-
Chương 436-440
Chương 436: Quán quân
Bước chân dậm mạnh xuống mặt sàn hoàng kim sáng loáng, ngay phía sau là những giọt mồ hơi rả rích như mưa bụi, thanh âm cơ thể chuyển động nặng nề vang lên, bước chân còn lại chả mấy chốc cũng đặt xuống bậc thang này, khẽ run như sắp không chịu được.
Đôi mắt kim mang lộ rõ sự mệt mỏi, hướng lên phía trên trông thấy ba bậc thang nữa, chỉ là ba bậc thang nhưng trong mắt hắn lại như ba ngọn núi thái sơn, khó có thể leo lên với lượng sức lực còn lại.
Tiếng thở dốc vang lên bên tai, Diệt Chúng Sinh liếc mắt nhìn sang, còn ai ngoài thiếu nữ Dương Như Âm, cũng vừa lúc bước lên tới bậc thang thứ 7 này. Hiện tại nàng ta có biểu hiện tiều tụy, thần sắc mệt mỏi, thân thể luôn khẽ run, y phục thẩm đẫm mồ hôi lộ ra đường cong lả lướt mềm mại.
Tại bậc thang thứ bảy, có tổng cộng 5 thân ảnh đang gắng gượng đứng vững, Nguyên Ma Huyết Giả, Nam Nữ Quái, Tứ Thủ Khắc Địch, cùng với hai kẻ lạ mặt nữa. Gã dã nhân Tử Thần đã vừa thành công bước tới bậc thứ tám, nhưng cũng không thể tiến thêm, vì gã đã sức cùng lực kiệt rồi, nếu còn bước tiếp chắc chắn không chịu nổi mà ngã xuống dưới.
Quỷ dạ xoa bốn cánh tay chống lên bậc thứ tám, chịu áp lực đè nặng gấp vài lần, qua vài hơi thở khi đã làm quen với áp lực mới này, hắn liền nhanh chóng bước hai chân lên, lập tức đầu choáng mắt hoa, toàn thân đau nhức.
A Diệt cùng Như Âm cũng đồng dạng dốc sức bước lên bậc thứ 8, sau một hồi chật vật mới thành công, nhưng đến đây họ đã cảm thấy chạm đáy giới hạn rồi, hoàn toàn không thể bước tiếp được nữa, ngay cả đứng vững tại bậc thang này cũng rất khó khăn.
Hai kẻ ngay phía dưới thấy vậy trợn mắt bất ngờ nhưng không có hành động gì, chúng đã chấp nhận dừng lại tại bậc thang thứ 7, không tính bốn cao thủ đệ nhất thì chúng là kẻ có thể leo được cao nhất, như vậy cũng đủ nở mày nở mặt rồi.
Trông thấy gã dã nhân muốn bước lên bậc thứ chín nhưng không thành, ba kẻ còn lại ai nấy đều âm thầm thở phào xen lẫn lo lắng, ngay cả kẻ có man lực mạnh nhất mà muốn leo lên bậc 9 còn khó, nói gì bọn họ chứ.
Tên quỷ dạ xoa nhớ lại suy nghĩ trước kia của mình, hắn nghĩ rằng bốn cao thủ đệ nhất này ai nấy đều có sức leo lên đến bậc thang thứ mười, cái quan trọng chính là giằng co lẫn nhau, bấy giờ cảm thấy đúng là quá viển vông. Ngay cả bậc thứ chín còn không có tên nào đủ sức bước lên, nói gì đến bậc thứ mười được mệnh danh là cực kỳ áp lực.
Thanh niên họ Diệt cũng đang âm trầm suy tư, hắn cảm thấy bản thân đã hoàn toàn tới giới hạn rồi, không thể bước tiếp được nữa, bậc thứ 8 chính là bậc cao nhất hắn đạt được. Bước lên thang quán đỉnh này cần tu vi làm căn bản trèo chống, mà tu vi của hắn thấp hơn toàn bộ tu hành giả trong vùng chiến trường này, nên tất nhiên hiện tại đã gặp khó.
Điều này cũng bình thường, có mấy ai chưa đạt tới tiểu cảnh giới cao nhất hạ vị đã đi nghiên cứu pháp tắc chứ, trong trường hợp này tu vi của A Diệt sẽ khó có thể trèo chống được. Trong khắp vùng chiến trường này, từ hơn hai ngàn tu hành giả ban đầu, cũng chỉ có duy nhất hắn mang tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành tham gia, có thể đi tới tận đây đã là kì tích lớn.
Đột nhiên khối cầu lơ lửng ngay phía trên bậc thang thứ mười, cũng là đỉnh của tòa tháp này, bấy giờ phát ra hào quang đa sắc sáng chói, khiến nhiều kẻ nheo mắt mà nhìn. Gã dã nhân hô lớn: “Mộc tủy chi thủy chuẩn bị trào ra rồi, các vị hãy cố gắng đứng vững, đừng để bản thân bị dòng lũ cuốn trôi xuống chân tháp!”
Thời khắc này, phần thưởng cho những người đứng đầu trong hạng mục Mộc tủy quán đỉnh, bắt đầu xuất hiện. Khối cầu xả ra mộc tủy chi thủy như trút lũ, chảy từ đỉnh tháp cho tới khi bao phủ hết tòa tháp quán đỉnh này, càng ở phía trên sẽ càng nhận được nồng độ gột rửa cao hơn, cảm ngộ pháp tắc sẽ sâu hơn, nhưng cũng vì thế mà hứng chịu áp lực nặng hơn.
Những tu hành giả đứng trên bậc thang quán đỉnh, như những cành cây mọc trên vách đá nhô ra ngoài thác nước, phải chịu dòng nước xiết đập thẳng vào mặt, cố không để bị cuốn trôi xuống dưới. Không ít kẻ đã bị cuốn đi, từ trên bậc thang trôi xuống tận chân tháp, một trong hai kẻ đứng tại bậc thang thứ 7 cũng đã bị cuốn trôi, may mắn bám lại được tại bậc thang thứ 3.
Thanh niên tuấn mỹ gắng gượng chống cự, thân thể hắn dần xê dịch tới mép bậc thang, nghiến răng chịu đựng, trong cơn mệt mỏi lại có cảm giác sảng khoái, vì thời khắc này bản thân đang được một chất đại bổ gột rửa rồi quán đỉnh. Con mắt A Diệt hiện lên sự bất ngờ cùng vui vẻ, vì tiến độ cảm ngộ pháp tắc của hắn đột ngột tăng cao, từ bước thứ 3 sắp đến bước thứ 4.
Một tuần trà trôi qua, tại trên những bậc thang chỉ còn có vỏn vẹn mười mấy thân ảnh, ai nấy mệt mỏi rã rời, nhưng biểu cảm lại rất vui vẻ, vì thu hoạch rất là lớn, tiết kiệm cho họ mấy chục thậm chí trăm năm nghiên cứu pháp tắc.
Chợt, mười bậc thăng bắt đầu lấp lóe quang mang, như đang báo hiệu điều gì đó, không ít kẻ trông thấy liền hiểu ra, tháp quán đỉnh chuẩn bị xếp hạng những kẻ tham gia leo tháp lần này rồi.
“Không được! Nhất định ta phải bước lên đến bậc thang thứ mười, lấy cho bằng được thứ sư phụ cần!” Trong lòng Dương Như Âm gào thét, nàng gắng gượng tiến bước, nhưng vừa nhấc một chân lên đã bị dòng lũ đẩy tới mép bậc thang thứ 8, khiến nàng không cam lòng phải đặt chân xuống.
Một khi xếp hạng cố định, nếu không kẻ nào có thể đứng tại bậc thang thứ mười, thì coi như vô duyên với phần thưởng vộ địch. Kẻ đứng tại bậc thang cao nhất được xem là đệ nhất trong lần tranh đoạt quán đỉnh này, nhưng không được tính chiến thắng hạng mục.
Tử Thần, Tứ Thủ Khắc Địch, Nam Nữ Quái, cả ba đều đang cố gắng nhích từng chút tới gần bậc thang thứ chín, chuẩn bị nhanh như chớp nhảy lên đó. Nhưng sự thật lại phũ phàng, dòng lũ mộc tủy chi thủy chảy quá xiết, mà thân thể bọn họ đều bị tòa tháp áp bách mạnh mẽ, muốn đứng vững còn khó chứ đừng nói tới chuyện bước đi.
Thiếu nữ họ Dương cắn môi gắng gượng, nàng nghĩ: “Sư phụ, người từng nói bản tính con ngay thẳng, nên hãy cứ bước đi theo con đường này, thẳng thắn đối đầu tất cả, dù trước mắt có khó đến đâu cũng không ngại cất bước, ngắm căng tiến thẳng san phẳng mọi thứ!”
“Từ khi đó con đã luôn làm theo lời người nói, thẳng như trụ trời, thẳng như cổ thụ liễu, dù nhành liễu có rũ xuống thì thân liễu vẫn đứng nghiêm. Trong chiến trường này, con gặp rất nhiều đối thủ mạnh, con đã luôn thẳng thắn đối đầu, hạ được biết bao nhiêu cao thủ từ khắp mọi nơi đổ về!”
“Con đã thành công bước tới đích đến trên con đường thẳng thắn!” Nàng đột nhiên gầm lớn, tại mi tâm lập lòe ấn ký kì dị, áo nghĩa pháp tắc bao quanh thân thể, khiến tất cả những kẻ xung quanh cả kinh.
Bước chân người thiếu nữ giơ cao lên, thân thể vẫn đứng vững giữa dòng lũ, nàng lập tức tiến bước, giẫm lên bậc thang thứ chín, dù máu có chảy ra từ khóe miệng cũng không bỏ cuộc, cố gắng bước lên, pháp tắc thẳng thắn giao động mạnh như đang chống đỡ không để nàng ngã xuống.
Mắt thấy cảnh tượng này A Diệt không khỏi vui mừng, chỉ cần họ Dương giành được quán quân, nhiệm vụ này sẽ coi như hoàn thành viên mãn, khi trở về hắn sẽ có được quyền lựa chọn phần thưởng mình muốn.
Hắn cũng không lạ gì khi thấy họ Dương đã tiến được 10 bước đến với cánh cửa pháp tắc, nàng ta đã đạt tới Kết Liên cảnh hậu nhưỡng hơn 50 năm rồi. Nhiêu đó thời gian nghiên cứu pháp tắc, cộng thêm sự chỉ dạy của sư phụ là cường giả, có thêm mộc tủy chi thủy gột rửa, hiện tại chạm đến cánh cửa của sự công nhận cũng là điều hiển nhiên.
Tiến bộ của Dương Như Âm đã kí©h thí©ɧ hai kẻ kia, cả hai điên cuồng gồng mình, mượn sự gột rửa tại nơi này để tiến thêm trên con đường dẫn tới cánh cửa pháp tắc. Cả Dã Nhân lẫn Tứ Thủ Khắc Địch đều đã tiến được 9 bước rồi, hiện tại cấp tốc cảm ngộ áo nghĩa tại nơi đây, tiến độ thăng tiến cực kỳ nhanh.
“Ầm!” Ấn ký pháp tắc mờ nhạt ẩn hiện trên mi tâm hai kẻ đó, cả hai không hẹn mà cùng bước lên bậc thang thứ chín, bắt kịp Dương Như Âm. Nhưng dù có lên tới đây họ cũng phải gồng hết sức mình, muốn tiến thêm cực kỳ khó khăn, cả ba nhích từng chút một tới gần bậc thang cuối cùng.
“Không ổn, nếu một trong hai tên đó đoạt mất chức vô địch, thì nhiệm vụ lần này sẽ không tính là thành công, ta sẽ không được nhận thưởng, bản mệnh bảo cụ sẽ không thể cường luyện trong thời gian tới!” Trong lòng A Diệt lo lắng không thôi, hắn rất muốn thiếu nữ họ Dương thắng, nhưng nhìn tình cảnh lúc này không khả quan cho lắm.
Pháp tắc thẳng thắn, phắp tắc huyết thủy, pháp tắc cuồng chiến, ba pháp tắc đối đầu, ba thân ảnh như cá chép vượt long môn, nỗ lực dốc toàn bộ sức tiến lên đến đỉnh cao, muốn chạm tay tới chức vô địch.
Dị biến đột nhiên phát sinh, tên thanh niên Nguyên Ma Huyết Giả bất ngờ dốc sức công kích tới Tử Thần và Tứ Thủ Khắc Địch! Cho dù đòn công kích thi triển ra bị áp chế gần như không còn, thì nhiêu đó tác động vẫn đủ để khiến con thuyền lênh đênh trên biển bị cuốn trôi.
Hai đạo phi kiếm kim trúc bị bào mòn đâm tới lưng bọn họ, khiến họ không kịp trở tay, thân thể trôi tới mép bậc thang, thiếu chút nữa là rời xuống bậc thứ tám! Trông thấy ánh mắt đầy sát khí hướng thẳng về phía mình, A Diệt tươi cười lên tiếng: “Hai vị quên mất ta và nàng ấy là đồng bọn sao?”
Trong lúc nói thì bản thân họ Diệt đã trôi xuống đến những bậc thang phía dưới, trên thang quán đỉnh muốn đứng yên cũng khó, hắn còn ra tay thi triển công kích thì tất nhiên không đủ lực trụ vững tại chỗ. A Diệt cũng chẳng quan tâm, bậc thứ tám hay các bậc phía dưới tuy chỗ tốt có chênh lệch, nhưng đâu thể sánh bằng tài liệu cường luyện bảo cụ mà hắn đang khát cầu chứ.
Nhờ sự giúp đỡ của hắn, thiếu nữ Dương Như Âm đã là kẻ đầu tiên đặt một chân lên bậc thang thứ mười, hứng chịu vô tận áp bách đổ dồn xuống cỗ thân thể mềm mại. Nàng ta nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên khắp người, chân còn lại nhấc lên khỏi bậc thứ chín, dậm mạnh lên hoàng kim thang cuối cùng, đứng trên đỉnh cao tháp quán đỉnh!
Đúng lúc các bậc thang bạo phát quang mang, ấn định kết quả chung cuộc, xếp hạng các thành viên tham gia quán đỉnh, mỗi bậc thang chỉ chứa một kẻ. Biết bản thân đã thất bại, Tử Thần và cả Tứ Thủ Khắc Địch đều ngậm ngùi, lực áp bách trút xuống mạnh hơn, quỷ dạ xoa là kẻ không chịu được trước nên đã trôi xuống bậc thứ tám.
Xếp hạng đã có, Nam Nữ Quái chính là quán quân, á quân là Tử Thần, hạng ba Tứ Thủ Khắc Địch, hạng bốn là một tên mộc linh đứng tại bậc thang thứ bảy. Nguyên Ma Huyết Giả chỉ thuộc hạng 7, hắn đang đứng tại bậc thang thứ bốn, nhưng gương mặt lại tỏ vẻ thỏa mãn.
Dương Như Âm cầm lấy khối cầu quán đỉnh, giơ thẳng lên trời cao, bóng hình thẳng tắp, tuyên bố đã đoạt được chức vô địch trong hạng mục Mộc tủy quán đỉnh lần này. Thân ảnh nàng tỏa hào quang chói lọi, in sâu vào trong tâm trí những kẻ chứng kiến!
Trông thấy cảnh tượng này A Diệt thầm cảm thán, trên thế gian không có kẻ nào là trung tâm của vạn vật cả, ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời của mình, có kẻ rực rỡ, cũng có tên ảm đạm. Hôm nay, tại nơi này, Dương Như Âm là nhân vật chính tỏa sáng nhất, đứng trên đỉnh của câu chuyện.
Chương 437: Khí vận
Phi chu nhỏ gọn phi hành nhanh chóng trên tầng trời cao, hai thân ảnh ngồi xếp bằng đối diện nhau, cả hai không nói một câu tạo nên bầu không khí im ắng. Nhìn thiếu nữ đang tĩnh tọa trước mắt, họ Diệt không khỏi nhớ lại khoảnh khắc bọn họ vừa được chuyển tống ra khỏi chiến trường, cảnh tượng diễn ra ngay sau đó thật hùng vĩ.
Dương Như Âm đã chính thức được Tổ chi pháp tắc thẳng thắn công nhận, thực lực hiện tại chính thức vượt qua hắn. Tất nhiên đó chỉ là mặt ngoài, trong chiến đấu sẽ có rất nhiều biến số, không phải cứ có thực lực nhỉnh hơn thì chắc chắn giành được thắng lợi.
Bản thân A Diệt vì giúp họ Dương nên chỉ đứng ở hạng 7 chung cuộc trong quán đỉnh chiến, nồng độ mộc tủy chi thủy quán đỉnh vào thân thể sau đó không quá cao, chỉ giúp hắn vừa đạt tới 5 bước trên con đường đến gần cánh cửa pháp tắc. Nếu hắn đứng ở bậc thang thứ tám thuộc hạng ba, thì mức độ quán đỉnh đủ giúp hắn chạm đến ngưỡng 6 bước.
Nhưng hắn không hề hối hận, cái hắn cần trước mắt là món tài luyện còn thiếu duy nhất để có thể cường luyện bảo cụ bản mệnh. Sắp tới hắn sẽ phải đi theo Thiên Hận Hầu xâm nhập vào nơi nguy hiểm, vậy nên có thể nhanh chóng tăng cao thực lực được phần nào hay phần nấy, cảm ngộ pháp tắc sâu hơn thì trong thời gian ngắn cũng chẳng có bao nhiêu hữu dụng.
Đột nhiên phi chu rung lắc dữ dội, khiến cả hai nâng cao tinh thần thả ra thần thức dò xét, sắc mặt A Diệt ngưng trọng nói: “Có khi nào chúng ta gặp cướp đường không? Dù sao phần thưởng cho chức vô địch quán đỉnh mà ngươi nhận được, giá trị cũng cực kỳ cao, đủ khiến nhiều kẻ mạnh đỏ mắt!”
Thiếu nữ Như Âm lắc đầu, nàng cầm trong tay một tấm phù rồi nói: “Khi mới rời khỏi vùng chiến trường, bị vô số tu hành giả để mắt tới, ta đã lấy ra tấm phù lục có chứa khí tức của sư phụ này để cảnh cáo bọn chúng, vì thế không một kẻ nào dám tới chịu chết đâu, một khi để sư phụ đưa hình chiếu tới thì đám đó có ngàn cái mạng cũng không sống nổi!”
Hai người rất nhanh rời khỏi phi chu, họ Dương liền thu hồi chiếc phi chu này, cả hai đề phòng cảnh giác dò xét xung quanh. Sau một hồi tìm kiếm nguyên nhân, A Diệt đã phát hiện nơi đây có một loại năng lượng kì dị, giao động thất thường trong không gian, mới gây nên tình trạng thiên địa nguyên khí nháo động, ảnh hưởng phi chu phi hành.
“Tựa hồ loại năng lượng giao động này là tự nhiên hình thành, chứ không phải có kẻ cố tình bố trí đâu, ta thấy nên bỏ chút thời gian kiểm tra thử, biết đâu thu được lợi ích gì đó.” Lời còn chưa dứt, A Diệt đã bay xuống những dãy sơn mạch phía dưới, thả thần niệm tỉ mỉ kiểm tra.
Họ Dương không biết nói sao cho phải, nàng thấy tên này chỉ cần có chút cơ hội kiếm được chỗ tốt liền không thể kiềm chế được, nàng chỉ biết bay theo đáp xuống một đỉnh núi.
Vận may đích thực mỉm cười với bọn họ, còn chưa tới một tuần trà dò xét, hai người đã phát hiện một động phủ cổ xưa ẩn trong lòng núi, tựa hồ là nơi cất chứa truyền thừa của tu hành giả đã từ trần.
Đôi nam nữ trẻ tuổi chậm rãi tiến vào bên trong, không gian trong đây tối đen u tĩnh, nhưng với nhãn đồng ở cấp độ như hai người thì sáng hay tối cũng như nhau, có thể nhìn cảnh vật rõ ràng. Động phủ này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, mạng nhện giăng chằng chịt khắp nơi, tất cả mọi thứ đều bị phủ lên một lớp bụi.
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh từ sâu trong sơn động lao ra, công kích về phía hai người. Cả hai không hẹn mà cùng bật lùi tránh né đòn công kích tìm tới, cảm nhận khí tức phát ra từ kẻ địch, thiếu nữ họ Dương tức giận quát: “Rác rưởi Kết Liên cảnh tiền nhưỡng mà dám tấn công ta, ngươi quả là tự tìm đường chết!”
Nói rồi nàng vung tay chuẩn bị một kích tiêu diệt kẻ vừa xuất hiện, liền bị A Diệt giơ tay ngăn cản, hắn vội nói: “Chậm đã, kẻ này dường như không phải sinh vật sống, để cho ta đối phó đi, ngươi mà ra tay thì làm hỏng y mất!”
Thân ảnh đó lại tiếp tục công tới phía hai người, họ Diệt liền tiến lên phất tay huyễn hóa ra xung quanh mấy sợi dây leo kim trúc, điên cuồng lao đi trói lấy kẻ địch. Tay còn lại của hắn vung lên, xuất ra mấy cây trận kỳ, nhanh chóng tạo thành một l*иg giam năng lượng vây nhốt kẻ thần bí bên trong, khiến tên đó nhất thời không thể di chuyển.
Bấy giờ hai người mới nhìn rõ thân ảnh kẻ thần bí, là một nữ tử trẻ tuổi có gương mặt xinh đẹp lạnh tanh vô cảm, thân thể có lồi có lõm nhưng lại không chút khí tức sự sống nào.
Đôi đồng tử A Diệt lấp lóe tinh quang, hắn hưng phấn thốt lên: “Là khôi lỗi! Không ngờ lại có loại khôi lỗi chân thực như thế này, tạo nghệ trên phương diện luyện khôi của chủ nhân nơi đây cao cường tới mức nào chứ!”
Như Âm vung tay bắn lên các vách tường vô số quang phù, khiến toàn bộ không gian trong động phủ sáng bừng lên, dịu mắt hơn so với nhìn trong bóng tối. A Diệt lúc này đã tới ngay kế bên nữ khôi lỗi, hắn táy máy một hồi liền thành công ngắt mạch năng lượng của đầu khôi lỗi này, khiến nàng ta ngủ thϊếp đi.
“Khôi lỗi này có lẽ là kẻ thủ hộ nơi đây, có thể thấy chủ nhân động phủ khi còn sống là một khôi lỗi sư cực kỳ tài năng. Để xem trong này rốt cuộc còn những đồ tốt nào, phải nhanh chóng thu sạch toàn bộ!” Nói rồi Dương Như Âm phóng nhanh vào những gian thạch thất, kiểm tra xem có đồ gì tốt hay không.
A Diệt tuy trong lòng rất muốn nghiên cứu nữ khôi lỗi trước mắt, nhưng lại sợ đồ tốt trong đây bị họ Dương thu sạch, nên đành phải động thân bay đến các gian thạch thất, nhanh tay nhặt nhạnh những thứ có giá trị.
Sau khi hoàn tất càn quét qua toàn bộ động phủ một lượt, hai người mới biết chủ nhân nơi đây là mộc linh sống từ thời cận cổ, có tạo nghệ rất cao trên phương diện luyện chế khôi lỗi. Tài sản mà hắn ta để lại, đối với một tên Kết Liên cảnh tầm thường sẽ được coi là nhiều, chứ đối với đẳng cấp như họ Dương thì chỉ là thu hoạch trung bình.
Nhưng A Diệt lại khác, hắn là khôi lỗi sư đang bị kẹt tại đại bình cảnh, đối với hắn truyền thừa về khôi lỗi thuật do chủ nhân nơi này để lại, cùng với nữ khôi lỗi đang ngủ kia, chính là thu hoạch cực kỳ lớn, đủ để hắn có thể dựa vào đó mà phá tan bình cảnh, tiến lên trình độ khôi lỗi đại sư!
Lúc này gương mặt tên thanh niên tỏ ra rất hưng phấn, tỉ mỉ nghiên cứu từng chi tiết nhỏ trên cơ thể nữ khôi lỗi, Như Âm trông thấy cảnh này liền dùng ánh mắt khinh thị nhìn hắn như nhìn một tên biếи ŧɦái. Nàng nói: “Ta đã biết tại sao đang yên đang lành lại có đồ tốt rơi trúng đầu chúng ta rồi.”
Nghe vậy A Diệt cũng có chút hứng thú, liếc mắt nhìn nàng hỏi: “Là tại sao?”
Giới chỉ lóe sáng, trong tay Như Âm xuất hiện một khối đá sần sùi có vài đường lưu quang hoàng kim, đây chính là phần thưởng quán quân mà nàng nhận được. Thanh âm thiếu nữ vang lên: “Nhờ có nó, vật ẩn chứa pháp tắc khí vận!”
Người đời thường nói: “May mắn cũng là một loại thực lực.” Hiện tại bọn họ sở hữu món đồ ẩn chứa khí vận pháp tắc, chẳng khác gì cầm may mắn trong tay, tất nhiên không cần làm gì cũng có chỗ tốt tự rơi trúng đầu.
Họ Diệt gật đầu, hắn cũng đã mang máng đoán ra câu trả lời của Như Âm, cũng từng nghĩ tới khí vận trong khối đá kia giúp bọn họ kiếm được thu hoạch không tệ. Hắn lại tiếp tục quá trình tỉ mỉ kiểm tra thân thể của nữ khôi lỗi, không để ý tới họ Dương nữa.
Thấy hắn như vậy, Như Âm cũng không khỏi tò mò, tiến tới gần quan sát cách hắn nghiên cứu loại khôi lỗi như người thật này. Bàn tay A Diệt nắn bóp lớp da mềm mại của nữ khôi lỗi, hắn nói: “Da của khôi lỗi này được làm từ nhung rệt cao cấp, kết hợp với loại kỳ mộc có khả năng biến hóa huyết nhục, thật là tinh sảo mỹ diệu.”
“Xương đều cấu tạo từ ngọc cốt, thịt hình thành từ kỳ chân băng cơ, các mạch máu dùng tơ của Ngọc Tinh chi chu kết thành, quả là thủ pháp cao cường.” Vừa nói hắn vừa lấy ra một cây phi châm, chích nhẹ vào cổ tay nữ khôi lỗi khiến chút máu nhỏ ra, loại máu có màu huyết hồng thơm nồng, ẩn chứa mộc lực dồi dào.
Họ Diệt dùng lưỡi liếʍ giọt máu của nữ khôi lỗi, bắt đầu dùng vị giác nghiên cứu, sau đó nói: “Dùng Mật huyết chi thủy trộn lẫn với Linh chi huyết để làm máu, vừa có khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí tự nhiên, vừa có khả năng lưu trữ mộc lực, lại còn dễ dàng khôi phục năng lượng, quả là cao minh.”
Phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, ánh mắt A Diệt liền liếc sang nhìn thiếu nữ đứng cách đó không xa, hắn nheo mắt hỏi: “Ánh mắt đó của ngươi là sao?”
“Ta không ngờ ngươi lại bệnh như thế này đấy!” Dương Như Âm ghê tởm nhìn hắn đáp, loại ánh mắt khinh thị đó không hề che giấu.
A Diệt nói: “Kẻ không kiêm tu bất kỳ lĩnh vực nào khác như ngươi thì sao có thể hiểu được, độ khó khăn mỗi khi nghiên cứu phương diện nào đó chứ. Mà thôi chúng ta nên tiếp tục lên đường, sớm ngày trở về phúc địa giao nộp khối đá đó cho chủ thượng.”
Cả hai rất nhanh rời khỏi động phủ bí mật này, tất nhiên những thứ có giá trị trong đây đều đã bị họ lấy đi, sau đó phá đá lở núi để vùi lấp nơi này. Chiếc phi chu tốc độ phi hành cực nhanh, trong khoang phi chu, thiếu nữ họ Dương luôn ngồi xếp bằng nhập định, củng cố cảm ngộ pháp tắc sau khi được Tổ chi công nhận.
Còn tên thanh niên họ Diệt, thì luôn tập trung nghiên cứu huyền cơ trong những cuốn bí tịch truyền thừa luyện khôi, rồi lại tỉ mỉ tìm tòi ảo diệu trên cơ thể nữ khôi lỗi có tu vi Kết Liên cảnh.
Chương 438: Tấn sư
Dị tượng lắng xuống, vân vụ tiêu tan, trời quang mây tạnh, cánh cửa mật thất mở ra, người thanh niên tay cầm chiến đao bước ra ngoài, khí tức từ trên thanh chiến đao tản mát ra đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
“Bảo cụ bản mệnh đã thăng lên Địa giai thượng phẩm, chiến lực đã có bước tiến, tỉ lệ sống sót trong chuyến đi sắp tới sẽ cao hơn phần nào.” A Diệt có chút vui vẻ lẩm bẩm, sau nhiều ngày bế quan cường luyện bảo cụ, đến nay hắn đã thành công.
Tuy hắn không có trình độ đại sư trên phương diện luyện khí, nhưng cường luyện bảo cụ bản mệnh của bản thân lại không quá khó, nên hắn mới có thể thành công. Nếu cường luyện bảo cụ không phải bản mệnh, hoặc là bảo cụ của kẻ khác, thì chắc chắn đã thất bại rồi.
Chuyến đi tham gia tranh đoạt quán đỉnh đã trôi qua cách đây một năm, khi hắn cùng Dương Như Âm trở về giao nộp vật phẩm nhiệm vụ chỉ định lên trên, đã được xem là hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng hắn lựa chọn tất nhiên là món tài liệu còn thiếu để cường luyện bảo cụ.
Khi mới trở về hắn cũng đã thử dung nhập Dung Huyết Thạch, kết quả đã thành công dung nhập được thêm khối thứ năm và thứ sáu, khối thứ bảy ước chừng trong vòng mười năm cũng sẽ thành công. Kết quả tốt như thế phần lớn nhờ vào mộc tủy chi thủy tại tháp quán đỉnh, giúp hắn đang từ 3 bước cảm ngộ pháp tắc tăng lên tới 5 bước.
Thu lại chiến đao vào nội thể, hắn liền đi tới khu vực phường thị thu mua một vài thứ cần thiết, rồi trở về động phủ bắt đầu quá trình tu luyện khôi lỗi chi thuật, với mục tiêu thăng tiến trình độ lên thành khôi lỗi đại sư.
Trong gian thạch thất với đầy rẫy phụ kiện khôi lỗi, một nữ tử đang chăm chú xắp xếp chỉnh chu những vật dụng quan trọng, lúc này A Diệt tiến vào, hắn nói: “Tam Nương, ngươi hãy canh gác ngay phía ngoài cửa mật thất, ta muốn bế quan lâu dài để trùng kích cảnh giới tạo nghệ tại phương diện khôi lỗi.”
“Rõ, thưa chủ nhân.” Nữ tử có gương mặt vô cảm khom người đáp lời, sau đó lập tức ra khỏi thạch thất, đứng thẳng tắp ngay trước cửa hộ pháp cho hắn, cánh cửa đá chả mấy chốc liền đóng lại.
Tam Nương là tên của nữ khôi lỗi hắn thu được trong chuyến đi vừa qua, đó là tên cũ của nàng chứ không phải do hắn đặt. Sau khi trở về hắn đã ngay lập tức cải tạo bộ phận nhận thức của nàng ta, biến hắn thành chủ nhân của nàng, đồng thời moi được toàn bộ ký ức về chủ nhân cũ của nữ khôi lỗi này.
Hiện tại Diệt Chúng Sinh đang dựa vào những thứ đã thu được tại truyền thừa khôi lỗi thuật, bắt đầu tiến hành nghiên cứu, làm theo, và thu lấy thành quả. Hắn rất tự tin có thể vượt qua đại bình cảnh, vì truyền thừa khôi lỗi thuật từ thời cận cổ trong tay hắn rất chi tiết, cộng thêm tài nghệ của bản thân, hắn không thể không thành công.
Đệ nhất hiểm địa tại tầng 3 mộc giới sẽ mở ra sau mười tám năm nữa, thời gian này Thiên Hận Hầu sẽ không ban bố thêm nhiệm vụ, để những kẻ dưới trướng có thời gian gia tăng thực lực bản thân. Chớp lấy khoảng thời gian an nhàn này, tất nhiên họ Diệt sẽ toàn lực nâng cao mọi phương diện của bản thân, để có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này tốt hơn.
Thời gian không ngừng trôi qua, tên thanh niên trong gian thạch thất đầu tóc bù xù, mắt lóe tinh quang, lắp ráp biết bao nhiêu khôi lỗi, thử hết lần này tới lần khác, trình độ ngày càng tăng.
Sự tự tin của hắn quả không sai, sau 5 năm ròng rã nghiên cứu cùng thử nghiệm, hắn đã thành công tấn thăng trở thành khôi lỗi đại sư, chính thức có lĩnh vực kiêm tu thứ hai đạt tới đẳng cấp này.
Cánh cửa thạch thất từ từ mở ra, A Diệt với bộ dáng tả tơi bước ra ngoài, cảm nhận được khí chất mới lạ trên người hắn, Tam Nương liền ôm quyền lên tiếng: “Chúc mừng chủ nhân đã tấn thăng trình độ đại sư tại lĩnh vực khôi lỗi chi thuật.”
Gật đầu, A Diệt lên tiếng: “Đợi ta xử lý chút chuyện cá nhân, sau đó sẽ bắt đầu điều trị các bộ phận bị suy thoái của ngươi, đưa một phần thực lực của ngươi trở lại như xưa.”
Nói rồi thân ảnh hắn chợt động liền biến mất, nửa ngày sau mới quay trở lại khu vực thạch thất, lúc này bộ dáng đã sạch sẽ, y phục chỉnh chu, mang theo không ít vật phẩm mới mua được tại phường thị.
Tam Nương nằm ngay ngắn trên bàn, để cho A Diệt bắt đầu tiến hành sửa chữa, cải tạo, sao cho nàng ta có thể nâng cao thực lực. Tu vi của nữ khôi lỗi này vốn là Kết Liên cảnh đỉnh phong, chỉ là sau thời gian dài không được bảo trì, tu vi bắt đầu giảm dần xuống, cũng may hiện giờ vẫn còn giữ ở Kết Liên cảnh.
Hiện tại trình độ khôi lỗi thuật của A Diệt đã là đại sư, đủ sức sửa chữa mọi thoái hóa của Tam Nương, chỉ là không có đủ tài liệu, nên sau một phen công phu, hắn chỉ có thể đưa tu vi nàng lên thêm một tiểu cảnh giới, là Kết Liên cảnh trung nhưỡng.
Bản thân hắn trong thời gian tới cũng không thể tự mình luyện chế ra khôi lỗi có tu vi Bỉ Ngạn cảnh, không phải trình độ không đủ, mà là tài liệu còn thiếu. Những vật phẩm có thể dùng làm tài liệu luyện ra khôi lỗi đẳng cấp cao, đều có giá trị lớn, trong thời gian ngắn khó có thể thu thập.
A Diệt cũng không quá nhiệt tình trong việc tìm kiếm tài liệu, theo hắn thấy nếu sử dụng khôi lỗi trong chiến đấu, thì dùng lượng lớn khôi lỗi có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong đánh theo chiến thuật biển người, còn có nhiều hữu dụng hơn vài ba đầu khôi lỗi tu vi Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành. Vì ở đẳng cấp chiến đấu của hắn hiện tại, Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành có cũng như không, một kích liền tiêu diệt.
Tam Nương thức giấc, theo phân phó của A Diệt, nhận vai trò canh giữ động phủ, còn hắn đi tới tu luyện thất bắt đầu tu luyện. Mười ba năm nữa Thiên Hận Hầu mới bắt đầu hành động, nhiêu đây thời gian đối với nàng ta chỉ như vài cái chớp mắt, trôi qua rất nhanh, nhưng đối với họ Diệt thì cũng đủ để tiếp tục nâng cao được chút ít thực lực.
Việc đầu tiên hắn làm khi ngồi xếp bằng trong mật thất tu luyện, chính là thi triển thủ pháp Trảm Ngã. Lần đầu tiên hắn vận dụng loại thủ pháp này là vào năm 48 tuổi, thủ pháp chém sạch kí ức dư thừa trăm năm mới dùng được một lần. Nay hắn đã xấp xỉ 150 tuổi, có thể thi triển Trảm Ngã một lần nữa, xóa tan hết thảy mọi thứ không có ý nghĩa ra khỏi đâu.
Một canh giờ trôi qua, tên thanh niên mình đầy nhiệt huyết, hùng tâm tráng trí, nhảy nhót trong tu luyện thất. Hắn không ngờ đưa nhận thức trở về tuổi thanh niên, bản thân mình lại tăng động như thế này, chỉ muốn tìm ai đấy đấm chơi.
Đợi qua một khoảng thời gian cho tâm trí dần trở nên bình tĩnh, hắn mới nhập định tiến vào giai đoạn tiềm tu, toàn lực hấp thu nguyên khí nâng cao tu vi. Hắn vận dụng trảm ngã lúc này, chứ không phải vào thời điểm sắp lên đường cùng Thiên Hận Hầu, là bởi vì tránh bản thân khi đó quá nhiệt huyết, dẫn tới hành động lỗ mãng gây hại chính mình.
Hiện tại tư duy tươi trẻ, nhưng sau mười ba năm bế quan tiềm tu, chí ít sẽ bào mòn phần nào độ trẻ trâu của bản thân hắn. Cánh cửa mật thất đóng chặt, không một tiếng động phát ra, nữ khôi lỗi Tam Nương vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt xung quanh động phủ.
Tất nhiên trong mười ba năm này, cứ vài năm A Diệt lại xuất quan rồi rời khỏi phúc địa Đại Hồng vài ngày, đi tới khu vực hẻo lánh vô danh gieo phúc địa Nhất Đại của bản thân xuống, sau đó tiến vào bên trong kiểm tra những thứ trong đấy.
Dưỡng Tiên Thai phát triển rất tốt, hình dạng hai đứa trẻ sơ sinh bên trong trái bào thai càng rõ ràng hơn, A Diệt rất quan tâm tiên dược thụ này, mỗi lần đến đều đắp thêm không ít thổ nhưỡng chân quý, dùng linh dịch tốt làm nước tưới.
Hai đầu ma thú Hàn Tủy Tằm phát triển nhanh không kém, hiện tại mỗi con thân đã to ngang người trưởng thành rồi, chứ không còn là kích cỡ chỉ bằng cánh tay như trước. Lực lượng hàn băng chúng phun ra đã mạnh hơn rất nhiều, độ tinh tường trong thực chiến cao, nguyên sĩ nhân loại đồng cảnh giới chắc chắn không phải đối thủ của chúng.
Trong phúc địa Nhất Đại hiện nay có chừng một trăm mộc linh, đều thuộc loại có năng khiếu nhất định, đã được A Diệt thả vào vài năm. Những mộc linh này một phần sẽ xây dựng các công trình kiến trúc, một phần trồng trọt thảo dược, một phần ôn dưỡng kỳ mộc, tất nhiên cũng có hai nhóm chuyên chăm lo cho Dưỡng Tiên Thai và Hàn Tủy Tằm.
Đám mộc linh này phần lớn là phàm linh, một số có tu vi Gieo Mầm cảnh, hoàn toàn không có sức uy hϊếp. Hơn nữa tất cả đều đã bị A Diệt gieo xuống phù nô ɭệ, bọn chúng sẽ hoàn toàn phục tùng không có chút ý muốn tạo phản nào.
Thời gian đệ nhất hiểm địa tầng 3 Mộc giới mở ra rất nhanh đã điểm, chiếc phi sa lộng lẫy cao ngạo bay ra khỏi phúc địa Đại Hồng, thẳng một phương hướng mà phá không bắn đi, tốc độ cực kỳ nhanh. Trên phi sa, có nữ tử xinh đẹp kiêu hùng Thiên Hận Hầu, có đồ đệ của nàng là Dương Như Âm, có thêm hai thủ hạ đắc lực là Phong Háo Thắng và Dược Hảo Nhân.
Dưới trướng Thiên Hận Hầu đương nhiên có không ít thủ hạ, nhưng đẳng cấp của chuyến hành động lần này rất cao, Kết Liên cảnh thông thường đi theo hoàn toàn vô dụng. Chiến lực như ba kẻ Dương, Phong, Dược mới coi như miễn cưỡng có chút tác dụng, đi theo chủ yếu cũng chỉ là mở mang tầm mắt.
Bản thân A Diệt thì có công dụng không thể thiếu đối với Thiên Hận Hầu, nàng cần Diệt thần ma lôi của hắn để làm gì đó, nên năm xưa hắn mới bị nàng ta ép phải quy thuận. Hiện tại có mặt trên phi sa hướng thẳng tới nơi được mệnh danh đệ nhất hiểm địa, trong lòng họ Diệt có chút thấp thỏm bất an, sợ cái mạng nhỏ của mình sẽ phải bỏ lại trong đó.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió tạt thẳng vào mặt khiến bản thân thanh tỉnh, trong đầu hắn kiên định nghĩ: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Chuyện đâu còn có đó, bản thân ta đã vùng vẫy trong sinh tử không ít lần, sắp tới dù có nguy hiểm đến đâu, cũng nhất định có thể sống sót!”
Chương 439: Hiểm địa
Chiếc phi sa khổng lồ uy vũ lơ lửng trên vùng đại dương mênh mông bao la, ba thân ảnh đang đứng trên sân phi sa ai nấy quan sát xung quanh, đều chỉ thấy biển xanh vô tận, cho dù dùng tới thần niệm dò xét cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Lúc này thân ảnh thon dài xinh đẹp, mang theo khí thế phong hoa tuyệt đại bước ra từ khoang phi sa, còn ai ngoài Thiên Hận Hầu. Trông thấy nàng ta, cả ba kẻ đang đứng ngoài sân đều đồng loạt thi lễ lên tiếng chào, thần sắc ai nấy vẫn không bớt nghi hoặc.
Thấy biểu cảm của ba người, Thiên Hận Hầu chỉ ngón tay lên trên trời rồi chậm rãi nói: “Các ngươi chú ý quan sát phía trên kìa!”
Cả ba đồng thời ngẩng đầu quan sát thiên không, qua một hồi tập trung căng mắt họ mới trông thấy, một dãy sơn mạch nguy nga tráng lệ được sương mù bao phủ nhìn như tiên cảnh. Những dãy sơn phong ở trong trạng thái đảo lộn trên tận trời cao qua cả những tầng mây, chân núi cắm thương khung, đỉnh núi hướng xuống mặt biển!
“Lên!” Thiên Hận Hầu quát khẽ một câu, phi sa tức thì bắn thẳng lên trời cao, tiến tới gần dãy sơn mạch hùng vĩ ấy. Ánh mắt của ba tu hành giả hạ vị căng tròn, đây là lần đầu tiên họ trông thấy loại địa phương kì dị ngập tràn bí ẩn như thế này, trong lòng nổi lên cảm giác bản thân thật nhỏ bé.
Khi bay tới gần dãy sơn mạch, điều không tưởng đã diễn ra, vốn những ngọn núi trên không trung ở thế lộn ngược, đỉnh núi cắm xuống dưới, nhưng lúc này bọn họ lại cảm thấy bản thân đang cùng thế với dãy sơn mạch.
Từ trường xung quanh nơi này đã đảo ngược, khi tới gần chiếc phi sa liền đảo ngược theo, lực hút của thương khung đã nặng hơn lực hút của mặt biển. Phi sa trôi nổi phía trên đậm đặc sương mù, dãy sơn mạch nguy nga phía dưới cực kỳ u tĩnh, nhìn qua đã thấy những ngọn núi nơi đây phi thường cao, chắc chắn hơn ngàn dặm.
Thân ảnh Thiên Hận Hầu biến mất khỏi phi sa, thình lình xuất hiện ngay phía trên không trung sơn mạch, cái chân thon dài trắng nõn đẫy đà nâng lên, sau đó hung hăng đạp mạnh xuống, khiến cả vùng không gian rạn nứt, rung chấn dữ dội.
Qua một khoảng thời gian, những vết nứt liền vỡ vụn, tạo ra một khe hở không gian cố định giữa hư không. Phi sa lập tức di chuyển, bay xuyên qua khe hở lớn đó, biến mất khỏi vùng không gian bên ngoài này.
Cảm giác đầu choáng mắt hoa vơi đi, lúc này A Diệt phát hiện bản thân đang đứng tại một vùng đất cằn cỗi, nằm dưới một ngọn núi lửa cao lớn. Đột nhiên dung nham phun trào trên miệng núi lửa, khi dòng dung nham nóng bỏng đậm đặc trôi xuống đến gần chân núi, liền hóa thành vô số nham thú điên cuồng lao tới phía hắn!
“Tới lúc rửa đao rồi!” Ánh mắt tên thanh niên nổi lên chiến ý, Cuồng Long chiến đao được thả ra khỏi thể nội, bàn tay chắm chặt chuôi đao, hung hăng tung trảm. Những luồng đao phong gào thét chém tới khắp mọi hướng, chia năm xẻ bảy đám nham thú, khiến bọn chúng còn chưa kịp lao tới gần thân ảnh tên nhân loại đã bị phân khúc toàn bộ.
Điều bất ngờ xảy ra, những bộ phận nham thú sau khi bị chém rời không hề nằm bất động, mà lại hóa thành những đầu nham thú có kích thước nhỏ hơn, số lượng đông đúc hơn, lúc nhúc như thủy triều ập về vị trí họ Diệt.
Hắn ta lập tức truyền sức mạnh lôi đình từ tiểu tháp lên lưỡi thanh chiến đao, sau đó thân ảnh chợt động, tả xung hữu đột vào giữa cơn lũ nham thú, thẳng tay chém gϊếŧ, sấm sét gầm lên rung trời!
Càn quét một hồi, thân ảnh hắn ta nhảy lên trời cao, sau đó kéo theo rậm rạp thiên lôi hung hăng bổ nhào xuống, đòn công kích Lôi Đình Kiếp như muốn bài sơn đảo hải tuyệt diệt hết thảy nham thú.
Cặp mắt bỗng dưng mở bừng, A Diệt không khỏi ngơ ngác vì hơi thở trước bản thân còn đang điên cuồng tiêu diệt nham thú, vậy mà hơi thở sau đã ngồi xếp bằng ngay ngắn trên một quảng trường rộng thênh thang, bầu không khí im ắng tĩnh mịch.
Đôi con ngươi hoàng kim đảo qua xung quanh, phát hiện cách đó không xa hai mộc linh là Dương Như Âm và Phong Háo Thắng cũng đang ngồi xếp bằng, nhắm nghiền cặp mắt. Thanh âm nữ tử bình tĩnh vang lên: “Không ngờ ngươi vượt qua bài khảo hạch tư cách của vùng hiểm địa này nhanh như thế đấy, hai người kia thực lực nhỉnh hơn ngươi nhưng hiện tại vẫn chưa ra được.”
Ánh mắt A Diệt hướng đến địa phương thanh âm phát ra, Thiên Hận Hầu đang ung dung đứng tại chỗ, mắt chậm rãi quang sát xung quanh, tựa hồ đang chờ đợi bọn họ thức tỉnh. Họ Diệt liền nhanh chóng đứng dậy, cung kính hỏi nàng ta: “Xin hỏi chủ thượng, khảo hạch tư cách rốt cuộc là gì vậy? Huyễn không phải huyễn mà thật cũng không hẳn là thật.”
“Chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ của vùng hiểm địa này, để xem kẻ xâm nhập có tư cách đứng tại nơi đây hay không thôi, hơn nữa mới chỉ là màn dạo đầu, sau đó vẫn còn có những khảo hạch khác. Về phần huyễn hay thật, ta cũng chẳng rỗi hơi tìm hiểu làm gì cả, cứ một đường phá tan tất cả là được!” Thiên Hận Hầu bá đạo đáp lời, sau đó tiếp tục thăm dò xung quanh.
Hai tiếng động khẽ đồng loạt vang lên, là hai kẻ còn lại vừa thức tỉnh, cả hai tuy vẫn còn mơ hồ nhưng đã ngay lập tức đứng dậy, nghi hoặc quan sát xung quanh. Mắt thấy A Diệt đã đứng từ sớm ở phía trước, hai mộc linh kia không khỏi bất ngờ, họ không nghĩ hắn lại có thể thức tỉnh trước cả bọn họ.
“Hừ, nếu không phải nham thú có phần khắc chế sinh mệnh thực vật như ta, thì ta đâu bị vây ở đó lâu như thế, để tên khốn nhân loại kia may mắn vượt mặt chứ.” Gã nam tử cao lớn họ Phong không cao hứng nghĩ thầm, ánh mắt nhìn tới họ Diệt luôn mang theo sát ý.
Hai mộc linh này dường như đã được Thiên Hận Hầu nhắc trước về vụ khảo hạch tư cách, nên không hề tỏ ra tò mò với chuyện vừa xảy ra, chúng nhanh chóng tiến tới sau lưng nữ tử uy nghiêm, rồi đứng im chẳng nói gì.
“Nếu đã tỉnh hết rồi thì đi thôi.” Thản nhiên phân phó một câu, Thiên Hận Hầu dẫn đầu bước đi, thẳng tới một góc gần nhất trên quảng trường này, ba kẻ phía sau ngay lập tức bước theo.
Xung quanh rìa quảng trường có rất nhiều hành lang rộng lớn, được xây dựng theo chiều hướng ngoằn ngoèo, nối đi xa tít tắp không thấy điểm cuối. Bốn thân ảnh thản nhiên bước đi trên một hành lang, có người không khỏi tò mò tại sao lại không trực tiếp bay qua mà phải đi bộ, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi cả.
Đi được một lúc họ phát hiện tại một hành lang khác cũng có vài thân ảnh, đi đầu là một tên thiếu niên toàn thân bạch sắc, tóc trắng như tuyết, lông mày trắng tinh, y phục ngân bạch, nước da trắng nõn, tạo ra một loại khí chất sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Sự hiện hữu của y khiến hai kẻ đi theo ngay phía sau chẳng mấy được chú ý, chỉ biết họ là một đôi nam nữ bề ngoài trẻ tuổi.
“Là Bạch Ngọc Thượng Quan! Không ngờ vị tiền bối ấy cũng tới nơi này, còn đem theo hai đồ đệ ưu tú nhất nữa.” Thanh âm Dương Như Âm vang lên, nói cho hai người đi kế bên biết thân phận của ba thân ảnh trên hành lang nơi xa.
Đằng ấy tựa hồ cũng đã phát hiện ra thân phận của những người bên này, vị thiếu niên bạch sắc lễ độ chắp tay hướng tới phía Thiên Hận Hầu, thấy vậy nàng ta cũng gật đầu một cái. Cả hai đoàn người vẫn thẳng tiến trên hành lang, không có một hành động nào khác, không dùng một chút sức mạnh thần thông nào, chỉ đơn giản là bước đi.
Thanh âm ầm ầm liên tục vang lên, ngày càng lớn hơn, khiến đám người hạ vị không khỏi nghi hoặc, đảo mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm ồn ào đó. Thì ra tiếng ồn phát ra từ trên một hành lang, nơi đó có một thân ảnh cường tráng vạn vỡ đang hùng hổ lao nhanh, bước chân mỗi khi giẫm mạnh lên mặt sàn liền tạo ra âm thanh đinh tai.
Khi chạy ngang qua đoạn đường song song với hai hành lang có người, tên đó không hề quay đầu nhìn sang phía này, chỉ giơ lên nắm đấm chĩa ra ngón tay cái rồi hướng xuống dưới, thân ảnh chả mấy chốc đã đi xa.
“Cuồng Man Hầu, một cường giả rất hung hãn và tùy tiện, trước giờ chỉ nói chuyện bằng nắm đấm!” Họ Dương lại nhỏ giọng nói về lai lịch của kẻ vừa xuất hiện, gã ta là một mộc linh có thanh danh rất xấu tại tầng 3 mộc giới này.
Không lâu sau đoàn bốn người bọn họ đã đi tới cuối hành lang, chỉ thấy hành lang dẫn đến một khe hở không gian, không rõ bên kia sẽ là tràng cảnh như thế nào, nhưng có Thiên Hận Hầu đi đầu nên không một ai trong số ba kẻ phía sau lo lắng cả.
Thân ảnh cả đám lần lượt biến mất khỏi nơi này, đi qua khe hở không gian tiến vào một khu vực khác. Nơi đây là một vùng thảo nguyên mênh mông, mặt đất tương đối bằng phẳng, cỏ sinh trưởng tươi tốt, còn có không ít côn trùng nhảy nhót khắp nơi.
Trong lúc ba gia hỏa hạ vị đang tò mò quan sát xung quanh, thì mặt đất bỗng dưng rung chấn nhè nhẹ, cường độ dần tăng lên, tiếng thú rống cũng rất nhanh đã truyền tới, xa phía trước nổi lên bụi đất mù mịt, như có thứ gì đó khủng khϊếp đang tới gần.
“Là thú triều!” Nam tử họ Phong cả kinh thốt lên, vừa rồi hắn đã vận dụng một loại nhãn thuật quan sát tầm xa, nhìn rõ từng đầu dã thú hung tợn, khiến trong lòng hắn nổi lên e sợ. Hai kẻ khác ngưng thần quan sát phía trước, quả nhiên bụi đất bốc lên dày đặc là bởi vì bị vô số dã thú tạo nên, đây là thú triều quy mô lớn.
Sắc mặt ai nấy ngưng trọng, chỉ có Thiên Hận Hầu là vẫn thản nhiên như thường. Phía trước bọn họ cách vài chục dặm là thú triều quy mô lớn, được cấu thành từ mộc thú và ma thú cao giai, mức độ uy hϊếp vô cùng cao, nếu chỉ có một mình thì ba kẻ hạ vị đã sớm chạy thật nhanh với hi vọng có thể giữ được tiểu mệnh rồi.
Chương 440: Trừ hiểm
“Gào!” Tiếng thú rống vang vọng trời cao, rung chấn tứ phương, kinh sợ thiên địa, tạo nên một bức họa tựa ác mộng trần gian. Thú triều khiến thiên hôn địa ám, càn quét hết thảy mọi thứ trên những nơi chúng đi qua, hướng thẳng tới địa phương có bốn thân ảnh đang đứng.
“Nhiều giống thú hiếm thật đấy, tiếc là chúng chỉ sống được trong vùng không gian đặc thù này, hơn nữa vì bị nơi đây ảnh hưởng dẫn tới thân thể biến dị, các tài liệu trên thân hoàn toàn không thể sử dụng.” Thanh âm bình thản của Thiên Hận Hầu vang lên, nghe ngữ khí bình tĩnh của nàng ta, khiến ba người phía sau nhẹ lòng không ít.
Khi thú triều ập tới chỉ còn cách bọn họ chừng mười dặm, Thiên Hận Hầu mới bắt đầu hành động. Cánh tay thon dài trắng nõn chậm rãi giơ lên, theo hành động đó của nàng, vô số cát bụi trên thảo nguyên chen chúc nhau bay lên trời cao, ngưng tụ thành vô số phi châm kim sa hướng đầu nhọn xuống dưới.
Ngón tay Thiên Hận Hầu chỉ phắt xuống, vô tận phi châm ẩn chứa uy lực cường đại đồng loạt bắn xuống, thẳng hướng thú triều mà oanh tạc. Máu tươi trong nháy mắt tóe lên như núi lửa phun trào, vô số tiếng thú rống thê lương vang lên, hàng ngàn thanh âm đau đớn đứt quãng, tiếng gầm gừ hoảng sợ, hòa trộn vào nhau như một màn thảm kịch.
Cơn mưa kim sa phi châm rả rích không ngớt, tưới cho thú triều trở thành biển thi hài, máu tươi lênh láng khắp nơi, tử khí bốc lên dày đặc, ban nãy hùng hổ uy vũ bao nhiêu, thì lúc này thê lương tĩnh mịch bấy nhiêu.
Ba kẻ đứng phía sau nữ tử xinh đẹp hiện tại trợn lớn mắt, họ không ngờ thú triều có mức độ uy hϊếp cao như thế, Thiên Hận Hầu lại có thể giải quyết một cách dễ dàng, trông chẳng có vẻ gì là tốn sức cả. Dù biết với đẳng cấp của cường giả Hư Linh cảnh thì hoàn toàn có thể giải quyết được đợt thú triều này, nhưng đơn giản như thế quả thực đánh thẳng vào nhận thức của từng người.
“Đi tiếp thôi.” Bỏ lại một câu không cảm xúc, Thiên Hận Hầu tiếp tục bước đi, xuyên qua giữa biển máu tanh hôi. Bốn thân ảnh bước trên mặt huyết, người đi đầu thong dong bình thản, ba kẻ phía sau không ngừng đảo mắt xung quanh, nhìn những cỗ thi thể thủng lỗ chỗ, không còn chút vẻ nguyên vẹn nào, tâm họ càng thêm kính phục.
Đi được một đoạn đường không ngắn, xung quanh bọn họ đã không còn là thảo nguyên mênh mông, mà là một khu vực chỉ toàn đá và đá. Nơi đây rộng không thấy điểm cuối, mặt nền được lát đá bằng phẳng, khắp nơi xung quanh có vô vàn trụ đá lớn nhỏ, còn có không ít tòa tháp nhiều tầng, tất cả đều cấu thành từ một loại đá phi thường rắn chắc.
“Kẻ nào dám rình rập ở đây? Mau lăn ra cho bổn Hầu!” Đột nhiên ánh mắt Thiên Hận Hầu lóe lên hàn mang liếc tới một phương hướng, đơn thủ lập tức vung lên khiến không gian ba động, một đường đao hoàng kim rạch nứt hư không, gào thét công kích lên tòa thạch tháp cách đó không xa!
Hành động bất ngờ này của nàng ta khiến ba người đi theo ngay phía sau giật mình, không hẹn mà cùng nâng cao cảnh giác, hướng ánh mắt đến địa phương bị đao quang oanh tạc. Chỉ thấy nơi đó có một thân ảnh trồi lên từ đống đá vụn, vẫy tay vội hô lớn: “Là ta... là ta, tiên tử đừng công kích nữa, là ta đây!”
Trông thấy kẻ chật vật nhảy ra khỏi bãi phế tích, vừa phủi bụi trên y phục vừa chậm rãi bước tới nơi này, Thiên Hận Hầu khẽ suy tư sau đó chợt bừng tỉnh lên tiếng: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là Song Tính lão quỷ!”
Kẻ vừa tới là một nhân loại tuổi thanh niên, bộ dáng công tử tao nhã, y phục nam giới đào hoa, nhưng lại có gương mặt nữ tính xinh đẹp, khí chất âm dương tà mị, đích thị là Song Tính lão quỷ. Khi tới gần nhóm người, y mỉm cười đáp lời: “Không ngờ Thiên Hận Hầu tiên tử lại nhớ ra tên của tại hạ, thật là vinh hạnh cho tại hạ mà.”
Ánh mắt của Thiên Hận Hầu đảo qua một lượt trên thân kẻ vừa tới, nàng nghi hoặc hỏi: “Sao trông các hạ có vẻ tả tơi thế? Trước khi tới đây đã gặp phải chuyện khó khăn gì sao?”
Nghe câu hỏi của nàng ta, rồi nhìn lại bộ dáng của mình, y phục thì rách một vài chỗ, mặt mũi vương lại không ít vết bẩn, Song Tính lão quỷ không khỏi nổi lên cơn giận, nắm đấm siết chặt rồi lại thả ra, qua một khoảng thời gian mới trả lời: “Tại hạ trên đường tới đây không may bị hai tên cẩu tặc để mắt tới, dây dưa một hồi mới thoát được, để tiên tử chê cười rồi.”
Vừa nói hắn vừa hướng ánh mắt sang phía sau Thiên Hận Hầu, thấy vậy ba người bị hắn nhìn tới liền ôm quyền cung kính lên tiếng: “Ra mắt tiền bối.”
Song Tính lão quỷ khoát tay, sau đó cùng Thiên Hận Hầu sóng vai đi đầu, ba kẻ phía sau cũng nhanh chóng bước theo. Vốn lão quỷ này không tính đi cùng bọn họ, nhưng ngay vừa rồi Thiên Hận Hầu đã truyền âm cho hắn, nói rằng muốn làm một cuộc trao đổi lợi ích, nên hắn mới tạm thời đi cùng để nghe thử.
“Ra là tiên tử muốn mượn lực lượng dị thủy của tại hạ, để hỗ trợ mở ra một di tàng thần bí trong đệ nhất hiểm địa này ư?” Song Tính lão quỷ sau khi nghe mục đích thực sự, mà Thiên Hận Hầu mời bản thân mình đi theo, thì y cũng chỉ thản nhiên hỏi lại, muốn nghe xem bản thân sẽ thu về được lợi ích gì.
Khóe miệng nữ tử lãnh ngạo khẽ cong lên, nàng truyền âm đáp: “Mục đích đúng thực là như vậy, đổi lại ta sẽ trả cho các hạ một phần thù lao phong phú tùy vào kết quả đạt được, hơn nữa sẽ ra tay một lần nếu các hạ bị kẻ khác gây khó dễ khi ở trong nơi này!”
Nghe vậy kẻ có gương mặt khá nhem nhuốc không khỏi thầm vui mừng, hắn liền truyền âm nói: “Hai tên cẩu tặc đã khiến tại hạ ra nông nỗi này khả năng lớn cũng đã tiến vào nơi đây, sắp tới nếu tại hạ gặp lại bọn chúng rồi nổi lên xung đột, mong tiên tử có thể giúp đỡ một tay. Mà hai tên đó có lẽ tiên tử cũng biết, chúng là Thất Kiếm Hầu và Sa Đao Hầu!”
Trong lòng Thiên Hận Hầu tao động một cái, nàng không những biết đến hai kẻ kia, mà đã từng giao đấu với không dưới hai lần, hơn nữa còn có thù hằn khá sâu, một khi chạm trán thì không cần nhắc đến chuyện hỗ trợ Song Tính lão quỷ, chính bản thân nàng cũng sẽ dốc sức xuất thủ.
Thiên Hận Hầu ngoài mặt vẫn chẳng tỏ ra chút dị sắc nào, ra bộ suy tư chốc lát mới truyền âm đồng ý với kẻ đang đi kế bên, nghe được lời xác nhận từ nàng ta khiến Song Tính lão quỷ mừng thầm không thôi, y đâu biết rằng bản thân Thiên Hận Hầu cũng đang âm thầm vui mừng.
Sau thời gian dài thu thập tin tức kể từ khi tới Mộc giới, Thiên Hận Hầu đã biết có một di tàng bí ẩn bên trong vùng hiểm địa này, cất chứa những vật phẩm rất có ích cho bản thân nàng. Nhưng để có thể mở ra lối vào di tàng đó, cần có tổng cộng ba loại thiên địa dị nguyên khác thuộc tính làm chìa khóa, mà bản thân nàng chỉ có duy nhất một loại mà thôi.
Khi phát hiện A Diệt sở hữu Diệt thần ma lôi, là một loại thiên địa dị lôi, Thiên Hận Hầu mới không gϊếŧ hắn, còn ép hắn về dưới trướng của mình. Cách đây không lâu nàng thu được một vật phẩm tiêu hao, có khả năng tạo ra một loại thiên địa dị nguyên nữa, coi như miễn cưỡng có đủ ba loại.
Nhưng vừa rồi gặp được Song Tính lão quỷ thì ý nghĩ Thiên Hận Hầu liền xoay chuyển, nàng biết tên này sở hữu một loại thiên địa dị thủy, nên mới không tiếc đưa ra chỗ tốt để có thể mượn lực của y.
Dù sao vật tạo ra thiên địa dị nguyên của nàng cũng là vật phẩm tiêu hao, giá trị cực kỳ cao, không cần dùng tới thì càng tốt. Hơn nữa thiên địa dị nguyên từ tu hành giả phóng thích ra, sẽ chất lượng hơn nhiều so với phóng ra từ vật phẩm tiêu hao, có thêm dị thủy của Song Tính lão quỷ, tỉ lệ thành công từ tám thành sẽ tăng lên mười thành.
Thấy Song Tính lão quỷ ung dung nhập hội, ba tiểu gia hỏa hạ vị đi phía sau ai nấy nổi lên nghi hoặc, nhưng thức thời không hỏi gì, họ biết Thiên Hận Hầu tự có an bài. Lúc này nhóm năm thân ảnh bước đi với tốc độ bình thường, không ngừng quan sát xung quanh, vẫn luôn chỉ có một khung cảnh là vô tận đá.
Đột nhiên trên một vài tòa thạch tháp phía xa phát ra thanh âm kì dị, như tiếng gầm thét của thú dữ nhưng cũng không giống hẳn, nghe khá là chói tai. Khoảng cách tương đối xa cộng thêm có nhiều trụ đá che chắn tầm nhìn, khiến ba hạ vị giả không ai nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì tạo nên âm thanh này, nhưng hai thượng vị giả tựa hồ đã nhìn ra vấn đề.
Song Tính lão quỷ giở ra cuốn sách mà y luôn cầm trong tay, cuốn sách rất dày có mấy ngàn trang, bìa cứng mang màu tử kim, không có bất kỳ chữ viết nào trên bìa sách cả. Ngón tay mảnh khảnh lật qua lật lại một hồi, ánh mắt như biển tinh quang chợt lóe khi nhìn tới một trang vừa lật đến, y nói: “Chúng là Âm Linh Thú, tồn tại rất quỷ dị, âm hạch của chúng là một loại tài liệu rất tốt!”
Nữ tử Thiên Hận Hầu như đã nhận ra lai lịch của đám sinh linh kia từ sớm, lúc này không thấy người bên cạnh có ý định xuất thủ, nàng liền khẽ quay đầu nói với ba người phía sau: “Các ngươi hãy cứ đi theo vị tiên hữu này, không được tự ý xuất lực lung tung, lát nữa ta sẽ quay trở lại.”
“Rõ!” Cả ba cung kính lên tiếng, thân ảnh Thiên Hận Hầu trước mặt họ lóe lên quang mang rồi tiêu tan, từ phương hướng những âm thanh kì dị truyền tới, lúc này nổi lên tiếng công kích mạnh mẽ cùng rung chấn dữ dội.
“Đi thôi.” Song Tính lão quỷ hờ hững thốt ra hai từ, sau đó tiếp tục cất bước đi thẳng lên phía trước đúng với tuyến đường ban đầu, ba kẻ phía sau lần lượt rời mắt khỏi phương hướng nổi lên chiến phát, bước đi theo sau vị tiền bối lần đầu gặp mặt này.
Bước chân dậm mạnh xuống mặt sàn hoàng kim sáng loáng, ngay phía sau là những giọt mồ hơi rả rích như mưa bụi, thanh âm cơ thể chuyển động nặng nề vang lên, bước chân còn lại chả mấy chốc cũng đặt xuống bậc thang này, khẽ run như sắp không chịu được.
Đôi mắt kim mang lộ rõ sự mệt mỏi, hướng lên phía trên trông thấy ba bậc thang nữa, chỉ là ba bậc thang nhưng trong mắt hắn lại như ba ngọn núi thái sơn, khó có thể leo lên với lượng sức lực còn lại.
Tiếng thở dốc vang lên bên tai, Diệt Chúng Sinh liếc mắt nhìn sang, còn ai ngoài thiếu nữ Dương Như Âm, cũng vừa lúc bước lên tới bậc thang thứ 7 này. Hiện tại nàng ta có biểu hiện tiều tụy, thần sắc mệt mỏi, thân thể luôn khẽ run, y phục thẩm đẫm mồ hôi lộ ra đường cong lả lướt mềm mại.
Tại bậc thang thứ bảy, có tổng cộng 5 thân ảnh đang gắng gượng đứng vững, Nguyên Ma Huyết Giả, Nam Nữ Quái, Tứ Thủ Khắc Địch, cùng với hai kẻ lạ mặt nữa. Gã dã nhân Tử Thần đã vừa thành công bước tới bậc thứ tám, nhưng cũng không thể tiến thêm, vì gã đã sức cùng lực kiệt rồi, nếu còn bước tiếp chắc chắn không chịu nổi mà ngã xuống dưới.
Quỷ dạ xoa bốn cánh tay chống lên bậc thứ tám, chịu áp lực đè nặng gấp vài lần, qua vài hơi thở khi đã làm quen với áp lực mới này, hắn liền nhanh chóng bước hai chân lên, lập tức đầu choáng mắt hoa, toàn thân đau nhức.
A Diệt cùng Như Âm cũng đồng dạng dốc sức bước lên bậc thứ 8, sau một hồi chật vật mới thành công, nhưng đến đây họ đã cảm thấy chạm đáy giới hạn rồi, hoàn toàn không thể bước tiếp được nữa, ngay cả đứng vững tại bậc thang này cũng rất khó khăn.
Hai kẻ ngay phía dưới thấy vậy trợn mắt bất ngờ nhưng không có hành động gì, chúng đã chấp nhận dừng lại tại bậc thang thứ 7, không tính bốn cao thủ đệ nhất thì chúng là kẻ có thể leo được cao nhất, như vậy cũng đủ nở mày nở mặt rồi.
Trông thấy gã dã nhân muốn bước lên bậc thứ chín nhưng không thành, ba kẻ còn lại ai nấy đều âm thầm thở phào xen lẫn lo lắng, ngay cả kẻ có man lực mạnh nhất mà muốn leo lên bậc 9 còn khó, nói gì bọn họ chứ.
Tên quỷ dạ xoa nhớ lại suy nghĩ trước kia của mình, hắn nghĩ rằng bốn cao thủ đệ nhất này ai nấy đều có sức leo lên đến bậc thang thứ mười, cái quan trọng chính là giằng co lẫn nhau, bấy giờ cảm thấy đúng là quá viển vông. Ngay cả bậc thứ chín còn không có tên nào đủ sức bước lên, nói gì đến bậc thứ mười được mệnh danh là cực kỳ áp lực.
Thanh niên họ Diệt cũng đang âm trầm suy tư, hắn cảm thấy bản thân đã hoàn toàn tới giới hạn rồi, không thể bước tiếp được nữa, bậc thứ 8 chính là bậc cao nhất hắn đạt được. Bước lên thang quán đỉnh này cần tu vi làm căn bản trèo chống, mà tu vi của hắn thấp hơn toàn bộ tu hành giả trong vùng chiến trường này, nên tất nhiên hiện tại đã gặp khó.
Điều này cũng bình thường, có mấy ai chưa đạt tới tiểu cảnh giới cao nhất hạ vị đã đi nghiên cứu pháp tắc chứ, trong trường hợp này tu vi của A Diệt sẽ khó có thể trèo chống được. Trong khắp vùng chiến trường này, từ hơn hai ngàn tu hành giả ban đầu, cũng chỉ có duy nhất hắn mang tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành tham gia, có thể đi tới tận đây đã là kì tích lớn.
Đột nhiên khối cầu lơ lửng ngay phía trên bậc thang thứ mười, cũng là đỉnh của tòa tháp này, bấy giờ phát ra hào quang đa sắc sáng chói, khiến nhiều kẻ nheo mắt mà nhìn. Gã dã nhân hô lớn: “Mộc tủy chi thủy chuẩn bị trào ra rồi, các vị hãy cố gắng đứng vững, đừng để bản thân bị dòng lũ cuốn trôi xuống chân tháp!”
Thời khắc này, phần thưởng cho những người đứng đầu trong hạng mục Mộc tủy quán đỉnh, bắt đầu xuất hiện. Khối cầu xả ra mộc tủy chi thủy như trút lũ, chảy từ đỉnh tháp cho tới khi bao phủ hết tòa tháp quán đỉnh này, càng ở phía trên sẽ càng nhận được nồng độ gột rửa cao hơn, cảm ngộ pháp tắc sẽ sâu hơn, nhưng cũng vì thế mà hứng chịu áp lực nặng hơn.
Những tu hành giả đứng trên bậc thang quán đỉnh, như những cành cây mọc trên vách đá nhô ra ngoài thác nước, phải chịu dòng nước xiết đập thẳng vào mặt, cố không để bị cuốn trôi xuống dưới. Không ít kẻ đã bị cuốn đi, từ trên bậc thang trôi xuống tận chân tháp, một trong hai kẻ đứng tại bậc thang thứ 7 cũng đã bị cuốn trôi, may mắn bám lại được tại bậc thang thứ 3.
Thanh niên tuấn mỹ gắng gượng chống cự, thân thể hắn dần xê dịch tới mép bậc thang, nghiến răng chịu đựng, trong cơn mệt mỏi lại có cảm giác sảng khoái, vì thời khắc này bản thân đang được một chất đại bổ gột rửa rồi quán đỉnh. Con mắt A Diệt hiện lên sự bất ngờ cùng vui vẻ, vì tiến độ cảm ngộ pháp tắc của hắn đột ngột tăng cao, từ bước thứ 3 sắp đến bước thứ 4.
Một tuần trà trôi qua, tại trên những bậc thang chỉ còn có vỏn vẹn mười mấy thân ảnh, ai nấy mệt mỏi rã rời, nhưng biểu cảm lại rất vui vẻ, vì thu hoạch rất là lớn, tiết kiệm cho họ mấy chục thậm chí trăm năm nghiên cứu pháp tắc.
Chợt, mười bậc thăng bắt đầu lấp lóe quang mang, như đang báo hiệu điều gì đó, không ít kẻ trông thấy liền hiểu ra, tháp quán đỉnh chuẩn bị xếp hạng những kẻ tham gia leo tháp lần này rồi.
“Không được! Nhất định ta phải bước lên đến bậc thang thứ mười, lấy cho bằng được thứ sư phụ cần!” Trong lòng Dương Như Âm gào thét, nàng gắng gượng tiến bước, nhưng vừa nhấc một chân lên đã bị dòng lũ đẩy tới mép bậc thang thứ 8, khiến nàng không cam lòng phải đặt chân xuống.
Một khi xếp hạng cố định, nếu không kẻ nào có thể đứng tại bậc thang thứ mười, thì coi như vô duyên với phần thưởng vộ địch. Kẻ đứng tại bậc thang cao nhất được xem là đệ nhất trong lần tranh đoạt quán đỉnh này, nhưng không được tính chiến thắng hạng mục.
Tử Thần, Tứ Thủ Khắc Địch, Nam Nữ Quái, cả ba đều đang cố gắng nhích từng chút tới gần bậc thang thứ chín, chuẩn bị nhanh như chớp nhảy lên đó. Nhưng sự thật lại phũ phàng, dòng lũ mộc tủy chi thủy chảy quá xiết, mà thân thể bọn họ đều bị tòa tháp áp bách mạnh mẽ, muốn đứng vững còn khó chứ đừng nói tới chuyện bước đi.
Thiếu nữ họ Dương cắn môi gắng gượng, nàng nghĩ: “Sư phụ, người từng nói bản tính con ngay thẳng, nên hãy cứ bước đi theo con đường này, thẳng thắn đối đầu tất cả, dù trước mắt có khó đến đâu cũng không ngại cất bước, ngắm căng tiến thẳng san phẳng mọi thứ!”
“Từ khi đó con đã luôn làm theo lời người nói, thẳng như trụ trời, thẳng như cổ thụ liễu, dù nhành liễu có rũ xuống thì thân liễu vẫn đứng nghiêm. Trong chiến trường này, con gặp rất nhiều đối thủ mạnh, con đã luôn thẳng thắn đối đầu, hạ được biết bao nhiêu cao thủ từ khắp mọi nơi đổ về!”
“Con đã thành công bước tới đích đến trên con đường thẳng thắn!” Nàng đột nhiên gầm lớn, tại mi tâm lập lòe ấn ký kì dị, áo nghĩa pháp tắc bao quanh thân thể, khiến tất cả những kẻ xung quanh cả kinh.
Bước chân người thiếu nữ giơ cao lên, thân thể vẫn đứng vững giữa dòng lũ, nàng lập tức tiến bước, giẫm lên bậc thang thứ chín, dù máu có chảy ra từ khóe miệng cũng không bỏ cuộc, cố gắng bước lên, pháp tắc thẳng thắn giao động mạnh như đang chống đỡ không để nàng ngã xuống.
Mắt thấy cảnh tượng này A Diệt không khỏi vui mừng, chỉ cần họ Dương giành được quán quân, nhiệm vụ này sẽ coi như hoàn thành viên mãn, khi trở về hắn sẽ có được quyền lựa chọn phần thưởng mình muốn.
Hắn cũng không lạ gì khi thấy họ Dương đã tiến được 10 bước đến với cánh cửa pháp tắc, nàng ta đã đạt tới Kết Liên cảnh hậu nhưỡng hơn 50 năm rồi. Nhiêu đó thời gian nghiên cứu pháp tắc, cộng thêm sự chỉ dạy của sư phụ là cường giả, có thêm mộc tủy chi thủy gột rửa, hiện tại chạm đến cánh cửa của sự công nhận cũng là điều hiển nhiên.
Tiến bộ của Dương Như Âm đã kí©h thí©ɧ hai kẻ kia, cả hai điên cuồng gồng mình, mượn sự gột rửa tại nơi này để tiến thêm trên con đường dẫn tới cánh cửa pháp tắc. Cả Dã Nhân lẫn Tứ Thủ Khắc Địch đều đã tiến được 9 bước rồi, hiện tại cấp tốc cảm ngộ áo nghĩa tại nơi đây, tiến độ thăng tiến cực kỳ nhanh.
“Ầm!” Ấn ký pháp tắc mờ nhạt ẩn hiện trên mi tâm hai kẻ đó, cả hai không hẹn mà cùng bước lên bậc thang thứ chín, bắt kịp Dương Như Âm. Nhưng dù có lên tới đây họ cũng phải gồng hết sức mình, muốn tiến thêm cực kỳ khó khăn, cả ba nhích từng chút một tới gần bậc thang cuối cùng.
“Không ổn, nếu một trong hai tên đó đoạt mất chức vô địch, thì nhiệm vụ lần này sẽ không tính là thành công, ta sẽ không được nhận thưởng, bản mệnh bảo cụ sẽ không thể cường luyện trong thời gian tới!” Trong lòng A Diệt lo lắng không thôi, hắn rất muốn thiếu nữ họ Dương thắng, nhưng nhìn tình cảnh lúc này không khả quan cho lắm.
Pháp tắc thẳng thắn, phắp tắc huyết thủy, pháp tắc cuồng chiến, ba pháp tắc đối đầu, ba thân ảnh như cá chép vượt long môn, nỗ lực dốc toàn bộ sức tiến lên đến đỉnh cao, muốn chạm tay tới chức vô địch.
Dị biến đột nhiên phát sinh, tên thanh niên Nguyên Ma Huyết Giả bất ngờ dốc sức công kích tới Tử Thần và Tứ Thủ Khắc Địch! Cho dù đòn công kích thi triển ra bị áp chế gần như không còn, thì nhiêu đó tác động vẫn đủ để khiến con thuyền lênh đênh trên biển bị cuốn trôi.
Hai đạo phi kiếm kim trúc bị bào mòn đâm tới lưng bọn họ, khiến họ không kịp trở tay, thân thể trôi tới mép bậc thang, thiếu chút nữa là rời xuống bậc thứ tám! Trông thấy ánh mắt đầy sát khí hướng thẳng về phía mình, A Diệt tươi cười lên tiếng: “Hai vị quên mất ta và nàng ấy là đồng bọn sao?”
Trong lúc nói thì bản thân họ Diệt đã trôi xuống đến những bậc thang phía dưới, trên thang quán đỉnh muốn đứng yên cũng khó, hắn còn ra tay thi triển công kích thì tất nhiên không đủ lực trụ vững tại chỗ. A Diệt cũng chẳng quan tâm, bậc thứ tám hay các bậc phía dưới tuy chỗ tốt có chênh lệch, nhưng đâu thể sánh bằng tài liệu cường luyện bảo cụ mà hắn đang khát cầu chứ.
Nhờ sự giúp đỡ của hắn, thiếu nữ Dương Như Âm đã là kẻ đầu tiên đặt một chân lên bậc thang thứ mười, hứng chịu vô tận áp bách đổ dồn xuống cỗ thân thể mềm mại. Nàng ta nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên khắp người, chân còn lại nhấc lên khỏi bậc thứ chín, dậm mạnh lên hoàng kim thang cuối cùng, đứng trên đỉnh cao tháp quán đỉnh!
Đúng lúc các bậc thang bạo phát quang mang, ấn định kết quả chung cuộc, xếp hạng các thành viên tham gia quán đỉnh, mỗi bậc thang chỉ chứa một kẻ. Biết bản thân đã thất bại, Tử Thần và cả Tứ Thủ Khắc Địch đều ngậm ngùi, lực áp bách trút xuống mạnh hơn, quỷ dạ xoa là kẻ không chịu được trước nên đã trôi xuống bậc thứ tám.
Xếp hạng đã có, Nam Nữ Quái chính là quán quân, á quân là Tử Thần, hạng ba Tứ Thủ Khắc Địch, hạng bốn là một tên mộc linh đứng tại bậc thang thứ bảy. Nguyên Ma Huyết Giả chỉ thuộc hạng 7, hắn đang đứng tại bậc thang thứ bốn, nhưng gương mặt lại tỏ vẻ thỏa mãn.
Dương Như Âm cầm lấy khối cầu quán đỉnh, giơ thẳng lên trời cao, bóng hình thẳng tắp, tuyên bố đã đoạt được chức vô địch trong hạng mục Mộc tủy quán đỉnh lần này. Thân ảnh nàng tỏa hào quang chói lọi, in sâu vào trong tâm trí những kẻ chứng kiến!
Trông thấy cảnh tượng này A Diệt thầm cảm thán, trên thế gian không có kẻ nào là trung tâm của vạn vật cả, ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời của mình, có kẻ rực rỡ, cũng có tên ảm đạm. Hôm nay, tại nơi này, Dương Như Âm là nhân vật chính tỏa sáng nhất, đứng trên đỉnh của câu chuyện.
Chương 437: Khí vận
Phi chu nhỏ gọn phi hành nhanh chóng trên tầng trời cao, hai thân ảnh ngồi xếp bằng đối diện nhau, cả hai không nói một câu tạo nên bầu không khí im ắng. Nhìn thiếu nữ đang tĩnh tọa trước mắt, họ Diệt không khỏi nhớ lại khoảnh khắc bọn họ vừa được chuyển tống ra khỏi chiến trường, cảnh tượng diễn ra ngay sau đó thật hùng vĩ.
Dương Như Âm đã chính thức được Tổ chi pháp tắc thẳng thắn công nhận, thực lực hiện tại chính thức vượt qua hắn. Tất nhiên đó chỉ là mặt ngoài, trong chiến đấu sẽ có rất nhiều biến số, không phải cứ có thực lực nhỉnh hơn thì chắc chắn giành được thắng lợi.
Bản thân A Diệt vì giúp họ Dương nên chỉ đứng ở hạng 7 chung cuộc trong quán đỉnh chiến, nồng độ mộc tủy chi thủy quán đỉnh vào thân thể sau đó không quá cao, chỉ giúp hắn vừa đạt tới 5 bước trên con đường đến gần cánh cửa pháp tắc. Nếu hắn đứng ở bậc thang thứ tám thuộc hạng ba, thì mức độ quán đỉnh đủ giúp hắn chạm đến ngưỡng 6 bước.
Nhưng hắn không hề hối hận, cái hắn cần trước mắt là món tài luyện còn thiếu duy nhất để có thể cường luyện bảo cụ bản mệnh. Sắp tới hắn sẽ phải đi theo Thiên Hận Hầu xâm nhập vào nơi nguy hiểm, vậy nên có thể nhanh chóng tăng cao thực lực được phần nào hay phần nấy, cảm ngộ pháp tắc sâu hơn thì trong thời gian ngắn cũng chẳng có bao nhiêu hữu dụng.
Đột nhiên phi chu rung lắc dữ dội, khiến cả hai nâng cao tinh thần thả ra thần thức dò xét, sắc mặt A Diệt ngưng trọng nói: “Có khi nào chúng ta gặp cướp đường không? Dù sao phần thưởng cho chức vô địch quán đỉnh mà ngươi nhận được, giá trị cũng cực kỳ cao, đủ khiến nhiều kẻ mạnh đỏ mắt!”
Thiếu nữ Như Âm lắc đầu, nàng cầm trong tay một tấm phù rồi nói: “Khi mới rời khỏi vùng chiến trường, bị vô số tu hành giả để mắt tới, ta đã lấy ra tấm phù lục có chứa khí tức của sư phụ này để cảnh cáo bọn chúng, vì thế không một kẻ nào dám tới chịu chết đâu, một khi để sư phụ đưa hình chiếu tới thì đám đó có ngàn cái mạng cũng không sống nổi!”
Hai người rất nhanh rời khỏi phi chu, họ Dương liền thu hồi chiếc phi chu này, cả hai đề phòng cảnh giác dò xét xung quanh. Sau một hồi tìm kiếm nguyên nhân, A Diệt đã phát hiện nơi đây có một loại năng lượng kì dị, giao động thất thường trong không gian, mới gây nên tình trạng thiên địa nguyên khí nháo động, ảnh hưởng phi chu phi hành.
“Tựa hồ loại năng lượng giao động này là tự nhiên hình thành, chứ không phải có kẻ cố tình bố trí đâu, ta thấy nên bỏ chút thời gian kiểm tra thử, biết đâu thu được lợi ích gì đó.” Lời còn chưa dứt, A Diệt đã bay xuống những dãy sơn mạch phía dưới, thả thần niệm tỉ mỉ kiểm tra.
Họ Dương không biết nói sao cho phải, nàng thấy tên này chỉ cần có chút cơ hội kiếm được chỗ tốt liền không thể kiềm chế được, nàng chỉ biết bay theo đáp xuống một đỉnh núi.
Vận may đích thực mỉm cười với bọn họ, còn chưa tới một tuần trà dò xét, hai người đã phát hiện một động phủ cổ xưa ẩn trong lòng núi, tựa hồ là nơi cất chứa truyền thừa của tu hành giả đã từ trần.
Đôi nam nữ trẻ tuổi chậm rãi tiến vào bên trong, không gian trong đây tối đen u tĩnh, nhưng với nhãn đồng ở cấp độ như hai người thì sáng hay tối cũng như nhau, có thể nhìn cảnh vật rõ ràng. Động phủ này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, mạng nhện giăng chằng chịt khắp nơi, tất cả mọi thứ đều bị phủ lên một lớp bụi.
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh từ sâu trong sơn động lao ra, công kích về phía hai người. Cả hai không hẹn mà cùng bật lùi tránh né đòn công kích tìm tới, cảm nhận khí tức phát ra từ kẻ địch, thiếu nữ họ Dương tức giận quát: “Rác rưởi Kết Liên cảnh tiền nhưỡng mà dám tấn công ta, ngươi quả là tự tìm đường chết!”
Nói rồi nàng vung tay chuẩn bị một kích tiêu diệt kẻ vừa xuất hiện, liền bị A Diệt giơ tay ngăn cản, hắn vội nói: “Chậm đã, kẻ này dường như không phải sinh vật sống, để cho ta đối phó đi, ngươi mà ra tay thì làm hỏng y mất!”
Thân ảnh đó lại tiếp tục công tới phía hai người, họ Diệt liền tiến lên phất tay huyễn hóa ra xung quanh mấy sợi dây leo kim trúc, điên cuồng lao đi trói lấy kẻ địch. Tay còn lại của hắn vung lên, xuất ra mấy cây trận kỳ, nhanh chóng tạo thành một l*иg giam năng lượng vây nhốt kẻ thần bí bên trong, khiến tên đó nhất thời không thể di chuyển.
Bấy giờ hai người mới nhìn rõ thân ảnh kẻ thần bí, là một nữ tử trẻ tuổi có gương mặt xinh đẹp lạnh tanh vô cảm, thân thể có lồi có lõm nhưng lại không chút khí tức sự sống nào.
Đôi đồng tử A Diệt lấp lóe tinh quang, hắn hưng phấn thốt lên: “Là khôi lỗi! Không ngờ lại có loại khôi lỗi chân thực như thế này, tạo nghệ trên phương diện luyện khôi của chủ nhân nơi đây cao cường tới mức nào chứ!”
Như Âm vung tay bắn lên các vách tường vô số quang phù, khiến toàn bộ không gian trong động phủ sáng bừng lên, dịu mắt hơn so với nhìn trong bóng tối. A Diệt lúc này đã tới ngay kế bên nữ khôi lỗi, hắn táy máy một hồi liền thành công ngắt mạch năng lượng của đầu khôi lỗi này, khiến nàng ta ngủ thϊếp đi.
“Khôi lỗi này có lẽ là kẻ thủ hộ nơi đây, có thể thấy chủ nhân động phủ khi còn sống là một khôi lỗi sư cực kỳ tài năng. Để xem trong này rốt cuộc còn những đồ tốt nào, phải nhanh chóng thu sạch toàn bộ!” Nói rồi Dương Như Âm phóng nhanh vào những gian thạch thất, kiểm tra xem có đồ gì tốt hay không.
A Diệt tuy trong lòng rất muốn nghiên cứu nữ khôi lỗi trước mắt, nhưng lại sợ đồ tốt trong đây bị họ Dương thu sạch, nên đành phải động thân bay đến các gian thạch thất, nhanh tay nhặt nhạnh những thứ có giá trị.
Sau khi hoàn tất càn quét qua toàn bộ động phủ một lượt, hai người mới biết chủ nhân nơi đây là mộc linh sống từ thời cận cổ, có tạo nghệ rất cao trên phương diện luyện chế khôi lỗi. Tài sản mà hắn ta để lại, đối với một tên Kết Liên cảnh tầm thường sẽ được coi là nhiều, chứ đối với đẳng cấp như họ Dương thì chỉ là thu hoạch trung bình.
Nhưng A Diệt lại khác, hắn là khôi lỗi sư đang bị kẹt tại đại bình cảnh, đối với hắn truyền thừa về khôi lỗi thuật do chủ nhân nơi này để lại, cùng với nữ khôi lỗi đang ngủ kia, chính là thu hoạch cực kỳ lớn, đủ để hắn có thể dựa vào đó mà phá tan bình cảnh, tiến lên trình độ khôi lỗi đại sư!
Lúc này gương mặt tên thanh niên tỏ ra rất hưng phấn, tỉ mỉ nghiên cứu từng chi tiết nhỏ trên cơ thể nữ khôi lỗi, Như Âm trông thấy cảnh này liền dùng ánh mắt khinh thị nhìn hắn như nhìn một tên biếи ŧɦái. Nàng nói: “Ta đã biết tại sao đang yên đang lành lại có đồ tốt rơi trúng đầu chúng ta rồi.”
Nghe vậy A Diệt cũng có chút hứng thú, liếc mắt nhìn nàng hỏi: “Là tại sao?”
Giới chỉ lóe sáng, trong tay Như Âm xuất hiện một khối đá sần sùi có vài đường lưu quang hoàng kim, đây chính là phần thưởng quán quân mà nàng nhận được. Thanh âm thiếu nữ vang lên: “Nhờ có nó, vật ẩn chứa pháp tắc khí vận!”
Người đời thường nói: “May mắn cũng là một loại thực lực.” Hiện tại bọn họ sở hữu món đồ ẩn chứa khí vận pháp tắc, chẳng khác gì cầm may mắn trong tay, tất nhiên không cần làm gì cũng có chỗ tốt tự rơi trúng đầu.
Họ Diệt gật đầu, hắn cũng đã mang máng đoán ra câu trả lời của Như Âm, cũng từng nghĩ tới khí vận trong khối đá kia giúp bọn họ kiếm được thu hoạch không tệ. Hắn lại tiếp tục quá trình tỉ mỉ kiểm tra thân thể của nữ khôi lỗi, không để ý tới họ Dương nữa.
Thấy hắn như vậy, Như Âm cũng không khỏi tò mò, tiến tới gần quan sát cách hắn nghiên cứu loại khôi lỗi như người thật này. Bàn tay A Diệt nắn bóp lớp da mềm mại của nữ khôi lỗi, hắn nói: “Da của khôi lỗi này được làm từ nhung rệt cao cấp, kết hợp với loại kỳ mộc có khả năng biến hóa huyết nhục, thật là tinh sảo mỹ diệu.”
“Xương đều cấu tạo từ ngọc cốt, thịt hình thành từ kỳ chân băng cơ, các mạch máu dùng tơ của Ngọc Tinh chi chu kết thành, quả là thủ pháp cao cường.” Vừa nói hắn vừa lấy ra một cây phi châm, chích nhẹ vào cổ tay nữ khôi lỗi khiến chút máu nhỏ ra, loại máu có màu huyết hồng thơm nồng, ẩn chứa mộc lực dồi dào.
Họ Diệt dùng lưỡi liếʍ giọt máu của nữ khôi lỗi, bắt đầu dùng vị giác nghiên cứu, sau đó nói: “Dùng Mật huyết chi thủy trộn lẫn với Linh chi huyết để làm máu, vừa có khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí tự nhiên, vừa có khả năng lưu trữ mộc lực, lại còn dễ dàng khôi phục năng lượng, quả là cao minh.”
Phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, ánh mắt A Diệt liền liếc sang nhìn thiếu nữ đứng cách đó không xa, hắn nheo mắt hỏi: “Ánh mắt đó của ngươi là sao?”
“Ta không ngờ ngươi lại bệnh như thế này đấy!” Dương Như Âm ghê tởm nhìn hắn đáp, loại ánh mắt khinh thị đó không hề che giấu.
A Diệt nói: “Kẻ không kiêm tu bất kỳ lĩnh vực nào khác như ngươi thì sao có thể hiểu được, độ khó khăn mỗi khi nghiên cứu phương diện nào đó chứ. Mà thôi chúng ta nên tiếp tục lên đường, sớm ngày trở về phúc địa giao nộp khối đá đó cho chủ thượng.”
Cả hai rất nhanh rời khỏi động phủ bí mật này, tất nhiên những thứ có giá trị trong đây đều đã bị họ lấy đi, sau đó phá đá lở núi để vùi lấp nơi này. Chiếc phi chu tốc độ phi hành cực nhanh, trong khoang phi chu, thiếu nữ họ Dương luôn ngồi xếp bằng nhập định, củng cố cảm ngộ pháp tắc sau khi được Tổ chi công nhận.
Còn tên thanh niên họ Diệt, thì luôn tập trung nghiên cứu huyền cơ trong những cuốn bí tịch truyền thừa luyện khôi, rồi lại tỉ mỉ tìm tòi ảo diệu trên cơ thể nữ khôi lỗi có tu vi Kết Liên cảnh.
Chương 438: Tấn sư
Dị tượng lắng xuống, vân vụ tiêu tan, trời quang mây tạnh, cánh cửa mật thất mở ra, người thanh niên tay cầm chiến đao bước ra ngoài, khí tức từ trên thanh chiến đao tản mát ra đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
“Bảo cụ bản mệnh đã thăng lên Địa giai thượng phẩm, chiến lực đã có bước tiến, tỉ lệ sống sót trong chuyến đi sắp tới sẽ cao hơn phần nào.” A Diệt có chút vui vẻ lẩm bẩm, sau nhiều ngày bế quan cường luyện bảo cụ, đến nay hắn đã thành công.
Tuy hắn không có trình độ đại sư trên phương diện luyện khí, nhưng cường luyện bảo cụ bản mệnh của bản thân lại không quá khó, nên hắn mới có thể thành công. Nếu cường luyện bảo cụ không phải bản mệnh, hoặc là bảo cụ của kẻ khác, thì chắc chắn đã thất bại rồi.
Chuyến đi tham gia tranh đoạt quán đỉnh đã trôi qua cách đây một năm, khi hắn cùng Dương Như Âm trở về giao nộp vật phẩm nhiệm vụ chỉ định lên trên, đã được xem là hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng hắn lựa chọn tất nhiên là món tài liệu còn thiếu để cường luyện bảo cụ.
Khi mới trở về hắn cũng đã thử dung nhập Dung Huyết Thạch, kết quả đã thành công dung nhập được thêm khối thứ năm và thứ sáu, khối thứ bảy ước chừng trong vòng mười năm cũng sẽ thành công. Kết quả tốt như thế phần lớn nhờ vào mộc tủy chi thủy tại tháp quán đỉnh, giúp hắn đang từ 3 bước cảm ngộ pháp tắc tăng lên tới 5 bước.
Thu lại chiến đao vào nội thể, hắn liền đi tới khu vực phường thị thu mua một vài thứ cần thiết, rồi trở về động phủ bắt đầu quá trình tu luyện khôi lỗi chi thuật, với mục tiêu thăng tiến trình độ lên thành khôi lỗi đại sư.
Trong gian thạch thất với đầy rẫy phụ kiện khôi lỗi, một nữ tử đang chăm chú xắp xếp chỉnh chu những vật dụng quan trọng, lúc này A Diệt tiến vào, hắn nói: “Tam Nương, ngươi hãy canh gác ngay phía ngoài cửa mật thất, ta muốn bế quan lâu dài để trùng kích cảnh giới tạo nghệ tại phương diện khôi lỗi.”
“Rõ, thưa chủ nhân.” Nữ tử có gương mặt vô cảm khom người đáp lời, sau đó lập tức ra khỏi thạch thất, đứng thẳng tắp ngay trước cửa hộ pháp cho hắn, cánh cửa đá chả mấy chốc liền đóng lại.
Tam Nương là tên của nữ khôi lỗi hắn thu được trong chuyến đi vừa qua, đó là tên cũ của nàng chứ không phải do hắn đặt. Sau khi trở về hắn đã ngay lập tức cải tạo bộ phận nhận thức của nàng ta, biến hắn thành chủ nhân của nàng, đồng thời moi được toàn bộ ký ức về chủ nhân cũ của nữ khôi lỗi này.
Hiện tại Diệt Chúng Sinh đang dựa vào những thứ đã thu được tại truyền thừa khôi lỗi thuật, bắt đầu tiến hành nghiên cứu, làm theo, và thu lấy thành quả. Hắn rất tự tin có thể vượt qua đại bình cảnh, vì truyền thừa khôi lỗi thuật từ thời cận cổ trong tay hắn rất chi tiết, cộng thêm tài nghệ của bản thân, hắn không thể không thành công.
Đệ nhất hiểm địa tại tầng 3 mộc giới sẽ mở ra sau mười tám năm nữa, thời gian này Thiên Hận Hầu sẽ không ban bố thêm nhiệm vụ, để những kẻ dưới trướng có thời gian gia tăng thực lực bản thân. Chớp lấy khoảng thời gian an nhàn này, tất nhiên họ Diệt sẽ toàn lực nâng cao mọi phương diện của bản thân, để có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này tốt hơn.
Thời gian không ngừng trôi qua, tên thanh niên trong gian thạch thất đầu tóc bù xù, mắt lóe tinh quang, lắp ráp biết bao nhiêu khôi lỗi, thử hết lần này tới lần khác, trình độ ngày càng tăng.
Sự tự tin của hắn quả không sai, sau 5 năm ròng rã nghiên cứu cùng thử nghiệm, hắn đã thành công tấn thăng trở thành khôi lỗi đại sư, chính thức có lĩnh vực kiêm tu thứ hai đạt tới đẳng cấp này.
Cánh cửa thạch thất từ từ mở ra, A Diệt với bộ dáng tả tơi bước ra ngoài, cảm nhận được khí chất mới lạ trên người hắn, Tam Nương liền ôm quyền lên tiếng: “Chúc mừng chủ nhân đã tấn thăng trình độ đại sư tại lĩnh vực khôi lỗi chi thuật.”
Gật đầu, A Diệt lên tiếng: “Đợi ta xử lý chút chuyện cá nhân, sau đó sẽ bắt đầu điều trị các bộ phận bị suy thoái của ngươi, đưa một phần thực lực của ngươi trở lại như xưa.”
Nói rồi thân ảnh hắn chợt động liền biến mất, nửa ngày sau mới quay trở lại khu vực thạch thất, lúc này bộ dáng đã sạch sẽ, y phục chỉnh chu, mang theo không ít vật phẩm mới mua được tại phường thị.
Tam Nương nằm ngay ngắn trên bàn, để cho A Diệt bắt đầu tiến hành sửa chữa, cải tạo, sao cho nàng ta có thể nâng cao thực lực. Tu vi của nữ khôi lỗi này vốn là Kết Liên cảnh đỉnh phong, chỉ là sau thời gian dài không được bảo trì, tu vi bắt đầu giảm dần xuống, cũng may hiện giờ vẫn còn giữ ở Kết Liên cảnh.
Hiện tại trình độ khôi lỗi thuật của A Diệt đã là đại sư, đủ sức sửa chữa mọi thoái hóa của Tam Nương, chỉ là không có đủ tài liệu, nên sau một phen công phu, hắn chỉ có thể đưa tu vi nàng lên thêm một tiểu cảnh giới, là Kết Liên cảnh trung nhưỡng.
Bản thân hắn trong thời gian tới cũng không thể tự mình luyện chế ra khôi lỗi có tu vi Bỉ Ngạn cảnh, không phải trình độ không đủ, mà là tài liệu còn thiếu. Những vật phẩm có thể dùng làm tài liệu luyện ra khôi lỗi đẳng cấp cao, đều có giá trị lớn, trong thời gian ngắn khó có thể thu thập.
A Diệt cũng không quá nhiệt tình trong việc tìm kiếm tài liệu, theo hắn thấy nếu sử dụng khôi lỗi trong chiến đấu, thì dùng lượng lớn khôi lỗi có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong đánh theo chiến thuật biển người, còn có nhiều hữu dụng hơn vài ba đầu khôi lỗi tu vi Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành. Vì ở đẳng cấp chiến đấu của hắn hiện tại, Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành có cũng như không, một kích liền tiêu diệt.
Tam Nương thức giấc, theo phân phó của A Diệt, nhận vai trò canh giữ động phủ, còn hắn đi tới tu luyện thất bắt đầu tu luyện. Mười ba năm nữa Thiên Hận Hầu mới bắt đầu hành động, nhiêu đây thời gian đối với nàng ta chỉ như vài cái chớp mắt, trôi qua rất nhanh, nhưng đối với họ Diệt thì cũng đủ để tiếp tục nâng cao được chút ít thực lực.
Việc đầu tiên hắn làm khi ngồi xếp bằng trong mật thất tu luyện, chính là thi triển thủ pháp Trảm Ngã. Lần đầu tiên hắn vận dụng loại thủ pháp này là vào năm 48 tuổi, thủ pháp chém sạch kí ức dư thừa trăm năm mới dùng được một lần. Nay hắn đã xấp xỉ 150 tuổi, có thể thi triển Trảm Ngã một lần nữa, xóa tan hết thảy mọi thứ không có ý nghĩa ra khỏi đâu.
Một canh giờ trôi qua, tên thanh niên mình đầy nhiệt huyết, hùng tâm tráng trí, nhảy nhót trong tu luyện thất. Hắn không ngờ đưa nhận thức trở về tuổi thanh niên, bản thân mình lại tăng động như thế này, chỉ muốn tìm ai đấy đấm chơi.
Đợi qua một khoảng thời gian cho tâm trí dần trở nên bình tĩnh, hắn mới nhập định tiến vào giai đoạn tiềm tu, toàn lực hấp thu nguyên khí nâng cao tu vi. Hắn vận dụng trảm ngã lúc này, chứ không phải vào thời điểm sắp lên đường cùng Thiên Hận Hầu, là bởi vì tránh bản thân khi đó quá nhiệt huyết, dẫn tới hành động lỗ mãng gây hại chính mình.
Hiện tại tư duy tươi trẻ, nhưng sau mười ba năm bế quan tiềm tu, chí ít sẽ bào mòn phần nào độ trẻ trâu của bản thân hắn. Cánh cửa mật thất đóng chặt, không một tiếng động phát ra, nữ khôi lỗi Tam Nương vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt xung quanh động phủ.
Tất nhiên trong mười ba năm này, cứ vài năm A Diệt lại xuất quan rồi rời khỏi phúc địa Đại Hồng vài ngày, đi tới khu vực hẻo lánh vô danh gieo phúc địa Nhất Đại của bản thân xuống, sau đó tiến vào bên trong kiểm tra những thứ trong đấy.
Dưỡng Tiên Thai phát triển rất tốt, hình dạng hai đứa trẻ sơ sinh bên trong trái bào thai càng rõ ràng hơn, A Diệt rất quan tâm tiên dược thụ này, mỗi lần đến đều đắp thêm không ít thổ nhưỡng chân quý, dùng linh dịch tốt làm nước tưới.
Hai đầu ma thú Hàn Tủy Tằm phát triển nhanh không kém, hiện tại mỗi con thân đã to ngang người trưởng thành rồi, chứ không còn là kích cỡ chỉ bằng cánh tay như trước. Lực lượng hàn băng chúng phun ra đã mạnh hơn rất nhiều, độ tinh tường trong thực chiến cao, nguyên sĩ nhân loại đồng cảnh giới chắc chắn không phải đối thủ của chúng.
Trong phúc địa Nhất Đại hiện nay có chừng một trăm mộc linh, đều thuộc loại có năng khiếu nhất định, đã được A Diệt thả vào vài năm. Những mộc linh này một phần sẽ xây dựng các công trình kiến trúc, một phần trồng trọt thảo dược, một phần ôn dưỡng kỳ mộc, tất nhiên cũng có hai nhóm chuyên chăm lo cho Dưỡng Tiên Thai và Hàn Tủy Tằm.
Đám mộc linh này phần lớn là phàm linh, một số có tu vi Gieo Mầm cảnh, hoàn toàn không có sức uy hϊếp. Hơn nữa tất cả đều đã bị A Diệt gieo xuống phù nô ɭệ, bọn chúng sẽ hoàn toàn phục tùng không có chút ý muốn tạo phản nào.
Thời gian đệ nhất hiểm địa tầng 3 Mộc giới mở ra rất nhanh đã điểm, chiếc phi sa lộng lẫy cao ngạo bay ra khỏi phúc địa Đại Hồng, thẳng một phương hướng mà phá không bắn đi, tốc độ cực kỳ nhanh. Trên phi sa, có nữ tử xinh đẹp kiêu hùng Thiên Hận Hầu, có đồ đệ của nàng là Dương Như Âm, có thêm hai thủ hạ đắc lực là Phong Háo Thắng và Dược Hảo Nhân.
Dưới trướng Thiên Hận Hầu đương nhiên có không ít thủ hạ, nhưng đẳng cấp của chuyến hành động lần này rất cao, Kết Liên cảnh thông thường đi theo hoàn toàn vô dụng. Chiến lực như ba kẻ Dương, Phong, Dược mới coi như miễn cưỡng có chút tác dụng, đi theo chủ yếu cũng chỉ là mở mang tầm mắt.
Bản thân A Diệt thì có công dụng không thể thiếu đối với Thiên Hận Hầu, nàng cần Diệt thần ma lôi của hắn để làm gì đó, nên năm xưa hắn mới bị nàng ta ép phải quy thuận. Hiện tại có mặt trên phi sa hướng thẳng tới nơi được mệnh danh đệ nhất hiểm địa, trong lòng họ Diệt có chút thấp thỏm bất an, sợ cái mạng nhỏ của mình sẽ phải bỏ lại trong đó.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió tạt thẳng vào mặt khiến bản thân thanh tỉnh, trong đầu hắn kiên định nghĩ: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Chuyện đâu còn có đó, bản thân ta đã vùng vẫy trong sinh tử không ít lần, sắp tới dù có nguy hiểm đến đâu, cũng nhất định có thể sống sót!”
Chương 439: Hiểm địa
Chiếc phi sa khổng lồ uy vũ lơ lửng trên vùng đại dương mênh mông bao la, ba thân ảnh đang đứng trên sân phi sa ai nấy quan sát xung quanh, đều chỉ thấy biển xanh vô tận, cho dù dùng tới thần niệm dò xét cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Lúc này thân ảnh thon dài xinh đẹp, mang theo khí thế phong hoa tuyệt đại bước ra từ khoang phi sa, còn ai ngoài Thiên Hận Hầu. Trông thấy nàng ta, cả ba kẻ đang đứng ngoài sân đều đồng loạt thi lễ lên tiếng chào, thần sắc ai nấy vẫn không bớt nghi hoặc.
Thấy biểu cảm của ba người, Thiên Hận Hầu chỉ ngón tay lên trên trời rồi chậm rãi nói: “Các ngươi chú ý quan sát phía trên kìa!”
Cả ba đồng thời ngẩng đầu quan sát thiên không, qua một hồi tập trung căng mắt họ mới trông thấy, một dãy sơn mạch nguy nga tráng lệ được sương mù bao phủ nhìn như tiên cảnh. Những dãy sơn phong ở trong trạng thái đảo lộn trên tận trời cao qua cả những tầng mây, chân núi cắm thương khung, đỉnh núi hướng xuống mặt biển!
“Lên!” Thiên Hận Hầu quát khẽ một câu, phi sa tức thì bắn thẳng lên trời cao, tiến tới gần dãy sơn mạch hùng vĩ ấy. Ánh mắt của ba tu hành giả hạ vị căng tròn, đây là lần đầu tiên họ trông thấy loại địa phương kì dị ngập tràn bí ẩn như thế này, trong lòng nổi lên cảm giác bản thân thật nhỏ bé.
Khi bay tới gần dãy sơn mạch, điều không tưởng đã diễn ra, vốn những ngọn núi trên không trung ở thế lộn ngược, đỉnh núi cắm xuống dưới, nhưng lúc này bọn họ lại cảm thấy bản thân đang cùng thế với dãy sơn mạch.
Từ trường xung quanh nơi này đã đảo ngược, khi tới gần chiếc phi sa liền đảo ngược theo, lực hút của thương khung đã nặng hơn lực hút của mặt biển. Phi sa trôi nổi phía trên đậm đặc sương mù, dãy sơn mạch nguy nga phía dưới cực kỳ u tĩnh, nhìn qua đã thấy những ngọn núi nơi đây phi thường cao, chắc chắn hơn ngàn dặm.
Thân ảnh Thiên Hận Hầu biến mất khỏi phi sa, thình lình xuất hiện ngay phía trên không trung sơn mạch, cái chân thon dài trắng nõn đẫy đà nâng lên, sau đó hung hăng đạp mạnh xuống, khiến cả vùng không gian rạn nứt, rung chấn dữ dội.
Qua một khoảng thời gian, những vết nứt liền vỡ vụn, tạo ra một khe hở không gian cố định giữa hư không. Phi sa lập tức di chuyển, bay xuyên qua khe hở lớn đó, biến mất khỏi vùng không gian bên ngoài này.
Cảm giác đầu choáng mắt hoa vơi đi, lúc này A Diệt phát hiện bản thân đang đứng tại một vùng đất cằn cỗi, nằm dưới một ngọn núi lửa cao lớn. Đột nhiên dung nham phun trào trên miệng núi lửa, khi dòng dung nham nóng bỏng đậm đặc trôi xuống đến gần chân núi, liền hóa thành vô số nham thú điên cuồng lao tới phía hắn!
“Tới lúc rửa đao rồi!” Ánh mắt tên thanh niên nổi lên chiến ý, Cuồng Long chiến đao được thả ra khỏi thể nội, bàn tay chắm chặt chuôi đao, hung hăng tung trảm. Những luồng đao phong gào thét chém tới khắp mọi hướng, chia năm xẻ bảy đám nham thú, khiến bọn chúng còn chưa kịp lao tới gần thân ảnh tên nhân loại đã bị phân khúc toàn bộ.
Điều bất ngờ xảy ra, những bộ phận nham thú sau khi bị chém rời không hề nằm bất động, mà lại hóa thành những đầu nham thú có kích thước nhỏ hơn, số lượng đông đúc hơn, lúc nhúc như thủy triều ập về vị trí họ Diệt.
Hắn ta lập tức truyền sức mạnh lôi đình từ tiểu tháp lên lưỡi thanh chiến đao, sau đó thân ảnh chợt động, tả xung hữu đột vào giữa cơn lũ nham thú, thẳng tay chém gϊếŧ, sấm sét gầm lên rung trời!
Càn quét một hồi, thân ảnh hắn ta nhảy lên trời cao, sau đó kéo theo rậm rạp thiên lôi hung hăng bổ nhào xuống, đòn công kích Lôi Đình Kiếp như muốn bài sơn đảo hải tuyệt diệt hết thảy nham thú.
Cặp mắt bỗng dưng mở bừng, A Diệt không khỏi ngơ ngác vì hơi thở trước bản thân còn đang điên cuồng tiêu diệt nham thú, vậy mà hơi thở sau đã ngồi xếp bằng ngay ngắn trên một quảng trường rộng thênh thang, bầu không khí im ắng tĩnh mịch.
Đôi con ngươi hoàng kim đảo qua xung quanh, phát hiện cách đó không xa hai mộc linh là Dương Như Âm và Phong Háo Thắng cũng đang ngồi xếp bằng, nhắm nghiền cặp mắt. Thanh âm nữ tử bình tĩnh vang lên: “Không ngờ ngươi vượt qua bài khảo hạch tư cách của vùng hiểm địa này nhanh như thế đấy, hai người kia thực lực nhỉnh hơn ngươi nhưng hiện tại vẫn chưa ra được.”
Ánh mắt A Diệt hướng đến địa phương thanh âm phát ra, Thiên Hận Hầu đang ung dung đứng tại chỗ, mắt chậm rãi quang sát xung quanh, tựa hồ đang chờ đợi bọn họ thức tỉnh. Họ Diệt liền nhanh chóng đứng dậy, cung kính hỏi nàng ta: “Xin hỏi chủ thượng, khảo hạch tư cách rốt cuộc là gì vậy? Huyễn không phải huyễn mà thật cũng không hẳn là thật.”
“Chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ của vùng hiểm địa này, để xem kẻ xâm nhập có tư cách đứng tại nơi đây hay không thôi, hơn nữa mới chỉ là màn dạo đầu, sau đó vẫn còn có những khảo hạch khác. Về phần huyễn hay thật, ta cũng chẳng rỗi hơi tìm hiểu làm gì cả, cứ một đường phá tan tất cả là được!” Thiên Hận Hầu bá đạo đáp lời, sau đó tiếp tục thăm dò xung quanh.
Hai tiếng động khẽ đồng loạt vang lên, là hai kẻ còn lại vừa thức tỉnh, cả hai tuy vẫn còn mơ hồ nhưng đã ngay lập tức đứng dậy, nghi hoặc quan sát xung quanh. Mắt thấy A Diệt đã đứng từ sớm ở phía trước, hai mộc linh kia không khỏi bất ngờ, họ không nghĩ hắn lại có thể thức tỉnh trước cả bọn họ.
“Hừ, nếu không phải nham thú có phần khắc chế sinh mệnh thực vật như ta, thì ta đâu bị vây ở đó lâu như thế, để tên khốn nhân loại kia may mắn vượt mặt chứ.” Gã nam tử cao lớn họ Phong không cao hứng nghĩ thầm, ánh mắt nhìn tới họ Diệt luôn mang theo sát ý.
Hai mộc linh này dường như đã được Thiên Hận Hầu nhắc trước về vụ khảo hạch tư cách, nên không hề tỏ ra tò mò với chuyện vừa xảy ra, chúng nhanh chóng tiến tới sau lưng nữ tử uy nghiêm, rồi đứng im chẳng nói gì.
“Nếu đã tỉnh hết rồi thì đi thôi.” Thản nhiên phân phó một câu, Thiên Hận Hầu dẫn đầu bước đi, thẳng tới một góc gần nhất trên quảng trường này, ba kẻ phía sau ngay lập tức bước theo.
Xung quanh rìa quảng trường có rất nhiều hành lang rộng lớn, được xây dựng theo chiều hướng ngoằn ngoèo, nối đi xa tít tắp không thấy điểm cuối. Bốn thân ảnh thản nhiên bước đi trên một hành lang, có người không khỏi tò mò tại sao lại không trực tiếp bay qua mà phải đi bộ, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi cả.
Đi được một lúc họ phát hiện tại một hành lang khác cũng có vài thân ảnh, đi đầu là một tên thiếu niên toàn thân bạch sắc, tóc trắng như tuyết, lông mày trắng tinh, y phục ngân bạch, nước da trắng nõn, tạo ra một loại khí chất sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Sự hiện hữu của y khiến hai kẻ đi theo ngay phía sau chẳng mấy được chú ý, chỉ biết họ là một đôi nam nữ bề ngoài trẻ tuổi.
“Là Bạch Ngọc Thượng Quan! Không ngờ vị tiền bối ấy cũng tới nơi này, còn đem theo hai đồ đệ ưu tú nhất nữa.” Thanh âm Dương Như Âm vang lên, nói cho hai người đi kế bên biết thân phận của ba thân ảnh trên hành lang nơi xa.
Đằng ấy tựa hồ cũng đã phát hiện ra thân phận của những người bên này, vị thiếu niên bạch sắc lễ độ chắp tay hướng tới phía Thiên Hận Hầu, thấy vậy nàng ta cũng gật đầu một cái. Cả hai đoàn người vẫn thẳng tiến trên hành lang, không có một hành động nào khác, không dùng một chút sức mạnh thần thông nào, chỉ đơn giản là bước đi.
Thanh âm ầm ầm liên tục vang lên, ngày càng lớn hơn, khiến đám người hạ vị không khỏi nghi hoặc, đảo mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm ồn ào đó. Thì ra tiếng ồn phát ra từ trên một hành lang, nơi đó có một thân ảnh cường tráng vạn vỡ đang hùng hổ lao nhanh, bước chân mỗi khi giẫm mạnh lên mặt sàn liền tạo ra âm thanh đinh tai.
Khi chạy ngang qua đoạn đường song song với hai hành lang có người, tên đó không hề quay đầu nhìn sang phía này, chỉ giơ lên nắm đấm chĩa ra ngón tay cái rồi hướng xuống dưới, thân ảnh chả mấy chốc đã đi xa.
“Cuồng Man Hầu, một cường giả rất hung hãn và tùy tiện, trước giờ chỉ nói chuyện bằng nắm đấm!” Họ Dương lại nhỏ giọng nói về lai lịch của kẻ vừa xuất hiện, gã ta là một mộc linh có thanh danh rất xấu tại tầng 3 mộc giới này.
Không lâu sau đoàn bốn người bọn họ đã đi tới cuối hành lang, chỉ thấy hành lang dẫn đến một khe hở không gian, không rõ bên kia sẽ là tràng cảnh như thế nào, nhưng có Thiên Hận Hầu đi đầu nên không một ai trong số ba kẻ phía sau lo lắng cả.
Thân ảnh cả đám lần lượt biến mất khỏi nơi này, đi qua khe hở không gian tiến vào một khu vực khác. Nơi đây là một vùng thảo nguyên mênh mông, mặt đất tương đối bằng phẳng, cỏ sinh trưởng tươi tốt, còn có không ít côn trùng nhảy nhót khắp nơi.
Trong lúc ba gia hỏa hạ vị đang tò mò quan sát xung quanh, thì mặt đất bỗng dưng rung chấn nhè nhẹ, cường độ dần tăng lên, tiếng thú rống cũng rất nhanh đã truyền tới, xa phía trước nổi lên bụi đất mù mịt, như có thứ gì đó khủng khϊếp đang tới gần.
“Là thú triều!” Nam tử họ Phong cả kinh thốt lên, vừa rồi hắn đã vận dụng một loại nhãn thuật quan sát tầm xa, nhìn rõ từng đầu dã thú hung tợn, khiến trong lòng hắn nổi lên e sợ. Hai kẻ khác ngưng thần quan sát phía trước, quả nhiên bụi đất bốc lên dày đặc là bởi vì bị vô số dã thú tạo nên, đây là thú triều quy mô lớn.
Sắc mặt ai nấy ngưng trọng, chỉ có Thiên Hận Hầu là vẫn thản nhiên như thường. Phía trước bọn họ cách vài chục dặm là thú triều quy mô lớn, được cấu thành từ mộc thú và ma thú cao giai, mức độ uy hϊếp vô cùng cao, nếu chỉ có một mình thì ba kẻ hạ vị đã sớm chạy thật nhanh với hi vọng có thể giữ được tiểu mệnh rồi.
Chương 440: Trừ hiểm
“Gào!” Tiếng thú rống vang vọng trời cao, rung chấn tứ phương, kinh sợ thiên địa, tạo nên một bức họa tựa ác mộng trần gian. Thú triều khiến thiên hôn địa ám, càn quét hết thảy mọi thứ trên những nơi chúng đi qua, hướng thẳng tới địa phương có bốn thân ảnh đang đứng.
“Nhiều giống thú hiếm thật đấy, tiếc là chúng chỉ sống được trong vùng không gian đặc thù này, hơn nữa vì bị nơi đây ảnh hưởng dẫn tới thân thể biến dị, các tài liệu trên thân hoàn toàn không thể sử dụng.” Thanh âm bình thản của Thiên Hận Hầu vang lên, nghe ngữ khí bình tĩnh của nàng ta, khiến ba người phía sau nhẹ lòng không ít.
Khi thú triều ập tới chỉ còn cách bọn họ chừng mười dặm, Thiên Hận Hầu mới bắt đầu hành động. Cánh tay thon dài trắng nõn chậm rãi giơ lên, theo hành động đó của nàng, vô số cát bụi trên thảo nguyên chen chúc nhau bay lên trời cao, ngưng tụ thành vô số phi châm kim sa hướng đầu nhọn xuống dưới.
Ngón tay Thiên Hận Hầu chỉ phắt xuống, vô tận phi châm ẩn chứa uy lực cường đại đồng loạt bắn xuống, thẳng hướng thú triều mà oanh tạc. Máu tươi trong nháy mắt tóe lên như núi lửa phun trào, vô số tiếng thú rống thê lương vang lên, hàng ngàn thanh âm đau đớn đứt quãng, tiếng gầm gừ hoảng sợ, hòa trộn vào nhau như một màn thảm kịch.
Cơn mưa kim sa phi châm rả rích không ngớt, tưới cho thú triều trở thành biển thi hài, máu tươi lênh láng khắp nơi, tử khí bốc lên dày đặc, ban nãy hùng hổ uy vũ bao nhiêu, thì lúc này thê lương tĩnh mịch bấy nhiêu.
Ba kẻ đứng phía sau nữ tử xinh đẹp hiện tại trợn lớn mắt, họ không ngờ thú triều có mức độ uy hϊếp cao như thế, Thiên Hận Hầu lại có thể giải quyết một cách dễ dàng, trông chẳng có vẻ gì là tốn sức cả. Dù biết với đẳng cấp của cường giả Hư Linh cảnh thì hoàn toàn có thể giải quyết được đợt thú triều này, nhưng đơn giản như thế quả thực đánh thẳng vào nhận thức của từng người.
“Đi tiếp thôi.” Bỏ lại một câu không cảm xúc, Thiên Hận Hầu tiếp tục bước đi, xuyên qua giữa biển máu tanh hôi. Bốn thân ảnh bước trên mặt huyết, người đi đầu thong dong bình thản, ba kẻ phía sau không ngừng đảo mắt xung quanh, nhìn những cỗ thi thể thủng lỗ chỗ, không còn chút vẻ nguyên vẹn nào, tâm họ càng thêm kính phục.
Đi được một đoạn đường không ngắn, xung quanh bọn họ đã không còn là thảo nguyên mênh mông, mà là một khu vực chỉ toàn đá và đá. Nơi đây rộng không thấy điểm cuối, mặt nền được lát đá bằng phẳng, khắp nơi xung quanh có vô vàn trụ đá lớn nhỏ, còn có không ít tòa tháp nhiều tầng, tất cả đều cấu thành từ một loại đá phi thường rắn chắc.
“Kẻ nào dám rình rập ở đây? Mau lăn ra cho bổn Hầu!” Đột nhiên ánh mắt Thiên Hận Hầu lóe lên hàn mang liếc tới một phương hướng, đơn thủ lập tức vung lên khiến không gian ba động, một đường đao hoàng kim rạch nứt hư không, gào thét công kích lên tòa thạch tháp cách đó không xa!
Hành động bất ngờ này của nàng ta khiến ba người đi theo ngay phía sau giật mình, không hẹn mà cùng nâng cao cảnh giác, hướng ánh mắt đến địa phương bị đao quang oanh tạc. Chỉ thấy nơi đó có một thân ảnh trồi lên từ đống đá vụn, vẫy tay vội hô lớn: “Là ta... là ta, tiên tử đừng công kích nữa, là ta đây!”
Trông thấy kẻ chật vật nhảy ra khỏi bãi phế tích, vừa phủi bụi trên y phục vừa chậm rãi bước tới nơi này, Thiên Hận Hầu khẽ suy tư sau đó chợt bừng tỉnh lên tiếng: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là Song Tính lão quỷ!”
Kẻ vừa tới là một nhân loại tuổi thanh niên, bộ dáng công tử tao nhã, y phục nam giới đào hoa, nhưng lại có gương mặt nữ tính xinh đẹp, khí chất âm dương tà mị, đích thị là Song Tính lão quỷ. Khi tới gần nhóm người, y mỉm cười đáp lời: “Không ngờ Thiên Hận Hầu tiên tử lại nhớ ra tên của tại hạ, thật là vinh hạnh cho tại hạ mà.”
Ánh mắt của Thiên Hận Hầu đảo qua một lượt trên thân kẻ vừa tới, nàng nghi hoặc hỏi: “Sao trông các hạ có vẻ tả tơi thế? Trước khi tới đây đã gặp phải chuyện khó khăn gì sao?”
Nghe câu hỏi của nàng ta, rồi nhìn lại bộ dáng của mình, y phục thì rách một vài chỗ, mặt mũi vương lại không ít vết bẩn, Song Tính lão quỷ không khỏi nổi lên cơn giận, nắm đấm siết chặt rồi lại thả ra, qua một khoảng thời gian mới trả lời: “Tại hạ trên đường tới đây không may bị hai tên cẩu tặc để mắt tới, dây dưa một hồi mới thoát được, để tiên tử chê cười rồi.”
Vừa nói hắn vừa hướng ánh mắt sang phía sau Thiên Hận Hầu, thấy vậy ba người bị hắn nhìn tới liền ôm quyền cung kính lên tiếng: “Ra mắt tiền bối.”
Song Tính lão quỷ khoát tay, sau đó cùng Thiên Hận Hầu sóng vai đi đầu, ba kẻ phía sau cũng nhanh chóng bước theo. Vốn lão quỷ này không tính đi cùng bọn họ, nhưng ngay vừa rồi Thiên Hận Hầu đã truyền âm cho hắn, nói rằng muốn làm một cuộc trao đổi lợi ích, nên hắn mới tạm thời đi cùng để nghe thử.
“Ra là tiên tử muốn mượn lực lượng dị thủy của tại hạ, để hỗ trợ mở ra một di tàng thần bí trong đệ nhất hiểm địa này ư?” Song Tính lão quỷ sau khi nghe mục đích thực sự, mà Thiên Hận Hầu mời bản thân mình đi theo, thì y cũng chỉ thản nhiên hỏi lại, muốn nghe xem bản thân sẽ thu về được lợi ích gì.
Khóe miệng nữ tử lãnh ngạo khẽ cong lên, nàng truyền âm đáp: “Mục đích đúng thực là như vậy, đổi lại ta sẽ trả cho các hạ một phần thù lao phong phú tùy vào kết quả đạt được, hơn nữa sẽ ra tay một lần nếu các hạ bị kẻ khác gây khó dễ khi ở trong nơi này!”
Nghe vậy kẻ có gương mặt khá nhem nhuốc không khỏi thầm vui mừng, hắn liền truyền âm nói: “Hai tên cẩu tặc đã khiến tại hạ ra nông nỗi này khả năng lớn cũng đã tiến vào nơi đây, sắp tới nếu tại hạ gặp lại bọn chúng rồi nổi lên xung đột, mong tiên tử có thể giúp đỡ một tay. Mà hai tên đó có lẽ tiên tử cũng biết, chúng là Thất Kiếm Hầu và Sa Đao Hầu!”
Trong lòng Thiên Hận Hầu tao động một cái, nàng không những biết đến hai kẻ kia, mà đã từng giao đấu với không dưới hai lần, hơn nữa còn có thù hằn khá sâu, một khi chạm trán thì không cần nhắc đến chuyện hỗ trợ Song Tính lão quỷ, chính bản thân nàng cũng sẽ dốc sức xuất thủ.
Thiên Hận Hầu ngoài mặt vẫn chẳng tỏ ra chút dị sắc nào, ra bộ suy tư chốc lát mới truyền âm đồng ý với kẻ đang đi kế bên, nghe được lời xác nhận từ nàng ta khiến Song Tính lão quỷ mừng thầm không thôi, y đâu biết rằng bản thân Thiên Hận Hầu cũng đang âm thầm vui mừng.
Sau thời gian dài thu thập tin tức kể từ khi tới Mộc giới, Thiên Hận Hầu đã biết có một di tàng bí ẩn bên trong vùng hiểm địa này, cất chứa những vật phẩm rất có ích cho bản thân nàng. Nhưng để có thể mở ra lối vào di tàng đó, cần có tổng cộng ba loại thiên địa dị nguyên khác thuộc tính làm chìa khóa, mà bản thân nàng chỉ có duy nhất một loại mà thôi.
Khi phát hiện A Diệt sở hữu Diệt thần ma lôi, là một loại thiên địa dị lôi, Thiên Hận Hầu mới không gϊếŧ hắn, còn ép hắn về dưới trướng của mình. Cách đây không lâu nàng thu được một vật phẩm tiêu hao, có khả năng tạo ra một loại thiên địa dị nguyên nữa, coi như miễn cưỡng có đủ ba loại.
Nhưng vừa rồi gặp được Song Tính lão quỷ thì ý nghĩ Thiên Hận Hầu liền xoay chuyển, nàng biết tên này sở hữu một loại thiên địa dị thủy, nên mới không tiếc đưa ra chỗ tốt để có thể mượn lực của y.
Dù sao vật tạo ra thiên địa dị nguyên của nàng cũng là vật phẩm tiêu hao, giá trị cực kỳ cao, không cần dùng tới thì càng tốt. Hơn nữa thiên địa dị nguyên từ tu hành giả phóng thích ra, sẽ chất lượng hơn nhiều so với phóng ra từ vật phẩm tiêu hao, có thêm dị thủy của Song Tính lão quỷ, tỉ lệ thành công từ tám thành sẽ tăng lên mười thành.
Thấy Song Tính lão quỷ ung dung nhập hội, ba tiểu gia hỏa hạ vị đi phía sau ai nấy nổi lên nghi hoặc, nhưng thức thời không hỏi gì, họ biết Thiên Hận Hầu tự có an bài. Lúc này nhóm năm thân ảnh bước đi với tốc độ bình thường, không ngừng quan sát xung quanh, vẫn luôn chỉ có một khung cảnh là vô tận đá.
Đột nhiên trên một vài tòa thạch tháp phía xa phát ra thanh âm kì dị, như tiếng gầm thét của thú dữ nhưng cũng không giống hẳn, nghe khá là chói tai. Khoảng cách tương đối xa cộng thêm có nhiều trụ đá che chắn tầm nhìn, khiến ba hạ vị giả không ai nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì tạo nên âm thanh này, nhưng hai thượng vị giả tựa hồ đã nhìn ra vấn đề.
Song Tính lão quỷ giở ra cuốn sách mà y luôn cầm trong tay, cuốn sách rất dày có mấy ngàn trang, bìa cứng mang màu tử kim, không có bất kỳ chữ viết nào trên bìa sách cả. Ngón tay mảnh khảnh lật qua lật lại một hồi, ánh mắt như biển tinh quang chợt lóe khi nhìn tới một trang vừa lật đến, y nói: “Chúng là Âm Linh Thú, tồn tại rất quỷ dị, âm hạch của chúng là một loại tài liệu rất tốt!”
Nữ tử Thiên Hận Hầu như đã nhận ra lai lịch của đám sinh linh kia từ sớm, lúc này không thấy người bên cạnh có ý định xuất thủ, nàng liền khẽ quay đầu nói với ba người phía sau: “Các ngươi hãy cứ đi theo vị tiên hữu này, không được tự ý xuất lực lung tung, lát nữa ta sẽ quay trở lại.”
“Rõ!” Cả ba cung kính lên tiếng, thân ảnh Thiên Hận Hầu trước mặt họ lóe lên quang mang rồi tiêu tan, từ phương hướng những âm thanh kì dị truyền tới, lúc này nổi lên tiếng công kích mạnh mẽ cùng rung chấn dữ dội.
“Đi thôi.” Song Tính lão quỷ hờ hững thốt ra hai từ, sau đó tiếp tục cất bước đi thẳng lên phía trước đúng với tuyến đường ban đầu, ba kẻ phía sau lần lượt rời mắt khỏi phương hướng nổi lên chiến phát, bước đi theo sau vị tiền bối lần đầu gặp mặt này.
Bình luận facebook