• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Huyền Thiên Hồn Tôn

  • Chương 661-665

Chương661: Thiên Long vệ

- Đúng thế, vị huynh đệ kia, lão phu van cầu ngươi, chuyện của La gia chúng ta không cần ngươi xen vào.

- Ngươi tiếp tục như vậy, La gia chúng ta nhất định không thể sinh tồn tại đế đô được.

Vài tên trưởng lão La gia sắc mặt khó coi như mướp đắng, hoàn toàn khổ sở không nói thành lời..

Diệp Huyền tới đây giúp đỡ La gia, nhưng dựa theo cách hắn hỗ trợ thì người La gia chết nhanh hơn.

Nghe được người La gia truyền âm, Diệp Huyền quay đầu lại nói:

- La gia chủ, các vị, nếu như ngươi tin được ta, lát nữa giao cho ta xử lý, ta cam đoan La gia các ngươi sẽ bình yên vô sự.

- Nếu như các ngươi không tin được ta, như vậy ta cũng không nhúng tay vào vũng nước đục này.

- Các ngươi cũng nhìn thấy, La gia các ngươi muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng Tần gia và Thành Kiến Ti thì chưa hẳn, cửa hàng phường thị này chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp các sản nghiệp khác của La gia các ngươi cũng gặp phải cảnh hôm nay, đến lúc đó các ngươi còn muốn cường ngạnh cũng muộn rồi.

Ánh mắt Diệp Huyền sáng lên, nói chuyện lọt vào tai đám người La Mẫn, cũng làm bọn họ chấn động.

- Nhưng mà Tần gia chính là hào phú, căn bản không phải La gia chúng ta có thể chống lại, hơn nữa đắc tội Thành Kiến Ti...

Vẻ mặt La Mẫn có phần giãy dụa.

Hắn cũng biết nhượng bộ như vậy là không được, nhưng bảo La gia đối kháng với Tần gia va Thành Kiến Ti thì hắn không có quyết tâm như vậy.

- Chỉ là Tần gia tính toán cái gì, một hào phú mà thôi, chẳng lẽ chúng công nhiên trái pháp luật đế quốc, công nhiên cướp đoạt sản nghiệp La gia các ngươi? Ta cũng không tin Hạo Thiên đế quốc còn không có vương pháp như thế?

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:

- Tin tưởng ta, La gia các ngươi tuyệt đối có thể bình yên vô sự.

Diệp Huyền nói chuyện giống như có ma lực làm tâm thần đám người La gia đang hỗn loạn cũng an tĩnh lại.

- Tốt!

Đột nhiên La Mẫn cắn răng nói:

- Diệp thiếu, ta tin tưởng ngươi, chuyện La gia cũng giao cho ngươi xử lý.

- Gia chủ!

Trưởng lão La gia liên tục kinh hô.

- Không cần phải nói.

Ánh mắt La Mãn tỏa ra hung quang.

- Tần gia cấu kết Thành Kiến Ti, thậm chí công nhiên dỡ bỏ cửa hàng chúng ta cũng làm ra được, nếu như La gia chúng ta cứ nhượng bộ như thế, bọn chúng có thể làm ra bất cứ chuyện gì, ta tin tưởng vị tiểu huynh đệ này.

La Mẫn có thể trở thành gia chủ La gia và tranh đấu nhiều năm với Khúc gia như vậy, hắn là một gia chủ rất có phách lực, biết rõ chính mình không có lựa chọn khác, hắn lập tức lựa chọn dập nồi dìm thuyền và tin tưởng Diệp Huyền.

Bởi vì hiện tại bọn họ chỉ có tin tưởng Diệp Huyền mới có hi vọng.

- Nghe nói nơi này có người nháo sự? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cũng không lâu lắm, một đội võ giả mặc giáp khí vũ hiên ngang xuất hiện tại nơi này.

Đầu lĩnh là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, lưng đeo trường kiếm, toàn thân tỏa ra khí tức uy áp đáng sợ, hiển nhiên là một gã cường giả Vũ Tôn lục giai.

Hơn mười tên hộ vệ dưới trướng hắn, mỗi một người đều có khí thế bất phàm, trong đó yếu nhất cũng là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, so với chấp pháp đội của Thành Kiến Ti còn mạnh hơn đâu chỉ vạn dặm.

Diệp Huyền thấy thế, ánh mắt ngưng tụ sau đó cảm thán.

Hạo Thiên đế quốc không hổ là một trong mời thế lực lớn của Mộng Cảnh bình nguyên, còn mạnh hơn liên minh mười ba nước rất nhiều.

Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong chính là cường giả thực lực đệ nhất Lưu Vân quốc, ở nơi này, tại đế đô cũng chỉ là Thiên Long vệ mà thôi.

- Thiệu đội trưởng, rốt cuộc ngươi đã tới, Thành Kiến Ti chúng ta làm việc theo quy củ, quy hoạch phường thị phía đông lần nữa, người này và người La gia lại nhiều lần trở ngại Thành Kiến Ti ta chấp pháp, càng làm tổn thương chấp pháp đội Thành Kiến Ti chúng ta, kính xin Thiệu đội trưởng giải mấy người này vào thiên lao đế quốc, phải trừng trị nghiêm khắc.

Hoàng Chung nhìn thấy người này như nhìn thấy phụ thân của mình, vội vàng gọi to và tỏ ra vẻ ủy khuất.

- Thì ra là Hoàng đội trưởng, còn có Tần công tử.

Thiệu Quân nhìn thấy Hoàng Chung và Tần Vũ, lúc này gật đầu chào hỏi.

Thiên Long vệ lệ thuộc vào hoàng thất Hạo Thiên đế quốc, địa vị và thân phận tuyệt đối là số một, không đến mức như thành vệ quân bình thường phải nịnh bợ Tần gia.

- Thành Kiến Ti Hoàng đội trưởng nói là sự thật.

Thiệu Quân híp mắt mắt nhìn người La gia, nhàn nhạt hỏi.

Một bên là hào phú Tần gia cùng với Thành Kiến Ti, một bên là thế gia La gia, trong lòng Thiệu Quân cũng đã có cái nhìn rõ ràng, tuy hắn không nói ra nhưng cẩn thận dò hỏi.

- Thiệu đội trưởng.

La Mẫn chắp chắp tay, mở miệng nói:

- Cửa hàng này là sản nghiệp của La gia chúng ta, Tần gia cùng Hoàng đội trưởng muốn cưỡng ép dỡ bỏ tài sản tư nhân của La gia chúng ta mới dẫn phát hiểu lầm.

- Tài sản tư nhân La gia các ngươi?

Không chờ La Mẫn nói cho hết lời, Hoàng Chung đã khinh thường cười lạnh và nói:

- Tất cả địa bàn trên phường thị đều thuộc về đế quốc, lúc nào trở thành tài sản tư nhân của La gia các ngươi?

La Mẫn tức giận nói:

- La gia ta có khế ước quyền tài sản, chẳng lẽ còn không thể chứng minh là tài sản tư nhân của La gia sao, chiếu theo ngươi nói như vậy, Thành Kiến Ti các ngươi có thể tùy ý dỡ bỏ và đoạt lại bất cứ kiến trúc nào trong đế quốc hay sao, khi đó tài sản tư nhân hợp phách của chúng ta ai dám cam đoan?

- Hừ, La gia chủ, ngươi đừng vội càn quấy, ta có nói muốn đoạt cửa hàng La gia các ngươi hay sao? Thành Kiến Ti chúng ta chỉ muốn quy hoạch lại phường thị phía đông mà thoi.

Hoàng Chung phản bác.

- Quy hoạch lần nữa, nói thật dễ dàng, La gia chúng ta ở trong đế đô cũng không phải một ngày hay hai ngày, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có chuyện quy hoạch phường thị lần nữa.

- La gia chủ, chẳng lẽ Thành Kiến Ti chúng ta làm việc còn phải thông qua ngươi hay sao?

Hoàng Chung cười lạnh không thôi.

- Được rồi, loạn thất bát tao gì đó thì không cần nói.

Thiệu Quân quát một tiếng,

- Nếu như vậy các ngươi theo chúng ta về Thiên Long vệ một chuyến a.

Trong nội tâm La Mẫn lập tức trầm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt.

Dùng nhân mạch của Tần gia và Thành Kiến Ti, La Mẫn dám cam đoan đối phương tiến vào Thiên Long vệ không có việc gì, chỉ khi nào bọn họ tiến vào Thiên Long vệ lại muốn đi ra là chuyện khó hơn lên trời.

- Đi, đi, chúng ta đi Thiên Long vệ lấy thuyết pháp.

Hoàng Chung cười lạnh nói:

- La gia chủ, xin mời.

Nhìn thấy La Mẫn không có phản ứng, Hoàng Chung lập tức cười nói:

- Thiệu đội trưởng, La gia chủ còn không nghe ngươi mời đấy.
Chương662: Liếc mắt nhìn (1)

Thiệu Quân lạnh lùng nhìn đám người La gia.

- Thiệu đội trưởng, chúng ta thương lượng tại nơi này, không cần đi Thiên Long vệ được chứ?

Sắc mặt La Mẫn khó coi nói một câu.

Ánh mắt Thiệu Quân âm trầm và nói:

- La gia chủ, xem ra ngươi còn không tin Thiên Long vệ, nếu như La gia ngươi không muốn đi, đám huynh đệ của chúng ta sẽ mời các ngươi đi.

Một bên là Tần gia và Thành Kiến Ti, một bên là La gia, loại chuyện này nên xử lý thế nào vô cùng đơn giản.

- Còn có tiểu tử này đả thương chấp pháp đội Thành Kiến Ti chúng ta, kính xin Thiệu đội trưởng mang đi luôn.

Hoàng Chung chỉ vào Diệp Huyền và quát lớn.

Thiệu Quân lạnh lùng nhìn sang Diệp Huyền, hắn cho rằng đối phương là đệ tử La gia cho nên không đặt trong lòng, vung tay lên, vài tên đội viên Thiên Long vệ vây quanh nơi này.

- Các ngươi...

Sắc mặt đám người La gia tái nhợt.

- Trước mặt Thiên Long vệ, các ngươi còn muốn phản kháng?

Hoàng Chung khinh thường cười nói.

- La gia chủ, nếu Thiệu đội trưởng nói như vậy, chúng ta đi xem Thiên Long vệ thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn sợ hãi Thiên Long vệ tuẫn tư vũ tệ (làm việc thiên tư) hay sao? Thiệu đội trưởng, chúng ta đi Thiên Long vệ, chỉ sợ cần ngươi hỗ trợ thông tri với Luyện Khí Phường.

Đúng lúc này Diệp Huyền lại lên tiếng.

Thiệu Quân vừa mới chuẩn bị phất tay nói mang đi, nghe nói như thế liền sững sờ.

Luyện Khí Phường, chuyện này liên quan gì tới Luyện Khí Phường?

Hắn dừng bước lại, nhướng mày, lạnh lùng hỏi:

- Tiểu tử, ngươi mới vừa nói cái gì? Thông tri Luyện Khí Phường cái gì? Chuyện của La gia liên quan gì tới Luyện Khí Phường sao?

- Ồ, chẳng lẽ Thiệu đội trưởng ngươi không biết cửa hàng của La gia chính là cửa hàng tiêu thụ chỉ định của Luyện Khí Phường sao? Ngươi mang chúng ta đi đương nhiên phải thông tri Luyện Khí Phường rồi.

Diệp Huyền ra vẻ nghi ngờ nói một câu.

- Cửa hàng tiêu thụ chỉ định của Luyện Khí Phường?

Nội tâm Thiệu đội trưởng chấn động, hán bán tín bán nghi nhìn Diệp Huyền.

Hoàng Chung lập tức quát lớn:

- Thiệu đội trưởng, ngươi đừng nghe tiểu tử này nói chuyện phiếm, Luyện Khí Phường có cửa hàng lớn của mình tại phường thị, La gia lúc nào nhắc lên quan hệ với Luyện Khí Phường, huống chi cửa hàng La gia là bán đan dược, linh dược, Luyện Khí Phường bán chính là linh bảo và huyền bảo, tiểu tử ngươi nói dối cũng nên tìm cớ tốt một chút.

Trước khi đến Hoàng Chung hảo hảo điều tra qua cửa hàng La gia một phen, đây chính là cửa hàng của La gia, hoàn toàn không liên quan tới thế lực khác, nếu không hắn cũng sẽ không tiếp nhận Tần Vũ hối lộ, thay hắn làm việc này.

Ánh mắt Thiệu Quân lạnh như băng nhìn Diệp Huyền.

- Thiệu đội trưởng, mặc kệ ngươi tin hay không, cửa hàng này chính là cửa hàng tiêu thụ chi định của Luyện Khí Phường, là cửa hàng dưới trướng Luyện Khí Phường, ta không cần phải lừa ngươi, cũng không lừa được ngươi.

Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.

Thiệu Quân nhìn thấy ánh mắt tự tin của Diệp Huyền thì nội tâm do dự.

Nếu như gian cửa hàng này thật sự là sản nghiệp của Luyện Khí Phường, nếu hắn dám mang đám người Diệp Huyền đi thì hắn cũng chọc phải tai họa lớn bằng trời.

Thiên Long vệ đúng là trâu bò trong Hạo Thiên đế quốc, sở dĩ hắn có thể trâu bò như thế hoàn toàn là do Thiên Long vệ chính là một phần của hoàng thất đế quốc, chỉ nghe theo hoàng thất điều khiển.

Nhưng Luyện Khí Phường là tồn tại gì?

Chủ nhân của nó là Lục Ly đại sư, đó là đệ nhất luyện khí đại sư của đế quốc, địa vị cao tới mức hắn không dám nghĩ.

Năm đó hoàng thất vì mời Lục Ly đại sư ở lại đế quốc, đương kim bệ hạ tự mình ra mặt, ba lần đến mời, tìm Lục Ly đại sư nhiều lần, hơn nữa tự mình chọn ra khu vực xa hoa trong đế đô và, thành lập ngõ hẽm khí đạo mới có thể lưu Lục Ly đại sư lại.

Đến bây giờ ngõ hẻm kia đã trở thành một khu vực thánh địa của đế đô.

Có thể nói nếu thật đắc tội Luyện Khí Phường, đừng nói hắn một đội trưởng Thiên Long vệ, cho dù là hắn là thống lĩnh Thiên Long Vệ cũng sẽ có kết cục bi thảm ngay lập tức.

Nhưng Thiệu quân cũng không phải ngu ngốc, bối cảnh La gia thiế nào thì hắn cũng biết ít nhiều, tuyệt đối sẽ không thể đáp quan hệ với Luyện Khí Phường.

Huống chi sau khi nghe Diệp Huyền nói ra lời kia, người La gia cũng cảm thấy bối rối.

Như thế càng gia tăng hoài nghi của Thiệu Quân.

- Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói lung tung, ngươi biết lừa gạt Thiên Long vệ sẽ có kết cục gì không?

Thiệu Quân híp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lạnh lùng nói ra.

Thiệu Quân có hoài nghi lời của Diệp Huyền nhưng cũng không dám bốc lên phong hiểm, một khi là thực thì chức đội trưởng của hắn cũng xong.

Nhưng nếu chỉ bằng một câu của Diệp Huyền hù sợ, mặt mũi đội trưởng Thiên Long vệ hắn không biết đặt ở nơi nào.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Có phải hay không, chỉ cần Thiệu đội trưởng hỏi thăm Luyện Khí Phường là biết ngay mà.

Thiệu Quân lạnh lùng nhìn Diệp Huyền cả buổi, quay đầu nói với một tên thủ hạ.

- Ngươi đi gặp Chu quản sự cửa hàng của Luyện Khí Phường tại trung tâm phường thị, tìm hắn tới đây.

- Vâng!

Tên Thiên Long vệ kia lập tức vội vã rời đi.

Luyện Khí Phường với tư cách là nơi bán linh bảo, huyền bảo lớn nhất Hạo Thiên đế quốc, trong phường thị cũng có cửa hàng mặt tiền, hơn nữa cửa hàng của Luyện Khí Phường không cần nghi ngờ chiếm cứ vị trí tốt nhất, chẳng những nằm giữ khu vực phồn hoa nhất phường thị, hơn nữa còn chiếm diện tích vài mẫu.

Thiệu Quân với tư cách là đội trưởng Thiên Long vệ ở khu vực này, hắn thường xuyên qua lại và đánh quan hệ với các cửa hàng, cũng quen biết Chu quản sự.

Hiện tại Thiệu Quân bảo thủ hạ đi gọi chính là Chu quản sự này.

Tên Thiên Long vệ rời rời đi, đám người chung quanh xôn xao.

Khi Tần gia và Thành Kiến Ti đối phó La gia, lại đến Diệp Huyền gia nhập, cuối cùng đưa tới Thiên Long vệ, không nghĩ tới bây giờ thậm chí còn liên lụy cả Luyện Khí Phường vào.

Trận đấu giữa thế gia và hào phú, thế lực đế quốc chính thức đọ sức với nhau lập tức làm quần chúng vây xem cảm thấy thỏa mãn.

Tất cả mọi người biết rõ cuối cùng ai thắng ai thua không phải xem đạo lý, mà là hậu trường có cứng hay không.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hăng hái vây xem.

- Tần công tử, chắc có lẽ La gia không thật có quan hệ với Luyện Khí Phường ah?

Cho dù điều tra qua bối cảnh La gia nhưng trong nội tâm Hoàng Chung vẫn có chút khẩn trương.

- Ngươi yên tâm, chi tiết của La gia, bất cứ thế lực nào trong đế đô đều biết, ngay cả Mộ Dung gia cũng không thể nhấc lên quan hệ với Luyện Khí Phường, chỉ là một La gia cũng muốn trào quan hệ với Luyện Khí Phường chẳng khác gì đời đá nện chân mình.

Tần Vũ nghiêm túc nói một câu.
Chương663: Liếc mắt nhìn (2)

- Bộ dạng của thiếu niên kia nói chuyện lạ lắm, có phải hắn có quan hệ với Luyện Khí Phường hay không?

- Hắn?

Tần Vũ lườm Diệp Huyền, chợt khinh thường truyền âm:

- Lão Hoàng, ta nói ngươi có phải bị tiểu tử kia dọa phá gan hay không? Gia hỏa này xế chiều hôm nay còn chửi bới Luyện Khí Phườn đấy, hơn nữa Lê Húc đại sư Luyện Khí Phường cũng không quen biết tiểu tử này, ngươi sẽ không nói cho ta biết tiểu tử này trong mấy canh giờ ngắn ngủi trèo lên quan hệ với Luyện Khí Phường đấy chứ?

Hoàng Chung tưởng tượng, cũng đúng.

Diệp Huyền đại náo Luyện Khí Phường cả đế đô đề nghe thấy, hắn có thể còn sống rời khỏi Luyện Khí Phường đã là kỳ tích, muốn nói đáp quan hệ với Luyện Khí Phường... Hoàng Chung vừa nghĩ tới điểm này liền không tin tưởng bao nhiêu.

Nghĩ tới đây nội tâm hắn ổn định không ít.

Tiểu tử này vì mạng sống lại dám nhấc lên quan hệ với Luyện Khí Phường, chuyện này bại lộ ra, hắn và La gia tựu đợi phải chết, lần này thật sự là Thiên Vương lão tử tới cũng không thể cứu bọn chúng.

Nội tâm Hoàng Chung và Tần Vũ vô cùng nhẹ nhõm và cười lạnh không thôi.

Hai người bọn họ nhẹ nhõm, người của La gia vô cùng sợ hãi.

- Diệp thiếu, tại sao ngươi lại nói cửa hàng La gia là cửa hàng tiêu thụ chỉ định của Luyện Khí Phường, ngươi nói như vậy chúng ta phải rơi đầu đấy.

Nội tâm La Mẫn trong đắng chát như ăn hoàng liên.

Có phải cửa hàng tiêu thụ chỉ định của Luyện Khí Phường hay không, La Mẫn hắn với tư cách gia chủ La gia làm sao không biết? Đơn giản là không có chuyện này.

- La gia chủ, ngươi tin tưởng ta.

Diệp Huyền an ủi.

Hắn an ủi với người La gia mà nói không có một chút tác dụng gì, trong nội tâm không ngừng kêu khổ.

Sớm biết chuyện này phát triển thành như vậy, ngay từ đầu còn không bằng giao cửa hàng cho Thành Kiến Ti hủy là được, ít nhất về sau còn có một chút khả năng xoay người, hiện tại náo thành như vậy thì không có khả năng xoay người nào nữa.

- Thiệu đội trưởng, ngươi gọi ta tới đây có việc gì?

Trung ương của phố đông cách nơi này không xa, qua một lát có một trung niên mập mạp bụng phệ mặc quần áo Luyện Khí Phường đi tới, hắn được Thiên Long vệ dưới đường tới đây.

Vẻ mặt của hắn phúc hậu, đôi mắt nhỏ dò xét mọi người nơi đây, thần thái muốn ngạo nghễ bao nhiêu sẽ ngạo nghễ bấy nhiêu.

- Chu quản sự, ngươi đã đến.

Thiệu qqân đội trường vội vàng đi tới nghênh đón, hắn cũng giảng thuật chuyện này một phen.

- Ah? Người này vậy mà nói cửa hàng này là cấp dưới của Luyện Khí Phường?

Tên Chu quản sự nghe Thiệu đội trưởng nói chuyện, hắn dò xét người La gia sau đó nói:

- Chu mỗ là người công tác tại Luyện Khí Phường hơn hai mươi năm, còn chưa bao giờ biết rõ trừ Luyện Khí Phường tổng các ở con phố trung ương ra, trong phường thị còn có cửa hàng nào khác của Luyện Khí Phường.

Nói xong hắn nhìn cửa hàng của La gia sau đó lộ ra nụ cười khinh thường:

- Cửa hàng nhỏ rác rưởi ở khu vực vắng vẻ như thế này, đưa cho Luyện Khí Phường, Luyện Khí Phường chúng ta cũng không muốn.

Mặc dù Chu quản sự không có nói rõ nhưng lời nói của hắn cực kỳ rõ ràng.

- Wow, La gia các ngươi cũng dám giả mạo cửa hàng của Luyện Khí Phường.

- Đại nghịch bất đạo, coi trời bằng vung, quả thực chính là khắc họa người La gia các ngươi.

- Quá hung hăng ngang ngược, quá kiêu ngạo, Thiệu đội trưởng, chẳng lẽ ngươi còn không bắt người La gia lại hay sao?

- Bắt lấy La gia đánh vào thiên lao.

Thành Kiến Ti Hoàng Chung đội trưởng lập tức thật hưng phấn hét lớn, hắn mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn.

- Các vị, nghe ta giải thích...

La Mẫn vội vàng muốn giải thích.

Hoàng Chung làm sao cho hắn cơ hội này, trực tiếp cắt lời của hắn, hung ác nói:

- La gia chủ, ngươi không cần giải thích, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi nên suy nghĩ hậu sự đi, dám giả mạo cửa hàng Luyện Khí Phường, trêu đùa hí lộng Thiên Long vệ, ngươi thật sự ăn tim hùm gan báo.

Trong mắt Thiệu Quân bắn ra lửa giận.

Mẹ kiếp, ranh con, nếu như không phải mời Chu quản sự tới thật sự bị ngươi gạt rồi.

- Ngươi đâu, bắt người La gia và tiểu tử này vào thiên lao cho ta.

Hắn gầm lên giận dữ.

Đường đường đội trưởng Thiên Long vệ lại bị tiểu tử này lừa gạt, nói ra sẽ biến thành chỗ bẩn của Thiệu Quân hắn.

- Chậm đã.

Thời khắc mấu chốt Diệp Huyền đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn Chu quản sự.

- Chu quản sự, ta có một vật muốn cho ngươi xem.

- Xem cái gì, tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn hối lộ Chu quản sự hay sao, Chu quản sự là nhân vật nào, sao có thể ăn bộ này của ngươi?

Hoàng Chung khinh thường mở miệng, cao giọng nói ra.

Chu quản sự dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

- Hoàng đội trưởng nói đúng, có đồ vật gì mang đi thiên lao đi, bản thân không rảnh nói chuyện tào lao với ngươi. Thiệu đội trưởng, cửa hàng bận rộn, không có chuyện gì thì ta cáo từ trước.

Nói xong lời này Chu quản sự quay người liền đi.

- Chu quản sự, ngươi chỉ là quản sự một lầu các Luyện Khí Phường mà thôi, chỉ là một tiểu nhân vật ở tầng giữa nho nhỏ, ngươi xác định ngươi biết rõ tất cả cửa hàng Luyện Khí Phường hay sao? Ngươi có biết ngươi vừa đi như sẽ rước lấy họa sát thân cho ngươi hay không?

Diệp Huyền lãnh đạm nói một câu truyền khắp đường cái.

Một tiểu nhân vật mà thôi...

Tầng giữa nho nhỏ...

Lời này vừa ra toàn trường xôn xao, sắc mặt mọi người biến hóa.

Gia hỏa này thật muốn chết, Chu quản sự mặc dù chỉ là quản sự của Luyện Khí Phường nhưng có ai dám xem thường hắn sao?

Ngay cả đội trưởng Thiên Long vệ Thiệu Quân nhìn thấy đối phương cũng phải cung kính kêu một tiếng quản sự, tiểu tử này đúng là điên rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Chu quản sự nghe lời này liền dừng bước, ánh mắt âm trầm quay đầu nhìn sang.

- Đồ của ta ngươi có thể xem, cũng có thể không xem, tất cả đều do ngươi tự mình làm chủ, ta cũng đã nói rõ, có một số việc không phải một tiểu nhân vật như ngươi có thể đảm đương, một gây chuyện không tốt còn mang họa sát thân cho mình, cho nên trước khi biết rõ ràng, ta khuyên ngươi đừng vọng kết luận.

Diệp Huyền bình thản nói ra, đồng thời cầm một vật trong tay.

- Đồ ở nơi này, ngươi có xem hay không là tự do của ngươi.

- Đến lúc đó tai vạ tới nơi, đừng trách ta không có nhắc nhở qua ngươi.

Chu quản sự nghe được Diệp Huyền nói thế, phản ứng đầu tiên là tức giận.

Sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Huyền thì nội tâm chấn động mạnh.

Ánh mắt Diệp Huyền bình thản, khí thế của hắn tràn ngập tự tin và bá đạo.

Dường như đúng như lời hắn nói, hắn nắm giữ đồ vật trong tay có thể quyết định sinh tử của mình.
Chương664: Hủ Lịch đại sư (1)

- Rốt cuộc là vật gì?

Nội tâm Chu quản sự sinh ra hiếu kỳ, hắn rất muốn khinh thường quay người rời đi.

Nhưng ánh mắt Diệp Huyền làm hắn không tự chủ dừng bước chân.

Hắn không tin một thiếu niên có đồ vật gì có thể quyết định vận mệnh của ngươi, nhưng nếu đối phương nói thật thì sao?

Một khi hắn bỏ đi có tai họa hàng lâm hay không?

Do dự một lát, Chu quản sự rốt cục quyết định.

Chỉ là nhìn một món đồ mà thôi, nếu như tiểu tử này dám can đảm lừa gạt hắn, Chu mỗ hắn có mấy chục biện pháp làm Diệp Huyền hối hận khi nói ra lời này.

- Ha ha, chẳng lẽ Chu mỗ liền không có dũng khí nhìn đồ vật của ngươi hay sao? Ta đúng là muốn xem là món đồ gì của ngươi có thể làm ta rước lấy họa sát thân.

Chu quản sự cười cười lạnh lùng, hắn tiến lên, ánh mắt khinh thường, lúc này nhìn thứ mà Diệp Huyền cầm trong tay.

Sau khi xem xét ánh mắt hắn mở to.

- Này... Này...

Hắn há to mồm lộ ra vẻ kinh hãi.

Nội tâm hắn vốn đầy lửa giận giống như bị chậu nước lạnh giội tắt.

Tất cả khinh thường lập tức tan thành mây khói.

Thậm chí sau lưng hắn còn đổ mồ hôi lạnh không thôi.

Trong tay Diệp Huyền cầm một tấm lệnh bài, lệnh bài kia kiểu dáng rất đơn giản, nó ở trong mắt Chu quản sự chính là thứ cực kỳ khủng bố.

Phía chính diện của lệnh bài kia chỉ có một chữ,

Khí!

Chữ “Khí” này chính là tiêu chí của Luyện Khí Phường bọn họ.

Hắn từng ở chỗ Hủ Lịch đại sư chủ tiệm cửa hàng phường thị trung ương có lệnh bài như thế, dường như chỉ có thành viên trung tâm của Luyện Khí Phường mới có thể có được.

Cái gọi là thành viên trung tâm chính là đệ tử của Lục Ly đại sư.

Chẳng lẽ thiếu niên này là đệ tử Lục Ly đại sư mới thu hay sao?

Nghĩ tới đây toàn thân Chu quản sự khẽ run rẩy.

Hắn chỉ là tiểu quản sự, ở ngoại thành đế đô xem như có chút địa vị, nếu như đắc tội nhân vật trọng yếu của Luyện Khí Phường, người ta có thể trong vài phút có thể đưa hắn đuổi ra khỏi Luyện Khí Phường, trở thành một phế nhân.

- Các hạ... Thiếu hiệp... Này... Này...

Chu quản sự đổ mồ hôi lạnh liên tục, hắn lắp bắp, căn bản không nói hết câu.

- Chu quản sự, như thế nào?

Thiệu quân thấy thế liền lên tiếng hỏi thăm.

Tất cả mọi người chung quanh không ngừng sinh nghi, rốt cuộc trong tay Diệp Huyền cầm cái gì? Vì sao Chu quản sự vừa xem đã có bộ dạng như gặp phải quỷ, toàn thân run rẩy như cầy sấy.

- Chu quản sự, không biết ngươi có thể quyết định chuyện hôm nay hay không?

Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.

Diệp Huyền nói chuyện như sấm sét vang lên trong đầu Chu quản sự.

- Vị... Đại sư này xin chờ một chút, ta đi sẽ trở lại.

Chu quản sự nói xong quay người bỏ chạy, chỉ trong nháy mắt biến mất trong đám người, bộ dáng kia giống như vội vã đi đầu thai.

- Tiểu tử, ngươi đưa cho Chu quản sự xem là cái gì?

Trong nội tâm Hoàng đội trưởng vô cùng bối rối, hắn lên tiếng hỏi.

- Ta cầm cái gì ngươi quản được sao?

Diệp Huyền cười cười lạnh lùng.

- Ngươi...

Hoàng đội trưởng tức giận tóc tai dựng đứng, hắn cũng không nói thành lời.

Bởi vì biểu hiện của Chu quản sự làm Thiệu Quân không có chủ ý.

- Chu Hòa, người nọ ở nơi nào, ngươi dẫn ta đi gặp.

Đúng lúc này có một đạo uy áp xuất hiện, mọi người quay đầu nhìn thấy Chu quản sự rời đi đang thở hồng hộc chạy về, phía sau hắn là một trung niên đi theo.

Người này mặc trang phục luyện khí sư, mặt chữ quốc, đôi mắt như chim ưng, hiển nhiên làm người hung ác.

Nhìn thấy người này, đám người chung quanh lập tức kinh hô thành tiếng.

- Là Luyện Khí Phường Hủ Lịch đại sư.

- Tại sao hắn tới đây?

- Hủ Lịch đại sư là chưởng quầy cửa hàng Luyện Khí Phường tại phường thị, là đệ tử ký danh của Lục Ly đại sư, gần đây rất ít ra mặt, chuyện gì cũng khó kinh động tới hắn.

Chu quản sự nhanh chóng mang theo Hủ Lịch tới trước cửa hàng La gia sau đó chỉ vào Diệp Huyền, nói:

- Hủ Lịch đại sư, chính là vị đại sư này.

Hắn?

Hủ lịch có phần nghi hoặc nhìn sang Diệp Huyền.

Hắn nhận được tin người Chu quản sự nói sinh ra xung đột với Thiên Long vệ, hơn nữa người này có được lệnh bài của Luyện Khí Phường nên mới vội vàng đi tới đây.

Theo hắn biết có được lệnh bài Luyện Khí Phường trên cơ bản đều là luyện khí sư của Luyện Khí Phường.

Sau khi chờ hắn nhìn thấy Diệp Huyền liền nghi hoặc.

Hắn đều biết luyện khí sư của Luyện Khí Phường, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Huyền.

Cho dù trong nội tâm rất nghi hoặc nhưng Hủ Lịch nhanh chóng xuát hiện trước mặt Diệp Huyền:

- Các hạ, nghe nói ngươi có lệnh bài Luyện Khí Phường chúng ta, không biết...

Hủ Lịch còn chưa nói xong, Diệp Huyền đã ném lệnh bài tới trước mặt hắn.

Sau khi nhìn thấy kiểu dáng của lệnh bài, Hủ Lịch lập tức hít khí lạnh.

Lệnh bài Luyện Khí Phường thật ra cũng phân biệt chủng loại, người khác nhìn không ra điểm khác nhau của lệnh bài Luyện Khí Phường nhưng hắn là đệ tử lý danh của Lục Ly, hắn làm sao không biết cơ chứ.

Lệnh bài của Diệp Huyền và lệnh bài của hắn nhìn như giống nhau nhưng Hủ Lịch rất rõ ràng cả hai chênh lệch cực xa.

Lệnh bài của hắn là lệnh bài chế thức đệ tử ký danh của Lục Ly đại sư, mà chữ “Khí” trên lệnh bài Diệp Huyền lại có thêm hoa văn đặc biệt, điều này đại biểu lệnh bài của Diệp Huyền là do Lục Ly đại sư tự ban cho.

- Chẳng lẽ tiểu tử này chính là đệ tử quan môn sư tôn mới thu?

Trong nội tâm Hủ Lịch sinh ra sóng to gió lớn.

Tuy hắn là đệ tử Lục Ly đại sư nhưng chỉ là ký danh mà thôi.

Muốn trở thành đệ tử thân truyền của Lục Ly đại sư phải là luyện khí sư ngũ giai, mà hắn hiện tại chỉ là luyện khí sư tứ giai.

Sở dĩ hắn có thể làm chưởng quầy Luyện Khí Phường hoàn toàn là vì hắn rất có nghề trong việc buôn bán, hơn nữa rất nhiều đệ tử thân truyền một lòng nghiên cứu luyện khí, không muốn quản lý sản nghiệp thế tục nên hắn mới có cơ hội này.

Hắn biết rõ trong mắt đại đa số gia tộc và thế lực thì chưởng quầy lầu các Luyện Khí Phường uy phong bát diện, nhưng trong mắt những đệ tử thân truyền của Lục Ly đại sư thì mình không đủ nhìn.

Bởi vậy nhìn thấy lệnh bài của Diệp Huyền thì hắn có một ý niệm trong đầu, bản thân mình phải đánh tốt quan hệ với người trước mặt, quyết không thể có nửa phần đắc tội.

Có thể được sư tôn giao lệnh bài cho Diệp Huyền, cho dù không phải đệ tử quan môn của sư tôn thì thân phận không kém chút nào.

- Tại hạ Hủ Lịch, là chưởng quầy lầu các Luyện Khí Phường ra mắt công tử, không biết công tử tôn tính đại danh là gì?
Chương665: Hủ Lịch đại sư (2)

Hủ Lịch nói chuyện cung kính rồi lại không mất uy nghiêm, lộ ra dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Huyền Diệp.

Diệp Huyền thản nhiên nói, thái độ của Hủ Lịch làm hắn có hảo cảm.

- Thì ra là Diệp thiếu.

Hủ Lịch tỏ thái độ:

- Ta không rõ chuyện của Diệp thiếu cho lắm nhưng xin yên tâm, tại đế đô, bất cứ kẻ nào cũng không thể giễu võ giương oai trên đầu Luyện Khí Phường chúng ta, nếu Diệp thiếu tin được, chuyện này giao cho ta xử lý đi.

Vừa dứt lời, Hủ Lịch trực tiếp quay người nhìn sang Chu quản sự.

- Chu Hòa, tại đây xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy ánh mát nghiêm khắc của Hủ Lịch, nội tâm Chu Hòa chấn động, vội vàng giảng thuật chuyện vừa rồi từ đầu tới cuối, không có thêm mắm thêm muối chút nào.

Thì ra là như vậy.

Hủ Lịch nghe Chu Hòa giảng thuật xong, đôi mắt của hắn biến thành hung ác.

- Thiệu đội trưởng, uy phong của ngươi rất lớn, lại muốn mang người Luyện Khí Phường về thiên lao, không biết là ai cho ngươi lá gan này? Là Cổ thống lĩnh hay là Tôn thống lĩnh? Tuy Hủ Lịch ta không phải nhân vật gì nhưng chuyện hô nay phải cho Hủ Lịch ta công đạo, lúc nào Thiên Long vệ có thể tùy ý ức hiếp người Luyện Khí Phường chúng ta?

Lời nói của Hủ Lịch lập tức truyền khắp cả con phố này..

Hủ Lịch vừa nói như vậy, cộng thêm thái độ cung kính với Diệp Huyền cũng làm đám người chung quanh trợn mắt há hốc mồm.

- Không, không, Hủ Lịch đại sư, hiểu lầm, đây là hiểu lầm.

Thiệu Quân đã sớm biết không ổn, hiện tại Hủ Lịch mở miệng, hắn đổ mồ hôi lạnh trên trán sau đó vội vàng giải thích.

- Chuyện này là Thành Kiến Ti phát sinh xung đột với vị tiểu huynh đệ này, tại hạ chỉ đứng giữa điều giải mà thôi, Hủ Lịch đại sư, ngài đừng có hiểu lầm ah.

- Hiểu lầm?

Hủ Lịch lạnh lùng nói ra:

- Chẳng phải vừa rồi ngươi muốn mang Diệp thiếu và La gia đi thiên lao là ta nghe lầm sao? Hay là Chu Hòa nói sai?

- Không, các ngươi đúng, là ta sai!

Hiện tại Thiệu Quân muốn mắng chết Hoàng Chung, hắn vội vàng cúi đầu giải thích với Hủ Lịch:

- Vị tiểu huynh đệ này nói cửa hàng La gia là sản nghiệp của Luyện Khí Phường, tại hạ căn bản không dám động tới, người xem, không phải ta mời Chu quản sự tới hay sao?

- Cửa hàng La gia? Đây rõ ràng là sản nghiệp Luyện Khí Phường chúng ta, đội trưởng Thiên Long vệ, chẳng lẽ không có mắt sao?

Hủ Lịch lạnh lùng nói.

Đương nhiên hắn biết rõ cửa hàng La gia căn bản không phải sản nghiệp của Luyện Khí Phường.

Vào lúc này cho dù là hầm cầu thìhắn cũng phải nói là sản nghiệp của Luyện Khí Phường ah.

- Đúng, đúng, là ta mắt mù, không nhìn ra cửa hàng Luyện Khí Phường, nên mắng, nên mắng.

Lúc trước đội trưởng Thiên Long vệ còn uy phong lẫm lẫm, lúc này chật vật cầu xin, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

- Còn Hoàng đội trưởng, ngươi uy phong rất to, lúc nào Thành Kiến Ti có thể không thông qua Luyện Khí Phường là có thể tùy ý dở bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường?

Hủ Lịch lạnh lùng nhìn sang Hoàng Chung.

Có thể làm chưởng quầy lầu các Luyện Khí Phường trong phường thị, Hủ Lịch chính là nhân tinh, hắn làm sao không biết chuyện hôm nay chính là Thành Kiến Ti Hoàng Chung gây ra.

- Hủ Lịch đại sư, ta...

Hoàng Chung há hốc mồm, bộ dạng sắp khóc, cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra Luyện Khí Phường Hủ Lịch đại sư sẽ đích thân chạy đến nơi này, hơn nữa còn xuất đầu vì La gia, xem bộ dạng nổi giận đùng đùng của Hủ Lịch, hắn làm sao không biết mình chọc đại sự rồi.

Hắn chỉ là tiểu đội trưởng chấp pháp của Thành Kiến Ti, làm sao có thể thừa nhận Luyện Khí Phường nghiền áp.

Vào thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Tần Vũ.

Tất cả đều là chuyện Tần Vũ làm ra, nếu như không phải Tần Vũ thì hắn làm sao nhúng tay vào vũng nước đục này.

- Hủ Lịch đại sư, theo ta được biết cửa hàng này là cửa hàng của La gia a, lúc nào thành sản nghiệp Luyện Khí Phường? Huống chi, Thành Kiến Ti phụ trách quy hoạch xây dựng thành thị, phá bỏ và dời đi cửa hàng đi nơi khác cũng thuộc chức trách của bọn họ.

Tần Vũ không thể không đứng ra nói chuyện vì Hoàng Chung.

Trong lòng của hắn nghẹn một bụng lửa giận, sắp hốt gọn Diệp Huyền và La gia vào một chỗ, Luyện Khí Phường lại xen vào việc này.

- Thì ra là Tần gia công tử, khó trách tự tin như vậy, quả nhiên là hào phú không tầm thường.

Hủ Lịch khinh thường cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn ngập trào phúng:

- Dựa theo như Tần công tử nói như vậy, Luyện Khí chúng ta có cửa hàng và sản nghiệp nào cũng phải chuẩn bị báo cáo với Tần gia các ngươi hay sao? Ta cũng muốn các ngươi biết rõ nơi này có phải sản nghiệp Luyện Khí Phường của chúng ta hay không...

Tần Vũ cau mày:

- Hủ Lịch đại sư, ta cũng không nói như vậy.

- Ngươi không có nói như vậy nhưng lời của ngươi có ý như vậy, tuy Hủ Lịch ta lớn tuổi một chú nhưng còn không phải ngu ngốc.

Hủ Lịch lạnh lùng nói ra.

- Ngươi nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi, hôm nay Thành Kiến Ti dỡ bỏ gian cửa hàng này hoàn toàn là dựa theo luật páp đế quốc, hẳn Hủ Lịch đại sư cho rằng mình tư lịch cao liền không đặt luật pháp đế quốc vào trong mắt.

Nhìn thấy Hủ Lịch phá hư chuyện tốt của hắn, nội tâm Tần Vũ nghẹn một bụng lửa giận.

Hắn là đệ tử hào phú Tần gia, đổi lại Lê Húc đại sư đến thì hắn còn nhường nhịn nhưng hắn biết rõ thân phận của Hủ Lịch, nói là chưởng quầy lầu các Luyện Khí Phường nhưng trên thực tế là đệ tử ký danh của Lục Ly đại sư, người khác sợ hắn, Tần Vũ từ nhỏ đến lớn hung hăng càn quấy đã quen nên không sợ.

Thái độ của Tần Vũ cũng chọc Hủ Lịch tức giận.

Cho dù gia chủ Tần gia ở chỗ này nhìn thấy hắn cũng phải cung kính, Tần Vũ quả thực không biết trời cao đất rộng.

- Hoàng Chung, Tần công tử nói có phải là ý ngươi muốn nói hay không?

Hắn lạnh lẽo nhìn sang Hoàng Chung.

- Này... Này...

Hoàng Chung lắp bắp nhưng cả buổi không xuất ra cái rắm.

- Tốt, rất tốt.

Hủ Lịch híp mắt lại, ánh mắt bắn ra hàn quang:

- Chyện này Luyện Khí Phường sẽ đích thân hỏi Ngô cục trưởng Thành Kiến Ti, xem xem Thành Kiến Ti các ngươi có thật muốn dở bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường hay không.

- Hủ Lịch đại sư, này...

Sắc mặt Hoàng Chung trắng bệch, lập tức nơm nớp lo sợ.

Quy hoạch phường thị lần nữa vốn chính là do hắn và Tần Vũ làm ra mà thôi, nếu thật náo tới chỗ Thành Kiến Ti, hắn tuyệt đối sẽ không may tới cực điểm.

- Đủ rồi, không cần nói nhảm, nơi này là địa bàn của Luyện Khí Phường chúng ta, chư vị, chẳng lẽ còn ta mời các ngươi rời đi hay sao? Nếu quả thật muốn dỡ bỏ cửa hàng, có thể, bao Ngô cục trưởng Thành Kiến Ti các ngươi cầm văn bản của đế quốc tới đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom