• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (5 Viewers)

  • Chương 741-745

Chương 741: Lấy được Thụ Tâm

Ùng ùng...

Trong phút chốc, đột nhiên có mấy tiếng động lạ phát ra từ cây Vạn Hóa.

Quá dễ đoán. Dù cây Vạn Hóa đang trong giai đoạn biến hóa nhưng bị mấy chục người đằng trước chọc giận vẫn nổi điên.

Nó quyền uy đến thế mà bị những tên hèn hạ này cầm chân, đúng là mất mặt mà.

Một lát sau, thân cây Vạn Hóa khô héo nhanh chóng sinh sôi nảy nở. Bề mặt những nhánh cây chuyển sang màu xanh lá, ngay sau đó, sắc xanh dần lan rộng, chuyển sang màu xanh biếc.

Gần như chỉ trong chớp mắt, cổ thụ héo rũ thình lình biến thành một cây đại thụ cao chọc trời.

Thân cây dựng thẳng từ mặt đất lên, cành lá um tùm.

Có điều, trên thân đại thụ treo các quả hình người. Mỗi một quả chỉ lớn bằng khoảng một gang tay nhưng khi rơi xuống đất sẽ biến thành một võ giả tấn công những người xung quanh ngay tức khắc.

Không chỉ vậy, những cành cây của đại thụ tiếp tục vươn dài, che phủ toàn bộ nền đất trên đỉnh núi. Thỉnh thoảng có cành cây quật lên gặt hái tính mạng của đám võ giả.

"Nghe nói quả hình người được cây Vạn Hóa chuyển hóa từ tinh nguyên sinh mệnh của các võ giả mà nó bắt được, có công dụng rất lớn trong việc nâng cao cảnh giới, nhưng đồng thời đó cũng là vũ khí giết người của cây Vạn Hóa!"

Tước Thải Y bỗng nói lớn: "Mọi người tăng tốc giết đám con rối, tiếp cận cây Vạn Hóa nhanh hơn đi. Nếu không, mấy trăm quả hình người này sẽ tiếp tục biến thành người bao vây tiêu diệt chúng ta đấy. Càng về sau, cảnh giới của chúng sẽ càng cao!"

Những người còn lại đều hiểu ý cô ta.

Quả hình người là bảo vật tuyệt vời, nhưng một khi rụng sẽ trở thành cỗ máy giết người.

Nếu như bọn họ có thể lấy quả hình người về tay thì sẽ như có được thiên đan linh dược, nhưng nếu mặc cho chúng rơi xuống đất, họ sẽ bị chính những binh khí sắc bén này giết chết.

"Xông lên!"

Chuyện đã đến nước này, không một ai muốn chùn bước!

"Thấy gớm!", lời nhắc nhở nghe như đầy thiện chí của Tước Thải Y làm Mục Vỹ tặc lưỡi.

Nữ tử này đúng là xảo trá, người mà làm như con tốt thí vậy.

Mấy quả hình người này đúng là lợi hại đấy, nhưng đám đệ tử mà lại gần cây Vạn Hóa là tự biến thành quả hình người ngay và luôn chứ ở đó mà đòi chạm được chúng.

Đúng như hắn đoán, khi bọn võ giả xông về phía cây Vạn Hóa, những cành lá rậm rạp tốt tươi của nó mọc ra vô số nhánh nhỏ và quấn quanh mười mấy người này chỉ trong tích tắc.

Mấy tiếng phập vang lên, bọn võ giả không những không thể chạm vào quả hình người treo trên cây mà ngược lại còn bị rút cạn tinh nguyên, biến thành quả hình người.

Nhân cơ hội này, Tước Thải Y phi thân đến, bộ y phục rực rỡ đang mặc phát ra vầng sáng bảy màu. Cầm thanh kiếm sấm sét trong tay, cô ấy chém vào phần gốc của thân đại thụ.

"Rắc rắc" hai tiếng rồi nổ uỳnh, thân cây to lớn đã bị chém ra một kẽ hở.

Một hạt màu xanh ngọc tỏa ra vầng sáng xanh dịu nhẹ xuất hiện tại vết chém.

"Thụ Tâm!"

Nhìn thấy hạt màu xanh ngọc kia, nét mặt Lâm Hối Anh mừng như điên.

"Thạch Phi Du, lấy Thụ Tâm đi, cây Vạn Hóa của chúng ta chắc rồi. Nhanh lên!"

Bây giờ y đang đứng cách cây Vạn Hóa một đoạn khá xa nên đành gọi Thạch Phi Du qua lấy.

"Muốn thu phục cây Vạn Hóa à? Mơ đi!"

Tuy nhiên, Phần Phiêu Tuyết lạnh lùng quát lớn. Cô ta vừa theo sau sát sao vừa thi triển Phần Long Bát Hoang. Hỏa khắc mộc, những cành cây lập tức tránh xa chúng.

Tước Thải Y thì bị mất đà sau khi chém thân cây nên bị đám dây leo điên cuồng công kích.

Tung một chiêu đánh lùi Thạch Phi Du, Phần Phiêu Tuyết dần tiếp cận Thụ Tâm.

"Phần Phiêu Tuyết, Thụ Tâm không thuộc về cô!"

Giọng ai đó thình lình vang lên. Một tia sáng kèm theo tiếng leng keng giáng xuống, Phần Phiêu Tuyết bị cản trở.

"Tinh Bắc, ngươi mà cũng dám cản đường ta?"

"Sao lại không dám?"

Tinh Bắc nở nụ cười trêu tức. Hắn ta vung tay, cả một bầu trời đầy sao phủ lấy Phần Phiêu Tuyết.

"Lạc Thiên, đi mau!"

Phần Phiêu Tuyết đanh mặt, vừa giao thủ với Tinh Bắc vừa nhìn đệ đệ quát.

"Vâng!"

Phần Lạc Thiên nhoẻn miệng cười, lao vút đi.

Phe ung dung nhất lúc này là các đệ tử Thiên Kiếm Sơn. Họ đứng đợi ngoài cuộc chiến, Cừu Xích Viêm thì bảo vệ họ, cứ như thể phe này không hề có ý định tranh đoạt Thụ Tâm của cây Vạn Hóa.

"Sao lại là ngươi!"

Ngay khoảnh khắc tay Phần Lạc Thiên sắp chạm đến gốc thân cây, một tiếng hét đột ngột vang lên đầy phẫn nộ.

Đó là Thạch Phi Du vừa bị Phần Phiêu Tuyết cản đường.

Lúc này, khuôn mặt gã nhăn nhó cực kỳ dữ dằn, tay cầm một viên đá tròn màu vàng nhạt, toàn thân cũng ánh vàng kể cả làn da.

"Bổ Thiên Thạch!"

Ai thấy viên đá ấy cũng biến sắc.

Nghe đồn Bổ Thiên Thạch là viên đá được một vị đại năng dùng để vá lỗ thủng trên trời thời thượng cổ.

Đây không thể chỉ đơn giản gọi là đá nữa rồi!

Làm gì có vật bình phàm nào có thể sánh bằng một viên đá vá được trời!

"Ngươi chán sống rồi!"

Thấy Thạch Phi Du nhanh hơn mình một bước, Phần Lạc Thiên tung chưởng. Bảy con hỏa long bay vút lại gần gã.

Thạch Phi Du thấy đám hỏa long sắp sửa tấn công mình chỉ cười khẩy, đưa Bổ Thiên Thạch ra trước mặt.

Tiếng uỳnh vang trời nổ ra. Sau khi được Bổ Thiên Thạch giúp ngăn chặn đòn đánh mang tính sát thương cực cao của Phần Lạc Thiên, gã nhanh chóng chạy ra sau cây Vạn Hóa.

Khung cảnh này càng làm Phần Lạc Thiên tức hộc máu.

Nhưng giờ đây, tất cả mọi người đều bị cầm chân, chỉ biết trơ mắt nhìn Thạch Phi Du chìa tay lại gần Thụ Tâm.

"Ha ha, lấy được rồi, lấy được rồi! Rút lui, chúng ta rút lui!", Thạch Phi Du cười sặc sụa, hai tay nắm chặt Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm, nói với vẻ kích động.

Sột soạt...

Trong phút chốc, hai bóng người chợt xuất hiện.
Chương 742: Ra tay cướp đoạt

“Thụ Tâm không nên thuộc về ngươi!”

“Cả Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch đều là của ta hết!”

Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc, một luồng khí tức nguy hiểm trí mạng bủa vây Thạch Phi Du.

Hai tiếng động vang lên, lưng và ngực của Thạch Phi Du đều chảy máu.

Hai chưởng ấn này xuyên thủng ngực gã từ hai phía, sau đó va vào nhau vang lên tiếng răng rắc.

Nhưng người ở trước mặt gã đã bị người ở phía sau đánh lui và bay ra xa.

Sau đó, người bị đánh bay ra xa đó đã nhanh chóng dùng một tay khác nhặt Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm rồi bỏ vào trong túi.

“Bỏ hai thứ đó lại!”

Thấy người đó định tháo chạy, người kia tức tối quát.

Người kia thu tay lại, Thạch Phi Du bây giờ đã chết, thậm chí gã còn chưa cầm Thụ Tâm được ấm tay.

Người nhặt được Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch định bụng bỏ chạy, nhưng những người ở phía sau đã bao vây kín lối.

Tinh Bắc, Phần Phiêu Tuyết, Tước Thải Y và Lâm Hối Anh cũng đang tấn công từ phía sau tới.

Trong lúc cấp bách, người đó phải dừng bước.

“Vỹ Mộc!”

“Vỹ Mộc!”

Nhưng khi nhìn thấy người đó, cả đám đều phải há hốc miệng.

Bọn họ hoàn toàn bất ngờ khi thấy đó là Vỹ Mộc.

Một tên nhận thua suốt cả cuộc thi mà bây giờ lại dám làm chuyện mạo hiểm này, đúng là khiến người ta kinh ngạc.

“Ta bảo ngươi để đồ xuống, ngươi bị điếc à?”

Nhưng lúc này lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua đó.

“Hàn Thiên Vũ, sao ngươi lại ở đây?”

Trông thấy người đó, ai nấy đều ngạc nhiên.

Hàn Thiên Vũ là đệ tử thiên tài của Cửu Hàn Thiên Cung, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba và tu luyện Lưu Ly Kim Thân.

Điều quan trọng hơn hết, gã là con trai của cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung.

Có thể nói là gã được sống trong nhung lụa từ bé, thiên bẩm thì khỏi phải bàn.

“Ta không cần phải giải thích lý do với các ngươi, đưa Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm của cây cổ thụ cho ta, không thì ngươi sẽ phải chết!”

Gã phớt lờ những người khác, chỉ nhìn chăm chăm vào Vỹ Mộc rồi quát.

“Khẩu khí lớn quá nhỉ!”

Không phải Mục Vỹ không phát hiện ra sự mạnh mẽ của Hàn Thiên Vũ, vì lúc này, khoé miệng hắn đã dính máu.

Ban nãy, hắn luôn nấp một chỗ để quan sát, sau đó vừa hay đã chớp được thời cơ có thể tấn công và giết Thạch Phi Du thật nhanh chóng, nhưng không ngờ lại có người có chung chủ đích với hắn.

Mà người này lại rất mạnh.

“Vỹ Mộc? Ta chưa nghe thấy tên của ngươi bao giờ. Bọn họ nhìn thấy ta thì đều sợ hãi, nhưng ngươi lại rất bình thản!”

Hàn Thiên Vũ tiến lên một bước rồi lạnh giọng nói: “Ta là thiếu cung chủ của Cửu Hàn Thiên Cung, bây giờ ngươi biết mình đã cướp món đồ thuộc về ai chưa?”

Cửu Hàn Thiên Cung!

Nghe thấy cái tên này, trong mắt Mục Vỹ loé lên sát ý.

“Thiếu cung chủ, vai vế to phết nhỉ! Ta hỏi ngươi, cô gái mà các ngươi bắt cóc ở Thiên Vận Đại Lục đâu rồi?”

“Ngươi biết Tần sư muội ư?”

Nghe Mục Vỹ hỏi vậy, Hàn Thiên Vũ buột miệng đáp.

“Quả nhiên muội ấy đã bị người của Cửu Hàn Thiên Cung các ngươi bắt đi!”, Mục Vỹ lạnh mặt nói.

“Ta không biết ngươi đang nói gì hết, nhưng tất cả các ngươi gộp lại cũng không phải đối thủ của ta đâu, chứ đừng nói là một tên cảnh giới Tam Chuyển nhỏ bé như ngươi!”

Hàn Thiên Vũ thờ ơ nói: “Giao đồ ra đây thì ta sẽ tha mạng cho ngươi, không thì tất cả đều phải chết!”

Nghe Hàn Thiên Vũ nói vậy, mọi người ở đó đều ngẩn ra.

Hàn Thiên Vũ thật sự có thể làm được điều này!

Vì thế, mọi người không còn lăn tăn vì sao gã có thể vào được núi Thiên Tuyển nữa, mà chuyển sang nghĩ kế sách đối phó.

Dẫu sao bọn họ cũng không cầm Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm, ngoài ra bọn họ đã mất rất nhiều công sức mới lấy được Thụ Tâm để khống chế cây Vạn Hoá, không ngờ lại bị Vỹ Mộc nhanh chân đến trước, thế nên ai cũng đều đang thấy bực bội.

“Chết? Khẩu khí lớn quá nhỉ! Hôm nay để ta xem ai sẽ chết nào!”

Dứt lời, Mục Vỹ cầm kiếm Phá Hư, sau đó cất Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm đi, khí thế kiếm tâm mạnh mẽ bùng nổ.

“Hả? Kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm cơ à? Xem ra ngươi là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn rồi!”

Hàn Thiên Vũ cười nói: “Kiếm tâm đúng là mạnh thật, nhưng tiếc là ngươi mới chỉ là cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất thôi!”

Nói rồi, hơi lạnh đã che phủ đầu ngón tay của Hàn Thiên Vũ, nhiệt độ trên đỉnh núi cũng giảm dần.

“Thế thì thử xem!”

Dứt lời, Mục Vỹ tiến lên, kiếm tâm mạnh mẽ, đường kiếm mang tính huỷ diệt bay về phía Hàn Thiên Vũ.

Một màn trình diễn ấn tượng đã xuất hiện.

Mục Vỹ vốn đang lao thẳng về phía Hàn Thiên Vũ, nhưng bất chợt lại thay đổi phương hướng, chạy ra tấn công người khác ở phía sau gã.

Mục tiêu của hắn là Tước Thải Y!

Lúc này, mọi người đều không ngờ Mục Vỹ vốn đang tấn công Hàn Thiên Vũ với khí thế bừng bừng thì lại đột nhiên chuyển hướng sang giết bọn họ.

Ngay sau đó, tốc độ của Mục Vỹ đã tăng nhanh khủng khiếp.
Chương 743: Dương đông kích tây

Trong lúc hoảng loạn, Tước Thải Y chỉ biết dùng chiếc áo lông vũ bảy màu, chứ không kịp lấy Kim Đan ra để chặn đòn tấn công của Mục Vỹ.

Rẹt…

Mục Vỹ chém một kiếm lên chiếc áo đó, thanh trường kiếm của hắn đã bị chặn lại.

Nhưng không chờ Tước Thải Y kịp bình ổn hơi thở, đã có một âm thanh vang lên, chiếc áo của cô ta đã rách toạc.

Phụt một tiếng, Tước Thải Y trợn tròn mắt, nhưng cổ đã có một vết cứa, thậm chí còn chưa kịp dùng tới thánh khí kiếm Lôi Xà trong tay.

“Muốn giết ta thì phải chuẩn bị thật cẩn thận trước đi!”

Mục Vỹ cướp lấy kiếm Lôi Xà của Tước Thải Y, sau đó giữ nguyên tốc độ chạy khỏi đỉnh núi.

“Chạy thoát được sao?”

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong phút chốc, Hàn Thiên Vũ cảm thấy mình bị chơi xỏ nên vô cùng tức giận.

Nhưng Mục Vỹ đang cầm hai thanh kiếm là Phá Hư và Lôi Xà bất chợt quay người lại, nắm tay vào lưỡi kiếm rồi kéo một đường, máu tươi nhuộm đỏ thanh kiếm, kiếm tâm Tịch Diệt mang sức mạnh thông thiên tấn công Hàn Thiên Vũ.

Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy không gian trước mặt mình trở nên u tối, ý thức đều đã biến mất.

Song, dẫu sao Hàn Thiên Vũ cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba và tu luyện Lưu Ly Kim Thân, vì thế đường kiếm này của Mục Vỹ không thể cản được tầm nhìn của gã.

Bán thánh khí kiếm Phá Hư tuột khỏi tay của Mục Vỹ rồi bay về phía Hàn Thiên Vũ, buộc gã phải dừng lại, sau đó xoè tay ra, một tấm lá chắn bằng băng đã xuất hiện trước mặt và chặn đường kiếm ấy cho gã.

Cheng…

Tiếp đó, cả đỉnh núi đều vang lên tiếng chém giết.

Các âm thanh nhức ối dội vào tai của mọi người, bầu không khí cô quạnh dần biến mất, nhưng ngọn núi đã thấp hơn hẳn.

Bóng dáng Mục Vỹ đã biến mất trên đỉnh núi, chỉ còn lại kiếm Phá Hư đã vỡ vụn.

Thi thể lạnh ngắt của Tước Thải Y nằm dưới đất.

Tinh Bắc, Phần Phiêu Tuyết chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát.

Nếu đòn phản công như sấm sét của Mục Vỹ bãn nãy không nhằm vào Tước Thải Y, mà là bọn họ thì cái xác đang nằm dưới đất kia đã là họ rồi!

“Vỹ Mộc, đệ tử Thiên Kiếm Sơn, ngươi chết chắc rồi!”

Hàn Thiên Vũ nhìn về phía xa, nhưng không vội đuổi theo mà lừ mắt nhìn mấy người ở phía sau rồi mới vung tay biến mất.

Hai bóng người đó đến như gió, đi như tia chớp, chỉ còn một đám người ngơ ngác đứng yên tại chỗ trên đỉnh núi.

“Cừu sư huynh, giờ chúng ta làm gì đây?”

Một đệ tử của Thiên Kiếm Sơn nhìn Cừu Xích Viêm rồi hỏi.

“Làm gì ư?”, Cừu Xích Viêm trầm ngâm một lát rồi đáp: “Đi cứu Vỹ sư đệ, dẫu sao thì đệ ấy cũng là đệ tử của môn phái ta, không thể thấy chết mà không cứu được. Giờ chúng ta đi tìm Chu sư đệ để tập trung sức người trước, biết đâu có thể đánh một trận”.

“Vâng!”

Dù gì thì Cừu Xích Viêm cũng có địa vị rất cao ở môn phái, nên mọi người đều rất tin tưởng y.

Cùng lúc đó, sau khi Mục Vỹ rời đi không lâu, cây Vạn Hoá đã thu nhỏ lại và biến mất trên đỉnh núi, như thể chưa từng xuất hiện.

Bổ Thiên Thạch, cây Vạn Hoá, thiên hoả, Cửu Trọng Ngọc Thuỷ và Vĩnh Hằng Chi Kim.

Đến bây giờ, Phần Phiêu Tuyết mới phát hiện bọn họ chưa lấy được một món bảo vật nào trong núi Thiên Tuyển này, còn Vỹ Mộc thì đã lấy được hết, không thiếu một thứ gì.

“Đuổi, không giết Vỹ Mộc thì chúng ta đều sẽ bị giết hết!”

Cô ta lạnh mặt rồi hô lên.

Tước Thải Y và cô ta từng bắt tay nhau định giết Mục Vỹ, bây giờ Tước Thải Y đã chết, kiểu gì Vỹ Mộc cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Nếu đã vậy thì cô ta sẽ ra tay trước, nhân cơ hội để kết liễu hắn.

Ở một phía khác, sao Lâm Hối Anh có thể trơ mắt nhìn con vịt rơi vào tay mình lại bay đi mất, Kim Triết cũng không muốn từ bỏ Vĩnh Hằng Chi Kim, dường như ngay sau đó, sáu trong bảy thế lực lớn đã cùng nhau đuổi theo.

Cừu Xích Viêm thấy đám người đó rời đi thì lại có vẻ mặt rất lạ, sau đó mới dẫn người của Thiên Kiếm Sơn đuổi theo.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang bay như điên, hắn cầm chặt kiếm Lôi Xà trong tay rồi quan sát thật kỹ xung quanh.

Bây giờ, thời gian diễn ra giải Thiên Tuyển vẫn chưa hết nên mọi người đều chưa rời đi.

Mà không gian kỳ bí cũng chỉ có ngần ấy, dù hắn có trốn ở đâu thì cũng sẽ bị phát hiện và bị Hàn Thiên Vũ tìm thấy.

Nhưng hiện giờ, hắn có thể xác định Tần Mộng Dao đang ở Cửu Hàn Thiên Cung.

Hàn Thiên Vũ gọi cô ấy là Tần sư muội, chứng tỏ Tần Mộng Dao không gặp nguy hiểm gì, thậm chí còn có địa vị cao trong Cửu Hàn Thiên Cung.

“Giờ phải tìm một nơi luyện hoá Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hoá để đột phá lên cảnh giới Vũ Tiên trước, đến lúc ấy thì mình không phải sợ Hàn Thiên Vũ nữa”.

Quyết định xong, Mục Vỹ tăng tốc bay về phía ngọn núi đầu tiên.

Ngọn núi này hoàn toàn khác biệt với những ngọn núi còn lại.

Nó cao hàng mấy chục nghìn mét, bề mặt chỉ có một màu đen kịt, trông rất u ám và quỷ dị.

Đây cũng chính là lý do mà Mục Vỹ chọn nơi này.

Mục Vỹ tăng tốc bay về phía đó, nhưng ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ thấy mọi cảm giác của mình đều biến mất khi đến đây.

Song, hắn lại thấy rất vui mừng.

Mọi cảm giác của hắn đã mất thì chắc chắn Hàn Thiên Vũ cũng vậy.

Ngọn núi này cao như vậy, hơn nữa từ chân núi đến đỉnh núi còn rất rộng, Hàn Thiên Vũ chỉ còn nước mò mẫm như một tên mù thôi, vì muốn tìm thấy hắn sẽ phải mất rất nhiều thời gian.

Mà trong lúc đó, hắn có thể đột phá cảnh giới rồi!
Chương 744: Là phúc hay hoạ?

Quyết định xong, Mục Vỹ cắm đầu bay vào trong ngọn núi ấy.

Ngay sau đó, một lực hút cực lớn đã kéo lấy người, khiến hắn không thể bay tiếp được nữa, mà chỉ có thể đi bộ lên núi.

Vù vù, hàng loạt tiếng xé gió vang lên, Hàn Thiên Vũ đã đuổi đến bên ngoài ngọn núi, gã lập tức biến sắc mặt khi thấy một tầng sương mù màu đen bao phủ ngọn núi.

Dường như mọi thủ đoạn đều mất tác dụng ở đây, cho nên gã không thể phát hiện ra khí tức và bóng dáng của Mục Vỹ.

Nếu để Mục Vỹ luyện hoá được Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hoá, gã không sợ thực lực của hắn tăng thêm, mà chỉ tiếc để tuột mất những bảo vật đó.

“Các ngươi đứng lại cho ta!”

Trông thấy đám người đuổi theo phía sau, Hàn Thiên Vũ chợt quát.

“Các ngươi đều biết Vỹ Mộc nên bây giờ hãy chia nhau ra vào trong này tìm hắn. Nhớ, nếu thấy hắn ở đâu thì phải phát tín hiệu ngay, một khi nghe thấy tiếng nổ thì phải cấp tốc tập hợp, rõ chưa?”

Hàn Thiên Vũ nhìn những người đó rồi hạ lệnh.

“Tại sao chúng ta phải nghe lời ngươi?”

Một đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất của Thất Tinh Môn không nhịn được nữa đã phản bác lại.

Phụt…

Một âm thanh vang lên, đầu của đệ tử đó đã bị xuyên thủng, máu tươi chảy lênh láng, người đó đã chết.

Cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, Đại Đạo Kim Đan mà cũng bị giết bởi một chiêu.

Mọi người ở đó đều lập tức run lên.

“Bây giờ các ngươi đã biết tại sao phải nghe lời ta chưa?”

Hàn Thiên Vũ hừ nói: “Tìm được hắn là phải tập trung lại ngay, nếu ai dám có ý đồ với bảo bối thì dù có phải đuổi đến tận môn phái thì Hàn Thiên Vũ ta cũng sẽ giết bằng được các ngươi!”

Dứt lời, Hàn Thiên Vũ chạy vào ngọn núi thứ nhất trước.

Với gã, Mục Vỹ chỉ như một con kiến hôi, nhưng con kiến này lại dám giết người và cướp bảo vật trước mặt gã, sau đó còn bình yên vô sự bỏ chạy, điều này thật sự khiến gã không thể chịu nổi!

Kiến hôi cũng nên có giác ngộ của chính mình.

Thứ không thuộc về mình thì không nên tranh giành!

Trong mắt Hàn Thiên Vũ chứa đầy sát ý, gã bắt đầu men theo ngọn núi để tìm tung tích của Mục Vỹ.

Nhưng ngọn núi này đã bị hắc khí bao phủ, trên đỉnh núi thì chỉ toàn tiếng sấm rền, nhìn từ xa gần như không thể thấy gì cả.

Sau khi tiến vào trong núi rồi thì có thể nhìn thấy đỉnh núi, các tiếng đùng đoàng như lôi kiếp ấy khiến ai cũng phải khiếp sợ.

Cả ngọn núi này cho người ta một cảm giác vô cùng quỷ dị.

Lúc này, các cường giả của bảy thế lực lớn bên ngoài núi Thiên Tuyển đã bắt đầu thấy lo.

Năm ngọn núi ở giữa thì ánh lên tia sáng u ám, còn ngọn núi thứ nhất và thứ bảy thì toả ra tia sáng màu đen kỳ dị.

Tia sáng quỷ dị ấy phát từ ngọn núi thứ nhất sang ngọn núi thứ bảy, nối liền năm ngọn núi ở giữa lại.

“Tinh Vô Cực, ông giỏi đoán số trời thì nhìn thử xem đó là điềm dữ hay lành?”, thấy hắc khí ấy lan ra, Thánh Thiên Tứ khó hiểu hỏi.

“Là phúc thì không phải hoạ, mà là hoạ thì không thể tránh. Thánh Thiên Tứ, trong núi Thiên Tuyển không chỉ có mỗi đệ tử của Thánh Tước Môn ông đâu, nếu có nguy hiểm thì bọn họ đều phải chịu hết”.

“Đành vậy!”

Nhưng không biết tại sao, từ khi nhìn thấy hắc khí cuồn cuộn ấy, Thánh Thiên Tứ luôn cảm thấy hoảng loạn.

Đúng ra Tước Thải Y là đệ tử thiên tài của Thánh Tước Môn thì ông ta không nên lo lắng mới phải.

Song, không biết vì sao, ông ta cứ thấy bất an.

Bây giờ, Thiên Ngọc Tử cũng đang rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên Chu Tử Kiện thi triển thực lực, hơn nữa ngoài Cừu Xích Viêm ra thì các đệ tử còn lại đều tham gia giải Thiên Tuyển lần đầu.

“Hi vọng tất cả đều bình an…”

Chỉ có Tinh Vô Cực là híp mắt lại và chắp tay sau lưng như thể hoàn toàn yên tâm về đệ tử của mình.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Tinh Tử Hàng đệ tử mạnh nhất trong núi Thiên Tuyển, nếu hắn ta mà xảy ra chuyện thì các đệ tử khác e sẽ không sống nổi.

Lúc này, mọi người đang tập trung tại một chỗ trong núi Thiên Tuyển.

Người của bảy thế lực lớn chia ra bảy hướng rồi đi tìm Mục Vỹ.

Dù ngọn núi này rất rộng, nhưng nếu họ tìm kỹ thì không khó để tìm ra Mục Vỹ.

“Chịu rồi, xem ra phải lên trên đỉnh núi xem có chỗ nào nghỉ chân không thôi, biết đâu những tia sấm sét ấy có thể che chắn cho mình”.

Quyết định vậy xong, Mục Vỹ bay thẳng lên đỉnh núi.

Trên đường đi, hắn thấy cây cỏ hoa lá đều có một màu xám tro, như mất hết sức sống.

“Hử?”

Cuối cùng thì đoàn người cũng tìm thấy một chút manh mối.

Phần Phiêu Tuyết đứng lại, nhìn con đường có màu xanh nhạt ở phía trước rồi hừ nói: “Khắp ngọn núi này đều có khí tức tĩnh mịch, nhưng Vỹ Mộc đang giữ Thụ Tâm của cây Vạn Hoá, nơi hắn đi qua, cây cối sẽ được hồi sinh, cứ men theo cỏ cây thì kiểu gì cũng tìm được hắn!”

“Tốt!”

Phần Lạc Thiên đến giờ vẫn còn sợ hãi.

Khoảnh khắc Mục Vỹ giết Tước Thải Y đã lưu lại ấn tượng quá sâu với bọn họ.

Thiên tài như cô ta mà Mục Vỹ muốn giết là giết, vì thế chắn chắn hắn sẽ không nương tay khi đối phó với họ.

Y không muốn chọc vào loại người này, nhưng lại không dám đắc tội với Hàn Thiên Vũ.

Điều quan trọng hơn hết là Mục Vỹ đang giữ một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim, nếu hắn chịu giao nộp thì y đồng ý tha mạng cho hắn.
Chương 745: Chiếc quan tài khổng lồ

Lúc này, Mục Vỹ đã lên đến đỉnh núi.

Đỉnh núi này rộng rãi giống hệt đỉnh núi thứ ba, có một khoảng trống cực rộng như thể bị ai gọt mất phần chóp.

Sấm sét giăng đầy ở đây, các tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt.

Nhưng khi nhìn kỹ thì Mục Vỹ đã trông thấy có một cái quan tài đang nằm lặng lẽ ở giữa khoảng trống.

Dù chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng Mục Vỹ cảm thấy toàn thân mình đều đang run rẩy.

Cái quan tài này dài gần một nghìn mét, rộng thì cỡ vài chục thước, chiều cao cả trăm mét, xung quanh có hắc khí điên cuồng bủa vây.

Nhưng điều đáng sợ nhất không nằm ở đó, mà là có một khe hở ở trên quan tài, hắc khí không ngừng toả từ khe hở ấy ra ngoài.

Hơn thế nữa, thi thoảng lại có sấm sét đen kịt xẹt qua bầu trời, đánh xuống chiếc quan tài ấy, khiến người ta sợ phát khiếp.

“Quan tài… quan tài gì mà to thế…”

Mục Vỹ cẩn thận tiến lại gần, luôn đề phòng nguy hiểm.

Uỳnh…

Song, đúng lúc này lại có một tiếng động vang lên, một tiếng hét vang vọng khắp đỉnh núi.

“Tìm thấy rồi, Vỹ Mộc đang ở trên đỉnh núi!”

Tiếng hô này truyền ra từ đỉnh núi, tiếng sấm sét cũng không thể che lấp.

“Kim Triết!”

Trông thấy mấy người đó, Mục Vỹ loé lên tia sát ý.

Nhưng đã có các tiếng xé gió vang lên từ những phía khác.

“Đến đây, để xem các ngươi có gan giết ta không”.

Mục Vỹ nở nụ cười điên cuồng rồi chạy về phía cái quan tài.

“Hắn định làm gì vậy?”

Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, mọi người đều đờ ra.

Sấm sét màu đen khủng khiếp bao quanh quan tài khiến bọn họ dù nhìn từ xa đã thấy khó thở, vậy mà Mục Vỹ vẫn dám chạy về phía đó.

“Tự tìm chết!”

Kim Triết cười lạnh rồi nói khi nhìn thấy hành động này của Mục Vỹ.

Cùng lúc đó, nhóm Phần Phiêu Tuyết cũng đã đuổi đến nơi.

Thấy vậy, bọn họ cũng ngẩn ra.

Thấy có người tiến lại gần, sấm sét lập tức giáng xuống đùng đoàng.

Tiếng sấm sét cùng vang lên buộc mọi người phải lùi bước.

Đoàng…

Một tia sét giáng xuống rồi nổ tung, mọi người không chịu được phải nhắm tịt mắt.

Lúc này, Mục Vỹ chỉ sợ bị nổ banh xác.

Nhưng cảnh tượng đó không hề xuất hiện, mọi người mở mắt ra thì thấy xung quanh người Mục Vỹ có bảy chùm sáng kỳ lạ.

Bảy chùm sáng này ánh lên những tia sáng khác nhau, khi sấm sét đánh xuống, có hai chùm sáng bay lên rồi tập trung hết lên những tia sét ấy.

“Hắn đang… nâng cao thực lực kìa!”

Thấy Mục Vỹ có thể rèn luyện cơ thể bằng sức mạnh sấm sét, mọi người đều ngạc nhiên không thôi.

“Quái vật!”

Tất cả chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

“Không phải muốn giết ta sao? Đến đi!”

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn đám người đó rồi mỉm cười, Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch đã xuất hiện trong tay.

Thụ Tâm ánh lên tia sáng xanh nhàn nhạt, Bổ Thiên Thạch thì hiện ra màu vàng đất.

Mục Vỹ bấm ngón tay, khắc ấn kỹ lên chúng, hai món pháp bảo dung nhập vào người hắn, sau đó chùm sáng thứ tám và chín đã xuất hiện.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí!

Chín nguyên khí đã đủ!

“Mau chặn hắn lại!”

Tinh Bắc ở trong đám đông hô lên: “Hắn định luyện hoá Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm đấy!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều phát điên.

Cả Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm đều là pháp bảo vô thượng, nếu mang ra ngoài thì đến chưởng môn của bảy thế lực lớn cũng phải phát cuồng.

Nếu cứ trơ mắt nhìn Mục Vỹ luyện hoá chúng thì tim họ sẽ như bị dao cứa mất.

Uỳnh…

Ngay sau đó, đám người đang xông lên còn chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng sét vang lên.

Sấm sét cứ thế giáng xuống, các tiếng hét thảm thiết vang lên, các đệ tử cảnh giới Tam Chuyển đều bỏ mạng.

Còn các đệ tử cảnh giới Vũ Tiên cũng không khá hơn là bao, họ cảm thấy người mình tê dại nên buộc phải lùi bước.

Trong người Mục Vỹ có sẵn Cửu Thiên Chân Lôi và tia sét bảy màu nên vừa hay có thể hấp thu chỗ sấm sét này, để tăng sức mạnh cho nguyên khí sấm và nguyên khí sét.

Những người khác thì không thể đến gần.

“Xông lên tiếp đi!”

Mục Vỹ nhìn mọi người rồi cười nói: “Muốn lấy được bảo vật thì phải xem thực lực của mình ra sao đã!”

“Bọn họ không có, nhưng ta thì sao?”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói thanh cao đã chợt vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom