• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (5 Viewers)

  • Chương 731-735

Chương 731: Thủ hộ kim sử

"Vĩnh Hằng Chi Kim ở ngay đây! Đây là Đấu Kim Bàn, chí bảo truyền thừa của nhà họ Kim ta, bất cứ thứ gì ẩn chứa Kim nguyên hùng hậu đều không thoát khỏi khả năng dò tìm vượt trội của nó!"

"Đi thôi, đi xem thế nào!"

Nghe thấy những lời của Kim Triết, mấy người còn lại đều cực kỳ hứng khởi.

"Đấu Kim Bàn? Đồ chất lượng phết, dùng nó để tìm bảo bối luyện khí là hết sảy, tìm một phát có ngay. Thảo nào nhà họ Kim nhiều thầy luyện khí hơn hẳn".

Theo như vốn hiểu biết của Mục Vỹ, trong bảy thế lực lớn nổi bật nhà họ Kim với số lượng lớn nhân tài luyện khí, nhà họ Lâm thì thiên tài luyện đan nhiều không đếm xuể.

Đúng là cái gì cũng có lý của nó.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi vào trong dãy núi.

Quan sát lại mới thấy ngọn núi cao trăm mét kia kéo dài hàng vạn dặm, nhìn không thấy cuối.

Hai bên là những ngọn núi cùng chiều cao hùng vĩ. Dãy núi này cao dần ra hai bên.

Nếu nhìn từ phía trước thì sẽ thấy chúng nối đuôi nhau lên cao hệt như đê ở hai bên bờ sông.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Xem chứ làm gì!"

Tru Tiên Đồ chế giễu: "Xem làm gì? Không muốn chết thì ngồi yên đợi đi!"

"Hở?"

Mục Vỹ nhướng mày, núp sau lưng đám người rồi điều chỉnh hơi thở. Không còn một khí tức gì, tưởng chừng một cơn gió thoáng qua.

Sột soạt, sột soạt…

Đúng lúc này, từng tiếng kêu xé gió vang lên, mấy bóng người rơi xuống.

Hai người dẫn đầu đội ngũ này tỏa ra khí tức rất mạnh, đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng một. Cả hai đều nhìn ngọn núi vàng với vẻ hồ hởi.

"Tinh Bắc, huynh không lừa ta, Vĩnh Hằng Chi Kim ở đây thật này!"

Trong đó, một người thanh niên mặc đạo bào đỏ cháy nói trong hứng khởi.

"Lần này, môn chủ Thất Tinh Môn ta đã tính ra được trong này có chí bảo ngũ hành, không ngờ đó lại là Vĩnh Hằng Chi Kim có thuộc tính kim trong ngũ hành", Tinh Bắc mặc đạo bào cười nói: "Phần Lạc Thiên, ta chỉ tiết lộ tin tức này cho huynh thôi chứ không nói cho tỷ tỷ huynh biết đâu. Khả năng luyện khí của Phần Vân Cốc và nhà họ Kim không phân cao thấp, huynh chỉ còn thiếu mỗi nguyên liệu thuộc tính kim, Vĩnh Hằng Chi Kim quan trọng với huynh lắm đúng không?"

"Không sai!"

Phần Lạc Thiên hớn hở đáp: "Hiện tại ta đang luyện chế bán thánh khí, có được Vĩnh Hằng Chi Kim thì tỉ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều. Lúc đó nhất định không thiếu phần huynh đâu!"

Tuy bán thánh khí không trân quý như thánh khí nhưng vẫn rất hiếm có.

"Vậy thì đa tạ Phần huynh!"

Tinh Bắc chắp tay cười nhẹ.

Tinh Tử Hàng là đệ tử đứng đầu Thất Tinh Môn hiện nay, không ai trong bảy thế lực lớn có thể sánh bằng.

Bên cạnh đó, Tinh Bắc hắn ta cũng gọi là có thể đặt trên cùng một bàn cân với Tước Thải Y và Phần Phiêu Tuyết, nhưng chính bởi vì Tinh Tử Hàng mà tiếng tăm của hắn ta còn không bằng hai nữ nhân.

Hiển nhiên điều đó như cái gai trong lòng Tinh Bắc nên hắn ta muốn lôi kéo nhân tài để thành lập một thế lực thuộc về mình, lôi kéo tất cả những yếu tố tạo nên sức mạnh để chúng thành một lợi thế cho mình.

"Xem ra có người vào trong trước rồi, đã như vậy, chúng ta cần phải chắc chắn kế hoạch!"

"Hừ, ta chống mắt lên xem là kẻ nào không biết sống chết!"

Mấy bóng người cùng nhau đi vào dãy núi.

Nhìn từ xa, ngọn núi cao trăm mét bị che phủ bởi một lớp màu xám tro nên trông không được tỏa sáng như mấy ngọn kim sơn gần đó.

