• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ (4 Viewers)

  • Chương 4: Biến cố

Khi căn phòng trở nên im lặng, Lý Uyển Như mới có thời gian suy nghĩ về những điều bản thân trải qua.

“Cơ bản có rất nhiều điều cần lưu ý.”, Lý Uyển Như thầm nghĩ, càng có thêm nhiều thông tin, cô càng an tâm tu luyện thứ tà pháp kia. Ít nhất là không tự biến bản thân thành những tên ma giáo người không ra người quỷ không ra quỷ.

“Hoan Du Thánh Điển có điều kiện nhập môn là gì? Ở đây ta đã có sự khác biệt với thử nghiệm của các đại lão và bản thân khi trước. Đó là tinh dịch trên người và sự tồn tại của vết bớt. Hoan Hợp tông thánh nữ đã thử song tu khi vận dụng tâm pháp nhưng vẫn không thể nhập môn được. Vậy là do vết bớt trên tay ta ư? Điều kiện cần là cần cả tinh dịch và vết bớt này.”

Lý Uyển Như thầm suy đoán, nếu như vậy thì vết bớt này có ý nghĩa là gì cơ chứ, mặc dù hiện tại nó đã tạo thành một vết càng lớn hơn ở hạ thân, kết nối với tử cung tạo thành một dạng “đan điền dị chủng”, nhưng Lý Uyển Như vẫn chưa thể an tâm được. Lần đầu tiên trong cả hai kiếp người, cô hoàn toàn thiếu hụt kiến thức như vậy.

Muốn giải đáp những điều kỳ bí này, hay hiểu rõ cái chết bản thân thì Lý Uyển Như cần phải cố gắng tu hành là điều cần thiết. Thế nhưng trớ trêu làm sao khi cô không có đan điền bẩm sinh, việc này khiến việc tu luyện trước giờ như hấp thụ nguyên khí đất trời không thể hoàn thành.

Đan điền tử cung không hề nối thông với các kinh mạch, việc vận chuyển chu thiên cũng khó có thể ngưng đọng nguyên khí tại đây được. Càng nghĩ Lý Uyển Như càng thấy khả năng mình trở lại đỉnh cao càng thấp, tựu chăng cách tu luyện duy nhất hiện tại chỉ có thể là giao hoan với người khác giới và hấp thu bản nguyên chi khí tự họ thông qua tinh dịch mà thôi.

Đối với một người chưa từng quan hệ trước đây, thực sự là một trở ngại tâm lý quá to lớn của Lý Uyển Như. Trước đây cô là thánh nữ cao cao tại thượng, người kế thừa Lý gia nằm trong ba mươi sáu thế lực lớn, thanh niên tài tuấn theo đuổi cô có thể xếp vài hàng quanh dãy Đại Liên Sơn – Dãy núi lớn nhất Thanh Khư thế giới. Ấy vậy mà giờ đây Lý Uyển Như muốn trở lên mạnh mẽ lại phải hấp thụ tinh dịch của những kẻ phàm nhân mà cô luôn xem thường, đây thực sự là một nan đề lớn với vị Thánh giả trẻ tuổi nhất này.

Bỗng, một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Uyển Như, cô nhẹ nhàng đáp lại tiếng gõ cửa đó. Một thiếu niên mái tóc ngắn, mặc trang phục tiểu nhị bước vào, trên tay mang một khay đồ ăn bao gồm một bát cháo, vài mẩu bánh mỳ và bát canh.

Không đợi Lý Uyển Như cất tiếng, thiếu niên nhanh nhảu nói:

“Lý tỷ, Hoàng a di kêu ta mang đồ ăn tới cho tỷ, dì nghĩ tỷ cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ.”

Thiếu niên cúi đầu không dám nhìn thằng vào vị mĩ nhân trước mắt, chỉ len lén liếc dung nhan diễm lệ rồi vội vàng rời phòng.

