• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (1 Viewer)

  • Chương 771-775

Chương 771: Thất Khiếu Khai Thiên Đan

Cùng lúc đó, bầu không khí trên đảo trở nên nhiệt liệt.

Những người đến tham dự đều có thân phận hiển hách tại bảy mươi hai hải đảo, thậm chí trong đó còn có cả một vài đảo chủ đích thân tới đây.

"Huyết Nhất, con chắc chắn cậu ta nói bản thân tên là Mục Vỹ chứ?"

"Cha à, cha hỏi nhiều lần lắm rồi đó. Thật còn hơn vàng luôn. Huynh ấy còn nói cuốn bí pháp huynh ấy truyền cho con là Vạn Cổ Huyết Điển do lão tổ tông sáng chế ạ!", Huyết Nhất ngán ngẩm trả lời.

Bên cạnh Huyết Nhất là một người thanh niên tuấn tú, có chiều cao ngất ngưỡng, áo choàng đỏ như máu không gió mà phất phơ. Dù đứng cách đó rất xa, người ngoài vẫn cảm nhận được dường như bao trùm y là một lốc xoáy huyết sắc chực chờ bùng nổ.

Người này chính là Huyết Vô Tình - đảo chủ đảo Huyết Sát.

Huyết Vô Tình chỉ mới một trăm tuổi nhưng lại có tên trên bảng Thiên Mệnh. Nếu lão đảo chủ chưa chết thì hiện giờ y chỉ giữ cương vị thiếu đảo chủ thôi.

Chỉ là lão đảo chủ đã chết vì tẩu hỏa nhập ma nên cả hòn đảo khổng lồ mang tên Huyết Sát này được trao cho y.

Nhưng dù gì Huyết Vô Tình cũng thuộc thế hệ trẻ, dẫn đến nền tảng và thực lực của đảo không sánh bằng những đảo khác.

Tuy vậy, đảo Huyết Sát chỉ bị tuột hai hạng, như vậy đủ để thấy người này khôn ngoan đến mức nào.

Nhưng Huyết Vô Tình lại thấy khó hiểu.

Mục Vỹ?

Đó là đại ca của Huyết Kiêu - lão tổ tông nhà họ Huyết. Cho tới nay, trên đảo Huyết Sát vẫn còn hai pho tượng hùng vĩ, chính là Huyết tôn giả và Vỹ tôn giả.

Lão tổ tông từng tuyên bố một điều, bắt tất cả mọi người đều phải tuân theo.

Đó là kể cả khi tượng của người ngã xuống, thì tượng của Vỹ tôn giả vẫn phải sừng sững trên đảo Huyết Sát.

Không ngờ lúc này lòi ra một người tên Mục Vỹ, đã vậy còn có Vạn Cổ Huyết Điển của tổ tông.

Phải biết rằng, đến y cũng chỉ có hai tầng nhỏ trong tầng một của Vạn Cổ Huyết Điển mà thôi, bởi vậy đảo Huyết Sát mới xuống dốc.

Nếu như có trong tay bản hoàn chỉnh gồm ba tầng lớn, chín tầng nhỏ của Vạn Cổ Huyết Điển thì đảo Huyết Sát đã không ra nông nỗi này rồi.

"Thôi thôi, xem thi đấu thế nào đã. Ba đảo lớn đều có âm mưu, xem Thiên Bảo Các ứng phó thế nào!", Huyết Vô Tình suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra được nguyên do.

Trên đảo lúc này, những người có địa vị cao trong bảy mươi hai hải đảo đã yên vị.

Lãnh đạo của ba lực lượng hàng đầu cũng xuất hiện.

Tất cả những người thuộc Lãm Kim Lâu đang đứng sau lưng Kim Bất Dịch đều hất mặt lên trời. Ai nấy đều nhìn về phía Thiên Bảo Các với vẻ chế giễu.

Khác với bên này, người của Ám Ảnh Các đang lần lượt ra sân dưới sự chỉ dẫn của Ảnh Triển.

"Cuộc tranh tài hôm nay mời mọi người tới đây là để khảo sát bảy mươi hai hải đảo. Như các vị đã biết, ba nhà buôn nổi trội nhất là Lãm Kim Lâu, Thiên Bảo Các và Ám Ảnh Các là đối tác của bọn ta từ trước đến giờ".

"Lần này, ba nhà buôn lớn tổ chức một trận tỉ thí để phân chia quyền giao thương với bảy mươi hai hải đảo. Điều này đem lại rất nhiều lợi ích nên bọn ta mời các vị đến đây với mong muốn các vị sẽ làm chứng cho bọn ta".

Luân Hồi Mệnh là đảo chủ đảo Thiên Luân và cũng là người mạnh nhất bảy mươi hai hải đảo, đương nhiên lời nói của ông ta rất có trọng lượng.

"Cuộc thi gồm ba trận, trận đầu là luyện đan khảo nghiệm kỹ năng luyện đan của ba nhà. Trận thứ hai là luyện khí, trận ba là ám sát", Luân Hồi Mệnh mỉm cười phổ biến quy tắc: "Trong ba trận này, ai giành chiến thắng được một trận thì được trao một phần ba quyền mua bán, nếu thắng hết cả ba thì hai nhà còn lại không được phép giao dịch trong bảy mươi hai hải đảo. Bọn ta làm vậy là để tìm ra đối tác thương mại phù hợp nhất, thúc đẩy bảy mươi hai hải đảo phát triển, cho những thế lực lớn của các vực khác thấy bảy mươi hai hải đảo mạnh hơn chứ không hề thua kém họ!"

Luân Hồi Mệnh nói ra những lời đầy hùng hồn, gộp toàn bộ bảy mươi hai đảo thành một tập thể nên lập tức nhận lại không ít lời khen và tiếng hô hào.

"Tốt lắm, vậy thì bắt đầu trận đầu tiên, luyện đan thôi. Ba phe cử một đại diện ra đi!"

Luân Hồi Mệnh mỉm cười ngồi xuống.

Kim Bất Dịch đến từ Lãm Kim Lâu bước lên lôi đài, đứng trước lò luyện đan rồi nở nụ cười tự tin: "Dù sao cũng là thi đấu, để tiết kiệm thời gian của mọi người, lão phu chọn thánh đan hạ phẩm - Thất Khiếu Khai Thiên Đan!"

"Thất Khiếu Khai Thiên Đan là đan dược có công dụng mở rộng thất khiếu, đem lại lợi ích không gì sánh bằng cho võ giả trong việc đẩy những thứ ô uế trong cơ thể ra ngoài, đồng thời đề cao thể chất, nhất là đối với võ giả cảnh giới Vũ Tiên. Sau khi tiến cấp, ô uế tồn tại trong người, khó tống ra ngoài là điều không thể tránh khỏi, Thất Khiếu Khai Thiên Đan sẽ giải quyết vấn đề đó".

Trong lúc nói chuyện, Kim Bất Dịch hết quơ tay đến khua chân một cách kiêu ngạo.

Thất Khiếu Khai Thiên Đan là đan dược quen thuộc với lão ta nhất, cũng là đan dược lão ta tự tin nhất.

"Ta thì luyện chế Hồi Linh Thông Hồn Đan. Đây là loại đan dược giúp võ giả cảnh giới Vũ Tiên khai phá và dẫn dắt linh hồn thật trưởng thành", thầy luyện đan của Ám Ảnh Các cười tủm tỉm đi lên lôi đài.

Ám Ảnh Các và Lãm Kim Lâu đã chuẩn bị xong. Chắc chắn ngôi vương của trận đầu sẽ thuộc về Kim Bất Dịch, trận thi đấu luyện khí thứ hai thì không ai có thể vượt mặt Ảnh Triển đại sư.

Hai trận thì mỗi bên trong hai phe thắng một trận, trận cuối nếu không có bất trắc thì sát thủ của Ám Ảnh Các sẽ giành thắng lợi.

Dù thế nào đi nữa, Thiên Bảo Các cũng không thắng nổi một trận nào.

Chỉ cần đuổi Thiên Bảo Các đi, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các sẽ chia quyền giao lưu buôn bán với bảy mươi hai hải đảo mỗi nhà một nửa, không lo thiếu mối làm ăn béo bở.

"Đã vậy thì ta cũng luyện chế Thất Khiếu Khai Thiên Đan đi!"

Mục Vỹ đi lên lôi đài, nhếch mép.

Thất Khiếu Khai Thiên Đan!

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Họ không ngờ võ giả trẻ này dám tỏ ra ngông cuồng với một thầy luyện thánh đan như Kim Bất Dịch.

Kim Bất Dịch trước giờ luôn là người phụ trách việc làm ăn của Lãm Kim Lâu tại bảy mươi hai hải đảo, danh tiếng của ông ta vượt xa rất nhiều thầy luyện thánh đan!
Chương 772: Làm cho có

"Hắn muốn luyện chế Thất Khiếu Khai Thiên Đan? Xem ra thi đấu còn chưa bắt đầu đã đậm mùi thuốc súng rồi!"

"Đúng đấy, nghe hay ho phết. Ta chưa nghe qua tên của người này bao giờ, cứ tưởng Bảo tiểu thư sẽ tự mình ra sân chứ".

"Nghe nói Bảo tiểu thư có thể luyện chế ra thánh đan hạ phẩm có ba đạo đan văn, nhưng Kim Bất Dịch thì có thể luyện chế bốn đạo đan văn, cô ấy thua chắc rồi. Có điều không biết thực lực của người này thế nào!"

"Để ta xem. Người này trông có vẻ còn trẻ lắm, chắc không quá 100 tuổi đâu, so với Kim Bất Dịch thì còn non lắm!"

Nghe đám đông bàn tán, Kim Bất Dịch cười khẩy: "Ta còn nghĩ Bảo tiểu thư sẽ tự mình ra trận, không ngờ lại cử một tên cận vệ tham gia thi đấu".

"Ông không cần nói khích ta đâu!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười: “Nói cho ông biết, cận vệ của tiểu thư Thiên Bảo Các ta đây mạnh hơn đại sư luyện đan của Lãm Kim Lâu ông gấp mấy lần!"

"Huênh hoang quá thể. Mong ngươi giữ được thái độ tự cao đấy đến lúc thua!"

"Ông cũng vậy!"

Mục Vỹ đi lên lôi đài, đứng trước lò luyện đan.

Thất Khiếu Khai Thiên Đan, khai thông thất khiếu, có công dụng rất lớn trong việc giúp võ giả mở huyệt khiếu của bản thân và đề cao cảnh giới.

Nhưng ngay cả thầy luyện thánh đan cũng không chắc chắn sẽ luyện chế Thất Khiếu Khai Thiên Đan thành công.

Loại đan dược này phải luyện chế thật nhanh, nếu không dược hiệu của đan dược sẽ dễ dàng thoát ra ngoài thất khiếu.

Bởi vậy phải bảo đảm luyện đan thật nhanh mới tính đến chuyện có luyện chế được hay không.

Đối với thầy luyện thánh đan chưa quen tay, muốn chế tạo ra được loại đan dược này nhất định phải chăm chỉ luyện tập.

Kim Bất Dịch đại diện cho Lãm Kim Lâu hợp tác với bảy mươi hai hải đảo, tính đến nay đã luyện chế Thất Khiếu Khai Thiên Đan không ít lần nên mới chọn nó để dự thi.

Còn Mục Vỹ...

Bảo Linh Nhi chưa từng thấy Mục Vỹ luyện đan, không biết liệu hắn có làm được hay không.

Nhưng chính vì vậy, cô ấy vẫn chọn tin tưởng Mục Vỹ. Bản thân Bảo Linh Nhi cũng thấy mình điên rồi!

"Huyết Nhất, cậu ta là Mục Vỹ con từng gặp ấy hả?", Huyết Vô Tình hỏi.

"Không, không phải ạ. Mục Vỹ hôm đó con nhìn thấy không phải thế này nhưng giọng lại giống, quái lạ!"

"Vậy nhất định là cậu ta rồi!"

Huyết Vô Tình khẽ nói: "Xem ra người này muốn giấu gì nên mới không lộ mặt thật".

Giờ phút này, cuộc thi luyện đan trên lôi đài đã bắt đầu.

Kim Bất Dịch và Mục Vỹ đều luyện chế Thất Khiếu Khai Thiên Đan, thầy luyện đan của Ám Ảnh Các thì luyện chế Hồi Linh Thông Hồn Đan.

Chỉ là mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Kim Bất Dịch và Mục Vỹ.

Dẫu sao hai người cũng luyện chế cùng một đan dược, chỉ cần so sánh thủ pháp và tốc độ là đoán được ai mạnh hơn rồi.

Nhóm lửa, đợi lò nóng, sửa sang lại dược liệu và tài liệu phối hợp. Tuy hai người đều tuần tự từng bước nhưng ai cũng thấy rõ Kim Bất Dịch nhanh hơn Mục Vỹ không ít.

Hơn nữa, toàn bộ thủ pháp của Kim Bất Dịch đều tuân theo một trình tự chặt chẽ, cho thấy ở lão ta có sự lão luyện của một đại sư luyện đan.

Nhưng khác với Kim Bất Dịch, các thao tác của Mục Vỹ làm ai cũng khó hiểu.

Trước hết là chậm chạp, đã thế còn đùa nghịch dược liệu một cách chán chường.

Quan trọng hơn, sau khi mở lò và nhóm lửa, không ngờ hắn lại cho một gốc thảo dược vào khi lò chưa đủ nóng.

Dáng vẻ cứ như làm cho có vậy.

Như vậy mà luyện chế ra được thánh đan? Giỡn mặt chắc!

Trong lúc nhất thời, đông đảo cao thủ và cường giả của bảy mươi hai hải đảo châu đầu ghé tai.

"Tiểu thư, cô thấy không, tên Mục Vỹ này đang quấy phá kia kìa! Dù cậu ta không muốn thắng cũng không nên làm qua loa như vậy chứ?", Nhuế Cam đứng bên cạnh Bảo Linh Nhi, lo lắng nói.

"Chờ thêm chút nữa đi!", tâm trạng Bảo Linh Nhi cũng rối bời lắm.

Nhìn Mục Vỹ cứ như làm đối phó cho xong vậy.

Nói cho chính xác thì hắn đang làm cho có lệ!

Trong lòng cô ấy hơi hối hận.

"Xùy. Tên Mục Vỹ này là thầy luyện đan của Thiên Bảo Các ấy hả? Gì vậy trời, luyện đan có phải thế đâu?"

"Chả thế còn gì, ta nghi lần trước mua dùng một viên Ngọc Cốt Đan chẳng tăng cảnh giới là do hắn".

"Thôi đi cha nội, do thiên phú của ngươi kém quá thôi!"

"Làm gì có!"

Tiếng bàn tán to dần, mọi người bắt đầu mong chờ, mong chờ Kim Bất Dịch sẽ khiến Mục Vỹ khuất phục.

"Xong rồi!"

Hơn nửa ngày sau, Kim Bất Dịch thở phào, trên mặt lộ vẻ ung dung.

Thất Khiếu Khai Thiên Đan là sở trường của lão ta nên luyện chế không tốn nhiều thời gian.

Nhưng xoay người lại thấy Mục Vỹ đang nhìn mình với vẻ trêu tức, Kim Bất Dịch cười mỉa: "Bên Mục đại sư sao rồi?"

"Ta chờ ông cả buổi rồi đây này!"

Mục Vỹ khoanh hai tay trước ngực, hờ hững nói.

"Ồ? Vậy chúng ta so với nhau thử xem?"

"Thì vốn tới đây để tỉ thí mà, chứ không ta tốn thời gian với ông làm quái gì?", Mục Vỹ trợn mắt nhìn Kim Bất Dịch như nhìn người ngốc.

"Hừ, hi vọng mở lò xong cậu vẫn còn tự tin và ngạo mạn như thế".

Câu vừa dứt, Kim Bất Dịch nâng tay. Nắp lò luyện đan ầm ầm mở ra.

Trong giây lát, đất trời biến sắc, gió nổi mây vần xung quanh lò luyện đan, tiếng ùng ùng vang vọng truyền đến từ trên trời.

Thất Khiếu Khai Thiên Đan chậm rãi bay lên.

Viên đan dược có kích thước bằng quả long nhãn, bề ngoài ánh vàng nhàn nhạt. Thất khiếu quanh thân đan dược được kết nối với nhau, tỏa ra mùi hương thấm đượm.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả là năm đạo đan văn hiện trên thân nó. Bảy màu, lấp lánh và đầy thu hút.

Thánh đan hạ phẩm năm đạo đan văn!

Ai nấy đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy.

Trong đám đông có một số người từng mua Thất Khiếu Khai Thiên Đan từ Kim Bất Dịch nhưng nó chỉ có bốn đạo đan văn, không ngờ trong trận đấu hôm nay, lão ta đột phá, luyện chế được thánh đan hạ phẩm năm đạo đan văn.
Chương 773: Có năm đạo đan văn thôi mà

"Năm đạo đan văn!"

Bản thân Kim Bất Dịch cũng không dám tin.

Lão ta đâu có ngờ trình độ luyện đan của mình cơ duyên xảo hợp tiến thêm một bước, luyện được thánh đan hạ phẩm có năm đan văn đâu.

Chính lão ta cũng không dám tin vào kết quả này.

"Chỉ có năm đạo đan văn thôi mà!"

Thấy đan dược vừa ra lò, Mục Vỹ cười khẩy.

Kim Bất Dịch không quan tâm, chắp tay kính cẩn nói với Luân Hồi Mệnh đang ngồi xem trên khán đài: "Luân đảo chủ, lão may mắn luyện chế ra thánh đan hạ phẩm Thất Khiếu Khai Thiên Đan có năm đạo đan văn, xin kính tặng cho đảo Thiên Luân. Lễ vật này sẽ đại diện cho mối quan hệ tốt đẹp giữa Lãm Kim Lâu và đảo Thiên Luân!"

"Tốt, tốt quá rồi, tốt quá rồi, ha ha..."

Được nhận một viên thánh đan hạ phẩm năm đạo đan văn nên Luân Hồi Mệnh vui mừng thấy rõ.

Một viên thánh đan hạ phẩm trị giá mấy trăm nghìn Linh Tinh trung phẩm, một con số rất lớn. Không những thế, nó còn có tác dụng rất lớn trong việc tu luyện.

"Mục Vỹ, ngươi còn chờ gì nữa?"

Kim Bất Dịch quay lại mắng mỏ: "Chẳng lẽ lúc luyện chế Thất Khiếu Khai Thiên Đan không khai thông nổi thất khiếu, không có cả đan văn, thất bại rồi nên không dám lấy ra?"

"Thất bại? Có thất bại cũng là ông thất bại chứ mắc mớ gì tới ta?"

Mục Vỹ nhoẻn môi cười, đặt tay lên nắm lò luyện đan để cảm nhận nhiệt độ của lò.

Vẻ mặt Bảo Linh Nhi lúc này đầy ngán ngẩm.

Tám chín phần mười Mục Vỹ thua trận này chắc rồi.

Không một ai nghĩ rằng Kim Bất Dịch sẽ tiến bộ, luyện chế ra thánh đan hạ phẩm năm đạo đan văn ngay lúc này.

Cùng là thầy luyện thánh đan hạ phẩm nhưng nếu luyện chế ra thánh đan có số đan văn khác nhau sẽ nhận được đãi ngộ khác nhau.

Đan văn thể hiện thuộc tính của đan dược, có từ một đến chín đạo. Xuất hiện một đạo là bình thường, chín đạo thì chỉ có thầy luyện thánh đan sở hữu bàn tay thần mới luyện chế được.

Chưa từng có một thầy luyện thánh đan nào trên tiểu thế giới Tam Thiên thành công luyện được thánh đan hạ phẩm có chín đạo đan văn.

Kể cả có là thầy luyện thánh đan trung phẩm đi nữa cũng rất ít người làm được điều đó.

Kim Bất Dịch luyện chế ra được năm đạo đan văn, thứ hạng trong số những thầy luyện thánh đan hạ phẩm được đề cao rất nhiều.

Không phải là trong Thiên Bảo Các không có thầy luyện đan cao tay hơn Kim Bất Dịch, nhưng Bảo Linh Nhi không lường trước chuyện này sẽ xảy ra nên ứng phó không kịp.

"Mở lò đi!"

Thấy Mục Vỹ đứng tại chỗ, hai tay đặt trên lò luyện đan mà chẳng làm gì, Kim Bất Dịch cười khẩy.

Lão ta không tin Thất Khiếu Khai Thiên Đan của Mục Vỹ nhiều đan văn hơn của mình.

Lão ta tin chắc điều đó.

"Chắc không?"

"Giùng giùng giằng giằng, sợ thua rồi xấu hổ, mất mặt chứ gì??", Kim Bất Dịch hừ lạnh.

"Không sai, ta sợ thua rồi mất mặt đấy, chẳng qua là ta sợ cho ông cơ!"

Mục Vỹ khẽ cười giơ tay. Viên đan dược trong lò luyện đan chậm rãi bay lên.

Ầm...

Giây phút ấy, tiếng sấm nổ đùng đoàng vang vọng cả không gian. Trong lúc nhất thời, gió nổi mây vần, bầu trời tối sầm làm cả hòn đảo như chìm vào bóng tối.

Thế trận này còn hoành tráng hơn lúc Kim Bất Dịch mở lò gấp mấy lần.

"Đừng có làm bộ làm tịch nữa!"

Nhưng Kim Bất Dịch vừa thấy Thất Khiếu Khai Thiên Đan thì chết trân tại chỗ.

Giờ đây, một tia chớp giáng xuống bừng sáng cả đất trời. Thất Khiếu Khai Thiên Đan chậm rãi lơ lửng lên trên, lớn chừng một trái nhãn, thất khiếu được thông linh toàn bộ và tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Ngay khoảnh khắc tia chớp nọ giáng xuống, một vầng sáng hiện ra xung quanh Thất Khiếu Khai Thiên Đan.

Một đạo đan văn dần đi lên.

Hai đạo!

Ba đạo!

Bốn đạo!

Tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn hết vào đó.

Số lượng đan văn tăng đến con số năm.

Song, sau khi năm đạo đan văn rơi xuống, số lượng đan văn vẫn tiếp tục tăng.

Một đạo đan văn khác lại xuất hiện bên ngoài đan văn thứ năm.

Sáu đạo rồi!

Thất Khiếu Khai Thiên Đan do Mục Vỹ luyện chế xuất hiện sáu đạo đan văn, vậy là đã mạnh hơn Kim Bất Dịch rồi.

Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc!

Đạo thứ bảy!

Đạo thứ tám!

Cuối cùng, đạo đan văn thứ chín lộ ra trên thân Thất Khiếu Khai Thiên Đan bóng loáng, có kích thước bằng trái nhãn ấy.

Đan dược chín đạo đan văn!

Trong phút chốc, mọi võ giả trên đảo đều thấy tim mình đập nhanh.

Thánh đan chín đạo đan văn! Thánh đan chín đạo đan văn đã xuất hiện!

"Trời đất!", Nhuế Cam sững sờ, mắt chữ A miệng chữ O.

Thánh đan chín đạo đan văn, việc Mục Vỹ có thể luyện chế thánh đan chín đan văn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

"Phục chưa?", Mục Vỹ nhìn Kim Bất Dịch, nhếch mép: "Nếu như ông không phục, ta còn có cách làm ông bái phục sát đất!"

Hắn tiến lên một bước nhận lấy Thất Khiếu Khai Thiên Đan. Trong phút chốc, thêm một đạo đan văn khác hiện ra trên đó.

Thánh đan mười đạo đan văn!

Mười đạo!

Sao có thể có những mười đạo chứ!
Chương 774: Các ngươi sẽ thua

Trông thấy cảnh tượng này, có mấy thầy luyện đan có mặt đều không khỏi choáng váng.

Một tiếng nổ ầm vang truyền ra. Thầy luyện thánh đan của Ám Ảnh Các nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên. Thậm chí đan dược của ông ta còn chưa thành hình đã nát tan ngay khi hắn ta nhìn thấy thánh đan mười đạo đan văn kia.

“Mẹ nó!”

Dù là vậy, ông ta cũng không có tâm trí nào để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm viên Thất Khiếu Khai Thiên Đan mười văn trong tay Mục Vỹ, kinh hãi há hốc mồm.

Mười đạo đan văn!

Đây là lần đầu tiên ông ta được nhìn thấy tận mắt một viên đan dược mười văn trong suốt cuộc đời làm thầy luyện đan của mình. Lúc này đây ông ta không còn tâm trạng nghĩ tới thi thố gì nữa.

“Trời đất, thật sự là đan dược mười đạo đan văn!”

“Trước giờ ta chỉ nghe nói tới đan dược có chất lượng cao nhất là chín đạo đan văn. Ngươi nhìn thấy đan dược mười đạo đan văn bao giờ chưa?”

“Đời này của ta sống không uổng rồi. Sau này ta có thể đi khắp nơi khoe khoang về chuyện nhìn thấy đan dược mười đạo đan văn!”

Đám người giật mình kinh hãi khi trông thấy viên đan dược mười đạo đan văn kia xuất hiện.

Có vài thầy luyện đan gần như phát điên, chỉ muốn lập tức lao thẳng lên lôi đài, quan sát thật kỹ xem viên đan dược trong tay Mục Vỹ có chất lượng ra sao!

“Kết quả cuộc so tài luyện đan này đã quá rõ ràng rồi còn gì?”

Mục Vỹ bật cười lên tiếng: “Đan dược thánh phẩm đã sinh ra linh tính, hấp thụ linh khí của thiên địa. Đan dược mười đạo đan văn không thể làm giả được, chắc hẳn mọi người đều rõ cả rồi”.

Kim Bất Dịch như hoá đá khi nhìn thấy viên đan dược mười đạo đan văn kia.

Cái quái gì vậy?

Từ bao giờ bên cạnh Bảo Linh Nhi lại có một thầy luyện đan siêu phàm như vậy?

Thánh đan hạ phẩm mười đạo đan văn, không biết thành tựu sau này của hắn còn lớn tới mức nào.

“Luân đảo chủ, vòng đầu tiên xem như Thiên Bảo Các của bọn ta thắng rồi nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi”.

Luân Hồi Mệnh giật mình lấy lại tinh thần, mỉm cười tuyên bố: “Cuộc so tài đầu tiên, Thiên Bảo Các thắng!”

Chênh lệch thực lực giữa hai người họ quá lớn, ông ta muốn chơi xấu cũng không được.

Luân Hồi Mệnh nhìn sang Kim Bất Dịch và Ảnh Triển, trong lòng nổi cơn giận dữ.

Ý định ban đầu vốn là muốn ép Thiên Bảo Các ra khỏi bảy mươi hai đảo, thế nhưng bây giờ chuyện thành ra như vậy còn làm được gì nữa?

Kim Bất Dịch căm hận nhìn Mục Vỹ.

“Ranh con, coi như ngươi giỏi. Nhưng mà trận sau Thiên Bảo Các của các ngươi nhất định sẽ phải thua”, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói.

“Yên tâm, nếu trận sau là ông ra trận, tôi sẽ khiến ông mất sạch toàn bộ hy vọng chiến thắng”.

Mục Vỹ khẽ cười nói: “Viên Thất Khiếu Khai Thiên Đan mười đạo đan văn này khác với mấy loại đan dược dởm kia, không thể tiện tay tặng cho người khác được. Giá trị của nó ít nhất cũng phải hơn một triệu Linh Tinh trung phẩm!”

Hắn quay lại thốt lên một câu khiến Kim Bất Dịch tức nổ đom đóm mắt, suýt thì ói ra máu.

Lão ta tặng thánh đan năm đạo đan văn do bản thân luyện chế. Câu nói của Mục Vỹ chẳng khác nào chê bai Thất Khiếu Khai Thiên Đan của lão ta là đồ dởm.

“Đáng chết!”

Lão ta nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ rời đi, lửa giận ngùn ngụt bốc lên.

Thế nhưng thua là do lão ta không giỏi bằng đối thủ, chẳng có gì phải bàn cãi.

Tuy nhiên, trận thua này vẫn khiến lão ta cảm thấy khó chịu.

“Ảnh Triển, trận thứ hai không được phép để thua!”

“Yên tâm, Nhuế Cam đại sư của Thiên Bảo Các bị thương nặng, không thể luyện khí được. Không có ông ta, ai cũng phải bại dưới tay ta!”

Ảnh Triển là người phụ trách của Ám Ảnh Các ở bảy mươi hai đảo. Ông ta cũng là một thầy luyện thánh khí trung phẩm.

Thế nhưng lần này lại thi luyện thánh khí hạ phẩm. Ông ta có lòng tin thánh khí hạ phẩm của mình sẽ giành chiến thắng tuyệt đối trước Thiên Bảo Các.

Cuộc so tài thứ hai bắt đầu.

Không nằm ngoài dự đoán, Ám Ảnh Các phái ra Ảnh Triển. Lúc này trong Lãm Kim Lâu chợt xuất hiện một chàng trai trẻ.

Bên phía Thiên Bảo Các lại phái Mục Vỹ lên sàn.

Sau khi giành được thắng lợi ở trận dầu tiên, Bảo Linh Nhi không còn nghi ngờ thực lực của hắn nữa.

Cho dù hắn có thua, Thiên Bảo Các cũng đoạt được một phần ba mối làm ăn ở bảy mươi hai đảo. Ít nhất về mặt luyện đan, chắc chắn sẽ có rất nhiều người lựa chọn Thiên Bảo Các!

Như vậy đã đủ rồi!

“Trận thứ hai cứ cố hết sức là được. Ảnh Triển là thầy luyện thánh khí trung phẩm, chắc là ông ta luyện chế thánh khí hạ phẩm dễ như trở bàn tay. Thua cũng không sao!”

“Ừ!”

Mục Vỹ gật đầu đáp lại rồi bước lên lôi đài.

Thế nhưng khi nhìn thấy hắn bước từng bước lên lôi đài, người của cả bảy mươi hai đảo đều giật mình thốt lên.

“Sao lại là hắn?”

“Không thể nào. Hắn đã luyện ra được thánh đan mười đạo đan văn rồi, chắc sẽ không biết cả luyện khí đâu”.

“Thiên tài luyện đan lẫn luyện khí sao? Trời đất ơi!”

Thấy hắn ra trận, mọi người lại bàn tán xôn xao.

Đây cũng là chuyện dễ hiểu.

Bình thường có rất ít thầy luyện đan có thể trở thành thầy luyện khí.

Bởi vì dù là luyện đan hay luyện khí đều cần bỏ thật nhiều công sức nghiên cứu và tập luyện.

Không phải trong tiểu thế giới Tam Thiên này chưa từng xuất hiện thiên tài giỏi cả luyện khí và luyện đan. Thế nhưng những người đó đều lệch hẳn về một lĩnh vực, giỏi luyện đan hơn luyện khí gấp trăm lần hoặc ngược lại.

Còn về hai lĩnh vực đều giỏi ngang nhau…

Gần như chưa ai từng nghe nói tới.
Chương 775: Nghiệm Khí Chân Thạch

“Tuy lần này Nhuế Cam đại sư của Thiên Bảo Các bị thương nặng cũng không đến mức không còn ai khác có thể lên thi nữa chứ?”

“Đúng vậy. Mặc dù luyện đan và luyện khí đều là khống chế lò luyện, nhưng mà quá trình luyện chế khác hẳn nhau mà!”

“Không sai, rốt cuộc Thiên Bảo Các đang nghĩ cái gì vậy?”

Tất cả đều cảm thấy khó hiểu.

Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ sợ ngây người.

Bảo Linh Nhi lại ung dung cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Trận này thắng thua đều không quan trọng. Quan trọng là cô ấy muốn xem thử Mục Vỹ thực sự có tài hay chỉ giỏi khoe mẽ.

Nếu Thiên Bảo Các có thể giữ lại thiên tài giỏi cả luyện đan và luyện khí thì đúng là không gì tốt hơn.

Bên phía Lãm Kim Lâu cũng phái ra một thầy luyện khí.

Ba thầy luyện khí đồng loạt bước lên lôi đài. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.

“Cuộc so tài thứ hai lấy thánh khí hạ phẩm làm tiêu chuẩn. Mọi người có thể tự chuẩn bị vật liệu luyện chế. Chủ yếu sẽ so về thần thông và linh tính của thánh khí hạ phẩm. Từ thời xa xưa ta đã có được một món bảo vật, không có tác dụng gì khác nhưng lại chuyên dùng để kiểm tra độ mạnh của thần binh thánh khí”.

Luân Hồi Mệnh lớn tiếng tuyên bố: “Món bảo vật này tên là Nghiệm Khí Chân Thạch. Muốn kiểm tra thuộc tính của thần binh rất đơn giản, chỉ cần đặt nó lên trên Nghiệm Khí Chân Thạch, viên đá này sẽ toả ra bảy loại ánh sáng có màu sắc khác nhau, lần lượt tiến hành kiểm nghiệm bảy đặc tính của thần binh như sức mạnh đối kháng, thuộc tính, độ bền dẻo, độ cứng rắn…”

Dứt lời, trong tay ông ta đột nhiên xuất hiện một cây trường thương.

Cây thương đó dài khoảng ba thước ba, lớn bằng cánh tay trẻ con. Nó ở trong tay Luân Hồi Mệnh mang theo khí thế cực kỳ bá đạo.

“Cây thương này của tôi chính là một thánh khí trung phẩm”.

Nói rồi ông ta cắm đầu thương vào trong Nghiệm Khí Chân Thạch.

Chỉ một lát sau, bảy tia sáng đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím dần hiện lên trên bề mặt viên đá kia.

Mỗi màu sắc đều dâng cao tới gần mười mét, toả sáng rực rỡ.

Mục Vỹ nhìn ra được các thuộc tính của cây trường thương này cũng không phải hạng xoàng trong cấp thánh khí trung phẩm.

“Thông thường, độ cao màu sắc của thánh khí hạ phẩm đều khoảng tầm một mét, độ cao của các cột màu sắc càng xấp xỉ nhau thì độ kết hợp hoàn mỹ của thánh khí đó càng cao”.

Luân Hồi Mệnh nghiêm túc nói: “Nếu bảy màu sắc đều đạt tới độ cao ngang nhau, hơn nữa cao chừng mười mét thì thánh khí hạ phẩm đó chính là món vũ khí hạ phẩm hoàn hảo nhất trên thế gian này”.

Nghe vậy, tất cả đều hiểu rõ.

Bảy loại màu sắc khác nhau tượng trưng cho bảy thuộc tính của thánh khí. Bảy cột sáng càng cao chứng tỏ sức mạnh thuộc tính của thánh khí đó càng mạnh.

Mà chiều cao tối đa của thánh khí hạ phẩm là mười mét.

Nếu cả bảy cột sáng đều đạt được con số này thì có thể công nhận thánh khí đó là thánh khí hạ phẩm hoàn mỹ nhất!

Lúc đó, e là một vài thánh khí trung phẩm cũng không thể sánh bằng.

Bắt đầu luyện khí!

“Mục Vỹ, lần này ngươi vẫn muốn đấu với ta sao?”

Ảnh Triển bật cười nhìn hắn: “Ta định luyện chế trường kiếm. Kiếm là vua trong các loại vũ khí, ngươi có đấu nổi không?”

“Được thôi!”

Hắn mỉm cười đáp lại, không hề từ chối.

Đúng là hắn nên chế tạo một thanh trường kiếm vừa tay cho riêng mình.

Từ trước tới nay, hắn đã từng dùng Phá Hư Kiếm, một bán thánh khí. Sau đó hắn lại đoạt được kiếm Lôi Xà của Tước Thải Y, tuy là thánh khí nhưng nếu hắn lấy ra dùng sẽ bị kẻ khác phát hiện ra.

Chẳng bằng tự mình luyện chế một thánh khí dùng cho thuận tay.

Còn về phẩm chất của thánh khí?

Đối với các thầy luyện khí khác, việc luyện chế các thánh khí không cùng cấp bậc sẽ bị giới hạn bởi năng lực.

Còn Mục Vỹ lại gặp phải rào cản về thực lực.

Khi ở cảnh giới Tam Chuyển, không phải hắn không luyện chế nổi thánh khí hạ phẩm, chỉ là sẽ rất khó khăn.

Nhưng khi đạt tới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, việc luyện chế thánh khí hạ phẩm chẳng có gì khó cả.

Chỉ là lần này hắn muốn luyện chế thánh khí hạ phẩm cho mình dùng nên không được chủ quan.

Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. Ba người chia nhau chuẩn bị vật liệu luyện chế.

Cho dù là dùng vật liệu gì thì cấp bậc của thánh khí cũng bị giới hạn là thánh khí hạ phẩm. Vậy nên quan trọng phải xem mức độ hoàn mỹ của bảy sức mạnh thuộc tính.

Đám người ngạc nhiên phát hiện lần này, cả ba thầy luyện khí đều lựa chọn luyện chế trường kiếm.

Dù sao kiếm cũng là vũ khí được các võ giả hay sử dụng nhất, cũng là vua trong các loại vũ khí nên nó chính là vũ khí mà các thầy luyện khí quen thuộc nhất.

Vậy nên bọn họ luyện chế trường kiếm sẽ tự tin hơn nhiều.

Trên lôi đài, cả lò luyện và đan hoả đều giống nhau, vật liệu do người thi tự chuẩn bị. Lần này, cả ba vị đại sư đều vô cùng cẩn thận.

Ảnh Triển bị thất bại của Kim Bất Dịch tạo áp lực, không dám chủ quan khinh địch nữa.

Thế nhưng ngoại trừ thầy luyện thánh khí của Lãm Kim Lâu, tốc độ luyện chế của cả Ảnh Triển và Mục Vỹ đều dần chậm lại.

Đốt lửa, tăng nhiệt. Độ nóng trong lò ngày càng tăng lên.

Giờ phút này, Mục Vỹ đang quyết tâm luyện chế cho bản thân một thanh trường kiếm, đương nhiên phải phù hợp với kiếm tâm của hắn là Tịch Diệt!

Kiếm tâm Tịch Diệt tức là hết thảy đều hoá thành hư vô. Lần này, hắn luyện trường kiếm theo tâm của mình.

Kiếm tâm chảy xuôi trong tim. Từng động tác của hắn đều thuận theo cảm xúc.

Dần dần, một mô hình trường kiếm xuất hiện. Mục Vỹ giật mình trợn tròn mắt.

“Con mẹ nó!”

Đến cả hắn cũng không nhịn được thầm mắng một câu khi nhìn thấy hình thù của thanh kiếm đó.

Nó thực sự quá xấu xí.

Cong cong vẹo vẹo, nhìn cả thân kiếm chẳng có tuân theo chút quy luật nào.

Đám người đang đứng xem đều mắt tròn mắt dẹt nhìn theo.

Ai nấy đều nghi ngờ hắn không biết luyện chế thánh khí.

Thế nhưng dung hợp khế văn mới là giai đoạn quan trọng nhất trong luyện khí. Bọn họ đều vì biểu hiện xuất chúng của Mục Vỹ trong trận đấu trước mà ôm lòng chờ mong với hắn.

Trong cuộc so tài này, tất cả đều ra sức cố gắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom