hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 5: Suy đoán
Nằm nghỉ trên sàn sau trận giao hoan quá mệt mỏi, cơ thể vốn đã yếu nay càng lộ vẻ yếu ớt, tạo cảm giác muốn bao bọc chở che của người nhìn vào. Lý Uyển Như cố gắng ngồi dậy, cô biết rằng muốn tu luyện thì phải ngăn lại cảm xúc muốn nghỉ ngơi đó.
Lý Uyển Như nhìn âm hộ vẫn đang rỉ thành dòng thứ tinh dịch trắng đục, lại nghĩ đến bản chất công pháp của Hoan Du Thánh Điển là có thể hấp thụ nguyên khí thông qua tinh dịch. Lý Uyển Như với tay lấy một cái chén sứ, nhét vào âm hộ để ngăn dòng ‘nguyên khí’ trào ra ngoài. Một cảm giác mát lạnh bên dưới hạ thân khiến cô rùng mình nhưng cũng không làm chậm đi động tác nhét vào bản thân.
Khoanh chân xếp bằng, vận chuyển công pháp tiêu hóa năng lượng. Thế nhưng chưa kịp thi triển, Lý Uyển Như nội thị thấy từng dòng nguyên khí mỏng manh đã tự động được chuyển hóa từ tinh dịch trong âm đạo, ngưng kết, vào hội tụ vào đan điền tử cung.
“Tốc độ này,..., thực sự nhanh hơn cả tu luyện truyền thống”. Cô lẩm bẩm, áng chừng nếu tu luyện theo cách này, có lẽ không cần trăm năm, chỉ cần sáu mươi, bảy mươi năm là quá đủ.
Tu luyện là quá trình nhàm chán, lặp đi lặp lại một động tác: hấp thụ, chuyển hóa, ngưng kết, áp súc. Thông thường tu luyện giả đạo tâm không ổn định có thể bỏ cuộc vì quá trình này.
Nhưng mà, cách tu luyện mới này của ta, thật sự rất sướng, lại còn hiệu quả nữa chứ. Một luồng suy nghĩ phản chính đạo dâng lên trong lòng Lý Uyển Như, cô không rõ là tốt hay xấu nhưng nó thật sự đóng góp tốc độ vượt trội hơn công cuộc nhàm chán kia.
Năm xưa, Lý Uyển Như mất sáu tháng mới đặt bước chân vào cảnh giới đầu tiên: Nhân Cảnh, nhưng cô cảm giác được rằng có lẽ chỉ cần bốn tháng là đủ để cô có thể tiến tới giới tu luyện. Có thể tiếp xúc cảnh cửa đầu tiên và cực kỳ quan trọng này, dẫu cho cơ thể nguyên chủ đã qua thời kỳ tốt nhất để đặt nền móng.
Nhân cảnh luyện thể, Địa cảnh luyện khí, Thiên cảnh luyện thần, Linh cảnh luyện hồn, Thánh cảnh hợp thể. Chân ngôn bất hủ trong giới tu hành, hành trình trở lại Thánh cảnh của Lý Uyển Như còn rất dài, nhưng nản lòng chưa bao giờ nằm trong từ điển của Lý Uyển Như, cô phải sống, phải mạnh hơn để khám phá bí mật về cái chết kiếp trước, về bí mật vùi sâu trong gia tộc của mình.
Tinh dịch là tài nguyên quan trọng nếu muốn trở thành kẻ mạnh nhanh chóng. Nhìn những giọt vương vãi dưới sàn, Lý Uyển Như cố gắng át cảm giác ghê tởm từ tận đáy lòng. Cô cúi người, liếm sạch chúng, cảm giác trôi xuống họng và từng giọt được chuyển hóa thành nguyên khí.
“Hiệu quả hơn so với thấm qua da, nhưng chỉ được chín thành so với hấp thu qua âm đạo, nhưng ít nhất thì không cần rửa tay và vị thực sự cũng không quá tệ.”. Lý Uyển Như nghĩ thầm.
“Thậm chí ta còn thấy ngon ấy chứ! Không được! Cảm giác này chắc chắn là do công pháp tà đạo kia!”
Mặc cho ‘đan điền tử cung’ không ngừng chuyển hóa tinh dịch trong âm đạo, Lý Uyển Như suy nghĩ về vấn đề vừa gặp phải, tại sao dấu ấn tự nhiên phát hỏa và gây ra cảm giác ham muốn kia?
Liếc nhìn đồng hồ là 8h20, cô thấy phục những nghệ nhân tài hoa có thể sử dụng bánh răng và dây cót để tạo ra sản phẩm xem giờ chính xác đến như vậy mà không cần dùng đến nguyên lực. Lý Uyển Như nhẩm thấy được rằng cuộc giao hoan kia kéo dài khoảng 30 phút, như vậy là cơn nứng ập tới bản thân là hồi 7h45.
Lần đầu ngưng tụ dấu ấn là một tiếng trước đó, vậy là dấu ấn ở hạ thân ép ta phải quan hệ để hấp thụ năng lượng? Nếu đặt theo giả thiết này thì có thể phân thành hai hướng:
“Thứ nhất, trong vòng một tiếng phải bổ sung tinh dịch khi tinh dịch truong âm đạo trước đó đã cạn. Thứ hai, trong vòng một tiếng phải quan hệ một lần”
Nếu như trường hợp trước thì Lý Uyển Như có thể “tích trữ” trước, còn nếu là trường hợp thứ hai thì thật sự khó khăn, mọi công việc thực thi đều bị hạn chế.
Lý Uyển Như hiểu rõ quy luật này khi cô vận chuyển công pháp, mục tiêu của cô là trở lại tu vi Thánh Cảnh càng sớm càng tốt nên dấu ấn đó như là một sự thúc ép bản thân vậy. Nhưng sự thúc ép này thực sự nghiệt ngã đấy. Lý Uyển Như thở dài thườn thượt.
Nghỉ ngơi hồi phục một chút thể lực, Lý Uyển Như đứng dậy thay một bộ váy khác, hai đùi vẫn kẹp chặt lấy chén sứ, không hi vọng chất lỏng bên trong chảy ra ngoài.
Nhìn gương đồng, thấy hai vú có quầng thâm, có chút sệ làm Lý Uyển Như hơi nhíu máy, nhưng vấn đề lập tức được ném sau đầu. Bởi lẽ, khi bước chân vào Nhân cảnh, dùng nguyên khí tôi luyện thân thể thì những khuyết điểm kia sẽ được bù đáp và phục hồi đến trạng thái tốt nhất. Bao gồm cả âm hộ có chút thâm vì quan hệ quá nhiều của nguyên chủ.
“Trước hết, cần kiểm nghiệm hai giả thiết trên, ta kết thúc quan hệ với gã A Cẩu kia là 8h15, vậy cứ thử chờ một tiếng thử xem, nếu như không có cảm giác ham muốn tột độ thì là giả thiết còn lại, chỉ cần giữ tinh dịch trong âm hộ là được mà không cần phải quan hệ quá nhiều và liên tục.”. Lý Uyển Như nghĩ thầm
“Vấn đề trước mắt là xử lý vết bớt hay dấu ấn ở hạ thân, việc đột nhiên xuất hiện sẽ khiến cho nhưng khách quen hay Hoàng di cảm thấy nghi ngờ.”. Lý Uyển Như nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách tìm tới một thợ xăm, vừa để kiểm chứng giả thiết, vừa có thể che lấp đi dấu ấn bất ngờ xuất hiện.
Nghĩ là làm, Lý Uyển Như thay đổi trang phục, đeo mạng che mặt, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ để rời khỏi Thanh Quan viện đến một tiệm xăm nổi tiếng ở thành Bắc này.
Kỹ nữ ngân bài không bị hạn chế tự do quá nhiều, cơ bản có thể thoải mái ra ngoài hoạt động trong thành. Còn việc trốn đi thì đừng mong nghĩ đến, thế lực của Thanh Quan viện quá lớn, bao quát cả Phong Đô thành này, một thân gái điếm muốn đào thoát thì khó hơn lên trời. Chắc vừa ra khỏi thành đã bị tóm lại, tiếp nhận hình phạt từ đội ngũ chấp pháp. Nghĩ tới hình phạt dựa trên ký ức nguyên chủ, Lý Uyển Như bất giác rùng mình.
Ra khỏi căn phòng, Lý Uyển Như bước đi ở hành lang dẫn ra sảnh lớn, nơi đây trang hoàng đẹp đẽ, nhiều tốp kỹ nữ tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hoặc chỉ dẫn nhau cách trang điểm, hoặc kỹ thuật quan hệ, kỹ nghệ như cầm, ký, thư, họa. Thanh lâu mở buổi tối nên những cô gái này buổi sáng thường luyện tập các kỹ năng là chính. Nếu muốn rót rượu tiếp khách thì có thể đăng ký vào các quán trà, tửu lâu hay phòng hí kịch nằm dưới quyền quản lý của Thanh Quan viện.
Bên trên ba mươi sáu ngân bài là mười hai kim bài, những kỹ nữ này là tinh hoa trong tinh hoa, ai cũng là giai nhân tuyệt sắc tuyệt trần và tinh thông kỹ nghệ. Đây là những vị trí thường được nhắm tới của các thế gia công tử, nhưng tiêu chuẩn tiếp khách của họ rất cao, đám nhị thế tổ ăn chơi trác táng chẳng bao giờ có cửa lọt vào mắt xanh của các kim bài kỹ nữ cả.
Vì lẽ đó nên họ lựa chọn ngân bài vị trí thấp hơn chút lại mang sắc đẹp lấn át cả kim bài là Lý Uyển Như, dẫu cho cô chẳng có tí gọi là kỹ thuật tình dục hay kỹ nghệ cầm kỳ thi họa cả.
Lướt qua những kỹ nữ khác, Lý Uyển Như đi tới cổng chính, các kỹ nữ đều dạt sang và chào hỏi dịu dàng với vị ngân bài này. Lý Uyển Như nguyên chủ là người có chút khờ khạo nên được sự thương cảm từ các kỹ nữ khác, cũng chẳng có kỹ nữ nào rỗi hơi đi trêu chọc vị ngân bài là viên ngọc quý trong tay Hoàng tú bà và là hàng yêu thích của các công tử thế gia cả.
Vẫy tay với xa phu gần đó, thuê một chiếc xe ngựa với giá 10 văn tiền để đến tiệm xăm ở khu thành Tây, đây là tiệm cực kỳ nổi tiếng trong trí nhớ của nguyên chủ. Thêm cả vấn đề xăm ở Phong Đô thành không hề thiếu, nam nữ đều có thể in lên cơ thể vài hình để tạo nên nét độc đáo, quyến rũ riêng biệt.
Tiếng xe ngựa lọc cọc vang lên, ngồi trong xe ngựa, Lý Uyển Như thi thoảng liếc nhìn sự phồn vinh của nơi đô thành, thứ mà kiếp trước của cô chẳng bao giờ tiếp xúc đến. Lúc này cô không còn là lão quái vật sống trăm năm tuổi nữa mà như một thiếu nữ đôi mươi đầy tò mò, hoài bão của tuổi trẻ.
9h, Lý Uyển Như liếc nhìn đồng hồ cơ học to bằng cả tòa nhà ở quảng trường thành Bắc, cô nhận thấy tinh dịch trong âm đạo mình đã khô cạn. Nếu cơn ham muốn kia xảy ra sau mười năm phút nữa thì cô chỉ còn cách quan hệ với xa phu tuổi lục tuần kia mà thôi. Còn trong giả thiết còn lại thì nó sẽ xảy ra sau một tiếng nữa. Vừa nghĩ, Lý Uyển Như vừa đưa tay vào giữa hai chân để lấy ra chiếc chén sứ, để vào trong túi xách mà cô đang cầm.
“9h30, chẳng có điều gì xảy ra cả, vậy là có thể ở giả thiết sau, mong rằng cả hai đều sai là tốt nhất”. Lý Uyển Như thầm nghĩ.
Xe ngựa cuối cùng cũng đến nơi cần đến, Lý Uyển Như bước xuống trước của tiệm xăm, trả tiền theo thỏa thuận với xa phu. Một lượng bạc tương đương với một trăm văn tiền, với khoản mà Hoắc, Bạch công tử đưa cho cô thì chi tiêu thực sự thoải mái.
Nhìn theo bóng lưng của xa phu đi khỏi, cô lúc này mới quay người rời khỏi tiệm xăm. Mục đích đã đạt được, chỉ cần xa phu của Thanh Quan kia làm chứng cho việc “đi xăm” của cô thì chẳng còn nghi vấn nào về dấu ấn lạ kia cả.
Sắp đến giờ rồi, Lý Uyển Như trải bước rộng hơn, tới một nơi có chút quen thuộc trong ký ức của nguyên chủ, nơi trước đó từng là nhà của thân xác này trước khi bị bán vào kỹ viện bậc nhất Phong Đô thành: khu ổ chuột thành Tây
Lý Uyển Như nhìn âm hộ vẫn đang rỉ thành dòng thứ tinh dịch trắng đục, lại nghĩ đến bản chất công pháp của Hoan Du Thánh Điển là có thể hấp thụ nguyên khí thông qua tinh dịch. Lý Uyển Như với tay lấy một cái chén sứ, nhét vào âm hộ để ngăn dòng ‘nguyên khí’ trào ra ngoài. Một cảm giác mát lạnh bên dưới hạ thân khiến cô rùng mình nhưng cũng không làm chậm đi động tác nhét vào bản thân.
Khoanh chân xếp bằng, vận chuyển công pháp tiêu hóa năng lượng. Thế nhưng chưa kịp thi triển, Lý Uyển Như nội thị thấy từng dòng nguyên khí mỏng manh đã tự động được chuyển hóa từ tinh dịch trong âm đạo, ngưng kết, vào hội tụ vào đan điền tử cung.
“Tốc độ này,..., thực sự nhanh hơn cả tu luyện truyền thống”. Cô lẩm bẩm, áng chừng nếu tu luyện theo cách này, có lẽ không cần trăm năm, chỉ cần sáu mươi, bảy mươi năm là quá đủ.
Tu luyện là quá trình nhàm chán, lặp đi lặp lại một động tác: hấp thụ, chuyển hóa, ngưng kết, áp súc. Thông thường tu luyện giả đạo tâm không ổn định có thể bỏ cuộc vì quá trình này.
Nhưng mà, cách tu luyện mới này của ta, thật sự rất sướng, lại còn hiệu quả nữa chứ. Một luồng suy nghĩ phản chính đạo dâng lên trong lòng Lý Uyển Như, cô không rõ là tốt hay xấu nhưng nó thật sự đóng góp tốc độ vượt trội hơn công cuộc nhàm chán kia.
Năm xưa, Lý Uyển Như mất sáu tháng mới đặt bước chân vào cảnh giới đầu tiên: Nhân Cảnh, nhưng cô cảm giác được rằng có lẽ chỉ cần bốn tháng là đủ để cô có thể tiến tới giới tu luyện. Có thể tiếp xúc cảnh cửa đầu tiên và cực kỳ quan trọng này, dẫu cho cơ thể nguyên chủ đã qua thời kỳ tốt nhất để đặt nền móng.
Nhân cảnh luyện thể, Địa cảnh luyện khí, Thiên cảnh luyện thần, Linh cảnh luyện hồn, Thánh cảnh hợp thể. Chân ngôn bất hủ trong giới tu hành, hành trình trở lại Thánh cảnh của Lý Uyển Như còn rất dài, nhưng nản lòng chưa bao giờ nằm trong từ điển của Lý Uyển Như, cô phải sống, phải mạnh hơn để khám phá bí mật về cái chết kiếp trước, về bí mật vùi sâu trong gia tộc của mình.
Tinh dịch là tài nguyên quan trọng nếu muốn trở thành kẻ mạnh nhanh chóng. Nhìn những giọt vương vãi dưới sàn, Lý Uyển Như cố gắng át cảm giác ghê tởm từ tận đáy lòng. Cô cúi người, liếm sạch chúng, cảm giác trôi xuống họng và từng giọt được chuyển hóa thành nguyên khí.
“Hiệu quả hơn so với thấm qua da, nhưng chỉ được chín thành so với hấp thu qua âm đạo, nhưng ít nhất thì không cần rửa tay và vị thực sự cũng không quá tệ.”. Lý Uyển Như nghĩ thầm.
“Thậm chí ta còn thấy ngon ấy chứ! Không được! Cảm giác này chắc chắn là do công pháp tà đạo kia!”
Mặc cho ‘đan điền tử cung’ không ngừng chuyển hóa tinh dịch trong âm đạo, Lý Uyển Như suy nghĩ về vấn đề vừa gặp phải, tại sao dấu ấn tự nhiên phát hỏa và gây ra cảm giác ham muốn kia?
Liếc nhìn đồng hồ là 8h20, cô thấy phục những nghệ nhân tài hoa có thể sử dụng bánh răng và dây cót để tạo ra sản phẩm xem giờ chính xác đến như vậy mà không cần dùng đến nguyên lực. Lý Uyển Như nhẩm thấy được rằng cuộc giao hoan kia kéo dài khoảng 30 phút, như vậy là cơn nứng ập tới bản thân là hồi 7h45.
Lần đầu ngưng tụ dấu ấn là một tiếng trước đó, vậy là dấu ấn ở hạ thân ép ta phải quan hệ để hấp thụ năng lượng? Nếu đặt theo giả thiết này thì có thể phân thành hai hướng:
“Thứ nhất, trong vòng một tiếng phải bổ sung tinh dịch khi tinh dịch truong âm đạo trước đó đã cạn. Thứ hai, trong vòng một tiếng phải quan hệ một lần”
Nếu như trường hợp trước thì Lý Uyển Như có thể “tích trữ” trước, còn nếu là trường hợp thứ hai thì thật sự khó khăn, mọi công việc thực thi đều bị hạn chế.
Lý Uyển Như hiểu rõ quy luật này khi cô vận chuyển công pháp, mục tiêu của cô là trở lại tu vi Thánh Cảnh càng sớm càng tốt nên dấu ấn đó như là một sự thúc ép bản thân vậy. Nhưng sự thúc ép này thực sự nghiệt ngã đấy. Lý Uyển Như thở dài thườn thượt.
Nghỉ ngơi hồi phục một chút thể lực, Lý Uyển Như đứng dậy thay một bộ váy khác, hai đùi vẫn kẹp chặt lấy chén sứ, không hi vọng chất lỏng bên trong chảy ra ngoài.
Nhìn gương đồng, thấy hai vú có quầng thâm, có chút sệ làm Lý Uyển Như hơi nhíu máy, nhưng vấn đề lập tức được ném sau đầu. Bởi lẽ, khi bước chân vào Nhân cảnh, dùng nguyên khí tôi luyện thân thể thì những khuyết điểm kia sẽ được bù đáp và phục hồi đến trạng thái tốt nhất. Bao gồm cả âm hộ có chút thâm vì quan hệ quá nhiều của nguyên chủ.
“Trước hết, cần kiểm nghiệm hai giả thiết trên, ta kết thúc quan hệ với gã A Cẩu kia là 8h15, vậy cứ thử chờ một tiếng thử xem, nếu như không có cảm giác ham muốn tột độ thì là giả thiết còn lại, chỉ cần giữ tinh dịch trong âm hộ là được mà không cần phải quan hệ quá nhiều và liên tục.”. Lý Uyển Như nghĩ thầm
“Vấn đề trước mắt là xử lý vết bớt hay dấu ấn ở hạ thân, việc đột nhiên xuất hiện sẽ khiến cho nhưng khách quen hay Hoàng di cảm thấy nghi ngờ.”. Lý Uyển Như nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách tìm tới một thợ xăm, vừa để kiểm chứng giả thiết, vừa có thể che lấp đi dấu ấn bất ngờ xuất hiện.
Nghĩ là làm, Lý Uyển Như thay đổi trang phục, đeo mạng che mặt, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ để rời khỏi Thanh Quan viện đến một tiệm xăm nổi tiếng ở thành Bắc này.
Kỹ nữ ngân bài không bị hạn chế tự do quá nhiều, cơ bản có thể thoải mái ra ngoài hoạt động trong thành. Còn việc trốn đi thì đừng mong nghĩ đến, thế lực của Thanh Quan viện quá lớn, bao quát cả Phong Đô thành này, một thân gái điếm muốn đào thoát thì khó hơn lên trời. Chắc vừa ra khỏi thành đã bị tóm lại, tiếp nhận hình phạt từ đội ngũ chấp pháp. Nghĩ tới hình phạt dựa trên ký ức nguyên chủ, Lý Uyển Như bất giác rùng mình.
Ra khỏi căn phòng, Lý Uyển Như bước đi ở hành lang dẫn ra sảnh lớn, nơi đây trang hoàng đẹp đẽ, nhiều tốp kỹ nữ tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hoặc chỉ dẫn nhau cách trang điểm, hoặc kỹ thuật quan hệ, kỹ nghệ như cầm, ký, thư, họa. Thanh lâu mở buổi tối nên những cô gái này buổi sáng thường luyện tập các kỹ năng là chính. Nếu muốn rót rượu tiếp khách thì có thể đăng ký vào các quán trà, tửu lâu hay phòng hí kịch nằm dưới quyền quản lý của Thanh Quan viện.
Bên trên ba mươi sáu ngân bài là mười hai kim bài, những kỹ nữ này là tinh hoa trong tinh hoa, ai cũng là giai nhân tuyệt sắc tuyệt trần và tinh thông kỹ nghệ. Đây là những vị trí thường được nhắm tới của các thế gia công tử, nhưng tiêu chuẩn tiếp khách của họ rất cao, đám nhị thế tổ ăn chơi trác táng chẳng bao giờ có cửa lọt vào mắt xanh của các kim bài kỹ nữ cả.
Vì lẽ đó nên họ lựa chọn ngân bài vị trí thấp hơn chút lại mang sắc đẹp lấn át cả kim bài là Lý Uyển Như, dẫu cho cô chẳng có tí gọi là kỹ thuật tình dục hay kỹ nghệ cầm kỳ thi họa cả.
Lướt qua những kỹ nữ khác, Lý Uyển Như đi tới cổng chính, các kỹ nữ đều dạt sang và chào hỏi dịu dàng với vị ngân bài này. Lý Uyển Như nguyên chủ là người có chút khờ khạo nên được sự thương cảm từ các kỹ nữ khác, cũng chẳng có kỹ nữ nào rỗi hơi đi trêu chọc vị ngân bài là viên ngọc quý trong tay Hoàng tú bà và là hàng yêu thích của các công tử thế gia cả.
Vẫy tay với xa phu gần đó, thuê một chiếc xe ngựa với giá 10 văn tiền để đến tiệm xăm ở khu thành Tây, đây là tiệm cực kỳ nổi tiếng trong trí nhớ của nguyên chủ. Thêm cả vấn đề xăm ở Phong Đô thành không hề thiếu, nam nữ đều có thể in lên cơ thể vài hình để tạo nên nét độc đáo, quyến rũ riêng biệt.
Tiếng xe ngựa lọc cọc vang lên, ngồi trong xe ngựa, Lý Uyển Như thi thoảng liếc nhìn sự phồn vinh của nơi đô thành, thứ mà kiếp trước của cô chẳng bao giờ tiếp xúc đến. Lúc này cô không còn là lão quái vật sống trăm năm tuổi nữa mà như một thiếu nữ đôi mươi đầy tò mò, hoài bão của tuổi trẻ.
9h, Lý Uyển Như liếc nhìn đồng hồ cơ học to bằng cả tòa nhà ở quảng trường thành Bắc, cô nhận thấy tinh dịch trong âm đạo mình đã khô cạn. Nếu cơn ham muốn kia xảy ra sau mười năm phút nữa thì cô chỉ còn cách quan hệ với xa phu tuổi lục tuần kia mà thôi. Còn trong giả thiết còn lại thì nó sẽ xảy ra sau một tiếng nữa. Vừa nghĩ, Lý Uyển Như vừa đưa tay vào giữa hai chân để lấy ra chiếc chén sứ, để vào trong túi xách mà cô đang cầm.
“9h30, chẳng có điều gì xảy ra cả, vậy là có thể ở giả thiết sau, mong rằng cả hai đều sai là tốt nhất”. Lý Uyển Như thầm nghĩ.
Xe ngựa cuối cùng cũng đến nơi cần đến, Lý Uyển Như bước xuống trước của tiệm xăm, trả tiền theo thỏa thuận với xa phu. Một lượng bạc tương đương với một trăm văn tiền, với khoản mà Hoắc, Bạch công tử đưa cho cô thì chi tiêu thực sự thoải mái.
Nhìn theo bóng lưng của xa phu đi khỏi, cô lúc này mới quay người rời khỏi tiệm xăm. Mục đích đã đạt được, chỉ cần xa phu của Thanh Quan kia làm chứng cho việc “đi xăm” của cô thì chẳng còn nghi vấn nào về dấu ấn lạ kia cả.
Sắp đến giờ rồi, Lý Uyển Như trải bước rộng hơn, tới một nơi có chút quen thuộc trong ký ức của nguyên chủ, nơi trước đó từng là nhà của thân xác này trước khi bị bán vào kỹ viện bậc nhất Phong Đô thành: khu ổ chuột thành Tây
Bình luận facebook