Lý Uyển Như biết thiếu niên này, hắn là A Cẩu, trước là lưu dân lang bạt đến Phong Đô thành, làm ăn mày ở cổng thành, được Hoàng tú bà thu nhận về làm những công việc vặt vãnh. Dẫu sao Thanh Quan không chỉ là thanh lâu, kỹ viện, nó còn kết hợp nhiều hình thức kinh doanh từ phòng trà, quán ăn đến phòng trọ, tiệm trang phục, trang sức nữa. Có thể nói ở cái phố Bắc này, độ phồn hoa của Thanh Quan viện chỉ kém duy nhất khu Phượng Hoàng dành cho quan viên và hoàng thân quốc thích mà thôi.

Lý Uyển Như thưởng thức bữa ăn mà A Cẩu mang tới, trong đầu vẫn suy nghĩ về cái bớt và cách xử lý sao cho hiệu quả, ít nhất thì tối qua hạ thân cô vẫn không có xuất hiện một hình vẽ như vậy.

“Ừm, vị không quá tệ nhưng cũng không hấp dẫn lắm”.

Ký ức dù vỡ vụn nhưng Lý Uyển Như vẫn có thể nhớ được ràng mình đã ích cốc lâu lắm rồi, nếu có ăn thì cũng sẽ là trong các buổi tiệc xa hoa, thưởng thức những nguyên vật liệu chứa đầu nguyên khí mà có tiền cũng không mua được.

Có lẽ đây là bữa cơm sau vài chục năm của ta ấy chứ. Haizz, phải cố mà quen chứ thay đổi làm sao giờ. Lý Uyển Như tự châm biếm một câu trong đầu.

Ăn xong, vừa đứng lên để rửa tay, bất chợt một cảm giác nóng bừng lan khắp toàn thân Lý Uyển Như. Cô giật mình nghĩ do tác dụng của Lạc Ái Dược vẫn chưa hết nên vội vàng ngồi xếp bằng vận chuyển Hoan Du Thánh Điển.

Nhưng kết quả lần này khác trước, càng vận chuyển công pháp, cơ thể Lý Uyển Như càng trở lên nóng hơn. Từng đợt ngứa ngáy lan khắp toàn thân mà trung tâm của nó là ấn ký kỳ là chuyển thể từ cái bớt của cô.

“Ngứa quá, nóng quá, khó chịu quá”. Lý Uyển Như cố gắng đè nén cảm xúc, cố gắng chống đỡ mong muốn chọc hai ngón tay vào âm đạo.

Mồ hôi tuôn rời trên gò má mỹ nhân, ham muốn ngày càng dâng cao trong cơ thể của Lý Uyển Như khiến cô không thể kiểm soát bản thân. Tay phải lập tức xoa lấy hai mép âm đạo, tay trái nâng lên nắn đôi ngực cỡ lớn của mình. Khoái cảm càng ngày càng tăng nhưng chẳng thể áp chế được cơn nóng hầm hập từ vị trí chiếc bớt kia.

“Ư...ư....”. Lý Uyển Như không tự chủ rên lên khiến A Cẩu trông chừng ngoài cửa nhận thấy điều không đúng. Hoàng tú bà đã dặn dò phải để ý kỹ Lý Uyển Như nên hắn không dám lơ là chút nào, vừa nghe thấy tiếng của Lý Uyển Như, A Cẩu đã ngay lập tức đẩy cửa để xem xét an nguy cho vị kỹ nữ ngân bài này.

Thế nhưng, trái với suy nghĩ rằng Lý Uyển Như đổ bệnh, A Cẩu thấy cô đang ngồi dưới sàn nhà, một tay nắn bóp cặp vú đã lộ một bên ra ngoài vạt áo, một tay dùng hai ngón liên tục đâm vào âm đạo. Đôi chân thon dài lộ ra dưới váy và tràng cảnh dâm dục khiến A Cẩu đứng như trời trồng trước cửa.

Nghe tiếng mở cửa, Lý Uyển Như cố gắng trấn áp cơn nứng cực độ của mình, hé mắt nhìn xem kẻ xâm phạm phòng của mình là kẻ nào. Vừa thấy A Cẩu, hay đúng hơn là thấy một cá thể khác giới, dấu ấn dưới hạ thân của Lý Uyển Như ngày càng nóng, nó lấn án toàn bộ lý trí của Lý Uyển Như, ham muốn của Lý Uyển Như càng dâng lên cao.

“Địt.... Nhanh địt ta.... Nóng quá.... Ngứa... quá”. Lý Uyển Như không thể khống chế mở lời cầu xin đối với chàng thiếu niên trẻ vẫn đang ngây người.

Không biết sức lực từ đâu, một kỹ nữ chân yếu tay mềm như Lý Uyển Như bất chợt bật dậy, đè ngửa A Cẩu xuống đất. Lúc này A Cẩu mới choàng tỉnh nhưng cơ thể hắn đã bị Lý Uyển Như ngồi đè lên rồi.

Không cho A Cẩu định thần, Lý Uyển Như lập tức át môi mình lên môi hắn. Như tiếng búa bổ, A Cẩu giật thót mình, lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn được một cô gái hôn, lần đầu tiên này lại là được với một kỹ nữ ngân bài, một trong những kỹ nữ xinh đẹp nhất Phong Đô thành khiến hắn càng thêm bối rối.

Lý Uyển Như lúc này đã chẳng thể khống chế bản tâm nữa, tay trái vốn nắn bóp cặp vú giờ kéo tay A Cẩu lên thay thế vị trí. Cảm giác mát lạnh từ bàn tay khiến cho A Cẩu trấn định, lúc này hắn đã quyết, dù điều này là điều cấm trong kỹ viện nhưng hắn không thể ngừng lại được. Chủ động là Lý Uyển Như mà, mình bị động nên chắc chắn sẽ không bị phạt nặng. Hắn nghĩ trong đầu.

Được sự mời gọi của Lý Uyển Như, đôi tay A Cẩu nắn bóp nhiệt tình cặp vú đồ sộ trước mặt, trắng nõn, có vài vếp bầm tím nhưng lại cảm giác kích thích hơn hẳn. Lưỡi hắn vẫn len lỏi trong khoang miệng của Lý Uyển Như, nhấm nháp vị của mỹ nhân.

Nụ hôn dài kết thúc, Lý Uyển Như ngẩng đầu trong sự tiếc hận của A Cẩu, nhưng thứ chờ đợi hắn lại là điều tuyệt vời hơn đối với gã tiểu nhị này. Lý Uyển Như quen thuộc kéo xuống chiếc quần vải thô của A Cẩu, vạch khố sang một bên và cầm lấy dương vật đã cương cứng tự bao giờ.

Chưa từng quan hệ trước đây nhưng hành động lại vô cùng trơn tru. Chậc, có lẽ là do thói quen của nguyên chủ khi làm kỹ nữ suốt bảy năm hoặc cũng có thể là do sự dâm dục mới được biểu hiện của Lý Uyển Như.

Cầm lấy dương vật nóng bừng, Lý Uyển Như nhón chân đưa vào âm hộ một cách dễ dàng, một tiếng “ót” vang lên, toàn bộ cây dương vật dài một tấc rưỡi đã đi vào hạ thể của cô.

Miệng rên khe khẽ “Ưm... ưm”, nhưng hông không ngừng nhấp, cặp vú vẫn bị nắn bóp một cách nhiệt tình từ gã tiểu nhị.

Sướng, thoải mái là những gì hiện có trong tâm trí Lý Uyển Như, cơ thể cô tự vận chuyển tâm pháp của Hoan Du Thánh Điển, tạo thành một chu thiên với tốc độ nhanh chưa từng có.

