• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 4436-4440

Chương 4436 Đi vào Tiên Vực
Hắn một bên tiếp tục tu luyện thân thể, một bên tăng cường linh hồn, mặt khác hắn còn đang suy nghĩ về bí thuật linh hồn, tìm cách tăng lên uy lực của Linh Trận thuật, pháp tắc Thần Âm. Linh Trận thuật rất mạnh, khi phối hợp với Tử Thần Dịch thì Lục Ly có thể phong ấn cường giả dưới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, tuy rất có thể chỉ phong ấn được một giây ngắn ngủi, nhưng cũng đủ cho hắn xé rách địch nhân rồi. Thân thể muốn tăng tiến thêm thì khó khăn cực kỳ lớn, tuy rằng hắn giờ phút này có được rất nhiều thần dược luyện thể đứng đầu, nhưng không giúp ích được gì, rất khó tăng tiến. Thời gian trôi qua nhanh trong lúc bế quan, Lục Ly không có xuất quan, cho nên dọc đường đi dù Lê Hành muốn gây sự cũng không tìm được cơ hội. Ước chừng Mạc Thiên Thiên muốn tìm Lục Ly tâm sự, nhưng trong khoang thuyền của hắn mở ra thần văn, nàng muốn đi vào cũng không còn cách nào. Vũ Dương cũng bế quan, không muốn đi chọc vào thị phi, nhóm Lê Hành ở bên trên muốn gây sự với hai người cũng không tìm được đối thủ, chỉ có thể tự bế quan, chờ đợi đến Tiên Vực. Dọc đường cũng không có phát sinh bất cứ chuyện gì, trừ hắc ám và không gian loạn lưu vụt qua thì không có gặp phải bất cứ ngoài ý muốn, yên lặng đến mức khiến người tim đập nhanh. Thời gian nửa năm nháy mắt qua đi, Mạc Thiên Thiên xúc động thần văn trong các khoang thuyền, nhóm Lục Ly đi ra, lập tức đưa mắt nhìn hướng một giới diện to lớn ở phương xa. Từ nơi này nhìn qua, Lục Ly giống như nhìn thấy một mảnh bầu trời, giống như là một con kiến đối diện đại dương, giới diện phía trước truyền đến cảm giác cổ xưa mà lại tang thương dày nặng, đè ép trái tim đập loạn. Bên ngoài giới diện kia có sương mù màu tím vàng mông lung, trong dải sương mù có thể nhìn thấy các tòa cung điện như ẩn như hiện, nhìn từ xa mang đến cảm giác nỗi lòng rung động đặc biệt mãnh liệt. Nhỏ bé! Vào thời khắc này, cảm giác duy nhất của Lục Ly là nhỏ bé, hắn cảm giác chính mình biến thành một đứa trẻ tay trói gà không chặt, đối mặt thiên uy mênh mông, Lục Ly cảm giác muốn thành kính quỳ xuống đất lạy. Nhóm Vũ Dương đều kinh thán, hoa mắt mê ly, tập thể ngơ ngẩn nhìn giới diện to lớn kia, trong lòng cảm khái không thôi. Bọn họ tuy rằng thấy rộng biết nhiều, nhưng lần đầu tiên tới Tiên Vực. Vèo! Mạc Thiên Thiên khống chế chiến thuyền chậm rãi đến gần Tiên Vực kia, chúng cường giả dùng thần niệm xem xét bốn phía, cũng bắt đầu tìm lối vào. Tiên Vực quá lớn, e rằng sẽ mất nhiều thời gian mới tìm được lối vào. Tiêu phí một ngày, chiến thuyền tới gần Tiên Vực, theo sau dán sát Tiên Vực bay đi. Thần niệm của Lục Ly cũng xem xét bốn phía, tìm chỗ nào có không gian mỏng để vào. Không có! Tìm kiếm dọc đường, Lục Ly không phát hiện bất cứ lối vào, bay ba ngày ba đêm, Lục Ly không tìm được một chỗ có thể đi vào. Hắn ngược lại không bất ngờ, nếu tùy tiện có thể đi vào thì chìa khóa Tiên Vực có cũng như không. Cứ như thế chiến thuyền một đường bay sát giới diện, bay nửa tháng vẫn không tìm ra lối vào. Nhưng bọn họ tìm được một chỗ địa hình có đánh dấu trên bản đồ, tìm được mấy khối hư không phế thạch, còn tìm được một phế giới. - Không xa! Mạc Thiên Thiên mở miệng nói: - Tối đa mười ngày, chúng ta liền có thể tìm được lối vào. Trong tay mỗi người đều cầm bản đồ, so sánh vừa khớp, tất cả cường giả, cường giả bao gồm Lục Ly đều rất là kích động, sắp vào Tiên Vực rồi, đi vào trung tâm thế giới mà tất cả võ giả đều ước mơ vào được, bảo địa lớn nhất toàn bộ đại thế giới. Quả nhiên, chín ngày sau, mọi người trông thấy một cánh cửa ánh sáng vàng lấp lánh. Nói là cửa không bằng nói là một khối không khí lóe ánh sáng vàng. Khối không khí này chậm rãi xoay tròn, giống như một đóa tinh vân, dựa theo tư liệu ghi thì đây là một trong những lối vào của Tiên Vực. Mạc Thiên Thiên cầm bản đồ đối chiếu bốn phía, khẳng định nói: - Không sai, nơi này là lối vào Nam Cảnh! Lê Hành bay lên, trên khuôn mặt anh tuấn mà tràn ngập hơi thở nam tính lộ nụ cười khiến nữ nhân mê say, hắn nói: - Vậy chúng ta còn chờ cái gì? Bánh xe lịch sử đã lăn, con đường chinh phục Tiên Vực đã mở ra, các anh hùng và nữ chiến thần, chúng ta hãy bước lên hành trình, mở ra con đường vương giả của chúng ta đi! Lục Ly cùng Vũ Dương nhìn nhau một cái, hắn vuốt sống mũi, cứ có cảm giác Lê Hành hơi bị trẻ trâu. Xếp hạng đệ nhất thế hệ trẻ trong Tử Thần thì tưởng mình là đệ nhất thiên hạ sao? Gì mà chinh phục Tiên Vực, coi chừng vừa vào đã bị người chém chết. Mạc Thiên Thiên thu về chiến thuyền, mọi người tập hợp cùng bay hướng lối vào. Trước lối vào, Lê Hành đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn qua Lục Ly, rất nghiêm túc nói: - Lục Tuần Tra Sử, tuy rằng phía trước chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng ta hy vọng sau khi đi vào Tiên Vực, chúng ta hãy vứt bỏ khúc mắc về nhau. Ta không hy vọng sau lưng bị người đâm dao, Tiên Vực rất nguy hiểm, ân oán giữa chúng ta chờ đi ra rồi tính tiếp, được chứ? - Ha ha! Lục Ly cười cười, thấy toàn bộ võ giả đều nhìn mình, hắn nhún vai nói: - Đừng quên thân phận của ta, ta là Tuần Tra Sử, ta có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ các ngươi, đương nhiên... điều kiện tiên quyết là các ngươi không thêm phiền phức cho ta. - Vậy là tốt rồi! Lê Hành nở nụ cười giả trân, nhẫn trong tay lóe sáng, một hộp đá lớn xuất hiện, hắn mở hộp ra, lấy ra một viên ngọc thạch phát sáng. Trên ngọc thạch rậm rạp phát ra thần văn phức tạp, giống như một món chí bảo. Mọi người nín thở, toàn bộ đều khẩn trương nhìn khối không khí màu vàng, chờ đợi cửa lớn Tiên Vực mở ra. Ngọc thạch bị ném vào khối không khí, không khí màu vàng chậm rãi có phản ứng, mấp máy, ánh sáng càng lúc càng sáng, chói đến mức đám người đều không mở mắt ra được. Mọi người đều khép mắt lại, nhưng thần niệm có thể tra xét, bọn họ tra xét khối không khí mấp máy càng lúc càng nhanh, một kẽ hở từ từ mở ra, giống như là một cánh cửa màu vàng to lớn mở ra.
Chương 4437 Chiến thuyền hoàng kim
Đợi mấy chục giây, cửa lớn màu vàng rốt cuộc hoàn toàn mở ra, nhưng thần niệm của mọi người không tra xét được tình huống bên trong, thần niệm vươn vào chỉ có thể cảm ứng được một mảnh hư vô, còn có hơi thở cổ xưa vĩnh cửu. Oong! Ngoài người Lê Hành hiện ra một bộ chiến giáp màu vàng bao bọc toàn thân, trên tay hắn cũng xuất hiện một thanh cự kiếm màu vàng, dáng người của Lê Hành hoàn mỹ, thoạt trông giống như là một vị chiến thần. - Đồ ngốc... Lục Ly có chút câm nín thở dài. Lê Hành ăn mặc chói mắt như vậy là cố ý hút thù hận sao? Cuồng bá khốc huyễn tận trời kiểu này, đi vào trong lỡ gặp phải cường giả, chắc chắn sẽ chọc cường giả chú ý, lỡ cường giả trong lòng khó chịu sẽ công kích hắn. Nhưng chiến giáp này rất cấp cao, lực phòng ngự chắc chắn rất mạnh, kêu Lê Hành cởi ra thì rõ ràng là không thể nào. Lục Ly lười nhiều lời, những người khác cũng lần lượt lấy ra chiến giáp, binh khí cùng báu vật, võ trang đầy đủ rồi chậm rãi bay hướng lối vào. Lục Ly và Vũ Dương đi ở cuối cùng. Loan Tịch nhìn thấy Lục Ly không đi cũng ngừng lại, chờ bay song song với hắn. Đóa Kim Hoa này dường như cảm thấy đi theo Lục Ly có cảm giác an toàn hơn. Mạc Thiên Thiên thấy cảnh này, con ngươi trở nên lạnh mấy phần, nhưng không nói gì thêm, kiêu ngạo ngẩng cao đầu đi theo sau Lê Hành. Vèo! Mười cường giả nối đuôi nhau mà vào cửa lớn màu vàng, sau đó cửa lớn nhanh chóng mấp máy, lại biến thành khối không khí màu vàng. Bốn phía trở về yên tĩnh, nhóm Lục Ly giống như bị con cự thú Tiên Vực nuốt chửng. Trên mặt đất thênh thang đột ngột xuất hiện mười võ giả, mười võ giả giống như hiện ra từ trong không khí, sau khi xuất hiện giữa không trung thì rớt xuống. Bùm bùm bùm! Mười người rất là bất nhã rớt xuống đất, còn đụng gãy mấy cây to ở dưới đất, mười võ giả đều rất mạnh, nhưng vào thời khắc này đều có chút choáng váng hoa mắt. - Nơi này không thích hợp... Lê Hành lảo đảo đứng lên, trên mặt có một ít vẻ thống khổ, cảm giác đầu sắp nổ tung, vừa rồi cảm giác ánh sáng trắng chợt lóe, tại sao mọi người bị chóng mặt dữ vậy? Không thể đứng vững trong không trung, hiện tại còn đầu váng mắt hoa. Dường như... có một loại lực lượng vô hình khiến bọn họ rất khó thích ứng? Chẳng lẽ do lạ nước lạ cái? - Nhưng linh khí thiên địa trong Tiên Vực dày đặc thật! Lê Hành nhắm mắt, hít sâu mấy hơi thở, vẻ mặt say mê, hắn trầm giọng rống: - Đây là mùi của Tiên Vực, mùi hương khiến người say mê. Tiên Vực, ta đến đây, ta đến chinh phục ngươi! Ầm! Lê Hành vừa nói xong, lại cảm giác đầu váng mắt hoa, thân thể nặng nề ngã xuống, té dập mặt. Lục Ly và Vũ Dương ở bên cạnh trợn trắng mắt, hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, luyện hóa thần dược nghỉ ngơi khôi phục. Võ giả khác cũng làm giống như vậy. Trong Tiên Vực rất kỳ lạ, có lực tràng siêu kỳ dị, khiến bọn họ hơi không thích ứng. Chúng cường giả khôi phục nửa canh giờ, mọi người mới miễn cưỡng thích ứng được tình huống nơi này, không nói trăm phần trăm khôi phục sức chiến đấu nhưng tối thiểu khôi phục năm, sáu phần. Mọi người tản ra tra xét tình huống khắp nơi, quen thuộc tình hình trong Tiên Vực, khiến sức chiến đấu của chính mình khôi phục đến trạng thái cao nhất. Bọn họ chia ra hai người một tổ, hẹn ba canh giờ sau tập hợp tại đây, còn giao hẹn tín hiệu, nếu gặp phải tình hình nguy hiểm hoặc là tình huống kỳ dị cần chi viện liền phát tín hiệu. Lục Ly và Vũ Dương đi chung với nhau hướng về phía đông tìm kiếm, thần niệm của bọn họ gắng hết sức vươn ra xa, phát hiện chỗ này hạn chế thần niệm, thần niệm của Lục Ly chỉ có thể tra xét được mấy nghìn dặm xa, thu nhỏ gấp mười lần so với ban đầu. Vũ Dương cũng giống như vậy, không gian của giới diện này phi thường ổn định, việc này cũng là bình thường, giới diện càng lớn thì không gian càng ổn định, thần niệm bị hạn chế cũng là hợp lý. Lục Ly và Vũ Dương thử bay, tốc độ cũng bị ảnh hưởng, nhưng chỉ chậm hơn gấp ba, bốn lần. Hai người không dám thả ra công kích, sợ kinh động mãnh thú, tiên thú ở gần đó. Tìm kiếm hướng đông hơn một canh giờ, không phát hiện cái gì, không thấy một con sinh linh, không thấy cả một con côn trùng. Bọn họ quay về đường cũ, bên này đã có cường giả trở về, chờ giây lát, các võ giả còn lại lục tục trở về. Mọi người đều không thu hoạch được gì, không có phát hiện gì, không thấy một con dã thú, côn trùng. - Đi đi! Lê Hành vung tay lên nói: - Ra khỏi mảnh sơn mạch này trước, đi về phía bắc chắc chắn không sai. Nhóm Lục Ly đều không có ý kiến, một đám cường giả không dám xằng bậy, không có trực tiếp bay, mà một đường chạy nhanh, tốc độ không nhanh không chậm. Dọc đường đều là núi lớn bao la, cây cổ chọc trời đầy rẫy, có cây đường kính thậm chí đến trăm trượng, thoạt trông giống như là một hòn núi nhỏ. Nơi này có các loại cổ thụ, nhiều cổ thụ phỏng chừng tồn tại mấy vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm, toát ra hơi thở cổ xưa vĩnh cửu, trên đất đai khu vực này tràn ngập hơi thở mục nát. E rằng sơn mạch này là sơn mạch lớn nhất mà nhóm Lục Ly từng thấy, bởi vì bọn họ cảm giác đi bảy, tám ngày vẫn chưa đi ra ngoài, cũng không có gặp phải bất cứ sinh linh. Bảy, tám ngày trời không thấy sinh linh nào, mặt trời không lặn. Nơi này không xuất hiện đêm tối cũng bình thường, vì nửa tháng mới có một buổi tối, mỗi một lần đêm tối buông xuống sẽ kéo dài ba ngày. Trong bảy, tám ngày bọn họ không gặp sét bất chợt trong truyền thuyết, đương nhiên, Tiên Vực lớn như vậy, cũng không phải mỗi nơi đều sẽ có sét đánh, nếu không thì võ giả bình thường của Tiên Vực đã sớm chết hết. Xoẹt! Lại lần nữa tiến lên hai ngày, bầu trời phía trước bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt, rồi một con lôi long gầm rống giáng xuống, chớp mắt đánh vào núi lớn cách mấy nghìn dặm phía trước. Bùm! Động đất, tiếp đó bên kia bốc lên khói đặc cuồn cuộn, thần niệm của mọi người quét qua, phát hiện hàng trăm thân cây nơi đó hóa thành tro tàn, hơn nữa mặt đất xuất hiện một hố sâu lớn, phạm vi đạt đến trăm trượng, sâu không thấy đáy.
Chương 4438 Chiến thuyền hoàng kim (2)
Một đám võ giả dùng thần niệm quét mắt giây lát, toàn bộ đều hai mặt nhìn nhau, sét đánh trong truyền thuyết quả nhiên khủng bố, chủ yếu là từ lúc xuất hiện đến đánh xuống chưa tới một giây, nếu vừa rồi sét này đánh trúng, muốn tránh cũng không được, sẽ bị đánh trúng. Tuy Tử Thần cho mỗi người một món chí bảo phòng lôi, nhưng chắc chắn cũng sẽ tổn hại nặng, sét bất chợt này quá khủng bố. Chờ giây lát, chúng cường giả đều chạy nhanh qua, đứng gần hố sâu bị lôi điện đánh trúng, quan sát giây lát, lại thấy rùng mình. - Đi đi! Quan sát giây lát, chúng cường giả tiến lên, kết quả đi bốn, năm ngày còn chưa đi ra núi lớn, sắc trời dần tối xuống, mọi người quyết đoán đi vào Thần Khí không gian của mình. Dựa theo kinh nghiệm của các tiền bối Tử Thần, lúc trời tối tốt nhất đừng tụ tập cả đống võ giả lại với nhau, lỡ như gặp phải Ngạc Dạ rất dễ dàng dẫn phát giết chóc, đến lúc đó toàn bộ sẽ tự tàn sát nhau mà chết. Không phải nơi nào cũng có Ngạc Dạ, cái này phải xem vận may. Mỗi lần phạm vi Ngạc Dạ bao phủ cỡ trăm vạn dặm, xuất hiện ở khu vực tùy cơ. Đôi khi Ngạc Dạ bao phủ một tòa tiểu thành, nếu võ giả trong tiểu thành không lập tức trốn chạy có lẽ sẽ chết hết. Nhưng khi Ngạc Dạ đến thì im hơi lặng tiếng, ai cũng không biết có bị năng lượng kỳ dị của Ngạc Dạ bao phủ hay không, cho nên đôi khi bi kịch vẫn sẽ phát sinh. Nhóm Lục Ly đi vào Thần Khí không gian của mình, toàn bộ đều cảnh giác cao độ, mỗi người luyện hóa thần dược bổ dưỡng linh hồn, như vậy có thể chống chọi lâu hơn dưới sự bao phủ của Ngạc Dạ. Tuy ở trong Thần Khí không gian, nhưng nếu nơi này bị Ngạc Dạ bao phủ thì vẫn vô dụng, Thần Khí không gian cấp cao đến đâu vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Nhóm Lục Ly khá may mắn, không gian chỗ bọn họ ở không bị Ngạc Dạ bao phủ, ba ngày qua nhanh, đêm tối biến mất, bên ngoài trời dần sáng, đám người dịch chuyển ra ngoài. - Đi thôi! Lê Hành vung tay lên, nghiễm nhiên biến thành thủ lĩnh trong tiểu đội, dựa theo tình huống bình thường thì đội trưởng nên là Lục Ly mới đúng. Lục Ly không để bụng, tính của hắn không thích giành nổi bật. Chỉ cần không phải vấn đề mang tính nguyên tắc, Lê Hành không gây sự với hắn, hắn cũng không rảnh so kè với công tử ca khoe khoang này. Lại đi ba, bốn ngày, bọn họ mặt đất ra khỏi sơn mạch lớn này, phía trước xuất hiện một bình nguyên mênh mông vô bờ, phương xa có một con sông lớn, phong cảnh như tranh, đẹp tuyệt vời. - Có chiến thuyền! Lê Hành đột nhiên chỉ hướng chân trời xa phía trước, giật mình kêu lên. Mọi người nhìn qua, tập thể bị rung động nỗi lòng, bọn họ nhìn thấy một chiếc thuyền lớn chưa từng thấy. Chiều dài của chiến thuyền đến vạn trượng, toàn thân màu vàng, giờ phút này tắm trong ánh sáng mặt trời lướt tới, giống như chiến thuyền hoàng kim chở chiến thần thượng cổ, khí thế bàng bạc, hùng vĩ. - Giấu đi! Lục Ly lạnh giọng nói một câu, theo sau thu Vũ Dương vào Thần Khí không gian, trực tiếp đi vào Pháp Giới. Tuy chiến thuyền kia không bay thẳng hướng bên này, nhưng lỡ như bên trong có cường giả siêu cấp thì rất dễ dàng bị tra xét được Câu nói của Lục Ly bừng tỉnh mọi người, nhìn thấy Lục Ly biến mất, nhóm Lê Hành cũng lần lượt ẩn độn. Đều là cường giả được bồi dưỡng trong Tử Thần, ẩn độn là kiến thức cơ bản, nháy mắt tất cả võ giả đều biến mất, phỏng chừng thần niệm bình thường không phát hiện được. Cường giả trong chiến thuyền kia cũng không có tra xét bên này, chiến thuyền tốc độ rất nhanh, nhanh hơn gấp đôi so với chiến thuyền của nhóm Lục Ly, chớp mắt biến mất ở chân trời xa. Hơn nữa khi chiến thuyền bay thì không phát ra âm thanh, giống như một chiếc thuyền u linh, rất là kỳ dị. - Đi đi! Chờ giây lát, xác định chiến thuyền đã đi, Lê Hành thoáng hiện đi ra, những người khác cũng đều đi ra. Lục Ly lắc người ra ngoài, cũng thả Vũ Dương ra. Mắt đẹp của Loan Tịch liếc qua Lục Ly, tràn ngập khâm phục, vừa rồi nàng luôn cảm ứng sự tồn tại của Lục Ly, nhưng không cảm ứng được gì, thuật ẩn độn của Lục Ly quả nhiên vô song thiên hạ. Lê Hành dẫn đầu đi tới trước, mọi người vẫn không bay, chậm rãi đi trong bình nguyên. Thần niệm của mọi người tra xét khắp nơi, cẩn thận dè dặt. Bọn họ đều từng xem tư liệu, Lê Hành còn gặp lão tổ nhà bọn họ, biết chút tình huống của Tiên Vực. Nhưng trong Tiên Vực có quá nhiều tính không xác định, ở bên trong cái gì đều có thể xảy ra, cho nên những kinh nghiệm này không giúp ích được nhiều. Dực Hoàng cho mọi người một kiến nghị, trước tiên tìm một tiểu thành, lựa chọn gia nhập một thế lực không lớn không nhỏ, ở trong thế lực đó vài năm, từ từ quen thuộc Tiên Vực rồi mới hành động. Tai nghe là giả, thấy tận mắt mới là thực, tình huống trong Tiên Vực rất phức tạp, luôn thay đổi. Nhóm Dực Hoàng nói nhiều hơn đều vô dụng, chẳng bằng mười người tự nhìn xem, tự tìm hiểu. Dực Hoàng cho bọn họ nhiệm vụ là ở trong Tiên Vực đủ năm trăm năm, đến lúc đó có thể quay về. Nếu năm trăm năm không chết thì mười võ giả này hoặc nhiều hoặc ít sẽ có tiến bộ, thậm chí tăng vọt mảng lớn. Võ giả đến trình độ như Lê Hành muốn dựa vào bế quan tu luyện đột phá cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì cực kỳ khó. Trên thực tế, cường giả trong tám tinh vực, thông thường khi đến cảnh giới Thánh Hoàng đa số sẽ đi phiêu bạt Tiên Vực, hoặc là chết trong này, hoặc là đột phá cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn áo gấm về nhà. Cho nên mục tiêu của nhóm Lục Ly là trước tiên tìm được một tòa tiểu thành, tiếp đó gia nhập một thế lực trung đẳng quan sát hiểu rõ tình huống của Tiên Vực. Bản thân Lục Ly cũng tính gia nhập một thế lực, hắn không rõ ràng tình huống của Tiên Vực thì không thể nào lỗ mãng đi Đông Cảnh. Tiên Vực thật sự rất lớn. Bình nguyên này dường như không có giới hạn, bọn họ đi hơn mười ngày, trước khi đêm tối lần nữa buông xuống họ vẫn không phát hiện bất cứ thành trì, cũng không phát hiện bất cứ võ giả, không thấy một con mãnh thú nào. Màn đêm thứ hai kéo đến, chúng võ giả đều đi vào Thần Khí không gian, lần này vẫn may mắn, không bị Ngạc Dạ bao phủ, chờ đêm tối qua đi, bọn họ tiếp tục tiến lên.
Chương 4439 Rút lui
Trên đường đi bọn họ thỉnh thoảng thấy một đám hố sâu, những hố sâu này rõ ràng là bị sét đánh, nhưng đoàn người không gặp sét bất chợt lần thứ hai, khá may mắn. Lại đi ba, bốn ngày, Lục Ly đột nhiên trầm giọng quát: - Phía trước có võ giả, đang đánh nhau! Võ giả khác không cảm ứng được, nửa tin nửa ngờ tra xét phía trước, nhưng thần niệm của bọn họ bị hạn chế, chỉ có thể tra xét mấy nghìn dặm, trong phạm vi này bọn họ không dò tìm được gì. Lê Hành liếc qua Lục Ly, hỏi: - Ngươi xác định? Lục Ly phớt lờ Lê Hành, dùng ngữ điệu cực kỳ kiên định nói: - Các ngươi ở đây chờ, ta đi qua tra xét một chút. Lục Ly biến mất tại chỗ, nhanh chóng lẻn tới trước, hắn tra xét không phải dựa vào thần niệm, mà là dựa vào Đại Đạo Chi Ngân đi cảm giác không gian dao động. Cảm giác lực của Lục Ly mạnh hơn Lê Hành gấp mấy chục lần, tự nhiên dễ dàng cảm giác được. Lục Ly tiến lên trước mấy nghìn dặm thì cảm ứng được tình huống, đằng trước có hai đội người đang đánh nhau, đa số đều là Thánh Hoàng, chỉ có chút ít cấp Đế, hai bên võ giả cộng lại cỡ bốn, năm mươi người. - Hưm! Lục Ly xem cuộc chiến giây lát, nhóm Lê Hành ở phía sau cũng tới, bọn họ không phát hiện Lục Ly, đang định đi tới trước thì hắn hiện hình, nhỏ giọng nói: - Đừng đi về phía trước, nếu không thì chúng ta sẽ bị tra xét được. Lê Hành hừ mũi nói: - Mấy chục Thánh Hoàng chứ có gì? Thực lực đều không phải là rất mạnh, có gì mà sợ? Cả nhóm xông lên vừa lúc có thể khảo vấn một ít tình báo. - Ngươi muốn đi thì cứ đi. Lục Ly câm nín, lạnh lùng nói: - Ta không theo, các ngươi muốn cứ việc đi. Vũ Dương gật đầu, nói: - Ta cũng không đi, các ngươi muốn đi thì tùy. Loan Tịch tiếp lời: - Ta cảm thấy nên quan sát cái đã, đừng hành động lỗ mãng, nơi này không phải Thiên Loạn Tinh Vực, mà là Tiên Vực! Mạc Thiên Thiên và Ly tiểu thư cùng gật đầu. Sắc mặt Lê Hành cứng ngắc tối sầm, không nói chuyện, tra xét tình huống bên kia. Chỗ đó chiến đấu rất kịch liệt, thậm chí có thể nói là thảm liệt, hai bên đều đã chết bảy, tám cường giả, còn có mười mấy người bị thương, võ giả còn sống đều đang khổ chiến. Lê Hành dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn nói nhỏ: - Đây là võ giả của hai thế lực, phỏng chừng là thế lực đối địch, tranh đoạt địa bàn gì đó! Lần này không chỉ Lục Ly câm nín, nhóm Mạc Thiên Thiên đều trợn trắng mắt. Sao lúc trước không phát hiện tên này chỉ số thông minh thấp đến tội? Lúc trước chỉ cảm giác tên này ngông cuồng tự đại, thiên tư phi phàm, tính cách không tốt, nhưng không ngờ về mặt này thì khờ thấy thương. Hai đội võ giả một bên mặc chiến giáp màu bạc, một bên mặc chiến giáp màu đen, đây là bộ giáp thống nhất, còn có huy chương. Dù là nhà quê chưa thấy qua quen mặt cũng nên biết võ giả của hai thế lực đánh nhau. Không phải thế lực đối địch thì đánh nhau làm gì? Tranh đoạt địa bàn? Hai thế lực lớn khai chiến thì hoặc là vì ích lợi hoặc là vì thù hận, nói cũng như không. Nhưng Lê Hành nói ra bằng ngữ điệu như vậy, điều này khiến mọi người cảm giác chỉ số thông minh bị vũ nhục. Thấy không ai để ý tới mình, Lê Hành nhìn lướt qua mọi người hỏi: - Như thế nào? Không tin phán đoán của ta? Vẫn bị lơ đẹp, Lê Hành có chút lúng túng vuốt sống mũi, mọi người tiếp tục chờ đợi, giây lát sau Lục Ly đột nhiên trầm giọng nói: - Tập thể núp đi, chiến thuyền tiếp viện của kẻ địch đến! Oong! Lục Ly thu Vũ Dương vào Thần Khí không gian, Vũ Dương tin tưởng Lục Ly tuyệt đối, không chút kháng cự. Lục Ly vận dụng Thần Ẩn thuật ẩn nấp. Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên lập tức tiềm ẩn, Ly tiểu thư tạm dừng một lúc thì cũng tiềm ẩn, võ giả khác tuy rằng nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn tiềm ẩn. Xoẹt! Phương xa vang lên từng đợt tiếng xé gió, tiếp đó phía đông cùng phía tây đều có một chiến thuyền bay nhanh đến, những chiến thuyền này không lớn như chiếc màu vàng họ từng thấy, nhưng cũng phi thường khổng lồ. Hai bên thêm vào có mấy chục chiếc chiến thuyền, trên chiến thuyền đều là võ giả, phần lớn là cấp Đế, cũng có nhiều Thánh Hoàng, toàn bộ chen chúc hướng chiến thuyền, rất nhanh bên kia đánh nhau, lần này chiến đấu càng thêm loạn. Giọng của Lục Ly vang lên bên tai tất cả người tiềm ẩn: - Rút lui! Nhóm Lê Hành nhìn thấy loại tình huống này, tự nhiên không dám dừng lại. Trên chiến thuyền của hai bên tuyệt đối có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nếu bọn họ không rút lui, một khi bị phát hiện có lẽ tất cả sẽ chết trận tại đây. Võ giả hai bên đều không nhận biết bọn họ, chắc chắn sẽ xem họ là gian tế mà giết. May mắn chiến thuyền cách bên này còn hơi xa, bọn họ cũng ít khi gây chú ý, cũng không có bị phát hiện, cho nên bọn họ dễ dàng rút đi. Lùi xa mấy chục vạn dặm mới ngừng lại, mọi người hiển lộ thân hình, trong mắt tràn ngập nghĩ mà sợ. Nếu... Vừa rồi nghe lời Lê Hành đề nghị, mọi người xông lên trên thì hậu quả rất thảm, giờ phút này phỏng chừng toàn bộ bị phân thây. Sắc mặt Lê Hành lúc đen lúc trắng, có chút lúng túng, cúi đầu không nói chuyện, trong mắt ngẫu nhiên vụt qua ánh sáng đều là hận ý. Mọi người tiếp tục tiến lên, Lục Ly vẫn đi ở phía sau đội ngũ, nhưng trung tâm cả đội lặng lẽ thay đổi. Tuy rằng Lê Hành thân phận tôn quý, sức chiến đấu dũng mãnh, có mấy công tử trước đó răm rắp nghe theo hắn. Nhưng nơi này không phải Thiên Loạn Tinh Vực, nơi này rất nguy hiểm, bọn họ phải lo cho mạng nhỏ của mình, cho nên bọn họ tự nhiên muốn dựa vào cường giả. Lục Ly là cường giả mà bọn họ muốn dựa vào! Lục Ly mấy lần phán đoán chuẩn xác, mệnh lệnh quyết đoán, khiến bọn họ hai lần thoát nạn. Thuật tiềm ẩn của hắn khiến bọn họ không thể tìm ra hắn ở đâu, Lục Ly thì có thể dễ dàng tìm được bọn họ. Không nói đến sức chiến đấu của Lục Ly như thế nào, ít nhất về hai thứ này thì hắn phi thường biến thái, cũng đủ để mọi người dễ sống sót hơn. Mọi người đi phương hướng khác, lần này tiến lên một ngày, lại gặp một chiếc chiến thuyền. Lục Ly tra xét ra sớm nhất, khiến mọi người ẩn khuất, chiến thuyền từ bên cạnh bay đi, rất nhanh biến mất ở phương xa.
Chương 4440 Lấy ơn báo oán
- Nơi này cách thành trì hẳn là không xa, đi hướng này! Lục Ly chỉ phương hướng chiến thuyền bay tới. Lê Hành bĩu môi nói: - Ngươi biết thuật tiên tri sao? Thổi phồng lên tận trời. Lục Ly cười cười không nói chuyện, đi phương hướng đó, Vũ Dương dứt khoát đi theo, Loan Tịch cũng nhanh chóng đuổi theo, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư theo kịp, công tử khác nhìn rồi cũng đi cùng. Lê Hành cực kỳ không muốn đi, nhưng không dám lang thang một mình, đành theo cả đội. Đi mấy ngày, trời lại tối, mọi người vào Thần Khí không gian. Mới qua hơn hai canh giờ, Lục Ly cảm giác không thích hợp. Hắn cảm giác... hơi khó chịu! Loại cảm giác này rất khó tả, nhưng hắn bởi vì có Đại Đạo Chi Ngân, cho nên cảm giác lực phi thường biến thái, mắt hắn lóe tia sáng, đột nhiên thả ra thần kỹ huyết mạch. Máu sôi trào trong linh hồn của Lục Ly, mắt hắn đổi màu đỏ sậm, cảm ứng tỉ mỉ, rất nhanh giải trừ trạng thái Thần Long Biến, sau đó nhanh chóng mặc áo vào, lắc người ra ngoài. Hắn trực tiếp bóp nát một miếng ngọc phù, Vũ Dương rất nhanh ra khỏi Thần Khí không gian, nhóm Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên cũng nhanh chóng đi ra, mọi người nhìn Lục Ly. Vũ Dương hỏi: - Sao vậy? Có tình hình quân địch? - Đây là Ngạc Dạ, bay về phía đông với tốc độ nhanh nhất đi, tất cả tản ra hai nghìn dặm, đừng ở cùng nhau. Lao ra trăm vạn dặm rồi chúng ta sẽ tập hợp ở sơn mạch cao nhất gần đó. Lục Ly trầm giọng quát lên, theo sau cái gì đều không quan tâm, thân thể hóa thành kiếm bén trực tiếp bay đi. Vũ Dương tin tưởng Lục Ly trăm phần trăm, cũng lập tức bay theo, nhưng cách Lục Ly nghìn dặm. - Đi! Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư chia nhau bay đi, công tử khác không dám sơ ý, lập tức bay đi. Chỉ còn lại Lê Hành, hắn nhìn quanh, rủa thầm: - Giả thần giả quỷ, có cái gì đâu. Hắn tạm dừng một lúc, cuối cùng vẫn bay đi theo, cách nhau nghìn dặm. Tốc độ của Lê Hành không nhanh nhất, thần niệm xem xét bốn phía, hắn không cảm giác có gì khác lạ. Bay mấy chục vạn dặm, Lê Hành cảm giác có chút không thích hợp! Hắn cảm giác chính mình trở nên táo bạo, hít thở dồn dập, máu chảy nhanh hơn, mắt hơi đỏ. Trong đầu hắn vụt qua nhiều ý nghĩ, những khuôn mặt xuất hiện, xuất hiện nhiều nhất là mặt của Lục Ly, lúc này Lê Hành rất muốn xé xác Lục Ly ra. - Nguy rồi! Lê Hành còn chút thông minh, biết Lục Ly nói không sai, bên này quả thực bị Ngạc Dạ bao phủ, nếu hắn không cố gắng nhanh chóng rời xa thì có lẽ hắn sẽ nổi khùng, sẽ điên cuồng, cuối cùng có lẽ sẽ biến thành người điên. - A! Hắn đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ đâm mạnh vào bụng của mình, đâm thủng một cái lỗ to, bụng tuôn máu như suối. Đây là cách mà Lê Hoàng dạy cho Lê Hành, nếu rơi vào trạng thái Ngạc Dạ thì hãy không ngừng khiến chính mình bị thương, đau đớn có thể khiến hắn tỉnh táo hơn, như vậy mới có cơ hội đi ra phạm vi Ngạc Dạ. Vèo! Tốc độ của hắn đạt đến mức tận cùng, nhưng mỗi khi bay vạn dặm, trong đầu hắn nổi lên dục vọng giết chóc, Lê Hành chỉ có thể nhiều lần đâm vào cánh tay, đùi, ngực của mình. Chảy chút máu không chết được, cho dù gãy chân gãy tay cũng không chết được, ngược lại nếu không thoát ra trạng thái Ngạc Dạ, ở trong này mấy ngày có lẽ sẽ biến thành kẻ điên. Cứ như thế, hắn không ngừng công kích chính mình, rất nhanh trên người của hắn thủng lỗ chỗ. Nhưng hắn cũng bay mấy chục vạn dặm, hẳn là cách phạm vi Ngạc Dạ bao phủ tối đa chỉ có mười vạn dặm. Nhưng trạng thái của Lê Hành cực kỳ kém, hắn mất máu quá nhiều đã biến thành có chút mơ hồ, trong đầu tràn đầy ý nghĩ giết chóc, nếu không phải một ý niệm ở sâu trong linh hồn không ngừng nhắc nhở hắn, khiến hắn kiên trì bay tới trước e rằng hắn đã sớm ngừng lại. Ầm! Lại lần nữa bay mấy vạn dặm, hắn cảm giác trước mắt sầm, người té xuống đất, đập mặt đất thủng một hố to. Tinh thần của hắn đã hoàn toàn thác loạn, hắn vung chủy thủ thả ra từng đợt Nguyên Lực công kích. Trước mắt hắn đã xuất hiện ảo giác, dường như Lục Ly hiện ra ở phía trước, hắn phải chém nát Lục Ly. Ầm ầm ầm! Bình nguyên bốn phía bị chém ra từng khe rãnh to lớn, Lê Hành đã quên trên người mình có rất nhiều chỗ còn đang chảy máu, điên cuồng vung chủy thủ chém mạnh bốn phía. Sắc mặt Lê Hành dữ tợn giống con dã thú nổi điên. Sâu trong linh hồn của hắn thật ra còn có một lũ ý thức tỉnh táo, nhưng Lê Hành không thể khống chế bản thân, trước mặt không ngừng xuất hiện một đám Lục Ly, còn hiện ra hình ảnh Lục Ly và Mạc Thiên Thiên giao hợp, Lê Hành càng lúc càng nổi giận, công kích càng lúc càng điên cuồng. Tiếp tục như vậy hắn sớm muộn gì sẽ điên dại, chưa đợi Ngạc Dạ trôi qua hắn đã biến thành cỗ máu giết cóc, một người điên. Vèo! Đằng trước vang lên một tiếng xé gió, Lê Hành đột nhiên nhìn lại, nhìn thấy một bóng dáng bay vọt tới, đúng là Lục Ly, hắn không chút suy nghĩ vung chủy thủ đâm mạnh về phía Lục Ly. Oong! Ai biết trong mắt Lục Ly bắn ra tia sáng màu vàng, tiếp đó Lê Hành cảm giác thế giới trước mắt tối đen, thân thể của hắn mềm nhũn, ngã xuống đất. - Ngớ ngẩn! Lục Ly này là thật, hắn một tay bắt lấy Lê Hành bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, mắt của hắn hơi đỏ, trong đầu cũng có một ít ý nghĩ giết chóc, nhưng sức mạnh ý chí của Lục Ly vô cùng cường đại, hắn trải qua nhiều, cho nên ác mộng không ảnh hưởng hắn quá lớn, trừ phi hắn ở lâu trong này. Nửa nén hương sau, hắn bay ra, đến một ngọn núi nhỏ, tám người khác đều có mặt, bọn họ tuy rằng có chút chật vật, nhưng tình huống không quá tệ. Hai công tử trông thấy bộ dạng thê thảm của Lê Hành thì giật mình kêu lên: - Lê công tử! Lục Ly ném Lê Hành cho mấy công tử đó, hờ hững đi đến một bên ngồi xếp bằng tu luyện. Lấy ơn báo oán! Trong đầu mọi người hiện ra một ý nghĩ như vậy, bất giác khâm phục Lục Ly nhiều hơn. Ánh mắt Loan Tịch nhìn Lục Ly càng thêm kính ngưỡng, ánh mắt Mạc Thiên Thiên nhìn Lục Ly trở nên phức tạp, mang theo một chút u oán, ánh mắt Ly tiểu thư nhìn Lục Ly vẫn phủ một lớp hận ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom