hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 4: Biến cố (H)
Khi căn phòng trở nên im ắng, Lý Uyển Như mới thật sự có thời gian để nhìn nhận lại tất cả những gì mình đã trải qua. Cô thầm nghĩ:
“Cơ bản có quá nhiều thứ cần phải ghi nhớ và cẩn trọng.”
Mỗi mảnh thông tin mới lại càng khiến cô thêm phần vững tin vào con đường tu luyện pháp môn tà ấy. Ít nhất, nó đảm bảo cô không biến thành thứ ma quỷ dị hợm, mất hết hình dạng người.
“Nói cho cùng, điều kiện nhập môn của Hoan Du Thánh Điển là gì?”
Lý Uyển Như không ngừng suy ngẫm.
“Ở đây, ta đã khác biệt hoàn toàn so với những thử nghiệm của đại lão và chính bản thân mình trước kia. Có tinh dịch trên người, và đặc biệt là dấu vết bớt kỳ lạ kia. Hoan Hợp tông thánh nữ từng cố gắng song tu, vận dụng tâm pháp, nhưng vẫn chẳng thể nhập môn được.”
Dòng suy nghĩ như thể bất tận trong đầu Lý Uyển Như, cuối cùng cô cũng đưa ra một tổng kết mà ngay cả chính cô cũng có chút khó tin:
“Vậy thì phải chăng chính vết bớt kia mới là chìa khóa? Điều kiện cần phải có cả tinh dịch và vết bớt này?”
Dù vậy, ý nghĩa thực sự của vết bớt vẫn còn là ẩn số. Hiện tại, nó đã lan rộng, tạo thành một mảng lớn ở phần hạ thân, kết nối với tử cung và hình thành một dạng “đan điền dị chủng” kỳ lạ. Nhưng Lý Uyển Như vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm, bởi đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống, cô cảm thấy mình thiếu hụt kiến thức một cách trầm trọng.
Muốn giải mã những bí ẩn ấy, muốn hiểu rõ cái chết và sự tái sinh của mình, cô biết mình phải kiên trì tu luyện. Thế nhưng, trớ trêu thay, cô lại không có đan điền bẩm sinh, điều kiện tối quan trọng để hấp thụ nguyên khí đất trời.
Đan điền tử cung vốn rất ít sự liên thông với kinh mạch, khiến việc vận chuyển chu thiên không trở nên bất khả thi nhưng cũng khó khăn hơn rất nhiều. Suy đi tính lại, con đường duy nhất khả dĩ với cô lúc này có lẽ chỉ là dựa vào giao hoan, hấp thu bản nguyên chi khí qua tinh dịch của người khác giới.
Với một người chưa từng một lần trải qua mối quan hệ thân mật nào như Lý Uyển Như, đây chính là thử thách tâm lý to lớn nhất. Trước kia, cô là thánh nữ cao quý, là người kế thừa của dòng họ Lý, một trong ba mươi sáu thế lực hùng mạnh nhất Thanh Khư thế giới
Có thể nói rằng, người muốn theo đuổi cô, hái bông hoa đẹp nhất Lý gia này có thể xếp hàng dài từ phía Tây đến phía Đông của lục địa. Vậy mà giờ đây, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, cô lại phải dựa vào tinh dịch của những kẻ phàm nhân mà cô từng coi thường.
Sự mâu thuẫn, nghịch lý ấy như một nút thắt khó tháo gỡ trong tâm trí vị Thánh giả trẻ tuổi và đầy kiêu hãnh này.
Bỗng, một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Uyển Như, cô nhẹ nhàng đáp lại tiếng gõ cửa đó. Một thiếu niên mái tóc ngắn, mặc trang phục tiểu nhị bước vào, trên tay mang một khay đồ ăn bao gồm một bát cháo nóng hổi, vài mẩu bánh mỳ và bát canh nghi ngút khói.
Không đợi Lý Uyển Như cất tiếng, thiếu niên nhanh nhảu nói:
“Lý tỷ, Hoàng a di kêu ta mang đồ ăn tới cho tỷ, dì nghĩ tỷ cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ.”
Thiếu niên cúi đầu không dám nhìn thằng vào vị mỹ nhân trước mắt, chỉ len lén liếc dung nhan diễm lệ rồi vội vàng rời phòng.
Lý Uyển Như biết thiếu niên này, hắn là A Cẩu, trước là lưu dân lang bạt đến Phong Đô thành, làm ăn mày ở cổng Nam, được Hoàng tú bà thu nhận về làm những công việc vặt vãnh.
Dẫu sao T Thanh Quan không đơn thuần chỉ là một thanh lâu, kỹ viện mà còn kiêm luôn nhiều hình thức kinh doanh khác như phòng trà, quán ăn, phòng trọ, tiệm trang phục và trang sức. Có thể nói, ở phố Bắc này, độ phồn hoa của Thanh Quan viện chỉ kém khu Phượng Hoàng, nơi dành riêng cho quan viên và hoàng thân quốc thích.
Lý Uyển Như vừa thưởng thức bữa ăn đơn giản mà A Cẩu mang tới, trong đầu vẫn chưa ngừng suy nghĩ về dấu bớt và cách xử lý nó một cách hiệu quả nhất. Ít nhất, tối qua hạ thân cô vẫn không xuất hiện thêm bất kỳ hình vẽ kỳ lạ nào.
“Ừm, vị không quá tệ nhưng cũng không hấp dẫn lắm”.
Ký ức dù vỡ vụn nhưng Lý Uyển Như vẫn có thể nhớ được rằng mình đã ích cốc lâu lắm rồi, nếu có ăn thì cũng sẽ là trong các buổi tiệc xa hoa, thưởng thức những nguyên vật liệu chứa đầy nguyên khí mà có tiền cũng không mua được.
“Có lẽ đây là bữa cơm sau vài chục năm của ta ấy chứ. Phải cố mà quen chứ thay đổi làm sao giờ.”
Lý Uyển Như tự châm biếm một câu trong đầu, thở dài khi chứng kiến hoàn cảnh éo le của mình.
Ăn xong, vừa đứng lên để rửa tay, bất chợt một cảm giác nóng bừng lan khắp toàn thân Lý Uyển Như. Cô giật mình nghĩ do tác dụng của Lạc Ái Dược vẫn chưa hết nên vội vàng ngồi xếp bằng vận chuyển Hoan Du Thánh Điển.
Nhưng kết quả lần này khác trước, càng vận chuyển công pháp, cơ thể Lý Uyển Như càng trở lên nóng hơn. Từng đợt ngứa ngáy lan khắp toàn thân mà trung tâm của nó là ấn ký kỳ lạ chuyển thể từ cái bớt của cô.
“Ngứa quá, nóng quá, khó chịu quá”.
Lý Uyển Như cố gắng đè nén cảm xúc, cố gắng chống đỡ mong muốn chọc hai ngón tay vào âm đạo.
Mồ hôi tuôn rơi trên gò má mỹ nhân, ham muốn ngày càng dâng cao trong cơ thể của Lý Uyển Như khiến cô không thể kiểm soát bản thân. Tay phải lập tức xoa lấy hai mép âm đạo, tay trái nâng lên nắn đôi ngực cỡ lớn của mình.
Khoái cảm càng ngày càng tăng nhưng chẳng thể áp chế được cơn nóng hầm hập từ vị trí chiếc bớt kia.
“Ưm...ưm...”
Lý Uyển Như không tự chủ rên lên khiến A Cẩu trông chừng ngoài cửa nhận thấy điều không đúng. Hoàng tú bà đã dặn dò phải để ý kỹ vị danh kỹ Nghê Thường nên hắn không dám lơ là chút nào
Vừa nghe thấy âm thanh không phù hợp từ trong phòng của Lý Uyển Như, A Cẩu đã ngay lập tức đẩy cửa để xem xét an nguy cho vị kỹ nữ ngân bài này.
Thế nhưng, trái với suy nghĩ rằng cô đổ bệnh, A Cẩu thấy cô đang ngồi dưới sàn nhà, một tay nắn bóp cặp vú đã lộ một bên ra ngoài vạt áo, một tay dùng hai ngón liên tục đâm sâu vào âm đạo. Đôi chân thon dài lộ ra dưới váy, banh ra hết mức khiến tràng cảnh càng thêm dâm dục, làm cho gã tiểu nhị đứng như trời trồng trước cửa.
Nghe tiếng mở cửa, Lý Uyển Như cố gắng trấn áp cơn nứng cực độ của mình, hé mắt nhìn xem kẻ xâm phạm phòng của mình là kẻ nào. Khi đôi mắt phượng nhìn thấy A Cẩu, hay đúng hơn là thấy một cá thể khác giới, dấu ấn dưới hạ thân của cô như thể thiêu đốt mạnh hơn.
Cảm giác ngứa ngày, rạo rực, nơi hạ thân ngày càng nóng bắt đầu lấn át toàn bộ lý trí của Lý Uyển Như, ham muốn của ả kỹ nữ cũng theo đó càng lúc càng dâng lên cao.
“Địt.... Nhanh địt ta.... Nóng quá.... Ngứa... quá”.
Cô rên rỉ, giọng quyến rũ, lạc đi, đôi mắt mơ màng lấp lánh dục vọng, hướng về A Cẩu vẫn đứng bất động. Hơi thở nóng rực phả ra từ đôi môi mọng, như lời mời gọi chết người, khiến A Cẩu nuốt nước bọt, hạ thân căng phồng.
Không biết sức lực từ đâu, Lý Uyển Như, vốn chân yếu tay mềm, bật dậy như con thú hoang, lao tới đè ngửa A Cẩu xuống sàn.
“Oạch!” gã ngã ngửa, chỉ kịp chống tay giảm đi cơn đau do va đạp. Cơ thể gầy gò của hắn bị cô ngồi đè lên, bộ ngực đồ sộ của cô áp sát ngực hắn, núm vú cọ sát qua lớp áo vải thô, khiến hắn run rẩy.
“Lý tỷ… tỷ làm gì…”
A Cẩu lắp bắp, nhưng Lý Uyển Như không cho hắn định thần, át đôi môi mọng có phần nhợt nhạt lên môi hắn. Nụ hôn bất ngờ, như thể sét đánh ngang tai, khiến A Cẩu giật thót, tim đập thình thịch.
Lần đầu tiên trong đời, hắn được một cô gái hôn, mà lại là Nghê Thường, kỹ nữ ngân bài xinh đẹp nhất Thanh Quan viện, khiến hắn vừa bối rối vừa kích thích. Đôi môi cô mềm mại, nóng bỏng, lưỡi len lỏi vào khoang miệng hắn, cuốn lấy lưỡi hắn. A Cẩu nhấm nháp vị ngọt dâm mỹ, khiến ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang vui vẻ hưởng thụ.
Lý Uyển Như hoàn toàn mất kiểm soát, tay trái vốn nắn bóp bộ ngực mình, giờ kéo tay A Cẩu, đặt lên cặp vú đồ sộ, ép hắn bóp mạnh. Bàn tay thô ráp, mát lạnh của gã chạm vào da thịt nóng ran, khiến cô cong người, rên khe khẽ:
“Ưm… sướng… quá…”
Cảm giác mát lạnh giúp A Cẩu trấn tĩnh, hắn nghĩ:
“Lý tỷ chủ động… ta chỉ bị động… kỹ viện chắc không phạt nặng!”
Quyết tâm, hắn bóp mạnh cặp vú trắng nõn, ngón tay vê núm vú hơi thâm, kéo dài, khiến cô cong người, rên rỉ:
“Ahh… mạnh hơn… mạnh ... Ah... ah... nữa đi…”
Những vết bầm tím trên ngực cô, dấu vết của những vị khách trước đó, càng thêm kích thích gã tiểu nhị, khiến hắn bóp cuồng nhiệt hơn. Lưỡi hắn không còn bị động nữa, giờ đã đáp trả, quấn lấy lưỡi cô, nhấm nháp vị ngọt của mỹ nhân, nước bọt hòa lẫn nhau, chảy ra khóe miệng khóe miệng tên tiểu nhị hèn mọn.
Nụ hôn dài kết thúc, Lý Uyển Như ngẩng đầu, đôi môi mọng lấp lánh nước bọt, ánh mắt A Cẩu tiếc nuối, nhưng điều tuyệt vời hơn vẫn đang chờ hắn. Với kinh nghiệm bảy năm làm kỹ nữ, cô quen thuộc kéo xuống chiếc quần vải thô của A Cẩu, vạch khố sang một bên, để lộ dương vật cương cứng, dài một tấc rưỡi, đầu khấc đỏ rực lấp lánh chất lỏng.
Cô cầm lấy, cảm giác nóng bừng truyền qua lòng bàn tay, khiến âm hộ cô co bóp theo phản ứng tự nhiên của cơ thể, dâm thủy không ngừng rỉ ra khỏi âm hộ, chảy xuống kẽ đùi trắng ngần của cô.
Không chút do dự, Lý Uyển Như nhón chân, kê dương vật đúng vào âm hộ ướt át, mép thịt mềm mại từ từ ôm lấy đầu khấc. Một tiếng “ót” dâm mỹ vang lên, toàn bộ dương vật chìm sâu vào hạ thể cô, đầu khấc cọ sát thành âm đạo, đâm tận tử cung.
“Ahh… sướng… đầy quá…”
Cô rên rỉ, giọng lạc đi, hông bắt đầu nhấp nhô, âm hộ co bóp cuồng nhiệt, dâm thủy chảy thành dòng, ướt đẫm hạ thân A Cẩu.
A Cẩu, lần đầu trải nghiệm khoái lạc, rên lên:
“Haa… chặt… sướng quá…”
Đôi tay hắn bóp mạnh cặp vú cô, ngón tay in dấu đỏ, khiến cô cong người, từng tiếng thở khẽ vang lên, biểu trưng cho khoái lạc lan tỏa toàn thân của cô:
“Ưm… ưm… sướng…”
Hông cô nhấp liên tục, âm hộ trơn nhầy ôm chặt dương vật, tiếng “nhóp nhép” dâm mỹ vang vọng. Cảm giác sướng khoái càng lúc càng cao, lấn át đi phần tâm trí còn sót lại của ả kỹ nữ dâm dục.
“Sướng… thoải mái quá… mạnh… mạnh hơn ... Ah... ah... nữa đi…”
Lý Uyển Như không thể ngăn lại bản thân rên rỉ, tâm trí chìm trong nhục dục, không còn chút dấu vết của thánh nữ cao quý ngày xưa.
Cảm giác lan tràn khiến cô không thể trấn trụ, gục người xuống ngực của tên tiểu nhị, hai chân run rẩy trong sung sướng, mông ưỡn cao, âm hộ co bóp liên hồi. Thánh nữ đoan trang, vậy mà đạt cao trào bởi một tên phục vụ hèn mọn.
A Cẩu khó có thể kìm nén, dương vật hắn cảm nhận được sự co bóp chặt ché, từng thớ thịt trong âm đạo của Lý Uyển Như như cắn nuốt lấy dương vật hắn, cố ép ra toàn bộ tinh túy nhất của một gã nam nhân.
Hắn đẩy mông, thật mạnh, dương vật tiến vào nơi sâu nhất trong âm hộ của ả kỹ nữ, chạm vào từ cung của ả. A Cẩu rùng mình, xuất ra tất cả tính túy bản thân vào cái lỗ dâm dục đang không ngừng co bóp.
Cơ thể của Lý Uyển Như lấp lánh mồ hôi, nằm trên người của tên tiểu nhị. A Cẩu cảm nhận được rõ bộ ngực đồ sộ đè ép lên người mình, hai đầu vú căng lên, chạm vào hắn qua lớp vải thô khiến hắn có phần ngứa ngáy, khó chịu.
“Sướng, thật sự sướng quá đi mất.”
A Cẩu thầm nghĩ trong lòng, một cảm giác lâng lâng lan khắp người hắn, cứ như một giấc mơ vậy. Nếu là thực thì càng tốt, nhưng nếu là mơ thì ngại gì không làm lớn.
Sức lực trỗi dậy, bản năng đàn ông không cho phép hắn bị Lý Uyển Như đè dưới thân. Hắn ngồi dậy, nắm hông cô, lật cô nằm ngửa, nâng cặp mông tròn trịa lên, kê dương vật vẫn cương cứng vào âm hộ.
“Con điếm, giờ là lượt ta!”
hắn gầm, nhấp hông liên tục, mỗi nhịp đâm sâu, đầu khấc công phá tử cung, khiến tiếng “bạch bạch” nhục dục vang vọng. Vừa xuất tinh, hắn vẫn sung sức lạ thường, có lẽ do tuổi trẻ, hoặc do Lý Uyển Như quá hấp dẫn, với cơ thể dâm mỹ và tiếng rên:
“A… a… ư… ư… mạnh hơn… sướng quá…”
Cô chìm trong khoái lạc, hông giơ cao, đẩy đưa theo nhịp nhấp, âm hộ co bóp liên hồi, dâm thủy phun ra như suối.
A Cẩu, từ thân phận thấp kém, cảm giác mình là chủ, nắm chặt hông cô, ngón tay in dấu đỏ trên da thịt trắng ngần.
“Con điếm, rên to lên, để cả kỹ viện biết ngươi dâm thế nào!”
Hắn gầm, đẩy hông nhanh hơn, dương vật ra vào không ngừng, khiến tinh dịch và dâm thủy bắn tung tóe. Lý Uyển Như rên rỉ vô thức:
“Haa… mạnh hơn… địt ta ... Ah... ah... Sướng… sướng chết…”
Không còn chút dấu vết của thánh nữ cao quý, cô giờ như một con điếm khát tình, thèm khát hoan lạc. Tiếng rên “Ưm… ưm…” ngày càng lớn, khiến A Cẩu lo sợ bị phát hiện, hắn đè cô xuống, át môi mình lên đôi môi nhợt nhạt, lưỡi thô ráp cuốn lấy lưỡi cô, dập tắt tiếng rên. Nước bọt hòa lẫn, chảy ra khóe miệng, khiến nụ hôn thêm dâm mỹ.
Đôi tay buông thõng của Lý Uyển Như choàng qua cổ A Cẩu, mông đẩy đưa cuồng nhiệt, phối hợp nhịp nhàng với từng cú thúc. Khoái lạc lan khắp cơ thể, tâm pháp Hoan Du Thánh Điển vận chuyển, khiến cô rung động trong cơn sướng điên cuồng.
“Sướng… quá sướng…” cô nghĩ, tâm trí chìm trong nhục dục.
A Cẩu vô cùng sung sức, thúc hông liên túc, đến khi Lý Uyển Như mệt lả, chỉ có thể rên từng tiếng ư ử như một con mèo cái, hắn mới xuất tinh lần hai.
Lỗ huyệt dâm dục lần nữa đón nhận tinh dịch tràn ngập, âm hộ khép mở liên hồi, khiến cho hỗn hợp dâm thủy và tinh dịch chảy ra ngoài, ướt đẫm sàn.
A Cẩu ngồi dậy, lý trí trở lại, kéo quần, chỉnh lại quần áo, thu dọn bát đũa rơi vãi, chuẩn bị rời đi, để lại ả kỹ nữ nằm sõng soài, mái tóc tán loạn, cặp vú ửng đỏ in dấu tay hắn, âm hộ rỉ tinh dịch, cơ thể lấp lánh mồ hôi và dâm thủy.
Trước khi đi, A Cẩu nhìn cô, đánh mạnh vào cặp vú đầy đàn hồi, cười nham nhở:
“Con điếm, lồn ngươi ngon thật, muốn ta địt nát cái lồn này lần nữa thì chờ sáng mai! Trưa lão tử bận, tối mày còn phải làm thứ việc đĩ điếm nhà mày!”
Hắn bước vội ra cửa, ngó nghiêng xung quanh như sợ bị phát hiện, lầm bẩm:
“Điên thật… nhưng sướng vãi, thành tựu vãi!”
Môi hắn vương vị ngọt từ nụ hôn, hắn huýt sáo vui vẻ, tâm trạng lâng lâng như vừa chinh phục đỉnh cao đời mình.
Trong căn phòng, Lý Uyển Như nằm giữa đống ngổn ngang, hơi thở gấp gáp, cơ thể rung động sau khoái lạc. Cơn nóng rực từ dầu kích dục đã tan biến, nhưng khoái lạc còn lại là thật, một cảm giác rạo rực, sung sướng cô chưa từng trải qua. Cô thì thầm, giọng nhỏ dần:
“Có lẽ… chỉ là có lẽ… ta thực sự thích làm việc này… hơn cả làm thánh nữ…”
Ý nghĩ đó khiến cô giật mình, nhưng cơ thể, vẫn run rẩy trong dư âm nhục dục, như kéo cô sâu hơn vào con đường dâm loạn.
“Cơ bản có quá nhiều thứ cần phải ghi nhớ và cẩn trọng.”
Mỗi mảnh thông tin mới lại càng khiến cô thêm phần vững tin vào con đường tu luyện pháp môn tà ấy. Ít nhất, nó đảm bảo cô không biến thành thứ ma quỷ dị hợm, mất hết hình dạng người.
“Nói cho cùng, điều kiện nhập môn của Hoan Du Thánh Điển là gì?”
Lý Uyển Như không ngừng suy ngẫm.
“Ở đây, ta đã khác biệt hoàn toàn so với những thử nghiệm của đại lão và chính bản thân mình trước kia. Có tinh dịch trên người, và đặc biệt là dấu vết bớt kỳ lạ kia. Hoan Hợp tông thánh nữ từng cố gắng song tu, vận dụng tâm pháp, nhưng vẫn chẳng thể nhập môn được.”
Dòng suy nghĩ như thể bất tận trong đầu Lý Uyển Như, cuối cùng cô cũng đưa ra một tổng kết mà ngay cả chính cô cũng có chút khó tin:
“Vậy thì phải chăng chính vết bớt kia mới là chìa khóa? Điều kiện cần phải có cả tinh dịch và vết bớt này?”
Dù vậy, ý nghĩa thực sự của vết bớt vẫn còn là ẩn số. Hiện tại, nó đã lan rộng, tạo thành một mảng lớn ở phần hạ thân, kết nối với tử cung và hình thành một dạng “đan điền dị chủng” kỳ lạ. Nhưng Lý Uyển Như vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm, bởi đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống, cô cảm thấy mình thiếu hụt kiến thức một cách trầm trọng.
Muốn giải mã những bí ẩn ấy, muốn hiểu rõ cái chết và sự tái sinh của mình, cô biết mình phải kiên trì tu luyện. Thế nhưng, trớ trêu thay, cô lại không có đan điền bẩm sinh, điều kiện tối quan trọng để hấp thụ nguyên khí đất trời.
Đan điền tử cung vốn rất ít sự liên thông với kinh mạch, khiến việc vận chuyển chu thiên không trở nên bất khả thi nhưng cũng khó khăn hơn rất nhiều. Suy đi tính lại, con đường duy nhất khả dĩ với cô lúc này có lẽ chỉ là dựa vào giao hoan, hấp thu bản nguyên chi khí qua tinh dịch của người khác giới.
Với một người chưa từng một lần trải qua mối quan hệ thân mật nào như Lý Uyển Như, đây chính là thử thách tâm lý to lớn nhất. Trước kia, cô là thánh nữ cao quý, là người kế thừa của dòng họ Lý, một trong ba mươi sáu thế lực hùng mạnh nhất Thanh Khư thế giới
Có thể nói rằng, người muốn theo đuổi cô, hái bông hoa đẹp nhất Lý gia này có thể xếp hàng dài từ phía Tây đến phía Đông của lục địa. Vậy mà giờ đây, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, cô lại phải dựa vào tinh dịch của những kẻ phàm nhân mà cô từng coi thường.
Sự mâu thuẫn, nghịch lý ấy như một nút thắt khó tháo gỡ trong tâm trí vị Thánh giả trẻ tuổi và đầy kiêu hãnh này.
Bỗng, một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Uyển Như, cô nhẹ nhàng đáp lại tiếng gõ cửa đó. Một thiếu niên mái tóc ngắn, mặc trang phục tiểu nhị bước vào, trên tay mang một khay đồ ăn bao gồm một bát cháo nóng hổi, vài mẩu bánh mỳ và bát canh nghi ngút khói.
Không đợi Lý Uyển Như cất tiếng, thiếu niên nhanh nhảu nói:
“Lý tỷ, Hoàng a di kêu ta mang đồ ăn tới cho tỷ, dì nghĩ tỷ cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ.”
Thiếu niên cúi đầu không dám nhìn thằng vào vị mỹ nhân trước mắt, chỉ len lén liếc dung nhan diễm lệ rồi vội vàng rời phòng.
Lý Uyển Như biết thiếu niên này, hắn là A Cẩu, trước là lưu dân lang bạt đến Phong Đô thành, làm ăn mày ở cổng Nam, được Hoàng tú bà thu nhận về làm những công việc vặt vãnh.
Dẫu sao T Thanh Quan không đơn thuần chỉ là một thanh lâu, kỹ viện mà còn kiêm luôn nhiều hình thức kinh doanh khác như phòng trà, quán ăn, phòng trọ, tiệm trang phục và trang sức. Có thể nói, ở phố Bắc này, độ phồn hoa của Thanh Quan viện chỉ kém khu Phượng Hoàng, nơi dành riêng cho quan viên và hoàng thân quốc thích.
Lý Uyển Như vừa thưởng thức bữa ăn đơn giản mà A Cẩu mang tới, trong đầu vẫn chưa ngừng suy nghĩ về dấu bớt và cách xử lý nó một cách hiệu quả nhất. Ít nhất, tối qua hạ thân cô vẫn không xuất hiện thêm bất kỳ hình vẽ kỳ lạ nào.
“Ừm, vị không quá tệ nhưng cũng không hấp dẫn lắm”.
Ký ức dù vỡ vụn nhưng Lý Uyển Như vẫn có thể nhớ được rằng mình đã ích cốc lâu lắm rồi, nếu có ăn thì cũng sẽ là trong các buổi tiệc xa hoa, thưởng thức những nguyên vật liệu chứa đầy nguyên khí mà có tiền cũng không mua được.
“Có lẽ đây là bữa cơm sau vài chục năm của ta ấy chứ. Phải cố mà quen chứ thay đổi làm sao giờ.”
Lý Uyển Như tự châm biếm một câu trong đầu, thở dài khi chứng kiến hoàn cảnh éo le của mình.
Ăn xong, vừa đứng lên để rửa tay, bất chợt một cảm giác nóng bừng lan khắp toàn thân Lý Uyển Như. Cô giật mình nghĩ do tác dụng của Lạc Ái Dược vẫn chưa hết nên vội vàng ngồi xếp bằng vận chuyển Hoan Du Thánh Điển.
Nhưng kết quả lần này khác trước, càng vận chuyển công pháp, cơ thể Lý Uyển Như càng trở lên nóng hơn. Từng đợt ngứa ngáy lan khắp toàn thân mà trung tâm của nó là ấn ký kỳ lạ chuyển thể từ cái bớt của cô.
“Ngứa quá, nóng quá, khó chịu quá”.
Lý Uyển Như cố gắng đè nén cảm xúc, cố gắng chống đỡ mong muốn chọc hai ngón tay vào âm đạo.
Mồ hôi tuôn rơi trên gò má mỹ nhân, ham muốn ngày càng dâng cao trong cơ thể của Lý Uyển Như khiến cô không thể kiểm soát bản thân. Tay phải lập tức xoa lấy hai mép âm đạo, tay trái nâng lên nắn đôi ngực cỡ lớn của mình.
Khoái cảm càng ngày càng tăng nhưng chẳng thể áp chế được cơn nóng hầm hập từ vị trí chiếc bớt kia.
“Ưm...ưm...”
Lý Uyển Như không tự chủ rên lên khiến A Cẩu trông chừng ngoài cửa nhận thấy điều không đúng. Hoàng tú bà đã dặn dò phải để ý kỹ vị danh kỹ Nghê Thường nên hắn không dám lơ là chút nào
Vừa nghe thấy âm thanh không phù hợp từ trong phòng của Lý Uyển Như, A Cẩu đã ngay lập tức đẩy cửa để xem xét an nguy cho vị kỹ nữ ngân bài này.
Thế nhưng, trái với suy nghĩ rằng cô đổ bệnh, A Cẩu thấy cô đang ngồi dưới sàn nhà, một tay nắn bóp cặp vú đã lộ một bên ra ngoài vạt áo, một tay dùng hai ngón liên tục đâm sâu vào âm đạo. Đôi chân thon dài lộ ra dưới váy, banh ra hết mức khiến tràng cảnh càng thêm dâm dục, làm cho gã tiểu nhị đứng như trời trồng trước cửa.
Nghe tiếng mở cửa, Lý Uyển Như cố gắng trấn áp cơn nứng cực độ của mình, hé mắt nhìn xem kẻ xâm phạm phòng của mình là kẻ nào. Khi đôi mắt phượng nhìn thấy A Cẩu, hay đúng hơn là thấy một cá thể khác giới, dấu ấn dưới hạ thân của cô như thể thiêu đốt mạnh hơn.
Cảm giác ngứa ngày, rạo rực, nơi hạ thân ngày càng nóng bắt đầu lấn át toàn bộ lý trí của Lý Uyển Như, ham muốn của ả kỹ nữ cũng theo đó càng lúc càng dâng lên cao.
“Địt.... Nhanh địt ta.... Nóng quá.... Ngứa... quá”.
Cô rên rỉ, giọng quyến rũ, lạc đi, đôi mắt mơ màng lấp lánh dục vọng, hướng về A Cẩu vẫn đứng bất động. Hơi thở nóng rực phả ra từ đôi môi mọng, như lời mời gọi chết người, khiến A Cẩu nuốt nước bọt, hạ thân căng phồng.
Không biết sức lực từ đâu, Lý Uyển Như, vốn chân yếu tay mềm, bật dậy như con thú hoang, lao tới đè ngửa A Cẩu xuống sàn.
“Oạch!” gã ngã ngửa, chỉ kịp chống tay giảm đi cơn đau do va đạp. Cơ thể gầy gò của hắn bị cô ngồi đè lên, bộ ngực đồ sộ của cô áp sát ngực hắn, núm vú cọ sát qua lớp áo vải thô, khiến hắn run rẩy.
“Lý tỷ… tỷ làm gì…”
A Cẩu lắp bắp, nhưng Lý Uyển Như không cho hắn định thần, át đôi môi mọng có phần nhợt nhạt lên môi hắn. Nụ hôn bất ngờ, như thể sét đánh ngang tai, khiến A Cẩu giật thót, tim đập thình thịch.
Lần đầu tiên trong đời, hắn được một cô gái hôn, mà lại là Nghê Thường, kỹ nữ ngân bài xinh đẹp nhất Thanh Quan viện, khiến hắn vừa bối rối vừa kích thích. Đôi môi cô mềm mại, nóng bỏng, lưỡi len lỏi vào khoang miệng hắn, cuốn lấy lưỡi hắn. A Cẩu nhấm nháp vị ngọt dâm mỹ, khiến ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang vui vẻ hưởng thụ.
Lý Uyển Như hoàn toàn mất kiểm soát, tay trái vốn nắn bóp bộ ngực mình, giờ kéo tay A Cẩu, đặt lên cặp vú đồ sộ, ép hắn bóp mạnh. Bàn tay thô ráp, mát lạnh của gã chạm vào da thịt nóng ran, khiến cô cong người, rên khe khẽ:
“Ưm… sướng… quá…”
Cảm giác mát lạnh giúp A Cẩu trấn tĩnh, hắn nghĩ:
“Lý tỷ chủ động… ta chỉ bị động… kỹ viện chắc không phạt nặng!”
Quyết tâm, hắn bóp mạnh cặp vú trắng nõn, ngón tay vê núm vú hơi thâm, kéo dài, khiến cô cong người, rên rỉ:
“Ahh… mạnh hơn… mạnh ... Ah... ah... nữa đi…”
Những vết bầm tím trên ngực cô, dấu vết của những vị khách trước đó, càng thêm kích thích gã tiểu nhị, khiến hắn bóp cuồng nhiệt hơn. Lưỡi hắn không còn bị động nữa, giờ đã đáp trả, quấn lấy lưỡi cô, nhấm nháp vị ngọt của mỹ nhân, nước bọt hòa lẫn nhau, chảy ra khóe miệng khóe miệng tên tiểu nhị hèn mọn.
Nụ hôn dài kết thúc, Lý Uyển Như ngẩng đầu, đôi môi mọng lấp lánh nước bọt, ánh mắt A Cẩu tiếc nuối, nhưng điều tuyệt vời hơn vẫn đang chờ hắn. Với kinh nghiệm bảy năm làm kỹ nữ, cô quen thuộc kéo xuống chiếc quần vải thô của A Cẩu, vạch khố sang một bên, để lộ dương vật cương cứng, dài một tấc rưỡi, đầu khấc đỏ rực lấp lánh chất lỏng.
Cô cầm lấy, cảm giác nóng bừng truyền qua lòng bàn tay, khiến âm hộ cô co bóp theo phản ứng tự nhiên của cơ thể, dâm thủy không ngừng rỉ ra khỏi âm hộ, chảy xuống kẽ đùi trắng ngần của cô.
Không chút do dự, Lý Uyển Như nhón chân, kê dương vật đúng vào âm hộ ướt át, mép thịt mềm mại từ từ ôm lấy đầu khấc. Một tiếng “ót” dâm mỹ vang lên, toàn bộ dương vật chìm sâu vào hạ thể cô, đầu khấc cọ sát thành âm đạo, đâm tận tử cung.
“Ahh… sướng… đầy quá…”
Cô rên rỉ, giọng lạc đi, hông bắt đầu nhấp nhô, âm hộ co bóp cuồng nhiệt, dâm thủy chảy thành dòng, ướt đẫm hạ thân A Cẩu.
A Cẩu, lần đầu trải nghiệm khoái lạc, rên lên:
“Haa… chặt… sướng quá…”
Đôi tay hắn bóp mạnh cặp vú cô, ngón tay in dấu đỏ, khiến cô cong người, từng tiếng thở khẽ vang lên, biểu trưng cho khoái lạc lan tỏa toàn thân của cô:
“Ưm… ưm… sướng…”
Hông cô nhấp liên tục, âm hộ trơn nhầy ôm chặt dương vật, tiếng “nhóp nhép” dâm mỹ vang vọng. Cảm giác sướng khoái càng lúc càng cao, lấn át đi phần tâm trí còn sót lại của ả kỹ nữ dâm dục.
“Sướng… thoải mái quá… mạnh… mạnh hơn ... Ah... ah... nữa đi…”
Lý Uyển Như không thể ngăn lại bản thân rên rỉ, tâm trí chìm trong nhục dục, không còn chút dấu vết của thánh nữ cao quý ngày xưa.
Cảm giác lan tràn khiến cô không thể trấn trụ, gục người xuống ngực của tên tiểu nhị, hai chân run rẩy trong sung sướng, mông ưỡn cao, âm hộ co bóp liên hồi. Thánh nữ đoan trang, vậy mà đạt cao trào bởi một tên phục vụ hèn mọn.
A Cẩu khó có thể kìm nén, dương vật hắn cảm nhận được sự co bóp chặt ché, từng thớ thịt trong âm đạo của Lý Uyển Như như cắn nuốt lấy dương vật hắn, cố ép ra toàn bộ tinh túy nhất của một gã nam nhân.
Hắn đẩy mông, thật mạnh, dương vật tiến vào nơi sâu nhất trong âm hộ của ả kỹ nữ, chạm vào từ cung của ả. A Cẩu rùng mình, xuất ra tất cả tính túy bản thân vào cái lỗ dâm dục đang không ngừng co bóp.
Cơ thể của Lý Uyển Như lấp lánh mồ hôi, nằm trên người của tên tiểu nhị. A Cẩu cảm nhận được rõ bộ ngực đồ sộ đè ép lên người mình, hai đầu vú căng lên, chạm vào hắn qua lớp vải thô khiến hắn có phần ngứa ngáy, khó chịu.
“Sướng, thật sự sướng quá đi mất.”
A Cẩu thầm nghĩ trong lòng, một cảm giác lâng lâng lan khắp người hắn, cứ như một giấc mơ vậy. Nếu là thực thì càng tốt, nhưng nếu là mơ thì ngại gì không làm lớn.
Sức lực trỗi dậy, bản năng đàn ông không cho phép hắn bị Lý Uyển Như đè dưới thân. Hắn ngồi dậy, nắm hông cô, lật cô nằm ngửa, nâng cặp mông tròn trịa lên, kê dương vật vẫn cương cứng vào âm hộ.
“Con điếm, giờ là lượt ta!”
hắn gầm, nhấp hông liên tục, mỗi nhịp đâm sâu, đầu khấc công phá tử cung, khiến tiếng “bạch bạch” nhục dục vang vọng. Vừa xuất tinh, hắn vẫn sung sức lạ thường, có lẽ do tuổi trẻ, hoặc do Lý Uyển Như quá hấp dẫn, với cơ thể dâm mỹ và tiếng rên:
“A… a… ư… ư… mạnh hơn… sướng quá…”
Cô chìm trong khoái lạc, hông giơ cao, đẩy đưa theo nhịp nhấp, âm hộ co bóp liên hồi, dâm thủy phun ra như suối.
A Cẩu, từ thân phận thấp kém, cảm giác mình là chủ, nắm chặt hông cô, ngón tay in dấu đỏ trên da thịt trắng ngần.
“Con điếm, rên to lên, để cả kỹ viện biết ngươi dâm thế nào!”
Hắn gầm, đẩy hông nhanh hơn, dương vật ra vào không ngừng, khiến tinh dịch và dâm thủy bắn tung tóe. Lý Uyển Như rên rỉ vô thức:
“Haa… mạnh hơn… địt ta ... Ah... ah... Sướng… sướng chết…”
Không còn chút dấu vết của thánh nữ cao quý, cô giờ như một con điếm khát tình, thèm khát hoan lạc. Tiếng rên “Ưm… ưm…” ngày càng lớn, khiến A Cẩu lo sợ bị phát hiện, hắn đè cô xuống, át môi mình lên đôi môi nhợt nhạt, lưỡi thô ráp cuốn lấy lưỡi cô, dập tắt tiếng rên. Nước bọt hòa lẫn, chảy ra khóe miệng, khiến nụ hôn thêm dâm mỹ.
Đôi tay buông thõng của Lý Uyển Như choàng qua cổ A Cẩu, mông đẩy đưa cuồng nhiệt, phối hợp nhịp nhàng với từng cú thúc. Khoái lạc lan khắp cơ thể, tâm pháp Hoan Du Thánh Điển vận chuyển, khiến cô rung động trong cơn sướng điên cuồng.
“Sướng… quá sướng…” cô nghĩ, tâm trí chìm trong nhục dục.
A Cẩu vô cùng sung sức, thúc hông liên túc, đến khi Lý Uyển Như mệt lả, chỉ có thể rên từng tiếng ư ử như một con mèo cái, hắn mới xuất tinh lần hai.
Lỗ huyệt dâm dục lần nữa đón nhận tinh dịch tràn ngập, âm hộ khép mở liên hồi, khiến cho hỗn hợp dâm thủy và tinh dịch chảy ra ngoài, ướt đẫm sàn.
A Cẩu ngồi dậy, lý trí trở lại, kéo quần, chỉnh lại quần áo, thu dọn bát đũa rơi vãi, chuẩn bị rời đi, để lại ả kỹ nữ nằm sõng soài, mái tóc tán loạn, cặp vú ửng đỏ in dấu tay hắn, âm hộ rỉ tinh dịch, cơ thể lấp lánh mồ hôi và dâm thủy.
Trước khi đi, A Cẩu nhìn cô, đánh mạnh vào cặp vú đầy đàn hồi, cười nham nhở:
“Con điếm, lồn ngươi ngon thật, muốn ta địt nát cái lồn này lần nữa thì chờ sáng mai! Trưa lão tử bận, tối mày còn phải làm thứ việc đĩ điếm nhà mày!”
Hắn bước vội ra cửa, ngó nghiêng xung quanh như sợ bị phát hiện, lầm bẩm:
“Điên thật… nhưng sướng vãi, thành tựu vãi!”
Môi hắn vương vị ngọt từ nụ hôn, hắn huýt sáo vui vẻ, tâm trạng lâng lâng như vừa chinh phục đỉnh cao đời mình.
Trong căn phòng, Lý Uyển Như nằm giữa đống ngổn ngang, hơi thở gấp gáp, cơ thể rung động sau khoái lạc. Cơn nóng rực từ dầu kích dục đã tan biến, nhưng khoái lạc còn lại là thật, một cảm giác rạo rực, sung sướng cô chưa từng trải qua. Cô thì thầm, giọng nhỏ dần:
“Có lẽ… chỉ là có lẽ… ta thực sự thích làm việc này… hơn cả làm thánh nữ…”
Ý nghĩ đó khiến cô giật mình, nhưng cơ thể, vẫn run rẩy trong dư âm nhục dục, như kéo cô sâu hơn vào con đường dâm loạn.
Last edited:
Bình luận facebook