hoanduthanhnu
Tác giả VW
-
Chương 103: Ác mộng
Sau cơn cuồng loạn, lão già thở hổn hển, cơ thể gầy gò như bộ xương khô đổ sụp xuống sàn đất phủ rơm mục, nhưng đôi mắt đục ngầu vẫn rực cháy, như hai đốm than chưa hề nguội lạnh. Kỳ lạ thay, dù vừa phóng ra tất cả sức lực, lão không hề suy kiệt. Ngược lại, cơ thể lão như được bơm đầy sinh lực, những mạch máu nổi vằn dưới lớp da nhăn nheo phập phồng dữ dội, hơi thở khàn khàn dần lấy lại nhịp điệu, và ngọn lửa dục vọng nguyên thủy vẫn sục sôi trong từng thớ thịt.
Những ngụm sữa ngọt ngào từ bầu ngực Lý Uyển Như, thấm đẫm nguyên khí ma mị, dường như đã tái sinh lão, biến một kẻ tưởng chừng chỉ còn một chân bước vào cõi chết thành một con thú đực tràn trề nhựa sống, sẵn sàng lao vào cuộc săn mồi mới.
Lão liếc nhìn cô, ánh mắt lấp lánh sự kinh ngạc xen lẫn thèm khát mãnh liệt, như thể vừa nhận ra cô không phải một người đàn bà tầm thường, mà là một thần nữ dâm đãng, ban phát khoái lạc và sức mạnh, đồng thời kéo kẻ phàm phu xuống vực thẳm của nhục dục.
Lý Uyển Như nằm ngửa trên sàn rơm mục, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng như sóng trào. Mái tóc đen nhánh xõa tung, rối bời, bám đầy bụi đất và rơm vụn, nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp ma mị, như một bức tranh nhục cảm vẽ bằng ánh lửa lập lòe từ bếp than sắp tàn. Làn da cô lấp lánh mồ hôi, hòa quyện với những vệt sữa trắng đục chảy dài từ bầu ngực căng mọng, lấp lánh như ngọc trai trong bóng tối.
Đôi môi cô cong lên, nụ cười bí ẩn vừa đắc thắng vừa mê đắm, như thể cô đang thưởng thức trò chơi dâm loạn do chính mình khơi mào. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong lão – sức sống bất thường, dục vọng không hề nguôi – và điều đó chỉ khiến ngọn lửa trong cô cháy dữ dội hơn. Cô khẽ nhấc hông, để lộ thân thể lấm lem bụi đất nhưng đầy nhục cảm, âm hộ hồng hào vẫn run rẩy, thấm đẫm dấu vết của lão, chất lỏng trắng đục chảy dài xuống đùi, như một lời mời gọi thầm lặng, kêu gọi lão lao vào hiệp tiếp theo. Âm hộ cô, như một cái giếng không bao giờ cạn, vẫn khao khát, co bóp như đòi hỏi được lấp đầy lần nữa.
Bất chợt, tiếng khóc oe oe của đứa trẻ vang lên từ góc chòi, sắc nhọn, phá tan không gian tĩnh lặng đầy nhục dục. Lý Uyển Như khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng chút khó chịu, nhưng không hề vội vàng. Cô chậm rãi ngồi dậy, mái tóc rối bời trượt xuống vai, kéo đứa nhỏ vào lòng với động tác dịu dàng nhưng đầy ý tứ.
Cô để đứa bé nép sát vào bầu ngực căng tròn, đầu vú ửng hồng, rỉ sữa ngọt, lấp lánh dưới ánh lửa. Đứa trẻ ngậm lấy vú cô, tiếng khóc dần dịu đi, thay bằng tiếng chụt chụt ngây thơ, nhưng ánh mắt Lý Uyển Như không hề hướng về nó. Đôi đồng tử đen láy của cô khóa chặt vào lão già, lấp lánh một tia dâm đãng, sắc bén như lưỡi dao, như thể đang thách thức lão tiếp tục, ngay cả khi cô đang cho cháu của lão bú. Nụ cười trên môi cô càng sâu, vừa giễu cợt vừa mê hoặc, như một thần nữ biết rõ kẻ trước mặt đã rơi vào bẫy của mình.
Lão gầm lên một tiếng khàn đục, như con thú bị kích thích đến điên cuồng bởi cảnh tượng trước mắt. Dương vật lão, tưởng chừng đã được thỏa mãn, vẫn cương cứng, gân guốc nổi vằn, đầu khấc tím đen lấp lánh chất lỏng nhớp nháp từ lần trước, giật lên từng nhịp, sẵn sàng xâm nhập lần nữa.
Lão chồm dậy, không chút do dự, đôi tay khẳng khiu nhưng mạnh mẽ dị thường nắm lấy đùi cô, kéo cô ngã ngửa trở lại sàn đất. Lần này, lão không để cô nằm phẳng. Lão nâng hông cô lên cao, gần như gập đôi người cô, hai gối cô chạm gần vai, để âm hộ cô phơi bày hoàn toàn trước mặt lão, hồng hào, ướt át, môi lớn và nhỏ bóng nhẫy, như một bông hoa dâm dục hé nụ, rỉ ra chất lỏng nhầy nhụa hòa quyện với tinh dịch của lão.
Lý Uyển Như vẫn ôm đứa trẻ, để nó bú ngực, đầu vú rỉ sữa chảy xuống cằm đứa bé, nhưng hông cô nhấc cao, hai chân dang rộng, như một con điếm thần nữ dâng hiến cơ thể cho kẻ phàm phu, không chút xấu hổ.
“Dâm nữ khốn kiếp!”
Lão rống lên, giọng khàn đặc đầy thô tục, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng cô.
“Mày cho bú mà vẫn ngửa lồn ra mời tao đụ, đúng là con điếm trời sinh, dâm đãng hơn cả lũ kỹ nữ ngoài chợ!”
Lời mắng chửi tục tĩu của lão chỉ khiến Lý Uyển Như khẽ cười, tiếng rên khẽ dâm đãng rỉ ra từ cổ họng, như một bài ca nhục dục vang lên giữa không gian mốc meo. Cô không đáp, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh, như thể đang thưởng thức sự sa đọa của chính mình, mỗi lời chửi rủa của lão chỉ khiến âm hộ cô co bóp, ướt át hơn, như muốn chứng minh lão nói đúng.
Lão quỳ giữa hai đùi cô, dương vật cương cứng chạm vào lối vào âm hộ, đầu khấc cọ xát chậm rãi qua lớp chất lỏng nhầy nhụa, đưa lên xuống như thể đang trêu ngươi, phát ra tiếng chẹp chẹp đầy nhục dục, như một khúc dạo đầu cho màn giao hợp cuồng loạn.
Rồi lão thúc mạnh, đầu khấc xé toạc môi âm hộ, đâm sâu vào bên trong, lấp đầy cô trong một cú va chạm hung bạo, như muốn khoan thủng tử cung cô. Tinh dịch đang tràn đầy trong âm hộ lập tức men theo kẽ hở khít khao, rỉ xuống hai bên đùi thon của cô.
Lý Uyển Như rên lên một cách dâm loạn, như một con điếm đạt đến đỉnh khoái lạc, vang vọng khắp căn chòi, át cả tiếng chụt chụt của đứa trẻ. Âm hộ cô co bóp, hút chặt dương vật lão, như một cái miệng đói khát nuốt trọn con mồi, vắt kiệt từng giọt khoái cảm. Mỗi cú thúc của lão khiến hông cô rung lên, bầu ngực phập phồng dữ dội, sữa bắn ra thành tia, văng lên da thịt lão, lên mặt đứa trẻ đang bú, tạo nên một cảnh tượng dâm loạn đến cực điểm, như một nghi lễ nhục dục giữa thần nữ và kẻ sùng bái.
Lão nắm chặt hông cô, móng tay cào vào da thịt cô, để lại những vết đỏ rực. Nhịp thúc của lão ngày càng nhanh, mỗi cú đâm khiến dương vật lão cọ xát mạnh vào thành âm hộ, đầu khấc chạm đến tử cung, phát ra tiếng bạch bạch da thịt va chạm hòa quyện với tiếng chẹp chẹp ướt át của chất lỏng nhầy nhụa.
“Rên đi, con điếm dâm đãng!”
Lão già gầm lên, giọng đầy khinh miệt nhưng ngập dục vọng, mồ hôi nhỏ xuống từ trán lão, rơi lên ngực cô, hòa vào sữa mẹ.
“Mày thích bị lão già này đụ nát lồn, đúng không? Rên to lên, để cả trời đất biết mày dâm đến cỡ nào!”
Lý Uyển Như đáp lại bằng tiếng rên “Ưm ưm” sâu trong cuống họng, cổ ngửa ra sau, mái tóc rối bời quệt lên sàn đất, bàn tay ôm chặt đứa trẻ, nhưng hông cô vẫn nhấc cao, đón lấy từng cú đâm như một kẻ nghiện tình đục.
“Mạnh nữa… đụ nát lồn ta đi…”
Cô thì thầm, giọng run rẩy, đầy nhục cảm, như cầu xin được xâm phạm đến tận cùng, mỗi lời nói như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng của lão.
…
Căn chòi cũ kỹ chìm vào tĩnh lặng sau cơn cuồng loạn, chỉ còn tiếng thở khe khẽ hòa quyện với tiếng ngáy trầm đục của lão già, vang vọng như một nhịp điệu bất tận trong không gian mốc meo. Ánh sáng yếu ớt từ bếp than sắp tàn hắt lên những mảng tường rơm mục, tạo nên những bóng mờ lay động, như đang kể lại câu chuyện nhục dục vừa diễn ra.
Lý Uyển Như nằm sõng soài trên nền đất ẩm, lấm lem bụi và rơm vụn, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn toát lên một sức hút ma mị, như một thần nữ lạc lối giữa trần gian. Cơ thể cô thấm đẫm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh lửa mờ nhạt, như được phủ một lớp ngọc trai mỏng manh. Mái tóc đen nhánh, rối bời, xõa tung quanh khuôn mặt, từng sợi tóc dính vào gò má ửng hồng, tôn lên đôi môi mọng đỏ khẽ hé, như đang thì thầm một lời mời gọi thầm lặng. Đôi mắt cô nhắm hờ, hàng mi dài run nhẹ, như thể cô đang chìm trong một giấc mộng dâm mỹ, nơi dục vọng và quyền lực hòa quyện.
Bầu ngực Lý Uyển Như căng mọng và đầy đặn, phập phồng theo từng nhịp thở, những giọt sữa trắng đục rỉ ra từ đầu vú ửng hồng, chảy chậm rãi xuống làn da trắng ngần, để lại những vệt lấp lánh như dòng suối ngọt ngào. Vòng eo thon thả, mềm mại, uốn cong nhẹ trên nền đất, như một đường nét được điêu khắc tỉ mỉ, dẫn ánh mắt xuống phần bụng dưới, nơi Dấu ấn Dục vọng rực rỡ. Dấu ấn ấy, màu hồng nhạt, hình trái tim, giờ đây càng thêm sắc nét, các đường nét phức tạp hơn, như những sợi dây leo ma mị quấn quanh, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo, đầy cám dỗ. Chỉ cần nhìn vào, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy tâm trí chao đảo, như bị hút vào một mê cung nhục dục không lối thoát. Dấu ấn rung động nhẹ, như đang sống, hòa nhịp với hơi thở của cô, như thể nó là nguồn gốc của sức mạnh và sự quyến rũ chết người của cô.
Đôi chân thon dài của cô khép hờ, làn da mịn màng lấm lem bụi đất, nhưng vẫn toát lên sự gợi cảm không thể cưỡng lại. Hai chân không dang rộng nhưng vẫn lấp ló lộ ra âm hộ hồng hào, đóng mở không thôi, tinh dịch và dâm thủy đã ngừng chảy ra nhưng hai bên đùi vẫn mờ mờ vết trắng đục là minh chứng cho cuộc hoan ái khi nãy.
…
Ánh lửa lụi tàn dần, chỉ còn tàn than đỏ quạch, bập bùng soi lên thân thể Lý Uyển Như. Dù đã tận hưởng khoái lạc đến tê dại, cơ thể cô vẫn run lên từng đợt, như bị một cơn lạnh thấu xương quét qua.
Một luồng khí đen mờ nhạt vô cùng, thoát ra từ phía bụng dưới của Lý Uyển Như. Nó quấn lấy ngực cô, luồn vào cổ họng như muốn bóp nghẹt hơi thở. Mi mắt cô giật liên hồi, hàng lông mi run bần bật, tiếng thở khẽ thay đổi, có chút dồn dập hơn, từng thớ cơ trên mặt giật giật, như thể đang đối mặt với một thứ gì đó kinh khủng.
Trong mộng, Lý Uyển Như đang đứng trơ trọi giữa một biển xám tro, toàn đất trời sặc mùi tanh tưởi của máu và tinh dịch, không phân biệt được đâu là bùn đất, đâu là cơ thể người tan chảy. Từng cơn gió lạnh thốc qua, cuốn theo những tiếng thì thầm quái đản:
“Cơ thể mày sinh ra để phục vụ nam nhân, làm máy đẻ cho chúng ta…”
Lý Uyển Như siết chặt hai tay, nhận ra bàn tay mình bê bết máu, móng tay gãy nát, như vừa cào xé da thịt ai đó. Trước mặt cô, từng gương mặt người từ biển tro nhô lên, mắt trợn trắng, miệng cười rách môi, gào rú:
“Cứ tiếp tục sa đọa đi… Đó là số mệnh của ngươi…!”
Hàng trăm bàn tay trắng nhợt mọc ra từ mặt đất, bám lấy chân, đùi, hông cô, mò mẫm len lỏi vào giữa hai chân cô, như muốn kéo cơ thể của Lý Uyển Như chìm sâu vào lòng đất. Nhưng khi cô vùng vẫy, những bàn tay ấy lại hóa thành những xúc tu đen sì, ngoằn ngoèo bò khắp da thịt, xiết chặt lấy cổ, ép cô ngẩng mặt lên.
Trên bầu trời tro xám, hiện ra một đôi mắt khổng lồ, đỏ quạch, đồng tử dài như mắt rắn. Một giọng nói trầm thấp, vừa xa xôi vừa lẫn tiếng rên rỉ dâm dục, dội thẳng vào đầu cô:
“Trùng Thánh chỉ tạm kìm ta lại… Rời xa nó… ta sẽ cắn nuốt ngươi từ bên trong…”
Lý Uyển Như muốn hét, nhưng họng như nghẹn đầy côn trùng, từng con trùng nhỏ chui ra từ miệng, bò lổm ngổm khắp ngực, để lại những vết rát bỏng như bị axit.
Từng đợt khoái cảm kỳ dị bất ngờ bùng lên. Dưới bụng cô nóng ran, nơi tử cung phát sáng rực rỡ, đập thình thịch như một trái tim sống, bắn ra những luồng sáng hồng ma mị. Cảm giác sướng tê dại, nhưng cùng lúc, một cơn sợ hãi kinh hoàng quét tới, khiến lồng ngực cô đau thắt, muốn ngừng thở.
Trong giây lát, Lý Uyển Như thấy chính mình, đang quỳ rạp giữa đám tín đồ áo xám, miệng khó chịu khi bị một xúc tu xâm nhập, xen lẫn thứ dịch thủy đen ngòm không ngừng trào ra, gương mặt đầm đìa nước mắt vừa nhục nhã vừa ngây dại. Phía sau, từng luồng tà khí đen không ngừng đổ vào cơ thể cô, dày đặc đến mức tràn qua tử cung, dâng lên cổ họng, khiến khuôn mặt tinh xảo đỏ lên, cảm giác buồn nôn, xen lẫn khó chịu tột cùng khiết cô không ngừng quẫy đạp tay chân.
Nhưng tất cả chỉ là vô ích, từng xúc tu len lỏi quấn chặt lấy cơ thể cô, từng chút, từng chút một. Cơ thể Lý Uyển Như căng lên, cơn đau như thực chất lan tràn khắp tâm trí, khiến cho cô muốn hét lên nhưng xúc tu trong miệng lại ngăn cản hoàn toàn điều đó.
Từng xúc tu siết chặt đến mức những đốt xương cô răng rắc vang lên. Một nhánh trơn nhớt quấn lấy cổ, nhấc bổng cô khỏi mặt đất tro tàn, để mặc hai chân cô đạp loạn trong không khí. Những xúc tu khác thì trườn quanh cánh tay, bờ ngực, bụng dưới, siết chặt đến mức từng mạch máu nổi bật xanh tím, da thịt cô nứt toác từng vệt đỏ như bị lưỡi dao cứa sâu.
Rồi đột ngột, chúng kéo mạnh theo nhiều hướng trái ngược. Một tiếng xé rách ghê rợn vang lên. Cơ thể cô bị tách lìa.
Nửa trên người Lý Uyển Như lảo đảo nghiêng về phía sau, bờ ngực trần vẫn phập phồng, máu phụt thành vòi đỏ tươi từ đoạn bụng bị xé toạc. Đôi mắt cô mở trừng, tràn đầy sững sờ, trong khi từ miệng vẫn trào ra thứ dịch đen lẫn máu, kéo thành những sợi nhớt nối giữa hai nửa cơ thể.
Phần hạ thân cô vẫn bị xúc tu giữ chặt, rung lên từng cơn co giật. Âm hộ cô vẫn co bóp điên cuồng, phun ra một dòng dịch hồng lẫn máu, trong khi Dấu ấn Dục vọng ngay vùng bụng dưới vẫn rực sáng, phát ra những tia sáng không phải màu hồng mà một màu đen kịt, sáng rực lên như sắp phát nổ.
Tà khí đen túa ra ào ạt từ phần bụng bị xé toang, lao lên trời như một cột khói quỷ ám. Giọng thì thầm rền rĩ vang bên tai cô:
“Tan thành mảnh nhỏ… để ta có thể tràn vào từng thớ thịt ngươi…”
Lý Uyển Như muốn gào lên, nhưng xúc tu trong miệng thít mạnh, ép cô chỉ còn có thể phát ra những âm thanh khò khè, ướt sũng, cùng từng ngụm máu tươi vọt ra, bắn xuống biển tro dưới chân.
Cảm giác vừa đau đớn xé thịt, vừa ngập tràn khoái cảm rùng rợn, như từng tế bào cô đều bị tràn ngập bởi tà khí và dục vọng, bào mòn lý trí cô từng chút một.
Chính khoảnh khắc ấy, thế giới tối sầm lại.
Lý Uyển Như choàng tỉnh, thở dốc dữ dội, toàn thân run lẩy bẩy. Mồ hôi túa ra đầm đìa, chảy xuống ngực, ướt sũng cả bờ bụng và đùi non. Đôi mắt mở trừng, hoảng loạn, không thể phân biệt thực hay mộng.
Cho đến khi thực sự định thần lại, nhìn lấy quang cảnh mờ ảo xung quanh, nơi vách tường mục nát, đống than đã tắt ngấm từ lâu, cùng với tiếng khò khè vang vọng của lão già. Lúc này, Lý Uyển Như mới vỗ lên bộ ngực sữa của mình, thở hắt ra:
“Thì ra chỉ là ác mộng…”
Thế nhưng, ngay sau câu nói ấy, một tia sắc lạnh lướt qua đáy mắt cô.
Lý Uyển Như không hề là người dễ bị ác mộng hành hạ. Tâm chí cô kiên định, dù chìm trong dâm loạn vẫn luôn giữ một phần tỉnh táo. Ác mộng ban nãy tuyệt đối không phải mơ bình thường.
Cô không nhận ra – hoặc lúc này đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn chưa đủ để để ý – rằng từng luồng khí đen rất mảnh đang lượn lờ khắp không gian. Một số quay lại, lặng lẽ len vào cơ thể cô, tập trung nhiều nhất ở vùng bụng dưới, như tìm cách bám rễ vào những nơi dễ bị tà lực xâm nhiễm. Một số khác thì len lỏi, chui vào người lão già đang ngủ say, và thậm chí luồn đến chỗ đứa bé đang nằm cạnh ông ta.
Tà khí ấy không phải thứ có nguồn gốc là Dấu ấn Dục vọng. Nó mang theo một cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt, và thối tanh, tựa như khí tức từ nơi sâu thẳm của vực chết, khác hẳn sự nóng rực, ma mị phát ra từ Dấu ấn.
Dẫu chưa thể phân định rõ, nhưng tận sâu trong đáy lòng, Lý Uyển Như cảm thấy có thứ gì đó đang dần gặm nhấm tâm trí mình, một thứ không phải của cô, cũng không phải đến từ công pháp của cô
Những ngụm sữa ngọt ngào từ bầu ngực Lý Uyển Như, thấm đẫm nguyên khí ma mị, dường như đã tái sinh lão, biến một kẻ tưởng chừng chỉ còn một chân bước vào cõi chết thành một con thú đực tràn trề nhựa sống, sẵn sàng lao vào cuộc săn mồi mới.
Lão liếc nhìn cô, ánh mắt lấp lánh sự kinh ngạc xen lẫn thèm khát mãnh liệt, như thể vừa nhận ra cô không phải một người đàn bà tầm thường, mà là một thần nữ dâm đãng, ban phát khoái lạc và sức mạnh, đồng thời kéo kẻ phàm phu xuống vực thẳm của nhục dục.
Lý Uyển Như nằm ngửa trên sàn rơm mục, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng như sóng trào. Mái tóc đen nhánh xõa tung, rối bời, bám đầy bụi đất và rơm vụn, nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp ma mị, như một bức tranh nhục cảm vẽ bằng ánh lửa lập lòe từ bếp than sắp tàn. Làn da cô lấp lánh mồ hôi, hòa quyện với những vệt sữa trắng đục chảy dài từ bầu ngực căng mọng, lấp lánh như ngọc trai trong bóng tối.
Đôi môi cô cong lên, nụ cười bí ẩn vừa đắc thắng vừa mê đắm, như thể cô đang thưởng thức trò chơi dâm loạn do chính mình khơi mào. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong lão – sức sống bất thường, dục vọng không hề nguôi – và điều đó chỉ khiến ngọn lửa trong cô cháy dữ dội hơn. Cô khẽ nhấc hông, để lộ thân thể lấm lem bụi đất nhưng đầy nhục cảm, âm hộ hồng hào vẫn run rẩy, thấm đẫm dấu vết của lão, chất lỏng trắng đục chảy dài xuống đùi, như một lời mời gọi thầm lặng, kêu gọi lão lao vào hiệp tiếp theo. Âm hộ cô, như một cái giếng không bao giờ cạn, vẫn khao khát, co bóp như đòi hỏi được lấp đầy lần nữa.
Bất chợt, tiếng khóc oe oe của đứa trẻ vang lên từ góc chòi, sắc nhọn, phá tan không gian tĩnh lặng đầy nhục dục. Lý Uyển Như khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng chút khó chịu, nhưng không hề vội vàng. Cô chậm rãi ngồi dậy, mái tóc rối bời trượt xuống vai, kéo đứa nhỏ vào lòng với động tác dịu dàng nhưng đầy ý tứ.
Cô để đứa bé nép sát vào bầu ngực căng tròn, đầu vú ửng hồng, rỉ sữa ngọt, lấp lánh dưới ánh lửa. Đứa trẻ ngậm lấy vú cô, tiếng khóc dần dịu đi, thay bằng tiếng chụt chụt ngây thơ, nhưng ánh mắt Lý Uyển Như không hề hướng về nó. Đôi đồng tử đen láy của cô khóa chặt vào lão già, lấp lánh một tia dâm đãng, sắc bén như lưỡi dao, như thể đang thách thức lão tiếp tục, ngay cả khi cô đang cho cháu của lão bú. Nụ cười trên môi cô càng sâu, vừa giễu cợt vừa mê hoặc, như một thần nữ biết rõ kẻ trước mặt đã rơi vào bẫy của mình.
Lão gầm lên một tiếng khàn đục, như con thú bị kích thích đến điên cuồng bởi cảnh tượng trước mắt. Dương vật lão, tưởng chừng đã được thỏa mãn, vẫn cương cứng, gân guốc nổi vằn, đầu khấc tím đen lấp lánh chất lỏng nhớp nháp từ lần trước, giật lên từng nhịp, sẵn sàng xâm nhập lần nữa.
Lão chồm dậy, không chút do dự, đôi tay khẳng khiu nhưng mạnh mẽ dị thường nắm lấy đùi cô, kéo cô ngã ngửa trở lại sàn đất. Lần này, lão không để cô nằm phẳng. Lão nâng hông cô lên cao, gần như gập đôi người cô, hai gối cô chạm gần vai, để âm hộ cô phơi bày hoàn toàn trước mặt lão, hồng hào, ướt át, môi lớn và nhỏ bóng nhẫy, như một bông hoa dâm dục hé nụ, rỉ ra chất lỏng nhầy nhụa hòa quyện với tinh dịch của lão.
Lý Uyển Như vẫn ôm đứa trẻ, để nó bú ngực, đầu vú rỉ sữa chảy xuống cằm đứa bé, nhưng hông cô nhấc cao, hai chân dang rộng, như một con điếm thần nữ dâng hiến cơ thể cho kẻ phàm phu, không chút xấu hổ.
“Dâm nữ khốn kiếp!”
Lão rống lên, giọng khàn đặc đầy thô tục, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng cô.
“Mày cho bú mà vẫn ngửa lồn ra mời tao đụ, đúng là con điếm trời sinh, dâm đãng hơn cả lũ kỹ nữ ngoài chợ!”
Lời mắng chửi tục tĩu của lão chỉ khiến Lý Uyển Như khẽ cười, tiếng rên khẽ dâm đãng rỉ ra từ cổ họng, như một bài ca nhục dục vang lên giữa không gian mốc meo. Cô không đáp, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh, như thể đang thưởng thức sự sa đọa của chính mình, mỗi lời chửi rủa của lão chỉ khiến âm hộ cô co bóp, ướt át hơn, như muốn chứng minh lão nói đúng.
Lão quỳ giữa hai đùi cô, dương vật cương cứng chạm vào lối vào âm hộ, đầu khấc cọ xát chậm rãi qua lớp chất lỏng nhầy nhụa, đưa lên xuống như thể đang trêu ngươi, phát ra tiếng chẹp chẹp đầy nhục dục, như một khúc dạo đầu cho màn giao hợp cuồng loạn.
Rồi lão thúc mạnh, đầu khấc xé toạc môi âm hộ, đâm sâu vào bên trong, lấp đầy cô trong một cú va chạm hung bạo, như muốn khoan thủng tử cung cô. Tinh dịch đang tràn đầy trong âm hộ lập tức men theo kẽ hở khít khao, rỉ xuống hai bên đùi thon của cô.
Lý Uyển Như rên lên một cách dâm loạn, như một con điếm đạt đến đỉnh khoái lạc, vang vọng khắp căn chòi, át cả tiếng chụt chụt của đứa trẻ. Âm hộ cô co bóp, hút chặt dương vật lão, như một cái miệng đói khát nuốt trọn con mồi, vắt kiệt từng giọt khoái cảm. Mỗi cú thúc của lão khiến hông cô rung lên, bầu ngực phập phồng dữ dội, sữa bắn ra thành tia, văng lên da thịt lão, lên mặt đứa trẻ đang bú, tạo nên một cảnh tượng dâm loạn đến cực điểm, như một nghi lễ nhục dục giữa thần nữ và kẻ sùng bái.
Lão nắm chặt hông cô, móng tay cào vào da thịt cô, để lại những vết đỏ rực. Nhịp thúc của lão ngày càng nhanh, mỗi cú đâm khiến dương vật lão cọ xát mạnh vào thành âm hộ, đầu khấc chạm đến tử cung, phát ra tiếng bạch bạch da thịt va chạm hòa quyện với tiếng chẹp chẹp ướt át của chất lỏng nhầy nhụa.
“Rên đi, con điếm dâm đãng!”
Lão già gầm lên, giọng đầy khinh miệt nhưng ngập dục vọng, mồ hôi nhỏ xuống từ trán lão, rơi lên ngực cô, hòa vào sữa mẹ.
“Mày thích bị lão già này đụ nát lồn, đúng không? Rên to lên, để cả trời đất biết mày dâm đến cỡ nào!”
Lý Uyển Như đáp lại bằng tiếng rên “Ưm ưm” sâu trong cuống họng, cổ ngửa ra sau, mái tóc rối bời quệt lên sàn đất, bàn tay ôm chặt đứa trẻ, nhưng hông cô vẫn nhấc cao, đón lấy từng cú đâm như một kẻ nghiện tình đục.
“Mạnh nữa… đụ nát lồn ta đi…”
Cô thì thầm, giọng run rẩy, đầy nhục cảm, như cầu xin được xâm phạm đến tận cùng, mỗi lời nói như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng của lão.
…
Căn chòi cũ kỹ chìm vào tĩnh lặng sau cơn cuồng loạn, chỉ còn tiếng thở khe khẽ hòa quyện với tiếng ngáy trầm đục của lão già, vang vọng như một nhịp điệu bất tận trong không gian mốc meo. Ánh sáng yếu ớt từ bếp than sắp tàn hắt lên những mảng tường rơm mục, tạo nên những bóng mờ lay động, như đang kể lại câu chuyện nhục dục vừa diễn ra.
Lý Uyển Như nằm sõng soài trên nền đất ẩm, lấm lem bụi và rơm vụn, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn toát lên một sức hút ma mị, như một thần nữ lạc lối giữa trần gian. Cơ thể cô thấm đẫm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh lửa mờ nhạt, như được phủ một lớp ngọc trai mỏng manh. Mái tóc đen nhánh, rối bời, xõa tung quanh khuôn mặt, từng sợi tóc dính vào gò má ửng hồng, tôn lên đôi môi mọng đỏ khẽ hé, như đang thì thầm một lời mời gọi thầm lặng. Đôi mắt cô nhắm hờ, hàng mi dài run nhẹ, như thể cô đang chìm trong một giấc mộng dâm mỹ, nơi dục vọng và quyền lực hòa quyện.
Bầu ngực Lý Uyển Như căng mọng và đầy đặn, phập phồng theo từng nhịp thở, những giọt sữa trắng đục rỉ ra từ đầu vú ửng hồng, chảy chậm rãi xuống làn da trắng ngần, để lại những vệt lấp lánh như dòng suối ngọt ngào. Vòng eo thon thả, mềm mại, uốn cong nhẹ trên nền đất, như một đường nét được điêu khắc tỉ mỉ, dẫn ánh mắt xuống phần bụng dưới, nơi Dấu ấn Dục vọng rực rỡ. Dấu ấn ấy, màu hồng nhạt, hình trái tim, giờ đây càng thêm sắc nét, các đường nét phức tạp hơn, như những sợi dây leo ma mị quấn quanh, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo, đầy cám dỗ. Chỉ cần nhìn vào, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy tâm trí chao đảo, như bị hút vào một mê cung nhục dục không lối thoát. Dấu ấn rung động nhẹ, như đang sống, hòa nhịp với hơi thở của cô, như thể nó là nguồn gốc của sức mạnh và sự quyến rũ chết người của cô.
Đôi chân thon dài của cô khép hờ, làn da mịn màng lấm lem bụi đất, nhưng vẫn toát lên sự gợi cảm không thể cưỡng lại. Hai chân không dang rộng nhưng vẫn lấp ló lộ ra âm hộ hồng hào, đóng mở không thôi, tinh dịch và dâm thủy đã ngừng chảy ra nhưng hai bên đùi vẫn mờ mờ vết trắng đục là minh chứng cho cuộc hoan ái khi nãy.
…
Ánh lửa lụi tàn dần, chỉ còn tàn than đỏ quạch, bập bùng soi lên thân thể Lý Uyển Như. Dù đã tận hưởng khoái lạc đến tê dại, cơ thể cô vẫn run lên từng đợt, như bị một cơn lạnh thấu xương quét qua.
Một luồng khí đen mờ nhạt vô cùng, thoát ra từ phía bụng dưới của Lý Uyển Như. Nó quấn lấy ngực cô, luồn vào cổ họng như muốn bóp nghẹt hơi thở. Mi mắt cô giật liên hồi, hàng lông mi run bần bật, tiếng thở khẽ thay đổi, có chút dồn dập hơn, từng thớ cơ trên mặt giật giật, như thể đang đối mặt với một thứ gì đó kinh khủng.
Trong mộng, Lý Uyển Như đang đứng trơ trọi giữa một biển xám tro, toàn đất trời sặc mùi tanh tưởi của máu và tinh dịch, không phân biệt được đâu là bùn đất, đâu là cơ thể người tan chảy. Từng cơn gió lạnh thốc qua, cuốn theo những tiếng thì thầm quái đản:
“Cơ thể mày sinh ra để phục vụ nam nhân, làm máy đẻ cho chúng ta…”
Lý Uyển Như siết chặt hai tay, nhận ra bàn tay mình bê bết máu, móng tay gãy nát, như vừa cào xé da thịt ai đó. Trước mặt cô, từng gương mặt người từ biển tro nhô lên, mắt trợn trắng, miệng cười rách môi, gào rú:
“Cứ tiếp tục sa đọa đi… Đó là số mệnh của ngươi…!”
Hàng trăm bàn tay trắng nhợt mọc ra từ mặt đất, bám lấy chân, đùi, hông cô, mò mẫm len lỏi vào giữa hai chân cô, như muốn kéo cơ thể của Lý Uyển Như chìm sâu vào lòng đất. Nhưng khi cô vùng vẫy, những bàn tay ấy lại hóa thành những xúc tu đen sì, ngoằn ngoèo bò khắp da thịt, xiết chặt lấy cổ, ép cô ngẩng mặt lên.
Trên bầu trời tro xám, hiện ra một đôi mắt khổng lồ, đỏ quạch, đồng tử dài như mắt rắn. Một giọng nói trầm thấp, vừa xa xôi vừa lẫn tiếng rên rỉ dâm dục, dội thẳng vào đầu cô:
“Trùng Thánh chỉ tạm kìm ta lại… Rời xa nó… ta sẽ cắn nuốt ngươi từ bên trong…”
Lý Uyển Như muốn hét, nhưng họng như nghẹn đầy côn trùng, từng con trùng nhỏ chui ra từ miệng, bò lổm ngổm khắp ngực, để lại những vết rát bỏng như bị axit.
Từng đợt khoái cảm kỳ dị bất ngờ bùng lên. Dưới bụng cô nóng ran, nơi tử cung phát sáng rực rỡ, đập thình thịch như một trái tim sống, bắn ra những luồng sáng hồng ma mị. Cảm giác sướng tê dại, nhưng cùng lúc, một cơn sợ hãi kinh hoàng quét tới, khiến lồng ngực cô đau thắt, muốn ngừng thở.
Trong giây lát, Lý Uyển Như thấy chính mình, đang quỳ rạp giữa đám tín đồ áo xám, miệng khó chịu khi bị một xúc tu xâm nhập, xen lẫn thứ dịch thủy đen ngòm không ngừng trào ra, gương mặt đầm đìa nước mắt vừa nhục nhã vừa ngây dại. Phía sau, từng luồng tà khí đen không ngừng đổ vào cơ thể cô, dày đặc đến mức tràn qua tử cung, dâng lên cổ họng, khiến khuôn mặt tinh xảo đỏ lên, cảm giác buồn nôn, xen lẫn khó chịu tột cùng khiết cô không ngừng quẫy đạp tay chân.
Nhưng tất cả chỉ là vô ích, từng xúc tu len lỏi quấn chặt lấy cơ thể cô, từng chút, từng chút một. Cơ thể Lý Uyển Như căng lên, cơn đau như thực chất lan tràn khắp tâm trí, khiến cho cô muốn hét lên nhưng xúc tu trong miệng lại ngăn cản hoàn toàn điều đó.
Từng xúc tu siết chặt đến mức những đốt xương cô răng rắc vang lên. Một nhánh trơn nhớt quấn lấy cổ, nhấc bổng cô khỏi mặt đất tro tàn, để mặc hai chân cô đạp loạn trong không khí. Những xúc tu khác thì trườn quanh cánh tay, bờ ngực, bụng dưới, siết chặt đến mức từng mạch máu nổi bật xanh tím, da thịt cô nứt toác từng vệt đỏ như bị lưỡi dao cứa sâu.
Rồi đột ngột, chúng kéo mạnh theo nhiều hướng trái ngược. Một tiếng xé rách ghê rợn vang lên. Cơ thể cô bị tách lìa.
Nửa trên người Lý Uyển Như lảo đảo nghiêng về phía sau, bờ ngực trần vẫn phập phồng, máu phụt thành vòi đỏ tươi từ đoạn bụng bị xé toạc. Đôi mắt cô mở trừng, tràn đầy sững sờ, trong khi từ miệng vẫn trào ra thứ dịch đen lẫn máu, kéo thành những sợi nhớt nối giữa hai nửa cơ thể.
Phần hạ thân cô vẫn bị xúc tu giữ chặt, rung lên từng cơn co giật. Âm hộ cô vẫn co bóp điên cuồng, phun ra một dòng dịch hồng lẫn máu, trong khi Dấu ấn Dục vọng ngay vùng bụng dưới vẫn rực sáng, phát ra những tia sáng không phải màu hồng mà một màu đen kịt, sáng rực lên như sắp phát nổ.
Tà khí đen túa ra ào ạt từ phần bụng bị xé toang, lao lên trời như một cột khói quỷ ám. Giọng thì thầm rền rĩ vang bên tai cô:
“Tan thành mảnh nhỏ… để ta có thể tràn vào từng thớ thịt ngươi…”
Lý Uyển Như muốn gào lên, nhưng xúc tu trong miệng thít mạnh, ép cô chỉ còn có thể phát ra những âm thanh khò khè, ướt sũng, cùng từng ngụm máu tươi vọt ra, bắn xuống biển tro dưới chân.
Cảm giác vừa đau đớn xé thịt, vừa ngập tràn khoái cảm rùng rợn, như từng tế bào cô đều bị tràn ngập bởi tà khí và dục vọng, bào mòn lý trí cô từng chút một.
Chính khoảnh khắc ấy, thế giới tối sầm lại.
Lý Uyển Như choàng tỉnh, thở dốc dữ dội, toàn thân run lẩy bẩy. Mồ hôi túa ra đầm đìa, chảy xuống ngực, ướt sũng cả bờ bụng và đùi non. Đôi mắt mở trừng, hoảng loạn, không thể phân biệt thực hay mộng.
Cho đến khi thực sự định thần lại, nhìn lấy quang cảnh mờ ảo xung quanh, nơi vách tường mục nát, đống than đã tắt ngấm từ lâu, cùng với tiếng khò khè vang vọng của lão già. Lúc này, Lý Uyển Như mới vỗ lên bộ ngực sữa của mình, thở hắt ra:
“Thì ra chỉ là ác mộng…”
Thế nhưng, ngay sau câu nói ấy, một tia sắc lạnh lướt qua đáy mắt cô.
Lý Uyển Như không hề là người dễ bị ác mộng hành hạ. Tâm chí cô kiên định, dù chìm trong dâm loạn vẫn luôn giữ một phần tỉnh táo. Ác mộng ban nãy tuyệt đối không phải mơ bình thường.
Cô không nhận ra – hoặc lúc này đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn chưa đủ để để ý – rằng từng luồng khí đen rất mảnh đang lượn lờ khắp không gian. Một số quay lại, lặng lẽ len vào cơ thể cô, tập trung nhiều nhất ở vùng bụng dưới, như tìm cách bám rễ vào những nơi dễ bị tà lực xâm nhiễm. Một số khác thì len lỏi, chui vào người lão già đang ngủ say, và thậm chí luồn đến chỗ đứa bé đang nằm cạnh ông ta.
Tà khí ấy không phải thứ có nguồn gốc là Dấu ấn Dục vọng. Nó mang theo một cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt, và thối tanh, tựa như khí tức từ nơi sâu thẳm của vực chết, khác hẳn sự nóng rực, ma mị phát ra từ Dấu ấn.
Dẫu chưa thể phân định rõ, nhưng tận sâu trong đáy lòng, Lý Uyển Như cảm thấy có thứ gì đó đang dần gặm nhấm tâm trí mình, một thứ không phải của cô, cũng không phải đến từ công pháp của cô
Bình luận facebook