A Cẩu không thể kìm nén mà xuất ra tất cả tính túy bản thân, cảm giác lâng lâng lan khắp người hắn. Cứ như một giấc mơ vậy, nếu là thực thì càng tốt, nhưng nếu là mơ thì ngại gì không làm lớn.

Lúc này sức lực đã trở về với hắn, bản năng thằng đàn ông không cho phép hắn bị đè bởi một phụ nữ. Hắn ngồi dậy, nâng hông của Lý Uyển Như đang đê mê mà rên khe khẽ, nhấp hông liên tục.

Vừa mới xuất tinh nhưng hắn vẫn sung sức lạ thường, đây có lẽ là tuổi trẻ, hoặc đơn giản là người phụ nữ trước mặt hắn quá hấp dẫn mà thôi.

Nắm lấy hông con điếm trước mặt, từ thân phận kém hơn, A Cẩu có cảm giác mình mới là chủ, hắn đẩy hông trong tiếng rên của Lý Uyển Như.

“A...a.... a... ư... ư ....ư .... mạnh hơn, Mạnh hơn đi,.... sướng quá,....”

Lý Uyển Như rên rỉ trong vô thức, không còn là thánh nữ cao cao tại thượng, giờ đây cô chỉ như một con điếm, một con chó cái khát tình, thèm khát cảm giác đắm chìm trong hoan lạc.

Tiếng rên “... ư... ư ....ưm... ưm” từ đôi môi mỹ nhân càng ngày càng lớn làm A Cầu lo sợ có người phát hiện, hắn liền nằm đè lên áp môi mình vào đôi môi mềm có chút nhợt nhạt kia.

Đôi tay buông thõng của Lý Uyển Như choàng qua cổ A Cẩu, mông liên tục đẩy đưa theo nhịp nhấp của gã tiểu nhị, cảm giác sung sướng khó tả lan toàn thân của cô.

Xuất ra tất cả tinh túy còn sót lại của mình vào âm đạo của Lý Uyển Như, A Cẩu lý trí ngồi dậy mặc cho thân ảnh kia nằm sõng soài dưới sàn, mái tóc tán loạn, cặp vú ửng đỏ vì tay hắn nắn bóp, âm đạo không ngừng rỉ ra tinh dịch của hắn. Kéo quần, chỉnh lại quần áo, thu dọn bát đũa trên bàn và rời đi khỏi cửa.

Trước khi đi, A Cẩu nhìn lại cơ thể quyến rũ kia, đánh lên cặp vú đầy sự đàn hồi, nói:

“Con điếm, nếu muốn lão từ địt thì phải chờ sáng mai, trưa lão tử rất bận, mà tối thì mày còn phải làm việc của loại đĩ điếm như mày.”

Ra khỏi cửa, bước vội khỏi hành lang như sợ có người biết, A Cẩu lầm bẩm:

“Điên thật chứ, mình điên thật chứ, nhưng cảm giác sướng thật đấy, thành tựu thật đấy”.

Cảm giác lưỡi vẫn vương vấn vị ngọt, hắn huýt sáo với tâm trạng vui vẻ, ít nhất thì đây là điều tuyệt nhất từ khi trở thành dân lưu vong của hắn.

Trở lại với căn phòng, Lý Uyển Như nằm giữa đống ngổn ngang đó, cô nhận ra một điều mà chẳng thể tin được mình lại như vậy. Cảm giác nóng rực đã kết thúc từ khi A Cẩu xuất lần đầu rồi, còn lại chính là cảm giác chân thật, một khoái cảm rạo rực của chính bản thân cô, cảm giác sung sướng mà chưa từng trải nghiệm trong cả hai kiếp người.

“Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, ta thực sự thích làm việc này, hơn cả làm thánh n....”. Tiếng của Lý Uyển Như nhỏ dần đến khi chẳng nghe thấy gì cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom