-
Chương 681-685
Chương681: Bị tập kích (1)
- Tần Vũ thiếu gia, nơi này là Tần gia dược các, nếu ngươi dám ra tay với tiểu tử này ở đây mới rơi vào bẫy của hắn.
Tên quản sự tuổi hơn bốn mươi, vừa nhìn chính là thế hệ khôn khéo, hiện tại trên mặt hắn vô cùng lo lắng.
Tần gia dược các là cửa hàng lớn nhất của Tần gia tại phường thị, cũng là nơi cung cấp lợi nhuận lớn nhất cho Tần gia.
Trong phường thị nghiêm cấm đánh nhau, dù sao nơi này là sản nghiệp của các thế lực uy tín trong đế quốc, một khi phát sinh ẩu đả sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng lên phường thị.
Bởi vậy ngày đầu tiên thành lập phường thị này, các đại gia tộc ở đế đô đều định ra quy củ này và tuân thủ nghiêm ngặt.
Nếu như Tần gia dược các dám công nhiên ra tay với Diệp Huyền, như vậy chẳng khác nào phá hư quy tắc phường thị, chắc chắn sẽ dẫn tới các thế lực khác trong đê đô căm thù, cho dù là hào phú như Tần gia cũng không đảm đương nổi.
Hơi trọng yếu hơn là, một khi tin tức này truyền đi, Tần gia dược các sẽ lưu lại hình tượng ngang ngược càn rỡ, đến lúc đó có người nào dám tới Tần gia dược các mua đồ chứ?
Bởi vậy nhìn thấy Tần Vũ biểu hiện, quản sự dược các đang đứng bên cạnh, chuẩn bị chẳng quan tâm tới cũng phải tiến lên ngăn cản.
- Thiếu gia, mục đích của người này hôm nay là chọc giận ngươi, La Mẫn chính là Vũ Tôn lục giai tam trọng, ngươi muốn đánh chết hắn quá khó khăn, chỉ khi nào đánh nhau, chiêu bài của Tần gia cũng bị hủy.
Vừa nói ra quan hệ lợi hại, sắc mặt Tần Vũ cũng dần dần hòa hoãn lại.
Nếu bảo hắn áp cơn giận này xuống thì hắn không làm được.
- Ồ, Tần Vũ, ngươi vừa rồi rất hung hăng càn quấy, không phải muốn động thủ chứ? Vì sao lại ỉu xìu nhanh như thế? Xem ra cặn bã chính là cặn bã, Huyền Diệp ta quá xem trọng ngươi.
Diệp Huyền thấy sắc mặt Tần Vũ hòa hoãn liền đổ dầu vào lửa.
Thần thái này e sợ thiên hạ không loạn.
Tần Vũ vừa mới điều chỉnh tốt tâm tính lại táo bạo lần nữa, thiếu chút nữa hắn phun ra một ngụm máu tươi. Thằng này quả thực quá đáng giận, không giết hắn làm sao giải cơn hận này.
Nhưng đang ở nơi này, cho dù không thể nhẫn nhịn cũng phải nhịn.
Tuy Tần Vũ quần là áo lượt nhưng cũng không phải ngu ngốc, biết rõ không thể ra tay trong cửa hàng nhà mình.
Cửa hàng nhà mình?
Đột nhiên Tần Vũ hnh như nghĩ đến cái gì, khóe miệng của hắn nở nụ cười ý vị thâm trường.
Cho rằng mình ngu ngốc như vậy sao?
Trong cửa hàng của mình, hắn không thể hạ sát thủ với Diệp Huyền, dù sao nơi này chính là địa bàn Tần gia của hắn, còn không phải hắn nói tính toán.
- Người đâu, đuổi đám người La gia và tiểu tử này ra ngoài cho ta.
Đột nhiên Tần Vũ lạnh lùng lên tiếng.
Một đám hộ vệ lập tức vây quanh, mang theo đám người La Mẫn đi ra ngoài.
- Tần Vũ, ngươi có ý gì.
La Mẫn tức giận nói ra.
- Không có ý gì, từ nay về sau cửa hàng Tần gia có quy định, La gia và chó không được vào, nếu La gia chủ có gì không phục cứ đi Thiên Long vệ cáo ta đi, Tần gia ta tiếp.
Tần Vũ cười lạnh, ý trào phúng không chút che dấu.
- Tần Vũ, nếu như ngươi thoải mái làm một hồi, ta còn bội phục ngươi là nam nhân, hiện tại nha... Ha ha, đường đường Tần gia thiếu gia lại không bằng một tên lưu manh.
Bị hộ vệ Tần gia dẫn ra ngoài, Diệp Huyền cũng không có phản kháng, ánh mắt lạnh nhạt và cười nhạo, hắn cười khinh bỉ, ngay cả ngu ngốc cũng có thể cảm thụ được.
Trong nội tâm Tần Vũ suýt nữa bùng nổ, khá tốt lý trí của hắn thắng cảm xúc.
- Tiểu tử, tùy ngươi nói như thế nào, muốn gạt ta động thủ trong cửa hàng của mình, nếu ngươi chỉ có chút năng lực như thế thì kém quá xa, ngươi yên tâm, rời khỏi cửa hàng thì ngươi sẽ biết thế nào là hối hận.
Tần Vũ cao ngạo nói ra, hắn có thể nhịn không đối phó Diệp Huyền ngay nên cảm thấy rất kiêu ngạo.
- Thật không, ta chỉ sợ ngươi không dám.
Diệp Huyền cũng không sợ hãi chút nào.
- Trên đời này không có chuyện gì Tần Vũ ta không dám.
Tần Vũ cười âm trầm.
- Ha ha, vậy thì ta chờ ngươi.
Ngoài ý muốn Diệp Huyền cũng không có phản bác, ngược lại hắn cười tươi cười ý vị thâm trường.
Sau một khắc ba người Diệp Huyền bị mang ra khỏi Tần gia dược các.
- Hừ, mấy gia hỏa các ngươi không được Tần gia dược các chào đón, nếu như lại dám đi vào xem chúng ta có đánh gãy chân các ngươi hay không.
Tên đội trưởng hộ vệ lúc này dùng ánh mắt hung ác nhìn ba người, cảnh cáo nói một câu.
Cùng lúc đó một tên tiểu nhị dược các chạy ra, hắn dán tấm bảng hiêu bên cạnh cửa ra vào:
- La gia và chó không được vào!
- Khinh người quá đáng.
La Mẫn nắm chặt hai đấm, hàm răng cắn chặt.
Nếu như có thể, hắn hận không thể đánh vỡ tấm bảng hiệu kia nhưng hắn biết rõ hắn không thể làm như vậy.
Nơi này là phường thị, nếu như hắn làm như vậy, cả La gia sẽ lâm vào tai họa ngập đầu.
- La gia rác rưởi, về sau còn dám đến Tần gia dược các, ta gặp một lần đuổi một lần.
Ở cửa ra vào dược các, thân ảnh Tần Vũ xuất hiện và lạnh lùng nói ra.
Lúc này huyên náo cũng hấp dẫn không ít người trên phường thị chú ý, nhìn thấy tấm bảng kia liền bàn tán xôn xao.
Sắc mặt La Mẫn lúc này biến thành đỏ bừng.
- Tần Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng, ăn cắp đan dược La gia chúng ta, còn nói ra lời như vậy, La gia ta thề không đội trời chung với ngươi.
Đối phương năm lần bảy lượt vũ nhục, La Mẫn không thể kìm được.
Bỗng nhiên đôi mắt Tần Vũ nheo lại, ánh mắt bắn ra hàn quang:
- La gia chủ, ngươi nói ai ăn cắp đan dược?
- Tần gia Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan chẳng phải ăn cắp đan dược La gia chúng ta hay sao.
- Hừ, quả thực buồn cười.
Tần Vũ khinh thường cười cười:
- Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan, đây là đan dược Tần gia ta nghiên cứu ra, chẳng lẽ chỉ cho phép La gia ngươi bán đan dược, không cho phép Tần gia tan bán ra sao? So luyện dược sư, so tài liệu, La gia các ngươi có cái nào vượt qua Tần gia, mọi người cũng tới bình luận phân xử.
Mọi người tại đây bàn tán ầm ĩ.
- Tần gia luyện chế Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan đúng là cùng loại với Đằng Quang Đan cùng với Thanh Chướng Đan của La gia, nhưng Tần gia là cự đầu đan dược tại đế đô, nghiên cứu chế tạo ra hai chủng đan dược này cũng không có gì là ngoài ý muốn.
- Ta lại cảm thấy hai loại đan dược của Tần gia rất có thể là ăn cắp La gia, đan dược La xuất hiện trên thị trường cũng không phải một năm hai năm, nếu như Tần gia nghiên cứu ra đã sớm chế tạo thành công rồi.
Chương682: Bị tập kích (2)
- Vậy cũng chưa hẳn, nói không chừng Tần gia hai năm trước đã toàn lực nghiên cứu thì sao?
Các loại âm thanh nghị luận vang lên liên tục.
- Được rồi, La Mẫn gia chủ, đừng nói nhảm với hắn.
Đúng lúc này Diệp Huyền lãnh đạm nói một câu với La Mẫn.
La Mẫn quay đầu nhìn lại, hắn liền phát hiện Diệp Huyền đang rời đi một mình, hắn lập tức kéo La Thành đi theo.
Hiện tại hắn cũng hiểu loại chuyện này nếu như không có chứng cớ cho dù nói rách miệng ở đây cũng không được gì.
Huống chi dùng thân phận và địa vị của Tần gia, hắn có được chứng cớ cũng không thể dùng được.
- Ah, tiểu tử kia đi rất nhanh.
Nhìn thấy Diệp Huyền rời đi, Tần Vũ lúc này nở nụ cười lạnh châm chọc, đồng thời trong mắt bắn ra hào quang hung ác.
Trong đầu của hắn hiện tại suy tính biện pháp xử lý Diệp Huyền.
Mà Diệp Huyền đang bước đi trên đường cái phường thị.
Ánh mắt của hắn tùy ý nhìn qua các cửa hàng chung quanh.
Các loại vật phẩm rực rỡ muôn màu, chúng được trưng bày cực kỳ hấp dẫn.
Chung quanh có không ít người đi đường đi ngang qua hắn.
Ánh mắt Diệp Huyền lại bị một thanh kiếm trên cửa hàng hấp dẫn chú ý.
Đúng lúc này ——
Một tên đại hán khôi ngô đi bên cạnh Diệp Huyền lập tức bộc phát một tia sát cơ.
Hô!
Bàn tay hắn hóa thành màu đỏ thẫm, trên bàn tay của hắn phóng thích hỏa diễm nóng rực, bàn tay khủng bố bộc phát chưởng lực mênh mông đánh thẳng vào ngực Diệp Huyền.
- Diệp thiếu, coi chừng.
Đột nhiên La Mẫn cảm nhận được khí tức huyền lực cực kỳ khủng bố liền ngẩng đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh người nên lập tức kinh hô thành tiếng.
Cùng lúc đó thân thể hắn lướt ngang, điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, ý đồ ngăn cản tên đại hán khôi ngô tập kích.
Lúc này La Mẫn hô to, Diệp Huyền cũng cảm ứng được bên người biến hóa, thời khắc mấu chốt hắn rút trường kiếm giống như giao long vội vàng ngăn cản trước ngực mình.
Hiển nhiên hắn ngăn cản đối phương tấn công và chờ đợi La Mẫn cứu viện.
Chỉ tiếc bởi vì dây dưa với Tần Vũ cho nên La Mẫn cách Diệp Huyền hơn một trăm mét, cho nên khó đuổi tới kịp thời.
Phanh!
Giống như quả bom nặng nề đánh vào người, gương mặt đại hán khôi ngô dữ tợn, hắn đánh một chưởng vào trường kiếm trước ngực Diệp Huyền, huyền lực như biển gầm, giống như thủy triều rót vào trong thân thể Diệp Huyền.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn lên không trung, thân thể Diệp Huyền như diều đứt dây, hắn bay ra xa và rơi xuống đất.
- Diệp thiếu!
Hai mắt La Mẫn biến thành đỏ bừng.
Chuyện xảy ra bất ngờ làm cho người chung quanh không ngờ tới.
Tất cả võ giả đều hoảng sợ nhìn cảnh này, vẻ mặt ngây ngốc.
Thậm chí có người hành hung trong thành thị?
Hơn nữa còn ngay trước cửa hàng ở khu vực trung tâm.
Chuyện xảy ra đột ngột làm mọi người khiếp sợ cùng ngây ngốc.
Phường thị đế đô với tư cách là tài sản trọng yếu của thế lực trong đế quốc, nơi này tuyệt đối không cho phép có người làm xằng làm bậy.
Bởi vậy trị an nơi này rất tốt.
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người động thủ trong phường thị.
Hô!
Tên đại hán khôi ngô một kích đánh trúng liền không dừng lại, hắn như đại bàng giương cánh lại tấn công Diệp Huyền lần nữa, trên bàn tay sinh ra hỏa diễm ngập trời, khí tức nóng rực như bão táp muốn giết Diệp Huyền tại chỗ.
- Chạy trở về đi.
Thời khắc mấu chốt La Mẫn đã chạy tới, hắn gào to một tiếng và điên cuồng ngăn cản đại hán khôi ngô.
Rầm rầm rầm.
Song phương ngươi tới ta đi, chỉ trong nháy mắt va chạm hơn mười chiêu, vậy mà chẳng phân biệt được cao thấp.
Hai đại huyền lực va chạm trên không trung, huyền lực khủng bố quét qua tất cả, vô số võ giả kinh hô và lui về phía sau.
- Cao thủ thật đáng sợ!
- Rốt cuộc người này là ai? Có thể chiến ngang tay với La gia chủ?
- La gia chính là thế gia trong đế đô, thực lực La Mẫn gia chủ càng đạt tới mức đăng phong tạo cực, đã đạt tới Vũ Tôn lục giai tam trọng, thực lực của tên đại hán có thể đánh ngang tay với hắn?
Đám người nghị luận liên tục, đều là kinh hãi không tên.
- Tiểu tử này lại bị người ám sát.
Kinh hãi nhất chính là Tần Vũ, trong mắt hắn mang theo hưng phấn.
Hắn vui là chuẩn bị ra tay độc ác với Diệp Huyền, hiện tại đã có người làm thay hắn, tức giận là Diệp Huyền chết như thế chẳng phải là tiện nghi tiểu tử này, chính mình còn chưa giáo huấn hắn đấy.
Hô!
Lúc La Mẫn ngăn cản đại hán khôi ngô, trong một người đi đường đột nhiên lại có võ giả hình thể nhỏ gầy xuất hiện, chỉ thấy hắn như thiểm điện lao tới trước người Diệp Huyền và đánh xuống một quyền.
Không tốt, còn có sát thủ.
Nội tâm La Mẫn cực kỳ lo lắng, hắn cố tình muốn đi về cứu viện nhưng bị tên đại hán khôi ngô cuốn lấy không thoát được.
- Diệp thiếu.
Thời khắc mấu chốt La Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lao về phía tên võ giả gây yếu.
Trong mắt đối phương xuất hiện thần thái khinh miệt, trở tay một chưởng đánh La Thành Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.
La Thành làm thế cũng mang cho Diệp Huyền cơ hội sống sót, thân thể của hắn lách qua một bên, thiết quyền của đối phương lướt qua người hắn, bên hông hắn có vết máu xuất hiện.
BOANG...
Xoay người về sau, Diệp Huyền không tránh không né, cắn răng, trường kiếm trong tay hắn đâm vào hạ bộ tên võ giả..
Tên võ giả hiển nhiên không có ngờ Diệp Huyền lại làm như vậy, vội vàng cho nên tránh ra, đồng thời hóa quyền thành chưởng đẩy trường kiếm trong tay Diệp Huyền, hai chân hắn đá vào ngực Diệp Huyền.
Lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, Diệp Huyền chật vật trở bay về phía sau.
Tên võ giả chuẩn bị nhào tới phía trước, lúc này cửa hàng bên cạnh có một tên võ giả lao ra ngoài.
- Lớn mật, người phương nào dám hành hung trong phường thị?
Cùng lúc đó một tiếng rống giống như lôi đình từ xa vang lên, một đám Thiên Long vệ mặc võ trang nhận được tin tức sau đó toàn lực chạy tới.
- Đại ca, đi!
Nam tử gầy yếu thấy thế bất chấp đánh chết Diệp Huyền, hắn nói với đại hán khôi ngô và lao vào trong đám người.
Tên đại hán khôi ngô một chưởng đánh lui La Mẫn đang lo lắng, cũng xoay người rời khỏi hiện trường.
Ven đường, vô số võ giả hoảng sợ tránh ra, không kẻ nào dám tiến lên.
- Thành nhi, ngươi không sao chớ?
La Mẫn bất chấp truy kích sát thủ, hắn nhanh chóng đi tới bên người La Thành và hỏi.
- Phụ thân, ta không sao, ngươi đi xem Diệp thiếu.
La Thành thống khổ nói ra, toàn thân đau đớn kịch liệt nhưng không nguy hiểm tính mạng.
La Mẫn thấy La Thành không chết, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Huyền, lo lắng xem xét.
- La gia chủ, ta cũng không chết.
Diệp Huyền cười đắng chát, bộ dạng chật vật không chịu nổi, xem ra thương thế thập phần nghiêm trọng nhưng không có nguy hiểm tính mạng.
Chương683: Hãm hại (1)
- Xảy ra chuyện gì?
Vào lúc này một đám Thiên Long vệ lập tức nhanh chóng đi vào hiện trường.
- Diệp thiếu, tại sao là ngươi, ngươi không sao chớ?
Nhìn thấy Diệp Huyền nằm trên mặt đất, người đầu lĩnh lập tức kinh hô một tiếng, rồi sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt khẩn trương.
Đội trưởng Thiên Long vệ chính là Thiệu Quân mới gặp vào buổi sáng.
- La Mẫn gia chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai tổn thương Diệp thiếu?
Trên mặt Thiệu Quân hoảng hốt.
Buổi sáng hôm nay tâm thần Thiệu Quân bất định bị thống lĩnh mang đến La gia, hắn cho rằng chức đội trưởng của mình chắc chắn không lưu được, không nghĩ tới Diệp Huyền lại cho Thiên Long vệ mặt mũi, chẳng những không có trách phạt hắn, hơn nữa hắn còn giữ được chức đội trưởng như trước.
So sánh với kết cục Hoàng đội trưởng Thành Kiến Ti, nội tâm Thiệu Quân càng cảm kích với Diệp Huyền không nhỏ.
Hiện tại nhìn thấy bản thân Diệp Huyền bị trọng thương, trong nội tâm Thiệu Quân chấn động, hắn sợ hãi không nhỏ.
Trên địa bàn hắn chấp chưởng lại xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù như thế nào hắn cũng không cách nào thoát khỏi trách nhiệm.
Nghe La Mẫn giảng thuật chuyện này một lần, vẻ mặt Thiệu Quân đầy tức giận.
- Đúng là lớn mật, tặc tử lại dám hành hung làm ác trong phường thị, mấy người các ngươi nhanh chóng đi tìm hai tên kia cho ta, hai người các ngươi nhanh đi thông tri mấy vị thống lĩnh Thiên Long vệ
Thiệu Quân vội vàng ra lệnh ngay sau đó, chuyện lớn như thế, hắn chỉ là một đại đội trưởng không có tư cách xử lý, nhất định phải có mấy thống lĩnh đại nhân ra mặt mới được.
- Ai, hai tên sát thủ kia quá không chuyên nghiệp, náo cả buổi nhưng không đánh chết tên kia, chậc chậc, đúng là gia hỏa không nên thân, làm ta cực kỳ thất vọng ah.
Ở cửa ra vào Tần gia dược các, Tần Vũ thấy náo cả buổi nhưng Diệp Huyền không có vẫn lạc, hắn lập tức mở miệng châm chọc khiêu khích, trên mặt tràn ngập ý xem thường.
Nghe lời này, trong mắt Diệp Huyền lập tức bắn ra một tia tức giận, hắn nằm trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lẽo nhìn sang Tần Vũ, cắn răng nói ra:
- Tần Vũ, ta nghĩ những lời kia chỉ là lời nói, không nghĩ tới ngươi to gan như thế, dám động thủ trong phường thị, ngươi thật ác độc.
- Như thế nào, Diệp thiếu, Tần công tử có quan hệ với sát thủ ám sát ngươi sao?
Thiệu Quân nhướng mày.
Diệp Huyền vẻ mặt bị thương nghiêm trọng, cắn răng nói:
- Có quan hệ gì chứ, căn bản chính là hắn phái tới, vừa rồi lúc trong dược các hắn đã nói như vậy, một khi ta rời khỏi dược các sẽ ra tay với ta, ta cho rằng hắn tùy tiện nói, không ngờ hắn lại ra tay thật.
Bá!
Trong khoảnh khắc ánh mắt người nơi này đều tập trung nhìn vào Tần Vũ.
Đặc biệt là những võ giả nhìn thấy Diệp Huyền và Tần Vũ xung đột trong dược các càng khiếp sợ và vẻ mặt đầy ý vị thâm trường.
Tần Vũ lúc này ngạc nhiên, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn hiểu ra và giận dữ quát:
- Tiểu tử, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, vừa rồi ám sát ngươi không phải là ta phái tới, muốn trách thì trách ngươi quá kiêu ngạo, đắc tội với quá nhiều người, đi tới chỗ nào cũng có người muốn mạng của ngươi.
Diệp Huyền vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Tần Vũ, đến lúc này mà ngươi còn nói dối sao, đã làm thì nên thừa nhận, ngươi đường đường nam nhi ba thước, tại sao giống như đàn bà thế, dám làm không dám chịu?
- Tần Vũ, ngươi thật lớn mật.
La Mẫn phẫn nộ gào thét, trong mắt gần như sắp phun lửa.
Người chung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn sang Tần Vũ.
- Khốn nạn, thực không phải ta làm, nếu như là ta làm, ta sao có thể không thừa nhận, tiểu tử ngươi dám hãm hại ta.
Tần Vũ tức giận rống to, nội tâm đặc biệt ủy khuất.
Vừa rồi hắn còn lên tiếng trào phúng Diệp Huyền, cho dù bùn rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân, tội danh động thủ trong phường thị quá lớn, một khi bị chứng thực, dù hắn là thiếu gia Tần gia cũng không thể thoát thân.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đều mang theo hoài nghi.
Thật sự là quá xảo hợp, Tần Vũ vừa mói nói Diệp Huyền ra khỏi dược các sẽ giết hắn, kết quả đảo mắt đối phương ra khỏi dược thì bị hai tên sát thủ ám sát, nếu như nói chuyện này không có quan hệ với Tần Vũ, cho dù là ngu ngốc cũng không tin.
Ánh mắt Thiệu Quân trầm xuống.
Kết hợp với chuyện Tần Vũ và người Thành Kiến Ti gây phiền toái cho Diệp Huyền, trong lòng của hắn đã tin tưởng có khả năng.
Thiệu Quân lập tức đứng lên, hắn vung tay và vài tên Thiên Long vệ đã vây quanh Tần Vũ.
- Các hạ, hiện tại ta hoài nghi ngươi có quan hệ với vụ ám sát này, kính xin phối hợp với chúng ta hiệp trợ điều tra.
- Hiệp trợ con em ngươi ah, ta nói rồi không phải ta làm, không phải ta làm, tại sao các ngươi không tin chứ.
Tần Vũ nói chuyện làm Thiệu Quân rất im lặng.
- Không phải chúng ta có tin hay không, chuyện này hiện tại các loại chứng cớ đều cho thấy có quan hệ với các hạ, kính xin phối hợp chúng ta điều tra, nếu như các hạ là trong sạch, Thiên Long vệ chúng ta nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng, còn cho các hạ một công đạo.
Thiệu Quân lạnh lùng nói một câu.
Lần trước cửa hàng La gia bị đánh nát một góc bảng hiệu đã làm Luyện Khí Phường tức giận như thế, còn gây ra việc lớn như vậy, hiện tại Diệp Huyền bị tổn thương nặng như thế, trong nội tâm Thiệu Quân đã không có cảm tưởng Luyện Khí Phường sẽ có hành động gì.
- Lão tử là thiếu gia Tần gia thiếu gia, ta xem các ngươi làm sao động ta?
Tần Vũ thấy mình không thể nói thông với Thiệu Quân cho nên nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức rất nhiều hộ vệ trong dược các lao ra ngoài, cũng bao vây đám hộ vệ Thiên Long vệ vào trong.
Ánh mắt Thiệu Quân phát lạnh:
- Tần Vũ thiếu gia, ngươi chuẩn bị đối kháng với Thiên Long vệ hay sao?
Tần Vũ năm lần bảy lượt cản trở Thiên Long vệ chấp pháp, hiện tại Thiệu Quân nói rõ chân tướng, chuyện này có phải thật do Tần Vũ làm ra hay không.
Đối mặt thái độ tình nghi của Thiên Long vệ làm cho nội tâm Tần Vũ nổi trận lôi đình:
- Thiệu Quân, ta đã từng nói qua với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không có gọi sát thủ.
- Bất kể có phải hay không, hiện tại Thiên Long vệ ta đang chấp hành nhiệm vụ, kính xin Tần Vũ thiếu gia phối hợp một chút, người đâu, mang Tần Vũ thiếu gia về Thiên Long vệ, nếu có ai dám ngăn cản chính là đối nghịch với Thiên Long vệ, giết chết bất luận tội.
- Ngươi...
Tần Vũ chửi ầm lên:
- Thiệu Quân ngươi tin hay không, dám đụng đến ta một cái ta sẽ lột da ngươi ra.
Chương684: Hãm hại (2)
- Lột da hay không là chuyện của ngươi, hiện tại ta đang chấp hành nhiệm vụ, ngươi dám động tới ta thử xem?
Thiệu Quân cũng tức giận, Vũ Tôn lục giai bộc phát khí thế vô cùng sâm lãnh.
Hắn là đại đội trưởng Thiên Long vệ, đại biểu uy nghiêm hoàng gia đế quốc, tuy Tần gia là hào phú nhưng trong phường thị không cho hắn mặt mũi, sau này hắn làm sao lăn lộn trong Long vệ nữa chứ?
- Thiệu Quân, chỉ bằng thực lực của ngươi cũng dám hăng hăng càn quấy trước mặt Tần gia hay sao?
Sắc mặt Tần Vũ tái nhợt, hắn quát lớn một tiếng, lúc này từ xa có một đám võ giả lao tới, Tần thị dược các là sản nghiệp quan trọng của Tần gia, số lượng võ giả thủ hộ rất đông, trong khoảnh khắc gần như có hơn trăm người bao vây đám người Thiệu Quân vào trong.
- Quả thật lật trời rồi.
Thiệu Quân tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, từ khi hắn đảm nhiệm chức đội trưởng Thiên Long vệ tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám không nể tình như thế.
- Huyền Diệp đại sư, xảy ra chuyện gì, là ai dám đả thương ngươi?
Đúng lúc này tiếng huyên náo lớn vang lên, Hủ Lịch đại sư bước nhanh về bên này.
Hắn vừa rồi ở trong lầu các Luyện Khí Phường nghe được động tĩnh lớn nên mới tới đây xem, không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh này.
Lúc này La Mẫn vội vàng nói chuyện xảy ra cho hắn nghe.
- Tần Vũ, ngươi thật lớn mật, dám động tới Huyền Diệp đại sư.
Hủ Lịch lập tức giận dữ toàn thân phát run:
- Thiệu Quân đội trưởng, ngươi đang làm gì đó, vì sao không mang hung thủ giết người trở về.
Hủ Lịch biết rõ địa vị của Diệp Huyền trong suy nghĩ của sư tôn, hiện tại hắn bị tổn thương nghiêm trọng tại nơi này, nếu như sư tôn biết rõ chắc chắn sẽ tức giận không nhỏ.
Thiệu Quân nghe Hủ Lịch nói như vậy, lúc này cắn răng một cái, lạnh lùng đi ra phía trước.
- Thiệu Quân, ngươi dám tiến lên một bước thử xem.
Đại quản sự Tần gia dược các cũng nổi giận đùng đùng nói ra.
Hào khí giữa song phương lúc này biến thành khẩn trương.
- Xem ra có ít người hung hăng càn quấy vô độ, cũng dám mặc kệ luật pháp của đế quốc.
Hủ Lịch nhìn thấy đại lượng hộ vệ Tần gia thì ánh mắt bắn ra hàn quang, nói:
- Thiệu đội trưởng, có người dám cải lại mệnh lệnh của Thiên Long vệ thì làm sao? Ngươi yên tâm, Luyện Khí Phường ta thân là thế lực đế quốc cho nên không cho phép xảy ra chuyện này, người đâu, lập tức hiệp trợ Thiên Long vệ bắt tội phạm quan trọng.
- Vâng!
Hủ Lịch vừa dứt lời, trong lầu các Luyện Khí Phường có từng đám hộ vệ xông ra, cũng bao vây Tần gia dược các vào bên trong.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều hộ vệ nổi giận đùng đùng, tùy thời đều sẽ bộc phát đại chiến một hồi.
Nhìn thấy gương mặt Hủ Lịch giận dữ như thế, vô số dân chúng ở nơi này xôn xao.
Xem ra Luyện Khí Phường chuẩn bị động thủ với Tần gia, thiếu niên kia có địa vị gì, không ngờ có thể làm Hủ Lịch đại sư Luyện Khí Phường xuất đầu vì hắn.
Hai thế lực lớn va chạm với nhau làm dân chúng tại nơi này tránh xa.
- Dừng tay cho ta.
Thời điểm song phương sắp xảy ra xung đột, đột nhiên có một tiếng gầm từ xa vang lên.
Ngay sau đó có một đám Thiên Long vệ mặc áo giáp nhanh đi vào khu phố và tách mọi người ra hai bên.
Thủ lĩnh chính là Cố thống lĩnh.
Sau khi hắn nhận được tin tức liền chạy tới nơi này ngay.
Sau khi Cố Phương tới, chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm tình huống cụ thể.
Sau khi biết được chân tướng của sự việc, Cố thống lĩnh lập tức đi tới trước mặt Tần Vũ, ánh mắt của hắn tỏa ra hào quang lạnh lùng, nói:
- Tần Vũ thiếu niên, mặc kệ chuyện này có phải do ngươi làm hay không, kính xin phối hợp Thiên Long vệ chúng ta làm việc, Thiên Long vệ chúng ta sẽ không oan uổng một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một người xấu, nếu như các hạ còn muốn chống cự như vậy, ta dám cam đoan không ai có thể giữ được ngươi.
Chuyện đã náo tới mức này, đã không phải sự kiện tập kích đơn giản nữa rồi, mà là mấy thế lực lớn đánh cờ với nhau.
Hôm nay Thiên Long vệ không mang Tần Vũ về, như vậy ngày mai sẽ truyền lưu tin đồn Thiên Long vệ sợ hãi quyền thế của Tần gia, lùi bước vô năng, Cố Phương hắn không gánh nổi trách nhiệm này, cũng tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
Nhìn thấy sát khí trong mắt Cố thống lĩnh, sắc mặt Tần Vũ tái nhợt, hắn biết rõ chuyện này không phải do hắn làm chủ.
- Lập tức báo cho phụ thân biết việc này.
Hắn nói với quản sự một câu sau đó lạnh lùng nói:
- Tốt, Cố thống lĩnh, Tần Vũ ta cho ngươi mặt mũi, sẽ theo ngươi trở về, ta cũng phải nói với Hủ Lịch một câu, chuyện hôm nay Tần gia chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vừa mới dứt lời, Tần Vũ lập tức bước ra khỏi đám người rồi sau đó bị một đám Thiên Long vệ bao vây.
- Tốt cho một câu không dễ dàng bỏ qua.
Hủ Lịch đại sư đứng bên cạnh cười cười, nụ cười đầy băng hàn, chợt hắn nhìn về phía Diệp Huyền, trịnh trọng hứa hẹn:
- Huyền Diệp đại sư ngươi yên tâm, bất kể là ai, chỉ cần đả thương đến đại sư ngươi thì Luyện Khí Phường chúng ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ đấu tranh tới cùng. Lão phu đúng là muốn xem đế quốc có còn vương pháp hay không, có còn công đạo hay không?
- La Mẫn gia chủ, chờ ngươi xử lý xong chuyện Huyền Diệp đại sư, kính xin đến Thiên Long vệ chúng ta, chúng ta cần các hạ phối hợp điều tra một lúc.
Trước mặt nhiều người ngoài như thế, Cố thống lĩnh cũng không tiện biểu hiện cảm xúc.
Một trường phong ba kết thúc nhanh chóng.
Bị Thiên Long vệ áp giải đi, Tần Vũ bị mang về Thiên Long vệ, thậm chí Tần thị dược các cũng bị phong tỏa tạm thời.
Thiên Long vệ toàn thành đều hành động đi khắp nơi bắt hung thủ.
Một hồi mưa gió quét qua tòa thành.
Nói tới Diệp Huyền và La Thành bị thương, sau khi bọn họ được mang về phủ đệ La gia, được sự trợ giúp của Luyện Khí Phường, một trưởng lão của luyện dược sư hiệp hội tại đế đô nhanh chóng đi tới La gia, cũng chẩn đoán bệnh cho Diệp Huyền và La Thành.
- Như thế nào? Huyền Diệp đại sư hắn không có sao chứ?
Hủ Lịch đại sư đứng bên cạnh khẩn trương nói một câu.
- Thanh niên La Thành thiếu niên không có gì trở ngại, hắn chỉ bị huyền lực trùng kích mà thôi, cần điều trị một thời gian, về phần Huyền Diệp thương thế rất nặng, nội tạng cũng bị tổn thương nội tạng nghiêm trọng, rất khó xử lý ah.
- Cái gì?
Hủ Lịch cảm thấy như trời sập.
- Ha ha, Hủ Lịch đại sư, ngươi yên tâm đi, tuy Huyền Diệp thương thế rất nặng nhưng lão phu may mắn tới kịp, hiện tại đã không có nguy hiểm tánh mạng, khá tốt lão phu cứu chữa kịp thời
Tên trưởng lão vuốt chòm râu.
Chương685: Bình yên vô sự
Hủ Lịch đại sư hận không thể bổ tên trưởng lão này một cái, nói chuyện nói một nửa chẳng phải hù chết người hay sao?
Tên trưởng lão cũng nói một ít việc cần chú ý tới liền cáo từ rời đi.
Biết rõ Diệp Huyền không có việc gì, Hủ Lịch thả lỏng một hơi, nói vài câu với Diệp Huyền sau đó hắn rời đi, lúc này đi bẩm báo Lục Ly đại sư.
Chuyện hôm nay nhất định phải nói với sư tôn.
Tần gia với tư cách hào phú đế quốc, nếu thật phát sinh xung đột gì cũng không phải đệ tử Luyện Khí Phường có thể ứng phó.
- Diệp thiếu, chuyện hôm nay là thuộc hạ sơ sẩy, không có kịp thời ngăn cản đối phương.
Diệp Huyền nằm trên giường, La Mẫn vẻ mặt xấu hổ nói ra.
Nếu như không phải hắn cách xa Diệp Huyền như vậy, Diệp Huyền cũng không trọng thương như thế.
Nội tam của hắn cũng có nghi hoặc, căn cứ La Thành nói chuyện lúc trước, thực lực của Diệp thiếu cực kỳ đáng sợ ah, bằng không cũng không có khả năng đánh chết Khúc gia Khúc Như Phong, nhưng biểu hiện trên phường thị hôm nay hoàn toàn không có dáng vẻ gì giống cao thủ.
- Ha ha, La Mẫn gia chủ, chuyện hôm nay không quan hệ với ngươi.
Vốn Diệp Huyền trọng thương nằm trên giường, đột nhiên xoay người ngồi dậy, hắn cười nói một câu.
- Diệp thiếu, ngươi đây là...
La Mẫn mở to mắt nhìn, này tình huống như thế nào? Vừa rồi Diệp thiếu hay đang bị trọng thương, vì sao trong nháy mắt hắn hồn nhiên như không có việc gì, hoàn toàn không có biểu hiện bị thương.
- Ngươi không có việc gì?
Hắn dùng sức dụi mắt giống như hoa mắt.
- Được rồi, ta vốn không có việc gì, mang ta đi xem La Thành a.
Diệp Huyền vỗ vỗ vai La Mẫn, đôi mắt bắn ra hào quang và nói một câu.
Diệp Huyền cùng với La Mẫn đi tới gian phòng của La Thành.
- Diệp thiếu, ngươi không có việc gì, quá tốt.
La Thành thấy đến Diệp Huyền bình yên vô sự lập tức kinh hỉ kêu lên, lúc hắn vừa động thì ảnh hưởng thương thế toàn thân, lập tức đau đớn nhe răng trợn mắt.
- Chỉ là Vũ Tôn cũng có thể làm ta tổn thương?
Diệp Huyền mỉm cười, huyền thức của hắn rót vào thân thể La Thành, quan sát một lần sau đó xuất ra một viên thuốc:
- Ngươi ăn xong đan dược này, đến ngày mai ngươi sẽ sinh long hoạt hổ.
La Thành cười hắc hắc, hắn nuốt viên đan dược Diệp Huyền đưa tới.
- Diệp thiếu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
La Mẫn không hiểu ra sao.
- Không có gì, ta chỉ diễn tuồng kịch mà thôi.
- Diễn một tuồng kịch? Chẳng lẽ sát thủ kia là Diệp thiếu mời tới? Không phải Tần Vũ mời đến sao?
La Mẫn mở to mắt như hạt châu.
- Cũng không phải, sát thủ có lai lịch khác, nếu như không có đoán sai là Khúc gia mời tới.
Ánh mắt Diệp Huyền thâm thúy nói ra.
- Khúc gia mời đến?
La Mẫn càng hồ đồ, nếu như là sát thủ Khúc gia mời tới cũng phải ra tay với La gia chủ như hắn ah? Vì sao đi tìm Diệp Huyền.
- Ngươi không cần biết rõ, dù sao lát nữa ngươi đi Thiên Long vệ phải khẳng định là Tần Vũ mời tới cho ta.
Diệp Huyền nhạt cười nhạt nói,
- Không phải Tần Vũ hung hăng càn quấy hay sao, lần này để hắn cõng oan ức này, xem hắn về sau có thể hung hăng càn quấy nữa hay không.
Nói xong lời này, sâu trong mắt Diệp Huyền bắn ra một tia hào quang vô cùng âm trầm, âm thầm nói:
- Không biết tuồng kịch hôm nay vừa ra, Cuồng Chiến còn có hoài nghi ta hay không, dám động thủ trong phường thị, quả nhiên thủ đoạn độc ác, ngày khác nếu ta không đi Huyền Cơ Tông đòi lại công đạo thì không thể an tâm.
Trước khi hắn tiến vào Tần thị dược các đã cảm nhận có sát thủ tồn tại, sở dĩ hắn tách ra khỏi La Mẫn xa như thế là cố ý làm ra, chính là vì cho đối phương cơ hội ra tay.
Hắn biết rõ bằng vào khí tức trên người của mình rất khó làm cho Cuồng Chiến bài trừ ra khỏi danh sách hoài nghi, dùng tính cách của Cuồng Chiến nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Muốn nghiệm chứng mình có phải hung thủ đánh chết Cuồng Phong hay không, biện pháp nghiệm chứng đơn giản nhất là đánh giết.
Cho nên thời điểm cảm ứng có sát thủ tới gần, Diệp Huyền biết rõ hai người kia chính là Cuồng Chiến phái tới.
Hắn cũng thuận thế diễn một tuồng kịch như vừa rồi.
Nhưng hiện tại không biết Cuồng Chiến có mắc lừa hay không.
Hiện tại trong một khu rừng rậm bên ngoài đế đô.
Sưu sưu!
Hai đạo nhân ảnh bay vút đi thật nhanh, ngay sau đó tiến vào trong một khe núi và dừng bước.
Hai người này chính là đại hán khôi ngô và võ giả gầy yếu tập sát Diệp Huyền.
Sau khi hai người dừng bước, trong khe núi có hai người đi ra, một người trong đó khí thế phi phàm, khí tức của hắn làm người ta không dám nhìn thẳng, đúng như Diệp Huyền suy đoán, Cuồng Chiến và một người đứng cung kính bên cạnh Cuồng Chiến chính là Khúc Ngạo Vân gia chủ Khúc gia.
- Khúc Ngạo Vân gia chủ, các ngươi bảo huynh đệ Vi gia chúng ta làm, chúng ta đã làm, có nên giao thù lao cho chúng ta hay không?
Đại hán khôi ngô nhìn chằm chằm vào Khúc Ngạo Vân, hắn như cười mà không phải cười nhìn đối phương.
- Nói như vậy các ngươi đánh chết tiểu tử kia?
Khúc Ngạo Vân cau mày, hai mắt sáng lên nói.
- Thật không có nhưng cũng không sai biệt lắm, tiểu tử kia ăn một chưởng của lão phu, lại chịu một cước của huynh đệ ta, cho dù không chết thì hăn cũng tổn thương không nhẹ.
Đại hán khôi ngô cười hắc hắc.
- Hai người các ngươi nói rõ chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho ta nghe,
Cuồng Chiến đi tới trước mặt huynh đệ Vi gia, đạm mạc nói ra.
- Là như thế này, lúc ấy...
Đại hán khôi ngô lập tức giảng thuật kỹ càng chuyện xảy ra lúc đó.
- Thời điểm các ngươi tìm chúng ta cũng không nói nhất định phải lấy mạng tiểu tử kia, chỉ cần ra tay với hắn là có thể, cho nên Thiên Long vệ vừa tới, chúng ta sợ bại lộ hành tung cho nên rời đi trước.
Đại hán khôi ngô giải thích một câu.
Hai người bọn họ là huynh đệ Vi gia, đại hán khôi ngô là Vi Đại, võ giả gầy yếu là Vi Nhị, bọn họ là hai sát thủ nổi danh trong đế đô, có thể làm mọi chuyện vì tiền.
Sở dĩ bọn họ động thủ vớidiệp Huyền chính là làm thuê cho Khúc Ngạo Vân.
Lúc ấy Khúc Ngạo Vân tìm được bọn họ, bảo bọn họ tìm cơ hội ra tay với Diệp Huyền.
Huynh đệ Vi gia vốn không muốn, dù sao quy củ trong đế đô nghiêm khắc, huynh đệ Vi gia dám công nhiên động thủ, một khi bị điều tra ra, như vậy bọn họ sẽ đối mặt với lửa giận của Thiên Long vệ.
Chỉ có điều Khúc Ngạo Vân cho bọn họ thù lao không cách nào cự tuyệt, hơn nữa hứa hẹn chỉ cần hai người toàn lực động thủ, mặc kệ Diệp Huyền sống hay chết cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ, hai người lúc này mới tiếp nhận nhiệm vụ.
- Tần Vũ thiếu gia, nơi này là Tần gia dược các, nếu ngươi dám ra tay với tiểu tử này ở đây mới rơi vào bẫy của hắn.
Tên quản sự tuổi hơn bốn mươi, vừa nhìn chính là thế hệ khôn khéo, hiện tại trên mặt hắn vô cùng lo lắng.
Tần gia dược các là cửa hàng lớn nhất của Tần gia tại phường thị, cũng là nơi cung cấp lợi nhuận lớn nhất cho Tần gia.
Trong phường thị nghiêm cấm đánh nhau, dù sao nơi này là sản nghiệp của các thế lực uy tín trong đế quốc, một khi phát sinh ẩu đả sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng lên phường thị.
Bởi vậy ngày đầu tiên thành lập phường thị này, các đại gia tộc ở đế đô đều định ra quy củ này và tuân thủ nghiêm ngặt.
Nếu như Tần gia dược các dám công nhiên ra tay với Diệp Huyền, như vậy chẳng khác nào phá hư quy tắc phường thị, chắc chắn sẽ dẫn tới các thế lực khác trong đê đô căm thù, cho dù là hào phú như Tần gia cũng không đảm đương nổi.
Hơi trọng yếu hơn là, một khi tin tức này truyền đi, Tần gia dược các sẽ lưu lại hình tượng ngang ngược càn rỡ, đến lúc đó có người nào dám tới Tần gia dược các mua đồ chứ?
Bởi vậy nhìn thấy Tần Vũ biểu hiện, quản sự dược các đang đứng bên cạnh, chuẩn bị chẳng quan tâm tới cũng phải tiến lên ngăn cản.
- Thiếu gia, mục đích của người này hôm nay là chọc giận ngươi, La Mẫn chính là Vũ Tôn lục giai tam trọng, ngươi muốn đánh chết hắn quá khó khăn, chỉ khi nào đánh nhau, chiêu bài của Tần gia cũng bị hủy.
Vừa nói ra quan hệ lợi hại, sắc mặt Tần Vũ cũng dần dần hòa hoãn lại.
Nếu bảo hắn áp cơn giận này xuống thì hắn không làm được.
- Ồ, Tần Vũ, ngươi vừa rồi rất hung hăng càn quấy, không phải muốn động thủ chứ? Vì sao lại ỉu xìu nhanh như thế? Xem ra cặn bã chính là cặn bã, Huyền Diệp ta quá xem trọng ngươi.
Diệp Huyền thấy sắc mặt Tần Vũ hòa hoãn liền đổ dầu vào lửa.
Thần thái này e sợ thiên hạ không loạn.
Tần Vũ vừa mới điều chỉnh tốt tâm tính lại táo bạo lần nữa, thiếu chút nữa hắn phun ra một ngụm máu tươi. Thằng này quả thực quá đáng giận, không giết hắn làm sao giải cơn hận này.
Nhưng đang ở nơi này, cho dù không thể nhẫn nhịn cũng phải nhịn.
Tuy Tần Vũ quần là áo lượt nhưng cũng không phải ngu ngốc, biết rõ không thể ra tay trong cửa hàng nhà mình.
Cửa hàng nhà mình?
Đột nhiên Tần Vũ hnh như nghĩ đến cái gì, khóe miệng của hắn nở nụ cười ý vị thâm trường.
Cho rằng mình ngu ngốc như vậy sao?
Trong cửa hàng của mình, hắn không thể hạ sát thủ với Diệp Huyền, dù sao nơi này chính là địa bàn Tần gia của hắn, còn không phải hắn nói tính toán.
- Người đâu, đuổi đám người La gia và tiểu tử này ra ngoài cho ta.
Đột nhiên Tần Vũ lạnh lùng lên tiếng.
Một đám hộ vệ lập tức vây quanh, mang theo đám người La Mẫn đi ra ngoài.
- Tần Vũ, ngươi có ý gì.
La Mẫn tức giận nói ra.
- Không có ý gì, từ nay về sau cửa hàng Tần gia có quy định, La gia và chó không được vào, nếu La gia chủ có gì không phục cứ đi Thiên Long vệ cáo ta đi, Tần gia ta tiếp.
Tần Vũ cười lạnh, ý trào phúng không chút che dấu.
- Tần Vũ, nếu như ngươi thoải mái làm một hồi, ta còn bội phục ngươi là nam nhân, hiện tại nha... Ha ha, đường đường Tần gia thiếu gia lại không bằng một tên lưu manh.
Bị hộ vệ Tần gia dẫn ra ngoài, Diệp Huyền cũng không có phản kháng, ánh mắt lạnh nhạt và cười nhạo, hắn cười khinh bỉ, ngay cả ngu ngốc cũng có thể cảm thụ được.
Trong nội tâm Tần Vũ suýt nữa bùng nổ, khá tốt lý trí của hắn thắng cảm xúc.
- Tiểu tử, tùy ngươi nói như thế nào, muốn gạt ta động thủ trong cửa hàng của mình, nếu ngươi chỉ có chút năng lực như thế thì kém quá xa, ngươi yên tâm, rời khỏi cửa hàng thì ngươi sẽ biết thế nào là hối hận.
Tần Vũ cao ngạo nói ra, hắn có thể nhịn không đối phó Diệp Huyền ngay nên cảm thấy rất kiêu ngạo.
- Thật không, ta chỉ sợ ngươi không dám.
Diệp Huyền cũng không sợ hãi chút nào.
- Trên đời này không có chuyện gì Tần Vũ ta không dám.
Tần Vũ cười âm trầm.
- Ha ha, vậy thì ta chờ ngươi.
Ngoài ý muốn Diệp Huyền cũng không có phản bác, ngược lại hắn cười tươi cười ý vị thâm trường.
Sau một khắc ba người Diệp Huyền bị mang ra khỏi Tần gia dược các.
- Hừ, mấy gia hỏa các ngươi không được Tần gia dược các chào đón, nếu như lại dám đi vào xem chúng ta có đánh gãy chân các ngươi hay không.
Tên đội trưởng hộ vệ lúc này dùng ánh mắt hung ác nhìn ba người, cảnh cáo nói một câu.
Cùng lúc đó một tên tiểu nhị dược các chạy ra, hắn dán tấm bảng hiêu bên cạnh cửa ra vào:
- La gia và chó không được vào!
- Khinh người quá đáng.
La Mẫn nắm chặt hai đấm, hàm răng cắn chặt.
Nếu như có thể, hắn hận không thể đánh vỡ tấm bảng hiệu kia nhưng hắn biết rõ hắn không thể làm như vậy.
Nơi này là phường thị, nếu như hắn làm như vậy, cả La gia sẽ lâm vào tai họa ngập đầu.
- La gia rác rưởi, về sau còn dám đến Tần gia dược các, ta gặp một lần đuổi một lần.
Ở cửa ra vào dược các, thân ảnh Tần Vũ xuất hiện và lạnh lùng nói ra.
Lúc này huyên náo cũng hấp dẫn không ít người trên phường thị chú ý, nhìn thấy tấm bảng kia liền bàn tán xôn xao.
Sắc mặt La Mẫn lúc này biến thành đỏ bừng.
- Tần Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng, ăn cắp đan dược La gia chúng ta, còn nói ra lời như vậy, La gia ta thề không đội trời chung với ngươi.
Đối phương năm lần bảy lượt vũ nhục, La Mẫn không thể kìm được.
Bỗng nhiên đôi mắt Tần Vũ nheo lại, ánh mắt bắn ra hàn quang:
- La gia chủ, ngươi nói ai ăn cắp đan dược?
- Tần gia Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan chẳng phải ăn cắp đan dược La gia chúng ta hay sao.
- Hừ, quả thực buồn cười.
Tần Vũ khinh thường cười cười:
- Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan, đây là đan dược Tần gia ta nghiên cứu ra, chẳng lẽ chỉ cho phép La gia ngươi bán đan dược, không cho phép Tần gia tan bán ra sao? So luyện dược sư, so tài liệu, La gia các ngươi có cái nào vượt qua Tần gia, mọi người cũng tới bình luận phân xử.
Mọi người tại đây bàn tán ầm ĩ.
- Tần gia luyện chế Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan đúng là cùng loại với Đằng Quang Đan cùng với Thanh Chướng Đan của La gia, nhưng Tần gia là cự đầu đan dược tại đế đô, nghiên cứu chế tạo ra hai chủng đan dược này cũng không có gì là ngoài ý muốn.
- Ta lại cảm thấy hai loại đan dược của Tần gia rất có thể là ăn cắp La gia, đan dược La xuất hiện trên thị trường cũng không phải một năm hai năm, nếu như Tần gia nghiên cứu ra đã sớm chế tạo thành công rồi.
Chương682: Bị tập kích (2)
- Vậy cũng chưa hẳn, nói không chừng Tần gia hai năm trước đã toàn lực nghiên cứu thì sao?
Các loại âm thanh nghị luận vang lên liên tục.
- Được rồi, La Mẫn gia chủ, đừng nói nhảm với hắn.
Đúng lúc này Diệp Huyền lãnh đạm nói một câu với La Mẫn.
La Mẫn quay đầu nhìn lại, hắn liền phát hiện Diệp Huyền đang rời đi một mình, hắn lập tức kéo La Thành đi theo.
Hiện tại hắn cũng hiểu loại chuyện này nếu như không có chứng cớ cho dù nói rách miệng ở đây cũng không được gì.
Huống chi dùng thân phận và địa vị của Tần gia, hắn có được chứng cớ cũng không thể dùng được.
- Ah, tiểu tử kia đi rất nhanh.
Nhìn thấy Diệp Huyền rời đi, Tần Vũ lúc này nở nụ cười lạnh châm chọc, đồng thời trong mắt bắn ra hào quang hung ác.
Trong đầu của hắn hiện tại suy tính biện pháp xử lý Diệp Huyền.
Mà Diệp Huyền đang bước đi trên đường cái phường thị.
Ánh mắt của hắn tùy ý nhìn qua các cửa hàng chung quanh.
Các loại vật phẩm rực rỡ muôn màu, chúng được trưng bày cực kỳ hấp dẫn.
Chung quanh có không ít người đi đường đi ngang qua hắn.
Ánh mắt Diệp Huyền lại bị một thanh kiếm trên cửa hàng hấp dẫn chú ý.
Đúng lúc này ——
Một tên đại hán khôi ngô đi bên cạnh Diệp Huyền lập tức bộc phát một tia sát cơ.
Hô!
Bàn tay hắn hóa thành màu đỏ thẫm, trên bàn tay của hắn phóng thích hỏa diễm nóng rực, bàn tay khủng bố bộc phát chưởng lực mênh mông đánh thẳng vào ngực Diệp Huyền.
- Diệp thiếu, coi chừng.
Đột nhiên La Mẫn cảm nhận được khí tức huyền lực cực kỳ khủng bố liền ngẩng đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh người nên lập tức kinh hô thành tiếng.
Cùng lúc đó thân thể hắn lướt ngang, điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, ý đồ ngăn cản tên đại hán khôi ngô tập kích.
Lúc này La Mẫn hô to, Diệp Huyền cũng cảm ứng được bên người biến hóa, thời khắc mấu chốt hắn rút trường kiếm giống như giao long vội vàng ngăn cản trước ngực mình.
Hiển nhiên hắn ngăn cản đối phương tấn công và chờ đợi La Mẫn cứu viện.
Chỉ tiếc bởi vì dây dưa với Tần Vũ cho nên La Mẫn cách Diệp Huyền hơn một trăm mét, cho nên khó đuổi tới kịp thời.
Phanh!
Giống như quả bom nặng nề đánh vào người, gương mặt đại hán khôi ngô dữ tợn, hắn đánh một chưởng vào trường kiếm trước ngực Diệp Huyền, huyền lực như biển gầm, giống như thủy triều rót vào trong thân thể Diệp Huyền.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn lên không trung, thân thể Diệp Huyền như diều đứt dây, hắn bay ra xa và rơi xuống đất.
- Diệp thiếu!
Hai mắt La Mẫn biến thành đỏ bừng.
Chuyện xảy ra bất ngờ làm cho người chung quanh không ngờ tới.
Tất cả võ giả đều hoảng sợ nhìn cảnh này, vẻ mặt ngây ngốc.
Thậm chí có người hành hung trong thành thị?
Hơn nữa còn ngay trước cửa hàng ở khu vực trung tâm.
Chuyện xảy ra đột ngột làm mọi người khiếp sợ cùng ngây ngốc.
Phường thị đế đô với tư cách là tài sản trọng yếu của thế lực trong đế quốc, nơi này tuyệt đối không cho phép có người làm xằng làm bậy.
Bởi vậy trị an nơi này rất tốt.
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người động thủ trong phường thị.
Hô!
Tên đại hán khôi ngô một kích đánh trúng liền không dừng lại, hắn như đại bàng giương cánh lại tấn công Diệp Huyền lần nữa, trên bàn tay sinh ra hỏa diễm ngập trời, khí tức nóng rực như bão táp muốn giết Diệp Huyền tại chỗ.
- Chạy trở về đi.
Thời khắc mấu chốt La Mẫn đã chạy tới, hắn gào to một tiếng và điên cuồng ngăn cản đại hán khôi ngô.
Rầm rầm rầm.
Song phương ngươi tới ta đi, chỉ trong nháy mắt va chạm hơn mười chiêu, vậy mà chẳng phân biệt được cao thấp.
Hai đại huyền lực va chạm trên không trung, huyền lực khủng bố quét qua tất cả, vô số võ giả kinh hô và lui về phía sau.
- Cao thủ thật đáng sợ!
- Rốt cuộc người này là ai? Có thể chiến ngang tay với La gia chủ?
- La gia chính là thế gia trong đế đô, thực lực La Mẫn gia chủ càng đạt tới mức đăng phong tạo cực, đã đạt tới Vũ Tôn lục giai tam trọng, thực lực của tên đại hán có thể đánh ngang tay với hắn?
Đám người nghị luận liên tục, đều là kinh hãi không tên.
- Tiểu tử này lại bị người ám sát.
Kinh hãi nhất chính là Tần Vũ, trong mắt hắn mang theo hưng phấn.
Hắn vui là chuẩn bị ra tay độc ác với Diệp Huyền, hiện tại đã có người làm thay hắn, tức giận là Diệp Huyền chết như thế chẳng phải là tiện nghi tiểu tử này, chính mình còn chưa giáo huấn hắn đấy.
Hô!
Lúc La Mẫn ngăn cản đại hán khôi ngô, trong một người đi đường đột nhiên lại có võ giả hình thể nhỏ gầy xuất hiện, chỉ thấy hắn như thiểm điện lao tới trước người Diệp Huyền và đánh xuống một quyền.
Không tốt, còn có sát thủ.
Nội tâm La Mẫn cực kỳ lo lắng, hắn cố tình muốn đi về cứu viện nhưng bị tên đại hán khôi ngô cuốn lấy không thoát được.
- Diệp thiếu.
Thời khắc mấu chốt La Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lao về phía tên võ giả gây yếu.
Trong mắt đối phương xuất hiện thần thái khinh miệt, trở tay một chưởng đánh La Thành Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.
La Thành làm thế cũng mang cho Diệp Huyền cơ hội sống sót, thân thể của hắn lách qua một bên, thiết quyền của đối phương lướt qua người hắn, bên hông hắn có vết máu xuất hiện.
BOANG...
Xoay người về sau, Diệp Huyền không tránh không né, cắn răng, trường kiếm trong tay hắn đâm vào hạ bộ tên võ giả..
Tên võ giả hiển nhiên không có ngờ Diệp Huyền lại làm như vậy, vội vàng cho nên tránh ra, đồng thời hóa quyền thành chưởng đẩy trường kiếm trong tay Diệp Huyền, hai chân hắn đá vào ngực Diệp Huyền.
Lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, Diệp Huyền chật vật trở bay về phía sau.
Tên võ giả chuẩn bị nhào tới phía trước, lúc này cửa hàng bên cạnh có một tên võ giả lao ra ngoài.
- Lớn mật, người phương nào dám hành hung trong phường thị?
Cùng lúc đó một tiếng rống giống như lôi đình từ xa vang lên, một đám Thiên Long vệ mặc võ trang nhận được tin tức sau đó toàn lực chạy tới.
- Đại ca, đi!
Nam tử gầy yếu thấy thế bất chấp đánh chết Diệp Huyền, hắn nói với đại hán khôi ngô và lao vào trong đám người.
Tên đại hán khôi ngô một chưởng đánh lui La Mẫn đang lo lắng, cũng xoay người rời khỏi hiện trường.
Ven đường, vô số võ giả hoảng sợ tránh ra, không kẻ nào dám tiến lên.
- Thành nhi, ngươi không sao chớ?
La Mẫn bất chấp truy kích sát thủ, hắn nhanh chóng đi tới bên người La Thành và hỏi.
- Phụ thân, ta không sao, ngươi đi xem Diệp thiếu.
La Thành thống khổ nói ra, toàn thân đau đớn kịch liệt nhưng không nguy hiểm tính mạng.
La Mẫn thấy La Thành không chết, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Huyền, lo lắng xem xét.
- La gia chủ, ta cũng không chết.
Diệp Huyền cười đắng chát, bộ dạng chật vật không chịu nổi, xem ra thương thế thập phần nghiêm trọng nhưng không có nguy hiểm tính mạng.
Chương683: Hãm hại (1)
- Xảy ra chuyện gì?
Vào lúc này một đám Thiên Long vệ lập tức nhanh chóng đi vào hiện trường.
- Diệp thiếu, tại sao là ngươi, ngươi không sao chớ?
Nhìn thấy Diệp Huyền nằm trên mặt đất, người đầu lĩnh lập tức kinh hô một tiếng, rồi sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt khẩn trương.
Đội trưởng Thiên Long vệ chính là Thiệu Quân mới gặp vào buổi sáng.
- La Mẫn gia chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai tổn thương Diệp thiếu?
Trên mặt Thiệu Quân hoảng hốt.
Buổi sáng hôm nay tâm thần Thiệu Quân bất định bị thống lĩnh mang đến La gia, hắn cho rằng chức đội trưởng của mình chắc chắn không lưu được, không nghĩ tới Diệp Huyền lại cho Thiên Long vệ mặt mũi, chẳng những không có trách phạt hắn, hơn nữa hắn còn giữ được chức đội trưởng như trước.
So sánh với kết cục Hoàng đội trưởng Thành Kiến Ti, nội tâm Thiệu Quân càng cảm kích với Diệp Huyền không nhỏ.
Hiện tại nhìn thấy bản thân Diệp Huyền bị trọng thương, trong nội tâm Thiệu Quân chấn động, hắn sợ hãi không nhỏ.
Trên địa bàn hắn chấp chưởng lại xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù như thế nào hắn cũng không cách nào thoát khỏi trách nhiệm.
Nghe La Mẫn giảng thuật chuyện này một lần, vẻ mặt Thiệu Quân đầy tức giận.
- Đúng là lớn mật, tặc tử lại dám hành hung làm ác trong phường thị, mấy người các ngươi nhanh chóng đi tìm hai tên kia cho ta, hai người các ngươi nhanh đi thông tri mấy vị thống lĩnh Thiên Long vệ
Thiệu Quân vội vàng ra lệnh ngay sau đó, chuyện lớn như thế, hắn chỉ là một đại đội trưởng không có tư cách xử lý, nhất định phải có mấy thống lĩnh đại nhân ra mặt mới được.
- Ai, hai tên sát thủ kia quá không chuyên nghiệp, náo cả buổi nhưng không đánh chết tên kia, chậc chậc, đúng là gia hỏa không nên thân, làm ta cực kỳ thất vọng ah.
Ở cửa ra vào Tần gia dược các, Tần Vũ thấy náo cả buổi nhưng Diệp Huyền không có vẫn lạc, hắn lập tức mở miệng châm chọc khiêu khích, trên mặt tràn ngập ý xem thường.
Nghe lời này, trong mắt Diệp Huyền lập tức bắn ra một tia tức giận, hắn nằm trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lẽo nhìn sang Tần Vũ, cắn răng nói ra:
- Tần Vũ, ta nghĩ những lời kia chỉ là lời nói, không nghĩ tới ngươi to gan như thế, dám động thủ trong phường thị, ngươi thật ác độc.
- Như thế nào, Diệp thiếu, Tần công tử có quan hệ với sát thủ ám sát ngươi sao?
Thiệu Quân nhướng mày.
Diệp Huyền vẻ mặt bị thương nghiêm trọng, cắn răng nói:
- Có quan hệ gì chứ, căn bản chính là hắn phái tới, vừa rồi lúc trong dược các hắn đã nói như vậy, một khi ta rời khỏi dược các sẽ ra tay với ta, ta cho rằng hắn tùy tiện nói, không ngờ hắn lại ra tay thật.
Bá!
Trong khoảnh khắc ánh mắt người nơi này đều tập trung nhìn vào Tần Vũ.
Đặc biệt là những võ giả nhìn thấy Diệp Huyền và Tần Vũ xung đột trong dược các càng khiếp sợ và vẻ mặt đầy ý vị thâm trường.
Tần Vũ lúc này ngạc nhiên, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn hiểu ra và giận dữ quát:
- Tiểu tử, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, vừa rồi ám sát ngươi không phải là ta phái tới, muốn trách thì trách ngươi quá kiêu ngạo, đắc tội với quá nhiều người, đi tới chỗ nào cũng có người muốn mạng của ngươi.
Diệp Huyền vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Tần Vũ, đến lúc này mà ngươi còn nói dối sao, đã làm thì nên thừa nhận, ngươi đường đường nam nhi ba thước, tại sao giống như đàn bà thế, dám làm không dám chịu?
- Tần Vũ, ngươi thật lớn mật.
La Mẫn phẫn nộ gào thét, trong mắt gần như sắp phun lửa.
Người chung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn sang Tần Vũ.
- Khốn nạn, thực không phải ta làm, nếu như là ta làm, ta sao có thể không thừa nhận, tiểu tử ngươi dám hãm hại ta.
Tần Vũ tức giận rống to, nội tâm đặc biệt ủy khuất.
Vừa rồi hắn còn lên tiếng trào phúng Diệp Huyền, cho dù bùn rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân, tội danh động thủ trong phường thị quá lớn, một khi bị chứng thực, dù hắn là thiếu gia Tần gia cũng không thể thoát thân.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đều mang theo hoài nghi.
Thật sự là quá xảo hợp, Tần Vũ vừa mói nói Diệp Huyền ra khỏi dược các sẽ giết hắn, kết quả đảo mắt đối phương ra khỏi dược thì bị hai tên sát thủ ám sát, nếu như nói chuyện này không có quan hệ với Tần Vũ, cho dù là ngu ngốc cũng không tin.
Ánh mắt Thiệu Quân trầm xuống.
Kết hợp với chuyện Tần Vũ và người Thành Kiến Ti gây phiền toái cho Diệp Huyền, trong lòng của hắn đã tin tưởng có khả năng.
Thiệu Quân lập tức đứng lên, hắn vung tay và vài tên Thiên Long vệ đã vây quanh Tần Vũ.
- Các hạ, hiện tại ta hoài nghi ngươi có quan hệ với vụ ám sát này, kính xin phối hợp với chúng ta hiệp trợ điều tra.
- Hiệp trợ con em ngươi ah, ta nói rồi không phải ta làm, không phải ta làm, tại sao các ngươi không tin chứ.
Tần Vũ nói chuyện làm Thiệu Quân rất im lặng.
- Không phải chúng ta có tin hay không, chuyện này hiện tại các loại chứng cớ đều cho thấy có quan hệ với các hạ, kính xin phối hợp chúng ta điều tra, nếu như các hạ là trong sạch, Thiên Long vệ chúng ta nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng, còn cho các hạ một công đạo.
Thiệu Quân lạnh lùng nói một câu.
Lần trước cửa hàng La gia bị đánh nát một góc bảng hiệu đã làm Luyện Khí Phường tức giận như thế, còn gây ra việc lớn như vậy, hiện tại Diệp Huyền bị tổn thương nặng như thế, trong nội tâm Thiệu Quân đã không có cảm tưởng Luyện Khí Phường sẽ có hành động gì.
- Lão tử là thiếu gia Tần gia thiếu gia, ta xem các ngươi làm sao động ta?
Tần Vũ thấy mình không thể nói thông với Thiệu Quân cho nên nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức rất nhiều hộ vệ trong dược các lao ra ngoài, cũng bao vây đám hộ vệ Thiên Long vệ vào trong.
Ánh mắt Thiệu Quân phát lạnh:
- Tần Vũ thiếu gia, ngươi chuẩn bị đối kháng với Thiên Long vệ hay sao?
Tần Vũ năm lần bảy lượt cản trở Thiên Long vệ chấp pháp, hiện tại Thiệu Quân nói rõ chân tướng, chuyện này có phải thật do Tần Vũ làm ra hay không.
Đối mặt thái độ tình nghi của Thiên Long vệ làm cho nội tâm Tần Vũ nổi trận lôi đình:
- Thiệu Quân, ta đã từng nói qua với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không có gọi sát thủ.
- Bất kể có phải hay không, hiện tại Thiên Long vệ ta đang chấp hành nhiệm vụ, kính xin Tần Vũ thiếu gia phối hợp một chút, người đâu, mang Tần Vũ thiếu gia về Thiên Long vệ, nếu có ai dám ngăn cản chính là đối nghịch với Thiên Long vệ, giết chết bất luận tội.
- Ngươi...
Tần Vũ chửi ầm lên:
- Thiệu Quân ngươi tin hay không, dám đụng đến ta một cái ta sẽ lột da ngươi ra.
Chương684: Hãm hại (2)
- Lột da hay không là chuyện của ngươi, hiện tại ta đang chấp hành nhiệm vụ, ngươi dám động tới ta thử xem?
Thiệu Quân cũng tức giận, Vũ Tôn lục giai bộc phát khí thế vô cùng sâm lãnh.
Hắn là đại đội trưởng Thiên Long vệ, đại biểu uy nghiêm hoàng gia đế quốc, tuy Tần gia là hào phú nhưng trong phường thị không cho hắn mặt mũi, sau này hắn làm sao lăn lộn trong Long vệ nữa chứ?
- Thiệu Quân, chỉ bằng thực lực của ngươi cũng dám hăng hăng càn quấy trước mặt Tần gia hay sao?
Sắc mặt Tần Vũ tái nhợt, hắn quát lớn một tiếng, lúc này từ xa có một đám võ giả lao tới, Tần thị dược các là sản nghiệp quan trọng của Tần gia, số lượng võ giả thủ hộ rất đông, trong khoảnh khắc gần như có hơn trăm người bao vây đám người Thiệu Quân vào trong.
- Quả thật lật trời rồi.
Thiệu Quân tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, từ khi hắn đảm nhiệm chức đội trưởng Thiên Long vệ tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám không nể tình như thế.
- Huyền Diệp đại sư, xảy ra chuyện gì, là ai dám đả thương ngươi?
Đúng lúc này tiếng huyên náo lớn vang lên, Hủ Lịch đại sư bước nhanh về bên này.
Hắn vừa rồi ở trong lầu các Luyện Khí Phường nghe được động tĩnh lớn nên mới tới đây xem, không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh này.
Lúc này La Mẫn vội vàng nói chuyện xảy ra cho hắn nghe.
- Tần Vũ, ngươi thật lớn mật, dám động tới Huyền Diệp đại sư.
Hủ Lịch lập tức giận dữ toàn thân phát run:
- Thiệu Quân đội trưởng, ngươi đang làm gì đó, vì sao không mang hung thủ giết người trở về.
Hủ Lịch biết rõ địa vị của Diệp Huyền trong suy nghĩ của sư tôn, hiện tại hắn bị tổn thương nghiêm trọng tại nơi này, nếu như sư tôn biết rõ chắc chắn sẽ tức giận không nhỏ.
Thiệu Quân nghe Hủ Lịch nói như vậy, lúc này cắn răng một cái, lạnh lùng đi ra phía trước.
- Thiệu Quân, ngươi dám tiến lên một bước thử xem.
Đại quản sự Tần gia dược các cũng nổi giận đùng đùng nói ra.
Hào khí giữa song phương lúc này biến thành khẩn trương.
- Xem ra có ít người hung hăng càn quấy vô độ, cũng dám mặc kệ luật pháp của đế quốc.
Hủ Lịch nhìn thấy đại lượng hộ vệ Tần gia thì ánh mắt bắn ra hàn quang, nói:
- Thiệu đội trưởng, có người dám cải lại mệnh lệnh của Thiên Long vệ thì làm sao? Ngươi yên tâm, Luyện Khí Phường ta thân là thế lực đế quốc cho nên không cho phép xảy ra chuyện này, người đâu, lập tức hiệp trợ Thiên Long vệ bắt tội phạm quan trọng.
- Vâng!
Hủ Lịch vừa dứt lời, trong lầu các Luyện Khí Phường có từng đám hộ vệ xông ra, cũng bao vây Tần gia dược các vào bên trong.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều hộ vệ nổi giận đùng đùng, tùy thời đều sẽ bộc phát đại chiến một hồi.
Nhìn thấy gương mặt Hủ Lịch giận dữ như thế, vô số dân chúng ở nơi này xôn xao.
Xem ra Luyện Khí Phường chuẩn bị động thủ với Tần gia, thiếu niên kia có địa vị gì, không ngờ có thể làm Hủ Lịch đại sư Luyện Khí Phường xuất đầu vì hắn.
Hai thế lực lớn va chạm với nhau làm dân chúng tại nơi này tránh xa.
- Dừng tay cho ta.
Thời điểm song phương sắp xảy ra xung đột, đột nhiên có một tiếng gầm từ xa vang lên.
Ngay sau đó có một đám Thiên Long vệ mặc áo giáp nhanh đi vào khu phố và tách mọi người ra hai bên.
Thủ lĩnh chính là Cố thống lĩnh.
Sau khi hắn nhận được tin tức liền chạy tới nơi này ngay.
Sau khi Cố Phương tới, chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm tình huống cụ thể.
Sau khi biết được chân tướng của sự việc, Cố thống lĩnh lập tức đi tới trước mặt Tần Vũ, ánh mắt của hắn tỏa ra hào quang lạnh lùng, nói:
- Tần Vũ thiếu niên, mặc kệ chuyện này có phải do ngươi làm hay không, kính xin phối hợp Thiên Long vệ chúng ta làm việc, Thiên Long vệ chúng ta sẽ không oan uổng một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một người xấu, nếu như các hạ còn muốn chống cự như vậy, ta dám cam đoan không ai có thể giữ được ngươi.
Chuyện đã náo tới mức này, đã không phải sự kiện tập kích đơn giản nữa rồi, mà là mấy thế lực lớn đánh cờ với nhau.
Hôm nay Thiên Long vệ không mang Tần Vũ về, như vậy ngày mai sẽ truyền lưu tin đồn Thiên Long vệ sợ hãi quyền thế của Tần gia, lùi bước vô năng, Cố Phương hắn không gánh nổi trách nhiệm này, cũng tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
Nhìn thấy sát khí trong mắt Cố thống lĩnh, sắc mặt Tần Vũ tái nhợt, hắn biết rõ chuyện này không phải do hắn làm chủ.
- Lập tức báo cho phụ thân biết việc này.
Hắn nói với quản sự một câu sau đó lạnh lùng nói:
- Tốt, Cố thống lĩnh, Tần Vũ ta cho ngươi mặt mũi, sẽ theo ngươi trở về, ta cũng phải nói với Hủ Lịch một câu, chuyện hôm nay Tần gia chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vừa mới dứt lời, Tần Vũ lập tức bước ra khỏi đám người rồi sau đó bị một đám Thiên Long vệ bao vây.
- Tốt cho một câu không dễ dàng bỏ qua.
Hủ Lịch đại sư đứng bên cạnh cười cười, nụ cười đầy băng hàn, chợt hắn nhìn về phía Diệp Huyền, trịnh trọng hứa hẹn:
- Huyền Diệp đại sư ngươi yên tâm, bất kể là ai, chỉ cần đả thương đến đại sư ngươi thì Luyện Khí Phường chúng ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ đấu tranh tới cùng. Lão phu đúng là muốn xem đế quốc có còn vương pháp hay không, có còn công đạo hay không?
- La Mẫn gia chủ, chờ ngươi xử lý xong chuyện Huyền Diệp đại sư, kính xin đến Thiên Long vệ chúng ta, chúng ta cần các hạ phối hợp điều tra một lúc.
Trước mặt nhiều người ngoài như thế, Cố thống lĩnh cũng không tiện biểu hiện cảm xúc.
Một trường phong ba kết thúc nhanh chóng.
Bị Thiên Long vệ áp giải đi, Tần Vũ bị mang về Thiên Long vệ, thậm chí Tần thị dược các cũng bị phong tỏa tạm thời.
Thiên Long vệ toàn thành đều hành động đi khắp nơi bắt hung thủ.
Một hồi mưa gió quét qua tòa thành.
Nói tới Diệp Huyền và La Thành bị thương, sau khi bọn họ được mang về phủ đệ La gia, được sự trợ giúp của Luyện Khí Phường, một trưởng lão của luyện dược sư hiệp hội tại đế đô nhanh chóng đi tới La gia, cũng chẩn đoán bệnh cho Diệp Huyền và La Thành.
- Như thế nào? Huyền Diệp đại sư hắn không có sao chứ?
Hủ Lịch đại sư đứng bên cạnh khẩn trương nói một câu.
- Thanh niên La Thành thiếu niên không có gì trở ngại, hắn chỉ bị huyền lực trùng kích mà thôi, cần điều trị một thời gian, về phần Huyền Diệp thương thế rất nặng, nội tạng cũng bị tổn thương nội tạng nghiêm trọng, rất khó xử lý ah.
- Cái gì?
Hủ Lịch cảm thấy như trời sập.
- Ha ha, Hủ Lịch đại sư, ngươi yên tâm đi, tuy Huyền Diệp thương thế rất nặng nhưng lão phu may mắn tới kịp, hiện tại đã không có nguy hiểm tánh mạng, khá tốt lão phu cứu chữa kịp thời
Tên trưởng lão vuốt chòm râu.
Chương685: Bình yên vô sự
Hủ Lịch đại sư hận không thể bổ tên trưởng lão này một cái, nói chuyện nói một nửa chẳng phải hù chết người hay sao?
Tên trưởng lão cũng nói một ít việc cần chú ý tới liền cáo từ rời đi.
Biết rõ Diệp Huyền không có việc gì, Hủ Lịch thả lỏng một hơi, nói vài câu với Diệp Huyền sau đó hắn rời đi, lúc này đi bẩm báo Lục Ly đại sư.
Chuyện hôm nay nhất định phải nói với sư tôn.
Tần gia với tư cách hào phú đế quốc, nếu thật phát sinh xung đột gì cũng không phải đệ tử Luyện Khí Phường có thể ứng phó.
- Diệp thiếu, chuyện hôm nay là thuộc hạ sơ sẩy, không có kịp thời ngăn cản đối phương.
Diệp Huyền nằm trên giường, La Mẫn vẻ mặt xấu hổ nói ra.
Nếu như không phải hắn cách xa Diệp Huyền như vậy, Diệp Huyền cũng không trọng thương như thế.
Nội tam của hắn cũng có nghi hoặc, căn cứ La Thành nói chuyện lúc trước, thực lực của Diệp thiếu cực kỳ đáng sợ ah, bằng không cũng không có khả năng đánh chết Khúc gia Khúc Như Phong, nhưng biểu hiện trên phường thị hôm nay hoàn toàn không có dáng vẻ gì giống cao thủ.
- Ha ha, La Mẫn gia chủ, chuyện hôm nay không quan hệ với ngươi.
Vốn Diệp Huyền trọng thương nằm trên giường, đột nhiên xoay người ngồi dậy, hắn cười nói một câu.
- Diệp thiếu, ngươi đây là...
La Mẫn mở to mắt nhìn, này tình huống như thế nào? Vừa rồi Diệp thiếu hay đang bị trọng thương, vì sao trong nháy mắt hắn hồn nhiên như không có việc gì, hoàn toàn không có biểu hiện bị thương.
- Ngươi không có việc gì?
Hắn dùng sức dụi mắt giống như hoa mắt.
- Được rồi, ta vốn không có việc gì, mang ta đi xem La Thành a.
Diệp Huyền vỗ vỗ vai La Mẫn, đôi mắt bắn ra hào quang và nói một câu.
Diệp Huyền cùng với La Mẫn đi tới gian phòng của La Thành.
- Diệp thiếu, ngươi không có việc gì, quá tốt.
La Thành thấy đến Diệp Huyền bình yên vô sự lập tức kinh hỉ kêu lên, lúc hắn vừa động thì ảnh hưởng thương thế toàn thân, lập tức đau đớn nhe răng trợn mắt.
- Chỉ là Vũ Tôn cũng có thể làm ta tổn thương?
Diệp Huyền mỉm cười, huyền thức của hắn rót vào thân thể La Thành, quan sát một lần sau đó xuất ra một viên thuốc:
- Ngươi ăn xong đan dược này, đến ngày mai ngươi sẽ sinh long hoạt hổ.
La Thành cười hắc hắc, hắn nuốt viên đan dược Diệp Huyền đưa tới.
- Diệp thiếu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
La Mẫn không hiểu ra sao.
- Không có gì, ta chỉ diễn tuồng kịch mà thôi.
- Diễn một tuồng kịch? Chẳng lẽ sát thủ kia là Diệp thiếu mời tới? Không phải Tần Vũ mời đến sao?
La Mẫn mở to mắt như hạt châu.
- Cũng không phải, sát thủ có lai lịch khác, nếu như không có đoán sai là Khúc gia mời tới.
Ánh mắt Diệp Huyền thâm thúy nói ra.
- Khúc gia mời đến?
La Mẫn càng hồ đồ, nếu như là sát thủ Khúc gia mời tới cũng phải ra tay với La gia chủ như hắn ah? Vì sao đi tìm Diệp Huyền.
- Ngươi không cần biết rõ, dù sao lát nữa ngươi đi Thiên Long vệ phải khẳng định là Tần Vũ mời tới cho ta.
Diệp Huyền nhạt cười nhạt nói,
- Không phải Tần Vũ hung hăng càn quấy hay sao, lần này để hắn cõng oan ức này, xem hắn về sau có thể hung hăng càn quấy nữa hay không.
Nói xong lời này, sâu trong mắt Diệp Huyền bắn ra một tia hào quang vô cùng âm trầm, âm thầm nói:
- Không biết tuồng kịch hôm nay vừa ra, Cuồng Chiến còn có hoài nghi ta hay không, dám động thủ trong phường thị, quả nhiên thủ đoạn độc ác, ngày khác nếu ta không đi Huyền Cơ Tông đòi lại công đạo thì không thể an tâm.
Trước khi hắn tiến vào Tần thị dược các đã cảm nhận có sát thủ tồn tại, sở dĩ hắn tách ra khỏi La Mẫn xa như thế là cố ý làm ra, chính là vì cho đối phương cơ hội ra tay.
Hắn biết rõ bằng vào khí tức trên người của mình rất khó làm cho Cuồng Chiến bài trừ ra khỏi danh sách hoài nghi, dùng tính cách của Cuồng Chiến nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Muốn nghiệm chứng mình có phải hung thủ đánh chết Cuồng Phong hay không, biện pháp nghiệm chứng đơn giản nhất là đánh giết.
Cho nên thời điểm cảm ứng có sát thủ tới gần, Diệp Huyền biết rõ hai người kia chính là Cuồng Chiến phái tới.
Hắn cũng thuận thế diễn một tuồng kịch như vừa rồi.
Nhưng hiện tại không biết Cuồng Chiến có mắc lừa hay không.
Hiện tại trong một khu rừng rậm bên ngoài đế đô.
Sưu sưu!
Hai đạo nhân ảnh bay vút đi thật nhanh, ngay sau đó tiến vào trong một khe núi và dừng bước.
Hai người này chính là đại hán khôi ngô và võ giả gầy yếu tập sát Diệp Huyền.
Sau khi hai người dừng bước, trong khe núi có hai người đi ra, một người trong đó khí thế phi phàm, khí tức của hắn làm người ta không dám nhìn thẳng, đúng như Diệp Huyền suy đoán, Cuồng Chiến và một người đứng cung kính bên cạnh Cuồng Chiến chính là Khúc Ngạo Vân gia chủ Khúc gia.
- Khúc Ngạo Vân gia chủ, các ngươi bảo huynh đệ Vi gia chúng ta làm, chúng ta đã làm, có nên giao thù lao cho chúng ta hay không?
Đại hán khôi ngô nhìn chằm chằm vào Khúc Ngạo Vân, hắn như cười mà không phải cười nhìn đối phương.
- Nói như vậy các ngươi đánh chết tiểu tử kia?
Khúc Ngạo Vân cau mày, hai mắt sáng lên nói.
- Thật không có nhưng cũng không sai biệt lắm, tiểu tử kia ăn một chưởng của lão phu, lại chịu một cước của huynh đệ ta, cho dù không chết thì hăn cũng tổn thương không nhẹ.
Đại hán khôi ngô cười hắc hắc.
- Hai người các ngươi nói rõ chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho ta nghe,
Cuồng Chiến đi tới trước mặt huynh đệ Vi gia, đạm mạc nói ra.
- Là như thế này, lúc ấy...
Đại hán khôi ngô lập tức giảng thuật kỹ càng chuyện xảy ra lúc đó.
- Thời điểm các ngươi tìm chúng ta cũng không nói nhất định phải lấy mạng tiểu tử kia, chỉ cần ra tay với hắn là có thể, cho nên Thiên Long vệ vừa tới, chúng ta sợ bại lộ hành tung cho nên rời đi trước.
Đại hán khôi ngô giải thích một câu.
Hai người bọn họ là huynh đệ Vi gia, đại hán khôi ngô là Vi Đại, võ giả gầy yếu là Vi Nhị, bọn họ là hai sát thủ nổi danh trong đế đô, có thể làm mọi chuyện vì tiền.
Sở dĩ bọn họ động thủ vớidiệp Huyền chính là làm thuê cho Khúc Ngạo Vân.
Lúc ấy Khúc Ngạo Vân tìm được bọn họ, bảo bọn họ tìm cơ hội ra tay với Diệp Huyền.
Huynh đệ Vi gia vốn không muốn, dù sao quy củ trong đế đô nghiêm khắc, huynh đệ Vi gia dám công nhiên động thủ, một khi bị điều tra ra, như vậy bọn họ sẽ đối mặt với lửa giận của Thiên Long vệ.
Chỉ có điều Khúc Ngạo Vân cho bọn họ thù lao không cách nào cự tuyệt, hơn nữa hứa hẹn chỉ cần hai người toàn lực động thủ, mặc kệ Diệp Huyền sống hay chết cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ, hai người lúc này mới tiếp nhận nhiệm vụ.
Bình luận facebook