
"Rõ ràng ta cảm nhận được đây là vị trí khí tức sinh mệnh dồi dào nhất đỉnh núi mà, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả".
"Có khi nào ngươi cảm nhận sai rồi không?", Thạch Phi Du cũng nhíu mày.
"Làm sao có thể!"
Lâm Hối Anh lập tức bác bỏ: "Mọi người cứ xem nơi này có vấn đề gì không đã, nhất định có chỗ khác thường!"
Y vừa dứt câu, hơn mười người còn lại bắt đầu tản ra quan sát cổ thụ khô héo.
Một vài đệ tử đi tới đào bới lung tung.
Vì quá nhiều cành nên mấy tên đệ tử phải rút đao kiếm bên hông ra chém liên tục.
"Nhìn kìa!"
Nhưng sau khi bọn họ chém cành cây, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Nhánh cây trông thật cằn cỗi ấy chảy chất dịch màu xanh, nhưng nhìn từ xa, chất dịch ấy lại hết như máu người. Quả là quái lạ.
Soạt soạt soạt...
Trong giây lát, những cành cây vốn đan vào nhau lộn xộn, rải đầy đỉnh núi ầm ầm giật lên trời, những người có mặt ở đó hoàn toàn không phản ứng kịp.
Vì không đề cao cảnh giác nên bảy, tám tên đệ tử bị cành cây đẩy lên cao ngay sau đó.
Bị đẩy lên cao, nhưng không rơi xuống.
Những nhánh cây quấn quanh cơ thể bọn võ giả rồi dựng thẳng lên trời. Tiếng da thịt bị đâm xuyên vang lên, bọn võ giả một mặt bị nhánh cây khô cằn trói buộc, một mặt bị chúng đâm vào người.
"Ực ực ực!", trong nháy mắt, bảy, tám người kia bị nhánh cây hút cạn máu, biến thành một cái xác khô.
Thấy cảnh này, bảy, tám người còn lại bất giác run rẩy.
Bọn họ đều là thiên kiêu, tu vi cao thâm, kém nhất cũng là cảnh giới Chuyển Thể, Chuyển Hồn, vậy mà một khắc sơ sẩy thôi đã bị nhánh cây cằn cỗi hút cạn máu mà chết!
"Lùi lại, lùi lại nhanh!"
Mặt mày Lâm Hối Anh tái mét. Dường như nghĩ đến điều gì, y gào thét: "Cây Vạn Hóa này đang biến hóa, chắc chắn số tuổi của nó không phải chỉ mười nghìn năm thôi đâu!"
Chương 740: Giai đoạn biến hóa
Gầm một tiếng, mọi người ngay lập tức giơ đao, kiếm của mình lên. Các loại linh khí đồng thời được sử dụng, khai triển phòng ngự đến cấp độ toàn diện.
"Giờ phải làm sao đây!"
Kim Triết không biết nên ứng phó thế nào.
"Không phải sợ. Sống càng lâu, linh thức của nó càng mạnh, nhưng bây giờ lại đang là giai đoạn biến hóa, có thể cây Vạn Hóa này đã hai mươi nghìn thậm chí trăm nghìn tuổi chứ không phải chỉ mười nghìn thôi đâu."
Những lời này vừa vang lên, khuôn mặt đám người tức khắc trắng bệch như giấy.
Cây Vạn Hóa càng sống lâu thì càng mạnh!
"Nhưng hiện tại nó đang trong giai đoạn biến hóa, chỉ cần chúng ta tìm ra được nhược điểm là có thể hạ gục nó chỉ trong một lần đánh!"
"Vậy còn chần chờ gì nữa?"
Tia tàn nhẫn hiện ra trên mặt Kim Triết, một thanh trường kiếm rực rỡ kim quang xuất hiện trong tay hắn ta. Đây là một thanh gươm cực kỳ sắc bén, toàn thân nó được bao trùm trong khí thế bàng bạc chực chờ bạo phát.
Bọn Lâm Hối Anh và Thạch Phi Du nhìn nhau rồi cùng hành động.
Soạt soạt soạt...
Trong phút chốc, những cành cây khô héo vốn bất động bỗng cuốn lên một cách điên cuồng làm phát ra tiếng sột soạt gấp gáp hệt như phong ba bão táp kéo đến.
"Vù vù", những dây leo đang di chuyển thoăn thoắt chợt biến ra thành bảy, tám người vừa bị cây Vạn Hóa hấp thụ chỉ trước đó. Chúng tấn công đám người Lâm Hối Anh.
Trong ba gia tộc, tu vi của nhóm bảy, tám người này vốn khá yếu, lúc này được biến ra thì thực lực vẫn không thay đổi, vẫn không phải đối thủ của bọn Lâm Hối Anh.
Nhưng những người sống sót nhận ra rằng cho dù mình đã đâm bảy, tám kẻ này đến chảy máu đầm đìa đi chăng nữa, bọn họ vẫn hồi phục và trở lại trạng thái bình thường không lâu sau đó.
"Phải chặt đứt cành cây sau lưng chúng, nếu không chúng sẽ được cung cấp sức mạnh liên tục, không bao giờ chết!", Lâm Hối Anh bỗng quát lớn.
"Hiểu rồi!"
Giờ đây, Thạch Phi Du đã đột phá, tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, lại còn tu luyện Đấu Chiến Thạch Khải của nhà họ Thạch, đâu có cần sợ.
Các cành cây chỉ đánh vào người gã, gây ra mấy tiếng đùng đùng chứ hoàn toàn không thể đâm thủng lớp phòng ngự của gã.
"Ơ?"
Mục Vỹ đang đứng xem thì một giọng nói đầy ngạc nhiên truyền tới.
"Soạt soạt soạt", mấy bóng người hiện ra.
Phần Phiêu Tuyết dẫn Phần Lạc Thiên và đám đệ tử Phần Vân Cốc đã đến đây.
"Chết tiệt!"
Thấy họ xuất hiện, Lâm Hối Anh thầm chửi thề.
Người của Phần Vân Cốc đến ngay thời điểm mấu chốt thế này càng gây nhiều khó khăn cho y và những người khác hơn.
Loạt soạt, loạt soạt...
Nhưng bọn Phần Vân Cốc vừa đến thì những cành cây lại biến thành mấy người nữa.
Những kẻ đó lao thẳng về phía đám người Phần Phiêu Tuyết với tốc độ cực nhanh.
"Cái gì thế?"
Phần Phiêu Tuyết vừa mới tới, chưa kịp thấy rõ tình hình ra sao đã bị đám võ giả biến ra từ các nhánh cây khô công kích, nét mặt trở nên cau có khó chịu.
Vù vù vù...
Giữa lúc đó, lại có người chạy đến. Lần này là các nhóm nhân mã đến từ Thiên Kiếm Sơn, Thánh Tước Môn và Thất Tinh Môn.
Dẫn dầu đám đệ tử Thiên Kiếm Sơn là Cừu Xích Viêm, Thánh Tước Môn là Tước Thải Y, hơn mười đệ tử của Thất Tinh Môn thì do Tinh Bắc dẫn đến.
Giờ thì số người có mặt trên đỉnh núi đã lên đến hàng chục.
Hiển nhiên cây Vạn Hóa không muốn bị ai quấy rầy, nó vươn mấy trăm nhánh cây ra.
Mỗi một nhánh cây hóa thành một người đồng loạt xông tới.
Thậm chí, trong đó còn có con rối cảnh giới Vũ Tiên.
Đến lúc này, mọi thứ trên đỉnh núi đều trở thành một đống lộn xộn.
Có thể nói rằng tất cả những võ giả của bảy thế lực lớn còn sống sót đều tụ tập tại nơi đây.
"Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?"
Đám người vừa tới đã bị những cành cây điều khiển con rối tấn công nên hơi luống cuống.
"Sao ta biết được?"
Ai nấy cũng ngơ ngác.
Tất nhiên bọn Kim Triết sẽ không nói cho họ biết đó là cây Vạn Hóa rồi.
Chẳng qua đệ tử các phe phái lớn đều thông minh, thấy Kim Triết và đồng bọn của hắn ta phải chặt đứt nhánh cây mới giết được đám con rối cũng dần ngộ ra.
"Hóa ra đây là cây Vạn Hóa. Lâm Hối Anh, không ngờ ngươi lắm trò phết", Tước Thải Y cười mỉa.
"Khỉ thật!"
Bị cô ấy vạch trần, Lâm Hối Anh đanh mặt.
Nhưng dù có muốn đuổi những lực lượng khác đi vào lúc này đã không thể nữa rồi, ai cũng hiểu điều đó.
Trước mắt chỉ có thể chờ thời cơ thôi. Bọn họ phải chờ cây Vạn Hóa kiệt sức, khống chế nó trong tích tắc rồi rời khỏi nơi này thật nhanh.
Núi Thiên Tuyển chỉ mở bảy ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng, chỉ cần chịu đựng chút thời gian này nữa thôi là họ sẽ được ra ngoài.
Lúc đó, có cây Vạn Hóa trong tay, ra ngoài thì được trưởng lão của gia tộc bảo vệ, không ai cướp nổi.
Dưới sự vây công của hàng chục cường giả cảnh giới Tam Chuyển và cảnh giới Vũ Tiên, cổ thụ dần có vẻ không chống đỡ nổi.
"Xem ra cây Vạn Hóa này đang trong giai đoạn biến hóa, thảo nào yếu đến vậy!", Tinh Bắc nhoẻn môi cười. Hắn ta vung tay, chặn lại đòn tấn công của một đoạn nhánh cây dễ như ăn cháo.
"Vậy thì còn gì bằng. Nếu như thu phục cây Vạn Hóa trong giai đoạn biến hóa rồi luyện hóa nó, thiên phú của chúng ta sẽ được tăng cường rất nhiều!"
Mọi người nghe vậy càng phấn chấn.
“Ngươi nói rõ ra xem nào”, Mục Vỹ hỏi: “Ngươi biết trước ở đây sẽ có thiên hoả, Vĩnh Hằng Chi Kim và Cửu Trọng Ngọc Thuỷ đúng không? Thậm chí ngươi còn biết cả chủ nhân của nơi này nữa đúng chứ?”
“Tiểu thế giới Tam Thiên có vô vàn đại lục, chuyện gì ta cũng biết cả, nhưng những điều ta biết lại rất nhỏ bé!”
Tru Tiên Đồ cao ngạo nói: “Nếu ngươi có thể tìm thấy bảo bối viễn cổ cho ta thì bây giờ ta thậm chí có thể giúp người đột phá thành công mỹ mãn cả mười tầng cảnh giới Vũ Tiên rồi tiến vào Tiên Cảnh luôn!”
“Vớ vẩn, ta mà tìm được thì còn cần ngươi làm gì nữa?”
“…”
Lúc hai người đang tranh cãi thì có mười mấy người đang bỏ chạy thục mạng trong sa mạc hoang vắng.
Ba người đi đầu là Thạch Phi Du, Lâm Hối Anh và Kim Triết.
Sa mạc đang cuồn cuộn điên cuồng, các đống cát nổi lên bề mặt rồi đuổi theo bọn họ.
“Không ngờ là Bổ Thiên Thạch thật, núi Thiên Tuyển này đúng là khiến người ta phát điên. Nếu không có giới hạn về trình độ và cảnh giới thì các trưởng lão của môn phái vào đây cũng điên luôn mất”.
Thạch Phi Du chạy nhanh như gió với vẻ phấn khích.
“Đừng phí lời nữa!”
Kim Triết mất kiên nhẫn nói: “Vĩnh Hằng Chi Kim của ta bị Tinh Tử Hàng cướp mất mới là điều đáng bực. Thạch Phi Du này, ta đã giúp ngươi lấy được Bổ Thiên Thạch, ngươi nhất định phải giành lại Vĩnh Hằng Chi Kim cho ta”.
“Yên tâm!”
Thạch Phi Du đầy tự tin nói: “Có Bổ Thiên Thạch rồi là ta có thể tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất và ngưng luyện Kim Đan ngay. Đến lúc ấy, Vỹ Mộc, Phần Lạc Thiên và Tinh Tử Hàng đều không còn là đối thủ của ta nữa. Chỉ tiếc là chuyến này đã tổn thất mất mấy trợ thủ đắc lực, Thạch Xà cũng chết rồi, không thì ai có thể địch lại chúng ta ở núi Thiên Tuyển nữa!”
Bọn họ xông vào tuyệt địa sa mạc cũng là vì Bổ Thiên Thạch đó.
Thạch Phi Du đã lấy được thứ này và thành công tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.
Bây giờ, gã chỉ cần tìm một chỗ để luyện hoá Bổ Thiên Thạch và nâng cao thực lực, sau đó ba người liên thủ lại thì sẽ không ai địch lại nổi.
“Hai vị này, chắc bây giờ chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì khi đối phó với Vỹ Mộc và những người khác, nhưng Tinh Tử Hàng đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai và tu luyện Thiên Cương Chi Khí rồi. Chúng ta nên đi tìm thêm cây Vạn Hoá, chờ ta luyện hoá nó xong thì mới thật sự không còn vấn đề gì nữa”.
“Được!”
“Được!”
Dù Kim Triết đã mất Vĩnh Hằng Chi Kim, nhưng bây giờ vẫn phải giúp hai người này.
Hai người họ phải mạnh lên thì họ mới đối phó được với Tinh Tử Hàng.
Cùng lúc đó, bảy ngọn núi hùng vĩ của núi Thiên Tuyển đã di chuyển cách nhau rất xa.
Bỗng có một không gian lay động, có tiếng vù vù vang lên không ngớt, liên tục có thêm người xuất hiện trong núi Thiên Tuyển.
Xuyên qua không gian, mở thông đạo, đây là việc chỉ có cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám và lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa của không gian mới có thể làm được.
“Núi Thiên Tuyển đây ư? Ta thấy có gì đâu, kém xa Huyền Nguyệt Trì của thánh địa Huyền Nguyệt ta”.
Một người đàn ông mặc trường sam màu trắng, có vẻ mặt kỳ quái trong đám người cười nói: “Ta thấy mấy năm qua, bảy thế lực lớn ở phía Tây của tiểu thế giới Tam Thiên ngày càng sa sút rồi, có mỗi ngọn núi Thiên Tuyển bé tí mà họ cứ coi như báu vật ấy”.
“Huyền Yêu Nguyệt, nếu nơi này không phải bảo bối thì thánh địa Huyền Nguyệt phái ngươi tới đây làm gì?”
Đúng lúc này, không gian lại rung lên tiếp, mấy người khác lại đáp xuống.
Mấy người đó mặc bào phục màu xanh lam, toàn thân đều có khí tức lạnh băng.
“Hơ, Hàn Thiên Vũ, không ngờ ngươi cũng đến đây đấy!”, Huyền Yêu Nguyệt nhìn người thanh niên mặt lạnh vừa đến đó rồi mỉm cười chào hỏi.
“Nghe nói, Cửu Hàn Thiên Cung ngươi vừa chiêu mộ được một cô gái có thần phách, hơn nữa còn xinh đẹp mỹ miều và vô cùng kiêu ngạo. Sao rồi? Hàn Thiên Vũ ngươi đã chiếm được cô ả chưa?”
“Đừng nói vớ vẩn!”
Hàn Thiên Vũ lạnh mặt rồi hừ nói.
“Ha ha…”, Huyền Yêu Nguyệt đúng là kẻ lắm chuyện, y cười lớn nói: “Xem ra chưa được rồi, không phải ngươi đến đây lần này là để cướp Cửu Trọng Ngọc Thuỷ về lấy lòng người đẹp đấy chứ hả thiếu cung chủ đại nhân!”
“Ngươi lắm lời thật đấy!”
Hàn Thiên Vũ hừ nói: “Ta không thừa hơi như vậy, nhưng nếu ta đã ưng ai thì chắc chắn sẽ chiếm được. Song, lần này là cha ta bảo ta tới, Cửu Trọng Ngọc Thuỷ ấy có thể khiến thần phách Băng Hoàng phát triển nhanh hơn, cha ta rất coi trọng cô gái ấy”.
Nghe vậy, Huyền Yêu Nguyệt ngẩn ra và thấy chột dạ.
Y không kinh ngạc vì Cửu Trọng Ngọc Thuỷ, trước khi tới đây, y cũng biết về nó rồi.
Mà là bởi cô gái mà Cửu Hàn Thiên Cung đã chiêu mộ được đã thức tỉnh thần phách Băng Hoàng!
Đó chính là thần phách của thần thú!
Thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ có người lại mang huyết mạch của thần thú trong cơ thể, nhưng tiếc là đã bị Cửu Hàn Thiên Cung giành được mất rồi.
“Xem ra chuyến đi đến Thiên Vận Đại Lục lần này của Cửu Hàn Thiên Cung các ngươi cũng đáng đấy chứ!”
“Thánh địa Huyền Nguyệt của ngươi thì không chắc?”
Hàn Thiên Vũ cười lạnh nói: “Nghe nói cô gái lần trước các ngươi bắt đi là thánh nữ của thánh địa Trì Dao, mà nơi đó chính là khởi nguồn trỗi dậy của các ngươi còn gì, sau đó thánh nữ Huyền Nguyệt đã lấy được Thiên Ngoại Vẫn Thạch và lĩnh ngộ Huyền Nguyệt Tâm Kinh nên thánh địa Huyền Nguyệt của các ngươi mới trở nên lớn mạnh. Hậu sinh khả uý, các ngươi mạnh hơn thánh địa Trì Dao ở Thiên Vận Đại Lục nhiều!”
Chương 737: Thiên tài mới
“Ngươi biết rõ về thánh địa Huyền Nguyệt của ta quá nhỉ!”
“Thường thôi!”
Huyền Yêu Nghiệt bất đắc dĩ nói: “Ừm, tiểu sư muội đó của ta vốn là thánh nữ của thánh địa Trì Dao, chủ yếu tu luyện bí pháp của thánh địa, bây giờ thánh nữ lại truyền Huyền Nguyệt Tâm Kinh cho muội ấy. Dạo này, cảnh giới của muội ấy tăng nhanh khủng khiếp!”
“Hai ngươi trò chuyện vui quá nhỉ!”
Lúc hai người họ đang tán ngẫu thì chợt có một giọng nói êm dịu vang lên.
“Ớ? Trần Uyên!”
Người vừa xuất hiện mặc võ phục màu đen, mái tóc dài buộc gọn phía sau, làn da màu đồng khoẻ khoắn, khí tức toàn thân như vực sâu không đấy.
“Lâu rồi không gặp hai vị!”
“Ta chẳng muốn gặp ngươi đâu!”, nhìn thấy người đó, Huyền Yêu Nguyệt cười nói: “Bớt gặp người của Vạn Trận Tông các ngươi thì sẽ ít phiền phức, nhỡ bị trận pháp của các ngươi làm cho đầu óc choáng váng thì chết dở!”
Người đàn ông mặc y phục đen chỉ cười khổ khi nghe thấy vậy.
“Được rồi, Trần Uyên, ngươi đến đúng lúc lắm. Lần trước, chúng ta cùng đến Thiên Vận Đại Lục, vốn định điều tra chuyện về Căn Nguyên, nhưng các ngươi đã có được một thiên tài rồi còn vượt cả bọn ta, kể về tiểu sư muội đó của ngươi đi!”
“Không dám đâu!”
Trần Uyên cười nói: “Sư phụ ta tâng bốc muội ấy lên tận mây xanh, thậm chí bây giờ gặp vấn đề gì cũng đi thỉnh giáo muội ấy!”
“Ngươi đùa đấy à!”
Huyền Yêu Nguyệt và Hàn Thiên Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta mà phải lừa các ngươi à?”
Trần Uyên ngán ngẩm nói: “Tiểu sư muội ấy của ta ngày nào cũng ôm một cuốn kinh thư đọc say sưa. Nhưng ta, sư phụ và các trưởng lão trong môn phái chỉ hiểu được phần bìa của cuốn kinh thư ấy thôi, chứ nội dung bên trong thì không hiểu mô tê gì cả”.
“Hả? Sách gì vậy?”
“Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ!”
Trần Uyên cười khổ nói: “Tiểu sư muội có dạy nhưng bọn ta vẫn không đọc được những con chữ ấy, mỗi muội ấy đọc được thôi, các ngươi nói xem có lạ không?”
“Xem ra lần này, Vạn Trận Tông các ngươi cũng tìm được một viên ngọc quý rồi!”
Huyền Yêu Nguyệt cười nói.
Nhưng trong nụ cười ấy lại có vẻ là lạ.
Vạn Trận Tông, Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt đều là những thế lực lớn mạnh mẽ hơn Thất Tinh Môn và Thiên Kiếm Sơn.
Vì thế, bọn họ rất quan tâm đến nhau.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nhưng hơn hết là họ biết rõ ba thiên tài vừa trỗi dậy, được môn phái coi trọng và bảo vệ như báu vật này là những người họ không được phép động đến.
Bởi thiên tài mới là nền tảng để môn phái phát triển.
“Thôi, mục đích chúng ta đến đây lần này là gì thì ai cũng rõ rồi, đừng nhiều lời nữa. Giờ nói chuyện vui vẻ thì không sao, nhưng nhỡ có xung đột thì phải xem bản lĩnh của từng người đấy!”
“Đương nhiên!”
Trần Uyên gật đầu rồi nghiêm mặt nói: “Có chuyện này ta nghĩ phải nói với các ngươi, núi Huyền Không cũng cử người tới rồi đó”.
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, Huyền Yêu Nguyệt biến sắc mặt.
Hàn Thiên Vũ vẫn bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng đã cau mày.
“Ba thế lực lớn chúng ta có thể tính ra vị trí của vật đó thì đương nhiên núi Huyền Không cũng vậy, vì thế họ phái người tới cũng có gì lạ đâu. Ta chỉ không biết chuyến này họ phái ai tới thôi!”
“Trần Nhiễm!”
Trần Uyên vừa nói dứt câu, mười mấy người ở đó đều trở nên căng thẳng, thậm chí vài người còn hơi run lên.
“Biết trước thì ta đã chẳng tới cái nơi quỷ quái này rồi!”, Huyền Yêu Nguyệt lầu bầu, mặt mày cau có.
“Ha ha…”, Trần Uyên mỉm cười nói: “Sư phụ lệnh cho ta tuỳ cơ ứng biến, không được thì cũng không cần cố. Lần này ta đến đây để lấy Bổ Thiên Thạch và Vĩnh Hằng Chi Kim về cho Vương sư muội chế tạo trận pháp. Nếu không lấy được hai thứ ấy thì kiểu gì về cũng bị sư phụ lột da”.
“Lột da ngươi? Còn ta mà không giành được thứ đồ ấy thì cũng sẽ bị cấm túc một năm!”, Huyền Yêu Nguyệt chán nản nói: “Mong Trần Nhiễm chỉ đến lấy thứ mà núi Huyền Không cần, chứ đừng tranh giành bảo bối ngũ hành với chúng ta”.
“Hắn ta mà làm vậy thì chúng ta cũng chiến luôn”.
“Chiến? Hai ngươi thì ta còn đánh được, chứ Trần Nhiễm thì… thôi bỏ đi, tên này được coi là quái vật ở núi Huyền Không đấy!”
Huyền Yêu Nguyệt bĩu môi nói: “Ta đi tìm đồ đây, chỉ cần lấy được một trong năm món bảo bối ngũ hành là có thể về báo cáo được rồi”.
Dứt lời, Huyền Yêu Nguyệt bỏ đi ngay.
Ba người còn lại cũng dẫn người của mình rồi mỗi phe mỗi ngả, bay về phía bảy ngọn núi.
Cùng lúc đó, sau khi một không gian khác của núi Thiên Tuyển lung lay, tiếp tục có một bóng người khác xuất hiện.
Người đó mặc trường sam màu xanh, buộc một dải lụa trắng bên hông, mái tóc dài tung bay, đôi mắt nhìn chăm chú về phía bảy ngọn núi ở phía xa.
“Núi Thiên Tuyển, bảy thế lực lớn, nực cười…”
Người ấy mỉm cười khi nhìn về phía đó rồi biến mất với vẻ coi thường.
Như thể chưa từng có gì xảy ra, các đệ tử xuất sắc của bảy thế lực lớn đều không hề hay biết gì, thậm chí đến các chưởng môn ở bên ngoài núi Thiên Tuyển cũng không hề phát giác có người đã tiến vào bên trong này khi họ không chú ý.
Chương 738: Trên đỉnh núi
Lúc này, Mục Vỹ chọn ra ngọn núi xanh ngọc trong số bảy ngọn núi rồi đi tới.
Theo như lời Tru Tiên Đồ thì Bổ Thiên Thạch đã bị người khác giành mất, chỉ còn lại một chí bảo ngũ hành duy nhất là cây Vạn Hóa.
Cây Vạn Hóa, thiên biến vạn hóa!
Khác với những thứ như Cửu Trọng Ngọc Thủy, Bổ Thiên Thạch và Vĩnh Hằng Chi Kim, cây Vạn Hóa có ý thức sinh mệnh như thiên hỏa.
Dọc đường, khi ngang qua những ngọn núi khác, Mục Vỹ phát hiện một điều rằng ngọn núi thứ nhất và thứ bảy khá kỳ lạ vì trông chúng như nối vào nhau vậy.
Năm ngọn núi ở giữa thì tỏa sáng muôn màu.
Ngọn thứ ba là nơi cắm rễ của cây Vạn Hóa.
Cũng là ngọn núi rực rỡ sắc xanh, có tia khí tức sinh mệnh duy nhất.
Trên đường đi, Mục Vỹ không thấy một bóng người nào khác. Số lượng đệ tử các thế lực lớn cho vào núi Thiên Tuyển ban đầu cộng lại chỉ một trăm người, trong khi núi Thiên Tuyển thì rộng bao la, không gặp ai là chuyện thường tình.
Nhưng Mục Vỹ bắt gặp người quen không lâu sau đó.
"Phần Phiêu Tuyết!"
Một vài đệ tử Phần Vân Cốc đang đứng xung quanh cô ta.
Đáng ngạc nhiên là Phần Lạc Thiên mà hắn thấy trước đó cũng ở trong này.
"Từ giờ trở đi, các ngươi đều phải cẩn thận. Vỹ Mộc không những lấy được Phệ Hồn Tâm Hỏa mà còn có chín viên Hồn Tâm Châu. Mặc dù hắn đã ném nổ một viên rồi nhưng vẫn còn tám viên!"
Phần Phiêu Tuyết nói với mười mấy đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất ở đối diện: "Hắn chỉ có cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất, chưa ngưng kết ra Đại Đạo Kim Đan nhưng rất nhiều thủ đoạn. Chỉ cần sơ ý chút thôi là bị chơi một vố đấy, biết chưa?"
"Tới nỗi đó luôn hả tỷ tỷ?"
Phần Lạc Thiên bĩu môi đáp: "Nếu hắn thật sự lợi hại thế sao còn bị bọn tỷ suýt giết chết, phải dựa vào Hồn Tâm Châu để chạy trốn?"
"Lạc Thiên, đừng đùa".
"Đệ biết rồi!"
Phần Lạc Thiên ngắm nghía ngón tay, cười tươi: "Tỷ yên tâm đi, đệ đảm bảo đệ mà thấy hắn là ép ói ra Vĩnh Hằng Chi Kim được Tinh Tử Hàng cho ngay".
Chẳng hiểu sao dáng vẻ này của y làm Phần Phiêu Tuyết nhíu mày.
Bảy, tám tên đệ tử Phần Vân Cốc đang đứng cạnh cô ta lúc này ít nhất cũng có tu vi cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất.
Mục Vỹ không chắc mình có thể giết tám người này cùng một lúc được hay không. Việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng tìm được Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hóa, tập hợp đủ chín nguyên tố và tiến vào tầng một của cảnh giới Vũ Tiên.
Lúc đó cũng sẽ là ngày giỗ của Phần Phiêu Tuyết và Tước Thải Y!
Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng vòng qua đám người rồi đi vào ngọn núi thứ ba.
Gào...
Hắn vừa đến chân núi thì nghe thấy tiếng gầm đinh tai nhức óc, dường như toàn bộ ngọn núi đều rung chuyển.
Mục Vỹ biết chắc lại là tên nào đó không biết sống chết xông vào cấm địa, chọc giận bọn quái thú trong này.
Hắn cẩn thận đi lên đỉnh núi.
"Vỹ Mộc!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên đầy kinh ngạc xen lẫn vui vẻ.
"Bạch Đồ Gian?"
Nhìn thấy Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ ngẩn người.
Cô ta vừa thấy Mục Vỹ thì vui mừng thấy rõ, khuôn mặt lộ vẻ như trút được gánh nặng.
"May mà gặp được ngươi, không biết Chu sư huynh và Cừu sư huynh thế nào rồi!", Bạch Đồ Gian thở dài, lại gần Mục Vỹ.
"Cô yên tâm, với tu vi của họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
"Mong là vậy!"
Giờ phút này, Bạch Đồ Gian chỉ cách Mục Vỹ có một bước, thân mình thì hướng về phía trước trông như muốn áp sát vào người hắn.
Nhưng có vẻ như cô ta không định dừng lại.
"Chết đi!"
Chớp mắt, Bạch Đồ Gian mới tỏ ra ôn hòa lúc nãy bỗng đâm kiếm tới ngực của Mục Vỹ.
"Lại là thú huyễn hình!"
Mục Vỹ nhếch mép. Bảy chùm sáng rực cháy bên ngoài cơ thể, làn da hắn cũng chuyển sang màu vàng dịu nhẹ.
Tiếng leng keng vang lên, đòn tấn công của Bạch Đồ Gian chẳng thể để lại một vết xước trên người Mục Vỹ.
"Chết tiệt!"
Cô ta hốt hoảng lùi về sau.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ đã hành động.
"Ầm" một tiếng, bảy chùm sáng thình lình xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn. Bảy luồng sáng nhỏ có kích thước bằng một con mắt nhưng khi tụ lại một chỗ và bắn vào Bạch Đồ Gian lại phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
"Trời đất ơi!"
Mục Vỹ chỉ muốn thử xem uy lực của chúng thế nào thôi, ai ngờ đỉnh đến thế!
Bạch Đồ Gian do thú huyễn hình biến thành đã nổ thành tro, mất tăm hơi từ lúc nào.
Gây ra động tĩnh lớn như thế nên Mục Vỹ không dám nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi đây.
Đúng như hắn đoán, vài ba người thoăn thoắt chạy tới không lâu sau đó.
"Ồ? Có dấu vết chiến đấu nhưng lại không thấy ai, xem ra không phải chỉ mình chúng ta biết cây Vạn Hóa!", Tước Thải Y mặc thải y bảy sắc, nói với vẻ dè chừng: "Mọi người cẩn thận!"
Chẳng hiểu sao từ khi vào ngọn núi thứ ba, trong lòng cô ta luôn có cảm giác nguy hiểm đang rình rập bọn họ.
Cùng lúc đó, nhiều người bay vào sâu trong ngọn núi thứ ba như được thứ gì kêu gọi.
Bầu không khí ở đây dần nóng lên rồi.
"Khốn nạn, đến giờ vẫn không tìm thấy cây Vạn Hóa. Rốt cuộc nó ở đâu vậy!"
Trong rừng, một nhóm mười mấy người đang lướt nhanh như tên bắn, Thạch Phi Du nói với vẻ mặt khó chịu.
Gã cần phải giúp Lâm Hối Anh nhanh chóng tìm được cây Vạn Hóa, rồi tìm một nơi an toàn luyện hóa Bổ Thiên Thạch, sau đó đi tìm Mục Vỹ và cướp Vĩnh Hằng Chi Kim khỏi tay hắn.
Phần Vĩnh Hằng Chi Kim còn lại mà Tinh Tử Hàng đang cầm thì khỏi cần nghĩ.
"Sắp rồi, chắc ở trên đỉnh núi đấy!"
Chương 739: Cây Vạn Hóa
Dù mệt mỏi, Lâm Hối Anh vẫn hứng khởi vô cùng.
Lúc này y không hứng khởi mới là lạ!
Cây Vạn Hóa, đó là cây Vạn Hóa đấy!
Nghe nói nguồn gốc của đất trời, trạng thái nguyên thủy của vạn vật đều được cất chứa trong linh thụ này.
Mọi thứ trên thế gian đều có linh hồn, cỏ cây hoa lá cũng không ngoại lệ.
Một số linh thụ lâu năm gặp thiên thời địa lợi có thể huyễn hóa ra linh thức, từ đó có khả năng tu luyện.
Sau một trăm năm, nó trở thành cây Bách Hóa, được một nghìn tuổi thì thành cây Thiên Hóa.
Mười nghìn năm tuổi chính là cây Vạn Hóa.
Cây Vạn Hóa là thủ lĩnh ban phát mệnh lệnh cho hàng vạn linh thụ khác. Quan trọng là linh thụ này có một lượng linh khí tự nhiên vô cùng dồi dào.
Nếu như hấp thu linh khí này, võ giả sẽ dễ dàng lĩnh ngộ ý cảnh thâm sâu trong tự nhiên hơn.
Trong nhóm mười mấy người này, Lâm Hối Anh có thể nói là đệ nhất thiên tài của nhà họ Lâm, có một vốn hiểu biết vững chắc về sức mạnh của Mộc hành nên cảm ứng được đâu là vùng vạn vật sẽ bén nhạy với linh khí nhất.
Đỉnh núi!
Nghe thấy lời của Lâm Hối Anh, những người khác đều lên tinh thần, tiếp tục tiến lên đỉnh núi.
Có điều dọc đường cứ bị bọn dị thú và mấy cây cối, hoa cỏ quái lạ tấn công, nhiều không đếm xuể. Mặc dù chưa tới nỗi giết được bọn họ nhưng vẫn quá mệt mỏi.
"Ơ?"
Mục Vỹ đang đi thoăn thoắt bỗng nhận ra có mấy người ở đằng trước, lập tức dừng chân.
"Trùng hợp thật!"
Hắn vừa thấy mấy người nọ là ẩn nấp ngay.
Đó là Kim Triết, Lâm Hối Anh và Thạch Phi Du. Cơ mà không thấy Thạch Xà - người thanh niên có cảnh giới Vũ Tiên của nhà họ Thạch đâu.
Ba kẻ này đều có thù không đội trời chung với hắn vì đệ tử trong gia tộc đã bị hắn giết.
Làm gì có chuyện Mục Vỹ bỏ qua cho bọn họ, nhưng vẫn chưa đến lúc ra tay.
Hắn thấy dường như ba người này đang đi tìm cây Vạn Hóa.
Nghĩ lại thì nhà họ Lâm có rất nhiều thành tựu nghiên cứu về Mộc hành, chắc là tên Lâm Hối Anh này có nhiều cách lắm. Mục Vỹ quyết định theo sau họ, tìm tòi cho ra lẽ.
Mười mấy người rảo bước không ngơi nghỉ. Càng đi, càng trải qua nhiều đợt công kích đến từ dị thú và cây cối.
"Sắp đến rồi!"
Trên mặt Lâm Hối Anh lộ vẻ căng thẳng và mừng rỡ.
Cây Vạn Hóa có linh tính rất cao, nó có thể cảm giác được mấy người bọn họ tiếp cận mình với ý đồ xấu nên mới càng ngày càng công kích dữ dội như vậy.
"Là chỗ này!"
Lâm Hối Anh nhìn phía trước, lên tiếng.
Bây giờ họ đã ở trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một giàn giáo, nhìn bao quát thì thấy chiều dài và chiều rộng khoảng mười dặm. Cả nơi đây chỉ mọc độc một cái cây già.
Nói là cây chứ Mục Vỹ thấy không khác gì một đại thụ khô héo xác xơ.
Cái cây này cao những một nghìn mét, táng cây bao phủ toàn bộ đỉnh núi nhưng cành cây lại trông như mấy khúc củi khô cằn.
Cây đại thụ hệt như một ông lão tới tuổi xế chiều, chỉ đang kéo dài hơi tàn.
"Cây Vạn Hóa đây sao?"
Không phải Mục Vỹ chưa từng thấy cây Vạn Hóa, nhưng hắn chưa bao giờ thấy có cây Vạn Hóa nào bị tàn phá thảm thương đến như vậy.
"Đừng vội, lát nữa ngươi sẽ biết!"
Tru Tiên Đồ mỉm cười, nhưng nụ cười của nó đầy gian trá.
Cùng lúc đó, đội của ba gia tộc lớn cũng nhận ra có gì đó không đúng.
"Lâm Hối Anh, đừng nói đây là cây Vạn Hóa chứ?", Kim Triết nhìn cái cây xơ xác cả thân lẫn nhánh trước mắt, không nói nên lời.
Dễ thấy Lâm Hối Anh cũng hơi luống cuống trước cảnh tượng đó.
"Rõ ràng ta cảm nhận được đây là vị trí khí tức sinh mệnh dồi dào nhất đỉnh núi mà, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả".
"Có khi nào ngươi cảm nhận sai rồi không?", Thạch Phi Du cũng nhíu mày.
"Làm sao có thể!"
Lâm Hối Anh lập tức bác bỏ: "Mọi người cứ xem nơi này có vấn đề gì không đã, nhất định có chỗ khác thường!"
Y vừa dứt câu, hơn mười người còn lại bắt đầu tản ra quan sát cổ thụ khô héo.
Một vài đệ tử đi tới đào bới lung tung.
Vì quá nhiều cành nên mấy tên đệ tử phải rút đao kiếm bên hông ra chém liên tục.
"Nhìn kìa!"
Nhưng sau khi bọn họ chém cành cây, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Nhánh cây trông thật cằn cỗi ấy chảy chất dịch màu xanh, nhưng nhìn từ xa, chất dịch ấy lại hết như máu người. Quả là quái lạ.
Soạt soạt soạt...
Trong giây lát, những cành cây vốn đan vào nhau lộn xộn, rải đầy đỉnh núi ầm ầm giật lên trời, những người có mặt ở đó hoàn toàn không phản ứng kịp.
Vì không đề cao cảnh giác nên bảy, tám tên đệ tử bị cành cây đẩy lên cao ngay sau đó.
Bị đẩy lên cao, nhưng không rơi xuống.
Những nhánh cây quấn quanh cơ thể bọn võ giả rồi dựng thẳng lên trời. Tiếng da thịt bị đâm xuyên vang lên, bọn võ giả một mặt bị nhánh cây khô cằn trói buộc, một mặt bị chúng đâm vào người.
"Ực ực ực!", trong nháy mắt, bảy, tám người kia bị nhánh cây hút cạn máu, biến thành một cái xác khô.
Thấy cảnh này, bảy, tám người còn lại bất giác run rẩy.
Bọn họ đều là thiên kiêu, tu vi cao thâm, kém nhất cũng là cảnh giới Chuyển Thể, Chuyển Hồn, vậy mà một khắc sơ sẩy thôi đã bị nhánh cây cằn cỗi hút cạn máu mà chết!
"Lùi lại, lùi lại nhanh!"
Mặt mày Lâm Hối Anh tái mét. Dường như nghĩ đến điều gì, y gào thét: "Cây Vạn Hóa này đang biến hóa, chắc chắn số tuổi của nó không phải chỉ mười nghìn năm thôi đâu!"
Chương 740: Giai đoạn biến hóa
Gầm một tiếng, mọi người ngay lập tức giơ đao, kiếm của mình lên. Các loại linh khí đồng thời được sử dụng, khai triển phòng ngự đến cấp độ toàn diện.
"Giờ phải làm sao đây!"
Kim Triết không biết nên ứng phó thế nào.
"Không phải sợ. Sống càng lâu, linh thức của nó càng mạnh, nhưng bây giờ lại đang là giai đoạn biến hóa, có thể cây Vạn Hóa này đã hai mươi nghìn thậm chí trăm nghìn tuổi chứ không phải chỉ mười nghìn thôi đâu."
Những lời này vừa vang lên, khuôn mặt đám người tức khắc trắng bệch như giấy.
Cây Vạn Hóa càng sống lâu thì càng mạnh!
"Nhưng hiện tại nó đang trong giai đoạn biến hóa, chỉ cần chúng ta tìm ra được nhược điểm là có thể hạ gục nó chỉ trong một lần đánh!"
"Vậy còn chần chờ gì nữa?"
Tia tàn nhẫn hiện ra trên mặt Kim Triết, một thanh trường kiếm rực rỡ kim quang xuất hiện trong tay hắn ta. Đây là một thanh gươm cực kỳ sắc bén, toàn thân nó được bao trùm trong khí thế bàng bạc chực chờ bạo phát.
Bọn Lâm Hối Anh và Thạch Phi Du nhìn nhau rồi cùng hành động.
Soạt soạt soạt...
Trong phút chốc, những cành cây khô héo vốn bất động bỗng cuốn lên một cách điên cuồng làm phát ra tiếng sột soạt gấp gáp hệt như phong ba bão táp kéo đến.
"Vù vù", những dây leo đang di chuyển thoăn thoắt chợt biến ra thành bảy, tám người vừa bị cây Vạn Hóa hấp thụ chỉ trước đó. Chúng tấn công đám người Lâm Hối Anh.
Trong ba gia tộc, tu vi của nhóm bảy, tám người này vốn khá yếu, lúc này được biến ra thì thực lực vẫn không thay đổi, vẫn không phải đối thủ của bọn Lâm Hối Anh.
Nhưng những người sống sót nhận ra rằng cho dù mình đã đâm bảy, tám kẻ này đến chảy máu đầm đìa đi chăng nữa, bọn họ vẫn hồi phục và trở lại trạng thái bình thường không lâu sau đó.
"Phải chặt đứt cành cây sau lưng chúng, nếu không chúng sẽ được cung cấp sức mạnh liên tục, không bao giờ chết!", Lâm Hối Anh bỗng quát lớn.
"Hiểu rồi!"
Giờ đây, Thạch Phi Du đã đột phá, tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, lại còn tu luyện Đấu Chiến Thạch Khải của nhà họ Thạch, đâu có cần sợ.
Các cành cây chỉ đánh vào người gã, gây ra mấy tiếng đùng đùng chứ hoàn toàn không thể đâm thủng lớp phòng ngự của gã.
"Ơ?"
Mục Vỹ đang đứng xem thì một giọng nói đầy ngạc nhiên truyền tới.
"Soạt soạt soạt", mấy bóng người hiện ra.
Phần Phiêu Tuyết dẫn Phần Lạc Thiên và đám đệ tử Phần Vân Cốc đã đến đây.
"Chết tiệt!"
Thấy họ xuất hiện, Lâm Hối Anh thầm chửi thề.
Người của Phần Vân Cốc đến ngay thời điểm mấu chốt thế này càng gây nhiều khó khăn cho y và những người khác hơn.
Loạt soạt, loạt soạt...
Nhưng bọn Phần Vân Cốc vừa đến thì những cành cây lại biến thành mấy người nữa.
Những kẻ đó lao thẳng về phía đám người Phần Phiêu Tuyết với tốc độ cực nhanh.
"Cái gì thế?"
Phần Phiêu Tuyết vừa mới tới, chưa kịp thấy rõ tình hình ra sao đã bị đám võ giả biến ra từ các nhánh cây khô công kích, nét mặt trở nên cau có khó chịu.
Vù vù vù...
Giữa lúc đó, lại có người chạy đến. Lần này là các nhóm nhân mã đến từ Thiên Kiếm Sơn, Thánh Tước Môn và Thất Tinh Môn.
Dẫn dầu đám đệ tử Thiên Kiếm Sơn là Cừu Xích Viêm, Thánh Tước Môn là Tước Thải Y, hơn mười đệ tử của Thất Tinh Môn thì do Tinh Bắc dẫn đến.
Giờ thì số người có mặt trên đỉnh núi đã lên đến hàng chục.
Hiển nhiên cây Vạn Hóa không muốn bị ai quấy rầy, nó vươn mấy trăm nhánh cây ra.
Mỗi một nhánh cây hóa thành một người đồng loạt xông tới.
Thậm chí, trong đó còn có con rối cảnh giới Vũ Tiên.
Đến lúc này, mọi thứ trên đỉnh núi đều trở thành một đống lộn xộn.
Có thể nói rằng tất cả những võ giả của bảy thế lực lớn còn sống sót đều tụ tập tại nơi đây.
"Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?"
Đám người vừa tới đã bị những cành cây điều khiển con rối tấn công nên hơi luống cuống.
"Sao ta biết được?"
Ai nấy cũng ngơ ngác.
Tất nhiên bọn Kim Triết sẽ không nói cho họ biết đó là cây Vạn Hóa rồi.
Chẳng qua đệ tử các phe phái lớn đều thông minh, thấy Kim Triết và đồng bọn của hắn ta phải chặt đứt nhánh cây mới giết được đám con rối cũng dần ngộ ra.
"Hóa ra đây là cây Vạn Hóa. Lâm Hối Anh, không ngờ ngươi lắm trò phết", Tước Thải Y cười mỉa.
"Khỉ thật!"
Bị cô ấy vạch trần, Lâm Hối Anh đanh mặt.
Nhưng dù có muốn đuổi những lực lượng khác đi vào lúc này đã không thể nữa rồi, ai cũng hiểu điều đó.
Trước mắt chỉ có thể chờ thời cơ thôi. Bọn họ phải chờ cây Vạn Hóa kiệt sức, khống chế nó trong tích tắc rồi rời khỏi nơi này thật nhanh.
Núi Thiên Tuyển chỉ mở bảy ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng, chỉ cần chịu đựng chút thời gian này nữa thôi là họ sẽ được ra ngoài.
Lúc đó, có cây Vạn Hóa trong tay, ra ngoài thì được trưởng lão của gia tộc bảo vệ, không ai cướp nổi.
Dưới sự vây công của hàng chục cường giả cảnh giới Tam Chuyển và cảnh giới Vũ Tiên, cổ thụ dần có vẻ không chống đỡ nổi.
"Xem ra cây Vạn Hóa này đang trong giai đoạn biến hóa, thảo nào yếu đến vậy!", Tinh Bắc nhoẻn môi cười. Hắn ta vung tay, chặn lại đòn tấn công của một đoạn nhánh cây dễ như ăn cháo.
"Vậy thì còn gì bằng. Nếu như thu phục cây Vạn Hóa trong giai đoạn biến hóa rồi luyện hóa nó, thiên phú của chúng ta sẽ được tăng cường rất nhiều!"
Mọi người nghe vậy càng phấn chấn.
Bình luận facebook