-
Chương 711-715
Chương711: Thông Thiên các
- Đây là tự mình tìm chết, không có cách nào, cho rằng trèo lên Luyện Khí Phường là có thể hung hăng càn quấy, không nghĩ tới vẫn không tránh khỏi một kiếp.
- Đáng thương, đường đường thế gia, là nhân vật số má tại đế đô, không nghĩ tới nói xuống dốc là xuống dốc.
Không ít gia tộc thấy thế liên tục thở dài, có tiếc nuối, có bình thản, có mừng rỡ, cũng có nhìn hả hê, các loại ngữ khí không có trường hợp cá biệt.
Đương nhiên càng có cảm khái.
Dù nói thế nào La gia cũng là thế gia nhất đẳng tại đế đô, tuy không phải hào phú nhưng cũng là thế gia kinh doanh mấy trăm năm, không phải nhà giàu mới nổi gì, cũng không phải là a miêu a cẩu gì.
Bởi vì đắc tội với hào phú Tần gia, thời điểm bị đối phương phong sát lại không mở cửa hàng trong phường thị, lúc này rất nhiều gia tộc không ngừng cảm khái.
Đổi lại bọn họ chỉ sợ cũng có kết cục tương tự.
- Không biết La gia chuẩn bị về sau làm gì bây giờ, đường ra của bọn họ hiện tại là ôm chặt Luyện Khí Phường, công tác thay Luyện Khí Phường có lẽ còn có thể dừng chân.
- Khó ah, Luyện Khí Phường có làu các tự nhiên của mình, cũng có ngõ hẽm và con đường tiêu thụ, căn bản không cần đại lý bán ra cấp hai, huống chi La gia là thế gia đan dược, dốt đặc cán mai với luyện khí, tối đa cũng chỉ có thể thành trợ thủ.
- Hiện tại không biết cửa hàng của La gia tại phường thị sẽ làm sao, là bán ra ra ngoài ngoài hay thu về.
Càng có người chú ý tới điểm này, cửa hàng của La gia tại phường thị, cửa hàng là thứ khó cầu, một ít gia tộc mới phát tại đế đô như bắt được cơ hội, muốn đạt được một gian cửa hàng cho nên sẽ chú ý tói động tĩnh của La gia.
Làm cho bọn họ không nghĩ tới là,, ngày hôm sau dở bỏ cửa hàng La gia, một tấm bảng thông báo xuất hiện trước cửa.
- Tiệm bán thuốc La gia đổi tên thành Huyền Đan các, hiện tại đang lắp đặt thiết bị, ít ngày nữa mở ra, thỉnh chư vị chờ dợi.
Tin tức này vừa ra, rất nhiều gia tộc thời khắc chú ý cũng biến thành xôn xao.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiệm bán thuốc La gia không phải sắp đóng cửa rồi sao? Tại sao lại bắt đầu lắp đặt thiết bị.
Huyền Đan các, nghe xong cái tên này chẳng phải biết rõ là một cửa hàng bán đan dược sao? Chẳng lẽ La gia bị Tần gia phong sát còn không thảm, còn muốn lại tiến vào thị trường đan dược?
Hiện tại ngu ngốc cũng biết hai chủng đan phương độc nhất vô nhị của La gia đã bị Tần gia đạt được, hơn nữa lại bị Tần gia phong sát, lúc này bọn họ càng không có tiền đồ gì ah.
Càng làm cho mọi người khiếp sợ là, cửa hàng bên cạnh La gia lại bị đả thông, hai gian cửa hàng đả thông liền lắp đặt thiết bị.
Đây là tiết tấu nghịch thiên ah.
Cửa hàng trong phường thị tấc đất tấc vàng, La gia lúc nào thu được cửa hàng này tới tay.
Có thể tưởng tượng cưa hàng của La gia tuyệt đối trả cái giá lớn.
Mọi người lúc này im lặng lắc đầu, nhìn thấy thông báo của La gia giống như nhìn kẻ điên.
La gia đã không có đan dược, loại tình huống này rõ ràng còn hao phí lớn cái giá lớn như vậy, chuẩn bị một lần nữa tiến quân thị trường đan dược.
Nói dễ nghe gọi là ăn cả ngã về không, đập nồi dìm thuyền, lời nói khó nghe là đầu bị lừa đá, muốn đi tìm cái chết.
Tin tức này lọt vào tai Tần gia, người Tần gia lúc này trợn mắt há hốc mồm.
- Ha ha.
Tam trưởng lão trực tiếp cười lạnh.
- Vốn nghe nói La gia đã dở bỏ cửa hàng của mình, lão phu còn bội phục bọn họ có đảm lượng, không nghĩ tới lại làm như vậy, xem ra La gia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không tới lúc sống chết chưa từ bỏ ý đồ.
- Tốt, rất tốt, lão phu an bài chuyện kia, các ngươi làm như thế nào đây?
Một quản sự lập tức nói ra:
- Bẩm Tam trưởng lão, tất cả đa chuẩn bị thỏa đáng, sẽ chờ Tam trưởng lão ngài ra lệnh là có thể xuất chiêu.
- Vậy là tốt rồi, vốn lão phu chuẩn bị hai ngày nay sẽ ra chiêu, hiện tại La gia làm ra chuyện này thì chúng ta sẽ chờ một chút, sau khi cửa hàng của La gia khai trương, lão phu muốn bọn chúng biết rõ cái gì gọi là tuyệt vọng, ha ha ha.
Tam trưởng lão cười lớn, trong đôi mắt bắn ra hào quang độc ác.
Thời gian trôi qua, tất cả đều theo kế hoạch của Diệp Huyền, tiến hành đâu vào đấy.
Các loại đan dược bắt đầu luyện chế, dược phường của La gia cũng tiến vào trạng thái giới nghiêm, bất cứ luyện dược sư gì không được rời đi, những ngày qua đều ở trong dược phường.
Mà khu vực hạch tâm của dược phường, trừ Diệp Huyền và La Mẫn ra, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào.
Lúc cửa hàng của La gia tại phường thị lắp đặt thiết bị cũng tiến vào khâu cuối cùng.
Tất cả tiến hành dựa theo kế hoạch nhưng Diệp Huyền cảm giác, cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
Cẩn thận suy nghĩ, rốt cục hắn phát hiện thì ra là thiếu khí thế.
La gia và Tần gia phân tranh là chuyện rất nhiều gia tộc trong đế đô chú ý tới, nhưng thanh danh La gia chưa đủ lớn, khai trương cofnt hiếu nhân khí, tuy nhiên không thấp nhưng còn chưa đủ nghịch thiên.
Bởi vì La gia chỉ là thế lực trung lưu trong thế lực đan đạo tại đế đô, không cách nào hấp dẫn quá nhiều võ giả.
Đây là chuyện Diệp Huyền không muốn nhìn thấy, hắn muốn làm chính là thành công trong lần đầu.
Nhưng làm thế nào mới có thể làm cho hắn thành công trong lần đầu đây.
Diệp Huyền lâm vào trầm tư.
Thời điểm này đột nhiên La Mẫn tới chơi:
- Diệp thiếu, tối nay sẽ kết thúc lắp đặt thiết bị cửa hàng, ngày mai lại là đấu giá hội tại đế đô, không biết Diệp thiếu chuẩn bị Huyền Đan các khai trương khi nào?
- Đấu giá hội ở đế đô?
Diệp Huyền sững sờ, những ngày qua quá mức bận rộn, hắn cũng quên chuyện này đi mất, hiện tại La Mẫn nói tới thì hắn biết muộn rồi.
Nhắc tới đấu giá hội, trong đầu của hắn có một ý niệm khác.
Hắn không phải cảm thấy Huyền Đan các khai trương quá mức ít xuất hiện sao, đấu giá hội ở đế đô không phải là nơi tụ tập nhân khí tốt nhất hay sao?
Diệp Huyền lập tức cười ha ha, hắn vỗ vai vỗ La Mẫn:
- La gia chủ, nhờ có ngươi nhắc nhở, ngày mai là đấu giá hội cỡ lớn của đế đô, như vậy cửa hàng khai trương vào ba ngày sau.
La Mẫn không biết Diệp Huyền vì cái gì mà hưng phấn như thế, hắn chỉ có thể đi an bài, mà Diệp Huyền lại trực tiếp rời khỏi cửa hàng của La gia.
Hôm nay cách đấu giá hội cỡ lớn mỗi năm một lần còn một ngày, võ giả trên đường tăng lên, người đến người đi, rất nhiều người có khẩu âm khác nhau, hiển nhiên là đến từ các nơi trong đế quốc.
Chương712: Quản sự thất cấp (1)
Loại siêu đại hình đấu giá hội như vậy một năm mới cử hành một lần, tự nhiên hấp dẫn không ít võ giả biết tới.
Diệp Huyền chưa từng đi phòng đấu giá đế đô, lúc này hắn hỏi người đi đường.
- Các hạ nói Thông Thiên các a, đi thẳng về phía trước, đi thẳng đến phía đông đế đô, chỗ đó có kiến trúc xa hoa nhất chính là Thông Thiên các.
Một tên võ giả chỉ điểm Diệp Huyền, chợt lại nhìn sang Diệp Huyền, hảo tâm nhắc nhở:
- Ngươi tới mua vé tham gia vào đấu giá hội sao Ta khuyên ngươi nên đi nhanh đi, nghe nói vé vào cửa hiện tại đã bán sạch, chỉ có bỏ thêm tiền mua vé chợ đen, giá cả đắt kinh người, tiếp qua một thời gian ngắn vé sẽ không còn đâu.
Diệp Huyền cau mày nói:
- Thông Thiên các? Phòng đấu giá lớn nhất đế đô là Thông Thiên các?
Thông Thiên các chính là tổ chức đại thương nghiệp cường đại nhất đại lục Thiên Huyền, chủ yếu liên quan đến lĩnh vực đấu giá, có phòng đấu giá khắp nơi trên đại lục, kiếp trước Diệp Huyền tùng tham gia đấu giá hội của Thông Thiên các tại Huyền Vực, hắn không nghĩ tới đấu giá hội ở đế đô Hạo Thiên đế quốc cũng có tên là Thông Thiên các.
Cũng không biết Thông Thiên các này và Thông Thiên các trong trí nhớ của mình có cùng là một hay không.
Võ giả kia im lặng nhìn sang Diệp Huyền:
- Ngươi sẽ không biết đấy chứ, Thông Thiên các là phòng đấu giá lớn nhất của Hạo Thiên đế quốc chúng ta, chẳng những tại Hạo Thiên đế quốc, tại các nơi khác trên Mộng Cảnh bình nguyên đều có, bối cảnh rất thâm hậu đấy.
Diệp Huyền nói cảm tạ, dựa theo võ giả chỉ điểm, quả nhiên hắn nhìn thấy một kiến trúc to lớn xa hoa đứng vững trên đường phố, kiến trúc bên ngoài là quảng trường cực lớn, khắp nơi đều là người đến người đi phi thường náo nhiệt.
Ngẩng đầu nhìn lại, một tiêu chí cây búa màu vàng xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền.
- Đúng là Thông Thiên các.
Kiếp trước kiếp nầy, trừ Luyện Dược Sư hiệp hội và hồn sư tháp ra, Thông Thiên các chính là thế lực Diệp Huyền thấy quen thuộc, trong nội tâm cũng phải cảm khái ngàn vạn.
Diệp Huyền đi vào một chỗ bí ẩn, hắn mặc áo choàng đen, hơn nữa mang nón rộng vành thùng thình, sau đó hắn ra khỏi chỗ tối và chậm rãi đi về phía Thông Thiên các trước mặt.
Tại cửa ra vào của Thông Thiên các có vài tên hộ vệ nhìn chằm chằm, bước chân Diệp Huyền không ngừng, hắn trực tiếp đi vào phòng đấu giá, vừa đi vào trong, bên ngoài cửa nóng bức như bị tách ra, cảm giác mát lạnh truyền khắp toàn thân Diệp Huyền.
Ánh mắt nhìn người tới người đi trong đại sảnh bên ngoài Thông Thiên, nơi này phan ra vài nơi bán đấu giá, chỉ có đại sảnh sa hoa chỉ dùng làm phòng khách chiêu đãi khách nhân, còn nữa, sau khi kết thúc đấu giá cũng đi tới đại sảnh lĩnh vật phẩm.
Trong đại sảnh hiện tại, nhân viên công tác của Thông Thiên các đang vội vàng lui tới chuẩn bị cho đấu giá hội vào ngày mai, còn có một đám hộ vệ ánh mắt như tỏa ra hào quang, ăn mặc quần áo nhất trí với nhau và tuần tra qua lại, từ đó lại cho mọi người cảm giác tháo vác.
Những hộ vệ này đều có thực lực Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong.
Tại Lưu Vân quốc, có thể nói đệ nhất cường giả chính là cao thủ Vũ Tông, tại Thông Thiên các chỉ có thể làm hộ vệ mà thôi, làm cho Diệp Huyền cảm khái là, hắn hoàn toàn hiểu rõ thực lực của Thông Thiên các.
- Tiên sinh, đấu giá hội hàng năm của Thông Thiên các chúng ta bắt đầu vào ngày mai, hôm nay trong các đóng cửa một ngày, nếu như tiên sinh muốn tham gia đấu giá thì mời tới vào ngày mai.
Lúc này một mỹ nữ mặc trường bào đi bên cạnh Diệp Huyền, nàng dịu dàng nói một câu.
Nàng nhìn thấy Diệp Huyền đứng ở cửa ra vào và nhìn quanh cho nên tiến lên nhắc nhở.
- Ta không phải tới tham gia đấu giá, ta có một kiện vật phẩm ủy thác các ngươi đấu giá vào ngày mai, gọi người phụ trách các ngươi ra đây.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
- Ủy thác đồ vật đấu giá?
Phục vụ viên cũng sững sờ một lúc.
- Vậy ngươi còn xin chờ một chút, ta đi thông tri cho quản sự.
Nói xong nàng vội vàng chạy vào trong đại sảnh tìm một trung niên mặc trang phục quản sự của Thông Thiên các, lại nói gì đó với hắn.
Tên nam tử trung niên nghe vài câu, hắn đi theo nhân viên phục vụ tới trước mặt Diệp Huyền, hai mắt dò xét Diệp Huyền đang mặc áo choàng ngăn cách, hắn cau mày và hỏi:
- Nghe nói ngươi có vật phẩm đấu giá, là cái gì? Lấy ra nhìn xem.
Ngữ khí của người này cao ngạo, một bộ dạng cao cao tại thượng.
Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi có thể làm chủ? Gọi người phụ trách tới đây.
Tuy người này mặc trang phục quản sự nhưng lại là trang phục quản sự cấp thấp nhất tại Thông Thiên các, tối đa chỉ có thể nhúng tay vào việc vặt vãnh trong Thông Thiên các mà thôi, chuyện vật phẩm đấu giá như thế này, đối phương tuyệt đối không đủ trình độ, Diệp Huyền cũng lười nói với hắn.
Nhưng Diệp Huyền nói như thế cũng chọc tên quản sự tức giận.
- Các hạ, nơi này là Thông Thiên các, ta là quản sự nơi này, ta không thể làm chủ thì ai có thể làm chủ? Muốn đấu giá thì nhanh mang đồ vật ra, không đấu giá cút ngay, tại Thông Thiên các còn dấu đầu lộ đuôi, chơi cái gì chứ?
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh:
- Phiền toái miệng của ngươi nên sạch sẽ một chút.
- Hắc.
Tên quản sự kia lập tức tựu mắt trợn tròn hô:
- Các hạ, ngươi dám ngông cuồng trong Thông Thiên các như vậy sao? Biết rõ chính ngươi đang làm cái gì không! Lão tử liền mắng ngươi thì như thế nào? Nơi này là Thông Thiên các, đừng nói chửi mắng ngươi, cho dù lão tử đánh ngươi thì ngươi cũng phải nhịn.
Nói xong tên quản sự vậy mà thò tay đẩy Diệp Huyền ra.
Tên quản sự cho dù kiến thức rộng rãi, nhìn thấy Diệp Huyền mặc áo choàng và mũ rộng vành lập tức đã biết rõ người trước mặt có quỷ, hoặc là thân phận có vấn đề, hoặc là chuẩn bị đấu giá đồ vật có vấn đề cho nên trong lòng của hắn vô cùng trấn định.
Hắn nào đoán được bàn tay của hắn chưa đụng vào Diệp Huyền, ngực của hắn vô cùng đau đớn, hắn lập tức bay ngược về phía sau, rồi sau đó nện mạnh vào mặt đất dưới chân.
- Ngươi dám đánh ta?
Tên quản sự vẻ mặt khó có thể tin nhìn Diệp Huyền, chợt hắn lập tức tru lên như heo bị chọc huyết.
- Có ai không, có người đánh người trong Thông Thiên các.
Không cần hắn mở miệng, hộ vệ trong đại sảnh cũng nhìn thấy tình huống.
Bá bá bá!
Mấy đạo hào quang lao tới, chỉ trong nháy mắt đã vây quanh Diệp Huyền.
- Các ngươi tới đúng lúc, nhanh bắt tên này cho ta, lại dám động thủ hành hung trong Thông Thiên các, hắn bỏ qua bộ mặt Thông Thiên ah, hắn chẳng những đánh ta, còn đánh vào bộ mặt của Thông Thiên các.
Chương713: Quản sự thất cấp (2)
Tên quản sự nhìn thấy có hộ vệ xông tới, lập tức như nhìn thấy gia gia của mình, hắn khóc lóc hô to.
- Các hạ đi theo chúng ta một chuyến.
Thủ lĩnh hộ vệ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhướng mày, thật sự là phiền toái, ngay cả đấu giá đồ vật cũng phiền toái như vậy, đang nghĩ ngợi nên giải quyết như thế nào, đột nhiên giọng nói uy nghiêm từ đằng xa vang lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Lúc này cũng một trung niên mặc trang phục quản sự đi tới, mặt ngoài trang phục quản sự của người này cũng giống với người nọ nhưng ở ống tay áo có thuê thêm một đường viền vàng, không nhìn kỹ thật không hìn ra.
Nhìn thấy người này, tên quản sự đang khóc hô cũng ngừng gào to, vội vàng nói:
- Hà quản sự, người này nói muốn gặp người phụ trách của Thông Thiên các, còn nói muốn thêm đồ vật bán đấu giá vào ngày mai nhưng thái độ vô cùng hung hăng càn quấy. Tiểu nhân nghĩ đồ vật đấu giá trong đấu giá hội hàng năm của Thông Thiên các đã sớm được định ra, há có thể tùy tiện nói thêm vào là thêm vào. Ai biết hắn khó chịu, chẳng những bỏ qua quy củ Thông Thiên các còn động thủ với tiểu nhân.
- Ah, ngực ta đau quá, ta đoán xương cốt cũng gãy rồi, không biết trái tim vỡ tan không, nếu ảnh hưởng đến tâm huyệt, vậy cũng phiền toái, tâm huyệt trọng yếu như vậy, bởi như vậy ta không thể bước vào Vũ Đế cửu giai được rồi.
Nói đến đây tên quản sự kia che ngực vô cùng đau đớn.
Hà quản sự lạnh nhạt nhìn sang Diệp Huyền, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươ động thủ tại Thông Thiên các, có từng đặt bộ mặt Thông Thiên các trong lòng.
Diệp Huyền dò xét đối phương một lúc, cười lạnh nói:
- Thông Thiên các, bản thân ta đi nhiều, lúc nào một quản sự thất cấp lại có thể đại diện bộ mặt Thông Thiên các? Dường như quản sự ngũ cấp như ngươi nói lời này cũng còn tạm được, cũng chỉ có thể đại biểu mặt mũi của Thông Thiên các tại nơi này mà thôi.
- Ân?
Sắc mặt Hà quản sự biến thành ngưng trọng, hắn trầm giọng nói:
- Rốt cuộc các hạ là người nào?
Quản sự Thông Thiên các phân thành bảy cấp, thất cấp là thấp nhất, nhất cấp là cao nhất.
Nhưng đây là tổng bộ Thông Thiên các phân chia trên đại lục, tại Mộng Cảnh bình nguyên, vì dung nhập vào hoàn cảnh, hiển lộ rõ địa vị cao quý với võ giả tại Mộng Cảnh bình nguyên, bởi vậy cố ý từ bỏ tên và chia thành quản sự bình thường, quản sự ngân cấp và quản sự kim cấp.
Hắn chính là quản sự kim cấp, cũng là quản sự cấp bậc cao nhất tại Thông Thiên các Hạo Thiên đế quốc.
Bằng không nếu dựa theo phân chia của Thông Thiên các thì hắn chỉ là quản sự ngũ cấp.
Một khi để quyền quý tại Hạo Thiên đế quốc biết rõ, quản sự cấp bậc cao nhất của Hạo Thiên đế quốc chỉ là quản sự ngũ cấp, trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ có khó chịu.
Cho nên lúc Diệp Huyền một câu nói ra cấp bậc quản sự, Hà quản sự lập tức khiếp sợ.
Võ giả tại Mộng Cảnh bình nguyên có rất ít biết rõ phân chia này, chỉ có cường giả tới từ tầng thứ cao hơn mới nói như vậy.
- Ta là người như thế nào, các hạ không cần biết rõ, ta chỉ tới nơi này đấu giá một vật mà thôi, kết quả một tiểu tiểu quản sự thất cấp lại muốn động thủ với ta, chẳng lẽ còn không cho ta hoàn thủ hay sao?
Vẻ mặt Diệp Huyền xem thường:
- Thanh danh Thông Thiên các cũng bị các ngươi bại hoại cả rồi.
- Các hạ, đồ vật đấu giá hàng năm của Thông Thiên hiện tại đã được định ra, các hạ mạo muội đến đây, hình như cũng có chút không hợp quy củ a, quản sự Thông Thiên các có phản ứng cũng là bình thường.
Hà quản sự ngưng giọng nói.
Diệp Huyền xùy cười:
- Ta lần đầu tiên nghe qua Thông Thiên các còn có quy củ như vậy, việc buôn bán của Thông Thiên các việc buôn bán luôn luôn có bảo là muốn, như thế nào, chẳng lẽ quy củ của nơi này không giống với Thông Thiên các hay sao?
- Nếu như thế mắt ta mù rồi, cáo từ.
Diệp Huyền nói xong liền quay người muốn đi ra ngoài.
Sắc mặt Hà quản sự âm tình bất định, âm thầm đánh giá Diệp Huyền nhưng không tìm ra môn đạo.
Võ giả bình thường, mặc kệ có đạo lý hay không, đánh người trong Thông Thiên các sẽ có kết cục vô cùng thê thảm.
Nhưng đối mặt với Diệp Huyền, Hà quản sự lại có cảm giác luống cuống tay chân.
Người đối diện mặc ao choàng màu đen, nhìn không ra tuổi và dung mạo nhưng hắn đứng trước mặt hắn lại tỏa ra khí tràng đại nhân vật.
Hơn nữa người này hiểu rõ rất sâu về Thông Thiên các, căn bản không giống với người trên Mộng Cảnh bình nguyên có thể biết được.
- Chẳng lẽ là võ giả ở tầng thứ cao hơn bên ngoài Mộng Cảnh bình nguyên?
Hà quản sự không nhìn ra sâu cạn, nhất thời không dám tùy tiện hành động.
Thấy Diệp Huyền cất bước thực đi ra ngoài, Hà quản sự nào dám để hắn đi.
- Các hạ chậm đã, các hạ chậm đã, chuyện định ra bảo vật đấu giá, Thông Thiên các tại đây còn chưa từng có tiền lệ qua, ngược lại cũng không phải không thể thương lượng, chỗ ta có một trưởng lão giám định, vừa lúc đang ở trong các, có lẽ có thể xem xét cho các hạ, chỉ cần bảo vật là cao đẳng, bổ sung vào đấu giá hội ngày mai cũng không phải không có hi vọng.
Dù sao Hà quản sự cũng là người lão luyện, hắn không rõ thân phận của đối phương nhưng không thể trực tiếp thả Diệp Huyền rời đi.
Mặc kệ đối phương lai lịch gì, chỉ cần đánh người của Thông Thiên các tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, bằng không truyền đi, mặt mũi Thông Thiên các cũng không xong.
Nhưng lai lịch Diệp Huyền cũng làm cho Hà quản sự kiêng kị.
Cho nên hắn nghĩ ra một biện pháp: giám bảo.
Đối phương không phải tới đấu giá đồ vật hay sao? Nếu đồ vật lấy ra là bảo bối, như vậy tất cả dễ thương lượng, nếu như là một ít rác rưởi, như vậy thực xin lỗi, chuyện lúc trước khẳng định phải thanh toán rồi.
Hà quản sự cũng cảm thấy biện pháp này thập phần ổn thỏa, bởi vì bảo vật có thể nhìn rõ thân phận của người nắm giữ nó.
Cao thủ tuyệt đối sẽ không đặt những thứ rác rưởi trên người, cũng sẽ không chú ý tới bảo vật tầm thường.
Hắn nói như vậy cũng có ý dò xét Diệp Huyền một chút.
Diệp Huyền phải đi đó là động tác giả, hiện tại Hà quản sự mở miệng, hắn cũng biết thời biết thế mà đồng ý.
- Nếu như vậy bản nhân cũng cố mà gặp trưởng lão các ngươi.
Diệp Huyền mới chẳng muốn quản Hà quản sự dò xét, hắn thật sự có đồ vật cần đấu giá.
Hà quản sự lại ăn cả kinh, thái độ của Diệp Huyền tiêu sái ngược lại làm cho hắn kinh nghi bất định, hắn cũng an bài Diệp Huyền vào phòng tiếp khách.
Chương714: Thanh Xuân Bất Lão Đan
- Ha ha, nghe nói có khách quý lâm môn, trong nội tâm tại hạ mừng rỡ không thôi.
Không bao lâu có một lão giả vui mừng đi tới:
- Tại hạ là Từ Vị, trưởng lão giám định của Thông Thiên các, không biết tôn tính đại danh của các hạ?
- Không cần nói tính danh, đó là thứ vô căn cứ, đi thẳng vào vấn đề đi.
Diệp Huyền cũng không nói đến tính danh, hắn xuất ra một bình ngọc và đặt trên mặt bàn trước mặt.
- Đan dược?
Nhìn thấy Diệp Huyền lấy ra bình ngọc, ánh mắt Hà quản sự và Từ trưởng lão bắn ra một tia tinh quang, mở miệng nói:
- Đan dược của ngươi là...
- Các hạ không phải trưởng lão giám bảo sao? Hơn nữa nhìn khí tức trên người của ngươi hẳn là luyện dược sư lục phẩm ah, tự mình xem là được, hỏi làm gì?
Diệp Huyền không có giải thích, hắn nhàn nhạt nói ra.
- Ân?
Ánh mắt Từ Vị và Hà quản sự co rút lại, ngưng trọng nhìn Diệp Huyền.
Vì sao người này biết Từ Vị trưởng lão là luyện dược sư lục phẩm?
Từ vị là trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các, hắn thường ru rú trong nhà, rất ít lộ mặt ra ngoài, bởi vậy người khác trong đế đô không biết biết về hắn, mà thân phận hắn là luyện dược sư lục phẩm chưa bao giờ lộ ra.
Hôm nay Diệp Huyền một câu nói rõ hắn là luyện dược sư lục phẩm, việc này làm hai người kinh hãi không thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không có tâm khinh thường Diệp Huyền.
- Ha ha, các hạ nói đúng.
Từ Vị cũng là người tiêu sái, khẽ cười một tiếng, hắn đeo bao tay sau đó cầm bình ngọc.
Mở nắp bình ra, hắn nhìn một viên đan dược tròn vo màu trắng rơi vào trong tay hắn.
Viên đan dược này vừa xuất hiện, Từ Vị cau mày một lúc, bởi vì hắn không có từ đan dược cảm ứng được dược lực chấn động, thậm chí mùi thuốc tương đối nhạt.
- Phẩm cấp của đan dược này không phải đặc biệt cao.
Đây là cảm giác đầu tiên của Từ Vị, chẳng những là hắn, nội tâm của Hà quản sự cũng có nghi hoặc như vậy.
Bởi vì một khi đan dược đạt tới lục phẩm sẽ có mùi thuốc tương ứng, sẽ có biến hóa to lớn, khi so với đan dược bình thường còn mãnh liệt hơn nhiều, mà đan dược ngoài thất phẩm càng khoa trương, thời điểm đan dược thất phẩm xuất hiện, thậm chí có thể dẫn phát thiên địa dị tượng.
Diệp Huyền xuất ra đan dược này tuy no đủ mượt mà nhưng từ phẩm tương cũng không phải đan dược cao giai.
Quả nhiên sau khi xem xét vẻ mặt của Từ Vị lộ ra một tia thất vọng.
- Các hạ xuất ra đan dược hắn là nằm giữ ngũ phẩm và lục phẩm, từ mặt ngoài đan dược và mùi thuốc không phải là đan dược tấn cấp, cũng không phải đan dược chữa thương, hẳn là một loại kỳ đan, về phần công dụng cụ thể cần xem xét một ít.
Thời điểm này vẻ mặt ngưng trọng của Từ Vị biến mất, Hà quản sự ở bên cạnh cũng cảm thấy thất vọng nhàn nhạt.
Vốn Diệp Huyền thần bí làm hắn chờ mong, cho rằng Diệp Huyền lấy ra sẽ là đan dược nghịch thiên, hôm nay nghe Từ trưởng lão nói như vậy, tâm tư chờ mong của Hà quản sự rơi xuống đáy cốc.
Đan dược nằm giữ ngũ phẩm và lục phẩm đúng là miễn cưỡng xưng là đan dược cao giai nhưng đây là nơi nào? Là đế đô Hạo Thiên đế quốc, trong cửa hàng của bốn đan dược cự đầu, chỉ cần lấy ra cái giá đủ lớn cũng có thể mua được đan dược lục cấp.
Thậm chí thân là luyện dược sư lục phẩm, Từ Vị trưởng lão cũng có thể luyện ra đan dược lục phẩm.
Bởi vậy Diệp Huyền lấy ra đan dược trên tứ giai căn bản không có đặc biệt gì, cũng không thể xem như rác rưởi nhưng với tư cách là đấu giá hội một năm một lần tại đế đô, nó chỉ có thể biến thành món khai vị mà thôi, sẽ không có tư cách áp trục.
Đan dược này không thể làm Thông Thiên các cải biến quy củ là thêm nó vào giữa chừng.
- Từ trưởng lão nhìn ra chỉ là thứ cơ bản nhất, phẩm giai của đan dược này không tính là cao nhưng công hiệu của nó lại cực kỳ đặc thù, không biết Từ trưởng lão thân là luyện dược sư lục phẩm có nhìn ra?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, trong giọng nói tự tin không giảm.
Diệp Huyền nói chuyện giống như trường học kiểm tra, Từ Vị nghe xong cũng không phản bác, thần thức tiếp tục quan sát.
Trong nội tâm Hà quản sự muốn cười phá lên, không biết gia hỏa này tới từ nơi nào, cũng không nhìn xem đối diện là ai, Từ Vị trưởng lão chính là trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các, càng là luyện dược sư lục phẩm, hắn nhìn thấy bảo vật và đan dược nhiều vô số kể, há có thể không biết đan dược của người này chứ?
- Ồ?
Ngay lúc này chợt nghe Từ trưởng lão cả kinh kêu một tiếng.
Theo thời gian chậm rãi qua đi, vẻ mặt bình tĩnh của Từ Vị biến thành ngưng trọng, hắn cau mày một lúc, trong ánh mắt vậy mà sinh ra một tia nghi hoặc.
Hắn không cách nào phân biệt ra công dụng của đan dược này.
Không chỉ công dụng cụ thể, thậm chí hắn không thể xác định chủng loại đan dược.
Trên đại lục có ngàn vạn đan phương, không có một luyện dược sư nào có thể hiểu rõ các đan phương nhưng không đại biểu một luyện dược sư cường đại nhìn thấy đan dược lạ lẫm lại không nhìn ra công hiệu.
Bất cứ loại đan dược nào, chỉ cần cẩn thận phân biệt rõ,từ xúc giác, vị giác cùng với mùi thuốc và phản ứng lên thân thể cũng có thể hiểu công dụng cụ thể của nó.
Nếu như phức tạp một ít, dùng huyền thức cẩn thận phân tích nguyên tố linh dược bên trông, kể cả kết cấu cũng có thể biết rõ công hiệu.
Nhưng đối mặt với đan dược màu trắng, Từ Vị thi triển tất cả thủ đoạn nhưng vẫn không thể phân tích ra kết cấu bên trong, lại càng không cần phải nói công hiệu của nó như thế nào.
- Trên thế giới này lại có đan dược phức tạp như thế?
Từ Vị cảm thấy khó có thể tin, đan dược trước mắt phẩm giai không cao kết cấu và mức độ phức tạp còn khủng bố hơn cả đan dược lục giai mà hắn biết.
Nửa canh giờ sau, Từ Vị mới chán nản.
- Các hạ, đan dược của các hạ quá phức tạp, tại hạ cam bái hạ phong.
Từ Vị thở dài một hơi, hắn lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đường đường trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các lại không phân tích ra công dụng của đan dược, nếu như nói ra sẽ bị người ta cười rụng răng.
- Quan, thính, vấn, phẩm, phân tích đan dược có bốn trình tự, Từ trưởng lão mới tiến vào giai đoạn thứ ba đã dừng, chưa tiến hành giai đoạn thứ tư thì làm sao lại nhận thua?
Diệp Huyền nhạt cười nhạt nói.
- Đan dược này có thể phẩm?
Ánh mắt Từ Vị ngưng trọng.
Cái gọi là phẩm chính là nhấm nháp, cắt một phần bột phấn của đan dược và tự mình thưởng thức, bởi vì chỉ có tự mình nhận thức mới có thể hoàn toàn hiểu tính năng của đan dược, đây là bước cuối cùng trong trình tự xem xét đan dược.
Chương715: Bao sương thiên cấp (1)
Nhưng đại đa số đan dược một khi cắt xuống bộ phận sẽ ảnh hưởng tới dược hiệu, bởi vậy không được Diệp Huyền đồng ý thì Từ Vị không phẩm.
- Đan dược này của ta, sau khi thành đan sẽ có một ít bột phấn rơi ra, tự nhiên có thể phẩm.
Từ Vị lập tức cầm bình ngọc lên, quả nhiên bên trong có một tầng bột phấn hồng nhạt, hắn lập tức trám một tia và để vào trong miệng.
- Từ trưởng lão, coi chừng...
Hà quản sự vội vàng nhắc nhở, công hiệu đan dược không rõ, vạn nhất là độc dược làm sao bây giờ?
Từ Vị khoát khoát tay tỏ vẻ không ngại, sau đó nhắm mắt lại và thể nghiệm.
Không chờ hắn mở to mắt, đột nhiên Hà quản sự kinh hô:
- Từ trưởng lão, ngươi... Trên mặt ngươi...
Vẻ mặt hắn sợ hãi giống như gặp quỷ rồi, há to mồm, tròng mắt mở to.
Từ Vị mờ mịt nhìn sang Hà quản sự.
- Mặt ngươi, mặt ngươi...
Hà quản sự chỉ lo thì thào tự nói, rốt cuộc hắn không nói thành lời.
Nội tâm Từ Vị ngạc nhiên, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái gương, vội vàng xem mặt của mình.
Sắc đó vẻ mặt Từ Vị ngây ngốc.
Gương mặt đầy nếp nhăn chẳng biết lúc nào đã biến mất không ít, gương mặt tái nhợt của hắn cũng hồng nhuận phơn phớt, ngay cả chòm râu tuyết trắng lại có vài sợi biến thành màu đen.
- Đây... Đây là...
Từ Vị lúc này vô cùng khiếp sợ.
Rốt cuộc Diệp Huyền chậm rãi mở miệng:
- Đan dược của ta tên là Thanh Xuân Bất Lão Đan, chính là đan dược trú nhan, một khi phục dụng có thể làm cho người dùn trở lại thời khắc thanh xuân nhất của đời mình, Từ trưởng lão ngươi nhấm nháp chỉ là bột phấn, nếu như ăn cả viên đan dược giống như cây khô gặp mùa xuân, cây vạn tuế ra hoa, trở lại thời điểm ba mươi tuổi.
Tê...
Từ Vị và Hà quản sự lập tức hít khí lạnh.
Có thể làm cho người ta trở lại thời khắc thanh xuân nháta, trên đời này có đan dược như thế?
Hai người liếc nhau, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ.
Hai người công tác tại Thông Thiên các đã nhìn thấy vô số bảo vật nhưng như Diệp Huyền hôm nay cầm ra Thanh Xuân Bất Lão Đan là đồ vật bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Đột nhiên Từ Vị nghĩ tới cái gì đó, hắn nói:
- Thời gian dược hiệu của đan dược này là bao lâu
Đan dược trú nhan dược hiệu là một phương diện, thời gian duy trì là chuyện khác.
Diệp Huyền giải thích:
- Bởi vì tài liệu cho nên phẩm giai của Thanh Xuân Bất Lão Đan không cao, cho nên thời gian duy trì tương đối ngắn, chỉ có thể bảo trì một năm thanh xuân, một năm sau sẽ khôi phục nguyên trạng trong một tháng, đan dược này của ta có một đặc điểm chính là có thể sử dụng điệp gia, hơn nữa dược hiệu không giảm.
- Thời gian một năm? Thời gian không dài nhưng đã đầy đủ, Thanh Xuân Bất Lão Đan, quả nhiên thành thanh xuân, quá thần kỳ.
Nhìn thấy nếp nhăn của mình ít đi cùng với sắc mặt hồng nhuận phơn phớt trong gương, thần sắc của Từ trưởng lão lúc này kích động không nói thành lời.
Thân là luyện dược sư, hắn biết rõ sự đáng sợ của trú nhan đan là như thế nào.
Nhưng thứ đan dược này quá mức thưa thớt trên thị trường.
Từ trưởng lão dám khẳng định, một khi loại đan dược này xuất hiện trên đấu giá hội sẽ tạo thành oanh động như thế nào.
Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, ngay cả hắn khi nhìn thấy tóc cũng biến thành màu đen thì tim đập thình thịch, lại càng không cần phải nói tới những nữ nhân kia.
- Không biết Từ trưởng lão cảm thấy đan dược của ta như thế nào?
Diệp Huyền tươi cười nói một câu.
- Đan dược này Thông Thiên các chúng ta tiếp được.
Từ trưởng lão lập tức kích động nói ra.
Đan dược thần kỳ như thế, nếu như bị cự tuyệt ngoài cửa, ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho hắn.
Đan dược này sẽ là đan dược áp trục, chắc chắn nó sẽ tạo thành một làn sóng khủng bố.
Tiếc nuối duy nhất là Thanh Xuân Bất Lão Đan chỉ có một viên, tanh xuân một năm quá ngắn ngủi.
Dường như hiểu tiếc nuối trong nội tâm của Từ trưởng lão, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn lấy ra mấy bình ngọc khác, nói:
- Đây là Thanh Xuân Bất Lão Đan, tổng cộng mười viên, hiện ủy thác Từ trưởng lão cùng đấu giá.
- Mười viên...
Trái tim của Từ trưởng lão như dừng đập, sâu trong mắt mang theo mừng như điên khó ức chế được.
Thứ này đủ làm người khác liều mạng rồi.
Thời gian một năm với cường giả mà nói quả thực có chút ngắn ngủi, nếu là thời gian mười năm sẽ khó mà nói.
Có thể tưởng tượng, tuyệt đối có thể dẫn phát vô số nữ võ giả điên cuồng.
- Nhưng khi tiến hành đấu giá là có yêu cầu, đó là bắt buộc phải tiêu thụ mười viên Thanh Xuân Bất Lão Đan cùng một lúc, không thể tách ra.
- Đây là tự nhiên.
Từ trưởng lão không chút do dự nói ra.
Không cần Diệp Huyền nói, Từ trưởng lão cũng phải làm như vậy, bởi vì chỉ có buộc chặt tiêu thụ, dùng thời gian mười năm làm mánh lới mới có thể giá trị hóa Thanh Xuân Bất Lão Đan lên mức lớn nhất.
- Ah, đúng rồi, Thanh Xuân Bất Lão Đan của ta còn có một đặc điểm, sau khi phục dụng vượt qua mười viên, một khi đình chỉ phục dụng niên hạn đến, thanh xuân của người dùng sẽ không nhanh chóng trở lại như ban đầu, mà là bắt đầu già đi theo tuổi, chỉ là già yếu nhanh hơn bình thường một ít mà thôi.
- Còn có công hiệu này?
Từ trưởng lão dừng hít thở, đôi mắt của hắn mang theo hoảng sợ.
Gia hỏa này nếu không hù chết người sẽ không bỏ qua mà, kể từ đó sức cạnh tranh của Thanh Xuân Bất Lão Đan sẽ tăng lên cực lớn.
- Vật phẩm của các hạ Thông Thiên các nhận lấy, nó sẽ xuất hiện trong vật phẩm áp trục vào ngày mai, dựa theo lệ cũ, ủy thác vật phẩm bán đấu giá, Thông Thiên các chúng ta sẽ thu 5% thủ tục phí, đây là tư liệu, kính xin các hạ điền vào.
Tư liệu bề ngoài đều là một ít thứ trụ cột, Diệp Huyền tùy ý điền một ít, ngay tại ô tính danh kia Diệp Huyền không có điền.
Từ Vị nhìn nhưng không nói gì, phần tư liệu này chỉ dùng lập hồ sơ bán đấu giá mà thôi, một ít đồ vật lai lịch bất chính sẽ có không ít người không điền thông tin chính xác, bán đấu giá cũng sẽ không cưỡng cầu hỏi tới.
- Sau khi đấu giá kết thúc, các hạ có thể bằng vào tư liệu ghi trên này tới phòng đấu giá kết toán, cho nên kính xin các hạ cất kỹ tư liệu, đến lúc đó chúng ta chỉ nhận tư liệu không nhận người.
Từ Vị nhắc nhở.
- Không cần phải phiền toái như vậy, sau khi kết thúc kết thúc, trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản này.
Diệp Huyền cũng điền dãy số tài khoản huyền tệ của mình vào trong tư liệu, hắn cũng không muốn sau khi đấu giá kết thúc lại đến phòng đấu giá một chuyến nữa, như vậy quá phiền toái.
- Đây là tự mình tìm chết, không có cách nào, cho rằng trèo lên Luyện Khí Phường là có thể hung hăng càn quấy, không nghĩ tới vẫn không tránh khỏi một kiếp.
- Đáng thương, đường đường thế gia, là nhân vật số má tại đế đô, không nghĩ tới nói xuống dốc là xuống dốc.
Không ít gia tộc thấy thế liên tục thở dài, có tiếc nuối, có bình thản, có mừng rỡ, cũng có nhìn hả hê, các loại ngữ khí không có trường hợp cá biệt.
Đương nhiên càng có cảm khái.
Dù nói thế nào La gia cũng là thế gia nhất đẳng tại đế đô, tuy không phải hào phú nhưng cũng là thế gia kinh doanh mấy trăm năm, không phải nhà giàu mới nổi gì, cũng không phải là a miêu a cẩu gì.
Bởi vì đắc tội với hào phú Tần gia, thời điểm bị đối phương phong sát lại không mở cửa hàng trong phường thị, lúc này rất nhiều gia tộc không ngừng cảm khái.
Đổi lại bọn họ chỉ sợ cũng có kết cục tương tự.
- Không biết La gia chuẩn bị về sau làm gì bây giờ, đường ra của bọn họ hiện tại là ôm chặt Luyện Khí Phường, công tác thay Luyện Khí Phường có lẽ còn có thể dừng chân.
- Khó ah, Luyện Khí Phường có làu các tự nhiên của mình, cũng có ngõ hẽm và con đường tiêu thụ, căn bản không cần đại lý bán ra cấp hai, huống chi La gia là thế gia đan dược, dốt đặc cán mai với luyện khí, tối đa cũng chỉ có thể thành trợ thủ.
- Hiện tại không biết cửa hàng của La gia tại phường thị sẽ làm sao, là bán ra ra ngoài ngoài hay thu về.
Càng có người chú ý tới điểm này, cửa hàng của La gia tại phường thị, cửa hàng là thứ khó cầu, một ít gia tộc mới phát tại đế đô như bắt được cơ hội, muốn đạt được một gian cửa hàng cho nên sẽ chú ý tói động tĩnh của La gia.
Làm cho bọn họ không nghĩ tới là,, ngày hôm sau dở bỏ cửa hàng La gia, một tấm bảng thông báo xuất hiện trước cửa.
- Tiệm bán thuốc La gia đổi tên thành Huyền Đan các, hiện tại đang lắp đặt thiết bị, ít ngày nữa mở ra, thỉnh chư vị chờ dợi.
Tin tức này vừa ra, rất nhiều gia tộc thời khắc chú ý cũng biến thành xôn xao.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiệm bán thuốc La gia không phải sắp đóng cửa rồi sao? Tại sao lại bắt đầu lắp đặt thiết bị.
Huyền Đan các, nghe xong cái tên này chẳng phải biết rõ là một cửa hàng bán đan dược sao? Chẳng lẽ La gia bị Tần gia phong sát còn không thảm, còn muốn lại tiến vào thị trường đan dược?
Hiện tại ngu ngốc cũng biết hai chủng đan phương độc nhất vô nhị của La gia đã bị Tần gia đạt được, hơn nữa lại bị Tần gia phong sát, lúc này bọn họ càng không có tiền đồ gì ah.
Càng làm cho mọi người khiếp sợ là, cửa hàng bên cạnh La gia lại bị đả thông, hai gian cửa hàng đả thông liền lắp đặt thiết bị.
Đây là tiết tấu nghịch thiên ah.
Cửa hàng trong phường thị tấc đất tấc vàng, La gia lúc nào thu được cửa hàng này tới tay.
Có thể tưởng tượng cưa hàng của La gia tuyệt đối trả cái giá lớn.
Mọi người lúc này im lặng lắc đầu, nhìn thấy thông báo của La gia giống như nhìn kẻ điên.
La gia đã không có đan dược, loại tình huống này rõ ràng còn hao phí lớn cái giá lớn như vậy, chuẩn bị một lần nữa tiến quân thị trường đan dược.
Nói dễ nghe gọi là ăn cả ngã về không, đập nồi dìm thuyền, lời nói khó nghe là đầu bị lừa đá, muốn đi tìm cái chết.
Tin tức này lọt vào tai Tần gia, người Tần gia lúc này trợn mắt há hốc mồm.
- Ha ha.
Tam trưởng lão trực tiếp cười lạnh.
- Vốn nghe nói La gia đã dở bỏ cửa hàng của mình, lão phu còn bội phục bọn họ có đảm lượng, không nghĩ tới lại làm như vậy, xem ra La gia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không tới lúc sống chết chưa từ bỏ ý đồ.
- Tốt, rất tốt, lão phu an bài chuyện kia, các ngươi làm như thế nào đây?
Một quản sự lập tức nói ra:
- Bẩm Tam trưởng lão, tất cả đa chuẩn bị thỏa đáng, sẽ chờ Tam trưởng lão ngài ra lệnh là có thể xuất chiêu.
- Vậy là tốt rồi, vốn lão phu chuẩn bị hai ngày nay sẽ ra chiêu, hiện tại La gia làm ra chuyện này thì chúng ta sẽ chờ một chút, sau khi cửa hàng của La gia khai trương, lão phu muốn bọn chúng biết rõ cái gì gọi là tuyệt vọng, ha ha ha.
Tam trưởng lão cười lớn, trong đôi mắt bắn ra hào quang độc ác.
Thời gian trôi qua, tất cả đều theo kế hoạch của Diệp Huyền, tiến hành đâu vào đấy.
Các loại đan dược bắt đầu luyện chế, dược phường của La gia cũng tiến vào trạng thái giới nghiêm, bất cứ luyện dược sư gì không được rời đi, những ngày qua đều ở trong dược phường.
Mà khu vực hạch tâm của dược phường, trừ Diệp Huyền và La Mẫn ra, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào.
Lúc cửa hàng của La gia tại phường thị lắp đặt thiết bị cũng tiến vào khâu cuối cùng.
Tất cả tiến hành dựa theo kế hoạch nhưng Diệp Huyền cảm giác, cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
Cẩn thận suy nghĩ, rốt cục hắn phát hiện thì ra là thiếu khí thế.
La gia và Tần gia phân tranh là chuyện rất nhiều gia tộc trong đế đô chú ý tới, nhưng thanh danh La gia chưa đủ lớn, khai trương cofnt hiếu nhân khí, tuy nhiên không thấp nhưng còn chưa đủ nghịch thiên.
Bởi vì La gia chỉ là thế lực trung lưu trong thế lực đan đạo tại đế đô, không cách nào hấp dẫn quá nhiều võ giả.
Đây là chuyện Diệp Huyền không muốn nhìn thấy, hắn muốn làm chính là thành công trong lần đầu.
Nhưng làm thế nào mới có thể làm cho hắn thành công trong lần đầu đây.
Diệp Huyền lâm vào trầm tư.
Thời điểm này đột nhiên La Mẫn tới chơi:
- Diệp thiếu, tối nay sẽ kết thúc lắp đặt thiết bị cửa hàng, ngày mai lại là đấu giá hội tại đế đô, không biết Diệp thiếu chuẩn bị Huyền Đan các khai trương khi nào?
- Đấu giá hội ở đế đô?
Diệp Huyền sững sờ, những ngày qua quá mức bận rộn, hắn cũng quên chuyện này đi mất, hiện tại La Mẫn nói tới thì hắn biết muộn rồi.
Nhắc tới đấu giá hội, trong đầu của hắn có một ý niệm khác.
Hắn không phải cảm thấy Huyền Đan các khai trương quá mức ít xuất hiện sao, đấu giá hội ở đế đô không phải là nơi tụ tập nhân khí tốt nhất hay sao?
Diệp Huyền lập tức cười ha ha, hắn vỗ vai vỗ La Mẫn:
- La gia chủ, nhờ có ngươi nhắc nhở, ngày mai là đấu giá hội cỡ lớn của đế đô, như vậy cửa hàng khai trương vào ba ngày sau.
La Mẫn không biết Diệp Huyền vì cái gì mà hưng phấn như thế, hắn chỉ có thể đi an bài, mà Diệp Huyền lại trực tiếp rời khỏi cửa hàng của La gia.
Hôm nay cách đấu giá hội cỡ lớn mỗi năm một lần còn một ngày, võ giả trên đường tăng lên, người đến người đi, rất nhiều người có khẩu âm khác nhau, hiển nhiên là đến từ các nơi trong đế quốc.
Chương712: Quản sự thất cấp (1)
Loại siêu đại hình đấu giá hội như vậy một năm mới cử hành một lần, tự nhiên hấp dẫn không ít võ giả biết tới.
Diệp Huyền chưa từng đi phòng đấu giá đế đô, lúc này hắn hỏi người đi đường.
- Các hạ nói Thông Thiên các a, đi thẳng về phía trước, đi thẳng đến phía đông đế đô, chỗ đó có kiến trúc xa hoa nhất chính là Thông Thiên các.
Một tên võ giả chỉ điểm Diệp Huyền, chợt lại nhìn sang Diệp Huyền, hảo tâm nhắc nhở:
- Ngươi tới mua vé tham gia vào đấu giá hội sao Ta khuyên ngươi nên đi nhanh đi, nghe nói vé vào cửa hiện tại đã bán sạch, chỉ có bỏ thêm tiền mua vé chợ đen, giá cả đắt kinh người, tiếp qua một thời gian ngắn vé sẽ không còn đâu.
Diệp Huyền cau mày nói:
- Thông Thiên các? Phòng đấu giá lớn nhất đế đô là Thông Thiên các?
Thông Thiên các chính là tổ chức đại thương nghiệp cường đại nhất đại lục Thiên Huyền, chủ yếu liên quan đến lĩnh vực đấu giá, có phòng đấu giá khắp nơi trên đại lục, kiếp trước Diệp Huyền tùng tham gia đấu giá hội của Thông Thiên các tại Huyền Vực, hắn không nghĩ tới đấu giá hội ở đế đô Hạo Thiên đế quốc cũng có tên là Thông Thiên các.
Cũng không biết Thông Thiên các này và Thông Thiên các trong trí nhớ của mình có cùng là một hay không.
Võ giả kia im lặng nhìn sang Diệp Huyền:
- Ngươi sẽ không biết đấy chứ, Thông Thiên các là phòng đấu giá lớn nhất của Hạo Thiên đế quốc chúng ta, chẳng những tại Hạo Thiên đế quốc, tại các nơi khác trên Mộng Cảnh bình nguyên đều có, bối cảnh rất thâm hậu đấy.
Diệp Huyền nói cảm tạ, dựa theo võ giả chỉ điểm, quả nhiên hắn nhìn thấy một kiến trúc to lớn xa hoa đứng vững trên đường phố, kiến trúc bên ngoài là quảng trường cực lớn, khắp nơi đều là người đến người đi phi thường náo nhiệt.
Ngẩng đầu nhìn lại, một tiêu chí cây búa màu vàng xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền.
- Đúng là Thông Thiên các.
Kiếp trước kiếp nầy, trừ Luyện Dược Sư hiệp hội và hồn sư tháp ra, Thông Thiên các chính là thế lực Diệp Huyền thấy quen thuộc, trong nội tâm cũng phải cảm khái ngàn vạn.
Diệp Huyền đi vào một chỗ bí ẩn, hắn mặc áo choàng đen, hơn nữa mang nón rộng vành thùng thình, sau đó hắn ra khỏi chỗ tối và chậm rãi đi về phía Thông Thiên các trước mặt.
Tại cửa ra vào của Thông Thiên các có vài tên hộ vệ nhìn chằm chằm, bước chân Diệp Huyền không ngừng, hắn trực tiếp đi vào phòng đấu giá, vừa đi vào trong, bên ngoài cửa nóng bức như bị tách ra, cảm giác mát lạnh truyền khắp toàn thân Diệp Huyền.
Ánh mắt nhìn người tới người đi trong đại sảnh bên ngoài Thông Thiên, nơi này phan ra vài nơi bán đấu giá, chỉ có đại sảnh sa hoa chỉ dùng làm phòng khách chiêu đãi khách nhân, còn nữa, sau khi kết thúc đấu giá cũng đi tới đại sảnh lĩnh vật phẩm.
Trong đại sảnh hiện tại, nhân viên công tác của Thông Thiên các đang vội vàng lui tới chuẩn bị cho đấu giá hội vào ngày mai, còn có một đám hộ vệ ánh mắt như tỏa ra hào quang, ăn mặc quần áo nhất trí với nhau và tuần tra qua lại, từ đó lại cho mọi người cảm giác tháo vác.
Những hộ vệ này đều có thực lực Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong.
Tại Lưu Vân quốc, có thể nói đệ nhất cường giả chính là cao thủ Vũ Tông, tại Thông Thiên các chỉ có thể làm hộ vệ mà thôi, làm cho Diệp Huyền cảm khái là, hắn hoàn toàn hiểu rõ thực lực của Thông Thiên các.
- Tiên sinh, đấu giá hội hàng năm của Thông Thiên các chúng ta bắt đầu vào ngày mai, hôm nay trong các đóng cửa một ngày, nếu như tiên sinh muốn tham gia đấu giá thì mời tới vào ngày mai.
Lúc này một mỹ nữ mặc trường bào đi bên cạnh Diệp Huyền, nàng dịu dàng nói một câu.
Nàng nhìn thấy Diệp Huyền đứng ở cửa ra vào và nhìn quanh cho nên tiến lên nhắc nhở.
- Ta không phải tới tham gia đấu giá, ta có một kiện vật phẩm ủy thác các ngươi đấu giá vào ngày mai, gọi người phụ trách các ngươi ra đây.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
- Ủy thác đồ vật đấu giá?
Phục vụ viên cũng sững sờ một lúc.
- Vậy ngươi còn xin chờ một chút, ta đi thông tri cho quản sự.
Nói xong nàng vội vàng chạy vào trong đại sảnh tìm một trung niên mặc trang phục quản sự của Thông Thiên các, lại nói gì đó với hắn.
Tên nam tử trung niên nghe vài câu, hắn đi theo nhân viên phục vụ tới trước mặt Diệp Huyền, hai mắt dò xét Diệp Huyền đang mặc áo choàng ngăn cách, hắn cau mày và hỏi:
- Nghe nói ngươi có vật phẩm đấu giá, là cái gì? Lấy ra nhìn xem.
Ngữ khí của người này cao ngạo, một bộ dạng cao cao tại thượng.
Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi có thể làm chủ? Gọi người phụ trách tới đây.
Tuy người này mặc trang phục quản sự nhưng lại là trang phục quản sự cấp thấp nhất tại Thông Thiên các, tối đa chỉ có thể nhúng tay vào việc vặt vãnh trong Thông Thiên các mà thôi, chuyện vật phẩm đấu giá như thế này, đối phương tuyệt đối không đủ trình độ, Diệp Huyền cũng lười nói với hắn.
Nhưng Diệp Huyền nói như thế cũng chọc tên quản sự tức giận.
- Các hạ, nơi này là Thông Thiên các, ta là quản sự nơi này, ta không thể làm chủ thì ai có thể làm chủ? Muốn đấu giá thì nhanh mang đồ vật ra, không đấu giá cút ngay, tại Thông Thiên các còn dấu đầu lộ đuôi, chơi cái gì chứ?
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh:
- Phiền toái miệng của ngươi nên sạch sẽ một chút.
- Hắc.
Tên quản sự kia lập tức tựu mắt trợn tròn hô:
- Các hạ, ngươi dám ngông cuồng trong Thông Thiên các như vậy sao? Biết rõ chính ngươi đang làm cái gì không! Lão tử liền mắng ngươi thì như thế nào? Nơi này là Thông Thiên các, đừng nói chửi mắng ngươi, cho dù lão tử đánh ngươi thì ngươi cũng phải nhịn.
Nói xong tên quản sự vậy mà thò tay đẩy Diệp Huyền ra.
Tên quản sự cho dù kiến thức rộng rãi, nhìn thấy Diệp Huyền mặc áo choàng và mũ rộng vành lập tức đã biết rõ người trước mặt có quỷ, hoặc là thân phận có vấn đề, hoặc là chuẩn bị đấu giá đồ vật có vấn đề cho nên trong lòng của hắn vô cùng trấn định.
Hắn nào đoán được bàn tay của hắn chưa đụng vào Diệp Huyền, ngực của hắn vô cùng đau đớn, hắn lập tức bay ngược về phía sau, rồi sau đó nện mạnh vào mặt đất dưới chân.
- Ngươi dám đánh ta?
Tên quản sự vẻ mặt khó có thể tin nhìn Diệp Huyền, chợt hắn lập tức tru lên như heo bị chọc huyết.
- Có ai không, có người đánh người trong Thông Thiên các.
Không cần hắn mở miệng, hộ vệ trong đại sảnh cũng nhìn thấy tình huống.
Bá bá bá!
Mấy đạo hào quang lao tới, chỉ trong nháy mắt đã vây quanh Diệp Huyền.
- Các ngươi tới đúng lúc, nhanh bắt tên này cho ta, lại dám động thủ hành hung trong Thông Thiên các, hắn bỏ qua bộ mặt Thông Thiên ah, hắn chẳng những đánh ta, còn đánh vào bộ mặt của Thông Thiên các.
Chương713: Quản sự thất cấp (2)
Tên quản sự nhìn thấy có hộ vệ xông tới, lập tức như nhìn thấy gia gia của mình, hắn khóc lóc hô to.
- Các hạ đi theo chúng ta một chuyến.
Thủ lĩnh hộ vệ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhướng mày, thật sự là phiền toái, ngay cả đấu giá đồ vật cũng phiền toái như vậy, đang nghĩ ngợi nên giải quyết như thế nào, đột nhiên giọng nói uy nghiêm từ đằng xa vang lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Lúc này cũng một trung niên mặc trang phục quản sự đi tới, mặt ngoài trang phục quản sự của người này cũng giống với người nọ nhưng ở ống tay áo có thuê thêm một đường viền vàng, không nhìn kỹ thật không hìn ra.
Nhìn thấy người này, tên quản sự đang khóc hô cũng ngừng gào to, vội vàng nói:
- Hà quản sự, người này nói muốn gặp người phụ trách của Thông Thiên các, còn nói muốn thêm đồ vật bán đấu giá vào ngày mai nhưng thái độ vô cùng hung hăng càn quấy. Tiểu nhân nghĩ đồ vật đấu giá trong đấu giá hội hàng năm của Thông Thiên các đã sớm được định ra, há có thể tùy tiện nói thêm vào là thêm vào. Ai biết hắn khó chịu, chẳng những bỏ qua quy củ Thông Thiên các còn động thủ với tiểu nhân.
- Ah, ngực ta đau quá, ta đoán xương cốt cũng gãy rồi, không biết trái tim vỡ tan không, nếu ảnh hưởng đến tâm huyệt, vậy cũng phiền toái, tâm huyệt trọng yếu như vậy, bởi như vậy ta không thể bước vào Vũ Đế cửu giai được rồi.
Nói đến đây tên quản sự kia che ngực vô cùng đau đớn.
Hà quản sự lạnh nhạt nhìn sang Diệp Huyền, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươ động thủ tại Thông Thiên các, có từng đặt bộ mặt Thông Thiên các trong lòng.
Diệp Huyền dò xét đối phương một lúc, cười lạnh nói:
- Thông Thiên các, bản thân ta đi nhiều, lúc nào một quản sự thất cấp lại có thể đại diện bộ mặt Thông Thiên các? Dường như quản sự ngũ cấp như ngươi nói lời này cũng còn tạm được, cũng chỉ có thể đại biểu mặt mũi của Thông Thiên các tại nơi này mà thôi.
- Ân?
Sắc mặt Hà quản sự biến thành ngưng trọng, hắn trầm giọng nói:
- Rốt cuộc các hạ là người nào?
Quản sự Thông Thiên các phân thành bảy cấp, thất cấp là thấp nhất, nhất cấp là cao nhất.
Nhưng đây là tổng bộ Thông Thiên các phân chia trên đại lục, tại Mộng Cảnh bình nguyên, vì dung nhập vào hoàn cảnh, hiển lộ rõ địa vị cao quý với võ giả tại Mộng Cảnh bình nguyên, bởi vậy cố ý từ bỏ tên và chia thành quản sự bình thường, quản sự ngân cấp và quản sự kim cấp.
Hắn chính là quản sự kim cấp, cũng là quản sự cấp bậc cao nhất tại Thông Thiên các Hạo Thiên đế quốc.
Bằng không nếu dựa theo phân chia của Thông Thiên các thì hắn chỉ là quản sự ngũ cấp.
Một khi để quyền quý tại Hạo Thiên đế quốc biết rõ, quản sự cấp bậc cao nhất của Hạo Thiên đế quốc chỉ là quản sự ngũ cấp, trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ có khó chịu.
Cho nên lúc Diệp Huyền một câu nói ra cấp bậc quản sự, Hà quản sự lập tức khiếp sợ.
Võ giả tại Mộng Cảnh bình nguyên có rất ít biết rõ phân chia này, chỉ có cường giả tới từ tầng thứ cao hơn mới nói như vậy.
- Ta là người như thế nào, các hạ không cần biết rõ, ta chỉ tới nơi này đấu giá một vật mà thôi, kết quả một tiểu tiểu quản sự thất cấp lại muốn động thủ với ta, chẳng lẽ còn không cho ta hoàn thủ hay sao?
Vẻ mặt Diệp Huyền xem thường:
- Thanh danh Thông Thiên các cũng bị các ngươi bại hoại cả rồi.
- Các hạ, đồ vật đấu giá hàng năm của Thông Thiên hiện tại đã được định ra, các hạ mạo muội đến đây, hình như cũng có chút không hợp quy củ a, quản sự Thông Thiên các có phản ứng cũng là bình thường.
Hà quản sự ngưng giọng nói.
Diệp Huyền xùy cười:
- Ta lần đầu tiên nghe qua Thông Thiên các còn có quy củ như vậy, việc buôn bán của Thông Thiên các việc buôn bán luôn luôn có bảo là muốn, như thế nào, chẳng lẽ quy củ của nơi này không giống với Thông Thiên các hay sao?
- Nếu như thế mắt ta mù rồi, cáo từ.
Diệp Huyền nói xong liền quay người muốn đi ra ngoài.
Sắc mặt Hà quản sự âm tình bất định, âm thầm đánh giá Diệp Huyền nhưng không tìm ra môn đạo.
Võ giả bình thường, mặc kệ có đạo lý hay không, đánh người trong Thông Thiên các sẽ có kết cục vô cùng thê thảm.
Nhưng đối mặt với Diệp Huyền, Hà quản sự lại có cảm giác luống cuống tay chân.
Người đối diện mặc ao choàng màu đen, nhìn không ra tuổi và dung mạo nhưng hắn đứng trước mặt hắn lại tỏa ra khí tràng đại nhân vật.
Hơn nữa người này hiểu rõ rất sâu về Thông Thiên các, căn bản không giống với người trên Mộng Cảnh bình nguyên có thể biết được.
- Chẳng lẽ là võ giả ở tầng thứ cao hơn bên ngoài Mộng Cảnh bình nguyên?
Hà quản sự không nhìn ra sâu cạn, nhất thời không dám tùy tiện hành động.
Thấy Diệp Huyền cất bước thực đi ra ngoài, Hà quản sự nào dám để hắn đi.
- Các hạ chậm đã, các hạ chậm đã, chuyện định ra bảo vật đấu giá, Thông Thiên các tại đây còn chưa từng có tiền lệ qua, ngược lại cũng không phải không thể thương lượng, chỗ ta có một trưởng lão giám định, vừa lúc đang ở trong các, có lẽ có thể xem xét cho các hạ, chỉ cần bảo vật là cao đẳng, bổ sung vào đấu giá hội ngày mai cũng không phải không có hi vọng.
Dù sao Hà quản sự cũng là người lão luyện, hắn không rõ thân phận của đối phương nhưng không thể trực tiếp thả Diệp Huyền rời đi.
Mặc kệ đối phương lai lịch gì, chỉ cần đánh người của Thông Thiên các tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, bằng không truyền đi, mặt mũi Thông Thiên các cũng không xong.
Nhưng lai lịch Diệp Huyền cũng làm cho Hà quản sự kiêng kị.
Cho nên hắn nghĩ ra một biện pháp: giám bảo.
Đối phương không phải tới đấu giá đồ vật hay sao? Nếu đồ vật lấy ra là bảo bối, như vậy tất cả dễ thương lượng, nếu như là một ít rác rưởi, như vậy thực xin lỗi, chuyện lúc trước khẳng định phải thanh toán rồi.
Hà quản sự cũng cảm thấy biện pháp này thập phần ổn thỏa, bởi vì bảo vật có thể nhìn rõ thân phận của người nắm giữ nó.
Cao thủ tuyệt đối sẽ không đặt những thứ rác rưởi trên người, cũng sẽ không chú ý tới bảo vật tầm thường.
Hắn nói như vậy cũng có ý dò xét Diệp Huyền một chút.
Diệp Huyền phải đi đó là động tác giả, hiện tại Hà quản sự mở miệng, hắn cũng biết thời biết thế mà đồng ý.
- Nếu như vậy bản nhân cũng cố mà gặp trưởng lão các ngươi.
Diệp Huyền mới chẳng muốn quản Hà quản sự dò xét, hắn thật sự có đồ vật cần đấu giá.
Hà quản sự lại ăn cả kinh, thái độ của Diệp Huyền tiêu sái ngược lại làm cho hắn kinh nghi bất định, hắn cũng an bài Diệp Huyền vào phòng tiếp khách.
Chương714: Thanh Xuân Bất Lão Đan
- Ha ha, nghe nói có khách quý lâm môn, trong nội tâm tại hạ mừng rỡ không thôi.
Không bao lâu có một lão giả vui mừng đi tới:
- Tại hạ là Từ Vị, trưởng lão giám định của Thông Thiên các, không biết tôn tính đại danh của các hạ?
- Không cần nói tính danh, đó là thứ vô căn cứ, đi thẳng vào vấn đề đi.
Diệp Huyền cũng không nói đến tính danh, hắn xuất ra một bình ngọc và đặt trên mặt bàn trước mặt.
- Đan dược?
Nhìn thấy Diệp Huyền lấy ra bình ngọc, ánh mắt Hà quản sự và Từ trưởng lão bắn ra một tia tinh quang, mở miệng nói:
- Đan dược của ngươi là...
- Các hạ không phải trưởng lão giám bảo sao? Hơn nữa nhìn khí tức trên người của ngươi hẳn là luyện dược sư lục phẩm ah, tự mình xem là được, hỏi làm gì?
Diệp Huyền không có giải thích, hắn nhàn nhạt nói ra.
- Ân?
Ánh mắt Từ Vị và Hà quản sự co rút lại, ngưng trọng nhìn Diệp Huyền.
Vì sao người này biết Từ Vị trưởng lão là luyện dược sư lục phẩm?
Từ vị là trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các, hắn thường ru rú trong nhà, rất ít lộ mặt ra ngoài, bởi vậy người khác trong đế đô không biết biết về hắn, mà thân phận hắn là luyện dược sư lục phẩm chưa bao giờ lộ ra.
Hôm nay Diệp Huyền một câu nói rõ hắn là luyện dược sư lục phẩm, việc này làm hai người kinh hãi không thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không có tâm khinh thường Diệp Huyền.
- Ha ha, các hạ nói đúng.
Từ Vị cũng là người tiêu sái, khẽ cười một tiếng, hắn đeo bao tay sau đó cầm bình ngọc.
Mở nắp bình ra, hắn nhìn một viên đan dược tròn vo màu trắng rơi vào trong tay hắn.
Viên đan dược này vừa xuất hiện, Từ Vị cau mày một lúc, bởi vì hắn không có từ đan dược cảm ứng được dược lực chấn động, thậm chí mùi thuốc tương đối nhạt.
- Phẩm cấp của đan dược này không phải đặc biệt cao.
Đây là cảm giác đầu tiên của Từ Vị, chẳng những là hắn, nội tâm của Hà quản sự cũng có nghi hoặc như vậy.
Bởi vì một khi đan dược đạt tới lục phẩm sẽ có mùi thuốc tương ứng, sẽ có biến hóa to lớn, khi so với đan dược bình thường còn mãnh liệt hơn nhiều, mà đan dược ngoài thất phẩm càng khoa trương, thời điểm đan dược thất phẩm xuất hiện, thậm chí có thể dẫn phát thiên địa dị tượng.
Diệp Huyền xuất ra đan dược này tuy no đủ mượt mà nhưng từ phẩm tương cũng không phải đan dược cao giai.
Quả nhiên sau khi xem xét vẻ mặt của Từ Vị lộ ra một tia thất vọng.
- Các hạ xuất ra đan dược hắn là nằm giữ ngũ phẩm và lục phẩm, từ mặt ngoài đan dược và mùi thuốc không phải là đan dược tấn cấp, cũng không phải đan dược chữa thương, hẳn là một loại kỳ đan, về phần công dụng cụ thể cần xem xét một ít.
Thời điểm này vẻ mặt ngưng trọng của Từ Vị biến mất, Hà quản sự ở bên cạnh cũng cảm thấy thất vọng nhàn nhạt.
Vốn Diệp Huyền thần bí làm hắn chờ mong, cho rằng Diệp Huyền lấy ra sẽ là đan dược nghịch thiên, hôm nay nghe Từ trưởng lão nói như vậy, tâm tư chờ mong của Hà quản sự rơi xuống đáy cốc.
Đan dược nằm giữ ngũ phẩm và lục phẩm đúng là miễn cưỡng xưng là đan dược cao giai nhưng đây là nơi nào? Là đế đô Hạo Thiên đế quốc, trong cửa hàng của bốn đan dược cự đầu, chỉ cần lấy ra cái giá đủ lớn cũng có thể mua được đan dược lục cấp.
Thậm chí thân là luyện dược sư lục phẩm, Từ Vị trưởng lão cũng có thể luyện ra đan dược lục phẩm.
Bởi vậy Diệp Huyền lấy ra đan dược trên tứ giai căn bản không có đặc biệt gì, cũng không thể xem như rác rưởi nhưng với tư cách là đấu giá hội một năm một lần tại đế đô, nó chỉ có thể biến thành món khai vị mà thôi, sẽ không có tư cách áp trục.
Đan dược này không thể làm Thông Thiên các cải biến quy củ là thêm nó vào giữa chừng.
- Từ trưởng lão nhìn ra chỉ là thứ cơ bản nhất, phẩm giai của đan dược này không tính là cao nhưng công hiệu của nó lại cực kỳ đặc thù, không biết Từ trưởng lão thân là luyện dược sư lục phẩm có nhìn ra?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, trong giọng nói tự tin không giảm.
Diệp Huyền nói chuyện giống như trường học kiểm tra, Từ Vị nghe xong cũng không phản bác, thần thức tiếp tục quan sát.
Trong nội tâm Hà quản sự muốn cười phá lên, không biết gia hỏa này tới từ nơi nào, cũng không nhìn xem đối diện là ai, Từ Vị trưởng lão chính là trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các, càng là luyện dược sư lục phẩm, hắn nhìn thấy bảo vật và đan dược nhiều vô số kể, há có thể không biết đan dược của người này chứ?
- Ồ?
Ngay lúc này chợt nghe Từ trưởng lão cả kinh kêu một tiếng.
Theo thời gian chậm rãi qua đi, vẻ mặt bình tĩnh của Từ Vị biến thành ngưng trọng, hắn cau mày một lúc, trong ánh mắt vậy mà sinh ra một tia nghi hoặc.
Hắn không cách nào phân biệt ra công dụng của đan dược này.
Không chỉ công dụng cụ thể, thậm chí hắn không thể xác định chủng loại đan dược.
Trên đại lục có ngàn vạn đan phương, không có một luyện dược sư nào có thể hiểu rõ các đan phương nhưng không đại biểu một luyện dược sư cường đại nhìn thấy đan dược lạ lẫm lại không nhìn ra công hiệu.
Bất cứ loại đan dược nào, chỉ cần cẩn thận phân biệt rõ,từ xúc giác, vị giác cùng với mùi thuốc và phản ứng lên thân thể cũng có thể hiểu công dụng cụ thể của nó.
Nếu như phức tạp một ít, dùng huyền thức cẩn thận phân tích nguyên tố linh dược bên trông, kể cả kết cấu cũng có thể biết rõ công hiệu.
Nhưng đối mặt với đan dược màu trắng, Từ Vị thi triển tất cả thủ đoạn nhưng vẫn không thể phân tích ra kết cấu bên trong, lại càng không cần phải nói công hiệu của nó như thế nào.
- Trên thế giới này lại có đan dược phức tạp như thế?
Từ Vị cảm thấy khó có thể tin, đan dược trước mắt phẩm giai không cao kết cấu và mức độ phức tạp còn khủng bố hơn cả đan dược lục giai mà hắn biết.
Nửa canh giờ sau, Từ Vị mới chán nản.
- Các hạ, đan dược của các hạ quá phức tạp, tại hạ cam bái hạ phong.
Từ Vị thở dài một hơi, hắn lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đường đường trưởng lão giám bảo của Thông Thiên các lại không phân tích ra công dụng của đan dược, nếu như nói ra sẽ bị người ta cười rụng răng.
- Quan, thính, vấn, phẩm, phân tích đan dược có bốn trình tự, Từ trưởng lão mới tiến vào giai đoạn thứ ba đã dừng, chưa tiến hành giai đoạn thứ tư thì làm sao lại nhận thua?
Diệp Huyền nhạt cười nhạt nói.
- Đan dược này có thể phẩm?
Ánh mắt Từ Vị ngưng trọng.
Cái gọi là phẩm chính là nhấm nháp, cắt một phần bột phấn của đan dược và tự mình thưởng thức, bởi vì chỉ có tự mình nhận thức mới có thể hoàn toàn hiểu tính năng của đan dược, đây là bước cuối cùng trong trình tự xem xét đan dược.
Chương715: Bao sương thiên cấp (1)
Nhưng đại đa số đan dược một khi cắt xuống bộ phận sẽ ảnh hưởng tới dược hiệu, bởi vậy không được Diệp Huyền đồng ý thì Từ Vị không phẩm.
- Đan dược này của ta, sau khi thành đan sẽ có một ít bột phấn rơi ra, tự nhiên có thể phẩm.
Từ Vị lập tức cầm bình ngọc lên, quả nhiên bên trong có một tầng bột phấn hồng nhạt, hắn lập tức trám một tia và để vào trong miệng.
- Từ trưởng lão, coi chừng...
Hà quản sự vội vàng nhắc nhở, công hiệu đan dược không rõ, vạn nhất là độc dược làm sao bây giờ?
Từ Vị khoát khoát tay tỏ vẻ không ngại, sau đó nhắm mắt lại và thể nghiệm.
Không chờ hắn mở to mắt, đột nhiên Hà quản sự kinh hô:
- Từ trưởng lão, ngươi... Trên mặt ngươi...
Vẻ mặt hắn sợ hãi giống như gặp quỷ rồi, há to mồm, tròng mắt mở to.
Từ Vị mờ mịt nhìn sang Hà quản sự.
- Mặt ngươi, mặt ngươi...
Hà quản sự chỉ lo thì thào tự nói, rốt cuộc hắn không nói thành lời.
Nội tâm Từ Vị ngạc nhiên, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái gương, vội vàng xem mặt của mình.
Sắc đó vẻ mặt Từ Vị ngây ngốc.
Gương mặt đầy nếp nhăn chẳng biết lúc nào đã biến mất không ít, gương mặt tái nhợt của hắn cũng hồng nhuận phơn phớt, ngay cả chòm râu tuyết trắng lại có vài sợi biến thành màu đen.
- Đây... Đây là...
Từ Vị lúc này vô cùng khiếp sợ.
Rốt cuộc Diệp Huyền chậm rãi mở miệng:
- Đan dược của ta tên là Thanh Xuân Bất Lão Đan, chính là đan dược trú nhan, một khi phục dụng có thể làm cho người dùn trở lại thời khắc thanh xuân nhất của đời mình, Từ trưởng lão ngươi nhấm nháp chỉ là bột phấn, nếu như ăn cả viên đan dược giống như cây khô gặp mùa xuân, cây vạn tuế ra hoa, trở lại thời điểm ba mươi tuổi.
Tê...
Từ Vị và Hà quản sự lập tức hít khí lạnh.
Có thể làm cho người ta trở lại thời khắc thanh xuân nháta, trên đời này có đan dược như thế?
Hai người liếc nhau, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ.
Hai người công tác tại Thông Thiên các đã nhìn thấy vô số bảo vật nhưng như Diệp Huyền hôm nay cầm ra Thanh Xuân Bất Lão Đan là đồ vật bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Đột nhiên Từ Vị nghĩ tới cái gì đó, hắn nói:
- Thời gian dược hiệu của đan dược này là bao lâu
Đan dược trú nhan dược hiệu là một phương diện, thời gian duy trì là chuyện khác.
Diệp Huyền giải thích:
- Bởi vì tài liệu cho nên phẩm giai của Thanh Xuân Bất Lão Đan không cao, cho nên thời gian duy trì tương đối ngắn, chỉ có thể bảo trì một năm thanh xuân, một năm sau sẽ khôi phục nguyên trạng trong một tháng, đan dược này của ta có một đặc điểm chính là có thể sử dụng điệp gia, hơn nữa dược hiệu không giảm.
- Thời gian một năm? Thời gian không dài nhưng đã đầy đủ, Thanh Xuân Bất Lão Đan, quả nhiên thành thanh xuân, quá thần kỳ.
Nhìn thấy nếp nhăn của mình ít đi cùng với sắc mặt hồng nhuận phơn phớt trong gương, thần sắc của Từ trưởng lão lúc này kích động không nói thành lời.
Thân là luyện dược sư, hắn biết rõ sự đáng sợ của trú nhan đan là như thế nào.
Nhưng thứ đan dược này quá mức thưa thớt trên thị trường.
Từ trưởng lão dám khẳng định, một khi loại đan dược này xuất hiện trên đấu giá hội sẽ tạo thành oanh động như thế nào.
Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, ngay cả hắn khi nhìn thấy tóc cũng biến thành màu đen thì tim đập thình thịch, lại càng không cần phải nói tới những nữ nhân kia.
- Không biết Từ trưởng lão cảm thấy đan dược của ta như thế nào?
Diệp Huyền tươi cười nói một câu.
- Đan dược này Thông Thiên các chúng ta tiếp được.
Từ trưởng lão lập tức kích động nói ra.
Đan dược thần kỳ như thế, nếu như bị cự tuyệt ngoài cửa, ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho hắn.
Đan dược này sẽ là đan dược áp trục, chắc chắn nó sẽ tạo thành một làn sóng khủng bố.
Tiếc nuối duy nhất là Thanh Xuân Bất Lão Đan chỉ có một viên, tanh xuân một năm quá ngắn ngủi.
Dường như hiểu tiếc nuối trong nội tâm của Từ trưởng lão, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn lấy ra mấy bình ngọc khác, nói:
- Đây là Thanh Xuân Bất Lão Đan, tổng cộng mười viên, hiện ủy thác Từ trưởng lão cùng đấu giá.
- Mười viên...
Trái tim của Từ trưởng lão như dừng đập, sâu trong mắt mang theo mừng như điên khó ức chế được.
Thứ này đủ làm người khác liều mạng rồi.
Thời gian một năm với cường giả mà nói quả thực có chút ngắn ngủi, nếu là thời gian mười năm sẽ khó mà nói.
Có thể tưởng tượng, tuyệt đối có thể dẫn phát vô số nữ võ giả điên cuồng.
- Nhưng khi tiến hành đấu giá là có yêu cầu, đó là bắt buộc phải tiêu thụ mười viên Thanh Xuân Bất Lão Đan cùng một lúc, không thể tách ra.
- Đây là tự nhiên.
Từ trưởng lão không chút do dự nói ra.
Không cần Diệp Huyền nói, Từ trưởng lão cũng phải làm như vậy, bởi vì chỉ có buộc chặt tiêu thụ, dùng thời gian mười năm làm mánh lới mới có thể giá trị hóa Thanh Xuân Bất Lão Đan lên mức lớn nhất.
- Ah, đúng rồi, Thanh Xuân Bất Lão Đan của ta còn có một đặc điểm, sau khi phục dụng vượt qua mười viên, một khi đình chỉ phục dụng niên hạn đến, thanh xuân của người dùng sẽ không nhanh chóng trở lại như ban đầu, mà là bắt đầu già đi theo tuổi, chỉ là già yếu nhanh hơn bình thường một ít mà thôi.
- Còn có công hiệu này?
Từ trưởng lão dừng hít thở, đôi mắt của hắn mang theo hoảng sợ.
Gia hỏa này nếu không hù chết người sẽ không bỏ qua mà, kể từ đó sức cạnh tranh của Thanh Xuân Bất Lão Đan sẽ tăng lên cực lớn.
- Vật phẩm của các hạ Thông Thiên các nhận lấy, nó sẽ xuất hiện trong vật phẩm áp trục vào ngày mai, dựa theo lệ cũ, ủy thác vật phẩm bán đấu giá, Thông Thiên các chúng ta sẽ thu 5% thủ tục phí, đây là tư liệu, kính xin các hạ điền vào.
Tư liệu bề ngoài đều là một ít thứ trụ cột, Diệp Huyền tùy ý điền một ít, ngay tại ô tính danh kia Diệp Huyền không có điền.
Từ Vị nhìn nhưng không nói gì, phần tư liệu này chỉ dùng lập hồ sơ bán đấu giá mà thôi, một ít đồ vật lai lịch bất chính sẽ có không ít người không điền thông tin chính xác, bán đấu giá cũng sẽ không cưỡng cầu hỏi tới.
- Sau khi đấu giá kết thúc, các hạ có thể bằng vào tư liệu ghi trên này tới phòng đấu giá kết toán, cho nên kính xin các hạ cất kỹ tư liệu, đến lúc đó chúng ta chỉ nhận tư liệu không nhận người.
Từ Vị nhắc nhở.
- Không cần phải phiền toái như vậy, sau khi kết thúc kết thúc, trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản này.
Diệp Huyền cũng điền dãy số tài khoản huyền tệ của mình vào trong tư liệu, hắn cũng không muốn sau khi đấu giá kết thúc lại đến phòng đấu giá một chuyến nữa, như vậy quá phiền toái.
Bình luận facebook