hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 107: Đe dọa
Ba ngày trên phi thuyền trôi qua trong sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Không gian bên trong rộng rãi, được bài trí đơn giản nhưng tiện nghi, mỗi người đều có một khoang nghỉ riêng biệt. Nhưng không ai thực sự nghỉ ngơi. Không khí im lặng như một lớp vỏ bọc mỏng manh cho những dòng chảy ngầm đầy toan tính và cảnh giác.
Liễu Mị và Thạch Nham dành phần lớn thời gian để luyện tập, cố gắng giữ cho tâm cảnh ổn định trước khi bước vào môi trường khắc nghiệt của tổng bộ. Họ gần như không giao tiếp với ai, chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn khi cần thiết.
Còn Lý Uyển Như, cô ngồi trong khoang của mình, mắt nhắm hờ, nhưng linh thức không ngừng vận chuyển. Một mặt, cô cố gắng hấp thu từng tia nguyên khí mỏng manh từ không khí để củng cố đan điền mới. Mặt khác, cô phải liên tục dùng ý chí để trấn áp Tàn Dư Huyết Tế đang âm ỉ trong tử cung. Con quái vật đó, dù không làm loạn, nhưng sự tồn tại của nó giống như một cái bóng đen luôn chực chờ nuốt chửng cô.
Vào buổi chiều ngày thứ hai, khi phi thuyền đang lướt qua một biển mây trắng xóa, cánh cửa khoang nghỉ của cô khẽ mở.
Không cần nhìn, cô cũng biết là ai. Không khí lạnh lẽo và một tia kiêu ngạo không thể che giấu.
Hàn Phong bước vào.
Hắn vẫn vận áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ tuấn tú nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo một chiếc ghế đến ngồi đối diện cô, khoảng cách vừa đủ để tạo ra một sự áp bức vô hình.
Lý Uyển Như từ từ mở mắt, ánh nhìn bình thản, không một chút gợn sóng.
"Hàn công tử tìm ta có việc gì?" Cô hỏi, giọng điệu khách sáo, như thể đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ.
Hàn Phong không đáp ngay. Hắn chỉ nhìn cô, một cái nhìn săm soi, trịch thượng, như đang đánh giá một món đồ cũ kỹ mà hắn vừa tìm lại được. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi rút ra từ trong tay áo một cuộn giấy da đã ngả màu vàng úa, được niêm phong cẩn thận bằng một dấu ấn đỏ thẫm.
Hắn đẩy cuộn giấy về phía cô.
"Thứ này, chắc Lý chấp sự vẫn còn nhớ chứ?"
Lý Uyển Như liếc mắt xuống. Tim cô khựng lại một nhịp, dù gương mặt vẫn không đổi sắc. Dấu ấn trên cuộn giấy, hình một con mãnh thú đang gầm rống, cô không thể nào quên. Đó là ấn ký riêng của cha hắn, lão thương nhân họ Hàn, kẻ đã từng biến cô thành một món đồ chơi bị cả trăm người giày vò.
Cô không cầm lấy, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Đây là ý gì?"
Hàn Phong cười khẩy, nụ cười mang theo sự khinh miệt không hề che giấu.
"Cha ta đã qua đời trong một cuộc thanh trừng nội bộ của thương hội vào tháng trước. Theo quyền thừa kế, mọi tài sản, khế ước, và cả... ‘vật sở hữu’ của ông ta, giờ đều thuộc về ta."
Hắn vươn người tới trước, giọng thì thầm, từng chữ như mũi kim châm vào tai cô.
"Ta đã đọc rất kỹ bản hợp đồng này. Nó ghi rõ, để đổi lấy việc gia hạn món nợ khổng lồ cho Thôn Thiên đoàn, Lý Uyển Như, với tư cách là người đại diện, phải đồng ý trở thành 'bồn chứa tinh' riêng cho cha ta trong một tuần. Bất cứ khi nào ông ta muốn, cô phải ngoan ngoãn phục vụ, không được phép từ chối."
Hắn ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đắc thắng nhìn cô.
"Giờ thì, chủ nhân của bản hợp đồng này là ta. Lý chấp sự, cô nói xem... ta có nên thực thi quyền lợi của mình ngay bây giờ không?"
Không khí trong khoang thuyền như đông cứng lại.
Lý Uyển Như im lặng. Một cơn sóng giận dữ và nhục nhã cuộn trào trong lồng ngực, nhưng bị cô ép xuống bằng một ý chí sắt đá. Cô thầm rủa chính mình. Khi đó, để cứu vãn tình thế cho Thôn Thiên đoàn, để mua chuộc sự ủng hộ của lão cáo già kia, cô đã phải ký vào bản hợp đồng nhục nhã đó. Cô đã nghĩ, chỉ cần lão ta chết, hoặc cô đủ mạnh, thì khế ước này sẽ chỉ là một tờ giấy lộn.
Không ngờ... nó lại rơi vào tay con trai hắn. Một kẻ còn trẻ, còn kiêu ngạo, và có lẽ còn tàn nhẫn hơn cả cha mình.
"Ngu xuẩn..." cô thầm tự nhủ. "Tự mình đưa bản thân vào thế khó."
Thấy cô không nói gì, Hàn Phong càng thêm đắc ý. Hắn đứng dậy, bước vòng quanh cô, như một con thú đang vờn con mồi.
"Ta nghe nói cô rất giỏi phục vụ. Cha ta từng khen, kỹ năng của cô khiến ông ta rất hài lòng. Ta cũng muốn thử xem, có thật như lời đồn không."
Hắn dừng lại sau lưng cô, cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy cô.
"Sao nào, Lý chấp sự? Cô định im lặng mãi sao? Hay là... cô đang chờ ta ra lệnh?"
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Một cái chạm nhẹ, nhưng mang theo sức nặng của quá khứ, của sự sỉ nhục, và của một quyền lực mà cô tưởng mình đã thoát ra được.
Ngay lúc này, cô không phải là Phó đoàn trưởng, không phải là chấp sự của Liệp Sát Tông. Dưới ràng buộc của bản hợp đồng này, cô chỉ có một thân phận duy nhất.
Một nô lệ tình dục.
Không khí trong khoang thuyền đặc quánh lại. Từng lời của Hàn Phong như một bản án, kéo Lý Uyển Như trở về với thân phận nhục nhã mà cô tưởng đã thoát ra được.
Hắn đứng đó, tay cầm cuộn khế ước, ánh mắt trịch thượng như một vị chủ nhân đang nhìn món đồ chơi cũ. Hắn chờ đợi sự phục tùng, sự van xin.
Nhưng Lý Uyển Như chỉ im lặng trong giây lát. Rồi, cô từ từ đứng dậy. Không có sự sợ hãi hay phẫn nộ trong mắt cô. Thay vào đó, một nụ cười nhẹ, bí ẩn và đầy nguy hiểm, nở trên đôi môi đỏ mọng.
"Được thôi, Hàn công tử," cô nói, giọng ngọt như mật nhưng lạnh như băng.
"Nếu ngài đã muốn thực thi hợp đồng, Uyển Nô sao dám từ chối."
Cô không đợi hắn ra lệnh. Từng lớp áo trên người được cô chậm rãi cởi bỏ, rơi xuống sàn như những cánh hoa tàn. Thân thể hoàn mỹ, trắng ngần như ngọc, không một tì vết, hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo của phi thuyền. Cô hoàn toàn lõa thể, đứng đó, đối diện với hắn, không một chút che đậy, không một tia xấu hổ.
Hàn Phong khựng lại, có chút bất ngờ trước sự chủ động của cô. Ánh mắt hắn không giấu được tia dục vọng nóng rực khi quét qua từng đường cong chết người.
Lý Uyển Như bước tới, từng bước nhẹ như mèo trên tấm thảm len dày. Không có sự vội vã, không có sự sợ hãi. Mỗi bước chân của cô như đang đo lường sự kiên nhẫn của gã đàn ông trước mặt. Cô không quỳ xuống. Thay vào đó, cô đứng trước mặt hắn, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết nhưng đầy mê hoặc từ mái tóc cô.
Cô kiễng nhẹ chân, vươn người, hai tay vòng qua cổ hắn, cơ thể mềm mại, nóng rực áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, bầu vú to ép chặt, đầu nhũ cọ lên chiếc áo của hắn khiến Lý Uyển Như cảm thấy có phần tê dại.
Một sự tiếp xúc bất ngờ và đầy chủ động. Cô ghé sát vào tai hắn, hơi thở ấm nóng, mang theo chút hương thơm ngọt ngào, phả nhẹ vào vành tai nhạy cảm.
"Chủ nhân," cô thì thầm, giọng mơn trớn, từng âm tiết như tan chảy, len lỏi vào tâm trí hắn, "có muốn thử cảm giác... mới lạ hơn không?"
Một câu hỏi không phải để hỏi, mà là để gieo mầm.
Cô không cho hắn cơ hội trả lời, không cho hắn thời gian để suy nghĩ. Bàn tay thon dài, trắng nõn của cô lướt nhẹ từ vai hắn xuống, khéo léo như một vũ công, lần mò đến thắt lưng da. Những ngón tay mảnh khảnh, điêu luyện tháo chiếc khóa bạc, rồi kéo tuột lớp quần dài xuống.
Dương vật cương cứng, nóng hổi bật ra, đập nhẹ vào vùng bụng dưới phẳng lì, mịn màng không tì vết của Lý Uyển Như. Cái chạm đột ngột giữa da thịt nóng và lạnh khiến cả hai khẽ rùng mình.
Cô từ từ quỳ xuống, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, lướt qua dương vật hắn. Đôi tay cô mân mê, vuốt ve gốc rễ căng phồng, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của huyết quản bên dưới. Đôi môi đỏ mọng, ướt át của cô khẽ mở, rồi ngậm lấy đầu khấc tím đỏ.
Chụt... chụt...
Tiếng mút vang lên trong không gian tĩnh lặng, ướt át và đầy dâm dục. Lưỡi cô, mềm mại và linh hoạt, liếm quanh rãnh quy đầu, rồi xoáy sâu vào lỗ nhỏ đang rỉ dịch. Cô mút vào, nhả ra, như đang thưởng thức một món mỹ vị tuyệt hảo. Mùi ngai ngái đặc trưng, vị mằn mặn nồng nàn của nam nhân lan tỏa trong khoang miệng, kích thích từng giác quan của cô, nhưng tâm trí cô vẫn lạnh như băng.
Sau khi trêu chọc hắn đến mức gân xanh trên trán nổi lên, cô mới từ từ rút ra, kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh.
Cô không đứng dậy. Thay vào đó, cô quay lưng lại, chống hai tay xuống sàn, cơ thể uốn cong thành một đường cong chết người. Cặp mông tròn trịa, căng mẩy được đẩy cao, hướng thẳng về phía hắn. Lỗ hậu nhỏ xinh, khít khao, khẽ co giật trong ánh sáng mờ ảo.
"Lỗ nhỏ phía sau này," cô nói, giọng run run như đang kìm nén một cơn khoái cảm sắp bùng nổ, "vẫn còn rất chật. Chủ nhân có muốn là người đầu tiên khai phá nó... sau một thời gian dài không dùng đến không?"
Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một lời nguyền, một cái bẫy ngọt ngào không lối thoát.
Hàn Phong, một kẻ vốn luôn tự hào về sự kiêu ngạo và tự chủ của mình, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Bức tường lý trí bằng thép của hắn đã bị ngọn lửa dục vọng mà Lý Uyển Như cố tình khơi dậy thiêu rụi thành tro. Hắn gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, một âm thanh không còn là của con người, mà là của một con thú hoang bị dồn đến đường cùng.
Hắn lao tới, nhanh như một tia chớp, hai bàn tay rắn chắc như gọng kìm nắm chặt lấy vòng eo thon gọn, mềm mại của cô. Hắn kéo mạnh cô về phía mình, ép tấm lưng trần của cô áp vào lồng ngực nóng rực của hắn. Mùi hương cơ thể nữ tính, quyến rũ của cô xộc vào mũi, là chất xúc tác cuối cùng, thổi bùng lên ngọn lửa nguyên thủy.
Không một lời nói, không một chút do dự. Hắn lật người cô lại, ép cô quỳ xuống, hai tay chống lên mặt đất, cặp mông tròn trịa, trắng nõn và đầy đặn chổng cao lên trời. Hắn quỳ ngay sau, dương vật to lớn, nóng rực, đã cương cứng đến mức tím bầm và nổi đầy gân xanh, kê thẳng vào cửa hậu vẫn còn khép chặt, hồng hào của cô. Hắn cảm nhận được sự co rút mời gọi từ nơi đó, một sự co giật nhẹ nhàng, vừa như sợ hãi, vừa như chờ mong.
Hắn thúc mạnh.
"A... Ưmm!"
Lý Uyển Như kêu lên một tiếng thất thanh, nhưng ngay lập tức bị cô cắn chặt môi lại, biến nó thành một tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Lần này, không phải là giả vờ. Cơn đau xé rách từ phía sau truyền đến, một cảm giác căng tức, như thể cơ thể sắp bị xé làm đôi. Nhưng ngay lập tức, cơn đau đó bị một luồng khoái cảm bệnh hoạn, mãnh liệt hơn gấp nhiều lần lấn át. Cảm giác bị một thứ to lớn, nóng bỏng và đầy sức mạnh xé mở, nong rộng, xâm chiếm nơi sâu thẳm nhất, khiến mọi dây thần kinh của Lý Uyển Như như nổ tung.
Cô cắn chặt môi dưới, cảm nhận dương vật của Hàn Phong đang từ từ lún sâu vào, mỗi lần xâm nhập đều mang theo cảm giác đau đớn và khoái lạc đan xen. Hậu môn của cô, dù đã được chuẩn bị, vẫn cố gắng co thắt lại, nhưng vô ích. Nó chỉ càng làm cho khối thịt nóng bỏng kia ma sát mạnh hơn vào những vách thịt non mềm bên trong.
Khi dương vật của hắn đã ngập sâu đến tận gốc, hắn bắt đầu di chuyển. Từng nhịp thúc, chậm rãi nhưng đầy uy lực. Lý Uyển Như bắt đầu rên rỉ, những tiếng "ưm... a..." đứt quãng, đầy phóng đãng thoát ra khỏi kẽ răng. Cô bắt đầu uốn éo, lắc cặp mông tròn của mình theo từng nhịp thúc của hắn. Hậu môn co rút một cách điêu luyện, cố gắng siết chặt lấy kẻ xâm nhập. Mỗi lần co bóp của cô đều khiến Hàn Phong như muốn nổ tung.
Cảm nhận được sự hưởng ứng dâm đãng đó, hắn như một con thú hoang được giải phóng. Hắn gầm lên, hai tay bấu chặt lấy hông cô, để lại những vết hằn đỏ ửng. Hắn thúc càng lúc càng mạnh, càng lúc càng điên cuồng. Tiếng da thịt va chạm "bộp, bộp, bộp" vang lên, trần trụi và đầy nhục dục. Hắn không còn là Hàn Phong kiêu ngạo nữa, chỉ là một con đực đang điên cuồng đánh dấu lãnh thổ của mình lên cơ thể con cái.
Lý Uyển Như, dù đang chìm trong khoái lạc, tâm trí vẫn tỉnh táo. Cô biết, Tàn Dư Huyết Tế trong tử cung sẽ không bị ảnh hưởng. Tinh dịch sẽ nằm hoàn toàn trong hậu môn cô, nơi cần cô chủ động hấp thụ. Đây là một ván cờ an toàn, một sự hiến dâng có tính toán.
"A... a... chủ nhân... mạnh nữa... sâu nữa... xé nát cái lỗ đít của Uyển nô đi...!"
Tiếng rên rỉ của cô ngày càng lớn, ngày càng dâm đãng. Cô không còn che giấu nữa. Hàn Phong, sợ người khác có thể nghe thấy, liền vươn tay ra, nhét hai ngón tay của mình vào miệng cô.
"Ưm... ưm!"
Cô không phản kháng. Ngược lại, cô còn dùng lưỡi của mình, quấn lấy hai ngón tay hắn, liếm mút một cách ngon lành. Đầu lưỡi cô lướt dọc theo kẽ móng tay, rồi mút mạnh đầu ngón tay, tạo ra những âm thanh "chụt chụt" ướt át. Hành động này còn khiêu khích hơn cả tiếng rên, khiến Hàn Phong như phát điên.
Cơn giao hoan diễn ra điên cuồng và mãnh liệt. Hắn chỉ biết thúc, biết gầm, biết chiếm đoạt.
Liễu Mị và Thạch Nham dành phần lớn thời gian để luyện tập, cố gắng giữ cho tâm cảnh ổn định trước khi bước vào môi trường khắc nghiệt của tổng bộ. Họ gần như không giao tiếp với ai, chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn khi cần thiết.
Còn Lý Uyển Như, cô ngồi trong khoang của mình, mắt nhắm hờ, nhưng linh thức không ngừng vận chuyển. Một mặt, cô cố gắng hấp thu từng tia nguyên khí mỏng manh từ không khí để củng cố đan điền mới. Mặt khác, cô phải liên tục dùng ý chí để trấn áp Tàn Dư Huyết Tế đang âm ỉ trong tử cung. Con quái vật đó, dù không làm loạn, nhưng sự tồn tại của nó giống như một cái bóng đen luôn chực chờ nuốt chửng cô.
Vào buổi chiều ngày thứ hai, khi phi thuyền đang lướt qua một biển mây trắng xóa, cánh cửa khoang nghỉ của cô khẽ mở.
Không cần nhìn, cô cũng biết là ai. Không khí lạnh lẽo và một tia kiêu ngạo không thể che giấu.
Hàn Phong bước vào.
Hắn vẫn vận áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ tuấn tú nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo một chiếc ghế đến ngồi đối diện cô, khoảng cách vừa đủ để tạo ra một sự áp bức vô hình.
Lý Uyển Như từ từ mở mắt, ánh nhìn bình thản, không một chút gợn sóng.
"Hàn công tử tìm ta có việc gì?" Cô hỏi, giọng điệu khách sáo, như thể đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ.
Hàn Phong không đáp ngay. Hắn chỉ nhìn cô, một cái nhìn săm soi, trịch thượng, như đang đánh giá một món đồ cũ kỹ mà hắn vừa tìm lại được. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi rút ra từ trong tay áo một cuộn giấy da đã ngả màu vàng úa, được niêm phong cẩn thận bằng một dấu ấn đỏ thẫm.
Hắn đẩy cuộn giấy về phía cô.
"Thứ này, chắc Lý chấp sự vẫn còn nhớ chứ?"
Lý Uyển Như liếc mắt xuống. Tim cô khựng lại một nhịp, dù gương mặt vẫn không đổi sắc. Dấu ấn trên cuộn giấy, hình một con mãnh thú đang gầm rống, cô không thể nào quên. Đó là ấn ký riêng của cha hắn, lão thương nhân họ Hàn, kẻ đã từng biến cô thành một món đồ chơi bị cả trăm người giày vò.
Cô không cầm lấy, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Đây là ý gì?"
Hàn Phong cười khẩy, nụ cười mang theo sự khinh miệt không hề che giấu.
"Cha ta đã qua đời trong một cuộc thanh trừng nội bộ của thương hội vào tháng trước. Theo quyền thừa kế, mọi tài sản, khế ước, và cả... ‘vật sở hữu’ của ông ta, giờ đều thuộc về ta."
Hắn vươn người tới trước, giọng thì thầm, từng chữ như mũi kim châm vào tai cô.
"Ta đã đọc rất kỹ bản hợp đồng này. Nó ghi rõ, để đổi lấy việc gia hạn món nợ khổng lồ cho Thôn Thiên đoàn, Lý Uyển Như, với tư cách là người đại diện, phải đồng ý trở thành 'bồn chứa tinh' riêng cho cha ta trong một tuần. Bất cứ khi nào ông ta muốn, cô phải ngoan ngoãn phục vụ, không được phép từ chối."
Hắn ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đắc thắng nhìn cô.
"Giờ thì, chủ nhân của bản hợp đồng này là ta. Lý chấp sự, cô nói xem... ta có nên thực thi quyền lợi của mình ngay bây giờ không?"
Không khí trong khoang thuyền như đông cứng lại.
Lý Uyển Như im lặng. Một cơn sóng giận dữ và nhục nhã cuộn trào trong lồng ngực, nhưng bị cô ép xuống bằng một ý chí sắt đá. Cô thầm rủa chính mình. Khi đó, để cứu vãn tình thế cho Thôn Thiên đoàn, để mua chuộc sự ủng hộ của lão cáo già kia, cô đã phải ký vào bản hợp đồng nhục nhã đó. Cô đã nghĩ, chỉ cần lão ta chết, hoặc cô đủ mạnh, thì khế ước này sẽ chỉ là một tờ giấy lộn.
Không ngờ... nó lại rơi vào tay con trai hắn. Một kẻ còn trẻ, còn kiêu ngạo, và có lẽ còn tàn nhẫn hơn cả cha mình.
"Ngu xuẩn..." cô thầm tự nhủ. "Tự mình đưa bản thân vào thế khó."
Thấy cô không nói gì, Hàn Phong càng thêm đắc ý. Hắn đứng dậy, bước vòng quanh cô, như một con thú đang vờn con mồi.
"Ta nghe nói cô rất giỏi phục vụ. Cha ta từng khen, kỹ năng của cô khiến ông ta rất hài lòng. Ta cũng muốn thử xem, có thật như lời đồn không."
Hắn dừng lại sau lưng cô, cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy cô.
"Sao nào, Lý chấp sự? Cô định im lặng mãi sao? Hay là... cô đang chờ ta ra lệnh?"
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Một cái chạm nhẹ, nhưng mang theo sức nặng của quá khứ, của sự sỉ nhục, và của một quyền lực mà cô tưởng mình đã thoát ra được.
Ngay lúc này, cô không phải là Phó đoàn trưởng, không phải là chấp sự của Liệp Sát Tông. Dưới ràng buộc của bản hợp đồng này, cô chỉ có một thân phận duy nhất.
Một nô lệ tình dục.
Không khí trong khoang thuyền đặc quánh lại. Từng lời của Hàn Phong như một bản án, kéo Lý Uyển Như trở về với thân phận nhục nhã mà cô tưởng đã thoát ra được.
Hắn đứng đó, tay cầm cuộn khế ước, ánh mắt trịch thượng như một vị chủ nhân đang nhìn món đồ chơi cũ. Hắn chờ đợi sự phục tùng, sự van xin.
Nhưng Lý Uyển Như chỉ im lặng trong giây lát. Rồi, cô từ từ đứng dậy. Không có sự sợ hãi hay phẫn nộ trong mắt cô. Thay vào đó, một nụ cười nhẹ, bí ẩn và đầy nguy hiểm, nở trên đôi môi đỏ mọng.
"Được thôi, Hàn công tử," cô nói, giọng ngọt như mật nhưng lạnh như băng.
"Nếu ngài đã muốn thực thi hợp đồng, Uyển Nô sao dám từ chối."
Cô không đợi hắn ra lệnh. Từng lớp áo trên người được cô chậm rãi cởi bỏ, rơi xuống sàn như những cánh hoa tàn. Thân thể hoàn mỹ, trắng ngần như ngọc, không một tì vết, hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo của phi thuyền. Cô hoàn toàn lõa thể, đứng đó, đối diện với hắn, không một chút che đậy, không một tia xấu hổ.
Hàn Phong khựng lại, có chút bất ngờ trước sự chủ động của cô. Ánh mắt hắn không giấu được tia dục vọng nóng rực khi quét qua từng đường cong chết người.
Lý Uyển Như bước tới, từng bước nhẹ như mèo trên tấm thảm len dày. Không có sự vội vã, không có sự sợ hãi. Mỗi bước chân của cô như đang đo lường sự kiên nhẫn của gã đàn ông trước mặt. Cô không quỳ xuống. Thay vào đó, cô đứng trước mặt hắn, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết nhưng đầy mê hoặc từ mái tóc cô.
Cô kiễng nhẹ chân, vươn người, hai tay vòng qua cổ hắn, cơ thể mềm mại, nóng rực áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, bầu vú to ép chặt, đầu nhũ cọ lên chiếc áo của hắn khiến Lý Uyển Như cảm thấy có phần tê dại.
Một sự tiếp xúc bất ngờ và đầy chủ động. Cô ghé sát vào tai hắn, hơi thở ấm nóng, mang theo chút hương thơm ngọt ngào, phả nhẹ vào vành tai nhạy cảm.
"Chủ nhân," cô thì thầm, giọng mơn trớn, từng âm tiết như tan chảy, len lỏi vào tâm trí hắn, "có muốn thử cảm giác... mới lạ hơn không?"
Một câu hỏi không phải để hỏi, mà là để gieo mầm.
Cô không cho hắn cơ hội trả lời, không cho hắn thời gian để suy nghĩ. Bàn tay thon dài, trắng nõn của cô lướt nhẹ từ vai hắn xuống, khéo léo như một vũ công, lần mò đến thắt lưng da. Những ngón tay mảnh khảnh, điêu luyện tháo chiếc khóa bạc, rồi kéo tuột lớp quần dài xuống.
Dương vật cương cứng, nóng hổi bật ra, đập nhẹ vào vùng bụng dưới phẳng lì, mịn màng không tì vết của Lý Uyển Như. Cái chạm đột ngột giữa da thịt nóng và lạnh khiến cả hai khẽ rùng mình.
Cô từ từ quỳ xuống, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, lướt qua dương vật hắn. Đôi tay cô mân mê, vuốt ve gốc rễ căng phồng, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của huyết quản bên dưới. Đôi môi đỏ mọng, ướt át của cô khẽ mở, rồi ngậm lấy đầu khấc tím đỏ.
Chụt... chụt...
Tiếng mút vang lên trong không gian tĩnh lặng, ướt át và đầy dâm dục. Lưỡi cô, mềm mại và linh hoạt, liếm quanh rãnh quy đầu, rồi xoáy sâu vào lỗ nhỏ đang rỉ dịch. Cô mút vào, nhả ra, như đang thưởng thức một món mỹ vị tuyệt hảo. Mùi ngai ngái đặc trưng, vị mằn mặn nồng nàn của nam nhân lan tỏa trong khoang miệng, kích thích từng giác quan của cô, nhưng tâm trí cô vẫn lạnh như băng.
Sau khi trêu chọc hắn đến mức gân xanh trên trán nổi lên, cô mới từ từ rút ra, kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh.
Cô không đứng dậy. Thay vào đó, cô quay lưng lại, chống hai tay xuống sàn, cơ thể uốn cong thành một đường cong chết người. Cặp mông tròn trịa, căng mẩy được đẩy cao, hướng thẳng về phía hắn. Lỗ hậu nhỏ xinh, khít khao, khẽ co giật trong ánh sáng mờ ảo.
"Lỗ nhỏ phía sau này," cô nói, giọng run run như đang kìm nén một cơn khoái cảm sắp bùng nổ, "vẫn còn rất chật. Chủ nhân có muốn là người đầu tiên khai phá nó... sau một thời gian dài không dùng đến không?"
Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một lời nguyền, một cái bẫy ngọt ngào không lối thoát.
Hàn Phong, một kẻ vốn luôn tự hào về sự kiêu ngạo và tự chủ của mình, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Bức tường lý trí bằng thép của hắn đã bị ngọn lửa dục vọng mà Lý Uyển Như cố tình khơi dậy thiêu rụi thành tro. Hắn gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, một âm thanh không còn là của con người, mà là của một con thú hoang bị dồn đến đường cùng.
Hắn lao tới, nhanh như một tia chớp, hai bàn tay rắn chắc như gọng kìm nắm chặt lấy vòng eo thon gọn, mềm mại của cô. Hắn kéo mạnh cô về phía mình, ép tấm lưng trần của cô áp vào lồng ngực nóng rực của hắn. Mùi hương cơ thể nữ tính, quyến rũ của cô xộc vào mũi, là chất xúc tác cuối cùng, thổi bùng lên ngọn lửa nguyên thủy.
Không một lời nói, không một chút do dự. Hắn lật người cô lại, ép cô quỳ xuống, hai tay chống lên mặt đất, cặp mông tròn trịa, trắng nõn và đầy đặn chổng cao lên trời. Hắn quỳ ngay sau, dương vật to lớn, nóng rực, đã cương cứng đến mức tím bầm và nổi đầy gân xanh, kê thẳng vào cửa hậu vẫn còn khép chặt, hồng hào của cô. Hắn cảm nhận được sự co rút mời gọi từ nơi đó, một sự co giật nhẹ nhàng, vừa như sợ hãi, vừa như chờ mong.
Hắn thúc mạnh.
"A... Ưmm!"
Lý Uyển Như kêu lên một tiếng thất thanh, nhưng ngay lập tức bị cô cắn chặt môi lại, biến nó thành một tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Lần này, không phải là giả vờ. Cơn đau xé rách từ phía sau truyền đến, một cảm giác căng tức, như thể cơ thể sắp bị xé làm đôi. Nhưng ngay lập tức, cơn đau đó bị một luồng khoái cảm bệnh hoạn, mãnh liệt hơn gấp nhiều lần lấn át. Cảm giác bị một thứ to lớn, nóng bỏng và đầy sức mạnh xé mở, nong rộng, xâm chiếm nơi sâu thẳm nhất, khiến mọi dây thần kinh của Lý Uyển Như như nổ tung.
Cô cắn chặt môi dưới, cảm nhận dương vật của Hàn Phong đang từ từ lún sâu vào, mỗi lần xâm nhập đều mang theo cảm giác đau đớn và khoái lạc đan xen. Hậu môn của cô, dù đã được chuẩn bị, vẫn cố gắng co thắt lại, nhưng vô ích. Nó chỉ càng làm cho khối thịt nóng bỏng kia ma sát mạnh hơn vào những vách thịt non mềm bên trong.
Khi dương vật của hắn đã ngập sâu đến tận gốc, hắn bắt đầu di chuyển. Từng nhịp thúc, chậm rãi nhưng đầy uy lực. Lý Uyển Như bắt đầu rên rỉ, những tiếng "ưm... a..." đứt quãng, đầy phóng đãng thoát ra khỏi kẽ răng. Cô bắt đầu uốn éo, lắc cặp mông tròn của mình theo từng nhịp thúc của hắn. Hậu môn co rút một cách điêu luyện, cố gắng siết chặt lấy kẻ xâm nhập. Mỗi lần co bóp của cô đều khiến Hàn Phong như muốn nổ tung.
Cảm nhận được sự hưởng ứng dâm đãng đó, hắn như một con thú hoang được giải phóng. Hắn gầm lên, hai tay bấu chặt lấy hông cô, để lại những vết hằn đỏ ửng. Hắn thúc càng lúc càng mạnh, càng lúc càng điên cuồng. Tiếng da thịt va chạm "bộp, bộp, bộp" vang lên, trần trụi và đầy nhục dục. Hắn không còn là Hàn Phong kiêu ngạo nữa, chỉ là một con đực đang điên cuồng đánh dấu lãnh thổ của mình lên cơ thể con cái.
Lý Uyển Như, dù đang chìm trong khoái lạc, tâm trí vẫn tỉnh táo. Cô biết, Tàn Dư Huyết Tế trong tử cung sẽ không bị ảnh hưởng. Tinh dịch sẽ nằm hoàn toàn trong hậu môn cô, nơi cần cô chủ động hấp thụ. Đây là một ván cờ an toàn, một sự hiến dâng có tính toán.
"A... a... chủ nhân... mạnh nữa... sâu nữa... xé nát cái lỗ đít của Uyển nô đi...!"
Tiếng rên rỉ của cô ngày càng lớn, ngày càng dâm đãng. Cô không còn che giấu nữa. Hàn Phong, sợ người khác có thể nghe thấy, liền vươn tay ra, nhét hai ngón tay của mình vào miệng cô.
"Ưm... ưm!"
Cô không phản kháng. Ngược lại, cô còn dùng lưỡi của mình, quấn lấy hai ngón tay hắn, liếm mút một cách ngon lành. Đầu lưỡi cô lướt dọc theo kẽ móng tay, rồi mút mạnh đầu ngón tay, tạo ra những âm thanh "chụt chụt" ướt át. Hành động này còn khiêu khích hơn cả tiếng rên, khiến Hàn Phong như phát điên.
Cơn giao hoan diễn ra điên cuồng và mãnh liệt. Hắn chỉ biết thúc, biết gầm, biết chiếm đoạt.
Last edited:
Bình luận facebook