Tòa kim sơn nọ rõ là vàng thật!

Đối với thành Bắc Vân mà Mục Vỹ từng ở thì một đống vàng này đủ để ngưòi dân áo vải ở đó cả đời không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc rồi.

Có điều thứ mà những người ở đây quan tâm chú ý lúc này là Vĩnh Hằng Chi Kim chứ nào phải vàng.

"Thú vị quá nhỉ!"

Mục Vỹ đứng tại chỗ, không nhúc nhích: "Ban đầu là người của ba gia tộc họ Kim, Lâm và Thạch, giờ là Phần Lạc Thiên và Tinh Bắc, coi bộ ngo ngoe Vĩnh Hằng Chi Kim hơi bị khó".

"Khó đấy, nhưng nếu ngươi muốn lấy được thì vẫn cách!"

"Hử? Cách gì?"

"Chờ!"

"..."

Xưa nay phong cách của Tru Tiên Đồ luôn là nói giữa chừng rồi thôi, Mục Vỹ lười đoán nó có ý gì.

Chờ thì chờ!

Uỳnh...

Tuy nhiên, không lâu sau khi đội nhân mã thứ hai đi vào thì tiếng nổ long trời lở đất bỗng vang lên trong núi.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ mặt đất đều chấn động dữ dội.

Trận động đất khiến Mục Vỹ không thể tiếp tục ẩn thân được nữa.

"Đi xem sao!"

Nghe thấy tiếng nổ, Mục Vỹ vừa muốn phi thân lên thì bất chợt có vài người chạy như bay tới lối vào.

Đùng đùng. . .

Hai tiếng động nặng nề truyền đến làm người khác thấy choáng ngợp và khó thở, tim đập thình thịch.

"Đây là… thủ hộ kim sử!"

Mục Vỹ vừa thấy một loạt kim nhân khổng lồ, cao đến trăm mét kia là lùi lại ngay.

Suýt thì quên mất có thủ hộ kim sử!

Thủ hộ kim sử có sức mạnh không thua gì võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất. Sợ là sau khi vào núi, những người này còn chưa kịp tìm được Vĩnh Hằng Chi Kim thì đã bị mấy tên kim nhân này dần cho tơi bời hoa lá.

Còn Mục Vỹ thì sao? Hắn vừa mai phục vừa xem trò vui thôi.
Chương 732: Đục nước béo cò

Trong núi, mấy người vừa xuất hiện đều nhìn nhau với vẻ cảnh giác.

"Phần Lạc Thiên, Tinh Bắc, không ngờ hai ngươi cũng tới đây góp vui đấy!"

Thạch Phi Du hừ lạnh nhìn những người ở phía đối diện.

"Ai giỏi hơn thì lấy được bảo vật thôi, từ khi nào Vĩnh Hằng Chi Kim thành vật của các ngươi, không ai có quyền lấy vậy?"

"Giỏi hơn? Ngươi tự gộp mình trong số những người giỏi luôn à?", Thạch Phi Du mỉa mai: "Nếu người của Thất Tinh Môn tới đây là Tinh Tử Hàng thì Thạch Phi Du ta đây cam chịu nhường Vĩnh Hằng Chi Kim, còn ngươi thì..."

"Ngươi chán sống rồi!"

Tinh Bắc ghét nhất là nghe người khác nhắc đến Tinh Tử Hàng.

Tinh Tử Hàng, lúc nào cũng Tinh Tử Hàng! Ai nhắc đến Thất Tinh Môn bao giờ cũng nghĩ đến đệ nhất thiên tài là Tinh Tử Hàng, Tinh Bắc hắn ta thì chỉ là phông nền phụ họa mà thôi.

Điều này làm lòng hắn ta bức bối vô cùng!

Ngay lúc Tinh Bắc muốn xông lên đánh Thạch Phi Du thì cả dãy núi thình lình xảy ra cơn địa chấn dữ dội. Những ngọn kim sơn xung quanh ngọn núi cao trăm mét cũng lắc lư như sắp đổ, sau đó hóa thành một đám thủ hộ kim sử cao chót vót, có kẻ cao đến khoảng một nghìn mét.

"Giờ khoan tính sổ với ngươi, lát nữa ta nhất định sẽ giết ngươi!"

"Đồ chỉ biết nói miệng là giỏi. Thất Tinh Môn các ngươi lấy được cái danh đệ nhất nhờ vào Tinh Tử Hàng chứ có phải Tinh Bắc ngươi đâu mà làm như tài giỏi lắm!"

Ầm...

Một cú bạo tạc nổ ra cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người.

Hết tiếng nổ này đến tiếng nổ khác vang lên, bụi bặm bay mù mịt.

Trong những tiếng "đùng đùng đùng" liên hồi, bọn thủ hộ kim sử cao trăm mét, ba bốn trăm mét hoặc bảy tám trăm mét, thậm chí gần một nghìn mét đều cầm trường thương, trường kiếm, đại đao ánh vàng xông tới chỗ của mọi người.

"Xông lên!"

Bị thủ hộ kim sử công kích, mọi người lập tức xông pha ra trận.

Trong nhóm họ phần lớn đều có cảnh giới Tam Chuyển và Vũ Tiên, vốn chẳng cần sợ hãi khi đối mặt với bọn thủ hộ kim sử này.

Vĩnh Hằng Chi Kim ở trong dãy núi mới là điều họ quan tâm nhất.

Kể cả khi trước mặt là cường giả Thiên Cương Chi Khí - Vũ Tiên tầng hai đi chăng nữa, họ cũng không muốn lùi bước.

Trận chém giết hỗn loạn diễn ra.

May thay, thủ hộ kim sử khổng lồ chỉ có thực lực Vũ Tiên tầng thứ nhất, hai mươi người ở đây vẫn ứng phó được.

Dù vậy, họ cũng đã kiệt sức rồi.

Khả năng phòng thủ của thủ hộ kim sử phải gọi là biến thái, chẳng ai chống lại nổi.

"Thạch Xà, Kim Triết, hai ngươi vào núi tìm Vĩnh Hằng Chi Kim trước, bọn ta sẽ cầm chân bọn thủ hộ kim sử!", Thạch Phi Du lớn tiếng phân công.

Ba gia tộc bọn họ tổng cộng có đến mười mấy người, đoàn kết lại thì chiến đấu với bọn thủ hộ kim sử vẫn khá ung dung.

Trong khi phía Tinh Bắc và Phần Lạc Thiên chỉ có năm, sáu người, đối phó với bọn chúng khó hơn nhiều.

"Phần huynh, huynh đi đi. Tuyệt đối không được để bọn họ lấy được, nhất là nhà họ Kim!"

"Vậy huynh cẩn thận nhé!"

Phần Lạc Thiên đồng ý, nhanh chóng rời đi cùng một vài người.

Việc mất đi lực lượng của y làm Tinh Bắc phải gánh chịu áp lực rất lớn. Nhưng dẫu sao cũng là thiên chi kiêu tử của Thất Tinh Môn, hắn ta vẫn chống đỡ được trong chốc lát.

Trong lúc hai bên đánh nhau, một bóng dáng lặng lẽ lướt qua, men theo kim sơn chạy vào trong dãy núi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Quá dễ đoán, bóng dáng đó chính là Mục Vỹ!

Nếu như những người này chỉ đứng đây đấu với bọn thủ hộ kim sử thì hắn chả cần mạo hiểm xông vào làm gì. Nhưng giờ đã có người hành động, hắn đành liều lĩnh xông vào thăm dò thôi!

"Ta từng thấy Vĩnh Hằng Chi Kim nhưng chỉ một miếng nhỏ thôi. Nó giống chất lỏng nhưng rất nặng. Nếu dùng Vĩnh Hằng Chi Kim để chế tạo thì thần binh lợi khí sẽ có tính dẻo dai và sắc bén hơn bình thường".

Mục Vỹ lên tiếng: "Chẳng qua là không biết rốt cuộc trên kim sơn này có bao nhiêu Vĩnh Hằng Chi Kim thôi".

Hắn vừa dứt lời thì một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Ngọn núi cao vạn dặm phía trước bùng nổ, phát ra âm thanh long trời lở đất.

Khung cảnh trước mắt hệt như một người khổng lồ tỉnh dậy sau giấc mộng nghìn năm. Gã đã đứng lên rồi.

Hóa ra xưa này ngọn núi ấy đang... nằm!

Phía trước, đám người Thạch Xà, Phần Lạc Thiên đang bay lướt trên người khổng lồ kim sắc thì gã thình lình đứng dậy. Mấy người bọn họ buộc phải lùi lại gấp.

"Vỹ Mộc!"

Thấy Vỹ Mộc, những người khác tái mặt.

Họ không ngờ Vỹ Mộc sẽ xuất hiện ở đây.

"Xem ra đục nước béo cò không phải chỉ có mình ngươi thôi đâu Phần Lạc Thiên".

"Trước khi nói người ta đục nước béo cò thì tự nghĩ lại xem bản thân có bản lĩnh lấy được Vĩnh Hằng Chi Kim không đã".

Đám người vừa cạnh khóe lẫn nhau vừa liên tục thăm dò bốn phía.

Bọn họ không biết Vĩnh Hằng Chi Kim đang ở đâu cả.

"Nhìn phía trên!"

Tru Tiên Đồ quát.

Mục Vỹ ngẩng phắt lên nhìn đầu của người khổng lồ vừa ngồi dậy. Tại nơi đó là đôi mắt của gã, hai con ngươi lóe lên tia sáng màu vàng kì lạ.

Vĩnh Hằng Chi Kim!

Ai nấy đều ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt của người khổng lồ.

Không người nào nghĩ tới chuyện Vĩnh Hằng Chi Kim nằm trong mắt của kim nhân.
Chương 733: Cướp đồ giữa đường

Nhưng kim nhân này ngồi thôi cũng cao mấy nghìn mét, nếu đứng dậy thì ít nhất cũng cao mười nghìn mét.

Vị thủ hộ kim sử cường đại này ít nhất phải có cảnh giới Lưu Ly Kim Thân - tầng thứ ba của Vũ Tiên.

Vốn dĩ Lưu Ly Kim Thân đã là lá chắn bảo vệ vững chắc của võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, mà bây giờ kẻ này còn là kim nhân, năng lực phòng ngự phải nói là biến thái.

"Kệ đi, lên!"

Không hổ nổi tiếng là gan dạ, sáng suốt hơn người, Thạch Xà lớn tiếng nói với Kim Triết bên cạnh trong lúc vẫn nhìn kim nhân to xác.

"Được!"

Muốn giàu sang phải chấp nhận mạo hiểm, con đường của võ giả vốn đầy rẫy gian nan, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Trong lúc nhất thời, mấy bóng người bay lại gần kim nhân.

Đương nhiên phía Mục Vỹ và Phần Lạc Thiên không muốn bị tụt lại đằng sau, nhanh chóng đuổi theo.

Giờ phút này, nhìn lên trên, đám người đã leo đến bắp đùi của gã khổng lồ.

Soạt soạt soạt..

Một loạt tiếng kêu xé gió vang lên, những thanh gươm vàng bỗng dưng nhô ra trên bề mặt bắp đùi kim nhân. Tốc độ của chúng quá nhanh, bắn vụt ra ngoài chỉ trong chớp mắt. Một đệ tử trong nhà họ Thạch vừa không chú ý đã bị đâm chết.

Giờ thì tất cả mọi người đều nâng cao tinh thần, đẩy mức độ phòng ngự của mình đến mức tối đa.

Tiếp theo đây, chỉ cần bất cẩn chút thôi là đối mặt với cái chết.

Mọi người dần dần bay tới hông của kim nhân. Lại là mấy tiếng sột soạt, hàng loạt trường kiếm xuất hiện trên hông của gã khổng lồ. Đám trường kiếm cắm vòng quanh hông gã như một chiếc váy. Chúng xoay tròn thật nhanh, phát ra ánh kim chói lóa, kiếm khí bá đạo nhiều không đếm xuể bắn tới mấy người còn lại.

Có điều lúc này ai cũng đã đề phòng, không người nào trở tay không kịp.

Dù vậy bọn họ vẫn bị trường kiếm cắt trúng. Ngay cả Mục Vỹ cũng sơ sẩy, để kiếm khí đâm bị thương.

Nhưng giờ đây, mọi người đã đến gần ngực của người khổng lồ kim sắc.

Với họ, quãng đường mười nghìn mét chỉ thoáng qua là tới ngay, nhưng khi đi trên người kim nhân này lại quá khó khăn!

"Nhanh lên, còn một bước nữa thôi!"

Trên người Thạch Xà lúc này cũng đầy vết thương đổ máu đầm đìa. Đã gần đầu của người khổng lồ lắm rồi, gã ta thét lớn.

Kim Triết đẩy nhanh tốc độ, tiến thẳng lên đỉnh đầu kim nhân to xác.

Đôi mắt của người khổng lồ lóng lánh ánh vàng rực rỡ, đó chính là Vĩnh Hằng Chi Kim.

Số lượng Vĩnh Hằng Chi Kim lớn thế này, dùng từ dồi dào để hình dung cũng không quá.

Ở tiểu thế giới Tam Thiên, có thể nói rằng Vĩnh Hằng Chi Kim đứng đầu trong số vạn vật thuộc tính kim, xuất hiện chỉ một, hai mẩu thôi cũng bị các phe phái lớn tranh nhau cướp giật đến sứt đầu mẻ trán.

Dùng thứ này để luyện chế, thánh khí sẽ được tăng gấp đôi sức mạnh.

Ngay khi Kim Triết sắp tóm lấy nó thì một bóng người bay tới, lướt qua hắn ta.

"Vỹ Mộc, ngươi muốn chết phải không!"

Thấy Mục Vỹ nhanh chóng đuổi theo, Kim Triết đanh mặt tung một chưởng.

Bành...

Cú chưởng đánh vào ngực gã khổng lồ làm phát ra tiếng động kinh thiên. Gã chợt há miệng.

"Hỏng rồi!"

Nét mặt Mục Vỹ trở nên lạnh lùng. Hắn vung kiếm tung nhát kiếm rồi mượn đà kiếm khí lùi liên tục về phía sau.

"Hừ!"

Thấy Mục Vỹ bị tụt lại, Kim Triết vui mừng ra mặt. Hắn ta khịt mũi khinh thường rồi đi lấy Vĩnh Hằng Chi Kim.

Sột soạt...

Nhưng đúng lúc này, một bóng người vút qua thoăn thoắt, Vĩnh Hằng Chi Kim trong đôi mắt người khổng lồ kim sắc biến đi đâu mất tăm, chỉ còn lại hốc mắt rỗng tuếch. Kim nhân khổng lồ chợt dừng mọi động tác như không còn năng lượng hoạt động.

Trong khoảnh khắc, núi sạt lở, đám thủ hộ kim sử cũng dừng toàn bộ các đòn công kích và ngã xuống đất, hóa thành từng ngọn kim sơn.

Có vẻ tất cả đều kết thúc rồi!

Nhưng khi thấy bóng người vừa lộ diện, tất cả mọi người đều sửng sốt!

"Tinh Tử Hàng!"

Kim Triết vốn định há miệng chửi bởi nhưng vừa thấy người nọ đã im bặt.

Chết tiệt, còn một chút nữa thôi là được rồi!

Thấy Tinh Tử Hàng chen một chân, mọi người tức khắc như quả bóng xì hơi, chẳng còn chút khí thế nào.

Tinh Tử Hàng mạnh đến nỗi dập tắt mọi ý muốn cướp đoạt Vĩnh Hằng Chi Kim trong lòng bọn họ.

Vĩnh Hằng Chi Kim quý hiếm đấy, nhưng họ phải có mạng lấy trước đã!

"Là ngươi!"

"Là ta!"

Tinh Tử Hàng khẽ gật đầu rồi nhìn Tinh Bắc bay tới từ phía xa.

Sau đó, hắn ta hướng mắt sang Phần Lạc Thiên, cười nói: "Phần Lạc Thiên, ta biết ngươi cần Vĩnh Hằng Chi Kim nhưng ngươi chọn sai người rồi. Thôi thì ta cho ngươi vậy. Giá như ngươi không hợp tác với hắn ta, ta chắc chắn rằng sẽ cho ngươi một trong hai Vĩnh Hằng Chi Kim trong mắt kim nhân, nhưng bây giờ ta chỉ cho ngươi chừng này!"

Tinh Tử Hàng nói rồi lấy một khối Vĩnh Hằng Chi Kim lớn khoảng một chậu nước ra ném sang Phần Lạc Thiên.

"Nhớ, lần sau, trước khi chọn bằng hữu phải lau mắt cho thật sáng cái đã!"

Rõ ràng gã nói câu này cho Tinh Bắc nghe, nhưng hắn ta không dám phản bác nửa lời.

Tinh Tử Hàng nổi tiếng là có thực lực cao và nhiều thủ đoạn quỷ quyệt trong Thất Tinh Môn, cho dù giết Tinh Bắc tại đây cũng không bị môn chủ trách tội.

Mặc dù cả hai đều là con của Tinh Vô Cực nhưng con của ông ta thì ít nhất cũng mấy trăm người, chết một, hai người ông ta cũng nào có quan tâm.

"Ngươi cũng cần Vĩnh Hằng Chi Kim sao?"

Nhưng Tinh Tử Hàng sau khi đưa một khối Vĩnh Hằng Chi Kim cho Phần Lạc Thiên thì quay sang Mục Vỹ cười hỏi.
Chương 734: Hoà giải

Nghe Tinh Tử Hàng hỏi như vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.

“Không thiếu thì ta đi cướp làm gì?”. Mục Vỹ nhìn Tinh Tử Hàng như một kẻ đần độn rồi đáp.

Nếu Tinh Tử Hàng chỉ có một mình thì chắc Mục Vỹ vẫn có thể vật lộn để cướp Vĩnh Hằng Chi Kim được, nhưng bây giờ hắn ta đã cho Phần Lạc Thiên lợi ích, kiểu gì y cũng sẽ giúp hắn ta.

Mục Vỹ chưa tự tin đến mức nghĩ mình có thể đánh bại được hai người này một lúc!

“Ta có thể cho ngươi, nhưng ta mong ngươi hãy quên hết những chuyện trước kia và đừng ghi thù với Thất Tinh Môn nữa!”

Sao cơ?

Mục Vỹ đờ người khi nghe Tinh Tử Hàng nói vậy.

Mọi chuyện trước kia?

Hắn đang là Vỹ Mộc, thì làm gì có chuyện xưa gì với Thất Tinh Môn như lời Tinh Tử Hàng nói.

Vậy chắc Tinh Tử Hàng này đã biết thân phận của hắn là Mục Vỹ!

“Với thân phận hiện giờ thì dù ngươi có dựa vào Thiên Kiếm Sơn thì cũng khó mà trụ vững được, nếu bị phát hiện thì chắc họ sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Tinh Tử Hàng mỉm cười rồi nói: “Ta đồng ý chia cho ngươi một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim, chỉ cần ngươi hoà giải ân oán với Thất Tinh Môn ta, sao? Ngươi thấy thế nào?”

Một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim?

Điều kiện này đúng là rất hấp dẫn.

Nhưng Mục Vỹ lại lắc đầu, nói: “Xem ra Thiên Diễn Chi Thuật của Thất Tinh Môn quả là danh bất hư truyền. Dù ta có cải trang thế nào cũng bị các ngươi nhận ra, nhưng ta không thể đồng ý với điều kiện này được”.

“Cái gì?”

Hình như Tinh Tử Hàng không nghĩ Mục Vỹ sẽ từ chối, cho nên lập tức đơ người.

“Các ngươi lui hết đi!”

Tinh Tử Hàng xua tay, ra hiệu cho mọi người rời đi trước.

Phần Lạc Thiên mỉm cười chắp tay rồi đi ngay, Tinh Bắc cũng vậy.

Kim Triết liếc Tinh Tử Hàng một cái, vốn định kiếm một ít Vĩnh Hằng Chi Kim, nhưng khi bị Tinh Tử Hàng lừ mắt thì hắn ta cũng chạy ngay.

Bởi Tinh Tử Hàng không định cho hắn ta!

Thoáng cái, chỉ còn lại hai người ở đó.

“Mục Vỹ, ngày trước, Thất Tinh Môn ta vào Đại Lục chỉ để lấy Căn Nguyên Sinh Mệnh, nhưng thực tế đã chứng minh đó là thứ mà chúng ta không thể với tới được. Mọi ân oán giữa ngươi và Thất Tinh Môn ta cũng từ Tinh Bình Ngọc mà ra, nhưng hắn ta đã bị người giết chết rồi. Hơn nữa, dù chúng ta có dẫn quân tới tấn công Vỹ Minh của ngươi thì ngươi cũng đã giết không ít đệ tử của môn phái ta, phải không?”

“Hôm nay, ta muốn dùng Vĩnh Hằng Chi Kim để xoá bỏ mọi ân oán giữa chúng ta, ngươi thấy sao?”

Thấy vẻ chân thành của Tinh Tử Hàng, nhưng Mục Vỹ lại bật cười.

“Nếu ta cứu ngươi rồi ngươi lấy thứ đó để đền đáp thì ta còn thấy kinh ngạc, chứ ngươi lại dùng nó để mong được hoà giải với ta, ngươi nói thử xem ta có ngạc nhiên nổi không?”

Mục Vỹ cười nói: “Môn chủ của Thất Tinh Môn là thần nhân dự liệu được trước tương lai nên có thể gặp dữ hoá lành, khiến Thất Tinh Môn các ngươi không ngừng lớn mạnh. Chắc ông ta đã thấy được điều gì đó nên mới bảo ngươi hoà giải với ta đúng không?”

“Đúng!”

Tinh Tử Hàng cười nói: “Phụ thân ta đã thấy ngươi chính là kiếp số của Thất Tinh Môn ta, nói chính xác hơn thì là số mệnh!”

“Hả?”

“Tiểu thế giới Tam Thiên sắp đại loạn rồi, tất cả đều bắt nguồn từ ngươi. Hơn nữa, Thất Tinh Môn ta có thể tồn tại trong cơn sóng gió ấy hay không cũng do ngươi quyết định. Ta nói vậy, ngươi đã hiểu chưa?”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ không hề sốt sắng.

Thất Tinh Môn rất giỏi đoán trước tương lai, khá giống một môn phái ở đại thế giới Vạn Thiên.

Nhưng sự tương đồng này lại khiến Mục Vỹ đánh hơi thấy mùi bất thường.

“Ta đồng ý!”

Mục Vỹ cười nói: “Ta sẽ không tính toán những chuyện mà Thất Tinh Môn đã gây ra cho ta nữa, nhưng Tinh Vô Cực phải đồng ý một điều kiện của ta!”

“Ngươi nói đi!”

“Khi nào rời khỏi đây, tự khắc ta sẽ đi tìm ông ta, chứ nói với ngươi cũng vô dụng”.

Tinh Tử Hàng không hề nổi giận nghe câu nói thiếu tôn trọng của Mục Vỹ, mà chỉ chia một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim cho hắn.

“Xong rồi thì cáo từ!”

“Ngươi định đi đâu?”

“Bảo bối đều bị ngươi lấy đi hết rồi, đương nhiên ta phải đi tìm những món ngon nghẻ khác, không thì phí cả chuyến đi này ra”.

Tinh Tử Hàng cười lớn rồi lập tức biến mất.

Thấy Tinh Tử Hàng rời đi, Mục Vỹ đứng trầm ngâm một lát rồi cũng gật đầu biến mất.

Không lâu sau, Kim Triết và Thạch Xà đã quay lại.

“Chạy mất rồi?”

“Chết tiệt! Tự dưng Tinh Tử Hàng lại chui ở đâu ra, hỏng hết cả việc!”

“Chỉ cần Vỹ Mộc ấy không ngu thì kiểu gì chẳng lấy Vĩnh Hằng Chi Kim, chúng ta phải đuổi theo ngay mới được!”

“Ừm!”

Nhà họ Kim, Lâm và Thạch lập tức đuổi theo.

Chuyến này, họ đã phải trả một cái giá rất đắt, thậm chí còn có mấy người thiệt mạng, mà vẫn chưa lấy được thứ gì nên đương nhiên vô cùng bực dọc.

Vĩnh Hằng Chi Kim là một vật báu rất có giá trị.

Nhưng đám người ấy rời đi chưa được bao lâu thì lại có một người khác chui từ trong mắt của tượng vàng ra, đó chính là Mục Vỹ.

“Một lũ ngu dốt!”

Mục Vỹ mắng nhiếc khi thấy đám Kim Triết bỏ đi.

Sau đó, hắn quay người nhìn kim nhân khổng lồ cao cả nghìn dặm ở phía trước đang lặng lẽ đứng sừng sững giữa Kim Sơn, bàn tay hắn chợt run lên.

Vĩnh Hằng Chi Kim, thứ đang hiện ra trước mắt Mục Vỹ mới là Vĩnh Hằng Chi Kim thật sự.

Vĩnh Hằng Chi Kim trong đôi mắt của kim nhân khổng lồ này chỉ bé như hạt bụi, nhưng những thứ đang chảy trong kinh mạch của kim nhân đều là Vĩnh Hằng Chi Kim.

Tinh Tử Hàng cứ tưởng mình đã lấy được hết, nhưng thật ra mới chỉ được có một chút xíu.

Bảo bối thật sự lại đang đứng ngay trước mắt tất cả mọi người.
Chương 735: Bảy nguyên khí

Mục Vỹ không thể bình tĩnh được.

Kinh nghiệm của kiếp trước lại đem đến cho hắn kho báu vô tận.

Mục Vỹ cầm kiếm Phá Hư rồi bay lên đỉnh đầu của kim nhân khổng lồ.

Tay hắn cầm kiếm rồi vạch một đường hình tròn, sau đó hắn bổ cái đầu của kim nhân khổng lồ ra.

Mục Vỹ cất kiếm đi, sau đó ngồi ngay ngắn trong đầu của kim nhân, hắn đẩy tay và người ra rồi nhắm mắt lại, khí tức toàn thân che phủ lên trên.

“Vĩnh Hằng Chi Kim ở đây thì mới bảo vệ thân thể của bức tượng được, dẫu sao nó cũng là linh vật của tự nhiên nên sẽ có linh trí, nguỵ trang thế này thì nó mới bảo vệ an toàn cho chính mình được”.

Mục Vỹ lẩm bẩm rồi tiến bước!

Sáu chùm sáng dần dâng lên quanh người hắn, Mục Vỹ đã mở được sáu trong chín nguyên khí, nguyên khí thứ bảy mỏng manh đang loé lên tia sáng màu vàng kim nhàn nhạt.

Mục Vỹ không dám sơ suất, cẩn thận nâng chùm sáng thứ bảy đó lên, các tia sáng phóng ra, ánh sáng thần thánh tản mát trong Tru Tiên Đồ cũng đã phóng ra.

“Ngươi làm gì đấy?”

Mục Vỹ ngẩn ra hỏi khi thấy hành động này của Tru Tiên Đồ.

“Vĩnh Hằng Chi Kim này có từ thời viễn cổ nên đương nhiên ta có thể dùng khí tức bên trong nó để hồi phục thương thích của mình. Ngươi yên tâm, không ảnh hưởng gì đến ngươi đâu”.

Vừa nói dứt câu, ánh sáng màu vàng mà Tru Tiên Đồ toả ra đã có khí tức thần thánh, khác hoàn với của Mục Vỹ.

Mục Vỹ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh như đang xuyên qua cơ thể hắn rổi chầm chậm chảy vào trong Tru Tiên Đồ dưới tia sáng này.

Mục Vỹ không để ý tới Tru Tiên Đồ nữa, mà bắt đầu ngồi ngay ngắn trên đỉnh đầu của bức tượng vàng khổng lồ. Có một tiếng động vang lên, một dòng chất lỏng màu vàng trong người kim nhân khổng lồ giống hệt như máu đang chảy từ tứ chi vào trong người Mục Vỹ.

Nói chính xác hơn là chảy vào chùm sáng màu vàng kim ở trước người Mục Vỹ.

Sức mạnh khủng khiếp của Vĩnh Hằng Chi Kim truyền vào trong cơ thể cũng khiến Mục Vỹ thấy rất chật vật.

Nhưng khi thấy chùm sáng màu vàng không ngừng được mở rộng, trong mắt hắn chứa đầy vẻ mong chờ.

Bây giờ, hắn mới hình thành được sáu trong chín nguyên khí của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, nhưng đã có thể cảm nhận được rõ ràng thể xác và hồn phách của mình mạnh hơn nhiều.

Vì thế, hắn càng mong ngóng ngưng tụ được bảy nguyên khí hơn.

Dần dà, dường như cơ thể của Mục Vỹ đã biến thành cái đầu của kim nhân khổng lồ, toàn bộ máu huyết của nó đã chảy vào người hắn.

Đây mới là Vĩnh Hằng Chi Kim thật sự.

Lúc này, sự khủng khiếp của Vĩnh Hằng Chi Kim trong người của kim nhân cao cả nghìn trượng không biết mạnh hơn trong đôi mắt bao nhiêu lần.

Thời gian cứ thế trôi đi, kim nhân khổng lồ dần thu nhỏ lại, không chỉ có cơ thể khổng lồ biến mất, mà Vĩnh Hằng Chi Kim trong người nó cũng đã cạn.

“Phù…”

Một tiếng thở vang lên, Tru Tiên Đồ kết thúc quá trình trước rồi thở phào một hơi.

Không lâu sau, Mục Vỹ cũng mở mắt. Bây giờ, xung quanh người hắn đã xuất hiện bảy chùm sáng, chúng vậy chặt quanh người hắn.

Bảy nguyên khí!

“Thành công rồi à?”

“Ừ!”

Mục Vỹ mỉm cười, nhưng nụ cười này hơi cứng nhắc.

Vì bây giờ, hắn bất ngờ phát hiện linh hồn ảo trong đầu mình đã rõ ràng hơn trước.

Bóng dáng thân thể của linh hồn ảo đó dần xuất hiện một chân dung.

“Không phải chứ, ngươi làm gì thế hả?”

Mục Vỹ biết hắn với Tru Tiên Đồ là một, nó mạnh thì hắn cũng mạnh theo.

Võ giả cảnh giới Niết Bàn sẽ đúc hồn đàn, đột phá lên cảnh giới Tam Chuyển cũng chỉ để tăng sức mạnh cho hồn đàn.

Một khi linh hồn ảo biến thành người thật thì võ giả có thể giao lưu với nó bằng lực linh hồn, đó mới là linh hồn thật sự.

Nhưng nếu linh hồn ảo chuyển hoá thành linh hồn thật thì có nghĩa là hắn nhất định phải tiến vào cảnh giới Vũ Tiên.

Cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất hiện giờ của Mục Vỹ không thể điều khiển linh hồn thật của hắn được.

Nếu miễn cưỡng thì chỉ có một kết quả là nổ banh xác!

Nhưng Tru Tiên Đồ cho hắn tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí là để hắn ngưng kết được Kim Đan mạnh mẽ khi tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.

Song, hắn mới tu luyện được bảy trên chín nguyên khí, còn thiếu nguyên khí thổ và mộc nữa thì mới đủ.

Cho nên việc nâng cao linh hồn ảo lúc này không có lợi gì cho hắn cả.

“Ta thì làm được gì?”, Tru Tiên Đồ xì một cái rồi nói: “Ta chỉ khôi phục thực lực của mình thôi, không thì chúng ta trò chuyện sẽ rất khó khăn!”

“Nhưng nếu ngươi khôi phục thì ta sẽ tiến vào cảnh giới Vũ Tiên và linh hồn ảo sẽ biến thành linh hồn thật mất, ta muốn áp chế cảnh giới cũng không được!”

Mục Vỹ hoàn toàn ngây người.

Người khác muốn tiến vào cảnh giới Vũ Tiên nên mua đủ loại thiên tài địa bảo để nâng cao lực linh hồn, còn Mục Vỹ thì lại sợ tăng cảnh giới.

Vì linh hồn ảo và thể xác của hắn chưa có sự kết hợp hoàn hảo!

“Ngươi trách ta đấy à?”

Tru Tiên Đồ bó tay nói: “Ngươi nên nghĩ cách nhanh chóng gom đủ nguyên khí mộc và thổ, chứ không phải ngồi đây mà than vãn đâu”.

“Ta có cảm giác hình như đã có người lấy được rồi đấy!”

Nghe thấy vậy, tim Mục Vỹ đập nhanh hơn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom