• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hoan Du Thánh Nữ

  • Chương 105: Cách chức

Một ngày đường dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Khi bóng chiều bắt đầu ngả xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời, cánh cổng đá sừng sững của Đông Lĩnh trấn hiện ra trước mắt Lý Uyển Như. Cô đã trở về.

Cô không còn khoác trên mình bộ y phục rách nát, lấm lem bùn đất và máu tươi nữa. Thay vào đó là một bộ trang phục thôn nữ đơn sơ mà cô đã "mượn" từ căn chòi cháy rụi. Chiếc áo vải thô màu chàm, có vài chỗ đã sờn cũ, và chiếc váy dài màu nâu đất, tuy sạch sẽ nhưng không thể che đi khí chất phi thường của người mặc nó.

Thực tế, chính bộ trang phục tầm thường ấy lại càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của Lý Uyển Như. Nó giống như một chiếc khung gỗ mộc mạc làm nền cho một bức tranh tuyệt tác. Dáng hình cô vẫn yểu điệu, từng đường cong mềm mại ẩn hiện sau lớp vải, đặc biệt là vòng ngực căng đầy như muốn xé toạc lớp áo chật chội. Làn da trắng sứ, sau một ngày di chuyển đã lấm tấm mồ hôi, dưới ánh chiều tà lại càng thêm mịn màng, óng ả. Mái tóc đen dài được cô tùy ý búi lên cao bằng một cành cây khô, để lộ chiếc cổ thon dài và vài lọn tóc mai lòa xòa bên má, tạo nên một vẻ đẹp vừa phóng khoáng, vừa quyến rũ đến lạ kỳ.

Quan trọng nhất là ánh mắt. Đôi mắt phượng của cô không còn vẻ vô hồn của một nô lệ, cũng chẳng còn sự hoảng loạn của kẻ vừa thoát chết. Nó sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ thu, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sắc lạnh, khiến người đối diện bất giác phải cúi đầu.

Cô bước qua cổng thành. Ngay lập tức, không khí xung quanh như ngưng lại một nhịp.

Những người dong binh thô kệch đang cụng ly ở quán rượu ven đường, những thương nhân đang vội vã về nhà, những người phụ nữ đang túm tụm buôn chuyện... tất cả đều đồng loạt quay đầu lại.

"Là... là Lý phó đoàn!" một người buột miệng.

"Trời đất, không phải nàng ta đã chết trong bí cảnh sao? Sao lại trở về trong bộ dạng này?"

Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, nhỏ thôi, nhưng lan nhanh như một đám cháy âm ỉ. Ánh mắt của họ đổ dồn về phía cô, nhưng không còn là sự kính nể hay sợ hãi thuần túy như trước. Thay vào đó là một thứ ánh nhìn hỗn tạp, kỳ quái. Có tò mò, có thương hại, có khinh miệt, và len lỏi trong đó là cả... dục vọng không hề che giấu.

Lý Uyển Như biết rõ. Cô là Phó đoàn trưởng của Thôn Thiên, thế lực số một Đông Lĩnh trấn, ai cũng biết mặt. Nhưng giờ đây, cô còn có một "danh hiệu" khác, một cái mác nhục nhã mà cả trấn này đều đã thuộc lòng.

"Nghe nói... ả bị một vị Thiên cấp cường giả làm nhục ngay trên trời, giữa ban ngày ban mặt đấy."

"Ta có mặt ở đó. Trời ạ, trần như nhộng, bị ép làm tình giữa không trung... Cả ngàn người đã thấy."

"Thế mà vẫn còn mặt mũi trở về à?"

"Suỵt! Nhỏ thôi! Dù sao cũng là phó đoàn, ngươi muốn chết à?"

"Phó đoàn thì sao? Nghe nói chỉ cần ngỏ lời, ả sẵn sàng dạng chân ngay. Một con điếm đúng nghĩa, mặc kệ chức danh cao quý."

Những lời bàn tán như ong vỡ tổ, dù rất nhỏ nhưng với thính giác của một tu luyện giả, Lý Uyển Như nghe không sót một từ. Cô vẫn bước đi, lưng thẳng tắp, không nhanh không chậm. Gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc, như thể những lời lẽ cay độc kia chỉ là gió thoảng qua tai.

Nhưng bên trong, Dấu ấn Dục Vọng dưới bụng cô lại khẽ nóng lên. Nó phản chiếu từng luồng ý nghĩ dâm ô, từng ánh mắt hau háu của đám đông, biến chúng thành những đợt sóng ngầm rạo rực, âm thầm khuấy động cơ thể cô. Hạ thân cô bất giác ẩm ướt, một cảm giác vừa khó chịu vừa quen thuộc.

Cô đi ngang qua một nhóm dong binh đang ngồi xổm bên đường. Một tên bạo gan huýt sáo một tiếng dài, buông lời trêu chọc:

"Lý đại nhân, đi đâu về mà vội thế? Có cần tại hạ giúp một tay không? Đêm nay ta rảnh lắm!"

Cả nhóm cười rộ lên.

Lý Uyển Như dừng bước.

Cô không nổi giận. Không quát tháo. Chỉ chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy, nhìn thẳng vào gã vừa lên tiếng.

Chỉ một cái nhìn.

Không có sát khí. Không có uy áp. Chỉ có sự tĩnh lặng đến rợn người.

Nụ cười trên mặt gã dong binh cứng lại. Tiếng cười của đám đông xung quanh cũng tắt ngấm. Bọn họ đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Họ nhớ ra rằng, người phụ nữ này không chỉ là một "con điếm". Nàng còn là một kẻ tàn nhẫn đã lật đổ Ngụy Doãn, là người nắm trong tay quyền sinh sát của cả Thôn Thiên đoàn. Vẻ ngoài nhu mì kia chỉ là lớp vỏ bọc cho một con mãnh thú biết tính toán.

Gã dong binh lắp bắp: "Tôi... tôi chỉ đùa..."

Lý Uyển Như không nói gì thêm. Cô chỉ khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt đến mức gần như không thể nhận ra, rồi quay người bước tiếp.

Phía sau lưng cô, cả con phố im phăng phắc.

Không ai dám xì xào nữa. Họ vẫn nhìn, vẫn thèm khát, vẫn khinh miệt. Nhưng giờ đây, trong ánh mắt của họ đã có thêm một thứ: Sự sợ hãi.

Họ hiểu ra, con điếm này... không phải là thứ mà họ có thể tùy tiện trêu đùa. Nàng có thể bị làm nhục, nhưng nàng cũng có thể giết người. Và ranh giới giữa hai điều đó, mỏng manh như một sợi tóc, hoàn toàn nằm trong tay nàng.



Khi Lý Uyển Như bước qua cánh cổng chính của đại bản doanh Thôn Thiên đoàn, cả sân tập đang ồn ào tiếng binh khí va chạm và tiếng hô vang bỗng chốc im bặt.

Mọi ánh mắt, từ những tân binh mặt còn búng ra sữa cho đến các đội viên kỳ cựu mình đầy sẹo, đều đổ dồn về phía cô. Sự im lặng kéo dài trong vài giây, rồi vỡ òa thành một tràng xì xào không thể kìm nén.

"Trời đất! Là... là Lý phó đoàn!"

"Không thể nào! Nàng ta vẫn còn sống?"

Tiếng bàn tán mang đầy sự kinh ngạc, nhưng xen lẫn trong đó là những ánh nhìn nóng rực, thèm khát. Ký ức về một "phần thưởng" sẵn sàng phục vụ vẫn còn hằn sâu trong tâm trí của không ít kẻ.

Lý Uyển Như đứng giữa sân, lặng lẽ đón nhận tất cả. Bộ trang phục thôn nữ đơn sơ không thể che giấu khí chất của một kẻ cầm quyền. Cô chỉ khẽ gật đầu, rồi bước thẳng về phía tòa nhà chính, nơi đặt văn phòng của phó đoàn trưởng.

Phùng Sâm và Trần Tự đã đứng đợi sẵn ở hành lang, vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa có chút phức tạp. Nhưng chưa kịp để họ lên tiếng, cánh cửa văn phòng đã mở ra.

Trần Mặc, gã đàn ông với đôi mắt hoa đào và khí tức Địa cấp, bước ra, theo sau là hai chấp sự mặc áo bào xám, bên hông hắn đeo lệnh bài của đoàn phó Thôn Thiên đoàn, thứ đáng lẽ ra vốn thuộc về Lý Uyển Như. Phùng Sâm và Trần Tự lập tức cúi đầu chào hỏi:

“Chào Trần phó đoàn trưởng, chào các vị chấp sự.”

Trần Mặc nhìn thấy Lý Uyển Như, nụ cười trên môi có chút cứng lại, nhưng nhanh chóng chuyển thành vẻ lịch thiệp cực kỳ chuyên nghiệp, hiển nhiên hắn là kẻ đã quen với việc xã giao.

"Lý chấp sự, quả nhiên là phúc lớn mạng lớn. Không ngờ cô có thể sống sót trở về từ một bí cảnh hỗn loạn như vậy."

Lý Uyển Như nhàn nhạt đáp lễ, không tỏ ra yếu thế:

"Chỉ là chút may mắn. Trần chấp sự được điều đến đây, hẳn là có chỉ thị quan trọng từ tổng bộ?"

Trần Mặc mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

"Đúng vậy. Vừa rồi ta đã dùng Truyền Âm trận để báo cáo sự trở về của cô. Các vị trưởng lão đã có quyết định mới nhất."

Hắn lùi lại một bước, tay giơ ra, một trong hai chấp sự phía sau lập tức dâng lên một lệnh bài bằng ngọc đen. Trần Mặc cầm lấy, giọng điệu trở nên nghiêm trang hơn, mang theo uy áp không thể chối cãi của một người truyền lệnh.

"Theo lệnh từ Trưởng lão hội Liệp Sát Tông," hắn cất giọng, nguyên khí truyền vào khiến từng chữ vang vọng khắp hành lang,

"Xét thấy Lý Uyển Như, chấp sự tạm quyền của Thôn Thiên đoàn, đã lập đại công trong việc ổn định cục diện và hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ đối ngoại, nay chính thức công nhận thân phận chấp sự. Tuy nhiên..."

Hắn dừng lại, ánh mắt đào hoa lướt qua gương mặt bình tĩnh của Lý Uyển Như.

"...theo quy định của tông môn, bất kỳ ai được đề bạt lên vị trí quan trọng đều phải trải qua quá trình huấn luyện và học tập tại tổng bộ để củng cố căn cơ và lòng trung thành. Do tình hình Thôn Thiên đoàn trước đây hỗn loạn, quy trình này đã được tạm hoãn. Nay, Lý Uyển Như sẽ được triệu hồi về tổng bộ để tham gia khóa huấn luyện đặc biệt trong vòng một năm."

Trần Mặc nói tiếp, như để dập tắt mọi suy đoán:

"Trong thời gian Lý chấp sự vắng mặt, ta, Trần Mặc, sẽ chính thức đảm nhận vị trí Phó đoàn trưởng Thôn Thiên đoàn, toàn quyền xử lý mọi công vụ."

Hắn nhìn Lý Uyển Như, nụ cười lại hiện lên, nhưng lần này mang theo một tia đắc thắng không thể che giấu.

"Tông môn cũng hứa hẹn, nếu Lý chấp sự hoàn thành xuất sắc khóa huấn luyện, thể hiện được tài năng và lòng trung thành, cô vẫn sẽ có cơ hội trở về vị trí này, hoặc thậm chí được bổ nhiệm đến một vị trí cao hơn."

Một lời hứa hẹn ngọt ngào, nhưng ai cũng hiểu, một khi đã rời đi, muốn quay lại chiếc ghế quyền lực này là điều gần như không thể. Tổng bộ Liệp Sát Tông là một cái lồng còn lớn hơn, phức tạp hơn Thôn Thiên đoàn rất nhiều. Vào thì dễ, ra thì khó.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Lý Uyển Như, chờ đợi phản ứng của cô. Họ chờ một sự tức giận, một lời phản đối, hay ít nhất là một tia không cam lòng. Bởi lẽ không ai trong đoàn không biết tình cảnh của Lý Uyển Như, cô leo lên từ vị chí hạng chót của đoàn, từ một nô lệ thấp kém nhất trở thành một lãnh đạo cao cấp, quản lý hàng trăm nhân lực bên dưới.

Tất cả điều này đều là sự đánh đổi từ mồ hôi và cả máu của cô, nhưng giờ đây chỉ sau vài tháng tiến nhập bí cảnh, tất cả sự cố gắng đều đổ sông đổ bể, chẳng khác nào dâng hiến thành quả cho kẻ khác. Quả thực cô khó mà cam lòng.

Nhưng tông môn là như vậy, việc vận hành một thế lực hàng ngàn người không phải là dễ, các thế lực cấp dưới bắt buộc phải có người lãnh đạo nếu không thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tiếp diễn và phát triển. Chính vì vậy, khi nghe tin bí cảnh đã đóng mà Lý Uyển Như chưa trở về, cô mặc định là đã chết, tổng bộ lập tức cử người khác đến tiếp quản vị trí của cô.

Lý Uyển Như im lặng. Sau một hồi, cô khẽ cúi đầu, giọng nói bình thản đến lạ thường.

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Không có bất mãn. Không có oán hận. Chỉ có sự chấp nhận tuyệt đối.

Cô biết rõ, đây là quy trình không thể tránh. Khi cô tiếp quản Thôn Thiên, nó là một mớ hỗn độn, tông môn cần một người có thể dọn dẹp nhanh chóng, nên đã đặc cách cho cô. Giờ đây, khi mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, họ cần một người "của mình", một người hoàn toàn nằm trong hệ thống, để nắm giữ vị trí này. Trần Mặc chính là kẻ đó.

Việc triệu hồi cô về tổng bộ, bề ngoài là "huấn luyện", nhưng thực chất là một cuộc "kiểm tra và giám sát" ở cấp độ cao hơn. Họ muốn xem cô có thực sự trung thành không, có tiềm năng gì khác không, và có còn giá trị sử dụng nào nữa không.

Và đối với Lý Uyển Như, đây cũng là một cơ hội.

Ở lại Đông Lĩnh trấn, cô chỉ là cá trong ao. Dù có là phó đoàn, tầm mắt và tài nguyên cũng bị giới hạn. Muốn tìm hiểu về cái chết kiếp trước, muốn tìm cách liên lạc với Lý gia, muốn tìm "thuốc giải" cho Tàn Dư Huyết Tế, cô cần phải bước vào một sân khấu lớn hơn.

Tổng bộ Liệp Sát Tông, nơi quy tụ những kẻ mạnh nhất, những bí mật đen tối nhất, chính là sân khấu đó.

"Khi nào ta phải lên đường?" Cô hỏi, giọng vẫn đều đều.

Trần Mặc mỉm cười hài lòng với sự ngoan ngoãn của Lý Uyển Như.

"Ngay sáng mai. Sẽ có phi thuyền của tông môn đến đón. Đêm nay, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt. Coi như... một lời chia tay với nơi này."

Hắn nói, rồi phất tay áo, cùng hai chấp sự quay người rời đi, để lại một Lý Uyển Như đứng lặng giữa hành lang, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa, nơi những đám mây đen đang vần vũ trên bầu trời Đông Lĩnh trấn.

Một ván cờ đã kết thúc. Một ván cờ mới... sắp bắt đầu.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tần Hoan
  • Nguyệt Lộc
Chưởng Hoan
  • Đông Thiên Đích Liễu Diệp
[Zhihu] Hợp Hoan
  • Hạc Cửu (鶴九)
Chương 7 END
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan full
  • Bán Song Tà Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom