• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần

  • Chương 426-430

Chương 426: Khởi tranh

Mộc Tủy Đại Tế diễn ra hết sức sôi động, vô vàn mộc linh từ khắp thế gian hội tụ, tạo lên một đại hội thiên liêng trăm năm chỉ có một lần tại thánh địa tầng 3 Mộc giới này. Trăm sông đổ về một biển, anh tài hội tụ, đủ mọi loại tu hành giả có mặt, một phần không nhỏ chính là những tộc quần khác, tất cả đều được chào đón tại đây.

Hơn một ngày trôi qua, đại hội đã đến giai đoạn cao trào, chính là mở ra các hạng mục thi đấu để vô vàn cao thủ tranh tài. Ngay khi một lão già mộc linh có thanh danh vang xa, quát lên thanh âm bắt đầu tranh đoạt quán đỉnh, vô số kẻ đã đăng ký tham gia đồng loạt được chuyển tống tới chiến trường, bắt đầu chiến đấu.

Chiến trường của Gieo Mầm cảnh có số lượng nhiều nhất, cũng là những chiến trường có diện tích nhỏ nhất, nay đã bắt đầu nổi lên vô vàn màn giao tranh, với mục tiêu chính là nhận được quán đỉnh hỗ trợ khả năng thành công đột phá cảnh giới.

Chiến trường của Đơm Trồi cảnh số lượng ít hơn rất nhiều, nhưng cũng có hơn trăm vùng, phạm vi mỗi vùng lớn hơn chiến trường của Gieo Mầm cảnh gấp cả chục lần. Mục tiêu của những kẻ tham gia vùng chiến trường này cũng như chiến trường thấp hơn, nhận được quán đỉnh gột rửa, nâng cao xác suất thành công khi đột phá lên Kết Liên cảnh.

Chiến trường có diện tích lớn nhất, gấp nhiều lần những vùng khác, chính là chiến trường của Kết Liên cảnh, chỉ có duy nhất một vùng. Mộc Tủy quán đỉnh nơi đây có công dụng tăng cao cảm ngộ áo nghĩa pháp tắc, mục tiêu không thể thiếu của tất cả cao thủ tại cảnh giới cao nhất hạ vị.

Ác chiến diễn ra trên toàn bộ các vùng chiến trường, khiến vô vàn khách nhân quan chiến hò reo chói tai, thanh âm ầm ĩ khắp đại hội, bầu không khí cực kỳ sôi động.

Tại tầng cao nhất trong một tòa tháp chọc trời, ba vị mộc linh Hư Linh cảnh cũng đang nhàn nhã quan sát các anh tài tranh đấu, họ là những kẻ có vai trò giữ gìn quy củ tại đại hội, không để bất cứ kẻ nào gây náo loạn tại vùng đất thiêng liêng này.

Trong một rừng cây tại vùng chiến trường lớn nhất, Diệt Chúng Sinh đang bí mật di chuyển, thần thức không ngừng dò xét khắp mọi nơi. Hắn lúc này đeo chiếc mặt nạ che đậy khí tức, vừa tránh lộ ra thân phận nhân loại khiến đám mộc linh vây công, vừa che giấu tu vi để không bị kẻ khác coi là quả hồng mềm mà nhào tới.

Chiến trường Kết Liên cảnh này rộng không biết bao nhiêu vạn dặm, A Diệt chỉ duy trì thần niệm trong phạm vi năm mươi dặm quanh thân, vì phạm vi dò xét càng nhỏ thì cường độ chính xác càng cao. Thứ hắn cùng với toàn bộ kẻ tham gia đang tìm kiếm, chính là những tế đàn cổ nằm rải rác trên khắp vùng chiến trường, nơi đem tới tư cách nhận quán đỉnh.

Khi A Diệt cùng Dương Như Âm thành công báo danh tham gia, mỗi người đã được phát một tấm lệnh bài để luyện hóa. Nhiệm vụ của những kẻ tham gia Mộc Tủy quán đỉnh, là tìm kiếm các tế đàn cổ, nơi đó có khả năng nâng lượng sao trong lệnh bài của họ lên, trong vòng một tháng lệnh bài của ai có đủ mười sao mới có tư cách tranh đoạt quán đỉnh!

Ra khỏi khu rừng, A Diệt đã phát hiện một thân ảnh cách hắn vài dặm, tên đó tựa hồ cũng đã phát hiện ra hắn, cả hai liếc mắt nhìn đối phương sau đó mỗi người một ngả. Tranh đấu thường chỉ nổ ra khi tranh đoạt suất cường luyện lệnh bài tại tế đàn cổ, chứ vô tình gặp kẻ khác khi không có mục tiêu tranh đoạt, rất ít khi xảy ra chiến đấu.

Di chuyển chừng thời gian nửa bữa cơm, họ Diệt đã phát hiện tế đàn cổ đầu tiên, nằm sâu trong khe nứt lớn tại lưng chừng một ngọn núi. Nơi đây bấy giờ có hai lão già mộc linh đang giằng co, khi trông thấy có kẻ thứ ba xuất hiện, hai lão liền di chuyển tới gần nhau, lớn tiếng quát: “Tế đàn này đã được huynh đệ bọn ta phát hiện trước, các hạ nên đi nơi khác thôi.”

Tên nam tử đeo mặt nạ cười khẩy, bễ nghễ lên tiếng: “Trong vùng chiến trường này không có thứ tự trước sau, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, nếu hai lão đầu các ngươi đã muốn chết thì ta đây sẽ chiều!”

Lời còn chưa dứt thân ảnh hắn đã phóng nhanh tới phía hai lão già, khiến bọn họ cả kinh lẫn tức giận, lập tức thôi động uy năng bảo cụ, đón đỡ thế công của A Diệt. Hỏa diễm lục sắc bạo khởi, muốn thiêu đốt kẻ địch, hàn băng ngưng kết, vô vàn băng chùy phóng thích nhắm thẳng thân ảnh đang lao tới.

A Diệt bạo phát nguyên lực, vung chiến đao trong tay trảm ra rậm rạp đao phong, chém tan băng chùy cùng hỏa diễm, ngay khi tới gần đối thủ liền hóa ra mười hai phân ảnh đồng loạt công kích hai lão già.

Cảm nhận khí tức của hắn, sắc mặt hai tên này trở nên tức giận, một tên quát lớn: “Thì ra ngươi là nhân loại, dám tới đây tranh đoạt cơ duyên của mộc linh chúng ta, mau chết đi!”

Một lão già được băng tượng bao bọc, mặc cho phân ảnh kẻ địch công kích, lúc này tức thì huyễn hóa thành một đầu kình côn hàn băng, vùng vẫy đánh tan phân ảnh đối phương. Lão già còn lại đang được mười khối hỏa cầu bay vòng quanh thân bảo vệ, bấy giờ cũng tức thì tung chiêu, phóng thích vô số phi tiễn hỏa diễm công kích đám phân ảnh.

Một phần mười lượng tu hành giả tranh đoạt Mộc Tủy quán đỉnh, là những chủng tộc khác không phải mộc linh, thân phận của những kẻ đó đều không tầm thường, nên ban tổ chức đại hội mắt nhắm mắt mở cho qua, phần ẩn tình này lần nào tổ chức Mộc Tủy Đại Tế cũng như vậy.

Nhưng trước nay mộc linh bị rất nhiều tộc quần khác đàn áp, nên trong thâm tâm ai nấy đều có tính tình bài ngoại, căm thù chủng tộc khác, đặc biệt là tu hành giả thuộc tam đại tộc quần cực đỉnh. Nên khi phát hiện A Diệt là nhân loại, hai lão già này vốn là kẻ địch đang tranh đoạt tế đàn, liền ăn ý liên hợp muốn tiêu diệt kẻ địch.

Khi không ít phân ảnh A Diệt bị đánh tan, thì xung quanh khu vực này xuất hiện không dưới mười động thiên, phóng thích hàng ngàn phi kiếm kim trúc trút xuống hai lão già. Lôi đình gầm gừ trên trời cao, hạ xuống thiên lôi phủ lên mỗi một thanh phi kiếm lớp lôi điện tăng thêm sát lực, khiến hai tên mộc linh khó có thể chống đỡ.

Một lão già thi triển thần thông biến cả ngọn núi này thành băng, thân hình lập tức hóa thành một đạo hàn quang, độn băng chạy trốn khỏi công kích như vũ bão. Lão già sở hữu mộc lực hỏa hệ không chuyên tu thần thông đào tẩu, chỉ có thể chưởng khống mười khối hỏa cầu bảo vệ bốn phương tám hướng, tránh để phi kiếm chạm tới người mình.

Bản thể A Diệt xuất hiện cách lão già hỏa hệ không xa, thân ảnh hắn lao thẳng tới kéo theo hư ảnh trúc long to lớn. Trảo phong phá không rít gào chộp thẳng một khối hỏa cầu khiến nó vỡ tan, thấy thế lão già mộc linh hoảng sợ liền vung kiếm công kích kẻ địch, đều bị hư ảnh trúc long ngăn cản.

Giao thủ vài chiêu, A Diệt đã thành công xé tan toàn bộ lớp phòng ngự của đối phương, tiểu tháp vừa tế ra liền chuyển thành hình thái trường kích, được hắn cầm trong tay đâm thẳng giữa ngực lão già. Bị lực lượng lôi đình từ trường kích truyền tới khiến toàn thân tê dại, lão già mộc linh điên cuồng giãy giụa nhưng không có tác dụng gì, lão ta nghiến răng chuẩn bị tự bạo!

“Hừ, trước mặt ta còn muốn tự bạo sao?” Tay còn lại của A Diệt công thẳng về phía trước, hư ảnh trúc long liền giơ nanh múa vuốt công kích theo phương hướng chủ nhân chỉ huy, tức thì đâm thủng đan điền lão già mộc linh.

Hỏa diễm bốc lên dữ dội, thiêu đốt thi thể lão già thành tro tàn, A Diệt nhanh tay thu lấy giới chỉ rồi lập tức rời đi, truy đuổi theo kẻ còn lại. Thời gian hắn giao thủ rồi diệt sát tên vừa rồi chỉ trong hai hơi thở, kẻ sở hữu băng hệ mộc lực bấy giờ mới ra khỏi phạm vi phi kiếm công kích, liền xoay người lại ngưng tụ hai đầu kình côn, chỉ huy bọn chúng lao tới ngăn cản đối thủ.

Thanh niên đeo mặt nạ đem ra một cây kỳ lớn, phất một vài lần liền triệu hồi đầu lôi long đáng sợ, trúc long cùng lôi long nối đuôi nhau hùng hổ lao lên, điên cuồng công kích hai đầu kình côn băng hàn. Bản thân A Diệt áp hạt Tụ Lôi Châu lên người, luồng độn quang lục sắc do hắn hóa thành bấy giờ đột nhiên xuất hiện lôi điện, tốc độ tức thì tăng lên đột biến.

Mắt thấy kẻ địch đã đến gần, lão già mộc linh liền thi triển bí pháp, toàn thân bốc lên hàn khí lạnh thấu xương, chả mấy chốc lão đã hóa thành một băng nhân cao những mười trượng. A Diệt vừa lúc bay tới phụ cận, điều động năng lực của hạt châu trong tay, khiến mấy chục đạo thiên lôi hung hăng đánh xuống thân thể to lớn của gã băng nhân.

Những lỗ thủng do bị thiên lôi oanh kích trên người băng nhân, rất nhanh đã được băng tuyết lấp lại, khôi phục hoàn toàn. Gã ta gầm lên, song thủ hóa thành hai lưỡi đao băng sắc bén, điên cuồng chém tới thân ảnh tên nhân loại nhỏ bé trước mặt. Gã há cái miệng lớn quát: “Hãy nếm thử uy lực băng công của ta rồi ngoan ngoãn chết đi tên khốn!”

Song đao càn quét khiến cả ngọn núi bị gọt mất nửa trên, A Diệt vẫn linh hoạt né tránh không trúng một đòn. Hắn phất mạnh cây kỳ trong tay, lôi long thể hình lớn hơn sau đó gào thét lao tới quấn lấy băng nhân, hai thân ảnh khổng lồ không ngừng giằng co.

Biết thần thông hóa băng nhân của mình không còn duy trì được lâu, tên băng nhân há lớn miệng, phóng thích một cây phi châm tinh xảo, mang theo lực lượng băng hàn lạnh lẽo, thẳng hướng A Diệt.

Thần niệm hắn ta rất nhanh đã phát hiện công kích chợt lóe này, họ Diệt tức thì vung tay bắn ra mười hai đạo kim ti tử sắc, đối bính với phi châm băng hàn, khiến nó giảm dần tốc độ. Dựa vào điều này hắn đã kịp tránh khỏi quỹ tích công kích của phi châm đối phương, sau đó trả đòn bằng đạo ám kim phi châm Ngũ Tam của bản thân mình.

Khi băng nhân bắn ra phi châm, A Diệt đã phát hiện bản thể đối phương nằm ở vị trí nào trong cơ thể băng nhân, lúc này đạo ám kim bắn thẳng tới nơi đó, bả vai phải của băng nhân. Bị lôi long điên cuồng dây dưa, băng nhân không thể né tránh phi châm bắn tới, vô lực nhìn công kích của đối phương bắn thẳng vào vị trí bản thể ẩn trốn.

Máu tươi trào ra, băng nhân chậm nhịp, nhân cơ hội này A Diệt lao tới, lưỡi đao trong tay bốc lên huyết khí đầy sát phạt, bổ mạnh một trảm xuống vị trí đang xuất huyết của băng nhân. Gã mộc linh thứ hai có thực lực không tệ cứ thế ngã xuống, để lại nơi đây một tòa tế đàn cổ chưa bị sử dụng.

A Diệt thu lấy chiến lợi phẩm trên thi thể đối phương, đồng thời vung tay phóng ra vài cây trận kỳ che đậy khu vực này. Khi đặt chân xuống tế đàn cổ, hắn lấy ra tấm lệnh bài của mình, thi pháp để thứ này bắt đầu hấp thu năng lượng từ tế đàn cường luyện chính nó.

Thời gian để lệnh bài hấp thu sạch năng lượng từ tế đàn, ít nhất phải mất nửa nén nhang, trong khoảng thời gian ấy không được phép gây gián đoạn. Bản thân họ Diệt liền chấn thủ ngay kế bên tế đàn này, một khi có kẻ tới gần hắn sẽ ngay lập tức ra tay tiêu diệt!
Chương 427: Ác đấu

Trên tòa băng phong đã mất đi nửa thân trên, có tế đàn cổ đang phát sáng quang mang, truyền năng lượng cho một tấm lệnh bài, dần tạo thành một ngôi sao năng lượng trên lệnh bài ấy. Một thân ảnh nam tử ngồi xếp bằng cách đó không xa, toàn thân bất động, nhắm mắt điều tức, chờ đợi quá trình tấm lệnh bài hấp thu năng lượng hoàn tất.

Bầu không khí hết sức tĩnh mịch, không hề có tiếng động nhỏ phát ra, cho dù bấy giờ ngay tại nơi này đã xảy ra điều kì dị. Bóng của những mỏm băng cùng một vài cây cối kết băng, hiện giờ có thứ gì đó đang ẩn náu, dần tiếp cận tới phía tế đàn.

Một hơi thở sau, tên nam tử đeo mặt nạ đang ngồi xếp bằng bỗng dưng mở bừng cặp mắt, bởi vì cái bóng của hắn đột nhiên trỗi dậy, hóa thành một hắc nhân tay cầm đoản kiếm công kích tới hắn. A Diệt như đã biết trước, trong tay từ lúc nào vẫn luôn cầm trường kích, lúc này giơ ngang đỡ lại một đâm của hắc nhân.

Thấy một kích thất bại, hắc nhân muốn lùi lại tạo khoảng cách, liền bị đối thủ rút ra chiến đao hung hăng bổ chém, vài đòn đi qua đã chém tan thân thể như được ngưng tụ từ khói đen của tên hắc nhân. Dị biến xảy ra, trên ngọn núi băng này, bất kỳ nơi nào có bóng tối thì nơi đó sẽ trồi lên một gã hắc nhân, nhìn sơ qua số lượng cũng phải đạt đến trăm người.

Thần thức họ Diệt đã phát hiện ra bản thể của đám hắc nhân này, hắn ta đứng tại sau cùng, được vô số hắc nhân che chắn, lộ ra con mắt âm hiểm nhìn tới A Diệt. Thể hình tên đó giống hệt với những hắc nhân, mang giáp phục hắc thiết che kín toàn thân, trong tay hắn cùng toàn bộ hắc nhân đều cầm một thanh đoản kiếm tản mát khí tức sát lực.

“Vυ"t!” Hàng trăm hắc nhân đồng loạt lao tới phía A Diệt, tốc độ tên nào cũng cực kỳ nhanh, di chuyển hết sức quỷ dị. Một tay tên thanh niên bấm quyết hai cái, thôi động vài cây trận kỳ quanh đây bạo phát quang mang, bắn ra quang trụ xuyên thủng thân thể không ít hắc nhân, khiến chúng dần tiêu tan.

Tay còn lại của hắn vung lên chiến đao, chém sạch những kẻ dám lao tới gần, trong phạm vi quanh hắn một trượng không có tên nào đủ sức vượt qua. Gã giáp phục đứng từ xa lúc này liền hành động, thân ảnh hắn đột nhiên hóa thành một gã hắc nhân, bản thể đột ngột xuất hiện tại vị trí hắc nhân đã tiếp cận gần mục tiêu!

Đoản kiếm chém qua một đường, kiếm khí sắc bén mỏng hơn cánh ve cắt lìa không khí thẳng hướng A Diệt, dễ dàng chém đứt vài lớp quang tráo xung quanh hắn. Mắt thấy nguy hiểm cận kề, thân ảnh họ Diệt liền lóe lên tử quang rồi tiêu tan, kiếm khí lập tức chém vào khoảng không, mười hai đạo kim ti trong nháy mắt đã bay tới gần bản thể đối thủ, điên cuồng công kích.

Tên giáp phục cười lạnh, thân ảnh lấp lóe không ngừng thay đổi vị trí với đám hắc nhân, qua nửa hơi thở đã xuất hiện cách vị trí cũ rất xa. Mười hai luồng sáng tử sắc đánh tan vài hắc nhân liền hợp lại thành bản thể A Diệt, hắn chuyển sang ma lực, thân thể xuất hiện trên trời cao, dang rộng đôi cánh phóng thích hàng biển lông vũ kéo theo lôi quang chằng chịt.

Cả đám hắc nhân nhất thời không kịp trở tay, bị động đón nhận thế công như trút lũ của đối phương, chả mấy chốc đã mất đi lượng lớn hắc nhân. Tên giáp phục khó tin, hắn không nghĩ kẻ này có thể vận dụng hai loại lực lượng trái ngược, hơn nữa hắc lôi trên mỗi lông vũ như thể khắc chế sức mạnh hắc ám, mỗi cú đâm đều đánh tan một hắc nhân.

A Diệt truyền thêm hắc lôi lên thân thanh trường kích do tiểu tháp hóa thành, sau đó phóng mạnh tới phía một tên hắc nhân. Bản thân hắn phân ra một ma nhân thế thân, hai kẻ giống hệt nhau đồng loạt lao tới phía hai tên còn lại, tốc độ nhanh không thể nhìn rõ.

Mắt thấy kẻ địch đã lao tới ngay trước mặt, tên giáp phục phân vân không biết làm thế nào, nhìn thế công cường đại của kẻ trước mặt khiến hắn không muốn chống đỡ. Nhưng hai hắc nhân còn lại cũng đang trong thời khắc chịu uy hϊếp, nếu hoán chuyển vị trí với một trong hai hắc nhân kia thì bản thân hắn vẫn gặp nguy hiểm.

“Xoẹt!” Bản thể A Diệt ngay khi tiếp cận liền vung cánh chém tan hắc nhân, ma nhân thế thân của hắn lúc này đã bay tới gần gã giáp phục, nhưng tên đó ngay lập tức hoán chuyển vị trí, để lại vị trí cũ một gã hắc nhân. Ma nhân thế thân thực chất không có chiến lực, lúc này chỉ có thể đâm thẳng cả người tới tên hắc nhân, lực lượng ma lôi trên thân phát bạo đánh tan hắc nhân đó.

Gã giáp phục lúc này đứng trước thế công của thanh trường kích, theo hắn thấy trong ba vị trí thì nơi này vẫn là dễ đối phó nhất. Đoản kiếm nổi lên giao động kì dị, trảm một đường cắt lìa khống khí oanh kích thẳng tới trường kích, khiến thế công chậm nhịp lại. Tay còn lại của gã ta giơ lên, tạo ra hư ảnh một tấm khiên mặt quỷ, khiến trường kích bị chặn lại giữa không trung.

Đôi con ngươi sau lớp giáp co rút, vì đột nhiên thân thể hắn bị cố định tại chỗ không thể di chuyển, sau khi dò xét mới biết bản thân hắn đang bị không ít sợi dây vô hình từ trận kỳ quanh đây trói buộc.

A Diệt từ xa trông thấy chỉ cười nhạt, hắn đoán rằng khả năng cao nhất bản thể của kẻ địch sẽ chọn đối đầu trường kích, nên đã âm thầm biến thứ bảo cụ đó thành tâm trận của tòa pháp trận bao phủ nơi này. Một khi có kẻ khác không phải chủ nhân của pháp trận chạm vào trường kích, sẽ ngay lập tức bị trận pháp coi là kẻ địch, tiến hành chức năng bắt trói.

Hắc dực nhẹ vỗ, khoảng cách vài trăm trượng trong nháy mắt đã bị thu hẹp thành vài thước, A Diệt không nói một lời mà tung ra công kích, hai cánh bộc phát hắc lôi đâm thẳng tới người kẻ địch. Gã giáp phục lúc này chỉ có thể giãy giụa tại chỗ, nhìn hai cánh đầy lôi điện của đối phương xuyên thủng lớp giáp, cắm sâu vào da thịt, khiến máu tươi trào ra.

“Hahaha...” Tên giáp phục đột nhiên cười lớn, đây là lần đầu tiên hắn phát ra âm thanh kể từ khi ác chiến với đối thủ. A Diệt không hiểu tên này cười cái gì, nhưng hắn không muốn đêm dài lắm mộng, liền thôi phát thêm Diệt thần ma lôi, truyền vào thân thể kẻ trước mặt, tàn phá nội thể hắn ta.

Đột nhiên toàn thân tên giáp phục bốc lên đầy khói đen, rất nhanh hóa thành một biển hắc vụ, nuốt chọn cả thân ảnh A Diệt bên trong, đám hắc vụ phát ra khí tức đáng sợ.

Thân ảnh hộc máu như diều đứt dây bay ngược ra sau, một đám hắc vụ hóa thành không ít lợi trảo quái vật truy đuổi theo, muốn nhân cơ hội đánh chết thân ảnh đó. Cả người nện mạnh lên vách núi mới có thể dừng lại, thiếu nữ Dương Như Âm không có thời gian thở dốc, vội vã thôi động bảo cụ thoát khỏi công kích từ lợi trảo.

Tay bóp chặt Điểm Quang Châu, thân ảnh nàng ta hóa thành tia hào quang bay đi rất nhanh, cả đống lợi trảo hắc ám lập tức đánh lên vách núi, khiến ngọn núi này bị đυ.c thủng một lỗ lớn. Tốc độ của tia sáng do Dương Như Âm hóa thành bay cực kỳ nhanh, khiến ý thức của nàng không thể theo kịp, trong nháy mắt đã đâm thẳng xuống một địa phương cách vị trí cũ mấy chục dặm!

Chật vật bò lên từ một hố đất lớn, sắc mặt thiếu nữ họ Dương vẫn còn chưa hết kinh sợ, miệng lẩm bẩm: “Đây chính là tốc độ của tồn tại thượng vị sao? Nhanh quá khiến ý thức ta không thể theo kịp, trải nghiệm thật đáng sợ...”

Với cường độ ý thức của nàng hiện tại, cho dù có di chuyển nhanh gấp mười lần tốc độ âm thanh, thì nàng vẫn có thể nhìn đường rồi điều hướng. Nhưng nếu gấp vài chục đến trăm lần tốc độ âm thanh, thì chỉ có thể mặc cho thân thể đâm vào đâu thì đâm.

Kiểm tra thân thể không thấy có nhiều thương tích lắm, Dương Như Âm liền cho cả nắm đan dược vào miệng, sau đó phi độn bỏ chạy, ngược hướng với khu vực tế đàn bản thân vừa tranh đấu. Trong lòng nàng không ngờ kẻ đó lại ở đây, nàng thấy lần tranh đoạt hạng nhất này khó khăn rồi, không nghĩ gặp phải kẻ mạnh như thế.

Đối thủ của họ Dương vừa rồi là một nữ tử mộc linh dung mạo xinh đẹp, ả ta sử dụng ma lực thuần túy, thực lực hết sức đáng sợ, Dương Như Âm đấu với một hồi liền bị ép xuống thế hạ phong.

Họ Dương biết ả ma tu đó là ai, một thiên tài trong thế gia cổ mộc có tiếng, năm xưa do gϊếŧ hại một thiên tài đồng tộc mà bị xử phạt, nhưng ả ta không sợ ngược lại còn gϊếŧ thêm vài gia lão trong tộc, từ đó trở thành phản đồ bị cả gia tộc truy sát.

Sự kiện này nổi lên cách đây hơn ba trăm năm rồi, khi đó Dương Như Âm còn chưa chào đời, nhưng nàng từng nghe trưởng bối kể lại, dù sao gia tộc nàng cũng là một thế gia cổ mộc có tiếng tại tầng 4 mộc giới.

“Ả ta mất tích hơn ba trăm năm, không ngờ nay lại xuất hiện trong chiến trường tranh đoạt quán đỉnh này. Phải sớm hội họp với họ Dược, cùng hắn bàn cách tiêu diệt ả ta, nếu không sẽ rất khó đoạt được hạng nhất!” Nghĩ đoạn, thiếu nữ càng phi độn nhanh hơn, vừa tìm kiếm tế đàn cổ, vừa truy tìm tung tích đồng bạn.

Lưỡi thanh Cuồng Long chiến đao lúc này nhỏ xuống đất từng giọt máu đen tanh hôi, chính là máu của tên thần bí nhân mặc giáp phục kín người. Diệt Chúng Sinh đứng thẳng tắp tại chỗ, mắt nhìn cỗ thi thể đang bốc hơi trước mặt, không khỏi nhớ lại thời khắc nguy hiểm vừa rồi.

Thân thể tên giáp phục bành trướng, có thứ gì đó đáng sợ như muốn chui ra từ thân thể hắn ta. Hắc vụ bao phủ khu vực này giày đặc, A Diệt nhất thời không thể thoát đi được, hơn nữa phần đầu đôi cánh còn bị giữ lại trong người đối phương, không hiểu sao không rút ra được.

Vào thời khắc ấy, họ Diệt lập tức xuất ra mảnh vỡ lưỡi kiếm đẳng cấp Thiên giai, làm một đường rạch từ đỉnh đầu xuống đến hạ bộ của kẻ trước mặt, khiến khí tức sinh mệnh hắn càng thêm suy yếu. Chớp thời cơ thân thể kẻ địch bị rạch ra, để lộ lục phủ ngũ tạng, cùng thứ gì đó hắc ám huyền bí bên trong, A Diệt liền thúc giục toàn bộ Diệt thần ma lôi điên cuồng oanh kích.

Sinh linh hắc ám kì dị trong cơ thể tên giáp phục thét gào đau đớn, đôi cánh A Diệt khi vừa được tự do liền hóa thành hình thái chiến đao, được hắn cầm lấy quét ngang một trảm, tiễn tất cả đi theo tử thần.
Chương 428: Nổi danh

Trong sơn động rộng lớn, có một tế đàn cổ nằm ở vị trí bắt mắt nhất, quanh tế đàn lúc này có ba thân ảnh, hai nam một nữ, trông giống nhân loại nhưng không phải nhân loại. Bọn chúng có nước da trắng như tuyết, tóc màu lam băng, thân thể tản mát ra hàn khí, những nơi đi qua thường lưu lại trên mặt đất một đường tuyết phủ.

Gã người tuyết có vẻ ngoài trung niên nói với nữ tử trẻ tuổi, cũng là nữ tử duy nhất trong nhóm: “Tế đàn này tới lượt sư muội dùng rồi, mau cường luyện lệnh bài của muội đi, xong việc chúng ta còn đến nơi khác.”

Nghe vậy nữ tử vui mừng, liền bước lên tế đàn, thi triển thủ pháp để lệnh bài của bản thân hấp thu năng lượng từ tế đàn cổ này. Hai gã người tuyết trung niên và thanh niên phía dưới liền chia ra hai hướng, hộ pháp cho đồng môn.

Ba kẻ này luôn hành động cùng nhau, vì vậy có khả năng cao chấn giữ được tế đàn hơn những kẻ khác. Bọn chúng lần lượt luân phiên dùng tế đàn, khi một người cường luyện thì hai người khác sẽ canh phòng, phân công hết sức ăn ý.

Đúng lúc này từ ngoài cửa hang có tiếng bước chân vang lên, khiến hai gã nam tử người tuyết cả kinh vội tế ra bảo cụ sẵn sàng nghênh địch, nữ tử đứng trên tế đàn cũng xuất ra vũ khí. Trong lòng họ nghi hoặc, rõ ràng quanh khu vực này họ đã bố trí pháp trận che đậy cùng phòng ngự, vậy mà vẫn có kẻ tiến vào được là sao?

Thân ảnh từ ngoài cửa hang tiến vào dần hiện rõ trước mắt ba người, là một tên nam tử đeo mặt nạ, thân mang hắc y, khí thế hiên ngang, tay cầm chiến đao, long hành hổ bộ từng bước tiến tới.

Khi trông thấy rõ thân ảnh kẻ này, cả ba trừng lớn mắt hoảng sợ, nữ tử liền thu lại lệnh bài rồi lui nhanh vào sâu hơn trong sơn động, hai gã nam tử cũng lùi lại thật xa. Gã trung niên thần sắc khó coi vội nói: “Chúng ta xin nhường lại tế đàn này cho ngài Nguyên Ma Huyết Giả, chỉ mong ngài có thể cho chúng ta một con đường sống.”

Trong lòng cả ba rét run, Nguyên Ma Huyết Giả mấy ngày nay cực kỳ nổi danh tại phương bắc chiến trường này, hắn là một nhân loại có thể sử dụng được nguyên lực và ma lực, chiến lực cực mạnh, đã gϊếŧ chết vô số cao thủ. Ba người họ chỉ có thực lực trung bình trong đồng giai, sao có thể sánh ngang kẻ trước mặt được cơ chứ.

Tên nam tử đeo mặt nạ cười lạnh, ngữ khí phi tiếu lên tiếng: “Các ngươi muốn sống, chẳng phải chỉ cần bóp nát lệnh bài của bản thân là được sao?”

Gã người tuyết thanh niên đắng chát nói: “Bọn ta muốn được rời đi tiếp tục tranh đoạt tư cách quán đỉnh, nếu bóp nát lệnh bài thì còn nói chuyện gì nữa.”

Tiếng hừ lạnh vang lên, Diệt Chúng Sinh lạnh lẽo nói: “Ta thả các ngươi rời đi sau đó các ngươi tung tin nơi này cho nhiều tên khác biết thì sao? Ta cũng không phải kẻ lương thiện, nếu đã có mặt ở đây, thì các ngươi một là chết, hai là tự động từ bỏ cuộc chơi!”

Nói đoạn, thân thể hắn liền bộc phát sức mạnh chấn lui ba người tuyết trước mặt, chiến đao trong tay vung lên, phóng vọt đến phía ba người. Trong lòng ba kẻ đó run rẩy sợ hãi, tim đập loạn nhịp, cả ba không hẹn mà cùng lấy ra lệnh bài, đồng loạt bóp nát, khiến bản thân bị chuyển tống ra khỏi vùng chiến trường này.

Trước khi rời đi bọn chúng còn nghiến răng cay độc nói: “Cứ chờ đấy tên khốn Nguyên Ma Huyết Giả nhà ngươi, một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm ngươi báo thù!”

Ba luồng sáng lóe lên rồi tiêu tan, khiến A Diệt vung đao chém vào không khí, hắn cũng không để tâm, lập tức xoay người bước tới gần tế đàn thực hiện chính sự. Tấm lệnh bài năm sao cách không bay lên lơ lửng trên tế đàn, bắt đầu quá trình hấp thu năng lượng, tạo ra một phần của ngôi sao thứ sáu.

Nghĩ lại ba tên người tuyết vừa rồi, hắn không hề lo lắng nếu sau này chúng tìm tới báo thù. Tuyết nhân chỉ là tộc qυầи иᏂỏ yếu, tu hành lộ không chọn vẹn, đồng cấp hắn có thể cân được mấy chục tên, có gì phải sợ chứ.

Hiện tại đã trôi qua mười ngày từ khi chiến trường khai mở, những kẻ mạnh mẽ bắt đầu hót vang, thể hiện chiến lực của bản thân. Các cao thủ được nhiều kẻ biết đến, đều được gọi với những biệt danh nêu lên đặc điểm của người đó, như A Diệt thường được gọi là Nguyên Ma Huyết Giả, nhiều kẻ đánh giá chiến lực của hắn đủ sức xếp trong 20 hạng đầu.

A Diệt vốn chẳng muốn nổi danh, nhưng mỗi khi tranh đoạt tế đàn không tránh khỏi bại lộ thực lực, nên tất nhiên bị những tên bại tướng bỏ chạy thành công, loan tin về hắn. Đương nhiên bản thân hắn cũng từng phải bỏ chạy, nhưng không phải vì một kẻ địch mạnh, mà vì phe đối phương có quá nhiều nhân thủ.

Đến giờ họ Diệt vẫn chưa gặp phải tên nào có chiến lực vượt qua hắn, mạnh lắm cũng chỉ tầm cỡ tên giáp phục sử dụng sức mạnh hắc ám, mà hắn gặp phải khi chấn giữ tế đàn đầu tiên. Hắn cũng không nhớ bản thân đã đoạt năng lượng từ mấy chục tế đàn cổ nữa, hắn chỉ biết chừng 5 đến 6 tế đàn thì lệnh bài sẽ ngưng tụ được 1 sao.

Nửa nén nhang sau, luồng độn quang từ trong sơn động gào thét bay ra ngoài, phá không bắn đến địa phương khác, tiếp tục quá trình truy tìm tế đàn cổ.

Trong mười ngày này, lượng tu hành giả tham gia đã giảm đi đáng kể, phần lớn là bị gϊếŧ chết, chỉ có số nhỏ bóp nát lệnh bài để chuyển tống ra ngoài, dừng lại cuộc chơi. Tu hành giả chết nhiều bởi vì khi sinh tử chiến thì tốc độ rất nhanh, sinh tử trong một ý niệm, không đủ thời gian cho họ bóp nát lệnh bài.

Phương bắc vùng chiến trường có ba kẻ nổi danh cùng A Diệt, trong đó kẻ có danh tiếng nhất biệt hiệu là Cuồng Dã Mãnh Hổ, một tên luyện thú sư sở hữu linh thú là một đầu mãnh hổ cực kỳ lợi hại. Tên đó được thế nhân xếp trong mười hạng đầu, coi là cao thủ thực lực mạnh nhất tại phương bắc này, A Diệt tuy không sợ những cũng chẳng muốn chạm trán hắn ta.

Nửa ngày sau hắn đã phát hiện một tế đàn nằm sâu dưới hồ nước lớn, nhưng nơi này vừa lúc bị một tên yêu thú dạng cá phát hiện, hai bên liền triển khai tranh đấu. Quái Quy Ngư thực lực không tệ, có cường độ phòng ngự cao, hơn nữa còn là ngự trùng sư điều động một bầy dị trùng sống dưới nước, khiến A Diệt nhất thời rơi vào thế khó.

“Biết điều thì mau cút đi nhân loại, nếu không bổn soái sẽ phanh thây ngươi cho đám trùng của ta ăn, hắc hắc!” Đầu yêu thú cười gằn lên tiếng đe dọa, song thủ cầm hai cây chùy răng sói, hung hăng tung ra công kích triền miên.

Tên nam tử đeo mặt nạ rất nhanh đã bay lên khỏi hồ nước, hắn giơ cao hai tay, Tụ Lôi Tháp và Tụ Lôi Châu mỗi thứ một bên, theo lực điều động bắt đầu kêu gọi thiên lôi, như phán quyết của lôi tề giáng thẳng xuống lòng hồ. Nước trong hồ bắn lên tung tóe, hàng ngàn đạo thiên lôi gào thét dã xuống, núi long đất lở, kinh đào hải lãng.

Lực lượng lôi điện truyền đi khắp hồ nước, khiến tên yêu thú cũng phải bay lên thoát khỏi lòng hồ, ánh mắt cay độc nhìn tên nhân loại không biết điều, Quái Quy Ngư hùng hổ bổ nhào tới. Thân ảnh to lớn cầm nhị chùy răng sói, được vô vàn dị trùng bao quanh, cường hãn công kích nhân ảnh nhỏ bé, khiến khu vực này chấn động dữ dội.

Đây là đối thủ mạnh nhất A Diệt đối đầu từ khi tham gia chiến trường tranh đoạt quán đỉnh này, hắn đã phải luân chuyển hợp lý giữa nguyên lực và ma lực, thay phiên dùng các loại thần thông riêng biệt để công kích đối phương. Sau khi mất sức chín trâu mười hai hổ, hắn mới thành công đánh bại đầu yêu thú mạnh mẽ này, nhưng không kịp ra tay đoạt mạng.

Lệnh bài bị bóp nát, sắc mặt gã yêu soái lộ rõ sự không cam lòng, ánh mắt như đao bắn thẳng tới A Diệt, cho tới khi ánh sáng chuyển tống bao lấy gã rồi mang đi. Tên nhân loại tuy chiến thắng nhưng cũng sức cùng lực kiệt, hắn gắng gượng bày ra xung quanh một tòa pháp trận, sau đó điều tức khôi phục trong lúc chờ đợi lệnh bài hấp thu năng lượng từ tế đàn dưới hồ nước.

Trong chiến trường này hắn không hề tiếc của, luôn sử dụng nguyên thạch tuyệt phẩm để khôi phục nguyên lực nhanh chóng, khối tuyệt phẩm nguyên thạch hắn dùng sau nhiều lần, nay đã có chút ảm đạm so với những khối khác.

Thời gian cứ thế trôi qua, ngày qua ngày luôn có tranh đấu nổi lên, địa hình khắp vùng chiến trường dần trở nên biến dạng. A Diệt đến nay đã thu thập được bảy sao trên tấm lệnh bài, khi mới qua phân nửa thời gian chiến trường duy trì.

Nhiều ngày tranh đoạt tế đàn rồi truy lùng vây quét đám bại tướng, A Diệt đã thu thập được khá nhiều thông tin của những kẻ nổi trội nhất, ai nấy đều có chiến lực vượt xa đồng giai. Đáng chú ý nhất là một nhân loại được người ta gọi là Tử Thần, xếp hạng thực lực nhất nhì trên toàn chiến trường, gặp hắn là chắc chắn phải chết.

Kẻ đáng chú ý không kém là một tu hành giả thuộc chủng tộc quỷ dạ xoa, danh xưng Tứ Thủ Khắc Địch, một kẻ khát máu tàn bạo. May mắn thay hai kẻ này hoạt động tại phương nam và phương đông, cách A Diệt rất xa, nên hắn không cần quá kiêng kị.

Trong khi họ Diệt đang trầm tư suy nghĩ về những kẻ không thể khinh thường, thì thần niệm đã phát hiện hai mộc linh đang chạy về phía hắn, tựa hồ bọn chúng bị ai đó truy sát. A Diệt không khỏi lấy làm lạ, bởi vì rất ít khi có kẻ thừa hơi truy sát kẻ khác trong một khoảng thời gian dài, thay vì như thế thì thà rằng đi tìm kiếm tế đàn còn hơn.

Hai nam tử mộc linh không lâu sau cũng phát hiện A Diệt, chúng biến sắc thập phần vì kẻ trước mặt đáng sợ không thua gì kẻ đang truy đuổi phía sau. Khi cách Nguyên Ma Huyết Giả chừng năm dặm chúng đành dừng lại, run rẩy nhìn hai kẻ đáng sợ một trước một sau mình.

Ánh mắt họ Diệt nheo lại, nhìn tới kẻ truy đuổi theo hai mộc linh, hắn đã từng nghe danh tên kia, chính là Cuồng Dã Mãnh Hổ. Kẻ được mệnh danh là tu hành giả mạnh nhất vùng phương bắc này cũng đã dừng lại, trầm ngâm nhìn tới tên nam tử đeo mặt nạ trước mắt cách chừng mười dặm, tựa hồ cũng đã nhận ra tên đó là ai.

Hai mộc linh đứng giữa tầm mắt của hai cao thủ, không khỏi bủn rủn tay chân, không biết làm sao cho phải. Tại đây, thời khắc này, hai tồn tại mạnh mẽ không thể xem thường đã chạm mặt, nhưng vẫn chưa rõ sẽ có xung đột nổi lên hay không.
Chương 429: Khắc địch

Dưới ánh hào quang từ vầng thái dương chiếu rọi, bầu không khí trong khu rừng này có chút căng thẳng, đặc biệt là hai tên nam tử mộc linh đang bị vây giữa hai cao thủ cường đại. Một bên là Nguyên Ma Huyết Giả, gϊếŧ địch như ngóe, bên còn lại là đệ nhất cao thủ phương bắc Cuồng Dã Mãnh Hổ, đầu mộc thú dạng hổ đó đã nhai nát biết bao tu hành giả rồi.

Gã nam tử dung mạo không tệ, thân hình cân đối, ngồi trên lưng đầu mãnh hổ to lớn, sắc mặt hắn lạnh nhạt điểm ngón tay tới hướng hai tên mộc linh. Mộc thú Huyền Dạ Hổ liền há lớn miệng, ánh sáng ngưng tụ, ngay tức thì bắn ra một khối cầu năng lượng gào thét bay tới phía hai mộc linh.

Phía bên này, thanh niên đeo mặt nạ vung lên đơn thủ, điều động vô số phi kiếm bắn đi, trên đường bay chúng dung hợp lại thành một thanh đại kiếm khổng lồ, nhắm thẳng hai tên mộc linh. Hai tên xấu số vội thi triển thủ đoạn phòng ngự, đón chọn toàn bộ công kích, vụ nổ bạo khởi thổi bay một mảng rừng cả trăm trượng.

A Diệt cùng đối phương vẫn đứng im tại chỗ nheo mắt nhìn nhau, chắn trước tầm mắt họ là mù mịt khói lửa, hai thân ảnh chật vật nhảy ra từ bên trong, ai nấy đều thụ thương không nhẹ.

Gã nam tử Cuồng Dã Mãnh Hổ liền nhảy xuống khỏi lưng hổ, chỉ huy linh thú của bản thân tiếp tục triển khai công kích. Huyền Dạ Hổ gầm lớn, giương nanh múa vuốt phóng ra sáu đạo đao quang thẳng hướng nhị mộc linh.

Trong tay họ Diệt xuất hiện chiến đao, đồng dạng vũ động vài đường phóng ra không ít đao phong, xé gió công kích hai thân ảnh chật vật trước mặt. Hai tên đó trong thâm tâm chửi rủa không ngừng, nhưng ngoài mặt chỉ biết biểu hiện sự đau khổ, gắng gượng chống đỡ trước những công kích mạnh bạo.

Cả hai sau khi trải qua đợt công kích vừa rồi, trên thân đã đầy rẫy thương thế, khí tức suy yếu. Mắt thấy hai cao thủ chuẩn bị tiếp tục phát động công kích, hai tên mộc linh xấu số này đành cắn răng lấy ra lệnh bài, đồng thời bóp nát, qua một hơi thở đã biến mất khỏi vùng chiến trường.

Bấy giờ tại nơi đây chỉ còn hai nhân ảnh, một tên nhân loại thanh niên đeo mặt nạ, cùng một gã mộc linh sở hữu linh thú lợi hại, ánh mắt hai bên luôn chạm nhau. Tên mộc linh đó đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta là La Chương, tán tu sơn rã, rất không ưa nhân loại, hôm nay gặp ngươi vô cùng muốn đấu một trận!”

Trong đầu thoáng suy nghĩ ý đồ của đối phương, A Diệt sau lớp mặt nạ lên tiếng đáp: “Còn ta chẳng có chút hứng thú nào với ngươi cả, cũng chẳng muốn đấu khi không có lợi ích thực tế.”

“Haha, nhưng ta lại rất muốn lấy đầu ngươi, linh thú của ta cũng rất muốn ngấu nghiến cơ thể ngươi, thế nên ta sẽ không khách sáo nữa!” Lời vừa dứt, thân ảnh gã ta đã lao nhanh tới phía A Diệt, đầu mãnh hổ to lớn đồng dạng phóng tới, vuốt trảo phát quang tung ra công kích không tầm thường.

Kình phong dữ dội ập tới mặt, Nguyên Ma Huyết Giả thân ảnh chợt động, nháy mắt đã xuất hiện cao trên không trung, tế ra một tòa tiểu tháp sau đó khiến nó bành trướng, đại tháp ngưng tụ lôi quang gầm thét giáng xuống vô vàn thiên lôi.

Một người một thú phía dưới công kích vào khoảng không, tức thì bày ra phòng ngự, gã La Chương tế ra một phi tiêu năm cánh to lớn, xoay nhanh trên đỉnh đầu chống đỡ thiên lôi bổ xuống. Huyền Dạ Hổ toàn thân phát quang, ánh sáng ngoài thân hóa thành hư ảnh khải giáp bao bọc thân thể, không hề thụ thương khi bị vô số thiên lôi oanh kích.

Nhìn thân ảnh phiêu phù trên không, ánh mắt họ La lóe lên sát khí, trong lòng căm phẫn: “Cha năm xưa chính là do nhân loại sát hại, chủng tộc này luôn tự cho bản thân cao thượng, không coi ai ra gì, hôm nay để ta gặp phải một tên, nhất định phải gϊếŧ cho bằng được!”

“Hổ thúc, áp chế tốc độ của hắn!” Gã lập tức truyền âm cho đầu mãnh hổ kế bên, Huyền Dạ Hổ gầm lên sau đó bay thẳng đến phía A Diệt, tả xung hữu đột qua vô số luồng thiên lôi. Cây kỳ phất lên, lôi long gầm rống bổ nhào xuống, va chạm trực diện với mãnh hổ, hai bên bắt đầu quần công.

“Chết tiệt, sao hắn lắm bảo cụ thế?” La Chương nghiến răng, ngay khi thoát khỏi phạm vi thiên lôi công kích, liền điều động phi tiêu bắn đến đối thủ, chiếc phi tiêu phá không lao lên, hiện ra hư ảnh một đầu sư tượng cuồng bạo.

Búng nhẹ ngón tay, từ thân thể tên thanh niên bắn ra mười hai đạo kim ti, đón đỡ thế công của phi tiêu, nhanh chóng bào mòn hư ảnh sư tượng. Lúc này đầu Huyền Dạ Hổ cửu giai đỉnh phong đã đánh văng lôi long, điên cuồng bổ nhào tới tên nhân loại trong tầm mắt, khiến hắn ta vội thi triển Trúc Long Trảo, đối bính với lợi trảo của mãnh hổ.

Sóng khí phát tán khắp bốn phương tám hướng, thổi bay cây cối, sơn phong mất đỉnh. La Chương trên tay xuất hiện đôi quyền sáo trông như vuốt hổ, tại bàn chân dán hai tấm phù lục, tốc độ phi độn của hắn tăng cao đáng kể, ngự phong trong nháy mắt đã tiếp cận đối phương.

“Vuốt Kích Tai Ương!” Vuốt quyền bạo phát đầy khí lãng giáng thẳng tới mặt A Diệt, khiến hắn vội vận dụng hư ảnh trúc long quấn lấy thân thể, đỡ được một kích bất ngờ của đối phương, nhưng cả người bắn ngược ra sau vì bị lực quán tính tác động.

Họ La thừa cơ truy kích, phù lục dán dưới chân khiến độn thuật của hắn trở nên quỷ dị khó phòng, lóe lên vài cái đã xuất hiện tại phía sau họ Diệt. Song quyền tựa vuốt thủ hung hăng tung ra, hướng thẳng lưng đối phương, đồng thời từ phía trước A Diệt đầu Huyền Dạ Hổ đang lao tới, há cái miệng lớn như chậu máu bắn ra khối cầu năng lượng!

Mái tóc của tên thanh niên chuyển bạc, sau lưng dang rộng đôi cánh, khiến kẻ đang công kích từ phía sau không khỏi bất ngờ. Khí tức ma lực tràn ra, hắc lôi thét gào, một cỗ lực lượng thần niệm kì dị xâm nhập vào não hải của một người một thú.

“Tư Vị Sợ Hãi!”

Ánh mắt gã La Chương cùng đầu Huyền Dạ Hổ trở nên mê man, công kích chậm nhịp, A Diệt vỗ mạnh hắc dực đã lập tức tránh khỏi quỹ tích công kích của bọn họ. Song quyền của họ La đánh vào hư không, đúng lúc này thì khối cầu năng lượng do linh thú của hắn bắn ra đã bay đến ngay mặt hắn, hung hăng phát bạo.

A Diệt xuất hiện cách đối thủ không xa, song dực điên cuồng tung ra công kích, hàng loạt luồng đao quang hắc ám trảm lên thân thể đối phương, bào mòn lớp mộc lực hộ thể của hắn.

La Chương giật mình trừng mắt, tâm thần thanh minh trở lại, gương mặt bị bỏng vì nhận phải công kích của Huyền Dạ Hổ, cũng may phần lớn uy lực đã được lớp màng chắn hộ thể ngăn cản.

“Chiêu thức công kích não hải thật đáng sợ! Tên này quả nhiên không phải đèn cạn dầu.” Kinh hãi nghĩ thầm, La Chương lập tức di chuyển ra xa, thoát khỏi đao quang hắc ám của đối phương. Khối ngọc bội có khả năng tạo ra quang tráo cấp cao đã nứt vỡ, khiến họ La cau mày, hắn không nghĩ chỉ nhất thời sơ sảy liền bị đối phương đánh hỏng một món bảo cụ tốt.

Tiếng gầm phẫn nộ vang lên chói tai, lúc này đầu Huyền Dạ Hổ mới thức tỉnh từ huyễn cảnh phóng đại nỗi sợ của bản thân, đôi mắt đỏ ké, toàn thân bốc lửa lao thẳng tới A Diệt. Thấy vậy tên họ La liền truyền âm ngăn cản nhưng chẳng mấy tác dụng, mãnh hổ vẫn như sao băng rạch trời bắn đến mục tiêu.

“Hổ thúc bình tĩnh lại, đừng để cơn giận che mờ lý trí, vừa rồi chỉ là huyễn cảnh thôi!” Thấy không có tác dụng, La Chương chỉ biết lao theo, hỗ trợ mãnh hổ công kích kẻ địch.

Tên nhân loại dang cánh, sau một cái vỗ liền bắn ra hàng biển lông vũ, trên mỗi một phi đao dạng lông vũ này đều ẩn chứa Diệt thần ma lôi, có sức sát thương không hề nhẹ. Hai thân ảnh điên cuồng xông qua hàng ngàn lông vũ như vỡ đê, hư ảnh khải giáp bao bọc quanh thân mãnh hổ đã vỡ vụn hoàn toàn, cho dù nhục thể súc sinh này có mạnh thì bấy giờ cũng phải đổ máu.

Họ La vung chưởng đánh bay lông vũ bắn tới, mắt thấy Hổ thúc bị thương, hắn liền thôi động phi tiêu bay lên che chắn phía trước, giúp Huyền Dạ Hổ có thể thuận lợi bay đến gần kẻ địch. Khi mãnh hổ vung trảo chuẩn bị thi triển công kích, thì đôi cánh sau lưng tên nhân loại nhẹ vỗ, trong nháy mắt phi độn đi xa, khoảng cách lại bị kéo dài.

Mãnh hổ phẫn nộ gầm lên chói tai, La Chương nghiến răng ken két: “Tên khốn này chỉ có tu vi ngang với Kết Liên cảnh trung nhưỡng, sao thực lực lại lợi hại như thế chứ? Ta chưa từng gặp một đối thủ nào khó xơi như tên này, đánh giá hạng hai mươi của hắn còn quá thấp so với chiến lực thực tế!”

Dị biến phát sinh, trong khi gã La Chương đang nhất tâm đa dụng, vừa chống đỡ thế công của đối phương hướng về bản thân, vừa thi triển phòng ngự giúp mãnh hổ không bị thương nữa, thì kẻ địch đã xuất hiện ngay kế bên hắn, tay cầm một mảnh vỡ lưỡi kiếm hung hăng đâm tới!

Qua một hồi giao chiến họ Diệt đã nắm rõ thực lực của tên La Chương này, hắn mạnh là nhờ có đầu Huyền Dạ Hổ, thực lực của đầu súc sinh đó cao, kết hợp chiến đấu với chủ nhân cực kỳ lợi hại. Nhưng một khi bị tách ra, hơn nữa còn bị phân tâm, thì tên họ La này không quá đáng sợ, chưa kể hiện giờ thủ đoạn tự động hộ chủ của hắn đã không còn.

Khoảnh khắc La Chương phát hiện ra thế công của đối thủ thì đã muộn, hắn chỉ kịp toàn lực gồng lên mộc lực hộ thể, cầu mong thứ trong tay đối phương không thể xuyên qua lớp quang tráo trên người mình. Đầu mãnh hổ từ xa trông thấy cảnh tượng này gầm lên điên cuồng, mặc cho bản thân bị không ít lông vũ đâm trúng, nó vẫn hùng hổ lao tới phía chủ nhân.

“Kết thúc rồi, ngươi quả thực là kẻ mạnh, nhưng xui xẻo vì đã gặp phải ta!” Thanh âm lạnh lẽo truyền thẳng tới tai họ La, trước con mắt kinh hãi của hắn, mảnh vỡ lưỡi kiếm được phủ một lớp hắc lôi, dễ dàng xé rách quang tráo hộ thệ, đâm thẳng vào sâu trong đan điền hắn, khiến máu tươi trào ra xối xả!
Chương 430: Đứt lòng

Quận vô danh nào đó tại Mộc giới, nhiều năm về trước, có một mộc linh tán tu tên là La Hùng cực kỳ nổi danh, gã ta có chiến lực rất mạnh, có thể xếp vào hàng ngũ đứng đầu hạ vị, ngay cả những tu hành giả đồng giai thuộc chủng tộc cao hơn cũng phải thua trong tay hắn.

Hắn chủ tu lĩnh vực linh thú sư, tất nhiên thành tựu đã đạt tới linh thú đại sư đỉnh cao. Đồng hành cùng hắn là một đầu mộc thú Huyền Dạ Hổ, tu vi cửu giai, có chiến lực không tầm thường. Một người một thú kết hợp rất ăn ý, có những môn thần thông hợp lực lợi hại, cả hai như huynh đệ chí cốt, đồng cam cộng khổ tung hoành cùng nhau.

Nhiều năm sau khi La Hùng đã già, vào một ngày bình minh rạng rỡ, ánh nắng từ vầng thái dương chiếu rọi tràn ngập thế gian, đầu Huyền Dạ Hổ vừa vươn mình tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đã thấy huynh đệ chí cốt hớt hải ôm theo thứ gì đó chạy tới phòng mình, thần sắc kích động vô cùng.

“Hổ đệ, Hổ đệ, đệ xem này, mau xem này!”

Trước con mắt kinh ngạc của Huyền Dạ Hổ, La Hùng đưa thứ mà lão ôm ở trong lòng ra, chính là một đứa trẻ sơ sinh có liên kết huyết mạch với họ La. Lão ta kích động vui mừng khôn xiết: “Đây chính là hài tử của ta... ta đã có hậu nhân rồi, Hổ đệ à ta đã có hậu nhân rồi!”

Nhìn thần sắc vui mừng thỏa mãn của bằng hữu đã đồng hành cùng mình hơn chín trăm năm, rất lâu rồi Huyền Dạ Hổ mới trông thấy hắn ta vui mừng như thế này, Dạ Hổ cũng biết vị bằng hữu này từ lâu đã rất mong muốn có người kế thừa.

“Hổ đệ, ngươi thử bế cháu đi.” Đứa trẻ sơ sinh trong cuộn vải nhung, lúc này được cha y đặt lên hai bàn chân trước của Huyền Dạ Hổ, nanh sắc đã được thu lại. Bàn chân ngày thường cứng rắn mạnh mẽ, được mãnh hổ dùng để chiến đấu, công kích kẻ địch, săn bắt con mồi, nay lại trở nên lóng cóng, gượng gạo, nhẹ nhàng ôm ấp một đứa trẻ.

Cảm nhận sinh mệnh nhỏ bé trong lòng chi trước của mình, Huyền Dạ Hổ cảm thấy nhân sinh thật vi diệu, tre già măng mọc, đời đời như vậy.

La Hùng vỗ vai y, nhìn ngắm hài nhi của mình, ngữ khí ôn hòa như thể dặn dò: “Ta đặt tên nó là La Chương, sinh mệnh ta cũng không còn nhiều, mà đệ là mộc thú nên thọ nguyên cao hơn mộc linh như ta nhiều. Sau này ta đi rồi, đệ hãy giúp ta chăm sóc La Chương nhé, hãy để nó thay ta đồng hành cùng đệ, tiến được xa hơn trên tu hành lộ!”

Huyền Dạ Hổ bồi hồi, mắt nhìn người huynh đệ trước mặt rồi lại đưa ánh mắt xuống nhìn đứa trẻ sơ sinh. Dưới ánh mắt mong chờ của La Hùng, mãnh hổ đã gật đầu, trong lòng nó quyết tâm, sẽ đồng hành cùng La Chương trong tương lai, nuôi dưỡng y, bảo vệ y, giúp y đạt được những thành tựu mà cha y chưa chạm đến.

Vài chục năm sau, tại trận hỗn chiến tranh đoạt bảo vật trong một bí cảnh, La Hùng đã từ trần, gã bị một tên nguyên sĩ nhân loại hạ sát, mối thù với nhân loại từ đó in sâu vào tâm trí Huyền Dạ Hổ và La Chương.

Trước khi chết, La Hùng nhìn huynh đệ của mình lần cuối, ánh mắt mong mỏi, nghẹn ngào hấp hối nói: “Hổ đệ, hứa với ta... rằng sẽ thay ta chăm sóc Chương nhi, đồng hành cùng nó đi tới đỉnh cao!”

Ánh mắt mong chờ của La Hùng trước khi chết đã đánh sâu vào đáy lòng Huyền Dạ Hổ, nó không bao giờ quên cảnh tượng huynh đệ của mình bị tên nhân loại trảm đao hạ sát, máu tươi vấy bẩn gương mặt nó.

Lúc này, nó chỉ còn cách cốt nhục của bằng hữu chí cốt một trượng mà thôi, nhưng tại sao lại như cách cả rãnh trời. Cảnh tượng ấy lại xuất hiện một lần nữa trước đôi mắt ngấn lệ của nó, người nó yêu quý đang rất suy yếu, không sức phản kháng, đối thủ chính là nhân loại, giơ cao chiến đao, hung hăng trảm xuống khiến máu tươi phun trào, một vài giọt bắn lên mặt nó!

“Gào!!!”

Mãnh hổ ánh mắt đỏ ké sát khí tuôn trào, khuôn mặt dính đầy máu của người đã đồng hành cùng mình, toàn thân bạo phát luồng khí huyết sắc, khí tức phát tán khiến không gian run lên bần bật. Như cự nhân giáng chưởng, mãnh hổ vồ mồi, Huyền Dạ Hổ điên cuồng bổ nhào tới kẻ địch, tiếng gầm thê lương cùng phẫn nộ vang lên chói tai.

Thành công diệt sát gã La Chương, Diệt Chúng Sinh đã trông thấy đầu linh thú của tên này gào thét lao tới, khí tức cường đại, biểu hiện điên cuồng. Hắn lập tức giơ ngang thanh chiến đao chắn trước người, lợi trảo mãnh hổ oanh kích tới, cự lực đánh bay hắn đi xa, đâm thủng một ngọn núi.

“Súc sinh này không chết? Vậy là tên mộc linh kia không dùng loại ấn ký chủ nhân kết nối sinh mệnh với linh thú của mình. Nhưng hiện tại súc sinh này điên cuồng như thế, chắc hẳn là một loại ấn ký kích phát cơn điên khi chủ nhân mất mạng, đám linh thú đại sư quả là có nhiều thủ đoạn.” Nhảy lên khỏi lòng núi, A Diệt lẩm bẩm, mắt thấy mãnh hổ lao tới hắn liền bỏ chạy.

“Người thì đã gϊếŧ, nạp giới cũng đã thu, ta ngu gì ở lại đây đánh nhau sống chết với một đầu súc sinh chứ.” Nghĩ đoạn, luồng hắc lôi càng thêm tăng tốc, kéo giãn khoảng cách với đạo huyết quang phía sau.

Một quyển trục được đưa đến trước mặt, thanh âm nghĩa kính vang lên: “Hổ thúc, hôm nay con đã tìm được một môn bí thuật rất thích hợp cho thúc. Luyện môn bí thuật này, mỗi khi thúc ăn một tên nhân loại, sẽ được tăng thêm một phần thọ nguyên!”

“Cha con đã ra đi lâu rồi, giờ con đã đạt đến cảnh giới như cha khi ngài còn sống, nhưng con không muốn dừng ở đây, con muốn tấn thăng trở thành thượng vị giả. Hổ thúc, con không thể thành công nếu không có thúc, hiện giờ thọ nguyên của thúc đã không còn nhiều, môn bí thuật này chính là chìa khóa để thúc kéo dài thọ nguyên, có thể đồng hành cùng con vươn tới đỉnh cao!”

Những kí ức như còn mới dần hiện lên trong tâm trí Huyền Dạ Hổ, khiến trong lòng nó càng quặn đau, sát khí càng thêm nồng nặc. Hình ảnh La Hùng cùng La Chương bị nhân loại trảm đao hạ sát, dần dần hòa lại làm một, xoay vòng trong tâm trí nó, khiến lệ mang ứa ra ướt đẫm khóe mắt.

Khí tức ngày càng tăng, tại mi tâm lập lòe huyết mang, pháp tắc lực lượng giao động, nổi lên xung quanh khu vực này khiến kẻ đang chạy phía trước cả kinh. A Diệt cảm ứng thiên địa bao quanh, sắc mặt khó coi nói: “Là pháp tắc thù hận, đầu súc sinh này vậy mà trong cơn điên chạm tới cánh cửa pháp tắc, nếu đẩy được cánh cửa đó ra sẽ có được sự công nhận của Tổ chi!”

Nguyên sĩ đạt tới Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn, hoặc các chủng tộc khác đạt tới cảnh giới tương tự, cấp bậc cao nhất hạ vị, sẽ có khả năng tìm hiểu và cảm ngộ pháp tắc chi lực. Khi mới bắt đầu dẫn thân vào con đường nghiên cứu áo nghĩa pháp tắc này, có thể coi là cách 10 bước để đi tới đẩy ra cánh cửa của một loại pháp tắc, có được sự công nhận của Tổ chi.

Biểu hiện của Huyền Dạ Hổ lúc này, đại biểu nó đã tiến được mười bước trên con đường cảm ngộ pháp tắc thù hận, lợi trảo của nó đã chạm đến cánh cửa của sự công nhận, chỉ cần đẩy được cánh cửa mở ra sẽ thành công hoàn toàn, chiến lực tăng lên một mảng lớn, không một ai trong vùng chiến trường này là đối thủ!

Về phương diện này bản thân A Diệt còn kém rất xa, vì tu vi hắn chỉ là Bỉ Ngạn cảnh đại thành. Khi tiểu cảnh giới chưa đạt tới tầng cao nhất, thì tu hành giả sẽ rất khó có thể nghiên cứu pháp tắc, mức độ cảm ngộ kém hơn đại viên mãn gấp cả chục lần.

Họ Diệt sau bao cố gắng, dùng hết mọi nội tình cùng tâm lực để nghiên cứu, qua chừng ba mươi năm cảm ngộ áo nghĩa pháp tắc, đến nay có thể coi là tiến được 3 bước tới cánh cửa của sự công nhận, vẫn còn 7 bước nữa mới xem như thành công chạm cửa, chưa kể càng tiến tới những bước sau sẽ càng khó.

Bấy giờ toàn thân đã bị hận thù pháp tắc bao trùm, tên thanh niên Nguyên Ma Huyết Giả chỉ có thể quay lại tiếp chiến, thi triển công kích đối bính với sự điên cuồng không lý trí của đầu Huyền Dạ Hổ.

“Đùng!” Huyết bạo lưỡi đao cùng huyết thể mãnh hổ va chạm, tạo ra một vụ nổ màu máu, chấn động không gian, sơn băng địa liệt, kinh động bốn phương. Song thủ trảo ảnh triền miên công kích, khiến họ Diệt phải dốc sức chống đỡ, nếu không phải cường độ nhục thể hắn đã là cực hạn hạ vị, thì lúc này đã sớm bị đánh bay rồi.

Biển huyết vụ thu nhỏ lại, bao vây hắn ta bên trong, mờ nhạt từng tia pháp tắc thù hận đâm sâu vào não hải hắn, khiến tia máu nổi lên đầy trong mắt. Huyền Dạ Hổ há lớn miệng, ngay lập tức bắn ra khối cầu năng lượng có lực sát thương mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Nếu là khi lý trí bình thường, A Diệt sẽ chọn cách né tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng hiện tại thần trí hắn đã bị thù hận ảnh hưởng, liền nghiến răng đánh trả, trực diện oanh kích khối cầu. Phệ Hắc Giao quấn quanh nắm đấm của chủ nhân, tăng phúc sức mạnh lên một độ cao mới, hắc lôi loạn vũ, đánh tan khối cầu cuồng bạo.

“Dám đấu với ta, dám khıêυ khí©h ta, dám truy đuổi ta, dám công kích ta. Ta sẽ cho tất cả những kẻ có uy hϊếp tới ta phải chết!” Trong đầu A Diệt luôn cáu gắt phát ra thanh âm đầy thù hận, khiến sát khí càng nặng hơn, điên cuồng ác chiến với mãnh hổ trước mặt.

Nguyên Ma Huyết Giả lúc này như một đầu mãnh thú hình người, đại chiến đẫm máu với Huyền Dạ Hổ cũng đang trong cơn cuồng dại, máu tươi từ trên cao không ngừng tưới xuống đại địa như mưa rào, rả rích nhuộm đỏ cỏ cây.

Tiếng gầm lớn vang lên đinh tai nhức óc, hư ảnh mãnh hổ huyết sắc khổng lồ xuất hiện, phô thiên cái địa bổ nhào tới thân ảnh nhỏ bé đối diện. Sau lưng tên nhân loại liền hiện ra hư ảnh đại ma khổng lồ, ánh mắt hờ hững nhìn tiểu hổ phía trước, cánh tay nhấc lên chĩa ra nhị chỉ, chậm rãi ấn ra rạch phá đầu trời.

Không gian ba động mạnh, trên trời cao hiện ra vô số hoa văn kỳ dị, đây chính là cấm chế của vùng chiến trường này, một khi có công kích vượt qua phạm trù cực hạn hạ vị, liền ngay lập tức bị áp chế lại.

Dưới sự áp chế của chiến trường, hai luồng công kích siêu việt hạ vị đâm mạnh vào nhau, nhấc lên phong vân cuồn cuộn, gió nổi mây phun, sóng nộ biển gầm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom