-
Chương 4446-4450
Chương 4446 Thanh Nhai Sơn
Ba tháng qua trong chớp mắt, mọi người đã quen thuộc sinh hoạt trong Tiên Vực. Tấn đại nhân sắp xếp bọn họ đi đóng giữ một nơi, có trên trăm võ giả đi cùng bọn họ, đa số đều là Thánh Hoàng, toàn bộ đi Thanh Nhai Sơn. Thanh Nhai Sơn là tài nguyên bảo địa lớn nhất của Vấn Tiên Cung, nơi này thịnh sản một loại Thanh Nguyên Tinh, là linh dược tu luyện đứng đầu, giá trị không nhỏ. Vừa lúc ở mạn bắc, tiền tuyến giao chiến, Vấn Tiên Cung hoặc là buông bỏ tài nguyên bảo địa, hoặc là chỉ có thể tử chiến đến cùng. Vấn Tiên Cung phái ra một chiếc chiến thuyền, chiến thuyền này không lớn không nhỏ, tốc độ không chậm, nhưng cũng không nhanh. Mang đội là một trưởng lão Vấn Tiên Cung, cảnh giới ngang ngửa Lê Hành, sức chiến đấu phỏng chừng mạnh hơn nhiều, dù sao sống mấy vạn tuổi, luôn sinh sống trong Tiên Vực. Lư trưởng lão rất khách khí với Lê Hành, thái độ với Lục Ly cũng tạm được, ức hiếp già chứ không coi thường trẻ. Lê Hành và Lục Ly trẻ tuổi như vậy, không gian trưởng thành rất lớn, đối xử với bọn họ tốt một chút, về sau lỡ như bọn họ trưởng thành lên, trở thành cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì sao? Nhóm Mạc Thiên Thiên vẫn dịch dung, tuy rằng sinh sống mấy tháng ở đây nhưng chưa hoàn toàn quen thuộc và nắm rõ tình huống, tốt nhất đừng gây chú ý. Nữ nhân không chú ý bảo hộ chính mình thì dễ xảy ra chuyện. Bọn họ không bay quá lâu, chỉ bay hơn một tháng liền đến Thanh Nhai Sơn, mới vừa tới gần bên này liền có thể cảm thụ được mùi chiến tranh, rất nhiều chỗ đều có dấu vết của chiến tranh, trên bình nguyên xuất hiện từng khe rãnh to lớn, có nơi rải rác hài cốt, đất khét nghìn dặm. Thanh Nhai Sơn xây dựng rất nhiều thành lũy, những thành lũy này không chú trọng hoa lệ như trong thành trì, mà là chú trọng phòng ngự. Đều xây dựng thành hình tròn, tất cả thành lũy đều mở ra thần văn, lân cận có từng đội quân sĩ tuần tra, toàn bộ mặc chiến giáp màu xanh, trong tay cầm trường kiếm, hoặc là trường thương, trường đao màu xanh. Nhóm Lục Ly cũng được phát chiến giáp, binh khí giống như vậy, binh khí thì có dùng hay không đều được, lúc bình thường chấp hành nhiệm vụ nhất định phải mặc chiến giáp, đây là một trong những cung quy. Thanh Nhai Sơn rất lớn, chia làm sáu chiến khu, nhóm Lục Ly đến chiến khu nam bộ, Lư trưởng lão mang theo bọn họ đi chiến đội thứ năm, gặp thống lĩnh của bọn họ. Thống lĩnh cùng họ với Lư trưởng lão, tên Lư Sắt, là một nam nhân vạm vỡ cao hơn hai thước, trên mặt tràn ngập hình xăm, cánh tay và đôi chân to khỏe, sau lưng có cái đuôi, còn có ba con mắt, nhìn liền biết là thượng cổ cường tộc, khí huyết kinh thiên. Lư Sắt nhìn lướt qua nhóm Lục Ly, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lê Hành và Lục Ly, hắn trầm giọng nói: - Các ngươi là phó thống lĩnh được nhị cung chủ nhâm mệnh? Lê Hành bước ra khỏi đám người, rất là kiêu ngạo gật đầu nói: - Thưa Lư thống lĩnh, tại hạ Lê Hành, đúng là nhị cung chủ nhâm lệnh chúng ta, chúng ta lại đây trợ giúp Lư thống lĩnh một tay. - Hừ! Lư Sắt hừ lạnh một tiếng: - Các ngươi có thể đỡ ba chiêu của bổn thống lĩnh liền có thể trở thành phó thống lĩnh của chiến đội thứ năm, không làm được thì xéo về chỗ đó đi. - Ba chiêu? Trên mặt Lê Hành lộ ra một chút hờn giận, Lư Sắt này cảnh giới ngang ngửa với hắn mà dám coi khinh hắn như vậy? Đừng nói ba chiêu, Lê Hành thậm chí cảm thấy chính mình không yếu hơn Lư Sắt. Thế là Lê Hành chắp tay nói: - Thỉnh thống lĩnh chỉ giáo, nhưng chúng ta đánh ở đâu? Ở đây không tốt lắm. Dường như Lư trưởng lão đã quá quen với hiện tượng này, không nói gì thêm, chỉ đứng một bên cười cười. - Đi theo ta! Lư Sắt bước nhanh đi ra ngoài, theo sau trầm giọng quát một tiếng: - Chiến đội thứ năm tập hợp! Vù vù vù! Một đám cường giả bay nhanh ra khỏi thành lũy, nhanh chóng tập kết. Lư Sắt không nói chuyện, bay vào một thành lũy. Bên ngoài thành lũy hai quân sĩ thủ vệ, thấy là Lư Sắt lập tức vái chào, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập kính ngưỡng. Lê Hành và Lục Ly tuy hơi khó hiểu nhưng không nói gì thêm, theo Lư Sắt bay vào thành lũy, vừa bước vào cửa lớn, cảm giác ánh sáng trắng chợt lóe, bọn họ đi vào một tiểu thế giới. Võ giả của chiến đội thứ năm hưng phấn vào theo, nhóm Mạc Thiên Thiên cũng đi vào. Lư trưởng lão và một số quân sĩ của chiến khu khác sĩ lần lượt theo ở phía sau, bộ dạng xem náo nhiệt. Tiểu thế giới này hẳn là được luyện chế để luyện tập võ nghệ, không gian rất ổn định, phạm vi mười vạn dặm đủ để tỷ võ. Lư Sắt đứng sừng sững ở giữa không trung, mắt lạnh nhìn Lục Ly cùng Lê Hành, nói: - Dựa theo quy củ của chúng ta, muốn trở thành phó thống lĩnh phải nhận thử thách. Thử thách mà ta đưa ra cho các ngươi là nhận ba chiêu của ta nhưng không chết, chỉ cần các ngươi chống đỡ được thì sẽ là phó thống lĩnh chiến đội thứ năm ta. - Ha ha ha! - Hai tên mặt trắng nhỏ này trông da mỏng thịt mềm, đừng nói ba chiêu, cho dù một chiêu đều không chịu nổi. - Tiểu ca anh tuấn này cảnh giới cũng khá cao, nhưng nhìn liền biết là hàng mã nhìn được dùng không được, có thể chặn đứng hai chiêu của Lư đại nhân đã giỏi rồi. - Người thứ hai còn là cấp Đế? Chẳng lẽ là họ hàng của nhị cung chủ? Nếu không thì làm sao có thể trở thành phó thống lĩnh? E rằng bị Lư thống lĩnh một chiêu đánh chết. - He he, muốn trở thành phó thống lĩnh của chúng ta mà không có chút tài năng thật sự thì không được, chúng ta không phục! Bốn phía rộ lên tiếng thảo luận ồn ào, phần lớn đều là châm chọc và chất vấn, tuy cảnh giới của Lê Hành rất cao nhưng không ai chịu chấp nhận hắn. Bởi vì Lê Hành quá nhỏ tuổi, nhìn liền biết là công tử ca được đại gia tộc bồi dưỡng ra, bọn họ đã thấy quá nhiều loại người như vậy, cảnh giới cao, sức chiến đấu thì yếu xìu. Lư Sắt trầm giọng quát: - Ai lên trước?! Giọng nói của Lư Sắt rất có đặc sắc, giống như trong cổ họng ngậm một miếng sắt, khiến người nghe chói tai. Lê Hành giành trước bay ra ngoài, khom người nói: - Thỉnh Lư thống lĩnh chỉ giáo! - Cẩn thận!
Chương 4447 Nhìn với cặp mắt khác
Lư thống lĩnh trong tay xuất hiện một thanh trường thương màu xanh kiểu phân phối chung, trông giống như trường thương của quân sĩ bình thường. Lư Sắt hét to một tiếng, theo sau thân thể hóa thành luồng sáng vụt qua, tốc độ cực nhanh, trường thương như cây gậy quét hướng Lê Hành. Một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trong tay Lê Hành, trường kiếm run run liên tục đâm ra, nháy mắt đâm ra mấy trăm kiếm, mấy trăm kiếm khí bắn ra, những kiếm khí này không bay vút đi mà đan xen hình thành một tấm chắn ở trước mặt. Tấm chắn chậm rãi xoay tròn, thoạt trông rất là huyễn lệ. Ầm! Một sức mạnh lớn lao ập đến, trường thương đâm mạnh vào cự thuẫn, cự thuẫn nháy mắt nổ tung, trường kiếm mang theo khí thế hùng hổ tiếp tục đâm tới, va chạm mạnh vào trường kiếm trong tay Lê Hành. Bùm bùm bùm! Miếng bảo vệ tay trên cánh tay của Lê Hành vỡ nát, nhiều chỗ cơ bắp trên đôi tay nổ tung, máu tươi tuôn trào, thân thể của hắn bị đánh bay ra mấy nghìn dặm, miệng ọc máu, trong mắt tràn ngập giật mình. Vừa rồi Lê Hành cảm giác bị sức mạnh to lớn đánh trúng, hắn ước chừng uy lực của một chiêu đó sánh bằng cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. May mắn Lê Hành không cứng rắn đỡ, thuận thế lui về phía sau, nếu không thì một thương này đâm trúng ngực, e rằng giờ phút này hắn đã tổn hại nặng. - Cũng có chút tài năng. Lư thống lĩnh khinh miệt liếc Lê Hành một cái, nói: - Còn hai chiêu, ngươi còn muốn tiếp tục đỡ không? Lê Hành vươn bàn tay run nhè nhẹ lau máu bên khóe môi nói: - Tiếp tục chứ, mời lư thống lĩnh hết sức đánh đi, nếu chết trận ở đây xem như Lê Hành học nghệ không tinh, không trách được ai. Lê Hành có rất nhiều khuyết điểm, nhưng vào thời khắc này nhóm Lục Ly thừa nhận dũng khí kiên nghị của Lê Hành. Thân là hậu nhân của Tử Thần, ít nhất không thể sợ chết, cũng không thể sợ chiến, như vậy mới là một Tử Thần đủ tư cách. Lư thống lĩnh mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt cũng ít lạnh băng, hắn lại lắc người, như làn gió thổi tới, lại lần nữa vung trường thương đâm mạnh về phía Lê Hành. - Bạo Nguyên Kiếm! Lê Hành hét to một tiếng, theo sau trường kiếm trong tay liên tục đâm ra, từng luồng kiếm khí màu vàng xé gió bay đi, nổ tung ở trước mặt hắn. Đây là tuyệt học của Lê gia, Bạo Nguyên Kiếm, là thần thuật giết địch ba nghìn tự tổn tám trăm, người thi triển cũng sẽ bị kiếm khí nổ bị thương. Sát chiêu của Lư thống lĩnh rất lợi hại, Lê Hành tạm thời chưa nghĩ ra cách phá giải, chỉ có thể dùng loại thần thuật lưỡng bại câu thương này phá giải. - Khá lắm! Lư thống lĩnh nhẹ gật đầu, nhưng trường thương vẫn xuất hiện phía bên trái Lê Hành, đánh mạnh về phía hắn. Tuy nhiên, Lê Hành đâm mấy kiếm về bên trái, bên trái cũng phát sinh vụ nổ mạnh. Bùm bùm bùm! Lê Hành và Lư thống lĩnh bị nổ bay đi, chiến giáp màu xanh bao người Lê Hành đã nổ nát, nhưng bên ngoài thân thể của hắn lại hiện ra một bộ giáp vàng, đó là Lê gia cho hắn, chiến giáp này mạnh hơn chiến giáp màu xanh nhiều. Mặc dù có chiến giáp đứng đầu nhưng khóe môi Lê Hành vẫn chảy ít máu bầm. Lư thống lĩnh thì bình tĩnh như không, hắn nhìn Lê Hành nói: - Chiến giáp không tệ, nhưng chiêu tiếp theo ta sẽ không nương tay, có chết đừng trách bổn thống lĩnh. - Đến đây! Lê Hành chiến ý hừng hực, trầm giọng quát: - Đợi lát nữa ta cũng sẽ thả ra sát chiêu của ta, Lư thống lĩnh cẩn thận. - Ha ha ha! Lư thống lĩnh cười lớn nói: - Ngươi cứ thả ra, nếu như có thể giết chết ta thì vị trí thống lĩnh thuộc về ngươi! Lê Hành gật đầu, khí thế trên người cũng bắt đầu tăng vọt, thân là hậu nhân của Lê gia, hắn tự nhiên có sát chiêu cường đại của mình, nếu không thì hắn cũng sẽ không trở thành đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Tử Thần. Trong Tử Thần không tính vị trí, chỉ tính sức chiến đấu chân chính. Khí thế của Lê Hành bắt đầu tăng mạnh, đây không phải là khí thế mặt ngoài mà là khí thế thật sự, khí thế tạo thành áp lực cho kẻ địch. Trường kiếm trong tay Lê Hành sáng lên, hơn nữa càng lúc càng sáng, rõ ràng là đang tích súc lực lượng. Lư thống lĩnh không lập tức ra tay, mà là mặc kệ Lê Hành súc thế, thân là thống lĩnh của chiến đội thứ năm Vấn Tiên Cung, hắn có niềm kiêu hãnh của mình, nếu không đỡ nổi sát chiêu của phó thống lĩnh thì hắn còn mặt mũi nào thống soái mấy trăm cường giả? - Giết! Lê Hành súc thế xong, khí thế đã leo lên đến đỉnh, hắn đã biến thành một vầng mặt trời màu vàng, chói lọi vô cùng. Rất nhiều võ giả đều không dám xem hắn, chỉ có thể dùng thần niệm tra xét, bởi vì mắt nhìn lâu sẽ có cảm giác đau đớn. Lê Hành gầm lên một tiếng, tựa như một viên sao chổi bay vọt lên, uy áp cường đại dời núi lấp biển đánh ra, linh khí thiên địa bốn phía vào giây phút này bị lôi kéo đè ép hướng Lư thống lĩnh, khiến Lư thống lĩnh sản sinh cảm giác bị thiên địa trấn áp. - Không tệ! Lục Ly nhẹ gật đầu, lần đầu tiên đổi mới ấn tượng về Lê Hành, không nói về cái khác, ít nhất bằng một chiêu này Lê Hành có thể quét ngang rất nhiều Thánh Hoàng. Mang theo uy áp thiên địa công kích kẻ địch, có thể đè ép thực lực của kẻ địch, nếu là Thánh Hoàng tiền kỳ bình thường thậm chí sẽ bị đè ép đến mức không cách nào động đậy, chỉ có thể bị Lê Hành dễ dàng đánh chết. - Ôi chao! Bốn phía vang lên một số tiếng hút ngụm khí lạnh, trên mặt nhiều võ giả chiến đội thứ năm xuất hiện vẻ hoảng sợ, bọn họ đứng một bên xem cuộc chiến đã cảm giác trong lòng rung động. Nếu giờ phút này họ đứng ở vị trí của Lư thống lĩnh, trực diện uy áp thiên địa thì khủng bố đến mức nào? - Đến hay lắm! Khuôn mặt Lư thống lĩnh trở nên nghiêm nghị, trường thương trong tay run run, thân thể lao nhanh tới trước, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, trường thương đâm vào không khí phát ra tiếng rít dần chói tai, cuối cùng thân thể của hắn biến mất, trường thương cũng biến mất, chỉ còn lại một bóng thương mang theo khí thế đâm xuyên tất cả đâm hướng mặt trời màu vàng kia. - Chém!
Chương 4448 Nhìn với cặp mắt khác (2)
Lê Hành rống to một tiếng, vung trường kiếm đánh mạnh xuống, bốn phía linh khí thiên địa tụ tập vào trường kiếm của hắn, ánh sáng vàng trên người hắn cũng bị tác động, toàn bộ đều hội tụ vào trường kiếm. Sau đó một ánh kiếm màu vàng chém ra, cắt qua không gian, chém hướng bóng thương màu đen kia. Ánh kiếm màu vàng to lớn dài cỡ nghìn trượng và bóng thương màu đen dài cỡ trăm trượng một trái một phải va chạm trong không trung. Giây phút này, tất cả võ giả xem cuộc chiến đều nín thở, nỗi lòng thít chặt. Bùm! Vang tiếng nổ điếc tai, giống như là hai tinh cầu va chạm vào nhau, âm thanh chấn động tất cả võ giả màng nhĩ bị điếc. Trung tâm vụ nổ xuất hiện một lỗ thủng lớn, các vết nứt lan tràn bốn phương tám hướng. Sóng xung kích khủng bố lao nhanh đến, nhóm Lục Ly bị buộc lui về phía sau nghìn dặm, một ít thực lực thấp bị chấn văng ra. - Lợi hại! Lục Ly vẫn luôn trợn to mắt xem cuộc chiến, giờ phút này hắn chân thành cảm khái. Rất nhiều người cho rằng đánh thành ngang tay, nhưng Lục Ly biết ánh kiếm màu vàng cùng bóng thương màu đen va chạm vào nhau, dường như đều nổ tung, đều bị đánh tan. Lục Ly cảm ứng được bóng thương màu đen tách ra một luồng sóng thương hư vô đâm trúng Lê Hành, chiến giáp trước ngực Lê Hành xuất hiện dấu hoa mai. Rất rõ ràng, Lư thống lĩnh cũng không có dốc hết sức, nếu không thì giờ phút này Lê Hành không chết cũng bị thương nặng. Lê Hành bị đẩy lui mấy nghìn dặm, Lư thống lĩnh cũng bị đẩy lui nghìn dặm. Lư thống lĩnh thu lại trường thương, khoanh tay đứng ngạo nghễ. Bên kia, vẻ kiêu ngạo trên mặt Lê Hành hơi chán nản, hắn lau máu bên khóe môi, bay tới, khom người chắp tay nói: - Thống lĩnh thần uy, Lê Hành thua, đa tạ thống lĩnh nương tay. - Khá lắm! Lư thống lĩnh nhẹ gật đầu nói: - Lê Hành, bắt đầu từ hôm nay ngươi là phó thống lĩnh của chiến đội thứ năm chúng ta, hy vọng ngươi làm tròn trách nhiệm, đừng làm mất uy phong của chiến đội thứ năm chúng ta, chúng ta là chiến đội mạnh nhất. Lê Hành lại lần nữa khom người nói: - Nhất định không phụ kỳ vọng cao của thống lĩnh, muôn lần chết không chối từ. Lê Hành lui xuống, tìm một chỗ ngồi xếp bằng chữa thương. Ánh mắt võ giả chiến đội thứ năm nhìn Lê Hành đã thay đổi, vừa rồi Lê Hành dùng sức chiến đấu cường đại chinh phục bọn họ, Lê Hành xem như có chỗ đứng trong phó thống lĩnh. Lư thống lĩnh nhìn qua Lục Ly, nói: - Lục Ly, hiện tại đến lượt ngươi. Lục Ly bước ra khỏi đám người, chậm rãi bay lên trời cao, toàn trường lập tức trở nên náo nhiệt. Cảnh giới của Lục Ly thoạt nhìn chỉ là cấp Đế, một cấp Đế trở thành phó thống lĩnh đè đầu bọn họ? Đổi lại là ai đều sẽ không phục. Dù Lục Ly là con riêng của nhị cung chủ cũng không được, chiến đội thứ năm là chiến đội mạnh nhất, nơi này không cần phế vật, càng không cần phó thống lĩnh phế vật. Mắt Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư sáng rực, tuy các nàng biết Lục Ly rất mạnh, nhưng chưa tận mắt thấy Lục Ly dốc hết sức ra tay. Lư thống lĩnh mạnh như vậy, chắc chắn Lục Ly không cách nào che giấu tất cả sức chiến đấu. Lục Ly được gọi là vô địch dưới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, vậy phải chăng hắn cũng có thể trấn áp Lư thống lĩnh? - Hi hi. Loan Tịch nhớ lại lời Lư thống lĩnh vừa nói, nàng bỗng cười truyền âm cho Mạc Thiên Thiên: - Thiên Thiên, nếu Lục Ly giải quyết Lư thống lĩnh, có phải là hắn có thể trở thành tân thống lĩnh? Đến lúc đó chúng ta ở trong này dễ chịu hơn. - Chắc không xử nổi đâu! Mạc Thiên Thiên nhìn Lục Ly một lúc lâu, truyền âm nói: - Lư thống lĩnh này rất mạnh, hơn nữa là sát tướng trong Tiên Vực, chắc Lục Ly không đánh thắng hắn nổi đâu! Lục Ly đứng sừng sững giữa không trung, hắn mở miệng hỏi thăm: - Lư thống lĩnh, vừa rồi ngươi hẳn là bị chấn thương rồi đúng không? Cần nghỉ ngơi một lúc không? Lư thống lĩnh hừ lạnh một tiếng nói: - Một chút vết thương nhẹ, không ảnh hưởng toàn cục, ngươi sẵn sàng chưa? Lục Ly gật đầu nói: - Lư thống lĩnh, người tùy thời có thể ra tay. - Tốt! Lư thống lĩnh xông lên, mọi người chăm chú nhìn, tập trung vào Lục Ly, muốn xem hắn ứng đối như thế nào. Trên người Lục Ly lóe tia sáng trắng, theo sau biến mất giữa không trung, biến mất không còn dấu vết. Thần Ẩn thuật! Thần thuật nghịch thiên của Thánh Hoàng hậu kỳ khiến dưới cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì ai cũng không phát hiện được. Chỉ có cường giả cấp bậc đó, đặc biệt thân gần với thiên địa mới có thể thông qua thiên địa cảm ứng được sự tồn tại của Lục Ly. Lư thống lĩnh ngẩn ngơ! Khoảnh khắc Lục Ly biến mất, Lư thống lĩnh lập tức thả ra thần niệm cường đại nhìn quét một lần, nhưng hắn không phát hiện được gì. Không chỉ riêng là hắn, tất cả khán giả trong này đều thả ra thần niệm, còn thả ra tra xét dò tìm kỳ dị của mình để tìm kiếm Lục Ly. Nhưng không có võ giả nào tìm được Lục Ly, cảm giác như thể hắn đã biến mất khỏi tiểu giới diện này. Chờ giây lát, rất nhiều võ giả hai mặt nhìn nhau, Lục Ly biến mất tăm thì đánh kiểu gì? Lư thống lĩnh chưa đánh ra chiêu nào, vậy tức là có đậu kiểm tra hay không? Nếu bảo rớt thì chính Lư thống lĩnh không tìm được Lục Ly thì làm sao đánh? - Hây! Lư thống lĩnh trầm giọng quát một tiếng, trường thương run run, tiếp đó điên cuồng đâm đi bốn phương tám hướng, cảm giác trong tích tắc hắn đâm ra mấy vạn thương, quanh người hắn đều là bóng thương. Tuy Lư thống lĩnh không tra xét được Lục Ly, nhưng hắn có cảm giác Lục Ly ẩn nấp ở gần đó. Vì vậy Lư thống lĩnh dùng một cách rất ngốc nhưng cũng cực kỳ thực dụng, đó là công kích toàn phạm vi, buộc Lục Ly lộ mặt ra. Nhưng mà! Lư thống lĩnh công kích một đợt, không gian bốn phía bị xé rách rồi liền lại, vẫn không thấy bóng dáng Lục Ly. Cảm giác như thể Lục Ly thật sự đã biến mất khỏi thế giới này, không cách nào tìm được. Sắc mặt Lư thống lĩnh đen như than, bị Lục Ly vả mặt hơi đau, một thống lĩnh như hắn đánh với phó thống lĩnh mà không thể tổn thương một sợi lông của phó thống lĩnh, thuộc hạ sẽ có cảm nghĩ gì? - Hây!
Chương 4449 Nể tình
Hắn lại lần nữa thả ra một loại sát chiêu, hắn múa trường thương, lấy hắn làm trung tâm khuếch tán dao động không gian siêu khủng bố. Sóng chấn động như từng đợt sóng dữ khuếch tán bốn phương tám hướng, nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch tập thể bị đẩy lui mấy nghìn dặm, thân thể lảo đảo giống như bèo lênh đênh trong sóng to, không thể khống chế thân thể của chính mình. Một chiêu này không có sức sát thương, nhưng có thể cảm giác thăm dò bốn phía. Sóng chấn động qua đi, vẫn không phát hiện bóng dáng Lục Ly. Sắc mặt của Lư thống lĩnh trở nên càng thêm khó xem, giây phút này hắn rốt cuộc hiểu ra tại sao nhị cung chủ muốn ban thân phận phó thống lĩnh cho Lục Ly, chỉ bằng vào thuật tiềm ẩn này thì Lục Ly hoàn toàn xứng đáng với địa vị đó. Oong! Khi Lư thống lĩnh hết đường xoay xở thì, không gian đột nhiên dao động nhẹ, Lục Ly hiện hình. Lục Ly và Lư thống lĩnh nhìn nhau, Lư thống lĩnh đột nhiên đâm ra một thương, một bóng đen xuất hiện dùng tốc độ cực kỳ khủng bố trực tiếp xuyên qua hư không, xuất hiện ở trước mặt Lục Ly. Bùm! Lục Ly bị đâm bay đi, chiến giáp phần ngực nổ tung lộ một lỗ hổng nhỏ, máu tươi tuôn ra, thoạt trông bị thương. Lục Ly thụt lùi nghìn dặm, trong miệng tràn ra chút máu. Lục Ly bay vọt tới, khom người vái chào nói: - Thống lĩnh thần uy, Lục Ly bái phục. - Ừm! Lư thống lĩnh nhẹ gật đầu, thản nhiên nói: - Được rồi, Lục Ly, ngươi cũng nhận ba chiêu của bổn thống lĩnh mà không chết, cho nên về sau ngươi cũng là phó thống lĩnh của chiến đội thứ năm ta. Lục Ly một lần nữa rối rít cảm ơn: - Đa tạ Lư thống lĩnh! Những võ giả có mặt hoang mang. Tại sao trước đó Lục Ly không bị chấn rơi ra, khi sóng không gian chấn động yếu bớt thì Lục Ly hiện hình? Hơn nữa chiêu cuối cùng của Lư thống lĩnh thoạt nhìn uy lực không lớn, tại sao Lư thống lĩnh không sử dụng chiêu từng công kích Lê Hành? - Ha ha! Loan Tịch và Mạc Thiên Thiên nhìn nhau, hai người xem hiểu. Vừa rồi Lục Ly cố ý đưa bậc thang cho Lư thống lĩnh, nếu không thì sao Lục Ly bị chấn rơi ra được? Lư thống lĩnh xem thấu điểm này, cho nên tùy tiện công kích một chiêu, xem như hoàn thành giao hẹn ba chiêu. Lục Ly cho Lư thống lĩnh mặt mũi, Lư thống lĩnh tự nhiên bánh ít đi, bánh quy lại, không có thả ra sát chiêu mạnh nhất, hai bên đều có mặt mũi. Chiến đấu kết thúc, Lư thống lĩnh dẫn dắt tất cả võ giả trở lại chiến khu, hắn tuyên bố nhâm mệnh Lục Ly và Lê Hành, cũng giới thiệu nhóm võ giả mới gia nhập như nhóm Mạc Thiên Thiên, giới thiệu tình huống của chiến đội cho Lục Ly, Lê Hành. Mỗi một chiến đội đều có ba trăm võ giả, rõ ràng chiến đội thứ năm không đủ thành viên, chỉ có hai trăm năm mươi vị, thêm vào nhóm Mạc Thiên Thiên cũng mới hai trăm sáu mươi mấy. Ban đầu có hai phó thống lĩnh, nhưng hơn một năm trước đã chết trận. Cường! Đây là cảm khái duy nhất của Lục Ly, Lê Hành sau khi hiểu rõ tình huống chiến đội thứ năm. Chiến đội thứ năm có khoảng hai trăm đều là Thánh Hoàng, hơn nữa nhìn liền biết là loại Thánh Hoàng sức chiến đấu dũng mãnh. Lư thống lĩnh cũng giới thiệu nói chiến đội thứ năm là mạnh nhất, vượt qua chiến đội thứ nhất, chiến đội vương bài ban đầu. Đương nhiên còn có một nguyên nhân là chiến đội thứ nhất bị tổn thất thảm trọng trong trận đại chiến hơn một năm trước, hao tổn hơn phân nửa tinh nhuệ, hiện tại chưa bổ sung đầy đủ. Chiến khu bên này có tổng cộng sáu chiến đội, tính luôn phụ binh bình thường là được hai nghìn người. Đừng nhìn chỉ có hai nghìn quân sĩ, nhưng Vấn Tiên Cung luôn theo mẫu tinh binh, hai nghìn quân đội có thể so sánh hai mươi vạn quân đội bình thường. Cung chủ của Vấn Tiên Cung từng nói một câu nói, hắn thà dùng tài nguyên nuôi một trăm quân sĩ để bồi dưỡng một võ giả cường đại, quân đội bình thường có đông hơn nữa cũng không bằng một tên cường giả. Thật ra các thế lực lớn đều hiểu đạo lý này, nhưng quân sĩ bình thường không cần hao phí quá nhiều tài nguyên, hơn nữa Tiên Vực dễ nhận người, đã chết cũng không đáng tiếc. Tất cả thế lực lớn nhỏ khác đều nhận võ giả bình thường làm quân sĩ, ít nhất xem số lượng rất uy vũ đúng không nào? Hở chút là trăm vạn đại quân, Vấn Tiên Cung thì cộng lại chỉ có mấy nghìn quân đội. Bên này không chỉ có quân đội của Vấn Tiên Cung, còn có quân đội của Diễn Vũ Điện và Thiên Hà Hội, quân đội của hai nhà này hơi nhiều. Thiên Hà Hội có ba mươi vạn đại quân, Diễn Vũ Điện ít hơn một chút, có tám vạn đại quân. Vấn Tiên Cung thì chỉ có hai nghìn quân đội được cử đi đánh, nói ra hơi keo kiệt, nhưng Diễn Vũ Điện và Thiên Hà Hội không dám khinh thường hai nghìn quân đội này. May mà chiến đội thứ năm chỗ Lục Ly có hơn hai trăm Thánh Hoàng, không ít Thánh Hoàng trung kỳ, là một đội cực kỳ mạnh, đủ quét ngang mấy vạn quân đội bình thường. - Các ngươi đi dàn xếp trước đi! Lư thống lĩnh gọi một quân sĩ đến, sai người này mang theo nhóm Lục Ly dàn xếp, tiếp đó nghỉ ngơi một ngày, đến lúc đó Lư thống lĩnh mang theo Lục Ly cùng Lê Hành đi bái kiến thống soái chiến khu bên này, tam cung chủ của Vấn Tiên Cung. - Khi gặp tam cung chủ, các ngươi nhớ ăn nói cẩn thận. Khi nhóm Lục Ly rời đi, Lư thống lĩnh đột nhiên truyền âm nói: - Đại cung chủ rất ít lộ mặt, nhị cung chủ khá hiền hòa, nhưng tam cung chủ nổi danh nóng tính. Nếu các ngươi chọc vào hắn, không chừng một đao chém chết các ngươi. Một ngày sau, Lục Ly cùng Lê Hành bị mang đi gặp tam cung chủ. Vị tam cung chủ này quả nhiên nóng tính, mặt mũi cực kỳ hung tàn, tính cách bạo ngược, mặt đầy lông đỏ, mắt hình tam giác, mũi như mũi voi, sau đầu thắt bím. Lục Ly cùng Lê Hành cẩn thận dè dặt, lễ độ đều rất đúng chỗ. Tam cung chủ không quá ngạc nhiên về cảnh giới của Lục Ly, thản nhiên nhìn một cái, dặn dò vài câu rồi cho Lục Ly và Lê Hành lui xuống. Về doanh địa, Lư Sắt phân phối thuộc hạ cho Lục Ly và Lê Hành. Phó thống lĩnh có tư cách mang đội, chiến đội thứ năm hiện tại có hơn hai trăm sáu mươi đội viên, Lư Sắt tự mình lĩnh một trăm năm mươi, còn lại một trăm năm mươi thì chia cho Lục Ly và Lê Hành.
Chương 4450 Phục
Lư Sắt không vì tư lợi mà để lại tất cả cấp Đế cho hai người, chia hơn hai mươi Thánh Hoàng cho họ, tám Thánh Hoàng, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch đi cùng cũng bị chia về đội của hai người. Hai mươi sáu Thánh Hoàng, Lư Sắt không bắt buộc phải gia nhập dưới trướng ai, để bọn họ tự động lựa chọn. Dù sao Thánh Hoàng đều là kiêu ngạo, nếu bọn họ trong lòng không phục thì cũng khó mà chỉ huy, lúc khai chiến nếu không nghe lời sẽ ra vấn đề lớn. Không có gì bất ngờ, Vũ Dương, Loan Tịch trực tiếp lựa chọn Lục Ly. Mạc Thiên Thiên ngẫm nghĩ rồi bước tới sau lưng Lục Ly. Ly tiểu thư không chút do dự đi tới sau lưng Lê Hành. Còn lại nhóm Thường công tử có một số đi sau lưng Lục Ly, một số đi sau lưng Lê Hành. Võ giả khác đa số lựa chọn Lê Hành. Trong cuộc chiến với Lư Sắt, bọn họ quan sát kỹ, hiểu biết đôi chút về sức chiến đấu của Lê Hành. Cảnh giới, phòng ngự, sức tấn công của Lê Hành đều được bọn họ thừa nhận, Lục Ly thì chỉ biểu lộ ra thuật tiềm ẩn, không lộ ra thứ khác. Thánh Hoàng đều là kiêu ngạo, Lục Ly chỉ có sức chiến đấu cấp Đế, còn là một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch. Khiến bọn họ đi theo một một đứa con nít chẳng phải là khiến bọn họ đi chịu chết sao? Cuối cùng hai mươi sáu Thánh Hoàng có đến mười tám người lựa chọn Lê Hành, chỉ có tám người đi theo Lục Ly, còn lại cơ bản đều là cấp Đế đỉnh phong, còn có mười người là cấp Đế hậu kỳ. Lựa chọn xong, Lư Sắt khiến hai người dẫn theo đội viên đi tập huấn, tìm cách hòa hợp với nhau, như vậy có thể phát huy sức chiến đấu mạnh nhất. Lục Ly và Lê Hành chia nhau mang đội đi vào một Diễn Vũ Giới, Lục Ly mang theo năm mươi sáu cường giả đi một Diễn Vũ Giới. Phải công nhận võ giả của Vấn Tiên Cung rất có tính kỷ luật, tuy cường giả ở trong này có lẽ hơi hoài nghi sức chiến đấu của Lục Ly, nhưng tập thể đứng ngay ngắn, im lặng không nói, chờ đợi Lục Ly răn dạy, tính kỷ luật rất mạnh. Lục Ly nhìn quét toàn trường, cuối cùng dừng lại ở tám Thánh Hoàng, hắn trầm giọng quát: - Ta biết một số cường giả các ngươi không phục phó thống lĩnh này, không sao, ai không phục hiện tại hãy đứng ra, chỉ cần có thể thắng ta thì ta cho các ngươi làm phó thống lĩnh! Muốn thật sự quen thuộc với thuộc hạ thì có rất nhiều biện pháp, Lục Ly lựa chọn cách đơn giản nhất, đánh phục bọn họ. Lục Ly muốn nhóm người này tin tưởng mình tuyệt đối, nghe theo mệnh lệnh của hắn, không thể có một chút chất vấn, nếu không thì trong chiến đấu sắp tới rất có thể ảnh hưởng tổng thể tình hình cuộc chiến. Một đám Thánh Hoàng nhìn nhau, không nhúc nhích. Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư và một công tử khác biết rõ sức chiến đấu của Lục Ly, bọn họ không muốn ăn đòn. Không biết có bao nhiêu Thánh Hoàng chết trong tay Lục Ly, hắn muốn giết nhóm người thì chỉ mất một giây. Còn lại bốn Thánh Hoàng nhìn nhau, cuối cùng một Thánh Hoàng hậu kỳ mạnh nhất đứng ra, khom người nói: - Thỉnh Lục Thống lĩnh chỉ giáo! - Tốt! Lục Ly nhẹ gật đầu nói: - Ngươi công kích đi, nếu ngươi có thể bị thương một sợi lông của ta thì sẽ nhường vị trí này cho ngươi. Lục Ly trương cuồng tự đại chọc giận Thánh Hoàng hậu kỳ này, hắn không có bất cứ chần chừ, cả người bay lên, lao hướng Lục Ly trong không trung. Hắn vươn ra một bàn tay, trên tay sáng lên từng luồng sáng chói mắt, không ngừng biến hóa, thoáng chốc biến thành nắm tay, thoáng chốc biến thành bàn tay to, thoáng chốc co thành móng vuốt, hơi thở âm u phát ra từ người hắn bao phủ Lục Ly vào. Lục Ly luôn đứng sừng sững giữa không trung không động đậy, bàn tay kia càng lúc càng gần, khi cách mấy chục trượng thì mắt hắn bắn ra hai tia sáng vàng chui vào người Thánh Hoàng hậu kỳ này, sau đó Lục Ly nhích người, lắc người chợt lóe, vung tay vỗ nhẹ ngực của Thánh Hoàng hậu kỳ. - A... Trừ nhóm Vũ Dương, Loan Tịch ra, võ giả khác đều ngây người. Bởi vì sau khi mắt Lục Ly lóe tia sáng thì Thánh Hoàng hậu kỳ không nhúc nhích, sau khi Lục Ly vỗ nhẹ vào ngực Thánh Hoàng hậu kỳ, chiến giáp trên ngực người này nổ tung, da ngực bị ăn mòn, Thánh Hoàng hậu kỳ hét thảm lộn mèo ra sau rớt xuống dưới. Giây giết! Thánh Hoàng hậu kỳ bị Lục Ly ngay mặt giây giết? Toàn trường rất nhiều võ giả đều lộ ra vẻ không dám tin tưởng, Lục Ly mạnh như vậy? Chẳng lẽ là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn? Không đúng, nếu là cường giả cấp bậc này thì sao ngồi vào vị trí phó thống lĩnh? Dù cho hắn vị trí thống lĩnh cũng còn thấp. Khi bàn tay của Lục Ly vỗ vào ngực Thánh Hoàng hậu kỳ thì người này đã tỉnh táo lại, hắn cảm thụ được năng lượng bá đạo khủng bố trong tay Lục Ly. Thánh Hoàng hậu kỳ nhìn da thịt thối rữa trước ngực của chính mình, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ. Nếu vừa rồi Lục Ly không thu tay lại thì giờ phút này hắn đã chết. Bùm! Sau khi Thánh Hoàng hậu kỳ rớt xuống, hắn bất chấp chữa thương, một gối quỳ trên mặt đất, trầm giọng quát: - Đa tạ Lục thống lĩnh nhẹ tay, Dịch Nguyên phục! - Lo chữa thương trước đi! Lục Ly phất tay, ánh mắt nhìn qua mấy Thánh Hoàng còn lại, hỏi: - Còn có ai không phục? Bùm! Mấy Thánh Hoàng toàn bộ quỳ một gối xuống, trầm giọng quát: - Thuộc hạ bái phục! Nhóm Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch mỉm cười, tự hào lây. Sát danh của Lục Ly lừng lẫy, mấy Thánh Hoàng này tự chuốc khổ vào mình. Mấy Thánh Hoàng đều phục, cấp Đế tự nhiên toàn bộ chịu phục, tất cả đều quỳ một gối xuống vái chào. Lục Ly khoát tay nói: - Đều đứng lên đi, về sau không cần quỳ hành lễ, nói đến thì có thể ở cùng mọi người là duyên phận, cùng nhau ôm đoàn sưởi ấm. Tuy không cần lễ tiết rườm rà, nhưng có mấy quy củ nhất định phải nói rõ, nếu ai làm trái thì đừng trách Lục Ly này vô tình. Ánh mắt của Lục Ly trở nên lạnh băng, sát ý cường đại khuếch tán ra ngoài, khiến bầu không khí đông lại, hắn sát khí đằng đằng nói: - Trên chiến trường, không được nghi ngờ mệnh lệnh của ta, nhất định phải lập tức chấp hành, nếu không nghe lệnh, hoặc là không cố gắng chấp hành thì... chết! Thứ hai, bất cứ lúc nào đều không được vứt bỏ chiến hữu, chiến hữu gặp nạn, trong tình huống bản thân an toàn thì phải cứu chiến hữu. Cho dù chiến hữu chết rồi cũng phải mang xác chết của bọn họ về. - Tuân mệnh!
Ba tháng qua trong chớp mắt, mọi người đã quen thuộc sinh hoạt trong Tiên Vực. Tấn đại nhân sắp xếp bọn họ đi đóng giữ một nơi, có trên trăm võ giả đi cùng bọn họ, đa số đều là Thánh Hoàng, toàn bộ đi Thanh Nhai Sơn. Thanh Nhai Sơn là tài nguyên bảo địa lớn nhất của Vấn Tiên Cung, nơi này thịnh sản một loại Thanh Nguyên Tinh, là linh dược tu luyện đứng đầu, giá trị không nhỏ. Vừa lúc ở mạn bắc, tiền tuyến giao chiến, Vấn Tiên Cung hoặc là buông bỏ tài nguyên bảo địa, hoặc là chỉ có thể tử chiến đến cùng. Vấn Tiên Cung phái ra một chiếc chiến thuyền, chiến thuyền này không lớn không nhỏ, tốc độ không chậm, nhưng cũng không nhanh. Mang đội là một trưởng lão Vấn Tiên Cung, cảnh giới ngang ngửa Lê Hành, sức chiến đấu phỏng chừng mạnh hơn nhiều, dù sao sống mấy vạn tuổi, luôn sinh sống trong Tiên Vực. Lư trưởng lão rất khách khí với Lê Hành, thái độ với Lục Ly cũng tạm được, ức hiếp già chứ không coi thường trẻ. Lê Hành và Lục Ly trẻ tuổi như vậy, không gian trưởng thành rất lớn, đối xử với bọn họ tốt một chút, về sau lỡ như bọn họ trưởng thành lên, trở thành cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì sao? Nhóm Mạc Thiên Thiên vẫn dịch dung, tuy rằng sinh sống mấy tháng ở đây nhưng chưa hoàn toàn quen thuộc và nắm rõ tình huống, tốt nhất đừng gây chú ý. Nữ nhân không chú ý bảo hộ chính mình thì dễ xảy ra chuyện. Bọn họ không bay quá lâu, chỉ bay hơn một tháng liền đến Thanh Nhai Sơn, mới vừa tới gần bên này liền có thể cảm thụ được mùi chiến tranh, rất nhiều chỗ đều có dấu vết của chiến tranh, trên bình nguyên xuất hiện từng khe rãnh to lớn, có nơi rải rác hài cốt, đất khét nghìn dặm. Thanh Nhai Sơn xây dựng rất nhiều thành lũy, những thành lũy này không chú trọng hoa lệ như trong thành trì, mà là chú trọng phòng ngự. Đều xây dựng thành hình tròn, tất cả thành lũy đều mở ra thần văn, lân cận có từng đội quân sĩ tuần tra, toàn bộ mặc chiến giáp màu xanh, trong tay cầm trường kiếm, hoặc là trường thương, trường đao màu xanh. Nhóm Lục Ly cũng được phát chiến giáp, binh khí giống như vậy, binh khí thì có dùng hay không đều được, lúc bình thường chấp hành nhiệm vụ nhất định phải mặc chiến giáp, đây là một trong những cung quy. Thanh Nhai Sơn rất lớn, chia làm sáu chiến khu, nhóm Lục Ly đến chiến khu nam bộ, Lư trưởng lão mang theo bọn họ đi chiến đội thứ năm, gặp thống lĩnh của bọn họ. Thống lĩnh cùng họ với Lư trưởng lão, tên Lư Sắt, là một nam nhân vạm vỡ cao hơn hai thước, trên mặt tràn ngập hình xăm, cánh tay và đôi chân to khỏe, sau lưng có cái đuôi, còn có ba con mắt, nhìn liền biết là thượng cổ cường tộc, khí huyết kinh thiên. Lư Sắt nhìn lướt qua nhóm Lục Ly, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lê Hành và Lục Ly, hắn trầm giọng nói: - Các ngươi là phó thống lĩnh được nhị cung chủ nhâm mệnh? Lê Hành bước ra khỏi đám người, rất là kiêu ngạo gật đầu nói: - Thưa Lư thống lĩnh, tại hạ Lê Hành, đúng là nhị cung chủ nhâm lệnh chúng ta, chúng ta lại đây trợ giúp Lư thống lĩnh một tay. - Hừ! Lư Sắt hừ lạnh một tiếng: - Các ngươi có thể đỡ ba chiêu của bổn thống lĩnh liền có thể trở thành phó thống lĩnh của chiến đội thứ năm, không làm được thì xéo về chỗ đó đi. - Ba chiêu? Trên mặt Lê Hành lộ ra một chút hờn giận, Lư Sắt này cảnh giới ngang ngửa với hắn mà dám coi khinh hắn như vậy? Đừng nói ba chiêu, Lê Hành thậm chí cảm thấy chính mình không yếu hơn Lư Sắt. Thế là Lê Hành chắp tay nói: - Thỉnh thống lĩnh chỉ giáo, nhưng chúng ta đánh ở đâu? Ở đây không tốt lắm. Dường như Lư trưởng lão đã quá quen với hiện tượng này, không nói gì thêm, chỉ đứng một bên cười cười. - Đi theo ta! Lư Sắt bước nhanh đi ra ngoài, theo sau trầm giọng quát một tiếng: - Chiến đội thứ năm tập hợp! Vù vù vù! Một đám cường giả bay nhanh ra khỏi thành lũy, nhanh chóng tập kết. Lư Sắt không nói chuyện, bay vào một thành lũy. Bên ngoài thành lũy hai quân sĩ thủ vệ, thấy là Lư Sắt lập tức vái chào, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập kính ngưỡng. Lê Hành và Lục Ly tuy hơi khó hiểu nhưng không nói gì thêm, theo Lư Sắt bay vào thành lũy, vừa bước vào cửa lớn, cảm giác ánh sáng trắng chợt lóe, bọn họ đi vào một tiểu thế giới. Võ giả của chiến đội thứ năm hưng phấn vào theo, nhóm Mạc Thiên Thiên cũng đi vào. Lư trưởng lão và một số quân sĩ của chiến khu khác sĩ lần lượt theo ở phía sau, bộ dạng xem náo nhiệt. Tiểu thế giới này hẳn là được luyện chế để luyện tập võ nghệ, không gian rất ổn định, phạm vi mười vạn dặm đủ để tỷ võ. Lư Sắt đứng sừng sững ở giữa không trung, mắt lạnh nhìn Lục Ly cùng Lê Hành, nói: - Dựa theo quy củ của chúng ta, muốn trở thành phó thống lĩnh phải nhận thử thách. Thử thách mà ta đưa ra cho các ngươi là nhận ba chiêu của ta nhưng không chết, chỉ cần các ngươi chống đỡ được thì sẽ là phó thống lĩnh chiến đội thứ năm ta. - Ha ha ha! - Hai tên mặt trắng nhỏ này trông da mỏng thịt mềm, đừng nói ba chiêu, cho dù một chiêu đều không chịu nổi. - Tiểu ca anh tuấn này cảnh giới cũng khá cao, nhưng nhìn liền biết là hàng mã nhìn được dùng không được, có thể chặn đứng hai chiêu của Lư đại nhân đã giỏi rồi. - Người thứ hai còn là cấp Đế? Chẳng lẽ là họ hàng của nhị cung chủ? Nếu không thì làm sao có thể trở thành phó thống lĩnh? E rằng bị Lư thống lĩnh một chiêu đánh chết. - He he, muốn trở thành phó thống lĩnh của chúng ta mà không có chút tài năng thật sự thì không được, chúng ta không phục! Bốn phía rộ lên tiếng thảo luận ồn ào, phần lớn đều là châm chọc và chất vấn, tuy cảnh giới của Lê Hành rất cao nhưng không ai chịu chấp nhận hắn. Bởi vì Lê Hành quá nhỏ tuổi, nhìn liền biết là công tử ca được đại gia tộc bồi dưỡng ra, bọn họ đã thấy quá nhiều loại người như vậy, cảnh giới cao, sức chiến đấu thì yếu xìu. Lư Sắt trầm giọng quát: - Ai lên trước?! Giọng nói của Lư Sắt rất có đặc sắc, giống như trong cổ họng ngậm một miếng sắt, khiến người nghe chói tai. Lê Hành giành trước bay ra ngoài, khom người nói: - Thỉnh Lư thống lĩnh chỉ giáo! - Cẩn thận!
Chương 4447 Nhìn với cặp mắt khác
Lư thống lĩnh trong tay xuất hiện một thanh trường thương màu xanh kiểu phân phối chung, trông giống như trường thương của quân sĩ bình thường. Lư Sắt hét to một tiếng, theo sau thân thể hóa thành luồng sáng vụt qua, tốc độ cực nhanh, trường thương như cây gậy quét hướng Lê Hành. Một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trong tay Lê Hành, trường kiếm run run liên tục đâm ra, nháy mắt đâm ra mấy trăm kiếm, mấy trăm kiếm khí bắn ra, những kiếm khí này không bay vút đi mà đan xen hình thành một tấm chắn ở trước mặt. Tấm chắn chậm rãi xoay tròn, thoạt trông rất là huyễn lệ. Ầm! Một sức mạnh lớn lao ập đến, trường thương đâm mạnh vào cự thuẫn, cự thuẫn nháy mắt nổ tung, trường kiếm mang theo khí thế hùng hổ tiếp tục đâm tới, va chạm mạnh vào trường kiếm trong tay Lê Hành. Bùm bùm bùm! Miếng bảo vệ tay trên cánh tay của Lê Hành vỡ nát, nhiều chỗ cơ bắp trên đôi tay nổ tung, máu tươi tuôn trào, thân thể của hắn bị đánh bay ra mấy nghìn dặm, miệng ọc máu, trong mắt tràn ngập giật mình. Vừa rồi Lê Hành cảm giác bị sức mạnh to lớn đánh trúng, hắn ước chừng uy lực của một chiêu đó sánh bằng cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. May mắn Lê Hành không cứng rắn đỡ, thuận thế lui về phía sau, nếu không thì một thương này đâm trúng ngực, e rằng giờ phút này hắn đã tổn hại nặng. - Cũng có chút tài năng. Lư thống lĩnh khinh miệt liếc Lê Hành một cái, nói: - Còn hai chiêu, ngươi còn muốn tiếp tục đỡ không? Lê Hành vươn bàn tay run nhè nhẹ lau máu bên khóe môi nói: - Tiếp tục chứ, mời lư thống lĩnh hết sức đánh đi, nếu chết trận ở đây xem như Lê Hành học nghệ không tinh, không trách được ai. Lê Hành có rất nhiều khuyết điểm, nhưng vào thời khắc này nhóm Lục Ly thừa nhận dũng khí kiên nghị của Lê Hành. Thân là hậu nhân của Tử Thần, ít nhất không thể sợ chết, cũng không thể sợ chiến, như vậy mới là một Tử Thần đủ tư cách. Lư thống lĩnh mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt cũng ít lạnh băng, hắn lại lắc người, như làn gió thổi tới, lại lần nữa vung trường thương đâm mạnh về phía Lê Hành. - Bạo Nguyên Kiếm! Lê Hành hét to một tiếng, theo sau trường kiếm trong tay liên tục đâm ra, từng luồng kiếm khí màu vàng xé gió bay đi, nổ tung ở trước mặt hắn. Đây là tuyệt học của Lê gia, Bạo Nguyên Kiếm, là thần thuật giết địch ba nghìn tự tổn tám trăm, người thi triển cũng sẽ bị kiếm khí nổ bị thương. Sát chiêu của Lư thống lĩnh rất lợi hại, Lê Hành tạm thời chưa nghĩ ra cách phá giải, chỉ có thể dùng loại thần thuật lưỡng bại câu thương này phá giải. - Khá lắm! Lư thống lĩnh nhẹ gật đầu, nhưng trường thương vẫn xuất hiện phía bên trái Lê Hành, đánh mạnh về phía hắn. Tuy nhiên, Lê Hành đâm mấy kiếm về bên trái, bên trái cũng phát sinh vụ nổ mạnh. Bùm bùm bùm! Lê Hành và Lư thống lĩnh bị nổ bay đi, chiến giáp màu xanh bao người Lê Hành đã nổ nát, nhưng bên ngoài thân thể của hắn lại hiện ra một bộ giáp vàng, đó là Lê gia cho hắn, chiến giáp này mạnh hơn chiến giáp màu xanh nhiều. Mặc dù có chiến giáp đứng đầu nhưng khóe môi Lê Hành vẫn chảy ít máu bầm. Lư thống lĩnh thì bình tĩnh như không, hắn nhìn Lê Hành nói: - Chiến giáp không tệ, nhưng chiêu tiếp theo ta sẽ không nương tay, có chết đừng trách bổn thống lĩnh. - Đến đây! Lê Hành chiến ý hừng hực, trầm giọng quát: - Đợi lát nữa ta cũng sẽ thả ra sát chiêu của ta, Lư thống lĩnh cẩn thận. - Ha ha ha! Lư thống lĩnh cười lớn nói: - Ngươi cứ thả ra, nếu như có thể giết chết ta thì vị trí thống lĩnh thuộc về ngươi! Lê Hành gật đầu, khí thế trên người cũng bắt đầu tăng vọt, thân là hậu nhân của Lê gia, hắn tự nhiên có sát chiêu cường đại của mình, nếu không thì hắn cũng sẽ không trở thành đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Tử Thần. Trong Tử Thần không tính vị trí, chỉ tính sức chiến đấu chân chính. Khí thế của Lê Hành bắt đầu tăng mạnh, đây không phải là khí thế mặt ngoài mà là khí thế thật sự, khí thế tạo thành áp lực cho kẻ địch. Trường kiếm trong tay Lê Hành sáng lên, hơn nữa càng lúc càng sáng, rõ ràng là đang tích súc lực lượng. Lư thống lĩnh không lập tức ra tay, mà là mặc kệ Lê Hành súc thế, thân là thống lĩnh của chiến đội thứ năm Vấn Tiên Cung, hắn có niềm kiêu hãnh của mình, nếu không đỡ nổi sát chiêu của phó thống lĩnh thì hắn còn mặt mũi nào thống soái mấy trăm cường giả? - Giết! Lê Hành súc thế xong, khí thế đã leo lên đến đỉnh, hắn đã biến thành một vầng mặt trời màu vàng, chói lọi vô cùng. Rất nhiều võ giả đều không dám xem hắn, chỉ có thể dùng thần niệm tra xét, bởi vì mắt nhìn lâu sẽ có cảm giác đau đớn. Lê Hành gầm lên một tiếng, tựa như một viên sao chổi bay vọt lên, uy áp cường đại dời núi lấp biển đánh ra, linh khí thiên địa bốn phía vào giây phút này bị lôi kéo đè ép hướng Lư thống lĩnh, khiến Lư thống lĩnh sản sinh cảm giác bị thiên địa trấn áp. - Không tệ! Lục Ly nhẹ gật đầu, lần đầu tiên đổi mới ấn tượng về Lê Hành, không nói về cái khác, ít nhất bằng một chiêu này Lê Hành có thể quét ngang rất nhiều Thánh Hoàng. Mang theo uy áp thiên địa công kích kẻ địch, có thể đè ép thực lực của kẻ địch, nếu là Thánh Hoàng tiền kỳ bình thường thậm chí sẽ bị đè ép đến mức không cách nào động đậy, chỉ có thể bị Lê Hành dễ dàng đánh chết. - Ôi chao! Bốn phía vang lên một số tiếng hút ngụm khí lạnh, trên mặt nhiều võ giả chiến đội thứ năm xuất hiện vẻ hoảng sợ, bọn họ đứng một bên xem cuộc chiến đã cảm giác trong lòng rung động. Nếu giờ phút này họ đứng ở vị trí của Lư thống lĩnh, trực diện uy áp thiên địa thì khủng bố đến mức nào? - Đến hay lắm! Khuôn mặt Lư thống lĩnh trở nên nghiêm nghị, trường thương trong tay run run, thân thể lao nhanh tới trước, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, trường thương đâm vào không khí phát ra tiếng rít dần chói tai, cuối cùng thân thể của hắn biến mất, trường thương cũng biến mất, chỉ còn lại một bóng thương mang theo khí thế đâm xuyên tất cả đâm hướng mặt trời màu vàng kia. - Chém!
Chương 4448 Nhìn với cặp mắt khác (2)
Lê Hành rống to một tiếng, vung trường kiếm đánh mạnh xuống, bốn phía linh khí thiên địa tụ tập vào trường kiếm của hắn, ánh sáng vàng trên người hắn cũng bị tác động, toàn bộ đều hội tụ vào trường kiếm. Sau đó một ánh kiếm màu vàng chém ra, cắt qua không gian, chém hướng bóng thương màu đen kia. Ánh kiếm màu vàng to lớn dài cỡ nghìn trượng và bóng thương màu đen dài cỡ trăm trượng một trái một phải va chạm trong không trung. Giây phút này, tất cả võ giả xem cuộc chiến đều nín thở, nỗi lòng thít chặt. Bùm! Vang tiếng nổ điếc tai, giống như là hai tinh cầu va chạm vào nhau, âm thanh chấn động tất cả võ giả màng nhĩ bị điếc. Trung tâm vụ nổ xuất hiện một lỗ thủng lớn, các vết nứt lan tràn bốn phương tám hướng. Sóng xung kích khủng bố lao nhanh đến, nhóm Lục Ly bị buộc lui về phía sau nghìn dặm, một ít thực lực thấp bị chấn văng ra. - Lợi hại! Lục Ly vẫn luôn trợn to mắt xem cuộc chiến, giờ phút này hắn chân thành cảm khái. Rất nhiều người cho rằng đánh thành ngang tay, nhưng Lục Ly biết ánh kiếm màu vàng cùng bóng thương màu đen va chạm vào nhau, dường như đều nổ tung, đều bị đánh tan. Lục Ly cảm ứng được bóng thương màu đen tách ra một luồng sóng thương hư vô đâm trúng Lê Hành, chiến giáp trước ngực Lê Hành xuất hiện dấu hoa mai. Rất rõ ràng, Lư thống lĩnh cũng không có dốc hết sức, nếu không thì giờ phút này Lê Hành không chết cũng bị thương nặng. Lê Hành bị đẩy lui mấy nghìn dặm, Lư thống lĩnh cũng bị đẩy lui nghìn dặm. Lư thống lĩnh thu lại trường thương, khoanh tay đứng ngạo nghễ. Bên kia, vẻ kiêu ngạo trên mặt Lê Hành hơi chán nản, hắn lau máu bên khóe môi, bay tới, khom người chắp tay nói: - Thống lĩnh thần uy, Lê Hành thua, đa tạ thống lĩnh nương tay. - Khá lắm! Lư thống lĩnh nhẹ gật đầu nói: - Lê Hành, bắt đầu từ hôm nay ngươi là phó thống lĩnh của chiến đội thứ năm chúng ta, hy vọng ngươi làm tròn trách nhiệm, đừng làm mất uy phong của chiến đội thứ năm chúng ta, chúng ta là chiến đội mạnh nhất. Lê Hành lại lần nữa khom người nói: - Nhất định không phụ kỳ vọng cao của thống lĩnh, muôn lần chết không chối từ. Lê Hành lui xuống, tìm một chỗ ngồi xếp bằng chữa thương. Ánh mắt võ giả chiến đội thứ năm nhìn Lê Hành đã thay đổi, vừa rồi Lê Hành dùng sức chiến đấu cường đại chinh phục bọn họ, Lê Hành xem như có chỗ đứng trong phó thống lĩnh. Lư thống lĩnh nhìn qua Lục Ly, nói: - Lục Ly, hiện tại đến lượt ngươi. Lục Ly bước ra khỏi đám người, chậm rãi bay lên trời cao, toàn trường lập tức trở nên náo nhiệt. Cảnh giới của Lục Ly thoạt nhìn chỉ là cấp Đế, một cấp Đế trở thành phó thống lĩnh đè đầu bọn họ? Đổi lại là ai đều sẽ không phục. Dù Lục Ly là con riêng của nhị cung chủ cũng không được, chiến đội thứ năm là chiến đội mạnh nhất, nơi này không cần phế vật, càng không cần phó thống lĩnh phế vật. Mắt Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư sáng rực, tuy các nàng biết Lục Ly rất mạnh, nhưng chưa tận mắt thấy Lục Ly dốc hết sức ra tay. Lư thống lĩnh mạnh như vậy, chắc chắn Lục Ly không cách nào che giấu tất cả sức chiến đấu. Lục Ly được gọi là vô địch dưới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, vậy phải chăng hắn cũng có thể trấn áp Lư thống lĩnh? - Hi hi. Loan Tịch nhớ lại lời Lư thống lĩnh vừa nói, nàng bỗng cười truyền âm cho Mạc Thiên Thiên: - Thiên Thiên, nếu Lục Ly giải quyết Lư thống lĩnh, có phải là hắn có thể trở thành tân thống lĩnh? Đến lúc đó chúng ta ở trong này dễ chịu hơn. - Chắc không xử nổi đâu! Mạc Thiên Thiên nhìn Lục Ly một lúc lâu, truyền âm nói: - Lư thống lĩnh này rất mạnh, hơn nữa là sát tướng trong Tiên Vực, chắc Lục Ly không đánh thắng hắn nổi đâu! Lục Ly đứng sừng sững giữa không trung, hắn mở miệng hỏi thăm: - Lư thống lĩnh, vừa rồi ngươi hẳn là bị chấn thương rồi đúng không? Cần nghỉ ngơi một lúc không? Lư thống lĩnh hừ lạnh một tiếng nói: - Một chút vết thương nhẹ, không ảnh hưởng toàn cục, ngươi sẵn sàng chưa? Lục Ly gật đầu nói: - Lư thống lĩnh, người tùy thời có thể ra tay. - Tốt! Lư thống lĩnh xông lên, mọi người chăm chú nhìn, tập trung vào Lục Ly, muốn xem hắn ứng đối như thế nào. Trên người Lục Ly lóe tia sáng trắng, theo sau biến mất giữa không trung, biến mất không còn dấu vết. Thần Ẩn thuật! Thần thuật nghịch thiên của Thánh Hoàng hậu kỳ khiến dưới cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì ai cũng không phát hiện được. Chỉ có cường giả cấp bậc đó, đặc biệt thân gần với thiên địa mới có thể thông qua thiên địa cảm ứng được sự tồn tại của Lục Ly. Lư thống lĩnh ngẩn ngơ! Khoảnh khắc Lục Ly biến mất, Lư thống lĩnh lập tức thả ra thần niệm cường đại nhìn quét một lần, nhưng hắn không phát hiện được gì. Không chỉ riêng là hắn, tất cả khán giả trong này đều thả ra thần niệm, còn thả ra tra xét dò tìm kỳ dị của mình để tìm kiếm Lục Ly. Nhưng không có võ giả nào tìm được Lục Ly, cảm giác như thể hắn đã biến mất khỏi tiểu giới diện này. Chờ giây lát, rất nhiều võ giả hai mặt nhìn nhau, Lục Ly biến mất tăm thì đánh kiểu gì? Lư thống lĩnh chưa đánh ra chiêu nào, vậy tức là có đậu kiểm tra hay không? Nếu bảo rớt thì chính Lư thống lĩnh không tìm được Lục Ly thì làm sao đánh? - Hây! Lư thống lĩnh trầm giọng quát một tiếng, trường thương run run, tiếp đó điên cuồng đâm đi bốn phương tám hướng, cảm giác trong tích tắc hắn đâm ra mấy vạn thương, quanh người hắn đều là bóng thương. Tuy Lư thống lĩnh không tra xét được Lục Ly, nhưng hắn có cảm giác Lục Ly ẩn nấp ở gần đó. Vì vậy Lư thống lĩnh dùng một cách rất ngốc nhưng cũng cực kỳ thực dụng, đó là công kích toàn phạm vi, buộc Lục Ly lộ mặt ra. Nhưng mà! Lư thống lĩnh công kích một đợt, không gian bốn phía bị xé rách rồi liền lại, vẫn không thấy bóng dáng Lục Ly. Cảm giác như thể Lục Ly thật sự đã biến mất khỏi thế giới này, không cách nào tìm được. Sắc mặt Lư thống lĩnh đen như than, bị Lục Ly vả mặt hơi đau, một thống lĩnh như hắn đánh với phó thống lĩnh mà không thể tổn thương một sợi lông của phó thống lĩnh, thuộc hạ sẽ có cảm nghĩ gì? - Hây!
Chương 4449 Nể tình
Hắn lại lần nữa thả ra một loại sát chiêu, hắn múa trường thương, lấy hắn làm trung tâm khuếch tán dao động không gian siêu khủng bố. Sóng chấn động như từng đợt sóng dữ khuếch tán bốn phương tám hướng, nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch tập thể bị đẩy lui mấy nghìn dặm, thân thể lảo đảo giống như bèo lênh đênh trong sóng to, không thể khống chế thân thể của chính mình. Một chiêu này không có sức sát thương, nhưng có thể cảm giác thăm dò bốn phía. Sóng chấn động qua đi, vẫn không phát hiện bóng dáng Lục Ly. Sắc mặt của Lư thống lĩnh trở nên càng thêm khó xem, giây phút này hắn rốt cuộc hiểu ra tại sao nhị cung chủ muốn ban thân phận phó thống lĩnh cho Lục Ly, chỉ bằng vào thuật tiềm ẩn này thì Lục Ly hoàn toàn xứng đáng với địa vị đó. Oong! Khi Lư thống lĩnh hết đường xoay xở thì, không gian đột nhiên dao động nhẹ, Lục Ly hiện hình. Lục Ly và Lư thống lĩnh nhìn nhau, Lư thống lĩnh đột nhiên đâm ra một thương, một bóng đen xuất hiện dùng tốc độ cực kỳ khủng bố trực tiếp xuyên qua hư không, xuất hiện ở trước mặt Lục Ly. Bùm! Lục Ly bị đâm bay đi, chiến giáp phần ngực nổ tung lộ một lỗ hổng nhỏ, máu tươi tuôn ra, thoạt trông bị thương. Lục Ly thụt lùi nghìn dặm, trong miệng tràn ra chút máu. Lục Ly bay vọt tới, khom người vái chào nói: - Thống lĩnh thần uy, Lục Ly bái phục. - Ừm! Lư thống lĩnh nhẹ gật đầu, thản nhiên nói: - Được rồi, Lục Ly, ngươi cũng nhận ba chiêu của bổn thống lĩnh mà không chết, cho nên về sau ngươi cũng là phó thống lĩnh của chiến đội thứ năm ta. Lục Ly một lần nữa rối rít cảm ơn: - Đa tạ Lư thống lĩnh! Những võ giả có mặt hoang mang. Tại sao trước đó Lục Ly không bị chấn rơi ra, khi sóng không gian chấn động yếu bớt thì Lục Ly hiện hình? Hơn nữa chiêu cuối cùng của Lư thống lĩnh thoạt nhìn uy lực không lớn, tại sao Lư thống lĩnh không sử dụng chiêu từng công kích Lê Hành? - Ha ha! Loan Tịch và Mạc Thiên Thiên nhìn nhau, hai người xem hiểu. Vừa rồi Lục Ly cố ý đưa bậc thang cho Lư thống lĩnh, nếu không thì sao Lục Ly bị chấn rơi ra được? Lư thống lĩnh xem thấu điểm này, cho nên tùy tiện công kích một chiêu, xem như hoàn thành giao hẹn ba chiêu. Lục Ly cho Lư thống lĩnh mặt mũi, Lư thống lĩnh tự nhiên bánh ít đi, bánh quy lại, không có thả ra sát chiêu mạnh nhất, hai bên đều có mặt mũi. Chiến đấu kết thúc, Lư thống lĩnh dẫn dắt tất cả võ giả trở lại chiến khu, hắn tuyên bố nhâm mệnh Lục Ly và Lê Hành, cũng giới thiệu nhóm võ giả mới gia nhập như nhóm Mạc Thiên Thiên, giới thiệu tình huống của chiến đội cho Lục Ly, Lê Hành. Mỗi một chiến đội đều có ba trăm võ giả, rõ ràng chiến đội thứ năm không đủ thành viên, chỉ có hai trăm năm mươi vị, thêm vào nhóm Mạc Thiên Thiên cũng mới hai trăm sáu mươi mấy. Ban đầu có hai phó thống lĩnh, nhưng hơn một năm trước đã chết trận. Cường! Đây là cảm khái duy nhất của Lục Ly, Lê Hành sau khi hiểu rõ tình huống chiến đội thứ năm. Chiến đội thứ năm có khoảng hai trăm đều là Thánh Hoàng, hơn nữa nhìn liền biết là loại Thánh Hoàng sức chiến đấu dũng mãnh. Lư thống lĩnh cũng giới thiệu nói chiến đội thứ năm là mạnh nhất, vượt qua chiến đội thứ nhất, chiến đội vương bài ban đầu. Đương nhiên còn có một nguyên nhân là chiến đội thứ nhất bị tổn thất thảm trọng trong trận đại chiến hơn một năm trước, hao tổn hơn phân nửa tinh nhuệ, hiện tại chưa bổ sung đầy đủ. Chiến khu bên này có tổng cộng sáu chiến đội, tính luôn phụ binh bình thường là được hai nghìn người. Đừng nhìn chỉ có hai nghìn quân sĩ, nhưng Vấn Tiên Cung luôn theo mẫu tinh binh, hai nghìn quân đội có thể so sánh hai mươi vạn quân đội bình thường. Cung chủ của Vấn Tiên Cung từng nói một câu nói, hắn thà dùng tài nguyên nuôi một trăm quân sĩ để bồi dưỡng một võ giả cường đại, quân đội bình thường có đông hơn nữa cũng không bằng một tên cường giả. Thật ra các thế lực lớn đều hiểu đạo lý này, nhưng quân sĩ bình thường không cần hao phí quá nhiều tài nguyên, hơn nữa Tiên Vực dễ nhận người, đã chết cũng không đáng tiếc. Tất cả thế lực lớn nhỏ khác đều nhận võ giả bình thường làm quân sĩ, ít nhất xem số lượng rất uy vũ đúng không nào? Hở chút là trăm vạn đại quân, Vấn Tiên Cung thì cộng lại chỉ có mấy nghìn quân đội. Bên này không chỉ có quân đội của Vấn Tiên Cung, còn có quân đội của Diễn Vũ Điện và Thiên Hà Hội, quân đội của hai nhà này hơi nhiều. Thiên Hà Hội có ba mươi vạn đại quân, Diễn Vũ Điện ít hơn một chút, có tám vạn đại quân. Vấn Tiên Cung thì chỉ có hai nghìn quân đội được cử đi đánh, nói ra hơi keo kiệt, nhưng Diễn Vũ Điện và Thiên Hà Hội không dám khinh thường hai nghìn quân đội này. May mà chiến đội thứ năm chỗ Lục Ly có hơn hai trăm Thánh Hoàng, không ít Thánh Hoàng trung kỳ, là một đội cực kỳ mạnh, đủ quét ngang mấy vạn quân đội bình thường. - Các ngươi đi dàn xếp trước đi! Lư thống lĩnh gọi một quân sĩ đến, sai người này mang theo nhóm Lục Ly dàn xếp, tiếp đó nghỉ ngơi một ngày, đến lúc đó Lư thống lĩnh mang theo Lục Ly cùng Lê Hành đi bái kiến thống soái chiến khu bên này, tam cung chủ của Vấn Tiên Cung. - Khi gặp tam cung chủ, các ngươi nhớ ăn nói cẩn thận. Khi nhóm Lục Ly rời đi, Lư thống lĩnh đột nhiên truyền âm nói: - Đại cung chủ rất ít lộ mặt, nhị cung chủ khá hiền hòa, nhưng tam cung chủ nổi danh nóng tính. Nếu các ngươi chọc vào hắn, không chừng một đao chém chết các ngươi. Một ngày sau, Lục Ly cùng Lê Hành bị mang đi gặp tam cung chủ. Vị tam cung chủ này quả nhiên nóng tính, mặt mũi cực kỳ hung tàn, tính cách bạo ngược, mặt đầy lông đỏ, mắt hình tam giác, mũi như mũi voi, sau đầu thắt bím. Lục Ly cùng Lê Hành cẩn thận dè dặt, lễ độ đều rất đúng chỗ. Tam cung chủ không quá ngạc nhiên về cảnh giới của Lục Ly, thản nhiên nhìn một cái, dặn dò vài câu rồi cho Lục Ly và Lê Hành lui xuống. Về doanh địa, Lư Sắt phân phối thuộc hạ cho Lục Ly và Lê Hành. Phó thống lĩnh có tư cách mang đội, chiến đội thứ năm hiện tại có hơn hai trăm sáu mươi đội viên, Lư Sắt tự mình lĩnh một trăm năm mươi, còn lại một trăm năm mươi thì chia cho Lục Ly và Lê Hành.
Chương 4450 Phục
Lư Sắt không vì tư lợi mà để lại tất cả cấp Đế cho hai người, chia hơn hai mươi Thánh Hoàng cho họ, tám Thánh Hoàng, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch đi cùng cũng bị chia về đội của hai người. Hai mươi sáu Thánh Hoàng, Lư Sắt không bắt buộc phải gia nhập dưới trướng ai, để bọn họ tự động lựa chọn. Dù sao Thánh Hoàng đều là kiêu ngạo, nếu bọn họ trong lòng không phục thì cũng khó mà chỉ huy, lúc khai chiến nếu không nghe lời sẽ ra vấn đề lớn. Không có gì bất ngờ, Vũ Dương, Loan Tịch trực tiếp lựa chọn Lục Ly. Mạc Thiên Thiên ngẫm nghĩ rồi bước tới sau lưng Lục Ly. Ly tiểu thư không chút do dự đi tới sau lưng Lê Hành. Còn lại nhóm Thường công tử có một số đi sau lưng Lục Ly, một số đi sau lưng Lê Hành. Võ giả khác đa số lựa chọn Lê Hành. Trong cuộc chiến với Lư Sắt, bọn họ quan sát kỹ, hiểu biết đôi chút về sức chiến đấu của Lê Hành. Cảnh giới, phòng ngự, sức tấn công của Lê Hành đều được bọn họ thừa nhận, Lục Ly thì chỉ biểu lộ ra thuật tiềm ẩn, không lộ ra thứ khác. Thánh Hoàng đều là kiêu ngạo, Lục Ly chỉ có sức chiến đấu cấp Đế, còn là một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch. Khiến bọn họ đi theo một một đứa con nít chẳng phải là khiến bọn họ đi chịu chết sao? Cuối cùng hai mươi sáu Thánh Hoàng có đến mười tám người lựa chọn Lê Hành, chỉ có tám người đi theo Lục Ly, còn lại cơ bản đều là cấp Đế đỉnh phong, còn có mười người là cấp Đế hậu kỳ. Lựa chọn xong, Lư Sắt khiến hai người dẫn theo đội viên đi tập huấn, tìm cách hòa hợp với nhau, như vậy có thể phát huy sức chiến đấu mạnh nhất. Lục Ly và Lê Hành chia nhau mang đội đi vào một Diễn Vũ Giới, Lục Ly mang theo năm mươi sáu cường giả đi một Diễn Vũ Giới. Phải công nhận võ giả của Vấn Tiên Cung rất có tính kỷ luật, tuy cường giả ở trong này có lẽ hơi hoài nghi sức chiến đấu của Lục Ly, nhưng tập thể đứng ngay ngắn, im lặng không nói, chờ đợi Lục Ly răn dạy, tính kỷ luật rất mạnh. Lục Ly nhìn quét toàn trường, cuối cùng dừng lại ở tám Thánh Hoàng, hắn trầm giọng quát: - Ta biết một số cường giả các ngươi không phục phó thống lĩnh này, không sao, ai không phục hiện tại hãy đứng ra, chỉ cần có thể thắng ta thì ta cho các ngươi làm phó thống lĩnh! Muốn thật sự quen thuộc với thuộc hạ thì có rất nhiều biện pháp, Lục Ly lựa chọn cách đơn giản nhất, đánh phục bọn họ. Lục Ly muốn nhóm người này tin tưởng mình tuyệt đối, nghe theo mệnh lệnh của hắn, không thể có một chút chất vấn, nếu không thì trong chiến đấu sắp tới rất có thể ảnh hưởng tổng thể tình hình cuộc chiến. Một đám Thánh Hoàng nhìn nhau, không nhúc nhích. Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư và một công tử khác biết rõ sức chiến đấu của Lục Ly, bọn họ không muốn ăn đòn. Không biết có bao nhiêu Thánh Hoàng chết trong tay Lục Ly, hắn muốn giết nhóm người thì chỉ mất một giây. Còn lại bốn Thánh Hoàng nhìn nhau, cuối cùng một Thánh Hoàng hậu kỳ mạnh nhất đứng ra, khom người nói: - Thỉnh Lục Thống lĩnh chỉ giáo! - Tốt! Lục Ly nhẹ gật đầu nói: - Ngươi công kích đi, nếu ngươi có thể bị thương một sợi lông của ta thì sẽ nhường vị trí này cho ngươi. Lục Ly trương cuồng tự đại chọc giận Thánh Hoàng hậu kỳ này, hắn không có bất cứ chần chừ, cả người bay lên, lao hướng Lục Ly trong không trung. Hắn vươn ra một bàn tay, trên tay sáng lên từng luồng sáng chói mắt, không ngừng biến hóa, thoáng chốc biến thành nắm tay, thoáng chốc biến thành bàn tay to, thoáng chốc co thành móng vuốt, hơi thở âm u phát ra từ người hắn bao phủ Lục Ly vào. Lục Ly luôn đứng sừng sững giữa không trung không động đậy, bàn tay kia càng lúc càng gần, khi cách mấy chục trượng thì mắt hắn bắn ra hai tia sáng vàng chui vào người Thánh Hoàng hậu kỳ này, sau đó Lục Ly nhích người, lắc người chợt lóe, vung tay vỗ nhẹ ngực của Thánh Hoàng hậu kỳ. - A... Trừ nhóm Vũ Dương, Loan Tịch ra, võ giả khác đều ngây người. Bởi vì sau khi mắt Lục Ly lóe tia sáng thì Thánh Hoàng hậu kỳ không nhúc nhích, sau khi Lục Ly vỗ nhẹ vào ngực Thánh Hoàng hậu kỳ, chiến giáp trên ngực người này nổ tung, da ngực bị ăn mòn, Thánh Hoàng hậu kỳ hét thảm lộn mèo ra sau rớt xuống dưới. Giây giết! Thánh Hoàng hậu kỳ bị Lục Ly ngay mặt giây giết? Toàn trường rất nhiều võ giả đều lộ ra vẻ không dám tin tưởng, Lục Ly mạnh như vậy? Chẳng lẽ là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn? Không đúng, nếu là cường giả cấp bậc này thì sao ngồi vào vị trí phó thống lĩnh? Dù cho hắn vị trí thống lĩnh cũng còn thấp. Khi bàn tay của Lục Ly vỗ vào ngực Thánh Hoàng hậu kỳ thì người này đã tỉnh táo lại, hắn cảm thụ được năng lượng bá đạo khủng bố trong tay Lục Ly. Thánh Hoàng hậu kỳ nhìn da thịt thối rữa trước ngực của chính mình, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ. Nếu vừa rồi Lục Ly không thu tay lại thì giờ phút này hắn đã chết. Bùm! Sau khi Thánh Hoàng hậu kỳ rớt xuống, hắn bất chấp chữa thương, một gối quỳ trên mặt đất, trầm giọng quát: - Đa tạ Lục thống lĩnh nhẹ tay, Dịch Nguyên phục! - Lo chữa thương trước đi! Lục Ly phất tay, ánh mắt nhìn qua mấy Thánh Hoàng còn lại, hỏi: - Còn có ai không phục? Bùm! Mấy Thánh Hoàng toàn bộ quỳ một gối xuống, trầm giọng quát: - Thuộc hạ bái phục! Nhóm Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch mỉm cười, tự hào lây. Sát danh của Lục Ly lừng lẫy, mấy Thánh Hoàng này tự chuốc khổ vào mình. Mấy Thánh Hoàng đều phục, cấp Đế tự nhiên toàn bộ chịu phục, tất cả đều quỳ một gối xuống vái chào. Lục Ly khoát tay nói: - Đều đứng lên đi, về sau không cần quỳ hành lễ, nói đến thì có thể ở cùng mọi người là duyên phận, cùng nhau ôm đoàn sưởi ấm. Tuy không cần lễ tiết rườm rà, nhưng có mấy quy củ nhất định phải nói rõ, nếu ai làm trái thì đừng trách Lục Ly này vô tình. Ánh mắt của Lục Ly trở nên lạnh băng, sát ý cường đại khuếch tán ra ngoài, khiến bầu không khí đông lại, hắn sát khí đằng đằng nói: - Trên chiến trường, không được nghi ngờ mệnh lệnh của ta, nhất định phải lập tức chấp hành, nếu không nghe lệnh, hoặc là không cố gắng chấp hành thì... chết! Thứ hai, bất cứ lúc nào đều không được vứt bỏ chiến hữu, chiến hữu gặp nạn, trong tình huống bản thân an toàn thì phải cứu chiến hữu. Cho dù chiến hữu chết rồi cũng phải mang xác chết của bọn họ về. - Tuân mệnh!
Bình luận facebook