-
Chương 431-435
Chương 431: Toàn mệnh
Phế địa thê lương bốc lên khói ấm dưới cơn mưa bụi rả rích, những hạt mưa tưới mát vùng tịnh thổ loang lổ đầy hố lớn, dập tắt từng ngọn lửa nhen nhóm tại bãi tro tàn, khiến nhiệt độ cực cao cũng dần giảm.
Giữa vùng phế địa, có hai thân ảnh đang cực kỳ chật vật, mặt mũi bầm dập, tay chân đứt gãy, máu nhuộm kín y phục, tựa hồ một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến họ ngã xuống. Gương mặt anh tuấn của tên thiếu niên bị bao phủ bởi những vết thương, ánh mắt bích ngọc nhìn như đóng đinh tới thân ảnh trước mặt, miệng đau nhưng vẫn gắng cười lạnh lên tiếng:
“Nữ Ma Họa Giả, ngươi thua rồi, cái danh đệ nhất cao thủ phương tây này ta xin nhận, giờ ngươi có thể cút khỏi đây hoặc bị ta gϊếŧ chết!” Nói đoạn, Dương Như Âm chập chững bước từng bước tiến tới gần kẻ địch, bàn tay nắm chặt thanh kiếm tựa nhành liễu, chuẩn bị ra đòn quyết định.
Đối diện hắn là một nữ tử thân mang hắc bào, gương mặt xinh đẹp cũng đã bị chằng chịt thương tích gây biến dạng, một tay cùng một chân đã bị cụt mất, máu vẫn không ngừng chảy. Ả ta cười lớn, ánh mắt vẫn như biển đêm nhìn đối thủ, ngữ khí bình đạm:
“Ta đã quá coi thường ngươi rồi Nam Nữ Quái, lần trước đánh ngươi phải bỏ chạy, không ngờ mới qua mười mấy ngày ngươi đã trở lại đánh bại ta. Trận chiến vừa rồi ta thua ta phục, nhưng ngươi có thể không bất ngờ trước nhiều chiêu thức ma lực của ta, thực sự khiến ta rất bất ngờ đấy.”
Lúc này họ Dương đã tiến tới chỉ còn cách đối thủ một trượng, hắn đáp: “Ta quen một tên ngoại chủng, so với hắn ma lực của ngươi chưa là gì. Trí tuệ ngươi tuy cao nhưng nếu đem lên bàn cân so sánh với hắn ta, cũng chỉ có thể nhận hắn làm gia gia!”
“Là vậy sao, quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên. Ta lê lết hơn ba trăm năm tại Ma giới, cứ nghĩ khi trở về Mộc giới này, sẽ siêu việt tất cả đồng giai, thì ra đó chỉ là mơ mộng hão huyền...” Nữ tử ma tu cười chua chát, trong bàn tay đầy máu xuất hiện tấm lệnh bài, các ngón tay siết chặt lập tức bóp nát.
Kiếm liễu giơ lên cao, được họ Dương dùng hết số sức còn lại để bổ xuống, kết quả chém vào không khí, vì đối thủ vừa lúc được chuyển tống ra khỏi vùng chiến trường này. Hắn ta lảo đảo rồi ngã xuống, nằm ngửa dưới cơn mưa bụi, há miệng thở dốc mặc cho hạt mưa rơi vào trong khoang miệng.
Trận chiến vừa rồi hắn đã dốc toàn bộ nội tình, lật toàn bộ lá bài tẩy, dùng toàn bộ sức lực, mới có thể chiến thắng đối thủ, một kẻ được đánh giá là xếp trong năm hạng đầu trên toàn bộ vùng chiến trường này. Hắn cảm thấy tên nhân loại họ Dược đã nói đúng, thiên ngoại hữu thiên, đừng bao giờ coi bản thân là mạnh nhất, sẽ luôn có những ngọn núi cao hơn nơi mà bản thân đứng.
Nữ Ma Họa Giả đã mạnh như thế này, nếu hắn gặp phải Tử Thần hay Tứ Thủ Khắc Địch thì như thế nào, hai kẻ đó được đánh giá cao hơn hoàn toàn, xứng danh nhất nhì trên toàn chiến trường. Trước đây hắn cứ nghĩ trong đồng giai bản thân mình không nhất cũng nhì, giờ nghĩ lại quả là hão huyền viển vông.
“Sư phụ hãy cứ yên tâm, dù đối thủ mạnh đến mấy thì đồ nhi vẫn sẽ dốc sức dành lấy chức vô địch quán đỉnh, để đem thứ ngài cần về!” Hai bàn tay siết chặt lại, Dương Như Âm kiên định nói, sau đó nhắm nghiền cặp mắt, đôi lông mi rũ xuống như cánh bước mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Cùng thời điểm đó, hai tuyệt kỹ cường đại trực diện va chạm, khí lãng trào dâng, bầu trời biến sắc, chấn động thế gian, uy lực quét bay tất cả mọi thứ trong phạm vi vạn trượng. Hai thân ảnh thi triển ra loại công kích cường đại này, đồng loạt bị sóng xung kích đẩy ngược ra sau, như diều đứt dây bắn xa mấy dặm vẫn chưa dừng lại.
“Rầm!” Họ Diệt đau nhấc người, vì thân thể hắn đâm phải một khối cự thạch mới có thể dừng lại, nhưng khối cự thạch này lại là một loại khoáng thạch vô cùng cứng, lưng hắn giờ đã nát bấy vì thơm mạnh vào loại khoáng thạch này.
Dù đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng nhổ khối cự thạch lên, loại đá cứng thế này bán đi không giàu ngang cũng giàu dọc. Thu cự thạch vào giới chỉ, hắn đã cảm ứng thấy từ xa Huyền Dạ Hổ đang điên cuồng lao tới, mặc dù trên thân súc sinh này vết thương chồng chất, sinh mệnh lực giảm mạnh, nó vẫn quyết không tha cho A Diệt.
“Súc sinh này bị cái quái gì thế? Nếu thực sự muốn chết thì ta đây cũng không tiếc của mà lấy mạng ngươi!” Lời vừa dứt, họ Diệt liền tranh thủ bày ra một tòa trận pháp, khoảng cách mấy chục dặm chí ít súc sinh kia phải bay mất vài chén trà mới tới, nhiêu đây thời gian đủ để hắn bày trận rồi.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên xé tan bầu không khí tĩnh mịch tại nơi này, huyết sắc độn quang phá không bắn tới, hiện ra thân ảnh mãnh hổ cuồng nộ. Thân ảnh A Diệt lập tức bỏ chạy, khiến đầu súc sinh đó rít gào đuổi theo, lý trí nó đã không còn, chỉ có bản năng thôi thúc thân thể phải gϊếŧ cho bằng được tên nhân loại này.
“Oành!” Huyền Dạ Hổ đâm sấp mặt vào một lớp vách ngăn vô hình, mặt mũi dập lại máu bắn ra càng thêm nhiều. Đột nhiên xung quanh khu vực này xuất hiện cả biển khôi lỗi, có hình nhân cũng có hình thú đa dạng, nhìn sơ qua cũng phải lên tới ngàn tên.
Mặt đất chấn động, vô vàn cốt nhân cùng thi quỷ như nấm mọc sau mưa phá thổ trồi lên, chả mấy chốc đã dung hợp lại thành một đầu đại ma khổng lồ, song thủ vung loạn. Trong l*иg giam vô hình ấy, đầu Huyền Dạ Hổ vừa phải chiến đấu với đại ma, vừa phân tâm đánh tan đám khôi lỗi lao tới cảm tử, chiến cục cực kỳ xấu.
Đại ma chiến lực không tệ, thể hình khổng lồ, mỗi một cú đấm nện xuống đều khiến mãnh hổ trợn mắt, cho dù thực lực tổng thể của đại ma vẫn kém hơn Huyền Dạ Hổ, thì hiện giờ đã được vô số khôi lỗi bù lại.
Đám khôi lỗi nối đuôi nhau điên cuồng lao tới đầu súc sinh, một khi tiếp cận liền lập tức tự bạo lõi năng lượng, người trước ngã xuống thì kẻ sau tiến lên, nối liền một hàng không dứt. Chiến thuật vừa đối chiến trực diện vừa điên cuồng cảm tử, đã khiến Huyền Dạ Hổ có dấu hiệu ăn không tiêu.
Phía ngoài, A Diệt đang ra sức củng cố vững chắc pháp trận, ngăn không cho kết giới sụp đổ, chỉ khi bị vây trong một vùng không gian hẹp như thế, đầu mãnh hổ điên cuồng này mới có thể bị đánh hạ.
Lần này dùng loại trận đồ bố trí pháp trận nhanh, tiêu hao thêm lượng lớn ma lực triệu hồi đại ma, đặc biệt là quyết định bỏ đi ngàn đầu khôi lỗi đỉnh phong Hiển Hóa cảnh, tất cả chỉ để gϊếŧ một đầu súc sinh, cho dù gϊếŧ được cũng khiến A Diệt lỗ lớn.
Thi thể mộc thú cửu giai hoàn toàn không thể bù đắp những thứ mà họ Diệt đã bỏ ra, nếu may mắn bên trong đầu mãnh hổ có mộc hạch, thì giá trị của khối mộc hạch cửu giai đỉnh phong ấy mới có thể bù lại tổn thất của hắn.
Huyền Dạ Hổ đã đi đến hồi kết sinh mệnh, nó phải dốc sức giao thủ với đại ma, còn phải phòng vệ trước vô số cú tự bạo của đám khôi lỗi, đã thế l*иg giam này ngày càng kiên cố, giờ có thêm cả năng lực công kích, khiến nó điên cuồng gào thét không cam lòng.
Máu tươi cùng nước mắt rơi xuống đại địa, mãnh hổ trong tâm quặn đau, nó không thể báo thù, nó đã thất bại, bản thân nó thật là vô dụng. Cảnh tượng La Hùng và La Chương bị chém, cắt đứt sinh mệnh, luôn quay cuồng trong tâm trí nó, khiến đầu Huyền Dạ Hổ này gầm lên thê lương, tiếng gầm cuối đời của một mãnh thú đã mất đi tất cả.
“Bùm!”
Toàn bộ lực lượng còn sót lại trong thân thể to lớn ấy, lập tức nén lại rồi bùng phát, Huyền Dạ Hổ tự bạo, hủy diệt tất cả, uy lực kéo theo đại ma cùng bầy khôi lỗi chôn cùng, phá vỡ tòa pháp trận vây khốn.
Diệt Chúng Sinh điên cuồng phun ra máu tươi, vì bị đại ma cùng pháp trận phản vệ, dư uy từ vụ nổ càn quét tới, thổi bay hắn ra xa, may mắn lần này không đâm trúng loại khoáng thạch cứng rắn nào cả.
Thân thể bầm dập nằm trong hố đất lớn vẫn bất động, A Diệt cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn. Huyền Dạ Hổ tự bạo, đã lấy đi tất cả, hắn không hề thu về được thứ gì hết, kết thúc một trận chiến sinh tử nguy hiểm, nhưng chẳng thu hoạch được thứ gì thậm chí là lỗ nặng.
“Haizz... dù sao thì ta vẫn còn sống, còn sống là sẽ còn tất cả, chết rồi thì có giàu đến mấy vẫn chỉ là đống cát bụi. Người sống sẽ sáng lạn rực rỡ, còn kẻ chết thì ảm đạm phai mờ. Trong những trận sinh tử chiến như vừa rồi, cách biệt giữa thắng và bại, chính là cách biệt giữa sống và chết! Muốn sống, tất nhiên ta phải không tiếc bỏ ra nội tình, để có thể giành lấy thắng lợi.”
Nằm ngửa bất động dưới hố đất lớn mặc cho nước mưa rơi xuống mặt, thần sắc A Diệt mệt mỏi, ánh mắt như kim nguyệt lặng lẽ nhìn trời. Phân nửa thời gian đã trôi qua bên trong vùng chiến trường này, chỉ còn mười lăm ngày nữa là đến thời điểm tranh đoạt quán đỉnh, tương lai thực sự rất thú vị.
“Thú vị thật, mới qua phân nửa thời gian yêu cầu mà lệnh bài của ta đã chạm mốc mười sao rồi. Vẫn còn mười lăm ngày nữa, xem ra ta nên tới ba phương khác, gặp gỡ những kẻ nổi trội nhất tại đó, xem bọn chúng có thực sự mạnh như trong lời đồn!” Thanh âm khàn đặc của một gã nam tử vang lên.
Thân ảnh hắn bước đi trong núi rừng, đầu tóc bù xù, khuôn mặt chữ điền, nước da nâu xám, để trần thân trên lộ ra đầy rẫy cơ bắp, chân đi trần, trông như một dã nhân. Hắn có biệt hiệu Tử Thần, không một kẻ nào chạm trán hắn mà còn sống, tin tức về hắn đều là những đối thủ trong lúc đang giao chiến đã tung đi.
Chương 432: Tứ cường
Trong bóng tối u tĩnh, hai con mắt bỗng dưng mở bừng, lóe lên tử quang nhìn tới một thân ảnh mờ nhạt, đang chậm rãi bước đi giữa vùng không gian đen tối. Như biết bản thân đã bị phát hiện, thân ảnh đó lên tiếng, thanh âm khàn đặc bá đạo:
“Ngươi đây rồi Hắc U Ảnh, ta nghe nói ngươi là cao thủ có chiến lực hàng đầu khu vực phương bắc này, mau tới đây ăn thử một đấm của ta!”
Kẻ trong bóng tối nổi lên gân xanh, đồng tử như đóng đinh găm chặt lên thân ảnh ngông cuồng này, nhưng khi nhìn rõ gã ta, kẻ có tên Hắc U Ảnh liền kinh hãi thốt lên: “Tử Thần! Sao ngươi lại ở đây?”
“Haha, ta đến để lấy mạng ngươi đó, đệ nhất cao thủ phương bắc à!” Lời còn chưa dứt gã dã nhân đã lao vọt đến phía đối phương. Tên Hắc U Ảnh kinh hoàng vội bỏ chạy, độn thuật của hắn quỷ dị, hóa thành một đàn dơi mấy trăm con bay loạn tứ phía.
Thanh âm công kích vang lên chấn động cả vùng núi này, đánh tan sơn động, khi ra tới ngoại giới thì đàn dơi chỉ còn mấy chục con. Thân ảnh gã Hắc U Ảnh chả mấy chốc hiện ra, chật vật vô cùng, mình đầy thương tích, ánh mắt hoảng sợ nhìn tên dã nhân như nhìn một quái vật hình người.
Thấy kẻ mệnh danh Tử Thần lại chuẩn bị xông tới, tên nam tử hắc giáp vội nói: “Ngươi chậm đã, phương bắc này ta chỉ đứng thứ hai mà thôi, Nguyên Ma Huyết Giả mới là cao thủ đệ nhất! Cuồng Dã Mãnh Hổ và Man Đồ Tể đều chết trong tay hắn, hãy tha cho ta một mạng đi, ta sẽ giúp ngươi tìm tung tích hắn ta.”
“Hừ, ta ắt sẽ tìm được tên đó, ngươi cứ chết đi đã!” Hừ lạnh một tiếng, dã nhân Tử Thần tiếp tục lao tới, công kích tung ra triền miên như bão tát mưa sa, khiến Hắc U Ảnh choáng váng đầu óc.
“Ta sẽ không quên mối thù ngày hôm nay đâu, sẽ có một ngày ta tìm ngươi báo thù!” Nghiến răng bỏ lại một câu cay độc, tên nam tử hắc giáp bóp nát lệnh bài, chờ đợi chuyển tống.
Biến cố xảy ra, tên mặc hắc giáp không hề được chuyển tống thoát khỏi vùng chiến trường, như thể tấm lệnh bài của hắn là hàng giả. Sắc mặt Hắc U Ảnh khó coi vô cùng, dã nhân cười lớn một hồi, sau đó bễ nghễ lên tiếng: “Không phải tự nhiên kẻ khác gọi ta là Tử Thần đâu, nếu có thể chuyển tống thoát đi thì mấy kẻ trước đó gặp ta đâu phải bỏ mạng!”
“Ngươi... ngươi đã làm gì?” Sao có thể xảy ra chuyện này chứ?” Hắc U Ảnh kinh sợ tột độ, vội vã thi triển bí pháp thiêu đốt sinh mệnh để chạy trốn, dã nhân Tử Thần liền cười lớn rồi đuổi theo.
.....................
Ngồi xếp bằng cách một tế đàn cổ không xa, chờ đợi tấm lệnh bài hấp thu sạch năng lượng từ đó, thanh niên họ Diệt tức thì mở mắt, vì thần niệm của hắn bắt được một vài hình ảnh lạ. Chả mấy chốc A Diệt đã có mặt tại địa phương khác, ánh mắt hướng tới vài tấm truyền ảnh phù đang bay tán loạn, một tấm đâm phải vách đá liền phát bạo tạo ra hình ảnh ảo.
Chứng kiến hai thân ảnh đang giao thủ được truyền ảnh phù phát ra, A Diệt không khỏi trịnh trọng sắc mặt, vì một kẻ trong đó chính là Tử Thần, không ngờ hắn ta đã tới vùng phương bắc này.
“Hắc U Ảnh trước khi chết chỉ kịp tung những tin tức này ra, nhưng nhiêu đó là quá đủ để cho thấy sự đáng sợ của gã Tử Thần rồi. Chậc chậc, chiến lực cực kỳ cao, công lẫn thủ đều am hiểu, tư duy nhanh nhạy, đặc biệt là có thủ đoạn vô hiệu hóa khả năng chuyển tống của lệnh bài.”
Lẩm bẩm một hồi, hắn liền quay trở lại khu vực tế đàn đã cạn kiệt năng lượng, phất tay thu lấy tấm lệnh bài tám sao của mình, rồi lập tức rời đi. Giờ hắn phải liên tục di chuyển, tránh để tên dã nhân Tử Thần tìm thấy, bản thân hắn không quá e sợ nhưng cũng chẳng muốn đối đầu với loại người điên này.
Hiện tại đã là ngày thứ 20 diễn ra chiến trường quán đỉnh, năm ngày trước sau khi tiêu diệt Huyền Dạ Hổ, A Diệt phải bỏ nguyên một ngày để điều tức khôi phục. Khi tiếp tục công cuộc truy tìm tế đàn được hai ngày, hắn lại vô tình chạm trán kẻ có biệt hiệu Man Đồ Tể, vì lần đó là trực tiếp tranh đoạt tế đàn, nên họ Diệt đã thẳng thắn dốc sức diệt sát đối thủ.
Hắc U Ảnh họ Diệt chưa gặp bao giờ, nhưng tên đó từng đấu ngang tay với Man Đồ Tể, mà Man Đồ Tể theo A Diệt cảm thấy chiến lực không kém hơn Cuồng Dã Mãnh Hổ là bao. Quan sát hình ảnh ban nãy, có thể thấy gã Tử Thần diệt sát Hắc U Ảnh không quá khó khăn, đủ hiểu chiến lực của tên điên đó đáng sợ thế nào.
Những kẻ kiệt xuất như thế, một khi được Tổ chi pháp tắc công nhận, chắc chắn chiến lực sẽ đứng ở tầng thứ cực đỉnh, không phải loại như Lôi Động Võ có thể so sánh. Nếu pháp tắc tên Tử Thần ngộ được là loại pháp tắc khó luyện, sau đó kết hợp với nhiều bảo cụ mạnh, kèm thêm các loại thủ đoạn cao minh, thì rất có thể tiếp cận tới đẳng cấp vô địch của Bất Tử Quân Chủ.
Thời gian cứ thế tiếp tục trôi qua như chó chạy ngoài đồng, những kẻ còn lưu lại trong chiến trường đều là các tu hành giả mạnh mẽ, không một tên nào tầm thường. Nhưng nổi trội nhất vẫn là bốn cái tên, đại diện cho tứ phương trên toàn bộ vùng chiến trường này.
Đông có Tứ Thủ Khắc Địch, tây có Nam Nữ Quái, nam có Tử Thần, bắc có Nguyên Ma Huyết Giả. Bốn cái tên mỗi lần xuất hiện ở bất kỳ đâu, đều gây lên thảm sát tại đó, tế đàn cổ đã bị bọn họ lũng đoạn. Hiện tại, dã nhân Tử Thần đã đi tới phương bắc, lần lượt tiêu diệt những cao thủ có tên tuổi, đưa đến ác mộng cho nhiều người.
Ngày thứ hai mươi ba, Nguyên Ma Huyết Giả bị một vài kẻ phát hiện hoạt động tại phương nam, điều này khiến nhiều tên lên tiếng chế giễu.
“Ngươi đường đường là đệ nhất cao thủ tại một phương, vậy mà khi đệ nhất cao thủ phương khác tới tìm thì lại tránh chiến, bí mật trốn đến phương khác, bắt nạt kẻ yếu. Đây có phải là phong phạm cao thủ đâu chứ, rõ ràng là tiểu nhân hèn nhát!”
A Diệt mặc kệ những tiếng chó sủa ngoài tai, thứ hắn quan tâm là tế đàn cổ, chứ không phải chút hư danh trong vùng chiến trường cỏn con này. Dù có trở thành đệ nhất cao thủ tại đây thì thế nào chứ, ra ngoài chẳng may gặp phải một gã Hư Linh cảnh, cũng có thể bị người ta tùy ý một vả đập chết.
Những kẻ chửi hắn phần lớn đều vì ghen ăn tức ở, đố kị với chiến lực của hắn, nhưng không làm gì được, nên muốn khích đểu khiến hắn đi ra liều sống liều chết với gã Tử Thần. Nhưng chúng đã quá coi thường nhân loại rồi, sống mấy trăm năm, cho dù là chó cũng khôn ra chứ đừng nói là con người được mệnh danh vạn vật chi linh.
Trên giãy sơn mạch vô danh, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang hốt hoảng độn thổ chạy trốn, họ là mộc linh thuần túy, thân thể hoàn toàn là sinh mệnh thực vật, có thể hóa thành những sợi rễ cây độn địa. Phía trên cách mặt đất không xa, tên nam tử đeo mặt nạ điên cuồng giáng xuống thiên lôi, xới tung mấy tòa sơn phong tại khu vực này.
“Nguyên Ma Huyết Giả đại nhân, làm ơn tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nguyện ý dâng kỳ thảo để bồi tội với ngài!” Một sợi rễ cây hoảng hốt phát ra thanh âm, truyền thẳng tới tai A Diệt, nhưng hắn ta vẫn chẳng hề để tâm, tiếp tục công kích hai mộc linh này.
Tuần trà sau, hai mộc linh đã bị dồn tới tử lộ, dù không muốn cũng phải lấy ra lệnh bài, bóp nát rời đi. Nhưng trước khi kịp được chuyển tống, nữ tử mộc linh đã bị A Diệt dùng đạo phi châm ám kim diệt sát, tên nam tử cũng bị chém đứt một phần thân thể.
Thu lấy giới chỉ của nữ mộc linh về tay, A Diệt hừ lạnh rời đi, quay trở lại khu vực tế đàn mà ban nãy hắn cùng hai mộc linh này phát hiện. Hai kẻ vừa rồi chính là cao thủ có thực lực không tệ tại phương nam này, khi Tử Thần đi tới vùng khác, chúng liền lập tức trở thành những kẻ đứng đầu một phương.
Không lâu sau khi Nguyên Ma Huyết Giả làm mưa làm gió tại phương nam này, đôi mộc linh kia cực kỳ tức giận, chúng đang từ vị trí kẻ thống trị liền rơi xuống dưới thế kẻ khác, hoạt động cũng phải dè chừng hơn. Vì thế những lời chế giễu về hắn, phần lớn từ đôi mộc linh này mà ra, bọn chúng luôn thốt ra những lời cực tệ để đánh giá hắn.
Hôm nay A Diệt phát hiện một tế đàn cổ, lại vô tình trông thấy đôi mộc linh kia có mặt tại đó, vậy nên hắn không ngại ra tay hạ sát. Trong mắt hắn, mộc linh hoàn toàn không có nhiều uy hϊếp, dù có được xưng là cao thủ thì cũng chẳng là gì, có thể dễ dàng tiêu diệt, vì lý do đơn giản là tư duy bọn chúng không nhanh nhạy.
Nửa nén nhang sau hắn thu lại tấm lệnh bài, hiện tại lệnh bài của hắn đã có chín sao, ngôi sao thứ mười cũng đã thành hình được phân nửa, chỉ cần hấp thu năng lượng từ hai đến ba tế đàn nữa là hoàn thành thập tinh lệnh bài.
“Hai mươi lăm ngày rồi, chỉ còn năm ngày nữa thôi, tốt nhất nên dốc sức hoàn thành trong hôm nay, tránh đêm dài lắm mộng.” Nghĩ đoạn, hắn liền cấp tốc phi độn tới những khu vực khác, tìm kiếm các tế đàn mới xuất hiện.
Số lượng tế đàn trong cùng khoảng thời gian không phải rất nhiều, mà chỉ có chừng trăm tòa cùng lúc tồn tại. Khi những tòa tế đàn bị hấp thu sạch năng lượng, trở thành phế tích, thì những tân tế đàn mới xuất hiện tại các nơi khác, duy trì số lượng nhất định.
Vì thế những vùng đã bị kiểm tra qua mà không phát hiện tế đàn cổ, qua một thời gian có thể kiểm tra lại, biết đâu những tòa tế đàn mới sẽ mọc lên tại khu vực đó.
Ngày thứ hai mươi sáu, một tin tức chấn động được lan truyền, chính là trận đối chiến giữa Tử Thần cùng với Tứ Thủ Khắc Địch. Dã nhân Tử Thần sau khi diệt sát một vài cao thủ nổi danh tại phương bắc, đã đi tới phương đông, tìm kiếm đệ nhất cao thủ tại đó, kết quả là đến ngày hôm nay đã được như ý.
Kẻ có biệt hiệu Tứ Thủ Khắc Địch không phải loại hèn nhát, hắn ta chủ động để lộ hành tung giúp Tử Thần dễ dàng tìm tới, sau đó quyết một trận ác chiến đẫm máu!
Chương 433: Tháp tổng
Hào quang bạo phát sáng chói, thập tinh thành hình, báo hiệu có thêm một kẻ đủ tư cách tranh đoạt quán đỉnh. Tấm lệnh bài lập tức bay vào trong tay một gã thanh niên, được hắn ta lập tức thu về giới chỉ, rồi rời đi ngay lập tức, để lại nơi đây một tế đàn cổ đã hết năng lượng.
Luồng độn quang lục sắc bay nhanh trên trời cao, tiến dần tới khu vực trung tâm của vùng chiến trường này, chờ ngày quán đỉnh bắt đầu. Luồng sáng này còn ai ngoài Diệt Chúng Sinh, hắn vì xui xẻo tìm ra tế đàn cổ chậm hơn bình thường, nên hiện nay tới ngày thứ hai mươi bảy mới có thể thu thập đủ 10 sao trên lệnh bài.
Hiện tại hắn tính tiếp cận khu vực trung tâm chiến trường, sau đó trốn tại một nơi nào đó điều tức trong ba ngày, đợi tháp quán đỉnh xuất hiện mới lộ mặt. Lúc đó kết hợp với Dương Như Âm, cố gắng đoạt lấy chức vô địch hạng mục Mộc Tủy quán đỉnh này.
Hắn cũng đã nghe tin gã dã nhân Tử Thần đấu với quỷ dạ xoa Tứ Thủ Khắc Địch, bản thân hắn chẳng quan tâm ai thắng cho lắm, hắn thấy hai tên đó lưỡng bại câu thương là tốt nhất, bớt đi phiền phức vào ba ngày sau.
Vài canh giờ sau hắn đã có mặt tại lân cận vùng trung tâm, ẩn trốn trong một sơn động vô danh, bắt đầu quá trình điều tức khôi phục, đưa bản thân lên trạng thái đỉnh phong, để thể hiện được tốt nhất trong trận tranh đoạt cuối cùng.
Thời gian thuận lợi trôi qua, khoảnh khắc kết thúc một tháng rất nhanh đã điểm, những kẻ đã thu thập đủ thập tinh cho lệnh bài của mình, lúc này đổ dồn tới khu vực trung tâm vùng chiến trường rộng lớn này.
Bỗng dưng mặt đất rung chấn, khiến núi sập đất nứt, nhiều kẻ trông thấy tại nơi cực tâm xuất hiện một tòa tháp, mọc lên với tốc độ cực kỳ nhanh, chả mấy chốc đã trở thành hoàng kim tháp cao chót vót.
“Đây chính là tháp quán đỉnh! Chỉ cần leo lên được một trong mười bậc thang ở trên cùng tòa tháp, ta sẽ được tủy chi thủy gột rửa, cảm ngộ pháp tắc rõ ràng hơn rất nhiều!” Một tên mộc linh phấn chấn lẩm bẩm, ngay sau đó liền bay tới gần tới phạm vi tòa tháp, chờ đợi lớp quang tráo bao quanh tháp biến mất sẽ lập tức nhảy lên.
Không ít luồng độn quang từ xa bay tới, hướng thẳng đến tháp quán đỉnh, ai nấy lên sẵn tinh thần dốc sức vì tủy chi thủy, đã đi tới tận đây chỉ còn thiếu một bước, chắc chắn không kẻ nào chịu lui bước cả.
A Diệt vẫn đứng từ xa âm thầm dùng thần thức dò xét, quang tráo bao quanh tháp chưa biến mất thì hắn cũng chưa vội tới gần. Hắn đang tìm kiếm tung tích của những kẻ mạnh nhất toàn vùng chiến trường này, chỉ khi thấy bọn chúng trước thì mới biết đường chủ động tránh mặt, không còn bị nhằm vào.
Qua một hồi dò xét, hắn chẳng phát hiện ra kẻ nào có uy hϊếp lớn với bản thân, ngược lại còn phát hiện ra địa phương Dương Như Âm đang ẩn náu, nàng ta cũng đã nhận ra thần thức của hắn.
Lúc này quang tráo bao quanh tháp quán đỉnh đã mờ nhạt khó có thể nhìn thấy, khiến nhiều kẻ rục rịch muốn động. Qua thêm vài tuần trà thời gian, lớp quang tráo liền tiêu tan hoàn toàn, vô số thanh âm bạo phát tốc độ vang lên chói tai, các độn quang như thiêu thân lao vào lửa, đổ dồn lên tòa tháp!
A Diệt cũng không thể chờ lâu, hắn không rõ tháp quán đỉnh có phân thứ tự trước sau hay không, mắt thấy họ Dương cũng đã hành động, hắn liền bứt tốc bắn nhanh tới phía tòa tháp. Luồng lôi quang hắc ám rạch ngang bầu trời, lôi đình rền vang lao tới hoàng kim tháp, nhưng khi chỉ còn cách mục tiêu chừng mười dặm thì biến cố ập tới.
Rậm rạp linh trùng từ dưới khu rừng bay lên chắn phía trước hắn, một phần tạo thành một lớp tường vững chắc, phần còn lại hợp thành những mũi phi tiễn to lớn, hướng thẳng luồng lôi quang mà công kích.
“Tên khốn nạn này!” Lẩm bẩm một câu, Diệt Chúng Sinh hiện ra thân hình, toàn lực vận chuyển Trúc Long quyết, huyễn hóa ra hàng vạn phi kiếm kim trúc giữa hư không. Sau cú điểm chỉ, vô số phi kiếm gào thét bắn đi, đối chiến trực diện với biển phi tiễn, đâm chết không biết bao nhiêu linh trùng.
Tiếng cười lớn từ dưới khu rừng vang lên, một thân ảnh lưng hùm vai gấu bắn thẳng lên trời cao, vô vàn linh trùng của bản thân bị gϊếŧ hắn cũng chẳng nhíu mày một cái, cười sảng khoái rồi giương quyền công kích tới thân ảnh A Diệt.
Sau lưng tên dã nhân hiện lên hư ảnh một đầu gấu nâu như được kết hợp từ đất đá, song quyền gã ta cũng được đất đá bao phủ, hung hăng oanh kích đối phương. Ầm một tiếng, khí lãng nhấc lên cuồn cuộn, Trúc Long Trảo của họ Diệt đối bính trực diện với cú quyền của đối thủ, lực lượng cả hai bên triệt tiêu lẫn nhau không bên nào thất thế cả.
“Hắc hắc, sảng khoái!” Cười lớn một tiếng, hư ảnh con gấu to lớn sau lưng gã dã nhân Tử Thần càng thêm cường đại, lực lượng trên nắm đấm được tăng lên, gã ta liền tung ra liên hoàn thủ.
Nguyên Ma Huyết Giả tay phải cầm chiến đao, tay trái cầm trường kích do tiểu tháp hóa thành, vần song loạn vũ, đối chiến với nắm đấm của kẻ trước mặt, thanh âm va chạm vang lên đinh tai nhức óc, chấn động cả một khu vực lớn.
Cùng thời điểm đó, thiếu nữ Dương Như Âm đang linh hoạt tránh né những sợi huyết mây quất tới, thần sắc ngưng trọng. Chắn phía trước tháp quán đỉnh, chính là một thân ảnh có nước da đỏ, gương mặt dữ tợn, bốn cánh tay không ngừng quật trường mây màu máu, kẻ đó không ai ngoài quỷ dạ xoa danh xưng Tứ Thủ Khắc Địch!
Trên tay xuất hiện một điểm sáng, Nam Nữ Quái giơ lên phía trước khiến thứ này bạo phát quang mang, sáng rọi trên một phạm vi rộng lớn, khiến không ít kẻ trông thấy mà đau nhói hai mắt, thần thức cũng bị đình trệ. Chớp lấy thời cơ, thiếu nữ liền phát động công kích, điểm sáng trong tay phóng thích hàng ngàn đao quang, mang theo pháp tắc ánh sáng lao thẳng tới đối phương.
Trông thấy tràng cảnh bốn cao thủ đứng đầu toàn vùng chiến trường này đang ác chiến, không ít kẻ cảm thấy phấn chấn, nhiều người ánh mắt sáng rực, cầu mong cả bốn kẻ này đều chết là tốt nhất.
Bấy giờ tất cả những kẻ có mặt tại đây đều đã đặt chân lên tháp quán đỉnh, nhiều tên vội vã chạy lêи đỉиɦ tháp tiến vào khu vực mười bậc thang quán đỉnh. Một số tên vẫn chú ý hai trận chiến đang diễn ra, nhìn xem có cơ hội bỏ đá xuống giếng, ngư ông đắc lợi hay không.
“Mấy tên này mang tiếng cao thủ hàng đầu mà không ngờ lại ngu xuẩn như thế này, thời khắc nào rồi còn đi đánh nhau vô nghĩa, chẳng hiểu thể hiện cho ai xem, haha.” Một tên mộc linh phi tiếu lên tiếng, không ít kẻ xung quanh gật đầu phụ họa.
“Được chúng ta đồn thổi lên thành cao thủ đệ nhất, liền ngu muội truy tìm nhiều đối thủ mạnh để thách đấu, ta thấy tên Tử Thần đó tư duy còn ngu hơn con nít mộc linh nữa, không ngờ trong nhân loại cũng có kẻ đầu óc đơn giản như vậy.”
Trước mấy chục con mắt đang chăm chú quan sát, tìm kiếm cơ hội bỏ đá xuống giếng, thì hai cặp đấu vẫn đang diễn ra hết sức khốc liệt. A Diệt lúc này đang múa may cây kỳ lớn trong tay, chỉ huy lôi long điên cuồng quấn lấy rồi cắn xé đối phương, trong lòng hắn cũng không khỏi tức giận.
“Hiện tại là lúc nào rồi còn ở đây đánh nhau chứ, toàn bộ những kẻ khác đều đã leo lên tháp quán đỉnh hết rồi, không nghĩ tên Tử Thần này lại ngu đần như thế, vì chút hư danh mà không màng lợi ích chính.” A Diệt không muốn mất thêm nhiều thời gian, liền điều động ma lực công kích đối phương.
Dã nhân gầm lớn một tiếng, hai cánh tay cơ bắp xé nát thân thể lôi long, khiến nó tiêu tan. Đúng lúc này đạo hắc lôi từ xa bắn tới, hiện ra thân ảnh tên thanh niên vung song dực trảm xuống, phá tan lớp nguyên lực hộ thể cứa lên da thịt dã nhân, ngay khi có máu trào ra gã đã kịp vung tay đấm tới đối thủ để đẩy hắn ra xa.
Hư ảnh gấu lớn sau lưng biến mất, thay vào đó là một đầu phượng hoàng lửa, song quyền của Tử Thần cũng lập tức bốc cháy, nhiệt độ xung quanh bạo tăng. Hắn gầm thét lao tới đối thủ, mỗi cú đấm tung ra đều có sóng lửa cuồn cuộn, hỏa diễm nhảy múa, khí trời nóng bức.
“Hỏa Diệt Thế!” Chiến đao rực lửa tung ra một trảm tuyệt thế, diễm viêm hỏa đủ mọi màu sắc ập thẳng tới gã dã nhân, đối chiến với hỏa diễm của gã. Tên đó mặt không đổi sắc, đơn thủ mạnh mẽ vung ra, khiến đầu hỏa phượng sau lưng đồng dạng làm như vậy, cánh phượng quét ngang ngạnh kháng trực diện với đường đao hỏa diễm.
Vòng hoàn xích huyết xoay nhanh, chống đỡ thế công từ rậm rạp cành liễu phô thiên cái địa đâm tới, mắt thấy thần sắc Nam Nữ Quái khó chịu, nhìn mình như kẻ ngu, Tứ Thủ Khắc Địch mỉm cười lên tiếng: “Ngươi yên tâm, đám tôm tép trên tháp quán đỉnh hiện giờ, nhiều nhất cũng chỉ leo lên tới bậc thang thứ 7 mà thôi, nằm mơ mới lấy được chức vô địch!”
Hắn nói thêm: “Những kẻ có khả năng đặt chân tới bậc thang thứ 10 trên tòa tháp đó, chỉ có bốn chúng ta. Mặc kệ đám sâu bọ kia đi trước, chúng ta cứ chiến với nhau một trận cho sảng khoái đi đã, lát nữa leo tháp vượt mặt bọn chúng sau.”
“Hừ, không cần ngươi nói ta cũng biết điều này, nhưng ở đây đánh nhau tiêu hao năng lượng oan uổng để làm gì chứ, chỉ có ngươi cùng tên đần độn Tử Thần mới nghĩ ra được cái trò này!” Hừ lạnh quát lớn, thiếu nữ di chuyển nhanh tới phụ cận đối phương, song kiếm trong tay như trăm dặm rừng xanh, điên cuồng chĩa cành lá xuống tên quỷ dạ xoa này.
Tứ thủ lập tức bấm quyết, quanh người gã ta xuất hiện thêm ba vòng hoàn nữa, cả bốn điên cuồng xoay tròn, nhưng những trục cực quang đánh tan hết thảy nguy cơ tìm tới.
Tại đây, hai trận chiến giữa bốn tồn tại mạnh nhất toàn vùng chiến trường đang diễn ra khốc liệt, mặc kệ những kẻ khác phán xét, chê cười, khinh thường, ác đấu vẫn tiếp diễn.
Bốn cao thủ điên cuồng công kích đối phương, hai kẻ vì muốn chiến đấu, muốn được giao thủ với đối thủ xứng tầm, đánh với hai kẻ bị chặn đường, đang tức giận vì bị lôi vào một trận chiến vô nghĩa.
Chương 434: Cuồng chiến
Tòa tháp hoàng kim sừng sững giữa chiến trường tàn tạ, tại thân tháp có không dưới bốn mươi thân ảnh, đang cố gắng bước chân lên tới phần đỉnh tháp. Tháp quán đỉnh này có một loại năng lực cấm chế rất mạnh, khiến tu hành giả tới gần không thể phi hành, ngay cả bước đi bình thường cũng khá khó khăn, công kích thi triển ra cũng bị giảm đi sát thương.
Phía ngoài có những gợn sóng năng lượng thi thoảng lan tới nơi đây, nhưng đều bị năng lượng bao quanh tòa tháp cản trở lại, những kẻ đứng trên tháp không hề bị ảnh hưởng. Vẫn có không ít kẻ đưa mắt nhìn ra phía ngoài cách đó chừng mười dặm, quan sát hai trận chiến diễn ra rất ác liệt, biến một khu vực tịnh thổ thành vùng đất chết.
Những kẻ đi đầu đã leo tới phần ngọn của tòa tháp, lúc này đồng loạt hít sâu một hơi lên sẵn tinh thần, rồi bắt đầu đặt chân lên bậc thang thứ nhất. Cả đám trợn trắng mắt, dù biết trước nhưng cấm chế tại bậc thang vẫn khiến họ kinh hoàng, lực áp bách mạnh hơn phía dưới gấp mấy chục lần!
Trong lúc phần lớn tu hành giả đang nghiến răng leo lên từng bậc thang, thì phía ngoài tòa tháp hoàng kim, hai cặp đấu vẫn chưa tới hồi kết.
“Búp!” Thanh niên họ Diệt ăn chọn một quyền của đối phương, thân thể bắn ngược ra xa lăn vài vòng trên đất mới dừng lại, đầu óc hắn rất nhanh đã ổn định liền nhận thấy tiếng phá không rít gào bên tai. Thân thể A Diệt lập tức vận lên toàn bộ năng lực cường hóa nhục thân, song thủ giơ lên che chắn trước người, tức thì một đấm như trời giáng nện thẳng tới.
Hư ảnh hùng tượng sau lưng dã nhân càng thêm to lớn, lực lượng truyền lên hai cánh tay của gã lại càng mạnh, chân dậm mạnh xuống đất lập tức lao theo cái bao cát vừa bị đánh bay. Thân thể A Diệt phá đá lún sâu vào trong lòng núi, tuy không có tương tích nhưng sau lưng vẫn truyền tới từng cơn tê dại, lúc này lại thấy đối thủ đã đuổi theo tới trước mặt.
Nguyên Ma Huyết Giả gầm lên phẫn nộ, từ phía hắn bắn ra mười hai đạo kim ti tử sắc, phá toái không khí đón đỡ thế lao tới của gã dã nhân. Gã ta giơ cao song thủ, lực lượng từ hùng tượng dâng trào, vừa tung ra hai quyền đã đánh bay những đạo kim ti, ngay cả phi châm ám kim Ngũ Tam bay tới cũng bị đánh bật trong một quyền.
Trong khoảng thời gian đó, A Diệt đã kết hợp Tụ Lôi Tháp và Tụ Lôi Châu lại với nhau, điên cuồng rót nguyên lực hùng hậu vào thứ bảo cụ này, khiến nó bạo phát lôi quang mãnh liệt. Thương khung biến sắc, hắc vân hội tụ, hai bàn tay khổng lồ vén màn hắc vân ra, sau đó một ngón tay chỉ xuống, hướng thẳng tới thân ảnh gã dã nhân Tử Thần.
Như mệnh lệnh của thần lôi, bầu trời chớp lôi loạn vũ, sấm sét ngưng tụ, gào thét giáng xuống hàng trăm đạo thiên lôi, mỗi đạo to như ngọn núi, oanh tạc địa phương này thủng lỗ chỗ như một tổ ong lớn.
Sự rung động công kích gây ra khiến không ít kẻ phải chú ý, cặp đấu khác ở phương xa cũng tạm thời trì hoãn, cả hai hướng ánh mắt tới phía này. Dương Như Âm thấy sóng khí như thủy triều ập tới, trong đầu thầm than: “Tên đó đã bung hết sức thật rồi, xem ra gã Tử Thần thực sự là một đối thủ khó xơi.”
Nàng khá hiểu A Diệt, trước nay hắn rất ít khi bung ra toàn lực, vì hắn không muốn đem tới nhiều sự chú ý. Chỉ khi gặp kẻ quá mạnh, hoặc đánh thắng đối thủ sẽ được lợi ích lớn, thì hắn mới dùng toàn bộ sức lực. Trường hợp lần này là bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng hiểu nếu không khiến đối phương công nhận thì không thể kết thúc trận chiến vô nghĩa này được.
“Bên đó đã đánh đến long trời lở đất như vậy rồi, chúng ta cũng nên dốc toàn bộ sức lực để kết thúc sớm thôi.” Gã Tứ Thủ Khắc Địch rời mắt khỏi chiến trường phía xa, nhìn như đóng đinh lên thân thiếu nữ trước mặt, bắt đầu thi triển thần thông cường đại.
Họ Dương hừ lạnh, đầu phượng hoàng được ngưng tụ từ liễu mộc hót vang, quanh thân nàng huyễn hóa ra khải giáp đầy gai góc, song kiếm phát quang, sẵn sàng nghênh địch.
Cơn cuồng bạo thiên lôi oanh tạc qua đi, để lộ ra gã dã nhân thân thể cháy xén, da tróc thịt bong, đầu tóc rối bời. Mắt thấy đối phương vỗ cánh xông thẳng tới, gã cười gằn bỏ qua cơn đau mà tiếp tục chiến đấu.
Hùng tượng sau lưng đã thay bằng một đầu chân long xanh sẫm, nước da gã dã nhân đang ám đen chợt hóa thành màu thiết đồng, có hoa văn hiện lên như vảy rồng. Song thủ như trảo long, đón đỡ thế công như bão tát mưa sa của A Diệt, dù máu tươi bắn lên vẫn khiến gã dã nhân cười sảng khoái.
“Cuồng Long Quyền!” Gầm lớn một tiếng, gã ta điên cuồng tung quyền, đối bính với thế công của kẻ địch. Họ Diệt phóng thích ma lôi, bắn lông vũ, dùng cánh chém, cũng nhất thời không làm gì nổi đối phương, vì loại võ thuật cuồng long kia công thủ quá toàn diện.
Chuyển hóa trở lại trạng thái nguyên tu, A Diệt cầm chắc chiến đao trong tay, cận chiến với đối phương, từng đao bổ ra đều kéo theo lực lượng có thể chẻ núi đoạn sông. Hư ảnh trúc long xuất hiện, lao tới công kích hư ảnh chân long sau lưng đối phương, liền bị chân long quất đuôi đánh lui, thế công của dã nhân vẫn dồn dập đáng sợ.
Những kẻ đang đứng trên hoàng kim tháp trợn mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từng ngọn núi đổ sụp xuống, sơn mạch nguy nga nay còn đâu, dư uy phát tán chấn tan tất cả. Chúng không ngờ mấy kẻ này lại đánh đến điên như vậy, bung ra toàn bộ sức lực, nếu bản thân chúng ở đó có lẽ không chống đỡ nổi ba đòn đã bị gϊếŧ chết!
Nguyên Ma Huyết Giả cùng Tử Thần cứng đối cứng với nhau qua một khoảng thời gian dài, ai nấy đều lộ ra thần sắc mệt mỏi. Sau lưng tên dã nhân lúc này hiện lên hư ảnh một đầu phong báo lục mang, toàn thân hắn lập tức phát ra khí đào hải lãng, thân ảnh lóe lên liền biến mất, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.
Họ Diệt cắm ba cây trận kỳ quanh người, tạo ra một kết giới phòng hộ, đồng thời thả ra xung quanh mấy chục đầu khôi lỗi, ra lệnh cho chúng tự bạo. Uy lực từ những vụ nổ không quá rộng, như sóng xung kích quét đi khắp bốn phương tám hướng, đủ để ảnh hưởng đến quỹ tích di chuyển của đối phương.
Ngay khi phát giác kẻ địch, A Diệt liền mở ra vô số cánh cửa động thiên, phi kiếm như trút lũ chảy xuống, biến một khu vực mấy chục dặm thành bộ lông nhím. Dã nhân đã dừng lại, tốc độ giảm mạnh vì bị phi kiếm công kích, hơn nữa bao quanh A Diệt là kết giới phòng hộ, trong thời gian ngắn gã không thể đánh tan được.
Dã nhân há miệng gầm lớn, sau lưng không còn hư ảnh các loài thú viễn cổ, mà chính là hư ảnh khổng lồ của bản thân hắn, bạo phát quang mang chói lọi. Hư ảnh sau lưng mọc ra ba đầu sáu tay, bắt đầu kết ấn, gã dã nhân hai tay cũng đồng dạng bắt pháp quyết, cười lớn quát: “Tới lúc kết thúc rồi, đối thủ của ta!”
Thiên địa nguyên khí nhấc lên hải lãng cuồn cuộn, không gian run rẩy, ảnh hưởng đến cả cấm chế của chiến trường. A Diệt thấy vậy liền cười nhạt, hai bàn tay bắt đầu kết những thủ pháp kì dị, ánh mắt tự tin, lên tiếng đáp trả: “Thế thì tốt, ta đã từ lâu muốn kết thúc trận chiến vô nghĩa này!”
Hư ảnh gã dã nhân ngày càng lớn, chả mấy chốc đầu đã chạm đến tầng mây, ba gương mặt càng trở nên dữ tợn, sáu cánh tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra lực lượng hủy diệt. Quanh thân A Diệt cũng bốc lên năng lượng kỳ dị, phía trước hắn không xa như có một hồ nước hiện diện, thanh âm hạo đãng vang lên: “Tứ Tượng Thủy Hoán..”
Sáu bàn tay xé trời kéo theo uy lực thiên địa hung hăng vỗ xuống, thẳng hướng thân ảnh nhỏ bé, cùng ao nước đang dần hóa lớn phía trước hắn ta. Phong vân kinh sợ, không gian khó đỡ, cấm chế giày đặc, đó là cảnh tượng lúc này tại khu vực hai cao thủ đang chuẩn bị ra đòn tất sát.
“Tu La Tạo Hóa Thủ!”
“Thủy Triệu – Bạch Hổ!”
Đầm nước đen kịt đã lan rộng ra ngàn trượng, một cái móng chân sắc bén nhọn hoắt nhô lên từ mặt nước, tiếp đó là cái thứ hai, thứ ba, dần cho tới cả bàn chân trồi lên. Miệng hồ rộng ngàn trượng nhưng chỉ đủ để một bàn chân của viễn cổ thú Bạch Hổ giơ lên, đem theo sức mạnh chí cao cường đại, đối chọi trực diện với lục thủ ấn của hư ảnh tu la!
Sáu bàn tay va chạm thẳng với chân hổ, bạo phát quang mang rung chấn đất trời, vụ nổ khiến chiến trường đâu đâu cũ có hoa văn cấm chế, cố gắng ép xuống loại uy thế siêu việt hạ vị này. Dư uy như thủy triều xô đẩy toàn bộ núi non sụp đổ, lực lượng bảo vệ tòa tháp hoàng kim cũng trở nên chấn động, khiến nhiều kẻ đang đứng trên tháp e sợ không thôi.
Hư ảnh tu la khổng lồ sụp đổ, lực lượng từ bạch hổ đánh tan tất cả, sau đó cũng theo gió mà tiêu tan, đầm nước đen kịt rất nhanh đã thu lại không còn, trả lại nơi đây một vùng đất chết, địa hình bị hủy hoại thảm trọng.
Gã dã nhân Tử Thần miệng phun máu tươi như mưa, thân ảnh như diều đứt dây bắn đi mấy chục dặm, khí tức suy yếu hỗn loạn. Diệt Chúng Sinh nôn ra đầy máu, quỳ gục trên đất nhất thời không thể đứng dậy, kết giới bao quanh đã bị dư uy từ cú va chạm chấn tan, thân thể hắn cũng đang chảy đầy máu.
Trông thấy cảnh này, không ít mộc linh đang đứng tại tòa tháp rục rịch, muốn rời khỏi tháp chạy tới chỗ hai người kia thừa cơ họ suy yếu ra tay diệt sát họ. Nhưng hành động còn chưa kịp đưa ra, thì một cơn chấn động lớn lại ập tới, khiến vòng năng lượng bảo vệ hoàng kim tháp phải tận lực ngăn cản.
Sát chiêu của Nam Nữ Quái và Tứ Thủ Khắc Địch đã va chạm trực diện, uy thế không thua kém là bao so với phía còn lại, càn quét hết thảy mọi thú xung quanh, thổi tan vân vụ, chấn rung không gian, khiến cấm chế phải liên tục áp chế xuống.
Thiếu nữ họ Dương nằm gục tại chỗ, không biết còn bao nhiêu phần sức lực. Gã quỷ dạ xoa bị đẩy bay, rải ra một đường máu tươi, cơ hồ cũng đã kiệt sức, sau khi đâm vào một chân núi liền ở im tại đó.
Đến đây, trận chiến giữa bốn cao thủ mạnh nhất trên toàn vùng chiến trường này, mới coi như chính thức kết thúc.
Chương 435: Thập thang
Kình phong thổi quét khắp nơi, hai luồng độn quang phá không bay nhanh tới vị trí một hố đất lớn, hiện ra hai thân ảnh nam tử mộc linh. Cả hai xuất vũ khí, chậm rãi hạ xuống gần cái hố, đồng thời thần niệm dò xét xem rốt cuộc kẻ dưới đó đã sắp chết hay chưa, một tên vung kiếm chém xuống dưới hố một luồng kiếm quang công kích.
Đột nhiên một luồng uy thế bức người từ dưới cái hố sâu ấy bộc phát, khiến cả hai gã mộc linh cả kinh vội thối lui, nhưng thực sự đã quá muốn. Luồng kiếm quang bị đánh tan, rậm rạp hư ảnh quyền thủ gào thét bắn lên, công kích điên cuồng hai thân ảnh trên không, khiến bọn chúng phải chật vật thi triển thủ đoạn chống đỡ.
Hai bàn tay rắn chắc to khỏe đột ngột chộp tới, bóp chặt cổ hai gã mộc linh này, khiến bọn chúng giãy giụa trong vô vọng. Dã nhân càng dùng sức khiến hai kẻ trong tay như muốn gãy cổ, gã cười lạnh nói: “Hai tên các ngươi mà cũng đòi bỏ đá xuống giếng à? Haha, đúng là tự tìm đường chết!”
Trong lúc dã nhân Tử Thần hành hạ hai mộc linh kia, thì phía Nguyên Ma Huyết Giả cũng vừa kết thúc một trận chiến ngắn, kẻ bại chính là hai tên mộc linh khác. Chúng cũng có ý đồ muốn nhân cơ hội A Diệt kiệt sức mà ra tay tiêu diệt, tiếc là chúng đã quá xem thường cao thủ đứng đầu một phương rồi.
“Mãnh hổ có sa cơ cũng không đến lượt đám chó các ngươi sủa!” Lạnh lẽo để lại một câu, đường đao của họ Diệt quét qua, lập tức đoạt đi tính mạng của hai gã mộc linh trước mặt.
Trông thấy tràng cảnh này, đám tu hành giả đang đứng trên tháp quán đỉnh quan sát, không khỏi rùng mình, thầm kêu may mắn vì ban nãy bản thân không nóng đầu đi cùng mấy người kia tính kiếm chỗ tốt.
Một vài kẻ như đã nhận ra vấn đề, liền nghi hoặc lên tiếng: “Kỳ quái, sao bọn chúng đồng thời khôi phục nhanh như vậy? Tuy không đạt đến trạng thái đỉnh phong, nhưng cũng phải khôi phục được tám đến chín thành lực lượng.”
“Có gì lạ đâu chứ, đẳng cấp như bọn chúng kiểu gì chẳng có một vài vật phẩm cấp tốc khôi phục năng lượng trên thân, bốn kẻ đó tất nhiên đã sử dụng vật như vậy rồi.” Một tên lên tiếng, bộ dáng như thể mình nói hoàn toàn đúng sự thật.
Một nữ mộc linh phi tiếu nói: “Haha, tự dưng gây nên những trận chiến vô nghĩa, sau khi kết thúc lại tốn vật phẩm chân quý để cấp tốc khôi phục, đám được mệnh danh là bộ tứ cao thủ đệ nhất này không khỏi quá ngu đi.”
Trong khi một vài kẻ đứng trên tháp quán đỉnh đang bàn tán về mình, thì Diệt Chúng Sinh cũng không khỏi bất ngờ, khi bản thân nhận được một loại lực lượng khôi phục rất mạnh, đồng thời bổ sung nguyên lực đã tiêu hao trong người hắn.
Tiếng xé gió tới gần, một đạo độn quang đáp xuống cách hắn không xa, chính là thiếu nữ Dương Như Âm, nàng đồng dạng cũng có nét bất ngờ trên gương mặt tú lệ, vì lực lượng trong cơ thể nàng đột nhiên được khôi phục.
Hai thân ảnh khác cũng bay tới lân cận nơi này, chính là gã dã nhân Tử Thần, cùng tên quỷ dạ xoa Tứ Thủ Khắc Địch. Ánh mắt A Diệt cùng Như Âm trở nên đề phòng nhìn hai kẻ vừa tới, nhưng cả bốn không ai động thủ, giờ này bọn họ đều biết không một kẻ nào trong số họ thuộc dạng dễ xơi cả.
Gã dã nhân đột nhiên cười lớn, sau đó vui vẻ lên tiếng: “Hai vị quả không hổ danh là cao thủ đứng đầu một khu vực, thực lực không hề tệ, ta công nhận hai vị!”
Trông thấy thần sắc có chút bất ngờ của hai người đối diện, tên quỷ dạ xoa nói: “Thế nào, hai vị cảm thấy bất ngờ vì lực lượng tự dưng khôi phục đáng kể đúng chứ? Đây chính là thủ đoạn của Tử Thần huynh đó, lần đầu ta nhận được loại đãi ngộ này cũng bất ngờ không kém đâu.”
“Không biết các hạ công nhận bọn ta là có ý gì? Hơn nữa còn có thủ đoạn cấp tốc khôi phục lực lượng cho những người khác, chuyện này khiến ta và vị bằng hữu đây không khỏi tò mò, mong hai vị giải thích.” A Diệt sắc mặt bình đạm, chắp tay lên tiếng hỏi, thiếu nữ đứng kế bên thì không nói gì, trong lòng vẫn tức giận vì tự dưng bị kéo vào một cuộc chiến vô nghĩa.
Gã dã nhân cười hắc hắc rồi ngữ khí ôn hòa bắt đầu giải thích, thì ra hắn tu luyện pháp tắc cuồng chiến, rất cần chiến đấu cường độ cao với những đối thủ có thực lực không quá chênh lệch. Thế nên khi tiến vào vùng chiến trường này, hắn đã đi săn cao thủ khắp nơi, reo rắc ác mộng cho biết bao nhiêu tu hành giả.
Gã có một vật phẩm mang năng lực tạo ra chiến trường vô hình, kích thước chiến trường phải rộng tới trăm dặm, những kẻ trong phạm vi chiến trường đó được coi là đối thủ của gã Tử Thần. Chiến trường nhìn như vô hình, nhưng lại có năng lực cấm chế những thủ đoạn bỏ chạy, ví như năng lực chuyển tống của lệnh bài hoàn toàn không có tác dụng.
Trong một khoảng thời gian chiến trường quy định, nếu có thể gϊếŧ được những đối thủ bên trong, thì dã nhân được coi là kẻ chiến thắng, cảm ngộ về pháp tắc cuồng chiến của hắn lại càng cao hơn. Đồng thời những năng lượng chưa tiêu tan của những cỗ thi thể tu hành giả, sẽ được chiến trường hấp thu, trở thành năng lượng dự trữ sau này.
Nếu hết thời gian quy định mà chưa gϊếŧ được đối thủ, thì tất cả những kẻ còn sống trong phạm vi chiến trường sẽ được hỗ trợ khôi phục, gần như đẩy lên toàn bộ năng lượng đã tiêu hao, chữa lành những vết thương không quá nghiêm trọng. Dã nhân cũng phải công nhận những kẻ đó, từ giờ không được gây sự với họ nữa, đây chính là quy tắc của chiến trường vô hình này.
Vài ngày trước khi Tử Thần đấu với Tứ Thủ Khắc Địch, tuy tên quỷ dạ xoa dần dần bị ép xuống thế hạ phong, nhưng cuối cùng vẫn thành công sống sót sau thời gian chiến trường quy định, trở thành kẻ đầu tiên gặp phải Tử Thần mà không chết.
Tại đó Tử Thần đã nhờ hắn ta, giúp mình ngăn chặn một trong hai cao thủ đệ nhất mỗi phương còn lại, mở ra hai trận chiến song song. Chiến lực Tứ Thủ Khắc Địch không thua kém Tử Thần là bao, nên đối thủ có thể chống đỡ lại hắn trong thời gian chiến trường quy định, cũng xem như có được sự công nhận của Tử Thần.
Nghe xong những lời giải thích này, A Diệt và Như Âm đều đã hiểu ra, tại sao tên này lại luôn hành động lỗ mãng như vậy, thì ra là bởi vì loại pháp tắc mà hắn tu luyện bắt buộc phải làm như thế.
Trận chiến vừa rồi, nói là vô nghĩa nhưng chỉ là đối với hai người bọn họ thôi, đối với Tử Thần thì chính là một trận chiến giúp cảm ngộ pháp tắc cuồng chiến sâu hơn. Còn đối với Tứ Thủ Khắc Địch thì cũng giúp có được lòng tin từ Tử Thần, vì hắn đã làm đúng những gì gã dã nhân nhờ vả, từ giờ hắn sẽ có một bằng hữu đáng gờm.
Nói vô nghĩa hoàn toàn đối với họ Diệt cùng họ Dương cũng không đúng, chí ít hiện giờ hai người đã có được sự công nhận của tên điên này, từ nay không sợ hắn tìm tới gây sự nữa, mặc dù hai người cũng chẳng sợ.
“Được rồi, đánh thì cũng đã đánh, chúng ta mau leo tháp quán đỉnh thôi, chậm sẽ sinh biến đấy!” A Diệt lên tiếng, cùng Như Âm xoay người nhanh chóng bay tới phía tòa tháp hoàng kim sáng chói.
“Haha, đi thôi, bốn tu hành giả đứng đầu toàn chiến trường bấy giờ mới tới, đám oắt con còn không mau tránh đường!” Gã dã nhân cười lớn, bước chân chợt động liền bay thẳng đến quán đỉnh tháp, gã quỷ dạ xoa tất nhiên không chậm trễ liền bay theo.
Bốn thân ảnh vừa đặt chân lên tòa tháp cao chọc trời này, đã khiến không ít kẻ quanh đây hoảng sợ, thối lui ra một khoảng lớn, không một kẻ nào dám bén mảng tới gần, những lời nói chế giễu đã biến mất từ lâu.
Cảm nhận lực áp bách tại tòa tháp này, A Diệt gật nhẹ đầu như đã hiểu, xem ra càng lên cao sẽ càng có lợi, nhưng đồng dạng lực áp bách cũng sẽ cao hơn. Nhưng dù có khó đến mấy cũng phải dốc sức bước lên cao, vì mục tiêu nhiệm vụ lần này do Thiên Hận Hầu giao cho hắn cùng họ Dương, chính là đoạt được chức vô địch.
Dã nhân Tử Thần đưa mắt nhìn ba người xung quanh, sau đó cười lớn lên tiếng: “Một trong bốn chúng ta sẽ là kẻ đoạt được quán quân Mộc tủy quán đỉnh này, để xem rốt cuộc ai sẽ là kẻ cười đến cuối cùng nhé, bắt đầu thôi!”
Lời vừa dứt, gã ta đã bắt đầu bứt tốc, chả mấy chốc đã lên tới khu vực đỉnh núi, chuẩn bị đặt chân lên bậc thang đầu tiên. Tên quỷ dạ xoa gật đầu với hai người, cũng đồng dạng tăng tốc chạy nhanh lên trên, mục tiêu hướng tới tận cùng tòa tháp, trên đường hắn đi qua kẻ nào trông thấy cũng phải nhường đường.
Dương Như Âm lấy từ giới chỉ ra hai chiếc lá nhỏ có sinh cơ bừng bừng, nàng đưa một lá lên miệng, môi mọng hé mở ngậm ngay chiếc lá. Tay còn lại giơ ra đưa chiếc lá còn lại cho tên thanh niên bên cạnh, nàng nói: “Thứ này sẽ giúp tinh thần bản thân được kéo lên trạng thái đỉnh phong, ngươi mau dùng đi, sau đó còn phải chiếm lấy chức vô địch trên tháp quán đỉnh này.”
Nhận lấy chiếc lá, A Diệt gật đầu với thiếu nữ, âm thầm dò xét không thấy có gì kì lạ, hắn liền đưa lá nhỏ lên kẹp trong miệng. Hai thân ảnh cùng lúc dậm mạnh chân xuống nền, bắn vọt lên phía trên, tốc độ lao lêи đỉиɦ núi rất nhanh khiến nhiều kẻ cả kinh né tránh.
Lên đến khu vực đỉnh tháp, nhìn mười bậc thang dẫn tới chức quán quân ngay trước mặt, như đường lên thiên đàng, rạng rỡ tại thượng. A Diệt cùng Như Âm hít sâu một hơi, chiếc lá trong miệng cũng đã tiêu tan, họ gồng toàn lực bắt đầu bước lên bậc thang quán đỉnh!
Ngay khi chân vừa đặt xuống bậc thang thứ nhất, A Diệt đã cảm thấy toàn thân bị áp bách nặng nề, cường độ cao hơn gấp mấy chục lần phía dưới, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Hắn gắng gượng chịu đựng, đưa cả người lên đứng tại bậc thang đầu tiên, sau đó bước lên bậc thứ hai, liền bị áp bách mạnh hơn gấp nhiều lần bao phủ xuống cơ thể, di chuyển khó khăn.
Mắt nhìn lên những bậc thang phía trên, trong lòng hắn ta thầm quyết tâm, bắt đầu dốc sức bước lên những bậc thang cao hơn. Quá trình tranh đoạt Mộc tủy quán đỉnh đã đi đến hồi kết, rốt cuộc ai sẽ là quán quân, rất nhanh sẽ có lời giải.
Phế địa thê lương bốc lên khói ấm dưới cơn mưa bụi rả rích, những hạt mưa tưới mát vùng tịnh thổ loang lổ đầy hố lớn, dập tắt từng ngọn lửa nhen nhóm tại bãi tro tàn, khiến nhiệt độ cực cao cũng dần giảm.
Giữa vùng phế địa, có hai thân ảnh đang cực kỳ chật vật, mặt mũi bầm dập, tay chân đứt gãy, máu nhuộm kín y phục, tựa hồ một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến họ ngã xuống. Gương mặt anh tuấn của tên thiếu niên bị bao phủ bởi những vết thương, ánh mắt bích ngọc nhìn như đóng đinh tới thân ảnh trước mặt, miệng đau nhưng vẫn gắng cười lạnh lên tiếng:
“Nữ Ma Họa Giả, ngươi thua rồi, cái danh đệ nhất cao thủ phương tây này ta xin nhận, giờ ngươi có thể cút khỏi đây hoặc bị ta gϊếŧ chết!” Nói đoạn, Dương Như Âm chập chững bước từng bước tiến tới gần kẻ địch, bàn tay nắm chặt thanh kiếm tựa nhành liễu, chuẩn bị ra đòn quyết định.
Đối diện hắn là một nữ tử thân mang hắc bào, gương mặt xinh đẹp cũng đã bị chằng chịt thương tích gây biến dạng, một tay cùng một chân đã bị cụt mất, máu vẫn không ngừng chảy. Ả ta cười lớn, ánh mắt vẫn như biển đêm nhìn đối thủ, ngữ khí bình đạm:
“Ta đã quá coi thường ngươi rồi Nam Nữ Quái, lần trước đánh ngươi phải bỏ chạy, không ngờ mới qua mười mấy ngày ngươi đã trở lại đánh bại ta. Trận chiến vừa rồi ta thua ta phục, nhưng ngươi có thể không bất ngờ trước nhiều chiêu thức ma lực của ta, thực sự khiến ta rất bất ngờ đấy.”
Lúc này họ Dương đã tiến tới chỉ còn cách đối thủ một trượng, hắn đáp: “Ta quen một tên ngoại chủng, so với hắn ma lực của ngươi chưa là gì. Trí tuệ ngươi tuy cao nhưng nếu đem lên bàn cân so sánh với hắn ta, cũng chỉ có thể nhận hắn làm gia gia!”
“Là vậy sao, quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên. Ta lê lết hơn ba trăm năm tại Ma giới, cứ nghĩ khi trở về Mộc giới này, sẽ siêu việt tất cả đồng giai, thì ra đó chỉ là mơ mộng hão huyền...” Nữ tử ma tu cười chua chát, trong bàn tay đầy máu xuất hiện tấm lệnh bài, các ngón tay siết chặt lập tức bóp nát.
Kiếm liễu giơ lên cao, được họ Dương dùng hết số sức còn lại để bổ xuống, kết quả chém vào không khí, vì đối thủ vừa lúc được chuyển tống ra khỏi vùng chiến trường này. Hắn ta lảo đảo rồi ngã xuống, nằm ngửa dưới cơn mưa bụi, há miệng thở dốc mặc cho hạt mưa rơi vào trong khoang miệng.
Trận chiến vừa rồi hắn đã dốc toàn bộ nội tình, lật toàn bộ lá bài tẩy, dùng toàn bộ sức lực, mới có thể chiến thắng đối thủ, một kẻ được đánh giá là xếp trong năm hạng đầu trên toàn bộ vùng chiến trường này. Hắn cảm thấy tên nhân loại họ Dược đã nói đúng, thiên ngoại hữu thiên, đừng bao giờ coi bản thân là mạnh nhất, sẽ luôn có những ngọn núi cao hơn nơi mà bản thân đứng.
Nữ Ma Họa Giả đã mạnh như thế này, nếu hắn gặp phải Tử Thần hay Tứ Thủ Khắc Địch thì như thế nào, hai kẻ đó được đánh giá cao hơn hoàn toàn, xứng danh nhất nhì trên toàn chiến trường. Trước đây hắn cứ nghĩ trong đồng giai bản thân mình không nhất cũng nhì, giờ nghĩ lại quả là hão huyền viển vông.
“Sư phụ hãy cứ yên tâm, dù đối thủ mạnh đến mấy thì đồ nhi vẫn sẽ dốc sức dành lấy chức vô địch quán đỉnh, để đem thứ ngài cần về!” Hai bàn tay siết chặt lại, Dương Như Âm kiên định nói, sau đó nhắm nghiền cặp mắt, đôi lông mi rũ xuống như cánh bước mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Cùng thời điểm đó, hai tuyệt kỹ cường đại trực diện va chạm, khí lãng trào dâng, bầu trời biến sắc, chấn động thế gian, uy lực quét bay tất cả mọi thứ trong phạm vi vạn trượng. Hai thân ảnh thi triển ra loại công kích cường đại này, đồng loạt bị sóng xung kích đẩy ngược ra sau, như diều đứt dây bắn xa mấy dặm vẫn chưa dừng lại.
“Rầm!” Họ Diệt đau nhấc người, vì thân thể hắn đâm phải một khối cự thạch mới có thể dừng lại, nhưng khối cự thạch này lại là một loại khoáng thạch vô cùng cứng, lưng hắn giờ đã nát bấy vì thơm mạnh vào loại khoáng thạch này.
Dù đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng nhổ khối cự thạch lên, loại đá cứng thế này bán đi không giàu ngang cũng giàu dọc. Thu cự thạch vào giới chỉ, hắn đã cảm ứng thấy từ xa Huyền Dạ Hổ đang điên cuồng lao tới, mặc dù trên thân súc sinh này vết thương chồng chất, sinh mệnh lực giảm mạnh, nó vẫn quyết không tha cho A Diệt.
“Súc sinh này bị cái quái gì thế? Nếu thực sự muốn chết thì ta đây cũng không tiếc của mà lấy mạng ngươi!” Lời vừa dứt, họ Diệt liền tranh thủ bày ra một tòa trận pháp, khoảng cách mấy chục dặm chí ít súc sinh kia phải bay mất vài chén trà mới tới, nhiêu đây thời gian đủ để hắn bày trận rồi.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên xé tan bầu không khí tĩnh mịch tại nơi này, huyết sắc độn quang phá không bắn tới, hiện ra thân ảnh mãnh hổ cuồng nộ. Thân ảnh A Diệt lập tức bỏ chạy, khiến đầu súc sinh đó rít gào đuổi theo, lý trí nó đã không còn, chỉ có bản năng thôi thúc thân thể phải gϊếŧ cho bằng được tên nhân loại này.
“Oành!” Huyền Dạ Hổ đâm sấp mặt vào một lớp vách ngăn vô hình, mặt mũi dập lại máu bắn ra càng thêm nhiều. Đột nhiên xung quanh khu vực này xuất hiện cả biển khôi lỗi, có hình nhân cũng có hình thú đa dạng, nhìn sơ qua cũng phải lên tới ngàn tên.
Mặt đất chấn động, vô vàn cốt nhân cùng thi quỷ như nấm mọc sau mưa phá thổ trồi lên, chả mấy chốc đã dung hợp lại thành một đầu đại ma khổng lồ, song thủ vung loạn. Trong l*иg giam vô hình ấy, đầu Huyền Dạ Hổ vừa phải chiến đấu với đại ma, vừa phân tâm đánh tan đám khôi lỗi lao tới cảm tử, chiến cục cực kỳ xấu.
Đại ma chiến lực không tệ, thể hình khổng lồ, mỗi một cú đấm nện xuống đều khiến mãnh hổ trợn mắt, cho dù thực lực tổng thể của đại ma vẫn kém hơn Huyền Dạ Hổ, thì hiện giờ đã được vô số khôi lỗi bù lại.
Đám khôi lỗi nối đuôi nhau điên cuồng lao tới đầu súc sinh, một khi tiếp cận liền lập tức tự bạo lõi năng lượng, người trước ngã xuống thì kẻ sau tiến lên, nối liền một hàng không dứt. Chiến thuật vừa đối chiến trực diện vừa điên cuồng cảm tử, đã khiến Huyền Dạ Hổ có dấu hiệu ăn không tiêu.
Phía ngoài, A Diệt đang ra sức củng cố vững chắc pháp trận, ngăn không cho kết giới sụp đổ, chỉ khi bị vây trong một vùng không gian hẹp như thế, đầu mãnh hổ điên cuồng này mới có thể bị đánh hạ.
Lần này dùng loại trận đồ bố trí pháp trận nhanh, tiêu hao thêm lượng lớn ma lực triệu hồi đại ma, đặc biệt là quyết định bỏ đi ngàn đầu khôi lỗi đỉnh phong Hiển Hóa cảnh, tất cả chỉ để gϊếŧ một đầu súc sinh, cho dù gϊếŧ được cũng khiến A Diệt lỗ lớn.
Thi thể mộc thú cửu giai hoàn toàn không thể bù đắp những thứ mà họ Diệt đã bỏ ra, nếu may mắn bên trong đầu mãnh hổ có mộc hạch, thì giá trị của khối mộc hạch cửu giai đỉnh phong ấy mới có thể bù lại tổn thất của hắn.
Huyền Dạ Hổ đã đi đến hồi kết sinh mệnh, nó phải dốc sức giao thủ với đại ma, còn phải phòng vệ trước vô số cú tự bạo của đám khôi lỗi, đã thế l*иg giam này ngày càng kiên cố, giờ có thêm cả năng lực công kích, khiến nó điên cuồng gào thét không cam lòng.
Máu tươi cùng nước mắt rơi xuống đại địa, mãnh hổ trong tâm quặn đau, nó không thể báo thù, nó đã thất bại, bản thân nó thật là vô dụng. Cảnh tượng La Hùng và La Chương bị chém, cắt đứt sinh mệnh, luôn quay cuồng trong tâm trí nó, khiến đầu Huyền Dạ Hổ này gầm lên thê lương, tiếng gầm cuối đời của một mãnh thú đã mất đi tất cả.
“Bùm!”
Toàn bộ lực lượng còn sót lại trong thân thể to lớn ấy, lập tức nén lại rồi bùng phát, Huyền Dạ Hổ tự bạo, hủy diệt tất cả, uy lực kéo theo đại ma cùng bầy khôi lỗi chôn cùng, phá vỡ tòa pháp trận vây khốn.
Diệt Chúng Sinh điên cuồng phun ra máu tươi, vì bị đại ma cùng pháp trận phản vệ, dư uy từ vụ nổ càn quét tới, thổi bay hắn ra xa, may mắn lần này không đâm trúng loại khoáng thạch cứng rắn nào cả.
Thân thể bầm dập nằm trong hố đất lớn vẫn bất động, A Diệt cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn. Huyền Dạ Hổ tự bạo, đã lấy đi tất cả, hắn không hề thu về được thứ gì hết, kết thúc một trận chiến sinh tử nguy hiểm, nhưng chẳng thu hoạch được thứ gì thậm chí là lỗ nặng.
“Haizz... dù sao thì ta vẫn còn sống, còn sống là sẽ còn tất cả, chết rồi thì có giàu đến mấy vẫn chỉ là đống cát bụi. Người sống sẽ sáng lạn rực rỡ, còn kẻ chết thì ảm đạm phai mờ. Trong những trận sinh tử chiến như vừa rồi, cách biệt giữa thắng và bại, chính là cách biệt giữa sống và chết! Muốn sống, tất nhiên ta phải không tiếc bỏ ra nội tình, để có thể giành lấy thắng lợi.”
Nằm ngửa bất động dưới hố đất lớn mặc cho nước mưa rơi xuống mặt, thần sắc A Diệt mệt mỏi, ánh mắt như kim nguyệt lặng lẽ nhìn trời. Phân nửa thời gian đã trôi qua bên trong vùng chiến trường này, chỉ còn mười lăm ngày nữa là đến thời điểm tranh đoạt quán đỉnh, tương lai thực sự rất thú vị.
“Thú vị thật, mới qua phân nửa thời gian yêu cầu mà lệnh bài của ta đã chạm mốc mười sao rồi. Vẫn còn mười lăm ngày nữa, xem ra ta nên tới ba phương khác, gặp gỡ những kẻ nổi trội nhất tại đó, xem bọn chúng có thực sự mạnh như trong lời đồn!” Thanh âm khàn đặc của một gã nam tử vang lên.
Thân ảnh hắn bước đi trong núi rừng, đầu tóc bù xù, khuôn mặt chữ điền, nước da nâu xám, để trần thân trên lộ ra đầy rẫy cơ bắp, chân đi trần, trông như một dã nhân. Hắn có biệt hiệu Tử Thần, không một kẻ nào chạm trán hắn mà còn sống, tin tức về hắn đều là những đối thủ trong lúc đang giao chiến đã tung đi.
Chương 432: Tứ cường
Trong bóng tối u tĩnh, hai con mắt bỗng dưng mở bừng, lóe lên tử quang nhìn tới một thân ảnh mờ nhạt, đang chậm rãi bước đi giữa vùng không gian đen tối. Như biết bản thân đã bị phát hiện, thân ảnh đó lên tiếng, thanh âm khàn đặc bá đạo:
“Ngươi đây rồi Hắc U Ảnh, ta nghe nói ngươi là cao thủ có chiến lực hàng đầu khu vực phương bắc này, mau tới đây ăn thử một đấm của ta!”
Kẻ trong bóng tối nổi lên gân xanh, đồng tử như đóng đinh găm chặt lên thân ảnh ngông cuồng này, nhưng khi nhìn rõ gã ta, kẻ có tên Hắc U Ảnh liền kinh hãi thốt lên: “Tử Thần! Sao ngươi lại ở đây?”
“Haha, ta đến để lấy mạng ngươi đó, đệ nhất cao thủ phương bắc à!” Lời còn chưa dứt gã dã nhân đã lao vọt đến phía đối phương. Tên Hắc U Ảnh kinh hoàng vội bỏ chạy, độn thuật của hắn quỷ dị, hóa thành một đàn dơi mấy trăm con bay loạn tứ phía.
Thanh âm công kích vang lên chấn động cả vùng núi này, đánh tan sơn động, khi ra tới ngoại giới thì đàn dơi chỉ còn mấy chục con. Thân ảnh gã Hắc U Ảnh chả mấy chốc hiện ra, chật vật vô cùng, mình đầy thương tích, ánh mắt hoảng sợ nhìn tên dã nhân như nhìn một quái vật hình người.
Thấy kẻ mệnh danh Tử Thần lại chuẩn bị xông tới, tên nam tử hắc giáp vội nói: “Ngươi chậm đã, phương bắc này ta chỉ đứng thứ hai mà thôi, Nguyên Ma Huyết Giả mới là cao thủ đệ nhất! Cuồng Dã Mãnh Hổ và Man Đồ Tể đều chết trong tay hắn, hãy tha cho ta một mạng đi, ta sẽ giúp ngươi tìm tung tích hắn ta.”
“Hừ, ta ắt sẽ tìm được tên đó, ngươi cứ chết đi đã!” Hừ lạnh một tiếng, dã nhân Tử Thần tiếp tục lao tới, công kích tung ra triền miên như bão tát mưa sa, khiến Hắc U Ảnh choáng váng đầu óc.
“Ta sẽ không quên mối thù ngày hôm nay đâu, sẽ có một ngày ta tìm ngươi báo thù!” Nghiến răng bỏ lại một câu cay độc, tên nam tử hắc giáp bóp nát lệnh bài, chờ đợi chuyển tống.
Biến cố xảy ra, tên mặc hắc giáp không hề được chuyển tống thoát khỏi vùng chiến trường, như thể tấm lệnh bài của hắn là hàng giả. Sắc mặt Hắc U Ảnh khó coi vô cùng, dã nhân cười lớn một hồi, sau đó bễ nghễ lên tiếng: “Không phải tự nhiên kẻ khác gọi ta là Tử Thần đâu, nếu có thể chuyển tống thoát đi thì mấy kẻ trước đó gặp ta đâu phải bỏ mạng!”
“Ngươi... ngươi đã làm gì?” Sao có thể xảy ra chuyện này chứ?” Hắc U Ảnh kinh sợ tột độ, vội vã thi triển bí pháp thiêu đốt sinh mệnh để chạy trốn, dã nhân Tử Thần liền cười lớn rồi đuổi theo.
.....................
Ngồi xếp bằng cách một tế đàn cổ không xa, chờ đợi tấm lệnh bài hấp thu sạch năng lượng từ đó, thanh niên họ Diệt tức thì mở mắt, vì thần niệm của hắn bắt được một vài hình ảnh lạ. Chả mấy chốc A Diệt đã có mặt tại địa phương khác, ánh mắt hướng tới vài tấm truyền ảnh phù đang bay tán loạn, một tấm đâm phải vách đá liền phát bạo tạo ra hình ảnh ảo.
Chứng kiến hai thân ảnh đang giao thủ được truyền ảnh phù phát ra, A Diệt không khỏi trịnh trọng sắc mặt, vì một kẻ trong đó chính là Tử Thần, không ngờ hắn ta đã tới vùng phương bắc này.
“Hắc U Ảnh trước khi chết chỉ kịp tung những tin tức này ra, nhưng nhiêu đó là quá đủ để cho thấy sự đáng sợ của gã Tử Thần rồi. Chậc chậc, chiến lực cực kỳ cao, công lẫn thủ đều am hiểu, tư duy nhanh nhạy, đặc biệt là có thủ đoạn vô hiệu hóa khả năng chuyển tống của lệnh bài.”
Lẩm bẩm một hồi, hắn liền quay trở lại khu vực tế đàn đã cạn kiệt năng lượng, phất tay thu lấy tấm lệnh bài tám sao của mình, rồi lập tức rời đi. Giờ hắn phải liên tục di chuyển, tránh để tên dã nhân Tử Thần tìm thấy, bản thân hắn không quá e sợ nhưng cũng chẳng muốn đối đầu với loại người điên này.
Hiện tại đã là ngày thứ 20 diễn ra chiến trường quán đỉnh, năm ngày trước sau khi tiêu diệt Huyền Dạ Hổ, A Diệt phải bỏ nguyên một ngày để điều tức khôi phục. Khi tiếp tục công cuộc truy tìm tế đàn được hai ngày, hắn lại vô tình chạm trán kẻ có biệt hiệu Man Đồ Tể, vì lần đó là trực tiếp tranh đoạt tế đàn, nên họ Diệt đã thẳng thắn dốc sức diệt sát đối thủ.
Hắc U Ảnh họ Diệt chưa gặp bao giờ, nhưng tên đó từng đấu ngang tay với Man Đồ Tể, mà Man Đồ Tể theo A Diệt cảm thấy chiến lực không kém hơn Cuồng Dã Mãnh Hổ là bao. Quan sát hình ảnh ban nãy, có thể thấy gã Tử Thần diệt sát Hắc U Ảnh không quá khó khăn, đủ hiểu chiến lực của tên điên đó đáng sợ thế nào.
Những kẻ kiệt xuất như thế, một khi được Tổ chi pháp tắc công nhận, chắc chắn chiến lực sẽ đứng ở tầng thứ cực đỉnh, không phải loại như Lôi Động Võ có thể so sánh. Nếu pháp tắc tên Tử Thần ngộ được là loại pháp tắc khó luyện, sau đó kết hợp với nhiều bảo cụ mạnh, kèm thêm các loại thủ đoạn cao minh, thì rất có thể tiếp cận tới đẳng cấp vô địch của Bất Tử Quân Chủ.
Thời gian cứ thế tiếp tục trôi qua như chó chạy ngoài đồng, những kẻ còn lưu lại trong chiến trường đều là các tu hành giả mạnh mẽ, không một tên nào tầm thường. Nhưng nổi trội nhất vẫn là bốn cái tên, đại diện cho tứ phương trên toàn bộ vùng chiến trường này.
Đông có Tứ Thủ Khắc Địch, tây có Nam Nữ Quái, nam có Tử Thần, bắc có Nguyên Ma Huyết Giả. Bốn cái tên mỗi lần xuất hiện ở bất kỳ đâu, đều gây lên thảm sát tại đó, tế đàn cổ đã bị bọn họ lũng đoạn. Hiện tại, dã nhân Tử Thần đã đi tới phương bắc, lần lượt tiêu diệt những cao thủ có tên tuổi, đưa đến ác mộng cho nhiều người.
Ngày thứ hai mươi ba, Nguyên Ma Huyết Giả bị một vài kẻ phát hiện hoạt động tại phương nam, điều này khiến nhiều tên lên tiếng chế giễu.
“Ngươi đường đường là đệ nhất cao thủ tại một phương, vậy mà khi đệ nhất cao thủ phương khác tới tìm thì lại tránh chiến, bí mật trốn đến phương khác, bắt nạt kẻ yếu. Đây có phải là phong phạm cao thủ đâu chứ, rõ ràng là tiểu nhân hèn nhát!”
A Diệt mặc kệ những tiếng chó sủa ngoài tai, thứ hắn quan tâm là tế đàn cổ, chứ không phải chút hư danh trong vùng chiến trường cỏn con này. Dù có trở thành đệ nhất cao thủ tại đây thì thế nào chứ, ra ngoài chẳng may gặp phải một gã Hư Linh cảnh, cũng có thể bị người ta tùy ý một vả đập chết.
Những kẻ chửi hắn phần lớn đều vì ghen ăn tức ở, đố kị với chiến lực của hắn, nhưng không làm gì được, nên muốn khích đểu khiến hắn đi ra liều sống liều chết với gã Tử Thần. Nhưng chúng đã quá coi thường nhân loại rồi, sống mấy trăm năm, cho dù là chó cũng khôn ra chứ đừng nói là con người được mệnh danh vạn vật chi linh.
Trên giãy sơn mạch vô danh, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang hốt hoảng độn thổ chạy trốn, họ là mộc linh thuần túy, thân thể hoàn toàn là sinh mệnh thực vật, có thể hóa thành những sợi rễ cây độn địa. Phía trên cách mặt đất không xa, tên nam tử đeo mặt nạ điên cuồng giáng xuống thiên lôi, xới tung mấy tòa sơn phong tại khu vực này.
“Nguyên Ma Huyết Giả đại nhân, làm ơn tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nguyện ý dâng kỳ thảo để bồi tội với ngài!” Một sợi rễ cây hoảng hốt phát ra thanh âm, truyền thẳng tới tai A Diệt, nhưng hắn ta vẫn chẳng hề để tâm, tiếp tục công kích hai mộc linh này.
Tuần trà sau, hai mộc linh đã bị dồn tới tử lộ, dù không muốn cũng phải lấy ra lệnh bài, bóp nát rời đi. Nhưng trước khi kịp được chuyển tống, nữ tử mộc linh đã bị A Diệt dùng đạo phi châm ám kim diệt sát, tên nam tử cũng bị chém đứt một phần thân thể.
Thu lấy giới chỉ của nữ mộc linh về tay, A Diệt hừ lạnh rời đi, quay trở lại khu vực tế đàn mà ban nãy hắn cùng hai mộc linh này phát hiện. Hai kẻ vừa rồi chính là cao thủ có thực lực không tệ tại phương nam này, khi Tử Thần đi tới vùng khác, chúng liền lập tức trở thành những kẻ đứng đầu một phương.
Không lâu sau khi Nguyên Ma Huyết Giả làm mưa làm gió tại phương nam này, đôi mộc linh kia cực kỳ tức giận, chúng đang từ vị trí kẻ thống trị liền rơi xuống dưới thế kẻ khác, hoạt động cũng phải dè chừng hơn. Vì thế những lời chế giễu về hắn, phần lớn từ đôi mộc linh này mà ra, bọn chúng luôn thốt ra những lời cực tệ để đánh giá hắn.
Hôm nay A Diệt phát hiện một tế đàn cổ, lại vô tình trông thấy đôi mộc linh kia có mặt tại đó, vậy nên hắn không ngại ra tay hạ sát. Trong mắt hắn, mộc linh hoàn toàn không có nhiều uy hϊếp, dù có được xưng là cao thủ thì cũng chẳng là gì, có thể dễ dàng tiêu diệt, vì lý do đơn giản là tư duy bọn chúng không nhanh nhạy.
Nửa nén nhang sau hắn thu lại tấm lệnh bài, hiện tại lệnh bài của hắn đã có chín sao, ngôi sao thứ mười cũng đã thành hình được phân nửa, chỉ cần hấp thu năng lượng từ hai đến ba tế đàn nữa là hoàn thành thập tinh lệnh bài.
“Hai mươi lăm ngày rồi, chỉ còn năm ngày nữa thôi, tốt nhất nên dốc sức hoàn thành trong hôm nay, tránh đêm dài lắm mộng.” Nghĩ đoạn, hắn liền cấp tốc phi độn tới những khu vực khác, tìm kiếm các tế đàn mới xuất hiện.
Số lượng tế đàn trong cùng khoảng thời gian không phải rất nhiều, mà chỉ có chừng trăm tòa cùng lúc tồn tại. Khi những tòa tế đàn bị hấp thu sạch năng lượng, trở thành phế tích, thì những tân tế đàn mới xuất hiện tại các nơi khác, duy trì số lượng nhất định.
Vì thế những vùng đã bị kiểm tra qua mà không phát hiện tế đàn cổ, qua một thời gian có thể kiểm tra lại, biết đâu những tòa tế đàn mới sẽ mọc lên tại khu vực đó.
Ngày thứ hai mươi sáu, một tin tức chấn động được lan truyền, chính là trận đối chiến giữa Tử Thần cùng với Tứ Thủ Khắc Địch. Dã nhân Tử Thần sau khi diệt sát một vài cao thủ nổi danh tại phương bắc, đã đi tới phương đông, tìm kiếm đệ nhất cao thủ tại đó, kết quả là đến ngày hôm nay đã được như ý.
Kẻ có biệt hiệu Tứ Thủ Khắc Địch không phải loại hèn nhát, hắn ta chủ động để lộ hành tung giúp Tử Thần dễ dàng tìm tới, sau đó quyết một trận ác chiến đẫm máu!
Chương 433: Tháp tổng
Hào quang bạo phát sáng chói, thập tinh thành hình, báo hiệu có thêm một kẻ đủ tư cách tranh đoạt quán đỉnh. Tấm lệnh bài lập tức bay vào trong tay một gã thanh niên, được hắn ta lập tức thu về giới chỉ, rồi rời đi ngay lập tức, để lại nơi đây một tế đàn cổ đã hết năng lượng.
Luồng độn quang lục sắc bay nhanh trên trời cao, tiến dần tới khu vực trung tâm của vùng chiến trường này, chờ ngày quán đỉnh bắt đầu. Luồng sáng này còn ai ngoài Diệt Chúng Sinh, hắn vì xui xẻo tìm ra tế đàn cổ chậm hơn bình thường, nên hiện nay tới ngày thứ hai mươi bảy mới có thể thu thập đủ 10 sao trên lệnh bài.
Hiện tại hắn tính tiếp cận khu vực trung tâm chiến trường, sau đó trốn tại một nơi nào đó điều tức trong ba ngày, đợi tháp quán đỉnh xuất hiện mới lộ mặt. Lúc đó kết hợp với Dương Như Âm, cố gắng đoạt lấy chức vô địch hạng mục Mộc Tủy quán đỉnh này.
Hắn cũng đã nghe tin gã dã nhân Tử Thần đấu với quỷ dạ xoa Tứ Thủ Khắc Địch, bản thân hắn chẳng quan tâm ai thắng cho lắm, hắn thấy hai tên đó lưỡng bại câu thương là tốt nhất, bớt đi phiền phức vào ba ngày sau.
Vài canh giờ sau hắn đã có mặt tại lân cận vùng trung tâm, ẩn trốn trong một sơn động vô danh, bắt đầu quá trình điều tức khôi phục, đưa bản thân lên trạng thái đỉnh phong, để thể hiện được tốt nhất trong trận tranh đoạt cuối cùng.
Thời gian thuận lợi trôi qua, khoảnh khắc kết thúc một tháng rất nhanh đã điểm, những kẻ đã thu thập đủ thập tinh cho lệnh bài của mình, lúc này đổ dồn tới khu vực trung tâm vùng chiến trường rộng lớn này.
Bỗng dưng mặt đất rung chấn, khiến núi sập đất nứt, nhiều kẻ trông thấy tại nơi cực tâm xuất hiện một tòa tháp, mọc lên với tốc độ cực kỳ nhanh, chả mấy chốc đã trở thành hoàng kim tháp cao chót vót.
“Đây chính là tháp quán đỉnh! Chỉ cần leo lên được một trong mười bậc thang ở trên cùng tòa tháp, ta sẽ được tủy chi thủy gột rửa, cảm ngộ pháp tắc rõ ràng hơn rất nhiều!” Một tên mộc linh phấn chấn lẩm bẩm, ngay sau đó liền bay tới gần tới phạm vi tòa tháp, chờ đợi lớp quang tráo bao quanh tháp biến mất sẽ lập tức nhảy lên.
Không ít luồng độn quang từ xa bay tới, hướng thẳng đến tháp quán đỉnh, ai nấy lên sẵn tinh thần dốc sức vì tủy chi thủy, đã đi tới tận đây chỉ còn thiếu một bước, chắc chắn không kẻ nào chịu lui bước cả.
A Diệt vẫn đứng từ xa âm thầm dùng thần thức dò xét, quang tráo bao quanh tháp chưa biến mất thì hắn cũng chưa vội tới gần. Hắn đang tìm kiếm tung tích của những kẻ mạnh nhất toàn vùng chiến trường này, chỉ khi thấy bọn chúng trước thì mới biết đường chủ động tránh mặt, không còn bị nhằm vào.
Qua một hồi dò xét, hắn chẳng phát hiện ra kẻ nào có uy hϊếp lớn với bản thân, ngược lại còn phát hiện ra địa phương Dương Như Âm đang ẩn náu, nàng ta cũng đã nhận ra thần thức của hắn.
Lúc này quang tráo bao quanh tháp quán đỉnh đã mờ nhạt khó có thể nhìn thấy, khiến nhiều kẻ rục rịch muốn động. Qua thêm vài tuần trà thời gian, lớp quang tráo liền tiêu tan hoàn toàn, vô số thanh âm bạo phát tốc độ vang lên chói tai, các độn quang như thiêu thân lao vào lửa, đổ dồn lên tòa tháp!
A Diệt cũng không thể chờ lâu, hắn không rõ tháp quán đỉnh có phân thứ tự trước sau hay không, mắt thấy họ Dương cũng đã hành động, hắn liền bứt tốc bắn nhanh tới phía tòa tháp. Luồng lôi quang hắc ám rạch ngang bầu trời, lôi đình rền vang lao tới hoàng kim tháp, nhưng khi chỉ còn cách mục tiêu chừng mười dặm thì biến cố ập tới.
Rậm rạp linh trùng từ dưới khu rừng bay lên chắn phía trước hắn, một phần tạo thành một lớp tường vững chắc, phần còn lại hợp thành những mũi phi tiễn to lớn, hướng thẳng luồng lôi quang mà công kích.
“Tên khốn nạn này!” Lẩm bẩm một câu, Diệt Chúng Sinh hiện ra thân hình, toàn lực vận chuyển Trúc Long quyết, huyễn hóa ra hàng vạn phi kiếm kim trúc giữa hư không. Sau cú điểm chỉ, vô số phi kiếm gào thét bắn đi, đối chiến trực diện với biển phi tiễn, đâm chết không biết bao nhiêu linh trùng.
Tiếng cười lớn từ dưới khu rừng vang lên, một thân ảnh lưng hùm vai gấu bắn thẳng lên trời cao, vô vàn linh trùng của bản thân bị gϊếŧ hắn cũng chẳng nhíu mày một cái, cười sảng khoái rồi giương quyền công kích tới thân ảnh A Diệt.
Sau lưng tên dã nhân hiện lên hư ảnh một đầu gấu nâu như được kết hợp từ đất đá, song quyền gã ta cũng được đất đá bao phủ, hung hăng oanh kích đối phương. Ầm một tiếng, khí lãng nhấc lên cuồn cuộn, Trúc Long Trảo của họ Diệt đối bính trực diện với cú quyền của đối thủ, lực lượng cả hai bên triệt tiêu lẫn nhau không bên nào thất thế cả.
“Hắc hắc, sảng khoái!” Cười lớn một tiếng, hư ảnh con gấu to lớn sau lưng gã dã nhân Tử Thần càng thêm cường đại, lực lượng trên nắm đấm được tăng lên, gã ta liền tung ra liên hoàn thủ.
Nguyên Ma Huyết Giả tay phải cầm chiến đao, tay trái cầm trường kích do tiểu tháp hóa thành, vần song loạn vũ, đối chiến với nắm đấm của kẻ trước mặt, thanh âm va chạm vang lên đinh tai nhức óc, chấn động cả một khu vực lớn.
Cùng thời điểm đó, thiếu nữ Dương Như Âm đang linh hoạt tránh né những sợi huyết mây quất tới, thần sắc ngưng trọng. Chắn phía trước tháp quán đỉnh, chính là một thân ảnh có nước da đỏ, gương mặt dữ tợn, bốn cánh tay không ngừng quật trường mây màu máu, kẻ đó không ai ngoài quỷ dạ xoa danh xưng Tứ Thủ Khắc Địch!
Trên tay xuất hiện một điểm sáng, Nam Nữ Quái giơ lên phía trước khiến thứ này bạo phát quang mang, sáng rọi trên một phạm vi rộng lớn, khiến không ít kẻ trông thấy mà đau nhói hai mắt, thần thức cũng bị đình trệ. Chớp lấy thời cơ, thiếu nữ liền phát động công kích, điểm sáng trong tay phóng thích hàng ngàn đao quang, mang theo pháp tắc ánh sáng lao thẳng tới đối phương.
Trông thấy tràng cảnh bốn cao thủ đứng đầu toàn vùng chiến trường này đang ác chiến, không ít kẻ cảm thấy phấn chấn, nhiều người ánh mắt sáng rực, cầu mong cả bốn kẻ này đều chết là tốt nhất.
Bấy giờ tất cả những kẻ có mặt tại đây đều đã đặt chân lên tháp quán đỉnh, nhiều tên vội vã chạy lêи đỉиɦ tháp tiến vào khu vực mười bậc thang quán đỉnh. Một số tên vẫn chú ý hai trận chiến đang diễn ra, nhìn xem có cơ hội bỏ đá xuống giếng, ngư ông đắc lợi hay không.
“Mấy tên này mang tiếng cao thủ hàng đầu mà không ngờ lại ngu xuẩn như thế này, thời khắc nào rồi còn đi đánh nhau vô nghĩa, chẳng hiểu thể hiện cho ai xem, haha.” Một tên mộc linh phi tiếu lên tiếng, không ít kẻ xung quanh gật đầu phụ họa.
“Được chúng ta đồn thổi lên thành cao thủ đệ nhất, liền ngu muội truy tìm nhiều đối thủ mạnh để thách đấu, ta thấy tên Tử Thần đó tư duy còn ngu hơn con nít mộc linh nữa, không ngờ trong nhân loại cũng có kẻ đầu óc đơn giản như vậy.”
Trước mấy chục con mắt đang chăm chú quan sát, tìm kiếm cơ hội bỏ đá xuống giếng, thì hai cặp đấu vẫn đang diễn ra hết sức khốc liệt. A Diệt lúc này đang múa may cây kỳ lớn trong tay, chỉ huy lôi long điên cuồng quấn lấy rồi cắn xé đối phương, trong lòng hắn cũng không khỏi tức giận.
“Hiện tại là lúc nào rồi còn ở đây đánh nhau chứ, toàn bộ những kẻ khác đều đã leo lên tháp quán đỉnh hết rồi, không nghĩ tên Tử Thần này lại ngu đần như thế, vì chút hư danh mà không màng lợi ích chính.” A Diệt không muốn mất thêm nhiều thời gian, liền điều động ma lực công kích đối phương.
Dã nhân gầm lớn một tiếng, hai cánh tay cơ bắp xé nát thân thể lôi long, khiến nó tiêu tan. Đúng lúc này đạo hắc lôi từ xa bắn tới, hiện ra thân ảnh tên thanh niên vung song dực trảm xuống, phá tan lớp nguyên lực hộ thể cứa lên da thịt dã nhân, ngay khi có máu trào ra gã đã kịp vung tay đấm tới đối thủ để đẩy hắn ra xa.
Hư ảnh gấu lớn sau lưng biến mất, thay vào đó là một đầu phượng hoàng lửa, song quyền của Tử Thần cũng lập tức bốc cháy, nhiệt độ xung quanh bạo tăng. Hắn gầm thét lao tới đối thủ, mỗi cú đấm tung ra đều có sóng lửa cuồn cuộn, hỏa diễm nhảy múa, khí trời nóng bức.
“Hỏa Diệt Thế!” Chiến đao rực lửa tung ra một trảm tuyệt thế, diễm viêm hỏa đủ mọi màu sắc ập thẳng tới gã dã nhân, đối chiến với hỏa diễm của gã. Tên đó mặt không đổi sắc, đơn thủ mạnh mẽ vung ra, khiến đầu hỏa phượng sau lưng đồng dạng làm như vậy, cánh phượng quét ngang ngạnh kháng trực diện với đường đao hỏa diễm.
Vòng hoàn xích huyết xoay nhanh, chống đỡ thế công từ rậm rạp cành liễu phô thiên cái địa đâm tới, mắt thấy thần sắc Nam Nữ Quái khó chịu, nhìn mình như kẻ ngu, Tứ Thủ Khắc Địch mỉm cười lên tiếng: “Ngươi yên tâm, đám tôm tép trên tháp quán đỉnh hiện giờ, nhiều nhất cũng chỉ leo lên tới bậc thang thứ 7 mà thôi, nằm mơ mới lấy được chức vô địch!”
Hắn nói thêm: “Những kẻ có khả năng đặt chân tới bậc thang thứ 10 trên tòa tháp đó, chỉ có bốn chúng ta. Mặc kệ đám sâu bọ kia đi trước, chúng ta cứ chiến với nhau một trận cho sảng khoái đi đã, lát nữa leo tháp vượt mặt bọn chúng sau.”
“Hừ, không cần ngươi nói ta cũng biết điều này, nhưng ở đây đánh nhau tiêu hao năng lượng oan uổng để làm gì chứ, chỉ có ngươi cùng tên đần độn Tử Thần mới nghĩ ra được cái trò này!” Hừ lạnh quát lớn, thiếu nữ di chuyển nhanh tới phụ cận đối phương, song kiếm trong tay như trăm dặm rừng xanh, điên cuồng chĩa cành lá xuống tên quỷ dạ xoa này.
Tứ thủ lập tức bấm quyết, quanh người gã ta xuất hiện thêm ba vòng hoàn nữa, cả bốn điên cuồng xoay tròn, nhưng những trục cực quang đánh tan hết thảy nguy cơ tìm tới.
Tại đây, hai trận chiến giữa bốn tồn tại mạnh nhất toàn vùng chiến trường đang diễn ra khốc liệt, mặc kệ những kẻ khác phán xét, chê cười, khinh thường, ác đấu vẫn tiếp diễn.
Bốn cao thủ điên cuồng công kích đối phương, hai kẻ vì muốn chiến đấu, muốn được giao thủ với đối thủ xứng tầm, đánh với hai kẻ bị chặn đường, đang tức giận vì bị lôi vào một trận chiến vô nghĩa.
Chương 434: Cuồng chiến
Tòa tháp hoàng kim sừng sững giữa chiến trường tàn tạ, tại thân tháp có không dưới bốn mươi thân ảnh, đang cố gắng bước chân lên tới phần đỉnh tháp. Tháp quán đỉnh này có một loại năng lực cấm chế rất mạnh, khiến tu hành giả tới gần không thể phi hành, ngay cả bước đi bình thường cũng khá khó khăn, công kích thi triển ra cũng bị giảm đi sát thương.
Phía ngoài có những gợn sóng năng lượng thi thoảng lan tới nơi đây, nhưng đều bị năng lượng bao quanh tòa tháp cản trở lại, những kẻ đứng trên tháp không hề bị ảnh hưởng. Vẫn có không ít kẻ đưa mắt nhìn ra phía ngoài cách đó chừng mười dặm, quan sát hai trận chiến diễn ra rất ác liệt, biến một khu vực tịnh thổ thành vùng đất chết.
Những kẻ đi đầu đã leo tới phần ngọn của tòa tháp, lúc này đồng loạt hít sâu một hơi lên sẵn tinh thần, rồi bắt đầu đặt chân lên bậc thang thứ nhất. Cả đám trợn trắng mắt, dù biết trước nhưng cấm chế tại bậc thang vẫn khiến họ kinh hoàng, lực áp bách mạnh hơn phía dưới gấp mấy chục lần!
Trong lúc phần lớn tu hành giả đang nghiến răng leo lên từng bậc thang, thì phía ngoài tòa tháp hoàng kim, hai cặp đấu vẫn chưa tới hồi kết.
“Búp!” Thanh niên họ Diệt ăn chọn một quyền của đối phương, thân thể bắn ngược ra xa lăn vài vòng trên đất mới dừng lại, đầu óc hắn rất nhanh đã ổn định liền nhận thấy tiếng phá không rít gào bên tai. Thân thể A Diệt lập tức vận lên toàn bộ năng lực cường hóa nhục thân, song thủ giơ lên che chắn trước người, tức thì một đấm như trời giáng nện thẳng tới.
Hư ảnh hùng tượng sau lưng dã nhân càng thêm to lớn, lực lượng truyền lên hai cánh tay của gã lại càng mạnh, chân dậm mạnh xuống đất lập tức lao theo cái bao cát vừa bị đánh bay. Thân thể A Diệt phá đá lún sâu vào trong lòng núi, tuy không có tương tích nhưng sau lưng vẫn truyền tới từng cơn tê dại, lúc này lại thấy đối thủ đã đuổi theo tới trước mặt.
Nguyên Ma Huyết Giả gầm lên phẫn nộ, từ phía hắn bắn ra mười hai đạo kim ti tử sắc, phá toái không khí đón đỡ thế lao tới của gã dã nhân. Gã ta giơ cao song thủ, lực lượng từ hùng tượng dâng trào, vừa tung ra hai quyền đã đánh bay những đạo kim ti, ngay cả phi châm ám kim Ngũ Tam bay tới cũng bị đánh bật trong một quyền.
Trong khoảng thời gian đó, A Diệt đã kết hợp Tụ Lôi Tháp và Tụ Lôi Châu lại với nhau, điên cuồng rót nguyên lực hùng hậu vào thứ bảo cụ này, khiến nó bạo phát lôi quang mãnh liệt. Thương khung biến sắc, hắc vân hội tụ, hai bàn tay khổng lồ vén màn hắc vân ra, sau đó một ngón tay chỉ xuống, hướng thẳng tới thân ảnh gã dã nhân Tử Thần.
Như mệnh lệnh của thần lôi, bầu trời chớp lôi loạn vũ, sấm sét ngưng tụ, gào thét giáng xuống hàng trăm đạo thiên lôi, mỗi đạo to như ngọn núi, oanh tạc địa phương này thủng lỗ chỗ như một tổ ong lớn.
Sự rung động công kích gây ra khiến không ít kẻ phải chú ý, cặp đấu khác ở phương xa cũng tạm thời trì hoãn, cả hai hướng ánh mắt tới phía này. Dương Như Âm thấy sóng khí như thủy triều ập tới, trong đầu thầm than: “Tên đó đã bung hết sức thật rồi, xem ra gã Tử Thần thực sự là một đối thủ khó xơi.”
Nàng khá hiểu A Diệt, trước nay hắn rất ít khi bung ra toàn lực, vì hắn không muốn đem tới nhiều sự chú ý. Chỉ khi gặp kẻ quá mạnh, hoặc đánh thắng đối thủ sẽ được lợi ích lớn, thì hắn mới dùng toàn bộ sức lực. Trường hợp lần này là bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng hiểu nếu không khiến đối phương công nhận thì không thể kết thúc trận chiến vô nghĩa này được.
“Bên đó đã đánh đến long trời lở đất như vậy rồi, chúng ta cũng nên dốc toàn bộ sức lực để kết thúc sớm thôi.” Gã Tứ Thủ Khắc Địch rời mắt khỏi chiến trường phía xa, nhìn như đóng đinh lên thân thiếu nữ trước mặt, bắt đầu thi triển thần thông cường đại.
Họ Dương hừ lạnh, đầu phượng hoàng được ngưng tụ từ liễu mộc hót vang, quanh thân nàng huyễn hóa ra khải giáp đầy gai góc, song kiếm phát quang, sẵn sàng nghênh địch.
Cơn cuồng bạo thiên lôi oanh tạc qua đi, để lộ ra gã dã nhân thân thể cháy xén, da tróc thịt bong, đầu tóc rối bời. Mắt thấy đối phương vỗ cánh xông thẳng tới, gã cười gằn bỏ qua cơn đau mà tiếp tục chiến đấu.
Hùng tượng sau lưng đã thay bằng một đầu chân long xanh sẫm, nước da gã dã nhân đang ám đen chợt hóa thành màu thiết đồng, có hoa văn hiện lên như vảy rồng. Song thủ như trảo long, đón đỡ thế công như bão tát mưa sa của A Diệt, dù máu tươi bắn lên vẫn khiến gã dã nhân cười sảng khoái.
“Cuồng Long Quyền!” Gầm lớn một tiếng, gã ta điên cuồng tung quyền, đối bính với thế công của kẻ địch. Họ Diệt phóng thích ma lôi, bắn lông vũ, dùng cánh chém, cũng nhất thời không làm gì nổi đối phương, vì loại võ thuật cuồng long kia công thủ quá toàn diện.
Chuyển hóa trở lại trạng thái nguyên tu, A Diệt cầm chắc chiến đao trong tay, cận chiến với đối phương, từng đao bổ ra đều kéo theo lực lượng có thể chẻ núi đoạn sông. Hư ảnh trúc long xuất hiện, lao tới công kích hư ảnh chân long sau lưng đối phương, liền bị chân long quất đuôi đánh lui, thế công của dã nhân vẫn dồn dập đáng sợ.
Những kẻ đang đứng trên hoàng kim tháp trợn mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từng ngọn núi đổ sụp xuống, sơn mạch nguy nga nay còn đâu, dư uy phát tán chấn tan tất cả. Chúng không ngờ mấy kẻ này lại đánh đến điên như vậy, bung ra toàn bộ sức lực, nếu bản thân chúng ở đó có lẽ không chống đỡ nổi ba đòn đã bị gϊếŧ chết!
Nguyên Ma Huyết Giả cùng Tử Thần cứng đối cứng với nhau qua một khoảng thời gian dài, ai nấy đều lộ ra thần sắc mệt mỏi. Sau lưng tên dã nhân lúc này hiện lên hư ảnh một đầu phong báo lục mang, toàn thân hắn lập tức phát ra khí đào hải lãng, thân ảnh lóe lên liền biến mất, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.
Họ Diệt cắm ba cây trận kỳ quanh người, tạo ra một kết giới phòng hộ, đồng thời thả ra xung quanh mấy chục đầu khôi lỗi, ra lệnh cho chúng tự bạo. Uy lực từ những vụ nổ không quá rộng, như sóng xung kích quét đi khắp bốn phương tám hướng, đủ để ảnh hưởng đến quỹ tích di chuyển của đối phương.
Ngay khi phát giác kẻ địch, A Diệt liền mở ra vô số cánh cửa động thiên, phi kiếm như trút lũ chảy xuống, biến một khu vực mấy chục dặm thành bộ lông nhím. Dã nhân đã dừng lại, tốc độ giảm mạnh vì bị phi kiếm công kích, hơn nữa bao quanh A Diệt là kết giới phòng hộ, trong thời gian ngắn gã không thể đánh tan được.
Dã nhân há miệng gầm lớn, sau lưng không còn hư ảnh các loài thú viễn cổ, mà chính là hư ảnh khổng lồ của bản thân hắn, bạo phát quang mang chói lọi. Hư ảnh sau lưng mọc ra ba đầu sáu tay, bắt đầu kết ấn, gã dã nhân hai tay cũng đồng dạng bắt pháp quyết, cười lớn quát: “Tới lúc kết thúc rồi, đối thủ của ta!”
Thiên địa nguyên khí nhấc lên hải lãng cuồn cuộn, không gian run rẩy, ảnh hưởng đến cả cấm chế của chiến trường. A Diệt thấy vậy liền cười nhạt, hai bàn tay bắt đầu kết những thủ pháp kì dị, ánh mắt tự tin, lên tiếng đáp trả: “Thế thì tốt, ta đã từ lâu muốn kết thúc trận chiến vô nghĩa này!”
Hư ảnh gã dã nhân ngày càng lớn, chả mấy chốc đầu đã chạm đến tầng mây, ba gương mặt càng trở nên dữ tợn, sáu cánh tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra lực lượng hủy diệt. Quanh thân A Diệt cũng bốc lên năng lượng kỳ dị, phía trước hắn không xa như có một hồ nước hiện diện, thanh âm hạo đãng vang lên: “Tứ Tượng Thủy Hoán..”
Sáu bàn tay xé trời kéo theo uy lực thiên địa hung hăng vỗ xuống, thẳng hướng thân ảnh nhỏ bé, cùng ao nước đang dần hóa lớn phía trước hắn ta. Phong vân kinh sợ, không gian khó đỡ, cấm chế giày đặc, đó là cảnh tượng lúc này tại khu vực hai cao thủ đang chuẩn bị ra đòn tất sát.
“Tu La Tạo Hóa Thủ!”
“Thủy Triệu – Bạch Hổ!”
Đầm nước đen kịt đã lan rộng ra ngàn trượng, một cái móng chân sắc bén nhọn hoắt nhô lên từ mặt nước, tiếp đó là cái thứ hai, thứ ba, dần cho tới cả bàn chân trồi lên. Miệng hồ rộng ngàn trượng nhưng chỉ đủ để một bàn chân của viễn cổ thú Bạch Hổ giơ lên, đem theo sức mạnh chí cao cường đại, đối chọi trực diện với lục thủ ấn của hư ảnh tu la!
Sáu bàn tay va chạm thẳng với chân hổ, bạo phát quang mang rung chấn đất trời, vụ nổ khiến chiến trường đâu đâu cũ có hoa văn cấm chế, cố gắng ép xuống loại uy thế siêu việt hạ vị này. Dư uy như thủy triều xô đẩy toàn bộ núi non sụp đổ, lực lượng bảo vệ tòa tháp hoàng kim cũng trở nên chấn động, khiến nhiều kẻ đang đứng trên tháp e sợ không thôi.
Hư ảnh tu la khổng lồ sụp đổ, lực lượng từ bạch hổ đánh tan tất cả, sau đó cũng theo gió mà tiêu tan, đầm nước đen kịt rất nhanh đã thu lại không còn, trả lại nơi đây một vùng đất chết, địa hình bị hủy hoại thảm trọng.
Gã dã nhân Tử Thần miệng phun máu tươi như mưa, thân ảnh như diều đứt dây bắn đi mấy chục dặm, khí tức suy yếu hỗn loạn. Diệt Chúng Sinh nôn ra đầy máu, quỳ gục trên đất nhất thời không thể đứng dậy, kết giới bao quanh đã bị dư uy từ cú va chạm chấn tan, thân thể hắn cũng đang chảy đầy máu.
Trông thấy cảnh này, không ít mộc linh đang đứng tại tòa tháp rục rịch, muốn rời khỏi tháp chạy tới chỗ hai người kia thừa cơ họ suy yếu ra tay diệt sát họ. Nhưng hành động còn chưa kịp đưa ra, thì một cơn chấn động lớn lại ập tới, khiến vòng năng lượng bảo vệ hoàng kim tháp phải tận lực ngăn cản.
Sát chiêu của Nam Nữ Quái và Tứ Thủ Khắc Địch đã va chạm trực diện, uy thế không thua kém là bao so với phía còn lại, càn quét hết thảy mọi thú xung quanh, thổi tan vân vụ, chấn rung không gian, khiến cấm chế phải liên tục áp chế xuống.
Thiếu nữ họ Dương nằm gục tại chỗ, không biết còn bao nhiêu phần sức lực. Gã quỷ dạ xoa bị đẩy bay, rải ra một đường máu tươi, cơ hồ cũng đã kiệt sức, sau khi đâm vào một chân núi liền ở im tại đó.
Đến đây, trận chiến giữa bốn cao thủ mạnh nhất trên toàn vùng chiến trường này, mới coi như chính thức kết thúc.
Chương 435: Thập thang
Kình phong thổi quét khắp nơi, hai luồng độn quang phá không bay nhanh tới vị trí một hố đất lớn, hiện ra hai thân ảnh nam tử mộc linh. Cả hai xuất vũ khí, chậm rãi hạ xuống gần cái hố, đồng thời thần niệm dò xét xem rốt cuộc kẻ dưới đó đã sắp chết hay chưa, một tên vung kiếm chém xuống dưới hố một luồng kiếm quang công kích.
Đột nhiên một luồng uy thế bức người từ dưới cái hố sâu ấy bộc phát, khiến cả hai gã mộc linh cả kinh vội thối lui, nhưng thực sự đã quá muốn. Luồng kiếm quang bị đánh tan, rậm rạp hư ảnh quyền thủ gào thét bắn lên, công kích điên cuồng hai thân ảnh trên không, khiến bọn chúng phải chật vật thi triển thủ đoạn chống đỡ.
Hai bàn tay rắn chắc to khỏe đột ngột chộp tới, bóp chặt cổ hai gã mộc linh này, khiến bọn chúng giãy giụa trong vô vọng. Dã nhân càng dùng sức khiến hai kẻ trong tay như muốn gãy cổ, gã cười lạnh nói: “Hai tên các ngươi mà cũng đòi bỏ đá xuống giếng à? Haha, đúng là tự tìm đường chết!”
Trong lúc dã nhân Tử Thần hành hạ hai mộc linh kia, thì phía Nguyên Ma Huyết Giả cũng vừa kết thúc một trận chiến ngắn, kẻ bại chính là hai tên mộc linh khác. Chúng cũng có ý đồ muốn nhân cơ hội A Diệt kiệt sức mà ra tay tiêu diệt, tiếc là chúng đã quá xem thường cao thủ đứng đầu một phương rồi.
“Mãnh hổ có sa cơ cũng không đến lượt đám chó các ngươi sủa!” Lạnh lẽo để lại một câu, đường đao của họ Diệt quét qua, lập tức đoạt đi tính mạng của hai gã mộc linh trước mặt.
Trông thấy tràng cảnh này, đám tu hành giả đang đứng trên tháp quán đỉnh quan sát, không khỏi rùng mình, thầm kêu may mắn vì ban nãy bản thân không nóng đầu đi cùng mấy người kia tính kiếm chỗ tốt.
Một vài kẻ như đã nhận ra vấn đề, liền nghi hoặc lên tiếng: “Kỳ quái, sao bọn chúng đồng thời khôi phục nhanh như vậy? Tuy không đạt đến trạng thái đỉnh phong, nhưng cũng phải khôi phục được tám đến chín thành lực lượng.”
“Có gì lạ đâu chứ, đẳng cấp như bọn chúng kiểu gì chẳng có một vài vật phẩm cấp tốc khôi phục năng lượng trên thân, bốn kẻ đó tất nhiên đã sử dụng vật như vậy rồi.” Một tên lên tiếng, bộ dáng như thể mình nói hoàn toàn đúng sự thật.
Một nữ mộc linh phi tiếu nói: “Haha, tự dưng gây nên những trận chiến vô nghĩa, sau khi kết thúc lại tốn vật phẩm chân quý để cấp tốc khôi phục, đám được mệnh danh là bộ tứ cao thủ đệ nhất này không khỏi quá ngu đi.”
Trong khi một vài kẻ đứng trên tháp quán đỉnh đang bàn tán về mình, thì Diệt Chúng Sinh cũng không khỏi bất ngờ, khi bản thân nhận được một loại lực lượng khôi phục rất mạnh, đồng thời bổ sung nguyên lực đã tiêu hao trong người hắn.
Tiếng xé gió tới gần, một đạo độn quang đáp xuống cách hắn không xa, chính là thiếu nữ Dương Như Âm, nàng đồng dạng cũng có nét bất ngờ trên gương mặt tú lệ, vì lực lượng trong cơ thể nàng đột nhiên được khôi phục.
Hai thân ảnh khác cũng bay tới lân cận nơi này, chính là gã dã nhân Tử Thần, cùng tên quỷ dạ xoa Tứ Thủ Khắc Địch. Ánh mắt A Diệt cùng Như Âm trở nên đề phòng nhìn hai kẻ vừa tới, nhưng cả bốn không ai động thủ, giờ này bọn họ đều biết không một kẻ nào trong số họ thuộc dạng dễ xơi cả.
Gã dã nhân đột nhiên cười lớn, sau đó vui vẻ lên tiếng: “Hai vị quả không hổ danh là cao thủ đứng đầu một khu vực, thực lực không hề tệ, ta công nhận hai vị!”
Trông thấy thần sắc có chút bất ngờ của hai người đối diện, tên quỷ dạ xoa nói: “Thế nào, hai vị cảm thấy bất ngờ vì lực lượng tự dưng khôi phục đáng kể đúng chứ? Đây chính là thủ đoạn của Tử Thần huynh đó, lần đầu ta nhận được loại đãi ngộ này cũng bất ngờ không kém đâu.”
“Không biết các hạ công nhận bọn ta là có ý gì? Hơn nữa còn có thủ đoạn cấp tốc khôi phục lực lượng cho những người khác, chuyện này khiến ta và vị bằng hữu đây không khỏi tò mò, mong hai vị giải thích.” A Diệt sắc mặt bình đạm, chắp tay lên tiếng hỏi, thiếu nữ đứng kế bên thì không nói gì, trong lòng vẫn tức giận vì tự dưng bị kéo vào một cuộc chiến vô nghĩa.
Gã dã nhân cười hắc hắc rồi ngữ khí ôn hòa bắt đầu giải thích, thì ra hắn tu luyện pháp tắc cuồng chiến, rất cần chiến đấu cường độ cao với những đối thủ có thực lực không quá chênh lệch. Thế nên khi tiến vào vùng chiến trường này, hắn đã đi săn cao thủ khắp nơi, reo rắc ác mộng cho biết bao nhiêu tu hành giả.
Gã có một vật phẩm mang năng lực tạo ra chiến trường vô hình, kích thước chiến trường phải rộng tới trăm dặm, những kẻ trong phạm vi chiến trường đó được coi là đối thủ của gã Tử Thần. Chiến trường nhìn như vô hình, nhưng lại có năng lực cấm chế những thủ đoạn bỏ chạy, ví như năng lực chuyển tống của lệnh bài hoàn toàn không có tác dụng.
Trong một khoảng thời gian chiến trường quy định, nếu có thể gϊếŧ được những đối thủ bên trong, thì dã nhân được coi là kẻ chiến thắng, cảm ngộ về pháp tắc cuồng chiến của hắn lại càng cao hơn. Đồng thời những năng lượng chưa tiêu tan của những cỗ thi thể tu hành giả, sẽ được chiến trường hấp thu, trở thành năng lượng dự trữ sau này.
Nếu hết thời gian quy định mà chưa gϊếŧ được đối thủ, thì tất cả những kẻ còn sống trong phạm vi chiến trường sẽ được hỗ trợ khôi phục, gần như đẩy lên toàn bộ năng lượng đã tiêu hao, chữa lành những vết thương không quá nghiêm trọng. Dã nhân cũng phải công nhận những kẻ đó, từ giờ không được gây sự với họ nữa, đây chính là quy tắc của chiến trường vô hình này.
Vài ngày trước khi Tử Thần đấu với Tứ Thủ Khắc Địch, tuy tên quỷ dạ xoa dần dần bị ép xuống thế hạ phong, nhưng cuối cùng vẫn thành công sống sót sau thời gian chiến trường quy định, trở thành kẻ đầu tiên gặp phải Tử Thần mà không chết.
Tại đó Tử Thần đã nhờ hắn ta, giúp mình ngăn chặn một trong hai cao thủ đệ nhất mỗi phương còn lại, mở ra hai trận chiến song song. Chiến lực Tứ Thủ Khắc Địch không thua kém Tử Thần là bao, nên đối thủ có thể chống đỡ lại hắn trong thời gian chiến trường quy định, cũng xem như có được sự công nhận của Tử Thần.
Nghe xong những lời giải thích này, A Diệt và Như Âm đều đã hiểu ra, tại sao tên này lại luôn hành động lỗ mãng như vậy, thì ra là bởi vì loại pháp tắc mà hắn tu luyện bắt buộc phải làm như thế.
Trận chiến vừa rồi, nói là vô nghĩa nhưng chỉ là đối với hai người bọn họ thôi, đối với Tử Thần thì chính là một trận chiến giúp cảm ngộ pháp tắc cuồng chiến sâu hơn. Còn đối với Tứ Thủ Khắc Địch thì cũng giúp có được lòng tin từ Tử Thần, vì hắn đã làm đúng những gì gã dã nhân nhờ vả, từ giờ hắn sẽ có một bằng hữu đáng gờm.
Nói vô nghĩa hoàn toàn đối với họ Diệt cùng họ Dương cũng không đúng, chí ít hiện giờ hai người đã có được sự công nhận của tên điên này, từ nay không sợ hắn tìm tới gây sự nữa, mặc dù hai người cũng chẳng sợ.
“Được rồi, đánh thì cũng đã đánh, chúng ta mau leo tháp quán đỉnh thôi, chậm sẽ sinh biến đấy!” A Diệt lên tiếng, cùng Như Âm xoay người nhanh chóng bay tới phía tòa tháp hoàng kim sáng chói.
“Haha, đi thôi, bốn tu hành giả đứng đầu toàn chiến trường bấy giờ mới tới, đám oắt con còn không mau tránh đường!” Gã dã nhân cười lớn, bước chân chợt động liền bay thẳng đến quán đỉnh tháp, gã quỷ dạ xoa tất nhiên không chậm trễ liền bay theo.
Bốn thân ảnh vừa đặt chân lên tòa tháp cao chọc trời này, đã khiến không ít kẻ quanh đây hoảng sợ, thối lui ra một khoảng lớn, không một kẻ nào dám bén mảng tới gần, những lời nói chế giễu đã biến mất từ lâu.
Cảm nhận lực áp bách tại tòa tháp này, A Diệt gật nhẹ đầu như đã hiểu, xem ra càng lên cao sẽ càng có lợi, nhưng đồng dạng lực áp bách cũng sẽ cao hơn. Nhưng dù có khó đến mấy cũng phải dốc sức bước lên cao, vì mục tiêu nhiệm vụ lần này do Thiên Hận Hầu giao cho hắn cùng họ Dương, chính là đoạt được chức vô địch.
Dã nhân Tử Thần đưa mắt nhìn ba người xung quanh, sau đó cười lớn lên tiếng: “Một trong bốn chúng ta sẽ là kẻ đoạt được quán quân Mộc tủy quán đỉnh này, để xem rốt cuộc ai sẽ là kẻ cười đến cuối cùng nhé, bắt đầu thôi!”
Lời vừa dứt, gã ta đã bắt đầu bứt tốc, chả mấy chốc đã lên tới khu vực đỉnh núi, chuẩn bị đặt chân lên bậc thang đầu tiên. Tên quỷ dạ xoa gật đầu với hai người, cũng đồng dạng tăng tốc chạy nhanh lên trên, mục tiêu hướng tới tận cùng tòa tháp, trên đường hắn đi qua kẻ nào trông thấy cũng phải nhường đường.
Dương Như Âm lấy từ giới chỉ ra hai chiếc lá nhỏ có sinh cơ bừng bừng, nàng đưa một lá lên miệng, môi mọng hé mở ngậm ngay chiếc lá. Tay còn lại giơ ra đưa chiếc lá còn lại cho tên thanh niên bên cạnh, nàng nói: “Thứ này sẽ giúp tinh thần bản thân được kéo lên trạng thái đỉnh phong, ngươi mau dùng đi, sau đó còn phải chiếm lấy chức vô địch trên tháp quán đỉnh này.”
Nhận lấy chiếc lá, A Diệt gật đầu với thiếu nữ, âm thầm dò xét không thấy có gì kì lạ, hắn liền đưa lá nhỏ lên kẹp trong miệng. Hai thân ảnh cùng lúc dậm mạnh chân xuống nền, bắn vọt lên phía trên, tốc độ lao lêи đỉиɦ núi rất nhanh khiến nhiều kẻ cả kinh né tránh.
Lên đến khu vực đỉnh tháp, nhìn mười bậc thang dẫn tới chức quán quân ngay trước mặt, như đường lên thiên đàng, rạng rỡ tại thượng. A Diệt cùng Như Âm hít sâu một hơi, chiếc lá trong miệng cũng đã tiêu tan, họ gồng toàn lực bắt đầu bước lên bậc thang quán đỉnh!
Ngay khi chân vừa đặt xuống bậc thang thứ nhất, A Diệt đã cảm thấy toàn thân bị áp bách nặng nề, cường độ cao hơn gấp mấy chục lần phía dưới, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Hắn gắng gượng chịu đựng, đưa cả người lên đứng tại bậc thang đầu tiên, sau đó bước lên bậc thứ hai, liền bị áp bách mạnh hơn gấp nhiều lần bao phủ xuống cơ thể, di chuyển khó khăn.
Mắt nhìn lên những bậc thang phía trên, trong lòng hắn ta thầm quyết tâm, bắt đầu dốc sức bước lên những bậc thang cao hơn. Quá trình tranh đoạt Mộc tủy quán đỉnh đã đi đến hồi kết, rốt cuộc ai sẽ là quán quân, rất nhanh sẽ có lời giải.
Bình luận facebook