• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (2 Viewers)

  • Chương 766-770

Chương 766: Cập bến đảo Thiên Luân

"Hắn chưa chết đâu, chỉ là biến mất mười nghìn năm thôi!", Mục Vỹ thở một hơi rồi nói: "Tứ đại hộ pháp năm xưa là chiến hữu vào sinh ra tử với hắn, đương nhiên họ không tin, cũng không muốn tin hắn đã chết!"

"Không ngờ ngươi biết cả tứ đại hộ pháp, ghê đấy!"

"Ta cũng không nghĩ cô biết Vỹ Minh, như nhau thôi!"

Bảo Linh Nhi cười nói: "Xưa giờ Thiên Bảo Các ta rất nhạy thông tin mà. Một trong tứ đại hộ pháp của Vỹ Minh là Chu Tước đã từng đến tiểu thế giới Tam Thiên tìm kiếm Mục Vỹ một cách điên cuồng. Sau này thì có một nam tử tên Tạ Thanh cũng hỏi thăm khắp nơi, mười nghìn năm qua không biết đến đây mấy lần!"

"Buồn cười nhất là cái tên Mục Vỹ hễ xuất hiện là dấy lên một trận sóng gió trong tiểu thế giới Tam Thiên, mười nghìn năm qua đều như thế. Thiên tài lạ mặt nào xuất hiện là bị bí mật bắt đi xác thực ngay".

"Vậy cô có biết hiện giờ Vỹ Minh thế nào rồi không?"

Bảo Linh Nhi nhìn Mục Vỹ, cười duyên dáng: "Ngươi ngốc à? Chỉ khi bước vào Tiên Cảnh mới có thể đặt chân lên đại thế giới Vạn Thiên, ngoài ra không còn cách nào đâu. Mười nghìn năm qua chỉ có người của Vỹ Minh tới đó, ai dám hỏi họ đại thế giới Vạn Thiên thế nào?"

Mục Vỹ cười lúng túng, thấy mình đường đột quá rồi.

"Mà thôi, ngươi cũng đừng khoác lác mình là Mục Vỹ hoài nữa. Người của núi Huyền Không mà nghe được là có khi giết ngươi tại chỗ luôn đấy!"

"Tại sao?"

"Nhìn ngươi kìa, đầu óc đâu cả rồi?"

Bảo Linh Nhi cười khì: "Huyết Tôn là huynh đệ trải qua bao trận chiến cùng Vỹ tôn giả nhưng không muốn vào đại thế giới Vạn Thiên. Ngài ấy chết trong tay bọn núi Huyền Không, nếu chúng phát hiện ở tiểu thế giới Tam Thiên rằng Vỹ tôn giả không chết thì sẽ băm ngài ấy ra làm trăm mảnh chứ gì nữa?"

Điều này nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ.

Chắc chắn núi Huyền Không được lực lượng hùng mạnh nào đó ở đại thế giới Vạn Thiên hậu thuẫn mới dám giết Huyết Kiêu.

Nhưng đã mười nghìn năm trôi qua, không biết Vỹ Minh ra sao rồi?

Huynh đệ hồi đó của hắn có sống bình an không?

Nhất là Tạ Thanh, y là thần thú nên vốn đã kiêu căng ngạo mạn, chỉ nghe mỗi lời hắn, người khác nói gì cũng mặc kệ. Liệu y có gặp bất trắc gì không?

Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng Mục Vỹ trở nên não nề.

"Tự nhiên nói nhiều với ngươi làm gì. Mấy tin này mà đem bán là được nhiều Linh Tinh lắm đấy, cực kỳ đáng tiền!"

Bảo Linh Nhi nói một cách dí dỏm: "Thấy ngươi tự tin quá nên ta giao nhiệm vụ này cho ngươi đấy. Ngươi nhất định phải thắng!"

"Đừng lo!"

Bình tĩnh trở lại, Mục Vỹ mỉm cười trả lời: "Ba đảo lớn mời tất cả mọi người trong mười hai hải đảo đến xem cuộc chiến, đặt cược luôn rồi, ta thấy bọn kia thà thua còn hơn là đổi ý".

"Bọn hắn định giở chiêu trò gì ấy hả? Người của những đảo khác còn sống sờ sờ ra đó, ba trận chúng ta thắng cả ba thì họ sẽ càng tin phục hơn thôi".

"Đảo Thiên Luân, đảo Bà La, đảo Quỷ Khô có mạnh đến đâu cũng không thể nào chiếm nổi hơn sáu mươi đảo, quyết định thay họ được. Nếu không thì Nam Hải hiện nay đã là ba đảo chứ không phải bảy mươi hai đảo rồi!"

"Não về rồi nên thông minh phết nhỉ!"

Bảo Linh Nhi nở nụ cười tươi rói với Mục Vỹ.

Cô ấy đã tin tưởng hắn từ lúc nào không hay.

Sự tin tưởng này không được tạo ra từ bất kỳ lợi ích và quan hệ nào, mà chỉ đơn giản là muốn tin từ tận đáy lòng.

"Giao cuộc thi đấu cho ngươi đấy, cơ mà nếu ngươi thua thì coi chừng ta!"

"Yên tâm, thua rồi ta sẽ cao chạy xa bay ngay lập tức để cô không tìm được ta!"

"Ngươi dám!"

Trong lúc hai người cười đùa, con thuyền đã tiến vào địa bàn của bảy mươi hai hải đảo.

Dù còn cách đó mười nghìn mét, sương mù còn trĩu nặng che mờ trước mắt, họ vẫn có thể thấy bảy mươi hai hòn đảo tráng lệ đứng sừng sững đằng kia.

Mỗi một hòn đảo đều cao đến hàng chục nghìn mét.

Có một đảo được trên hai mươi hòn đảo bao quanh hình thành một khu vực riêng biệt.

Lộng lẫy nhất là ngôi sao sáng của bảy mươi hai hải đảo - đảo Thiên Luân!

Hòn đảo chính của đảo Thiên Luân cao khoảng mấy chục nghìn mét, đâm thẳng vào mây xanh, không ai thấy rõ mặt trên của nó thế nào.

Xung quanh nó là những hòn đảo với kích thước không đồng nhất.

Diện tích của hòn đảo này phải ước tính bằng hàng vạn cây số.

Lúc này, có thể thấy những con thuyền đậu tại hải cảng đang bốc dỡ hàng hóa xuống.

Đối với vùng biển phía nam, thuyền là phương tiện giao thông thông dụng nhất nên kỹ thuật đóng thuyền tại bảy mươi hai hải đảo rất phát triển.

Đoàn người Thiên Bảo Các trú đóng tại bảy mươi hai hải đảo đã đứng chờ ở bờ biển từ lâu.

Người đứng đầu đội ngũ đang trông ngóng thuyền cập bến. Ông ta có mái tóc hoa râm, một tay quấn băng, khuôn mặt thì nhợt nhạt.

"Nhuế Cam đại sư, ông vẫn chưa bình phục, sao lại ra đây đích thân tiếp đón ta chứ!"

Sau khi xuống thuyền, Bảo Linh Nhi lập tức lại gần ông lão hỏi han.
Chương 767: Cậy thế khinh người

"Xin thiếu các chủ thứ tội!"

Ngờ đâu ông lão vừa thấy Bảo Linh Nhi đã quỳ phịch xuống, nói trong tủi nhục: "Lão biết cá cược của thiếu các chủ rồi. Nếu lão không chủ quan đến nỗi trúng kế của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các thì bây giờ đã có thể tham gia trận luyện khí rồi. Thật đáng hận! Lão sơ ý quá!"

"Xin Nhuế Cam đại sư đứng dậy!"

Bảo Linh Nhi vội vàng đỡ ông ấy dậy rồi gượng cười: "Việc này không trách đại sư được, do bọn Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các quỷ quyệt quá thôi, ta cũng bị chúng chơi một vố rồi còn gì?"

"Nhưng Nhuế Cam đại sư đừng lo gì cả, ta có cách xử lý rồi. Nhuế Cam đại sư đừng tự trách!"

"Thiếu các chủ có cách gì thế ạ?"

"Để sau hẵng nói, giờ phải vận chuyển hàng hóa vào phân hội của Thiên Bảo Các đã!", Bảo Linh Nhi cười nhẹ: "Thứ ta mang đến mới là quan trọng nhất!"

"Vâng!"

Nhuế Cam gật đầu rồi nhanh chóng phái người kiểm kê hàng hóa.

Nãy giờ Mục Vỹ vẫn im lặng đứng bên cạnh Bảo Linh Nhi.

Nhưng vì giải phóng lực linh hồn nên hắn cảm nhận được vô số cặp mắt trên cảng biển đang nhìn chằm chằm bên này.

E là những ngày tại bảy mươi hai hải đảo của Bảo Linh Nhi sẽ sóng gió lắm đây!

Thiên Bảo Các là một trong ba nhà buôn lớn nhất và cũng là một trong ba lực lượng mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Dù cơ sở ở bảy mươi hai hải đảo chỉ là chi nhánh thôi cũng hết sức nguy nga.

Sự nguy nga ấy không chỉ được thể hiện trong vật trang trí và phong cách kiến trúc mà còn được thể hiện trong khí thế của những vị khách đảo Thiên Luân của Thiên Bảo Các.

“Thấy sao nào Mục hộ vệ? Chi nhánh của Thiên Bảo Các ta tại bảy mươi hai hải đảo ổn phết chứ?"

"Ổn lắm!"

Mục Vỹ thản nhiên hỏi: "Bảo tiểu thư, ta hỏi cô, cô có thường xuyên đến bảy mươi hai hải đảo không?"

"Dù gì bảy mươi hai đảo cũng là thị trường tiêu thụ lớn nên hầu như năm nào cũng đi một lần, người phụ trách bên này là đại sư Nhuế Cam. Có điều dạo gần đây, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các càng lúc càng lộng hành nên số giao dịch được chia của Thiên Bảo Các từ bốn phần mười còn có hai phần mười, bởi vậy ta muốn đến đây phát triển thương mại".

Thiên Bảo Các bị chèn ép đến mức số giao dịch chỉ còn lại hai phần mười, quả thật rất quá đáng.

Chẳng hiểu sao Mục Vỹ cứ thấy có điềm không lành.

Hắn đã thấy bất an ngay khi vừa đến đảo Thiên Luân rồi.

Mục Vỹ không biết lạ ở chỗ nào, nhưng dự cảm không lành ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn.

"Cuộc tranh tài sẽ bắt đầu vào ba ngày sau. Ngươi dùng ba ngày này để chuẩn bị thật kỹ đi, đừng ra ngoài làm gì!"

"Biết rồi!"

Đêm khuya, nhiệt độ trên đảo thấp cực kỳ. Bảo Linh Nhi đang ngủ trong phòng, Mục Vỹ thì ngồi xếp bằng ở phòng ngoài và vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển lần nữa.

Qua gần một tháng tu luyện, hắn đã mò mẫm ra được tầng nghĩa sâu xa trong tầng thứ nhất của Vạn Cổ Huyết Điển rồi.

Suy cho cùng, Huyết Kiêu là huynh đệ của hắn nên hắn hiểu được kha khá về cách trình bày cũng như những chú thích y để lại. Mục Vỹ tin rằng không lâu nữa mình sẽ có thể tiến bước đến tầng thứ hai.

Trong Vạn Cổ Huyết Điển có một số võ kỹ và bí thuật hắn đã đọc hiểu qua rồi nhưng chưa thử thực hiện bao giờ.

"Phù..."

Trong gian phòng yên tĩnh, Mục Vỹ hít thở thật sâu rồi mở mắt.

Hắn vung tay, một khúc gỗ màu xanh hiện ra. Đây là gỗ cây Vạn Hóa. Ngay sau đó, một nhóm lửa, một làn nước đen nhánh cùng một tia chớp chậm rãi hội tụ.

Không lâu sau, một trận pháp nhỏ bé được hình thành trong gian phòng.

Trận pháp này nhẹ nhàng trôi lơ lửng trước cửa phòng ngủ của Bảo Linh Nhi để bảo vệ cô ấy. Ánh sáng yếu ớt phát ra từ nó hoàn toàn bị ánh đèn sáng ngoài đường đêm thanh vắng che đậy.

Đi tới trước gương, Mục Vỹ đưa tay nhéo má. Đường nét trên khuôn mặt thay đổi trong chớp mắt.

Nét mặt hắn trông sắc bén hơn, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một người nhanh nhẹn, tác phong nghiêm túc.

Sau khi chuẩn bị xong, Mục Vỹ điều chỉnh Kim Đan của mình thành Thủy Đan. Giờ thì không một ai có thể nhận ra hắn nữa.

Mục Vỹ ngụy trang đơn giản rồi rời khỏi Thiên Bảo Các, đi tới đảo Thiên Luân.

Kiếp trước, thời hắn còn ở tiểu thế giới Tam Thiên vẫn chưa có nơi được gọi là bảy mươi hai hải đảo như này. Vùng biển ở Nam Hải có rất nhiều đảo, mỗi người sống phần mình, qua mười nghìn năm phát triển đã tự hình thành lối sống và phong tục tập quán riêng!

Đi trên phố lớn, nhìn cảnh phong tình nơi đất khách, tâm trạng Mục Vỹ bồi hồi quá đỗi.

"Ngươi ăn nói kiểu gì vậy hả! Rõ ràng lúc bọn ta bán Tứ Diệp Thải Liên cho ngươi lá vẫn bốn màu, ngươi tự giết nó chết xong giờ tới đây hỏi tội bọn ta?"

Nhưng Mục Vỹ đang đi thì nghe thấy mấy tiếng cãi cọ.

Không ít người tụ tập trước một cửa hàng tên Thiên Luân Các.

Chưởng quỹ mặc bộ bào phục màu vàng, có khuôn mặt phúc hậu đang tức tối la hét bọn võ giả ở đối diện.

"Thiên Luân Các bọn ta là cửa hàng có tiếng tại đảo Thiên Luân, chi nhánh cũng không ít, ngươi thử hỏi người khác thử bọn ta lừa lọc khách hàng bao giờ chưa! Đừng tưởng các ngươi là người của đảo Huyết Sát thì có thể cậy thế khinh người!"

"Bọn ta cậy thế khinh người?"

Nghe vậy, một thiếu niên đứng trước mấy tay hộ vệ hừ lạnh: "Lúc mua Tứ Diệp Thải Liên bốn màu thật đấy, nhưng sau khi mang về lại chuyển sang một màu, rõ ràng là các ngươi động tay động chân, gài bẫy khách hàng!"

"Tứ Diệp Thải Liên trị giá một triệu Linh Tinh hạ phẩm, còn một màu chỉ mấy chục nghìn, ngươi làm vậy không phải lừa thì là gì?"

Dễ thấy đây là lần đầu tiên thiếu niên gặp chuyện này, lời nói cực kỳ kích động, ngón tay cũng run rẩy không ngừng.

"Huyết Nhất, ngươi đừng nghĩ có phụ thân là đảo chủ đảo Huyết Sát thì thích làm gì làm nấy. Thiên Luân Các bọn ta được xây dựng tại đảo Thiên Luân, uy tín hay không khỏi cần nói cũng biết, ngươi đừng có gây chuyện nữa!"

Huyết Nhất? Đảo Huyết Sát?

Mục Vỹ định rời đi nhưng nghe vậy đột nhiên dừng bước.
Chương 768: Phân biệt thật giả

"Xin nhường đường!"

Mục Vỹ đẩy đám đông ra chen vào, nhẹ nhàng cười nói: "Hai vị, hai vị, đúng lúc chỗ ta có một bụi Tứ Diệp Thải Liên. Mọi người đều biết bề ngoài của Tứ Diệp Thải Liên và loại một màu giống nhau y đúc, chỉ khác mỗi màu sắc đúng chứ".

"Nhưng ngoài màu sắc ra vẫn còn một cách để phân biệt nữa đấy!"

Lời nói của Mục Vỹ làm đám đông trở nên háo hức.

Có thứ hay ho để xem, đương nhiên họ rất thích thú rồi.

"Bốn lá của Tứ Diệp Thải Liên có màu khác nhau nên nước được ép ra từ mỗi lá cũng có công dụng khác nhau. Thú vị là nếu trộn nước của bốn lá lại sẽ thành một hỗn hợp không màu giống như nước".

"Nhưng Tứ Diệp Thải Liên một màu thì không. Nước ép từ bốn chiếc lá của Tứ Diệp Thải Liên một màu khi trộn lẫn sẽ bị tách lớp như dầu vậy, trộn thế nào cũng không hòa tan!"

Mục Vỹ nhìn chưởng quỹ của Thiên Luân Các tủm tỉm hỏi: "Ta nói đúng chứ chưởng quỹ?"

"Đúng thật đấy!"

"Đúng vậy!"

Có người trong đám đông đồng ý ngay tắp lự.

Chưởng quỹ nghe vậy tái mặt.

Mục Vỹ thì cầm luôn Tứ Diệp Thải Liên của mình và loại trong tay Huyết Nhất bắt đầu kiểm tra.

Không lâu sau, nước ép từ Tứ Diệp Thải Liên của hắn hòa vào nhau hoàn toàn, nhìn không khác gì nước. Trong khi Tứ Diệp Thải Liên của Huyết Nhất thì như dầu vậy.

Kết quả đã quá rõ, không cần nói nhiều nữa!

"Sao nào?"

Mục Vỹ nhếch mép nhìn chưởng quỹ.

"Ngươi..."

"Hừ, Thiên Luân Các dám lừa khách hàng, đúng là xấu hổ thay!"

"Đúng vậy đúng vậy, không ngờ bọn người này vô liêm sỉ thế đấy!"

"Thôi, từ nay về sau phải mua tại cửa hàng của ba nhà buôn lớn mới yên tâm. Tuy giá hơi đắt một chút nhưng đảm bảo được hàng thật".

Đám đông bàn tán xôn xao.

"Hừ! Ta đách cần ngươi hoàn tiền đâu! Từ hôm nay, Huyết Nhất này sẽ không bao giờ bước vào Thiên Luân Các một bước!"

Huyết Nhất giận dữ quát, mặt đỏ như gấc.

Nếu không có Mục Vỹ, cậu thật sự không biết phải làm sao.

Dù gì cậu cũng không quen thầy luyện đan nào nên không biết nguồn gốc của Tứ Diệp Thải Liên. Đám đông quanh đây có người biết đấy, nhưng ai chịu gây xích mích với Thiên Luân Các để giúp cậu?

"Đa tạ nhé!"

"Chuyện nhỏ thôi!"

"Vị huynh đài này, nếu huynh không chê, mời huynh đến thăm tệ xá nhé?", Huyết Nhất thấy Mục Vỹ có trình độ cao thâm nên nổi ý mời chào, nói với giọng mong đợi.

"Được thôi!"

Mục Vỹ tủm tỉm đáp, không từ chối.

Huyết Nhất là con trai Huyết Vô Tình, mượn cậu ta để bắc cầu, tạo dựng mối quan hệ với Huyết Vô Tình cũng là cách hay.

Thấy Mục Vỹ vui vẻ đồng ý, mấy tên hộ vệ sau lưng Huyết Nhất nghiêm mặt quan sát hắn.

Thiếu đảo chủ của họ còn nhỏ, chưa trải sự đời, tâm tư đơn thuần nên đảo chủ mới phái họ đi theo bảo vệ.

Thân phận của Mục Vỹ này không đơn giản chút nào, họ không thể không đề phòng.

"Vỹ huynh, ta thấy huynh có vẻ rành về luyện đan lắm, không biết Mục Vỹ huynh học nghệ ở phương nào?"

"Tự học đấy, cậu có tin không?"

"Ha ha...", Huyết Nhất cười sảng khoái: "Vỹ huynh đừng đùa chứ, ta chưa nghe ai có thể tự học bao giờ cả. Cha ta từng nói rằng, thiên hạ vô vàn nhân tài dị sĩ, tuyệt đối không được xem thường bất kỳ ai nên ta hiếu kỳ về họ lắm".

"Nhưng ông ấy cảnh cáo ta không phải ai cũng kết giao được, nên mỗi lần ta kết được bạn, người đó đều không rõ tung tích rồi rời bỏ ta".

Nói đến đây, mặt Huyết Nhất buồn xo.

"Cậu là thiếu đảo chủ của đảo Huyết Sát, phụ thân cậu còn trẻ, lại còn có mặt trên bảng Thiên Mệnh, một mình chống đỡ cho cả đảo Huyết Sát, cẩn thận là lẽ thường tình. Tương lai của cậu rộng mở lắm đấy!"

"Sao có thể..."

Mặt mày Huyết Nhất ảm đạm: "Từ nhỏ ta đã không thể tu luyện được, mỗi năm huyết mạch trong cơ thể sẽ phát bệnh lạ một lần, lần nào phụ thân ta thấy cũng lặng lẽ lắc đầu cả".

"Ồ?"

Nghe thấy câu này, một tia sáng lóe lên trong mắt Mục Vỹ.

"Ta có thể xem cho cậu không?"

"Đương nhiên là được!"

Huyết Nhất vui mừng ra mặt. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn bị bệnh lạ quấn thân nên không thể tu luyện bí điển thuộc đảo Huyết Sát, đến bây giờ vẫn chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm. Phụ thân bận rộn suốt cả ngày, làm gì có thời gian chăm nom cậu.

Mục Vỹ đặt tay lên người Huyết Nhất.

Qua một lúc, người hắn đột nhiên run lên, mặt ngỡ ngàng khó tin.

Thật lâu sau, Mục Vỹ thở hắt ra, nhìn Huyết Nhất chằm chằm cả buổi mới lấy lại tinh thần.
Chương 769: Ta khai hết

"Thứ cho ta mạo muội, có phải tổ tiên của cậu là một cường giả thông thiên triệt địa không?", Mục Vỹ từ tốn hỏi.

"Sao huynh biết?"

Huyết Nhất sửng sốt hỏi Mục Vỹ, ngay sau đó cũng biết mình lỡ lời bèn vội vàng che miệng.

"Xem ra là thật rồi, có lẽ cậu thức tỉnh sức mạnh huyết mạch của tổ tiên đấy, chỉ là không biết cách vận dụng thế nào nên lúc thì tiến cảnh chậm, lúc thì tiến cảnh nhanh, phụ thân cậu không nói với cậu điều này vì y cũng bó tay!"

Mục Vỹ nghiêm túc hỏi: "Sức mạnh huyết mạch của tổ tiên cậu cần dùng một phương pháp đặc biệt để kiểm soát và khống chế, nhưng hiện giờ cậu không có, phụ thân cậu cũng không có, đúng không?"

"Rốt cuộc huynh là ai?"

Chuyện đến bây giờ, Huyết Nhất không thể không đề phòng.

Người trước mắt không đơn giản như cậu nghĩ.

Trông hắn cứ như biết rõ mọi thứ về cậu vậy.

"Ta là ai thì không cần biết, cậu chỉ cần biết ta tới để giúp cậu là đủ rồi!"

Nói rồi Mục Vỹ chỉ vào đầu Huyết Nhất. Vẻ hoảng sợ lộ ra trên gương mặt thanh tú, cậu không nói nổi một câu.

"Giờ ta sẽ truyền cho cậu một bảo điển của tổ tiên cậu là Vạn Cổ Huyết Điển. Cậu tu luyện tầng thứ nhất của bí pháp sẽ biết rõ thực hư thế nào. Cậu cũng có thể về nói chuyện này cho phụ thân biết".

Trong lúc nhất thời, Huyết Nhất thấy đầu mình như bị nhét một đoạn ký ức vào.

"Nếu như phụ thân cậu hỏi ta là ai, cậu chỉ cần nói với y rằng ta tên... Mục Vỹ là biết thôi!"

Mục Vỹ cười nhẹ: "Hơn nữa, không cần phụ thân cậu tìm đến ta, ta sẽ tự đi gặp y!"

Dứt câu, bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng biến mất.

Chỉ để lại Huyết Nhất còn trợn mắt há hốc mồm trong nhà!

"Vạn Cổ Huyết Điển... Mục Vỹ..."

Huyết Nhất vội vàng lớn tiếng sai bảo: "Người đâu, lập tức về đảo Huyết Sát, ta có chuyện quan trọng cần báo cho phụ thân!"

Mục Vỹ đi trên phố lớn, người run run đầy kích động.

Sức mạnh huyết mạch, không ngờ là sức mạnh huyết mạch!

Mục Vỹ biết Huyết Kiêu đã lĩnh ngộ được khả năng diệu kỳ của huyết mạch, nhưng hắn không ngờ y thật sự có thể kích hoạt sức mạnh huyết mạch thông qua Vạn Cổ Huyết Điển.

Huyết Kiêu là ai?

Là cường giả đứng đầu tiểu thế giới Tam Thiên lừng danh một thời.

Tuy đã chết nhưng sức mạnh huyết mạch vẫn còn, điều đó đủ để chứng minh Vạn Cổ Huyết Điển của y có công dụng rất lớn.

Huyết Nhất này có thể thức tỉnh sức mạnh huyết mạch chứng tỏ mọi suy luận của Huyết Kiêu là đúng, Vạn Cổ Huyết Điển cũng là đúng.

"Có đứa đệ đệ thế này đúng là tuyệt cú mèo. Nếu đệ không chết thì bây giờ ta đã cho đệ dùng chung Bất Diệt Huyết Điển rồi, sức mạnh huyết mạch của đệ sẽ càng mạnh hơn, cảnh giới của đệ nhất định sẽ vượt qua ta!"

Mục Vỹ thủ thỉ.

Không phải Huyết Vô Tình không biết Huyết Nhất có sức mạnh huyết mạch.

Tiếc rằng Huyết Kiêu đã bỏ mạng, không rõ Vạn Cổ Huyết Điển ở đâu nên y không thể giúp Huyết Nhất dẫn dắt sức mạnh huyết mạch của mình.

Nhưng Mục Vỹ tin rằng, sau khi Huyết Nhất trở lại đảo Huyết Sát, Huyết Vô Tình nhất định sẽ ba chân bốn cẳng chạy đi tìm hắn!

Một khi thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, thành tựu trong tương lai của Huyết Nhất sẽ bắt kịp cả lão tổ tông Huyết Kiêu. Nếu như Mục Vỹ còn truyền cho cậu Bất Diệt Huyết Điển nữa, nhiều khả năng thành tựu của cậu sẽ sánh ngang với Huyết Kiêu.

Về đảo Huyết Sát, vì Mục Vỹ thấy áy náy với Huyết Kiêu nên muốn đền bù tất cả cho bọn họ.

"Kiêu đệ, Vạn Cổ Huyết Điển của đệ được truyền cho hậu nhân của đệ là kết quả viên mãn nhất rồi nhỉ...", Mục Vỹ thở dài: "Ta sẽ truyền cả Bất Diệt Huyết Điển cho họ nữa. Đệ chết là do ta, do đại ca như ta!"

Đi trên con phố tối tăm, làn gió giá lạnh xung quanh như nhấn chìm hắn.

"Sao cứ có mấy người mơ mộng hão huyền, thích nhằm vào người khác thế nhỉ!"

Mục Vỹ không nhanh không chậm đi trên phố lớn. Dần dần, dường như đã thấm mệt, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ.

"Soạt soạt soạt", hai bóng người lập tức vào hẻm theo.

Bịch bịch...

Nhưng hai bóng dáng nọ vừa xông vào thì hai tiếng bịch vang lên. Bọn họ bị đánh ngất, không còn thấy hay cảm nhận được gì nữa.

Khi tỉnh lại, hai người này phát hiện mình bị trói, lửa quấn quanh. Hơi nóng hừng hực đốt cháy da thịt họ, phát ra âm thanh xèo xèo vang dội.

"Đau không?"

Mục Vỹ xoay lại, cười bí hiểm nhìn hai kẻ nọ.

"Ngươi là ai? Liệu hồn thả bọn ta ra mau, không thì đừng có trách!"

Một tiếng rắc vang lên, tên võ giả kia vừa mới nói xong thì Mục Vỹ tiến lên đạp cho một phát. Tiếng xương gãy truyền đến, người nọ muốn hét lên nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

"Thành thịt nướng trên tay ta rồi còn dám láo toét thế à. Ta hỏi thì các ngươi trả lời, rõ chưa?"

Mục Vỹ đe dọa: "Khỏi thừa thãi làm gì cho mệt, không muốn chết thì trả lời đi. Hai ngươi đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, chắc cũng biết nhiều chuyện. Nói dối hoặc không trả lời thì chết!"

Mục Vỹ đánh ngất một người rồi nói với người còn lại: "Chút nữa ta sẽ hỏi cùng một câu với hắn ta. Đáp án của hai ngươi mà không giống nhau thì chuẩn bị tinh thần đi!"

Nghe vậy, gã ta giật thót.

Người này đắc tội Thiên Luân Các, họ vốn phụng mệnh theo dõi hoặc nếu có cơ hội thì giết hắn luôn, nào ngờ hai cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng một lại trở thành dê con đợi người này làm thịt.

"Ngươi hỏi đi, ta biết cái gì sẽ khai hết!"

Ai tu luyện được tới cảnh giới Vũ Tiên cũng đã dành ít nhất một trăm năm để phấn đấu và khổ luyện, chết thì tiếc lắm.

"Đầu tiên, đảo Thiên Luân các ngươi gọi Thiên Bảo Các đến để làm gì?"

"Việc làm ăn của đảo Thiên Luân bọn ta trước giờ luôn do Lãm Kim Lâu phụ trách. Hình như mới đây Lãm Kim Lâu và đảo chủ vừa bàn với nhau gì đó nên mời Thiên Bảo Các đến nhằm lừa họ vào bẫy. Cụ thể thế nào thì ta không biết".

"Tốt lắm. Thứ hai, có phải Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các và ba đảo lớn đang cùng ấp ủ âm mưu nào đó không?"

"Đúng!"

"Thứ ba, các ngươi có cài gián điệp vào Thiên Bảo Các đúng không?"

"Có, nhưng ta không biết là ai!", người nọ vội vàng đáp, không dám hàm hồ.
Chương 770: Con có chắc không?

"Tốt lắm, ngươi có thể nghỉ ngơi một lát. Để ta phát hiện ngươi nói dối thì ngươi sẽ chết không kịp ngáp đấy!", Mục Vỹ đánh ngất tên này rồi kéo tên khác qua hỏi lại.

Giờ thì hắn đã chắc chắn Bảo Linh Nhi đi đảo Thiên Luân là vào hang cọp rồi.

Nhưng đảo Thiên Luân lấy can đảm ở đâu mà muốn đối phó với Thiên Bảo Các vậy nhỉ?

Dù gì Thiên Bảo Các cũng là một trong ba lực lượng quyền thế nhất, nếu việc này bị bảo chủ biết được thì bảy mươi hai đảo sẽ "nghênh đón" sự trả thù điên cuồng của Thiên Bảo Các cho mà xem.

Sau khi giải quyết hai người kia, Mục Vỹ đi thẳng về Thiên Bảo Các.

Lần này vào Thiên Bảo Các, gặp ai Mục Vỹ cũng đề phòng.

Về cơ bản, hắn đã xác định được người của ba đảo lớn, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các đang trà trộn trong Thiên Bảo Các, nhưng không biết là ai.

Mối quan hệ giữa Thiên Bảo Các và bảy mươi hai đảo quá phức tạp. Có đến khoảng một trăm cường giả cảnh giới Vũ Tiên phụ trách việc làm ăn của bảy mươi hai hải đảo, ai cũng có khả năng là gián điệp.

"Ngươi về rồi?"

Mục Vỹ vừa vào phòng đã được nữ tử yêu kiều nằm nghiêng trên ghế gỗ nhìn với đôi mắt trong như hồ nước mát lành.

"Ờ!"

Mục Vỹ ngồi xếp bằng, không nói nhiều.

"Chẳng lẽ ngươi không định bẩm báo với ta đã làm gì sao?", Bảo Linh Nhi lười biếng vươn vai, cười thản nhiên.

"Ba đảo và Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các câu kết với nhau gài bẫy Thiên Bảo Các của cô. Trong Thiên Bảo Các cũng có gián điệp, cô chuẩn bị tinh thần đi!"

Mục Vỹ lên tiếng.

Nghe vậy, Bảo Linh Nhi không tỏ ra bất ngờ, chỉ cười hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Nhìn cô có vẻ biết trước mọi chuyện rồi nhỉ!"

"Vậy là hết rồi đúng không!"

Bảo Linh Nhi cười khẽ: "Ta chỉ biết Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các bắt tay với nhau chứ không biết họ muốn làm gì. Chỉ là, cho dù Thiên Bảo Các ta thua thì quyền giao thương với bảy mươi hai hải đảo cũng không đời nào rơi hết vào tay bọn Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các đâu".

"Tự tin thế?'

"Đương nhiên rồi. Chưa kể, ngươi còn hứa với ta rằng một trăm phần trăm sẽ thắng, vậy ta còn lo gì nữa?"

"Được rồi!"

Mục Vỹ xoa xoa cái đầu hơi nhức nhối.

Hắn không có thời gian quan tâm đến chuyện làm ăn của Thiên Bảo Các, nhưng phải để mắt đến đảo Huyết Sát, hậu nhân của Huyết Kiêu.

Lần này, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các tiến công dữ dội, Thiên Bảo Các không sợ, nhưng còn đảo Huyết Sát. Hắn phải làm sao mới giúp họ đạt được lợi nhiều nhất trong cuộc tranh chấp này đây?

Chớp mắt ba ngày đã qua. Ngày thi đấu Lãm Kim Lâu, Thiên Bảo Các và Ám Ảnh Các ước hẹn đã đến.

Bầu không khí trên đảo Thiên Luân rất sôi nổi. Những nhân vật máu mặt của bảy mươi hai hải đảo đã đến đông đủ.

Được ba hòn đảo có thế lực nhất là đảo Thiên Luân, đảo Bà La và đảo Quỷ Khô cùng mời, bọn họ đâu dám không nể mặt.

Trong cuộc thi đấu lần này, phần luyện đan và luyện khí được đặt tại một hòn đảo trực thuộc đảo Thiên Luân, sân tỉ thí dành cho ám sát thì được đặt tại một hải vực.

Mục Vỹ đi theo Bảo Linh Nhi đến đấu trường.

Giờ phút này, đấu trường đông như mắc cửi.

Đảo Thiên Luân tuyên truyền cho cuộc tranh tài rất rầm rộ.

Khung cảnh này làm cho Bảo Linh Nhi có hơi bất an.

"Ngươi có chắc sẽ thắng không đấy?", cô ấy quay sang hỏi Mục Vỹ.

"Gì vậy, sợ rồi hả?", Mục Vỹ cười nhẹ, đáp: "Cô đừng lo, trận đấu càng rầm rộ càng có lợi cho chúng ta. Ta là cận vệ của cô mà, cô bị bẽ mặt thì ta cũng bẽ mặt!"

"Hừ, không biết xấu hổ. Để thua thì người cứ chờ đó!"

Bảo Linh Nhi thì thầm.

"Bảo tiểu thư, lâu rồi không gặp!"

Hai người đang cùng nhau lại gần lôi đài thì một tiếng cười lớn vang lên.

"Luân đảo chủ, lâu rồi không gặp!"

Luân Hồi Mệnh mặc áo bào vàng in hình mãng xà, khoác một chiếc áo choàng đen bên ngoài, vô hình trung tạo cảm giác áp lực cho người nhìn.

"Bảo tiểu thư, lâu rồi Luân mỗ không gặp phụ thân cô. Nếu lần thi đấu này Thiên Bảo Các thắng thì lão phu mời phụ thân cô đến uống rượu!"

"Chắc chắn rồi!"

Bảo Linh Nhi cười nhẹ.

Thấy cô ấy trông không có vẻ gì là lo lắng, Luân Hồi Mệnh hơi nhíu mày.

"Vô Thường, con chắc chắn đợt này Bảo Linh Nhi tới đây không dẫn theo thầy luyện khí hay thầy luyện đan nào lợi hại chứ?", ông ta thắc mắc.

"Phụ thân, con chắc chắn tính luôn cả đám tùy tùng thì mạnh nhất là Bảo Linh Nhi rồi. Mà cô ta chỉ luyện chế được thánh đan hạ phẩm có ba đạo đan văn, thua Kim Bất Dịch một cấp bậc. Về luyện khí thì lão Nhuế Cam bị gãy một tay rồi, tuyệt đối không thể hồi phục trong thời gian ngắn. Về ám sát thì Ám Ảnh Các là nhất rồi, ngay cả Lãm Kim Lâu cũng tự than thở không bằng nữa là!"

"Tốt lắm!"

Luân Hồi Mệnh nói nhỏ: "Phải liên tục xác nhận kế hoạch với hai vị đảo chủ La Bá Thiên và Quỷ Ai, bên cạnh đó liên lạc với Kim Bất Dịch và Ảnh Triển nhiều chút. Phải bảo đảm không được có sai sót nào".

"Con hiểu rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom