• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (1 Viewer)

  • Chương 61-65

Chương 61: Chuẩn bị

“Tiểu hữu, đây chính là vũ khí của cậu sau khi được cường luyện.”

Diệt Chúng Sinh hưng phấn tiếp nhận lấy thanh chiến đao vào trong tay, thanh Cổ Thiết chiến đao này vẫn toát lên một vẻ cổ xưa mà lại rất cứng rắn. Tuy bề ngoài trông không khác trước kia là mấy nhưng về chất lượng đã tăng lên rất nhiều. Hiện tại thanh đao này đã có phẩm chất cực kì cao trong số bảo cụ Hoàng giai thượng phẩm.

Cầm thanh đao cực kì đầm tay, đem lại cho A Diệt cảm giác quen thuộc khó quên, hắn vung đao múa vài đường tuyệt hảo. Sau đó vui mừng ôm quyền với lão già trước mặt: “Đa tạ Luyện tiên sinh đã hết lòng rèn đúc, cường hóa vũ khí cho tại hạ.”

Lão già họ Luyện vuốt bộ râu dài, cười nhạt đáp: “Thuận mua vừa bán mà thôi, cậu đã thuê ta với giá thành hợp ý, hơn nữa còn cung cấp những nguyên vật liệu không tệ, thì sao ta có thể không dốc lòng được chứ.”

Bước ra khỏi rèn khí quán, A Diệt vẫn còn vương nét cười trên khóe môi, hắn không ngừng thầm khen tài nghệ rèn luyện bảo cụ của vị rèn khí sư họ Luyện này.

Sau chuyến lăn xả tại bảo tàng Chân Giải, hiện tại A Diệt đã có rất nhiều nguyên thạch, bảo cụ lẫn phù lục cao cấp cũng không ít, chúng đều là chiến lợi phẩm sau khi công phá doanh trại của các thế gia.

Vì muốn chuẩn bị tốt nhất có thể, nên họ Diệt suy tính sắm một thanh chiến đao có cấp bậc Hoàng giai thượng phẩm cực cao. Nhưng hắn lại không nỡ buông bỏ thanh Cổ Thiết chiến đao đã theo hắn rất lâu này, từ khi trở thành nguyên sĩ, thì đây chính là vũ khí cận chiến duy nhất luôn nằm trong tay hắn rồi cùng đối địch.

Trời không phụ lòng người, thứ giúp vẹn cả đôi đường đã xuất hiện. A Diệt phát hiện ra thanh Cổ Thiết chiến đao thực chất là một vũ khí thô, có thể rèn đúc để cường hóa phẩm chất lên. Thế là hắn dốc lòng tìm hiểu rồi cuối cùng đã tìm đến vị Luyện tiên sinh vừa rồi, ông ta là thợ rèn bảo cụ nhất nhì Cổ Sơn thành.

Tiền mua nguyên vật liệu và công rèn đúc thanh đao này, còn rẻ hơn chút so với mua một vũ khí Hoàng giai thượng phẩm mới, thế thì làm sao A Diệt không làm cho được chứ. Hắn nhanh chóng bỏ nguyên thạch ra mua đủ mọi nguyên liệu, cuối cùng thanh Cổ Thiết chiến đao từ một vũ khí Hoàng giai trung phẩm tầm thường, đã cường hóa lên thành thượng phẩm cao cấp!

Ngồi trong phòng trọ, họ Diệt phất tay lấy từ nạp giới ra ba món bảo cụ chính của bản thân, thứ sẽ cùng hắn chinh chiến tại vòng khảo hạch sắp tới. Một vũ khí cận chiến, một vũ khí tầm xa cùng một bảo cụ phòng ngự, tất cả đều có phẩm chất đứng đầu trong hàng ngũ Hoàng giai thượng phẩm.

“Cổ Thiết chiến đao, Trường Băng kiếm, Thiết Mộc thuẫn, sắp tới phải dựa vào các ngươi rồi.” Nói đoạn, hắn lại thu hồi những bảo cụ này, rồi vung tay lấy ra vô số phù lục sau đó bắt đầu kĩ càng phân loại.

Quy tắc về những thứ được mang theo khi khảo hạch hắn đã đọc kĩ, hiện tại chỉ cần phân loại ra là được. Tại đợt khảo hạch sắp tới, thí sinh chỉ được dùng bảo cụ Hoàng giai và các loại phù lục, cùng những vật phụ trợ trong cấp Luyện Nguyên, tuyệt đối không được mang theo vật phẩm có cấp độ cao hơn tới.

Điều này cũng là để đảm bảo công bằng giữa các thí sinh, nếu không có quy định này thì đám con cháu các thế gia lớn, chỉ cần đem theo bảo cụ Huyền giai cùng phù lục cấp Hiển Hóa, vậy là có thể dễ dàng nghiền ép những nguyên sĩ có bối cảnh thấp khác rồi, dù cho tu vi không chênh lệch là mấy.

Đeo chiếc giới chỉ chứa đồ đã được phân loại kĩ lên ngón tay, hắn ta bắt đầu cất giấu những vật còn lại. Dù sao khi chuẩn bị tiến hành khảo hạch thì sẽ có người kiểm tra nạp giới của các thí sinh, nên hắn chỉ có thể để lại những vật có giá trị tại phòng trọ này mà thôi. Hắn cũng chẳng sợ bị trộm mất, vì nơi đây chính là Cổ Sơn thành nằm ngay dưới mí mắt Tọa Sơn tông.

Trong một căn thạch điện tại dãy quần thể kiến trúc cổ kính dưới chân núi ngoại sơn, có ba thân ảnh đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn, kiểm kê sổ sách ghi thông tin của các thí sinh. Ba người này đều là quản sự của Tọa Sơn tông phụ trách cuộc khảo hạch sắp tới, có hai người là quản sự ngoại môn và một người là quản sự nội môn.

“Năm nay lứa tiểu gia hỏa dưới 20 tuổi báo danh đông hơn lần trước.” Lão già đầu trọc cầm một cuốn sổ lên mỉm cười nhìn, rồi đọc: “Có tới 2893 tên. Trong đó Luyện Nguyên cảnh tầng 4 có 1817 tên, tầng 5 có 909 tên, còn tầng 6 là 166 tên. Đặc biệt năm nay có một gia hỏa đã đạt tới tầng 7!”

Cố Thiết Nham sắc mặt cũng tươi tắn, khi đọc danh sách kiểm tra trong tay mình: “Trong đám tiểu gia hỏa lứa dưới 20 tuổi này có tới 215 tên sở hữu Nhân nguyên mạch thượng phẩm, thích hợp để tông môn bồi dưỡng chuyên sâu có hơn 300 tên. Đặc biệt có một nha đầu sở hữu Linh nguyên mạch hiếm có!”

Lão đầu trọc nhìn tới một phụ nhân, bà là quản sự nội môn phụ tránh thu nạp đệ tử sau khi khảo hạch kết thúc. Lão nói: “Liễu gia quả thực anh hùng xuất thiếu niên, ngày càng lớn mạnh hơn, mới qua vài trăm năm lại xuất hiện thêm một tộc nhân sở hữu Linh nguyên mạch. Có những hậu nhân như vậy chắc hẳn Liễu sư tỷ cũng rất vui nhỉ?”

Bà ta nhàn nhạt đáp: “Cũng bình thường thôi Lệ sư đệ quá khen rồi, Băng Nghi nha đầu đó còn cần phải cố gắng hơn nhiều lắm, nếu không muốn đột phá Hiển Hóa cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

Nói đoạn, vị quản sự họ Liễu này nhìn tới vài tấm giấy không đáng chú ý tới rồi nói tiếp: “Ngược lại ta thấy chúng ta nên xem xét, để tâm tới mấy tên tán tu có tư chất kém kìa. Tuy không có thiên phú và tài nguyên hùng hậu nhưng lại có nghị lực kinh người, chỉ với nguyên mạch thấp kém mà có thể đạt tới một bước này không phải là dễ.”

Cố Thiết Nham liền tiện tay cầm vài tấm giấy đó lên, chép miệng đáp: “Có tổng cộng 14 tiểu gia hỏa mang tư chất rất kém, thậm chí có một tên còn sở hữu Nhân nguyên mạch hạ phẩm phi thường thấp đến đáng thương. Hơn nữa đều là tán tu thiếu thốn tài nguyên tu luyện, vậy mà bọn chúng có thể đạt tới tầng 4 khi chưa đầy 20 tuổi quả là khó tin.”

Nổi bật nhất trong số giấy tờ ghi chép về thông tin những thí sinh có tư chất cực kém này, không ai khác chính là Diệt Chúng Sinh. Nhân nguyên mạch hạ phẩm, bát mạch thiếu ba, đứt đoạn nhiều nơi, tư chất còn kém hơn rất nhiều phàm nhân!

Vậy mà hắn ta không những có thể tu luyện trở thành nguyên sĩ chân chính, mà còn có thể đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 4 khi chưa tới 20 tuổi. Chuyện này ngay cả mấy lão già thành tinh, đã sống mấy trăm năm đọc được còn cảm thấy khó tin.

.........

Sáng ngày diễn ra vòng khảo hạch, đoàn người đông đúc lại tấp nập nối đuôi nhau đi tới chân núi Tọa Sơn. Hiện tại vẫn còn rất sớm, mà khảo hạch bắt đầu vào đầu canh tỵ nên không một ai vội vã cả, đều chậm rãi mà bước đi.

Nhóm năm người A Diệt cũng đi trong đoàn người đông đúc, vừa đi vừa trò chuyện, nghị luận về khảo hạch sắp diễn ra.

“Các vị không cần phải quá căng thẳng, từ khi chúng ta có tấm phiếu báo danh này thì đã là đệ tử của Tọa Sơn tông rồi, cho dù không qua được kì khảo hạch cũng sẽ trở thành đệ tử ngoại môn.” Nữ tử họ Cơ cầm tấm phiếu phất phất trong tay, cười nói khích lệ mọi người.

Nghe vậy mọi người mới nhớ ra, nữ tử đó nói đúng, thông tin về chuyện này họ cũng đã đọc được trong phiếu hướng dẫn rồi.

Khi đi báo danh, thực chất lúc kiểm tra tu vi, tư chất, thiên phú cùng tuổi tác, thì đó chính là bài khảo thí đầu tiên rồi. Một khi kiểm tra hoàn tất mà không có vấn đề gì, họ đã coi như trở thành đệ tử của Tọa Sơn tông.

Trong kì khảo hạch này, nếu thành công vượt qua được họ sẽ trở thành đệ tử nội môn, còn thất bại thì sẽ bị chuyển nhánh. Tới nhánh khác họ phải vượt qua được một bài kiểm tra nhỏ, sau đó sẽ chính thức trở thành đệ tử ngoại môn. Nói tóm lại trong kì khảo hạch sắp diễn ra, dù có vượt qua hay thất bại thì họ vẫn sẽ là đệ tử Tọa Sơn tông, chỉ khác về cấp bậc mà thôi.

Thanh niên mày kiếm Mục Bình lên tiếng: “Đệ tử ngoại môn thì Tọa Sơn tông mỗi năm đều tổ chức một kì chiêu nạp, số lượng trúng tuyển rất đông, vì vậy nếu trở thành đệ tử ngoại môn cũng chẳng được nhiều chỗ tốt mấy.”

Mọi người lắng nghe lời hắn nói, ngay cả tiểu muội hay cãi lời hắn lần này cũng không phản bác. Hắn tiếp tục:

“Chỉ khi trở thành đệ tử nội môn mới có thể được bồi dưỡng tử tế, được phân phát nhiều tài nguyên tu luyện, được tiếp cận với những tuyệt học cao thâm! Vì vậy các vị nhất định phải cố gắng hết sức, đừng ôm tư tưởng rằng nếu thất bại vẫn sẽ là đệ tử ngoại môn mà tham gia khảo hạch.”

Cơ Thanh che miệng cười: “Mục các hạ lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, nhưng lần này thực sự nói rất đúng.”

“Nói hay lắm, chúng ta hãy cùng nhau cố hết sức mình nhé.” Đại hán da đen họ Thiết giơ ngón tay cái tới phía Mục Bình.

Nữ tử Mục Diệp cũng đồng ý với ca ca của mình, nói: “Khi có thân phận là đệ tử nội môn Tọa Sơn tông, mới không bị người của các thế lực lớn khác coi thường, chứ nếu chỉ là ngoại môn thì trong mắt họ vẫn chẳng là cái thá gì đâu.”

Diệt Chúng Sinh nãy giờ vẫn luôn im lặng, giờ mới lên tiếng: “Khảo hạch sắp diễn ra rồi, tất cả mọi người hãy dốc toàn lực mà chinh chiến thôi!”
Chương 62: Khảo hạch khởi.

“Ta tuyên bố, cuộc khảo hạch tuyển đệ tử nội môn Tọa Sơn tông chính thức bắt đầu!”

"Ầm!" Vô số nguyên sĩ như bầy kiến vỡ tổ cấp tốc vọt vào trong khu rừng, hướng thẳng lêи đỉиɦ núi. Ngọn núi ngoại sơn này chính là địa điểm diễn ra cuộc khảo hạch, tất cả các thí sinh lứa dưới 20 tuổi tham gia sẽ có những trận chiến khốc liệt tại nơi đây.

Trên ngọn núi ngoại sơn kia có rất nhiều ma thú được Tọa Sơn tông nuôi thả, bọn chúng sẽ ngẫu nhiên có tấm lệnh bài trong thân thể. Nhiệm vụ của các thí sinh là trong vòng ba ngày phải thu thập được từ 100 tấm lệnh bài đen trở lên, hoặc một tấm lệnh bài đỏ. Sau đó đem lên đến đỉnh núi giao nộp cho quản sự tại trên đó.

Trong quá trình diễn ra khảo hạch trên ngọn núi ngoại sơn này, các thí sinh cũng có thể tấn công lẫn nhau để cướp lấy lệnh bài của đối phương. Hoàn toàn được phép gϊếŧ người nên vô cùng nguy hiểm!

Thí sinh nào lâm vào hiểm cảnh, không muốn mất mạng có thể rút lui khỏi khảo hạch bằng cách bóp nát viên ngọc thân phận của bản thân, đã được phát trước đó. Một khi bóp nát viên ngọc thì thí sinh sẽ bị tước tư cách tham gia khảo hạch, sẽ có chấp sự chạy tới dẫn đi.

Khi mất tư cách khảo hạch, không được gây ảnh hưởng tới các thí sinh khác, ngược lại các thí sinh khác cũng không được tấn công họ.

Nghiêm cấm cấu kết hoặc tạo thành đoàn đội, phải tự thân hành động. Những thí sinh chung gia tộc hoặc có giao tình có thể làm ngơ đối phương, không đánh lẫn nhau, nhưng cũng không được giúp đỡ nhau. Các quản sự sẽ có những biện pháp để quan sát mọi chuyện diễn ra trên ngọn núi này, một khi phát hiện có thí sinh thông đồng với nhau sẽ lập tức loại khỏi khảo hạch.

Một vệt đen phóng đi rất nhanh dưới những tán cây, Diệt Chúng Sinh với bộ võ phục hắc y trên thân, cực kì linh hoạt di chuyển trong khu rừng. Trong ba ngày phải thu thập đủ lệnh bài rồi đem tới đỉnh núi, không dễ chút nào. Chưa kể còn có rất nhiều kẻ sẽ mai phục tại lối lêи đỉиɦ núi, gϊếŧ người cướp lệnh bài.

“Ngày đầu tiên nên hoạt động tại nửa dưới của ngọn núi này, tìm kiếm ma thú mà diệt sát lấy lệnh bài, hạn chế chạm trán những nguyên sĩ khác.”

Nghĩ vậy hắn thi triển vân di bộ, phóng đi với tốc độ rất nhanh săn gϊếŧ những ma thú trong tầm ngắm.

Nửa ngày đầu tiên khi cuộc khảo hạch khai màn, đa phần các thí sinh đều đi tìm kiếm săn gϊếŧ ma thú, rất ít có những trận nguyên sĩ giao chiến phát sinh. Điều này là vì trong khoảng thời gian ban đầu, các thí sinh chưa thu thập được nhiều lệnh bài, nên không ai muốn gây hấn với kẻ khác khi không có quá nhiều lợi ích.

Quyết chiến thực sự sẽ diễn ra vào cuối ngày thứ ba, lúc đó những kẻ còn tồn tại chắc chắn sẽ có thu hoạch kinh người, lệnh bài vô số. Một khi hạ sát được một nguyên sĩ vào thời điểm đó chắc chắn bội thu. Hiện tại vẫn đang là quãng thời gian an bình nhất, người người diệt sát ma thú.

.........

Đường đao xoẹt ngang qua, một cái đầu lớn của ma thú rơi xuống, A Diệt chém thêm vài đường phanh thây thân thể mãnh thú này. Mắt hắn sáng lên, sau đó vui vẻ phất tay thu lấy tấm lệnh bài đen nằm tại phần dạ dày của con thú xấu số. Thân ảnh thoắt cái đã thành một vệt đen chạy đi xa.

Trong một hốc cây khô, nơi mà khó có ai để ý tới, thân ảnh người thanh niên họ Diệt đang ngồi điều tức khôi phục nguyên lực. Trong bàn tay hắn có một khối nguyên thạch trung phẩm, đang không ngừng bị hắn hấp thu, bổ sung lại nguyên lực đã tiêu hao trong thân thể.

Mở mắt ra A Diệt thở ra một hơi dài, hắn phất tay lập tức có 5 tấm lệnh bài đen xuất hiện, lơ lửng trước mặt.

“Qua gần nửa ngày rồi, ma thú ta diệt sát đã lên tới chừng năm chục đầu, trong đó nhị giai cũng gần mười con, vậy mà tổng cộng mới thu được 5 tấm lệnh bài.”

Tỉ lệ lệnh bài xuất hiện trong thân thể ma thú là ngẫu nhiên, có khi bên trong một ma thú nhất giai yếu kém có lệnh bài, mà trong một ma thú nhị giai mạnh mẽ lại không có. Nghe nói chỉ có ma thú nhị giai đỉnh cao, và tam giai thì mới chắc chắn thập phần có lệnh bài bên trong.

Mà nhị giai đỉnh cao thực lực ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 6, nếu dốc toàn lực A Diệt có thể diệt sát được một đầu. Nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến bản thân lâm vào tình huống nguy hiểm, tại nơi đây một khi bản thân suy yếu sẽ có rất nhiều kẻ ngấp nghé. Hắn chẳng xuẩn đến mức đi kiếm nguy lên thân.

Bỗng nhiên bên tai hắn có tiếng bi khí va chạm vang lên, dường như có nguyên sĩ đang chiến đấu gần nơi này. Thần thức hắn tỏa ra quan sát xung quanh, phát hiện cách đó chừng 30 trượng có hai thân ảnh đang giao chiến, nói đúng hơn là một bên đánh một bên thủ.

Một nữ tử có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 4, người đầy mồ hôi điều khiển bảo cụ trông như sợi dây, đang khổ sở chống đỡ lại hai thanh phi đao cực kì hung hăng, bộ dáng sắp không chống đỡ nổi nữa.

Ả gắng gượng nói: “Vị nguyên huynh này, không thể buông tha tiểu muội một lần sao? Tiểu muội nguyện ý lấy thân hầu hạ nguyên huynh một đêm!”

Đối diện nữ tử là một thanh niên, y phục cao sang nhìn qua đã biết là con cháu một thế gia nào đó. Khuôn mặt khá anh tuấn, khí thế sắc bén, tu vi tầng 5 Luyện Nguyên cảnh, cánh tay luôn khẽ vung vẩy, chỉ huy hai thanh phi đao công kích tới nữ tử trước mắt.

“Được, ngươi cũng đem bảo cụ thu hồi lại, ta tha cho ngươi một mạng!” Hắn ta hờ hững nói, sau đó liền phất tay thu hồi lại hai thanh phi đao, bay lơ lửng cạnh người hắn, trên mặt mỉm cười nhìn đối phương.

Nữ tử mừng rỡ, liền liếc mắt đưa tình với người trước mặt, tuy có chút do dự nhưng vẫn chậm rãi thu lại bảo cụ về tay, nguyên lực hộ thể trên thân gấp rút biến mất, thực sự cô không cầm cự nổi lâu nữa. Sau đó bộ ngực đầy đặn ưỡn cao lên, đôi môi anh đào hé mở như muốn nói cái gì đó, đáng tiếc âm thanh chưa phát ra thì dị biến đã phát sinh.

Trên mặt thanh niên sát khí lộ rõ, ngón tay đột nhiên chỉ tới, hai thanh phi đao nhanh như thiểm điện bắn xuyên qua đầu nữ tử! Máu tươi bắn lên tung tóe, nữ tử này còn không kịp kêu la một tiếng liền đã mất mạng.

“Tiện nhân, tưởng có thể dụ hoặc được Cổ Hung ta sao? Tầm cỡ dung mạo như ngươi tại thanh lâu không thiếu gì, việc gì ta phải tha cho ngươi chứ.” Vừa lẩm bẩm hắn vừa đi tới gần thi thể của nữ tử, vung tay cách không kéo lấy nạp giới trên ngón tay đối phương.

"Keeng!" Đột nhiên quanh thân tên họ Cổ cấp tốc hiện ra một vòng quang tráo, ngăn cản lại một đòn công kích chớp nhoáng!

Nhưng hắn ta cũng bị lực phản chấn trong cú va chạm đẩy lui lại vài trượng, chỉ thấy tấn công hắn là một thanh phi kiếm toàn thân tản mát ra hàn khí. Khi ám sát thất bại thanh phi kiếm đó liền hóa thành một đạo lam quang, bay đến một bụi rậm cách đấy không xa. Một thân ảnh hắc y nhanh chóng thu hồi lại thanh phi kiếm rồi cấp tốc bỏ chạy.

Tên họ Cổ trừng mắt giận giữ, sát khí dâng trào: “Dám cả gan ám toán ta rồi muốn toàn mạng bỏ đi à? Ngươi nhất định phải chết!”

Trên người hắn có bảo bối có thể tự động phòng ngự khi cảm ứng được nguy cơ, tất nhiên là vật phẩm tiêu hao. Vừa rồi đã bị động sử dụng một lần, mà kẻ khiến bảo bối của hắn tiêu hao đi một lần giữ mạng, lại chỉ là một gia hỏa có tu vi tầng 4. Như vậy thì làm sao mà tên họ Cổ này không tức giận cho được chứ.

Tốc hành phù cao cấp dán trên thân, Cổ Hung truy đuổi theo bóng đen phía trước vào sâu trong rừng rậm. Phía trước hắn, Diệt Chúng Sinh khóe miệng lộ ra ý cười, hai chân vẫn tiếp tục duy trì vân di bộ chạy như bay dưới cánh rừng.

"Bùm bùm bùm!" Vô số phù bạo được tên họ Cổ phóng ra, nổ bay những cây cối cản đường hắn, hai thanh phi đao ánh đỏ, như hai tia chớp liên tiếp công kích thân ảnh phía trước. Hai người một chạy một đuổi không cách nhau quá xa, nhưng trong rừng rậm này có vô số cây cối ngăn cản, nên nhất thời tên hậu nhân Cổ gia đó không thể làm gì được A Diệt.

“Tới đây được rồi.” A Diệt vừa chạy vừa cảm ứng thổ nhưỡng, hiện tại như phát hiện ra gì đó liền dừng lại, xoay người đợi tên họ Cổ đuổi tới. Hai tay hắn kết ấn, tức thì đặt xuống mặt đất, lập tức có vô số rễ cây to lớn từ dưới lòng đất trồi lên quấn chặt lại thân ảnh vừa phóng tới!

“Nhất thức – Mộc thổ khống!”

“Khốn kiếp! Tại sao lại có nhiều rễ cây quái dị trồi lên như vậy, đó là nguyên thuật gì?”

Trong tay Cổ Hung xuất hiện một thanh đoản kiếm, hắn không ngừng vung chém, chặt đứt những rễ cây to lớn phóng tới. Hai thanh phi đao cũng liên tục bay quanh người hắn, bảo hộ tới mức một giọt nước không lọt.

Nhìn đối phương phóng thích ra một cỗ nguyên lực dồi dào, chỉ huy bảo cụ tinh chuẩn bảo vệ thân thể, vô số rễ cây đồng loạt phóng tới cũng không thể cận thân nổi. Họ Diệt cảm thán:

“Không hổ là hậu nhân thiên tài trong thế gia, không những có bảo bối tự động hộ chủ, mà công pháp tu luyện cũng là tam phẩm, hơn nữa kĩ nghệ khống vật rất tinh chuẩn.”

Bộ công pháp U Mộc Đằng quyết A Diệt đã tu luyện viên mãn tầng 1, vậy nên đã có được nguyên thuật đi kèm này. Một khi thi triển có thể điều động toàn bộ rễ cây xung quanh, trồi lên khỏi mặt đất khống chế kẻ địch. Nhưng hắn không ngờ lần đầu thi triển lại gặp phải một tên khó đối phó như vậy.

"Xoẹt!" Cổ Hung cuối cùng cũng chém sạch toàn bộ rễ cây quanh đây, đôi mắt hắn âm lãnh nhìn tới tên thanh niên phía trước, sát khí dâng trào.

“Tiểu tử, ngươi nghĩ mình là ai mà muốn đánh là đánh, muốn đi là đi? Hôm nay, ta đảm bảo ngươi sẽ chết tại nơi này!”
Chương 63: Thắng hiểm

“Ngươi còn muốn chạy sao?” Thân ảnh Cổ Hung phóng tới nhanh như bay, lao đến trên đỉnh đầu A Diệt rồi hung hăng chém xuống một kiếm!

Ngay lúc này họ Diệt cấp tốc xoay người lại, tay vung lên ném ra một tấm nguyên phù lục sắc.

“Khởi Mộc phù!”

Trước người hắn ta nhanh chóng sinh trưởng vô số dây leo, lưỡi thanh kiếm của Cổ Hung chém xuống chỉ chặt đứt vài nhánh, rồi chúng lại cấp tốc mọc ra quấn lấy cả vũ khí của hắn ta đi!

“Khốn kiếp! Tiểu tử giảo hoạt này.”

Họ Cổ phất tay tính chỉ huy hai thanh phi đao phóng lên, cắt chém đám dây leo để lấy lại thanh kiếm. Nhưng không thấy chuyện gì phát sinh, hắn vội quay đầu lại thì trông thấy hai thanh phi đao đã bị vài cái rễ cây to lớn quấn chặt, không thể thoát ra nổi!

“Cái gì? Sao ngươi vẫn có thể dùng được chiêu này?” Hắn ta trợn mắt ngạc nhiên vô cùng, cứ nghĩ rằng ban nãy đã chém sạch toàn bộ những thứ rễ cây đáng ghét này rồi, không ngờ đối phương vẫn còn giữ lại một ít đến bây giờ mới lộ ra.

“Ngươi nghĩ ta xuẩn đến mức không dữ lại chút ám chiêu à?” Họ Diệt cười khẩy, sau đó tiếp tục điều động đám rễ cây lo lớn, phóng tới quấn quanh người đối thủ. Cùng lúc đó, vô số dây leo bạo khởi liền quấn chặt sinh vật ở gần, tên họ Cổ cả kinh nhất thời không kịp trở tay.

Trong thân thể hắn phát ra một luồng năng lượng, tạo thành vòng quang tráo cực kì rắn chắc, bảo vệ hắn khỏi đám dây leo cùng rễ cây xung quanh. Sắc mặt Cổ Hung cực kì khó coi, chỉ trong chưa đầy một canh giờ mà hắn đã tiêu hao đi hai lần hậu chiêu giữ mệnh, hiện tại trong đầu hắn chỉ muốn gϊếŧ chết tên tiểu tử đáng ghét trước mắt!

Trong tay xuất hiện một tấm nguyên phù đỏ rực, rồi hắn cấp tốc truyền nguyên lực bản thân vào trong đó, muốn kích phát tấm phù quý giá này. Tay vụt mạnh xuống phi tấm phù đang bốc cháy tới phía gốc rễ của đám dây leo!

“Hỏa Trụ phù!”

"Bùm!" Một cột lửa phóng lên cao vài chục trượng, thiêu đốt toàn bộ dây leo cùng với rễ cây, thậm chí cây cối tại vùng này cũng bị thiêu rụi đi một mảng lớn! Lúc này ba thanh binh khí của Cổ Hung mới được tự do, bay trở lại trong tay hắn. Đồng thời vòng quang tráo hộ thân cũng biến mất, hiển nhiên thời gian duy trì phòng ngự không thể lâu được.

“Bảo vật tự động phòng ngự của hắn đã ngừng hoạt động, mà để lần nữa có thể thôi động thì cũng phải mất không ít thời gian. Hiện tại là thời cơ tốt nhất để ra tay!”

Khói lửa mịt mù, bụi bay đầy trời, tên Cổ Hung bị sặc khói, cấp tốc rời khỏi phạm vi đám cháy rồi mới dừng lại phục dụng đan dược. Vì sự đề cao cảnh giác mà hắn đã thoát được một kiếp, ngay khi cảm ứng được có vật lạ tiếp cận cực nhanh, hắn đã không chần chừ liền dán tấm nguyên phù luôn kẹp giữa hai ngón tay lên người.

Bóng đen lướt tới, một đường đao quang nhanh như chớp chém ngang qua, nhưng rất tiếc đã bị một lớp phòng ngự kim sắc cản lại. Bóng đen dừng lại đứng cách nơi đó không xa, chính là Diệt Chúng Sinh, hắn xoay người lại mỉm cười nói:

“Vậy là những vật phụ trợ lợi hại nhất của ngươi đều đã bại lộ, bảo vật có thể tự động hộ chủ, Hỏa Trụ phù cùng Kim Vệ phù.”

Trong đợt khảo hạch này, mỗi thí sinh chỉ được phép đem theo một món bảo vật đặc thù, hai tấm nguyên phù hoặc vật phẩm phụ trợ đồng dạng. Phù lục thông thường, nguyên thạch, bảo cụ cùng đan dược đều được đem theo số lượng vô hạn. Tất nhiên uy năng chỉ được giới hạn ở mức cảnh giới Luyện Nguyên.

Thủ thế sẵn sàng lao tới tấn công đối thủ phía trước, họ Cổ nghĩ thầm: “Tên này chỉ là một tán tu nên chắc chắn không thể có hơn một tấm nguyên phù được, Khởi Mộc phù có lẽ là nguyên phù duy nhất của hắn.”

Nghĩ vậy Cổ Hung đã bớt căng thẳng đi không ít, tuy rằng bảo bối hộ thân cùng hai tấm nguyên phù chưa thể tiếp tục sử dụng, nhưng đồng dạng kẻ địch cũng như vậy. Mà chiến đấu dựa vào thực lực tự thân thì hắn với tu vi cao hơn một tầng có thể nắm chắc diệt sát được A Diệt, hơn nữa công pháp hắn tu luyện thuộc cấp độ tam phẩm trong khi của đối phương chỉ là nhị phẩm.

Hắn ta nghĩ như vậy cũng bình thường, vì một tấm nguyên phù có phẩm chất Luyện Nguyên cực hạn như Khởi Mộc phù, giá phải lên tới gần 200 nguyên thạch cho một tấm có ba lần thôi động. Đối với một tán tu thì số tiền đó không hề nhỏ, cố lắm cũng chỉ mua được một tấm là cùng.

“Ngươi chỉ là một tên Luyện Nguyên cảnh tầng 4 nhỏ bé mà thôi, dựa vào chút thủ đoạn mới bức ta phải sử dụng tới nguyên phù mà đã tự đại rồi. Để ta cho ngươi thấy thực lực chân chính áp đảo là như thế nào!”

Thân ảnh họ Cổ vụt tới phía A Diệt muốn giáo huấn hắn, họ Diệt không chút lo ngại liền cầm chặt thanh chiến đao trong tay mà phóng lên. Đao kiếm va chạm, tức thì một trận quyết chiến diễn ra, âm thanh kim loại chạm trán vang lên không ngớt.

“Tại sao hiện giờ nguyên lực trên thân hắn ta lại giao động ở mức tầng 5 Luyện Nguyên cảnh vậy?” Chú ý quan sát, họ Cổ trợn to mắt khi trông thấy trước ngực đối thủ có dán một tấm cường nguyên phù, một loại phù lục tạm thời tăng thêm nguyên lực trong khoảng thời gian ngắn.

“Cường nguyên phù là phù lục độc quyền của một số thế gia xa xưa, không có bán tại bên ngoài. Tại sao tên khốn này lại có? Chẳng lẽ hắn là một tên hậu nhân thế gia giả làm tán tu?”

Nghĩ vậy Cổ Hung bắt đầu cảm thấy đối thủ trước mắt khó xơi hơn hắn tưởng, hơn nữa có chút lo sợ, vì nếu đối phương là con cháu thế gia thật thì chắc chắn không chỉ có một tấm nguyên phù.

A Diệt vẫn cuồng mãnh tấn công mà không quan tâm đối thủ đang nghĩ gì, tấm phù này chỉ là một trong những chiến lợi phẩm hắn thu được, khi diệt sát đám nguyên sĩ thế gia tại hồi còn ở bên trong bảo tàng Chân Giải mà thôi.

Hiện tại cả hai bên có tu vi tương đương, nhưng kĩ năng cận chiến cùng thể lực của A Diệt áp đảo hoàn toàn Cổ Hung. Do nguyên lực của họ Cổ được công pháp tam phẩm gia trì nên nhất thời hắn mới không bị đánh bại.

Ban đầu họ Cổ còn chỉ huy hai thanh phi đao liên tục công kích A Diệt, nhưng hiện tại hắn không thể phân tâm thôi động bảo cụ được nữa, phải tập trung chống đỡ những cú vung đao như núi sập của đối phương! Nguyên lực thuộc tính lôi có lực công kích bá đạo vô cùng, nhưng hiện tại lại chẳng thể đánh lọt qua được lớp nguyên lực mộc hệ dẻo dai của đối phương.

Diệt Chúng Sinh đã tu luyện U Mộc Đằng quyết tới tân tấn tầng 2, nên nguyên lực của hắn có thêm nội tại dẻo dai vô cùng, nếu sức mạnh không quá áp đảo, sẽ không thể xuyên phá được. Tên họ Cổ ngày càng phải thối lui nhanh hơn, A Diệt vẫn chạy theo công kích không ngừng, Trường Băng kiếm đã vài lần suýt đắc thủ, cứa qua lớp nguyên lực hộ thể của đối phương.

Mới thế đã qua trăm chiêu, họ Cổ biết cận chiến mình kém xa đối phương liền cố gắng thối lui tạo khoảng cách. Phù bạo phóng ra vô số, hai thanh phi đao như hai tia chớp đỏ điên cuồng chém loạn, ngăn không cho A Diệt lao tới cận thân.

“Song Lôi Kích!”

Vừa ra khỏi phạm vi công kích cận chiến của A Diệt, họ Cổ tức thì thi triển nguyên kỹ. Hai thanh phi đao hóa thành hai tia sét đỏ đúng nghĩa, đánh thẳng tới thân ảnh kẻ địch.

"Oành!" Hai tia sét đánh hụt xuống mặt đất tạo ra hai lỗ sâu, thân ảnh A Diệt vừa né tránh thành công, đã di chuyển quỷ dị tiếp cận đối phương. Cổ Hung lúc này vì tiêu hao quá nhiều nguyên lực trong thời gian ngắn mà ngã khuỵu xuống, thở dốc không thôi. Nhân cơ hội này họ Diệt đã cấp tốc tới gần, chuẩn bị vung xuống một đao.

“Trả lại câu này cho ngươi, ngươi nghĩ ta xuẩn đến mức không giữ lại chút ám chiêu sao?”

Khóe miệng họ Cổ cong lên hiện ra ý cười, trong lòng bàn tay hắn có một cỗ nguyên lực ẩn hiện, sau đó búng tay. Ba thanh phi châm từ ống tay áo hắn bắn mạnh lên với tốc độ rất nhanh, trên mỗi một thanh phi châm đều chứa nguyên lực lôi thuộc tính cực mạnh, có thể dễ dàng phá vỡ lớp nguyên lực hộ thể thông thường!

“Xem ra lần này hai ta đều có ám chiêu!” Họ Diệt cũng không chịu thua mà đáp trả một câu. Tư thế của hắn ở trên không như thể chuẩn bị vung đao xuống, nhưng thực chất thứ hắn vung ra là vô số tấm phù!

Những tấm phù này phóng xuống tới vị trí họ Cổ rồi đồng loạt bung ra, hóa thành vô số tấm lưới nhện bao bọc kẻ địch lại, muốn chế trụ hắn ở yên tại chỗ!

“Đây là... chu mây phù!” Cổ Hung hoảng loạn không thôi, điên cuồng chém ngang chém dọc. Tiếc rằng nguyên lực trong người hắn đã cạn kiệt gần như hoàn toàn, nên không thể tạo đủ lực để cắt đứt những tấm lưới nhện.

Cùng lúc đó, ba thanh phi châm nguy hiểm bắn lên phía thân ảnh A Diệt trên không. Một thanh bị những lá phù phóng xuống rồi bung ra ngăn cản lại, hai thanh xuyên qua được mà tiếp tục hung hăng lao lên!

Diệt Chúng Sinh cố nghiêng người hết sức cũng chỉ tránh được một cây phi châm, cây còn lại đã bắn trúng bả vai hắn. Lớp nguyên lực phòng ngự bị mạnh mẽ xuyên qua, đâm sâu vào trong da thịt khiến máu tươi trào ra. Hơn nữa tại đầu mũi châm bạo phát ra một luồng tia điện khiến hắn đau đớn không thôi!

A Diệt cố nhịn cơn đau, sát khí dâng trào, đáp thân xuống mặt đất sau đó cấp tốc bắt pháp quyết chuẩn bị tung ra đòn tất sát!

“Phi Kiếm Quyết – Thất Kiếm Kích!”

Vòng luân quang lục sắc hiện ra sau lưng họ Diệt, 7 thanh phi kiếm được ngưng tụ từ nguyên lực đậm đặc xuất hiện quanh thân. Theo hướng hắn chỉ tay, những thanh phi kiếm đồng loạt phóng tới công kích kẻ địch.

Cổ Hung đang bị đống mạng nhện dẻo dai quấn lấy, nhất thời chưa thể thoát ra được. Hắn sợ hãi vội vàng tìm kiếm viên ngọc thân phận trong nạp giới, muốn bóp nát nó để giữ lại được mạng sống nhưng đã muộn.

Bảy thanh phi kiếm với uy lực cường đại mạnh mẽ xuyên qua thân thể hắn, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng đất, một hậu nhân Cổ gia đã biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này.
Chương 64: Qua ngày đầu

Giữa rừng rậm có một phương bị thiêu cháy cả mảng rừng, làn khói dày đặc bốc lên tận trời cao. Dưới mặt đất, nơi cây cối đã cháy đen, có một thi thể nằm đó, máu tươi vẫn đang không ngừng chảy ra nhuộm đỏ địa thổ.

Cách đó khá xa trên một cành cây có một thân ảnh nam tử thình lình xuất hiện, hắn quan sát vùng chiến trường này rồi quay đầu rời đi. “Trận chiến đã kết thúc, ta tới muộn rồi.”

Chén trà nhỏ sau lại có một nữ tử phóng tới nơi này, đứng từ xa quan sát thi thể Cổ Hung rồi lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Kết thúc nhanh thật đấy ta tới chậm một bước rồi, nếu tới kịp lúc có thể ngư ông đắc lợi, tiếc thật.”

Đột nhiên có một thân ảnh lướt tới vị trí thi thể, lộ ra là người đàn ông trung niên, người này là một trong những chấp sự phụ trách thu dọn thi thể của các thí sinh. Như cảm ứng được ánh mắt của nữ tử, ông ta liền quay đầu lại nhìn, thấy vậy cô ta ôm quyền rồi vội vã rời đi.

Vị chấp sự này kiểm tra thi thể Cổ Hung, xác định danh tính xong liền thu hắn vào trong giới chỉ, sau đó cấp tốc rời đi. Ông ta lẩm bẩm: “Hiếm lắm mới thấy một tên hậu nhân thế gia bị diệt sát đấy, xem ra kẻ ra tay cũng không phải dạng tầm thường.”

Cách nơi đó chừng một dặm, trong một sơn động nhỏ, Diệt Chúng Sinh đang nghỉ ngơi điều tức tại nơi đây. Có nguyên thạch trung phẩm cùng với đan dược khôi phục cao giai, nguyên lực trong người hắn đã phục hồi hơn phân nửa. Nhưng vết thương tại bả vai trái thì chưa, hắn cần điều trị ít nhất hai canh giờ nữa mới có thể cử động cánh tay này như bình thường được.

“Lần này đúng là đá phải thiết bản rồi, biết trước rằng muốn diệt sát hắn ta không hề dễ, nhưng cũng không ngờ lại khó tới vậy.”

A Diệt cười khổ, kẻ tên Cổ Hung đó có thể được coi là thiên tài trong gia tộc cũng không ngoa. Tư duy cùng kĩ nghệ chiến đấu của hắn, vượt qua hoàn toàn những tên con cháu thế gia mà lúc trước họ Diệt từng đối phó. Hơn nữa thủ đoạn bảo mệnh có quá nhiều, những vật phẩm phụ trợ toàn chơi đồ cao cấp nhất có thể.

“Nhưng thu hoạch đúng thật rất khá.” A Diệt hưng phấn vung tay lấy ra toàn bộ đồ vật bên trong nạp giới của họ Cổ. “Lệnh bài đen có 11 chiếc, không hổ là tên chuyên đi săn gϊếŧ kẻ yếu cướp của. Vô số phù lục và đan dược, Hỏa Trụ phù cùng Kim Vệ phù thuộc cấp Luyện Nguyên cực hạn, đều còn 2 lần sử dụng.”

Thứ chân quý nhất là một chiếc vòng tay cổ đồng, đây chính là bảo bối có thể tự động hộ chủ khi gặp nguy hiểm. Khi thôi động sẽ tạo ra một vòng phòng hộ trong vòng mười hơi thở, cho dù công kích toàn lực của Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong cũng không thể phá vỡ! Tiếc là chỉ còn duy nhất một lần sử dụng.

Còn nạp giới của nữ tử trước đó đã bị họ Cổ gϊếŧ chẳng có gì giá trị lắm, nguyên phù đã dùng hết số lần thôi động, bảo cụ Hoàng giai chỉ là trung phẩm. Lệnh bài chỉ vỏn vẹn 2 cái, những vật phẩm phụ trợ khác đều chỉ còn số lẻ. Tuy ả ta không phải tán tu nhưng cũng chỉ là người trong tiểu thế lực, chẳng giàu hơn tán tu là bao.

“Sau nửa ngày thu hoạch được 18 tấm lệnh bài đen, hiệu suất coi như không tệ.”

Tuy có thu hoạch lớn nhưng cũng không ít nguy hiểm, nếu không phải tự tin về thực lực cùng thủ đoạn của bản thân mình, thì ngay từ đầu A Diệt sẽ không công kích tên họ Cổ kia.

Hơn nữa gần nửa ngày săn gϊếŧ ma thú quanh vùng này, dựa vào thần thức cực nhạy khi ở trong rừng, họ Diệt biết thời điểm đó không có người thứ ba ở gần phạm vi của họ, nếu không hắn sẽ chẳng dại gì chiến đấu sống chết với kẻ khác.

“Đám hậu nhân thế gia tham gia khảo hạch chắc chắn ai nấy đều có bảo vật phụ trợ cao cấp, tốt nhất không nên đối đầu với những thành phần đó nữa.” Hắn thầm nhủ.

Đám cậu ấm cô chiêu đó ai nấy trên người đều có bảo vật hộ mệnh đặc thù, hai tấm nguyên phù cấp Luyện Nguyên cực hạn, và vô số phù lục cùng thủ đoạn nguy hiểm khác. Nói là chiến đấu với một tên nguyên sĩ đồng cấp, nhưng thực chất là chiến đấu với những vật phẩm có uy lực Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong của đối phương!

Trong lúc này, chiến đấu vẫn đang diễn ra tại nhiều nơi, chủ yếu vẫn là giữa nguyên sĩ và ma thú. Những trận nguyên sĩ quyết chiến xảy ra rất ít, nhất là sinh tử chiến như A Diệt với Cổ Hung gần như không có.

.......

Nửa ngày sau khi màn đêm buông xuống, ngày đầu tiên khảo hạch đã sắp đi qua, nhiều thí sinh đã có thu hoạch phong phú và bắt đầu ẩn nhẫn. Số lượng thí sinh bị loại hoặc bỏ mình chưa chiếm tới một thành.

Tại một nơi vô danh, xung quanh hơn một dặm không có bóng người thứ hai, một thân ảnh đang không ngừng chém gϊếŧ một bầy ma thú có hình dạng chó sói. Bầy thú này là ma thú nhất giai có số lượng lên tới chục đầu, cho dù là nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh tầng 4 diệt sát đám này cũng khá là khó khăn.

Hai tay kết ấn, vòng luân quang phát sáng hiện ra phía sau lưng, quanh thân xuất hiện bảy thanh phi kiếm chứa giao động nguyên lực mạnh mẽ.

“Phi Kiếm Quyết – Thất Kiếm Kích!”

Theo hướng nhất chỉ của A Diệt, bảy thanh kiếm hung hăng bắn đi, diệt sát vài đầu ma thú còn tồn tại. Bất giác, nơi đây đã có nhiều thêm vài cỗ thi thể. Một thanh phi đao ánh đỏ liên tiếp bay qua bay lại, cắt xé thân thể bầy sói, cuối cùng thu về được duy nhất một tấm lệnh bài đen.

Họ Diệt trực tiếp ngồi xếp bằng gần đó mà khôi phục nguyên lực, hắn đã kiểm tra dò xét qua không ít lần, tự tin rằng quanh đây chừng một dặm không có người.

Đến hiện tại, hắn đã có 28 tấm lệnh bài, tiến độ thu thập quá chậm so với việc diệt sát, cướp lấy của thí sinh khác. Vì đầu giờ chiều hắn mất không ít thời gian để điều trị thương thế ở bả vai, hơn nữa thương thế vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nên hắn chỉ có thể đánh gϊếŧ ma thú nhất giai mà thôi.

“Phi Kiếm quyết quả không hổ danh là nguyên kỹ cấp bậc Luyện Nguyên cực hạn, uy lực trong mỗi thanh phi kiếm còn mạnh hơn chút so với ta toàn lực xuất ra một đao!”

Trước đó khi tu luyện bộ nguyên kỹ này, họ Diệt đã phát hiện ra cấp bậc của nó cực kì cao, có thể dùng trong lâu dài. Phi Kiếm quyết có tổng cộng 5 tầng, tầng 1 sẽ tạo ra 3 thanh phi kiếm, tầng 2 sẽ là 5, tầng 3 là 7, còn tầng 4 là 9 thanh. Khi luyện đến đại thành tức tầng 5 sẽ khiến cho 9 kiếm hợp nhất, uy lực đến cả Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong cũng khó đỡ nổi!

Hiện tại sau hơn một năm tu luyện A Diệt đã đạt tới tầng 3, có thể xuất ra 7 thanh phi kiếm, uy lực cực mạnh mẽ.

Nguyên kỹ, nguyên thuật, nguyên phù, đều được chia cấp bậc như đại cảnh giới của nguyên sĩ. Trong mỗi cảnh giới sẽ được chia thành 3 tiểu cấp, là cấp thông thường, cấp đỉnh cao và cấp cực hạn.

Ví như nguyên kỹ thuộc cấp bậc Luyện Nguyên thông thường, sẽ có tác dụng lớn đối với nguyên sĩ có tu vi dưới Luyện Nguyên cảnh tầng 5, trên tầng 5 tác dụng sẽ giảm đi không ít. Cấp Luyện Nguyên đỉnh cao sẽ có tác dụng lớn đối với nguyên sĩ dưới tầng 9, đạt tới tầng 9 sẽ giảm bớt uy năng.

Còn nguyên kỹ, nguyên thuật, nguyên phù thuộc cấp độ Luyện Nguyên cực hạn, ví như Phi Kiếm quyết, Hỏa Trụ phù, Khởi Mộc phù. Thì đạt tới tu vi Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong khi sử dụng vẫn đem lại tác dụng lớn, dưới Hiển Hóa xem như có năng lực mạnh nhất!

Đêm tối A Diệt vẫn không ngừng đi săn ma thú, hắn phải thu thập lệnh bài mọi lúc mọi nơi, phải nhanh chóng kiếm đủ 100 tấm lệnh bài đen trong thời gian sớm nhất có thể. Nghe nói ma thú tam giai đỉnh cao trở lên có xác xuất chứa lệnh bài đỏ trong thân thể. Nhưng hắn nghĩ sẽ chẳng có tên xuẩn nào cả gan đi đối đầu với tồn tại bậc đó cả.

Những thí sinh mạnh nhất trên ngọn núi này cũng chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6 và 7, bằng thực lực tự thân chắc chắn không thể đối phó được một đầu ma thú tam giai đỉnh cao. Muốn diệt sát được một tồn tại như vậy, bọn họ phải vận dụng tốt bảo bối cùng nguyên phù cấp Luyện Nguyên cực hạn trong tay mình.

Nhưng nguy hiểm chính thức không phải là đám ma thú, mà chính là các thí sinh khác. Tiêu tốn toàn bộ át chủ bài chỉ để diệt sát một đầu ma thú mạnh mẽ, mà còn không chắc chắn có được lệnh bài đỏ hay không, sau đó sẽ bị rơi vào tầm ngắm của những kẻ khác, ắt hẳn sẽ không có tên não tàn nào làm như vậy.

"Bịch!" Lại thêm một đầu ma thú nữa ngã xuống, vẫn như thường lệ A Diệt phanh thây thân thể nó ra tìm kiếm lệnh bài. Trên mặt hắn lộ ra ý cười, tay cách không thu lấy tấm lệnh bài đen dính đầy máu tươi. Đây là tấm lệnh bài thứ 33 mà hắn kiếm được, tuy thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn không thôi.

Tại chân trời, vầng dương đã ló ánh dạng đông, bình minh lại tới, những tia nắng sớm vui vẻ bay lượn xuống trần gian, sưởi ấm mọi sinh linh. Diệt Chúng Sinh ngước đầu lên giương mắt nhìn tới ánh mặt trời, cảm nhận không khí sảng khoái đầu ngày mới.

“Ngày cũ đã qua, ngày mới lại tới, tiếp tục vững bước để có thể vươn tới trời cao nào.”
Chương 65: Tứ phương đỉnh

Ngày thứ hai trong kì khảo hạch, trên ngọn núi ngoại sơn đã nổ ra không ít những trận chiến lớn nhỏ giữa các nguyên sĩ, độ khốc liệt cao hơn hẳn ngày đầu tiên. Những cái tên nổi trội nhất đã đồng loạt xuất hiện, họ là nỗi khϊếp sợ của tất cả các thí sinh khác.

Đông có Tiêu Huyền, tây có Thạch Phong, nam có Luyện Kì Anh, bắc có Liễu Băng Nghi. Đây là bốn cái tên nổi trội nhất trong hơn một ngày qua từ khi cuộc khảo hạch bắt đầu, họ là sát thần đối với cả ma thú lẫn những nguyên sĩ.

Tại một nơi vô danh nằm phía đông trên núi ngoại sơn, thân ảnh một người thanh niên anh tuấn với thân hình cao gầy liên tiếp đánh bại những thí sinh khác. Lúc này hắn đang lôi theo thanh cự xích, đi tới gần một kẻ mặt mũi bầm dập, đã mất đi hoàn toàn sức chiến đấu.

“Ngươi...ngươi đừng có mà làm càn, ta chính là hậu nhân dòng chính trong Đông gia đó.” Gã mặt mũi bầm tím sợ hãi kêu la lên, hắn muốn dọa cho đối phương e sợ hậu thuẫn của mình để có thể thoát được một kiếp.

Nhếch miệng cười khẩy, Tiêu Huyền lên tiếng: “Mấy ngày trước ngươi không nghe Cố quản sự nói gì sao? Trong cuộc khảo hạch này chỉ có thể dựa vào thực lực tự thân để nói chuyện, không cần quan tâm thế lực sau lưng ngươi là cái thá gì!”

“Ngươi...Đông gia nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Tên họ Đông này biết rõ bản thân mình không còn đường thoát thân, để có thể tiếp tục duy trì trong khảo hạch lần này. Tay hắn bóp nát viên ngọc thân phận, chủ động xin rút lui khỏi đây.

"Búp!" Tiêu Huyền sút bay hắn ta sau đó ung dung rời đi, đối với hắn việc giày xéo một tên công tử bột chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6 là quá dễ dàng. “Toàn một lũ chỉ biết cậy vào hậu thuẫn sau lưng mình, cho dù có tu vi cao đi chăng nữa cũng chẳng biết cách vận dụng đến.”

Phía tây, một nam tử cao to lực lưỡng đang thản nhiên ngồi trên một tảng đá lớn, đôi mắt âm lãnh chiếu tới thân ảnh kẻ phía dưới khiến hắn ta không rét mà run.

Tên đó vội vàng nói: “Thạch Phong, Thạch gia ngươi và Bạch gia ta đều là đại thế gia Phần Quốc, hơn nữa không phải không có giao tình, ngươi không thể tha cho ta một lần sao?”

Gã họ Thạch lộ ra nét mặt không vui, hờ hững lên tiếng: “Chuyện giữa hai gia tộc thì liên quan quái gì đến ta chứ? Về phần ngươi, được chết dưới tay ta là vinh hạnh rất lớn rồi đó!”

Họ Bạch vừa sợ hãi vừa căm phẫn, hắn cầm viên ngọc thân phận giơ cao lên quát: “Nếu ngươi để cho ta một con đường sống thì ta sẽ dâng lên toàn bộ lệnh bài đã vất vả kiếm được cho ngươi. Còn không ta sẽ bóp nát thứ này, cho dù bị loại thì ta cũng không để ngươi chiếm được tiện nghi!”

“Ha ha, ngươi nghĩ ta cần chút lệnh bài đó của ngươi sao? Thứ ta cần là mạng ngươi kìa!”

"Ầm!" Tên họ Bạch còn chưa kịp dùng lực bóp nát viên ngọc trong tay đã bị một bàn tay to lớn chộp tới đầu, sau đó toàn bộ phần thủ cấp của hắn bị ấn lún sâu xuống mặt đất! Sinh cơ tiêu tán, chân tay vô lực đổ xuống, khí tức sinh mệnh đã tắt đi.

Tại phía nam không có những tràng cảnh thực lực áp đảo như vậy, mà diễn ra cảnh tượng rất kì lạ. Một tên nguyên sĩ mập mạp cười hắc hắc đuổi theo vài kẻ đang chạy thục mạng phía trước, điều bất ngờ là tên mập này chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 5, trong khi những kẻ đang chạy trốn đều có tu vi tầng 6!

“Sao các ngươi lại bỏ chạy nhanh như vậy? Bộ dáng cao cao tại thượng của những kẻ đứng đầu biến đi đâu mất rồi? Ha ha ha...”

Một gã mặt trắng vừa chạy vừa thở hồng hộc, cay cú quát: “Họ Luyện kia, bọn ta còn chưa động thủ với ngươi, chỉ mới nói vài câu thôi mà ngươi lại truy sát bọn ta lâu như vậy chẳng lẽ không biết mệt sao?”

“Đúng đó, đừng có quá đáng!”

Một tên khác âm lãnh đe dọa: “Ngươi cứ ngạo mạn đi, một khi khảo hạch kết thúc, bọn ta được tự do sử dụng bảo cụ phẩm chất cao, lúc đó ngươi chết chắc!”

“Ha ha vậy trước hết các ngươi phải đợi được đến khi khảo hạch kết thúc đã, còn hiện tại các ngươi vẫn chỉ là con mồi của ta mà thôi!” Gã mập mạp vẫn vui vẻ truy đuổi đám người này, mặc cho những lời đe dọa ngoài tai.

Phía bắc, giữa một vùng đồng bằng rộng rãi, có một cây linh dược rất chân quý sinh trưởng. Nó có hình dạng như đóa hoa hướng dương luôn ngước nhìn theo ánh mặt trời, quanh thân phát tán ra hương thơm nhẹ cùng với quang mang hồng phấn.

Xung quanh gốc linh dược quý này, có không ít thân ảnh hướng tới, họ đều là những nguyên sĩ có tu vi cao nhất trong kì khảo hạch lần này, hiện tại đang kiềm chế lẫn nhau.

Đột nhiên có một thân ảnh xinh đẹp mà lạnh nhạt thình lình xuất hiện!

Thiếu nữ tuyệt sắc này không ai khác chính là Liễu Băng Nghi, trong kì khảo hạch này nàng mặc bộ giáp phục kín đáo che đậy lại thân thể mềm mại, nhưng những đường cong mê người vẫn hiển lộ ra trước mắt chúng nhân. Khí chất thanh lãnh lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững quan sát hết thảy mọi người xung quanh, như tồn tại trên cao nhìn xuống chúng sinh vậy.

Liễu Băng Nghi đứng trên một thanh phi kiếm rồi từ từ hạ xuống ngay bên cạnh gốc linh dược, đôi môi mọng nước khẽ mở phát ra thanh âm đạm bạc mà bá đạo.

“Trong thời gian mười hơi thở rời xa nơi này trên trăm trượng, nếu không.

Chết!”

Theo lời nói đó đi ra là một luồng khí tức lạnh lẽo bạo phát, tản mát ra khắp bốn phương tám hướng uy hϊếp hết thảy tồn tại xung quanh. Bị hàn khí áp bức, không ít người e sợ trước khí thế bá đạo mà mỹ nhân họ Liễu thể hiện ra, đã có vài tên chủ động bỏ đi.

Nhưng cũng có một vài kẻ gan dạ, không cam lòng yếu thế trước cô ta. Dù sao Liễu Băng Nghi cũng chỉ có tu vi tầng 6 Luyện Nguyên cảnh ngang với bọn họ, mà tuổi tác thì kém hơn nhiều. Họ không muốn phải rút lui trước một người nhỏ tuổi có thực lực không mạnh hơn bản thân, họ cũng là thiên tài, cũng có niềm kiêu hãnh của mình.

“Băng Nghi muội, ở đây không dưới mười người có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6, vậy mà muội lại muốn một mình độc chiếm gốc linh thảo đó, không phải rất quá đáng sao?”

Một tên khác tiếp lời: “Ta biết muội là tuyệt thế thiên kiêu có tư chất kinh người, rất được các vị tiền bối đánh giá cao. Nhưng hiện tại trong kì khảo hạch này, tất cả dựa vào thực lực chứ không phải tiềm lực!”

“Hay là Băng Nghi tiểu thư nhường cho chúng ta một chút đi, ta hứa sẽ để tiểu thư chiếm được phần nhiều nhất!”

Liễu Băng Nghi lười nhác quét mắt nhìn những kẻ xung quanh như nhìn mấy cỗ thi thể, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Đã hết thời gian, tất cả hãy chết đi!”

Sau đó, một cảnh tượng khó tin xen lẫn đáng sợ xuất hiện! Những kẻ ngay từ đầu đã chủ động rút lui lúc này không rét mà run, cảm giác sống lưng lạnh buốt. Bọn chúng đều thở phào vì ban nãy đã sáng suốt rời đi, nếu không nơi đó chắc nhiều thêm vài tòa băng điêu rồi!

Cảm giác khí lạnh từ chiến trường truyền tới, những tên này không khỏi rùng mình mà rút đi xa hơn, một gã khó tin nói: “Cô ta chỉ có cảnh giới Luyện Nguyên, hơn nữa còn chưa đạt tới những tầng cao nhất. Vậy mà sao nguyên khí có thể ngưng thực như những tiền bối Hiển Hóa cảnh rồi?”

Một hậu nhân đại thế gia như nhớ ra điều gì đó liền đáp lời: “Đúng như trong tin đồn giữa các đại thế gia lưu truyền. Liễu Băng Nghi sở hữu một loại thần thông đặc thù rất mạnh, do Linh nguyên mạch cực rộng thức tỉnh mà thành!”

Nhìn những khối băng điêu xung quanh thân ảnh xinh đẹp ở phía xa, ai nấy đều rét run, kinh sợ trước thần thông mà thiếu nữ nhìn như vô hại này thi triển ra. Đó chính là một loại thần thông đặc thù, chỉ có kẻ sở hữu Linh nguyên mạch thuộc nhóm cực phẩm mới có thể khai mở ra.

“Vô Lượng Băng Sứ!”

.......

Khi những thí sinh có thực lực mạnh mẽ nhất tại kì khảo hạch này đang hiển uy, thì tại một nơi vô danh ít ai chú ý tới có một thân ảnh vẫn miệt mài săn gϊếŧ ma thú. Đối với hắn việc thu thập đủ số lượng lệnh bài là quan trọng nhất, còn tin tức của những thiên kiêu kia hắn không quan tâm, chỉ cần cách xa phạm vi hoạt động của bọn họ là được.

Có một vài lần Diệt Chúng Sinh bị kẻ khác chặn đường vây gϊếŧ, nhưng hắn đều đảo bại thành thắng, thợ săn và con mồi thay đổi vị trí cho nhau.

Chỉ khi gặp kẻ có tu vi quá vượt trội hoặc hậu nhân thế gia nhất lưu trở lên thì hắn mới cấp tốc thối lui. Còn người của một vài tiểu thế lực hay các gia tộc trung lưu hắn sẽ chiến một trận, dù sao cướp của chúng sẽ thu được nhiều lệnh bài hơn sao với diệt sát từng đầu ma thú.

Trong lần khảo hạch này tán tu có rất ít, hầu như ai cũng nhớ mặt những người khác, bọn họ đều có một hiệp định rằng tán tu sẽ không tấn công lẫn nhau. Vì vậy mỗi lần họ Diệt bắt gặp một tán tu khác thì hai người liền gật đầu chào đối phương, sau đó đường ai nấy đi, tìm mục tiêu kế tiếp.

Mỗi người sẽ có một cách hoạt động riêng dựa trên thực lực cùng vị thế của bản thân mình. Những thiên kiêu sở hữu thần thông cường đại cùng tu vi kinh người, có thể tự do hành động bá đạo, không coi ai ra gì. Còn những tán tu thuộc tầng lớp dưới chót chỉ có thể tích tiểu thành đại, góp nhặt từng chút một, luôn phải cẩn thận cân nhắc trong mọi tình huống.

“Thành công không phải dựa vào may mắn mà nó tới nhờ những sự nỗ lực.” Tuy là tồn tại dưới đáy nhưng A Diệt vẫn không ngừng cố gắng, chiến đấu không ngừng nghỉ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom