hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 3: Hoàn cảnh
Hoan Du Thánh Điển là một bộ công pháp hoàn chỉnh, bao gồm tâm pháp, võ kỹ. Những võ kỹ lại không có tính thực chiến mà lại là những tư thế phục vụ cho chuyện giường chiếu. Áp dụng đồng thời với tâm pháp sẽ tạo thành tình trạng thải dương bổ âm. Trực tiếp hấp thu tinh khí của đối phương song tu.
“Chậc, đúng là tà pháp mà!”. Lý Uyển Như lẩm bẩm.
Lúc này cô đang lau rửa những vết tích giao hoan trên cơ thể nõn nà của mình.
Sau khi vận hành công pháp và tạo thành đan điền dị chủng bằng tử cung. Lý Uyển Như đã có thể hấp thu hoàn toàn nguyên lực mà cô đã ngưng kết. Dù chẳng tăng tiến chút sức mạnh nào nhưng ít nhất thì cũng phục hồi được đôi phần thể lực.
Lý Uyển Như cảm thấy toàn thân có sức sống hơn, bấy giờ cô mới kiểm tra cơ thể của nguyển chủ. Đưa tay cầm khăn ướt lau từ từ từng bộ phận, cô nhận ra cơ thể này có làn da đẹp mịn màng, trắng nõn. Mỗi khi chạm vào đều cảm giác mát lạnh, độ đàn hồi thật tốt.
Nhưng điểm Lý Uyển Như chú ý nhất là phần ngực.
“Nó to quá!”. Thực vậy, ngực nguyên chủ rất lớn, phải hơn 100cm.
“Quá bất tiện trong chiến đấu”. Là một người quen với việc chiến đấu ở kiếp trước, nhận thức đầu tiên của Lý Uyển Như là về khả năng thích nghi trên chiến trường. Bất kể một bất lợi nào cũng có thể làm cô mất mạng khi đối diện kẻ thù.
Bộ ngực khá săn chắc nhưng lại có chút sệ sau gần bảy năm làm kỹ nữ. Đôi nhũ hoa không còn hồng hào mà có chút thâm đen dù Lý Uyển Như mới chỉ ở tuổi đôi mươi.
Tiếp đó, Lý Uyển Như dùng khăn ướt lau đôi chân dài và vùng hạ bộ, âm hộ không còn trắng hồng như thiếu nữ mà có chút thâm. Nhìn cơ thể trắng như ngọc thạch, nhưng lại có nhiều vết bầm xanh tím trên mông, ngực, đùi sau khi quan hệ, thi thoảng chúng nhói đau làm Lý Uyển Như phải nhăn mặt. Cố vệ sinh sạch sẽ bên trong âm hộ một chút, dẫu sao bản thân từng là Thánh Nữ cao cao tại thượng giờ đây lưu lạc ở hoàn cảnh này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu.
Lý Uyển Như muốn ngâm mình trong nước ấm để tẩy rửa bằng hết những dư âm đêm qua nhưng nha hoàn thiếp thân của nguyên chủ đang bị bệnh nên chẳng ai hỗ trợ lấy nước nóng cho cô cả. Mà thể lực của Lý Uyển Như quá yếu để làm những việc như vậy.
“Nha hoàn bị bệnh sao? Chắc vì lẽ đó mà nguyên chủ mới dùng quá liều Lạc Ái Dược ư?”. Lý Uyển Như thầm nghĩ, đồng thời thuận tay khoác tấm sa mỏng để che đi cơ thể đẫy đà.
Cô ngồi trước gương đồng được đặt trên bàn trang điểm, tay vuốt lại mái tóc đen dài đang rối bời. Nhìn vào gương, thấy gương mặt xa lạ khiến cho Lý Uyển Như phải sửng sốt:
“Đẹp quá!”
Trong gương hiện lên là một gương mặt mỹ nhân, khuôn mặt xinh đẹp tựa như tạc tượng, cùng đôi mắt dài lộ rõ sự quyến rũ. Chiếc mũi cao, thon và hàng lông mày nhỏ như điểm thêm sự lông lẫy từ đôi mắt mang lại. Duy nhất đôi môi nhợt nhạt làm khuôn mặt xinh đẹp kia như bị thiếu sức sống.
Là phụ nữ, ai cũng mong bản thân xinh đẹp và Lý Uyển Như cũng không ngoại lệ. Phần lớn người tu hành đều có thể trích một phần nguyên khí hấp thu được để duy trì dung nhan và trau chuốt nhan sắc nên cô đã thấy rất nhiều người xinh đẹp trong đó có cả bản thân trong kiếp trước. Nhưng đây lại là một người bình thường nên sắc đẹp trên tuyệt đối là đỉnh lưu.
Khi này, lòng nghi hoặc của Lý Uyển Như về nguyên nhân tại sao một người khờ khạo như nguyển chủ lại là ngân bài của kỹ viện. Hàng đêm vẫn luôn có công tử thế gia ngỏ lời. Bởi lẽ chỉ cần nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành kia cũng có thể khiến đối phương bỏ qua sự yếu kém trong kỹ nghệ hay chuyện chăn gối.
Liếc nhìn đồng hồ cơ học trên bàn, bây giờ đã là 6h50. Thông thường giờ này nha hoàn tên A Lam sẽ chuẩn bị đồ ăn, giúp Lý Uyển Như thay trang phục nhưng hiện tại A Lam nghỉ bệnh thì cô phải tự thân làm những việc đó mà thôi. Cộng thêm tâm trạng rối bời lúc này làm Lý Uyển Như chẳng có để tâm tới việc ăn uống.
Dựa trên ký ức của nguyên chủ, Lý Uyển Như thay đổi một thân trang phục màu hồng phấn, tôn lên dáng người đẫy đà và khuôn mặt yêu kiều.
Nhẩm thời gian, cô đã trùng sinh được khoảng nửa tiếng rồi. Có vẻ người của kỹ viện sẽ đến ngay thôi.
Khung cảnh thác loạn đêm qua vẫn hằn trong tâm trí Lý Uyển Như, trước khi thiếp đi vì quá mệt mỏi thì hai vị công tử họ Trương, Lâm đã rời đi trước. Chỉ còn hai vị Bạch, Hoắc công tử tiếp tục bồi luyện nguyên chủ. Tờ mờ sáng họ lại tiếp tục cày cấy trên cơ thể mệt rã rượi của nguyên chủ, để tăng khoái cảm, họ đã đưa cô uống thêm một liều Lạc Ái Dược và dẫn đến tình trạng sốc thuốc của cô.
“Có lẽ là như vậy, nếu tình trạng sốc thuốc sớm hơn thì ta không thể trùng sinh vào khoảng thời gian này được”
Sắp xếp lại dòng suy nghĩ, Lý Uyển Như tổng kết.
Lúc này, tiếng bước chân lộn xộn ngoài hành lang truyền đến tai cô, cửa căn phòng bung ra ngay lập tức. Lý Uyển Như ngước nhìn trước cửa thấy Bạch công tự cao gầy, Hoắc công tử có chút mập, tú bà trang điểm đậm nhưng chẳng che được nét phóng đãng trên gương mặt đã gần tứ tuần của bà, cạnh đó là bà lão ôm hộp gỗ hình vuông.
Lý Uyển Như nhận ra ngay bà lão này, bà là Ân lão - dược sư duy nhất của Thanh Quan viện, chuyên hỗ trợ, bốc thuốc cho các kỹ nữ và quan nhân. Lạc Ái dược cũng là sản phẩm của bà lão này.
Thấy Lý Uyển Như khoẻ mạnh ngồi trước bàn tròn, Hoắc, Bạch công từ thở hắt ra yên tâm, kỹ nữ thông không đáng tiền, chơi chết thì thôi, chỉ cần bồi thường vài chục ngân lượng là êm xuôi mọi việc. Nhưng đây thì khác, Lý Uyển Như là ngân bài của kỹ viện lớn nhất thành Phong Đô, cái giá để đền bù sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nên nhớ cả Thanh Quan chỉ có ba mươi sáu ngân bài kỹ nữ thôi đấy, mất một người là tổn thất một người, người quản lý sẽ bắt họ đền bù một khoản tiền không hề nhỏ.
Vị tú bà kia sau khi mở cửa lập tức tiến tới nắm đôi bàn tay trắng của Lý Uyển Như, khuôn mặt đầy lo lắng. Không biét là lo cho kỹ nữ này hay lo cho túi tiền của mình bị tổn thất nữa.
“Thật may là cái bớt kia chuyển dời vị trí, không thì ta không biết giải thích sao với Hoàng di nữa”. Lý Uyển Như nghĩ thầm.
Thanh Quan có tất cả chín tú bà, quản lý tất cả sự vụ của kỹ nữ, tạp dịch lẫn vận hành của kỹ viện. Chức vụ của họ chỉ sau vị quản lý bí ẩn chẳng bao giờ lộ mặt cả. Có thể nói chín người này là người đại diện cũng như phát ngôn của kỹ viện này.
“Nghê Thường, con không sao là tốt rồi, làm ta lo quá đấy. Nhận tin của nhị vị công tử đây khiến ta không sao yên lòng được.”
Hoàng tú bà nói với vẻ mặt và giọng điệu cực kỳ quan tâm, không ngại bộc lộ cảm xúc lo lắng của mình.
Bà đã chăm sóc Lý Uyển Như từ khi cô bị bán tới đây, cũng là người thân cận nhất của Lý Uyển Như.
“Con không sao, dì đừng lo lắng quá”. Lý Uyển Như nói với giọng điệu không giấu đi sự mệt mỏi của mình nhưng trong lòng lại lẩm nhẩm cái tên Nghê Thường được dùng làm thương hiệu kỹ nữ của mình.
Không đợi Lý Uyển Như trả lời xong, Ân lão đã đến bên cạnh, cầm bàn tay mà Hoàng tú bà nắm chặt của cô để bắt mạch. Nửa phút sau, Ân lão ngửa mặt lên nói với giọng điệu từ tốn:
“Không sao hết, thể trạng hơi yếu, cố gắng nghỉ ngơi chút. Đêm nay đừng để nó tiếp khách nhiều nữa.”
Sau khi nói lời cảm ơn đối với Ân lão, và xin lỗi vì không thể tiễn bà khi cơ thể đang có chút yếu này. Lý Uyển Như nhìn Hoàng tú bà và Ân lão đi ra khỏi phòng. Lại nhìn nhị vị công tử vẫn đứng chờ trước cửa, cô hạ giọng:
“Mời nhị vị ngồi, Nghê Thường có lỗi khi không thể tận lực tiếp đãi hai vị.”
Hoắc, Bạch công tử nhìn nhau, cảm giác như người ngồi trong phòng có chút xa lạ, trước đây Lý Uyển Như luôn có chút câu nệ, sợ hãi họ, không dám nhìn thẳng mắt các vị công tử thế gia.
Bạch công tử cao gầy hắng giọng, bước đến cạnh cô kỹ nữ xinh đẹp, cố nén lại cảm xúc muốn đè đối phương xuống hoàn thành nốt công việc dang dở:
“Lỗi do ta mới khiến nàng chịu tình cảnh này, đây là chút tâm thành, nàng hãy cố gắng bồi bổ bản thân.”
Nói đoạn hắn rút ra một thỏi bạc dúi vào tay Lý Uyển Như, nháy mắt với Hoắc công tử bên cạnh. Hoắc công tử thấy vậy cũng làm theo, đưa cho cô một thỏi bạc kích cỡ tương đồng.
Không đợi Lý Uyển Như tiễn biệt, cả hai vội vàng rời đi ngay lập tức với lý do có cuộc hợp nội bộ gia tộc trước cái nhìn kỳ quái từ vị Thánh Nữ.
“Chậc, đúng là tà pháp mà!”. Lý Uyển Như lẩm bẩm.
Lúc này cô đang lau rửa những vết tích giao hoan trên cơ thể nõn nà của mình.
Sau khi vận hành công pháp và tạo thành đan điền dị chủng bằng tử cung. Lý Uyển Như đã có thể hấp thu hoàn toàn nguyên lực mà cô đã ngưng kết. Dù chẳng tăng tiến chút sức mạnh nào nhưng ít nhất thì cũng phục hồi được đôi phần thể lực.
Lý Uyển Như cảm thấy toàn thân có sức sống hơn, bấy giờ cô mới kiểm tra cơ thể của nguyển chủ. Đưa tay cầm khăn ướt lau từ từ từng bộ phận, cô nhận ra cơ thể này có làn da đẹp mịn màng, trắng nõn. Mỗi khi chạm vào đều cảm giác mát lạnh, độ đàn hồi thật tốt.
Nhưng điểm Lý Uyển Như chú ý nhất là phần ngực.
“Nó to quá!”. Thực vậy, ngực nguyên chủ rất lớn, phải hơn 100cm.
“Quá bất tiện trong chiến đấu”. Là một người quen với việc chiến đấu ở kiếp trước, nhận thức đầu tiên của Lý Uyển Như là về khả năng thích nghi trên chiến trường. Bất kể một bất lợi nào cũng có thể làm cô mất mạng khi đối diện kẻ thù.
Bộ ngực khá săn chắc nhưng lại có chút sệ sau gần bảy năm làm kỹ nữ. Đôi nhũ hoa không còn hồng hào mà có chút thâm đen dù Lý Uyển Như mới chỉ ở tuổi đôi mươi.
Tiếp đó, Lý Uyển Như dùng khăn ướt lau đôi chân dài và vùng hạ bộ, âm hộ không còn trắng hồng như thiếu nữ mà có chút thâm. Nhìn cơ thể trắng như ngọc thạch, nhưng lại có nhiều vết bầm xanh tím trên mông, ngực, đùi sau khi quan hệ, thi thoảng chúng nhói đau làm Lý Uyển Như phải nhăn mặt. Cố vệ sinh sạch sẽ bên trong âm hộ một chút, dẫu sao bản thân từng là Thánh Nữ cao cao tại thượng giờ đây lưu lạc ở hoàn cảnh này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu.
Lý Uyển Như muốn ngâm mình trong nước ấm để tẩy rửa bằng hết những dư âm đêm qua nhưng nha hoàn thiếp thân của nguyên chủ đang bị bệnh nên chẳng ai hỗ trợ lấy nước nóng cho cô cả. Mà thể lực của Lý Uyển Như quá yếu để làm những việc như vậy.
“Nha hoàn bị bệnh sao? Chắc vì lẽ đó mà nguyên chủ mới dùng quá liều Lạc Ái Dược ư?”. Lý Uyển Như thầm nghĩ, đồng thời thuận tay khoác tấm sa mỏng để che đi cơ thể đẫy đà.
Cô ngồi trước gương đồng được đặt trên bàn trang điểm, tay vuốt lại mái tóc đen dài đang rối bời. Nhìn vào gương, thấy gương mặt xa lạ khiến cho Lý Uyển Như phải sửng sốt:
“Đẹp quá!”
Trong gương hiện lên là một gương mặt mỹ nhân, khuôn mặt xinh đẹp tựa như tạc tượng, cùng đôi mắt dài lộ rõ sự quyến rũ. Chiếc mũi cao, thon và hàng lông mày nhỏ như điểm thêm sự lông lẫy từ đôi mắt mang lại. Duy nhất đôi môi nhợt nhạt làm khuôn mặt xinh đẹp kia như bị thiếu sức sống.
Là phụ nữ, ai cũng mong bản thân xinh đẹp và Lý Uyển Như cũng không ngoại lệ. Phần lớn người tu hành đều có thể trích một phần nguyên khí hấp thu được để duy trì dung nhan và trau chuốt nhan sắc nên cô đã thấy rất nhiều người xinh đẹp trong đó có cả bản thân trong kiếp trước. Nhưng đây lại là một người bình thường nên sắc đẹp trên tuyệt đối là đỉnh lưu.
Khi này, lòng nghi hoặc của Lý Uyển Như về nguyên nhân tại sao một người khờ khạo như nguyển chủ lại là ngân bài của kỹ viện. Hàng đêm vẫn luôn có công tử thế gia ngỏ lời. Bởi lẽ chỉ cần nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành kia cũng có thể khiến đối phương bỏ qua sự yếu kém trong kỹ nghệ hay chuyện chăn gối.
Liếc nhìn đồng hồ cơ học trên bàn, bây giờ đã là 6h50. Thông thường giờ này nha hoàn tên A Lam sẽ chuẩn bị đồ ăn, giúp Lý Uyển Như thay trang phục nhưng hiện tại A Lam nghỉ bệnh thì cô phải tự thân làm những việc đó mà thôi. Cộng thêm tâm trạng rối bời lúc này làm Lý Uyển Như chẳng có để tâm tới việc ăn uống.
Dựa trên ký ức của nguyên chủ, Lý Uyển Như thay đổi một thân trang phục màu hồng phấn, tôn lên dáng người đẫy đà và khuôn mặt yêu kiều.
Nhẩm thời gian, cô đã trùng sinh được khoảng nửa tiếng rồi. Có vẻ người của kỹ viện sẽ đến ngay thôi.
Khung cảnh thác loạn đêm qua vẫn hằn trong tâm trí Lý Uyển Như, trước khi thiếp đi vì quá mệt mỏi thì hai vị công tử họ Trương, Lâm đã rời đi trước. Chỉ còn hai vị Bạch, Hoắc công tử tiếp tục bồi luyện nguyên chủ. Tờ mờ sáng họ lại tiếp tục cày cấy trên cơ thể mệt rã rượi của nguyên chủ, để tăng khoái cảm, họ đã đưa cô uống thêm một liều Lạc Ái Dược và dẫn đến tình trạng sốc thuốc của cô.
“Có lẽ là như vậy, nếu tình trạng sốc thuốc sớm hơn thì ta không thể trùng sinh vào khoảng thời gian này được”
Sắp xếp lại dòng suy nghĩ, Lý Uyển Như tổng kết.
Lúc này, tiếng bước chân lộn xộn ngoài hành lang truyền đến tai cô, cửa căn phòng bung ra ngay lập tức. Lý Uyển Như ngước nhìn trước cửa thấy Bạch công tự cao gầy, Hoắc công tử có chút mập, tú bà trang điểm đậm nhưng chẳng che được nét phóng đãng trên gương mặt đã gần tứ tuần của bà, cạnh đó là bà lão ôm hộp gỗ hình vuông.
Lý Uyển Như nhận ra ngay bà lão này, bà là Ân lão - dược sư duy nhất của Thanh Quan viện, chuyên hỗ trợ, bốc thuốc cho các kỹ nữ và quan nhân. Lạc Ái dược cũng là sản phẩm của bà lão này.
Thấy Lý Uyển Như khoẻ mạnh ngồi trước bàn tròn, Hoắc, Bạch công từ thở hắt ra yên tâm, kỹ nữ thông không đáng tiền, chơi chết thì thôi, chỉ cần bồi thường vài chục ngân lượng là êm xuôi mọi việc. Nhưng đây thì khác, Lý Uyển Như là ngân bài của kỹ viện lớn nhất thành Phong Đô, cái giá để đền bù sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nên nhớ cả Thanh Quan chỉ có ba mươi sáu ngân bài kỹ nữ thôi đấy, mất một người là tổn thất một người, người quản lý sẽ bắt họ đền bù một khoản tiền không hề nhỏ.
Vị tú bà kia sau khi mở cửa lập tức tiến tới nắm đôi bàn tay trắng của Lý Uyển Như, khuôn mặt đầy lo lắng. Không biét là lo cho kỹ nữ này hay lo cho túi tiền của mình bị tổn thất nữa.
“Thật may là cái bớt kia chuyển dời vị trí, không thì ta không biết giải thích sao với Hoàng di nữa”. Lý Uyển Như nghĩ thầm.
Thanh Quan có tất cả chín tú bà, quản lý tất cả sự vụ của kỹ nữ, tạp dịch lẫn vận hành của kỹ viện. Chức vụ của họ chỉ sau vị quản lý bí ẩn chẳng bao giờ lộ mặt cả. Có thể nói chín người này là người đại diện cũng như phát ngôn của kỹ viện này.
“Nghê Thường, con không sao là tốt rồi, làm ta lo quá đấy. Nhận tin của nhị vị công tử đây khiến ta không sao yên lòng được.”
Hoàng tú bà nói với vẻ mặt và giọng điệu cực kỳ quan tâm, không ngại bộc lộ cảm xúc lo lắng của mình.
Bà đã chăm sóc Lý Uyển Như từ khi cô bị bán tới đây, cũng là người thân cận nhất của Lý Uyển Như.
“Con không sao, dì đừng lo lắng quá”. Lý Uyển Như nói với giọng điệu không giấu đi sự mệt mỏi của mình nhưng trong lòng lại lẩm nhẩm cái tên Nghê Thường được dùng làm thương hiệu kỹ nữ của mình.
Không đợi Lý Uyển Như trả lời xong, Ân lão đã đến bên cạnh, cầm bàn tay mà Hoàng tú bà nắm chặt của cô để bắt mạch. Nửa phút sau, Ân lão ngửa mặt lên nói với giọng điệu từ tốn:
“Không sao hết, thể trạng hơi yếu, cố gắng nghỉ ngơi chút. Đêm nay đừng để nó tiếp khách nhiều nữa.”
Sau khi nói lời cảm ơn đối với Ân lão, và xin lỗi vì không thể tiễn bà khi cơ thể đang có chút yếu này. Lý Uyển Như nhìn Hoàng tú bà và Ân lão đi ra khỏi phòng. Lại nhìn nhị vị công tử vẫn đứng chờ trước cửa, cô hạ giọng:
“Mời nhị vị ngồi, Nghê Thường có lỗi khi không thể tận lực tiếp đãi hai vị.”
Hoắc, Bạch công tử nhìn nhau, cảm giác như người ngồi trong phòng có chút xa lạ, trước đây Lý Uyển Như luôn có chút câu nệ, sợ hãi họ, không dám nhìn thẳng mắt các vị công tử thế gia.
Bạch công tử cao gầy hắng giọng, bước đến cạnh cô kỹ nữ xinh đẹp, cố nén lại cảm xúc muốn đè đối phương xuống hoàn thành nốt công việc dang dở:
“Lỗi do ta mới khiến nàng chịu tình cảnh này, đây là chút tâm thành, nàng hãy cố gắng bồi bổ bản thân.”
Nói đoạn hắn rút ra một thỏi bạc dúi vào tay Lý Uyển Như, nháy mắt với Hoắc công tử bên cạnh. Hoắc công tử thấy vậy cũng làm theo, đưa cho cô một thỏi bạc kích cỡ tương đồng.
Không đợi Lý Uyển Như tiễn biệt, cả hai vội vàng rời đi ngay lập tức với lý do có cuộc hợp nội bộ gia tộc trước cái nhìn kỳ quái từ vị Thánh Nữ.
Bình luận facebook